1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ Đại, Np, Sủng] Tiết gia tiểu nương tử - Tiếu Giai Nhân - 18+ [HOÀN+EBOOK]

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. anhhai1997

      anhhai1997 Active Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      143
      muốn có thịt của lão đại:yoyo17::yoyo17::yoyo17:
      mingyu thích bài này.

    2. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Ngốc có ngốc phúc... Ôi...
      mingyu thích bài này.

    3. tiji

      tiji Well-Known Member

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      331
      tớ chúc nàng trung thu vui vẻ nhé.....:yoyo14::yoyo14::yoyo14:
      mingyu thích bài này.

    4. Akiko

      Akiko Well-Known Member

      Bài viết:
      45
      Được thích:
      788
      Ôi tội nghiệp hai a wá cơ:yoyo44::yoyo44::yoyo44:
      đêm k ngủ cơ mà
      mingyu thích bài này.

    5. mingyu

      mingyu Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      3,922
      CHƯƠNG 35
      ---oOo---

      Tiết Tùng đêm ngủ.

      biết từ lúc nào, cơn mưa bên ngoài cửa sổ bất chợt tạnh , từ mưa gió mãnh liệt ban đầu chuyển thành rả rích giọt, sau đó từ từ ngừng hẳn, chỉ còn những giọt nước mưa đọng mái nhà chậm rãi trượt xuống mái hiên, từng giọt từng giọt rơi xuống dưới, phát ra giai điệu tí tách ngân vang.

      Thế nhưng trong góc phòng "Mưa rền gió dữ" lại lâu chưa dừng lại.

      Tiết Tùng đếm, nhị đệ tổng cộng ép buộc ba lần.

      Mỗi lần kết thúc, khó khăn lắm mới làm cho lồng ngực phập phồng kích động của mình trở lại bình thường, mơ mơ màng màng sắp ngủ thiếp , lại chợt bị hơi thở ồ ồ đầu bên kia làm bừng tỉnh. Mới đầu chỉ là tiếng thở dốc của nhị đệ và thanh va chạm vào nhau, qua lát sau, dường như nàng cũng tỉnh lại, đứt quãng phát ra tiếng hừ kêu như con mèo làm cho lại bị giày vò lần nữa. lần so với lần thời gian dài hơn, lần so với lần càng thêm giày vò.

      Chờ bên kia hoàn toàn yên lặng, sắc trời bên ngoài cũng từ đen kịt trở nên tờ mờ sáng, coi như cũng cần ngủ nữa, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi chút.

      Mấy con chim sẻ bay tới, đậu dây phơi quần áo dưới mái hiên, kêu ríu rít, rồi vỗ cánh bay .

      Tiết Tùng mở mắt ra, chuẩn bị rời giường.

      nhàng vén chăn lên, từ từ ngồi dậy, sợ đánh thức người bên cạnh. Đầu có chút choáng váng, giơ tay xoa trán, sau đó vô tình nhìn thoáng qua phía đông. Là vô tình thoáng nhìn qua sao? cũng biết nữa, chỉ là theo bản năng muốn nhìn xem chút, có mục đích gì, giống như bình thường sau khi thức dậy, xoay người mặc quần áo, ánh mắt vô ý nhìn nơi nào đó, có bất kỳ ý nghĩa nào mà nhìn chằm chằm nơi đó.

      Mà khi vô tình quay đầu lại nhìn, ánh mắt nhất thời thể dời , cho dù đáy lòng giọng thúc dục mau chóng quay đầu sang chỗ khác.

      Ngày mùa hè nóng bức, ba huynh đệ bọn họ đều ở trần mà ngủ, toàn thân chỉ mặc cái quần đùi. Nhưng từ khi trong nhà có nàng, và tam đệ đều sửa lại thói quen đó, trước khi ngủ nhất định mặc trung y. cho rằng nhị đệ cũng sửa lại, bất quá thay đổi cũng sao, dù sao nhị đệ và nàng đều là vợ chồng, thẳng thắn thành khẩn với nhau càng thêm thân mật.

      Nhưng giờ phút này, nhị đệ của chẳng những cởi trần toàn thân, còn quên giúp nàng mặc trung y vào nữa! Càng tệ hơn là, ngay cả chăn cũng chịu đắp kín.

      Chăn mỏng manh bị vứt ở sau lưng, phía dưới mơ hồ lộ ra vạt áo xanh biếc. ôm nàng nằm nghiêng, dán chặt vào lưng nàng, thân mật khắng khít... tấm lưng rộng lớn còn lưu lại mấy vết cào hồng hồng, che lại thân thể nhắn của nàng, chỉ hé ra đường cong phập phồng trắng như tuyết...Cánh tay trái của vươn ra, xuyên vào mái tóc dài bên dưới, làm thành gối nằm cho nàng, cánh tay phải ôm lấy nàng, bàn tay cũng biết đặt ở chỗ nào... hông hai người miễn cưỡng che góc chăn, vừa vặn giấu nơi thể gặp người, nhưng vì thế mà làm lộ ra hai đôi chân dài xếp chồng lên nhau...Đôi chân màu đồng của kẹp chặt lấy đôi chân trắng nõn mềm mại của nàng, bá đạo cho cự tuyệt.

      Tầm mắt Tiết Tùng tự chủ được mà di chuyển dọc theo đôi chân thon dài của nàng xuống phía dưới, cuối cùng dừng lại ở đôi bàn chân nhắn trắng mịn.

      Hình ảnh ảo tưởng trong đầu đột nhiên trở nên rất ràng, nhị đệ nâng chân của nàng gác lên vai, liệu lúc đó, đôi bàn chân nhắn này đung đưa như thế nào?

      Dưới mũi bỗng nhiên nóng lên, giống như có dòng nước ấm áp chảy xuống, kinh ngạc lấy tay lau, cúi đầu vừa nhìn, là máu.

      ngây người, lập tức tay bịt mũi, tay cầm lấy áo lót và tiết khố ở đầu giường, rón rén bước xuống, khom người cầm giày lên, nhàng ra ngoài. Coi bộ đêm nay trước khi ngủ, nhất định phải chuyện đàng hoàng với nhị đệ, rất nhiều chuyện trước kia nghĩ tới, đều phải dạy lần nữa, bằng nếu cứ còn tiếp tục như vậy, chỉ có và tam đệ, ngay cả nàng cũng cảm thấy cực kỳ xấu hổ ?

      Mặc quần áo chỉnh tề, cầm theo thau gỗ ra sân sau rửa mặt, rửa sạch xong vội vã quay về mà đứng ở bên hàng rào tre, ngẩn người nhìn mái nhà.

      Đứng tần ngần lúc thấy Tiết Bách cũng bịt mũi chạy ra, bốn mắt nhìn nhau, sau đó đều cảm thấy xấu hổ mà quay đầu .

      "Đại ca, huynh dậy sớm ..." Tiết Bách quay lưng lại lau máu mũi, bảo đảm còn chút dấu vết mới đến bên cạnh Tiết Tùng, nhìn mặt của .

      "Đệ phải cũng như vậy sao?" Tiết Tùng lạnh lùng trả lời, tam đệ có điểm đáng ghét nhất, có chuyện ràng, chỉ thích bóng gió quanh co lòng vòng.

      Tiết Bách cười hì hì, sờ sờ cái mũi lại : " lát nữa nhị tẩu tỉnh lại làm sao bây giờ? Đêm qua..."

      "Đêm qua có chuyện gì xảy ra, đệ lo học cho giỏi , đừng suy nghĩ chuyện lung tung." Tiết Tùng cắt đứt lời : "Sáng nay ta nấu cơm, ăn xong ta với đệ cùng lên thị trấn. Đúng rồi tam đệ, bán sói kiếm được nhiều tiền như vậy, ta muốn trích ra phần xây lại phòng ở, đệ cảm thấy như thế nào?"Gian nhà tranh qua nhiều năm cũ lắm rồi, coi như lợp lại bằng cỏ tranh lần nữa cũng thể kéo dài được bao lâu, bây giờ có chút tiền dư, xây ba gian nhà gạch ngói vững chắc, ở thoải mái, nàng cũng sống tốt hơn chút.

      Tiết Bách đương nhiên phản đối gì, "Được đó, nhưng mà phá bỏ ba gian phòng cũ rồi xây phòng mới, hay là xây hẳn cái khác ở bên cạnh?"

      Tiết Tùng im lặng lát, “Bên cạnh , bên này vẫn giữ lại, sau này dùng để để đồ linh tinh cũng được.” Dù sao ở nhiều năm như vậy, vẫn là có tình cảm.

      “Vậy đệ xin phép Triệu tiên sinh…”

      cần, đệ chuyên tâm học , chuyện trong nhà cần đệ lo lắng, ba gian phòng, ta với nhị ca của đệ cùng nhau xây, mất bao lâu.” Tiết Tùng lắc đầu, học tập mới là việc lớn, thể làm mất thời gian của tam đệ.

      Tiết Bách gì, biết chuyện đại ca quyết định bao giờ thay đổi, liền trực tiếp rửa mặt.

      Trong phòng bếp vang lên tiếng bẻ gẫy cành cây giòn giã, Tiết Thụ bỗng tỉnh dậy.

      Đêm qua sung sướng vui vẻ làm cho sáng nay cả người đều cảm thấy sảng khoái, mặc dù chưa ngủ được bao lâu nhưng cũng rất có tinh thần.

      Chớp mắt vài cái, xóa chút buồn ngủ, ôm chặt thân thể mềm mại trong lòng, dùng mặt cọ cọ đỉnh đầu của nàng, vô cùng thỏa mãn. Nương tử tốt, tốt, đêm qua sướng muốn chết…Nhớ lại tư vị mất hồn đó, chỗ nào đó của lại đứng lên.

      nghiêng người ngồi dậy, theo thói quen sờ sờ nơi đó của nàng, đáng tiếc mới vừa đụng tới bắp đùi, nàng liền yên đẩy đẩy, cái miệng nhắn non mềm chu lên, lông mày thanh tú hơi nhíu lại, khuôn mặt nhắn còn vương lại vài vệt nước mắt.

      Trong lòng Tiết Bách hoảng hốt, tối hôm qua mặc dù nương tử có lên tiếng giáo huấn , nhưng lại tức giận cào vài cái, ở lần tiến vào cuối cùng nàng thậm chí còn hung hăng cắn tay , bây giờ còn có thể thấy được mấy vết máu đó.

      dám nhìn nàng nữa, rất sợ, thôi xong rồi, nương tử khóc, phải lại giận chứ?

      hốt hoảng mặc quần áo, kéo chăn đắp cho nàng, lại sợ nàng thấy nóng mà chỉ đắp tới hông, sau đó rón ra rón rén chuồn ra ngoài, phải tìm tam đệ hỏi chút, nếu nương tử tức giận thèm để ý đến , hoặc là nương tử ủy khuất khóc, nên dỗ nàng như thế nào cho phải.

      Nhưng vừa bước ra cửa, cảm thấy có hai ánh mắt khác thường nhìn vào . lần lượt nhìn lại, đại ca lạnh lùng trừng mắt liền cúi đầu xuống tiếp tục nhóm lửa nấu cháo, còn tam đệ, ngồi ở cửa bắc, cầm sách trong tay, đôi mắt hơi hơi híp lại, dùng loại ánh mắt làm cho lòng người sợ hãi mà nhìn .

      Tiết Thụ cảm thấy bầu khí có chút kỳ lạ nhưng cũng để ở trong lòng, mở miệng lên tiếng: “Tam đệ, ta…”

      “Xuỵt…” Tiết Bách sợ hết hồn, ra hiệu đừng lên tiếng, nếu làm nàng thức dậy, tất cả mọi người đều xấu hổ.

      Nhìn Tiết Bách dè dặt cẩn thận, Tiết Thụ đột nhiên có cảm giác nằm mơ, cảnh tượng này, giống như từng xảy ra lần…A, đúng rồi, lần đó lúc vừa mới nhặt nương tử về, tối hôm đó tiến vào bên trong nương tử, sáng ngày hôm sau muốn trò chuyện với đại ca và tam đệ, tam đệ cũng giống hệt như thế này, cho phép chuyện, bọn họ làm cái gì cũng phải lén lút, là vì nương tử rất mệt mỏi, thể làm ồn nàng ngủ.

      Tối hôm qua nương tử cũng mệt mỏi, A, thảo nào tam đệ lại như vậy.

      hiểu gật đầu, bước ra ngoài, kêu Tiết Bách cùng ra sân sau với .

      Mới vừa đến dưới tán cây, Tiết Bách đánh vào ngực Tiết Thụ, tính quá nặng, nhung cũng tuyệt đối .

      “Tại sao đệ lại đánh ta?” Tiết Thụ vừa xoa ngực vừa uất ức trừng .

      “Ai bảo huynh nửa đêm khuya khoắt còn ép buộc nhiều lần như vậy, đệ và đại ca đều ngủ được!” Nhớ đến vô tận giày vò tra tấn, nhớ đến nhị ca ở bên kia buồn che giấu thở dốc liên tục, mà với đại ca ngay cả thở lớn cũng dám, xoay người cũng dám, chỉ có thể nằm yên nhúc nhích nghe động tĩnh bên kia, Tiết Bách liền hận đến nghiến răng.

      Tiết Thụ nghi hoặc nháy mắt mấy cái: “Ta có ép buộc…A, lúc đó mọi người còn chưa ngủ sao?”

      Tiết Bách gật đầu, muốn để cho người nhị ca chiếm hết tiện này cảm thấy áy náy. có ngốc, cũng nên biết loại chuyện này đối với nam nhân là tra tấn cỡ nào , dù sao bản thân cũng nhịn lâu như vậy, cũng nên mở mang đầu óc cho !

      Trong mắt Tiết Thụ lại là mảnh mờ mịt vô tội: “ ngủ được sao, có liên quan gì với ta? Ta với nương tử cũng chuyện làm ồn đến các ngươi.”

      Nương tử cho lên tiếng, chính là sợ làm ồn đến đại ca và tam đệ, cũng ngoan ngoãn nghe lời, cho dù sướng đến mấy cũng có la lên… Hừ, muốn ngủ cùng phòng với bọn họ, muốn ngủ riêng với nương tử, đến lúc đó muốn kêu kêu, thích nhất ở bên tai nàng gọi nàng bảo bối, thích nhất toàn thân nương tử mềm nhũn, dáng vẻ kiều rụt cổ lại trốn tránh .

      “Huynh…” Tiết Bách kinh ngạc, lập tức bất đắc dĩ lắc đầu. Thôi vậy, việc dạy dỗ nhị ca vẫn là để cho đại ca làm , tự thấy bản thân có đủ kiên nhẫn giải thích ràng với , cũng có khí thế như đại ca làm cho cho dù hiểu vẫn ngoan ngoãn nghe lời, vì thế sửa miệng hỏi: “Huynh tìm đệ làm gì?”

      Tiết Thụ lập tức lấy lòng nhìn : “Tam đệ, ta, tối hôm qua hình như ta làm nương tử khóc, đệ xem, nàng tỉnh lại có thể giận ta hay ?”

      Nàng khóc, Tiết Bách tất nhiên biết, càng biết nàng cũng phải bởi vì khó chịu mà khóc, mà là… Loại chuyện thân mật nam nữ này, sau khi xong việc cùng lắm là xấu hổ, làm gì đến mức tức giận, huống chi da mặt nhị ca dày như vậy, nhị tẩu cũng lòng chấp nhận , chừng trong lòng còn có thể cảm thấy…

      Khụ khụ, thể nghĩ tiếp nữa, an ủi vỗ vỗ vai Tiết Bách: “Yên tâm , nhị tẩu tức giận.” Cùng lắm là làm bộ tức giận lườm , để ý tới , giận dỗi chút, bất quá cho nhị ca biết, để cho sợ hãi , ai kêu chỉ biết hưởng thụ cho bản thân, còn làm ra bản mặt đáng ghét như vậy.

      Thấy Tiết Bách bình tĩnh thản nhiên như vậy, Tiết Thụ liền tin là , vui vẻ : “Vậy ta gọi nương tử dậy ăn sáng đây!” Lời tam đệ luôn luôn đúng, rất yên tâm.

      "Đừng !" Tiết Bách chạy nhanh tới kéo lại, “Tối hôm qua nhị tẩu ngủ rất muộn, huynh để cho nàng ngủ đủ , trăm ngàn lần đừng làm ồn nàng, nếu nàng tức giận đó!”

      “Ừ, vậy cũng được.” Tiết Bách dừng lại, gật đầu, kỳ thực cũng thích lúc ngủ bị người khác đánh thức.

      Tiết Bách lại nghĩ tới cảnh tượng mị hoặc vừa rồi. Nhị ca ngốc như vậy, sợ là tự mình mặc xong quần áo bỏ , giúp nàng mặc lại đàng hoàng. Túi sách của còn để trong phòng, nhưng muốn vào lấy đồ lại trông thấy cảnh nên thấy, lại chảy máu mũi lần nữa , liền : “Huynh trở vào phòng mặc trung y vào cho nhị tẩu , nhàng chút, đừng đánh thức nàng. Còn nữa, chờ đệ và đại ca rồi, mặc kệ nàng tỉnh lại hỏi huynh cái gì, huynh cũng được để cho nàng biết tối hôm qua chúng ta vẫn còn thức, cũng được với nàng là sáng hôm nay huynh mới giúp nàng mặc quần áo vào, biết ? khi huynh ra, nhị tẩu, nàng, nàng sau này cũng bao giờ cho phép huynh…tiến vào nữa…”

      Để tránh cho lúc gặp lại nàng cảm thấy xấu hổ, Tiết Bách lấy hậu quả Tiết Thụ sợ nhất đến hù dọa , nhưng nghĩ đến hàm ý ái muội “tiến vào”, khuôn mặt trắng nõn của hơi ửng hồng lên, bị cố ý cúi đầu che giấu .

      Vì thế, chờ lúc Diệp Nha ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao tỉnh lại, thấy Tiết Thụ ngoan ngoãn nằm bên người nàng, yên lặng chơi đùa với hầu bao mà nàng mới thêu được nửa. Trong phòng cũng có người khác.

      Nàng nhanh chóng nhìn xuống phía dưới.

      Ừm, tuy rằng chăn chỉ che được đến hông, nhưng trung y được mặc vào đàng hoàng, lộ ra chút chỗ nên lộ.

      Nàng đỏ mặt liếc nhìn Tiết Thụ, ngốc ngốc, nhưng may mà còn biết che đậy cho nàng.

      “A Thụ, đại ca và tam đệ đâu rồi?” Bên ngoài trời sáng như vậy, nhìn cũng biết tới trưa rồi, nàng dậy trễ như thế, biết đại ca và tam đệ nghĩ nàng như thế nào…

      Tiết Thụ thấy nàng tỉnh lại, vội vàng để hầu bao sang bên, có chút thấp thỏm nhìn nàng: “Đại ca và tam đệ trời chưa sáng lên thị trấn rồi, là sợ đường trơn trợt, cố ý sớm hơn thường ngày nửa canh giờ, cho nên có gọi nàng dậy làm cơm.” Đây đều là tam đệ dạy , bắt đọc thuộc vài lần mới bằng lòng thả .

      Diệp Nha thở phào nhõm, đúng là trùng hợp, nếu như vậy, bọn họ biết nàng ngủ nướng, cũng suy đoán lý do tại sao nàng dậy trễ như vậy. Còn tối hôm qua, trời mưa lớn như vậy, nàng cũng cố kiềm nén lên tiếng, chắc bọn họ nghe thấy động tĩnh gì đâu nhỉ?

      “A Thụ, việc ta ngủ nướng, chàng được cho đại ca và tam đệ, biết ?”

      Tiết Thụ sửng sốt, lập tức nhanh chóng rũ tầm mắt xuống, đôi mắt trong trẻo thường ngày cứ đảo qua đảo lại, chợt bước đến trước người nàng, thương lượng với nàng: “Nếu nàng giận ta, ta cho bọn họ biết…”

      Cảnh tượng hoang đường đêm qua bỗng chốc tràn vào trong đầu, mặt Diệp Nha như bị phỏng, quay đầu để ý tới .

      Tiết Thụ hiểu được tính tình của nàng chút, chỉ đỏ mặt mà mắng người, chứng tỏ nương tử cũng phải tức giận .

      “Bảo bối…” nhào tới người nàng, cầm mặt của nàng cho nàng trốn: “Bảo bối tốt, sau này ta cũng dám nữa, nàng đừng tức giận!”

      Nhìn khuôn mặt tuấn tú gần ngay trước mặt, Diệp Nha xấu hổ nhắm mắt lại, nhàng cắn cái: “Vô lại!”

      Cái miệng nhắn của nàng hồng nhuận ướt át, lúc cắn còn lộ ra mấy cái răng đáng , sau đó mím lại chặt, rồi như giận dỗi mà hơi chu lên, Tiết Thụ nhìn thấy tâm đều nhũn ra, chút suy nghĩ mở miệng ngậm môi của nàng…

      Cái gọi là vành tai tóc mai chạm vào nhau, uyên ương giao cảnh, cũng gì hơn cái này ?


      ---------------------------------------------------------------

      .*--Tác giả ra suy nghĩ của mình:--*.

      Lời dối thiện ý, bởi vì biết, cho nên mới hạnh phúc, che mặt…

      Gian nhà tranh: cần đập bỏ ta cần đập bỏ ta, ta chính là nhân chứng lưu giữ những ký ức khó quên suốt đời của các ngươi, sau đó nếu có ai muốn lén lút lại làm lần, hoan nghênh trở về a a a a a!!! Ưu điểm của ta chính là ánh sáng mờ ảo, tràn ngập hương vị hoài cổ, có thể ở “giờ phút cấp bách” nào đó gợi lên dục vọng cầm thú giấu dưới đáy lòng, khiến người ta đạt được kết quả thần kỳ ngoài ý muốn đó, hố hố…
      Last edited: 19/9/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :