1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại - Điền văn] Khói bếp ven hồ - Mạc Nhạ Thị Phi

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6.
      Editor: trang bubble ^^


      Mặc dù phong hàn nghiêm trọng, sau cùng thừa dịp lúc mặt hồ còn chưa đóng băng, Mai Sóc vẫn ra ngoài hồ chút. Lâm Xước ở nhà mình, nghĩ lúc này phải làm bữa cơm trưa ngon.

      ngước mắt nhìn giỏ xà nhà, cầm cái ghế vào, đạp lên cầm giỏ xuống, chỉ có cái giỏ thế nhưng bên trong có chút thịt muối, ngoài ra chỉ còn lại chút hạt thóc đầy đặn.

      khó hiểu cầm những hạt thóc kia lên nhìn, từng hạt đầy đặn, ràng là hạt thóc thượng hạng, tại sao nàng xác?

      để hạt thóc ở bên, lại treo giỏ lên xà nhà. tại làm cơm trưa còn ngại sớm, tới nhà chính, nhìn giường đệm sắp xếp lại sạch gọn, ánh mắt mê muội, mặt lên ửng đỏ nhàn nhạt, ánh da thịt tái nhợt, càng trở nên xinh đẹp.

      Đứng lúc lâu, rốt cuộc đẩy cửa phòng ra, ra bên ngoài, giọng a cũng có sương trắng. Lâm Xước nắm quần áo chặt, về phía nhà mình.

      Gió thu luôn thích quét lá rụng, dưới tàng cây Phong lớn trước mặt quán rượu chất đống tràn đầy lá rụng màu đỏ thẩm, bị gió thổi bay bừa bãi, lấy ra lá phong thổi tới mặt mình, gặp được chủ quán rượu kia đứng ở cửa, bên cạnh còn người phụ nữ trung niên đứng, "Ôi, lão Mã là à?"

      "Lừa ngươi làm gì?"

      " ngờ, cái tên Mai Sóc kia vẫn còn có chút lòng thương hương tiếc ngọc đấy."

      "Nàng cũng lớn rồi, đúng lúc nên cưới người đàn ông về nhà. Chẳng qua là lão Nhị Lâm gia kia. . ." Lời của người đàn bà họ Mã này chưa hết, khẽ lắc đầu, "Có lẽ là nàng ta biết thôi."

      "Nàng ta mới đến nơi này bao lâu, dù cho người nhà chúng ta ở nơi này nhưng có bao nhiêu người biết?"

      Lâm Xước nắm tay chặt, vút qua từ đằng trước quán rượu, *d&d#l@q^d<.com> thẳng đến cửa nhà mình, phát cửa chính đóng chặt, tiến lên gõ cửa nhưng có tiếng động.

      vòng quanh nhà vài vòng, đúng lúc có chàng trai nhà hàng xóm mở cửa phòng, "Ơ kìa, Lâm Xước, sao ngươi lại về?"

      "Ta...Ta tới lấy đồ, mẹ ta đâu?"

      "Mẹ ngươi? đến trấn với ngươi rồi, là dọn đến trấn ở, trở lại nữa. Sao ngươi cùng?"

      " trở lại." ngơ ngác lặp lại, nhìn trong chuồng gà phía ngoài còn mấy con gà lớn tìm trùng ăn mặt đất, với chàng trai kia, "Cám ơn ngươi."

      Chàng trai kia khó hiểu nhìn , trở về nhà, Lâm Xước đứng ở nơi đó, cuối cùng vẫn là tiến lên, đẩy ra cửa sổ quá mức vững chắc. Hai tay chống lên khung cửa sổ, dùng sức leo vào bên trong, in hai lằn đỏ khung đòn tay.

      Trong nhà yên tĩnh khiến quen lắm, hình như tiếng mẹ giận mắng vẫn còn vang ở bên tai, mắt nhìn phòng trống rỗng, rốt cuộc vẫn vào phòng bếp, lấy ra vài cái vò cất ở cùng với đống gạch cái giá phía trong.

      Khóe miệng khẽ cong lên, như vậy, là có thể sắc thuốc cho nàng rồi. Mười mấy năm qua, người đầu tiên phát luôn bị lạnh cóng tỉnh vào lúc khuya mùa Đông, người sưởi ấm cho .

      ***

      Trong Tây hồ, thuỷ sản đắt tiền nhất cũng phải là cua, mà là cá bạc, trơn bóng để lại dấu tay, luôn thông minh lại chui vào trong túi lưới. Cá bạc đại bổ, mà lại ôn hòa, hơn nữa thích hợp cho người yếu ớt thể quá bổ ăn vào.

      Mùa thích hợp nhất để vớt cá bạc là vào lúc Xuân Hạ, thời kỳ bọn chúng sinh sôi nẩy nở, đến mùa thu con cá bạc bán được mấy lượng bạc cũng chẳng có gì là lạ.

      "Ngươi khẳng định là ngươi bán cho ta?"

      Mai Sóc cười lắc đầu, tay giơ lên hai con cá bạc mập mạp, hít hít mũi, với Vu An: "Tự mình giữ lại ăn tốt sao?"

      "Ngươi nuốt vào mấy lượng bạc bụng mà vẫn tiếc. Nếu là ta, chắc chắn bắt lên trấn , để cho những kẻ có tiền kia tới tranh giành, giá cả có thể gọi là cao nhất lúc bán ra lại, ngươi cũng biết thời tiết này khó bắt cá bạc biết bao?"

      Mai Sóc về phía
      [​IMG]
      Winter thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7.
      Editor: trang bubble


      Lúc này màn đêm tới càng ngày càng sớm, khi Mai Sóc chạy tới nhà, trời mờ tối, nàng vừa đến nhà, thấy Lâm Xước đứng ở cửa, bộ dạng làm việc gì sai, hai tay vặn vẹo qua lại trong tay áo.

      "Ngươi. . ." Lời còn chưa hỏi ra miệng, nàng lé mắt nhìn sau lưng có mấy con gà mái gà trống có lớn có dạo qua lại.

      Đầu sắp cúi xuống ngực, giọng lóng ngóng, "Mẹ rồi, bọn nó có ai nuôi, ngày lạnh như thế, bọn nó chết rét mất, ta...ta. . ." ra do dự rất lâu, nàng mua mình chính là bị mẹ ép, bây giờ lại còn dám mặt dày mày dạn bảo nàng kèm theo chứa chấp gia cầm mà mình nuôi. Nhưng có cách nào trơ mắt nhìn bọn nó chết đói, chết rét.

      " vào." Mai Sóc vào phòng, theo phía sau nàng, nhìn những con gà kia, trong lòng lành lạnh, quả nhiên là nàng đồng ý.

      Mai Sóc buông đồ đạc trong tay, mở ra cửa thông với sân , quay đầu với , "Tới đây."

      lên trước, nàng chọn mấy tấm ván gỗ dài, bảo cầm giúp tấm, bản thân nhấc lên mấy tấm, "Trước dựng cái ổ tạm thời qua đêm, ngày mai ta làm cái như bình thường."

      đột nhiên ngẩng đầu, trợn tròn mắt, ngây ngốc nhìn nàng, Mai Sóc cười khẽ cúi người, "Tiểu Xước, có vẻ đây là lần đầu tiên ngươi biết trừng ta."

      hốt hoảng cúi đầu, " có, ta có."

      tay của nàng cầm những tấm ván gỗ kia, tay kia kéo tay của , "Lại đây" Bắt lấy tay lạnh buốt, nàng cầm chặt, mảnh băng vụn quả nhiên chính là mảnh băng vụn.

      Nhà của Mai Sóc là xếp cuối cùng trong loạt nhà này, bên cạnh chính là mặt hồ uốn lượn, ở giữa có mảnh đất trống lớn, trong ngày Xuân Hè cỏ dại mọc thành bụi, bây giờ cũng khô vàng ủ rũ nhiều.

      Nàng tới chỗ dựa vào tường rồi dừng lại, 0di33xn0dafnl330fys0doon để ván gỗ xuống, với Lâm Xước: " lấy mấy viên gạch."

      Lâm Xước theo lời bỏ , lúc mọi người xây nhà có để lại rất nhiều viên gạch ở ven đường, nằm ở trong bụi cây lùm cỏ, lấy chồng quay lại góc tường, Mai Sóc dựng rào chắn ba mặt , nhận gạch trong tay rồi chắn ở bên ngoài chuồng, để tránh cho ván gỗ ngã xuống, "Kêu chúng nó tới đây."

      Lâm Xước đặt ngón trỏ cong lên vào trong miệng, huýt sáo, mấy con gia cầm ngoan ngoãn tới đây ngay, cần bận tâm, thoáng xua cái lần lượt từng con từng con vào trong rào.

      Lâm Xước nhìn nàng cũng lắp lên hai cây gỗ rộng rãi ở phía , để lại khe hở, "Trước chỉ tạm chắp vá vậy thôi."

      ngoan ngoãn gật đầu, nàng bằng lòng chứa chấp, vô cùng mừng rỡ, nâng mắt đúng lúc thấy ý cười đầy mặt nàng, "Sao, sao vậy?"

      "Tiểu Xước," Nàng đứng lên, "Ta phát ngươi có tài, có lẽ đầu mùa xuân năm sau, ta có thể thử để cho ngươi nuôi hai con chim ưng biển." Nàng gãi gãi đầu, "Ngươi biết ? Cho tới bây giờ ta có cách nào với mấy thứ súc vật có lông này."

      , mỗi lần thấy người ta đứng ở mũi thuyền, hét tiếng, ở mép thuyền con chim ưng biển tõm tõm nhảy xuống hồ, lúc lên từng trong cổ to của nó chen chúc ra từng con từng con cá, nàng cực kỳ hâm mộ, đáng tiếc, nàng có tài nghệ để thuần dưỡng chim ưng biển.

      Chim ưng biển, chính xác mà phải gọi là chim cốc, chỉ là những người ở đây đều gọi nó thành chim ưng biển, chim ưng biển bị thuần phục bị buộc dây thừng lên xung quanh cổ, khiến chúng nó có cách nào nuốt chửng cá bị bắt lên, sau khi lên thuyền mọi người chỉ cần phải nặn ra cá nó bắt được, thuần hoá được chim ưng biển tốt ngày lặn xuống nước bắt cá đều có thể nhiều hơn so với bất cứ người nào tung lưới bắt được.

      "Được." Lâm Xước vẫn gật đầu, trong giọng có vui sướng ràng, có thể làm cho nàng cảm thấy mình có ích, bây giờ là chuyện vui vẻ nhất đối với .

      " thôi, vào xem ta mua cái gì cho ngươi." Nàng kéo bả vai gầy gò của qua, chạm vào quần áo đơn bạc, trong lòng thầm mắng mình sơ ý, muốn chết, nàng vẫn quên mất chuyện quan trọng nhất, hình như còn chưa có đủ áo bông khi đông tới.

      ***

      "Đây là cái gì?" Lâm Xước tò mò nhìn đống đồ bàn. Mai Sóc ngồi ở trước bàn, nhìn trợn tròn mắt, kinh ngạc mở rộng cái miệng nhắn, đưa ngón tay ra cẩn thận chạm vào lò sưởi tay kia, lò tròn kia lăn qua bên cạnh, giống như là bị hoảng sợ rút tay trở về ngay.

      Tiếng cười có chút khàn
      [​IMG]

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8.
      Editor: trang bubble ^^


      Dưới chân ấm áp, là giường đệm mới vừa được lò sưởi ủ ấm, chui cả vào trong chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt nhắn, cằm cọ xát nhàng ở chăn, nghe thấy tiếng nàng rót nước, miệng nhếch lên đường cong mờ.

      Mai Sóc ngồi vào giường, lỗ mũi hoàn toàn thông, những phương thuốc dân gian kia của đúng là rất hiệu quả, tuy là hơi khó uống.

      Nàng vén chăn lên cũng chui vào chăn, "Tiểu Xước, chuẩn bị tốt kể chuyện xưa cho ta chưa?"

      nghiêng người sang, " ra cha cũng từng kể rất nhiều chuyện xưa cho ta."

      "Ừ."

      "Lúc buổi tối mùa hè, hóng mát ở bên hồ, chúng ta chạy đập đom đóm, cha lại bảo chúng ta ngồi xuống, sau đó kể chuyện xưa cho chúng ta nghe, có khi về người phàm mặt đất, có khi về người trời."

      "Thần Tiên?" Mai Sóc đột nhiên chen miệng, rất hăng hái hỏi, "Có những thứ gì?"

      "Ta...ta kể chuyện xưa giày đầu hổ cho ngươi có được hay ?"

      "Giày Đầu Hổ? Chính là thứ cho đứa trẻ mang, phía thêu kiểu con hổ màu vàng có tròng mắt trắng (cặp mắt giận dữ hoặc khinh bỉ) kia...? Cái này còn có chuyện xưa?"

      Lâm Xước gật đầu, lại hỏi nàng, "Ngươi muốn nghe ?"

      "Dĩ nhiên." Nàng đưa tay kéo chặt chăn cho , ra nàng cũng muốn hai tấm chăn, nhưng nàng càng muốn khảo nghiệm lực tự chủ của mình.

      "Rất lâu trước kia. . ." mới ra miệng, Mai Sóc bắt đầu cười, hiểu nhìn nàng, "Ngươi tiếp tục, chỉ là ta cảm thấy hình như tất cả chuyện xưa đều bắt đầu như vậy, có chút buồn cười mà thôi."

      " lâu. . ." thấy nàng còn cười, dứt khoát nhảy vọt qua câu kia, "Có nhà lái đò, mọi người gọi nàng là Ngư nương, ra Ngư nương còn rất trẻ."

      "Vậy là bao nhiêu?"

      Lâm Xước rất nghiêm túc suy nghĩ chút, "Có lẽ xấp xỉ với ngươi."

      "Có ngày, mưa to gió lớn, tất cả những nhà đò khác cũng chịu đưa người qua sông, bởi vì lúc này rất nguy hiểm."

      "Chỉ là trời mưa xuống cá nhảy ra, bắt dễ dàng hơn."

      "Vậy phải là bị xối ướt sao?"

      "Có áo tơi, chẳng qua ít nhiều vẫn ướt thôi." Mai Sóc vừa tính ngoặt sang, lại hỏi, "Sau đó sao?"

      "Sau đó Ngư nương là nương rất tốt bụng, có ông cụ muốn qua sông, nàng bèn đội mưa chống thuyền đưa ông cụ sang sông. Ông cụ vô cùng cảm tạ nàng, bèn với nàng, ta có tiền cho ngươi. . ."

      "Vô cùng cảm tạ nàng lại còn có tiền cho nàng?"

      "Ông ấy là có tiền đưa, nhưng mà ông ta chỉ có bức tranh này, ngươi hãy nhận . Ngư nương lấy tới vừa nhìn, tranh có chàng trai xinh đẹp, thêu đôi giày Đầu Hổ."

      "Giày Đầu Hổ chính là tới như vậy sao?"

      "Còn chưa kết thúc đâu. Ngư nương rất thích bức tranh này, bèn dán nó vào trong khoang thuyền của mình, ai biết đến lúc buổi tối, chàng trai kia lại xuống từ tranh. . ."

      " là quỷ? Hay là hồ ?"

      " phải, là tiên tử. Ban ngày trở lại tranh, buổi tối ra ngoài, chàng trai kia làm thê phu với Ngư nương. năm sau còn sinh cho nàng em bé , gọi là Tiểu Bảo, nhà ba người rất hạnh phúc." nuốt ngụm nước miếng, Mai Sóc ngồi dậy, cầm lấy chén nước mới vừa rót đặt ở tủ bên giường, "Mệt nghỉ lát, khát ?"

      lắc đầu, loại cảm giác này, cho dù lâu thêm nữa cũng cảm thấy mệt mỏi, giống như rất lâu rồi chưa từng có lần được nhiều lời như thế.

      Mai Sóc đưa chén nước tới bên miệng , uống hớp , tiếp tục , "Rất nhanh, bảy năm trôi qua."

      Mai Sóc đến gần chỗ mới vừa uống nước rồi bản thân cũng uống, những lời này của vừa ra, nàng ho tiếng sặc vào ngụm nước, ngừng ho khan.

      Lâm Xước gấp đến mức vội vàng vỗ lưng của nàng, "Ngươi làm sao vậy?"

      Mai Sóc che miệng, khoát tay lia lịa, thở bình thường lại, cười , "Tiểu Xước, uống hớp nước của ngươi trôi qua bảy năm rồi, là ta chưa chuẩn bị xong."

      Lâm Xước ngẩn ra, bản thân cũng nhịn được cười khe khẽ, "Kể chuyện xưa phải là như vậy sao?"

      "Vậy bảy năm sau như thế nào?"

      "Bảy năm sau, chuyện này bị quan lớn
      [​IMG]

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8.
      Editor: trang bubble ^^


      Dưới chân ấm áp, là giường đệm mới vừa được lò sưởi ủ ấm, chui cả vào trong chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt nhắn, cằm cọ xát nhàng ở chăn, nghe thấy tiếng nàng rót nước, miệng nhếch lên đường cong mờ.

      Mai Sóc ngồi vào giường, lỗ mũi hoàn toàn thông, những phương thuốc dân gian kia của đúng là rất hiệu quả, tuy là hơi khó uống.

      Nàng vén chăn lên cũng chui vào chăn, "Tiểu Xước, chuẩn bị tốt kể chuyện xưa cho ta chưa?"

      nghiêng người sang, " ra cha cũng từng kể rất nhiều chuyện xưa cho ta."

      "Ừ."

      "Lúc buổi tối mùa hè, hóng mát ở bên hồ, chúng ta chạy đập đom đóm, cha lại bảo chúng ta ngồi xuống, sau đó kể chuyện xưa cho chúng ta nghe, có khi về người phàm mặt đất, có khi về người trời."

      "Thần Tiên?" Mai Sóc đột nhiên chen miệng, rất hăng hái hỏi, "Có những thứ gì?"

      "Ta...ta kể chuyện xưa giày đầu hổ cho ngươi có được hay ?"

      "Giày Đầu Hổ? Chính là thứ cho đứa trẻ mang, phía thêu kiểu con hổ màu vàng có tròng mắt trắng (cặp mắt giận dữ hoặc khinh bỉ) kia...? Cái này còn có chuyện xưa?"

      Lâm Xước gật đầu, lại hỏi nàng, "Ngươi muốn nghe ?"

      "Dĩ nhiên." Nàng đưa tay kéo chặt chăn cho , ra nàng cũng muốn hai tấm chăn, nhưng nàng càng muốn khảo nghiệm lực tự chủ của mình.

      "Rất lâu trước kia. . ." mới ra miệng, Mai Sóc bắt đầu cười, hiểu nhìn nàng, "Ngươi tiếp tục, chỉ là ta cảm thấy hình như tất cả chuyện xưa đều bắt đầu như vậy, có chút buồn cười mà thôi."

      " lâu. . ." thấy nàng còn cười, dứt khoát nhảy vọt qua câu kia, "Có nhà lái đò, mọi người gọi nàng là Ngư nương, ra Ngư nương còn rất trẻ."

      "Vậy là bao nhiêu?"

      Lâm Xước rất nghiêm túc suy nghĩ chút, "Có lẽ xấp xỉ với ngươi."

      "Có ngày, mưa to gió lớn, tất cả những nhà đò khác cũng chịu đưa người qua sông, bởi vì lúc này rất nguy hiểm."

      "Chỉ là trời mưa xuống cá nhảy ra, bắt dễ dàng hơn."

      "Vậy phải là bị xối ướt sao?"

      "Có áo tơi, chẳng qua ít nhiều vẫn ướt thôi." Mai Sóc vừa tính ngoặt sang, lại hỏi, "Sau đó sao?"

      "Sau đó Ngư nương là nương rất tốt bụng, có ông cụ muốn qua sông, nàng bèn đội mưa chống thuyền đưa ông cụ sang sông. Ông cụ vô cùng cảm tạ nàng, bèn với nàng, ta có tiền cho ngươi. . ."

      "Vô cùng cảm tạ nàng lại còn có tiền cho nàng?"

      "Ông ấy là có tiền đưa, nhưng mà ông ta chỉ có bức tranh này, ngươi hãy nhận . Ngư nương lấy tới vừa nhìn, tranh có chàng trai xinh đẹp, thêu đôi giày Đầu Hổ."

      "Giày Đầu Hổ chính là tới như vậy sao?"

      "Còn chưa kết thúc đâu. Ngư nương rất thích bức tranh này, bèn dán nó vào trong khoang thuyền của mình, ai biết đến lúc buổi tối, chàng trai kia lại xuống từ tranh. . ."

      " là quỷ? Hay là hồ ?"

      " phải, là tiên tử. Ban ngày trở lại tranh, buổi tối ra ngoài, chàng trai kia làm thê phu với Ngư nương. năm sau còn sinh cho nàng em bé , gọi là Tiểu Bảo, nhà ba người rất hạnh phúc." nuốt ngụm nước miếng, Mai Sóc ngồi dậy, cầm lấy chén nước mới vừa rót đặt ở tủ bên giường, "Mệt nghỉ lát, khát ?"

      lắc đầu, loại cảm giác này, cho dù lâu thêm nữa cũng cảm thấy mệt mỏi, giống như rất lâu rồi chưa từng có lần được nhiều lời như thế.

      Mai Sóc đưa chén nước tới bên miệng , uống hớp , tiếp tục , "Rất nhanh, bảy năm trôi qua."

      Mai Sóc đến gần chỗ mới vừa uống nước rồi bản thân cũng uống, những lời này của vừa ra, nàng ho tiếng sặc vào ngụm nước, ngừng ho khan.

      Lâm Xước gấp đến mức vội vàng vỗ lưng của nàng, "Ngươi làm sao vậy?"

      Mai Sóc che miệng, khoát tay lia lịa, thở bình thường lại, cười , "Tiểu Xước, uống hớp nước của ngươi trôi qua bảy năm rồi, là ta chưa chuẩn bị xong."

      Lâm Xước ngẩn ra, bản thân cũng nhịn được cười khe khẽ, "Kể chuyện xưa phải là như vậy sao?"

      "Vậy bảy năm sau như thế nào?"

      "Bảy năm sau, chuyện này bị quan lớn
      [​IMG]

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9.
      Editor: trang bubble ^^


      Lâm Xước dùng muôi đồng múc cháo trong nồi, bởi vì thả cơm cháy nên toả ra mùi thơm hơi cháy khét. bưng chén, ra ngoài phòng, hình dáng nóc chuồng gà bắt đầu ra, cách khoảng giữa với rào chắn gỗ phía dưới, đứng ở ngoài rào chắn vừa vặn có thể thấy tình hình bên trong.

      Mai Sóc đứng ở bên ngoài, cười với , "Bảo chúng nó vào thử chút." Nàng nhận lấy chén cháo trong tay , ngửa đầu muốn uống ngay.

      "Cẩn thận nóng." Lâm Xước vội vàng .

      Nàng ăn mấy miếng, nuốt xuống, "Thơm quá."

      Lúc này Lâm Xước mới quay người lại, huýt còi kêu lên, Mai Sóc đứng sau lưng , uống từng ngụm cháo, nhìn mấy con gà vào vòng tròn mới xây. Ở phía sau, Lâm Xước cùng vào theo khiến chuồng gà tính là lớn có vẻ hơi chen chúc.

      sờ sờ con gà trống toàn thân màu hồng quả quýt, ở đầu lại có nhúm lông màu trắng , "Đây là Tiểu Hoa, nó đẻ trứng nhiều nhất."

      lại ôm lấy con gà trống lông vàng lớn lắm, chỉ chỉ con gà trống khác có màu sắc, kích cỡ xê xích bao nhiêu đất, "Đây là Đại Tiểu Mao. Bọn nó đều do Đại Bạch đẻ trứng rồi ấp ra, đáng tiếc Đại Bạch còn ở đây."

      "Còn có con này," để con gà trống kia xuống, vỗ vỗ con gà mái duy nhất có hình thể lớn nhất trong đó, "Ta gọi nó là Tiểu Hắc." cứ thế xong, đột nhiên nhớ tới biết nàng có hứng thú nghe tán gẫu những chuyện vặt vãnh này hay , quay người lại, nàng bưng chén đứng ở bên ngoài, nhìn , "Còn gì nữa ?"

      ngồi xổm ở bên trong, nghiêng thân thể, đầu quay sang nàng, theo hướng con gà trống lông trắng nhất bên trong, "Tiểu Bạch."

      Mai Sóc nhìn bộ dáng của , tiếng vang lên chứa ý cười, "Tiểu Quai." lắc đầu , " phải gọi là Tiểu Quai."

      "Ta gọi ngươi."

      ngẩn ra, thể nén lại bắt đầu đỏ mặt, chút có chút vuốt lưng con gà trống lông trắng kia, dám nhìn nàng.

      "Chính ngươi ăn chưa?"

      lắc đầu, "Ra , trở về ăn điểm tâm, lát ta còn phải ra ngoài chuyến."

      Mặc dù rất muốn hỏi nàng phải đâu, trang@d#d#l#q#d@bubble Lâm Xước vẫn chịu đựng mở miệng, nàng đối với tốt lắm, sao còn có thể biết đủ mà quản chuyện của nàng?

      ra sâu trong lòng chưa từng gạt bỏ sợ hãi và khiếp đảm, chỉ là tạm thời bị che giấu, chỉ cần góc bị nhấc lên cũng tuôn về tràn đầy trời đất.

      ***

      Mai Sóc đường bên hồ, trong tay ôm hai cái áo bông của nàng. Hồi đó lúc tiện tay cầm chút bạc từ trong nhà, lúc trước đưa cho Lâm Nguyên cộng thêm mua đồ cho Lâm Xước, bây giờ dùng gần hết rồi, còn phải giữ lại chút mua sắm đồ tết, nên chỉ lấy quần áo của nàng đổi chút.

      Trước khi bảo Lâm Xước chưng hai con cá kia, bây giờ nàng thầm ảo não, nên xử lý xong cá lại đưa cho , chẳng phải là tại lại vẫn để cho tự giết cá.

      Còn có bạc Vu An thiếu trước đó, có lẽ nên đòi lại.

      Nàng yên lòng , rất nhanh dừng ở bên ngoài hàng rào gia đình, "Phong đại thúc." Nàng khoát tay lên hàng rào, cất giọng kêu.

      Trong thôn có tiệm may, muốn trấn lại quá xa, Phong đại thúc này có tay nghề thua may vá trấn . Mọi người trong thôn có người nào múôn may quần áo, sửa quần áo, vá đường biên cố định, đều tới tìm .

      Người tới cười ha ha rồi mở cửa hàng rào ra, dẫn nàng vào nhà, Mai Sóc đưa quần áo cho , "Có thể đổi thành kiểu nam ?"

      "Dĩ nhiên, kích cỡ thế nào?"

      "Ngươi từng gặp lão Nhị nhà Lâm Nguyên chưa? Cỡ của , cổ áo làm cao chút." Nàng nhìn vòng chung quanh, "Thê chủ của ngươi có ở đây sao?"

      " ra ngoài rồi. Lão Nhị Lâm gia, gọi là Lâm Xước?"

      "Ừ."

      Người đàn ông kia giũ mở quần áo ra, đặt ở bên
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :