1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại - Điền văn] Khói bếp ven hồ - Mạc Nhạ Thị Phi

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10


      Tháng chạp, ngày đầu tiên, mặt hồ kết tầng băng mỏng, hơn nữa còn có khuynh hướng dày thêm.

      Mồng tám tháng chạp, Mai Sóc mua lương thực từ trong cửa hàng ra, mang theo rất nhiều túi, bên trong túi có đậu nành, đậu xanh, gạo nếp, đậu phụ, còn có đậu phộng, quả hạnh nhân, táo đỏ, hạt sen, đều là nguyên liệu dùng để nấu cháo “Lạp Bát”, nàng còn thuận tiện mua thêm long nhãn khô (nhãn khô), mã tiền, hạt dưa, hạt dẻ, củ ấu, kẹo mạch nha và ít bánh nướng, muốn cho Lâm Xước dùng để ăn vặt. Nam nhân ở tuổi này hẳn là đều thích ăn những thứ đồ ăn vặt này .

      Mgày mồng tám tháng chạp vừa qua, sai biệt lắm khí của lễ mừng năm mới cũng sắp bắt đầu rồi, mười lăm ngày trước quản gia cho người quét dọn nhà cửa sạch sẻ, ba ngày họp phiên chợ là ngày 15, 16, 17 cũng mua đôi câu đối Tết, còn có tranh Tết, giấy xén, pháo nổ, đương nhiên còn có bột mì, thịt heo, hạt vừng, trứng gà để làm bánh bao, bánh hấp, giao thừa còn muốn làm vằn thắn nữa.

      Mai Sóc đẩy cửa ra thấy Lâm Xước ngồi giường, nhìn nàng mua về rất nhiều túi lớn túi . Khoảng thời gian gần cuối năm, tâm tình của tựa như khá lên nhiều, sau ngày đó cũng thấy nhắc lại bất cứ chuyện gì về bàn tay nữa, nhưng vẫn rất dễ kích động, ví dụ như tại, vừa nghe thấy giọng nàng ngoài cửa, lập tức nhảy dựng lên.

      "Ngươi trở lại." lên phía trước muốn cầm túi trong tay nàng, Mai Sóc liền phân ra những túi đưa cho cầm, mở ra xem xét, "Đây là hạt dẻ?"

      "Cho ngươi dùng ăn vặt." Nàng để hết đồ lên bàn, sau đó mang nguyên liệu nấu cháo Lạp Bát vào phòng bếp, để lại Lâm Xước còn sững sờ với đống lớn đồ ăn vặt.

      Mai Sóc ra, "Làm sao vậy, thích ăn sao?"

      liên tục lắc đầu, Mai Sóc lột vỏ hạt dẻ, nhét vào trong miệng , nhai lấy nhai để nhưng lại khóc lên, Mai Sóc qua ôm , lau nước mắt cho , "Sao tốt mà ăn cái này lại muốn khóc?"

      Ai ngờ càng khóc càng lớn, đúng là đem y phục trước ngực nàng đều thấm ướt rồi, hơn nửa ngày nước mắt mới dừng lại, sau đó cứ thút tha thút thít ngừng. Lúc này mới phát tay mình còn gắt gao níu lấy cổ áo của nàng, ngượng ngùng buông tay ra, Mai Sóc nghiêng mặt, tiến đến trước mặt , quan sát vòng, hai mắt đỏ hoe, lẳng lặng nhìn nàng, chút cũng né tránh.

      "Khóc cái gì?"

      "Ta, ta. . ." ta ta nửa ngày, vì vừa khóc xong nên lời đầy đủ, từ khi phụ thân rồi, chưa từng có người chăm sóc kỹ như vậy, mua đồ ăn vặt cho , quan tâm có phải là khóc hay . giương mắt, ánh mắt thẫn thờ, lại biết tầm mắt mình yên lặng hướng về phía bờ môi mỏng của nàng.

      "Tiểu Xước, ngươi cứ như vậy nhìn ta, ta muốn làm chuyện xấu." Hô hấp nóng rực phun vào gáy nàng khiến lỗ tai ngứa ngứa, còn tự tay cào cào lỗ tai nàng chút, nàng cười khẽ, lấy ra phần kẹo mạch nha, nhét vào trong miệng , "Ngọt ?"

      gật đầu, "Đều để ở đây, muốn
      [​IMG]

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11.
      Editor: trang bubble ^^


      "Tiểu Xước, đó là bếp lò, phải thêu đài, ngươi còn hi vọng nó có bụi bậm sao?" Mai Sóc đứng ở cửa phòng bếp, nhìn ngừng lau mọi góc lò bếp, cười lên kéo qua khăn lau trong tay .

      " phải, nơi này còn chưa sạch ." đưa tay muốn lấy lại khăn lau, nàng giơ cao cho, thả tay xuống, vào lúc nàng cho là từ bỏ tới vại nước bên cạnh, lại lục ra vài miếng khăn lau, rốt cuộc nàng nhịn được bật cười, Lâm Xước trở lại chỗ mới vừa bị nàng cắt đứt, lại bắt đầu lau.

      Uống xong chén cháo mồng 8 tháng chạp rồi để chén rửa sạch vào tủ chén, trong chum nước tràn đầy nước, trong lu gạo bên cạnh cũng đựng gạo tẻ hơn phân nửa lu, góc tường kề sát loạt rất nhiều túi vải thô màu xám trắng, gạo nếp, gạo kê mỗi thứ có hơn nửa túi, còn có bột mì, chút lương thực phụ, bên cạnh còn đống khoai lang đỏ và hạt bắp.

      xà nhà treo cái giỏ được lấy xuống để dưới đất, dùng để chứa trứng gà. Bình đựng dầu muối tương dấm cũng được rửa sạch nhiễm hạt bụi, ngược lại như là sắp được người ta dùng chứa son phấn.

      Đồ cần qua năm còn thiếu rất nhiều, lại chờ chợ phiên mấy ngày sau nưã, nàng tới phía sau , "Hôm nay mới ngày mồng tám tháng chạp, ngươi cần vội vã thu dọn nhà như vậy."

      Lâm Xước nghiêm túc dọn xong bức họa táo quân nương nương, "Dù sao," Miệng ấp úng, "Ta cũng chuyện khác phải làm."

      "Ai ngươi có?"

      quay người lại nhìn nàng, mở to mắt, giống như là hỏi, ta muốn làm cái gì?

      "Đương nhiên là theo ta."

      "À?" dường như rất kinh ngạc, tay Mai Sóc thò ra trước người rút khăn lau, "Ngươi chịu?" Nàng có lấy tay về, lại đưa đến dưới nách len lén cù ngứa.

      "A, đừng mà, là nhột, đừng." ngừng né tránh, rốt cuộc bật cười, thân thể đụng vào trong ngực nàng, bị ôm ra khỏi phòng bếp.

      " bằng chúng ta đến sân ngồi lát." Sau khi nàng mở cửa ra, mới vừa ra, lại kinh ngạc phát đống lớn vật liệu gỗ bị chuyển chỗ, nàng nhìn người trong lòng, "Ngươi dời?"

      gật đầu, "Ngươi vẫn để chỗ dễ dàng bị mọt."

      Nàng co ngón tay nhàng gõ cái ở trán , "Ta bọn nó tự mình đứng lên bộ giống như cà kheo vậy ngươi có tin hay ?"

      " tin." lắc đầu, Mai Sóc cười thả xuống, nhìn nàng , "Ngày hôm qua ta dời lúc ngươi trấn , ta quên cho ngươi biết."

      " ra là lúc ta ở nhà, ngươi lại có thể chạy trở về, có thể chuyển vật liệu gỗ."

      Lâm Xước nghe ra giọng điệu của nàng, nhưng thấy khóe miệng nàng mỉm cười, biết tâm tình nàng tốt, cũng tự giác mím môi, nhìn nàng tới ngồi xuống băng ghế trong góc.

      Lát gỗ bay lên, hoa cả mắt nhìn gan bàn tay của nàng kẹp cây đao dẹp dẹp, bào khối gỗ dường như chỉ lớn chừng bàn tay, ngày hôm qua cũng thấy, lúc ấy chỉ biết sao khối vật liệu gỗ này dùng để làm cái gì. Bào xong nàng lại đổi cây đao, tay ngừng lên xuống, bắt đầu điêu khắc khối gỗ kia.

      Lâm Xước đột nhiên nhớ tới nàng làm cái ghế trước kia, nghề mộc của nàng là làm rất tốt đấy, vậy tại sao lại muốn sống bằng đánh cá làm ruộng?

      "Tiểu Xước." Tiếng của nàng gọi như vào cõi thần tiên về, "Mang vải ráp đánh bóng bên kia tới đây."

      theo lời qua, đưa cho nàng, nàng chà sáng nhanh tượng gỗ nho trong tay, nhìn là cái gì, cho đến khi nàng móc ra sợi dây đỏ từ trong ngực, xuyên qua cái vừa để xuống, khi tượng gỗ kia để xuống trước mắt , tượng gỗ hồ ly màu nâu phơi bày trước mặt . Chỉ cao bằng ngón tay, khéo léo đẹp đẽ, lại điêu khắc trông rất sống động, vô cùng dễ thương. Lỗ tai có ít chếch, cái đuôi cũng lớn lớn, vòng qua chặn lại miệng. Nhưng đôi mắt kia, chắc là khắc ra ý tinh ranh mơ hồ.

      Nàng đứng lên, đeo tượng gỗ hồ ly kia trước ngực , kinh ngạc giương mắt, "Là cho ta sao?"

      "Nếu sao?" Nàng sửa lại cổ áo của chút, "Thích ?"

      Lâm Xước gật đầu, tiếp đó cúi đầu, tay cẩn thận vuốt nó từng li từng tí, " đáng , rất thích."

      Nàng xoa đầu của , lại cẩn thận cũng xoa gỗ vụn để
      [​IMG]

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12


      Gió thổi nhè , mang theo vài cánh hoa lác đác rơi xuống, Mai Sóc yên lặng nhìn , Lâm Xước cắn môi, vẫn tự với mình, gạt nàng, nhất định phải gạt nàng.

      Nhưng là, làm sao có thể, vì hạnh phúc của mình mà đẩy nàng vào chỗ chết? Nàng tốt như vậy, đẹp như vậy. Nước mắt theo sườn mặt rơi xuống, chảy đến miệng, vị mằn mặt, vì đôi mắt đẫm nước khiến tầm mắt lắm, bằng , phát trong mắt Mai Sóc tràn đầy đau lòng.

      Mai Sóc lên từng bước, để ý giãy dụa của , mạnh mẽ ôm lấy , "Về nhà sau." Trong bụng còn có chút khoẻ, nhưng cứ ôm thân thể , nhưng lại khiến nàng an tâm hơn, thậm chí khó chịu kia tựa hồ cũng tản .

      Hôm nay, đúng là càng ngày càng lạnh rồi, đại khái hai ngày nữa tuyết rơi .

      Nàng đường ôm trở về, đường gặp phải vài người kỳ quái nhìn qua, Lâm Xước cúi mặt xuống thấp, vài vệt nước mắt còn chưa khô, hai tay núp ở trước người, trong đầu kêu loạn lên, hiểu nàng là muốn làm gì, nàng cần sao? đuổi sao?

      Nhưng là, trong lòng vẫn mơ hồ có tia hi vọng nho , có lẽ nàng giữ lại, nàng đối với tốt như vậy, muốn giương mắt nhìn nàng, nhưng là vẫn còn dám, sợ nhìn thấy ghét bỏ của nàng, hoặc kiên nhẫn, ít nhất đoạn đường này, khiến cho còn có thể ảo tưởng giấc mộng .

      Đẩy cửa ra, Lâm Xước chỉ cảm thấy người ấm áp, nàng có buông tay, ôm ngồi xuống ghế bên cạnh bàn, vẫn ngồi đùi nàng, vẫn cứ cúi đầu, Mai Sóc nâng cằm của lên , "Có mấy lời, ta hẳn là sớm cho ngươi biết ."

      khó hiểu, nhưng nhìn trong mắt nàng có bất kỳ ghét bỏ hoặc kiên nhẫn nào, thậm chí có loại vẻ mặt cũng nhận biết được, chưa bao giờ gặp qua mặt người nào khác, giống như bụi hoa xinh đẹp nở trong ngày xuân ở thôn Tây Hà, từ đó có thể bay ra hai chú cò trắng, mà cò trắng xuất chứng tỏ nước rất cạn, từng vòng song nước nhộn nhạo mở ra, lâu ngừng. Trong cặp mắt kia, có thể nhìn thấy , Lâm Xước kinh ngạc nhìn chằm chằm vào, thậm chí nhất thời quên luôn chuyện phía trước.

      Nàng cầm lấy tay , nhàng mở ra, lúc này mới gọi suy nghĩ của trở về, hai tay cùng co lại phía sau, Mai Sóc cầm lấy tay phải của áp vào bên môi, "Có biết hay , tướng loại bàn tay này, trong trăm ngàn người tài chỉ xuất cái."

      "Mà hai tay ngươi đều có, ta cũng biết trừ ngươi ra còn có cái thứ hai hay ." Nàng ôm vào trong ngực, "Tiểu Xước nhi, ngươi biết ngươi có bao nhiêu đặc biệt ?"

      bị nàng ôm lấy, tựa vào hõm vai nàng, trong lòng xuất muôn vàn suy nghĩ, nàng là có ý tứ gì, nàng quan tâm, hay là muốn ."Hic hic." hít cái mũi đau xót, nước mắt chảy ra so với trước càng lợi hại hơn.

      Môi mỏng rốt cục dán lên gương mặt của , đầu lưỡi liếm chút nước mắt của , cảm xúc mịn màng khiến nàng muốn ngừng mà được, hai tay tự chủ kéo áo bông của ra, tay dò vào áo lót bên trong, tuy cơ thể gầy yếu cơ hồ có thể đụng đến xương cốt, nhưng mà da thịt bên trong lại trơn láng lạ lùng, nàng nhàng mơn trớn, tay dò xét xuống thắt lưng , muốn với vào quần lót.

      "Ưm." Lâm Xước bất an phát ra tiếng , tay nàng vẫn để tại chỗ, cúi đầu thấy mặt đỏ như sắp chảy ra nước, nàng
      [​IMG]

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 12


      Gió thổi nhè , mang theo vài cánh hoa lác đác rơi xuống, Mai Sóc yên lặng nhìn , Lâm Xước cắn môi, vẫn tự với mình, gạt nàng, nhất định phải gạt nàng.

      Nhưng là, làm sao có thể, vì hạnh phúc của mình mà đẩy nàng vào chỗ chết? Nàng tốt như vậy, đẹp như vậy. Nước mắt theo sườn mặt rơi xuống, chảy đến miệng, vị mằn mặt, vì đôi mắt đẫm nước khiến tầm mắt lắm, bằng , phát trong mắt Mai Sóc tràn đầy đau lòng.

      Mai Sóc lên từng bước, để ý giãy dụa của , mạnh mẽ ôm lấy , "Về nhà sau." Trong bụng còn có chút khoẻ, nhưng cứ ôm thân thể , nhưng lại khiến nàng an tâm hơn, thậm chí khó chịu kia tựa hồ cũng tản .

      Hôm nay, đúng là càng ngày càng lạnh rồi, đại khái hai ngày nữa tuyết rơi .

      Nàng đường ôm trở về, đường gặp phải vài người kỳ quái nhìn qua, Lâm Xước cúi mặt xuống thấp, vài vệt nước mắt còn chưa khô, hai tay núp ở trước người, trong đầu kêu loạn lên, hiểu nàng là muốn làm gì, nàng cần sao? đuổi sao?

      Nhưng là, trong lòng vẫn mơ hồ có tia hi vọng nho , có lẽ nàng giữ lại, nàng đối với tốt như vậy, muốn giương mắt nhìn nàng, nhưng là vẫn còn dám, sợ nhìn thấy ghét bỏ của nàng, hoặc kiên nhẫn, ít nhất đoạn đường này, khiến cho còn có thể ảo tưởng giấc mộng .

      Đẩy cửa ra, Lâm Xước chỉ cảm thấy người ấm áp, nàng có buông tay, ôm ngồi xuống ghế bên cạnh bàn, vẫn ngồi đùi nàng, vẫn cứ cúi đầu, Mai Sóc nâng cằm của lên , "Có mấy lời, ta hẳn là sớm cho ngươi biết ."

      khó hiểu, nhưng nhìn trong mắt nàng có bất kỳ ghét bỏ hoặc kiên nhẫn nào, thậm chí có loại vẻ mặt cũng nhận biết được, chưa bao giờ gặp qua mặt người nào khác, giống như bụi hoa xinh đẹp nở trong ngày xuân ở thôn Tây Hà, từ đó có thể bay ra hai chú cò trắng, mà cò trắng xuất chứng tỏ nước rất cạn, từng vòng song nước nhộn nhạo mở ra, lâu ngừng. Trong cặp mắt kia, có thể nhìn thấy , Lâm Xước kinh ngạc nhìn chằm chằm vào, thậm chí nhất thời quên luôn chuyện phía trước.

      Nàng cầm lấy tay , nhàng mở ra, lúc này mới gọi suy nghĩ của trở về, hai tay cùng co lại phía sau, Mai Sóc cầm lấy tay phải của áp vào bên môi, "Có biết hay , tướng loại bàn tay này, trong trăm ngàn người tài chỉ xuất cái."

      "Mà hai tay ngươi đều có, ta cũng biết trừ ngươi ra còn có cái thứ hai hay ." Nàng ôm vào trong ngực, "Tiểu Xước nhi, ngươi biết ngươi có bao nhiêu đặc biệt ?"

      bị nàng ôm lấy, tựa vào hõm vai nàng, trong lòng xuất muôn vàn suy nghĩ, nàng là có ý tứ gì, nàng quan tâm, hay là muốn ."Hic hic." hít cái mũi đau xót, nước mắt chảy ra so với trước càng lợi hại hơn.

      Môi mỏng rốt cục dán lên gương mặt của , đầu lưỡi liếm chút nước mắt của , cảm xúc mịn màng khiến nàng muốn ngừng mà được, hai tay tự chủ kéo áo bông của ra, tay dò vào áo lót bên trong, tuy cơ thể gầy yếu cơ hồ có thể đụng đến xương cốt, nhưng mà da thịt bên trong lại trơn láng lạ lùng, nàng nhàng mơn trớn, tay dò xét xuống thắt lưng , muốn với vào quần lót.

      "Ưm." Lâm Xước bất an phát ra tiếng , tay nàng vẫn để tại chỗ, cúi đầu thấy mặt đỏ như sắp chảy ra nước, nàng [​IMG]

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 13.
      Editor: trang bubble ^^


      Tay bánh chưng của Mai Sóc vẫn còn ở đầu , Lâm Xước hơi ngẩng đầu lên, "Nhưng, nhưng. . ."

      "Nhưng cái gì?"

      "Làm quan tài phải để người qua đời yên nghỉ ư? Nhất là, dù cho nhiều nhất có chút xúi quẩy, tại sao lại đắc tội thần Phật chứ?"

      Trong lòng Mai Sóc thầm than, làm sao vốn là đồ đần cũng dễ lừa gạt thế này.

      "Vốn là thế, là , nhưng mà nhà chúng ta có chút đặc biệt." Nàng thu tay lại, vẻ cằn nhằn kề vào bên lỗ tai , "Cho nên ta mới chưa từng với người ta."

      tò mò mở lớn mắt, Mai Sóc tiếp, "Trần trụi làm quan tài bán , kiếm được tiền gì, ngươi biết ? Vật liệu gỗ vừa tìm được tốt nhất, như vậy thả bao lâu nát vụn, chúng ta cũng phải xin lỗi người ta, ngươi chết rồi còn thể yên ổn có phải hay ?"

      Lâm Xước gật đầu, nàng nhếch lên chút ý cười nhợt nhạt, "Lúc hạ táng, phần lớn người nhà đều có thói quen để vật bồi táng (chôn cùng). Nhà chúng ta làm việc này cũng thầu từ lúc quan tài, khắc hoa, lau người, ngậm cơm, nhập quan, trình tự liên tiếp, mãi cho đến cuối cùng đào hầm. Cái này kiếm được tiền cũng phải là biện pháp, vì vậy chúng ta lấy trước chút các vật chôn cất cùng bên trong." Giọng nàng càng ngày càng thấp, gần như là dán vào thầm bên lỗ tai , "Đương nhiên là lén lút."

      "Vậy, đó phải là, phải là ăn trộm ư?" Lâm Xước dám tin nhìn nàng.

      "Đó cũng hết cách rồi, nhiều người phải ăn cơm như vậy, thay vì chôn dưới đất nát , còn bằng lấy ra dùng. Cho nên ngươi xem, đám đắc tội toàn bộ quỷ quái thần Phật gì đó như vậy."

      "Vậy, vậy. . ." nhíu lông mày hẹp dài, hình như vô cùng lo lắng, Mai Sóc ôm , "Chỉ là đạo nghi thức kia rất linh nghiệm, nhà chúng ta tổ truyền năm sáu thế hệ, tất cả đều có việc gì."

      " à?"

      "Đương nhiên là , bà cố ta vẫn sống đến hơn 70 tuổi, còn có bà nội ta, tại cũng sắp 70 rồi, còn khoẻ lắm." Lâm Xước dĩ nhiên để ý đến, Mai Sóc đến câu bà nội kia vẻ mặt có chút trở nên kỳ lạ, mang theo chút xíu sùng kính, chút xíu chán ghét, lại còn có chút sợ hãi.

      Lâm Xước nâng lên hàng mi nét mày "Người nhà ngươi, đều còn sống?"

      "Ừ." Nàng gật đầu, nhưng lại cúi đầu nữa, hình như là Mai Sóc muốn nhắc lại về người nhà của nàng, "Tiểu Xước, chén canh kia mới vừa đổ, sắc lại cho ta chén ?"

      vào phòng bếp, cắt mấy miếng gừng mỏng, trong lòng có chút trống trải. ra cũng rất bình thường, đương nhiên nàng muốn để cho người nhà nàng gặp mình, tuy là bây giờ nàng rất tốt với , d!^Nd+n(#Q%*d@n nhưng mà cũng chỉ là thị (hầu hạ) mà nàng mua được thôi, còn có tư cách gì để cho nàng nhắc tới người nhà của nàng, để cho người nhà nàng tiếp nhận .

      Lâm Xước bưng chén canh ra phòng bếp, đất thu dọn sạch mảnh sứ vỡ, Mai Sóc lót hai gối đầu vào cùng nhau, híp mắt dựa vào phía , đứng ở nơi đó, biết có phải là nàng ngủ thiếp , cũng dám đánh thức nàng.

      Mai Sóc đột nhiên mở mắt ra, vươn tay, vội vã đưa tới, nàng nhận lấy uống hớp, sau đó từ từ uống hết, bụng ấm áp. Vẻ khó chịu giống như là lửa nóng đốt trước đó thấy tốt hơn nhiều."Tiểu xước, ngươi nấu canh gừng rất tốt, nếu lần sau có thể bỏ chút ít đường tốt hơn."

      Lâm Xước nhận lấy chén trở về phòng bếp, trong lòng thầm ghi nhớ, nàng thích ăn đồ quá ngọt.

      ***

      Lúc nửa đêm, Mai Sóc tỉnh lại, trong nhà ánh sáng yếu ớt, lại quên tắt đèn cầy của cửa hàng ngủ thiếp . người ra trận mồ hôi, chắc là hiệu quả của canh gừng này, rốt cuộc bụng thoải mái, chỉ là sao ấm như vậy?

      Lúc này mới phát ra, cái lò sưởi kia nhét vào trong lòng mình, kề sát vào bụng. Nàng nhìn chàng trai co rút thành cục này, nhịn được lắc đầu, cái tên ngốc này.

      Nàng nhàng kéo [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :