1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ Đại, Np, Sủng] Tiết gia tiểu nương tử - Tiếu Giai Nhân - 18+ [HOÀN+EBOOK]

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lyn

      Lyn Well-Known Member

      Bài viết:
      139
      Được thích:
      1,616
      CHƯƠNG 17 Cãi nhau


      Sau khi ăn xong có việc gì làm, Tiết Tùng muốn dọn dẹp nhà cửa chút, thử nhấc hai cái cuốc lớn khiêng vào, vết thương liền đau ỉ, dám cậy mạnh nữa. Tự mình thay thuốc, nằm giường gần kệ bếp, nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Diệp Nha nghĩ ngày mai phải ra đồng làm việc, nhất định đổ đầy mồ hôi, mà nàng chỉ còn cái váy thô này, đủ mặc, nhưng nàng lại muốn mặc bộ xiêm y thượng hạng kia. Vì vậy nàng liền đem ba sấp vải mua hôm trước ra, cắt đo chút, chuẩn bị may thêm váy cho mình.

      Trưa hè trời oi bức, có gió, mặc dù mở toang hết mấy cánh cửa sổ và cửa chính, mồ hôi người cũng tuôn dần ra.

      Chợt có làn gió mát thổi qua, nàng kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy Tiết Thụ ngồi khoanh chân trước mặt nàng, trong tay phe phẩy quạt hương bồ, cười nhìn nàng: “Nương tử, ta quạt cho nàng nha!”

      (**Quạt hương bồ: quạt làm bằng lá cây hương bồ)

      ngồi thẳng lưng, nàng hơi ngửa đầu lên mới nhìn thấy vẻ mặt của , đôi mắt phượng trong suốt tràn đầy ý cười. Cũng biết là do khôi ngôi tuấn tú của hay do tình ý đơn thuần đầy nóng bỏng trong mắt , mà khiến tim Diệp Nha đột nhiên đập lỡ nhịp, hoảng hốt gục đầu xuống, dám nhìn nữa. Ngốc cũng tốt, khờ cũng tốt, nhưng có điều thể phủ nhận, đó là rất tuấn tú, bị nam nhân như vậy cẩn thận chăm sóc, lấy lòng, còn nhìn nàng chăm chú như vậy, nàng thấy rất ngượng.

      cần đâu, chàng tự quạt cho mình , ta nóng...”

      “Nàng dối, nàng nhìn xem nàng đổ đầy mồ hôi rồi!”

      Bởi vì cúi đầu, nên nàng thấy giơ tay trái thô ráp, sạch của mình lên, chậm rãi đưa đến trước mặt nàng, trong lúc nàng còn chưa kịp phản ứng, lau hai cái mũi nàng.

      Nàng biết, lòng muốn lau mồ hôi cho nàng, nhưng hiểu sao nàng lại thấy hoảng hốt trong lòng, bất giác lui về sau ít. Trong lúc vô ý, lỡ đâm kim vào tay.

      “A...” nàng nhịn được kêu tiếng.

      Nương tử khẽ la lên, Tiết Thụ lo lắng, tưởng mình làm đau nàng. Nhưng khi nhìn theo ánh mắt nàng xuống tay, mới phát tay trái của nàng rỉ ra giọt máu chói mắt.

      “Nàng chảy máu rồi!” đau lòng kêu to, nắm tay nàng lên, chút suy nghĩ ngậm vào miệng. còn nhớ có lần đại ca cũng lỡ cắt trúng tay, huynh ấy liền ngậm vào miệng, hỏi đại ca vì sao phải làm vậy, đại ca trả lời ngậm như vậy đau nữa.

      Đầu lưỡi nếm được mùi sắt rỉ, đó là hương vị máu của nương tử, Tiết Thụ thấy đau lòng, nhưng lại có cảm giác khác thường. biết phải ngậm bao lâu mới được, len lén liếc nhìn nương tử, chỉ thấy cái miệng nhắn của nàng khẽ nhếch lên, khuôn mặt đỏ bừng, bốn mắt nhìn nhau, nàng cắn môi quay đầu sang chỗ khác, muốn rút tay về.

      Bộ dạng nương tử như vậy đẹp, Tiết Thụ chút suy nghĩ siết chặt tay bé của nàng, thử thăm dò lè lưỡi liếm lòng bàn tay nàng. Vốn cũng cảm thấy gì, nhưng đột nhiên nghe nương tử khẽ rên rỉ tiếng, làm cho thấy hưng phấn vô cùng. Tiết Thụ nuốt nuốt cổ họng, buông quạt hương bồ cản trở xuống, hai tay bắt lấy tay nàng khẽ liếm, chỗ nào của nương tử cũng thơm thơm mềm mềm hết, nếu thể đụng vào chỗ đó, hôn chỗ này cũng được.

      Lúc thè lưỡi liếm qua tay nàng, Diệp Nha bừng tỉnh từ cảm giác tê dại: “A Thụ, buông ra!” Dùng sức rút tay về.

      “Nương tử, ta muốn...” Tiết Thụ ngẩng đầu, hơi thở nặng nhọc, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, đôi mắt nàng ngập nước, gương mặt đỏ ửng, môi hồng nhuận, xuống chút nữa, chính là nơi đẫy đà mềm mại phập phồng kịch liệt, mặc dù có quần áo che khuất, nhưng vẫn nhớ hình dạng hai luồng đẫy đà đó, muốn sờ chúng nó!

      Diệp Nha bị cặp mắt đầy dục vọng của làm hoảng sợ, nàng biết muốn gì. được, thể ở trong phòng nữa, nàng sợ nhịn được.

      Nàng cố trấn định bản thân, thả tay ra, nhấc chân muốn xuống đất: “A Thụ, ta uống nước, chàng...”

      Tuy nhiên, trước khi nàng kịp thoát , Tiết Thụ duỗi tay lôi nàng đến giường, thuận thế đè lên, vụng về hôn mặt nàng, “Nương tử dấu, nàng cho ta vào , lần thôi mà, lần...” tay vội vã luồn vào xiêm y nàng, tay cầm bên đẫy đà vuốt ve, tay kia kéo nút thắt xuống, muốn cởi xiêm y của nàng ra, phân thân cứng rắn đặt giữa hai chân nàng, chà xát mấy cái, bá đạo muốn thư giải dục vọng của mình. muốn, nhịn nổi nữa!

      Diệp Nha kinh hoảng vô cùng, nàng lấy tay đẩy lồng ngực nóng rực phía ra, cố gắng gọi lý trí của về: “A Thụ, đừng như vậy. Chàng khi dễ ta nữa, chàng...A!” Đỉnh vú bị lòng bàn tay thô ráp của lướt qua, khơi dậy xúc cảm mãnh liệt trong lòng nàng.

      tiếng gọi nũng nịu của nàng khiến nam nhân do dự hoàn toàn trở nên mù quáng, bây giờ biết gì hết, chỉ muốn tiến vào, nếu tiến vào chết, nhịn đủ rồi!

      Tiết Thụ tựa như con báo điên cuồng, mặc nàng khóc thét hay cào cấu, cũng thể ngăn cản được . Chỉ kéo mạnh vài cái, cởi sạch quần áo của nàng ra, cầm phân thân cứng rắn, nóng như sắt của mình chuẩn bị tiến vào.
      Hai tay Diệp Nha bị đặt lên đỉnh đầu, thấy phân thân cứng rắn của cứ thô bạo quẹt vài cái vào chân, nàng sợ hãi vô cùng, toàn thân lạnh run, nàng sợ thống khổ đau đớn đêm đó, cũng sợ nam nhân điên cuồng xa lạ trước mắt này. Nàng quả nhiên nghĩ mọi chuyện đơn giản quá rồi, lấy nàng về là để làm loại chuyện này, sao có thể vì vài ba câu dối của nàng mà yên phận? Hai ngày trước tham mới, bằng lòng dỗ nàng vài câu, giờ muốn nữa, ham muốn chiếm đoạt nàng, dù nàng có khóc rát cổ họng cũng buông tha nàng.

      “Tiết Thụ, nếu chàng vẫn buông ta ra, ta chết cho chàng coi!”

      Nàng dừng giãy giụa vô nghĩa này lại, hai mắt trống rỗng vô thần nhìn trần nhà, nếu chỉ muốn nương tử để tiết dục, thứ lỗi nàng làm được! Nàng cảm kích cứu nàng về, nàng mềm lòng với cầu xin của , nàng dạ tin tưởng vào bề ngoài ngu ngốc đó, thậm chí có chút cảm động vì săn sóc chiếu cố của , nhưng những thứ này cũng thể làm nàng buông tha cho nguyên tắc của mình, sau này nàng cho thứ mong muốn, nhưng bây giờ nàng còn chưa chuẩn bị tốt, chuẩn bị cái gì? Nàng biết, nàng chỉ biết bản thân muốn bị cưỡng bức như vậy, làm vậy với nàng, có khác gì biểu thiếu gia Tôn phủ?

      từ “chết” còn hữu hiệu hơn tất cả lời cầu xin.

      Tiết Thụ đột nhiên bất động cả người, chậm rãi ngẩng đầu, cho là nàng giống như trước đây nhìn khóc lóc cầu xin, nhưng lần này, nàng có, nàng chỉ bình tĩnh nhìn xà nhà phía , nhịn được cũng ngẩng đầu lên nhìn, nhưng chỗ đó có gì để xem chứ?

      Nương tử như vậy xa lạ, thích nhìn mặt nàng hồng hồng, dáng vẻ tươi cười, thậm chí lúc nàng rơi nước mắt khóc cầu , cũng muốn thấy nàng như bây giờ. Nàng nàng muốn chết, từng thấy người chết, nhúc nhích nằm trong quan tài, nằm yên ở đó, tựa như nương tử bây giờ vậy...

      sợ, hốt hoảng buông lỏng nàng ra: “Nương tử, nàng đừng chết, ta dám nữa đâu!”

      Diệp Nha chịu được nữa, bụm mặt khóc, nàng ghét nhất giọng ôn nhu này của . Nếu có thể triệt để xấu xa với nàng, nàng mới có quyết tâm chết lần nữa, hoặc thành tâm thành ý đối xử tốt với nàng, khiến nàng hoàn toàn chấp nhận .
      Còn hơn như bây giờ, trước tiên là đối với nàng tốt, sau đó bất chợt trở nên xấu xa, nàng vừa khóc cầu, lại thay đổi nghe lời nàng, cứ lặp lặp lại, làm cho nàng giãy giụa giữa an tâm và thất vọng, có cách nào hoàn toàn tin tưởng !

      Tiết Thụ lặng lẽ quỳ gối bên cạnh nàng, nhìn nàng khóc, nhưng xin xỏ khoan dung như trước đây.

      Trong lòng rầu rĩ cực kỳ, thích nương tử, thích đến mức mỗi ngày đều muốn ôm nàng ngủ, nhưng cũng oán nàng, vì sao nàng muốn để ôm! Chung quy vẫn đành lòng nhìn nàng khóc thương tâm như vậy, hơn nữa, bây giờ quần áo nàng xốc xếch, khiến càng cảm thấy nàng đáng thương, cũng sinh ra ý nghĩ bậy bạ nữa.

      nhặt y phục bị vứt tứ tung lên, muốn mặc lại cho nàng.

      “Chàng ! Ta cần chàng ở đây giả mù sa mưa!” Diệp Nha đột ngột ngồi bật dậy, chỉ vào cửa quát to vào mặt . Nàng dùng hết sức lực cuối cùng gào to, giờ này khắc này, nàng cũng bấp chấp Tiết Tùng có thể nghe thấy hay .

      Bị mắng, nương tử mắng dữ như vậy!

      Tiết Thụ khổ sở muốn chết, hai mắt rưng rưng nhìn Diệp Nha, nhưng thấy trong mắt nàng chút mềm lòng, bỗng nhảy xuống đất, cũng mang giày và xiêm y, cứ như thế chạy ra ngoài.

      Diệp Nha cắn răng mặc quần áo vào, giận dỗi xách tất cả giày, xiêm y và gối đầu của vứt hết ra ngoài, khóa chặt cửa, lên giường nằm, đắp chăn ngủ. Thích khóc cứ khóc , nàng mặc kệ, ai muốn trách nàng cứ trách, mắng chết cũng được, chết đói cũng tốt, nàng chịu Tiết Thụ đủ rồi!

      Bên kia Tiết Tùng nghe được tiếng gào to của Diệp Nha, lập tức ngồi dậy, mang giày, do dự xem có cần qua nhìn hay , nghe thấy tiếng bước chân vội vàng truyền tới từ phòng tây. Ngay sau đó trông thấy nhị đệ ngu ngốc của chạy vào, toàn thân lõa thể.

      Nhìn thấy tình cảnh này, làm sao còn biết Diệp Nha tức giận vì cái gì?

      trán nổi gân xanh, muốn mắng người, lại thấy rèm cửa bị xốc lên, đồ đạc của Tiết Thụ đều bị ném ra!

      Tính tình đệ muội dịu dàng như thế, sao có thể làm ra loại chuyện này?

      Cũng biết muội ấy chịu bao nhiêu uất ức!

      nhấc chân muốn đạp người tới cái, nhưng Tiết Thụ bay chồm tới quỳ gối trước mặt , ôm chân khóc: “Đại ca, nương tử...nương tử cần đệ nữa, nàng còn lớn tiếng mắng đệ!” Nước mắt nước mũi đều chùi vào quần Tiết Tùng, khóc lớn ủy khuất vô cùng.

      Chung qua vẫn là huynh đệ ruột thịt, thấy Tiết Thụ khóc thương tâm như vậy, Tiết Tùng cũng nỡ đánh , rút chân lại, lấy xiêm y cho mặc vào, đóng kín cửa rồi mới giọng hỏi: “Đệ lại làm gì rồi? Nếu đệ khi dễ nàng, sao nàng lại mắng đệ?”

      Tiết Thụ nằm úp mặt vào giường, cả đầu đều chôn vào gối: “Đại ca, đệ thực muốn khi dễ nương tử, nhưng đệ thực nhịn được nữa, vừa nhìn thấy nàng đệ muốn rồi, nhưng hai đêm nay nàng chịu để đệ chạm vào. Đại ca, vì sao nương tử muốn đệ chạm vào người nàng? Đệ nghe mọi người , lấy thê tử chính là để ngủ chung với nhau, nhưng nương tử lại chịu, có phải là vì nàng thích đệ ?”

      Tiết Tùng gì.

      Nàng thích nhị đệ sao? phải. Cứ coi như nàng thích nữa nàng cũng bằng lòng thử chấp nhận nhị đệ, nguyện ý sống chung với nó, bằng nàng cũng quán xuyến chu đáo mọi việc trong nhà như vậy. Nhưng phải nữ nhân, biết nàng suy nghĩ thế nào, lại còn dính đến chuyện phòng the.

      thở dài, vỗ vai Tiết Thụ: “Đừng khóc, nàng tức giận nên thế thôi, nếu nàng cần đệ nữa, sao nàng còn chưa ?”

      Tiết Thụ dừng nức nở, ngồi dậy, con mắt khóc sưng húp lên: “Huynh sao?”

      “Ừ. Là ..” Tiết Tùng đưa khăn tay cho lau mặt, im lặng lát mới lên tiếng: “Tối nay đệ hãy qua đây ngủ .” nhìn thấy muốn nữa.

      “Đệ !” Tiết Thụ chịu, hét to, thích ngủ chung với nương tử, mặc dù nương tử cho chạm vào, nhưng có thể ngửi thấy mùi thơm người nương tử, có thể sờ mái tóc dài bóng mượt của nàng, thậm chí còn có làm nũng bắt nương tử hôn cái trước khi ngủ, nếu ngủ ở đây cái gì cũng có.

      “Đại ca, đệ khi dễ nương tử nữa, huynh cho đệ vào ngủ chung với nàng !” nhìn Tiết Tùng cầu xin.

      Tiết Tùng rất đau đầu: “Dù ta có cho phép, nàng cũng bằng lòng!”

      Nàng tức giận như vậy, chắc chắn dễ dàng tha thứ cho nhị đệ, lại biết dỗ nữ nhân...

      /*Tác giả ra suy nghĩ của mình:--*/

      Mọi người nhìn ra , Diệp Nha là ăn mềm ăn cứng.
      Đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa, Thất tịch chắc chắn có thịt ăn, còn tại sao có thịt , hehe...
      P/S: Tại sao nữ nhân lại phát giận? Bởi vì trong tiềm thức, nàng tin tưởng bọn họ hại nàng...
      Last edited by a moderator: 23/12/19

    2. cẩm tú sơri

      cẩm tú sơri Member

      Bài viết:
      59
      Được thích:
      112
      wellcom back... @Lyn a~~~ chờ nàng lâu quá chừng luôn! tung hoa! tung hoa... đừng trốn nữa nha~~~:hoho::hoho::hoho:
      Ốc sên tìm chỗ trú mưa thích bài này.

    3. Mai Trinh

      Mai Trinh Well-Known Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      919
      @Lyn : dạo này nhà mình hay bị mí cái vụ pop-up đó lắm, mở tab nào cũng bị, nên mình cũng lười vô. Mừng nàng trở lại nhá

    4. tuyết thiên băng

      tuyết thiên băng Well-Known Member

      Bài viết:
      272
      Được thích:
      300
      nàng tặng mấy ta chương nha nha....:yoyo44::yoyo44::yoyo44:

    5. Lyn

      Lyn Well-Known Member

      Bài viết:
      139
      Được thích:
      1,616
      CHƯƠNG 18 Dỗ dành

      ---oOo---

      Edit: Lyn
      Beta: Mingyu



      “Nương tử, ta sai rồi, sau này ta khi dễ nàng nữa, nàng đừng tức giận được ?”


      Tiết Thụ đứng trước cửa, miệng ngừng cầu xin , chờ mong người bên trong ra khỏi chăn, mở cửa cho vào.


      Đáng tiếc cầu xin nửa canh giờ, Diệp Nha cũng thèm để ý đến .


      ủ rũ ra ngoài phòng đông, “Đại ca, nương tử để ý tới đệ, huynh khuyên nhủ nàng giúp đệ ...”


      Tiết Tùng hé răng, nếu hai người bọn họ cãi nhau vì chuyện khác, còn có thể đến vài câu, thế nhưng hai người họ cãi nhau vì “chuyện đó”, đại nam nhân như làm sao dám ? nhị đệ là do kìm lòng đậu, chứ phải cố ý sao? Chỉ nghĩ thôi cũng thấy mình thể mở miệng rồi.


      “Đệ cầu xin thêm vài lời nữa , chắc nàng nguôi giận thôi.” Ngoại trừ việc bảo Tiết Thụ tiếp tục nhận lỗi, nghĩ ra biện pháp nào khác.


      Tiết Thụ đành phải qua, hồi nghỉ hồi, tới lui, bất tri bất giác mặt trời lặn về tây, liền nấu cơm.


      “Nương tử, nàng nấu cơm cho ta ăn sao?” Tiết Thụ ngồi ghế , bộ dáng tội nghiệp hỏi khe cửa.


      Tiết Tùng ở bên ngoài nghe được, muốn khâu cái miệng của lại, gây ra chuyện như vậy mà còn muốn nàng nấu cơm cho ăn?


      Lát nữa tam đệ về, suy nghĩ lát, kéo Tiết Thụ ra ngoài, giọng : “Được rồi, có lẽ nàng ngủ rồi, đệ nấu cơm , chờ đệ nấu xong, nàng ra ngoài ăn.”


      Ánh mắt Tiết Thụ sáng lên, hưng phấn ra sân sau nhặt bó củi.


      Tiết Tùng nhịn được liếc mắt vào trong phòng, nàng nằm quay lưng ra cửa, đắp chăn mỏng người, cũng ngại nóng, chùm kín từ đầu tới chân. bất đắc dĩ buông rèm cửa, vừa muốn xoay người, trong lòng bỗng cả kinh, vội vàng vén rèm cửa nhìn chằm chằm vào người nằm giường, thấy nàng cử động, trong lòng càng bất an mãnh liệt, cân nhắc lúc mới mở miệng hỏi: “Đệ muội, muội còn tỉnh ?”


      có tiếng trả lời, nhưng trong chăn có chút động đậy.


      nhàng thở ra, may nàng làm chuyện điên rồ, lập tức thấy khó mở miệng, nếu gì bỏ , dường như được ổn lắm, đành kiên trì khuyên nhủ: “Đệ muội, nhị đệ nó... nó... Nó nấu cơm, lát nữa muội cũng dậy ăn chút ?” xong câu này, sau lưng phủ tầng mồ hôi.


      Đợi trong chốc lát, cũng thấy hồi , mặt hơi nóng lên, thêm gì nữa, xách ghế đẩu ra ngồi trước cửa, nhìn ánh chiều tà đỏ rực phía tây, biết nghĩ gì.


      Ở trong chăn Diệp Nha lại hối hận muốn chết, từ khi nằm xuống nàng thấy hối hận rồi, đợi Tiết Tùng ra ngoài ngồi, nàng càng thấy xấu hổ cực kỳ.


      Giận Tiết Thụ giận thôi, việc gì phải ném cả xiêm y ra ngoài? Bây giờ nháo đến mức đại ca cũng biết, sau này nàng biết đối mặt với huynh ấy thế nào?


      Bất quá, cho dù nàng ném xiêm y, Tiết Thụ khỏa thân chạy ra ngoài, đại ca khẳng định cũng đoán được.


      đến , đều do Tiết Thụ rất vô lại!


      Quên , truy cứu những chuyện này có ích gì, dù sao bây giờ nàng cũng dám câu nào, dám tỉnh dậy lại càng dám ra cửa, còn mặt mũi để gặp người.


      Ba người, người trốn ở trong phòng muốn ra, người ôm hy vọng ngoan ngoãn nấu cháo, người yên lặng ngồi ở cửa gì. Tiết Bách vừa tan học về, mới bước vào sân thấy có chuyện đúng.


      “Đại ca, tại sao lại là nhị ca nấu cơm?” nhìn thoáng qua phòng tây, theo bản năng tiếng, đứng trước mặt Tiết Tùng .


      Tiết Tùng nhìn , cảm thấy chuyện này thể với , liền cho qua chuyện: “Nhị tẩu của đệ thấy thoải mái nên phải nghỉ ngơi.”


      thoải mái? Tiết Bách có chút lo lắng, muốn hỏi Diệp Nha bị bệnh gì, lại thấy Tiết Thụ ngồi xổm trong phòng bếp nhìn về phía , đôi mắt phượng sưng lên, sắp thể thấy con mắt luôn rồi. há miệng thở dốc, nhưng phát ra tiếng.


      Lúc ăn cơm, khí bàn cơm yên lặng khác thường, Tiết Bách thấy Diệp Nha cố ý chừa lại cá kho cho mình, càng nghĩ càng thấy đúng. Buổi sáng trước lúc học nàng vẫn rất tốt, sao đột nhiên lại sinh bệnh? Nếu phải sinh bệnh, tính tình nàng vốn hiền lành, vì sao lại nấu cơm, vừa rồi nhị ca kêu nàng nhiều lần, nàng cũng trả lời?


      muốn hỏi nhị ca rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đại ca liền lạnh như băng cắt đứt ý định của .
      Nhưng có biện pháp, sau khi ăn xong thừa dịp Tiết Tùng trở về phòng, kéo Tiết Thụ ra ngoài, tùy tiện trốn ở chỗ u, chưa kịp hỏi chuyện, Tiết Thụ ngồi bệt xuống đất khóc lớn: “Tam đệ, nương tử để ý ta, còn cho ta ngủ với nàng, ta khó chịu, đệ giúp ta khuyên nàng , ta cái gì nàng cũng nghe, đại ca cũng giúp ta!”
      Tiết Bách nhíu mày, cũng ngồi xổm xuống, vỗ vỗ bờ vai của : “Vì sao nhị tẩu để ý tới huynh?”
      Tiết Thụ ngẩng đầu, vừa ủy khuất vừa hối hận : “Tam đệ, hai ngày nay phía dưới của ta rất khó chịu, muốn tiến vào bên trong nương tử, nhưng nàng cho ta chạm vào, còn ta đè lên người nàng, nàng đau bụng, ta sợ nàng khóc, nên cố chịu đựng. Trưa hôm nay ta nhịn nổi nữa, liền đè nàng, nàng muốn, còn tự tử, ta dừng lại nhưng nàng cũng thèm để ý tới ta, gào thét đuổi ta , còn ném hết xiêm y của ta ra ngoài, cửa cũng cho vào. Tam đệ, đệ thông minh như vậy, hãy giúp ta nghĩ biện pháp . Ta muốn ngủ chung với với nương tử, chạm vào nàng cũng được...”
      Tiết Bách ngây ra như phỗng, lúc lâu mới lấy lại tinh thần, mặt nóng cực kỳ.
      nam quả nữ chung sống phòng, nhị ca lại vừa mới hưởng qua mật ngọt, ngẫm lại cũng là nhịn được. Nhị tẩu muốn, có lẽ là do nàng còn chưa chấp nhận nhị ca, hoặc cũng có thể là do quá thẹn thùng, dù sao, nàng chỉ mới đến có vài ngày!
      “Nhị ca, vậy lúc huyanh chạm vào nàng, nàng có đỏ mặt ?” muốn biết nàng có cảm giác với nhị ca hay .
      Tiết Thụ nghiêng đầu suy nghĩ, “Có, mỗi khi ta nhìn chằm chằm vào nàng lâu, hoặc lúc chạm vào nàng, nàng đều đỏ mặt.” Nghĩ đến dáng vẻ đỏ mặt của nương tử, trong lòng thấy dễ chịu hơn chút.
      Tiết Bách gật đầu, nhị tẩu cũng có chút thích nhị ca, nếu nàng đỏ mặt, mà là sợ hãi hoặc chán ghét .
      “Sau khi nàng đỏ mặt, huynh làm gì nàng?”
      Tiết Thụ chút suy nghĩ liền trực tiếp trả lời: “Ta liền thoát xiêm y của nàng, nếu nàng cho, ta giữ tay nàng cho nàng động đậy...”
      Tiết Bách ôm trán, tức giận mắng: “Huynh ngu ngốc, huynh cưỡng ép nàng như vậy, nàng đương nhiên muốn!”
      Tiết Thụ cúi đầu: “Ta vốn là tên ngốc mà...” là tên ngốc, cho nên nương tử thích .
      Thấy lộ ra bộ dáng như vậy, Tiết Bách cảm thấy đau xót, im lặng lâu, mới giọng : “ ra, ra cần tiến vào cũng được ...”
      Hai người cãi nhau, suy cho cùng là vì “chuyện đó”. hiểu nhị ca của mình, đừng nhìn vui vẻ đồng ý, khi nhị tẩu dễ dãi với , khẳng định trong lòng ngứa ngáy, muốn “được nước lấn tới”. Lúc này nhị tẩu vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận nhị ca, tính tình nàng lại thẹn thùng như vậy, đừng hòng mơ tưởng nàng chủ động, còn nhị ca, ràng có cơ hội, lại biết cách dỗ dành nương tử, chỉ biết mực làm bừa, ai nguyện ý chứ? biết cách dỗ dành người khác, nhưng phải chỉ cần hai câu như vẹt là được, phải chú ý kỹ xảo, hy vọng nhị ca ngốc của có thể học được những điều này. Như vậy, chỉ có thể đổi cách khác để thỏa mãn nhị ca .
      “Nhị ca, huynh hãy nghe đệ ...”
      Tại góc tối, người ngồi dựa vào góc tường chỉ dạy, người chăm chú lắng nghe, biết qua bao lâu, Tiết Bách cuối cùng cũng dặn dò : “Nhị ca, lát nữa huynh mặt dày chút, nhị tẩu cho, huynh liền khóc, nàng mềm lòng .Đúng rồi, trăm ngàn lần được làm lộ tẩy, càng được đây đều là do đệ dạy huynh, nếu nàng tức giận hơn, biết ?”
      “Biết biết, nhưng nương tử cho ta vào phòng phải làm sao?” Đến bây giờ mới biết chỉ cần làm như vậy là có thể nếm được tư vị mà mình mong muốn, Tiết Thụ cảm giác trong lòng là mảnh lửa nóng, hận tại thể trở về xin lỗi nương tử, nhưng mới được vài bước, liền nhớ ra nương tử vẫn còn rất giận .
      Tiết Bách cười cười, đẩy vai về phía trước: “Yên tâm , có đệ ở đây.” Lại giọng dặn dò hai câu.
      ***
      Trở về nhà, Tiết Bách vào phòng thay quần áo.
      Tiết Tùng nghi hoặc nhìn : “Muộn rồi, đệ còn thay đồ làm gì? Vừa rồi hai đệ đâu vậy?”
      Tiết Bách nhàng liếc cái, trả lời vấn đề của , chỉ : “Đại ca, huynh giúp được nhị ca, đừng nghĩ rằng đệ cũng giúp được, chờ coi .” Thừa dịp Tiết Tùng muốn tiến lên ngăn cản, ôm áo ngoài chưa kịp thay nhảy ra cửa.
      Tiết Tùng còn muốn ngăn lại, nghe thấy tiếng Tiết Bách gõ cửa: “Nhị tẩu, y phục của đệ bị rách, tẩu có thể khâu lại dùm đệ ? Ngày mai đệ muốn mặc nó...”
      đành phải ngừng lại, đứng ở phía sau cửa nghe động tĩnh phòng bên kia.
      Diệp Nha sùng bái nhất chính là người đọc sách. Đối với Tiết Tùng, nàng thấy kính trọng, bởi vì là người quản lý hết mọi việc trong nhà, làm việc thận trọng, có trách nhiệm. Đối với Tiết Thụ lại là bất đắc dĩ và dung túng, bởi vì là tên ngốc nên nàng thể làm gì được , nhưng bất kể thế nào, Tiết Tùng và Tiết Thụ cũng giống nhau, đều là nông dân, chỉ có Tiết Bách là bất đồng, tương lai có thể thi đậu làm quan, phàm là chuyện của , nàng đều rất ưu tiên.
      Cho nên, vừa nghe thấy Tiết Bách cần may vá xiêm y, nàng cũng giả bộ nằm nữa, vừa đứng dậy vừa : “Ừ, được rồi, đệ đợi lát, ta lập tức vá dùm đệ.” Xiêm y người nàng chỉnh tề, chỉ cần lau mặt sơ rồi chải đầu vài cái là được.
      Khóe môi Tiết Bách khẽ giương lên, thủ lễ thối lui sang bên, nháy mắt với Tiết Thụ đứng ngoài cửa.
      Trong mắt Tiết Thụ, tam đệ đứng nơi đó cười với chính là người lợi hại nhất, gọi nửa ngày nương tử cũng thèm để ý, tam đệ chỉ cần câu khiến nàng chú ý. kinh ngạc, hưng phấn tới cạnh cửa, nửa ngày thấy nương tử, muốn nhìn nàng chút.
      Bên trong, Diệp Nha dọn dẹp đơn giản phòng ốc chút, thấp thỏm mở cửa, thấy Tiết Tùng và Tiết Thụ ở đây, lo lắng trong lòng mới giảm bớt chút, nàng cũng dám nhìn Tiết Bách, chỉ cúi đầu nhìn mặt đất, thò tay cầm xiêm y trong tay : “Tam đệ, đưa cho ta, lát nữa ta vá xong mang đến cho đệ.”
      ngờ Tiết Bách lại bước vòng qua nàng, thắng vào phòng tây, vừa vừa : “Nhị tẩu cần khách khí, đệ ngồi đợi ở đây là được, đúng lúc đệ cũng có vài lời muốn với tẩu.”
      Last edited by a moderator: 23/12/19

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :