1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ Đại, Np, Sủng] Tiết gia tiểu nương tử - Tiếu Giai Nhân - 18+ [HOÀN+EBOOK]

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      @Lyn @Mai Trinh : nếu các nàng bận gì thông báo với smod tiếng nha. Chứ thể dừng đăng truyện lâu như vậy được. Khi nào online báo với ta tiếng nhé.
      quỳnhpinkyQuan Tiểu Yến thích bài này.

    2. Natsuki

      Natsuki Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      20
      Thanks nàng nhé ^_^

    3. Lyn

      Lyn Well-Known Member

      Bài viết:
      139
      Được thích:
      1,616
      @eloite mấy ngày ta hơi bận, mai hoặc kia ta post chương mới.
      eloite thích bài này.

    4. Cindy.Cindy

      Cindy.Cindy Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,835
      @Lyn *nháy mắt* nàng có cần beta k:th_12::th_12::th_12:
      quỳnhpinkyQuan Tiểu Yến thích bài này.

    5. Lyn

      Lyn Well-Known Member

      Bài viết:
      139
      Được thích:
      1,616
      Chương 20: Kiên định

      Sáng sớm ngày hè núi, gió thổi lồng lộng, mang theo cảm giác mát mẻ.


      Diệp Nha mông lung tỉnh lại, còn chưa mở mắt cảm thấy có cánh tay ấm áp ôm eo mình, hơi nặng.


      Nàng lặng lẽ mở con mắt mới phát cả người đều nằm trong lòng Tiết Thụ, đầu gối lên vai , khuôn mặt kề sát bờ ngực rắn chắc mạnh mẽ phập phồng theo hơi thở của , mà tay nàng cũng ôm lấy vòng eo cứng rắn của ...


      Trong nháy mắt khuôn mặt của nàng liền phiếm hồng , cảnh tượng đêm qua lập tức tràn vào đầu.


      ngậm vành tai nàng liếm mút, ghé vào tai nàng những lời làm cho người ta nghe xong liền mặt đỏ tim đập, nhưng nàng nghe xong lại thấy mê mẩn, luyến tiếc làm cho niềm vui của bỏ dở giữa chừng, thà chịu đựng xấu hổ và đau nhức cũng muốn thỏa mãn ước nguyện của , nàng cầm “tiểu huynh đệ” của lên lên xuống xuống, thở dốc hổn hển, cuối cùng ôm nàng chặt, run rẩy vui sướng tiết ra.


      Khi đó nàng mệt mỏi cùng cực, muốn làm gì nữa, tùy tiện lau tay vào quần của , thèm quan tâm mấy câu ngu ngốc nữa, xoay người sang chỗ khác ngủ. Nàng dường như nghe đến chỗ kể bữa nay làm gì, ý thức sau cùng, nàng chỉ nhớ mình bị ôm vào lòng, nhàng hôn mặt nàng, rồi tới lỗ tai, sau đó khẽ : “Nương tử dấu, nàng chính là tiên nữ mà ông trời ban cho ta.”


      đúng là tên ngốc, nếu nàng là tiên nữ để mặc tùy ý khi dễ như vậy...


      Nhìn ra bên ngoài, sắc trời sáng, hôm nay phải ra đồng làm việc, nàng giở tay lên , muốn xuống giường chuẩn bị đồ ăn sáng.


      Nhưng nàng vừa mới trở mình, liền mơ hồ thầm vài tiếng, bàn tay to ôm nàng chặt hơn, thuận thế luồn vào trong vạt áo, chuẩn xác đặt lên ngực nàng, sờ soạng hai cái, sau đó ngoan ngoãn dừng lại.


      Diệp Nha sửng sốt, nhịn được ngẩng đầu nhìn , thấy lông mày của giãn ra, tiếp tục ngủ say, khóe môi mang theo ý cười thỏa mãn.


      Ngay cả ngủ cũng muốn làm mấy chuyện xấu, nàng tức giận đẩy ra, thấy vẫn ngủ mê mệt, liền kéo chăn phủ lên người, nhàng cởi trung y, chuẩn bị thay ngoại sam.


      Tiết Thụ bỗng nhiên bừng tỉnh, trợn mắt liền thấy nàng vươn cánh tay trắng nõn tìm quần áo ở đầu giường.


      chớp chớp mắt , ra nương tử luôn thừa dịp ngủ say lén lút thay y phục!


      Nhớ lại cảnh đẹp dưới chăn, hoàn toàn tỉnh lại, chút suy nghĩ liền tiến tới, giở chăn che người nàng, mặt ngốc nghếch nhìn chằm chằm dáng người yểu điệu đột nhiên ra của nàng, “Nương tử, ta còn muốn, nàng sờ ta chút nữa !” để ý khuôn mặt vừa ngượng ngùng vừa kinh hoảng của nàng, nắm lấy tay nàng đặt lên hạ thân dâng trào của .


      Diệp Nha chấn động, bản năng muốn trốn tránh, nắm chặt quần áo che lên người. Nhưng nhìn thấy ánh mắt cầu xin của , nàng kích động nữa, ngốc như vậy, có lẽ nàng nên sớm làm quen với thói đánh bất ngờ của mới được.


      “A Thụ, hôm nay chúng ta ra đồng làm việc, ta phải nấu cơm sớm, chàng đừng nháo nữa, để ta mặc quần áo.”


      Nàng thản nhiên như vậy, làm Tiết Thụ cảm thấy quen, sờ sờ đầu, cam lòng buông tay nàng.


      Diệp Nha cố gắng để ý tới phân thân cứng rắn, nóng rực dưới tay, kiên nhẫn giải thích cho : “Ý ta là nếu nấu cơm, lát nữa đại ca và tam đệ thức dậy, chàng muốn khiến bọn họ chờ cơm sao? Tam đệ còn phải học, chúng ta phải thừa dịp mặt trời chưa lên cao sớm ra ruộng, ta làm sao còn thời gian cho chàng nữa? Đúng rồi, đại ca còn bị thương, chàng chính là người duy nhất trong nhà có thể làm việc, phải cố gắng làm tốt đó, biết ?”


      Lửa nóng trong mắt Tiết Thụ chậm rãi thối lui, lưu luyến buông tay nàng ra, “Đêm nay nàng phải làm giúp ta!”


      Diệp Nha còn có thể gì?


      ***


      Rửa mặt xong, chạy nhanh ôm củi nhóm lửa, Diệp Nha kêu Tiết Thụ nấu nồi cháo, còn nàng ở bên cạnh nhào bột làm bánh, làm việc nặng phải ăn như này mới chịu được cơn đói. Nàng bận rộn vô cùng, lúc Tiết Tùng và Tiết Bách cùng ra, nàng vẫn còn say sưa với việc nướng bánh, hoàn toàn có thời gian nhớ tới chuyện hôm qua, chào hỏi tự nhiên với hai người.


      Khóe mắt đuôi mày của Tiết Tùng tràn đầy ý cười, vừa nhìn biết biết hai người làm lành rồi .


      Tiết Bách lén nháy mắt với đại ca , cười bưng chậu gỗ ra ngoài rửa mặt. Tiết Tùng cũng nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng chắc Diệp Nha nghe Tiết Bách khuyên nhủ nên mới tha thứ cho Tiết Thụ.


      Lúc ăn cơm, mọi người đều cố ý lảng tránh nhắc tới chuyện này.
      Bữa ăn hôm nay có cháo trắng, bánh nướng ngoài giòn trong mềm, cùng với dĩa đậu xào, Tiết Bách nhìn Diệp Nha cúi đầu ăn cơm, lòng dạ : “Nhị tẩu, tẩu nấu ăn ngon như vậy, cứ đà này, chẳng bao lâu nữa cả ba chúng ta chắc đều béo lên vòng mất.”
      Diệp Nha đỏ mặt, trong lòng lại cảm thấy chua xót cho ba huynh đệ bọn họ. Những món nàng làm toàn là món ăn gia đình bình thường, lẽ nào vì mất mẹ sớm, được ăn những món như vậy, nên bây giờ ba huynh đệ mới cảm thấy thỏa mãn?
      “Vậy đệ ăn nhiều chút, mập lên mới tốt.” Thấy chén trống , nàng vội gắp cho thêm miếng bánh nướng nữa.
      Thực ra Tiết Bách no rồi, nhưng nhìn miếng bánh trong chén, lại nhìn đôi mắt ôn nhu của nàng, lời từ chối sắp ra khỏi miệng liền dạo quanh vòng rồi nuốt vào trong. muốn với nàng tiếng cám ơn, lại cảm thấy như vậy quá mức xa lạ, liền cúi đầu cười, gắp miếng bánh lên miệng khẽ cắn ngụm. ý niệm phút chốc xâm nhập vào đầu , nhị tẩu gắp thức ăn cho đại ca và nhị ca rồi, cuối cùng cũng đến lượt ... Đừng , cảm giác được nàng quan tâm chăm sóc tốt.
      Sau khi ăn xong, Tiết Bách trước, Tiết Tùng sân sau cầm đại hạo (giống liềm cắt cỏ), lúc vào thấy Tiết Thụ dựa vào cửa phòng nhìn chằm chằm Diệp Nha rửa chén, liền qua : “Đệ muội, ta và nhị đệ ra ngoài, muội ở nhà trông nhà, buổi trưa mang cơm tới cho bọn huynh là được.” xong, trừng mắt với Tiết Thụ, ý bảo cùng với .
      Diệp Nha vội vàng rửa xong cái chén cuối cùng, nhanh chóng úp lên kệ bếp, vừa cởi tạp dề vừa nhìn : “Muội cũng !”
      Nàng nhất định phải , thứ nhất Tiết Tùng bị thương, nàng sợ để ý vết thương làm việc quá sức, thứ hai, nàng cũng muốn cố gắng hết sức làm tròn nghĩa vụ con dâu trong nhà. Hơn nữa, tại là mùa vụ, dân làng rất bận rộn, nếu chỉ nhìn thấy hai huynh đệ họ ra đồng làm việc, chừng nghĩ bọn họ biết cách dạy con dâu mới cưới. Nàng cũng muốn lười biếng để lại ấn tượng tốt trong lòng mọi người.
      Gương mặt của nàng vừa trắng vừa hồng, Tiết Tùng rũ mắt xuống: “Ra đồng làm việc vất vả lắm, muội làm nổi đâu.” Bờ sông có cây cối, ánh nắng mặt trời lại gay gắt thế này, muốn thấy nàng chịu khổ.
      Diệp Nha khỏi nở nụ cười, cũng nữa, mạch ra đóng cửa sau, sau đó đứng ở ở sân trước chờ bọn họ.
      Tiết Tùng còn cách nào, chỉ thầm hy vọng nàng thấy công việc vất vả quá tự động trở về .
      Cứ như vậy, ba người cùng ra ngoài, Diệp Nha và Tiết Thụ sóng vai cùng nhau, Tiết Tùng trước bọn họ vài bước. Đại Hoàng cũng theo sau, hồi bên cạnh Diệp Nha, hồi lại nhào vào bụi cỏ ven đường, chơi đùa lát rồi đuổi theo, le lưỡi sủa gâu gâu.
      Bây giờ Diệp Nha sợ nó nữa, nhìn bóng nó bị mặt trời đỏ kéo dài, ngược lại nàng cảm thấy rất thân thiết.
      nhà ba người nhanh chóng bước qua đoạn đường đất kéo dài, thêm trăm bước về phía bắc, là lòng sông sớm khô cạn, còn hướng về phía đông là vườn trái cây nhà Hạ Hoa, bao xung quanh là hàng rào tre chỉ cao tới thắt lưng, ở giữa là con đường chỉ đủ cho xe bò qua. Dưới sườn núi, vượt qua kênh rạch, địa thế hai bên đường đột nhiên cao lên, bên trái là đồi núi cao thấp nhấp nhô, phía có mấy cánh đồng và vài ngôi mộ, bên phải là ruộng đất bằng phẳng, có tốp năm tốp ba dân làng bận rộn bờ ruộng.
      Con đường này Diệp Nha qua, cũng dài lắm, nhưng hôm nay nàng lại cảm thấy có chút khó chịu, bởi vì nàng nghe được vài lời hồ ngôn loạn ngữ, rất khó nghe.
      “Nương tử, nàng làm sao vậy?” Tiết Thụ thấy nàng cúi đầu, mặt còn tươi cười như lúc mới ra cửa, biết nương tử mất hứng, kéo tay nàng lại hỏi.
      Tay vừa ấm lại vừa lớn, Diệp Nha muốn khiến lo lắng, ngẩng đầu cười với : “ có gì đâu, ta chỉ suy nghĩ buổi trưa nấu cái gì.” nhàng rút tay về. Tiết Thụ cũng suy nghĩ nhiều, cân nhắc dùm nàng: “Ta muốn ăn cơm, nhưng nhà chúng ta sắp hết gạo rồi, nấu bằng cơm tẻ ngon bằng gạo...”
      Hai người chuyện, ai có chú ý tới Tiết Tùng phía trước tay nắm chặt thành quyền.
      Cũng may bọn họ nhanh chóng tới bờ sông, bên trái là vách núi cao vài trượng, bên dưới vách núi bị phủ kín bởi bãi đá lởm chởm ở bờ sông, bên phải là mảnh đất hoang hẹp dài, có người trồng trọt, cũng có mấy lời đàm tiếu làm người nghe khó chịu.
      Tiết Tùng dẫn hai người đến dưới bóng cây liễu, chỉ vào mảnh đất hẹp dài bị bỏ hoang phía trước : “Từ nơi này đến phía trước tảng đá đó là đất của nhà chúng ta.”
      “Nhiều cỏ quá, đất còn có rất nhiều hòn đá !” Tiết Thụ ngốc nghếch vô cùng oán giận.
      “Cỏ nhiều cũng phải nhổ, nhổ xong khiêng mấy tảng đá ra bên ngoài.” Tiết Tùng mặt chút thay đổi nhìn , sau đó nhìn về phía Diệp Nha: “Đệ muội, vậy muội làm thử lát, nếu mệt ngồi dưới bóng cây nghỉ ngơi.” xong thêm nữa, ngồi xuống bên cạnh bắt đầu làm việc.
      Diệp Nha kêu Tiết Thụ làm ở giữa, nàng làm ở khu đất bên cạnh, ba người cùng nhau nhổ về phía trước. Đại Hoàng sớm chạy đến bờ sông nghịch nước.
      Tiết Tùng cũng làm liều, biết mình bị thương, nên làm việc rất cẩn thận, cố gắng động đến miệng vết thương, bởi vậy tốc độ của chậm lại rất nhiều. nghĩ có thể làm chậm hơn Tiết Thụ , nhưng nhất định nhanh hơn Diệp Nha, nhưng vừa ngẩng đầu, mới phát rằng cả hai người đều nhổ phía trước .
      khỏi sửng sốt, ngơ ngác nhìn bóng lưng nhổ cỏ thuần thục của Diệp Nha. giống trong tưởng tượng của , nàng tỏ ra chật vật vì nhổ được cỏ, ôm cánh tay kêu đau, cũng thương xót bàn tay vì nhổ cỏ mà bị trầy đỏ, nàng chỉ cúi đầu nhanh chóng làm việc, động tác đơn giản linh hoạt, ngẫu nhiên lấy tay lau mồ hôi trán.
      “Nương tử, nàng xem nè, ta vừa bắt được con châu chấu!” Tiết Thụ đột nhiên chạy đến bên người nàng, bàn tay to bắt con châu chấu đưa cho nàng xem.
      Tiết Tùng nghĩ nàng nhảy dựng, thế nhưng nàng rút ra cây cỏ đuôi chó trong bụi cỏ, sau đó xuyên vào con châu chấu rồi trả lại cho nhị đệ: “Bắt được nữa xuyên vào đây, mang về nhà cho gà ăn.”
      “Ừ!” Tiết Thụ lớn tiếng trả lời, trở lại bãi đất của mình, nhưng Tiết Tùng nhìn ra, nhị đệ của vừa nhổ cỏ vừa lo bắt châu chấu!
      Tiết Tùng vừa bất đắc dĩ vừa tức giận, nhưng hết chính là vui mừng.
      Nàng tốt hơn tưởng tượng của rất nhiều, nàng như thế khiến cảm thấy nàng và bọn họ chính là người nhà.
      Last edited by a moderator: 23/12/19

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :