1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ Đại, Np, Sủng] Tiết gia tiểu nương tử - Tiếu Giai Nhân - 18+ [HOÀN+EBOOK]

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kabi_ng0k

      kabi_ng0k Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      80
      Thụ nhà ta đáng iu quá chừng, thịt thịt thịt khi nào có thịt nửa nhỉ???????
      tội Tùng quá huk, lúc nào cũng lo nghĩ cho 2 đệ đệ hết, mong sao cho 3 huynh đệ có thể chiếm được trái tim của tỷ ấy đê
      atulaasari thích bài này.

    2. Mai Trinh

      Mai Trinh Well-Known Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      919
      Chương 7: Xin lỗi



      Tình cảnh của Tiết gia, người sáng suốt vừa nhìn vào biết.



      Tôn đại phu thở dài, "Nha đầu, ta biết nhà các cháu có điều kiện, hay như vậy , phí chẩn bệnh ta thu, mười ngày thuốc ước chừng là hai trăm văn tiền, hai điều băng gạc...Thôi, cháu đưa ta tiền thuốc là được." trước kia làm đại phu tại y quán ở thị trấn, hai năm trước về nhà dưỡng lão, ngẫu nhiên hàng xóm cũng mời đến xem bệnh, nếu gặp người nghèo khổ, cũng chỉ thu tiền thuốc, coi như làm việc thiện tích đức .



      Diệp Nha mặt đỏ lên, nàng đưa tất cả tiền ra, ngập ngừng : "Tôn đại gia, nhà chúng cháu chỉ có bấy nhiêu tiền, ngài xem, số còn lại có thể thư thả vài ngày hay , chờ chúng cháu có tiền, đem đến trả lại cho ngài được ?" Nàng biết lão đại phu là người tốt, nếu bị Tiết Thụ lôi kéo như vậy, lại lớn tuổi, sớm để ý tới bọn họ .



      Tôn đại phu lắc đầu, muốn , Tiết Tùng bỗng mở mắt ra: "Tôn đại phu, thương thế của ta nặng, cần dùng nhiều thuốc như vậy, ngài để lại ngày thuốc là được."



      "Đại ca, huynh tỉnh rồi!" Tiết Thụ cao hứng tiến đến trước mép giường, nhìn Tiết Tùng .



      Tiết Tùng gật đầu, nhanh mắt liếc sang Diệp Nha cái, tầm mắt dừng lại người Tôn đại phu, khuôn mặt trầm ổn, ánh mắt kiên định. biết trong nhà có bao nhiêu tiền, chỉ có ít tiền, đáng lãng phí tiền mua thuốc.



      Diệp Nha cúi đầu, biết nên cái gì cho tốt, khuyên đại ca uống thuốc, trong nhà xác thực có tiền, nếu khuyên, đại ca có thể hiểu lầm nàng muốn tiêu tiền cho hay ?



      "Haizz, đáng thương, tên nhóc kia, ngươi cũng đừng cậy mạnh, tại trời rất nóng, miệng vết thương của ngươi ít nhất cũng phải dùng năm ngày thuốc, nếu uổng công ta đến đây! Hay là như vậy , ngươi đưa trước cho ta hai mươi văn tiền, còn lại chờ thương thế của ngươi tốt lên, hãy đến trả cho ta." lắc đầu, phải đồng ý cách của Diệp Nha, mà là tính nàng đưa trước hai mươi văn tiền, chừa chút tiền chi dùng ăn uống, ngờ bị tưởng Tiết Tùng hiểu lầm.



      Tiết Tùng nhíu mày, cuối cùng gật đầu, "Tiết Tùng tạ ơn Tôn đại phu, đệ muội, ngươi trả tiền ." là trụ cột trong nhà, thể vì chuyện mà làm ảnh hưởng đến chuyện lớn được, nếu sớm bình phục chút, mới có thể tiếp tục kiếm tiền nuôi gia đình.



      Diệp Nha lấy ra hai mươi văn đưa cho lão đại phu, tự mình tiễn ra ngoài.



      Nhìn bóng dáng mảnh khảnh của nàng biến mất tại cửa, lại nhìn đệ đệ ngốc ngây ngô cười hắc hắc bên cạnh, Tiết Tùng trong lòng dâng lên cảm giác áy náy mãnh liệt, "Nhị đệ, đệ phải đối xử tốt với nương tử của đệ, phải nghe lời nàng."



      " cần huynh , đệ cũng nghe lời nương tử!" Tiết Thụ cười, đôi mắt cong thành nửa vầng trăng, quay đầu nhìn về phía phòng bếp, ngóng trông nương tử mau trở lại, bỗng "A" tiếng, từ giường đất nhảy xuống, "Nương tử cũng bị thương, phải để đại phu xem chút cho nàng!" xong muốn chạy ra ngoài.



      Tiết Tùng đúng lúc giữ chặt tay , cố nén miệng vết thương bị động đau, cả kinh hỏi: "Nàng bị thương ở đâu? Có phải đệ bắt nạt nàng hay ?"



      " có, đệ cũng biết nàng chảy máu ở chỗ nào, đệm giường có máu, nàng cho đệ xem, chỉ hai câu rất kỳ lạ." Tiết Thụ vò đầu , muốn thoát khỏi tay đại ca đuổi theo đại phu, lại sợ làm đau .



      Tiết Tùng mơ hồ hiểu được cái gì, nhưng có chút xác định: "Kỳ lạ chỗ nào?"



      "A, nương tử bảo đệ nhớ kỹ, tối hôm qua là lần đầu tiên của nàng, nàng vì đệ mà chảy mấy giọt máu... Đại ca, huynh buông ra để đệ !" Tiết Thụ rất sốt ruột.



      Bên tai hiểu sao lại vang lên tiếng động tối hôm qua, tim Tiết Tùng lại đập loạn, nghe thấy tiếng bước chân “lộp cộp” từ trong sân truyền đến, rất nhanh giọng : "Nàng bị thương, chuyện này đệ được tùy tiện với người khác, được rồi, đệ đắp chăn cho ta ." Nửa người của trừ bỏ quấn lấy băng gạc, bả vai đều để trần, vừa rồi đệ muội vẫn dám nhìn , e là xấu hổ.



      Lời đại ca luôn luôn là đúng, nếu huynh ấy nương tử bị thương, nhất định nương tử bị thương, cho nên trong lòng Tiết Thụ lập tức thả lỏng, thế nhưng hiểu ý của đại ca , "Chăn nóng lắm!"



      "Ta kêu đệ làm đệ làm !" Tiết Tùng nhíu mày, giọng lạnh lùng, thấy Tiết Thụ quệt miệng, tiếp tục răn dạy: "Sau này trừ bỏ lúc ngủ và tắm rửa, được để trần cánh tay, đừng hỏi tại sao, ta được là được!"



      "Huynh chỉ biết mắng đệ!" Tiết Thụ cảm thấy bất mãn, quay đầu nắm lấy góc chăn định hung hăng đập về hướng Tiết Tùng, thoáng nhìn thấy băng gạc nhiễm máu bên hông , lại ném nổi nữa, vành mắt phiếm hồng, cúi đầu đắp chăn cho Tiết Tùng.



      Lúc Diệp Nha tiến vào, vừa vặn thấy màn này, trong lòng giống như chảy qua dòng nước ấm, lo lắng yên khi sắp đối mặt với Tiết Tùng bị xua tan mất. Nàng nhanh chân chạy vào, đưa những đồng tiền còn lại cho Tiết Thụ: "A Thụ, chàng cầm lấy ."



      Tiết Thụ thò tay cầm lấy, Tiết Tùng lại ngăn lại : "Đệ muội, ta thực xin lỗi muội, để muội gả cho nhị đệ như vậy... Nay nếu muội ở lại, chứng tỏ muội là nữ tử tốt lại có tấm lòng lương thiện, nguyện ý theo nhị đệ, khi như vậy, sau này chúng ta chính là người nhà, chuyện trong nhà còn phải phiền muội chăm sóc, tiền này muội giữ lấy bảo quản . Muội yên tâm, ta cố gắng kiếm tiền, để muội theo chúng ta chịu khổ." Giọng hùng hồn, tránh né nhìn thẳng vào mắt Diệp Nha, để chứng minh rằng, Tiết Tùng nhất định được làm được.



      Diệp Nha cúi đầu, nước mắt tràn mi.



      Gả cho trượng phu ngốc, nàng quả thực cảm thấy tủi thân, dù cho Tiết Thụ rất tốt với nàng, cũng thể bù đắp tiếc nuối trong lòng. Nhưng bây giờ, nam nhân trụ cột trong nhà này lại chính miệng xin lỗi nàng, lấy thái độ cứng rắn của trưởng bối, mà là thái độ thành khẩn giao mọi việc trong nhà cho nàng, còn hứa hẹn cho nàng những ngày tháng an lành, tín nhiệm cùng chiếu cố này cho dù là cha mẹ ruột thịt của nàng cũng chưa từng cho nàng!



      "Nương tử, sao nàng lại khóc, đại ca, huynh khi dễ nương tử của đệ?"



      Thấy nàng im lặng rơi lệ, Tiết Thụ đau lòng, đứng dậy ôm Diệp Nha vào trong ngực, trừng mắt nhìn Tiết Tùng .



      Tiết Tùng gì, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chăm chú vào Diệp Nha, đợi chờ câu trả lời của nàng.



      Diệp Nha tựa vào bả vai rộng lớn của Tiết Thụ, lặng lẽ lau nước mắt, sau đó giãy khỏi ôm ấp của , với Tiết Tùng: "Đại ca, huynh yên tâm , muội chiếu cố A Thụ tốt, cũng cố gắng lo toan mọi việc trong nhà, huynh cứ an tâm dưỡng thương ."



      Thần kinh căng thẳng của rốt cục lơi lỏng xuống, chợt nhớ tới chuyện, Tiết Tùng phân phó với Tiết Thụ: "Nhị đệ, hôm nay huynh săn được con heo rừng, giấu ở chỗ trước kia của chúng ta, bây giờ đệ khiêng nó về ." Ngày hè trời nóng, sợ thịt heo rừng phân hủy, cố ý chừa lại hơi thở cho nó, cột vào nơi bí mật trong khe núi, ngày mai tam đệ mang lên thị trấn, chừng có thể bán được ít tiền.



      Tiết Thụ vào trong núi mang con mồi về, Diệp Nha tiện ở lại trong phòng, thấy Tiết Tùng nhắm mắt nghỉ ngơi, lui ra.



      Góc tường phía tây bắc phòng bếp khắp nơi là những tảng đá được san bằng, mặt là tấm ván gỗ dày, bên trong dùng để chứa lương thực, bên ngoài là giá để bày bát đũa. Nàng sờ sờ túi tiền trong tay áo, qua nhìn xem lương thực có còn .



      Bột mì trong bao chỉ còn lại nửa. Bên cạnh còn đặt hai thùng gỗ, thùng bên trái chỉ còn chút gạo thô, thùng bên phải là chút gạo trắng vừa mới mua, còn khá nhiều, bình bột bắp cũng được đặt ngay bên cạnh... Mấy thứ này cũng đủ bọn họ ăn thời gian, Diệp Nha thoáng nhàng thở ra.



      Sân trước với sân sau đều có hàng rào tre vây quanh, sân trước trồng hai luống đậu cùng hai luống dưa chuột nên còn bao nhiêu chỗ trống, sân sau rất lớn, bên trái trồng cây táo gai, thân cây to bằng bắp đùi hai người trưởng thành, cành nở đầy những đóa hoa màu trắng, bên phải xếp đống củi gỗ. Dưới mái hiên phòng đông, đặt hỗn loạn rất nhiều loại nông cụ để trồng trọt như cày bừa, cuốc... và cả thùng tắm. Phía đông bắc là mấy tấm ván gỗ ghép thành nhà xí, bốn phía nhà xí đều được che kín bằng mấy tấm chiếu làm bằng lau sậy. Phía sau nhà xí là chuồng heo được tạo thành từ những tảng đá lớn đồng nhất xếp chồng lên nhau, đáng tiếc bên trong có heo.



      Tiết gia còn nghèo hơn cả nhà nàng, ít nhất nhà nàng cũng còn có con heo, ba mẫu đất, còn Tiết gia có gì cả, biết ba huynh đệ nhà này làm sao mà lớn lên được. Diệp Nha lắc đầu, xoay người trở về, ngờ vừa mới ngẩng đầu, thấy thiếu niên tuổi có lẽ xêm xêm với nàng đứng ở cửa. Nàng hơi sửng sốt, ánh mắt nhìn vào túi vải xanh vai thiếu niên, thử kêu: "Tam đệ?"

      Tiết Bách màu da trắng nõn, đầu bọc chiếc khăn, mặc xiêm y màu xanh hơi bạc màu, nhưng rất sạch thẳng thóm, làm nổi bật dáng người cao lớn tuấn tú như cây bạch dương đứng dưới ánh mặt trời. đôi mắt đào hoa rực rỡ, hàng mi dài cong vui, so với Tiết Tùng và Tiết Thụ, thiếu phần hào khí, lại thêm phần nho nhã lễ nghĩa, khóe môi cong lên như cười, cứ như vậy đứng nhìn nàng chớp mắt.



      Diệp Nha bị nhìn đến mức ngượng ngùng, mất tự nhiên hơi cúi đầu xuống.



      Đại ca trầm ổn tin cậy, biết tam đệ như thế nào, là người có học, liệu có thể xem thường nàng hay ...



      Đây xem như là lần đầu tiên Tiết Bách chính thức nhìn thấy Diệp Nha, tiểu tẩu của . Ngày hôm qua chỉ kịp liếc mắt cái cái, bị đại ca kéo ra ngoài, chỉ nhìn thấy khuôn mặt nhắn tái nhợt và bộ ngực phập phồng của Diệp Nha. Mà giờ đây nàng đứng ở nơi này, để lại ấn tượng đầu tiên cho chính là, nàng rất thấp, đứng còn tới bả vai của nhị ca.



      Thấy gương mặt nàng càng ngày càng hồng, đôi tay bất an vò vò làn váy, Tiết Bách nhàng cười, "Nhị tẩu, đệ trở về, sao thấy nhị ca?"



      xưng hô ràng lại quen thuộc làm Diệp Nha thoáng tự nhiên ít, giọng trả lời: "Nhị ca đệ lên núi rồi, đúng rồi, đệ vẫn còn chưa biết đại ca bị thương..." Lời còn chưa dứt, thấy Tiết Bách sắc mặt trắng nhợt, chớp mắt liền chạy đến phòng đông , "Đại ca, huynh bị thương chỗ nào vậy?" Giọng lo lắng, hờ hững như lúc chuyện với nàng.



      Coi bộ quan hệ của huynh đệ họ rất tốt, Diệp Nha có chút hâm mộ. Ở nhà nàng là đại tỷ, hai đệ đệ luôn bắt nạt nàng, ngay cả đêm trước khi nàng bị bán , bọn đệ đệ cũng chỉ biết vây quanh mẫu thân, líu ríu muốn cái gì đó, thảo luận xem dùng tiền bán nàng có thể mua được nó hay , mặc kệ nàng nằm trong chăn khóc đến hết nước mắt...



      Trong phòng vang lên tiếng chuyện thầm của bọn họ, cắt đứt hồi tưởng của Diệp Nha, nàng nhìn về phía Tây, mặt trời sắp xuống núi.



      biết Tiết Thụ có thể trở về trước khi trời tối hay , đại ca kêu , chắc là lạc đường chứ?



      Ngây người lát, nàng cất bước vào, đứng tại cửa phòng hỏi : "Đại ca, tam đệ, chiều nay hai người muốn ăn gì?"



      Tiết Tùng nhìn về phía Tiết Bách, thấy lắc đầu, liền : "Đệ muội, muội xem rồi làm , cái gì cũng được." Bọn họ cũng kiêng ăn, ngay cả nhị đệ làm khó ăn đến vậy cũng đều có thể nuốt được, tay nghề của nàng chắc chắn phải tốt hơn Tiết Thụ chứ nhỉ?



      "Được, vậy muội làm mì sốt đậu que được , ăn rất mát."



      Diệp Nha suy nghĩ chút, trả lời xong liền xoay người đến phòng bếp tìm vòng, tìm thấy bao tay, đành phải vén cổ tay áo lên, bắt đầu rót nước nhào bột. Vài năm làm việc ở Tôn phủ, nàng từng làm ở phòng bếp, sau đó là khuê phòng, thời gian hầu hạ ở đó cũng học hỏi được ít, tốt xấu gì cũng biết cách làm. Chỉ có điều ra món này là do mẹ nàng dạy.



      Tiết Bách ngồi chuyện với Tiết Tùng lát, rồi đứng dậy vén màn cửa lên, vừa nhìn ra ngoài thấy Diệp Nha ra sức nhào bột mì, trán lấm tấm đổ mồ hôi, gương mặt trắng nõn lên màu đỏ ửng nhàn nhạt, khuôn mặt thanh tú tăng thêm vài phần quyến rũ.



      Tiết Bách giật mình , ánh mắt khỏi nhìn dọc theo cái gáy trắng noãn của nàng rồi từ từ dời xuống, bởi vì cái bàn quá thập, nàng phải khom người xuống dưới chút, cỏ tròn thả lòng ít, mơ hồ lộ ra mảnh da thịt tuyết trắng...



      Phảng phất bị cái gì đâm vào mắt, Tiết Bách cuống quít nhắm mắt lại, quay đầu nhìn về phía Tiết Tùng, thấy đại ca nhắm mắt, có phát khác thường của , mới giọng : "Nhị tẩu, đệ có thể giúp cái gì cho tẩu ?"



      Mặc dù ở nhà, nhưng cũng đoán được, hôm nay nàng chắc chắn rất bận rộn rồi, nhị ca ngu ngốc, đại ca bị thương, trong nhà nghèo khổ... Làm khó nàng còn phải chiếu cố bọn họ. Nếu có thể, muốn giúp nàng, cũng như đại ca , nàng là nương tốt, ba huynh đệ bọn họ thua thiệt nàng rất nhiều.



      *--Tác giả ra suy nghĩ của mình:--*


      Hôm nay coi lại mới phát viết sai chỗ rồi, lúc đó do ta mắt quáng gà mới phát được, nếu mọi người tìm được, xin đừng “gạch đá” ta nặng quá nha!



      gặp được cả ba huynh đệ rồi, cả quyển truyện này chỉ cần tóm tắt trong vòng câu, đó chính là: "Đại bá lạnh lùng - tướng công ngốc ngếch - tiểu thúc ôn nhu", hắc hắc...
      Last edited by a moderator: 22/10/16

    3. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      ai muốn giật tem à, ta giật á :yoyo66::yoyo66::yoyo66:
      Mai Trinhmyuyen thích bài này.

    4. DangThuy

      DangThuy Active Member

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      115
      Xin cái phong bì = ))
      Êm là êm thấy mùi thịt zòi, nồng khắp nhà nhoé. :th_77: Chỉ biết bao giờ mới có thịt ăn đay :th_83:
      atulaasari, Mai TrinhNhược Vân thích bài này.

    5. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      sao lần nào cũng hụt tem, ta về tự kỷ thôi:017:
      Mai TrinhNhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :