1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ Đại, Np, Sủng] Tiết gia tiểu nương tử - Tiếu Giai Nhân - 18+ [HOÀN+EBOOK]

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      nàng cứ tiện tay đào hố, đừng ngại ngùng........hehe, chap sau có ngốc kế a nha......iu....iu
      mailinh thích bài này.

    2. cẩm tú sơri

      cẩm tú sơri Member

      Bài viết:
      59
      Được thích:
      112
      hố mới là gì thế ? cơ mà hố này đừng bỏ bê nha~~~ :th_30::th_30: đau lòng sinh viên lâu có truyện đọc ...:th_59::th_59:

    3. Lyn

      Lyn Well-Known Member

      Bài viết:
      139
      Được thích:
      1,616
      CHƯƠNG 19: Làm lành ( H )

      ---oOo---

      Edit: Lyn


      Nghe thấy lời của Tiết Bách, trong đầu Diệp Nha nhanh chóng ra vài ý nghĩ, chẳng lẽ biết chuyện trưa nay sao!


      Nhưng muốn gì với nàng?


      Nàng thấp thỏm xoay người, vén rèm cửa, cúi đầu vào, cũng nhìn Tiết Bách, thẳng đến nơi đựng kim chỉ, sau đó ngồi ở chỗ khác, tìm chỗ rách quần áo, thông thạo vá lại. muốn cứ , nàng ngoan ngoãn nghe là được, nhưng nếu tới khuyên nàng phải nghe theo Tiết Thụ... Nàng làm được.


      Tiết Bách nhìn Diệp Nha, thấy nàng mặc dù bày ra bộ dáng thuận theo, nhưng môi lại gắt gao mím chặt, liền biết nàng có lẽ hiểu lầm ý đồ của . Đợi lát, mới giọng mở miệng : “Nhị tẩu, ban ngày đệ ở nhà, nhị ca có phải luôn dính bên cạnh tẩu hay ?”


      Động tác của Diệp Nha dừng lại chút, ngoài ý muốn với vấn đề của .


      Tiết Bách cũng chờ mong nàng trả lời, tiếp tục : “Tẩu đệ cũng biết, nhị ca chắc chắn là tấc cũng rời khỏi tẩu. Huynh ấy chính là như vậy, từ thế, huynh ấy thích ai nhất cả ngày đều theo bên cạnh người đó. Trước khi tẩu tới, huynh ấy luôn theo phía sau đại ca, đại ca lên núi săn thú, huynh ấy cũng , đại ca ở phía sân sau chẻ củi, huynh ấy liền ngồi xổm ở bên nhìn, đại ca giao cho huynh ấy làm cái gì, huynh ấy cố gắng làm tốt. Bất quá, từ ngày chúng ta cùng thị trấn, đệ nhìn ra, người bây giờ huynh ấy thích nhất phải đại ca, mà là tẩu.”


      “Nhị tẩu, mấy ngày nay nhất định nhị ca khiến tẩu chịu nhiều ủy khuất rồi. Đệ những lời này, phải muốn thay huynh ấy giải thích, chỉ là, tẩu cũng biết, huynh ấy, huynh ấy... Đầu óc được tốt lắm, toàn “thích gì làm đó”, để ý đến cảm giác của người khác. Có số việc, huynh ấy chỉ làm theo ý muốn của mình, lại biết người khác thích huynh ấy làm như vậy. Hệt như năm Hổ Tử bốn tuổi, cả ngày đều ồn ào đòi lên núi chơi, nhị thẩm cho, nhị ca liền lén lút dẫn nó , huynh ấy chỉ muốn Hổ Tử thấy vui, lại biết nhị thẩm lo lắng. Chắc huynh ấy cũng từng làm rất nhiều chuyện ngu ngốc với tẩu phải ?”


      Diệp Nha cúi đầu, nhìn quần áo vá xong, biết nên trả lời thế nào. Tiết Thụ ở bên nàng nhiều ngày như vậy, ra là vì xem nàng là người quan trọng nhất sao?


      , ngoại trừ mấy lần động thủ động cước đó, ra rất tốt với nàng.


      “Nhị tẩu, vá xong chưa?”


      suy nghĩ xuất thần, giọng trong trẻo của Tiết Bách bỗng truyền tới, Diệp Nha vội vàng qua loa ừ tiếng, cắn đứt chỉ, rồi đưa xiêm y cho .


      Tiết Bách cầm lại xiêm y, xoay người ra ngoài, trước khi bước ra cửa : “Nhị tẩu, nhị ca lòng thích tẩu, huynh ấy ngốc nên biết cách săn sóc, nhưng xem ở tấm lòng thành của huynh ấy, tẩu có thể cho huynh ấy thêm cơ hội ? Nếu đến cuối cùng tẩu vẫn thể chấp nhận huynh ấy, đệ với đại ca với huynh ấy, tuyệt để huynh ấy khi dễ tẩu nữa.”


      “Ừ, ta biết.” Diệp Nha giọng đáp.


      “Nhị tẩu?”


      “A?” Nàng nghi hoặc ngẩng đầu, còn muốn gì sao?


      Tiết Bách cười ôn hòa với nàng, “Giờ này chắc tẩu cũng đói bụng phải ? Nhị ca cố ý nấu cháo cho tẩu, đệ để huynh ấy tiến vào, tẩu thông cảm bỏ qua cho huynh ấy . Nghe đại ca , nhà chúng ta mua mấy mảnh đất hoang, mấy ngày kế tiếp chỉ sợ vất vả cho tẩu, nếu tẩu đói bụng làm nổi đâu.” xong, lại nhìn nàng trong chốc lát, xoay người buông rèm cửa, bước ra ngoài .


      Diệp Nha ngây người đứng ở đó, lỗ tai vẫn quanh quẩn giọng tự nhiên của Tiết Bách, “Nhà chúng ta”, bọn họ xem nàng là người nhà...


      Đúng vậy, là người nhà, nên chiếu cố, thông cảm cho nhau. Tiết Thụ ngốc, căn bản biết nàng thích làm vậy, nàng nên giải thích tỉ mỉ cho nghe, chứ nếu chỉ mặt cự tuyệt, rồi dỗ lừa như trước đây, đó vốn dĩ phải là kế lâu dài, cho dù là tiểu hài tử, lời dối nhiều lần, cũng biết đó là gạt người, thậm chí nghĩ nàng cố ý muốn cho , chọc phí hết tâm tư muốn tự mình ra tay.


      Nghĩ đến mình trước kia chỉ biết vừa mắng vừa lừa , hoàn toàn coi là tên ngốc, Diệp Nha đột nhiên cảm thấy rất áy náy. Cuộc sống phu thê là cần hai người sống chân thành với nhau, nếu quyết định làm thê tử của , vậy thể chỉ ngoài miệng. Mấy ngày nay, nàng chiếu cố mọi việc trong nhà, băn khoăn đến suy nghĩ của đại ca và tam đệ, lại đơn nghĩ tới nên ở chung với Tiết Thụ như thế nào, vẫn đều là làm nũng, nàng liền dỗ, tự mình chơi, nàng liền buông tay mặc kệ...


      “Nương tử, ta mang cơm vào cho nàng, có thể cho ta vào ?” Giọng bất an của Tiết Thụ vang lên sau rèm cửa.


      Nghĩ đến nửa ngày nay luôn đứng ngoài cửa xin lỗi nàng, trong lòng Diệp Nha cảm thấy mềm nhũn, tới mở rèm, đối diện là đôi mắt tràn đầy nước của , cố gắng trợn to nhìn nàng.


      Nàng vừa đau lòng vừa buồn cười, thực chưa từng thấy người nào thích khóc như vậy!


      “Vào .” Nàng nghiêng người, giúp mang bàn vào phòng.
      Tiết Thụ ngây ngốc nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, thiếu chút nữa nhịn được khóc lớn, thực sợ nương tử bao giờ quan tâm nữa! Ngay sau đó dường như sợ nàng đột nhiên đổi ý, lại thút tha thút thít hai cái, bước nhanh khiêng bàn đặt giường đất, quay đầu nhanh chóng dọn thức ăn lên, ngoan ngoãn đứng trước giường: “Nương tử, mau ăn cơm ! Đừng để đói bụng!”
      Diệp Nha thấy đói, nhưng vẫn nghe lời cởi giày ngồi lên giường đất, thấy nhìn đăm đăm vào nàng, liền : “Chàng rửa mặt, lấy khăn ướt đắp lên mắt, hết sưng.”
      Tiết Thụ gật đầu liên tục như giã tỏi, vừa định nghe lời ra ngoài rửa mặt, lại nhăn nhó dừng chân, cúi đầu nhìn giày vải của mình: “Nương tử, ta mang gối đầu chuyển vào được ? Nàng yên tâm, ta khi dễ nàng nữa đâu, đó!”
      Diệp Nha tự nhiên tin lời cam đoan của , nhưng nàng quyết định buổi tối mọi việc, liền gật đầu.
      Tiết Thụ cao hứng phấn chấn kêu tiếng, nhếch miệng cười khúc khích chạy ra ngoài. Diệp Nha lắc đầu, có chút bất đắc dĩ, lại có chút chua xót, từ đến lớn, chưa từng có người nào để ý đến nàng như vậy.
      Ăn xong, Tiết Thụ nhanh chóng dọn dẹp bát đĩa mang xuống, bảo nàng ngồi đợi giường đất. Diệp Nha thấy người bên phòng đông ngủ, đỏ mặt vào nhà xí, ở trong phòng nằm ngày nàng sớm muốn .
      Đóng cửa tắt đèn, hai người nằm song song giường đất, cách nhau khoảng cách.
      Tiết Thụ lần lại lần nhớ lại lời dặn dò của tam đệ, quay đầu nhìn nương tử, thấy nàng giống trước đây quay lưng về phía , mà ngửa mặt nằm, khỏi có điểm chột dạ, “Nương tử, nàng còn chưa ngủ sao?” Nàng như vậy, cũng dám lặng lẽ quay sang ôm nàng .
      Diệp Nha quay đầu nhìn , nàng còn chưa nghĩ ra phải mở miệng với thế nào.
      Bóng đêm buông xuống, cho dù bầu trời đầy sao cũng chiếu tới căn phòng này, nhưng Tiết Thụ vẫn nhìn thấy nương tử của , nàng gối đầu lên mái tóc dài của mình, mắt to tròn nhìn , khuôn mặt dễ nhìn có chút mông lung, làm cho thấy lắm. nhịn được xoay người qua, lấy gối đầu đặt bên cạnh nàng, ngoan ngoãn nằm xuống nhìn nàng: “Nương tử, nàng đẹp, ta thích nàng.”
      Giờ này khắc này, quên mất mấy lời của tam đệ, cũng có tâm tư gì khác, chỉ cần có thể được nằm chung chỗ với nương tử như vậy, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng người nàng như thế này, thấy rất thỏa mãn .
      Trong đêm đen yên tĩnh, đột nhiên nghe được câu như vậy, nhịp tim Diệp Nha bỗng nhiên rối loạn.
      Nếu là ban ngày, nàng nhất định xấu hổ muốn né tránh, nhưng là, được bóng đêm che dấu, lá gan của nàng lại lớn hơn chút. Nàng nhìn ánh mắt nghiêm túc của , nghe tiếng hít thở nhè của , liền giọng hỏi : “Tại sao chàng thích ta?”
      Tiết Thụ đau đầu, “ biết, dù sao thích chính là thích, nương tử, nương tử dấu, sau này ta bao giờ chọc giận nàng nữa.”
      Diệp Nha rụt cổ, tránh né hơi thở ấm áp của , suy nghĩ, dùng chăn che khuất mặt, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn : “Nếu chàng còn muốn vào, nhưng ta lại muốn làm sao bây giờ?”
      câu bâng quơ, lại như lửa cháy lan ra đồng cỏ, làm cho lồng ngực Tiết Thụ lại nóng cháy lên. nghĩ tới tư vị mất hồn đêm đó, nghĩ tới lời của Tiết Bách, nơi nào đó lập tức rục rịch, hơi thở thể che giấu hổn hển , “Ta, nương tử, nàng, nàng...”
      Diệp Nha nghĩ tới dễ dàng động tình như vậy, nhanh chóng đẩy ra dục vọng hướng về phía mình, vội vàng : “A Thụ, phải ta ... Cho chàng, chỉ là, chàng như vậy, làm đau ta, phải đau bụng, là, là chỗ chàng vào rất đau, đau tựa như bị đốt cháy, ta rất sợ đau.” cần làm, giọng bắt đầu run run.
      Tiết Thụ nghe lời của nàng, nhưng trong đầu lại nghĩ đến chuyện khác. thở gấp mở chăn của nàng ra, nàng sợ hãi kinh hô tiếng, liền ôm nàng vào lòng, động tác nào, chỉ đè nặng lưng của nàng làm cho nàng hoàn hoàn dán vào người , làm cho vật cứng rắn của chạm vào cái bụng trơn phẳng của nàng, sau đó lần lại lần nhàng cầu xin bên tai nàng:
      “Nương tử, nương tử, ta vào, ta tuyệt đối vào, nhưng nơi đó sưng cực kỳ, ta phải làm sao bây giờ? Ta rất khó chịu, rất khó chịu, nàng giúp ta chút , nương tử dấu...”
      Những lời này là học được từ tam đệ, nhưng có chút hành động chính là bản năng, nhàng để sát vào nàng, cọ mấy cái, vô luận là ma sát phía dưới, hay là hai luồng no đủ của nàng cọ sát vào bờ ngực xích lõa của , đều làm dấy lên phen dục hỏa, làm càng thêm vui sướng, càng thêm khó chịu, đột nhiên bắt lấy tay nàng, đè nó vào tiểu huynh đệ của .
      “Chàng...”
      Trong tay nàng là mảnh nóng rực, hình dạng khổng lồ của nó làm Diệp Nha hoảng sợ quên giãy dụa, khi rất sưng rất khó chịu nàng còn chưa tin, nhưng tại, nàng tin tưởng . Vì vậy nàng càng quyết tâm cho tiến vào, lớn như vậy, nhất định đau chết nàng!
      “A Thụ...”
      “Nương tử, bảo bối, bảo bối, giúp ta sờ sờ, bảo bối...” ghé sát bên tai nàng dồn dập thở hổn hển, giọng khàn khàn cầu xin bên tai nàng, có lẽ là lỗ tai nàng rất đẹp , kìm lòng đậu cắn lên vành tai non mịn, “Bảo bối, giúp ta sờ sờ, cầu nàng đó...”
      vừa giọng khàn khàn cầu xin, vừa cắm liếm vành tai, làm cho cả ngưởi lẫn tâm nàng đều mềm nhũn, nàng cảm nhận được khát vọng cùng khó chịu của , khẽ cắn môi, thử thăm dò động mấy cái.
      “A...” Tiết Thụ thoải mái nhả ra vành tai của nàng, ngửa đầu kêu lên, “ thoải mái, bảo bối, nhanh chút, A, dùng sức chút...”
      Diệp Nha bị rên rĩ, cả người nóng ran, tức giận dùng sức nhéo cái: “ cho phép lên tiếng, lên tiếng nữa ta làm !” Rốt cuộc là nhờ trời tối, lá gan lớn hơn chút.
      Tiết Thụ làm sao có thể cam lòng cho nàng dừng lại, vội vàng ngậm miệng, nhưng tiếng hít thở ồ ồ của lại càng ngày càng ràng, bởi vì có cách nào lên tiếng, thử tìm cách khác phát tiết vui sướng của mình, mà hành động vô tình đụng chạm của nàng liền xâm nhập vào đầu óc , muốn sờ vào trong quần áo của nàng, lại sợ chọc nàng tức giận, chỉ dám ôm nàng chặt, bừa bãi cắn liếm vành tai của nàng.
      “Bảo bối, nhanh chút!”
      “A, ta muốn chết! Đừng, được , A...”
      giam cầm của quá mạnh mẽ, khiến nàng còn chỗ nào để trốn, từng lời thầm của lại quá êm tai, dụ hoặc nàng, khiến nàng thấy xấu hổ nhưng lại kìm lòng đậu muốn nghe nhiều hơn. ra, nếu ép buộc nàng, mà lại làm cho vui sướng, nàng cũng nguyện ý...
      Last edited by a moderator: 23/12/19

    4. Mai Trinh

      Mai Trinh Well-Known Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      919
      @Lyn : nàng năng suất quá nhỉ, mà nàng ui, hố mới của nàng có bản convert hok
      huynhnhu_uni thích bài này.

    5. cẩm tú sơri

      cẩm tú sơri Member

      Bài viết:
      59
      Được thích:
      112
      trời! mới thấy hố "trâu già gặm cỏ non" là tính nhảy rồi! he he he! truyện nhà nàng hay lắm :062::062:
      huynhnhu_uni thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :