1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ Đại, Np, Sủng] Tiết gia tiểu nương tử - Tiếu Giai Nhân - 18+ [HOÀN+EBOOK]

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nước mắt của quỷ

      nước mắt của quỷ Well-Known Member

      Bài viết:
      216
      Được thích:
      323
      DN khó có thai sao? K sao. 1 mình A Thụ k đc còn có Đại ca vs Tam đệ cày cấy mà. Yên tâm. Hihi
      atulaasarimingyu thích bài này.

    2. mingyu

      mingyu Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      3,922
      CHƯƠNG 41
      --oOo--


      Tiết Thụ bơi nửa ngày, chỉ bắt được con cá sông lớn hơn bàn tay chút, hơi thất vọng trồi lên mặt nước, lúc này mới phát mặt trời sắp lặn xuống núi rồi.

      vừa mặc quần áo vừa dòm ngó xung quanh, bóng người, chẳng lẽ đại ca và nương tử về trước nấu cơm rồi?

      Tiết Thụ suy nghĩ nhiều, cầm theo con cá mới bắt được, qua loa mặc quần áo rồi trở về. muốn trực tiếp chạy trở về, nhưng vừa vào ngã quẹo thấy thùng gỗ bị vứt vất vưởng ở bên đường. thấy kỳ lạ gãi đầu, hiểu tại sao đại ca và nương tử lại vứt thùng nước ở đây, sau đó cầm thùng nước lên, lại phát còn thửa ruộng vẫn chưa được tưới nước, liền dứt khoát đặt con cá xuống, chạy múc nước về tưới tiêu, chạy qua lại hai ba bận mới tưới hết thửa ruộng đó. hài lòng cười vui vẻ, tay cầm theo con cá, tay cầm lấy thùng nước chạy về nhà, trở về phải khoe với nương tử mới được, nàng nhất định khen .

      Đoạn đường chỉ có hai dặm, trong mắt tính là gì, rất nhanh chạy về tới nhà, vừa nhìn thấy tiểu nương tử của ngồi xổm ở phòng bếp nhóm lửa nấu cơm.

      “Nương tử, ta bắt được cá rồi!” kêu to chạy vào.

      Diệp Nha bị làm giật mình, tro bụi trong tay suýt chút nữa rơi đầy đất, tranh thủ lúc chưa vào tới, nàng vịn kệ bếp đứng lên, thân thể liêu xiêu vào trong, bởi vì “dì cả” tới đột ngột quá, nàng kịp chuẩn bị thứ gì, Tiết Tùng vừa mới , nàng nằm nghỉ chút rồi cố đứng lên may hai mảnh vải để sử dụng, đến cả quần áo dơ cũng chưa kịp thay ra, vả lại, có mảnh vải lót, nàng có thay y phục cũng như .

      Loại chuyện xấu hổ này nàng muốn cho biết, vừa vào phòng liền trở tay chặn cửa phòng lại, thay đổi xiêm y sạch xong lập tức nhét quần áo dơ vào góc tủ quần áo, tính đợi đến khuya mới đem giặt.

      “Nương tử, sao nàng chặn cửa lại vậy, mau cho ta vào !” Tiết Thụ buồn bực gõ cửa.

      Diệp Nha ôm bụng tới mở cửa, cũng lười giải thích với , lết về giường nằm, đắp chăn lại, tại nàng rất lạnh mặc dù bây giờ là mùa hè.

      “Nương tử, sao nàng ngủ sớm vậy?” Tiết Thụ cúi người ngồi mép giường, ánh mắt lóe sáng nhìn nàng, đến khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt đau đớn của nàng sợ đến mức nên lời, sững sờ lúc lâu rồi run rẩy sờ vào trán nàng: “Nương tử, có phải nàng bị bệnh rồi ?” Bộ dáng nương tử đáng thương, nhìn mà thấy khó chịu trong lòng, ngực cũng đau ỉ.

      Tay vừa to lại ấm áp, nước mắt Diệp Nha bỗng chốc rơi xuống, “A Thụ, ta có bị bệnh, chỉ hơi đau bụng chút thôi...”

      Nàng khóc, nước mắt Tiết Thụ cũng rớt xuống theo, “Vậy phải làm sao bây giờ? Ta muốn tìm lão đại phu kia, ông ấy có thể trị hết cho nàng ?”

      Diệp Nha lưu luyến nhiệt độ tay , kéo tay áp vào má mình, sau đó cười cười, “Ta bị bệnh, bây giờ còn hơi đau, ngày mai hết, nhưng chiều nay phải nhờ chàng nấu cơm dùm rồi, chàng nấu ít cháo ăn , buổi sáng còn dư lại mấy cái bánh quẩy nữa, cũng đủ ăn rồi.”

      Khuôn mặt nàng thấm đẫm mồ hôi, chân mày nhíu chặt lại, còn cười yếu ớt như vậy, Tiết Thụ tin tưởng lời nàng chút nào. muốn tìm lão đại phu lần trước, nhưng nương tử níu kéo tay , khuôn mặt lành lạnh của nàng dán vào tay , dường như điều đó làm nàng cảm thấy dễ chịu hơn. bối rối, biết có nên bỏ hay .

      Diệp Nha nhanh chóng buông tay ra, “A Thụ, nhanh làm cơm , để ta ngủ lát...” Còn chưa dứt lời, trong sân truyền đến tiếng bước chân vội vã, trong lòng nàng hoảng sợ, vùng vẫy muốn ngồi dậy, nhưng chưa kịp động đậy rèm cửa bị vén lên, hai bàn tay đè lại bả vai nàng, “Đệ muội, muội nằm xuống , để Tôn đại phu xem bệnh cho muội.”

      Tiết Tùng xong liền thu hồi tay, kéo Tiết Thụ qua bên, sau đó đẩy rèm cửa ra mời Tôn đại phu vào.

      Người nhà nông nào có nhiều quy củ lễ tiết như vậy, vì thế Tôn đại phu cảm thấy Tiết Tùng vào phòng em dâu của cũng có gì là sai, hơn nữa Tiết Thụ cũng đứng ở bên trong.

      Còn về bệnh của Diệp Nha, lúc trước nghe Tiết Tùng miêu tả, Tôn đại phu cũng đoán được mấy phần, bây giờ trông thấy Diệp Nha như vậy, càng nắm chắc tám chín phần. Nhưng dù sao cũng phải bắt mạch chút.

      ngồi xuống mép giường, nhìn khuôn mặt đỏ ửng bình thường của Diệp Nha : “Vươn cánh tay ra, để ta bắt mạch cho cháu.”

      Diệp Nha biết kinh nguyệt của bản thân bình thường, nhưng trước giờ nàng chưa từng xem đại phu, nha hoàn Tôn phủ, trừ phi là người thân cận với chủ tử, bằng vốn dĩ có tư cách nhờ chủ tử đặc biệt mời đại phu đến xem bệnh cho mình, bệnh để nó tự khỏi, hoặc nhờ người mua chút thuốc nhân gian về uống, thậm chí còn phải len lén nhờ chủ quản phòng bếp giúp đỡ chút, mượn nồi để nấu thuốc. Có lần nàng phát bệnh bị sư phụ biết được, sư phụ cũng chỉ khuyên nàng về sau giữ gìn thân thể cẩn thận đừng để bị lạnh, qua hai năm tốt lên, vì vậy Diệp Nha cảm thấy, đây bất quá chỉ là bệnh chung của nữ nhân mà thôi.

      Nhưng bây giờ, lão đại phu cũng mời đến rồi, nàng làm sao có thể cho người ta xem bệnh được chứ?

      Nhưng mà, những chuyện như vậy... Nàng len lén nhìn Tiết Thụ và Tiết Tùng, người trước, vẻ mặt lo lắng nhìn nàng, còn người sau, cũng dùng cặp mắt thâm trầm đó nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, nàng nghĩ giống như ngày thường quay mặt , ngờ Tiết Tùng lại tiếp tục nhìn nàng khẽ vuốt cằm, như thể khuyên nàng hãy ngoan ngoãn nghe lời !

      Tim Diệp Nha đập loạn cái, đại ca coi nàng là trẻ con sao?

      Nàng mấp máy môi, dùng hết dũng khí với Tiết Tùng: “Đại ca, huynh có thể ra ngoài trước hay ?”

      Tiết Tùng sửng sốt, ngờ tới nàng lại đột nhiên như vậy, là bởi vì muốn để nghe bệnh tình của nàng sao?

      nên lời cảm giác trong lòng nhưng tôn trọng quyết định của nàng, trước khi nhìn thoáng qua tóc mai ướt đẫm của nàng, đôi mắt rưng rưng ngập nước, rồi mới bằng lòng ra. Tuy nhiên, vừa tới cửa phòng bếp, dừng lại suy nghĩ chút, sau đó len lén bước về cửa phòng tây, nhị đệ cái gì cũng biết, phải biết nàng bị bệnh gì, sau này mới có thể chăm sóc tốt cho nàng được.

      Trong phòng truyền ra cuộc chuyện của hai người.

      “Nha đầu, quỳ thủy lần đầu tiên của cháu là lúc nào, khi đó có đau như vậy ?”

      “Dạ, là năm mười hai tuổi, lúc đó cũng có chút đau nhưng đau dữ dội như bây giờ.”

      “Vậy có phải sau này cháu từng chịu lạnh hay ? Hay từng ăn thức ăn nguội lạnh?”

      có, nhưng, nhưng lúc trước cháu từng thường xuyên giặt quần áo bằng nước lạnh, lúc đó là mùa đông tháng mười...” Diệp Nha nhắm mắt lại , khi đó nàng chỉ là tiểu nha hoàn giặt xiêm y, quỳ thủy đến đúng lúc nàng bị phân công phải giặt đống lớn quần áo, lúc đó nàng rất khó chịu. Nhưng quản gia phân phó nhất định phải giặt xong trong ngày hôm đó, nàng và nha hoàn khác cùng làm, thế mà vẫn phải bận tới tận đêm khuya, tay đều lạnh cóng lại, ngay cả cầm đôi đũa cũng nổi, đêm đó nàng đau đến chết sống lại...

      Tôn đại phu gật đầu, nhìn thoáng qua vẻ mặt mịt mờ của Tiết Thụ, lại hỏi: “Vậy cháu có nhớ quỳ thủy của mình có tới đều đặn ? Ngoại trừ đau bụng, còn bị cái gì khác ?” Kinh nguyệt nữ nhân, có thể nặng có thể , nhưng nếu điều trị cẩn thận e rằng ảnh hưởng đến quá trình mang thai sau này.

      Diệp Nha suy nghĩ chút, “Cũng coi như là đều đặn ạ! Hai tháng có lần, có đôi khi trễ vài ngày, lúc bị thường hay đau bụng và thắt lưng, những chỗ khác đều bình thường.” Tôn đại phu năm nay gần sáu mươi, mặt mày phúc hậu, lúc đầu nàng có chút hồi hộp xấu hổ, nhưng về sau nàng đều lòng trả lời, nàng cũng hy vọng có thể chữa khỏi bệnh này.

      Tôn đại phu lời, bắt mạch của nàng lần nữa, thần sắc nghiêm túc.

      Diệp Nha sợ hãi, lẽ nào bệnh của nàng rất nghiêm trọng sao?

      Trong phòng im ắng, trong lòng Tiết Tùng cũng lo lắng theo, chợt nghe tiếng mở cửa, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tiết Bách nghi ngờ nhìn . Tiết Tùng nhanh chóng ra hiệu im lặng, sợ lên tiếng làm bản thân bị phát .

      Tiết Bách càng nghi hoặc nhìn Tiết Tùng, đại ca thế mà trốn ở ngoài cửa phòng tây nghe lén, chẳng lẽ nhị ca nhị tẩu ở bên trong... thể nào đâu.

      lúc khẩn trương, giọng già nua từ bên trong truyền ra.

      “Tiểu nha đầu, cháu biết quý bản thân mình sao, lẽ nào mẹ cháu có căn dặn rằng, lúc có quỳ thủy, tuyệt đối được để bị lạnh, dù là vào mùa hè hay sao? Sao cháu có thể dùng nước lạnh giặt quần áo vào mùa đông được chứ? Cháu bị hàn khí nhập thể rồi! Nữ tử bình thường đều mỗi tháng có lần, có thể có chút đau bụng đau thắt lưng, nhưng chắc chắn có ai bị nghiêm trọng như cháu đâu, thực là quá xằng bậy mà!”

      Nghe Tôn đại phu như vậy, toàn thân Diệp Nha rét run, “Tôn đại phu, bệnh của cháu có thể chữa khỏi được hay ? Nếu chữa được ra sao?”

      Hai người ngoài phòng đều dựng tai lên lắng nghe.

      “Cháu đừng lo lắng, tình trạng của cháu cũng chưa đến mức quá xấu, nếu điều trị tốt hai năm vẫn có thể khỏe lại, nhưng mà trong hai năm này e rằng khó có thai. Cũng may cháu còn trẻ, đừng nóng vội, trước tiên hãy chăm sóc tốt cho thân thể của mình . Ta kê đơn thuốc cho cháu, nếu lần sau vẫn còn đau đớn như vậy, hãy bốc thuốc theo đơn này là được. Sau này bình thường ráng ăn nhiều thức ăn bổ khí ấm người chút. Quả hồ đào (quả óc chó), táo đỏ, đậu phộng, những thứ này thường hay được mọi người dùng, nhất là ngâm táo đỏ vào nước rồi uống hoặc nấu canh đậu đỏ cũng được, vừa bổ khí lại điều huyết.”

      Tôn đại phu từ từ để Diệp Nha có thời gian nhớ kỹ, loại bệnh này, nếu là người giàu có phương thuốc điều dưỡng tốt hơn, có thể ăn nhiều thứ quý hiếm như tổ yến, bào ngư vi cá, những thứ mà thôn dân bình thường có khi cả đời cũng chưa từng được ăn, ra cũng vô ích. Bất quá, nhớ đến Tiết gia vừa mới có hơn mười lượng bạc, bây giờ còn định xây nhà mới, lại thêm câu, “Nếu trong nhà có chút tiền dư, tốt nhất nên mua mấy con gà ác về hầm thuốc bắc để ăn, bổ huyết khu hàn, cũng có thể uống nhiều mật ong, nên uống loại mật hoa cây táo, ngày thường ngâm vào nước rồi thêm chút gừng và đường vào rồi hãy uống, nhưng phải nhớ kỹ, tuyệt đối được để bị lạnh nữa, cũng được làm việc quá mệt nhọc, cần nghỉ ngơi nhất định phải nghỉ ngơi, cái gì cũng quan trọng bằng thân thể mình, đây mới là thứ quan trọng nhất đời người, biết ?”

      Diệp Nha chết lặng gật đầu, mặc dù đối phương nhiều như vậy nhưng nàng chỉ biết điều, nếu nàng điều trị tốt, nàng thể mang thai được...

      Nàng nhìn thoáng qua Tiết Thụ, cố nén mới bật khóc ra, “A Thụ, chàng dẫn Tôn đại phu đến phòng đông viết đơn thuốc !”

      Tiết Thụ thấy nước mắt đảo quanh trong hốc mắt nàng, chìa tay kéo Tôn đại phu lại cho ra ngoài: “Tại sao ông bôi thuốc cho nương tử của ta?” Lần trước ông ấy bôi thuốc cho đại ca, sau đó đại ca rất nhanh khỏi hẳn đó!

      Tôn đại phu nhìn Diệp Nha trốn trong chăn khóc thầm, lại nhìn nam nhân ngu ngốc trước mặt, yên lặng thở dài, sau đó bước ra ngoài.

      Là Tiết Tùng và Tiết Bách tiễn tới cửa, lúc bấy giờ sắc trời sập tối.

      Hai người yên lặng đứng lát, Tiết Tùng chợt cầm đơn thuốc bỏ vào túi áo mình rồi với Tiết Bách: “Nhị tẩu của đệ lúc nãy vô cùng đau đớn, đau đến mức ngất , chỉ sợ nếu lại kéo dài càng đau hơn nữa. Ta tranh thủ lúc này trời còn chưa tối hẳn, lên thị trấn bốc thuốc đây! Đệ vào nhà , nhưng ngàn vạn lần đừng để cho nàng biết ta bốc thuốc, đệ biết tính tình của nàng thế nào rồi đấy, nếu để nàng biết, tối nay chắc chắn ngủ được.”

      Bây giờ trời sập tối, y quán chắc hẳn nghỉ hết rồi, Tiết Bách muốn khuyên Tiết Tùng đừng nhưng chống lại đôi mắt kiên định của Tiết Tùng, lại nghĩ tới cơn đau đến ngất của nàng, phòng tây còn truyền đến tiếng khóc nghẹn ngào và giọng thủ thỉ khuyên lơn của nhị ca, Tiết Bách vươn tay ra trước mặt : “Đại ca, đưa đơn thuốc cho đệ , để đệ cho, đệ đường núi buổi tối quen rồi.”Khi trở về nhất định phải đêm vượt qua núi, để thích hợp hơn đại ca.

      Tiết Tùng chụp bả vai của : “Đệ khuyên nhủ nhị tẩu của đệ , với nàng chúng ta nhất định chăm sóc tốt cho nàng, khuyên nàng đừng lo lắng nữa.” Vừa xong xoay người bước .

      Nhìn theo bóng dáng dần xa của Tiết Tùng, trong lòng Tiết Bách trĩu nặng. đứng dưới mái hiên, nghe bên trong truyền đến tiếng nức nở của nàng, nàng khóc, nhị ca cũng khóc theo...

      đột nhiên cảm thấy đau đầu, nhiệm vụ đại ca giao cho rất khó khăn đó!

      Haizz, nấu cơm trước , dù sao nàng cũng phải ăn chút.

      lát sau, Tiết Bách bưng chén cháo gạo trắng được nấu vô cùng chín vào, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, vô cùng bội phục bản thân thế mà cũng làm rớt chén cháo.

      Nhị ca ngốc của ôm cả nàng và chăn vào trong ngực, nhè vỗ lưng nàng như dỗ trẻ con, thế hai người còn ôm chặt nhau khóc thút thít.

      cố tình ho khan cái, “Nhị ca nhị tẩu, ăn chút gì .” Đặt cháo xuống cầm lấy cái khăn treo móc, chắp tay tới trước giường. Lúc này cũng cấm kỵ gì nữa, muốn gò bó bản thân, lễ nghi quy củ là để cho người ngoài nhìn, mà bọn họ đều là người nhà của , phải chăm sóc cho người thân của .

      Nghe thấy tiếng của Tiết Bách, Diệp Nha tỉnh táo lại chút, trốn trong chăn buồn bực : “A Thụ, chàng và tam đệ ăn trước , bây giờ ta ăn vô.”

      Nương tử rốt cuộc nín khóc, trong lòng Tiết Thụ cảm thấy dễ chịu hơn chút, ngẩng đầu nhìn Tiết Bách, nước mắt lại rớt xuống: “Tam đệ, nương tử nàng thể sinh con cho ta, đệ giúp ta khuyên nàng , ta muốn hài tử gì cả, ta chỉ muốn nương tử của ta thôi, ta muốn nhìn thấy nàng khóc!”

      Đỉnh đầu truyền đến lời ngu ngốc của Tiết Thụ, nếu là bình thường, Diệp Nha chắc chắn chặn miệng của lại, nhưng bây giờ trong đầu nàng rối tung rối mù, bụng vẫn còn rất đau, trong lòng lại khổ nổi, nàng lo lắng biết có thể sinh con cho được hay , nếu nàng làm được, dù cho Tiết Thụ ghét bỏ nàng, nhưng còn ca ca đệ đệ của sao, thậm chí chừng đến cả nhị thúc nhị thẩm cũng ghét bỏ nàng. Cưới vợ chính là vì nối dõi tông đường, nữ nhân thể sinh con như gà mái biết đẻ trứng, còn có người coi trọng nàng sao?

      Nàng cảm thấy rất tủi thân, tại sao số nàng lại khổ đến vậy, khó khăn lắm mới có gia đình yên ổn, vậy mà cố tình nàng lại có mắc bệnh này. Nàng rất sợ, sợ bọn họ ghét bỏ nàng cần nàng nữa, phải biết rằng, có nhiều người rất nghèo nhưng vẫn vất vả kiếm tiền cưới vợ, cho dù là người vừa già vừa xấu cũng muốn lấy, chẳng phải cũng là vì muốn có đứa trẻ thôi sao?

      Nghĩ đến những điều này, nàng bóp chặt bụng mình, hận bản thân có chí tiến thủ nhưng lại biết phải làm sao.

      Mặt nàng vùi vào trong chăn, Tiết Bách thấy được dáng vẻ của nàng.

      hít sâu hơi, vẫy tay với Tiết Thụ chỉ biết khóc, ra dấu ngồi sang bên, bản thân cũng đến trước giường ngồi xuống, vươn tay kéo chăn của nàng tuột xuống bả vai.

      Dù trong phòng chỉ lờ mờ sáng nhưng đột nhiên từ trong bóng tối ló đầu ra, Diệp Nha vẫn cảm thấy chói mắt phải nhắm hai mắt lại, muốn kéo chăn lên.

      Tóc nàng rơi tán loạn, khuôn mặt trắng bệch đều là vết nước mắt, con mắt khóc nhiều đến nổi sưng lên, có thể là vô cùng chật vật, nhưng lo lắng cho nàng lâu như vậy, bây giờ có thể nhìn thấy nàng, tim của tự chủ được đập loạn nhịp, có loại cảm giác mừng rỡ như lâu gặp, đồng thời cũng cảm thấy đau lòng vì nàng.

      “Nhị tẩu, tẩu đừng khóc nữa, bụng còn đau ?” Tiết Bách ngăn chặn tay của nàng cho nàng kéo chăn lên, cúi đầu nhìn nàng.

      Giọng của quá êm dịu, vang lên bên tai nàng, Diệp Nha lập tức tỉnh táo, ra người kéo chăn phải Tiết Thụ!

      Ngay lập tức mặt của nàng đỏ lên, bộ dáng tại của nàng, trong mắt Tiết Bách có phải rất giống người đàn bà chanh chua hay ?

      Nàng muốn ngồi dậy nhưng bả vai bị người đè xuống, vừa muốn mở miệng, bàn tay thon dài trắng nõn tiến đến trước mặt nàng, còn đưa cho nàng khăn tay sạch , “Nhị tẩu, tẩu lau mặt trước , lau xong chúng ta chuyện với nhau được ? Tẩu khóc như vậy hù dọa đến nhị ca.”

      Có lẽ là do giọng của quá ôn nhu, tâm trạng lo lắng bất an của Diệp Nha dần bình phục lại, dùng khăn tay che mặt , “Tam đệ, ta, ta làm nhị ca của đệ sợ hãi nữa, đệ ra ngoài trước , ta sửa sang chút ra.” Cho dù có chuyện gì nữa, con người đều phải tiếp tục về phía trước, chừng, bệnh của nàng có thể chữa được sao, Tôn đại phu cũng , nhiều ăn chút đậu phộng táo đỏ là được, nàng cố gắng thêu thùa nhiều hơn, chắc đủ tiền mua những thứ đó.

      “Nhị tẩu, tẩu đau đến như vậy còn muốn làm gì nữa, ngoan ngoãn nằm xuống , trong nhà có người ngoài, sửa soạn đẹp đẽ cho ai xem chứ? Cho nhị ca xem sao? Huynh ấy hả, chỉ cần tẩu khóc là huynh ấy vui lắm rồi. Có phải hay nhị ca?” Tiết Bách nháy mắt với Tiết Thụ.

      Tiết Thụ vội vàng nhào tới bên người Diệp Nha, “Nương tử, nàng cần sửa soạn gì hết, nàng bây giờ cũng rất đẹp mà, mau nằm xuống !”

      thông minh cười trêu ghẹo nàng, ngu ngốc khoa trương khen nàng, Diệp Nha bị hai người bọn họ làm cho đỏ bừng mặt, xấu hổ xoay người vào trong, nằm hướng vào tường, chừa cho bọn họ bóng lưng yếu ớt.

      Nàng xấu hổ vẫn còn tốt hơn khổ sở đau lòng, Tiết Bách thở phào nhõm, đẩy Tiết Thụ xích qua, rốt cuộc bắt đầu khuyên nàng: “Nhị tẩu, tẩu đừng suy nghĩ nhiều quá, Tôn đại phu hành nghề y hơn nửa đời người rồi, nếu ông ấy bệnh của tẩu nặng, vậy nhất định có thể chữa khỏi được. Nhà chúng ta tuy nghèo nhưng chẳng lẽ còn mua nổi táo đỏ hay sao, tẩu còn lo lắng cái gì vậy? Sợ chúng ta mua táo về bị nhị ca ăn hết?”

      “Ta dành ăn táo đỏ với nương tử đâu! Ta nhường hết cho nương tử!” Tiết Thụ trừng mắt nhìn Tiết Bách.

      Tiết Bách để ý tới , nhìn bả vai của nàng run nhè , mới khẽ nở nụ cười, “Tẩu thấy , nhị ca đồng ý dành ăn với tẩu rồi, vậy tẩu cứ ăn nhiều chút rồi nhanh chóng khỏe lại thôi. Đương nhiên, mọi người trong nhà đều hy vọng tẩu khỏe lại, bây giờ tất nhiên mọi người những lời tốt đẹp cho tẩu nghe, nhưng cho dù đến cuối cùng vẫn có hiệu quả sao nào, tẩu thử hỏi nhị ca xem, huynh ấy có ghét bỏ tẩu sao? Tẩu tốt như vậy, bằng lòng gả cho nhị ca ngu ngốc của đệ, lại hết lòng chăm sóc cho cả gia đình này, đây chính là phúc khí lớn nhất đời này của chúng ta, chỉ có tẩu ghét bỏ ba chúng ta, chứ có chuyện chúng ta bỏ lại tẩu đâu.”


      “Nhị tẩu, chúng ta là người nhà, nếu tẩu khỏe mạnh, chúng ta vui vẻ, nếu tẩu tốt, chúng ta càng đau lòng vì tẩu, tự nhủ càng phải chiếu cố tẩu tốt. phải chỉ có mình ta mới nghĩ như vậy, đại ca cũng như thế, huynh ấy biết tẩu khó chịu trong người, cố ý kêu đệ đến khuyên tẩu để tẩu có thể yên lòng. Tẩu nhìn xem, tại trong nhà tẩu mới là lớn nhất, tẩu bị bệnh vui, đại ca cũng mặt ủ mày chau, nhị ca khóc đến trời long đất lở, còn đệ nữa, đệ cũng phải chịu đói gánh vác nhiệm vụ làm cho tẩu vui vẻ trở lại, nhị tẩu tốt của chúng ta, tẩu nhẫn tâm tiếp tục như vậy để làm khổ cả ba chúng ta hay sao? Tẩu nỡ lòng bắt đệ nhịn đói hay sao?”

      Diệp Nha lúc đầu bị những câu của Tiết Bách làm cảm động, nước mắt ngừng chảy xuống, nhưng nghĩ đến đến cuối cùng lại chèn thêm câu như vậy, nàng nhịn được bật cười, cười xong lại khóc, “Tam đệ, ta biết rồi, đệ yên tâm , ta suy nghĩ lung tung nữa, đệ, đệ mau ăn cơm !”

      Tiết Bách vỗ Tiết Thụ cái, chỉ vào chén cháo nguội kia , “Nhị ca, vậy chút nữa huynh đút cho nhị tẩu ăn , nhớ kỹ, nhất định phải hầu hạ nhị tẩu tốt, bằng đại ca nhất định tha cho huynh đâu!”

      xong, nhấc chân ra ngoài, vừa đến cửa, chợt nhớ đến điều gì, quay vào rút khăn tay từ trong tay Diệp Nha ra.

      Diệp Nha kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy vẻ mặt xấu xa của mỉm cười nhìn nàng, “Nhị tẩu, tẩu thiếu đệ bữa cơm, sau này nhất định phải đền bù lại cho đệ đó!”

      Thấy nàng sửng sốt, hết sức hài lòng, cười cười rồi nhanh chóng chuồn ra ngoài, chỉ để lại khuôn mặt kinh ngạc sững sờ của nàng ở đó.

      “Nương tử, nàng xoay lại đây , để ta đút cháo cho nàng ăn!” Tiết Thụ cầm lấy chén cháo, ngồi ở sau lưng nàng.

      Diệp Nha cảm thấy ấm áp trong lòng, nàng nghe lời xoay người lại, nằm nghiêng ăn cháo do Tiết Thụ đút cho nàng, an tâm hưởng thụ chăm sóc của .

      Bởi vì ăn ở trong phòng tây cho nên Diệp Nha cũng biết Tiết Tùng có nhà , nàng mệt mỏi ngủ thiếp , đến lúc nàng tỉnh dậy muốn đổi mảnh vải mới phát trời khuya rồi, nàng chỉ nghĩ rằng Tiết Tùng với Tiết Bách chắc ngủ mất rồi, vì vậy cố ý bảo Tiết Thụ nhàng ra đóng cửa lại.

      Trở về giường, Tiết Thụ muốn ôm nàng ngủ như trước đây, nhưng ngủ như thế Diệp Nha cảm thấy rất khó chịu, bảo xoay sang chỗ khác mà ngủ. Bây giờ Tiết Thụ dám chọc giận nàng, ngoan ngoan nghe lời, trò chuyện vài câu với nàng rồi lặng lẽ ngủ.

      Diệp Nha vẫn tỉnh táo, bụng rất đau nhưng nàng muốn cho Tiết Thụ biết, nếu biết, chỉ là có thêm người khó chịu, cũngkhông thể làm giảm bớt đau đớn cho nàng, bằng để cho ngủ ngon tốt hơn. Tuy nhiên nàng rất lưu luyến nhiệt độ người , nhàng xích lại gần từng chút, bây giờ đổi thành nàng muốn kề sát ngủ. ngờ vừa mới dán bụng lên cái mông vểnh lên của , truyền đến nhiệt độ nóng ấm làm bụng nàng dễ chịu hơn nhiều, nàng kinh hỉ vì phát tuyệt vời ngoài ý muốn này, cạ cạ đầu vào lưng ấm áp của , ôm eo vui vẻ ngủ.

      Tuy nhiên nàng ngủ sâu, trong lúc mơ mơ màng màng nghe được cuộc trò chuyện khe khẽ từ phòng bếp, Diệp Nha lập tức tỉnh giấc, nghiêng tai lắng nghe, mơ hồ nghe được tiếng xì xào chuyện, đúng lúc nàng muốn đánh thức Tiết Thụ lại nghe thấy giọng của Tiết Bách.

      “Đại ca, y quán còn bán gà ác sao?”

      “Ừ, ta y quán của Lâm gia, tiểu nhị ở đó vui vẻ, ta hỏi thăm cậu ta chỗ nào bán gà ác, cậu ta liền vào hậu viện lựa cho ta ba con, còn có chỗ táo đỏ này cũng là mua của cậu ta. Nhị tẩu của đệ, nàng thế nào rồi?”

      “Nàng giải tỏa tâm nhưng thân thể chắc hẳn vẫn còn khó chịu lắm, thế mà vẫn cố tỏ ra bình thường.”

      “Đệ ngủ trước , ta nấu thuốc cho nàng.”

      “Bây giờ sao? Nhị tẩu chắc ngủ rồi, nếu đánh thức nàng dậy tốt cho lắm.”

      Yên lặng lúc sau, giọng khe khẽ trầm thấp của Tiết Tùng vang lên, “ sao cả, bây giờ nấu trước, sáng mai hâm lại là có thể uống được rồi.”

      Sau đó bọn họ thêm gì nữa, cố gắng về phòng, gây ra bất cứ tiếng động nào.

      Diệp Nha ôm chăn, ngơ ngác nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, những giọt nước mắt long lanh mặt ngừng chảy xuống.

      Đại ca thế mà chạy đến thị trấn bốc thuốc cho nàng, tối như vậy mới trở về!

      Nghĩ đến người nam nhân kia vội vã chạy đến thị trấn, vào ban đêm vắng lặng như thế này những y quán bình thường sớm đóng cửa hết rồi, làm thế nào mới tìm được tiểu nhị hỏi mua những thứ thuốc bổ này, vẻ mặt lúc đó của ra sao? Nghĩ đến đơn độc bước đường núi trắc trở gập ghềnh, bây giờ còn chuyên tâm đun nước sắc thuốc cho nàng, lại nhớ đến tấm lưng dày rộng vững chắc và ánh mắt thâm trầm nhìn ra bất cứ cảm xúc gì của , Diệp Nha mờ mịt lau nước mắt nơi khóe mắt.

      Tại sao đại ca phải tốt với nàng như vậy? Tại sao bọn họ lại muốn tốt với nàng như thế chứ?

      Nàng chỉ là nha hoàn số khổ bị cha mẹ vứt bỏ, nàng làm sao có thể may mắn như vậy, gặp gỡ bọn họ, còn được bọn họ quan tâm chăm sóc như vậy?


      ----------------------------------------------------------------

      /*--Tác giả ra suy nghĩ của mình:--*/

      Nếu ngày “dì cả” đến đau bụng phải làm sao bây giờ? Ta cho các ngươi mượn dùng “bài thuốc ấm áp” của ba huynh đệ Tiết gia, lão đại phụ trách chăm sóc bồi bổ ấm lòng, lão tam có nhiệm vụ những lời vàng mật ngọt, còn lão nhị cho ngươi cái ôm ấp ấm áp vào ban đêm, bất quá được sờ loạn “tiểu huynh đệ” nhà người ta đó, cái đó là dành riêng cho bảo bối nhà ta!
      Last edited: 9/10/16
      dao, Đóa Quỳnh Trắng, Hana kim32 others thích bài này.

    3. Kimiko

      Kimiko H là lẽ sống (▰˘◡˘▰) Editor

      Bài viết:
      262
      Được thích:
      4,227
      Bộ này siêu hay luôn, tác giả viết chắc tay, bạn editor cố lên nha >=D<
      atulaasarimingyu thích bài này.

    4. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Ta ghen tỵ với Nha Nha... Đến ngày ấy ta chỉ ôm bụng khóc thôi.
      mingyu thích bài này.

    5. lia phạm

      lia phạm New Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      22
      :th_57::th_57::th_57::th_57::th_57: Hay qúa.
      Cố gắng lên nàng
      mingyu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :