1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ Đại, Np, Sủng] Tiết gia tiểu nương tử - Tiếu Giai Nhân - 18+ [HOÀN+EBOOK]

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. anhhai1997

      anhhai1997 Active Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      143
      hehehe ta mở hàng nhá...........
      hóng hóng hóng................<3<3<3<3<3<3
      mingyu thích bài này.

    2. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Kiên trì chờ tác giả cho ăn thịt.
      mingyu thích bài này.

    3. mingyu

      mingyu Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      3,922
      CHƯƠNG 33 (THƯỢNG)
      ---oOo---
      Edit: Mingyu
      Beta: Haruka234



      Tiết Thụ biết Diệp Nha khóc, chỉ nhìn thấy tiểu nương tử của lẻ loi đứng trước cửa nhà, che miệng đáng thương nhìn . Mưa lớn xối ướt mái tóc dài của nàng, vài sợi tóc lộn xộn dính vào trán nàng, dính cả vào hàng lông mày và mi mắt ướt sũng, làm nổi bật khuôn mặt nhắn tái nhợt của nàng, nàng như vậy thực ra rất đẹp rất đẹp, như hoa lê đầu cành bị mưa thấm ướt, nhưng đau lòng, nương tử bị ướt hết cả rồi!

      “Nương tử, sao nàng cũng ra đây?” chạy đến bên nàng, giơ bàn tay to che đỉnh đầu nàng.

      Diệp Nha bị động tác của chọc cười, để ý đến , kéo tay ra quan sát từ xuống dưới lần. Quần áo dính rất nhiều bùn chứng tỏ từng té ngã, nhưng bị rách, người cũng có vết máu, nàng thở phào nhõm, vẫn nhịn được hỏi : “ có bị thương chứ?”

      có…”

      “Được rồi, chúng ta vào nhà rồi .” Tiết Tùng và Tiết Bách tới, người trước xong liền nhanh vào sân, người sau vỗ vỗ vai Tiết Thụ, nhìn thoáng qua Diệp Nha.

      Diệp Nha theo bản năng trốn phía sau Tiết Thụ, ngẩng đầu lần nữa, Tiết Bách vào.

      Ánh mắt nàng xẹt qua bả vai đơn bạc của , dừng ở con thú lông xám vai Tiết Tùng, “A, đó là, là sói sao?”

      Diệp Nha khiếp sợ kéo tay Tiết Thụ, trong lòng từng đợt lo sợ, nàng chưa từng thấy sói, nghe bộ dạng rất giống chó săn, xảo trá hung mãnh, thường xuất thành đàn, mà Tiết Tùng bọn họ từ núi xuống…

      Nhắc tới con mồi, Tiết Thụ vô cùng phấn khích, vừa dắt tay nàng vào vừa lớn tiếng : “Nương tử, chúng ta rất lợi hại phải ? Có điều tất cả đều là công lao của đại ca. Buổi trưa lúc trời sắp mưa, đại ca phải về nhà, Đại Hoàng đột nhiên sủa chạy ra ngoài, chạy điên cuồng, lúc chúng ta đuổi tới nó cắn lộn với sói, còn cắn rất dữ dội, đại ca muốn giúp nó cũng được, sau đó hai chúng nó rớt vào cái hố to, đại ca thừa cơ hội dùng cây gỗ đánh chết con sói.”

      Diệp Nha nhớ đến vết thương người Đại Hoàng, đau lòng cho nó, lại cảm thấy con chó này gan lớn quá, đến sói cũng dám trêu chọc.

      suy nghĩ, ngực đột nhiên bị người chọc cái, nàng khẽ kêu tiếng, ngẩng đầu liền thấy hai con mắt sâu thẩm của Tiết Thụ, nhìn chòng chọc vào ngực nàng, giọng có chút khàn khàn: “Nương tử, chỗ đó của nàng lộ ra rồi…”

      Quần áo ướt đẫm dính sát vào người, làm lộ ra hai luồng đẫy đà đầy đặn nở nang mà mềm mại mê người.

      Diệp Nha mắc cở đỏ cả mặt, nàng đương nhiên biết bộ dáng tại của bản thân có bao nhiêu chật vật, bằng vừa rồi nàng cũng trốn tránh Tiết Bách đâu!

      Nàng vứt ‘móng vuốt’ còn luyến tiếc của Tiết Thụ ra, nhìn về phía phòng bếp, thấy Tiết Tùng và Tiết Bách cũng ở đó, đoán chắc bọn họ thay y phục rồi, vì vậy nàng chạy nhanh về phòng tây.

      Tiết Thụ tùy tiện đem con thỏ bị trói hai chân ném dưới mái hiên, hai ba bước liền đuổi theo.

      Vừa vào cửa thấy nương tử quay lưng về phía lau mặt, dáng người tinh tế đầy đặn. Hơi thở của nhất thời dồn dập, trở tay đóng cửa lại, bước nhanh đến bên nàng, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhắn trắng nõn như sứ của nàng: “Nương tử, ta giúp nàng cởi y phục ...” Thân thể nàng rất đẹp nhưng ngoại trừ lần đầu tiên lúc nàng tắm ra, chỉ có thể sờ nàng chút vào ban đêm, lâu rồi cũng chưa từng được nhìn kỹ.

      nhảm cái gì vậy!” Diệp Nha cáu giận ném khăn lau vào người , “Mau cởi y phục ẩm ướt ra, sau đó tự lau mình.” xong xoay người lấy y phục mới trong tủ ra cho cả hai.

      Tiết Thụ biết mặc đồ ướt rất dễ sinh bệnh, cho nên dứt khoát lột sạch ra, ném vào ghế gỗ bên cạnh, nhưng nghe lời lau tóc lau mặt, nhìn thân dưới dâng cao của mình, bước nhanh đến phía sau Diệp Nha kéo nàng quay người lại: “Nương tử, ta cũng giúp nàng cởi đồ, nếu cởi bị cảm lạnh đó!” đợi Diệp Nha trả lời, tự ý tháo đai lưng của nàng ra, vừa cởi vừa kéo, người Diệp Nha cũng chỉ còn lại cái yếm, bởi vì nước mưa lạnh lẽo, hai tiểu quả nho run rẩy đứng lên, hình dáng mê người chờ bị hái.

      Da thịt của nàng mát rượi, trắng nõn mịn màng, Tiết Thụ nuốt nước miếng, bàn tay to mò đến cái yếm, cầm bên vân vê nhào nặn, nhìn bàn tay đem vật tròn tròn phía dưới niết thành đủ mọi hình dạng, ngọn lửa trong ngực càng ngày càng nóng: “Bảo bối, chúng ta ngủ ?” biết lúc nào nên gọi nương tử, lúc nào nên gọi bảo bối. Kêu bảo bối, thân thể nương tử trở nên mềm nhũn, tay bé đẩy cũng có chút sức lực nào, chẳng qua nương tử từng , chỉ có lúc ngủ mới có thể kêu như vậy.

      Diệp Nha hết sức nhẫn nhịn dung túng rồi, bây giờ nghe những lời này, nàng thò tay nhéo ngực cái, đồ đầu đất, cơm tối vẫn còn chưa ăn ngủ, sợ người khác biết bọn họ làm gì sao?

      “Đừng ồn ào, nếu chàng muốn, đến đêm cho chàng…” Nàng muốn tránh thoát, lại chịu, nàng đành phải vùi đầu vào lồng ngực rộng lớn của buồn bực .

      Hơi thở ấm áp phất qua lồng ngực trần trụi làm tê dại hồi, Tiết Thụ càng luyến tiếc, mặt cởi yếm của nàng ra mặt kéo người nàng dán sát chỗ đó của , nhàng cọ xát: “Ta muốn ngay bây giờ!”

      Diệp Nha cũng muốn, lo lắng lâu như thế, tại có thể được ôm vào trong ngực như vậy, nàng rất muốn để mặc hôn nàng sờ nàng muốn nàng, cảm thụ được độ ấm và nhiệt tình của , đáng tiếc tại phải thời cơ tốt.

      Nàng ôm chặt eo của , dán khuôn mặt vào lồng ngực nhảy kịch liệt của , câu.

      Tiết Thụ trừng to hai mắt, đẩy nàng ra sau chút, thể tin nhìn nàng: “Nàng chứ? lừa ta?”

      Diệp Nha trốn tránh cúi đầu, lại đối diện với vật biết xấu hổ đó của đành phải nhắm mắt lại, lung tung gật đầu uy hiếp : “Nếu chàng còn thay đồ đàng hoàng, ta giữ lời đâu!”

      “Ta thay ta thay!” Tiết Thụ sắp bị tin tốt bất ngờ làm hôn mê, ôm Diệp Nha hôn cái, dường như rất sợ nàng đổi ý cầm khăn mặt qua bên cạnh thành lau người, vừa lau vừa nhìn chằm chằm hai tay che cái yếm của nàng: “Nương tử, nàng cũng mau lau , đừng để sinh bệnh đó!”

      Diệp Nha do dự lát, nghĩ đến tật xấu của bản thân, cũng thèm để ý đến đứng ở đó, quay lưng về phía cởi áo chà lau, thay quần áo sạch , xoay người lại liền thấy vẫn ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia lau tóc.

      Cũng rất biết nghe lời nha, nàng hài lòng cười cười, tới giựt lấy khăn mặt trong tay , đứng sau lưng giúp lau.

      Hai người chỉnh lý xong cùng đến phòng bếp.

      Tiết Tùng và Tiết Bách ngồi trò chuyện ở cửa bắc, thấy bọn họ ra, hai người dừng lại chút rồi tiếp tục tán gẫu.

      Đại Hoàng nằm ở bên cạnh yên lặng nghe, bộ lông người nó có chút lộn xộn, chắc là được lau chùi, mấy chỗ vết thương nghiêm trọng biết được ai băng bó, thắt nút xiêu xiêu vẹo vẹo. Nó tựa hồ thói quen như vậy, thường dùng đầu cọ tới cọ lui, lại dám dùng răng cắn xé, có lẽ nó cũng biết đây là vì tốt cho nó.

      Diệp Nha kêu Tiết Thụ dọn bàn, tự mình giở nắp nồi, múc canh gừng nấu xong vào trong tô, sau đó cẩn thận bưng tô canh đến bàn. bàn dọn sẵn bốn cái chén, nàng đặt tô canh lên bàn rồi ngồi xuống bên cạnh Tiết Thụ, múc cho mỗi người chén canh đầy, “Đại ca tam đệ, mau uống chút canh cho ấm bụng .”

      Nàng hề biết, mới vừa rồi cả ba huynh đệ đều hẹn mà cùng lưu ý đến nhất cử nhất động của nàng.

      Nàng khom lưng múc canh, sau khi múc xong đưa tay nắm vành tai trắng mỏng, vẻ mặt nghiêm túc cầm từng chén canh đưa tới trước mặt mọi người, sau đó cười ôn nhu rồi những câu ấm lòng với bọn họ. Sống nương tựa lẫn nhau bấy lâu nay, bọn họ quen với cuộc sống tùy tiện, mà tiểu nữ nhân này vốn được bọn họ nhặt về để bắt nạt, lại lòng quan tâm bọn họ, cho bọn họ quan tâm chăm sóc chưa bao giờ có.

      Tiết Tùng và Tiết Bách đồng thời cúi đầu, bưng chén lên thổi thổi rồi từ từ nhấp vào ngụm canh gừng nóng hổi. Hơi ấm tràn xuống cổ họng, thứ tình cảm nhè mà sâu lắng cũng lặng lẽ tràn vào trái tim đập thình thịch của bọn họ, dung nhập vào trong đó, dần dần mọc rễ. Còn Tiết Thụ, e dè mà nhìn chăm chú nương tử của , trong mắt tràn đầy hạnh phúc.

      Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, tiếng mưa ào ào vang dội. Người trong nhà vừa uống canh vừa giọng chuyện.

      Uống canh xong, có lẽ do bầu khí quá tốt, Diệp Nha vội dọn bàn mà lẳng lặng ngồi ở bên nghe ba huynh đệ trò chuyện. Trước kia Tiết Bách trở về quá muộn, cả nhà sau khi ăn cơm tối xong liền ngủ, hiếm khi có cơ hội ngồi lại với nhau như bây giờ, thong dong tự tại.

      “Đại ca, con sói này có thể bán được bao nhiêu tiền?” Tiết Bách lui người về phía sau, nhìn thoáng qua sói xám treo trong phòng củi.

      “Thịt sói ngày mai đưa cho Trương thúc, chắc có thể bán được chừng mười hai lượng. Da sói cần gấp, chờ ta lột bỏ rồi phơi khô làm tiêu bản, cũng có thể bán hơn mười mấy lượng.” Tiết Tùng tính toán tốt số tiền này đường về nhà. Lên núi săn thú, rất nhiều da con mồi đều có thể bán được chút tiền, lúc hiểu những thứ này, nhưng sau này Trương thúc cho biết da lông được tiêu chế giá càng cao, cũng giới thiệu cho vị lão sư trung niên mất con học hai tháng để nắm vững tay nghề này. Bất quá do chịu bán thân học nghệ, vị lão sư kia cố ý tuyên bố rằng trước khi đối phương qua đời thể tự lập môn hộ, đoạt mối làm ăn với người ta.

      “Nhiều tiền như vậy sao, đệ muốn mua vải bông mới cho nương tử may xiêm y!” Tiết Thụ cười toa toét , lấy lòng nhìn về phía Diệp Nha.

      Diệp Nha đâu ngờ đột nhiên câu như vậy, lập tức đỏ mặt lúng túng nhìn Tiết Tùng, “Đại ca, huynh đừng nghe Tiết Thụ bậy, xiêm y của ta đủ mặc rồi, tiết kiệm vẫn tốt hơn, giữ lấy sau này tam đệ thi có thể dùng tới.” Hoặc là mời bà mai giúp đại ca lo việc hôn cũng được, chẳng qua những lời nàng dám .

      Tiết Tùng vừa định , Tiết Bách cười trước: “Nhị tẩu cần phải để ý đến đệ, Triệu tiên sinh nếu năm sau đệ có thể thi đậu lẫm sinh** cho đệ mượn sách đọc, có sách rồi sau này đệ cũng cần phải tốn quá nhiều tiền nữa.” Thực ra Triệu tiên sinh còn nếu có thể đạt được thứ hạng cao tiến cử cho huyện lệnh Vạn Sơn, miễn phí ăn ở khi học ở huyện, nhưng bây giờ chỉ có lòng tin thi đậu lẫm sinh, cũng dám nhiều, nếu năm sau may mắn đạt được thứ hạng cao, đến lúc đó cũng xem như chuyện vui.


      (**) Lẫm sinh: dùng trong đời nhà Minh - Thanh của Trung Quốc, chỉ những người học trò được triều đình cấp lương để theo học tới lúc thành danh.

      cười tinh thần phấn chấn, cho dù là ai cũng có thể cảm nhận được tự tin đó, Diệp Nha càng cảm thấy kính nể . Là lẫm sinh đó, hình như toàn huyện cũng chỉ có hai mươi người, bởi vì lẫm sinh có thể được phát gạo và ngân lượng, đặc biệt đối với những học sinh nghèo càng có tính cạnh tranh, tam đệ có tự tin như vậy, chứng tỏ học rất tốt, chừng tương lai có thể thi đậu! Nếu tam đệ thi đậu việc hôn nhân của và đại ca càng dễ dàng rồi!

      Nàng đắm chìm trong mơ ước tốt đẹp của mình, quên thu hồi ánh mắt nhìn về phía Tiết Bách. Vì vậy trong mắt người khác giống như nàng ngắm nhìn vậy.

      Mặt Tiết Bách có chút nóng lên, bình tĩnh cúi đầu xuống, trong mắt ba quang lưu chuyển. Nàng, lại ngẩn ngơ nhìn sao?

      Tiết Thụ bĩu môi, cũng biết là vì Diệp Nha từ chối thành ý của hay là vì nàng nhìn tam đệ ngẩn ngơ. Để đoạt lại chú ý của nương tử, lặng lẽ nhéo tay nàng cái. Diệp Nha giật mình tỉnh lại, đột nhiên ý thức được bản thân thất thố cũng ngồi yên nữa, cúi người nhanh chóng thu dọn chén bát muốn rời khỏi đây.

      Tiết Tùng ho tiếng: “Phần của tam đệ ta chừa lại, có điều đệ muội, muội cũng đừng khách sáo, muốn mua gì cứ mua.” Tiện tay đẩy chén của mình qua.

      “Vâng, muội biết rồi.” Diệp Nha nhận lấy cái chén, đứng lên đến phòng bếp rửa chén.

      Tiết Tùng trừng mắt nhìn Tiết Thụ: “Đệ giết con thỏ , tối nay chúng ta ăn thịt thỏ.” Cả ngày chỉ biết làm việc đàng hoàng, nghĩ rằng người khác nhìn thấy sao, còn làm cho nàng xấu hổ.

      Tiết Thụ thở hổn hển gõ bàn chút, “Huynh chỉ biết sai bảo đệ, sao kêu tam đệ làm chứ?”

      Tiết Tùng ngờ còn dám bắt bẻ, sắc mặt càng khó coi, hơi lớn tiếng : “Đệ có hay ?”

      Tiết Bách phát bởi vì giọng điệu nghiêm nghị của đại ca mà đôi tay rửa chén của Diệp Nha dừng chút, sợ hù dọa nàng, vội nháy mắt với đại ca, đùa: “Đệ cho, nhị ca cũng mệt mỏi cả ngày rồi.” Đứng dậy liền muốn vòng qua phía sau Tiết Thụ.

      Tiết Thụ rất sợ đại ca, thấy mím môi chặt mặc dù có ngăn cản tam đệ nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng như trước, liền giọng hừ cái, dành trước vào sân. Đại ca xấu, từ thiên vị tam đệ, việc gì nặng nhọc cũng bắt làm, chỉ giết con thỏ mà cũng bắt buộc làm.

      Tiết Bách bất đắc dĩ lắc đầu, theo sát phía sau chuẩn bị che dù cho .

      Hai người xắn ống quần ra ngoài biết chỗ nào giết thỏ, trong phòng bếp chỉ còn lại Tiết Tùng và Diệp Nha.

      Diệp Nha rửa chén xong, bưng chúng đến tấm ván gỗ ở phía bắc úp xuống, thấy Tiết Tùng nghiêng đầu về cửa bắc ngẩn người, cho là vẫn còn giận Tiết Thụ, suy nghĩ chút nhịn được : “Đại ca, A thụ phải cố ý làm nghịch ý huynh, bản tính vốn bướng bỉnh, lâu lâu muốn lén lười biếng chút...”

      Giọng của nàng nhàng uyển chuyển, có chút dè dặt sợ tức giận, cũng có chút nuông chiều bảo hộ giúp Tiết Thụ cầu xin.

      Tiết Tùng quay đầu nhìn nàng, nụ cười nhàn nhạt hiếm thấy mặt: “Muội suy nghĩ nhiều rồi, ta làm sao có thể giận ? Ta chỉ suy nghĩ việc khác, yên tâm .” Từ trước đến nay toàn là phải xin lỗi người khác vì việc làm ngu ngốc của nhị đệ, bây giờ lại có người vì nhị đệ cầu xin trước mặt , loại cảm giác này có chút kỳ diệu.

      Đại ca nở nụ cười...

      Diệp Nha thụ sủng nhược kinh, lập tức vì suy đoán lung tung của mình mà xấu hổ, nàng cũng biết nàng trả lời thế nào, chờ nàng bình tĩnh lại, ngạc nhiên phát bản thân đứng ở phòng tây rồi.

      Trong phòng bếp Tiết Tùng kinh ngạc nhìn Diệp Nha bối rối chạy trốn, khỏi nhíu mày cái, chẳng lẽ lỡ lời? Tại sao mà mỗi lần ở chung với nàng chưa được vài câu, nếu phải là nàng vội vàng rời , cũng là nét mặt khác thường tránh xa ?


      ***
      Last edited: 10/9/16

    4. anhhai1997

      anhhai1997 Active Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      143
      haizz.....ko biết diệp nha gì với bạn tiết thụ vậ
      :059::059::059:

    5. mingyu

      mingyu Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      3,922
      @anhhai1997 Diệp Nha hứa lời hứa rất dại dột :hoho: chỉ tội cho đại ca và tam đệ :050:

      Hạ chương thông báo có thịt nhé :hoho:
      tiji, anhhai1997Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :