1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại] Đệ đệ song sinh là thái tử - Ương Nhiên (11) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 9: Bóng quỷ dày đặc.

      Tối hôm đó, Liễm Tiêu vẫn cách nào bình yên vào giấc ngủ. Đêm khuya, nằm ở giường, nhắm mắt lại, ý thức lại là cực kì thanh tỉnh. Những băn khoăn mà ban ngày nghĩ đến cứ lòng vòng trong đầu, làm sao cũng gạt được. Lần đầu tiên, nàng bức thiết muốn có được lực lượng của riêng mình như thế, đủ để chống lại lực lượng của những người đó. Mà trước mắt, quan trọng nhất là làm ràng thân thế của Cẩm Y.

      Đột nhiên, Liễm Tiêu nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, sau đó là tiếng bước chân rất , thoáng sửng sốt.

      Mọi người hầu hạ bên cạnh Liễm Tiêu rất ràng, nàng cực kì thích ai chưa được cho phép bước vào phòng của nàng.

      Như vậy, là thích khách? Hay kẻ trộm?

      Làm sao có thể?!

      Bản lĩnh của Dung Tắc nàng rất ràng, làm sao có ai có thể tiếng động xuyên qua tầng tầng quan trạm tiến vào trong viện hoàng cung này được chứ, huống chi, cho dù có thích khách hoặc kẻ trộm, cũng có khả năng đến chăm sóc nơi này của nàng. Nếu là thích khách, đương nhiên phải tìm hoàng đế. Nếu là kẻ trộm, dù có mắt thưởng thức cũng phải nhìn ra được, uyển Tô Phương này của nàng là cực kỳ mộc mạc.

      Kỳ thực, có lẽ trong lòng Liễm Tiêu đoán ra được là ai rồi.

      Khẽ vén màn lên, mơ hồ nhìn thấy bóng người nho rón ra rón rén tới.

      "Đêm hôm khuya khoắc, chạy loạn làm gì!"

      "A!" tiếng thét kinh hãi, nhưng mới lên tiếng liền bị cắt đứt, chỉ nghe thấy rên tiếng, hẳn là phản ứng rất nhanh bịt kín miệng. Kỳ thực giọng của Liễm Tiêu rất , nhưng ở đây vốn là ban đêm yên ắng, cộng thêm lọt vào tai người nào đó vốn có tật giật mình kia nghe thấy lại là như sấm nổ ngang tai.

      Sau đó liền thấy bóng người nọ thoáng chạy đến bên giường, mặt nhăn nhó, buồn bực oán giận gọi: "Tỷ tỷ!"

      Liễm Tiêu để ý tới . Dù sao, có chuyện gì lên điện tam bảo, nửa đêm chạy tới, trời mới biết lại muốn quậy cái gì, tóm lại là chuyện tốt.

      Thấy Liễm Tiêu để ý tới , Cẩm Y lại mềm giọng gọi: "Tỷ tỷ..."

      Liễm Tiêu chỉ là liếc mắt nhìn cái, : "Lên đây trước , thời tiết lạnh như vậy, là có hứng thú chạy tới chạy lui."

      Cẩm Y chỉ là cong khóe miệng lên, cười sáng lạn, thoắt cái liền chui vào ổ chăn.

      Kỳ thực, đến năm tuổi, sau khi hai người có viện riêng của mình liền rất ít khi ngủ với nhau như vậy. Có điều lúc vừa bắt đầu, Cẩm Y vẫn mỗi ngày chạy tới chỗ nàng, nhưng sau đó là Liễm Tiêu cho ngủ lại ở trong này. Nàng hy vọng Cẩm Y quá mức ỷ lại vào mình, huống chi, tuổi tác dần dần lớn, luôn phải tránh hiềm nghi.

      Đương nhiên, Liễm Tiêu là có khả năng có ý nghĩ gì đặc biệt trong đầu, theo tâm lý mà , Cẩm Y ở trong mắt nàng, từ đầu đến cuối chỉ là đứa mà thôi. Tuy rằng, rất nhiều lúc, đứa này, trưởng thành sớm đến mức làm người đau lòng.

      "Tỷ tỷ." Thấy Liễm Tiêu gì, tính tình Cẩm Y kiên nhẫn liền lên tiếng gọi.

      "Hửm?" Liễm Tiêu chỉ là miễn cưỡng đáp lại. Lúc nãy là bởi vì nghĩ chuyện này chuyện kia nên vẫn ngủ được, Cẩm Y xuất , làm cho nàng tạm thời buông phiền não này ra, cho nên ý thức cũng dần dần chìm xuống.

      Nhưng đột nhiên, lông mi truyền đến xúc cảm khác thường làm cho Liễm Tiêu thoáng mở mắt, sau đó nhịn được trừng mắt nhìn Cẩm Y.

      Đối diện mà nằm, khuôn mặt gần trong gang tấc, mang theo vài phần cười trộm thực được kế xấu.

      Liễm Tiêu chưa từng nghiên cứu xem người khác là như thế nào, nhưng với nàng, chỉ cần ngón tay mơn trớn lông mi cảm thấy thực ngứa, cho dù là tay của mình cũng vậy. Mà này cũng là chiêu mà Cẩm Y thường xuyên dùng để đánh thức nàng, làm cho nàng vừa hận vừa bất đắc dĩ.

      Kỳ thực, Liễm Tiêu là thích Cẩm Y ở bên cạnh mình như vậy. cảm thấy bỗng nhiên lòng mềm lại, cả người ấm áp, tất cả vẻ mặt đều dịu dàng xuống, bình tĩnh mà yên tâm. Nàng thường nghĩ, có thể đến thế giới này, có thể gặp được Cẩm Y, còn gì hối tiếc. Cuộc đời này nàng đòi hỏi gì, chỉ mong cùng sống hết quãng đời còn lại. Mặc kệ là dưới loại thân phận gì...

      Vốn tưởng rằng Liễm Tiêu có chút phản ứng tức giận, nhưng khi thấy nàng bình tĩnh ngoài dự đoán như vậy, Cẩm Y nhịn được có chút khó hiểu hỏi: "Tỷ tỷ suy nghĩ gì vậy?"

      Liễm Tiêu cũng có lập tức trả lời, mà là im lặng lâu.

      Chỉ cần biết Cẩm Y ở trong này nàng khẳng định là cũng bị đánh thức, cho nên quyết khoát tỉnh ngủ, sau đó nhịn được lại nghĩ tới những thắc mắc hần đây.

      "Cẩm Nhi, tỷ và phụ hoàng mẫu hậu có giống nhau ?" Kính Lam Diên ngẫu nhiên đến người muội muội kia của nàng, trong lời của nàng biết được, Kính Thanh Loan tính tình như gió, là nữ tử vô cùng có sức quyến rũ. chiếm được vĩnh viễn là tốt nhất, cho nên, cho tới nay, Liễm Tiêu nghĩ bởi vì nàng giống cái Kính Thanh Loan kia mới được Mộ Duệ sủng ái như thế. Nhưng lời Dung Tắc , lại hoàn toàn phủ định suy đoán của nàng.

      Có lẽ nghĩ tới Liễm Tiêu lại đột nhiên hỏi loại vấn đề này, nên Cẩm Y sửng sốt hồi mới trả lời: "Bộ dạng của tỷ tỷ và phụ hoàng cũng phải rất giống nhau, nhưng lại rất giống rất giống mẫu hậu, đặc biệt là khi có những người khác, tỷ tỷ và mẫu hậu ở cùng chỗ, ngay cả vẻ mặt cũng rất giống, cười rộ lên càng giống."

      Lời Cẩm Y , làm cho Liễm Tiêu bỗng nhiên tâm Tư Minh trong đến.

      Nàng biết mình và Kính Lam Diên lớn lên giống nhau, nhưng Kính Lam Diên và Kính Thanh Loan vốn là là tỷ muội, cho nên nàng cũng cảm thấy kỳ quái. Nhưng lúc này, Liễm Tiêu cũng là bỗng nhiên hiểu được, Mộ Duệ, nhớ nhung, có lẽ là những kỉ niệm về Kính Lam Diên.

      Vào cung đình này, cho dù Kính Lam Diên lại ôn hòa nhân hậu như thế nào, nếu muốn bảo vệ cho vị trí Hoàng Hậu này, bảo vệ cho vị trí cách Mộ Duệ gần nhất này, là tuyệt đối có khả năng quá mức thiện lương đơn giản. Nhưng Kính Lam Diên cũng đủ trí tuệ mà kiên cường, cho nên nàng có thể lập ra phòng tuyến cuối cùng, bảo vệ cho lòng của mình.

      Mà hết thảy này, Mộ Duệ có khả năng nhìn ra. hẳn là có chút áy náy , mang nàng bước vào tràng tu la này. Bởi vì chút áy náy này, mới dồn tất cả sủng ái cho nữ nhi là nàng đây, cũng bởi vậy kiên quyết muốn lập Cẩm Y làm thái tử, hẳn là hy vọng khi mình sau trăm tuổi, Cẩm Y có đủ lực lượng bảo vệ Kính Lam Diên.

      Vừa nghĩ như vậy, Liễm Tiêu liền cũng mở ra này lượn lờ kết.

      Mộ Duệ là người lý trí như thế nào, cùng Lam Diên, Thanh Loan lớn lên, làm sao có thể biết tính tình của các nàng, lại làm sao có thể biết, nữ tử như Thanh Loan, chỉ có thể vọng, mà Lam Diên là người có thể gần nhau. Có lẽ, ngay từ đầu, lựa chọn của là Lam Diên. Tạm thời mặc kệ có tình cảm gì với Thanh Loan hay , ít nhất, Lam Diên ở trong lòng nhất định là chiếm tới trọng phân lượng.

      Nếu lập Cẩm Y làm thái tử Mộ Duệ là khẳng định xuống tay với nhà họ Kính, khẳng định suy yếu lực lượng của bọn họ. Liễm Tiêu mơ hồ là biết tâm tính của Lam Diên, nàng là hy vọng Mộ Duệ bận tâm đến cảm nhận của nàng, có thể thủ hạ lưu tình với nhà họ Kính. Nhưng nay xem ra, vì vị trí thái tử của Cẩm Y, cũng vì Lam Diên, Mộ Duệ chỉ sợ ngược lại là hoàn toàn đoạt hết thảy của nhà họ Kính!

      Nghĩ vậy, Liễm Tiêu nhịn được lòng cả kinh.

      Nhưng Mộ Duệ cũng có khả năng để cho Cẩm Y có nơi nương tựa, chỉ sợ thầm nuôi trồng lực lượng, tương lai có thể giao phó cho Cẩm Y. Như vậy, cái lực lượng này, là ai? Mộ Đạm? Dung Tắc? Nguyên Thừa tướng? Lạc Hầu gia?

      "Kỳ thực, đệ cũng giống phụ hoàng, đổi lại có vài phần tương tự với mẫu hậu." Cẩm Y đột nhiên .

      Liễm Tiêu nghiêng đầu nhìn nhìn , trong khuôn mặt đó, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng Lam Diên. Chỉ sợ đúng là như thế, tuy rằng bộ dạng của đôi song sinh bọn họ này phải rất giống nhau, những người đó nhưng có chuyện cũ thực chân tướng cái kia phương hướng suy nghĩ. Mặc cho ai nhìn thấy Cẩm Y và Lam Diên, đều nhận thức giữa bọn họ chắc chắn là có quan hệ huyết thống.

      Liễm Tiêu đột nhiên nảy ra cái ý nghĩ trong đầu, có lẽ... Có lẽ người lớn lên giống Kính Thanh Loan, là Cẩm Y!

      Chẳng lẽ... Cẩm Y là đứa của Kính Thanh Loan? Mà Lam Diên nhận ra, cho nên thái độ đối với Cẩm Y mới kỳ quái như vậy?!

      đúng, nếu Cẩm Y lớn lên giống Kính Thanh Loan, vậy Mộ Duệ có khả năng phát ra, cũng có khả năng có lòng nghi ngờ. Cũng hoặc là, kỳ thực là ràng biết hết thảy ? Bởi vì Cẩm Y là đứa của Kính Thanh Loan, cho nên Mộ Duệ mới muốn lập làm thái tử, rốt cục vẫn là Thanh Loan? Nhưng này cũng đúng á, cái này mâu thuẫn với suy đoán lúc nãy. Mộ Duệ làm tất cả những chuyện này, đồng nhất thẳng đều vì Lam Diên sao?

      Ý nghĩ dần dần rối rắm, Liễm Tiêu cũng gắt gao nhíu mày lại.

      "Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?" Cẩm Y thấy sắc mặt Liễm Tiêu dần dần quá thích hợp, nhịn được có chút lo lắng hỏi.

      Nhắm mắt lại, thở phào hơi, tạm thời quăng hết những suy nghĩ lung tung ra sau đầu, quay đầu hỏi Cẩm Y: "Cẩm Nhi, ở trong cung đệ có từng nhìn thấy muội muội của mẫu hậu, bức họa của Kính Thanh Loan ?"

      Cẩm Y lắc lắc đầu, có chút khó hiểu nhìn Liễm Tiêu.

      "Cẩm Nhi có cách nào có được ?" Liễm Tiêu thoáng im lặng xuống, đột nhiên hỏi.

      Sau đó liền nghe được tiếng cười khẽ của Cẩm Y, thanh tuyến sung sướng trả lời: " phải là bức họa giống sao? Hơn nữa cũng phải nhân vật thần bí gì, có gì khó chứ. Tỷ tỷ muốn, Cẩm Nhi nghĩ cách làm ra là được."

      Liễm Tiêu cũng cười, nhưng trong lòng vẫn là vòng quanh tầng tầng sầu lo.

      Kỳ thực, bức họa giống cũng thể giải quyết được vấn đề gì, giống lại như thế nào, giống lại như thế nào, điều đó cũng thể chắc chắn là đứa của ai. Bất quá, có lẽ có thể thoáng mở ra chút khúc mắc . Dù sao tại về thân thế của Cẩm Y, chút manh mối cũng có.

      thực tế, có lẽ xuống tay từ bên Như ma ma kia là trực tiếp nhất, dù sao nàng là người thay trẻ con năm đó. Nhưng ma ma còn lại biến mất, làm cho Liễm Tiêu thoáng có chút cố kỵ. Huống chi, Như ma ma là loại người cẩn thận, hơn nữa mắt nhìn lợi hại, dò đường từ chỗ nàng, có lẽ ngược lại lộ sơ hở.

      Bỗng nhiên, Liễm Tiêu thở dài. thích cuộc sống như vậy, có thể mệt chết người á.

      Khi phát giác Cẩm Y vẫn kỳ quái nhìn nàng, Liễm Tiêu nhịn được lại là cười, sau đó hỏi: "Được rồi, trước tiên đệ mau , trễ như vậy chạy tới, rốt cuộc lại có kế hoạch gì?"

      Liễm Tiêu vừa hỏi như vậy, Cẩm Y chút cả cười, hơn nữa là cười đến thực quỷ dị.

      Điều này làm cho Liễm Tiêu lại muốn thở dài.

      "Tỷ tỷ biết Hổ Phách uyển sao?" Cẩm Y giống như chút đến đây hưng trí, vẻ mặt hưng phấn.

      "Hổ Phách uyển?" Hoàng cung lớn như vậy, Liễm Tiêu là người lười nhớ tên này nọ, cũng chưa từng nghe qua cái sân nào có tên này.

      "Chính là nơi có truyền thuyết chuyện ma quái kia!" Cẩm Y là vẻ mặt chờ đợi, có lẽ là hy vọng khiến cho Liễm Tiêu hứng thú.

      Chương 9 <Tiếp>


      Mà Cẩm Y vừa như vậy, Liễm Tiêu cũng nghĩ tới. Ở trong hoàng cung, cái gọi là lãnh cung, cũng phải thực cái địa phương kêu lãnh cung như vậy, mà giống Hổ Phách uyển như vậy hoang phế sân, kỳ thực cho dù là. Bất quá, nghe nơi đó cũng có người ở. Nhưng ở trong cung này, nhiều năm như vậy, cái gì chỗ trong viện mấy cái mạng người cất giấu. Hơn phân nửa là nghe nhầm đồn bậy, dần dần liền truyền ra chuyện ma quái cách đến.

      Liễm Tiêu đương nhiên là tin chuyện ma quái, nhưng thấy Cẩm Y như thế, có lẽ nàng đoán ra được muốn làm gì rồi.

      "Muốn đến đó nhìn xem sao?"

      Cẩm Y nhanh gật đầu.

      Liễm Tiêu liếc mắt nhìn , trầm giọng : "Đệ điên rồi à, trễ thế này, bên ngoài lạnh như vậy mà còn muốn chạy ra đó. Hơn nữa, nếu để cho ai thấy được, gặp quỷ cũng bị người nháo thành quỷ. Đến lúc đó tình nháo lớn, xem đệ thu xếp thế nào."

      "Tỷ tỷ ~~~" Thấy Liễm Tiêu chịu đồng ý, Cẩm Y lại bắt đầu tưởng náo loạn, đoán chừng đồng ý , Liễm Tiêu là đừng mong được ngủ.

      Lời mở đầu bác bỏ! Khẽ xoa thái dương, Liễm Tiêu là biết mình tạo cái nghiệt gì, mà gặp phải cái tên như vậy.

      .

      Khi đứng trước cái sân hoang phế kia, Liễm Tiêu ngoài việc ai thán ba tiếng ra biết còn có thể làm sao bây giờ. Khi gió lạnh thổi tới, theo bản năng run lên.

      Mà bên kia, cửa xích khóa, khẽ đẩy liền có thể xuất khe hở , Cẩm Y ghé người cửa viện nhìn vào trong. Liễm Tiêu đứng cách đó xa cũng có thể xuyên qua khe cửa này nhìn vào trong viện. Nhưng kỳ thực, đêm hôm nay có vẻ tối, trong viện cũng là tối đen mảnh, cái gì cũng thấy lắm, cũng bởi vì như thế mà càng cảm thấy trầm.

      Nhưng bộ dạng của Cẩm Y lại giống thập phần hưng thú dạt dào, miệng còn biết than thở cái gì. Liễm Tiêu nhịn được thấp giọng thào tự câu: " biết tính tình này rốt cuộc giống ai."

      tới phía trước vài bước, Liễm Tiêu muốn kéo Cẩm Y trở về. Dù sao cửa khóa vào được, còn bằng sớm chút tiết trời ấm lại cùng ổ chăn, đó bao nhiêu thoải mái nha.

      Nhưng khi đến bên cạnh đột nhiên nghe "Rắc" tiếng, rất giống như tiếng phát ra khi có người giẫm lên nhánh cây.

      Gần đây có người? ! Nghĩ vậy, Liễm Tiêu nhịn được động tác cứng đờ.

      Lúc này Cẩm Y cũng là đột nhiên thần bí đưa lỗ lại đây : "Tỷ tỷ nghe được ? Dường như bên trong có người nha!" Vẻ mặt hưng phấn.

      Nếu có thể, lúc này Liễm Tiêu rất muốn bóp cổ , ràng giết chết quách . Kỳ thực nàng cũng biết có phải là sợ hay mà cứ cảm thấy lòng có chút hoảng loạn. Cũng biết Cẩm Y là tài cao mật lớn hay có bị thần kinh gì .

      Liễm Tiêu đột nhiên nghĩ đến, lấy khinh công của Cẩm Y, muốn vượt qua bức tường này, cũng phải chuyện gì khó, vậy mà lại ở đây nhìn trộm cái gì?

      "Cẩm Nhi, đệ có thể phóng qua bức tường này đúng ?"

      "Ừm!" Cẩm Y thực ràng gật gật đầu.

      "Vậy đệ làm gì ở đây?"

      "Như vậy mới thú vị nha, trực tiếp trèo tường qua có gì vui cả!"

      Liễm Tiêu nhịn được trợn mắt, phen túm lấy cánh tay liền xoay người về.

      "Tỷ tỷ? Làm gì vậy, vừa phát thứ chơi vui như vậy, đệ muốn vào xem chút! Tỷ tỷ!" Cẩm Y dám chịu .

      Liễm Tiêu quay đầu lại, có chút tức giận nhìn .

      Có lẽ là thấy vẻ mặt nàng thoáng có chút thả lỏng, nên Cẩm Y liền lại năn nỉ : "Chỉ nhìn xem thôi mà tỷ, đệ leo lên cái cây bên kia liếc mắt nhìn vào trong cái là được rồi! Nha tỷ tỷ ~~ "

      Im lặng hồi lâu, Liễm Tiêu mới buông lỏng tay ra, nhấp mím môi, trừng mắt nhìn , có chút bất đắc dĩ gật gật đầu.

      Cẩm Y liền nở nụ cười.

      Liễm Tiêu theo Cẩm Y đến dưới cái cây , cái cây đó nương tựa tường viện, sinh sôi nảy nở. Sau đó, liền thấy Cẩm Y khẽ nhảy liền phi thân lên cây, vừa đứng vững, lại cúi đầu nhìn nhìn Liễm Tiêu, hỏi: "Tỷ tỷ lên ?"

      Kỳ thực cũng là thuận miệng hỏi thôi, thấy Liễm Tiêu lắc lắc đầu, cũng liền từ bỏ.

      Liễm Tiêu đứng dưới tàng cây, biết Cẩm Y nhìn thấy cái gì, chỉ là thấy vẻ mặt bình thường, đoán chừng bên trong cũng có gì đặc biệt.

      Đến khi định bảo nhảy xuống thấy đột nhiên biến sắc, sau đó "A" tiếng kêu sợ hãi, thoắt cái từ cây ngã xuống. , đó cũng giống như là ngã xuống mà càng giống như bị kéo xuống, hơn nữa là trực tiếp ngã vào trong tường viện.

      Biến hóa gần như chỉ trong giây lát này làm cho Liễm Tiêu hoàn toàn phản ứng kịp, sau hồi sửng sốt, liền lập tức gọi Cẩm Y, nhưng có tiếng trả lời.

      Lúc này, nàng hối hận lúc trước có cùng Cẩm Y học khinh công với Dung Tắc, bằng , lúc này có thể lập tức phóng qua tường xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      Liễm Tiêu quay đầu nhìn xem cửa viện, tới vài bước, đứng ở trước cửa, cầm lấy ổ khóa kia nhìn nhìn liền lại buông xuống. Hít sâu hơi, nhấc chân dồn sức đá tới cửa trước. Giờ phút này, nàng mới may mắn những năm gần đây có quên mất mấy chiêu võ mà kiếp trước học được này, tuy rằng có lẽ ngay cả da lông của Dung Tắc cũng động đến được, bất quá, cũng may mắn trải qua thời gian quá lâu, cái ổ khóa này sớm giòn rụm yếu ớt.

      "Bập" chút, cửa lên tiếng trả lời mà mở ra.

      Liễm Tiêu sải bước tiến vào trong viện, tình hình xung quanh vừa xem hiểu ngay. Nhưng sắc mặt nàng trắng bệch chút.

      Cẩm Y bị người áo đen nắm trong tay, có lẽ là nghe thấy tiếng mở cửa nên Cẩm Y thoáng quay đầu, há to mồm, lại phát ra tiếng gì, vẻ mặt thập phần lo lắng.

      Lúc này vẻ mặt Liễm Tiêu là theo thấy qua lãnh phong.

      Sau cái chớp mắt, người áo đen kia đột nhiên xuất ở trước mặt nàng, sau đó, gần như là ngay lúc đó, nàng liền phát mình thể lên tiếng.

      Điểm huyệt câm?

      Lúc này, Liễm Tiêu ngược lại thả lỏng tinh thần. hề làm gì bọn họ, mà chỉ là điểm huyệt câm, lên người này hiển nhiên muốn bị người phát hành tung, hơn nữa, cũng phải cái gì hiểm ác đồ đệ, bằng , chỉ sợ giờ phút này Cẩm Y sớm còn mạng.

      Liễm Tiêu ngẩng đầu, nhìn xem người áo đen đứng trước mặt mình giờ phút này. Này liếc mắt cái, cũng là làm cho nàng cả kinh, trái tim đột nhiên co rụt lại.

      Lão phụ áo đen trước mắt này, nàng biết!

      Lúc này lão phụ áo đen lại đột nhiên buông lỏng Cẩm Y ra.

      Vừa thoát khỏi trói buộc, Cẩm Y chạy nhanh đến bên cạnh Liễm Tiêu, che ở trước người nàng. Liễm Tiêu nhìn thấy vẻ mặt của , nhưng lại mơ hồ có thể đoán được.

      Lão phụ áo đen đó nhìn xem Cẩm Y, thoáng sửng sốt, rồi sau đó giống như là hiểu cười cười.

      Nàng lại thâm trầm nhìn xem Cẩm Y và Liễm Tiêu, rồi sau đó đột nhiên quỳ sát xuống đất, trịnh trọng dập đầu cái. Khi đứng lên, giống như là tùy ý phất tay cái, Liễm Tiêu và Cẩm Y liền phát mình có thể lên tiếng.

      "Tỷ tỷ?" Cẩm Y hỏi ngược lại, nhưng là cái gì.

      Liễm Tiêu chỉ là khẽ nháy mắt với cái, liền nhìn về phía lão phụ áo đen kia, mày hơi nhíu lại.

      Lúc này, lão phụ áo đen kia đột nhiên lấy ra giấy bút, viết gì đó rồi đưa qua.

      Liễm Tiêu và Cẩm Y đều nhịn được sửng sốt, mới phản ứng lại được có lẽ nàng thể chuyện, sau đó hai người liền tiếp nhận giấy đến xem.

      'Hai vị điện hạ đừng kinh hoảng, vừa rồi là lão nô thất lễ. Nhưng là tình thế nào cũng phải lấy, vẫn mong thứ lỗi.'

      "Bà biết của thân phận chúng ta?" Cẩm Y vẫn như trước có chút đề phòng hỏi.

      Lão phụ áo đen kia chỉ là cười cười, lại viết: 'Chỗ này phải nơi hai vị điện hạ nên đến, xin mời mau rời .'

      Cẩm Y gì nữa, Liễm Tiêu cũng là kéo , ý bảo mau rời .

      Giống như hơi do dự chút, Cẩm Y mới xoay người theo Liễm Tiêu ra ngoài.

      Nhưng chưa được vài bước, đột nhiên trước mắt nhoáng lên cái, bị lão phụ áo đen đó chặn đường.

      "Bà muốn làm gì?!" Lần này người hỏi là Liễm Tiêu, nàng giống như cực kì cảnh giác.

      'Võ công của đại hoàng tử là theo ai học? Điện hạ có đồng ý học võ với lão nô ?'

      Nhìn thấy lời viết giấy đưa qua, Liễm Tiêu gần như là chút do dự kéo Cẩm Y lập tức ra ngoài cửa viện, cực kì ràng bỏ xuống câu " cần" liền rời .
      Last edited: 27/10/15
      linhdiep17Tôm Thỏ thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 10: đột biến mọc lan tràn.

      Dần dần rời xa cái nơi quỷ dị kia, nhưng Cẩm Y cũng dần dần chậm bước chân. Mãi cho đến khi đến gần cổng Tô Phương uyển, Cẩm Y đột nhiên ngừng lại.

      Liễm Tiêu vốn kéo tay Cẩm Y có chút kỳ quái nhìn nhìn , cũng dừng bước lại.

      "Cẩm Nhi, làm sao vậy?"

      Khi ngẩng đầu nhìn Liễm Tiêu, ánh mắt Cẩm Y trầm triệt mà kiên định, giống như quyết định cái gì.

      "Tỷ tỷ, đệ muốn cùng người kia học võ."

      "Cái gì?!" Liễm Tiêu là kinh sợ, nhưng lập tức gần như chút do dự từ chối, " được!"

      "Vì sao, tỷ tỷ, tuy rằng vừa rồi người kia có lẽ là lai lịch , nhưng thoạt nhìn cũng có ác ý mà, hơn nữa, bà ta rất lợi hại, tỷ tỷ cũng phát mà đúng ?" Cẩm Y giống như thập phần kiên trì, trong loại kiên trì này lại mang theo ít bức thiết.

      Liễm Tiêu khẽ nhíu mày.

      Cái lão phu nhân kia, cũng phải là lịch , Liễm Tiêu biết nàng là ai. Cho nên, nàng hy vọng Cẩm Y tiếp cận người kia, như vậy làm cho nàng cảm thấy, mọi thứ đến cục diện ai cũng thể khống chế.

      "Tỷ tỷ!" Thấy vẻ mặt Liễm Tiêu hoàn toàn có ý hoà hoãn, Cẩm Y nhịn được lại gọi tiếng.

      "Tỷ được chính là được, bình thường đệ thích chơi đùa thế nào đều tuỳ đệ, nhưng chuyện này tuyệt đối được thương lượng!" Giọng điệu của Liễm Tiêu cực kì kiên định.

      Cẩm Y bỗng nhiên im lặng, nhìn Liễm Tiêu, hồi lâu sau mới mang theo ít nghi ngờ hỏi: "Tỷ tỷ, vì sao đệ cảm thấy tỷ phản ứng mạnh như vậy?" vi đốn, lại tiếp, "Tỷ tỷ, tỷ sợ cái gì sao?" Cặp mắt xanh kia thấu triệt thanh minh, sáng quắc vi mũi nhọn huỳnh lượng như tinh. Đối với tầm mắt như vậy, làm Liễm Tiêu theo bản năng né tránh.

      "Tỷ tỷ?" Điều này làm cho Cẩm Y càng thêm nghi ngờ.

      Liễm Tiêu có trả lời vấn đề của , chỉ là : "Cẩm Nhi, tham nhiều tinh, có lợi. Đệ có Dung Tắc làm sư phụ rồi còn chưa đủ sao?"

      Nhắc tới Dung Tắc, Cẩm Y cũng là đột nhiên trầm cắt bỏ sắc mặt, nhàng hừ tiếng, : "Dung Tắc? Tỷ tỷ, tỷ biết ? Trừ lúc đầu học khinh công ra, cái gì cũng chịu dạy cho đệ, những gì đệ học được đều giống như mấy thị vệ kia, chưa từng dạy cho đệ võ công . Dung Tắc, ngoài khinh công nhất tuyệt ra kiếm thuật lại đăng phong tạo cực, nhưng chút cũng chưa từng dạy cho đệ." Giống như là càng càng tức giận, lượng cũng dần dần cao lên.

      Mà Liễm Tiêu là rất giật mình, chưa từng nghĩ tới lại có chuyện như vậy.

      "Tỷ đến hỏi ." Trong lòng tuy rằng là tầng lan gấp khởi, nhưng mặt Liễm Tiêu lại vẫn là bình tĩnh như trước.

      " cần!" Cẩm Y cũng là thực ràng từ chối, "Nếu muốn hỏi, đệ sớm hỏi. muốn dạy dạy đâu, chẳng lẽ còn muốn đệ năn nỉ nữa sao!"

      "Cẩm Nhi." Mềm giọng, Liễm Tiêu giọng , "Chuyện này, để cho tỷ tỷ xử lý được . Nhưng đệ đừng lại đến Hổ Phách uyển tìm người kia, đừng tiếp xúc với bà ta, điểm ấy, đệ nhất định phải đồng ý tỷ."

      "Được!" Cẩm Y thực ràng đồng ý rồi, nhưng còn lập tức thêm, "Nhưng tỷ phải cho đệ biết lý do."

      "Việc này quá mức quỷ dị, ai biết có nguy hiểm gì hay , tỷ hy vọng đệ xảy ra chuyện gì."

      Im lặng lát, sắc mặt Cẩm Y lộ ra hơi hơi lạnh lẽo, bình tĩnh : "Tỷ tỷ, tỷ gạt đệ!" thoáng lùi lại hai bước, chính là nhìn chằm chằm Liễm Tiêu, ánh mắt sâu thẳm.

      Điều này làm cho Liễm Tiêu hơi có chút thể xoay sở, nhưng trong lúc nhất thời biết nên ràng như thế nào.

      Thở dài dài, mới tiếp: "Được! Tỷ cho đệ." Thoáng sắp xếp lại ý nghĩ, mới tiếp tục , "Người vừa rồi chúng ta gặp kia, có lẽ bà ấy biết, nhưng tỷ là từng gặp bà ấy."

      Cẩm Y sửng sốt, nhịn được hỏi: "Tỷ tỷ từng gặp? Tại sao đệ biết?"

      Liễm Tiêu chỉ là khẽ cười, mới tiếp tục : "Kỳ thực bà ấy là người hậu thân biên. Phù Hương, Như ma ma, còn có người vừa rồi kia, đều là người theo mẫu hậu từ trong nhà họ Kính mà ra. Bất quá, tỷ thấy bà ấy là lúc còn rất , có lẽ là đệ nhớ , tỷ cũng là mơ hồ có chút ấn tượng mà thôi. Nhưng sau đó cũng rốt cuộc thấy nữa, hoàn toàn biến mất. Tỷ từng thăm dò, nhưng trong cung hoàn toàn có ghi lại người này." Những lời này, Liễm Tiêu dối Cẩm Y, chẳng qua dùng cái gọi là tuổi mơ hồ trước đây. thực tế, khi nàng gặp cái lão phụ áo đen kia là lúc nàng vẫn còn là trẻ con.

      Mà người kia, đúng là ma ma khác thay trẻ con năm đó!

      Hơn nữa, chỉ sợ cũng là đời này, người duy nhất biết ràng hết thảy chân tướng.

      Kỳ thực, Liễm Tiêu cũng muốn điều tra ràng thân thế của Cẩm Y, nhưng lại xuống tay từ phía Như ma ma, bởi vì còn có bộ phần nguyên nhân là, nàng biết Như ma ma rốt cuộc biết bao nhiêu về thân thế Cẩm Y.

      Liễm Tiêu nhớ , năm đó khi thay trẻ con, trong đối thoại của các nàng, Liễm Tiêu biết, Cẩm Y là do lão phụ áo đen này mang đến. Mà khi nhìn thấy đứa trẻ kia, Như ma ma là thập phần kinh ngạc về đôi mắt xanh của Cẩm Y, nhưng có mảnh hỏi.

      Sau đó, ma ma kia biến mất, làm cho Liễm Tiêu nghi ngờ là Như ma ma làm cái gì đó, nhưng vẫn chưa phát bất kì manh mối sơ hở gì, cho nên chỉ có thể từ bỏ, sau đó cũng dần dần buông xuống phần nghi ngờ này.

      Nhưng bây giờ, người vốn tưởng rằng biến mất, lại đột nhiên xuất , thậm chí, có thể kỳ thực người kia vẫn luôn ở trong cung, chưa bao giờ rời .

      Liễm Tiêu biết thân thế của Cẩm Y, nhưng nàng biết mình tuyệt làm ra chuyện bất lợi gì cho Cẩm Y. Lam Diên có lẽ cũng là biết được, nhưng xem tính tình của nàng, cho dù biết, cũng vĩnh viễn chôn ở trong lòng. Như ma ma cũng là biết được, nhưng cái lão ma ma nhìn bọn họ lớn lên này, Liễm Tiêu đúng rồi giải, nàng là người thực trung thành cực kín miệng, cho nên cần lo.

      Nhưng bây giờ đột nhiên xuất nhân tố xác định này, người có lẽ biết hết thảy này, làm cho Liễm Tiêu nhịn được phiền não, trong nháy mắt đó, nàng nảy lên sát ý, muốn làm cho người này hoàn toàn biến mất. Chẳng sợ, có lẽ bởi vì vậy mà mãi mãi cũng tra ra thân thế của Cẩm Y.

      " là người theo mẫu hậu ra từ nhà họ Kính, vậy hẳn là có thể tin tưởng mà, rốt cuộc tỷ tỷ là lo lắng cái gì?" Cẩm Y hơi nhíu mày lại.

      "Năm đó, bà ấy hoàn toàn biến mất, về phương diện này rốt cuộc phát sinh chuyện gì, ai biết. Mà vì sao bà ấy vẫn còn ở trong cung, cũng có người biết. Cẩm Nhi, dưới tình huống như vậy, đệ xem tỷ có khả năng cho đệ tiếp cận người kia sao?" Kỳ thực, Liễm Tiêu lo lắng là, nếu là Như ma ma xuống tay làm cho người kia biến mất, mà người kia lại thực may mắn còn sống, như vậy, bây giờ bà ấy còn ở trong cung là có mục đích gì? Thừa cơ trả thù sao? Bà ấy muốn dạy Cẩm Y võ công lại là có mục đích gì?

      "Nhưng nếu người kia nguy hiểm như vậy, với võ công của bà ta, muốn lấy tính mạng của chúng ta bất kì lúc nào, cũng phải là việc khó. Nếu tránh , ngược lại là tạo thành cục diện địch trong tối ta ngoài sáng, vì sao ràng tiếp cận bà ta chứ? Có lẽ ngược lại tra ra được cái gì?"

      " được!" Liễm Tiêu ràng bác bỏ. Để cho Cẩm Y tiếp cận bà ấy, vạn nhất người kia cho Cẩm Y biết thân thế của làm sao bây giờ. Kỳ thực, Liễm Tiêu cũng biết vì sao mình lại cho Cẩm Y biết thân thế của mình, cẩn thận nghĩ lại, có lẽ, chỉ là vì... Sợ hãi có thân phận này trói buộc, Cẩm Y vốn thích chốn cung đình này, có lúc rời sao? Nếu biết được ... sao?

      "Đệ đánh mất suy nghĩ này trong đầu , tỷ tuyệt đối có khả năng đồng ý." Trong giọng Liễm Tiêu , nghe ra đường sống cứu vãn gì. Cẩm Y rất hiểu nàng, cho nên, lúc này cũng gì nữa.

      Nhưng Liễm Tiêu vẫn là quá yên tâm.

      "Cẩm Nhi, cho tỷ biết, đệ tiếp cận người kia."

      mím môi, khóe miệng thoáng cong lên, mỉm cười, Cẩm Y trả lời: "Ừm, Cẩm Nhi đồng ý tỷ tỷ, tiếp cận người kia."

      Thế này mới làm cho Liễm Tiêu nhàng thở ra.

      "Cũng trễ thế này rồi, trở về nghỉ ngơi sớm chút ." xong, Liễm Tiêu liền mình xoay người rời , đến Tô Phương uyển.

      Mà Cẩm Y vẫn đứng tại chỗ, trong lúc vẻ mặt biến đổi lộ ra vẻ mê hoặc, khẽ rũ mắt xuống, giống như suy tư cái gì, sau lát, nâng mắt lên nhìn xem bóng dáng Liễm Tiêu, hơi hơi cười, nhưng đáy mắt lại dấu ít sâu thẳm ai cũng xem hiểu.

      . .

      Vòng quanh tường viện Tô Phương uyển, tiến vào mảnh rừng trúc, sau đó có thể nhìn thấy cánh cửa sau rừng trúc.

      Vốn cánh cửa này gần như là phế khí, gài khóa, cũng chưa từng có người nào ra vào. Sau đó, cũng trở thành "Con đường bí mật" mà Liễm Tiêu và Cẩm Y thầm ra vào.

      Chậm rãi đẩy cửa gỗ ra, phát ra tiếng "Két ——"rất .

      Mở cửa ra, Liễm Tiêu liền vào, nhưng tiếng bước chân đột nhiên vang lên phía sau lại làm cho nàng nhịn được cứng đờ.

      Cả đêm bị dọa hai lần, làm cho nàng gần như muốn nguyền rủa ra tiếng.

      Bỗng nhiên xoay người, cách đó xa, bóng dáng bình lặng đứng yên, lộ ra khí thế sắc bén quen thuộc.

      "Công chúa, trễ thế này, vẫn chưa nghỉ ngơi sao?" Là Dung Tắc!

      Liễm Tiêu nghĩ tới thế nhưng bị đãi đến, hơn nữa là bị người phiền toái như vậy đãi đến. Trong lòng trấn định như thường, nhưng quá mức bình tĩnh ngược lại dễ bị nghi ngờ, dù sao nàng vẫn chỉ là đứa . Cho nên, mặt lộ ra vẻ kinh hoảng.
      linhdiep17 thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 11: Làn sương mù trong quá khứ.

      "Người mà hai vị điện hạ gặp được ở uyển Hổ Phách kia, thần biết người đó là ai, hơn nữa cũng biết chuyện năm đó bà ấy và Như ma ma cùng nhau đổi trẻ con, cũng chính là điện hạ Cẩm Y ngày nay."

      Dung Tắc trực tiếp như thế, làm cho Liễm Tiêu trong lúc nhất thời biết nên phản ứng như thế nào.

      Sau lúc thoáng dừng, nàng theo bản năng nhìn xem cửa có đóng chặt hay chưa.

      "Xin công chúa yên tâm, bất kì kẻ nào tiếp cận nơi này, thần đều có thể biết được." Dung Tắc biết Liễm Tiêu lo lắng cái gì.

      Chuyển ánh mắt qua, sớm thu lại tất cả biểu cảm mặt, bình tĩnh hờ hững, Liễm Tiêu chậm rãi hỏi: "Phụ hoàng và mẫu hậu có biết ?"

      "Hoàng Thượng là khẳng định biết, điểm ấy người có thể yên tâm. Còn Hoàng Hậu, có lẽ nàng mơ hồ đoán được cái gì đó, tâm tư nàng sâu sắc, chẳng qua hẳn là thể xác định."

      Như có chút suy nghĩ nhìn xem Dung Tắc, Liễm Tiêu lại tiếp tục hỏi thêm gì nữa.

      Dung Tắc cũng thèm nhắc lại.

      Kỳ thực, Liễm Tiêu biết, ngay từ đầu Dung Tắc theo bọn họ, chắc chắn nghe được lời của nàng, cho nên, đối với việc vì sao nàng lại quen phụ nhân áo đen kia chắc chắn là cũng . tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Dù sao, hẳn là cũng biết, lúc người kia từ trong cung biến mất, nàng vẫn còn là đứa trẻ.

      Chẳng qua, có lẽ Dung Tắc chính là người như vậy, tìm tòi nghiên cứu bí mật của nàng, liền tuyệt đối mở miệng hỏi cái gì.

      "Dung đại nhân, biết vì sao lại đột nhiên muốn chuyện này cho ta?" Giọng uyển chuyển, cười nhợt nhạt, Liễm Tiêu đột nhiên hỏi.

      Nhưng vấn đề này lại làm cho Dung Tắc bỗng nhiên im lặng, vẻ mặt bình tĩnh hờ hững lộ ra chút mơ hồ.

      Liễm Tiêu chỉ là cười nhợt nhạt như trước, nàng đợi, đợi đáp án nàng cần. Lúc này, lòng nàng sớm bình tĩnh lại, cho nên, cũng trở [​IMG]

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 11 (tiếp): Làn sương mù trong quá khứ.

      Sau đó, Dung Tắc như là đột nhiên nhớ tới cái gì, : "Có điều ngươi yên tâm, ta đồng ý dạy ngươi võ công, liền nuốt lời. Tuy rằng ta rời khỏi triều đình, nhưng tạm thời rời vương triều. bằng ta cứ thầm dạy ngươi là được, cũng đỡ phải mắc công ngươi nghĩ cách để lấy được Mộ Duệ đồng ý."

      Liễm Tiêu nhàng gật gật đầu, sau đó hỏi: " rời khỏi, vì sao dứt khoát xa chút, hoàn toàn rời ?"

      Thoáng im lặng hồi, Dung Tắc mới trả lời: "Làm sao buông là buông liền được chứ." Hơi trầm ngâm lát, còn thêm, "Nếu phụ hoàng ngươi làm cái gì, nếu Lam Diên qua được cố chấp trong lòng kia, ngươi liền nghĩ cách khuyên bọn họ . Kỳ thực, trong lòng Mộ Duệ cũng là có nỗi khổ. Lam Diên và Thanh Loan tuy rằng hiểu , nhưng các nàng cũng là lưng đeo rất nhiều thứ quan trọng, rất nhiều lúc, ngược lại làm gánh nặng của Mộ Duệ càng trở nên quá nặng. Ba người bọn họ, từng người đều có thứ thể buông ra. Mộ Duệ bỏ xuống được giang sơn, Lam Diên bỏ xuống được dòng họ Kính, Thanh Loan bỏ xuống được giấc mộng, bọn họ luôn bức mình đến hoàn cảnh tiến lùi đều khó. Chỉ có ta, vốn có cái gì, với ta mà , ta là đại ca của ba người bọn họ, đây là điều quan trọng nhất. Nhưng dường như trong lúc vô tình ta cũng vào tình cảnh khó cả đôi đường." lại là khẽ cười trào phúng.

      "Vậy ràng nên rời ." Liễm Tiêu khẽ rũ mắt xuống, chặn lại hết thảy ở chỗ sâu trong ánh mắt, giọng câu như thế.

      "!" Dung Tắc lại là thực khẳng định từ chối, "Nếu ta , Mộ Duệ ép ta , hy vọng ta bị cuốn vào trận phân tranh này, nếu có lòng nghi kỵ cũng thế, đều ép ta rời . Cho nên, ta nghĩ, ta chủ động rời tốt hơn chút. Cả đời này của Mộ Duệ, gặp phải rất nhiều lựa chọn thể làm, mà lựa chọn này, luôn buộc từ bỏ rất nhiều thứ muốn từ bỏ. Ta hy vọng có ngày, ta cũng trở thành tác nhân buộc làm ra loại lựa chọn này."

      "Vậy sao?" Liễm Tiêu chỉ là từ chối cho ý kiến tùy ý đáp câu như thế.

      Đúng như lời Dung Tắc , bọn họ đều có thứ bọn họ bỏ xuống được. Mà nàng, cũng có!

      Cho nên... Nếu cần phải làm như vậy, nàng phải làm cho lòng mình, lạnh lẽo cứng rắn như sắt.

      Nếu muốn bảo vệ thứ gì đó, nhất định phải bỏ qua hết thảy quyết định, nếu , sai bước, có lẽ kết quả chính là thua cả ván, còn gì cả.

      Bọn họ cũng đều biết cái gì là quan trọng nhất với mình, vì thế cho dù khó cả đôi đường, vẫn có thể buông xuống được.

      Chính nàng cũng ràng, đối với nàng mà , cái người từ lúc bắt đầu sinh mệnh liền theo bên cạnh mình kia, là nàng tuyệt đối có khả năng buông ra, cho nên, cho dù tương lai có lựa chọn khó khăn, nàng cũng biết đáp án của mình là gì.

      . .

      "Về thân thế của Cẩm Y..." Đây mới là điều Liễm Tiêu quan tâm nhất.

      "Phụ nhân áo đen kia, Lam Diên gọi bà ấy là 'Ôn di nương', lúc Lam Diên còn chưa có vào cung, ta thấy bà ấy lần. Lúc đó ta biết bà ấy là ai, mãi cho đến vài năm sau, mới từ ít lời đồn trong giang hồ dần dần đoán ra lai lịch của bà ấy. 'Mặc kiếm Ôn Lang', trước khi bà ấy thoái giang hồ, cũng là nhân vật nổi như cồn. Sau đó Lam Diên vào cung, bà ấy cũng theo, nhưng vẫn là nơi bí mật gần đó. Ta biết bà ấy muốn làm cái gì, hoặc là dòng họ Kính muốn làm cái gì, cho nên nghiêm mật điều tra nghe ngóng hết thảy hành động của bà ấy. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Theo Lam Diên vào cung, đến khi sinh ra công chúa và điện hạ, bốn năm trời, bà ấy có bất kì hành động gì khác thường. Cũng may ta vẫn có thả lỏng giám sát, cho nên mới phát chuyện các bà ấy thay trẻ con."

      đến đây, Dung Tắc nhìn xem Liễm Tiêu, ánh mắt giống như có chút xin lỗi, "Có điều, ta tra xét lâu, vẫn là tra ra thân thế của Cẩm Y. Ta chỉ biết là, Ôn Lang cưu mang nữ tử, cho nên đoán điện hạ là do nữ tử kia sinh ra. Nhưng hết thảy về nữ tử kia đều có dấu vết để lại. Cũng là bởi vì như thế, ta mới hiểu được dòng họ Kính sâu lường được, hiểu được vì sao Mộ Duệ luôn yên lòng với bọn họ."

      Trầm ngâm lát, Liễm Tiêu mới tiếp: " có từ manh mối đôi mắt xanh này [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :