1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ Đại, Np, Sủng] Tiết gia tiểu nương tử - Tiếu Giai Nhân - 18+ [HOÀN+EBOOK]

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mai Trinh

      Mai Trinh Well-Known Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      919
      Chương 14: Tình



      Đại hoàng là con chó săn có thân hình cực lớn, nhưng thoạt nhìn bộ lông thâm nâu của nó giống như con sói.



      Bình thường chó đều nhận thức chủ, cho dù chạy ra ngoài, cuối cùng vẫn chạy về nhà. Nhưng con chó săn này lại vô chủ, ít ra chủ nhân nó phải ở làng Hồ Lô. Đầu năm kia, con chó săn này tháng nào cũng đều chạy đến làng Hồ Lô hai lần, hoặc là chạy đến trong sân nhà ai đó đùa giỡn chó cái, hoặc là nằm phơi nắng cát, rất thích ý.



      Lâu dài, người trong thôn còn e ngại ngoại hình hung mãnh của nó nửa, cũng có người có chủ ý muốn nuôi nó, lúc nó chạy đến quăng thịt cho nó ăn. Nhưng con chó này lại biết đạo lý, cho thịt liền ăn, ăn xong bỏ chạy, quả thực chính là con bạch nhãn lang quen được nuôi dưỡng! Sau đó còn ai muốn nuôi nó, những kẻ vô lại tham ăn muốn bắt nó làm thịt, bọn đó cũng liều lắm, đừng nhìn bình thường nó ngoan ngoãn, lúc bộc phát trở nên hung mãnh lạ thường, cái nhào tới cắn nát chân người đó, bởi vì cứu kịp mà đời nhà ma. Thôn nhân sợ nó tiếp tục đả thương người, liên hợp lại muốn bắt nó, nó liền lắc lắc đuôi chạy vào núi, lâu cũng chưa xuất .



      Lần nó xuất , đó là do Tiết Thụ ôm về, ra nó đấu nhau hồi với mãnh thú, bị cắn máu chảy đầm đìa, ngã xuống đất thể nhúc nhích, vừa may bị Tiết Thụ bắt gặp... Khi đó cách lần trước nó đả thương người hơn nửa năm, thôn nhân bớt tức giận, hơn nữa Tiết Thụ lại liều mình che chở nó, bộ ai muốn đánh chết chó, trước hết đánh chết , thôn nhân đành tha nó mạng, cũng dám trêu chọc nó nữa.



      Chó săn ở Tiết gia chừng mười ngày, với Tiết Tùng, Tiết Bách đều có vẻ xa lạ, lại cực kỳ thân thiết với Tiết Thụ, cho dù Tiết Thụ đặt cho nó cái tên quê mùa phù hợp với diện mạo cũng như uy danh của nó, nó cũng tức giận, chỉ cần Tiết Thụ gọi tiếng "Đại hoàng", nó ngoan ngoãn chạy về bên cạnh Tiết Thụ, mặc kệ có ai cho nó ăn thịt, hay lúc cùng chó cái xxx, tóm lại Tiết Thụ kêu nó làm gì nó đều làm. Thôn nhân thấy, đều đại hoàng có linh tính, coi Tiết Thụ là chủ nhân của nó.



      Đáng tiếc Đại Hoàng cũng nghĩ như vậy, nó vẫn còn chạy vào trong núi, vừa chính là hơn nửa tháng, chơi đủ lại chạy về làng Hồ Lô, chạy thẳng đến Tiết gia.



      Liễu Ngọc Nương đương nhiên biết quan hệ của Tiết Thụ với Đại Hoàng, cho nên khi đại hoàng nhe răng, nàng run run xin tha với Tiết Thụ: "Tiết Thụ, vừa rồi ta chỉ là muốn giỡn với nương tử của ngươi thôi, các ngươi tuyệt đối đừng để trong lòng. A, nhà của ta còn có việc, quấy rầy vợ chồng son các ngươi nữa, ta , ta , ngươi kêu Đại Hoàng đứng sang bên được ?"



      Tiết Thụ chuyện, nhìn xem Đại Hoàng, lại nhìn nhìn nữ nhân vô cùng chật vật này, giống như cân nhắc rốt cuộc có nên để nàng hay .



      Liễu Ngọc Nương lại nhìn về phía Diệp Nha: "Diệp tiểu muội, là ta đúng, nên hươu vượn, muội yên tâm , sau này ta bao giờ bừa nữa, cầu muội hãy với Tiết Thụ buông tha ta ! Muội biết, con súc sinh... Đại Hoàng này trước kia từng cắn chết người, nó lại đặc biệt nghe lời Tiết Thụ, chẳng lẽ muội nhẫn tâm trơ mắt nhìn ta bị chó cắn chết sao? Ta có sai, cũng đáng tội chết ? Van cầu muội khuyên nhủ Tiết Thụ dùm ta !" Nàng sợ hãi a, xong nước mắt cũng chảy ra.



      Từ lúc Đại Hoàng chạy tới, Diệp Nha rất lo lắng bắt lấy cánh tay Tiết Thụ, trốn ở đằng sau , sợ bị chó cắn.



      Nàng sợ chó, nhưng đây là lần đầu nàng gặp loại chó săn hung mãnh như vậy, thậm chí cũng dám nhìn ánh mắt nó, cho nên nàng hoàn toàn có thể hiểu sợ hãi trong lòng Liễu Ngọc Nương, dùng sức nhéo nhéo Tiết Thụ, "A Thụ, chàng cho nàng ta ." Cho dù chán ghét cũng thể vì vài câu vô nghĩa mà kêu chó cắn người được.



      Tiết Thụ thấy nương tử nép vào mình, trong lòng rất vui vẻ, cứ như vậy mà hết tức giận, hừ với Liễu Ngọc Nương: "Vậy ngươi mau, sau này nếu lại bắt nạt nương tử của ta, ta kêu Đại Hoàng cắn ngươi!" Lại cúi đầu gọi Đại Hoàng, nắm tay Diệp Nha chạy về hướng bờ sông.



      Đại Hoàng thu hồi thế công, nhìn chằm chằm Liễu Ngọc Nương lui về hai bước, sau đó chạy như điên đuổi theo hai người Tiết Thụ.



      Đợi hai người chó xa, Liễu Ngọc Nương rốt cục chống đỡ được, ngã ngồi dưới đất, cả người sớm ướt đẫm. Cái gì kêu sống sót sau tai nạn, nàng xem như được chân chính trải qua!



      Nhưng may mắn trong lòng rất nhanh bị phẫn nộ thay thế, cùng là trong kỹ viện ra, nàng ta giả vờ cái gì? Hừ, nghĩ đến có nam nhân ngốc che chở là được sao? Hừ, nàng khiến cho nàng ta cũng nếm thử cảm giác của bản thân năm đó bị mọi người xem thường hèn mọn...



      Bên kia, Diệp Nha còn kém nhảy lên người Tiết Thụ, nàng nhanh ôm chặt cánh tay , giọng năn nỉ : "A Thụ, nó phải nghe lời chàng sao? Chàng mau kêu nó !" Sau khi Đại Hoàng đuổi theo, vẫn luôn theo bên chân nàng, cái mũi ghé vào đùi nàng ngửi tới ngửi lui, nàng thực sợ nó đột nhiên cắn ngụm.



      Tiết Thụ làm sao nghe được nàng gì, toàn bộ lực chú ý đều tập trung tại cánh tay mềm mại cọ xát cánh tay , thấy Diệp Nha cúi đầu nhìn xuống dưới chân, vụng trộm liếc mắt nhìn ngực nàng cái, nơi đó bị dính nước thấm ướt, mặc dù bị ướt nhiều như Liễu quả phụ, nhưng cũng mơ hồ ra hình dạng. Nghĩ đến ngày đó nhìn thấy hai luồng mềm mại đẫy đà, hơi thở của trở nên nặng nề, cố ý lấy cánh tay cọ nàng, ngoài miệng lại : "Nương tử cần sợ, Đại Hoàng cắn người." thích được nương tử dựa vào, tất nhiên bảo Đại Hoàng .



      mơ mộng hão huyền, nhưng bởi vì là lần đầu tiên sỗ sàng như vậy, nắm giữ tốt độ mạnh yếu, rất nhanh bị Diệp Nha phát động tác của .



      gương mặt Diệp Nha lúc hồng lúc trắng, vừa thẹn vừa giận, bất chấp bị chó cắn, đẩy mạnh ra, "Ngay cả chàng cũng khi dễ ta..." nửa liền nữa, nhớ đến lời Liễu Ngọc Nương vừa , cảm thấy rất uất ức, nước mắt tràn mi.



      Làm chuyện xấu bị phát , Tiết Thụ ngượng ngùng gãi đầu, dám mở mắt nhìn nàng, thấy nàng khóc, lập tức đuổi Đại Hoàng sang bên, bước qua muốn kéo tay Diệp Nha: "Ta cũng dám nữa, nương tử nàng đừng khóc..."



      Diệp Nha tránh , quay đầu nhìn về phía đông dòng sông, nước mắt tiếng động rơi xuống. đều vài lần dám, nàng tin , kết quả thế nào, còn phải lần lại lần nhân cơ hội làm mấy chuyện xấu? Nàng xem như nhìn thấu, nam nhân đều là sắc lang bại hoại, cả ngày đều nghĩ chuyện đó, liên quan đến có ngốc hay !


      Nàng ở bên kia ủy khuất khổ sở, Tiết Thụ lo lắng, muốn chạm vào lại dám, muốn lại biết nên gì, đành phải đứng đối diện nàng, Diệp Nha nhìn hướng đông liền đứng phía Đông, nàng quay sang hướng bắc liền đuổi tới phương bắc, đáng thương nhìn nàng.



      là vô lại! Diệp Nha cắn răng trừng mắt nhìn , ánh mắt dừng trước ngực trần của , vội vàng cúi đầu, lại bỗng nhớ tới quyến rũ vừa rồi của Liễu Ngọc Nương, khỏi có chút nghi ngờ, nếu ham thích chuyện nam nữ như vậy, vừa rồi sao hề có chút động tâm nào?



      động tâm, nàng rất cao hứng, dù sao cũng có nữ nhân nào cam lòng để nam nhân của mình bị câu dẫn, nhưng nàng tức vào lúc nàng sợ muốn chết lại chỉ lo chiếm tiện nghi nàng, nổi giận : "Chàng thích... sờ như vậy, chàng mà sờ nàng ta, nàng ta còn ước gì bị chàng sờ đó!" Tuy là tức giận, nhưng phải trắng ra như vậy, nàng cũng đỏ mặt.



      Tiết Thụ ngây ngốc nhìn nàng: "Sờ ai?"



      "Liễu quả phụ vừa rồi đó, nàng ta đẹp như vậy, chàng tìm nàng là được rồi!" Diệp Nha lặng lẽ liếc mắt nhìn , muốn nhìn phản ứng của chút.



      Tiết Thụ bĩu môi, chút suy nghĩ trả lời: "Nàng ta cũng phải nương tử của ta, tại sao t phải sờ nàng ta!"



      "Chàng phải thích động thủ động cước sao? Chàng tìm nàng ta, nàng ta bằng lòng cho chàng sờ!" Diệp Nha cả giận, chuyện với là lao lực.



      Tiết Thụ sửng sốt, ánh mắt đều có chủ trương nhìn vào vạt áo trước của nàng, nhức đầu, giọng thầm: "Ta thèm sờ nàng ta, ta chỉ thích nàng thôi!”



      Diệp Nha nghe thấy, làm cho nàng kỳ quái là, trừ bỏ xấu hổ, trong lòng nàng thế nhưng có chút vui sướng. , Liễu Ngọc Nương khuôn mặt xinh đẹp, nàng sợ ngày sau Tiết Thụ bị nàng ta câu , tại Tiết Thụ thẳng có hứng thú với nữ nhân kia, nàng cũng an tâm phần nào, nhưng vẫn có chút nghi hoặc: "Tại sao chàng muốn sờ nàng ta?"



      "Tam đệ từng , nam nhân tốt cũng chỉ sờ nương tử nhà mình!" Tiết Thụ ưỡn ngực, cực kỳ nghiêm túc nhìn Diệp Nha: "Nương tử, ta là nam nhân tốt, ta chỉ sờ nàng!"



      Nghe lý do đơn giản của , lại nhìn bộ dáng trịnh trọng khác thường của , Diệp Nha nhịn được nở nụ cười, buồn cười, cái ý niệm trong đầu bỗng dâng lên. trong mắt nhìn thấy nữ nhân khác, là vì nhớ kỹ lời của Tiết Bách, chỉ có thể chạm vào nương tử của . Như vậy tốt với nàng, là vì thích nàng, hay chỉ đơn thuần là vì nàng là nương tử của ? Đổi cách khác, có phải chỉ cần lấy ai làm vợ, đều tốt với người đó?



      "A Thụ, tại sao chàng lại tốt với ta như vậy?" Nàng nhìn , giọng hỏi. Khó được có người tốt với nàng, nàng hy vọng đối phương là thích con người nàng, mà phải là thân phận nương tử của nàng, chẳng sợ, bản thân nàng còn chưa có trả giá cái gì.



      "Bởi vì nàng là nương tử của ta!" Tiết Thụ cười đáp, mắt phượng cong cong, đơn thuần tựa như đứa .



      Ngực Diệp Nha đột nhiên có chút khó chịu, "Vậy nếu ta phải nương tử của chàng, chàng còn có thể tốt với ta như vậy sao?"



      Tiết Thụ mặt tươi cười nhất thời cứng đờ, nương tử chính là nương tử, làm sao có thể phải?



      "Nàng là nương tử của ta!" Như muốn chứng minh cái gì, la lớn, giọng to lớn làm Đại Hoàng nằm bên cạnh cả kinh ngẩng đầu lên, nhìn trái nhìn phải, nghi hoặc nhìn bọn họ, mới vừa rồi hai người còn giọng chuyện với nhau, sao bây giờ lại đột nhiên ầm ỹ vậy.



      Diệp Nha rũ mắt xuống, Tiết Thụ căn bản có trả lời vấn đề của nàng...



      Có lẽ là hiểu khác biệt trong đó?



      Ngẩng đầu, khẩn trương nhìn chằm chằm nam nhân của mình, nàng áp chế chua sót hiểu trong lòng, cười cười với : "Đúng vậy, ta là nương tử của chàng. Được rồi, mau mặc quần áo vào , chúng ta về nhà!"



      Nàng là hy vọng xa vời, sao có thể trông cậy vào tên cái ngốc biết chuyện đương chứ?



      Mặc kệ Tiết Thụ hiểu hay , bằng lòng đối đãi tốt với nàng, cũng rất khó được. Con người sống đời này, nên thấy đủ, nếu cũng chỉ có thể đổi lấy thêm phiền não.



      Nhưng là, vì sao trong lòng vẫn có chút mất mát?



      Có phải bọn họ tốt với nàng, đều là vì thân phận con dâu của nàng hay ?



      *--Tác giả ra suy nghĩ của mình:--* ai, tiểu nữ nhân cảm thấy mất mát a...



      Tình có khả năng lần là có thể tiếp nhận, ta muốn viết chính là tình cảm từ từ thấu hiểu lẫn nhau, tiến độ có thể hơi chuyện, hy vọng mọi người vẫn đồng hành cùng ta.
      Last edited by a moderator: 22/10/16

    2. Mai Trinh

      Mai Trinh Well-Known Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      919
      Chương 15: Răn dạy



      Lúc hai người trở về nhà, Tiết Tùng chưa về.



      Diệp Nha kêu Tiết Thụ cất đồ, nàng vào sân phơi quần áo, xoay người ngẩng đầu, Đại Hoàng thong thả lắc lư tiến vào, vòng quanh nàng, cuối cùng nằm bên, đầu tựa mặt đất, đôi mất nâu nhìn chằm chằm nàng, vẫn nhúc nhích, chỉ khi nàng giũ quần áo, nó mới có thể chớp chớp mấy cái, hai lỗ tai dựng thẳng đứng.



      Diệp Nha còn có chút sợ nó, mang theo tâm lý lo lắng, lâu lâu lại nhìn nó cái, phơi đồ xong nàng quay về phòng, thấy nó đứng lên theo, nhàng thở ra.



      "Nương tử, ta làm cá cho nàng nha?" Tiết Thụ mang theo hai con cá lớn và con cá đứng dưới mái hiên, cười xem nàng.



      "Chàng biết làm sao?" Diệp Nha có điểm hoài nghi, ngẩng đầu nhìn sắc trời, cũng nên chuẩn bị cơm trưa .



      Tiết Thụ gật đầu liên tục, rất thích ăn cá, nhưng thường thường vận khí tốt, rất khó bắt được cá, hôm nay biết sao lại thế này, lần bắt được ba con!



      "Vậy chàng làm , ta nấu cơm."



      Chờ nàng vét hết túi gạo, Tiết Thụ làm xong cả ba con cá .



      Diệp Nha nhìn mấy con cá, suy nghĩ chút, rồi quyết định lát nữa nấu hết cả ba con, để dành con cá kia cho Tiết Bách.



      "Chàng hái dưa chuột và đậu que , nhớ rửa sạch luôn." Nàng cầm mấy con cá, đặt tấm thớt, vừa vung dao cắt mình cá, vừa với Tiết Thụ, ba món ăn, mỗi loại làm hai dĩa, chắc cũng đủ rồi.



      Có thể giúp nương tử lúc bận rộn, Tiết Thụ rất vui vẻ, vô cùng cao hứng mà . Hái xong đậu lập tức chạy tới hỏi đủ , Diệp Nha đủ, lại trở về hái, tới tới lui lui vài lần, cuối cùng cũng xong.



      Khi Tiết Tùng trở về, chỉ thấy Diệp Nha xoay người bận việc trong phòng bếp, Tiết Thụ đứng ở cửa nhìn nàng, Đại Hoàng cũng đến, duỗi đầu lưỡi canh giữ dưới mái hiên, đầu hướng vào phòng bếp.



      Mùi thơm mê người và thanh va chạm khi nấu ăn đồng thời truyền đến, kìm lòng đậu hít sâu hơi, lo lắng trong lòng dần dần bị biến mất. Từ sau khi nương mất, trừ bỏ ở nhà nhị thúc ăn cơm vài lần, mười mấy năm nghe thấy hương thơm như thế này.



      "Đệ muội, sớm như vậy làm cơm? Nhị thúc bọn họ phỏng chừng lát nữa mới đến." tới cửa, vỗ bả vai Tiết Thụ, nhìn nồi cá kho .



      Diệp Nha đảo ba con cá lần rồi đậy nắp nồi lại: "Muội biết, nhưng mà kho cá này hơi lâu, muội chuẩn bị món này trước, món khác chờ họ gần đến mới làm." Nàng lau tay vào tạp dề, ngẩng đầu nhìn Tiết Tùng: "Huynh mua đất được chưa?"



      Tiết Tùng lập tức chú ý tới, vành mắt của nàng có chút hồng, ràng là khóc!



      cố nén quay đầu nhìn Tiết Thụ, sắc mặt bình tĩnh vào: "Ta mua được rồi, ngay tại bờ sông, ngày mai ta và Nhị đệ đến đó làm cỏ." Chỉ giắt chút, tại sao lại khóc, chẳng lẽ nhị đệ lại bắt nạt nàng?



      Nghe ngày mai khai hoang, Diệp Nha rất lo lắng: "Đại ca, thương thế của huynh còn chưa tốt lắm, việc đồng ánh giao cho muội với A Thụ . Ba mẫu đất, chỉ cần hai chúng ta là được rồi." Nàng sáu tuổi bắt đầu làm việc, nhổ cỏ trồng trọt cũng rất quen tay, nếu phải bị bán đến Tôn phủ, phỏng chừng cả đời sống cùng với hoa mầu.



      " cần, vết thương của ta sao, việc đồng áng cần muội nhúng tay, muội giúp đỡ việc trong nhà là được." Tiết Tùng lập tức trả lời, bọn họ thể cho nàng cẩm y ngọc thực (cơm ngon áo đẹp), nhưng cũng cần bắt nàng làm lụng vất vả việc đồng áng, nàng vừa thấy liền biết chưa từng làm qua việc nhà nông, dáng người mảnh khảnh trắng bóc, muốn nàng bị phơi nắng giống những phụ nữ nhà nông bình thường.



      cho Diệp Nha có cơ hội phản bác, đến cửa sau, kêu Tiết Thụ cùng: "Đệ muội, muội tiếp tục nấu ăn , ta có chút chuyện muốn với nhị đệ." xong liền ra ngoài.



      Sắc mặt của có chút lạnh lùng, tuy cũng khác bình thường, nhưng Diệp Nha vẫn nhận thấy được hình như có chút vui, là do nàng sai cái gì sao? Nàng cúi đầu, nhìn Tiết Thụ chầm chậm bước qua bên người nàng, cuối cùng giọng thầm sân sau, chỉ có Đại Hoàng còn nằm dưới dưới mái hiên cùng nàng. Giờ khắc này, nàng bỗng nhiên cảm thấy, kỳ nàng hiểu ba huynh đệ Tiết gia, trong mắt bọn họ, nàng chỉ là người ngoài sao?



      Trầm mặc lát, nàng lấp tức phấn chấn lên, chuyện trọng yếu nhất hôm nay là chiêu đãi cả nhà nhị thúc, còn những chuyện khác, để sau hẵng , cùng lắm cái gì cũng nghe theo Tiết Tùng, bao giờ tự chủ trương nữa. kêu nàng nấu cơm nàng liền nấu cơm, cho nàng làm ruộng nàng ...



      Bên kia Tiết Tùng gọi Tiết Thụ vào dưới tàng cây, mặt lạnh giáo huấn: "Có phải đệ lại bắt nạt nàng hay ?"



      "Đệ có..." Tiết Thụ trong lòng có quỷ, dám nhìn thẳng , quay đầu nhìn chuồng gà bên hàng rào, đếm con lại con. Vừa đếm tới năm, chợt nghe đại ca hình như cố nén tức giận hỏi : "Đệ khi dễ nàng, tại sao nàng lại khóc? Đừng hòng dối ta, ta biết nàng khóc!"



      Tiết Thụ bĩu môi, đại ca vẫn lợi hại như vậy, trước đây trộm đồ ăn trong nhà nhị thúc, ràng lau miệng sạch , nhưng sau cùng vẫn bị đại ca nhìn ra, mang tới trước nhà nhị thúc, trước mặt nhị thẩm hung hăng đánh trận, đến nay đều nhớ ngày đó mông đau đến nở hoa.



      Nghĩ đến hậu quả dối, cảm thấy mông lại đau, vụng trộm nhìn đại ca, liền chống lại khuôn mặt lạnh như băng. hoảng sợ, vội giọng giải thích : " phải đệ, người đầu tiên bắt nạt nương tử là Liễu quả phụ kia, đệ bơi tới trước mặt nương tử, chợt nghe nàng ta liên miên cái gì đó, còn chặn đường cho nương tử , đệ liền hắt nước nàng ta..."



      Liễu quả phụ?



      Tiết Tùng nhíu mày, cắt đứt lời vô nghĩa của : "Vậy đệ nghe thấy nàng ?"



      Tiết Thụ nhức đầu, cẩn thận hồi tưởng tỉ mỉ, nhớ cái gì đều kể hết với Tiết Tùng, trước sau có chút liền mạch, nhưng Tiết Tùng nghe hiểu được, Liễu quả phụ Diệp Nha ra từ kỹ viện!



      Người đàn bà lắm miệng kia, nếu nàng ta là nam nhân, bây giờ lập tức đập nát miệng của nàng!



      rất nhanh nắm chặt nắm tay, lâu sau mới bình phục cơn tức giận trong lòng, nhìn xem ngốc nhị đệ vẫn như cũ dám ngẩng đầu, nhớ tới lời của vừa rồi, lại hỏi: "Vậy đệ tại sao lại khi dễ nàng? Chẳng lẽ đệ tin lời của Liễu quả phụ nên mắng nàng?" Chuyện như thế này phải chưa từng có, lần đó Liễu quả phụ bị vợ của Lý Kim tát vào mặt, nàng biết làm gì, liền cố ý xúi giục nhị đệ chút lời khó nghe, cũng may bị tam đệ phát đúng lúc, mới chọc tới vợ của Lý Kim.



      "Đệ có mắng nương tử!" Tiết Thụ bị oan uổng, lập tức ngẩng đầu quát, vô cùng tức giận.



      Tiết Tùng hoảng sợ, "Đệ ồn ào cái gì! Đệ mắng nàng, vậy đệ làm gì?" Lo lắng nhìn về phía cửa sau, sợ bị Diệp Nha nghe thấy.



      Tiết Thụ lập tức ủ rũ xuống, "Nương tử sợ Đại Hoàng, kêu đệ đuổi nó , đệ đuổi, còn lấy tay sờ ngực nàng, vì thế nàng khóc..." cho cùng, quả thực nương tử vẫn là bị chọc khóc.



      Đại Hoàng dọa người, nàng sợ hãi, tay sờ ngực...



      Tiết Tùng rất nhanh đoán được đại khái, dùng sức đá Tiết Thụ cước: "Ta phải chỉ cần nàng muốn, cho phép đệ chạm vào nàng sao? Có phải đệ ép buộc nên nên nàng mới vui hay ?" Nàng vốn chịu ủy khuất vì lời của Liễu quả phụ, thế mà còn làm ra những hành động lỗ mãng như vậy, nàng có thể buồn hay sao?



      Tiết Thụ trốn, chỉ là có chút ủy khuất: "Nơi đó của nương tử mềm mại, đệ rất thích sờ, tin huynh cứ thử xem, sờ vào rồi, sau này nhất định muốn sờ nữa!" thích ăn cá, nhưng cũng phải mỗi ngày đều muốn ăn, nhưng nương tử giống vậy, chỉ hưởng qua lần, liền nhớ kỹ tư vị cực kỳ sung sướng đó, hơn nữa nương tử lại giống cá, khó bắt như vậy, nàng lắc lư ngay trước mắt , đại ca có biết nhẫn nhịn vất vả lắm ?



      Càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, Tiết Thụ chạy đến trước cái bóng Tiết Tùng, oán hận giẫm lên đầu cái bóng của : "Huynh chỉ biết đánh ta! Hừ, chờ huyni cưới vợ, đệ mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào huynh, nếu huynh vụng trộm sờ nương tử của mình, ta cũng đánh huynh cho xem!" xong, dường như sợ Tiết Tùng đánh , chạy nhanh như chớp, tất nhiên cũng nhìn thấy, đại ca …đỏ mặt.



      Diệp Nha cắt đậu, thấy Tiết Thụ vội vội vàng vàng chạy vào, vừa định hỏi chạy cái gì, chợt nghe quay ra sân trước la lớn "Nhị thúc".



      Nàng lập tức sợ run cái, vội vàng bỏ công việc, cởi tạp dề, sửa sang lại quần áo, ra nghênh đón.



      Tiết Sơn Lương và vợ của ông ấy, Lâm thị sóng vai ở phía trước, đều mặc quần áo vải thô, thoạt nhìn mới bốn mươi tuổi. Người trước thân hình cao lớn, màu da ngăm đen, lưng có chút khòm, nhìn thấy Diệp Nha, thả chậm cước bộ chút, lập tức tỏ ra thân thiết cười cười với nàng, Diệp Nha vội kêu nhị thúc, sau đó nhìn về phía Lâm thị.



      Lâm thị đầu bọc khăn vải xám, búi tóc sơ cẩn thận tỉ mỉ, cả người có vẻ vô cùng chỉnh tề. Bà có chút gầy, xương gò má hơi cao, nhưng trừ bỏ nhìn nghiêm khắc chút, vẫn còn đẹp lắm, chỉ có làn da trắng nõn do hàng năm lao ngoài đồng trở nên thô ráp hơi ngâm.



      Sau khi Lâm thị vào cửa liền nhanh chóng nhìn lướt qua góc sân, thấy mọi thứ được dọn dẹp gọn gàng, khóe miệng căng thẳng mới nới lỏng chút, mà khi bà nhìn thấy cháu dâu mặc dù thân vải thô, nhưng cũng khó nen tư sắc, trong mắt liền lên vẻ nghiêm nghị, đối với bắt chuyện của Diệp Nha, cũng chỉ hừ tiếng trả lời.



      Diệp Nha đối với thái độ của bà chuẩn bị tâm lý, dù sao Tiết Thụ bậy về bà ấy rất nhiều, nàng chỉ lúng túng đỏ mặt, cũng có lộ ra sợ hãi vui.



      Tiết Sơn Lương biết vợ của mình là đức hạnh gì, ho khan tiếng, xoay người, với đôi tỷ đệ phía sau: "Đây là là nhị tẩu của các con, còn mau thưa tiếng!"



      "Nhị tẩu!" Gần như đồng thời, hai giọng , mềm thanh thúy truyền đến tai Diệp Nha.



      Nàng "Ồ" tiếng, đến lúc thấy bộ dạng hai đứa trẻ này, khóe miệng khỏi mang theo ý cười.



      Thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi bên trái hẳn chính là Xuân Hạnh, gương mặt trắng noãn như trứng gà, mũi cao thanh tú, đôi mắt đào hoa như nước trong veo, cứ như vậy mang theo ý tò mò hiền lành nhìn nàng. người nàng, Diệp Nha thấy được tất cả ưu điểm vẻ ngoài của dòng họ Tiết gia, nương xinh xắn, để cho người ta vừa nhìn lần thấy thích.



      Mà trong miệng Tiết Thụ, thằng nhóc thường thường bắt nạt Xuân Hạnh, đệ đệ Hổ Tử, kỳ chính là bé trai sáu bảy tuổi, bụng tròn vo bước ra, khuôn mặt cũng tròn tròn, mặc dù có đôi mắt đào hoa giống như tỷ tỷ, lại có xuất chúng như vậy, nhưng cũng được coi là thà đáng .



      gọi xong mốt tiếng nhị tẩu, chớp mắt, nhìn thấy Đại Hoàng nằm trước phòng bếp, lập tức kiên nhẫn giãy khỏi tay Xuân Hạnh, chạy nhanh tới phòng bếp, bởi vì Tiết Thụ và Diệp Nha sóng vai đứng trước cửa, động tác của lại quá mức đột ngột, khiến Diệp Nha trốn tránh kịp, bị đụng trúng chút, may mà bên cạnh chính là cánh cửa, nàng vịn vào nó hồi mới đứng vững lại được.



      Bé trai nào cũng đều như vậy sao, đệ đệ của nàng cũng là thích chạy nhảy đụng chạm khắp nơi , Diệp Nha để ý, cười che giấu, muốn mời ba người vào nhà.



      Phía sau lại đột nhiên truyền đến tiếng Hổ Tử giãy dụa: "Đại ca, huynh buông ra, đệ muốn chơi với Đại Hoàng!"



      Tiết Tùng trực tiếp nhấc người tới trước mặt Diệp Nha, đè nặng vai : "Xin lỗi nhị tẩu của đệ trước!"



      Tác giả ra suy nghĩ của mình: đại ca, tại sao ngươi lại đỏ mặt? Có phải suy nghĩ quá nhiều hay ? Ngươi nghĩ gì vậy?
      Last edited by a moderator: 22/10/16

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      ta nghi dai ca muon.......rat ư la 3 cham.........
      Mai Trinh thích bài này.

    4. Mai Trinh

      Mai Trinh Well-Known Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      919
      @linhdiep17 cũng rất chi là... phát là hỉu liền :yoyo60::yoyo60:
      linhdiep17 thích bài này.

    5. lee

      lee Active Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      132
      Ta dag cho doi thit. Thit oi ta dag nho mi. Hi. Thank editor nhoe.
      Mai Trinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :