1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ Đại] Sủng Tỳ - Ngôn Hoan - Chương 27: Khuyên Lơn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      HẤP DẪN QUÁ BẠN ƠI
      “lỗ lồn ” Nghe ép phê hơn ^_^

    2. Andromeda Galaxy

      Andromeda Galaxy Well-Known Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      1,113
      Chương 23: Bệnh Tình Nguy Kịch

      Yến Lân cúi người bế Dung Thanh Viên mềm nhũn như vũng nước xuân từ tiểu tháp ra đến tiền thính, đại điểu của vẫn dính chặt với bướm ma mị của nàng, nhất định chịu xa rời.

      May mắn bây giờ là mùa hè. Mặc dù lăn lộn lâu như vậy, thức ăn bày ở bàn cũng chưa nguội lạnh đến mức thể ăn nổi.

      “Bây giờ cảm thấy đói rồi ?”

      Nàng ngoan ngoãn, nhu thuận đặt đầu mình tựa lên ngực , hơi thở còn chưa bình phục lại cảm giác được trụ kình thiên chống đỡ phía dưới nàng rục rịch yên, kèm thêm câu hỏi mờ ám của Yến Lân khiến cho hoa kính của Dung Thanh Viên kiềm chế được mà vặn xoắn lại.

      Yến Lân bật cười, bàn tay đặt lên cái mông cong vểnh tròn trịa của nàng xoa nắn, nửa trêu đùa, nửa ủy hiếp .

      “Tiểu Thanh Bảo còn muốn sao?"

      Thân thể nàng cứng đờ, cực kỳ cam lòng ai oán kêu lên.

      “Ta ăn.”

      “Lúc này mới ngoan.” Bàn tay nắm giữ tiêu nhũ của nàng chuyển qua bên hông, giữ cố định để nàng ngồi vững trong lòng , tay rảnh rỗi liền cầm đũa ngọc lên gắp món ăn, từng chút từng chút đút vào trong miệng Dung Thanh Viên.

      Đoán chừng có vẻ gần xong bữa cơm, Yến Lân chậm rãi mở miệng .

      “Sáng nay, Mộ Tích Chi với ta chính là Mộ gia nguyện rút lui khỏi thiên hạ chi tranh. Từ nay phụ tá Yến phủ, phụ tá… ta. Cho đến khi lên được cái ngôi vị ở hoàng thành kia. Nàng ta ngược lại là kẻ có giã tâm.”

      phải là nàng ta gả cho đại công tử sao? Vậy tại sao lựa chọn ngài?”

      Mặt Dung Thanh Viên đầy vẻ hoài nghi liếc nhìn , ủy khuất trong mắt, hờn giận trong lời đến chính nàng cũng phát ra. Yến Lân cười, nhịn được dán lên môi nàng đặt nụ hôn sâu, hôn xong mới giải thích.

      “Ta đoán đó là bởi vì trận đánh ở Xương Hà năm đó. Chủ tướng của địch quân là Tam công tử Mộ phủ. Lần đầu hòa đàm bên cạnh còn có tiểu nha đầu theo, chắc chắn chính là nàng ta.”

      “Xương Hà? Đó phải là trận chiến khiến đại công tử thành danh sao…” Dung Thanh Viên kinh ngạc nhìn chằm chằm . “Chẳng nhẽ thực tế lại là ngài?”

      Yến Lân phủ nhận. Dù sao đây phải lần đầu tiên, cũng chẳng phải là lần cuối cùng.

      “Ngài cùng đại công tử giống nhau, tại sao người ta lại phân biệt được ra được?”

      kiên nhẫn giải thích: “mặc khôi giáp vào, còn đeo thêm cái mặt nạ. Người ta nhìn thấy cũng chỉ là cái mặt nạ Kỳ Lân. Mà ai cũng biết Nhị công tử Yến phủ chỉ đeo mặt nạ che nửa khuôn mặt.”

      “Vậy đứng núp ở phía sau, điều khiển tất cả những việc đó đều là ngài làm sao?” Nàng siết chặt vạt áo của vội hỏi. Vốn là trong lúc hoan ái khi nãy vạt áo bị nàng lôi kéo đến tán loạn, giờ đây lồng ngực màu đồng mạnh mẽ hoàn toàn triển lộ ra ngoài.

      Đôi mắt Yến Lân vi ám, dọc theo đường cong tinh tế ở cằm hôn nàng.

      “Đương nhiên cũng phải tất cả đều do ta làm. Nhưng đại ca cũng hoàn toàn yếu ớt như nàng nghĩ. Trong tình huống đó, đại ca nắm binh lực tương đương với kẻ địch trong tay cũng thắng được vang dội.”

      “Nhưng là… tại sao?” Nàng ôm lấy đầu của , lại càng tạo thêm cơ hội cho dễ dàng hành dộng.

      bắt lấy đầu núm vú rồi ngậm chặt cả nhũ thịt vào trong miệng, dùng môi hút lấy, chỗ kẽ hở còn đem răng nanh nhàng day cắn.

      Hơi thở của nàng dần gấp gáp theo.

      lại buông đầu vú cứng như viên đá kia ra, lần nữa quay lại âu yếm môi nàng, giọng trầm thấp: “Đây là giao dịch giữa ta và bọn họ, đừng lo lắng.”

      Vừa dứt lời, Yến Lân liền phất tay gạt mọi thứ cái bàn sang bên, tạo ra khoảng trống để nàng ngồi lên đấy. giữ hông của nàng, cây trường thiết thối lui ra rồi lại tiến vào lần nữa, đổi lấy là tiếng rên rỉ khẩn trương của Dung Thanh Viên.

      Yến Lân cũng vội vã động thân, mà đưa tay với lấy chai rượu trái cây ướp đá bên cạnh.

      “Tiểu Thanh bảo, cho nàng ăn thứ tốt.”

      Ngón tay dài khẽ nhúc nhích, đổ rượu từ cổ men theo đường cong duyên dáng của nàng chảy xuống, cho đến khi bị chặn lại ở chỗ tương liên của nàng và .

      Chắc chắn là do chịu nổi kích thích lạnh như băng, thân thể của nàng bắt đầu run rẩy, hoa kính bện xoắn côn thịt càng chặt hơn.

      Đôi mắt hoa đào mê hoặc lòng người nhìn thấy hình ảnh diễm mỹ này mà hoàn toàn u ám, khó khăn ra. Sau đó vươn tay lấy thêm vài quả nho trong đĩa ngọc chen vào trong u cốc của nàng, đầu tiên là đút cho bướm ăn quả.

      Cảm giác có dị vật chen chúc trong dải đất nhạy cảm. Dung Thanh Viên sợ hãi rên rỉ van xin.

      … Đừng hành hạ ta… Nhị gia, lấy ra…”

      Yến Lân chắc chắn là nghe theo nàng. cảm thấy mật đạo thâm sâu thần bí kia vẫn còn có thể chứa được nhiều hơn, mượn rượu đẩy thêm ba quả nho nữa tới chỗ sâu nhất.

      “Thít chặt lỗ lồn lại, nếu nàng dám đẩy chúng ra ngoài, dù chỉ quả thôi, gia nhân nhượng mà phạt nàng.”

      Tiếp theo, cúi người vừa liếm mút vừa gặm cắn da thịt non nớt của nàng theo dòng chảy của rượu trái cây, từng chút từng chút . Lướt qua lông mao đen nhánh đến nơi hoa cốc nhô cao trắng hồng mũm mĩm, nhìn thấy hoa kính tạo thành vòng tròn đẹp mắt vây lấy quả nho để chúng bị rớt ra ngoài theo dòng mật dịch. Bất chợt quả có xu hướng bị đẩy ra ngoài nửa.

      Yến Lân nhịn được nhanh chóng cúi rạp xuống dùng lưỡi đẩy chúng vào. Dung Thanh Viên ngâm nga rên xiết theo từng nhịp nhún đẩy của chiếc lưỡi xương, biết là đau đớn khó chịu hay là sung sướng thoải mái.

      Yến Lân chơi đùa nàng tới nghiện, Dung Thanh Viên bị hành hạ đến sắp nổi điên.

      bất chợt mút lấy quả nho ngoài cùng, ngậm trong miệng rồi nhướn người lên mớm cho nàng ăn. Khuôn miệng xinh khóc lóc cầu xin tha thứ kịp ngậm lại mà bất giác nuốt xuống thịt quả thanh ngọt cùng với vị của hoa dịch tinh nồng. Nàng bất mãn giơ tay lên cào cấu lung tung tấm lưng rắn rỏi của , nhằm ngăn chặn hành động cuồng dã vừa rồi lại.

      da thịt là khí lạnh của rượu, phía dưới bị dị vật xâm chiếm đè ép ngọn lửa nóng hầm hập sâu trong thân thể chầu chực bộc phát, bên ngoài hoa cốc được môi lưỡi âu yếm chăm sóc duyện liếm nhằm lôi kéo nốt quả nho cuối cùng ra ngoài.

      Do bị đẩy vào quá sâu, Yến Lân đành phải dùng ngón tay thon dài thọt vào để moi nó ra. Nhưng dùng mọi góc độ khó dễ khác nhau cũng tài nào lôi ra ngòai được.

      “Tiểu Thanh Bảo, ngoan. Nàng thả lỏng người ra nếu ta phải mang nàng gặp đại phu.”

      Dung Thanh Viên tưởng tượng vùng đất thần bí của mình bị người lại soi mói, dò xét khiến nàng hoảng sợ đến mức càng thít chặt hoa kính lại.

      Yến Lân dùng tay vuốt ve dọc sống lưng đến rãnh mông gợi cảm, rồi lấy ngón tay vẽ vòng tròn loạn quanh cúc huyệt. Tay còn lại nhàng du tẩu cự nhũ tròn trịa đẫy đà. Miệng ghé sát bên tai nàng thầm ngớt những lời dâm mỹ nhằm kích thích nàng.

      Cuối cùng quả nho bướng bỉnh cũng theo mật dịch rối rít phun rớt ra ngoài.

      .
      .
      .

      Sau ngày này, Dung Thanh Viên liền trở về viện tử của mình, thậm chí mới chỉ nhìn thấy Yến Lân từ phía xa nàng lập tức trốn tránh.

      Nàng sợ hôm hoang đường phóng đãng đó, nhưng càng tức giận hơn là Yến Lân tự tung tự tác có chút thương hoa tiếc ngọc nào.

      Cùng lúc đó, nàng cũng lần nữa sắp xếp, dọn dẹp lại gia nhân lớn trong Yến phủ. Dựa theo Yến Lân giao phó, loại bỏ nội gián cùng binh lực áp chế, tàn dư còn sót lại cũng nhiều, nhưng cũng phải là nhưng vị trí mấu chốt.

      Có thể , có cái trận chiến lấy ít thắng nhiều vang dội bốn phương kia, có Yến phủ bây giờ, lại càng có đại công tử nổi danh khắp thiên hạ.

      Yến Lân là giao dịch, như vậy đổi lại lấy được cái gì?

      Dung Thanh Viên nghĩ ra, nàng cho rằng đó là quyền tài chính bên trong, lấy tính tình của Yến Lân sao có thể để mắt nhìn trúng những vật ngoài thân đó.

      Mà trong nội viện, nàng nghe được tin tức Mộ Tích Chi cùng Chương Nhã Trữ quan hệ ngày càng thân thiết từ Tô Hòa.

      Điều này khiến cho nàng chợt ý thức được, nàng thực ra là thân mình ở trong nơi nội viện này.

      đến những người để cho nàng có thể tín nhiệm, chính là người để cho nàng có thể sử dụng cũng quá ít. Trong sân của Chương Nhã Trữ, phần nhiều là thị tỳ của Chương gia bồi gả tới. Mặc dù phải tất cả, nhưng nếu như Dung Thanh Viên tiếp xúc, nàng cũng dám tín nhiệm thu dùng. Mà đối với những viện khác, nàng chỉ dám nghĩ tới Tô Hòa.

      Nàng bắt đầu lưu ý tới gia nhân ở trong phủ, nhất là những người vừa mới nhập phủ.

      Nhưng còn chưa đợi nàng tìm được người vừa ý, liền truyền đến tin tức đại phu nhân bệnh tình nguy kịch.

      Lúc Dung Thanh Viên dẫn người chạy tới, những người khác cũng đến. Đại công tử cùng Mộ Tích Chi bước vào trong phòng trước bước. Mà Yến Lân cùng Chương Nhã Trữ lại ở trong viện chờ đợi.

      Điều này cũng làm cho nàng lại lần nữa cảm nhận được, nàng ở trong Yến phủ là bế tắc, tin tức linh thông so ra kém cả Chương Nhã Trữ.

      Chương Nhã Trữ đứng lên, mắt lom lom nhìn Dung Thanh Viên, tựa như muốn tới đây, nhưng tới nhanh bằng Yến Lân.

      “Tránh ta?” Yến Lân bóp cổ tay của nàng, đem nàng kéo tới bóng mát của cây cổ thụ.

      Dung Thanh Viên hít sâu, đè ê ẩm ủy khuất trong lòng xuống. Nàng thể tiếp tục ngu xuẩn như vậy được nữa. cái vị trí viện thai có căn cơ, kể cả cho nắm nhiều quyền lực trong tay hơn nữa, nhưng cũng chẳng thể sinh ra uy hiếp với bao nhiêu người. Bởi vì căn bản chẳng gì có thể đảm bảo cho nàng, chỉ cần những kẻ khác liên hiệp lại, gạt nàng sang bên dễ dàng lập nàng.

      Ngẩng đầu lên lần nữa, sóng mắt nàng lưu chuyển, tràn đầy ủy khuất.

      “Nhị gia khi dễ ta như vậy, còn cho ta trốn?”

      Nếu hao phí người Yến Lân nhiều như vậy, nàng cũng ngại lợi dụng tốt điểm này, hoàn toàn đứng vững gót chân ở trong Yến phủ.

      Ps: Chơi vui đến như thế, tà ác đến như thế, dọa đem tiểu Thanh bảo gặp đại phu. Hỏi sao nàng ấy lại tránh :)))) đa tạ các nàng chọn đáp án “lỗ lồn ”. Bản thân ta thấy từ đó vốn dĩ rất tục tằng, nhưng văn phong cả truyện dùng hán việt mang tính nghệ thuật văn nhã rồi, nên khi dùng từ ấy có chút tục tằng nào cả, chỉ cảm thấy rất “kít thít”.

      10 bình luận cho chương 24

    3. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Kít thít quá ta đủ tiền mua máu về tiếp đâu nàng ạ, mất máu liên tọi thế này sắc nữ khổ quá , phê quên hết đường về rồi :v
      Thuythuy00Andromeda Galaxy thích bài này.

    4. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Kít thít lâu lâu 1 lần, ào ào, là ko còn máu đâu, chỉ có thây phơi đầy hố thui, tiểu thanh bảo chuẩn bị dùng sắc nũng nịu kìa.. ...hố hố
      Andromeda Galaxy thích bài này.

    5. nước mắt của quỷ

      nước mắt của quỷ Well-Known Member

      Bài viết:
      216
      Được thích:
      323
      Nhị gia cũng chỉ mong Tiểu Thanh Bảo nũng nịu mình như thế thôi. Ngài chỉ hận Tiểu Thanh Bảo ko lợi dụng mình thêm chút nữa ấy chứ.
      Andromeda Galaxy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :