1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ Đại] Sủng Tỳ - Ngôn Hoan - Chương 27: Khuyên Lơn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Andromeda Galaxy

      Andromeda Galaxy Well-Known Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      1,113
      Chương 13: Bệnh nặng

      Sau khi phóng túng liên tục suốt hai ngày, Dung Thanh Viên cùng Yến Lân mới chuẩn bị hồi phủ.

      Giống như khi leo lên, khi xuống núi nàng vẫn bị Yến Lân ôm như cũ. Nhưng tình trạng hai người lại khác nhau, bởi vì khi đó Dung Thanh Viên mệt mỏi đến mức đầu ngón tay cũng động đậy nhúc nhích nổi, chỉ có thể ở trong tình trạng thần trí mê man bị ôm trở về.

      Vậy mà, sau khi hồi phủ nàng lại là càng có cơ hội để nghỉ ngơi.

      Cũng biết là nằm bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng liền nghe thấy có người thầm nức nở khóc ngừng bên tai. Cố hết sức mở mắt ra nhìn, chính là Chương Nhã Trữ.

      Chống đỡ thân thể đau nhức còn chút sức lực nào ngồi dậy, Dung Thanh Viên xoa đầu đau nhức hỏi ngọn nguồn: “Sao vậy?”

      “Đại… Đại phu nhân nàng qua được!” Khuôn mặt Chương Nhã Trữ ướt đẫm nước mắt, trong thanh tràn đầy khủng hoảng.

      qua được?

      Dung Thanh Viên nhất thời tỉnh táo lại, cố quên cảm giác khó chịu trong người, chỉ muốn biết được nguyên nhân ngay lập tức: “Chuyện gì xảy ra?”

      “Chính … chính là hôm ngươi cùng Nhị… Nhị gia xuất phủ…”

      Dung Thanh Viên đợi nửa ngày, Chương Nhã Trữ cũng chỉ là được câu rồi tiếp tục khóc. tại nàng có kiên nhẫn để chờ đợi, quay sang Tô Hòa đứng bên cạnh hỏi: “Ngươi , cho ràng vào.”

      Tô Hòa hàm hồ, lúc này liền : “Khi Mai gia tiểu thư đến thăm đại phu nhân, cũng biết cái gì, đêm đó đại phu nhân liền nôn hết thuốc ra ngoài. Qua đêm, bệnh tình càng nặng thêm. Đại phu trong phủ đại phu nhân bị kích thích quá mạnh, tinh thần quá đè nén, tức giận công tâm tổn hại nguyên khí, tài nào giải tỏa hết được, sợ là mấy ngày tới …”

      “Có biết Mai Yên Tuyết kia rốt cuộc cái gì ?”

      Tô Hòa lắc đầu.

      Dung Thanh Viên khỏi nhớ tới Yến Lân. Lấy năng lực của nắm Yến phủ trong tay, chắc chắn là biết ràng, nhưng trong hai ngày này lại thấy gì.

      Nàng siết chăn mỏng trong tay, có chút oán giận Yến Lân. Nhưng nàng cũng biết, bây giờ tất cả những thứ này đều là vô dụng, quan trọng bây giờ là đem chuyện hậu an bài cho thỏa đáng.

      “Đại công tử cũng sắp hồi phủ, bảo mọi người trong viện của ngài khẩn trương chút, đừng chậm chạp như ngày xưa nữa. Chuyện thông báo tình hình của đại phu nhân đến nhà mẹ đẻ, hãy để ta đến hỏi ý Nhị gia. Dặn dò đại phu cùng hạ nhân chăm sóc tốt đại phu nhân! Sống ngày, làm đại phu nhân của Yến phủ ngày, ngàn vạn lần được sơ suất!”

      Tô Hòa lĩnh lệnh rời .

      Dung Thanh Viên liếc nhìn Chương Nhã Trữ vẫn còn ngồi đó thấp giọng khóc thút thít, bất đắc dĩ thở dài: “Hai ngày nay phu nhân cũng nên qua đó phụng bồi đại phu nhân chút .”

      “Bảo ta hầu hạ nàng ta sao? Ta …” Chương Nhã Trữ khiếp sợ .

      Vậy ngươi muốn làm gì? Dung Thanh Viên rất muốn hỏi nàng ta câu này, nhưng cuối cùng chỉ là giọng an ủi: “Những năm qua đại phu nhân đối với chúng ta cũng rộng lượng, ngài coi nàng ta như là tỷ tỷ. tại nàng ấy bệnh nặng như vậy, về tình về lý chúng ta cũng nên hỏi thăm.”

      Ai ngờ Chương Nhã Trữ cho là đúng, nàng ta quệt miệng lầm bầm: “Đó là nàng khinh thường chúng ta, ngươi quên mất ngay từ đầu nàng ta cũng đối xử với chúng ta như thế nào sao? Ta vĩnh viễn ghi nhớ câu đó của nàng ta cả đời này. Tiểu thư của Chương gia biết điều, tự cao tự đại? Đến chó của Chương gia cũng có thể tùy tiện cắn người? Nàng ràng liền đem ta coi thành chó của Chương gia.”

      Trong lòng Dung Thanh Viên cả kinh, tinh tế liếc mắt nhìn chằm chằm Chương Nhã Trữ, mặt nàng còn lưu lạu vệt nước mắt chưa khô, nương mười lăm tuổi vẫn non nớt như cũ, nhưng lại giấu được vẻ diễm lệ cùng xinh đẹp hé nở. Chính là những năm thanh xuân đẹp nhất của cuộc đời, nhưng ở sâu trong đôi mắt trong suốt tại sao lại phảng phất như có bóng ma cất chứa?

      Dung Thanh Viên hiển nhiên nghĩ tới chuyện xảy ra lúc ban đầu Chương Nhã Trữ vẫn còn nhớ và ghi hận trong lòng.

      Nàng cũng nhớ, nhưng nàng có thể lý giải được tại sao đại phu nhân làm như vậy. Nếu như là nàng, chưa chắc nàng giải quyết được mọi việc theo cách tốt hơn.

      Mà để cho nàng kinh hãi hơn là chữ “cũng” kia của Chương Nhã Trữ. Ở trong lòng Chương Nhã Trữ, người nào mới nên là chó của Chương gia?

      Dung Thanh Viên dám để cho mình nghĩ tiếp nữa, ngược lại hỏi: “Thế như thế nào, vậy tại sao phu nhân lại lệ rơi ngừng?”

      “Ta là lo lắng. Sau khi nàng chết, chuyện của chưởng viện có phải hay giao cho ta? Ngươi biết đấy, ta có kinh nghiệm, trước kia mẫu thân dạy, ta cũng quá hiểu. Bây giờ đột nhiên đón lấy Yến phủ lớn như vậy, chuyện nhiều, người liên quan lắm, ta sợ mình xử lý tốt lại rước họa vào thân…” Chương Nhã Trữ yếu ớt .

      Dung Thanh Viên im lặng , biết nên phải trả lời câu hỏi ngây thơ này của nàng như thế nào?

      Chưởng viện? Chẳng lẽ Chương Nhã Trữ quên mất còn có Yến Lân phía ? Chưa nàng ta có thể nhúng tay vào hay ? Cho dù có thể, Yến phủ lớn như thế sao có thể để mình nàng tùy tiện xử lý?

      Vừa hay có nha đầu đến hỏi các chuyện phải làm, Dung Thanh Viên liền mượn cớ rời , sai người đưa Chương Nhã Trữ quay về.

      Lời nàng , Chương Nhã Trữ có làm hay tùy nàng ta.

      Trước kia mỗi chuyện xảy ra Dung Thanh Viên đều vì Chương Nhã Trữ mà cân nhắc. Hôm nay nàng vẫn như trước, nhưng dù sao cũng ngồi lên vị trí viện thai của Yến phủ, sau này rốt cuộc vẫn phải lấy Yến phủ làm trọng. Huống chi nàng cũng hiểu rất điều. Kể từ khi nàng tới Yến phủ, chỗ dựa của nàng là Yến Lân mà phải Chương gia.

      Lúc Dung Thanh Viên đến thư phòng Yến Lân, giao phó chuyện gì đó cho Ti Khuyết làm.

      Thấy nàng tới, chỉ câu với Ti Khuyết: “nhanh chóng làm .”

      Sau khi Ti Khuyết rời , Yến Lân cong mi mắt nhướn mày ngoắc tay ý bảo: “Qua đây.”

      Dung Thanh Viên cố chấp đứng tại chỗ hành lễ: “ta là tới thỉnh giáo Nhị gia, đại phu nhân bệnh nặng, có phải nên thông báo tới Mộ gia của Lan Châu?”

      “Ngày hôm qua ta cho Ti Khuyết làm.”

      Ngày hôm qua… và nàng ở trong cánh rừng đào quấn lấy nhau cá nước thân mật ngày, vậy mà vẫn còn có tâm tư xử lý chuyện này. Dung Thanh Viên biết nên ngưỡng mộ tài giỏi tháo vát hay nàng nên cảm thấy có chút mất mát trong lòng?

      “Nếu chuyện được làm xong rồi, Thanh Viên làm phiền Nhị gia nữa.” Dung Thanh Viên xoay người muốn , cửa thư phòng lúc này khép lại kêu cạch tiếng.

      Sau đó, cánh tay dài của Yến Lân duỗi ra chặn cửa, đem nàng vây hãm lại, sau lưng là cánh cửa, còn trước mặt nằm gọn trong vòng ôm của .

      “Sao vậy, trách ta giao quyền cho nàng?”

      Dung Thanh Viên mím môi, cụp mi mắt nhìn : “Thanh Viên dám.”

      “Tiểu Thanh Bảo, ta với nàng rằng, ta thích lừa gạt trẻ con chưa?” nắm lấy cằm nàng trong tay, đem dung nhan minh diễm của nàng kéo tới gần, cúi người cắn lên đôi môi mềm mại căng mọng dụ dỗ người kia.

      Phía đó còn vương lại hương hoa đào thoang thoảng.

      nhớ, trong lúc tình nồng ý mật ngày hôm qua, vô luận là đôi môi căng mọng phía hay tiểu huyệt béo mập phía dưới, đều đút nàng ăn ít hoa đào.

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      từ ngữ mạnh......ngon a...... phong thái khác .....thịt kỳ này khác lạ, độc đáo...ko gây nhàm chán....triệu like......hố hố
      huyen1604Andromeda Galaxy thích bài này.

    3. nước mắt của quỷ

      nước mắt của quỷ Well-Known Member

      Bài viết:
      216
      Được thích:
      323
      thực ra đọc đến 2 chữ *** kia ta cũng choáng váng lắm. Nhưng mà đọc đoạn đấy ta có cảm xúc khác hẳn luôn. Như kiểu phá vỡ rào chắn để cảm giác tuôn trào. Gợi hình hơn hẳn.
      Andromeda Galaxy thích bài này.

    4. Andromeda Galaxy

      Andromeda Galaxy Well-Known Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      1,113
      Chương 14: Đại công tử

      Dung Thanh Viên cự tuyệt nụ hôn của Yến Lân, nhưng nàng cũng chẳng có phản ứng gì khác lại.

      Cho đến khi đưa tay chuẩn bị xoa nắn hoa huyệt vẫn còn sưng đỏ, mặt nàng mới trắng bệch nghiêm túc đẩy ra: “Đừng, Nhị gia, vẫn còn đau…”

      “Nghĩ kỹ rồi hãy trả lời!” Ánh mắt nóng bỏng như muốn thiêu đốt nhìn nàng chằm chằm, tựa hồ chỉ cần nàng sai chữ, chút kiêng nể xuyên xỏ đâm thẳng mà vào.

      Dung Thanh Viên mím môi lại, có chút phẫn hận ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt hoa đào của Yến Lân : “Nhị gia ban cho ta vị trí viện thai kia, chẳng lẽ là dụ dỗ trêu đùa ta sao?”

      Nàng biết rằng, bộ dạng nàng híp mắt tức giận hỏi lúc này, trong mắt lại chả khác gì nàng làm nũng. Tâm tình Yến Lân vui vẻ lên, bất chợt thu tay về. Tìm chiếc khăn tay lau cho sạch rồi : “Yến phủ cũng chỉ có mỗi sân viện của tiểu phu nhân.”

      Dung Thanh Viên vừa nghe liền hiểu: “có người hướng Nhị gia cáo trạng oán trách?”

      Thê tử của gia chủ Yến Cẩm ra ngay trước khi Chương Nhã Trữ gả vào Yến gia, những năm này chính quá bận rộn. Hơn nữa còn có đại công tử, nhưng cũng mực có ý định cưới thêm, bên trong phủ cũng chỉ có mấy vị thị thiếp, vậy hay là hai vị phu nhân kia?

      Mà viện của Yến Lân quá thanh tịnh, cả viện rộng rãi chỉ có mình . Về phần những chi bên cạnh, sớm dời những nơi khác khi Yến phủ phát triển. Chỉ cần dâng lên sổ sách kiểm duyệt hàng năm là được, trong nội viện cũng có bao nhiêu người lui tới.

      Vậy là người nào?

      Yến Lân cười: “nàng dám nàng có thiên vị sao?”

      Dung Thanh Viên trầm mặc, nàng theo bên người Chương Nhã Trữ hơn ba năm, sớm hình thành thói quen cân nhắc mọi chuyện vì nàng ta. Hôm nay nắm giữ vị trí viện thai của Yến phủ trong tay nhưng vẫn bỏ được thó quen này, phân phát đồ dùng hay ban thưởng đều có thói quen nghiêng về sân viện của nàng ta.

      Nàng chẳng qua là nghĩ tới, tại mới có mấy ngày ngắn ngủi, có người tới trước mặt Yến Lân cáo trạng.

      “Nếu ngươi còn cho rằng mình là người của Chương gia, vậy vị trí viện thai kia làm cũng được, Yến phủ ta cũng thể cứ dùng bạc nuôi kẻ người ngoài!” Yến Lân lạnh nhạt : “Huống chi chức trách của vị trí viện thai cũng chỉ là quản lý về mặt tiền bạc, chức trách đôn đốc quản lý viện của các phu nhân thị thiếp càng quan trọng hơn. Cứ cho rằng nàng nắm giữ vị trí viện thai nữa, còn Chương Nhã Trữ có thể cho đại ca ta hài tử, nhưng nàng có khả năng để nàng ta động phòng với đại ca của ta ?”

      Dung Thanh Viên đứng im tại chỗ, cắn môi cúi đầu nhìn chằm chằm y phục chính mình, phản bác, cũng đồng ý.

      “Nghĩ chưa thông quay về nghĩ kỹ , còn vẫn nghĩ ra nên từ bỏ cái vị trí viện thai này cho ta.” Yến Lân xong liền xoay người, có thể luôn luôn cưng chiều nàng, thế nhưng cũng chỉ có thể cưng chiều nàng vô pháp vô thiên trong viện tử của mình. Những nơi mà nắm giữ trong tay quá ít, cho nên buông nàng ra để nàng cường đại hơn xông ra ngoài, nhưng nếu như nàng hiểu được ý , vậy cũng ngại để nàng ngã thêm vài lần.

      Chỉ có ngã đau, nàng mới có thể nhận ra cái gì là đúng.

      Trong lúc Yến Lân sắp bỏ , Dung Thanh Viên đưa tay kéo tay áo của , thấp giọng : “Nhị gia, ta biết sai rồi…”

      “Sai ở chỗ nào?”

      Nàng chạm mặt nhìn sang, ánh mắt khó có được chuyên chú mà nhìn : “Ta là người của Nhị gia, tất nhiên nên lấy Nhị gia làm trọng, lấy Yến phủ làm trọng. Hậu viện này, cho cùng là hậu viện của Yến phủ.”

      “Chờ trong sân ta có người mới, ngươi mới phải suy nghĩ thêm cho ta.” mặt Yến Lân dễ dàng mấy phần, nghĩ tóm lại nàng cũng tính là quá ngốc

      Dung Thanh Viên bĩu môi: “Vậy Nhị gia tính khi nào thành gia lập thất?”

      “Nếu như ta cưới sao đây?” nổi lên tâm tư trêu chọc nàng, liền tiếp tục chủ đề theo đà đặt câu hỏi.

      Nàng cũng nghiêm trang trả lời lại: “dĩ nhiên là dốc hết sức suy nghĩ vì Nhị gia, giúp Nhị gia ngài sớm ngày có hài tử nối dõi tông đường.”

      Yến Lân bật cười, nâng khuôn mặt nàng lên, đặt nụ hôn sâu môi nàng, trán thân mật chạm lên trán nàng rồi thầm : “Yên tâm, Gia tạm thời còn chưa có tâm tư gieo họa người khác.”

      Dung Thanh Viên , nàng ra cũng cảm thấy rất kỳ quái. Yến Lân hai mươi lăm tuổi, ở gia đình bình thường sớm là phụ thân. Chứ đừng nhắc tới Yên phủ còn là đại gia tộc, giống như ca ca của Chương Nhã Trữ, mười tám tuổi có hài tử thứ nhất. Mà Yến Lân tại những chưa lập gia đình, đến thị thiếp thông phòng còn có lấy người. Tình huống này lần tìm trong bốn đại gia tộc, sợ à chỉ có mình mà thôi.

      Nàng cũng muốn thừa nhận rằng, những lời này của Yến Lân khiến lòng nàng nổi lên những vui mừng bí tên.

      Những ngày đó, bệnh tình đại phu nhân ngày sau càng nặng hơn ngày trước.

      Có Lúc Dung Thanh Viên thăm, nàng ta thậm chí còn nhận ra người đến là ai.

      Bảy ngày trôi qua, đại công tử Yến Kỳ bộ dáng phong trần mệt mỏi thúc ngựa trở về đến phủ.

      Nếu Yến Kỳ trở về là vì đại phu nhân, Dung Thanh Viên tin. Nhưng có thể ở khoảnh khắc đại phu nhân sắp gần đất xa trời, cũng coi như là an ủi nàng ta phần nào.

      Dung Thanh Viên dẫn đám nữ quyến trong phủ đứng canh giữ ở cửa chính. lâu lắm, liền nhìn thấy bóng dáng Yến Kỳ cưỡi ngựa trở về.

      Tướng mạo của Yến Kỳ và Yến Lân cũng quá giống nhau, đại khái chỉ có chỗ mi mắt là có ba bốn phần tương tự. Khí chất của hai người hoàn toàn bất đồng, Yến Kỳ tuấn lãng cương nghị, mà Yến Lân lại dung nhan tuấn diễm, cử chỉ vừa phong lưu vừa tiêu sái, đối đãi người ngoài khoác lên bộ ôn nhuận của quân tử.

      Nhắc tới, Yến Kỳ là người thừa kế tương lai của Yến phủ, thân phận tôn quý. Nhưng thực tế, so sánh công bằng giữa và Yến Lân bây giờ Yến Kỳ còn có được tự tại như Yến Lân.

      vị là đại công tử, vị lại là Nhị gia.

      Yến Kỳ chưởng binh, phụ trách tất cả các việc đối ngoại bên ngoài, nhưng vẫn bị sức ép từ phía của vị gia chủ. Yến Lân cũng chưởng binh, nhưng phụ trách là ngân khố cùng hậu viện, hai thứ này đều do mình định đoạt. Nếu muốn, kể cả phụ tử Yến Cẩm và Yến Kỳ có muốn cũng được, chẳng thể moi ra được nửa đồng để chi tiêu.

      Dung Thanh Viên thường hay nghĩ, Yến Lân có phải hay sớm nhìn ra được cục diện này, nên mới thèm để ý đến chuyện quyền thừa kế kia nữa.

      Mắt thấy suy nghĩ càng ngày càng xa, Dung Thanh Viên bận rộn lôi kéo tập trung tâm tư vào việc trước mắt. Trước lúc Yến Kỳ tới gần hành lễ : “ra mắt đại công tử.”

      Yến Kỳ giật mình sợ run, kiềm nén muốn hỏi thân phận bây giờ của nàng, ngây ngốc đứng tại chỗ nhìn chằm chằm lúc lâu.

      Ps: Nhị gia cưng tiểu Thanh Bảo mà chị chả nhận ra, còn mang vẻ mặt vui mừng ỉ khi đến giờ này Nhị gia vẫn chưa cưới vợ = )))) tiểu Thanh Bảo sau này Nhị gia cưới vợ dốc sức, tận trách giúp Nhị gia sinh hài tử. Chị nghĩ đằng còn Nhị gia suy tư nham hiểm ở trong lòng kiểu khác = ))))) đôi này chết mất = ]]]]

      Chương này khó edit nên giờ mới xong, cả nhà thông cảm cho bạn nhé :”>

      @Nhược Vân và @tialia88 : tớ edit bộ tướng quân wordpress cá nhân, bộ đó post có lịch nên post ở Cung, những chương set pass có pass giống với Sủng Tỳ, mong bạn qua wordpress ủng hộ :">

      Last edited: 18/1/17

    5. tialia88

      tialia88 Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      185
      kkk...ta se qua nhà nàng hóng a
      Andromeda Galaxy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :