1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ Đại, Np, Sủng] Tiết gia tiểu nương tử - Tiếu Giai Nhân - 18+ [HOÀN+EBOOK]

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mai Trinh

      Mai Trinh Well-Known Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      919
      @Nhiên Nhiên ta mới dịch nên lỗi nhiều lắm, nàng Lyn dụ dỗ ta là có người beta nên ta mới lọt hố nè, bạn thông cảm nhé, còn về vụ beta mình nhờ người làm, có điều phải chậm rãi chờ đợi xíu
      Nhiên Nhiên thích bài này.

    2. Mai Trinh

      Mai Trinh Well-Known Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      919
      Chương 16: Nhị thẩm


      Hổ Tử chưa từng bị người nào la mắng như vậy, nó muốn, nhưng đầu vai bị đại ca đè mạnh khiến nó sợ hãi, cũng chạy được, bèn ủy khuất nhìn hướng Lâm thị kêu tiếng "Nương", giọng thanh thúy kéo dài, cuối cùng vòng mấy vòng, rất đáng thương.

      Lâm thị hé răng, nhìn thoáng qua Diệp Nha.

      Diệp Nha ngờ rằng Tiết Tùng vì chuyện này mà chấp nhất với đứa , cho nên sửng sốt vô cùng, nhưng rất nhanh bị tiếng gọi của Hổ Tử làm tỉnh lại, trông thấy ánh mắt thâm trầm đầy ý của Lâm thị. Nàng bỗng nhớ lại đệ đệ trong nhà cũng thường đụng trúng nàng xong liền bỏ chạy, lúc nàng đuổi theo răn dạy đệ ấy được nghịch ngợm, nhất định bị nương mắng, mắng nàng biết làm tỷ tỷ, sao lại tính toán chi li với đệ đệ như vậy.

      Đại đa số nông dân đều trọng nam khinh nữ, huống chi Tiết Thụ từng với nàng, lúc Hổ Tử giành ăn với Xuân Hạnh, Lâm thị mặc kệ hai người. Như vậy về mặt dạy con, chắc bà ấy cũng giống nương nàng, cho dù bây giờ bà ấy gì, trong lòng hẳn cũng vui khi nhi tử nhà mình bị trách mắng chỉ vì cháu dâu mới cưới.

      "Đại ca, Hổ Tử cũng cố ý, huynh đừng giận nó nữa, chúng ta mau mời nhị thúc và nhị thẩm vào nhà !" Nàng giọng khuyên nhủ, tay đặt lên vai Hổ Tử, muốn để nó chạy . Cần gì phải vì chuyện này mà khiến mọi người vui?

      Nàng nhìn vào mắt mang theo chút cầu xin khó có thể phát , trong lòng Tiết Tùng run lên, nhưng cũng buông tay. Hổ Tử càng lớn càng khó dạy, tính tình nhị thúc hiền lành dạy được nó, nhị thẩm muốn dạy, nếu tiếp tục như thế sớm muộn gì cũng gây họa, hôm nay nó nghĩ đụng vào người nhà sao, vậy nếu ngày mai nó lỡ đụng trúng người bên ngoài sao, Diệp Nha dung túng nó, nhưng người bên ngoài cũng dung túng nó sao? Đại họa thường xuất phát từ những chuyện nhặt như vậy, tính tình Hổ Tử phải sửa. Hơn nữa, cũng muốn nàng bị Hổ Tử khinh thường, tiểu hài tử bây giờ rất khôn, biết bắt nạt kẻ yếu.

      thả người, Hổ Tử lại chịu xin lỗi, khí trở nên căng thẳng.

      Tiết Sơn Lương nhìn vẻ mặt đỏ bừng của cháu dâu, ho khan tiếng, "Hổ Tử, mau nhận lỗi với nhị tẩu của con!"

      Diệp Nha vội vàng xua tay: "Nhị thúc, cần đâu, con..."

      "Còn mau xin lỗi, để mắt nhìn đường, cả ngày chỉ biết chạy loạn!" Lâm thị đột nhiên mắng, cắt đứt lời của nàng, xong giơ tay lên, vờ như muốn đánh Hổ Tử nếu nó nghe lời.

      Hổ Tử sợ nhất là nương , thấy bà ấy như vậy, biết tránh khỏi, bĩu môi, mắt to liếc nhìn Diệp Nha, quay đầu hừ : "Nhị tẩu, đều là lỗi của đệ, tỷ đừng giận đệ!"

      Tiết Tùng thu tay về, như vậy là được rồi, thể bắt nó sửa đổi trong ngày.

      Hổ Tử lập tức chạy về phía Đại Hoàng.

      Diệp Nha cười xấu hổ, dẫn mọi người vào trong: "Vậy mọi người mau vào phòng nghỉ ngơi , đồ ăn xong ngay."

      Tiết Sơn Lương "Được" tiếng, vào nhà cùng huynh đệ Tiết Tùng, Tiết Thụ muốn , bị đại ca trừng mắt nhìn, đành dùng ánh mắt truyền tải thông điệp cho Diệp Nha "Nàng đừng sợ, nếu bà ấy bắt nạt nàng, nàng hãy gọi ta ngay", cẩn thận bước theo vào phòng.

      Diệp Nha muốn nhéo cái, nghĩ mọi người đều mù sao?

      Nhìn cá kho tộ trong nồi sắp chín, nàng mặc tạp dề lần nữa, cười với Lâm thị: "Nhị thẩm, Xuân Hạnh, hai người cũng vào trong ngồi , con đảo cá thêm chút nữa là xong rồi."

      Lâm thị nhìn lướt qua phòng bếp, sau đó nhìn đồ ăn bàn, tiến vào, đứng bên cạnh bệ bếp, mặt chút thay đổi : "Con cứ làm việc của mình, cần để ý hai chúng ta."

      Diệp Nha cũng hiểu, con dâu mới cưới, đều phải làm hai món cho mẹ chồng nếm thử tay nghề, nhất định là nhị thẩm muốn nhìn tay nghề nấu nướng của nàng rồi. Nghĩ như vậy, nàng chợt cảm thấy mình sợ bà ấy nữa, Tiết Thụ luôn nhị thẩm tốt với ba huynh đệ họ, nếu quả quan tâm, bà ấy cần gì phải khảo nghiệm tay nghề nấu nướng của cháu dâu?

      Nàng cười đồng ý, lúc quay đầu, nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của Xuân Hạnh, tiểu nương còn vén ống tay áo lên: "Nhị tẩu, muội giúp tỷ nhóm lửa nha?"

      " cần cần, mình ta làm là được!" Diệp Nha thụ sủng nhược kinh, vội ngăn cản nàng, vừa khẩn trương vừa hưng phấn mà lu bù lên.

      tô cá kho tộ màu vàng đậm, thơm ngào ngạt. dĩa đậu que xào tỏi xanh mướt, lại thêm dưa chuột xào trứng, bánh quế trà xanh, trứng chiên vàng ươm, mỗi món làm hai dĩa, tất cả đều được sắp xếp ngay ngắn bàn dài, tuy quá nhiều, nhưng lại phong phú đẹp mắt, khiến người ta vừa nhìn thấy đói bụng.

      Hổ Tử sớm ngồi vào bàn, nhìn tô cá kho tộ chảy nước miếng, Đại Hoàng ngồi xổm bên người nó, ngừng le lưỡi.

      Diệp Nha cố ý làm nhiều ít, mỗi món đều chừa ra phần để riêng, đặt chung với con cá kia, để dành cho Tiết Bách tối về ăn. Chuẩn bị xong xuôi, nàng cởi tạp dề ra, có chút lo lắng nhìn về phía Lâm thị.

      Lâm thị mím môi, nhìn chằm chằm gương mặt phiếm hồng của nàng, “Thấy con nấu có vẻ quen tay lắm.” Hôm qua đường về nhà, bà nghe ít lời nhảm, thậm chí có số người còn cố ý cho bà nghe.

      Chút tự tin trong lòng Diệp Nha lập tức biến mất, nàng mất tự nhiên vò vạt áo, gục đầu xuống biết nên trả lời thế nào.

      Lâm thị cũng mong đợi nàng ra lai lịch của mình, bĩu môi, truy vấn tiếp. Nhưng bà cũng biết, cháu dâu có thể dọn dẹp nhà cửa gọn gàng, biết nuôi gà, lại biết nấu ăn, ít nhất cũng phải loại người “ăn ngồi rồi”, luôn giở thủ đoạn câu nam nhân. Bởi vì thân thiết với vị đại tẩu mất, nên bà quan tâm tới cuộc sống của ba cháu trai, mà vốn dĩ bà cũng có thời gian quan tâm, nhưng bà cũng muốn thấy bọn họ mang nữ nhân hư hỏng về, bại hoại thanh danh Tiết gia. Mặc kệ trước kia nàng là ai, tiểu thư nghèo túng cũng được, kỹ nữ mua từ thanh lâu cũng được, chỉ cần nàng nguyện ý làm tròn bổn phận con dâu Tiết gia, sống đàng hoàng với Tiết Thụ, bà cũng lười quan tâm bọn họ.

      “Con nấu khá tốt, nhưng bỏ dầu muối hơi nhiều, nhà mình nghèo, nên tiết kiệm chút.” Để lại câu như vậy, bà vén rèm cửa lên, gọi người trong phòng ra ăn cơm. Tuy nhiên, người bên trong bận bàn bạc gì đó, nghe thấy tiếng gọi, bà đành bước vào kêu bọn họ.

      Được khen, cũng bị dạy bảo, Diệp Nha biết nên cao hứng hay khổ sở, tâm tình rối bời ra sân trước rửa tay.

      Xuân Hạnh nhìn rèm cửa, lặng lẽ theo nàng ra ngoài, giọng trấn an: “Nhị tẩu, tỷ đừng lo lắng, nương của muội bề ngoài nhìn nghiêm khắc, chuyện cũng dễ nghe, nhưng bà ấy tốt lắm, sau này tỷ biết.”

      Tiểu nương tình an ủi, hảo cảm của Diệp Nha với Xuân Hạnh tăng nhiều, cười gật đầu, “Ừ, ta biết, cám ơn muội!”

      Xuân Hạnh có chút thẹn thùng, cúi đầu nhìn tay Diệp Nha ngâm trong nước, lại : “Nhị tẩu, tay nghề nấu nướng của tỷ giỏi , sau này có thể dạy cho muội ?”

      Khen tay nghề nấu nướng của nàng giỏi?

      Diệp Nha nhịn được đỏ mặt, năm đó quản gia phòng bếp tuyển ba tiểu nha đầu dạy nấu ăn, nàng là người ngu ngốc nhất, người ta chỉ cần nhìn hai ba lần, nếm thử vài lần liền làm được, nàng được đầu bếp tự mình “cầm tay chỉ việc”, vậy mà vẫn làm tốt, Tôn phủ là thế gia vọng tộc, đồ ăn phải ngon, cũng phải đẹp mắt, nàng miễn cưỡng mới làm ra hương vị gần giống, nhưng để đẹp mắt cần rất nhiều công sức...

      Nếu Xuân Hạnh nhìn thấy những món ăn tinh mỹ làm cho người ta luyến tiếc ăn, chỉ sợ khen nàng nữa.

      Chỉ có điều, Xuân Hạnh là đường muội của nàng, lại là tiểu nương đầu tiên nàng tiếp xúc trong mấy ngày qua, nàng rất muốn thân thiết với muội ấy, lập tức đồng ý: “Tốt, sau này muội thường tới đây chơi , ta dạy hết mấy thứ ta biết cho muội.”

      Xuân Hạnh cực kỳ vui vẻ, cười mặt mày cong cong.

      ***

      Cơm xong, mình Diệp Nha rửa chén trong bếp.

      Vừa rửa xong, Lâm thị bỗng ra, “Nương tử lão nhị, con ra đây, ta có lời muốn với con.”

      Diệp Nha nhìn tỷ đệ Xuân Hạnh ngồi xổm ở sân trước gãi ngứa cho Đại Hoàng, lau tay theo sau Lâm thị, trong lòng rất hồi hộp, chẳng lẽ nhị thẩm muốn biết lai lịch của nàng? Lời giải thích mua nàng ở sau núi đúng là rất mơ hồ, với người ngoài có thể giải thích qua loa, ứng phó như vậy, nhưng còn với người thân trong nhà, nếu bắt nàng dối, nàng chưa từng làm như vậy, biết phải làm thế nào...

      Lâm thị đến dưới bóng cây dừng lại, nhìn tiểu nương tử của Tiết Thụ lo sợ nơm nớp, nhớ đến lời của Tiết Tùng, sắc mặt ôn hòa chút, : “Nương tử lão nhị, lão đại vừa mới , nó cho chúng ta biết lai lịch của con, nhưng nó dám dùng tính mạng cam đoan rằng con là nương trong sạch.”

      Diệp Nha kinh ngạc ngẩng đầu, đại ca như vậy?

      Lâm thị để ý tới kinh ngạc của Diệp Nha, tiếp tục : “Ta tin lời của nó, nhưng vẫn muốn hỏi con câu, con có tâm muốn làm nương tử lão nhị ? Là muốn trốn tránh ở nơi này thời gian, sau này rời . Hay quyết tâm dù xảy ra bất cứ chuyện gì, con cũng làm nương tử của lão nhị, sống là người Tiết gia, chết cũng là ma Tiết gia?” Giọng bình tĩnh, ánh mắt sắc bén.

      Diệp Nha cũng sợ, nàng trốn tránh chút nào, đón nhận ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của bà, “Nhị thẩm, cám ơn người tin con. Con chỉ là nha đầu bình thường, có lai lịch gì, cũng có kẻ thù, tuyệt đối mang đến phiền toái cho mọi người. Người yên tâm, con tâm muốn làm con dâu tốt, sống hay chết đều là người Tiết gia.” Tiết Tùng tin cậy, Tiết Thụ si ngốc, Tiết Bách săn sóc, nàng còn có gì bất mãn? Chỉ sợ hết thẩy đều là nhờ thân phận con dâu của nàng, nàng cũng thấy đủ.

      Nàng là tình hay giả ý, Lâm thị có thể phân biệt được.

      “Vậy tốt. Chỉ có đều, chúng ta tin con, có nghĩa là người bên ngoài cũng tin con, lúc hai huynh đệ Tiết Tùng mang con về, con hôn mê, người trong làng đều nhìn thấy, sau này chắc chắn ít “lời ong tiếng ve”. Tuy nhiên, con chỉ cần an phận làm chuyện của mình, cần để ý tới họ, “ở lâu mới biết lòng người”, nếu con tốt, mọi người cũng nữa.”

      Diệp Nha nhu thuận đồng ý.

      Chuyện nên đều , Lâm thị sờ vào túi áo, do dự hồi, vẫn lấy ra, nhấc chân bước . Có số việc phải hai câu là có thể nhìn ra, rốt cuộc nàng là người thế nào, còn phải theo dõi thêm đoạn thời gian nữa.

      Diệp Nha cùng huynh đệ Tiết Tùng tiễn cả nhà họ ra cửa.

      Hổ Tử ăn qua đồ ăn Diệp Nha làm, thái độ lập tức tốt lên, ngừng quay đầu nhìn nàng: “Nhị tẩu, lần tới nếu tỷ lại làm cá, nhớ gọi đệ đến...” Lời còn chưa dứt, bị nương
      đánh cái vào đầu, thể quay đầu .

      Diệp Nha cười khẽ, nhìn bọn họ xa, xoay người với hai huynh đệ: “Cả nhà nhị thúc đều rất tốt.”

      Tiết Thụ hừ tiếng, Hổ Tử rất xấu, dành ăn nhiều cá như vậy, Nhị thẩm cũng dạy nó, lúc đến nhà họ dùng cơm, đại ca luôn dặn được ăn nhiều đồ ăn.

      Tiết Tùng gật đầu. Lúc nương mất, nhị đệ còn , chưa biết gì, mới biết nương từng làm nhị thẩm tức giận bao nhiêu lần, tại tuy bên ngoài nhị thẩm luôn lạnh như băng, để ý đến bọn họ, nhưng nếu ngầm đồng ý của bà ấy, sao nhị thúc có thể lén tiếp tế cho bọn họ được?

      /*Tác giả ra suy nghĩ của mình:-*/
      Cả nhà nhị thúc đều là người tốt, nhưng ai là hoàn hảo, tất nhiên vẫn có chút khuyết điểm. ( Hổ Tử: ta trở thành bé ngoan, được thích ta! )

      Nghe gần đến Thất Tịch rồi, bữa đó tranh thủ ăn lần hết năm phần bít tết mỹ vị, hố hố ~~
      Last edited by a moderator: 16/12/18

    3. Mai Trinh

      Mai Trinh Well-Known Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      919
      chương 17, 18 bạn Lyn làm nên có đòi nợ mọi người đòi nợ bạn Lyn nhá, ta phắng đây!!! :tt2::tt2::tt2:
      Quan Tiểu Yếnlinhdiep17 thích bài này.

    4. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      bóc tem á
      Mai Trinhlinhdiep17 thích bài này.

    5. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      Xem ra nhà Nhị thúc này cũng đến nổi nào, chờ xem tiếp thế nào

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :