1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ Đại] Mười năm ngủ dưới hoa - Chưa rõ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Phần 5:

      Ta chỉ vậy với Thư Lê mà thôi, ngờ bắt đầu giúp ta - đầu tiên tìm túi vàng lớn mua y phục cho ta, lại dạy ta lời cử chỉ thế nào cho giống tiểu thư khuê các, sau đó lại đưa cho ta bội kiếm cực kỳ tinh xảo, dưới sắp xếp của , ta đóng cửa ở trong nhà đọc thi thư, chỉ qua vài ngày, cũng có chút giống với người bình thường.
      Ta biến thành người biết nghe lợi, dịu dàng, cười hở răng.
      Dù Thư Lê là người mù, nhưng ta là do tay đào tạo, nhưng từ đầu tới cuối vẫn thể nhìn thấy dáng vẻ thục nữ của ta, khiến ta rất tiếc nuối.
      "Thư Lê, ngươi chắc chắn là do trời cao ban cho ta sống cuộc sống thần tiên." Ta dùng tay áo dài che miệng cười, ra vẻ thục nữ: "Nếu là đại thần, nếu ta có thể gả cho , nhờ quan hệ bảo cho ngươi biết cảm giác thần vị là thế nào."
      Thư Lê thản nhiên cười cười: " cần."
      Tĩnh Uyên rất thích ta, lâu sau, tìm đến chỗ ở của Thư Lê, ta vội vàng chỉnh sửa lại biểu của bản thân, theo sau Thư Lê, cửa viện mở ra, trong nháy mắt nhìn thấy gương mặt có chút quen thuộc của Tĩnh Uyên.
      "Lưu Ngọc..." vẫn gọi ta bằng cái tên này.
      Ta nhìn : "Những gì ngươi , ta đều biết, ta biết Lưu Ngọc, ngươi có thể gọi ta là A Bạch được chứ?"
      "A Bạch?" Tĩnh Uyên khó hiểu, nhìn về phía Thư Lê.
      ràng Thư Lê nhìn thấy gì, nhưng lại như biết được người kia nhìn , mở miệng : " phải ngươi lòng dạ chờ nàng sao? Nếu Lưu Ngọc phải là Lưu Ngọc, ngươi có thể vì nàng được bao nhiêu?"
      Tĩnh Uyên xúc động : "A Bạch, ta vội, ta chờ nàng từ từ nhớ lại."
      "Hmm." Ta mơ hồ gật đầu, rất muốn biết giữa bọn họ có bí mật gì.
      Thư Lê vẫn còn dắt ta, giống như trao bảo bối rất trọng đại, đưa tới tay Tĩnh Uyên, sau đó xiết chặt tay bọn ta, giống như thoải mái, lại giống như bất đắc dĩ : "Các ngươi thôi."
      Trong khoảnh khắc đó, ta cảm nhận ràng nỗi đau của .
      Ta và Tĩnh Uyên sóng vai bước ra cửa, quay đầu lại chào Thư Lê, Thư Lê mỉm cười với ta, có chút buồn bã: "A Bạch, ngươi đúng, dù ta có chờ bao lâu nữa, nàng cũng đến."
      Lòng ta nhói đâu, lại để ý Tĩnh Uyên giật mình, liền kéo tay áo , dè dặt hỏi: "Người mù, ngươi có bằng lòng cưới ta ?"
      Thư Lê lắc đầu, lần nữa dẫn ta tới bên cạnh Tĩnh Uyên, "Đồ ngốc, người mà ngươi muốn tới đây, sao ngươi vẫn còn mơ màng như vậy."
      Ta và Tĩnh Uyên rồi.
      Tĩnh Uyên kể cho ta nghe rất nhiều chuyện về Lưu Ngọc, Lưu Ngọc trong miệng vốn là viên Ngoạc Thạch (đá ngọc) ở Côn Luân, Côn Luân tràn đầy linh khí, theo năm tháng Ngọc Thạch dần dần tu luyện thành hình người, đó là Lưu Ngọc.
      linh ở Côn Luân đều là tiên vật hoặc là tiên thảo (cỏ cây) tu thành, cho nên có lệ khí vật bình thường, đều là tu tiên thành hình người. Mà thần tiên hạ phàm ở Côn Luân cũng rất nhiều, cứ như vậy, hại người, thần diệt , cho nên lúc đó thần yếu sống chung rất hòa thuân.
      Khi đó Tĩnh Uyên còn chưa phải là Thượng Thần, mới chỉ là Chân Quân.
      Lưu Ngọc thầm Tĩnh Uyên rất nhiều năm.
      Ta cứ ngồi yên nghe, nghĩ Lưu Ngọc trong lời kể của là ta, lại thấy đỏ mặt... đúng là mất mặt, còn thầm người ta, người ta biết như vậy, sao có thể gọi là thầm đượ chứ?
      "Vậy sau này sao? Lưu Ngọc... À, ta sao sau này ta lại biến thành ta như bây giờ?"
      Tĩnh Uyên lại tiếp tục kể.
      Lưu Ngọc nỗ lực rất nhiều vì Tĩnh Uyên, Tĩnh Uyên nhìn thấy hết, dần dần cảm động, nhưng người tu tiên, muốn lên chức thượng tiên, thể có tình cảm luyến ái, cho nên vẫn bỏ mặc Lưu Ngọc, Lưu Ngọc thấy vậy cũng tiếp tục quấy rầy, muốn cho yên tâm tu luyện.
      Cho đến khi Lưu Ngọc biến mất, Tĩnh Uyên mới hiểu được, chính mình sớm có tình cảm với Lưu Ngọc, cho dù có tu thế nào, cũng thể tu thành chính quả.
      "Hóa ra ta là đầu sỏ gây chuyện." Ta tự giễu cười , lại nhìn mây trắng bồng bềnh trôi bên cạnh Tĩnh Uyên, "Nhưng ngươi vẫn tu thành, lợi hại, đại thần."
      Ánh mắt trong vắt như bảo thạch của Tĩnh Uyên nhìn ta: "Là nàng giúp ta, ta mới tu thành."
      "Nếu ta là , vì sao lại có khả năng giúp ngươi?"
      "Nàng giúp ta chặt đứt tình cảm." Tĩnh Uyên lặng lẽ , trong mắt lộ đau đớn: "Lưu Ngọc, nàng tự sát, khiến ta chặt đứt tình cảm."
      Ta ngẩn người, sau đó lắc đầu cười: " thể nào, sao ta có thể ngốc như vậy?"
      Tĩnh Uyện nhàng ôm lấy ta: "Có trách hãy trách ta ngày đó nổi giận với nàng, nặng lời, đẩy toàn bộ trách nhiệm tu tiên bất thành của ta lên người nàng, ta chỉ nhất thời nóng nảy mà thôi, thực ra cũng từng nghĩ tới thà rằng tu, ở cùng nàng Côn Luân cũng tốt, là tại ta bỏ được con đường tu tiên... Nàng muốn giúp ta, phá hủy tu vi, tự chịu diệt vong, để giúp ta thành thần."
      Tim ta lạnh lẽo: "Vì thế, ngươi tu thành sao?"
      "Ta nghĩ nàng hồn bay phách tan.. Trong lúc đau lòng, thầm nghĩ thể phụ tâm ý của nàng, ngày đêm bế quan, rốt cuộc cũng thành thần."
      Ta thở phào hơi, nhìn lượt, cuối cùng dừng lại trước ánh mắt , ta cảm thấy ánh mắt rất đẹp, trong vắt và đen tối như bảo thạch, lóe lên thần thái.
      Những lời kể, ta hoàn toàn có cảm xúc, chỉ nghĩ, nếu Thư Lê cũng như vậy, tốt biết bao.
      Tĩnh Uyên đưa ta theo, ngồi mây trắng ngắm nhìn phong cảnh, non xanh nước biếc, thương hải lưu vân, ta cố gắng xem, hề chớp mắt, nghĩ sau này trở về nhất định kể phong cảnh tuyệt vời này cho Thư Lê nghe.
      nhìn thấy phong cảnh, để ta nhìn giúp . ra ngoài được, để ta thay .
      Nhưng sau khi trở lại tiểu viện hoa lê kia, lại thấy Thư Lê đâu nữa.
      Mười năm qua chưa từng ra khỏi sân này, cho dù ta ra ngoài bao lâu, đều đợi ta trở về.
      Lần này, đợi nữa sao?

    2. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Phần 6:

      Từ trước tới nay, chưa bao giờ ta hoảng hốt như vậy.
      "Thư Lê..." Ta chạy đường cái giống như kẻ hồn, gọi tên .
      "Người mù..." Chàng đâu, vì sao mang ta theo?
      "Tiên sinh..." Cho dù đồ đệ như ta chẳng làm nên chuyện gì, nhưng ít nhất cũng có thể làm đôi mắt cho chàng.
      Thế gian này quá lớn, ta tìm thấy .
      Đúng lúc này, đám người Tiền gia lại cố tình đuổi theo ta.
      Ta có tâm trạng dây dưa cùng bọn chúng, quay đầu bỏ chạy, chạy qua góc phố, lại vượt qua con hẻm, nghĩ rốt cuộc cũng cắt đuôi được bọn chúng, nhưng ở cuối ngõ , ta lại nhìn thấy lão đạo sĩ râu dê núi kia.
      Lão đạo vẫn cầm theo Chiêu Hồn Phiên và cây kiếm gỗ, áo bào xanh nhạt vừa dài lại vừa rộng.
      Ta ngạc nhiên hỏi: "Ông có thấy Thư Lê đâu ?"
      Lão đạo lắc đầu.
      Ta hoảng hốt năng lộn xộn, " phải lần trước ngươi tới tiểu viện hoa lê kia đuổi quỷ sao? Nam tử đứng bên cạnh ta chính là Thư Lê đó, mặc áo bào trắng, ánh mắt được tốt, nhưng dáng vẻ lại rất đẹp, uống trà hoa lê cùng ta xem ông làm phép, ông quên rồi sao?"
      Lão đạo nở nụ cười, hàng mi trắng nhếch lên: "Ngày ấy ở trong viện, trong mắt ta chỉ nhìn thấy mình ngươi, chưa từng nhìn thấy người nào khác."
      Ta giống như bị sét đánh ngang tai: " thể, ràng ngồi ngay bên cạnh ta."
      "Ngươi lẩm bẩm chuyện mình với hư , vừa vừa cười, ta ngươi bị khí quấn thân, ngươi cũng tin, còn mắng ta giả danh lừa bịp."
      " thể... và ta sống nương tựa lẫn nhau mười năm, sao có thể là quỷ?" Ta cúi đầu lẩm bẩm, mất hồn mất vía.
      Lão đạo tiến lại gần, vỗ đầu ta, thở dài : "Thiên Nhãn của ta hỏng, thể nhìn thấy , chỉ có thể cảm giác được tồn tại, ta biết ở cùng ngươi, cho nên ngày đó cũng làm phép, chỉ vì muốn quấy nhiễu hồn phách của ."
      "Lão đạo, ông gì, ta nghe hiểu."
      "Ngọc đánh tan hết tu vi, là hồn phi phách tán... nếu , làm sao ngươi có thể sống tiếp?"
      Ta mở to mắt, nhìn lão: "Ông biết chuyện gì, hãy ."
      Lão đạo lắc đầu cười: "Ngươi phải hỏi trái tim ngươi mới đúng." Dứt lời, lão giơ thanh phất tử, chỉa về phía ngực ta: "Hỏi nó xem, rốt cuộc quên điều gì, đánh mất cái gì?"
      Ta biết nên trả lời như thế nào.
      Bởi vì ta sớm đánh mất trái tim... khoảnh khắc biết được Thư Lê rời , trái tim ta cũng mất theo.
      Lão đạo dùng ánh mắt thương xót nhìn ta: "Ngọc Thạch rơi xuống nhân gian, lẽ ra phải tan xương nát thịt, nhưng lại biến thành bảy tuổi, trưởng thành giống như người phàm trần... Có lẽ ngờ rằng, kiếp trước Ngọc Thạch , nhưng sau khi chết lại thương ."
      "......" Ta kinh ngạc nhìn lão đạo," cho ta biết, chết như thế nào?"
      " làm khế ước với quỷ, dùng cái chết của , đổi lấy sống cho ngươi. Trong khế ước, có thể kiềm giữ hồn phách bản thân trong vòng mười năm. Mà nay, đúng là mười năm sau cái chết của ... thực ra, với hồn ma, có thể đợi đến lúc nào? Cho tới giờ cũng biết, nhưng lại cố tình như biết."
      Trong nháy mắt, dường như ta hiểu được tất cả.
      Hiểu được vì sao năm đó ta từ trong miếu hoang đổ nát tỉnh lại, là dáng vẻ của , có trí nhớ.
      Hiểu được vì sao năm đó ta vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thư Lê nheo mắt nở nụ cười ấm áp với ta.
      Hiểu được vì sao chưa bao giờ chấp nhận lời cầu hôn của ta.
      Hiểu được người mà vẫn đợi mười năm nay là ai.
      Mười năm nay, ngoài Thư Lê, ta khóc thành tiếng lần đầu tiên trước mắt người khác.
      Lão đạo xoa đầu ta, thở dài: "... Đứa bé ngốc, ngươi nhớ sao? Ta có thể giúp ngươi nhìn thấy ."

    3. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Phần 7:

      Ta dò dẫm từng bước cầu Nại Hà.
      "Thư Lê." "Thư Lê" "Thư Lê..."
      Lão đạo , ta cứ vừa vừa niệm như vậy, chỉ cần hồn phách của ở phía trước vẫn có thể nghe thấy tiếng ta gọi, ta có thể nhìn thấy .
      Xung quanh là những ánh sáng lục sắc lấp lánh trôi nổi trong bóng đêm nhiều kể hết, lão đạo ... đó là linh hồn.
      Linh hồn vô hồi, linh hồn chờ hôi phi yên diệt, linh hồn tìm thấy nhà, linh hồn ai thương, đều có hình thái như vậy.
      Thư Lê cũng là ánh sáng trong đó.
      Lòng ta đau đớn, nước mắt hoen mi, dò dẫm trong ánh sáng mờ ảo trôi nổi, tìm bóng dáng , lại thể nào biết được, đâu mới là .
      Trong lúc mơ hồ, bỗng nhiên tay ta bị ai đó cầm lấy, trái tim ta căng thẳng, nghiêng người thất thanh gọi: "Thư Lê."
      "Là ta." Giọng lạnh lùng của Tĩnh Uyên vang bên tai ta.
      Ta thất vọng, với : "Ta tưởng là Thư Lê."
      ".... Được, để ta tìm cùng nàng." Tĩnh Uyên cầm tay ta, giọng độc, trong bóng đêm ta nhìn thấy vẻ mặt .
      "Cám ơn."
      Chúng ta sóng vai nhau xuyên qua những tia sáng linh hồn, gọi tên Thư Lê, nhưng Thư Lê vẫn xuất .
      lâu sau, bà lão cầm đèn tới.
      "Mạnh bà, lâu gặp." Tĩnh Uyên ân cần thăm hỏi, : "Bà có nhìn thấy Hoa Lê ?"
      Mạnh bà nhìn ta: "Nha đầu, mười năm trước Thanh Dương lão đạo đánh cược với ta, cười mười năm sau chắc chắn ngươi đến địa phủ tìm người, nay ta thua, theo đúng quy củ, ngươi đến chỗ ta tìm người, nếu uống canh Mạnh bà, phải nhìn lại quá khứ của mình lần."
      "Ta muốn nhìn gì cả, ta chỉ muốn tìm Thư Lê."
      Mạnh bà lắc đầu: "Quy củ thể phá."
      "Như vậy..." Ta hất tay Tĩnh Uyên, hỏi: "Ta muốn nhìn ta, ta muốn thấy Thư Lê, quá khứ của ."
      Mạnh bà cau mày: "Chuyện này, có tiền lệ."
      Ta dùng ánh mắt cầu xin, nhìn về phía Tĩnh Uyên.
      Tĩnh Uyên thở dài: "Mạnh bà, để nàng xem ... Thực ra, ta cũng rất ngạc nhiên.
      Vì thế Mạnh bà dẫn chúng ta tới trước mặt đá Tam Sinh, dặn chúng ta ở trong lòng gọi tên Thư Lê.
      Viên đá thạch bích Tam Sinh bóng loáng dần dần biến thành mặt gương. Ta nhìn thấy .
      Năm ấy, gió xuân ấm áp, đóa hoa lê nở rộ chạc cây.
      Lại trăm năm sau, mặc cho năm tháng trôi , hoa lê vẫn nở rộ đổi.
      Ta nhìn thấy lão đạo râu dê núi mang theo kiếm gỗ, cây lê thành tinh, nhất định phải chặt căn của , diệt nguyên thần của .
      Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, ta nhìn thấy chính mình nhảy tới trước mặt lão đạo, dùng pháp thuật che lấy Thiên Nhãn của lão, bảo vệ đóa hoa lê xinh đẹp kia.
      Ta nhìn thấy chính mình dựa dưới tang cây cười ha ha: "Hoa lê à, hoa lê, ta cứu ngươi, mạng của ngươi là của ta, sau này nên theo ta vào nam ra bắc, dạy cho đám thối đạo sĩ trong thiên hạ bài học."
      Ta nhìn thấy hoa lê bay xuống, biến thành thiếu niên tuấn tú, lễ phép như quân tử : "Ta tên là Thư Lê, tạ ơn cứu mạng của nương."
      Ta nhìn thấy ta và Thư Lê ngày đêm làm bạn, ba hoa đùa giỡn, hi hi ha ha màng tu tiên.
      Ta nhìn thấy Thư Lê và lão đạo bị ta dạy cho bài học trở thành bạn tốt, đạo thường xuyên ở cùng nhau tâm , Thư Lê từng rất khổ tâm, dè dặt hỏi lão đạo, ta nàng mất rồi, phải làm sao đây.
      Ta nhìn thấy khi ta ngủ, Thư Lê khoác áo cho ta, khi ta phiền muộn lại uống rượu cùng ta, khi ta ở bên cạnh , lại ngẩn người đối mặt với bầu trời.
      Ta cũng nhìn thấy Thư Lê lén lút viết thư tình tối nghĩa khó hiểu, giấu đâu đó trong tay áo do dự mở ra, đến khi sắp tặng ta, ta lại với rằng mình Tĩnh Uyên.
      Ta nhìn thấy lặng lẽ ném thư tình kia vào trong đống lửa hủy .
      Ta nhìn thấy chính mình đánh tan hết tu vi mà mù hai mắt, chính là Thư Lê nhường hai mắt mình cho ta.
      Ta nhìn thấy Thư Lê biến thành người mù giao dịch với quỷ, từ bỏ cuộc sống, đưa ta hấp hối tới nhân gian.
      Ta nhìn thấy tờ khế ước đó ghi kì hạn: Mười năm.
      Hình ảnh ngưng hẳn, Mạnh bà tới vỗ vai ta: đến giờ.
      Mạnh bà nang ngón tay hướng về vùng bóng tối hỗn độn, loạt những chùm sáng trôi nổi ở giữa, chậm rãi biến thành hình dáng Thư Lê.
      "Người mù!" ta thất thểu bước lên phái trước, muốn ôm thân thể dần dần tiêu tán của .
      Thư Lê dùng bàn tay như có như chạm vào má ta: "A Bạch..."
      "Thư Lê, ta tới tìm chàng."
      "Trước mắt nàng là quỷ, chỉ còn thời gian trong vòng nén nhang, ta bao giờ tồn tại nữa."
      "Chỉ cần chàng đồng ý, cho dù chàng ta quỷ, ta cũng gả cho chàng."
      Thư Lê lại lắc đầu, cười cười: "Ta nợ nàng mạng trả được rồi, nàng nợ tình của ta, ta từ bỏ."
      "Chàng thể cần...."
      Ta còn chưa dứt lời, xung quanh lại hỗn độn như cũ.
      Thư Lê mất.
      Tĩnh Uyên biết từ khi nào, lặng lẽ rời .
      Ta biết, bọn họ bao giờ trở lại.

    4. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Phần 8:

      Ta mở mắt ra.
      biết ai đưa ta từ Địa phủ trở về nơi này.
      Hoa lê trong tiểu viện tàn hết, đóa cũng còn.
      Ta nhìn bốn phía, bàn thạch vẫn còn đó, trà hoa vẫn còn đó, ghế dựa vẫn còn đó, ngay cả y phục mới may được nửa cũng vẫn còn đó.
      Tất cả dường như chưa từng thay đổi.
      "Thư Lê, ta đói bụng." Ta vẫn than phiền như cũ, đối mặt với gốc lê héo rũ.
      Bỗng nhiên cảm thấy dưới tàng cây có thứ gì đó khác thường, ta ngồi xổm xuống, đào đất lên, khối xương trắng ràng được an táng dưới đất, từ trong xương cốt tỏa ra mùi hương hoa lê.
      Là hài cốt tinh bị phong hóa.
      ...
      Mười năm nay, hóa ra vẫn ngủ ở nơi này.
      Ta cúi mình xuống, đầu ngón tay lướt nhàng qua từng đốt xương, vừa nhìn, hai mắt vừa đẫm lệ.
      Trong lúc mơ hồ, giống như nhớ lại ngày trước đây.
      biết đó là lần thứ bao nhiêu ta cầu hôn với :
      "Thư Lê à, ngươi cưới ta , như vậy ta mới có thể danh chính ngôn thuận dùng vàng bạc của ngươi, cần lo ăn lo mặc, ta làm mắt của ngươi, thay ngươi nhìn sông nước, xem mặt trời, hai ta cứ như vậy lặng lẽ già ... Nếu năm nào đó, người mà ngươi chờ trở lại, ta nhất định cầm chổi quét nàng ra, khinh bỉ với nàng, bây giờ người mù là của ta, ngươi tới chậm rồi."
      Lúc đo, Thư Lê cười như gió xuân ấm áp: "Ngươi thành thân cũng ngang ngược vậy sao?"
      Ta liền túm chặt lấy tay áo , ánh mắt sáng lấp lánh: "Ngươi đồng ý rồi có phải ?"
      Có phải ? Có phải ? Có phải hay ...
      Hóa ra, là ta tới chậm.

    5. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Đây phải là truyện Thập niên hoa hạ miên à

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :