1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ Đại, Np, Sủng] Tiết gia tiểu nương tử - Tiếu Giai Nhân - 18+ [HOÀN+EBOOK]

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lyn

      Lyn Well-Known Member

      Bài viết:
      139
      Được thích:
      1,616
      @Tieu An nhìn cmt của nàng mà ta thấy có động lực để edit ghê:059::059::059:

    2. Lyn

      Lyn Well-Known Member

      Bài viết:
      139
      Được thích:
      1,616
      CHƯƠNG 21: Chăm sóc
      ---oOo---
      Editor: Lyn
      Beta-er: Mingyu



      Tiết gia khai hoang gieo trồng, tổng cộng bận rộn mất năm ngày, may mắn thời gian có chậm trễ, hộ khác thu hoạch xong lúa thóc, bọn họ cũng thuận lợi làm xong công việc.


      Mặt trời ngã về tây, kéo dài bóng lưng của bọn họ, gió đêm chầm chậm thổi phớt qua, xua tan mỏi mệt mấy ngày nay. Mặc kệ làm việc vất vả cỡ nào, lúc ba người đứng bờ ruộng, nhìn thửa ruộng được khai khẩn sạch , trong lòng thấy rất vui mừng, cảm giác này gì có thể so sánh được.


      Điều đáng mừng hơn là, vết thương của Tiết Tùng khá hơn rất nhiều. Người nhà khỏe mạnh, năm sau lương thực bội thu, đây chính là cuộc sống giản dị mà người nhà nông luôn ao ước.


      Buổi tối Diệp Nha làm mì sốt, đáng tiếc Tiết Bách vẫn chưa về.


      " trễ vậy rồi, sao tam đệ còn chưa về?" Diệp Nha đứng ở cửa, có chút lo lắng, nàng hỏi Tiết Tùng: "Trước kia cũng có khi đệ ấy về trễ thế này sao đại ca?"


      Tiết Tùng yên lặng nhẩm tính ngày, rồi giải thích với nàng: "Mấy ngày qua bận rộn, ta quên với muội, cứ đến cuối tháng, đệ ấy đều ở lại thị trấn viết thư dùm người ta, đến trời tối mới về. Chúng ta ăn trước , chừa cho đệ ấy chút đồ ăn là được."


      ra là vậy, Diệp Nha yên tâm, nàng còn tưởng Tiết Bách xảy ra chuyện gì đường chứ, dù sao đường núi buổi tối cũng rất nguy hiểm.


      Tiết Bách ở thị trấn, thấy mấy người quen thường thuê viết thư về hết, đường xá càng ngày càng vắng, từ xa truyền đến tiếng phụ nhân gọi con về ăn cơm, cũng bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, trả mấy dụng cụ bài sạp lại cho chưởng quầy, chào từ biệt với ông ấy, sau đó ung dung trở về nhà. Hôm nay tiền lời rất khá, kiếm được ba mươi văn tiền, về nhà đưa cho nhị tẩu, chắc nàng vui lắm nhỉ?


      Nghĩ đến đôi mắt phảng phất biết chuyện của nàng, bất tri bất giác bước nhanh hơn.


      Sắc trời tối, đường người lại rất ít, tầm mắt của tự chủ dừng lại người lão phu nhân, người nọ vừa ra từ trong ngõ, trông khoảng năm mươi tuổi, nhìn dáng vẻ của bà ấy, đoán chừng thân thể còn rất khỏe mạnh.


      Ý niệm trong đầu vừa lóe, lão phu nhân đó đột nhiên đứng lại, giơ tay lên muố đỡ trán, ngay sau đó ầm tiếng ngã xuống phía trước!


      Tiết Bách kinh ngạc, vội vàng chạy tới đỡ người dậy.


      "Đại nương, bà có sao ?" Lão phu nhân hé mắt, hình như vẫn còn mê man, chư phản ứng kịp .


      "Ta làm sao vậy, choáng đầu quá, ui da, thắt lưng của ta..." Lão phu nhân nhắm mắt lúc, cảm thấy đỡ hơn chút, mới mở ra, vừa hỏi chuyện Tiết Bách, vừa nhờ giúp đỡ người đứng lên, nghĩ tới vừa mới đứng hơi ngồi dậy, thắt lưng lại thấy đau.


      Tiết Bách dám dùng sức kéo bà dậy, "Hay cháu đưa bà đến y quán nhìn xem thế nào?" Xương của người già vốn tốt, thể qua loa tùy tiện bỏ mặc được.


      " cần cần, thắt lưng của ta luôn đau như vậy, là bệnh cũ rồi, cố thêm chút nữa đỡ thôi, chỉ là thể nổi. Chàng trai trẻ, ta có việc gấp phải về nhà, cháu có thể đỡ ta đoạn đường ? Ui da... Nếu cháu có việc gấp, vậy đỡ ta qua bên kia ngồi lát, rồi ta tự ."


      Lão phu nhân tóc hoa râm, thân mình gầy gò, vẻ mặt bất lực ngửa đầu nhìn . Tiết Bách nhẫn tâm để bà lại nơi này, liền : "Cháu vội, cháu đưa bà về nhà, biết nhà bà ở đâu?" Cùng lắm sau khi làm xong tức tốc chạy về nhà, mùa hè ngày dài, vẫn có thể về nhà trước khi trời tối.


      Đáy mắt lão phu nhân lộ ra tia vừa ý, chỉ ngón tay về phía trước, ý bảo Tiết Bách đỡ bà hướng đằng kia.


      Nhà lão phu nhân cách đầu đường vừa rồi cũng xa, nhưng Tiết Bách dám quá nhanh, vì vậy mất ít thời gian.


      Cuối cùng hai người cũng dừng lại trước cánh cửa lớn. Ngoài cửa được dọn dẹp sạch , cửa lớn được sơn đen chút tỳ vết, nhìn lại quần áo người lão phu nhân có lẽ gia đình bà cũng rất khấm khá.


      tay đỡ lão phu nhân, tay gõ cửa.


      Bên trong truyền đến tiếng bước chân vội vàng, cánh cửa liền mở ra, tới là tiểu nha hoàn mới mười mười hai tuổi.


      Tiết Bách đỡ người giao cho tiểu nha hoàn, dặn dò hai câu, rồi xoay người rời .


      Lão phu nhân có ý giữ lại, mời uống chén trà rồi , Tiết Bách đành phải nhà ở trong núi, nếu sớm về kịp trước trời tối, lão phu nhân nghe vậy mới đồng ý cho về.


      Đợi bóng dáng biến mất ở góc đường, tiểu nha hoàn nhịn được hỏi: "Lão phu nhân, người lão gia chọn là thư sinh kia sao?" Bộ dạng rất tuấn, có lẽ tiểu thư rất vừa lòng?


      Dương lão phu nhân cười gật đầu, buông tay tiểu nha hoàn, nhanh chậm vào trong viện, dáng thẳng tắp, nào còn bộ dáng của người đau lưng chứ?


      Dương lão gia nhàn rỗi ngồi bên bàn ăn, nhắm mắt dưỡng thần, bình chân như vại chờ phu nhân tiến vào.


      Bên ngoài truyền đến giọng trêu đùa quen thuộc, ông mở mắt, ánh mắt đầu tiên liền rơi vào khuôn mặt của cháu Dương Hinh Lan, thấy mặt nàng cười phiếm hồng, tính tình ương ngạnh bướng bỉnh xưa nay, rốt cục cũng nhiễm chút ngượng ngùng mà các nương nên có, ông nghĩ việc này xem như định rồi .


      "Thế nào? Hôm nay hai bà cháu thử, cũng gặp người ta rồi, có thấy vừa lòng ?"


      Dương Hinh Lan khẽ hừ tiếng, cũng xấu hổ chạy , mà lại ngồi xuống bên cạnh ông, đôi mắt nhìn về phía hai lão nhân gia, muốn nghe xem hai người họ gì, tuy rằng trong lòng nàng ngầm đồng ý.


      Dương lão phu nhân kêu mấy nha hoàn ra ngoài, ngồi đối diện trượng phu, gật đầu : "Ông sai, thư sinh đó tướng mạo tốt, tính tình cũng tốt, chỉ là, ta sợ muốn ở rể nhà chúng ta."


      Nhà bọn họ vốn là phú hộ ở Đông Kiều, nhà có trăm mẫu ruộng đất, cũng có vài cửa hàng buôn bán rất tốt, đáng tiếc lại gặp nạn, năm Dương Hinh Lan ba tuổi, bởi vì cha nàng chọc phải ác bá có quyền thế, vì vậy bị người hãm hại bỏ tù, vì muốn cầu xin quan phủ cứu người, hai ông bà phải bán cửa hàng, đất đai, nhưng cuối cùng cũng cứu được người, chỉ nhận được tin tức người mắc bệnh chết trong tù.


      Tin dữ truyền đến, con dâu mang thai chấn kinh quá độ xác hai mạng, nam thai hình thành cũng mất trong bụng mẹ. Hai ông bà già cả, còn gặp đả kích liên tục như vậy, thiếu chút nữa cũng đau khổ muốn chết, đứa con trai duy nhất cùng tôn tử đều chết, bảo họ sau này phải sống như thế nào đây!


      Nhưng mặc kệ đau lòng bao nhiêu, cuộc sống vẫn tiếp tục, huống chi trong nhà còn có cháu bảo bối phấn điêu ngọc trác cần bọn họ chiếu cố. Tuy rằng mất tất cả sản nghiệp, nhưng vẫn còn tòa nhà này, và hơn năm mươi mẫu ruộng đất, Dương lão gia vốn có chút thủ đoạn, mười mấy năm nay, tuy rằng bởi vì chuyện của nhi tử mà muốn theo nghiệp buôn bán nữa, nhưng ông vẫn giữ vững được số sản nghiệp còn lại, nuôi người nhà sống cuộc sống như tiểu địa chủ. Sau đó nhận được tin tức, cả nhà kẻ thù đắc tội với người càng có quyền thế hơn, nên chết thảm hại, thù hận tận sâu trong đáy lòng hai người cũng vì vậy mà tiêu tan, bắt đầu chuyên tâm thay cháu tìm kiếm người thích hợp để ở rể.


      Dung mạo Dương Hinh Lan hoa nhường nguyệt thẹn, lại được hai ông bà dạy dỗ cẩn thận, nàng là tài nữ có chút danh tiếng trong vùng, thi từ ca phú mọi thứ tinh thông. Nhưng cũng vì vậy mà ánh mắt chọn người rất cao, người xấu nàng chê chướng mắt, cao thấp mập ốm tóm lại phàm là người chủ động đến cầu ở rể, nàng đều có thể tìm ra lỗi của người đó để từ chối, chậm trễ cho tới hôm nay, nàng thành mười tám lỡ .


      Tháng trước có người nhắc tới Tiết Bách, Dương lão gia hỏi thăm tỉ mỉ phen, rất vừa lòng, sau đó liền sắp xếp mọi chuyện ngày hôm nay.


      "Đồng ý hay , phải hỏi qua mới biết được. Nhà khó khăn như vậy, cả ba huynh đệ đến nay đều chưa có thê tử, chỉ cần đồng ý đến ở rể nhà chúng ta, ta cho Tiết gia hai mươi mẫu đất, hôn của huynh đệ chúng ta cũng gánh vác. Tình cảm huynh đệ bọn họ rất tốt, cho dù vì mình, cũng lo lắng cho hai người đó." Dương lão gia xoay xoay trà trước mắt, bộ dáng vui vẻ như cũ, vô cùng bình tĩnh.


      Nam tử ở rể phải từ bỏ đường công danh, Dương lão phu nhân còn có chút lo lắng: "Vì nhà khó khăn như vậy, ta mới càng nỡ, hai huynh đệ họ nhịn ăn nhịn uống cho học, phải là kỳ vọng thi đỗ tú tài lập công danh sao? Tương lai làm quan phát tài..."


      "Bà nghĩ muốn làm quan dễ như vậy sao ?" Dương lão gia xuy , giương mắt cắt đứt lời của bà, "Tú tài, cử nhân, tiến sĩ, càng lên cao càng khó, đặc biệt là tiến sĩ, cho dù có danh sư chỉ dẫn, cũng chưa chắc có thể đậu được. Trấn như chúng ta, chỉ có đám cử nhân nghèo túng ở phố đông, có dạy được tiến sĩ sao? Nhà bọn họ nào có tiền để mà lo lót cho ? Nếu là người thông minh, phải biết rằng, vùi đầu khổ học để tìm thứ tiền đồ mờ mịt, còn bằng ở rể nhà chúng ta hưởng thụ vinh hoa phú quý. Hơn nữa, cũng có sẵn lý do ở rể cho nhà chúng ta, đó là vì hai ca ca của mình, truyền ra ngoài cũng quá khó nghe. Yên tâm , ta tìm cơ hội chuyện với , ta tin có thể cự tuyệt việc hôn này."


      Hai lão nhân ngươi câu ta câu chuyện, Dương Hinh Lan ở bên cạnh liền nâng cằm nhìn.


      Nàng rất vừa lòng , bất kể xảy ra chuyện gì, có người tài giỏi như tổ phụ làm chủ, chắc chắn đều giải quyết được. Bất quá, sau khi gặp mình, chừng lại càng vui vẻ đồng ý sao?


      Vậy nàng nhất định phải tìm cơ hội gặp , nghĩ đến vừa rồi nhìn lén khuôn mặt tuấn lãng của , mặt nàng nhịn được nóng lên.


      ***


      Suy tính của Dương gia, Tiết Bách hề biết, sợ trở về quá muộn khiến người nhà lo lắng, gần như là cắm đầu cắm cổ chạy về, đến đầu thôn mới chạy chậm lại, đợi gió đêm thổi lúc, chờ hô hấp trở lại bình thường mới tiếp tục về nhà.


      Rất xa, thấy ba thân ảnh mơ hồ ngồi trong sân, thậm chí nghe thấy tiếng thầm của nhị ca.


      chạy nhanh đến, "Đại ca, đệ về rồi, hôm nay đông khách, nên về hơi muộn tí, mọi người ăn cơm chưa?"


      Tiết Tùng đứng lên, đợi đến gần cẩn thận đánh giá phen, thấy người vẫn tốt, gật đầu, với Diệp Nha: "Hai người mau ngủ ." Bận rộn ngày, cũng thấy mệt.


      Diệp Nha "Ừ" tiếng, giọng dặn dò Tiết Bách: "Tam đệ, mau ăn cơm , ăn xong ngâm chén đĩa trong nồi là được, ngày mai ta rửa." xong bước vào phòng. Nàng là con nhà nông, nhưng ở Tôn phủ ngây ngốc mấy năm, thân thể khỏe mạnh như hồi , mấy bữa trước nàng gắng gượng chịu đựng, nhưng bây giờ nàng chịu nổi nữa, thầm nghĩ lên giường nằm ngủ giấc tới sáng.


      Giọng của nàng mơ hồ , Tiết Bách thấy nàng rất mệt mỏi, sờ sờ xâu tiền ở cổ tay áo, lên tiếng.


      Sáng mai đưa cho nàng cũng được, khi đó cũng có thể thấy khuôn mặt kinh hỉ của nàng.


      /*--Tác giả ra suy nghĩ của mình:--*/

      Ngày mai ta có việc bận rồi, thể dừng lại nội dung chính của truyện. Nhưng ta cho ngốc Thụ phiên ngoại , là do ta cơ khát chịu nổi mới viết miếng thịt ăn cho đỡ thèm ( chỉ vì mọi người muốn đọc, mà còn là vì ta muốn viết, nhưng mạch truyện cho phép!). Vì vậy để tránh quấy nhiễu kịch tình, ta viết chương trong mơ, xem như bồi thường, được ?

      P/s: Chương sau là ngoại truyện cơ mà có ...
      Last edited by a moderator: 27/1/17

    3. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Thông minh chỉ dùng để đối phó với bà xã đòi thịt. ngưỡng mộ bạn Thụ.

    4. nhimxu

      nhimxu Active Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      158
      Mình thấy thích tiết tùng nhất ó

    5. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      ngốc vì đồn cả đầu óc vào việc làm làm làm ^^

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :