1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ Đại, Np, Sủng] Tiết gia tiểu nương tử - Tiếu Giai Nhân - 18+ [HOÀN+EBOOK]

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bri

      Bri Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      48
      Ừ chứng cớ là hôm đó ảnh đứng nghe lén góc phòng nhị đệ và tự thẩm 1 mình, :yoyo19: mốt mặt dày ỷ ôi với bảo bối :xitmau:
      atulaasari, A fangmingyu thích bài này.

    2. mingyu

      mingyu Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      3,922
      Đại ca sắp được đền bù rồi, tình thế đảo ngược a~~
      có ai với các nàng là chương 55 đại ca được ăn thịt chưa:060:Ý nhầm, chính xác là Nha Nha "ăn" đại ca mới đúng :xitmau:

    3. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      thả thính quá nhá bạn @mingyu :04(1):

      sắc nữ mong chờ lắm đó :059::059:
      atulaasari, mingyuA fang thích bài này.

    4. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      hong qua di thoi

    5. mingyu

      mingyu Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      3,922
      CHƯƠNG 53
      --oOo--


      Tiết Tùng vốn định xây nhà xong lên núi săn bắn, nhưng bởi vì chuyện của Hạ Hoa, sợ lúc hai huynh đệ có nhà, phụ mẫu Hạ Hoa tới gây lần nữa, mình Diệp Nha ứng phó được, nên tạm thời gác việc săn thú lại, ở nhà canh giữ cùng Tiết Thụ.

      Lúc xây nhà mới, bọn họ chặt hàng rào tre xung quanh, xây lại thành bức tường đá kín cổng cao tường, vây kín cả gian nhà tranh cũ và ba gian phòng mới. Ở giữa còn chừa cái hố, và thửa ruộng nhấp nhô gần gian phòng mới, mọi thứ còn rất bề bộn, cần phải dọn dẹp lại. Năm nay dọn xong hết, đầu xuân năm sau có thể khai hoang mảnh đất rộng để trồng rau.

      Hai huynh đệ bọn họ bận việc bên ngoài, Diệp Nha cũng ở trong phòng lo may chăn bông mới, Tiết Tùng mua mười cân bông, đủ để làm ba cái chăn ấm.

      May vá hồi, bỗng nghe thấy tiếng khóc thút thít của nữ tử từ bên ngoài truyền tới.

      Là Hạ Hoa!

      Trong lòng Diệp Nha cả kinh, nhanh chóng mang giày ra ngoài.

      Trong sân, Hạ Hoa kinh ngạc nhìn nam nhân cao lớn trước mắt, cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ. Quen thuộc, là vì nàng nam nhân này sáu năm, hầu như mỗi ngày, nàng đều phác họa lên hình ảnh của trong đầu, xa lạ, là vì trong sáu năm nay, số lần nàng gặp có thể đếm được đầu ngón tay, đa số đều là nàng từ xa thoáng trông thấy , muốn đuổi theo, nhưng bước chân của quá nhanh, nàng vừa nhấc chân biến mất rồi. Giờ này khắc này, lạnh lùng nghiêm nghị nhìn nàng, vẻ mặt ràng rất bất mãn. Nàng chợt phát ra, đầy là lần đầu tiên nàng trông thấy ở khoảng cách gần như thế, có ánh trăng mờ ảo, cũng có bất cứ ngăn cách nào, đứng trước mặt nàng, con người chân .

      Nhưng tuyệt giống với “con người trong tưởng tượng” của nàng. Tiết Tùng chân này, từ đầu đến cuối đều chưa từng nhìn nàng, trong mắt có sủng nịch, khóe môi cũng có nụ cười cưng chiều, từ lúc nàng gõ cửa đến giờ, chỉ lạnh lùng đúng câu: “Ta chưa từng thích ngươi, cũng chạm vào ngươi, hài tử trong bụng ngươi lại càng phải của ta, ngươi mau !” Sau đó liền nhanh vào trong, nếu phải nàng đuổi theo sau gọi người, chỉ sợ cự tuyệt nàng ngoài cửa, để nàng vào.

      Sao có thể bội bạc vô tình như thế chứ?

      “Đại lang, sao chàng lại đột nhiên trở mặt với ta, chàng quên những lời chàng đêm đó sao? Chàng chàng muốn cưới ta, nay phụ thân đồng ý từ hôn với Tiền lão gia, chỉ cần chàng xuất ra mười lượng bạc, phụ thân ưng thuận chuyện hôn của hai ta, chàng hãy mau nghĩ biện pháp xoay sở tiền bạc , ta có thai tháng rồi, trễ nữa kịp.” Nàng rơi nước mắt với , muốn nắm lấy ống tay áo , lại bị né tránh.

      Tiết Tùng cảm thấy nữ nhân khóc sướt mướt trước mặt lúc này chính là kẻ điên, kẻ điên nghe lọt tai lời của người khác. Cho nên lúc thấy Diệp Nha ra, ánh mắt liền sáng lên, hy vọng nàng có thể đuổi Hạ Hoa , dù sao và Tiết Thụ cũng là nam nhân, thể động thủ động cước với nàng ta. muốn chạm nàng ta. Chưa từng chạm vào còn bị vu oan như vậy, nếu lỡ chạm cái, xui xẻo bị người khác nhìn thấy, có muốn biện minh cho trong sạch của mình cũng được.

      “Đệ muội, muội đưa nàng ta về dùm ta !” Sợ Diệp Nha vui, trong mắt Tiết Tùng dẫn theo tia cầu xin, làm cho cả người đều trở nên nhu hòa hơn vừa rồi.

      Hạ Hoa mẫn cảm phát được biến hóa của Tiết Tùng, cảm thấy nhói lòng, chậm rãi quay đầu nhìn Diệp Nha.

      Nữ nhân kia, nương tử Tiết Thụ, vẻ mặt kinh ngạc đứng ở cửa phòng bếp, mặc dù chỉ mặc xiêm y bình thường, nhưng vẫn nổi bật lên khuôn mặt trắng nõn sáng như ngọc, sắc mặt hồng hào, tái nhợt như sắc mặt của nàng lúc này. Đôi mắt nương tử Tiết Thụ trong suốt, đơn thuần, vừa nhìn biết có phiền não, giống nàng, bởi vì nhiều đêm lo lắng thể chợp mắt, mà bị thâm quầng. Mà bất đồng lớn nhất của hai người lúc này chính là, Tiết Tùng gọi nàng ấy tiếng đệ muội rất êm ái, phảng phất sợ nàng ấy bị kinh hãi, còn đến phiên nàng, ngay cả cái tên Hạ Hoa mà Tiết Tùng cũng khinh thường gọi, giọng càng là lạnh lùng vô tình.

      Diệp Nha đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, thực là ánh mắt của Hạ Hoa quá phức tạp khó hiểu, cũng may Tiết Thụ xông tới, có ngu ngơ đứng bên cạnh, Diệp Nha thấy an tâm hơn hẳn. Vì vậy nàng cho Tiết Tùng ánh mắt an tâm, cố gắng bình tĩnh giải thích với Hạ Hoa: “Hạ Hoa tỷ, muội biết trong lòng tỷ lúc này rất khó chịu, nhưng tối qua đại ca của muội rất ràng với phụ mẫu của tỷ rồi, tỷ, hài tử trong bụng tỷ, phải của đại ca muội, tỷ, tỷ có hiều lầm cái gì ?”

      Hạ Hoa lạnh lùng nhìn kỹ Diệp Nha, chỉ cảm thấy bốn chữ “Đại ca của muội” từ trong miệng nàng ấy phát ra nghe chói tai vô cùng, nhất là, nhất là Tiết Tùng còn tới bên cạnh Diệp Nha, dùng tư thế bảo vệ che chở cho nàng ấy, lại dùng ánh mắt chán ghét nhìn vào nàng, Hạ Hoa cảm thấy nàng sắp điên rồi!

      “Ngươi câm miệng ! Ngươi bất quá chỉ là ả kỹ nữ, dựa vào cái gì dám lên mặt với ta!” Nàng nhớ tới mấy lời đàm tiếu lúc trước, liều mạng thét lớn.

      Đúng vậy, nhất định là ả kỹ nữ xấu xa này câu dẫn Tiết Tùng, trước đây ả ta lúc nóng lúc lạnh muốn tặng hầu bao giúp nàng, khẳng định là đánh chủ ý lên người huynh ấy, sau lại giở ra mấy thủ đoạn dơ bẩn trong kỹ viện mê hoặc Tiết Tùng, khiến huynh ấy quên những lời tâm tình thương với nàng đêm đó, thậm chí quên luôn cả đêm triền miên của bọn họ.

      Diệp Nha ngây người, nàng thực ngờ Hạ Hoa nàng như vậy.

      “Hạ Hoa, ngươi điên rồi hả? Còn dám bậy câu, ta...”

      “Chàng muốn làm gì? Đánh ta sao?” Hạ Hoa rơi nước mắt, gào thét với Tiết Tùng: “Đại lang, sao chàng có thể bị nàng ta câu mất linh hồn như thế, chàng quên những lời chàng với ta đêm đó sao, nàng ta cố ý đưa hầu bao của ta cho chàng...”

      Tiết Tùng che trước người Diệp Nha, lạnh giọng cắt đứt lời nàng ta: “Đệ muội đưa hầu bao cho ta, nhưng ta nhờ muội ấy trả lại cho ngươi. Hạ Hoa, rốt cuộc ngươi muốn cái gì, Tiết Tùng ta từ trước đến nay chưa từng thích ngươi, cũng chưa từng làm chuyện có lỗi với ngươi, vì sao ngươi cứ hết lần này tới lần khác tới quấy nhiễu gia đình ta?”

      Sắc mặt Hạ Hoa càng ngày càng trắng bệch, thể tin nhìn Tiết Tùng: “ thể nào! Đêm đó ở trong lều chàng phải như thế, chàng chàng chưa từng nhìn thấy cái hầu bao nào, nàng ta vốn dĩ đưa hầu bao cho chàng!”

      Tiết Tùng nhíu mày: “Lều gì?”

      Trong lòng Hạ Hoa giật mình, cảm giác khủng hoảng ập tới làm nước mắt nàng ta ngừng rơi, nàng ta nhìn thẳng vào mắt Tiết Tùng: “Là lều trong vườn trái cây của nhà ta, đêm đó biểu huynh...Tống Hải đến tìm chàng, chàng đều quên sao?”

      “Tống Hải chỉ tới tìm ta lần, đó là vào buổi trưa, tới giúp ngươi hỏi ta có thích ngươi . Ta ta chưa từng thích, sau đó tới tìm ta nữa, cho nên ta hề vào lều nhà ngươi. Hạ Hoa, ngươi luôn miệng người đó là ta, ngươi thực tận mắt trông thấy mặt của sao?” Tiết Tùng rất nhanh nắm tay lại, giọng càng ngày càng lạnh, đoán được đại khái là chuyện gì xảy ra rồi, Tống Hải, tên tiểu nhân hèn hạ đó!

      “Ta thấy , nhưng...” Hạ Hoa được nữa, toàn thân run rẩy, , sao Tống Hải dám làm vậy với nàng!

      Ánh mắt của nàng rơi vào người Tiết Thụ, thấy ghét bỏ nhìn nàng, rơi vào người Diệp Nha, nàng ta đồng tình nhìn nàng, cuối cùng... cuối cùng là Tiết Tùng, chỉ lạnh lùng nhìn về phía nàng, trong mắt có nửa điểm đau lòng hay thương xót, dù xảy ra chuyện như vậy, cũng thương tiếc nàng chút nào.

      “Đại lang, chàng chưa từng thích ta sao?” Nàng khóc nữa, ánh mắt thẳng tắp nhìn Tiết Tùng, hỏi ra vấn đề cuối cùng nàng luôn muốn biết.

      “Chưa bao giờ, còn nữa, đừng gọi ta như vậy, nghe chói tai!” Tiết Tùng tránh né nhìn nàng ta, hy vọng có thể khiến nữ nhân điên này tỉnh táo lại.

      Thân hình liêu xiêu của Hạ Hoa đứng vững, mờ mịt thào hỏi: “Vì sao? Vì sao? Ta có chỗ nào xứng với chàng? Ta là người đẹp nhất trong làng...” Giọng ngừng lại, nàng nhìn Diệp Nha đứng bên cạnh Tiết Tùng, có phải là do nữ nhân này đẹp hơn nàng, cho nên, Tiết Tùng mới thích nàng?

      “Tiết Tùng, chàng thay lòng có phải ? Chàng bị ả kỹ nữ này...”

      “Bốp!”

      Tiết Tùng ánh mắt lạnh như băng, cũng nhìn nữ nhân điên bị tán ngã xuống đất, với Tiết Thụ: “Nhị đệ, kéo nàng ta ra ngoài , mặc kệ nàng ta...”

      “Tiết Tùng, ngươi dám đánh nữ nhân, ngươi có phải là nam nhân hay !” tiếng gầm giận dữ cắt đứt lời .

      Tống Hải vội vã chạy vào sân, đau lòng vô cùng đỡ Hạ Hoa nằm yên dưới mặt đất lên, đợi thấy má phải sưng lên và vết máu nơi khóe môi nàng ta, ánh mắt trở nên cực kỳ hung tàn, nghiến răng nghiến lợi với Tiết Tùng: “Nàng có lỗi gì với ngươi? Dù cho ngươi thích nàng, cũng cần phải đánh nàng!”

      “Nàng ta đáng bị đánh.” Tiết Tùng trầm mặt nhìn thẳng vào Tống Hải, “Tống Hải, hài tử trong bụng nàng ta là của ngươi phải ?”

      Tống Hải cảm nhận được người trong ngực thoáng run rẩy, nhưng hối hận: “Đúng đó, rồi sao?”

      Tiết Tùng cười nhạt, “ sao cả, nếu là của ngươi, hai ngươi trở về giải quyết với nhau, sau này đừng tới quấy rầy nhà của ta nữa. Ta có hứng thú xen vào chuyện của hai ngươi. Nếu dám đến đây lần nữa, cần biết là nam hay nữ, ta tuyệt đối khách khí.” Nam là tiểu nhân hèn hạ, nữ là người điên, lại để bọn họ bước vào cửa nhà nửa bước.

      Tống Hải nắm chặt tay, ánh mắt giết người trừng mắt nhìn Tiết Tùng, đỡ Hạ Hoa ra ngoài!

      Hạ Hoa cảm thấy dường như nàng sắp chết rồi, muốn đẩy Tống Hải ra, nhưng còn chút sức nào, chỉ đành chết lặng theo ra ngoài. Lúc tới cửa Tiết gia, sắp rời khỏi, nàng cam tâm quay đầu lại nhìn, nam nhân nàng sáu năm kia, lúc này cúi đầu gì đó với nương tử Tiết Thụ, mặt nương tử Tiết Thụ mang theo nụ cười nhàn nhạt, cũng biết là vì lời Tiết Tùng hay vì dáng vẻ Tiết Thụ quơ tay múa chân bên cạnh. Nàng chỉ biết là, ba người bọn họ, người nào nhìn về cửa bên này, dường như chuyện của nàng thực liên quan gì tới bọn họ.

      Trong đầu lên từng lời từng chữ Tiết Tùng với nàng, nàng đột nhiên nở nụ cười, nàng đúng là rất ngu ngốc, trong sáu năm nay, chỉ có ngày hôm nay Tiết Tùng với nàng nhiều nhất, nhưng cái gì? câu so với câu vô tình, càng làm tổn thương nàng, thà rằng bảo vệ ả kỹ nữ trong nhà, cũng dành cho nàng chút nhu tình nào.

      Má phải chợt bị người chạm vào, cơn đau làm nàng tỉnh táo lại, nàng mờ mịt nhìn xung quanh, ra nàng trở về nhà, nhưng trong phòng chỉ có Tống Hải và nàng, cha mẹ cũng ở đây, bọn họ dung túng như vậy, là vì ngầm đồng ý hôn của hai người sao?

      “Hạ Hoa, còn đau ?” Tống Hải thấy ánh mắt của nàng dần khôi phục lại trong sáng, đau lòng hỏi.

      “Tống Hải, sao huynh có thể làm thế với ta!” Nước mắt Hạ Hoa khống chế được rơi xuống, nàng hận nam nhân này, đoạt mất trong sạch của nàng, nếu phải tại , cũng có chuyện hôm nay. Như vậy dù cho nàng có bị gả đến Tiền phủ, trong lòng cũng giữ mối tình thắm thiết với Tiết Tùng, nàng cho rằng Tiết Tùng thích nàng, mà phải biến thành ánh mắt lạnh lùng vô tình như bây giờ.

      Tống Hải chạm vào mặt nàng, chầm chậm quỳ xuống trước mặt nàng, từng câu từng chữ đều rất nghiêm túc: “Hạ Hoa, ngày đó là huynh có lỗi với muội, nhưng huynh thực thích muội. Muội thích Tiết Tùng sáu năm, còn huynh từ thích muội rồi, muội còn nhớ , năm đó huynh từng hỏi muội sau này lớn lên có thể gả cho huynh hay , ra, ngay từ lúc đó huynh quyết định sau này lấy muội làm thê tử. Hạ Hoa, muội quên ta , gả cho huynh, huynh nhất định chăm sóc cho muội tốt, còn có hài tử của chúng ta nữa, được ?”

      Hạ Hoa gì, ngơ ngác như người gỗ.

      Tống Hải đau lòng dữ dội, cầm tay nàng đặt lên ngực : “Hạ Hoa, chỉ cần muội nguyện ý gả cho huynh, huynh làm bất cứ thứ gì cho muội.” Có nàng, ăn chơi đàng điếm nữa, chỉ mình nàng, cố gắng học hỏi cha xử lý vườn trái cây trong nhà, làm cho mẹ con các nàng cả đời lo.

      “Ta cái gì, huynh cũng nghe theo?” Hạ Hoa nhìn thấy tay hai người đan xen vào nhau, giọng hỏi.

      Tống Hải vui mừng cực kỳ, gật đầu liên tục, “Ừ, chỉ cần là chuyện muội muốn làm, huynh nhất định làm cho muội, Hạ Hoa, muội đồng ý sao?”

      Hạ hoa nhắm mắt lại: “Chỉ cần huynh giúp ta làm chuyện, ta bằng lòng lấy huynh.”

      Nàng khổ như vậy, nàng muốn nữ nhân kia cũng phải nếm thử, dựa vào cái gì nàng ta có thể được Tiết Tùng bảo hộ sau lưng, dựa vào cái gì nàng ta có thể thoải mái hưởng thụ ân cần của Tiết Tùng. Nàng có được, nàng ta cũng đừng hòng có được!
      Last edited: 15/11/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :