1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ Đại, Np, Sủng] Tiết gia tiểu nương tử - Tiếu Giai Nhân - 18+ [HOÀN+EBOOK]

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mingyu

      mingyu Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      3,922
      CHƯƠNG 39 (HẠ) (H)
      --oOo--
      Sau khi ăn xong, Diệp Nha ở trong bếp rửa chén, Tiết Thụ ngồi ở cửa phòng tây ngắm nhìn nàng, đợi nàng rửa xong hai người cùng nhau trở về phòng.

      Trong phòng hơi nóng, mới vừa vào tới, Tiết Thụ nhanh chóng cởi xiêm y, cả người chỉ còn lại tiết khố. Diệp Nha phía sau , liếc mắt liền trông thấy chỗ bả vai vết hằn do bị dây thừng siết chặt, rất sâu rất sâu.

      Nàng ngẩn ra, xoay người trở ra ngoài múc thau nước lạnh, vắt khô khăn ướt, bắt nằm sấp giường, nàng khụy người bên cạnh giúp chà lau: “Có đau hay ?”

      Tiết Thụ gật đầu rồi lắc đầu, “Hơi đau chút, nhưng nàng chạm vào đau nữa.” Khăn mát lạnh nhàng chà lau khắp người , rất thoải mái, thành nằm sấp hồi, dần dần cảm thấy buồn chán, nghiêng đầu muốn nhìn nàng.

      Bầu trời đêm nay có trăng, tuy vầng trăng chưa tròn, còn treo lơ lửng thấp đầu ngọn cây, nhưng cũng đủ chiếu sáng khắp nơi, nhờ vậy trong phòng cần thắp nến.

      Nương tử nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh , đôi chân trần bé làm đệm cho mông nàng ngồi lên, lòng bàn chân hướng ra ngoài, đầu ngón chân mượt mà để chiếu, đáng . nhìn say mê chân nàng lát, lại xoay đầu về phía sau muốn nhìn mặt của nương tử.

      nằm ở đó nhích tới nhích lui, Diệp Nha tức giận vỗ cái: “Đàng hoàng chút!”

      Nhưng ngờ lòng bàn tay vừa chạm tới bả vai cứng rắn của , phát ra thanh vang dội, còn lớn hơn hơn trong tưởng tượng của nàng. Nàng hoảng sợ vội vàng hỏi : “Có đau hay ?”

      Ánh mắt Tiết Thụ chớp chớp: “Đau! Nàng xoa xoa cho ta!”

      tay Diệp Nha chà lau chỗ vết thương cho , tay kia nhàng xoa bóp.

      Tiết Thụ thoải mái "hừ" tiếng, tay bé của nương tử chạm vào người còn dễ chịu hơn khăn lau nữa.

      Tiếng rên của càng lúc càng lớn, trong đêm tối thế này nghe vào tai rất ám muội. Khuôn mặt Diệp Nha hơi nóng lên, may mà nàng cũng lau mệt rồi, nàng ném khăn vào trong thau gỗ rồi thuận thế nằm xuống bên cạnh , “Mệt rồi, ngủ .”

      Tiết Thụ trở mình lại, theo thói quen ôm nàng vào trong ngực, dán vào cổ của nàng : “Nương tử tốt!” Bị nàng dùng khăn mềm lau, cảm thấy rất thoải mái, bả vai cũng còn thấy rát như trước.

      Hơi thở ấm áp phả vào da thịt mềm mại, Diệp Nha sợ ngứa, rụt cổ xuống tránh , vừa lui xuống mông lại đúng lúc đụng vào bắp đùi muốn gác lên của , gần như là trong nháy mắt, nàng cảm giác được vật cứng rắn của chĩa vào phía sau nàng.

      Nàng giật mình cái, muốn xích lên phía trước nhưng còn kịp nữa rồi.

      “Bảo bối, ta muốn...” tốn chút sức lật người nàng lại, nghiêng người đè lên, con ngươi sâu thẳm.

      Dưới ánh trăng dung mạo của vừa tuấn mỹ lại ôn nhu, tim Diệp Nha đập bình bịch, nàng đẩy ra tay mò vào tiết khố của nàng, chỉ giọng khuyên : “Cả ngày nay mệt rồi, mau ngủ sớm !”

      Tiết Thụ dừng tay tiếp tục mò nữa, chỉ khẽ vuốt bụng trơn nhẵn của nàng, có chút tiếc nuối nhìn nàng: “Nàng mệt sao?”

      Diệp Nha lập tức hiểu, ra tưởng rằng nàng bản thân nàng mệt mỏi.

      Nàng cũng biết, câu trả lời của nàng quyết định có tiếp tục hay .

      Trong mắt có khát vọng, nhưng lại bị chính bản thân kiềm chế, tay ấm áp khô ráo nhàng vuốt ve bụng nàng, mang theo từng trận tê dại. Diệp Nha nghĩ đến vết hằn bả vai , phút chốc mềm lòng: “Ta sao nhưng ta sợ chàng mệt...”

      Ánh mắt Tiết Thụ lập tức sáng lên, nóng bỏng nhìn vào mắt nàng: “Ta sao cả, bảo bối, nàng cho ta tiến vào được ?”

      Giọng trầm thấp êm tai, tựa như tiếng trống đánh thẳng vào ngực nàng, Diệp Nha cảm thấy xấu hổ, chỉ giọng câu như vậy cũng khiến cho thân thể của nàng run lên. Nàng dám nhìn nữa, ngượng ngùng nhắm mắt lại, vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của : “Chỉ lần thôi, hơn nữa là được đâu đó!”

      lần cũng đủ làm cho Tiết Thụ sướng muốn chết rồi!

      ôm chặt nàng vào lòng cho nàng động đậy, bàn tay thuần thục cởi quần áo của nàng, lột sạch chừa cái gì. Ánh trăng chiếu vào cửa sổ, chiếu sáng cả thân thể trắng nõn mịn màng của nàng, cả người nàng đều bày ra trước mắt . vén tóc dài sau lưng nàng, bàn tay đặt lên gáy ngọc, nàng run lên nhè , càng dán chặt vào , có thể thấy được mồ hôi lấm tấm trán nàng.

      “Bảo bối, đừng sợ...”

      Giọng khàn khàn của xoa dịu nàng, bàn tay nhịn được nữa, vuốt dọc theo lưng nàng xuống phía dưới. Bởi vì nàng xấu hổ chui vào ngực , khiến lưng nàng cong cong lại, eo nhắn bỗng nhiên lõm xuống, sau đó lại chậm rãi dãn ra. tham lam vỗ mông nàng rồi bóp nắn lấy nó, cánh mông mềm mại trơn mịn, mặc dù mềm bằng ngực nàng nhưng cực kỳ đàn hồi, điều cám dỗ nhất chính là, chỉ cần mò xuống chút, chút nữa thôi, giống như việc làm bây giờ, tay đụng phải hang động xinh đẹp mà luôn nhung nhớ. Nơi đó tại khép lại, chỉ có lỗ giấu giữa hai mép thịt non, ngón tay len lỏi chen vào nơi ẩm ướt đó, tìm được lối vào, đúng, chính là chỗ này, thở hổn hển, nhàng luồn tay vào: “A, bảo bối, ngón tay ta vào rồi...”

      Diệp Nha khẩn trương muốn chết, xoay người nhè muốn đẩy ngón tay ra, nhưng cũng biết bị làm sao vậy, theo cựa quậy của nàng mà chơi xấu càng tiến sâu vào, nàng giọng kêu tiếng, nơi đó tự chủ co rút lại, nhận thấy bắt đầu chậm rãi chà xát chung quanh, nàng rốt cuộc nhịn được nữa, giọng cầu : “A Thụ, đừng dùng ngón tay...” loại chuyện này, sao có thể dùng ngón tay chứ, tuy rằng, tuy rằng nàng cũng biết tại sao, nhưng nàng cảm thấy nó nên như vậy.

      Tiết Thụ rất tò mò, vừa chậm rãi đưa đẩy vừa hỏi nàng: “Bảo bối, là kỳ lạ, nơi này của nàng vừa vừa chặt như vậy, ta chỉ chen vào ngón tay nó cũng siết chặt ta như vậy, biết nó làm sao mà ăn hết "tiểu huynh đệ" của ta được. Bảo bối, vậy nàng có biết tại sao ? Nó có phải nghe lời nàng nên biến lớn hơn chút ?” vừa vừa thử thăm dò đụng vào vách tường thịt non bên trong.

      Diệp Nha mắc cở đến sắp khóc rồi, nàng biết ngốc, nhưng hỏi như vậy bắt nàng phải trả lời thế nào đây?

      Cũng biết đụng phải chỗ nào, khoái cảm tê dại dọc theo cột sống lan khắp toàn thân, nàng nhịn được rên rỉ, dưới thân càng cảm thấy trống rỗng, khát vọng rút ngón tay ra, thay bằng, bằng... Nàng khẽ cắn cái: “A Thụ, đừng lộn xộn nữa!”

      Ôm thân thể mềm mại của nương tử, ngón tay lại chen vào lỗ vừa chặt vừa nóng của nàng, bên tai còn vang lên tiếng rên rỉ khe khẽ như tiếng mèo kêu, trong lòng Tiết Thụ cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Chỗ đó của vốn sớm cứng rắn như sắt, hận thể lập tức chôn vào bên trong nương tử, cảm xúc ẩm ướt trơn trợt, cảm giác tự tay móc ra xuân thủy trong người nương tử tốt quá, lưu luyến thôi, quyết định để cho nương tử tự mình lựa chọn: “Bảo bối, ngón tay của ta khiến nàng thoải mái, hay vẫn là chỗ này của ta tốt hơn?” cọ cọ vào bắp đùi nàng.

      Nghe câu hỏi hồn nhiên vô sỉ như vậy, trong đầu Diệp Nha dường như có cái gì muốn nổ tung, dưới hai kích thích nặng nề của , Diệp Nha chợt lên đến đỉnh điểm.

      Ngón tay đột nhiên bị nàng hút chặt, trong lòng cũng truyền đến tiếng thở dốc khác thường, Tiết Thụ tò mò kêu nàng tiếng nhưng được đáp lại, cuối cùng cũng chịu rút ngón tay ra, đặt nàng nằm ngang. đẩy những sợi tóc lộn xộn dính mặt nàng ra, thấy đôi mắt hạnh của nàng nhắm chặt, răng cắn vào môi, bộ dáng tựa như hưởng thụ lại phải kiềm chế. Bộ ngực của nàng nhàng đung đưa, eo nhắn uyển chuyển, đôi chân thon dài vì ngượng ngùng mà khép lại, tay bé còn che lại nơi đó.

      “Đừng nhìn...” Nhận thấy được ánh mắt nóng rực của quan sát nàng, Diệp Nha trốn tránh chui vào ngực .

      Nàng như vậy thực quá đẹp, Tiết Thụ khống chế được nữa, nghiêng người đè lên nàng, vùi đầu vào giữa hai luồng đẫy đà mềm mại, phía dưới dùng sức cái, lập tức tiến vào.

      “A...” Trống rỗng hư vô đột nhiên bị cực đại của lấp đầy, Diệp Nha khó nhịn phát ra tiếng rên rỉ, lát sau, chịu nổi phải mở mắt nhìn .

      ngậm bên quả của nàng liếm mút, nàng vừa ngẩng đầu, nhìn thấy phun nó ra, cái lưỡi ấm áp đảo quanh nơi đó mấy vòng, nàng bị hình ảnh dâm mị này làm mặt đỏ tim đập, thân thể càng trở nên mềm mại bủn rủn, chỉ có thể để mặc hết sờ lại liếm, vừa xoa bóp vừa cọ xát, trong miệng phát ra tiếng thở dốc đứt quãng.

      “A Thụ, đừng như vậy, chút, hơi đau đó...” Đây là bởi vì cắn đầu nhũ của nàng, dùng sức quá lớn làm đau nàng.

      "A Thụ, chậm chút...A, quá sâu, đừng...” Đây là bởi vì giơ chân của nàng lên, cực đại nhiều lần đụng vào hoa tâm, nàng chịu nổi.

      “A Thụ, A Thụ...” Đây là bởi vì hôn chi chít vào cổ nàng, vành tai nàng, khiến nàng đắm chìm trong ôn nhu khó có được này, ôm chặt thắt lưng gầy gò chuyển động điên cuồng của .

      Tiết Thụ lần đầu tiên nếm được hương vị tình chân chính.

      Đêm nay nàng, giống với lần đầu tiên hôn mê nằm đó, nàng biết ôm , nàng nghênh đón mỗi lần cố gắng đánh sâu vào. Đêm nay nàng, cũng giống với nàng ngày hôm trước phải đè nén chịu đựng, nàng giọng gọi tên , nhè cầu xin, mềm mại uyển chuyển kiều mị khẽ gọi khiến cho máu như sôi sục lên, mặc kệ nàng cái gì, chỉ nghe theo bản năng rút ra toàn bộ rồi lại đâm hết vào, dùng cứng rắn thô to của chen đầy nơi chặt chẽ nóng ướt của nàng, dùng đỉnh nam tính của ngừng va chạm vào khối thịt non mềm giấu ở tận cùng bên trong nàng.

      Nó càng trốn, lại càng muốn thúc vào, cái lại cái, đổi thành toàn thân dâng lên khoái cảm mãnh liệt, bức nàng tiếng lại tiếng cầu xin tha thứ, thẳng đến đỉnh nam tính của vượt qua khối thịt non mềm kia tiếp tục tiến sâu vào, chen vào miệng chặt chẽ hơn ở bên trong, mới biết được, nơi đó mới là tận cùng sao?

      Cái miệng nhắn đó cắn rất chặt. Lúc nó kẹp chặt "tiểu huynh đệ" của đến mức khiến muốn bay lên trời, đột nhiên thả lỏng ra, muốn đẩy ra ngoài. quýnh quáng, nắm chân nương tử giơ lên cao, rồi thẳng tiến sâu vào lần nữa. A, cuối cùng rút ra được bí quyết rồi! Ngay lúc đỉnh đầu bất ngờ bị miệng của nàng cắn chặt, chợt nâng mông của nàng lên, dùng sức chen vào trong, sâu hơn chút nữa sâu hơn chút nữa, nương tử bỗng kêu lớn tiếng, nơi đó dùng sức co rút lại, thít chặt lấy , ngay cả cái miệng nhắn kia cũng gia tăng sức lực, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, run rẩy bắn ra.

      dòng nước nóng rực dũng mãnh phun vào bên trong nàng, Diệp Nha còn chưa kịp chuẩn bị bất ngờ lên đỉnh, nàng khó khăn ngước cổ lên, giọng kêu tiếng A Thụ, trầm luân cùng .

      Dưới ánh trăng, đè lên nàng, nàng ôm lấy , hai lồng ngực kề sát nhau đập phập phồng, thân mật khắng khít.

      Qua hồi Tiết Thụ mới tỉnh lại từ trong dư vị mất hồn đó, cầm lấy khuôn mặt nhắn nóng rực của nàng hôn mấy cái: “Bảo bối, nàng tuyệt, rất tuyệt!”

      Diệp Nha bủn rủn đẩy ra: “ xuống, nặng muốn chết...” Giọng làm nũng lại có chút khàn khàn, vô cùng thỏa mãn.

      Tiết Thụ vội vã nhỏm người dậy, rút tiểu huynh đệ ra khỏi người nàng.

      “A...” Trước khi tiểu huynh đệ rút quân khỏi hang động còn bất ngờ ma sát vài cái, Diệp Nha chịu nổi rên rỉ tiếng, xấu hổ trừng mắt nhìn nam nhân nằm nghiêng bên người, sau đó cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu trong cơ thể, vớt khăn từ trong thau gỗ lên, vắt khô, quay lưng về phía rồi lau sạch phía dưới của mình.

      Tiết Thụ cảm thấy mỹ mãn nhìn bóng lưng của nàng, mí mắt càng ngày càng trĩu nặng.

      Lúc Diệp Nha vừa nằm xuống đằng sau vang lên tiếng ngáy nhè .

      Nàng sửng sốt chút, xoay người lại chống tay lên nhìn . Nhìn chút nở nụ cười, đồ đầu đất này, còn dám mệt mỏi, mới đây mà ngủ mất rồi.

      Nàng cũng muốn ngủ, nhưng nơi đó có chút tê dại, nhịn được suy nghĩ miên man. Người này, cả ngày ở núi bận rộn mà còn có thể kéo dài thời gian lâu như vậy, nếu ban ngay rảnh rỗi dư thừa sức lực, biết còn muốn dày vò nàng bao nhiêu lâu nữa đây?

      Nàng vừa thẹn vừa giận chọt chọt vào eo của , bất mãn hừ tiếng, tay đặt lên ngực nàng, nhéo nhéo, rồi lại buông xuống ngủ tiếp.

      Diệp Nha nhìn bàn tay to lớn của , từ từ nhắm mắt lại, khóe miệng cười yếu ớt. Thực ra được thương như vậy cũng rất tốt.

      Rốt cuộc nàng cũng mệt mỏi lắm rồi, nằm chưa bao lâu chìm vào giấc ngủ say.

      Trong phòng lại yên tĩnh như lúc ban đầu, dường như trận hoan ái kích kiệt lúc nãy chỉ là giấc mộng.

      Nhưng nó chung quy vốn phải là mộng, bởi vì trừ bọn họ ra, còn có người cũng tham dự trong đó.

      Tiết Tùng lẳng lặng đứng ở cửa phòng bếp, nhìn về phía cánh cửa khép lại kia, ánh trăng chiếu vào tấm lưng rộng lớn của , nhưng chiếu vào được khuôn mặt .

      biết bản thân đứng bao lâu, chỉ biết là, dọc theo bờ sông rất lâu rất lâu, đợi tâm tình phiền não của mình bình phục lại, mới chậm rãi trở về. muốn đẩy cửa vào nhà, nhưng vừa giơ tay lên, chỉ trong chớp mắt, tay khựng lại, bởi vì nghe được động tĩnh từ đầu bên kia, tâm khắc trước vẫn còn bình tĩnh, thế mà chỉ trong nháy mắt lại trở nên dậy sóng.

      muốn nghe, muốn vào ngủ, như vậy sau này nàng vẫn là đệ muội của , lại khơi dậy bất kỳ gợn sóng nào nữa.

      Nhưng giọng của nàng dễ dàng bắt tù binh tâm , làm cho vô pháp bước thêm nửa bước nào nữa, chỉ có thể chịu dày vò đứng đó nghe nàng khẽ gọi: “A Thụ, A Thụ...”


      --------------------------------------------------------------

      /*-- Tác giả ra suy nghĩ của mình:--*/

      Đến lúc này lão nhị được ăn thịt ba lần, như vậy có nhiều ? Thực ra là hoàn toàn dựa theo con đường tình cảm phát triển mà viết thôi.

      Chương sau cơ hội cho Diệp Nha và lão đại tiếp xúc thân mật, đó cũng là lúc bắt đầu triển khai kịch tình cho lão đại.

      biết phải làm sao nữa, tốt nhất vẫn là viết từ từ , ăn quá sớm là vì muốn rèn luyện tính kiên nhẫn cho mọi người thôi, áp lực thực rất lớn, bởi vì ta rất xem trọng ý kiến của mọi người. Nếu chỉ là vấn đề chi tiết nội dung ta chắc chắn cố gắng thỏa mãn tất cả cầu của mọi người, nhưng nếu bay nhanh cho lão đại và lão tam ăn thịt, ôi chao, ta thực làm được.



    2. anhhai1997

      anhhai1997 Active Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      143
      ôi đại ca hãy cứ kiên trì:4::4::4:
      mingyu thích bài này.

    3. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Tội A Tùng, A Bách quá... Qua cơn bỉ cực tới hồi thái lai. Từ từ rồi cũng được ăn Nha Nha thôi.
      mingyu thích bài này.

    4. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Mong màn của a đại
      mingyu thích bài này.

    5. nước mắt của quỷ

      nước mắt của quỷ Well-Known Member

      Bài viết:
      216
      Được thích:
      323
      Ôi. Lúc đọc đến đoạn chị vs Thụ bắt đầu làm ta đoán là Đại ca đứng ở đâu đó nghe lén mà đúng . Có tình tiết này mới thúc đẩy đc Đại ca chứ. Ahihi
      mingyu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :