1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ Đại, Np, Sủng] Tiết gia tiểu nương tử - Tiếu Giai Nhân - 18+ [HOÀN+EBOOK]

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Ghen tị quá ak
      mingyu thích bài này.

    2. tiji

      tiji Well-Known Member

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      331
      Ui.....mong chị cảm động ......rung rinh trái tim với từng người :yoyo51::yoyo51::yoyo51:
      mingyu thích bài này.

    3. hanh dau

      hanh dau Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      18
      Thanks, very...very Thanks ! Hay lém
      mingyu thích bài này.

    4. mingyu

      mingyu Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      3,922
      CHƯƠNG 42
      --oOo--


      Diệp Nha vẫn ngồi yên giường, ban đêm tĩnh lặng đến mức nàng có thể nghe được tiếng củi cháy trong lò vang lên lách tách lách tách.

      Đại ca nấu thuốc cho nàng, nàng có nên ra ngoài hay ?

      Mùi thuốc nhàn nhạt bay vào, Diệp Nha đắn đo chút rồi nhàng khoác thêm áo ngoài vào, mang giày vào ngồi đợi. Nếu lát nữa đại ca tới gọi nàng, nàng mở cửa, còn nếu đại ca đến, nàng chờ đại ca ngủ rồi mới ra uống thuốc. Nàng muốn uống thuốc, thứ nhất là bởi vì bụng nàng vẫn còn rất đau, hai là uống thuốc mới có thể trị được bệnh của nàng, còn ba là...nàng đành lòng lãng phí tâm ý của .

      biết qua bao lâu, từ phòng bếp truyền đến tiếng múc nước đổ vào trong chén.

      Diệp Nha thậm chí có thể tưởng tượng ra động tác của Tiết Tùng, múc thuốc ra, bưng chén lên, rồi lại để xuống, sau đó về phía bên này. Diệp Nha nghĩ bây giờ chắc đại ca đến trước cửa phòng rồi, tim nàng đập hỗn loạn, nếu, nếu như đại ca gọi nàng, nàng nên trả lời ngay hay nên đợi lát, rồi làm bộ như vừa mới tỉnh dậy sau đó mới trả lời tiếng?

      Nàng thầm chờ đợi, bởi vì quá mức khẩn trương, nên đau đớn người cũng đôi chút.

      Lúc này quả Tiết Tùng đến trước cửa, tay giơ lên, nhưng đến khoảnh khắc sắp chạm vào cánh cửa, bỗng dừng lại. Bên trong cực kỳ yên lặng, ngoại trừ tiếng ngáy nhè của nhị đệ, hầu như thanh nào khác, cố gắng lắng tai nghe, hy vọng nghe được tiếng rên rỉ khe khẽ vì đau đớn của nàng, hoặc là tiếng nàng trở mình khó ngủ, nhưng hề có tiếng động nào, lẽ nào nàng ngủ rồi?

      Biết nàng ngủ cảm thấy yên tâm hơn chút, nếu nàng có thể ngủ, chứng tỏ nàng bớt đau rồi, nếu vậy, cũng cần giải thích lý do tại sao đêm khuya còn nấu thuốc cho nàng như vậy, bây giờ trong lòng có quỷ, sợ hành vi của khiến nàng hiểu lầm.

      Nhưng, tại sao trong lòng lại cảm thấy mất mát thất vọng thế này?

      Chẳng lẽ là do vì nàng làm nhiều như vậy nhưng lại thể cho nàng biết hay sao?

      ràng ngay từ đầu vốn muốn để nàng biết, vì sao đến lúc được như ý nguyện, lại thể thoải mái rộng lượng được cơ chứ? Có phải là vì, kỳ thực trong lòng luôn có tia hy vọng rằng nàng biết hết những điều làm vì nàng, hiểu được tấm lòng của , thậm chí, thậm chí mơ mộng hão huyền rằng nàng vì vậy mà có chút tình cảm “ bình thường” với ?

      Nhưng nếu nàng biết được thế nào, nàng rung động với sao, có thể làm được gì? Nàng là đệ muội của , mãi mãi cũng là đệ muội của .

      Cho nên, tốt nhất đừng cho nàng biết được, nếu nàng rung động với , lại thêm tình cảm dành cho nàng, chỉ càng làm cho hai người thêm đau khổ mà thôi. Nàng có khả năng phản bội nhị đệ, cũng làm vậy. Suy cho cùng, là lỗi của khi sinh ra ý niệm cầm thú như thế này.

      Tiết Tùng im lặng cười khổ, xoay người, cầm chén thuốc để lại vào nồi, tùy tiện dọn dẹp chút, quay về phòng đông.

      Đại ca rồi, trái tim đập loạn của Diệp Nha mới yên tĩnh trở lại, nàng cũng biết bản thân rối loạn vì cái gì.

      Ước chừng khắc đồng hồ sau, xác định bên ngoài yên lặng, còn tiếng động nào nữa, tin chắc Tiết Tùng về phòng ngủ, Diệp Nha lặng lẽ đẩy cửa ra, ôm bụng ra ngoài.

      Mười lăm trăng sáng, mười sáu trăng tròn, cần thắp nến, ánh trăng cũng chiếu sáng khắp nơi. Đáng tiếc tấm rèm dày thả xuống, che khuất cửa sổ phòng bếp, ngăn lại những tia sáng của ánh trăng lọt vào, Diệp Nha muốn phiền phức thắp nến. Vì vậy nàng đành phải mò mẫm tới cửa nam, nhàng mở cửa. Ánh trăng như nước, tràn vào trong nháy mắt.

      Chỉ có mấy bước ngắn ngủi làm Diệp Nha đổ đầy mồ hôi. Nàng tựa vào cánh cửa nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó tay vịn kệ bếp, tay giở nắp nồi. Nàng đặt nắp nồi xuống bên cạnh, nàng cố gắng cẩn thận lắm rồi, vậy mà vẫn làm phát ra tiếng động như tiếng đá cắt vào sắt. Nàng nhất thời hoảng sợ, bất giác quay đầu nhìn về phía phòng đông, thấy làm kinh động đến ai, nàng thở phào nhõm vỗ lên ngực cái, cúi người bưng chén thuốc trong nồi.

      Hơi nóng trong nồi tỏa ra làm nóng cả chén thuốc, Diệp Nha chịu đựng cái nóng hầm hập đó bưng chén thuốc ra, đặt xuống kệ bếp, giơ tay sờ sờ vành tai.

      “Thuốc còn nóng lắm, chờ nó nguội chút rồi hãy uống!” Phía sau bỗng truyền đến giọng trầm thấp êm ái của nam nhân, cố gắng đè nén hết mức có thể.

      Khoảnh khắc đó, Diệp Nha dường như cảm thấy máu toàn thân đều chảy ngược lên đầu, đầu óc hoảng loạn mờ mịt, nàng biết phải làm gì bây giờ, cũng biết nên gì nữa, chỉ có thể ngây người tiếp tục nắm vành tai, đờ đẩn nhìn chén thuốc. Thôi xong rồi, phải đại ca ngủ rồi hay sao? Tại sao lại đột nhiên xuất , còn bắt gặp bộ dạng len lén uống thuốc của nàng?

      “Đệ muội?” Tiết Tùng thấy nàng vẫn sững sờ ở đó, nhịn được bước lại gần, muốn nhìn xem nàng bị sao vậy.

      “Đại ca, huynh, huynh còn chưa ngủ sao?” Diệp Nha hoảng loạn gục đầu xuống, nhìn chằm chằm vào chân mình, nhưng đợi lát vẫn nghe lên tiếng, ánh mắt của nàng từ từ chuyển sang bóng hai người giao nhau nền đất.

      Hai cái bóng bị ánh trăng kéo dài, cái bóng cúp đầu gục xuống kia là nàng, còn cái hơi hơi cúi đầu kia là của , cũng cúi đầu là do nhìn nàng sao? Tim Diệp Nha đập càng lúc càng nhanh, nàng sợ đến mức muốn chạy trốn. Từ khi biết Tiết Tùng bôn ba suốt đêm vì nàng như vậy, nàng vẫn trốn tránh suy nghĩ đến , nghĩ vì sao phải đối xử tốt với nàng như vậy, thậm chí nàng còn dám nghĩ đến lúc gặp lại nàng phải làm sao bây giờ. Bây giờ tốt rồi, đột nhiên xuất làm nàng dám ngẩng đầu lên, cũng dám nhìn luôn.

      Diệp Nha biết điều, chính bởi vì nàng dám ngẩng đầu nhìn , mới làm cho có dũng khí yên lặng ngắm nhìn nàng.

      Tiết Tùng nhìn tiểu nữ nhân nhắn còn chưa cao tới bả vai , run run đứng trước mặt , trong lòng có cảm giác xúc động nên lời, lại có chút buồn cười. Mình vừa về đến phòng, nàng lặng lẽ ra, có thể hiểu là, ra nàng vẫn luôn tỉnh, thậm chí nghe được cuộc trò chuyện của với Tiết Bách hay ?

      Ban đầu cũng muốn bước ra gặp nàng, nhưng lại nhịn được len lén vén rèm cửa lên trộm nhìn nàng. Bóng dáng yếu ớt của nàng tựa vào cánh cửa, ánh trăng chiếu rọi đôi chân mày nhíu lại của nàng, khuôn mặt thống khổ của nàng làm cho lòng đau đớn vô cùng, rất muốn ngoài dìu nàng, đút thuốc cho nàng, nhưng lý trí cho điều đó là thể, nên chỉ có thể nhịn. Nhưng lát sau, lúc nàng vô tình làm phát ra tiếng nắp nồi, nàng hệt như con thỏ sợ hãi nhìn về hướng bên này, khiến luống cuống rút tay lại sợ bị nàng nhìn thấy, sau hồi hoang mang lo lắng lại cảm thấy vô cùng hiếu kỳ tò mò, tại sao nàng sợ bị mình biết như vậy? Tại sao muốn trốn tránh ? Nếu như bây giờ ra ngoài, nàng làm sao đây?

      Lý trí và xúc động tranh đấu giành co qua lại trong đầu , đến khi thấy nàng bị bỏng làm ra động tác quen thuộc đó chân của chịu điều khiển tự động bước ra ngoài.

      Bây giờ, nàng giống như dự đoán của , sợ hãi dám nhìn . Nàng còn chưa chải đầu, đầu tóc mềm mại buông xõa xuống ngực, trong màn đêm từng cơn gió lạnh thổi vào, những sợi tóc lay động trong gió, hồi bắt đầu bay phất phơ qua lại, hồi lại nằm im rủ xuống, hấp dẫn ánh mắt của . Ánh mắt lưu luyến nơi đó rời, bất giác phát ngực nàng đập phập phồng, nhớ tới nơi đó đẫy đà mềm mại, cảm xúc ngắn ngủi đêm đó lại tràn về, ngắn ngủi nhưng rất chân , khiến tim đập rối loạn, miệng khô lưỡi khô.

      Tiết Tùng nhanh chóng dời tầm mắt, giọng trả lời câu hỏi của nàng: “Ta nghe có tiếng động bên ngoài, nên muốn ra xem chút. Đệ muội, muội về phòng nghỉ ngơi trước ! Ta bưng thuốc qua cho muội.”

      cần, cần, muội uống luôn ở đây là được rồi, mắc công làm ồn đến A Thụ, ngủ ngon...Đại ca, huynh ngủ trước , muội nhàng mà, làm phiền đến huynh nữa đâu.” Diệp Nha lắc đầu , thầm hy vọng Tiết Tùng nhanh chút, đứng ở đây, ngay cả thở mạnh nàng cũng dám.

      Tiết Tùng nghe lời khách khí của nàng, trong lòng rất buồn phiền, lại thấy từ đầu đến giờ nàng vẫn dám ngẩng đầu lên nhìn , nhịn được hỏi nàng: “Đệ muội, muội sợ ta lắm sao?” Sợ , cho nên vẫn luôn tránh né , dám nhìn , dám cười đùa vui vẻ với như lúc ở chung với tam đệ.

      “Hả?” Diệp Nha kinh ngạc ngẩng đầu, rất ngạc nhiên vì câu hỏi của Tiết Tùng, rồi kịp chuẩn bị mà nhìn vào đôi mắt sáng rực thâm trầm của .

      đứng trước mặt nàng, khoảng cách giữa hai người rất gần rất gần...Thậm chí nàng có thể nhìn khuôn mặt tuấn tú nghiêm nghị của , dưới ánh trăng sáng vằng vặc, trong mắt tràn ra tia sáng ôn nhu, sủng nịch nhìn nàng, làm cho nàng kìm lòng được muốn trốn tránh, phải nàng thích, nhưng nàng sợ, sợ bản thân chống lại nổi hấp dẫn của mà...thích .

      Nàng hốt hoảng nhìn về phía cửa: “Đại ca, muội, muội...”

      Bụng bỗng nhiên trở đau dữ dội, Diệp Nha đau đến mức nhắm mắt lại, ôm bụng lảo đảo.

      Tiết Tùng tưởng nàng lại đau đến mức ngất xỉu như lúc sáng, vội bước tới đỡ vai nàng, : “Đệ muội, để huynh dìu muội vào phòng.”

      Diệp Nha cắn môi lắc đầu, muốn thoát khỏi , chống tay tới thềm cửa ngồi bệt xuống, cúi đầu chìa tay với : “Đại ca, huynh đưa chén thuốc cho muội , muội ngồi ở đây uống xong về phòng ngay.”

      Tiết Tùng cực nhanh bưng chén thuốc lại cho nàng, thuận thế ngồi xuống trước mặt nàng, tay vịn vai nàng, tay đưa chén thuốc đến trước mặt nàng: “Thuốc vẫn còn nóng, muội uống từ từ thôi.” Tay run nhè , sợ nàng từ chối tấm lòng của .

      Diệp Nha thực đau đến muốn ngất , suy nghĩ nổi nữa, tay ôm bụng, tay nắm chặt chén thuốc, chầm chậm uống từng chút . Còn hơi nóng, nhưng dòng nước ấm áp thấm vào bụng, hơi nóng làm nàng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, nàng do dự nữa, hơi uống hết.

      Tiết Tùng nhìn nàng chớp mắt. Đôi mi thanh tú của nàng nhíu chặt, khó chịu nhắm mắt lại, lông mi dài run run lên. Ánh trăng dịu dàng chiếu lên khuôn mặt nhắn của nàng, lúc này mặt nàng tái nhợt như lúc sáng nữa, trái lại sáng lấp lánh tựa như viên ngọc phát sáng trong bóng đêm. biết chén thuốc này có khó uống hay , nhưng biết nàng uống rất chuyên tâm, ngón tay mảnh khảnh cầm thành chén, môi nhợt nhạt chạm vào miệng chén. Lúc cầm chén thuốc từ từ nghiêng xuống, nàng cũng ngước cổ lên theo động tác của , dường như nàng phải uống thuốc, mà giống như được uống thanh tuyền cam lộ vậy, cẩn thận muốn làm đổ giọt nào, nàng hiểu chuyện đến mức làm đau lòng. chú ý tới gáy ngọc trắng như tuyết của nàng, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn của nàng, càng cảm thấy xót xa.

      Nếu như bây giờ Diệp Nha mở mắt, nàng chắc chắc trông thấy trong mắt Tiết Tùng tràn đầy ôn nhu và thâm tình nhìn nàng, nhưng đáng tiếc Diệp Nha chỉ lo uống thuốc, nàng thậm chí muốn uống xong nhanh chút để né tránh nam nhân luôn làm tim nàng đập loạn này, làm sao còn dám ngẩng đầu lên nhìn ?

      Nhất là đôi bàn tay vịn vai nàng, ấm áp mạnh mẽ, lúc đầu vì quá đau nên nàng chú ý tới, còn bây giờ, nàng lại dám để ý đến, đành phải giả bộ rằng nhận ra, nàng biết gì hết, nàng biết chạm vào nàng, cũng biết hết lòng quan tâm chăm sóc nàng...

      Chén thuốc dần dần vơi , Tiết Tùng có chút luyến tiếc. biết nàng là do đau bụng, mới để lại gần như vậy, nhưng dù là như thế nữa trong lòng vẫn cảm thấy rất thỏa mãn, có thế đến gần ngắm nhìn nàng như vậy, được chăm sóc nàng, nàng cũng ngoan ngoãn nghe lời , đây thực giống như là mơ, nhưng rất đáng tiếc là, qua đêm nay, còn cơ hội này nữa.

      Nếu còn cơ hội, quyết định phóng túng lần.

      Chờ Diệp Nha uống xong, để ý tới phản kháng của nàng, tự tay đỡ nàng đứng lên, dìu nàng tới cửa, trước khi nàng bỏ : “Đệ muội, muội chờ ta chút.” Buông nàng ra, chạy nhanh tới phía sau kệ bếp.

      Diệp Nha nghi hoặc nhìn ngồi xuống bên cạnh lu gạo, mò mẫm tìm thứ gì đó.

      Tiết Tùng kiếm được quay lại trước mặt nàng, vươn tay đưa cho nàng: “Đệ muội, muội ăn hai quả táo đỏ này , ta vừa mới mua đó. Muội đừng lo lắng, muội nhất định khỏe lại thôi.”

      muốn mỗi ngày đều có thể tự tay đưa táo cho nàng, khuyên nàng đừng lo lắng nữa, nhưng biết có dũng khí làm như vậy, cũng có tư cách để làm, nhị đệ thích nàng như thế, nhất định tự tay làm cho nàng. Cho nên, chỉ có đêm nay thôi, hãy để phóng túng lần , dù sao nàng cũng biết hết mọi chuyện, nàng tránh cũng được, sợ cũng sao, chỉ muốn bản thân cảm thấy hối tiếc nữa.

      Nhìn hai quả táo đỏ khô cỡ ngón tay cái nằm trong lòng bàn tay , thứ cảm giác ấm áp tràn vào lòng Diệp Nha, còn có chút ngọt ngào và sợ hãi. Do dự lát, nàng cầm lấy hai quả táo đỏ trong tay , rốt cuộc chịu nổi ngẩng đầu lên nhìn , ấp úng : “Đại ca, rất cảm ơn huynh, cảm ơn huynh tốt với muội như vậy, muội, muội...” Thực ra nàng rất muốn hỏi tại sao phải đối xử tốt với nàng như vậy, nhưng nàng cũng biết, hỏi như thế, rất ái muội, rất dễ làm người ta suy nghĩ sâu xa, cho nên nàng ra lời.

      Ánh mắt của nàng vừa hoảng loạn vừa sợ hãi, Tiết Tùng nghĩ chắc nàng bị kích động của mình làm hoảng sợ, bản thân mình nhất thời kìm lòng được cũng thôi , còn dọa đến nàng. Trong nháy mắt tất cả dũng khí trong lòng đều biến mất, đè nén, giải thích: “Đệ muội, nhị đệ ngu ngốc, nó biết chăm sóc người khác như thế nào, người làm đại ca như ta tất nhiên phải thay nó chăm sóc cho muội, muội đừng suy nghĩ nhiều quá...Được rồi, thời gian còn sớm nữa, muội mau về phòng ngủ , nhớ đắp mền kỹ, đừng để bị cảm lạnh.” xong, dám nhìn nàng, xoay người rời . Nếu tiếp tục nhìn nàng nữa, sợ ánh mắt của tiết lộ tâm tư trong lòng mất.

      Cửa phòng đóng lại, phòng bếp lại tối tăm như trước. Tiết Tùng biết nàng còn đứng đó, nhưng dám...ở lại nữa, bước nhanh trở về phòng.

      Diệp Nha biết làm sao mình trở về giường được, nằm giường mà bên tai nàng cứ phảng phất giọng trầm thấp ôn nhu của Tiết Tùng, khuyên nàng nên suy nghĩ nhiều...

      Nàng ảo não cắn môi, xoay người ôm lấy Tiết Thụ ngủ ngon ngọt, trong lòng cảm thấy uất ức, có chút hổ thẹn, nhưng phần lớn lại là tự giễu.

      Nàng là đệ muội của , thân thể của nàng ảnh hưởng đến con nối dòng của Tiết Thụ, đại ca thương em trai, nên tất nhiên là phải thay Tiết Thụ chăm sóc chiếu cố nàng rồi, đây là việc đương nhiên nàng nên suy nghĩ nhiều nữa. nam nhân tốt với nữ nhân, chẳng lẽ cứ phải là do mến hay sao? Hơn nữa đại ca là nam nhân rất xuất sắc, ngay cả Hạ Hoa cũng thể làm cho động tâm, làm sao nàng lại có thể chứ...

      được được, nàng lại suy nghĩ lung tung rồi!

      vầng trăng sáng chiếu khắp mọi nơi, lúc Diệp Nha trằn trọc khó ngủ vì tâm trong lòng, nơi khác lại có đôi mây mưa ân ái.

      Tống Hải toàn thân trần trụi đứng trước giường, nửa người say mê quấn quýt dán sát vào lưng nữ nhân bên dưới. vừa lấy tay bóp nắn chà đạp bộ ngực đẫy đà bên dưới, vừa dùng vật to dài đen cứng của mình thúc sâu vào mật động ẩm ướt, miệng còn liên tục tuôn ra những câu dâm đãng: “Lâu như vậy chơi ngươi, tại sao chỗ này của ngươi càng lúc càng rộng vậy, ngươi đúng là đồ dâm phụ, A..., chỗ này bị bao nhiêu người chơi qua rồi hả? Bọn chơi ngươi sung sướng, hay ta chơi ngươi sướng hơn, hả?”

      Liễu Ngọc Nương dang rộng hai chân ra đứng, nghiêng đầu ngửa ra sau, cố gắng xoay hông nghênh đón vật kia của Tống Hải, bắt nó ra vào càng sâu, rồi nũng nịu với : “Tống Hải, chàng đúng là tưởng bở, lão nương ta phải là gì của chàng, dựa vào cái gì phải thủ thân như ngọc cho chàng chứ...A, chút...Lão nương, lão nương dù có ngủ với toàn bộ nam nhân trong làng này nữa, cũng liên quan đến chàng...”

      Tống hải cười lạnh tiếng, càng ra sức thúc vào, giọng lại tràn đầy chế nhạo: “Ngươi quả nhiên muốn cho toàn bộ nam nhân trong làng này cưỡi lên thân thể của ngươi, nhưng ngươi chẳng là cái thá gì, có giỏi dùng huyệt động dâm đãng này câu dẫn Tiết Tùng !” Nghĩ đến tên nghèo mạt hạng kia luôn được Hạ Hoa nhớ thương trong lòng, còn được ngưỡng mộ là nam nhân “tốt” có hai đời, Tống Hải tức giận đến nghiến răng, chuyển toàn bộ tức giận thành dục hỏa, hận thể đâm chết con đàn bà dâm đãng phía dưới.

      Người phía sau liều mạng đâm vào, Liễu Ngọc Nương dần dần chịu nổi nữa, chỉ cảm thấy bụng căng cứng, nơi đó cũng bắt đầu đau rát, đành phải giãy giụa: “Trong lòng chàng thấy tức giận, có bản lĩnh tìm ta mà đánh trận... chút chút, chàng có giỏi đừng trút giận lên người ta, A...Chàng đánh mặt mũi xưng húp, biểu muội yểu điệu thướt tha Hạ Hoa của chàng tự nhiên cảm thấy chàng dũng mãnh hơn , chàng tìm Tiết Tùng, còn muốn bắt ta câu dẫn , hừ, Tiết gia, Tiết gia toàn đám nghèo hèn, dù cho bọn họ có quỳ xuống cầu xin ta, lão nương cũng thèm nhìn bọn họ bằng nửa con mắt...A, đừng mạnh quá, ta chết mất! Tống Hải! Tống Hải chàng là đồ con rùa rụt cổ...A!”

      Liễu Ngọc Nương càng mắng, Tống Hải lại càng ra sức thúc vào, đến gần cuối nắm chặt hông của nàng cho nàng cựa quậy, dùng hết sức liên tiếp đâm vào mấy cái cuối cùng, rồi hung hăng đỉnh sâu vào hoa tâm của Liễu Ngọc Nương, trong lúc nàng liên miên chửi bậy mà sung sướng vui vẻ bắn ra.

      Liễu Ngọc Nương giống như con cá chết nằm úp mặt xuống giường, bị mấy cú đâm cuối cùng của làm trợn trắng mắt, đến lúc Tống Hải rút ra vật kia ra khỏi thân thể của nàng, nàng cũng quan tâm đau đớn người, nhảy dựng lên cào lên lưng hai cái, còn định cào mặt , ai ngời bị Tống Hải chụp cổ tay lại, hất ra ngoài, tóc tai bù xù ngã vào giường.

      “Ngươi điên cái gì vậy! Ta cho ngươi tiền, ta muốn làm gì làm, còn dám động thủ nữa xem, lần sau ta tìm ngươi nữa!” Tống Hải lạnh lùng quát lên, tiện tay ném ra hai thỏi bạc tới bên cạnh Liễu Ngọc Nương.

      Liễu Ngọc Nương nhìn thấy hai thỏi bạc, bỗng nhiên hiểu được bản thân sai lầm.

      Trong số tất cả các nam nhân của nàng, Tống Hải là người ra tay hào phóng phóng nhất, những người nông dân khác, lần tối đa chỉ cho nàng hơn mười đồng tiền, thế mà nàng còn phải xuất ra mọi thủ đoạn mới chiếm được nó, còn Tống Hải sau khi xong việc luôn trực tiếp ném bạc vụn cho nàng, hơn nữa Tống Hải cũng có ăn học, lúc trước luôn nhu tình mật ý sủng nịch hống nàng, nhất định là do hôm nay trong lòng bực bội nên mới muốn phát tiết lên người nàng.

      Nghĩ như vậy, Liễu Ngọc Nương giả bộ vội vàng xoa xoa con mắt rồi lắc mông leo lên giường, “Chàng đúng là oan gia của ta mà, chỉ cho phép chàng đánh ta mắng ta, ta mới giận dỗi nháo chút mà chàng giận dữ với ta như vậy rồi. Lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhau, vừa nhìn thấy ta chàng phát hỏa lên người ta, thể cho ta cảm thấy tủi thân uất ức chút sao!” Nàng vừa vừa dùng hai bầu vú của mình chà xát lồng ngực còn để hớ hênh của .

      Tống Hải cúi đầu nhìn vẻ phong trần quyến rũ của nàng, biết nữ nhân này muốn lấy lòng , cảm thấy đắc ý, ngồi tựa lưng vào đầu giường, kéo người vào trong lòng, ngón tay tùy tiện bóp nắn đầu vú của nàng, bỡn cợt hồi, hơi híp mắt hỏi: “Nghe khẩu khí của ngươi, chẳng lẽ có người nào trong Tiết gia chọc giận ngươi?” Nhắc đến Tiết gia, nhớ đến tiểu nương tử của Tiết Thụ mà gặp ở bờ sông, dung mạo như vậy, ngay cả Hạ Hoa cũng bằng nàng, tại sao lại gả cho kẽ ngu si như Tiết Thụ?

      Liễu Ngọc Nương hừ tiếng, thêm mắm dặm muối ra ân oán với Diệp Nha, “Đừng nhìn nàng ta xinh đẹp như thế, ta dám chắc nàng ta là từ trong kỹ viện ra, đồ lẳng lơ còn giả bộ đàng hoàng, sớm muộn gì ta cũng bắt được nhược điểm của nàng ta cho xem...” nàng bỗng ngừng lại, ngẩng đầu liếc mắt Tống Hải, tròng mắt đen láy đảo qua đảo lại, cười dịu dàng : “Hừm, chàng vẫn chưa được gặp nàng ta có phải hay ? Bộ dáng đó, chậc chậc, so với biểu muội của chàng biết còn đẹp hơn biết bao nhiêu lần, hay là chàng tìm cơ hội thử nàng ta xem? Nếu như thành công hai tỷ muội chúng ta cùng nhau...” Bàn tay thon dài lướt qua bụng của nam nhân, tiến xuống dưới mò vào trong quần.

      Tống Hải nắm lấy cánh ta an phận của nàng, giễu cợt : “Ngươi tưởng ta tin lời ngươi sao? Nếu ngươi có thể tìm ra bằng chứng chứng minh nàng ta trước đây là kỹ nữ, ta thỏa mãn lòng đố kỵ của ngươi, giúp ngươi “dạy dỗ” nàng ta.” Muốn tìm người giúp ả ta hả giận, cũng phải nhìn xem đối tượng là ai, Tống Hải duyệt nữ vô số, cũng xem như tay già đời lưu luyến bụi hoa, chỉ nhìn hành vi đơn thuần ngây thơ ngày hôm đó của nương tử Tiết Thụ, cũng biết ngay bản tính nàng ta phải thứ lẳng lơ, lỗ mãng tìm đến, làm cẩn thận xảy ra án mạng, coi như chiếm được nàng ta sao, ba huynh đệ Tiết gia chắc chắn bỏ qua cho , đến lúc đó mọi chuyện rùm beng lên truyền tới tai Hạ Hoa, tất cả hình tượng cất công tạo dựng trong lòng Hạ Hoa bấy lâu nay bị mất sạch.

      Nghĩ đến Hạ Hoa, nghĩ đến ngày mai người của Tiền gia đến đưa lễ vật, Tống Hải đột nhiên còn hưng trí nữa, đẩy người ra bước xuống giường, cột lại vạt áo rồi : “Ta đây, cũng là câu đó, ở trước mặt người khác ngươi đừng đến gần ta, nếu chuyện của hai chúng ta bị lộ ra, hừ...”

      Liễu Ngọc Nương ở sau lưng bĩu môi, nhưng vẫn kéo lấy thắt lưng , mềm giọng hỏi : “Vậy chàng ở lại đây bao lâu? Đêm mai còn ở đây ?”

      Tống Hải kéo đai lưng lên, có chút bực bội : “Ngày mai ”. cũng muốn ở lại đây, muốn đợi đến ngày Hạ Hoa xuất giá, thậm chí muốn xem nàng có sống tốt hay , nhưng đại nam nhân như , có đạo lý ở lại nhà dì trong lúc nhà người ta có con đợi gả.

      Liễu Ngọc Nương nghe giọng vui, trong lòng xoay chuyển, giúp nghĩ kế: “Nếu muốn , vậy mượn cớ ở lại , bị bệnh này, trật chân này, đến lúc đó chừng đóa hoa bảo bối của chàng đau lòng cho chàng đó, chừng còn rớt nước mắt cho chàng sao!” Đối với Hạ Hoa, nàng cảm thấy ghen tỵ cực kỳ, mặc kệ Tống Hải lưu luyến thân thể của nàng “làm” bao nhiêu lần, trong lòng từ đầu đến cuối đều chứa đựng hình bóng biểu muội . câu xấu nàng ta cũng cho nàng . Nhớ đến bốn năm trước nương Hạ Hoa ngầm cự tuyệt lời cầu hôn của nương Tống Hải, nàng len lén vui vẻ mấy ngày.

      Nghe Liễu Ngọc Nương chế giễu chuyện của với Hạ Hoa, Tống Hải trầm liếc nàng, bỏ .

      Bên ngoài vầng trăng sáng treo lơ lửng giữa trời, Tống Hải lén lút vào nhà dì, kìm lòng được tới sương phòng của Hạ Hoa.

      Bên trong chính là biểu muội thích từ lâu, từ phát lời thề muốn lấy nàng làm vợ. Khi còn bé nàng rất thích dính lấy , giọng ngọt ngào gọi biểu huynh, làm nũng cầu xin dẫn nàng chơi trong vườn, cầu dạy nàng chơi diều, thậm chí lúc đùa với nàng rằng rằng đợi nàng lớn lên gả cho , năm đó nàng mười tuổi, nghe được lời của , nàng mở to đôi mắt đen láy xinh đẹp của mình, cười hì hì đồng ý với .

      Nhưng rồi, nàng từ từ lớn lên, mọi thứ dần thay đổi, lúc hai người ở cùng nhau, nàng luôn nhắc đến Tiết Tùng trước mặt , nàng Tiết Tùng rất tốt rất tốt, ngày nào nàng được gặp Tiết Tùng, Tiết Tùng mặc y phục như thế nào săn được con mồi ra sao. Rồi có ngày, khi gọi nàng là Hạ Hoa, nàng cau mày với : “Biểu huynh, giọng của hai người giống nhau quá, huynh hãy gọi muội là “biểu muội” như lúc còn bé ! Nếu muội hiểu lầm là Tiết Tùng gọi, uổng công muội lại vui vẻ hồi nữa.”

      Bởi vì Tiết Tùng, thậm chí có tư cách gọi nàng là Hạ Hoa.

      Cho nên đố kị Tiết Tùng, căm thù Tiết Tùng. Lúc biết dì muốn đem nàng gả cho người bên ngoài làm tiểu thiếp, lúc đó thầm vui vẻ vì Tiết Tùng cũng cưới được nàng, thậm chí còn hơn cả thương tiếc lưu luyến của với nàng!

      Tuy nhiên, chẳng còn bao lâu nữa nàng xuất giá, gả cho lão già làm thiếp!

      Tim đau dữ dội, khó chịu vô cùng, chỉ cần nàng thích chút, chút thôi, cũng nguyện ý mang nàng rời xa nơi này...
      Last edited: 22/10/16
      dao, atulaasari, keodang13327 others thích bài này.

    5. mingyu

      mingyu Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      3,922
      CHƯƠNG 43
      --oOo--

      Diệp Nha biết mình ngủ khi nào, chỉ biết trong lúc mơ màng nàng nghe thấy giọng của Lâm thị và Xuân Hạnh, nàng lập tức tỉnh dậy, mở mắt ra nhìn, ngoài trời sáng choang, Tiết Thụ cũng có ở đây. Nàng nhanh chóng bật dậy, thân thể còn hơi suy yếu nhưng bụng còn đau như trước nữa, coi bộ đơn thuốc kia thực có hiệu quả.

      Mới vừa thay y phục xong, bỗng nghe giọng của Tiết Thụ ở phía sau rèm cửa vang lên: “Nương tử của ta ngủ, ta cho phép hai người vào làm ồn nàng.”

      Mặt nàng đỏ lên, vội vàng la lớn tiếng ra bên ngoài: “Là nhị thẩm và Xuân Hạnh phải ? Mau vào đây ngồi chơi .” Nàng lật đật xếp chăn mền gọn gàng, cuộn lại để vào góc, chuẩn bị mang giày xuống giường, trong bụng thầm mắng bản thân sao lại biến thành lười như vậy. Lúc trước ở Tôn phủ, dù cho có đau đến thế nào, nàng cũng cắn răng chịu đựng, trời chưa sáng đúng giờ thức dậy. Cuộc sống tốt lên, lại có người nuông chiều nên nàng mới trở nên lười biếng như vậy sao, ngủ thẳng giấc đến trời sáng trưng mới chịu dậy, biết nhị thẩm nghĩ nàng như thế nào đây!

      Tiết Thụ nghe thấy tiếng la của nương tử, bất đắc dĩ bĩu môi, nghênh mặt liếc Lâm thị nhìn vài lần, giọng lầm bầm: “Đại ca nương tử của ta phải nghỉ ngơi tốt, hai người được làm phiền nàng quá lâu, cũng được bắt nàng làm việc!”

      “Đứng sang bên ! Suốt ngày chỉ biết năng ngu ngốc, có thời gian đứng ở chỗ này lẩm bẩm, còn bằng ra ngoài giúp đại ca của con xây nhà, ra ngoài ra ngoài!” Bà ta cảm thấy phiền chán vì ngu ngốc của Tiết Thụ, đẩy nam nhân còn đứng ngây ngốc ở trước cửa ra, nhanh vào phòng.

      Tiết Thụ trước giờ vẫn rất sợ nhị thẩm mặt lạnh này, bị đẩy ra cũng chỉ dám lầm bầm thêm vài câu xấu bà ta.

      Xuân Hạnh thấy bộ dạng trề môi thở phì phò của , khẽ cười lùa ra ngoài: “Nhị ca, huynh yên tâm , ban nãy đại ca vừa kể lại mọi chuyện với nương của muội, bà ấy bắt nạt nhị tẩu đâu! Mau làm việc , coi chừng lát nữa đại ca lại đây mắng huynh lười biếng đó!”

      Tiết Thụ nhìn nàng lúc rồi chỉ vào nồi : “Nương tử vẫn chưa ăn sáng, lát nữa muội đem vào cho nàng dùm ta, đừng quên đó nha!”

      Xuân Hạnh gật đầu, đứng ở cửa nhìn bóng dáng nhị ca ngốc chầm chậm rời , trong lòng lại cảm thấy rất hâm mộ nhị tẩu. Lúc thấy bọn họ tới, nhị ca bỏ xuống công việc chạy ào về phòng, nàng còn tưởng xảy ra chuyện gì, hóa ra sợ nàng và nương làm phiền giấc ngủ của nhị tẩu, cố tình chạy tới đây canh gác cửa phòng. Nhị ca dù có ngốc nghếch, nhưng cũng biết thương vợ của mình.

      Nàng lắc đầu cười , nhấc chân vào phòng tây.

      Diệp Nha thầm trò chuyện với Lâm thị về bệnh tình của mình, Xuân Hạnh đến, nhìn nàng cười cười rồi ngồi xuống bên cạnh nàng.

      Năm đó Lâm thị từng bị đau đớn vì khó sinh, giờ nhìn thấy khuôn mặt nhắn tái nhợt của Diệp Nha, cảm thấy tiếc thương cho nàng, vài câu trấn an, quét mắt khắp phòng rồi hỏi: “Chiều hôm qua con bị đau đến giờ, vậy chắc cũng chưa giặt y phục dơ đâu nhỉ? Để ở chỗ nào rồi, lấy ra để ta giặt dùm con.” Cháu dâu vừa tốt bụng lại khéo tay, cũng giấu diếm bất cứ thứ gì, chỉ cần nàng biết thứ gì đều vui vẻ dạy lại cho Xuân Hạnh, vì thế bà ta rất thích nàng, đồng thời cũng muốn mắc nợ ân tình của Diệp Nha, nên mới muốn giúp Diệp Nha tay.

      Diệp Nha thụ sủng nhược kinh, mặt đỏ lên: “ cần, cần đâu, đại phu cần đụng vào nước lạnh là được, con, con nấu chút nước nóng...” Tối hôm qua xảy ra quá nhiều chuyện, nàng quên bén việc giặt đồ luôn rồi!

      Xuân Hạnh ngồi bên che miệng cười: “Nhị tẩu đừng ngượng ngùng mà, chúng ta đều là phụ nữ, chuyện hàng tháng này, cho dù là dùng nước nóng để giặt cũng được, mỗi khi muội tới tháng, nương cũng cho muội đụng nước đâu. Nương, mẹ ngồi đây với nhị tẩu , con giúp nhị tẩu giặt đồ cho, giặt xong con ra ngoài chơi với nhị ca!” xong, quan sát khắp giường, rồi nhảy xuống chạy đến bên cạnh tủ quần áo, quay đầu với Diệp Nha: “Có phải tỷ giấu ở trong này ?”

      Khuôn mặt Diệp Nha nghẹn đến mức đỏ bừng, thốt ra được lời, Xuân Hạnh nhìn thấy nàng như vậy cũng đủ hiểu, quay lại mở tủ quần áo ra, ôm lấy đống xiêm y bị nhét trong góc kia ra, rồi chạy thẳng ra ngoài. Diệp Nha muốn đuổi theo, nhưng Lâm thị đời nào để nàng , “Được rồi, con nằm xuống nghỉ ngơi , thân thể mau chóng khỏe lại để còn sinh cho Tiết Thụ thằng nhóc mập mạp nữa chứ, coi nó làm cha rồi còn có thể ngốc nghếch như vậy được nữa !”

      “Nhị thẩm, con, con...”

      Diệp Nha nên lời, cố đè nén, nhưng cuối cùng chịu được nữa, nhào vào trong lòng bà ấy khóc nghẹn ngào: “Nhị thẩm, mẹ con cũng chưa từng đối xử tốt với con như người.” Nương thường mắng nàng là đồ vô dụng, ngoại trừ dạy nàng nấu cơm làm việc nhà, bà ấy chưa từng lên tiếng giọng khuyên nhủ nàng câu nào, lần đầu tiên đến quỳ thủy, nàng ở Tôn phủ làm nha hoàn hai năm, làm gì có ai nhắc nhở khuyên can nàng chuyện gì?

      Lâm thị ngờ Diệp Nha làm ra hành động thân mật như vậy, lúc đầu có chút sững sờ quen, nhưng thấy đôi vai gầy yếu của nàng run run ngừng, biết nàng chắc chắn rất thương tâm đây, bèn nhàng vỗ lưng nàng, suy nghĩ chút, cũng hỏi việc nhà của nàng mà chỉ an ủi: “Đừng khóc, đừng khóc, những việc qua cứ để nó qua , đừng nghĩ đến nữa, chừng hai năm nữa con cũng được làm mẹ rồi, sao có thể khóc làm nũng như vậy! Được rồi được rồi, bụng con còn đau ? Nếu hết đau rồi xuống ăn chút, dạo vòng, cả ngày nằm ở giường cũng tốt cho cơ thể.”

      “Vâng, con xuống ngay.” Khóc rồi, Diệp Nha thấy hơi ngượng ngùng, len lén nhìn Lâm thị, thấy khuôn mặt bà ấy có chút nghiêm nghị nhưng ánh mắt vô cùng dịu dàng. Biết nhị thẩm trách nàng vô lễ, nàng cảm thấy ấm áp trong lòng.

      Đợi Diệp Nha ăn xong bữa sáng, Lâm thị có việc phải trước, để lại Xuân Hạnh ở lại cùng Diệp Nha thêu khăn, hai người ngồi ở sân sau thêu thùa, lúc nào mệt quay đầu nhìn các nam nhân chăm chỉ làm việc.

      Diệp Nha hầu như chỉ dám nhìn xem Tiết Thụ, nhưng có đôi khi khống chế được, ánh mắt vẫn lén lút dõi theo bóng dáng Tiết Tùng cắm cúi làm việc.

      Từ lúc nàng thức dậy đến giờ, nàng chưa từng chạm mặt đại ca, cũng với nhau câu nào.

      Bên tai còn quanh quẩn giọng trong trẻo lạnh lùng của , bảo nàng đừng suy nghĩ nhiều quá, có phải là vì, là vì sợ nàng hiểu lầm quan tâm chăm sóc của , sau đó sinh ra tâm tư nên có?

      Hay là do sợ nàng thích , nên mới cảnh cáo nàng đừng suy nghĩ nhiều như vậy?

      Diệp Nha uất ức cúi đầu xuống. Nàng có làm cái gì đâu, mặc dù nàng có chút nghi ngờ đại ca thích nàng, nhưng nàng luôn chịu đựng có hỏi , cũng chưa từng liếc mắt đưa tình hay có hành vi ám muội với mà, tại sao lại vô duyên vô cớ nàng như vậy cơ chứ? Hơn nữa, đây là lần đầu tiên có người quan tâm săn sóc nàng như vậy, nàng mới nhịn được suy nghĩ vẩn vơ chút, nếu tất cả những điều làm cho nàng chỉ là vì Tiết Thụ, nàng chắc chắn suy nghĩ lung tung nữa, cần gì phải dặn dò thêm câu dư thừa như vậy?

      Hừ, vừa mới nghĩ như vậy, Diệp Nha cảm thấy vui, nhất định là đại ca cảm thấy cưng chiều nàng quá rồi, nên mới sợ nàng hiểu lầm chứ gì?

      Được rồi, nàng từng nghi ngờ thích nàng, lại sợ nàng thích , như vậy coi như huề nhau, sau này cứ sống chung như trước là được rồi, nàng nhất định để cho hiểu lầm nữa, nếu lại đối xử tốt với mình, nàng mặc định đó là vì Tiết Thụ, tuyệt đối suy nghĩ lung tung nữa.

      Chỉ có điều, tối hôm qua, tối hôm qua ...

      Nhớ đến ánh mắt dịu dàng đêm qua của , tim Diệp Nha đập rối loạn, giả vờ cầm khăn tay lên chăm chú thêu hoa. Đại ca vốn dĩ lạnh như băng, sao lại có thể nhìn nàng dịu dàng như vậy? Chắc chắn là nàng đau đến mức hồ đồ nên nhìn lầm rồi!

      Lúc Diệp Nha chuyên tâm suy nghĩ bên ngoài chợt vang lên tiếng pháo nổ ầm ầm.

      “A, chắc chắn là người của Tiền lão gia đến đưa lễ vật rồi!” Xuân Hạnh giọng , ngẩng đầu nhìn Tiết Tùng, sau đến lặng lẽ vào tai Diệp Nha, “Nhị tẩu, Hạ Hoa phải lập gia đình rồi, tỷ nghĩ đại ca có đau lòng hay ?”

      Diệp Nha chút suy nghĩ lắc đầu, “ có đâu, muội đừng nhảm, Hạ Hoa có lấy chồng hay liên quan gì tới đại ca.”

      Xuân Hạnh biết chuyện mới đây của Tiết Tùng và Hạ Hoa, thầm vài câu: “Hạ Hoa thích đại ca như vậy, đại ca ngoài mặt bình tĩnh như thế thôi, chừng trong lòng rất đau khổ đó.”

      Diệp Nha cúi đầu cắt đứt sợi chỉ, úp úp mở mở mới : “ thể nào, đại ca từng , huynh ấy chưa từng thích Hạ Hoa.”

      Xuân Hạnh sửng sốt, sau đó tò mò nhìn nàng: “Nhị tẩu, chính miệng đại ca cho tỷ nghe sao?” Người như đại ca chuyện này sao?

      Diệp Nha cứng đờ lát, nhớ tới chuyện hầu bao còn chưa cho Xuân Hạnh biết, liền trợn mắt dối: “ phải, có lần ta trùng hợp nghe được tam đệ hỏi đại ca có thích Hạ Hoa hay , huynh ấy trả lời rất dứt khoát.” xong, lại sợ Xuân Hạnh hỏi tiếp, nhanh chóng thu dọn đồ đạc bỏ vào trong giỏ: “Được rồi, muội ngồi ở đây thêu mình ! Ta nhào bột mì, buổi trưa cả nhà mình ăn sủi cảo hấp.” Nhị thúc tới đây giúp đỡ bọn họ xây nhà, hôm nay cả nhà họ ở lại dùng cơm.

      người thêu thùa rất chán, Xuân Hạnh trông thấy mấy bắp cải thảo phía sau, cũng đứng lên : “Muội giúp tỷ rửa cải cho!”

      lúc sau, Lâm thị dẫn theo Hổ Tử quay về.

      Diệp Nha ngồi ở cửa phía bắc nhào bột, Hổ Tử lắc lắc thân thể tròn vo của mình chạy đến trước mặt nàng, nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát rồi hỏi: “Nhị tẩu, lúc nhị ca cưới tỷ, cũng tặng cho nhà của tỷ rất nhiều quà sao?” đôi mắt to sáng ngây thơ, tràn ngập tò mò chớp chớp mắt nhìn nàng.

      Lâm thị định rửa tay phụ Diệp Nha làm sủi cảo, nghe lời của Hổ Tử, tức giận mắng câu: “Con nít con nôi biết cái gì, mau ra ngoài giúp cha con làm việc , chỉ biết quậy phá tối ngày.”

      Hổ Tử lập tức ỉu xìu, chính là vì muốn trốn việc mới mượn cớ lười biếng. Vừa nhìn thấy cha và hai ca ca người đầy mồ hôi tới, cười toe toét mặt mày cong cong, lớn tiếng : “Hoan hô, cha làm xong việc rồi, cần con phụ giúp nữa.” xong lập tức chạy nhào tới ôm đùi Tiết Thụ, ngửa đầu nhìn : “Nhị ca, đệ vừa mới chạy ra ngoài xem náo nhiệt, ông Tiền lão gia gì đó tặng cho nhà Đại Cường hơn mười rương lễ vật, nào là nữ trang, vòng vàng, vải vóc, còn có rất nhiều thức ăn ngon nữa, nghe là dùng để tặng cho tỷ tỷ của Đại Cường. Nhị ca, lúc huynh cưới nhị tẩu có tặng đồ cho nhà tỷ ấy ?”

      “Hả?” Tiết Thụ mờ mịt cúi xuống nhìn , sau đó ngẩng lên nhìn Tiết Tùng và Diệp Nha, “Ta...” biết nhà của nương tử ở nơi nào, cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nương tử, nương tử chính là người của mà, tại sao còn phải tặng đồ gì nữa?

      “Lão nhị, con đừng để ý tới nó!” Lâm thị kéo tai Hổ Tử lên, xách người ra sân sau: “ kiếm Đại Hoàng chơi !”

      Nàng trừng mắt nhìn, Hổ Tử sợ run cả người, dám hỏi nhiều nữa, buồn chán đến dưới tàn cây tìm Đại Hoàng chơi.

      Bầu khí trong phòng bếp có chút lúng túng, ít nhất trong lòng Lâm thị nghĩ như vậy, bất luận là chuyện của Tiết Thụ với Diệp Nha hay chuyện cưới gả của Hạ Hoa, vốn dĩ cũng nên bàn luận trắng ra như vậy.

      Tiết Tùng nhìn sắc mặt Diệp Nha, thấy nàng cúi đầu, yên lặng đứng bên nhào bột, khuôn mặt trắng nõn cũng có chút xấu hổ hay nét khác thường nào, yên tâm chút, với Tiết Sơn Lương: “Nhị thúc, chúng ta vào trong nghỉ ngơi trước .” xong liền về phía phòng đông, trước lúc vào, lén nhìn trộm Diệp Nha lần nữa, phát nàng cũng ngẩng đầu nhìn qua bên này, trong lòng cảm thấy nhàn nhạt mất mát. trăn trở suy nghĩ nửa ngày nay, biết đến lúc gặp lại nàng phải làm sao bây giờ, thậm chí quyết định nhìn nàng nữa, nhưng thực chính là, ngay từ bước chân đầu tiên bước vào phòng bếp, tầm mắt của nhịn được dõi theo nàng, chờ mong có lúc vô tình nào đó ánh mắt nàng lướt qua , lại thấy được tia xấu hổ thẹn thùng trong đó. Nhưng , có gì hết, từ đầu đến cuối, nàng chưa từng ngẩng đầu lên nhìn , dường như những giây phút đêm qua ở cùng nhau chỉ là giấc mộng mà thôi, hay , đó chính là giấc mộng đẹp mà hằng mơ ước?

      Đáng tiếc nàng nhìn, đành phải mang theo tâm bước vào phòng.

      Tiết Thụ theo phía sau Tiết Tùng, Tiết Sơn Lương cuối cùng, lúc vào cửa, ông ấy tiện tay thả màn che xuống.

      Tiết Tùng lau mặt xong, nhìn thoáng qua cửa phòng, rủ tầm mắt xuống, giả vờ ung dung thoải mái ngồi xuống giường. Vừa ngồi xuống, lại tiếp tục giả bộ bình tĩnh nhìn phía ngoài cửa, vừa vặn trông thấy dáng vẻ mím môi, khẽ cong khóe miệng cười khẽ, ánh mắt long lanh rực rỡ vô cùng, xem nàng ngẩn ngơ, đến lúc phảng phất nghe được lời của nhị thúc mới vội vàng thu hồi tầm mắt lại, nàng dường như nhận ra điều gì đó, quay đầu nhìn sang hướng bên này.

      giật mình tỉnh táo lại như bị kim đâm, bật đứng dậy, trốn nhanh vào góc khuất tránh né tầm mắt của nàng, tốc độ nhanh đến mức làm Tiết Sơn Lương sợ hết hồn.

      “Tiết Tùng, con sao chứ? Sao lại hốt hoảng như vậy?”

      “Con sao, chỉ là muốn ngồi nữa thôi.” Tiết Tùng quay lưng về phía hít hơi sâu, đợi khẩn trương và xúc động trong lòng tạm lắng xuống, mới xoay người lại ngồi vào ghế gỗ bên cạnh ngăn tủ, ngẩng đầu nhìn Tiết Sơn Lương, “Nhị thúc, thúc vừa gì vậy?”

      Tiết Sơn Lương dùng ánh mắt nghi ngờ quan sát , thấy vẫn giống như bình thường, mới chỉ vào da sói treo ở vách tường phía sau : “Tại sao con vẫn chưa bán nó?”

      “Mấy bữa nay bận rộn xây nhà, con vẫn chưa có thời gian rảnh lên thị trấn, dù sao da sói để lâu cũng bị hư hao gì, cần gấp.” Tiết Tùng bình tĩnh trả lời, nhưng trong lòng lại vương vấn nụ cười lúc nãy của nàng, nàng rốt cuộc có trông thấy ?

      Ở bên ngoài, Diệp Nha cảm thấy có người nhìn nàng, nên ngừng đùa với Xuân Hạnh, nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng người thoáng qua. Nàng nghi hoặc chớp chớp mắt, nghĩ chắc mình nhìn lầm rồi, đúng lúc Tiết Thụ nằm giường đột nhiên quay đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau, cười ngốc nghếch vẫy tay với nàng, nhe răng trợn mắt, muốn ngốc bao nhiêu có bấy nhiêu.

      Vừa rồi chắc cũng là Tiết Thụ nhìn nàng nhỉ?

      Diệp Nha thấy thế, cũng hướng về phía Tiết Thụ nở nụ cười, vừa định quay đầu, chợt nghe giọng của nhị thúc ở phòng trong: “Da sói này ước chừng có thể bán hơn hai mươi lượng, cộng thêm tiền thịt sói, cũng đủ cả nhà sống mấy năm. bằng thừa dịp trong nhà dư dả, con mau chóng xây nhà mới, sau đó phá bỏ phòng cũ xây thêm gian phòng nữa, để dành cho vợ tương lai của con. Con cũng trưởng thành rồi, ta căn dặn nhị thẩm của con giúp con lưu ý mấy hợp tuổi, nhưng nếu con gặp được người thích hợp nhớ với ta tiếng. Trước đây nhà con còn nghèo, thể làm gì, nhưng bây giờ con có nhà cửa cũng có chút tiền dư, con lại biết tu chí làm ăn, có ai dám chê bai con đâu.”

      Diệp Nha ngây người.

      Tiết Tùng cũng ngây ngẩn cả người, bất quá trả lời rất nhanh: “Nhị thúc, chuyện của con vội, mặc dù bây giờ trong nhà có tiền nhưng sang năm tam đệ thi tú tài, còn phải lên thị trấn học hành, đến lúc đó mọi chuyện đều cần tiền, bây giờ cứ giữ cho đệ ấy , con thực vội mà.” từ sớm có ý định cưới vợ trong đầu, tại lại càng có, bây giờ chỉ muốn kiếm tiền nuôi tam đệ ăn học thành tài, rồi nhìn tam đệ thành gia lập nghiệp, cảm thấy thỏa mãn rồi.

      Có lẽ hôm nay là ngày đặc biệt, cho nên phòng trong vừa nhắc đến hôn của Tiết Tùng bên ngoài mọi người cũng cùng im lặng lắng nghe cuộc chuyện bên trong, cũng may Lâm thị và Xuân Hạnh đều chú ý đến động tĩnh bên trong, vì vậy ai chú ý đến sững sờ của Diệp Nha.

      Diệp Nha cũng biết tim mình bị sao thế này. Trong nhà có tiền, đại ca cưới vợ, đó là chuyện đương nhiên. Vậy tại sao, lúc nàng vừa nghe được lời của nhị thúc, trong lòng lại thấy hốt hoảng như vậy, thậm chí còn vượt qua vui vẻ? Nhưng đến khi nghe đại ca lời từ chối, nàng thế mà lại cảm thấy thở phào nhõm?

      Đúng rồi, chắc là, có lẽ do nàng vừa mới quen thuộc với mọi người trong nhà, nên có chút quen nếu trong nhà có thêm người chị dâu nữa chăng? Đúng vậy, chắc chắn là như vậy, nàng yên lặng giải thích cho khác thường của mình. Bất quá, dù cho đại ca có đồng ý cũng sao cả, có thêm nữ nhân trong nhà, đối với nàng mà thuận tiện hơn, hơn nữa, tuổi của đại ca cũng còn , thực thể chậm trễ được nữa, nhưng biết là nương nhà nào may mắn như vậy, có thể gả cho đại ca...

      cầm lòng nổi, Diệp Nha nhớ đến săn sóc tận tình đêm qua của Tiết Tùng, nếu cưới vợ, sau này chắc chắn càng tốt với người đó phải ?

      Nàng cúi đầu, cảm thấy có chút nhoi nhói trong lòng.

      Tiết Sơn Lương cực kỳ hài lòng với câu trả lời của Tiết Tùng. Ông ta tựa lưng vào tường, lập tức ngồi thẳng dậy, tận tình khuyên bảo: “Con nên như vậy, con thương em sai, nhưng cũng thể làm trễ nãi đại của mình. Cưới vợ cùng lắm chỉ mất mười lượng bạc, nửa năm sau con chăm chỉ săn chút, chắc chắn có thể kiếm lại được, như vậy cũng làm lỡ chuyện của Tiết Bách. Hơn nữa, sau này nó còn phải dùng rất nhiều tiền, chẳng lẽ ngày nào nó thi đậu, ngày đó con cũng lấy vợ hay sao? Nếu con lấy vợ, trong lòng Tiết Bách chắc chắn cũng dễ chịu. Con cưới vợ sớm chút, trái lại nó càng có thể an tâm đọc sách.”

      Hôn của ba cháu trai chính là tâm bệnh của ông ta. Tiết Thụ ngu ngốc, ông vốn dĩ trông cậy vào việc có thể lấy được vợ, đương nhiên lo lắng quá mức, bây giờ tốt rồi, Tiết Thụ là người đầu tiên có thể cưới vợ, thực khiến ông ta rất vui mừng. Còn với Tiết Bách chuyện học hành quan trọng hơn, trễ hai năm mới lấy vợ cũng sao, chừng sau này thành tài rạng danh, việc hôn nhân cũng cần ông ta lo lắng nữa. Chỉ còn Tiết Tùng, hai mươi ba tuổi rồi, thể kéo dài được nữa.

      Nghĩ vậy, ông ta nhanh chóng quyết định: “Chuyện hôn nhân đó giờ đều do cha mẹ quyết định, cha mẹ của con mất sớm, tất nhiên là do người làm nhị thúc như ta thay mặt làm chủ, thể để con tiếp tục hồ nháo nữa. Chuyện này cứ quyết định vậy , nhị thẫm của con thay ta an bài, con cứ chờ tin tức của chúng ta là được, nhất định tìm nương tốt cho con, để con chịu ủy khuất đâu.”

      Tiết Tùng nhìn ông ta xa cách, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, khóe môi mím chặc.

      Tiết Sơn Lương cũng nhường chút nào, ông tin, tấm lòng tốt của mình chẳng lẽ bị xem thành lòng lang dạ thú?

      Trong phòng giằng co quyết liệt khiến Tiết Thụ cảm thấy rất bất an, sợ cơn giận của nhị thúc, cũng sợ cơn giận của đại ca, điều càng làm cho sợ hãi chính là, sợ hai người bọn họ đánh nhau. Vì vậy lặng lẽ thấp thỏm ngồi bò dậy, ánh mắt cầu cứu nhìn nương tử, nhưng nàng chỉ cúi đầu, hai tay bóp chặt bột mì. nghi ngờ nhìn bột mì trong tay nàng, phải nương tử muốn làm sủi cảo hay sao, tại sao lại bóp nát bột mì như vậy?

      Nương tử nhìn , Tiết Thụ đành phải nhìn về phía đại ca nghiêm mặt đứng đó, suy nghĩ chút về điểm tốt của nương tử, buồn bực hỏi: “Đại ca, tại sao huynh lại muốn cưới vợ vậy? Cưới vợ rất tốt mà, huynh nhìn nương tử của đệ xem, nàng nấu cơm cho đệ, giặt quần áo cho đệ, nếu huynh cưới vợ, nàng cũng tốt với huynh như vậy!”

      Nương tử của nhị đệ?

      Tiết Tùng nhìn về phía nhị đệ mình, nhị đệ dùng đôi mắt trong suốt nhìn , bên trong chứa đầy khó hiểu. chỉ nhìn thoáng qua, rồi nhanh chóng nhắm mắt lại, tâm tư của nhị đệ vẫn trẻ con đơn thuần như vậy, càng làm cho cảm thấy bản thân bằng cầm thú.

      Trong đầu xẹt qua bộ dáng ngượng ngùng cúi đầu của nàng, vẻ mặt dịu dàng khẽ cười, lúc đau thương bất lực, nhưng cho dù thế nào nữa, đến cuối cùng nàng vẫn là vợ của nhị đệ, ôn nhu của nàng chỉ dành cho mình nhị đệ, đau lòng của nàng cũng chỉ có nhị đệ có thể xoa dịu nó, còn , chỉ là đại bá của nàng, người ngoài, có tư cách nhớ nàng, càng có tư cách làm bất cứ chuyện gì vì nàng nữa.

      Liệu có phải, chỉ cần bản thân cũng có nương tử, nhớ nàng nữa? nhớ nàng, cũng cần kiềm nén nỗi tương tư trong lòng, cũng làm nàng rối loạn tâm tư, ảnh hưởng đến cuộc sống của nàng và nhị đệ.

      Nhưng thực muốn lập gia đình mà!

      Ngực tràn đầy buồn bực, ép chặt đến mức sắp thở nổi, Tiết Tùng muốn đứng trong phòng nữa, sợ nhịn được mà làm lộ tâm tư nên có của mình.

      mở mắt ra, cúi thấp tầm mắt xuống : “Nhị thúc, bây giờ trong nhà còn bận rộn chuyện xây nhà, xây xong cũng vừa lúc đến mùa thu hoạch, con thực có thời gian rảnh, chuyện này, chờ đến sau mùa thu hoạch hãy bàn lại.”

      Tiết Tùng rũ mắt xuống, Tiết Sơn Lương nhìn thấy phức tạp trong mắt , chỉ coi như đứa cháu này nghĩ thông suốt, cười nhận lời: “Được, vậy đến lúc đó bàn lại, đến khi đó con chỉ cần cho nhị thẩm của con biết con thích nương như thế nào, bà ấy giúp con...”

      Sau đó ông ấy cái gì, Tiết Tùng hoàn toàn nghe được, sãi bước ra khỏi phòng, nhìn bất cứ người nào trong bếp, cũng quay đầu lại bỏ .

      Diệp Nha ngơ ngác nhìn bóng lưng cao lớn của , bột mì trong tay bị nàng nhào nặn còn hình dạng gì.

      “Nhị tẩu, tại sao muội cảm thấy hình như đại ca muốn vậy?” Xuân Hạnh thu hồi ánh mắt nhìn theo Tiết Tùng, giọng với Diệp Nha. Nàng luôn cảm thấy, nếu như phải trong lòng đại ca có người, có đạo lý cự tuyệt việc này, tại bị bắt buộc phải đồng ý, chẳng lẽ là vì trong lòng còn vương vấn Hạ Hoa?

      Diệp Nha lấy lại tinh thần, liếc nhìn Xuân Hạnh, gì, tiếp tục nhào nặn bột mì trong tay, yên lặng chuẩn bị hấp sủi cảo.

      cần biết đại ca có nguyện ý hay , nếu đồng ý, sau mùa thu hoạch, nếu nhị thẩm tìm được nương thích hợp, đại ca cưới người đó, sau đó, nàng có thêm người đại tẩu.

      Rất tốt, đại ca là nam nhân tốt như vậy, làm sao có thể độc cả đời, có đại tẩu, mới có được hạnh phúc trọn vẹn. chỉ là đại ca, còn có tam đệ nữa, tương lai cũng cưới vợ, đến lúc đó hai huynh đệ họ đều có người chăm sóc, còn nàng, nàng chỉ cần trông nom Tiết Thụ là đủ, tuy rằng rất ngốc, nhưng tốt với nàng như vậy, nàng cũng hạnh phúc thôi.

      Nàng làm được ba cái sủi cảo, nàng để hai cái sang bên, chỉ để lại cái trước mắt.

      Ba huynh đệ đều là nam nhân tốt, nàng thể chỉ vì bọn họ đối xử tốt với nàng, mà sinh ra ý tưởng độc chiếm bọn họ được. Nàng nên có suy nghĩ nếu sau này đại ca và tam đệ lấy vợ, bọn họ cũng đối xử tốt với nữ nhân khác như từng tốt với nàng mà cảm thấy khó chịu trong lòng, suy nghĩ như vậy là rất vô lý, dù sao bọn họ cũng chỉ là đại ca và tam đệ cùa nàng.

      Nghe có mẹ chồng ác độc thích con trai mình thân mật với vợ, càng thích con trai tốt với vợ, chẳng lẽ nàng cũng là loại người như vậy?

      Diệp Nha khẽ cười, nàng là nương tốt đó, thể làm em dâu xấu xa hay chị dâu ác độc được đâu. Lấy vợ ! Lấy vợ ! Cả hai người đều lấy vợ hết ! Nàng có thể làm tròn bổn phận của mình, làm em dâu tốt.

      Cho nên, cho phép tim nàng lại xót xa nữa, biết ?


      ---------------------------------------------------------------------

      /*--Tác giả ra suy nghĩ của mình:--*/

      Sủi cảo đại ca và sủi cảo tam đệ cùng vặn vẹo thân mình trắng bóc mập mạp của mình: Bảo bối, hãy đặt chúng ta ở trước mặt ngươi, chúng ta chỉ cho mình ngươi ăn, chúng ta cam tâm tình nguyện bị ngươi độc chiếm!!!

      Gian nhà tranh bật khóc gào thét: cho phép phá bỏ ta! cho phép phá bỏ ta!!!
      Last edited: 22/10/16
      dao, Đóa Quỳnh Trắng, Happyanh26 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :