1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Cổ đại - Đồng nhân] Ỷ thiên chi Nhất Tần Nhất Tiếu - Phạn Ca (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      ôi lâu lắm rùi mới có chương mới nhưng đoạn hay ma cắt là sao trời.đau lòng wa
      Cố Huân Nhiên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ngoại truyện: 100 câu hỏi đáp vợ chồng

      Người phỏng vấn: Phạn Ca

      1. Xin hỏi tên của ngài?
      Lâm Nhất Tần (gọi tắt là Tiên): Lâm Nhất Tần, ngươi có thể gọi ta Tiểu Lâm hoặc Tiểu Tiên
      Vi Nhất Tiếu (sau gọi tắt là Vi): Vi Nhất Tiếu
      Phạn Ca (cơm tạp) (sau gọi tắt là cơm)

      2. tuổi là:
      Tiên: khi đến 22, tại 23 ~
      Vi: dưới 22
      Cơm: vì sao lại dưới
      Vi: ta là nhi, biết thời điểm sinh ra
      Tiên: chờ chút, ngươi ngươi dưới 22, được hơn ta!
      Vi: được rồi, dưới 23
      Cơm: nhân nhượng ngoài ý muốn a.

      3. giới tính là
      Tiên: nữ
      Vi: nam

      4. xin hỏi tính cách ngài ra sao?
      Tiên: hoạt bát sáng sủa thiên chân thiện lương lạnh nhạt hiền hòa
      Cơm: giời…cỡ nào là tính cách tiểu bạch
      Vi: (cười lộ răng nanh) nàng cơ bản chưa sai, ngươi có ý kiến gì?
      Cơm: , ! (quản gia hung dữ mạnh mẽ…) kia tính cách của Vi thiếu sao?
      Vi: ác liệt, độc miệng
      Cơm: ( nhìn ra…)

      5. Tính cách đối phương
      Tiên: ác liệt, độc miệng, thích đùa dai, thoạt nhìn kiêu ngạo, thực tế lại vô cùng ôn nhu cẩn thận
      Cơm: (này phải phúc hắc khoác lớp da trung khuyển…)
      Vi: lạc quan, đôi khi vô cùng cố chấp.

      6. Hai người gặp nhau lúc nào? Ở đâu?
      Tiên: trong sơn cốc tỉnh Sơn Tây
      Cơm: phạm vi này cũng quá mơ hồ thôi
      Tiên: có cách nào, khi ta đến hệ thống hướng dẫn GPS dùng được.
      Vi: sơn cốc cách Giao Đông Lộ Châu Sơn Tây ba mươi dặm.
      Cơm: (trung khuyển quả nhiên nhớ đường)
      Ấn tượng đầu tiên với đối phương:
      Tiên: cả người đầu máu, dọa người, sau khi lau sạch liền ngoài ý muốn kích thích thị giác, dáng người vô cùng tốt, là nhặt được bảo bối tốt a ~
      Vi: giống cái kì quái
      Cơm, Tiên: Giống cái? ?
      Vi: thể xác định có phải loài người hay
      Tiên: được rồi, ta là hồ ly tinh mị.
      Cơm: ngươi là ET ngoài hành tinh vô sỉ…

      7. thích điểm nào của đối phương nhất?
      Tiên: toàn bộ đều thích ~
      Vi:…giống như (quay đầu)
      Cơm: hắc hắc ~ thẹn thùng ngoài ý muốn nha ~~

      8. chán ghét điểm nào của đối phương nhất?
      Tiên:
      Vi: nếu nàng có thể tự chú ý an toàn tốt rồi.
      Cơm: đây là phê bình ôn nhu sao?

      9. ngài cảm thấy ở tính cách hợp nhau chứ?
      Tiên, Vi: tốt lắm
      Cơm: Quả là trời sinh đôi

      10. Ngài gọi đối phương thế nào?
      Tiên: Vi Vi, khi ta tức giận gọi ‘con dơi’
      Vi: Ta gọi nàng, nàng cũng biết ta chuyện với ai
      Cơm: khi chuyện đều tập trung vậy sao? ! khiến người khác đố kị đó!

      11. Ngài hi vọng đối phương gọi ngài thế nào?
      Tiên: ha ni (honey), điềm tâm (sweetheart), thân ái, bảo bối, v…v
      Cơm: (nôn mửa) …ngươi xác định?
      Vi: nàng thích tự quyết định, mơ mộng hão huyền
      Cơm: (quả nhiên là nằm mộng) Vậy Vi thiếu sao?
      Vi: vẫn như thế này tốt lắm.

      12. Nếu so sánh với động vật, ngài thấy đối phương là:
      Tiên: Ngoại hình là con dơi, thực tế là giống chó chăn cừu
      Cơm: (rất chuẩn xác…)
      Vi: heo
      Tiên (rống giận): cái gì! ! ! ! ! Lão tử dáng người tốt thế nào, chỗ nào béo giống heo? ? ? ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !
      Vi: ta gọi thành thói quen, có thể ăn có thể ngủ, để tâm gì cả.
      Tiêu: thế cũng được! ! ! ! ! ! ! ! ! !
      Vi: được rồi, heo gầy
      Tiên;…orz…

      13. Nếu ngài muốn tặng quà cho đối phương, ngài tặng
      Tiên: đem bản thân ta đưa cho tốt lắm
      Cơm: lễ vật này bị cự tuyệt nhiều lần, ngươi chết tâm
      Vi: tiền bạc
      Cơm: cái gì? Lễ vật tục tằng như vậy?
      Tiên: vẫn là Vi Vi hiểu ta, có tiền có thể sai khiến ma quỷ a!

      14. Vậy bản thân ngài muốn lễ vật gì?
      Tiên: nếu đem bản thân tặng cho ta, vậy rất viên mãn
      Cơm: xin ngươi thanh tỉnh chút
      Vi: cần gì cả, nàng có thể chiếu cố tốt bản thân là được rồi.

      15. Có gì bất mãn với đối phương:
      Tiên: có gì bất mãn! Nếu thương của có thể trị tốt là hoàn mĩ
      Vi: nàng nhất định chịu ra là ai bắt nàng treo lên tường thành. Ta hoài nghe có nội tình.
      Cơm: (ngươi hoài nghi có gian tình …Quên , lên đỉnh Quang Minh ngươi tự biết)

      16. Tật xấu của ngài là
      Tiên: có năng lực sinh tồn, có năng lực tự bảo vệ mình, là củi mục trăm thứ dùng được …(uể oái)
      Vi: ta gặp nhiều chuyện, luôn liên lụy nàng.

      17. tật xấu của đối phương:
      Tiên: luôn cố chấp bức bách bản thân, luôn băn khoăn suy nghĩ nhiều lắm
      Vi: tâm kế, rất dể đem bản thân bại lộ lúc nguy hiểm.

      18. Đối phương làm gì khiến ngài vui:
      Tiên: bị thương, giết người
      Vi: bị thương, sinh bệnh.

      19. Ngài làm chuyện gì khiến đối phương vui:
      Tiên, Vi: đem cái bên hoán đổi là được
      Cơm: xem ra hai người cũng tự hiểu lấy

      20. Quan hệ của hai người đạt đến trình độ nào?
      Tiên: miễn cưỡng tính trình độ hai . Cấp độ 1 là ta chủ động, cấp 2 cũng khác gì…, khi nào ta có thể ăn ‘con dơi’?
      Vi: (lại quay đầu …)
      Cơm: các ngươi cứ từ từ đợi , đợi cho tác giả lương tâm trỗi dậy học viết H như thế nào.

      21. Hai người lần đầu hẹn hò ở đâu?
      Tiên: Chúng ta mỗi ngày đều hẹn hò
      Vi: Nhưng thường thường đều có bóng đèn
      Cơm: chính là chỉ Tạ Tốn cùng lão Ân , bất quá làm sao ngươi biết cái này gọi là bóng đèn?
      Vi: vô nghĩa, ở chung sớm chiều gần năm, tiếng học cũng gần xong
      Cơm: (được, ngươi ngoan, ngày nào đó cho ngươi dùng tiếng …)

      22. khí giữa hai người lúc đó ra sao?
      Tiên: đủ loại, cơ bản kết cục đều ngờ tới 囧 囧
      Vi: giống như

      23. Khi đó tiến triển đến trình độ nào?
      Tiên: là đến cấp độ 2, bất quá vừa mới qua trình độ

      24. Địa điểm thường xuyên hẹn hò?
      Tiên: các cảnh đẹp du lịch nổi tiếng cả nước, thánh địa võ lâm, mộ đạo, thăm sân vườn nhà người khác.
      Cơm: Tốt lắm, quả nhiên đủ loại.

      25. Ngài chuẩn bị gì cho sinh nhật đối phương?
      Tiên: Ta biết ngày sinh nhật mình, cũng biết
      Vi: bởi vì tác giả vô lương
      Cơm: được rồi, các ngươi đều sinh ngày tháng tư.

      26. Kia phương nào thông báo trước?
      Tiên: đương nhiên là ta, đợi người kì quái này thông báo phải đợi đến thế kỉ 21
      Vi:…nàng…
      Cơm: nga ~ tình cảnh lúc đó chắc rất tối ~ Vi thiếu lại đỏ mặt ~

      27. Ngài thích đối phương bao nhiêu?
      Tiên: vô cùng vô cùng thích
      Vi: giống như

      28. Như vậy, ngài đối phương sao?
      Tiên: đương nhiên!
      Vi: tiếp tục giống như

      29. Đối phương khiến ngài chịu thua?
      Tiên: lời đứng đắn nghiêm túc
      Vi: cơ bản nàng cái gì ta cũng có cách nào khác.

      30. Nếu hiềm nghi đối phương thay lòng, ngươi làm gì:
      Tiên: có khả năng
      Cơm: ngươi cũng quá tự tin
      Vi: đem người kia xử lý.
      Cơm: ngươi…

      32. Có thể tha thứ cho đối phương thay lòng đổi dạ sao?
      Tiên: có khả năng rồi
      Vi: người chết, có gì tha thứ hay tha thứ.
      Cơm: ngươi…

      33. Nếu khi hẹn hò, đối phương đến muộn hơn giờ làm gì?
      Tiên: muộn, nếu muộn khẳng định là xảy ra chuyện
      Vi: mau chạy tìm. Bất quá hoặc nàng nhớ lầm nơi hoặc lạc đường.

      34. Ngài thích phần nào của đối phương nhất?
      Tiên: Toàn thân đều thích! Dáng người Vi Vi vô cùng tốt!
      Vi:…
      Cơm:này, mới trình độ này liền im lặng, 50 câu hỏi sau làm sao bây giờ?

      35. Biểu tình khiêu gợi của đối phương?
      Tiên: thời điểm nghiêm túc nghiêm cẩn
      Vi:…
      Cơm: được rồi, chúng ta đều biết ngươi là xử nam thuần khiết, để Tiểu Tiên trả lời giúp ngươi tốt lắm.
      Tiên: còn phải ha ha ha ha ~~ lão tử đương nhiên có lúc nào gợi cảm.
      Cơm:…Ngươi quả nhiên lúc nào nhân phẩm có vấn đề…

      36. Khi hai người ở cùng nhau, lúc nào làm ngươi thấy tim đập nhanh?
      Tiên: ách… thực chưa làm gì khiến tim ta đập nhanh a…
      Vi:…
      Tiên: khi ta có mục đích tới gần trong phạm vi thước, tim đập nhanh, vô cùng mẫn cảm

      37. Ngài dối đối phương sao? Ngài giỏi về dối sao?
      Tiên: thương xuyên dối, ta giỏi về dối ~
      Cơm: ngươi xác định?
      Vi: cứ để nàng tự cho là thế .
      Cơm: đều bị người ta xem thấu a ngu ngốc…Còn Vi thiếu sao?
      Vi: giỏi, nhưng dối nàng, còn người khác nhất định.

      38. Làm chuyện gì thấy hạnh phúc nhất?
      Tiên, Vi: chỉ cần ở cùng nhau, làm gì cũng hạnh phúc

      39. Từng cãi nhau sao?
      Tiên: thường thường, miệng rất độc
      Vi: bất quá tính thực là cãi nhau

      40. Đều cãi nhau vì gì?
      Tiên: Bình thường là châm chọc ta, hoặc cố ý chọc giận ta
      Cơm: Ta xem thế nào cũng giống nam sinh vườn trẻ cố ý khi dễ nữ sinh mình thích
      Vi: (cười trầm) Cần hạ nhiệt cho ngươi sao?
      Cơm: , cần, đa tạ ý tốt…(được rồi, ta về sau đều châm chọc ngươi trong ngoặc đơn tốt lắm)

      41. Về sau làm hòa thế nào?
      Tiên: cơ bản cần làm hòa, đảo mắt liền quên.
      Cơm: vợ chồng chân chính a, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa

      42. Sau khi chuyển thế vẫn hi vọng làm người sao?
      Tiên: tuy rằng ta cũng hi vọng, nhưng vẫn nắm chặt tại vẫn tốt hơn. Hai chúng ta đều là người thuộc thuyết vô thần
      Vi: đúng vậy.

      43. Khi nào thấy bản thân được ?
      Tiên: rất nhiều thời điểm, tâm tư Vi VI vô cùng tinh tế, săn sóc nha ~
      Cơm: ngươi lại khoe khoang…Khi dễ ế này sao = =++
      Vi:…khi bị thương, nàng lo lắng nhìn ta như vậy đó…
      Cơm: (vì thế nên ngươi thường thường bị thương? Rất phúc hậu thôi…)

      44. Phương thức biểu đạt tình
      Tiên: quyến rũ , đè ….%><%
      Cơm: tốt lắm
      Vi: nhìn nàng
      Cơm: rất thuần khiết… Ta thấy đỉnh đầu ngươi đều trọc rồi đó

      45. Khi nào ngài cảm thấy ‘ngươi thương ta”
      Tiên:
      Vi:
      Cơm: nàng luôn nhìn chằm chằm soái ca, chảy nước miếng sao?
      Vi: thói que, xem xong quay về
      Cơm: vĩ đại! Đây là khoan dung phóng túng a! (ta biết ngươi thường ăn nhầm dấm chua, đừng giả vờ.)

      46. Ngài cảm thấy đối phương giống hoa gì?
      Tiên: thể dùng loại mềm mại này so sánh với
      Vi: loài hoa nào so sánh được với nàng.
      Cơm: quá cảm động…

      47. Hai người có giấu diếm nhau chuyện gì ?
      Tiên: có rất nhiều, dù sao ta cũng là nữ xuyên qua.
      Vi: có gì cần giấu diếm, chỉ cần nàng mở miệng hỏi, ta đều . Bất quá đôi khi nàng biết ta giết người, cũng làm bộ như biết

      48. Cảm giác tự ti đến từ:
      Tiên: vừa mới : có năng lực sinh tồn cùng năng lực bảo vệ mình, là củi mục trăm dùng được , luôn trói buộc
      Vi: ta xem nàng như trói buộc
      Tiên: (lòng hoa nở rộ) ?
      Vi: , nàng là người lái xe tốt.
      Tiên:…
      Cơm: Vi thiếu đừng chuyển hướng đề tài
      Vi: thể cho nàng gia đình an toàn ổn định.

      49. Quan hệ hai người là công khai hay bí mật?
      Tiên: hai người chúng ta chưa công khai, nhưng xem ra tất cả mọi người đều biết…
      Cơm: vô nghĩa, hai người các ngươi đều liếc mắt đưa tình ở chung sắp gần năm.

      50. Ngài cảm thấy tình đối phương có thể duy trì vững cửu hay ?
      Tiên: đến tận cùng thế giời!
      Vi: đến tận cùng sinh mệnh.
      Cơm: vấn đề cuối cùng, xin với đối phương câu
      Tiên: Vi Vi, bỏ qua ngượng ngùng, ngoan ngoãn để ta ăn luôn ! ! ! (mạnh mẽ nhào lên)
      Vi: (nghe được, buông, trong nháy mắt dời )
      Cơm: chờ ta học viết H xong lại tiếp tục nhé!!!... …
      Phong Vũ Yên, thuytTrâu thích bài này.

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      hu hu chờ tác giả học xong viết h truyện này kết thúc từ đời nào rùi wa.chi mong tình tiết truyện tiến triển thui chứ h là mây trôi wa

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 35: Rừng Thần Nông
      đến Lâm Vi hai người vất vả mới thảo luận xong, miễn cưỡng tiến đến level 2, đáng tiếc hai người mang gen hàn độc khó lòng tạo ra lửa…
      “Ta nhập giáo, nàng cũng tính là người của giặc cướp, sau này cần cẩn thận gấp bội, bị bắt liền biến thành heo nướng ai cứu đâu.”
      “Hiểu rồi, đây xem như cướp ngồi xe em, em lên nhầm thuyền giặc thôi…Chàng có nhiệm vụ gì được giao chăng?”
      có. Ân huynh chịu để ta làm cấp dưới, gửi phong thư, muốn ta sau khi chữa khỏi thương liền tổng giáo ở Tây Vực lĩnh chức.”
      đường nếu gặp người trong giáo giúp đỡ chút đúng ?”
      “Đúng vậy”
      “Chúng ta ngày mai liền cầm dược liệu khởi hành bắt rắn, mau mau chế thành thuốc thôi.”
      “Hì hì, nàng so với ta còn sốt ruột, Tây Vực hẻo lánh, cũng giống vùng Trung Nguyên nhiều soái ca nha ~”
      Lâm Nhất Tần thầm nghĩ:
      “Này chàng cũng biết, xem xu thế nay, đỉnh Quang Minh có thể xem như nơi tập hợp soái ca lớn nhất thời đại, đủ để mở công ty quản lí ngôi sao cấp hoàng gia, đậu hũ để ăn nhiều.”
      Lúc này trợn tròn mắt, hung tợn :
      “Bổn đại gia chuyện, đâu có chỗ cho ‘con dơi’ kia phản bác, nữa, nữa liền đem chàng ăn!”
      Vi Nhất Tiếu cười hì hì tránh ra, khom người, trong nháy mắt đáng thương hề hề :
      dám, dám, xin đại gia thương cho ta thân bạc lực nhược, đủ đại gia ăn bỏ miệng nha~~”
      câu thành công đem bạn học Tiểu Lâm quăng đến vùng đất lạnh băng Siberia ghê tởm nôn mửa, chỉ có thể cảm thán Trường Giang sóng sau đè sóng trước, đè đến chết bờ cát. Da mặt Vi Nhất Tiếu dày đến độ trò giỏi hơn thầy, thắng nàng mệt gì.
      đêm chuyện (đương nhiên cũng có gian tính), sáng sớm hôm sau, Ân Thiên Chính đưa mật gấu tới, ba người bái biệt.
      Lâm Nhất Tần đem mật gấu để trong tủ đông lạnh, thầm nghĩ lão Ân ân cần mời Vi Nhất Tiếu đến Tuyết Lĩnh trang làm khách, phỏng chừng cũng có tâm tư lôi kéo nhập giáo, hơn nữa đưa trước phần đại lễ như tiền đặt cọc.
      Nàng nhớ tới buổi đấu giá ở Hàn Quốc lần nọ, bộ mật gấu gấu chó châu Á bán được 18000 đô la, như vậy tính ra, vẫn chưa là gì so với giá trị con người Vi Vi. Chỉ là loại quà tặng này cũng thương thiên hại lí quá , cầm mật gấu, Tiểu Lâm đau lòng đến tay đều run run.
      Phía nam nóng ẩm nhiều rắn, hai người lại ô-tô nam hạ, từ lần trước đến cách đây tháng. Qua Hoàng Hà, liền gặp cảnh phồn hoa rực rỡ, sức sống bừng bừng, đúng là gió ấm hoa nở thắm tươi tình xuân nồng.
      hai ba ngày đường, Lâm Nhất Tần chán ăn lương khô, lôi kéo Vi Nhất Tiếu vào thành nghỉ trọ.
      Nếu hỏi cho heo ăn với cho dơi ăn, cái nào dễ hơn, chỉ sợ mọi người đều chọn vế thứ nhất. Nhưng đôi này lại tương phản. Vi Nhất Tiếu vô cùng tốt nuôi, cái gì cũng ăn, Lâm Tiểu Tiên lại vô cùng kén ăn: thịt vui, ăn cá dị ứng, cà rốt hầm nhừ chạm vào, thích cải trắng, rau chân vịt thương, cà tím củ cải chán ghét, đúng là heo chỉ sống nơi vật chất cực kì phong phú xã hội xa hoa.
      Sau khi đến đây tất nhiên so được với khi ở nhà, thường chịu cảnh màn trời chiếu đất thiếu ăn thiếu mặc, nàng tuy cố ý soi mói, nhưng đụng tới thức ăn mình thích liền tự nhiên gắp nhiều hơn. Thêm việc bôn ba mệt nhọc hơn ngàn dặm, muốn nuôi béo heo này đúng là dễ, chẳng trách Vi Nhất Tiếu cho rằng nàng xuất thân giàu có, bằng ở nơi loạn thế này, nhà người nghèo sao chịu nổi kén cá chọn canh như thế.
      Lâm Nhất Tần cũng từng cẩn thận quan sát Vi Nhất Tiếu, ngay cả khi ăn cơm cũng dùng đồng hồ bấm giờ trong di động để tính toán, nhưng cũng nhận ra có đặc biệt thích ăn gì . Ngược lại Vi Nhất Tiếu sớm phát nàng kén ăn trong vô thức, chuyên ăn những thứ nàng thích, khiến Lâm Tiểu Tiên cảm động phen.
      Bởi vậy lần nghỉ trọ này, Vi Nhất Tiếu luôn động đến đĩa thịt dê khiến Tiểu Lâm rất kì quái:
      “Sao chàng ăn cái này, nhiều thế em ăn cũng chẳng hết.”
      “Ăn hết mang theo, vào giáo ta chạm vào đồ mặn.”
      Lâm Tiểu Tiên chấn động hỏi: “Cái gì? ! chàng bảo là vào Minh…Khụ, nhất định phải ăn chay? !”
      Vi Nhất Tiếu gật đầu : “Chưa với nàng sao? Giáo lí đó là như thế.”
      Tiểu Lâm lắc đầu thở dài:
      “Khẳng định có. May mà em thuận tiện gia nhập, đánh chết em cũng thể ngồi .”
      Vi Vi cười :
      “Đánh chết rồi còn ăn được gì, chỉ cần đánh chết khiếp, phải bảo nàng ăn cái gì nàng ăn cái đó sao.”
      “Chàng hiểu biết em. Bắt qua các người tăng đạo, ăn chay trước mặt mọi người phải khiến người ta hoài nghi sao?”
      “Với bên ngoài giả xưng bái Phật hoặc làm lễ tạ thần thôi.’
      “Bệnh hình thức. Nếu chàng hàn độc tái phát cần máu tươi làm sao?”
      Vi Vi cười trầm: “Hì hì, tính tình huống đặc thù mà xử lí, đây phải bệnh hình thức nha ~”
      Vì bắt rắn, Lâm Nhất Tần cẩn thận nhớ tới số địa điểm du lịch: muốn đến vương quốc thế giới động vật tự nhiên, thể đến Hồ Bắc vào rừng Thần Nông. Từ xưa nơi đây chứa nguồn tài nguyên động vật phong phú: gấu trắng, khỉ trắng, hươu trắng, rùa trắng, rắn trắng cùng các loại động vật trắng hóa kì dị và các loài thực vật trân quý, còn có người rừng trong truyền thuyết đều sóng nơi thần bí này. Muốn bắt rắn, đây thực là địa điểm vô cùng thích hợp.
      Hai người bàn bạc chút, ngày đó liền chạy ô tô tới Hồ Bắc. Vừa vừa hỏi được trăm dặm, cây cối càng ngày càng rậm rạp, đến lúc hoàng hôn mới thấy tòa trấn , chính là Tùng Bách trấn. Lúc này sắc trời tối muộn, hai người tiếp, dừng xe ngoài trấn, nghỉ tại xe.
      Ngày thứ hai xem xét địa hình, phát càn sâu, núi càng cao dốc càng sâu, lái xe khó tiến vào, chỉ có thể giấu Wild Boar, bộ lên trấn.
      Vi Nhất Tiếu am hiểu việc bắt rắn, vào trấn liền đến tiệm thuốc mua hùng hoàng đan cũng thuốc trị rắn và độc trùng cắn. Tùng Bách trấn tuy nhưng ở sâu trong núi, thuốc phòng rắn tránh côn trùng luôn đầy đủ, chỉ có công cụ bắt rắn là tương đối phiền toái.
      Vi Nhất Tiếu cầu hai đôi giày da dê dày cũng hai bao tay, Lâm Nhất Tần còn muốn thêm hai túi đeo bằng vải thủ công cùng hai dây đai an toàn, hai người ở trấn đợi thêm hai ngày mới lấy được đầy đủ đồ dùng.
      Lần này tiến vào rừng Thần Nông bắt rắn, có thể phải ở trong núi nhiều ngày. Bởi vậy hai người chuẩn bị nhiều đồ ăn, gói ghém lại thành hai túi to. Bất quá cực kì bất công cho Vi Nhất Tiếu. Thoạt nhìn hai cái túi đều to như nhau, Lâm Nhất Tần đeo túi toàn quần áo, vô cùng gọn , lại đeo toàn lương thực nước uống, nặng cũng chừng bốn năm mươi cân.
      Rắn phải loại động vật chủ động công kích con người, nhưng nếu bị con người đụng phải liền lập tức công kích theo phản xạ, đeo ủng để phòng ngừa vô tình giẫm phải bụi cỏ có rắn nấp. Hai người chuẩn bị chu toàn, liền bắt đầu hành trình vào rừng Thần Nông thần bí.
      Mới bước vào rừng Thần Nông, cây to che trời, rừng rậm rạp thâm u cổ kính, liền ngọn gió cũng khó xuyên qua kẽ lá.
      Đây là khu bảo tồn hệ sinh thái rừng rậm hoàn hảo nhất châu Á bán cấu bắc vùng nội chí tuyến, vừa bước vào liền phảng phất như đột nhiên xuyên đến thế giới nguyên thủy khác.
      Bốn phía tám mặt đều làn rừng rậm dày đặc, là nơi người sinh sống nhưng tuyệt tịch, chim sáo bướng bỉnh, chim trĩ linh hoạt, đều ngó đầu ra tò mò nhìn hai vị khách mời mà đến, chỉ chớp mắt cái, lại giương cao đuôi, nhanh chóng biến mất nơi rừng rậm.
      Hai người tận lực mở ‘rađa’ tìm bóng dáng rắn. Bất quá phạm vi cùng trình độ chính xác có chênh lệch vĩ đại như ná bắn chun cùng súng ngắm.
      Bạn học Tiểu Lâm sau lần thứ n quan sát đỉnh đầu, dưới chân, trong tay, Vi Vi rốt cục nhịn nổi nữa liền mở miệng:
      “ ‘Có mắt mà biết dùng’ chính là để chỉ người như nàng”
      Chứng cứ vô cùng xác thực, Lâm Tiểu Tiên vẫn đến chết thừa nhận:
      “Mắt em thị lực tốt, làm giải phẫu laser nữa…”
      Vi Nhất Tiếu nheo mày, kinh bỉ :
      “Thị lực tốt có giống ánh mắt tốt ? cho ta, cây kia có mấy con khỉ?”
      Bạn học Tiểu Lâm sắp chết còn giãy dụa, híp mắt nhìn cẩn thận:
      “Chờ chút, cây kia? À… … … Ba con?”
      “Xác định? ~”
      “Ách, bốn con!”
      “Có muốn trợ giúp từ bên ngoài ? ~”
      , , khẳng định là năm con!”
      “Được rồi…Đáp án là… … Từ khi chúng ta vào địa phận Hồ Bắc, hoàn toàn chưa từng thấy con khỉ nào.”
      “= =+, gạt người vậy chứ! Ta muốn tìm CCTV kiện chàng!”
      “Ít nhất kĩ thuật gạt người của ta hơn em, em vẫn nên mở to hai mắt tính xem bản thân mình bị bán được mấy đồng
      “Vì sao lại là đồng? Chí ít cũng phải là ngân phiếu!”
      “Ngượng ngùng, chút đồng tiền này cũng sợ bị người ta đòi lại, cho em ăn phí lương thực~”
      Lâm Tiểu Tiên bị ‘con dơi’ độc miệng chọc cho tức giận sôi lên, muốn đuổi đánh , bất đắc dĩ bản lĩnh tốt, ngay cả góc áo cũng bắt được.
      Trong lúc truy đuổi, Vi Nhất Tiếu đột nhiên dừng lại, làm hại Tiểu Lâm đầu đập vào ba lô , định oán giận, lại thấy hướng nhìn chằm chằm ‘Con khỉ’ vĩ đại.
      ‘Con khỉ’ này có tạng người trưởng thành, lưng sau rộng, bộ lông màu nâu đỏ vô cùng dài, rối bù xù, hai chân đứng thẳng vững chãi, bóng dáng trông xa mơ hồ, phân đực cái
      Lâm Nhất Tần ngốc lăng ba giây, cao giọng hét to: “Big foot! ! ! ! ! ! ! ! ! !”
      Vi Nhất Tiếu chỉ tưởng Lâm Tiểu Tiên nhát gan sợ hãi, ai ngờ liếc mắt nhìn qua, thấy mắt nàng sáng hơn đèn xe ‘lợn rừng’ (wild boar), hưng phấn lòe lòe tỏa ánh quang, năng lộn xộn:
      “Ta biết nơi này có mà! là big foot! Máy ảnh! V8! CCTV10! Discovery channel! Ta muốn được ghi vào kỉ lục Guiness ~~~~”
      Vi Nhất Tiếu nghe hiểu những lời Lâm Tiểu Tiên , nhưng cũng thấy được nàng vô cùng hứng thú với ‘con khỉ’ này, vì thế xoay người nhặt lên hòn đá, ném thẳng vào sau lưng động vật kia.
      Hình thể nó giống người, nhắm vào huyệt Đại Chuy, cũng biết đánh vào huyệt đạo của khỉ với của người có gì khác nhau , cứ mặc kệ .
      lức đạo mạnh mẽ, nhận thức huyệt lại chuẩn, hòn đá chẳng phải sắt phải vàng, ném ra vẫn vù vù như xé gió, bay thẳng về phía trước.
      Ai ngờ ‘big foot’ kia tuy rằng đưa lưng về phía hai người, lại như mọc mắt sau lưng, thân hình vừa chuyển động liền dễ dàng tránh được hòn đá này.
      VNT trong lòng đầy bất ngờ, lòng hiếu kì nổi lên, cúi người lại nhặt mấy hòn đá, lần lượt ném vào ‘big foot’ kia. Lần này nhắm vào huyệt Truy Phong, Chí Thất, Quan Dương, Tỉnh Tứ. Hòn đá ném ra có trước có sau, nhưng Vi Nhất Tiếu dùng lực cực khéo, bốn hòn đá cư nhiên đồng thời đập vào lưng vị kia.
      Lần này dùng ám khí tập kích đồng thời bốn huyệt, nó liền khó tránh, chỉ có thể chật vật lăn vòng tại chỗ, cực nhọc lắm mới tránh thoát.
      Nào biết Vi Nhất Tiếu ném ra bốn hòn đá, đoán chừng vị trí nó lăn ra, liền thành nhặt quả thông, vừa vặn nện lên đầu vị kia.
      ‘Big foot’ nổi trận lôi đình, chỉ nghe thấy tiếng rống giận lên đến 200 dB:
      “Bà nội nó! Con rùa thối nào dám đánh ông nội ngươi! ! ! ! ! !”
      (Lời tác giả: Minh Giáo ăn chay, ở vùng Trung Nguyên rau dưa phong phú có thể xem như đạt thành mục đích giản dị tiết kiệm, nhưng Tổng giáo ở đỉnh Quang Minh, nơi Tây Vực rau dưa khó trồng, hơn nữa trời giá rét cực độ, ăn thịt chống đỡ nổi, mới đổi lại thói quen này. Lúc này chưa tới Tây Vực, giáo lí vẫn có hiệu lực.)

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 36: Đêm nghỉ tại núi hoang
      đến việc Vi Nhất Tiếu ở rừng Thần Nông đánh ‘Big foot’ có vẻ rất có chỉ số thông minh cùng tính người
      --- ------ --------
      Lâm Nhất Tần tránh ở sau cây, gì nhìn sinh vật biết có phải người trong cơn mưa đá mắng chửi.
      ‘Big foot’ này những có thể , miệng còn thối, suốt buổi ‘Bà nội nó, khốn khiếp, đồ rùa,…” làm tràng dài, nhưng so với Vi Nhất Tiếu kém xa. kẻ lời thô tục mà từng câu từng chữ lại hàm ý mỉa mai châm chọc nham hiểm ác độc cuồn cuộn tuôn ra, khiến ‘người rừng’ kia nổi trận lôi đình, dựng lông, nhặt đá ném lại.
      Trong lúc đó, mấy hòn đá cùng bay qua bay lại, cộng thêm tiếng mắng chửi hòa thành bức tranh náo động ‘tuyệt sắc’
      Vi Nhất Tiếu né tránh vài lần, liền hiểu người rừng này võ công kém, tiếng hòn đá xé gió rất mạnh, có thể thấy dùng lực rất lớn, nhưng thủ pháp ám khí thuần thục lắm, đeo ba lô cũng tránh được dễ dàng. đánh trận, người rừng cũng phát ra vấn đề chênh lệch thực lực, lại lãng phí khí lực nữa, mắng:
      “Tên nhát gan chỉ biết trốn, lão tử nếu phải có cách nào thoát ra, nhất định đem ngươi nghiền thành thịt vụn! !”
      Lúc này Lâm Vi hai người đều nhìn ra đó là người mặc áo da lông giả làm người rừng.
      Nơi hoang sơn dã lĩnh này (núi hoang rừng sâu), ngay cả tránh thù địch cũng cần trang điểm như thế chứ, lại chẳng biết mặc thế làm gì.
      Vi Nhất Tiếu cười hì hì :
      “Ta vừa định ngươi ra đây chúng ta đánh phen, ai ngờ ngươi ra được, thế mới biết ai là kẻ nhát gan~”
      Lâm Nhất Tần muốn nghe bọn tiếp tục đấu võ mồm, liền giọng Vi Vi:
      “Được rồi, là chàng đánh trước.”
      Từ sau cây ló đầu ra, liền hướng người rừng gọi:
      xin lỗi, vừa rồi biết ngươi là người nên mới đánh nươi, biết ngươi ở trong này làm gì?”
      Người rừng chưa hết tức giận, thở phì phì :
      “Ngươi quản lão tử ở trong này làm gì, ta còn muốn hỏi các ngươi tới đây làm gì đó.”
      “Chúng ta tới bắt rắn.”
      Được rồi, bạn học Tiểu Lâm rất ngạc nhiên, lẽ ‘big foot’ trong truyền thuyết chính do người này tạo nên?
      “Cái gì? Ai bảo các ngươi tới? Lãnh Khiêm chết sao?”
      ‘Người rừng’ từ giận dữ chuyển sang kinh ngạc, đột nhiên hỏi câu làm hai vị hiểu gì
      “Lãnh Khiêm?” Lâm Nhất Tần vừa suy nghĩ, liền hỏi:
      “Ngươi là người trong Minh Giáo?”
      “Ngươi biết Lãnh Khiêm sao có thể biết ta? Lão tử là Chu Điên! rốt cuộc có chết ?!”
      Chu Điên muốn biết tình hình của Lãnh Khiêm, liền bốc hỏa, éo le là chuyện hỗn loạn lùng bùng đám ràng, chờ làm sáng tỏ ngọn nguồn cũng mất khí lực lớn.
      ra hơn tháng trước Lãnh Khiêm vào rừng Thần Nông tìm dược liệu phụ trợ việc luyện công, khéo bị con rắn hai đầu kì quái cắn liền trúng độc, liều mạng chạy đến trấn Tùng Bách phát tín hiệu cầu cứu liền té xỉu. Cũng may trong trấn có kỳ nhân nuôi rắn chuyên giải xà độc, mới nhặt được về cái mạng.
      Nhưng xà độc này rất kì quái, dư độc trong cơ thể còn tiêu hết, vài ngày rồi thể động đậy. Kì nhân kia nếu có thể bắt được con rắn hai đầu về nghiên cứu, chừng có thể chế thuộc trị cho .
      Chu Điên vì huynh đệ mới tiến vào rừng Thần Nông tìm loài rắn kì lạ này. Nhưng chẳng phải người chuyên nghiệp, khu vực này to lớn như thế, muốn tìm con rắn, khác gì mò kim đáy bể. Chu Điên tìm hơn tháng cũng thấy bóng dáng, bất đắc dĩ mới đột phát ý tưởng kì cục, đóng giả ‘dân bản xứ’ hi vọng có thể dụ rắn ra khỏi hang.
      Nghe Tiểu Lâm bọn họ cũng tới bắt rắn, còn tưởng rằng tính mạng Lãnh Khiêm bị đe dọa, lại tìm thêm người đến hỗ trợ mới sốt ruột như thế.
      Nếu đều là người Minh Giáo, chút mâu thuẫn cũng cần để tâm. Vi Nhất Tiếu cùng Chu Điên làm quen hồi, ba người tới đây đều vì bắt rắn luyện thuốc liền quyết định kết bạn cùng .
      Chu Điên hơn tháng đều là màn trời chiếu đất, ăn quả dại hái rau dại, sớm chưa thấy lương khô, nhận lấy lương khô hai người đưa cho liền ăn mãnh liệt, giúp ba lô Vi Nhất Tiếu bớt bao nhiêu.
      Bạn học Chu Điên vẫn chịu cởi bộ trang phục ‘người rừng’ đầy cá tính. Tiểu Lâm nhìn kĩ, ra vài miếng da ố màu ghép lại với nhau thành áo vắt ngang vai, hơn nữa nhiều ngày cắt tóc cạo râu, làm COSER (cosplay) siêu cấp chuyên nghiệp.
      Chu Điên biết bao lâu rồi chưa tắm rủa, cả người đầy mồ hôi, mùi thối hoắc vô cùng khó ngửi, ngẫm lại cũng đủ khó chịu. Lâm Vi hai người lại kính nể vì huynh đệ có thể làm đến như thế, liền lời gì châm chọc.
      Tiếp tục vào sâu rừng Thần nông, căn bản có đường để , đất vô cùng ẩm ướt, phủ đó là tầng lạ rụng dày thành mùn, tốt bị lún sâu vào. Rất nhiều nhánh cây khô đâm ra, nếu để ý va phải liền bị xước thành mấy vệt. Mỗi tảng đá, mỗi nhánh cây đều thể tin tưởng được.
      Chu Vi hai người luyện võ thường xuyên, đường khó như vậy cũng khác gì đất bằng. Lâm Nhất Tần cơ hồ nửa bước đều khó , Vi Nhất Tiếu trước thử độ nông sâu, mỗi nhánh cây đều bị nắm thử xem độ chắc chắn, để nàng dẫm lên dấu chân của mình mà .
      May mà ba người vì bắt rắn chứ phải vì chạy trốn mà đến, biết dục tốc bất đạt (làm quá vội vàng được kết quả như mong muốn) nên cũng nóng nảy. Tiểu đội bắt rắn ngày đầu tiên thu được rất phong phú, đáng tiếc vẫn thấy con rắn hai đầu. Địa hình này phức tạp, trời tối mờ thể nhìn phía trước, ba người tìm chỗ bãi đá chuẩn bị ăn ngủ.
      Vừa mới buông ba lô, Chu Điền liền ồn ảo phải , ra đơn độc mình vào núi, người gác đêm, ban đêm đều ngủ cây, bây giờ quen cắm trại.
      Lâm Nhất Tần giữ lại, Chu Điên xem ra vẫn kiêng kị Vi Nhất Tiếu độc miệng, nhăn mặt nghiêm mày với Lâm Nhất Tần:
      “Ngươi ra rất sảng khoái, mà ta chán ghét tên trầm cổ quái kia. Lão tử mới cần cùng ngủ.”
      Vói xong liền chạy mất, tự như cánh chim bay giữa trời chiều, đảo mắt liền biến mất giữa rừng rậm.
      Mười dặm núi lớn, rừng sâu mờ mịt, đêm đó sau khi nuốt xong miếng lương khô cuối cùng, cảm giác hưng phấn tìm kiếm cái lạ dần dần chuyển thành loại suy diễn thê lương mờ mịt. Trong đêm đen, biết loài vật nào “A —— a ——” thống khổ kêu to, khiến người ta rởn cả da gà,
      Lâm Nhất Tần chỉ cảm thấy bản thân như chiếc lá độc phiêu bạt nơi biển lỡn, mãi thấy bờ. Nàng rúc vào người Vi Nhất Tiếu, tay nắm chặt buông.
      Ban ngày khi ba người nhiều thấy báo săn mồi, Vi Nhất Tiếu đốt lửa trại, cười hì hì chê cười nàng, nhưng trong tay áo lại thầm đem chủy thủ giấu kín, chuẩn bị tùy thời phóng ra.
      Rừng Thần Nông toàn cây thân cao, đêm tháng tư cũng rét lạnh, Lâm Nhất Tần mặc mất lớp quần áo đều thấy hàn khí bức người, nhìn Vi Nhất Tiếu chỉ mặc áo đơn vẫn cười tự nhiên khỏi hâm mộ.
      ngày vượt núi băng rừng, Tiểu Lâm thấy mỏi mệt. Hai người hàn huyên đến nén nhang, hai mí mắt nàng liền đánh nhau.
      Vi Nhất Tiếu rời thảm khuyên nàng ngủ, Lâm Tiểu Tiên ngồi thảm, nhìn ánh lửa bập bùng hóa ra bóng dáng đơn bạc của Vi Vi (ảo giác a ảo giác), lại cam lòng cứ thế mà ngủ.
      Người ngoài hành tinh vô sỉ nảy ra ý tưởng hay, lúc này làm dáng ôm quần áo lạnh run, gọi tiếng “Vi Vi”
      Vi Nhất Tiếu nhìn nàng, chỉ thấy ánh mắt tinh thuần như suối nước, đáng thương như nai con, mê mông như sương mù nhìn , tiếng gọi đơn thuần đáng , tuyệt quỷ kế vang lên:
      “Em rất lạnh nha~”
      Kết quả là —— Lâm Tiểu Tiên gò má ửng hồng, cả người đổ mồ hôi nằm thảm quay cuồng
      Vi Nhất Tiếu dời đống lửa đến gần thảm, cho nên nàng ngủ vô cùng vô cùng ấm áp = =
      Lâm Tiểu Tiên trong mộng còn trách móc: “NDD, rốt cuộc là ai cho xem qua ‘Đạo mộ bút ký’? ! (Thượng đế đáp: Tất nhiên là Phạn Ca vô lương rồi…!!!)
      Vi Nhất Tiếu ngồi dưới bên đống lửa, nhìn ánh lửa chiếu sáng dung nhan ngủ, nhìn kĩ, đầy lưu luyến, phảng phất như xem thế nào cũng đủ. Nàng dù ngủ, vẻ mặt cũng vô cùng phong phú, chốc lát nhíu mày mếu máo, chốc lát lại mỉm cười, trong mộng cũng là thiên chân vô tà như thế.
      Hôm nay nàng vô tình toạc ra thân phận Chu Điên, sau lại hối hận, ánh mắt lảng chuyện đâu, còn tưởng rằng chính mình giấu diếm tốt lắm.
      Được rồi, ai chưa từng dối? Ai có bí mật? Cho dù nàng ngôn ngữ hành động cổ quái, lai lịch quỷ dị bất minh, chỉ cần nàng ở bên ta, ta liễn vĩnh viễn hỏi.
      Lâm Nhất Tần giật giật đầu, giọng lẩm bẩm :
      “Thịt dê nướng…” Lại bắt đầu thói quen mỗi bữa nằm mơ món. Nhưng giấc mộng hôm nay tình tiết tương đối phức tạp, nàng vừa chép chép miệng, nở nụ cười vừa lòng: “Ăn ngon…”, vừa cười đến đáng khinh :
      “Vi Vi, chàng liền ngoan ngoãn theo ta ~~”
      Vi Nhất Tiếu đầu đầy vạch đen cùng mồ hôi lạnh, biết nàng thịt dê ngon hay là…
      Được rồi, theo cũng là có chút lí do…Nghĩ đến lí do này, Vi Vi lại thấy mặt có chút nóng.
      Ân, khẳng định là do lửa nóng, đúng vậy.
      Bạn học Tiểu Lâm ngừng cố gắng, tiếp:
      “Thạch Phá Thiên theo…Ăn cũng tốt”
      Sắc mặt Vi Nhất Tiếu lại thay đổi, thầm nghĩ: “Thạch Phá Thiên? Chẳng lẽ là loại thức ăn? nhưng mà theo…”
      Đống lửa tí tách nổi lên phừng phừng, tựa như có mùi chua ngập tràn khí. Vi Nhất Tiếu bỗng nhiên nhớ tới có người người nằm mơ tuyệt dối, nghĩ nghĩ khỏi tự giễu mình đa nghi nông cạn, nhưng trằn trọc yên, vẫn là an tâm, đứng lên đến gần nàng, cúi người nhàng hỏi bên tai:
      “Thạch Phá Thiên là cái gì?”
      Lâm Tiểu Tiên đáp, chỉ ngủ chảy nước miếng.
      Vi Nhất Tiếu dùng tay chọc gò má mềm yếu của nàng, lại hỏi lần
      “Thạch Phá Thiên là cái gì?”
      Lần này trong mộng nàng rốt cục nghe thấy, thào đáp:
      “Là Cẩu…” (Cẩu Tạp Chủng)
      VNT nhất thời tâm tình cực tốt, quyết định sau khi ra khỏi nơi này phải đưa nàng dạo phường chó mèo.
      (p/s: thực ra trong nguyên tác là ‘ ăn lẩu thịt chó’, nhưng editor là người động vật, hưởng ứng tích cực phong trào ‘ với thịt chó’ nên quyết định sửa đổi chút, chắc có vấn đề gì đâu…)
      Ai biết tiểu phiền toái này tuyệt để người ta an tâm trong chốc lát, lập tức thêm câu chú giải:
      tuấn tú… khốc…”
      Vi Nhất Tiếu rối rắm, hỏi hỏi lại cũng nghe thêm được gì, lại muốn đánh thức nàng, chỉ có thể tự mình buồn bực.
      đêm này rất dài rất dài, ngay cả cũng thiếp trong chốc lát, mơ giấc mơ hi hữu đầy cổ quái.
      Trong con chó hư hư thực thực tròn tròn, trông cũng được…
      Phong Vũ Yênthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :