CHƯƠNG 35: <img title="13154994831708671074_574_574" src="https://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/13154994831708671074_574_574.jpg?w=490&h=367" alt="" width="490" height="367" /> “cái tên chết dịch chết bầm, hại ta hôm qua đau nhức rả rời, hôm nay phải trốn chơi mới được” – Nhan Nhược Bình vừa vừa càm ràm BỊCH!!!!!!! “chu choa kẻ nào mù mắt vậy, cái trán bảo bối của ta” – Nhan Nhược Bình tay ôm trán xoa xoá, khuôn miệng đào chu chu **** bới. Đến khi hai mắt mở tròn xoe, hai miệng há hốc “khép miệng lại ” – thanh lạnh lẽo nhưng mang mấy phần ôn nhu “hả kẻ xấu xí” “nô tỳ hỗn xược, là ta có xấu xí, chậc chậc” “sao….sao lại là ngươi nữa, lần nào gặp ngươi cũng hại ta u hết trán, người xui xẻo mà, đồ sao chổi” – Nhan Nhược Bình tức giận “tại nô tỳ ngươi nhìn đường nên đụng trúng ta, ta chưa bắt lỗi ngươi, ngươi lại kiếm chuyện rồi” “sao ngươi biết đường né qua cho ta , hứ” – Nhan Nhược Bình hất mặt lướt qua người bàn tay nắm lấy bả vai nàng giữ lại, Nhan Nhược Bình quay lại lạnh giọng hỏi: “gì nữa đây, muốn gây à” “được rồi, nàng đâu thế” – thanh tăng thêm độ ôn nhu kèm nụ cười mỉm “dạo phố, buông ra” – Nhan Nhược Bình quát to lên, hất tay y ra rời “hảo, chung ” – thanh bước theo Nhan Nhược Bình, chú ý tới gần đó có ánh mắt nhỉn theo hai người ~~~~~~~~~~~~~~~~~ ĐƯỜNG PHỐ LONG TỤ THÀNH Nhan Nhược Bình hết chạy tới gian bánh quế hoa, lại chạy tới quầy kẹo hồ lô, miệng nhai ngồm ngoàm, hai mắt long lanh, lại kèm theo nụ cười sáng như ánh mặt trời, làm kẻ đứng ngay đó nhìn chớp mắt, ngây người ra, buột miệng thốt lên chữ MĨ “cho ngươi” – Nhan Nhược Bình lúc này mới chú ý lại là có người bên mình, nàng đưa y cây kẹo hồ lô “ta….” “cầm mau” “ta chưa ăn bao giờ” “cái gì” – Nhan Nhược Bình trố mắt nửa ngày trời rồi ôm bụng cười ngặt nghẽo “có gì đáng cười sao” “à haha haha ngươi rớt ở đâu ra vậy, kẹo hồ lô cũng biết ăn, ăn thử ngon lắm, vị của nó vừa ngọt vừa chua” – Nhan Nhược Bình cố kìm nén nụ cười Đón lấy cây kẹo hồ lô, y từ từ nếm thử, gật gù cái đầu thốt lên chữ NGON. Nhan Nhược Bình thấy y khen ngon nở nụ cười tươi, rồi vui vẻ vừa dạo phố vừa trò chuyện với y ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ “Hoạ Tâm, nương tử ta đâu?” – Lãnh Thiên lạnh giọng hỏi, từ sáng giờ y mắc giải quyết chút việc, chẳng biết Nhan Nhược Bình lại chạy đâu, kiếm khắp phủ thấy “ta biết” – Hoạ Tâm thà trả lời. Vừa dứt câu Trần Lâm tổng quản vào ấp úng : “vương gia….lão thấy phu nhân, à…..” “ mau” – Lãnh Thiên vốn rất ghét lấp lửng, tìm Nhan Nhược Bình mà lão cứ rề rà “lúc chính ngọ (12h trưa) khi nãy, lão thấy phu nhân trò chuyện với nam tử và hai người họ hình như dạo phố phải” – Trần Lâm run rẩy lại. Lời vừa dứt thấy bóng dáng Lãnh Thiên ở đâu ~~~~~~~~~~~~~~~~ ĐƯỜNG PHỐ LONG TỤ THÀNH “ngươi sao lại ở vương phủ?” – Nhan Nhược Bình tò mò “tới chơi” – y đáp ngắn gọn “ngươi quen Thiên, à vương gia sao?” – Nhan Nhược Bình thấy hố nên kịp đổi lời xưng hô. Y nhíu nhíu mày rồi mỉm cười trả lời: “ta là bằng hữu của vương gia, nàng tên gì vậy?” “Tiểu Bình” – Nhan Nhược Bình muốn tiết lộ thân phận vì chưa kẻ dạo phố cùng mình là bạn hay thù, có mưu đồ gì, nàng vốn từ khi chết sống lại rất đa nghi “Tiểu Bình nô tỳ nổi tiếng của vương phủ sao” – y sửng sốt chút ít “sao ngươi biết?” – Nhan Nhược Bình nhíu cặp mày liễu, là bằng hữu của Lãnh Thiên thôi sao lại biết nhỉ. Nhan Nhược Bình thầm nghĩ “à ta…ta nghe mấy nô tỳ trong phủ kháo nhau thôi” – y lảng qua chuyện khác Nhan Nhược Bình gật gù cho là phải, dạo này quả nàng rất nổi tiếng trong vương phủ với chức vị nô tỳ thân cận đặc biệt của vương gia, nàng cười tươi hỏi: “ngươi tên gì?” “Hàn Long” Nhan Nhược Bình hai mắt loé lên, giật giật tay y: “Hàn Long ngươi nhìn kia, bánh bột chiên, ngon lắm nga, mau mau” Hàn Long bị Nhan Nhược Bình kéo lại dàn bánh bột chiên, Nhan Nhược Bình đứng ăn ngồm ngoạm, khuôn mặt biểu tư vị thích thú, đôi môi đào căng mộng ướt át. bàn tay bất giác đưa lên khoé miệng của nàng làm nàng sửng sờ, hai mắt tròn xoe nhìn y khiến y giật mình, rời tay ra, miệng lắp bắp: “bánh dính” Nhan Nhược Bình lấy tay xoa xoa đôi môi đào căng mộng, dùng lưỡi liếm dọc bờ môi của mình ý tứ phủi bánh, nhưng hành động này lại làm người đối diện cảm thấy ổn trong cơ thể. Y lắc lắc cái đầu, kìm được đưa tay vòng ra sau gáy của Nhan Nhược Bình, tay nâng cằm Nhan Nhược Bình ép lại sát người mình, đặt nụ hôn nóng bỏng đôi môi căng mộng ướt át ấy. Nhan Nhược Bình trố mắt quá bất ngờ trước hành động này, cơ thể đơ như cây cơ, chiếc bánh bột chiên rơi xuống, đôi môi khép chặt khiến cho Hàn Thiên nhíu cặp mày kiếm, tăng lực đạo nơi bàn tay đặt ở cằm Nhan Nhược Bình, di chuyển lên bóp mạnh khiến môi nàng hé ra, y dùng lưỡi tiến nhanh vào tách hàm răng ngà ngọc của nàng. Nhan Nhược Bình bừng tỉnh vừa định phản ứng đẩy y ra nghe có thanh lạnh lẽo thập phần quen thuộc vang lên BUÔNG RA!!!!! Nhan Nhược Bình hoảng hốt đẩy mạnh y ra, quay mặt lại chạm vào đôi mắt đầy lửa giận của người “Thiên ta….…..Thiên ngươi đừng hiểu lầm, ta…..Thiên đợi ta” – Nhan Nhược Bình lắp bắp, quả đúng như là tình cảnh bắt gian tại trận mà, nàng chưa kịp thấy thân ảnh Lãnh Thiên rời , Nhan Nhược Bình lập tức đuổi theo về tới vương phủ, trong phòng Lãnh Thiên, cả hai to tiếng cãi nhau “ta…ngươi làm cái gì thế, hiểu đâu đuôi gì tức giận” – Nhan Nhược Bình chu môi lên giải thích khi bắt gặp khuôn mặt nộ khí sung thiên của Lãnh Thiên “ hiểu đầu đuôi, sao lại đẩy ra mà đứng im đó” – Lãnh Thiên quát to “ta bất ngờ nên……..tin ta ta và trong sạch, tuyệt có gì, uống trà thanh tâm nguôi giận nào” – Nhan Nhược Bình vội lấy tay xoa xoa ngực y vuốt giận, tay bưng chén trà đưa trước mặt y “trong sạch, rành rành như thế, hôn nhau giữa phố xá, ngươi có phu quân vẫn còn thông dâm sao” – Lãnh Thiên lạnh giọng quát, thanh nhấn mạnh hai chữ THÔNG DÂM, dùng lực hất mạnh tay nàng ra, chén trà rơi xuống đất vỡ nát, Nhan Nhược Bình kịp phả ứng nên theo đà ngã xuống, tay chạm vào mảnh vỡ tại nên vết xước sâu tay, máu chảy ra. Lãnh Thiên thấy thế, vừa khom người tính đỡ nàng lên cái cảnh hôn nhau ấy lại lên trong đầu y, khiến y nộ khí phát ra lần nữa, y đứng thẳng dậy, dùng ánh mắt lạnh lẽo chưa từng thấy nhìn Nhan Nhược Bình, khiến Nhan Nhược Bình rùng mình bất giác cảm thấy hàn khí đầy phòng. Bàn tay chả máu lại nghe thấy hai chữ THÔNG DÂM, nay lại thêm cặp mắt lạnh lẽo của Lãnh Thiên nhìn nàng cứ như nàng làm chuyện ghê tởm gì đấy bằng. Nhan Nhược Bình đứng bật dậy, hai mắt trợn to quát lên “ừ thông dâm đấy, ngươi hoàn toàn đúng, hài lòng rồi chứ” Lãnh Thiên nộ khí xung thiên lại nghe từ miệng Nhan Nhược Bình khẳng định lần nữa khiến lửa giận trong người Lãnh Thiên tăng tới cực độ, y dùng bàn tay như thép nguội của y bóp mạnh bả vai trái Nhan Nhược Bình, miếng cay nghiến: “ngươiiiiiiiiii……..” RẮC RẮC RẮC!!!!!!! Người ta giận hoá mất khôn mà. là đúng, cơn tức giận như núi lửa phun trào của Lãnh Thiên khiến y tự chủ lực đạo phát ra quá mạnh làm xương vai trái của Nhan Nhược Bình gãy nát. Nhan Nhược Bình khuôn mặt chuyển trắng bệch, hơi thở dồn dập, mồ hôi chảy lấm tấm trán, cơ thể run lên, dùng hết sức còn lại dồn vào tay phải hất mạnh tay y ra, ôm lấy bả vai thương tích phải của mình, phun ra ba chữ TA GHÉT NGƯƠI rồi phi thân mất tăm trong ánh hoàng hôn buông xuống. Lãnh Thiên nhìn lại bàn tay của mình, bàn tay vừa mới gây ra thương tích cho Nhan Nhược Bình, lòng trĩu nặng, trái tim nhói đau. Y đứng lặng thinh như pho tượng trong phòng. Mọi người đứng ngoài nghe hết toàn bộ trận to tiếng của cả hai, khi Nhan Nhược Bình rời , Hoạ Tâm vội vàng cản lại nhưng bị nàng đẩy ngả, Độc Nhẫn, Độc Kiêu vội vàng đuổi theo. Nhan Nhược Bình hai dòng lệ tuôn rơi, lao mình chạy như bay. bầu trời từng cơn sét giật vang trong màn đêm u tối, từng giọt nước ngày nặng rơi, trận mưa lớn lạnh buốt trút xuống xối xả. Nhan Nhược Bình bất chấp vết thương nặng vai, Nhan Nhược Bình như con thiêu thân trong đêm, cứ chạy chạy mãi, nước mắt hoà vào mưa, đầu óc nặng trĩu, tâm trạng rối bời, từ trước tới nay nàng hoàn toàn biết Lãnh Thiên cách khác chính là Độc Nhẫn tàn bạo, lãnh khốc, vô tình, giết người chớp mắt, nhưng đối với nàng tuyệt ôn nhu, sủng nịnh, thương nhưng ngờ nay y lại nàng thông dâm, tin nàng, lại dùng ánh mắt kinh tởm nhìn nàng còn bẻ nát bả vai nàng. lực đạo cực mạnh, ra tay tuyệt tình. Nhan Nhược Bình hai mắt cay xè, nhắm tận mà vùi đầu vào chạy, biết bao lâu : “áaaaaaaaaaaaaaa” sườn đất dốc, trời mưa to khiến đất mềm nhão ra, Nhan Nhược Bình lại nhắm hai mắt mà chạy nên cẩn thẩn sẩy chân lăn mạnh xuống, lực ma sát lớn khiến máu toé ra người, y phục rách rưới, tảng đá to giữ lại nàng, nhưng giữ lại đầu nàng khiến từ đầu phát ra tiếng động trong màn đêm u ám, dòng máu chảy ra. Nàng đập đầu khá mạnh vào tảng đá. Vết thân từ đầu cộng thêm bả vai truyền đến, trong làn mưa, cơ thể lạnh buốt, hơi thở dồn dập từ từ yếu ớt. Nhan Nhựơc Bình bất tỉnh. biết bao lâu, Nhan Nhược Bình sắc mặt trắng bệch, hơi thở khó khăn kéo ra, cơ thể mềm nhũn, từ từ hé mắt thấy quang cảnh sáng, chim chóc ríu rít hót, nhưng lần nữa cơn đau nhói tựa ngàn kim đâm vào lục phủ ngũ tạng khiến Nhan Nhược Bình rũ người, nhắm nghiền mắt, hơi thở ngày yếu ớt hơn, tựa hồ như xác chết. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ “hộc hộc…. tìm thấy” – Độc Kiêu cùng Độc Nhẫn phì phò thở, khuôn mặt ảm đạm báo cáo tình hình. Lãnh Thiên khuôn mặt lạnh lẽo, tâm trạng đau đớn khôn xiết, gằn từng tiếng: “dốc toàn lực tìm, CÚT” ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ về phần Nhan Nhược Bình, nàng cơ thể bất động, hai mắt từ từ hé mở, đôi môi khô khốc, rên rỉ từng tiếng cách khó khăn: “n…..ư…..ớ……c” bàn tay ấm áp nâng đầu nàng lên, dòng nước mát từ từ chậm rãi kéo vào miệng nàng, khiến nàng tỉnh được chút ít, tuy nhiên hơi thở vẫn còn yếu ớt, sắc mặt trắng bệch, hơi cựa người loạt đau nhói ập tới khiến nước mắt nàng rơi lả chã. “nằm yên , muội bị thương đâu, muội hôn mê suốt 3 ngày 3 đêm rồi, cẩn thận động vết thương tàn phế cánh tay đấy” – 1 thanh ấm áp đầy quan tâm “tàn…phế…khụ khụ…..ta bị ….khụ khụ … sao…….ngươi là ai………” – Nhan Nhược Bình ho tới đâu đau đớn tơi đấy khiến mồ hôi lả chả, nước mắt giàn giụa, rặn ra từng tiếng “muội sao thế, gặp ta mà quên rồi sao, ta là Hiên Viên Tuyệt” – Hiên Viên Tuyệt ôn nhu nhìn Nhan Nhược Bình (fox: các tềnh êu còn nhớ Hiên Viên Tuyệt chứ, người cứu Nhan Nhược Bình khi nàng bị Phong Hoa hại rơi xuống U Minh cốc đó, tềnh êu nào quên xem lại chương 29 (tt) và chương 30 nha) “đau đầu quá, khụ khụ….ngươi biết ta…..ta là ai?” – Nhan Nhược Bình ho khan rặn tiếp từng tiếng. Vừa dứt lời Hiên Viên Tuyệt kinh hãi nhìn nàng. Y xem xét vết thương ở đầu của Nhan Nhược Bình lần nữa, ảo não thở dài, giọng : “vết thương ở đầu quá nặng khiến trí nhớ của muội bị mất rồi” “ta muốn nghỉ ngơi, ngươi nơi khác ” – Nhan Nhược Bình nhất thời tiếp nhận nổi cú sốc này, chỉ muốn có gian yên tĩnh. Hiên Viên Tuyệt gật đầu, kéo lại chiếc chăn đắp cho nàng, lặng lẽ rời . Nằm giường Nhan Nhược Bình cố gắng nhớ lại, nàng thầm nghĩ: “ta là ai vậy, sao ta có cảm giác dường như mình phải ở đây, có cái gì khác khác, sao sao ấy, đau đầu quá, ta rốt cục là ai, khụ khụ” – Nhan Nhược Bình miên man suy nghĩ tới khi kéo tràng ho khan rơi vào hội đau đớn quá mà kéo hôn mê tiếp. Trong căn phòng xa hoa “mau tìm Tiểu Bình” “thuộc hạ tuân mệnh” ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Mấy ngày trôi qua, mọi người trong vương phủ ráo riết nhau tìm nhưng tuyệt hề thấy tung tích của Nhan Nhược Bình, mọi người nơm nớp lo sợ, rất cố gắng hạn chế tới thư phòng của vương gia để tránh chuyện hối tiếc xảy ra. Tuy nhiên cũng có người ngu ngốc mò mặt tới. thân ảnh mị động uyển chuyển váy áo thướt tha đẩy cửa bước vào “Vương gia, thiếp mang tổ yến cho ngài dùng, vương gia à, ăn chút gì ” “CÚT” – giọng như băng tuyết ngàn năm “vương gia, chỉ vì nô tỳ thôi, ngài hà tất huy động lực lượng vương phủ, ngài trông tiều tuỵ hơn trước đây, vương gia, để thiếp giúp ngài thoải mái” _ 1 giọng đầy mê hoặc vang lên BA!!!! BỊCH Thân ảnh mị động quyến rũ ấy được Lãnh Thiên tiễn thẳng ra cửa chút lưu tình, đầu đập vào góc cột, dòng máu chảy ra, hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ “Đồng phu nhân, phu nhân sao chứ, mau gọi thái y, người đâu, phu nhân tỉnh lại” ra người vừa dụ dỗ thành chính là Đồng Uyển Uyển, trong tứ thiếp chính của Lãnh Thiên. Tình cảnh xảy ra khiến cho bọn người ở Mĩ Nhân các run sợ, chẳng ai còn đủ can đảm bước vào thư phòng của vương gia. Mặc khác, mọi người đều biết nô tỳ Tiểu Bình được vương gia mến. Người mong nhanh chóng tìm được Tiểu Bình để sóng gío của vương phủ sớm qua , nếu biết khi nào tới phiên họ làm bao cát cho vương gia trút giận, thậm chí chết bất cứ lúc nào, tính tình vương gia thay đổi chóng mặt, nhưng lạnh hơn trước mà lãnh khốc hơn trước gấp ngàn lần, nhưng cũng có số kẻ lại mong cho Tiểu Bình vong mạng. Tình cảnh vương phủ rối ren thập phần, đâu đâu cũng ngận tràn mùi vị nơm nớp lo sợ. Lãnh Thiên ngồi trầm lặng trong thư phòng, tay cầm chặt trường kiếm của Nhan Nhược Bình trong tay, tự độc thoại nội tâm: “tại sao lại là , sao lại biết nương tử, nương tử, nàng ở đâu, ta sai rồi, nàng quay về , nàng muốn sao cũng được, muốn giết ta cũng được, ta sai hoàn toàn rồi, nương tử mau trở về , quay về nương tử………….”. Ai nam nhi thể rơi lệ, Lãnh Thiên cũng là Độc Nhẫn tàn bạo nhất võ lâm nay lại tuôn lệ vì nữ nhân mà y thương bằng cả con tim và mạng sống của mình. Trong căn phòng lạnh lẽo, bóng lưng run lên, khuôn mặt hốc hác tiều tuỵ, đôi má vương hai dòng lệ, những giọt lệ nam nhi. Lãnh Thiên nếu biết có ngày hôm nay hà tất trước đây bồng bột nhất thời để rồi giờ đây đau lòng thống khổ. là đáng thương mà. ~~~~~~~~~~~~~~~~ Tại nơi khác <img title="1312564755548187486_574_574" src="https://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/1312564755548187486_574_574.jpg?w=490&h=452" alt="" width="490" height="452" /> (các tềnh êu à, đây là Hiên Viên Tuyệt ) thân ảnh nhắn, khuôn mặt xanh xao khoác lên người bộ y phục nam nhân ngồi chiếc xe lăn do thân ảnh cao lớn đẩy “đây là U Minh cốc à, ta nhớ mấy hôm trước ngươi có nhắc tới” “ U Minh cốc ở Nam Châu huyện, đây là Long Tụ thành, nơi đây là nơi ở khác của ta, được gọi là Đào hoa viên” “ là nhiều đào, rất đẹp” “Bình muội tiếc là muội nhớ được ai gây ra vết thương nặng cho muội” – Hiên Viên Tuyệt ảo não “có lẽ là kẻ thù muốn truy sát ta, ở đây liệu…..” – Nhan Nhược Bình mang tâm trạng lo âu “muội an tâm, nơi ở của ta hiếm có kẻ nào có thể biết được, vả lại có ta, ta thề bảo vệ muội” – Hiên Viên Tuyệt đưa ba ngón tay lên thề thề thốt thốt “cảm ơn, ngươi tốt với ta quá, phải rồi ngươi và ta có quan hệ gì, có thể ta biết chuyện về ta được ?” – Nhan Nhược Bình giọng khàn khàn, níu tay áo Hiên Viên Tuyệt có lẽ do mấy hôm nay ho khan dữ dội “được, muội cẩn thận đừng gây động vết thương cánh tay, mọi chuyện là như thế này, trước đây muội rơi xuống U Minh cốc, ta cứu muội, sau đó hai chúng ta kết nghĩa huynh muội, ta chỉ biết muội tên là Nhan Nhược Bình” – Hiên Viên Tuyệt thà kể lại mọi chuyện mà mình biết cho Nhan Nhược Bình nghe “Nhan Nhược Bình là tên ta sao, ta mơ mơ hồ hồ, nhớ gì hết, cái đầu chết tiệt này” – Nhan Nhược Bình dùng tay phải đánh mạnh vào trán của mình hi vọng nhớ được chút gì đó, nhưng tất cả đều là khoảng trống hư vô mù mịt Hiên Viên Tuyệt kéo tay Nhan Nhược Bình ra, ôn nhu xoa xoa mấy cái vào trán của nàng, giọng : “Bình muội, đừng vậy, từ từ nhớ, ta đưa muội vào trong châm cứu giúp máu bầm trong đầu muội tan ra, tan ra nhớ” “ nhớ” – Nhan Nhược Bình quay đầu lại, hai mắt long lanh nhìn Hiên Viên Tuyệt. Y gật đầu cái, Nhan Nhược Bình quay đầu về nên thể phát ra đôi mắt sâu lắng, kì lạ của Hiên Viên Tuyệt, y thở dài ra tiếng Trong phòng Hiên Viên Tuyệt lấy ra bộ kim châm màu đỏ, dài ngắn có, kiểu dáng có đôi chút lạ, kim châm giống như cây trâm thu , đầu trầm hình tròn có khắc chữ Huyết. “châm lạ ?” – Nhan Nhược Bình tuy mất trí nhớ nhưng bản tính tò mò vẫn hề thay đổi “đây là Huyết sát thần châm, có thể cứu người, cũng có thể đoạt mạng người, muội nên cẩn thận” – Hiên Viên Tuyệt ôn nhu giải thích Sau đó y đưa ra trước mặt Nhan Nhược Bình hai món đồ. Nhan Nhược Bình nhíu mày khó hiểu “đây là?” “cái này là ta tặng muội lúc ở đỉnh U Minh, nó được gọi là Hoả Long chủy thủ, nó có thể làm máu nóng sôi lên, hủy hoại da thịt, lục phủ ngũ tạng, còn đây chắc là của muội, lúc trước ta thấy muội có nó, nhưng muội nhớ về quá khứ nên….” – Hiên Viên Tuyệt bất giác thở dài tiếng “đẹp nga, trong suốt, rất lạ, thổi được ?” – Nhan Nhược Bình giọng hỏi “nó gọi là Ngọc tâm tiêu, đây là loại tiêu có cấu trúc trong suốt được làm từ loại cây hiếm ở Tây Vực, khảm những đường nét bằng vàng bên ngoài, độc nhất vô nhị.Dĩ nhiên là thổi được rồi, nhưng chỉ có nữ thổi được, nam thể, muốn thổi được nó, phải có nội công Tán Hồn, thổi lên Đoạn khúc Tán hồn, theo gió mang sức sát thương rất lớn, biết sao lại có người muội, nó là trong 6 thần binh mà giang hồ muốn chiếm lấy” “6 thần binh là gì?” – tò mò tò mò tới cùng. Nhan Nhược Bình tiếp tục hỏi “6 thần binh thực gồm 5 binh khí và 1 ám khí. 5 binh khí gồm dương kiếm, chuỳ lưu tinh, ngọc tâm tiêu, trường đao và phượng tiễn, ám khí chính là Huyết sát thần châm” – Hiên Viên Tuyệt tiếp tục đáp ứng trí tò mò của Nhan Nhược Bình (fox: các tềnh êu à, còn nhớ Huyết sát thần châm chứ, nếu còn nhớ cư nhiên các tềnh êu biết Hiên Viên Tuyệt là ai, nếu nhớ coi lại chương tuốt đằng trước nha, chương 13 đấy, mò lại nào ^^) “Bình muội, muội sao thế, đau ở đâu?” – Hiên Viên Tuyệt cầm lấy bàn tay thon dài mềm mại của Nhan Nhược Bình, thanh đầy lo lắng. Nhan Nhược sau khi nghe xong về 6 thần binh, đôi mày liễu nhíu cực hạn, đầu phát ra tiếng kêu ong ong, tia sáng loé lên rất nhanh vụt tắt, miệng lẩm bẩm: “ dương kiếm, quen quá, đau đầu quá, a” Trán Nhan Nhược Bình lấm tấm mồ hôi, tay vỗ mạnh vào đầu nhưng cũng chỉ thấy ong ong hết não chứ tuyệt nhiên có dấu hiệu nhớ ra. Hiên Viên Tuyệt ôm Nhan Nhược Bình, để đầu nàng tựa vào lòng y (nàng ngồi xe lăn), vỗ về nàng: “Bình muội, đừng nôn nóng, từ từ, đừng làm đau bản thân, ta châm cứu cho muội, muội mau hết bệnh thôi, ngoan” Thấy Nhan Nhược Bình ổn định tinh thần, Hiên Viên Tuyệt tập trung cao độ, vận nội lực vào đầu châm bắt đầu châm cứu cho nàng. Trải qua suốt hai canh giờ, Nhan Nhược Bình ngủ thiếp lúc nào hay. Hiên Viên Tuyệt khẽ mỉm cười, bế nàng lên giường, đặt nụ hôn âu yếm lên trán nàng, kéo chăn rồi rời . …………………………………………….. “ưm…ưm….hưmmmmmmmm” “Dậy rồi sao, đây là y phục nữ nhân, ta vừa mua về, muội xem mặc hợp ? – Hiên Viên Tuyệt tay cầm xấp xiêm y đưa cho Nhan Nhược Bình, dĩ nhiên là thể thiếu nụ cười ấm áp rồi “ân, màu sắc thanh nhã, ta thích, đại ca cảm ơn huynh, ngô…ô đau” – Nhan Nhược Bình vui vẻ khuôn mặt méo xệch lại “ta dặn muội phải cẩn thận, khoảng 1 tháng là tháo thuốc ra được, muội đừng làm vết thương nặng ” – Hiên Viên Tuyệt xem xét vết thương, khuôn mặt tràn đầy lo lắng …………………………………………….. Thấm thoát Nhan Nhược Bình ở Đào hoa viên được trọn hai tháng, vết thương ở cánh tay tháo thuốc và lành lặn trở lại, Nhan Nhược Bình vẫn chưa nhớ ra chút gì, nhưng bản tính vốn lạc quan, nàng sớm quen với cái cảnh quá khứ mù mịt, Nhan Nhược Bình nghĩ rằng có lẽ quá khứ kia mấy tốt đẹp nên nàng mới quên lãng, cũng có thể lão thiên gia cho nàng cuộc đời mới, nên nàng sầu thương, buồn chán nữa, ngày ngày Đào hoa viên luôn tràn ngập tiếng cười của Nhan Nhược Bình, khí ở nơi đây cũng nhộn nhịp hơn hẳn. “Bình muội, dạo này muội tốt lên rồi, cũng khiến ta nhàng, hai lần gặp muội toàn là bị chém, bị trúng độc, bị gãy tay…. là xui xẻo cho ta mà” – Hiên Viên Tuyệt ngồi đọc y thư bất giác thấy tiếng cười trong trẻo của Nhan Nhược Bình nên đanh tiếng chọc ghẹo. Vốn dĩ lúc ở U Minh cốc, nàng rất hoạt bát, tại nàng những hoạt bát mà còn nghịch ngợm thôi, cư nhiên y lại thích thú trước hành động của nàng “đại ca ca, dám chọc ghẹo muội, Bình nhi cho ca ca chết này” – Nhan Nhược Bình chạy ùa tới cù lét Hiên Viên Tuyệt. biết tự bao giờ Nhan Nhược Bình còn xưng hô ta ta ngươi ngươi hay ta ta huynh huynh với Hiên Viên Tuyệt nữa. Bây giờ nàng gọi y là đại ca ca hay ca ca và xưng là Bình nhi. “tha cho ta, ta biết lỗi rồi tha cho ta” – Hiên Viên Tuyệt giơ hai tay ra đầu hàng. Cả hai cùng cười lớn trông thập phần vui vẻ hạnh phúc. Nhan Nhược Bình từ sau lưng y, ngực dán vào lưng y, hai tay vòng qua cổ y, đôi môi đào căng mộng phả từng luồng hơi dịu vào tai y từng tiếng từng tiếng : “đại ca ca à, huynh gặp Bình nhi toàn lúc Bình nhi bị thương, vậy nếu Bình nhi rời xa huynh, huynh bảo vệ Bình nhi tránh cho Bình nhi bị thương chứ” Hiên Viên Tuyệt giơ tay lên, véo mấy cái vào gò má hồng của Nhan Nhược Bình, ôn nhu : “ai dám đụng tới tiểu muội xinh đẹp của ca ca, ca ca giết chết kẻ đó” “nga, ca ca tốt” – Nhan Nhược Bình cười khanh khách rồi chụt cái vào má của Hiên Viên Tuyệt. “vậy muội biểu lòng tốt trước người ca ca tốt xem nào?” – Hiên Viên Tuyệt xoa xoa đầu nàng “Bình nhi hát cho đại ca ca nghe hen, được ?” – Nhan Nhược Bình hiểu tại sao lại muốn hát. Vốn ở đại Nhan Nhược Bình rất mê hát karaoke và thích nghệ thuật nên học rất nhiều nhạc cụ “hảo, muội biết đàn cổ tranh chứ” – Hiên Viên Tuyệt hỏi “biết” – Nhan Nhược Bình trả lời cách nhanh chóng Câu trả lời vừa dứt Hiên Viên Tuyệt trố mắt nhìn nàng, y cầm bả vai Nhan Nhược Bình, ánh mắt lộ ra tia vui sướng: “muội nhớ gì rồi hả?” Nhan Nhược Bình lúc này cũng giật mình, nàng có cảm giác mình biết đàn thậm chí cảm nhận là mình đàn cổ tranh rất giỏi nên bất thình lình nghe hỏi nên trả lời được ngay, cảm thấy vui mừng trong mắt Hiên Viên Tuyệt làm Nhan Nhược Bình có chút ái ngại trả lời: “xin lỗi đại ca ca, Bình nhi nhớ ra được chút gì hết, chỉ là biết sao lại cảm giác là Bình nhi thực biết đàn cổ tranh” Hiên Viên Tuyệt thấy Nhan Nhược Bình lộ vẽ tội lỗi nên vuốt tóc nàng, ôn nhu : “ sao, sao, muội chờ ta chút”. rồi Hiên Viên Tuỵêt rời . Khoảng 1 khắc sau quay lại với cây đàn cổ tranh tinh xảo tay. Nhan Nhược Bình hai mắt tròn xoe, sáng rỡ: “nga, đẹp ” “ sao?” “ân, đại ca ca mua ở đâu mà đẹp thế” “ca ca có mua”- Hiên Viên Tuyệt mỉm cười trước biểu tình của nàng “vậy làm sao à có……. lẽ ca ca tự làm” – Nhan Nhược Bình nghĩ ngợi sau đó mới thốt lên, kèm theo ánh mắt mở căng tròn hơn khi thấy Hiên Viên Tuyệt gật đầu, nàng vỗ tay lốp bốp “đại ca ca giỏi nga, làm đàn đẹp nga, đại ca ca là nhất mà” Hiên Viên Tuyệt nở nụ cười ấm áp trước lời tán dương của Nhan Nhược Bình. Nhan Nhược Bình bắt đầu ngồi vào gảy lên khúc nhạc: “Người ơi, hãy con đường qua. Và em chờ….và em đợi. Dù cho gió mưa giăng kín khiến em tìm được thấy đường . Và để em lạc trong đêm tối tăm. Này người ơi, có biết em buồn em lẻ loi. Đường quá nhiều rồi…mà sao vẫn mịt mờ. Mà sao vẫn tìm thấy lối ra con đường hạnh phúc đời em. Giờ em biết con đường đó chính là . ĐK : Người ơi, xin đừng quá vội. Chờ em nhé …rồi ta cùng sánh đôi. Người dấu hỡi, mãi là mặt trời. Gạt bóng tối, sáng soi trong cuộc đời em. Người dấu hỡi…dẫu cho muôn ngàn sau, em mãi đợi. Vì em biết rằng, con đường hạnh phúc, là ” Nhan Nhược Bình vừa hát vừa nhìn Hiên Viên Tuyệt, tựa như con đường hạnh phúc mà nàng tìm được chính là y, nhưng trong tim Nhan Nhược Bình có cái gì đó rất khác lạ, tuy nhiên nhìn thấy nụ cười ấm áp của Hiên Viên Tuyệt dành cho nàng, Nhan Nhược Bình để cái kì lạ nơi con tim gạt sang bên cách nhanh chóng. <img title="13125648121317756760_574_574" src="https://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/13125648121317756760_574_574.jpg?w=490&h=366" alt="" width="490" height="366" /> (đây là cổ tranh) <div id="jp-post-flair'] <div>
CHƯƠNG 36: <img title="fc06fe7b-95f8-4009-bf72-7780d1cb9783_640_640" src="https://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/fc06fe7b-95f8-4009-bf72-7780d1cb9783_640_640.jpg?w=490&h=298" alt="" width="490" height="298" /> “ hơn ba tháng rồi còn gì, haizzzz za, vương phủ này y u ám quá, phu nhân khi nào mới trở về” – Hoạ Tâm ngồi thở than. Ngày ngày nàng đều cùng Độc Nhẫn, Độc Kiêu và binh lính bủa vây tìm Nhan Nhược Bình. Nhưng y như rằng Nhan Nhược Bình bốc hơi khỏi thế gian này vậy, hoàn toàn thấy tung tích. Độc Nhẫn suy đoán kể từ khi phu nhân vừa bỏ , mang vết thương vai nên thể ra cổng thành ngày, vì vậy sớm phác hoạ khuôn mặt phu nhân ở cổng thành để bọn lính nhận dạng, có tin tức lập tức báo ngay, nhưng tuyệt nhiên hai tháng nay đề im hơi lặng tiếng càng làm cho họ khẳng định Nhan Nhược Bình hoàn toàn chưa rời khỏi Long Tụ thành. Nhưng tại sao lại tài nào tìm ra. Mặt khác Độc Nhẫn cũng theo dặn dò dán hình truy tìm người với tiền thưởng rất lớn. Mọi người ở Long Tụ thành đổ xô tìm mong lãnh được tiền thưởng mà đổi đời giàu có nhưng hơn ba tháng làm họ từ từ bỏ cuộc. Ngay cả người dân cũng thể tìm ra. là kì lạ (hắc hắc, chỗ ở của Tuỵêt ca dễ tìm mới lạ á nha ^^) “phải đó, chủ nhân ngày càng hốc hác thấy , cứ thế này, ngài ấy chắc khó lòng chịu nổi, ngày nào ta cũng lấy cớ có sức mới tìm được phu nhân, nên chủ nhân mới ăn được chút, ba ngày ăn có bữa, hai tháng nay ngủ ít ăn ít, ngày càng tiều tuỵ, ta lo qua” – Độc Kiêu ảo não kể lại. “các ngươi làm cái gì ở đây, mau tìm nương tử của ta, khụ khụ khụ” – 1 thân ảnh tuy cao lớn nhưng lại gầy xơ xác, khuôn mặt hốc hác, tiều tuỵ, đôi mắt ảo não trông thấy , ôm ngực buông tràn ho khan. sai, thân ảnh đó ai khác chính là cái kẻ hối hận và đau khổ suốt hai tháng nay – LÃNH THIÊN. “chủ nhân, người nên nghỉ ngơi , bọn thuộc hạ tìm phu nhân ngay” “ cần, cùng , mau” – Lãnh Thiên mệt mỏi nhưng vẫn ráng sức thúc giục mọi người. Nhìn dáng lưng hắt hiu của y, mọi người thể khỏi buồn lòng. Vì vương gia lãnh khốc, tàn bạo ngày nào bây giờ lại trở nên như thế này. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Đào hoa viên thân ảnh váy áo thướt tha, ngồi xích đu làm bằng dây leo với rất nhiều bông hoa đào hồng thẫm quấn quanh càng tôn thêm cho thân ảnh vẻ đẹp rực rỡ dưới tia nắng óng ả của mặt trời. Miệng kêu ngao mấy câu hát, trông thập phần vui tươi LỐP BỐP LỐP BỐP (tiếng vỗ tay) “Đại ca ca” – Nhan Nhược Bình vừa thấy Hiên Viên Tuyệt vui vẻ hơn hẳn “Bình nhi của ca ca hát rất hay” – Hiên Viên Tuyệt vỗ tay tán dương “nga, sao, hìhì” – Nhan Nhược Bình lỗ mùi phồng to, hai má ửng hồng khi nghe được lời tán thưởng của Hiên Viên Tuyệt “Bình nhi, muội ở đây học y thuật và độc thuật tiến bộ nhiều, muội có thiên khiếu, hôm nay chúng ta dạo phố , phố xá Long Tụ thành rất náo nhiệt, ra ngoài hít thở khí tục gian” – Hiên Viên Tuyệt ôn nhu hỏi nàng. Nhan Nhược Bình hai mắt tròn xoe, sáng rỡ, cái đầu gật lia lịa, chạy ùa tới ôm Hiên Viên Tuyệt, cười thích thú và : “ân, đại ca ca tuyệt vời, Bình nhi là thích đại ca ca nhất nha” Câu của Nhan Nhược Bình bất giác khiến Hiên Viên Tuyệt tim đập mạnh, trong người có cỗ cảm xúc kì lạ, tuyệt nhiên từ U Min cốc cho tới nay y chăm sóc Nhan Nhược Bình, thương Nhan Nhược Bình như người trai quan tâm tới đứa em của mình, đây vốn dĩ là tồn tại của hội tình cảm gia đình người thân, nhưng hôm nay từ tim phát ra cảm xúc rất kì lạ khó lý giải. Hiên Viên Tuyệt đứng im nhìn Nhan Nhược Bình “ca ca, ca ca, ca ca sao chứ, đại ca caaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa” – thấy Hiên Viên Tuyệt bất động nhìn mình tới ngây ngốc, Nhan Nhược Bình quơ quơ bàn tay trước mặt y cũng thấy y trả lời, nàng cảm thấy khó hiểu nên thét lớn. Nhan Nhược Bình thành công khi kéo Hiên Viên Tuỵêt trở về thực tại “sao, Bình nhi gọi ca ca” – Hiên Viên Tuỵêt giật mình hỏi. Nhan Nhược Bình đặt bàn tay mềm mại của mình lên trán y, rồi đặt trở lại trán mình, giọng hỏi: “đại ca ca vẫn bình thường nga, nóng, ca ca sao thế” Hiên Viên Tuyệt cười ấm áp trước hành động của Nhan Nhược Bình, y cầm bàn tay mềm mại trắng tinh của Nhan Nhược Bình, ôn nhu : “ừ, ca ca sao, thôi Bình nhi, dạo phố nào”. Đường phố Long Tụ thành “là lá la, la la la lá, lá là la la” – Nhan Nhược Bình nghêu ngao hát, nhìn thấy khung cảnh náo nhiệt làm tâm trạng Nhan Nhược Bình vốn tốt, nay còn tốt hơn rất nhiều, Nhan Nhược Bình y như tiểu oa nhi lần đầu tiếp xúc với thế giới muôn màu muôn vẻ vậy, nàng hết kéo Hiên Viên Tuyệt tới chỗ này, lại kéo tới chỗ kia, tay cầm rất nhiều kẹo hồ lô. Nhan Nhược Bình giờ bất giác cảm thấy mình là vốn thích ăn kẹo hồ lô hay sao ấy. Hiên Viên Tuỵêt cũng ngại thân nam nhi cầm kẹo cho nữ nhi, tay y cầm nào là kẹo nào là bánh, chỉ biết cười khổ vì tính nghịch ngợm, vui tươi của tiểu oa nhi lớn xác Nhan Nhược Bình này thôi. “đại ca ca, xem kìa, có diễn trò kia, chúng ta lại xem thử ” – Nhan Nhược Bình thấy đoàn mãi nghệ gần đấy liền kéo Hiên Viên Tuyệt đến xem. HAY QUÁ, HAY QUÁ, LỐP BỐP LỐP BỐP Nhan Nhược Bình hoà cùng tiếng reo hò cùng mọi người trước những màn đặc sắc của đoàn tạp kỉ: nuốt kiếm, phun lửa, thảy bát, đập đá bụng…v..v..Nhan Nhược Bình sảng khoái quăng bạc vụn cho họ, miệng ngừng khen ngợi làm mọi người xung quanh cũng thấy vui vẻ mà lôi hầu bao của mình ra. Cái bụng của Nhan Nhược Bình réo gọi vì đói, Nhan Nhược Bình kéo Hiên Viên Tuyệt ra, vừa quay lưng rời khỏi chốn mãi nghệ náo nhiệt kia bên phía đối diện….. “sao, cái bóng dáng ấy giống phu nhân thế nhỉ” – Hoạ Tâm hoảng hốt thốt lên “đâu?” – Độc Nhẫn nhanh miệng hỏi. Hoạ Tâm đưa bàn tay thon dài chỉ về phía bên kia của đòan mãi nghệ còn thấy bóng dáng nàng vừa thoáng trông thấy “nơi nào?” – Lãnh Thiên hớt hải nhìn nhưng phát ra nương tử của y, mọi người cũng hướng ánh mắt về phía ngón tay Hoạ Tâm chỉ nhưng chẳng thấy gì cả. Hoạ Tâm ảo não thở dài : “chẳng lẽ ta là hoa mắt” “tiếp tục tìm” – Lãnh Thiên buồn bả buông lạnh tiếng về phần Nhan Nhược Bình và Hiên Viên Tuyệt, cả hai người bước vào quán trọ lớn, vì muốn cho Nhan Nhược Bình ăn uống thoải mái, Hiên Viên Tuyệt mướn phòng ăn thượng hạng, y cùng Nhan Nhược Bình ăn uống no say, thoải mái đùa giỡn trông rất hạnh phúc vui vẻ, để ý tới mọi chuyện khác lạ bên ngoài. “Tiểu Điền, mau lấy” “ông chủ, đây” – Người có tên là Tiểu Điền chính là tiểu nhị khi nãy dẫn Nhan Nhược Bình cùng Hiên Viên Tuỵêt vào phòng ăn thượng hạng đưa ra trước mặt chủ quán trọ cuộn giấy “giống qua, cố gắng giữ chân họ, ta vương phủ, kì này giàu to” – chủ quán trọ vui mừng ba chân bốn chẳng chạy vèo cái. Vương phủ “lính đại ca, ta là chủ quán Hồng Tề quán, ta phát có người giống trong tranh này vào dùng bữa ở quán ta, ta liền chạy tới báo cáo ngay ạ” – tên chủ quán trọ đưa ra bức tranh tên lính canh hai mắt sáng rỡ chạy ào vào trong, chưa tới khắc sau cùng Trần Lâm tổng quản chạy ra, Trần Lâm : “ngươi mau về giữ chân người trong tranh lại, vương gia có trong phủ, ta tìm ngài, mau phải giữ chân được” sau đó Trần Lâm cùng tên lính canh hớt hải tìm vương gia của họ, còn tên chủ quán biết là mình tìm được đúng người nên chạy về giữ chân họ, họ chính là thần tài gia gia, thần tài tự động vào cửa thể bỏ qua cơ hội làm giàu được. Nửa canh giờ sau, Lãnh Thiên cùng mọi người nhất loạt chạy tới Hồng Tề quán thấy chủ quán buồn bã ngồi, Lãnh Thiên lạnh giọng quát: “nàng đâu?” Chủ quán lạnh cả sống lưng, run run trả lời: “thảo dân tham kiến vương gia, bẩm vương gia, họ cả rồi, thảo dân cố gắng giữ nhưng vị nam khách đánh thảo dân rồi rời quán, vương gia tha mạng” “họ, nam nhân sao, thể là , cũng tìm nàng mà, vẫn còn nam nhân khác sao, Nhan Nhược Bình nàng bỏ ta vui vẻ bên nam nhân khác sao” – Lãnh Thiên gằng từng tiếng, thanh có thể ngưng kết khí thành băng, ánh mắt toé lửa, nhưng ngay lập tức ảo não trở lại, giọng vẫn lạnh băng nhưng mà mang mấy phần buồn bã: “ , nương tử là ta nhất, nương tử chỉ muốn chọc tức ta thôi, , là ta sai, nương tử chọc tức ta cũng đúng, , chỉ cần nương tử quay về, tội lỗi tất cả do ta gây ra, nương tử chỉ có đúng có sai” rồi y thở dài tiếng rồi rời , để lại sau lưng bọn thuộc hạ nhìn y bằng ánh mắt bi thương, vương gia của họ là tội nghiệp, rất là tội nghiệp, họ đều tự nhủ cố gắng tìm cho được phu nhân, ngày có nàng, sớm muộn khéo vương gia của họ cũng trở nên điên điên dại dại mất. Ở nơi khác “làm cái gì mà mấy kẻ đó như bị điên vậy, như vẻ muốn giữ chúng ta vậy” – Nhan Nhược Bình thanh có vẻ bực tức “Bình nhi, đừng giận, mặc kệ họ, Bình nhi mệt chưa?” – Hiên Viên Tuyệt xoa đầu nàng “mệt rồi ca ca” – Nhan Nhược Bình vươn vai, chút ý tứ ngáp mấy cái, khiến mấy kẻ bên đường chỉ chỉ chỏ chỏ, vị nương mà ngáp to giữa đường giữa xá, có ý tứ gì hết. Hiên Viên Tuyệt hai mắt lạnh lẽo quét khắp lượt khiến tất cả bất giác lạnh run, tản hết ra, dám chỉ chỉ chỏ chỏ nữa. Nhìn thấy Nhan Nhược Bình hai mắt muốn kéo sụp xuống, y xoa gò má trắng hồng của nàng, ôn nhu : “Bình nhi, buồn ngủ lắm rồi phải ?” “ân” “chúng ta về Đào hoa viên nha” “ân” – Nhan Nhược Bình thanh mệt mỏi buông ra “lại đây, ca ca cõng muội, muội ngủ ” “ được đại ca ca, ca ca mệt” – Nhan Nhược Bình vừa nghe xong câu của Hiên Viên Tuyệt lắc đầu lia lịa, giơ tay phản đối. Hiên Viên Tuỵêt khụy xuống, giọng thúc giục: “Bình nhi cãi lời ca ca sao, cãi lời ca ca là làm ca ca mệt, lên đây ” Thấy thể nào từ chối thiết ý của Hiên Viên Tuỵêt, Nhan Nhược Bình đành chạy tới ôm cổ và lưng y, nàng hôn cái đầy sủng nịnh vào má của Hiên Viên Tuyệt. Hiên Viên Tuyệt nở nụ cười sáng lạng, nhu tình trong mắt phát ra, y nhàng cõng Nhan Nhược Bình, chậm rãi bước . Nhan Nhược Bình từ từ nhắm mi mắt cong vút, thiếp khuôn lưng ấm áp, bờ vai rộng rắn chắc của Hiên Viên Tuyệt, hai thân ảnh quyện vào nhau giữa chiều tà trở về Đào Hoa viên. tuần sau Ở vương phủ, mọi người sau khi biết là có người thấy Nhan Nhược Bình xuất , tăng cường tìm nàng, nhưng ba ngày lại như cũ, biệt tích, dấu vết. Họ lại thất vọng lần nữa. Trong khi đó ở Đào hoa viên “ca ca, chúng ta dạo phố tiếp , Bình nhi muốn ăn kẹo hồ lô” “được” Nhan Nhược Bình lại cùng Hiên Viên Tuyệt lại lần nữa rời khỏi chốn bình yên của họ. Vẫn như cũ Nhan Nhược Bình hết ăn kẹo hồ lô, lại tới bánh quế hoa, tinh nghịch chạy khắp nơi như tiểu oa nhi vậy, khiến cho Hiên Viên Tuyệt chỉ biết lắc đầu, nhìn nàng vui vẻ nở nụ cười. mải mê ngắm hộp phấn thơm, Chợt Nhan Nhược Bình hai mắt mộng nước, quay lại hét to: “ca ca, tên đó giựt hầu bao của Bình nhi, ca ca đuổi theo lấy lại cho Bình nhi nga” “bỏ , ca ca còn nhiều đây” “, huhu” – Nhan Nhược Bình ứa lệ Hiên Viên Tuyệt ôn nhu : “Bình nhi đừng khóc, ca ca lấy lại hầu bao cho muội, muội được đâu, đợi ca ca quay về”. xong Hiên Viên Tuyệt thi triển khinh công chạy theo tên trộm vặt để lại mình Nhan Nhược Bình ở đó. Nhan Nhược Bình lau nước mắt, ngắm tiếp vật trang sức ở gian hàng, đợi chờ đại ca ca của mình mang hầu bao về. Khoảng hơn 1 khắc sau, từ đằng xa có bốn thân ảnh tiến nhanh tới, thân ảnh bạch y nắm chặt lấy bàn tay của Nhan Nhược Bình, kéo thân thể của Nhan Nhược Bình vào ngực mình, siết chặt hận thể nuốt nàng vào bụng, thanh vui sướng tột cùng, ôn nhu tột đại : “nương tử, may là bọn lính sáng mắt, cuối cùng cũng tìm được nương tử”. Vừa dứt câu thân bạch y đó ai khác chính là Lãnh Thiên, y 1 tay nâng cằm nàng lên, 1 tay ôm gáy, hôn lên đôi môi đào nàng, da thịt mặt cảm nhận được hơi ấm từ y phả vào, khuôn mặt nàng bất giác tự đỏ lên, chiếc lưỡi y tách hàm răng ngọc của nàng ra, lưỡi tiến sâu vào, bá đạo tung hoành trong miệng nàng, ăn trọn mật ngọt của nàng, nàng dùng hai tay đánh vào ngực y nhưng thể mảy rung chuyển được y. Nàng chỉ còn có thể hoàn toàn đón lấy nụ hôn của y, để mặc lưỡi y nóng bỏng câu cuốn lấy nàng. cảm giác dây dưa, cay cay làm tim nàng đập loạn nhịp và chân có chút mềm nhũn . biết thời gian qua bao lâu, nàng chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, hơi thở yếu , gần như đứt hơi, Lãnh Thiên mới quyến tiếc rời khỏi bờ môi của nàng. Nhìn nàng môi sưng đỏ như cánh hoa hồng, y khàn khàn giọng: “nương tử ngọt, nương tử quay về, nương tử………”. Lời chưa dứt thanh vang lên làm Độc Nhẫn, Độc Kiêu cùng Hoạ Tâm đứng xung quanh há hốc mồm. CHÁT!!!!! dấu tay phang lên ngay má của Lãnh Thiên, in hằn 5 ngón đủ chứng tỏ lực ra tay rất mạnh. Nhan Nhược Bình nộ khí sung thiên, hai mắt trợn trừng, lấy tay chà chà lau lau mạnh bờ môi sưng đỏ của mình, nàng lau tới xước môi, máu rỉ ra. Lãnh Thiên kinh hãi nắm tay Nhan Nhược Bình để nàng đừng làm cho môi chảy máu nữa thanh ban nãy vang lên lần 2 CHÁT!!!!! Nàng hoả khí bốc cao khắp người, tặng thêm cho y cái tát mạnh hơn khi nãy rất nhiều, kèm theo dấu móng tay do nàng cố ý đè mạnh cào vào má ý, vết cao gây ra dòng máu chảy lan mặt Lãnh Thiên, Nhan Nhược Bình mở miệng quát to, **** rủa: “hạ tiện, vô liêm sĩ, ta và ngươi quen biết nhau sau, khi hôn ta, ti tiện, cút ”. Lãnh Thiên sau khi nghe thấy lời của Nhan Nhược Bình say sẩm mặt mày, ánh mắt đầy uỷ khuất, cơ thể run lên, nắm chặt bờ vai Nhan Nhược Bình, thanh như muốn khóc phát ra: “vẫn hận ta làm gãy tay nàng sao” CHÁT!!!!!!!!!!!! bạt tai thứ ba, lần này khỏi cũng biết là mạnh cỡ nào rồi, từ khoé miệng bạc mỏng tứa ra dòng máu, Nhan Nhược Bình cũng kinh hãi, hiểu sau mình mạnh đến vậy, ngờ nàng khoẻ như thế, nhưng nàng nghĩ nhìêu, miệng tiếp tục **** rủa: “đồ cẩu nhà ngươi, hoá ra ngươi bẻ tay ta, còn mau cút , nếu ta bảo đại ca ca của ta giết ngươi” Nghe 5 chữ đại ca ca của ta, đặt biệt là hai chữ của ta khiến cho Lãnh Thiên ánh mắt trở nên lạnh lẽo, khuôn mặt thập phần đáng sợ, tiến tới Nhan Nhược Bình, hai tay nắm chặt hai vai nàng, tuy nhiên y hề phát ra lực vì y vẫn còn hận chính mình gây tổn hại cho nàng, vì vậy tại tuy tức giận, nhưng y tuyệt nhiên phát nội lực ra, đủ biết y vô cùng hối lỗi và Nhan Nhược Bình biết dường nào, thanh giấu nổi lạnh lẽo vang lên: “nương tử, nương tử là của ta, phải của ” “nương tử, ta…..ta là….nương….nương tử của ngươi…..” – Nhan Nhược Bình ngạc nhiên vô cùng, lắp bắp hỏi lại lần nữa “ân” – Lãnh Thiên nhíu cặp mày kiếm, chữ dứt khoát thốt ra “buông tay” – Nhan Nhược Bình nhất thời khó nuốt trôi “” – Lãnh Thiên nắm càng chặt hơn, y tự nhủ tuyệt đối buông tay nàng ra, để nàng chạy mất nữa, nàng mãi mãi là của y, nàng sinh ra là dành cho y. PHỊCH!!!!! BA!!!!!!!!! Nhan Nhược Bình giờ nhất thờ thể nuốt trôi lời y , não ong ong đau và khó chịu, muốn thoát khỏi y, như càng bị y nắm chặt, nàng bực tức dồn sức đánh tới ngực y cảm thấy có luồng khí cuồn cuộn tập trung vào tay, sau đó thấy Lãnh Thiên văng ra, thổ huyết, Nhan Nhược Bình cả kinh nhìn lại bàn tay mình, miệng lắp bắp nửa ngày trời mới thốt xong câu : “chuyện gì…..ta sao có thể mạnh thế, ta sao có thể, chưởng đánh tới, chưởng….. chưởng….. đây là chưởng….. chưởng…..ta… là…. ta… ta có nội…… công sao…. sao có thể, đây là nội công sao?” Nhìn biểu tình kinh hãi mặt Nhan Nhược Bình, lại nghe thấy nàng , chỉ có y mà cả Độc Nhẫn, Độc Kiêu cùng Hoạ Tâm đều giật mình kinh ngạc nguôi nhìn nàng, Lãnh Thiên tay ôm ngực, ho khan tiếng, ôn nhu trả lời nàng: “nương tử võ công hảo cao” “đau đầu quá, aaaaaaaaaaaaaaaaa” – Nhan Nhược Bình hai tay ôm chặt đầu, miệng thống khổ hét lên rồi khụy xuống, hôn mê bất tỉnh. Thân ảnh vừa đổ sụp xuống thấy thân ảnh cao lớn nhảy tới đỡ nàng, thanh lo lắng phát ra: “Bình nhi, tỉnh lại, Bình nhi” “BUÔNG NÀNG RA” – Lãnh Thiên lạnh giọng, toát ra sát khí, đứng dậy . “Bình nhi cần chữa trị” – Hiên Viên Tuyệt ánh mắt hàn khí quét qua Lãnh Thiên “ta tìm đại phu, buông nàng” – sát khí phát ra thập phần, khiến Hiên Viên Tuỵêt khó chịu trong người, y thầm nghĩ người này nội lực quá hùng hậu, tuy nhiên y vẫn trả lại bằng giọng lạnh băng: “bọn đại phu đó là phế vật” “ngươi là ai?” – Lãnh Thiên nộ khí sung thiên “Hiên Viên Tuyệt” “cái gì, Tuyệt y quái nhân sao” – Hoạ Tâm chứng kiến tất cả, vừa nghe thấy ba chữ Hiên Viên Tuyệt cả kinh thốt lên làm mọi người xung quanh khỏi kinh ngạc. Ai ai biết Tuyệt y quái nhân, chỉ biết danh của y, Tuyệt y quái nhân nắm giữ ám khí đệ nhất thiên hạ Huyết sát thần châm, y thuật tột độ cao, độc thuật càng khỏi phải bàn tới, độc mà y giải được có ai giải được, độc do y bào chế thiên hạ người giải, tuy nhiên y như thần long thấy đầu thấy đuôi, là người tính tình quái dị, thích cứu, thôi, ai có thể ép buộc được y, nơi ở thể xác định được, chỉ có người hữu duyên mới có thể gặp được y. Hiên Viên Tuyệt nghe xong buồn trả lời, quay lưng nghe thấy thanh lạnh thấu xương của Lãnh Thiên phát tới “nàng bị gì?” “mất trí nhớ” – Hiên Viên Tuyệt bỏ lại ba chữ rồi phi thân loáng biến mất để lại thân ảnh bạch y suy sụp như rơi vào hố đen vũ trụ lối ra, miệng vô thức gào lớn: “ thể…. thể…. thể nàooooooooooooooo”
CHƯƠNG 37: <img title="13126333761508058688_574_574" src="https://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/13126333761508058688_574_5741.jpg?w=490&h=346" alt="" width="490" height="346" /> (LÃNH THIÊN – góc nhìn nghiêng ) <img title="1312633344411022024_574_574" src="https://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/1312633344411022024_574_5741.jpg?w=490&h=346" alt="" width="490" height="346" /> (LÃNH THIÊN – góc nhìn chính diện ) “hèn chi tìm được phu nhân, hoá ra phu nhân là ở cùng Tuyệt y quái nhân, chúng ta làm sao tìm đây?” – Hoạ Tâm ảo não thở dài, phụ hoạ theo là tiếng thở dài của Độc Nhẫn, Độc Kiêu. Từ khi Lãnh Thiên gặp được Nhan Nhược Bình, ai ngờ nàng lại mất trí nhớ, hoàn toàn nhớ ra y, Lãnh Thiên trở nên điên loạn hơn, y tự giam mình trong phòng, bất cứ kẻ nào tiến vào đều bay trở ra với thân thể cùng cái đầu cách xa nhau lăn lông lốc nền đất. Mọi người trong phủ đều sợ hãi cực độ, ai dám tiến gần phòng của y lấy nửa bước. Ngay cả Độc Nhẫn, Độc Kiêu và Hoạ Tâm cũng chẳng dám bén mảng tới. Lại về Nhan Nhược Bình, Đào hoa viên giờ Thìn ba khắc. Thân ảnh nhắn nằm rũ bất động giường, đầu cắm hàng chục cây châm màu đỏ – huyết sát thần châm đấy. Hiên Viên Tuyệt nhàng phất tay, toàn bộ huyết châm trở về, Nhan Nhược Bình chậm rãi mở đôi mắt to tròn ra, đập vào nàng là hình ảnh thập phần quen thuộc, nàng ho khan mấy tiếng, nhàng : “đại ca ca” Hiên Viên Tuyệt đỡ Nhan Nhược Bình dậy, bưng bát thuốc nhàng đút từng muỗng cho nàng uống, miệng ôn nhu : “ngoan Bình nhi, thuốc đắng mau hết bệnh, ngoan uống hết nào” Nhan Nhược Bình muốn đại ca ca của mình lo lắng nên mặt nhăn nhó nhưng vẫn ừng ực nuốt từng muỗng thuốc xuống. Cuối cùng bát thuốc cũng cạn, Nhan Nhược Bình nỉ non: “đại ca ca, Bình nhi là có nội lực, Bình nhi đánh kẻ kia thổ huyết, có chết ”. Nhan Nhược Bình hiểu tại sao khi đánh Lãnh Thiên tới thổ huyết trong tim có chút nhói đau. “ chết, muội có nội công rất mạnh, ở U Minh cốc ta bắt mạch có phát , nhưng chưa thấy muội dùng nên để tâm lắm, xin lỗi muội Bình nhi” – Hiên Viên Tuyệt ôn nhu trả lời, nhưng thanh giấu chút lạnh lùng được. “ân, khụ khụ…..Bình nhi muốn nghĩ ngơi tiếp, đại ca ca ra ngoài nha” – Nhan Nhược Bình đầu óc rối như tơ vò, muốn an an tĩnh tĩnh “muội nghĩ ngơi ” – Hiên Viên nhàng đắp chăn cho Nhan Nhược Bình, xoa xoa mấy cái vào đầu nàng rồi rời Nhan Nhược Bình trầm mặc trong đống suy nghĩ rối như tơ vò, trong lòng cứ mơ mơ hồ hồ, hình ảnh của kẻ mà nàng đánh tới thổ huyết cứ lờn vờn trong đầu nàng, nàng rất khó chịu, thà cứ như trước kia, nhớ gì vẫn nhớ gì khoẻ, cư nhiên như bây giờ, càng muốn nhớ mà có cái gì cứ tuôn về, nàng duy biết là gì, nhưng cứ ong ong não, bức rức thập phần. Nàng mải mê suy nghĩ, vắt kiệt sức ra mà nghĩ, bới tung não ra tới khi mặt trời kéo cả về nhường lại cho ánh trăng sáng vằng vặc, Nhan Nhược Bình tài nào chịu nổi cái khó chịu trong lòng, cùng chút nhói đau trong tim, nàng cầm viết quẹt vài chữ rồi phi thân để giải toả nghi vấn trong lòng. Giờ Dậu ba khắc, Hiên Viên Tuyệt cầm mâm thức ăn bước vào, giọng ôn nhu vui vẻ: “Bình nhi, xem ta chuẩn bị cho muội rất nhiều món ăn ngon nè” BA!!!!!!! Toàn bộ mâm thức ăn rớt sạch xuống đất, khuôn mặt vui vẻ của Hiên Viên Tuyệt giờ đây chỉ còn lại màu đen ảm đạm. Vốn Hiên Viên Tuyệt vui vẻ nhưng sau khi bước vào thấy thân ảnh Nhan Nhược Bình đâu, y lo lắng này lại thấy mạnh giấy với dòng chữ: “đại ca ca, Bình nhi giải quyết nghi vấn trong lòng, Bình nhi trở về” việc cuối cùng mà y lo lắng xảy ra. Toàn bộ diễn biến việc phố từ nụ hôn tới hai tiếng nương tử mà Lãnh Thiên dành cho Nhan Nhược Bình thu tất cả vào đáy mắt y. Y muốn Nhan Nhược Bình mau hồi phục nên tận tâm cứu chữa cho nàng, máu bầm trong não nàng tan hết cũng chỉ vì nàng như muốn nhớ ra nên trí nhớ chưa thể khôi phục nhưng lại lo sợ bây giờ nàng giải toả nghi vấn trí nhớ khắc trở về, nàng nhớ lại có bỏ y mà hay . biết tự bao giờ y Nhan Nhược Bình, rất , đây phải là thứ tình cảm thâm tình thân mà là tình cảm nam nữ. Y chưa từng động tâm trước nữ nhân nào, duy lần đần tiên là nàng. Ông trời mang nàng đến cho y, liệu có bắt nàng rời xa y. việc mà y lo sợ cuối cùng xảy ra, Nhan Nhược Bình tìm câu trả lời cho nghi vấn trong lòng. Y biết dù mình có theo kết quả vẫn cản được Nhan Nhược Bình. Y đành chỉ biết ở Đào hoa viên chờ đợi, chờ đợi nàng trở về như lời hứa. ~~~~~~~~~~~~~ về Nhan Nhược Bình, nàng rời khỏi đào hoa viên, hỏi thăm mấy người trong tửu lâu mới biết được đường tới vương phủ. Nàng phi thân lên nóc nghe văng vẳng tiếng hát buồn não nề: “ mùa thu tàn úa lá vàng rơi khắp sân, mình nơi đây đơn lặng lẽ. Từ khi em ra từng hàng cây trước sân, dường như cũng xác xơ nhiều. Rồi mùa thu qua khi mùa đông về, chờ mong tin em nhưng sao chẳng thấy. Người ơi em có còn nữa ??.. Mà sao thấy lời cho nhau ??. Người ơi có biết nhớ em nhiều lắm. Những đêm trong giấc mơ tay nắm tay ngẹn ngào. Lòng hạnh phúc biết bao ngỡ rằng em còn đây, nụ hôn trao ngất ngây ôi tình tuyệt vời. Người ơi có biết nhớ em nhiều lắm. bao năm tháng qua vẫn mong vẫn chờ, giờ em ở đâu hãy về đây bên . Tình ta thắp lên cho mùa xuân xanh ngời.” Nàng phi thân theo tiếng hát đầy tâm trạng, dừng lại tán cây , che giấu hơi thở, quan sát. Bên dưới mái đình thân ảnh cao lớn tiếu sái trong đêm. Nàng kinh ngạc thân ảnh đó chính là kẻ mà nàng đánh thổ huyết. Khuôn mặt y đau đớn bi thương, bây giờ nhìn mới thấy gầy òm, khuôn mặt tiều tuỵ, khoé môi rũ xuống. Càng nhìn càng làm cho Nhan Nhược Bình nhói đau ở ngực. Lời ca buồn bả trong đêm tối, càng tôn lên vẻ thống khổ của kẻ hát, lời ca từ từ dần và vụt tắt. Nhan Nhược Bình cảm thấy có điều gì khác lạ, cỗ sát khí cuồn cuộn toả ra, nàng vén tán lá ngó xuống lần nữa, thân ảnh bên dưới đôi mắt huyết quang đỏ rực, khuôn mặt trông như ác quỉ, nhìn vào khuôn mặt ấy tìm ra nửa điểm người sống mà y như thây ma, từ tay y rút ra thanh kiếm xanh đỏ phát sáng. Nhan Nhược Bình nghĩ thầm: “thanh kiếm ấy, màu sắc lạ, rất giống diễn tả của đại ca ca về dương kiếm, phải rồi đời này ngoài dương kiếm có màu sắc xanh đỏ còn thanh kiếm nào như thế nữa, đó cư nhiên là dương kiếm….. dương kiếm…. là của sao…” Tới đây Nhan Nhược Bình lại cảm thấy ong ong cái đầu, nàng tựa vào cây, nhắm mắt lại cho não. Hơn khắc sau (hơn 15 phút) từ bên dưới nhưng phía đằng xa có tiếng khóc than, Nhan Nhược Bình trông xuống mái đình còn thân ảnh khi nãy nữa, bất giác cảm thấy cỗ sát khí nồng đậm tản ra từ hướng thanh khóc than kia. Nhan Nhược Bình phi thân đến, càng đến gần mùi máu tanh càng xông hồng hộc vào thẳng mũi. Nàng đáp xuống nóc nhà, nép người xuống, quan sát. Bên dưới thân ảnh bị nàng đánh thổ huyết tay cầm dương kiếm chém vào rất nhiều nô tỳ nô tài. “chủ nhân, mau tỉnh lại , chủ nhân quên phu nhân rồi sao, phu nhân tên là Nhan Nhược Bình, là Nhan Nhược Bình” – Độc Kiêu nhớ lại cảnh trước kia ở khu rừng Vân Khê trấn nên cực kì sợ hãi, nhớ lại tên của phu nhân có thể giúp chủ nhân thanh tỉnh. Nhưng người ta có câu người tính bằng trời tính mà. Ba chữ Nhan Nhược Bình vừa thốt lên làm cho thanh đầy sát khí, lạnh tới độ làm khí ngưng đọng thành khối băng tuyết ngàn năm, cộng mấy phần ghê rợn và đáng sợ phát ra cùng tràng cười quỉ dị, mị quái: “Nhan Nhược Bình, nương tử nhớ ra ta, nương tử bỏ Lãnh Thiên này, bỏ ta mà , Nhan Nhược Bình bỏ ta, ta muốn máu, máu thơm, hahahahaha” Vốn là Lãnh Thiên cất tiếng hát đầy đau khổ, đầy bi ai, khúc hát dừng, y cho người gọi tất cả gia nô, nô tì trong phủ tập trung ở sân. Bấy giờ Độc Kiêu tới mới phát khuôn mặt ác ma atula biết là Độc Lãnh ác ma trở về, nhưng khi nghe xong câu của Lãnh Thiên, Độc Kiêu hiểu ra rằng Lãnh Thiên và Độc Lãnh ác ma dung hoà làm . Tâm trạng của Lãnh Thiên bị kích động thập phần, sát khí càng ngày càng choáng ngợp, Độc Nhẫn, Độc Kiêu và Hoạ Tâm thân thủ nhanh nhẹn nên túa về sau. Trầm Lâm trốn vào góc, còn lại bọn nô tài, nô tì chạy tán loạn, tài nào thoát khỏi lưỡi kiếm sát phạt kia, Độc Kiêu hiểu rằng khi bọn nô tài, nô tì kia sớm muộn cũng tới bọn họ, ai có thể thoát được lưỡi kiếm sặc mùi máu tanh kia. Chỉ có tất cả chết hết chủ nhân y mới trở lại. Nhan Nhược Bình chứng kiến tất cả, hai chữ Lãnh Thiên rành mạch lọt ngay vào tai, đầu như muốn nổ tung ra, đau đớn bủa vây, cả người toát mồ hôi, từng đợt từng đợt kí ức cùng lúc tràn về, toàn bộ, tất cả đều hiển ĐÂY LÀ DÒNG KÍ ỨC TRÀN VỀ “ta tên Nhan Nhược Bình, ngươi muốn chơi hả cáo tinh, ta có trò này vui nè, hay ta và ngươi về cổ đại chơi , sao thấy thế nào?” “mẫu thân của công chúa tên Viên Tú Huệ, là 1 sát thủ người Lãnh Long quốc” “đó là bí tịch võ công và vài cuốn độc dược của mẫu thân , mảnh giấy da dê là đoạn khúc Tán Hồn, còn đó là Ngọc tâm tiêu, dùng ngọc tâm tiêu thổi lên đoạn khúc tán hồn chính là tuỵêt chiêu sát mạng của mẫu thân lúc trẻ “chào huynh đài đây, huynh mướn tới 3 phòng hơi dư phải, huynh nhường lại cho ta phòng được , thuộc hạ của huynh có thể ngủ chung phòng mà” “ngủ chung phòng với ta, nương tử” “nương tử à, thứ nhất ta tên Lãnh Thiên, thứ hai giang hồ cây tiêu có thể sát thương đối phương chỉ có đó là ngọc tâm tiêu của nữ sát thủ Viên Tú Huệ, thứ ba đúng là ngoài nữ ra nam thể thổi ngọc tâm tiêu được, thứ 4 ngươi là nương tử của ta do ngươi hảo thơm ta thích, thứ 5 nàng là nương tử ta tất dùng chung phòng với ta, cần gì nhường hay nhường” “trả lời ta biết, Độc Lãnh là ai?” — “là phu quân của nàng” ………………………… (fox: lược bớt vài kí ức nha, tiếp theo là kí ức gây ra mất trí nhớ cho NNB nè) “Thiên ta….…..Thiên ngươi đừng hiểu lầm, ta…..Thiên đợi ta” “ta…ngươi làm cái gì thế, hiểu đâu đuôi gì tức giận” “ hiểu đầu đuôi, sao lại đẩy ra mà đứng im đó” “ta bất ngờ nên……..tin ta ta và trong sạch, tuyệt có gì, uống trà thanh tâm nguôi giận nào” “trong sạch, rành rành như thế, hôn nhau giữa phố xá, ngươi có phu quân vẫn còn thông dâm sao” “ừ thông dâm đấy, ngươi hoàn toàn đúng, hài lòng rồi chứ” ~~~~~~~~~~ Từ khoé mắt nàng, hai dòng lệ biết tự khi nào ào ạt tuôn rơi, hơi thở cực dốc (do bị sốc đó mà) miệng lắp bắp: “ta…. nhớ ….. ra…….. rồi, nhớ ra rồi”. Tiếng than khóc, mùi máu tanh bên dưới làm khí nồng tới nghẹt thở gây được chú ý tới Nhan Nhược Bình. Nhan Nhược Bình đứng bật dậy, trong màn đêm u tối, thân ảnh váy áo tung bay trong gió, hai tay siết chặt, khuôn mặt biểu cảm, đôi mắt hội cảm xúc, thanh lãnh lẽo vang lên: “Lãnh Thiên, ta giết chết ngươi tên phu quân chết tiệt” Lời vừa phát ra tập trung toàn bộ chú ý bên dưới. Tiếp sau đó, Nhan Nhược Bình vận nội lực, khí lực Tán Hồn cuồn cuộn dâng lên tập trung vào chũm điểm lòng bàn tay, tiếu sái phi thân xuống, tiếu sái bay đến tiến thẳng Lãnh Thiên. Tất cả mọi người đều bất ngờ tới kinh ngạc rồi chuyển sang kinh hãi cuối cùng tất cả đều sợ tới nín thở. Lãnh Thiên sát khí cuồn cuộn dâng trào bỗng vỡ tan, dương kiếm sáng choang cùng sắc máu nay trở lại thanh kiếm bình thường, khuôn mặt bình thản, đôi con ngươi huyết quang trở lại bình thường, ánh mắt kiên định ngập tràn bình thản, khoé miệng cong lên cười tựa như cười. ẦM!!!!!!!!!!!!! Tóc dài đen nhánh phần phật trong gió, quét qua dòng máu tuôn ra từ miệng, từng đợt máu thổ ra, nụ cười hạnh phúc nở rộ, thanh tràn đầy thương lẫn ôn nhu vang lên: “nương tử, nương tử hết giận chưa, nương tử nhớ ra” Nhan Nhược Bình ngờ Lãnh Thiên lại hề né tránh, bất ngờ này làm nàng kịp hạ nội lực, Lãnh Thiên lãnh trọn chưởng cực mạnh vào ngực. Lãnh Thiên xong gục ngã. Nhan Nhược Bình lạnh giọng quát: “còn dìu vào trong trị thương” Mọi người nghe xong răm rắp tuân lệnh. Lãnh Thiên được dìu vào bên trong. Nhan Nhược Bình theo Hiên Viên Tuyệt được 3 tháng, học được ít y lý cũng như độc lý. Kèm theo khi xưa ở U Minh cốc cũng tích luỹ kha khá. Nàng đích thân chữa trị cho y. Nàng rủa trong phòng: “tên chết tiệt, hại ta phải hao tổn nguyên khí truyền cho người, ngu , biết né sao”. Rủa rủa Nhan Nhược Bình vẫn xếp bằng tay đấu tay, vận nội lực truyền qua cho y. Từ khi Nhan Nhược Bình trở về vương phủ, nàng rất ít , toàn dùng ánh mắt lạnh lẽo quét qua mọi người, ai ai cũng run sợ, sao mà nô tỳ Tiểu Bình giống vương gia quá mất. Lãnh Thiên hô mê giường cũng được hơn 7 ngày, cuối cùng tỉnh lại. (fox: khiếp hôn mê dữ vậy ~ LT: suỵt, vậy mới cười chăm sóc *cười mãn nguyện* ~ fox: em kể tỉ ấy nghe ~ LT: người còn lưỡi để kể sao *rút dương kiếm* ~ fox: ) “khụ…. khụ…..khụ” “chủ nhân tỉnh rồi” – Bọn người Độc Nhẫn giấu nổi vui mừng “tỉnh rồi sao, sao nằm lì giường luôn” – Nhan Nhược Bình bắn ra thanh trào phúng “nương tử, quả nương tử nhớ ra rồi” – Lãnh Thiên khỏi sung sướng “đưa tay đây?” – thanh vẫn lạnh băng. Nhan Nhược Bình cầm lấy tay y, bắt mạch, gật gù cái đầu rồi thản nhiên nhìn y, giọng có chút tuyệt tình: “Lãnh Thiên nghe cho từng câu từng chữ của ta, ta trả hết tình nghĩa phu thê cho ngươi, nay ta tuyên bố hưu ngươi, từ này đường ai người nấy , đừng phát điên rồi giết chóc người vô tội, Lãnh Thiên bảo trọng, hi vọng ngươi có thể tìm được hạnh phúc cho mình” Lời vừa dứt, Nhan Nhược Bình thu lấy trường kiếm của mình rồi rời trong ánh mắt bàng hoàng, sững sờ, hụt hẫng của mọi ngươi. Lãnh Thiện bật dậy tiến tới giữ Nhan Nhược Bình, nhưng vốn y mang trọng thương, vừa hôn mê tỉnh lại nên khí lực cạn kiệt, từng lời của Nhan Nhược Bình khác nào từng nhát dao bổ nát tim y, y ngã bật dưới nền sàn, ôm ngực thổ ra ngụm máu tươi. Độc Nhẫn, Độc Kiêu vội đỡ y lên, Hoạ Tâm chạy tới níu chặt Nhan Nhược Bình nỉ non: “phu nhân, vương gia bệnh trạng nặng, phu nhân người cũng thấy, vương gia là vô cùng phu nhân, đừng rời ”. Ánh mắt Nhan Nhược Bình lúc này cũng tuyệt hội lấy tia cảm xúc. Tựa hồ như mọi chuyện là vốn dĩ của nó rồi, thể thay đổi, Nhan Nhược Bình hít ngụm khí lạnh thanh bình thản đến lạ thường phát ra nhàng: “(hướng về phía Hoạ Tâm) buông tay, (quay sang nhìn Lãnh Thiên) nguyên khí gần hồi phúc, khí uất bật chợt nên thổ huyết, chẳng có gì đáng lo cả” Lời vừa dứt, khoé môi cong lên, cười tựa hồ như , quay lưng rời cách vô tình, bỏ lại nhưng thanh năn nỉ ỉ ôi sau lưng, bỏ lại thân ảnh đau khổ nhìn nàng ngừng thổ huyết nhưng Nhan Nhược Bình vẫn là tay buông xuống, chút lưu luyến. Đào hoa viên “Tuyệt ca ca, ta trở về, huynh ra đón ta sao” – Nhan Nhược Bình giọng vẫn lạnh lùng, nhưng ánh mắt mang mấy phần vui vẻ nhìn Hiên Viên Tuỵêt ngồi trầm ngâm ở mái đình kia. Nhìn thấy Nhan Nhược Bình, Hiên Viên Tuyệt há hốc miệng, ngây ngốc đứng lên, chân tay ríu lại thể bước được. Nhan Nhược Bình thấy biểu tình của y bật cười khanh khách nhàng bước lại, khoanh tay thẳng lưng trước mặt y, đáy mắt giấu được chọc ghẹo y “là sao, bộ dạng kì dị thế, hoan nghênh ta à, ta vừa hưu phu, nhà cửa, Tuyệt y quái nhân khinh thường ta à” “, có….Bình nhi ngoan cuối cùng cũng trở về” – Hiên Viên Tuyệt sung sướng vô cùng ôm chầm lấy nàng. Nhan Nhược Bình đẩy y ra, tiếp tục chọc ghẹo: “muốn ăn đậu hủ của ta à, mơ ” Hiên Viên Tuyệt cười khổ nhìn nàng, ôn nhu hỏi: “sao muội biết ta là Tuyệt y quái nhân? “Nhan Nhược Bình mất trí kia nhớ nhưng Nhan Nhược Bình giờ nhớ, chỉ có Tuyệt y quái nhân mới sở hữu Huyết sát thần châm, hkông phải sao” – Nhan Nhược Bình khẽ cười “muội hồi phục trí nhớ” – thanh của Hiên Viên Tuyệt có phần run rẩy “ân, hồi phục rồi” “muội trở về bên ta” – thanh Hiên Viên Tuyệt giấu được hạnh phúc “còn tuỳ huynh có chứa ta , đại ca ca” – Nhan Nhược Bình vẫn chọc ghẹo tới cùng. Nàng biết rằng Hiên Viên Tuyệt đối với nàng như em , chăm sóc cho nàng mà (fox: haizzz za tỉ ấy vẫn chưa biết cà) “muội dám bỏ ta đánh vào thí thí” – Hiên Viên Tuyệt tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời “ ”…. ______________________ “ tìm được chưa?” “chưa?” “còn các ngươi?” “chưa luôn” “tìm suốt 2 tháng nay sao có tung tích” Mọi người trong vương phủ bủa vây tìm, ngay cả lính của lãnh y vệ trong hoàng cung cũng đều được Lãnh Thiên huy động tới mức tối đa. Cổng thành đều được kiểm soát chặt chẽ, tránh cho Nhan Nhược Bình trở ra. Y là phát điên rồi, giờ y như kẻ vô hồn, miệng chỉ biết lẩm bẩm: “nương tử ở đâu, tìm nương tử”. “cái quái quỉ gì xảy ra vậy hả?” – 1 thân ảnh bốn chân bò vào sảng giọng hỏi “cáo tinh, đệ biến đâu hôm rày vậy” – Độc Kiêu xốc tới kể “uầy, ta du ngoạn khắp nơi, lắm, chơi vui lắm, ta vừa gặp tên Lãnh Thiên, sao trông giống bị tâm thần thế?” “tâm thần là gì?” “là bị khùng đó, mà Nhan Nhược Bình đâu, chạy dạo phố rồi hả?” – cáo tinh nhảy phốc lên ghế “chuyện lớn lắm, dạo này vương phủ u ám cực kì, để ta kể cho nghe, mọi chuyện là…………………………..” – Độc Kiêu kể liền mạch. Cáo tinh hết trố mắt, tới há hốc mồm, cái quái gì thế này, sao lại có chuyện đó, mới có mấy tháng mà sao tan nát vụn vỡ hết vậy trời. “ta lo quá, chủ nhân ngày càng phát bệnh rồi, ta e là….” – Độc Nhẫn ảo não thở dài. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Đào hoa viên Nhan Nhược Bình từ khi trở về bên cạnh Hiên Viên Tuyệt suốt ngày đều trưng ra khuôn mặt lạnh, cười cũng đếm đầu ngón tay. Hiên Viên Tuyệt nhìn đến mà đau lòng, hai tháng nay Nhan Nhược Bình như biến thành pho tượng sống vậy. Chẳng còn tiếng vui vẻ như ngày nào. khí ở Đào hoa viên trở nên trầm mặc hẳn. Hiên Viên Tuyệt bày tỏ tâm ý của mình với nàng, nhưng đáp lại chỉ là câu phũ phàng: “đại ca ca, ta rất thương đại ca ca, ta xem huynh như là người thân của ta vậy” Hiên Viên Tuyệt vốn nghĩ nàng trở về bên cạnh y là có tình cảm với y. Nhưng xem ra y hoàn toàn sai lầm, nữ nhân này ngay từ đầu vô cùng khác với tất cả nữ nhân mà y từng gặp. Mặc dù y làm rất nhiều trò vui nhưng cũng chẳng đổi lấy bao nhiêu nụ cười của Nhan Nhược Bình. “Bình nhi, ta có chuyện muốn với muội?” “ân, chuyện gì?” – Nhan Nhược Bình giọng hỏi “muội coi ta là đại ca ca?” “ân” “được rồi, nếu coi ta như người thân của muội, vậy hãy cho ta biết muội vẫn còn tên Lãnh Thiên đó?” “còn” Hiên Viên Tuyệt nghe xong chỉ có thể cười nhạt nhẽo, cười chính mình quá tự tin, tin rằng mình giữ được trái tim Nhan Nhược Bình, y là thất bại cách tuỵêt đối. “vậy tại sao lại hưu ” – Hiên Viên Tuyệt tiếp tục dò hỏi “ để lại cho ta nỗi đau lớn, ta cư nhiên nghĩ bao giờ tổn thương ta, ta luôn nghĩ ta là đặc biệt duy nhất đối với , ta sủng tuyệt đối, nhưng sủng ta tuyệt phần, có lẽ rời xa nhau là tốt hơn cho cả hai, có thể bây giờ đau nhưng rồi nhất định tìm được người mà chỉ có sủng chứ có ngược, kẻ đó cư nhiên mới là mảnh ghép còn thiếu của ” – Nhan Nhược Bình thở dài tiếng rồi giọng trả lời “vậy còn muội, muội có đau khổ , có tìm được mảnh ghép con lại ?” “ta ta sủng tuỵêt đối, còn tìm làm gì nữa, chính là mảnh ghép còn lại của ta, giấu gì huynh, ta có bí mật lớn, ta hoàn toàn là người thuộc thế giới khác, có lẽ ở thế giới này ta tìm được mảnh ghép của mình, nhưng mảnh ghép đó lại thuộc về nữ nhân nào đó trong thời đại này, có lẽ là có duyên phận” Lời vừa dứt, Nhan Nhược Bình đứng dậy rời . Hiên Viên Tuyệt vẫn thấy đọng khoé mắt nàng giọt nước đau thương. Y nhìn theo dáng lưng bé của nàng, trông nàng rất độc, nàng là thể mở rộng trái tim mình cho y, vì người nàng nhất chính là Lãnh Thiên, dù y có gây ra vết thương lòng cho nàng, nàng vẫn là thể y. Đây chính là tình , đây mới chính là tình . Hiên Viên Tuyệt ánh mắt đau khổ, hai tay siết chặt, cơ thể run run lên. Bóng lưng Nhan Nhược Bình vừa khuất, thân ảnh y biến mất trong đêm. Vương phủ VÈO! PHẶC!!!!!! “giờ tí đêm nay gặp ta ở rừng Tuyết Sơn. Hiên Viên Tuyệt” – 1 ám khí bay vèo cắm ngay đầu giường của Lãnh Thiên, bên trong mang bức thư với hàng chữ ngắn gọn. Gìơ tí, rừng Tuyết Sơn Lãnh Thiên sau khi nhận được ám thư liền phi thân nhanh tới rừng Tuyết Sơn, vừa tới thấy thân thanh y tiếu sái, khuôn mặt ảm đảm trùng trùng, lạnh giọng : “ngươi có Bình muội” “ta rất ” “vậy tại sao lại đả thương muội ấy?” Lãnh Thiên nghe xong câu hỏi im bặt, ánh mắt tràn đầy đau thương, từ khoé mắt dòng lệ chảy ra khiến cho Hiên Viên Tuyệt cực kì ngạc nhiên. nam nhân như lại vì nữ nhân mà rơi lệ, đổi lại là chưa chắc làm được. có thể chết vì người mình như thể rơi lệ như nữ nhân được. Hiên Viên Tuyệt cười khẩy: “ngươi khóc sao, mất mặt nam nhi” Lãnh Thiên đáp trả hai mắt ứa lệ, miệng chỉ lẩm bẩm nhưng cũng đủ cho thính lực của Hiên Viên Tuyệt nghe thấy “nương tử, ta sai, nương tử quay về ” Hiên Viên Tuyệt bây giờ hiểu Lãnh Thiên là thập phần thập ý Nhan Nhược Bình, ai có thể thay thế nàng trong tim . Hiên Viên Tuỵêt hít ngụm khí lạnh, hai tay siết chặt, khó khăn gằng từng tiếng “ta có cách giúp Nhan Nhược Bình trở lại với ngươi”
CHƯƠNG 38: <img title="267f9e2f070828389c517f5bb899a9014c08f125" src="https://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/267f9e2f070828389c517f5bb899a9014c08f1251.jpg?w=490&h=367" alt="" width="490" height="367" /> Hiên Viên Tuyệt bây giờ hiểu Lãnh Thiên là thập phần thập ý Nhan Nhược Bình, ai có thể thay thế nàng trong tim . Hiên Viên Tuỵêt hít ngụm khí lạnh, hai tay siết chặt, khó khăn gằng từng tiếng “ta có cách giúp Nhan Nhược Bình trở lại với ngươi” Ba ngày sau, đào hoa viên, giờ Thìn tam khắc “muội ăn , dạo này muội ăn ít quá” – Hiên Viên Tuyệt ôn nhu thúc giục “muội no rồi đại ca ca” – Nhan Nhược Bình giọng trả lời. Từ ngày Nhan Nhược Bình trở về đào hoa viên, nàng y như con người khác, nàng thay đổi hoàn toàn, ăn uống dè chừng, nhàng chứ còn thoải mái như trước, nàng cũng ít cười ít hơn hẳn. Hiên Viên Tuyệt hai mắt xìu xuống, thở hắt ra hơi rồi ảo não : “cứ thế này muội bệnh mất thôi, chúng ta ra khỏi đào hoa viên hít thở ít khí nha?” Nhan Nhược Bình rằng, để mặc Hiên Viên Tuyệt kéo nàng ra khỏi đào hoa viên. Long Tụ thành “ nương mời mua kẹo hồ lô” – 1 lão già mời mọc Nhan Nhược Bình vài cây kẹo. Nhan Nhược Bình bất động như pho tượng, ngó cũng chẳng buồn ngó tới chứ gì tới ăn. Như lúc trước nàng vui vẻ, miệng cười toe toét, hai mắt long lanh ngồm ngoàm lấy kẹo hồ lô, còn bây giờ nàng hai mắt nặng trĩu, khuôn miệng khép chặt, khuôn mặt đầy những biểu cảm điều hiu. Hiên Viên Tuyệt đón lấy mấy cây kẹo hồ lo, đưa cho Nhan Nhược Bình, ôn nhu : “Bình nhi, muội thích ăn kẹo hồ lô nhất mà, ngoan nào, ăn ” “đa tạ” – Với Hiên Viên Tuyệt, Nhan Nhược Bình cũng cố gắng mở miệng phun ra vài chữ rồi tuyệt nhiên nín bặt trở lại. Nhưng lời còn thoải mái và bất cần như trước. Điều này vô tình khứa vào lòng y, khiến y đau nhói khôn nguôi. Y cầm bàn tay thon dài có đôi chút gầy gò của Nhan Nhược Bình dắt nàng dạo phố và điểm dừng chân của họ là quán trọ. Hai người ngồi xuống, nam uống rượu, nữ ảo não ăn chút thức ăn do bị nam nhân ép buộc. Cách đó xa có đôi nam tử trò chuyện với nhau. “lâu quá gặp, người chắc khỏe chứ A Các” – A Ngưu “khỏe gì mà khỏe” – A Các “cái mặt của ngươi như đưa đám vậy? ngươi làm nô bộc trong vương phủ sướng quá trời” – A Ngưu “vương gia nổi tiếng lãnh khốc vô tình, ta làm thân trâu chó phải cẩn thận kẻo mất đầu như chơi, dạo trước vương gia tuy có lãnh khốc nhưng có biểu tốt lên chút, khiến ai cũng khác nhiên thôi, chẳng hiểu là tại sao, rồi bây giờ ta lo là biết ra sao” – A Các thở dài “ra sao là ra sao?, ta hiểu ý tứ của ngươi” – A Ngưu “vương gia mấy ngày nay lâm bạo bệnh, thái y trong cung cũng lắc đầu, biết vương gia có qua khỏi , ngươi nghĩ nếu chẳng may vương gia có mệnh hệ gì, bọn trâu chó như ta biết về đâu” – A Các . A Các vừa dứt lời bàn gần cạnh có nữ tử tay bóp mạnh tách trà cầm tay thành bụi, khuôn mặt sa sầm lại, đôi con ngươi co thắt, mâu quang u tối, hai tay nắm chặt, bờ vai run run. Nữ tử ấy ai khác chính là Nhan Nhược Bình. Mất gần khắc, Nhan Nhược Bình mới đứng dậy phun ra 3 chữ ngắn gọn rồi quay lưng rời : “cứu ” Hiên Viên Tuyệt ảo não lắc đầu, thở dài nhìn theo dáng lưng Nhan Nhược Bình, lời chua xót: “hỡi thế gian tình là gì? Haizzz Bình nhi ơi Bình nhi, muội cứ như thế này chính muội tự gây ra tổn thương cho mình mà thôi, sao muội lại khờ dại như thế” Đào hoa viên Nhan Nhược Bình ngồi xích đu, khuôn mặt buồn bả, khóe mặt buồn bả, lòng nặng trĩu, nàng nhìn vào màn đêm tối xa xăm, bất tri bất giác thở hắt ra, đôi mắt to tròn nhắm chặt lại, khuôn mặt của người hữu trong trái tim nàng mồn về. biết bao lâu, khi nàng mở mắt ra thấy Hiên Viên Tuyệt đứng trước mặt nàng. Nàng giật mình, hai mắt trợn trừng. Nàng than nội công tuyệt đỉnh, đối với Hiên Viên Tuyệt chỉ có bằng có kém thế mà y đứng trước mặt nàng, nàng cũng chẳng hay chẳng biết, đủ để thấy sức cảnh giác và độ nhạy bén của nàng giảm tới mức có thể nguy hiểm tới tính mạng bất cứ khi nào. Nhan Nhược Bình giọng hỏi, bên trong lời mang đầy lo lắng: “cứu được?” Hiên Viên Tuyệt nhìn thẳng vào đôi mắt của Nhan Nhược Bình, rằng chỉ lắc đầu. Nhan Nhược Bình hai mắt mở to, miệng lắp bắp: “sao có thể” Hiên Viên Tuyệt quay lưng, hai mắt khép lại, nuốt ngụm khí lạnh rồi : “ vong rồi” Nhan Nhược Bình đứng phắc lại, hai tay siết chặt, đầu ngoe nguẩy lắc lien tục, miệng lẩm bẩm: “ THỂ NÀO, THỂ NÀO”. Trong màn đêm u tối, thân ảnh phóng như điên như dại, dòng lệ tuôn rơi, hơi thở dứt quãng. Chẳng mấy chốc đáp tới sảnh căn phòng sáng choang, bên trong vọng ra mấy tiếng: “mau chuẩn bị lễ an táng cho vương gia, ngươi vào cung thông báo mệnh buồn” Nhan Nhược Bình mở tung cửa trước ngạc nhiên của tất cả mọi người. Họa Tâm lắp bắp: “phu nhân, người trở về, vương gia tự hủy mệnh của mình, bọn ta cứu ngài mấy lần nhưng vẫn qua khỏi….” Lời vừa dứt Nhan Nhược Bình xông tới thi thể nhắm chặt mắt nằm cẩm giường. Nhan Nhược Bình dùng hai tay lay mạnh thi thể, đôi mắt nhòe vì lệ, gục đầu vài ngực thi thể, miệng ngừng gào thét: “đồ chết bầm nhà ngươi, đừng giả bộ nữa, ngươi mau sống dậy cho ta, mau mở mắt ra, ngươi mau tỉnh dậy , mau sống dậy , mở mắt ra, đồ chết tiệt, ai đút canh cho ta ăn, ai xoa đầu ta, ai hát cho ta nghe, ai vui đùa cùng ta, ta chưa có lệnh mà ngươi dám gặp lão Diêm trước ta là sao, Lãnh Thiên ngươi mở mắt ra cho ta, ta bỏ ngươi nữa, chúng ta ở mãi bên nhau mà, Lãnh Thiên chết tiệt, tỉnh dậy ” “ sao?” – 1 giọng vang lên “” – Nhan Nhược Bình bất tri bất giác buột miệng trả lời. “nương tử” Nghe xong hai chữ nương tử, Nhan Nhược Bình mở to mắt đầy kinh ngạc, ngẩng mặt lên, miệng há hốc, miệng lắp bắp: “ngươi…..là ngươi….chưa…..chưa chết” “ân” Nhan Nhược Bình giơ tay giáng cho Lãnh Thiên bạt tai đau. Rồi lại thêm bạt tai nữa, đếm qua đếm lại ước chừng 5 6 bạt tai, Lãnh Thiên vẫn nằm yên đó, đôi mắt ôn nhu nhìn nàng, để mặc cho nàng tát y tới tóe máu. Tát xong Nhan Nhược Bình gằn từng tiếng rồi quay lưng rời : “Lãnh Thiên, ngươi dám gạt ta” Lãnh Thiên lúc này bật dậy nắm chặt tay nàng, hai dòng lệ trong mặt chảy ra, run run : “nương tử hứa rời ta, đừng nương tử, ta xin nương tử, nương tử….” Lãnh Thiên run run năn nỉ Nhan Nhược Bình. Sau gần nửa canh giờ, Nhan Nhược Binh quay lưng lại nhìn thẳng vào đôi mắt của Lãnh Thiên lạnh giọng : “được, lần này ta tạm tha cho ngươi, lần sau dám làm phật lòng ta đừng trách ta, cũng đừng tưởng bở, ta theo dõi sát sao mọi cử chỉ của ngươi, tái phạm ta đích than giết ngươi, nghe chưa?” “ân, nương tử” – Lãnh Thiên miệng vui vẻ , hai mắt sáng lạng, nhảy chầm vào ôm Nhan Nhược Bình. Nhan Nhược Bình cước tống lên giường, quay lưng rời bỏ lại mấy chữ: “ta tạm biệt đại ca ca” “ân, nương tử thong thả ” – Lãnh Thiên vọng to Đào hoa viên Nhan Nhược Bình trong lòng ngập tràn vui sướng, phi than trở về đào hoa viên, khi tới nàng thay đồi sắc mặt thành hờn dỗi, chu miệng trách cứ Hiên Viên Tuyệt: “đại ca ca, vì sao lừa ta?” “Bình nhi, ta chỉ giúp muội sống với lòng mình mà thôi” – Hiên Viên Tuyệt cười tựa như cười. “đại ca ca, ta xin lỗi, đại ca ca đối xử với ta tốt, ta lại….” – Nhan Nhược Bình nghẹn ngào dâng trào cảm xúc. “ta hiểu được, Bình nhi chỉ cần muội hạnh phúc ta cũng hạnh phúc, ta chỉ hi vọng muội bao giờ quên đại ca ca này” – Hiên Viên Tuyệt ôm Nhan Nhược Bình thở . Cuối cùng Nhan Nhược Bình cũng thuộc về y, thay vì níu kéo có hạnh phúc, bất hạnh đau khổ đến cho cả ba. Thà y tự rút lui kẻ đau khổ chỉ có minh y, nỗi đau là của riêng y. Y là cam tâm tình nguyện làm tất cả mọi việc vì nàng Nhan Nhược Bình. “ta quên đại ca ca đâu” – Nhan Nhược Bình đôi mắt đỏ hoe “muội ” – Hiên Viên Tuyệt đẩy Nhan Nhược Bình ra, quay lưng, đôi tay nắm chặt, hai mắt khép lại, dứt khoát . Nhan Nhược Bình đâu phải là kẻ ngu ngốc, nàng giờ rất hiểu được tâm trạng của Hiên Viên Tuyệt. Nàng thấp giọng : “đại ca ca, ca ca vẫn là người tốt với Nhan Nhược Bình nhất, ta mãi nhớ tới đại ca ca” Lời vừa dứt, Nhan Nhược Bình ảo não rời bước trở về vương phủ trong tâm trạng triền mien. Vương phủ “nương tử, nàng về” – Lãnh Thiên vui sướng níu tay Nhan Nhược Bình “ta đói” – Nhan Nhược Bình lạnh giọng trả lời đầy 1 khắc cỗ thức ăn linh đình được bày ra. Nhan Nhược Bình vục mặt vào ăn lấy ăn để, phần là quá đói, phần là muốn vơi nỗi buồn. Bất giác nàng ngước mặt lên nhìn Lãnh Thiên, hai mắt đầy lửa hận, gằng từng tiếng: “tên bằng hữu của người Hàn Long, kẻ ấy ta muốn giết” Lãnh Thiên xoa đầu Nhan Nhược Bình, ôn nhu : “ giết được, phải là bằng hữu của ta mà là đại ca ta” Nhan Nhược Bình trợn trừng hai mắt, gằng từng tiếng, cay nghiến răng thốt ra: “cái gì, là đại ca sao, khoan , đại ca ngươi phải là hoàng đế sao, Lãnh Hàn, Hàn là tên, Long là rồng tức cửu ngũ chí tôn, hóa ra tên đáng giết ấy là vua sao “nương tử, nàng bình tĩnh ” – Lãnh Thiên vuốt lưng Nhan Nhược Bình, mời nàng uống chén canh hạ lửa “bình tĩnh cái khỉ mốc” – Nhan Nhược Bình hất văng chén canh, nghiến răng kèn kẹt “à sắp tới trong cung có hội, chúng ta tiến cung, ta nhân dịp đó dnah chính ngôn thuận công bố nàng là vương phi” – Lãnh Thiên vì chén canh vỡ mà tức giận, ngược lại y càng giọng, nũng nịu “hảo, vào cung, Lãnh Hàn, ta phá tan nát hoàng cung của ngươi để trả mối hận này, dù ngươi là vua, chọc vào Nhan Nhược Bình ta cũng đừng mong sống yên ổn” – Nhan Nhược Bình bóp nát bát cơm, nộ khí sung thiên, phun ra từng chữ. (fox: các tềnh êu đón xem những trò quậy phá của Nhan Nhược Bình trong chuyến vui chơi tiếp theo mang tên SÓNG GIÓ HOÀNG THÀNH)
CHƯƠNG 39: (18+ chút nhá các tềnh êu) <img title="7a5f052e47ee895cd4a8504a502961db" src="https://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/7a5f052e47ee895cd4a8504a502961db.jpg?w=560" alt="" /> Ba ngày sau, tại vương phủ, đạo khẩu dụ do Quế công công truyền kim khẩu cho vương gia với nội dung như sau: “mệnh vương gia, hoàng thượng có khẩu dụ tháng sau thiên thời sắc thắm, tết xuân long phụng sum vây, muôn hoa rực rỡ, truyền chí tôn nhị vương gia Lãnh Thiên tiến cung hội tụ, tuyên cáo truyền Tiểu Bình hầu theo nhập toạ” Dĩ nhiên người vui thích nhất chính là nàng Nhan Nhược Bình nhà ta. Tuy nhiên sau khi tiến cung để đề phòng những việc ngoài ý muốn 20 ngày sau có ngày đại cát đại lợi, hỉ tước thăng thiên, vương phủ có hôn lễ linh đình được đích thân thái hoàng thái hậu và hoàng thái hậu làm chủ hôn. Và điều bất ngờ chính là thân phận của vị vương phi tương lai chính là công chúa của Nhan Lâm quốc, đạo thư hỉ được thiên lí mã phóng ngày phi đêm sau 7 ngày 7 đêm đưa tới tận tay Nhan Lâm Kha – hoàng đế Nhan Lâm quốc khiến lão hoàng đế vô cùng bàng hoàng, lão mới chợt nhớ đến Huệ phi nương nương và phụng thai mười mấy năm về trước. Đây cũng là chuyện tốt đối với Nhan quốc, bất thình lình được kết thông gia với siêu cường quốc bật nhất Lãnh Long quốc. Sính lễ được chuyển từ Nhan Lâm quốc tới Lãnh Long quốc do chính Thái tử Nhan Lâm quốc Nhan Lâm Kiệt và trưởng công chúa Nhan Mỹ Kiều dẫn đầu thay mặt vua cha dự lễ công chúa. Mọi việc đều theo sắp đặt của Nhan Nhược Bình. Với địa vị công chúa nàng hoàn toàn có tư cách sánh vai cùng hoàng tộc, qua đó nàng mong muốn thế lực của Lãnh Thiên càng trải rộng hơn, Nhan Lâm quốc chính là mục tiêu dễ thâu tóm nhất về mọi mặt. Mọi người trong vương phủ đầu tắt mặt tối chuẩn bị gấp rút cho hôn lễ. Chỉ số ít người biết mặt của tân vương phi còn ngoài ra tuyệt nhiên mọi thông tin khác đều được bảo mật. Cuối cùng ngày đại hôn của vương gia cũng đến. Nhan Nhược Bình vận hỉ phục đỏ cẩm rực rỡ, đầu đội loan phượng, tay cầm thanh ngọc như ý là bảo vật mà xưa kia Hoàng đế Lãnh Thượng Long tặng cho mẫu thân Lãnh Thiên. Nhan Nhược Bình quả là tân nương tử xinh đẹp mĩ miều. Nhan Nhược Bình dùng bột phấn được tinh luyện từ cây Huyết tứ cổ thụ lấy từ người của Phong Hoa khi xưa tán lên mặt Hoạ Tâm và dịch dung Hoạ Tâm ra bộ dáng khuôn đúc của nàng với vai trò Tiểu Bình. Vốn được Lãnh Thiên cho biết Lãnh Hàn võ công cũng thuộc hạng rất cao thâm nên dụng thuật dịch dung bình thường (loại dịch dung sơ cấp) dễ bị phát nên phải dụng thuật dịch dung cấp cao để tránh lộ tẩy. Tiểu Bình dìu Nhan Nhược Bình che mặt bằng khăn loan trùm đầu bước ra trong ánh mắt tò mò của tất cả mọi người. Lễ bái đường nhanh chóng kết thúc trong chung vui của tất cả mọi người nhưng cũng ít kẻ ganh tị với hạnh phúc của tân nương tử bí mật này. Phòng Tân Hôn “nương tử, chúng ta chơi trò kích thích lúc trước nga” – Lãnh Thiên chậm rãi trút bỏ toàn bộ hỉ phục người mình Thấy vậy Nhan Nhược Bình đỏ bừng cả mặt, cả cơ thể như có luồng điện giật, nàng lắp bắp : “đau lắm, ta chơi, ngươi tự chơi mình ” rồi lùi bước ra cửa phòng toan bỏ chạy. Lãnh Thiên người trần như nhộng bước vội lại bế ngay Nhan Nhược Bình lên giường, tay quăng tất cả trang sức đầu Nhan Nhược Bình, tay còn lại thô bạo xé toạc hỉ phục người Nhan Nhược Bình. Toàn bộ cơ thể quyến rũ của nàng đều phô bày trước đôi con ngươi mờ nhạt của Lãnh Thiên “ngươi, buông….” – Nhan Nhược Bình vừa tách đôi miệng ngọc ra bị vật dài trơn ướt thâm nhập sâu vào bên trong, Lãnh Thiên như kẻ sắp chết đói ngấu nghiến hút mật ngọt trong miệng nàng, cảm giác cay cay đê mê tràn ngập khiến Nhan Nhược Bình mềm nhũn, đại não nàng rơi vào trạng thái tê liệt toàn tập. Lãnh Thiên hoàn toàn hài lòng với kiệt tác gây mê của mình nhưng đối với y như thế vui chút nào, y liếm gò xương quai xanh của nàng rồi từ từ di chuyển xuống đôi tuyết lê vừa đầy đặn búng sữa vừa mềm mại ngọt ngào mà mút mà nhào nặn rồi bất giác cắn cái khiến cơn đau đớn kéo Nhan Nhược Bình bừng tỉnh. Nàng khẽ rên bằng chất giọng ngọt ngào pha chút khàn khàn: “a”. Răng cắn lấy bờ môi đào căng mộng sưng tấy, bàn tay thon dài đặt ở ngực y, cố gắng đẩy y ra nhưng tất cả những động tác ấy càng gợi tình khiến dục hoả vốn ngun ngút của Lãnh Thiên càng thêm bốc cao dữ dội. Đôi tay to lớn của Lãnh Thiên luyến tiếc dời bỏ tuyết lê đầy đặn di chuyển xuống vùng hoa rực rỡ sắc hương. Nhan Nhược Bình thở hắt ra, theo phản xạ kẹp chặt hai chân, trong đầu tự nhủ thầm: “ được, phải cố gắng, nếu đau”. Như đọc thấu ý nghĩ của Nhan Nhược Bình, Lãnh Thiên giọng trêu chọc: “nếu nàng tách chân ra, ta cắn tiếp đấy, hợp tác ” – Lời vừa dứt Lãnh Thiên cắn nụ hồng mềm mại khiến Nhan Nhược Bình nhăn nhó vì tê dại và đau đớn mà buông lỏng phòng bị, Lãnh Thiên dùng sức tách mạnh hai chân Nhan Nhược Bình ra. Toàn bộ khí huyết nóng bỏng cộng dục hoả sôi sùng sục đều tập trung hết tại vật ấm nóng cương cứng. thể chịu đựng khích thích được nữa, Lãnh Thiên đem toàn bộ dục vọng tiến sâu vào vùng hoa rực rỡ mềm mượt của , đẩy mạnh, phần hông lập tức chuyển động nhanh, càng lúc càng dũng mãnh, càng lúc càng mãnh liệt hơn khiến Nhan Nhược Bình ngừng thở dốc và rên rỉ vì đau đớn. Cảnh sắc xuân quang phút chốc ngập tràn trong hỉ phòng của đôi phu thê trẻ. Thượng uyển vương phủ - thân ảnh cao lớn nắm chặt tay thân ảnh bé “Tiểu Bình, nàng chắc ngạc nhiên khi biết trẫm là hoàng đế” “ân” “nàng quả là người con đặc biệt nhất mà trẫn từng gặp, đại lễ cung đình, khi nàng tiến cung, trẫm đưa nàng lên ngôi vị hoàng hậu, đợi chờ trẫm” Tiểu Bình khuôn miệng cười tươi, ánh mắt chứa đầy tin tưởng nhìn về đối phương, Lãnh Hàn vui vẻ quay lưng rời , bóng lưng vừa khuất, nụ cười tươi biến đổi thành nụ cười nửa miệng, giọng châm biếm: “phu nhân liệu như thần, tên hoàng đế này ngu ngốc” ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Sau ngày kết hôn ngoài số ít người, còn lại ai biết mặt của vương phi. Lãnh Thiên cáo bệnh giúp vương phi, chờ đại lễ cung đình vương phi dâng chung trà con dâu. Thái hoàng thái hậu và hoàng thái hậu đều chấp nhặt về việc chậm trễ này vì vốn dĩ vương gia chịu thành thân là chuyện lạ lắm rồi, cầu còn được huống chi. 9 ngày sau “Thiên, Hoạ Tâm các ngươi nghe cho kĩ……..” – Nhan Nhược Bình rủ rĩ vào tai hai người họ. Chuẩn bị xong xuôi mọi chuyện. Đại lễ cung đình cuối cùng cũng đến trong mong chờ của Nhan Nhược Bình……………. “phu nhân, như thế có thể gây mất mặt ?” – Hoạ Tâm hỏi “đúng là mất mặt, bất quá mặt mất mặt ta đâu có mất, thây kệ, Thiên ngươi nghĩ sao giữa và ta ngươi chọn ai?” – Nhan Nhược Bình lạnh giọng hỏi “dĩ nhiên là nương tử, nương tử thích là được” – Lãnh Thiên ôn nhu trả lời “tốt” – Nhan Nhược Bình nở tràng cười khoái trá. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Ngày Thìn, Đại lễ hoàng tộc cuối cùng cũng tới, Nhan Nhược Bình khoác lên người bộ cẩm phục màu cam với những bông hoa trắng li ti in nổi dọc thân áo, bờ váy nhấn thướt tha trải dài nền đất, tóc vấn cao điểm xuyến bông hoa mẫu đơn, bên lọn tóc thả hờ qua vai. Từ người thoát ra cỗ khí kiêu sa, cao quí khó có thể chạm vào. Hai cỗ xe ngựa sang trọng tiến vào hoàng cung theo hai hướng Đông Tây khác nhau vào buổi quá trưa Long Hiên Các, ngự thư phòng, giờ Thân khắc Tiếng vang the thé của tiểu thái giám cất lên: “Tiểu Bình nương tấn kiến” “Tiểu Bình khấu kiến hoàng thượng” – Tiểu Bình ánh mắt e lệ, quì gối cúi đầu “Bình nhi cần đa lễ” – Lãnh Hàn ôn nhu “bẩm hoàng thượng, vương gia qua Phượng Thanh cung thỉnh an Thái Hoàng thái hậu và Hoàng thái hậu trước ạ” – Tiểu Bình vẫn giữ Cuộc trò chuyện giữa hai người rộn vang khắp phòng, từ điệu bộ đến cách ăn của Tiểu Bình đều được dạy rất cẩn thận nên gây ra nghi ngờ cho Lãnh Hàn Phượng Thanh cung, giờ Thân khắc “Bình nhi khấu kiến Thái Hoàng Thái Hậu, khấu kiến Thái Hoàng Thái Hậu” – Nhan Nhược Bình nhún chân thi lễ, dáng điệu uyển chuyển thướt tha “cháu , cứ gọi ta là Hoàng tổ mẫu” – Thái Hoàng Thái Hậu giọng “con cứ gọi ta là mẫu hậu, con là vương phi, cần quá câu nệ ngôn từ, con có bản lãnh có thể nắm trọn được trái tim Thiên nhi” – Hoàng Thái Hậu dịu dàng cười Nhìn bao quát Nhan Nhược Bình cảm nhận được Thái Hoàng Thái Hậu là bà lão hiền từ phúc hậu còn Hoàng Thái Hậu dịu dàng, chân nhưng mất vẻ cao quí của bậc mẫu nghi thiên hạ. Cuộc trò chuyện vô cùng vui vẻ và thân mật. Sau gần canh giờ, Lãnh Thiên cùng Nhan Nhược Bình rời khỏi Phượng Thanh cung, sau khi chia tay Lãnh Thiên tiến tới ngự thư phòng thăm hỏi vị đại ca của mình, khi y tới Tiểu Bình rời , còn Nhan Nhược Bình mình sải chân dạo đến hòn sơn giả, Nhan Nhược Bình ngồi ngay vào chiếc xích đu. giọng chanh chua vang lên: “to gan, dám ngồi vào nơi vàng nơi ngọc của Thục phi nương nương” Nhan Nhược Bình hướng ánh mắt về phía lời vừa thốt ra, hoá ra là thanh y cung nữ, phía ả là thân ảnh đỏ rực , đầu cài toàn trâm vàng, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp kiều mị cao giọng quát: “tát cho ta” Thanh y cung nữ tiến lên xáng cho Nhan Nhược Bình bạt tay liền được Nhan Nhược Bình nhanh nhẹn tránh né và giáng lại cho thanh y nô tỳ hai bạt tay, thân ảnh vàng rực rỡ trợn trừng mắt quát: “người đâu, giết chết tên điêu dân to gan này lại”. đoàn Lãnh y vệ nhanh như chớp chạy tới, chĩa thẳng kiếm vào Nhan Nhược Bình. Nhan Nhược Bình thầm vận nội công và nghĩ: “con bà nó, lớn chuyện đây, chưa chi kinh động tên hoàng đế chết tiệt hỏng đại của ta, nhưng để bọn nó đụng vào Nhan Nhược Bình này nằm mơ ” “dừng tay” – 1 thanh trầm vang lên thân ảnh cao to lực lưỡng, làn da rám nắng, khuôn mặt tuấn tú bất phàm đầy nét cương nghị chính trực bước tới. Bọn lính Lãnh y vệ cúi rạp người hô to: “tham kiến tam vương gia” “cút” – thanh trầm lại vang lên lần nữa Thân ảnh vàng rực thấy ảnh mắt nảy lửa chiếu thẳng vào mình bất giác e rè, nhanh bước rời nhưng cũng quên bắn cho Nhan Nhược Bình tia liếc xéo. “vị nương nương đây, hoàng cung đấu đá, phải biết thân phận, đừng ra đây ngồi để gây chú ý, hoàng đế 3000 giai lệ, làm vợ vua phải biết cam chịu” – thanh trầm lại vang lên mang theo mấy tia kinh nhược. Nhan Nhược Bình thấy ánh mặt có phần khinh bỉ của y nhìn thẳng mình nàng nộ khí phát ra, trợn to hai mắt rọi thẳng vào ánh mắt ấy, miệng cong lên, cười tựa như cười, tay chỉ chỉ vào ngực y, lạnh giọng : “ta mượn tam vương gia cứu sao, ăn kĩ lo chuyện bao đồng, tưởng bà đây sợ bọn chúng sao, nam nhân ngu ngốc” Lời vừa dứt nàng cười khẩy cái rồi quay lưng bước để lại thân ảnh ngơ ngác trợn trừng hai mắt tin vào những gì mình vừa nghe thấy, khẽ cười, miệng lẩm bẩm: “ở hoàng cung cũng có phi tử kì lạ như vậy sao, hiếm có”. Giờ Dậu ngự hoa viên Phía bên hoàng đế ngồi giữa hai bên là Thái hoàng thái hậu và Hoàng thái hậu. Phía bên dưới bên trái là nơi an toạ của các vị vương gia cùng vương phi (các vị thiếp chính ngồi sau lưng) và các vị đại thần, quan viên các cấp đều tề tụ yên vị tại chỗ ngồi của mình. Phía bên phải là chỗ ngồi của các phi tần. Bọn họ như những chú bướm sặc sỡ sắc màu ăn vận rực rỡ, tóc vấn trâm nhiều vô kể, có người toát ra khí chất cao quí, sang trọng, có người ngây thơ thanh khiết, có kẻ quyến rũ, kiều mị, có kẻ loè loẹt, chói mắt. mặt tán đầy phấn, đôi môi đỏ mộng kiêu dụ. Hôm nay là thời điểm tốt nhất để câu dẫn hoàng thượng, ngôi vị hoàng hậu là mơ ước của biết bao phi tần chốn hậu cung đấu đá này. Trong đám sắc màu ấy nổi bật nhất là bốn người, chính là tứ phi đứng đầu trong các phi tần chỉ xếp sau hoàng hậu. Thân ảnh khoác lên người bộ cẩm bào vàng rực rỡ, thân váy thướt tha đính những hạt đá lấp lánh, hoa nhan tóc mây kim bước diêu, từ người toát ra cổ khí cao quí nhưng tràn đầy kiêu căng. hống hách– đây là Hoàng quí phi Liễu Thanh Ngọc đứng đầu trong tứ phi. Liễu Thanh Ngọc chính là nhị tiểu thơ của thừa tướng đương triều, muội muội của Liễu Thanh Tuyết, cháu của Hoàng Thái Hậu (fox: Liễu Thanh Tuyết là người đứng đầu trong tứ thiếp chính của Lãnh Thiên, kẻ bị Nhan Nhược Bình trừng trị ở mĩ nhân các, các tềnh êu nào quên Liễu Thanh Tuyết xem lại chương 32, 33) Thân ảnh khoác lên người bộ cánh hở vai ngọc bích khoác lưng dải lụa vàng với những đường nét nhấn kim xuyến bắt mắt rực rỡ, giữa hồng tâm điểm bông hoa, mái tóc vấn cao với những đoá hoa bằng vàng thả rũ 2 lọn tóc bờ vai trắng nõn, từ người toát ra khí chất quyến rũ phong tình vạn chủng – đây là Mai phi Quách Nhã Lâm, tam tiểu thơ của Lại bộ thượng thư, muội muội của Quách Tử Nguyệt (fox: Quách Tử Nguyệt là trong bốn thiếp chính của Lãnh Thiên) Thân ảnh khoác lên người bộ váy đỏ rực pha sắc vàng, đầu vấn đầy trâm vàng hoa ngọc trong thất chói mắt, loè loẹt, từ người toát ra thanh vị kiêu sa, ngạo mạn – đây là Thục Phi Đoan Mộc Trang Đài, tiểu thơ của Công bộ thượng thư. Luôn ganh tị với Liễu quí phi, mơ ước thành hoàng hậu, xưng bá hậu cung. Thân ảnh khoác lên người bộ y phục tím sa pha sắc hồng, mái tóc đen buông xoã tung bay trong gió, từ người toát ra cỗ khí ngây thơ trong sáng – đây là Hiền Phi Diêu Kim Linh, tiểu thư của Ngự sử đại nhân. về phần Nhan Nhược Bình sau khi rời khỏi hòn sơn giả do được tin tức báo cáo của Độc Nhẫn trà trộm vào khuê phòng do chính Lãnh Hàn ban cho Tiểu Bình, Tiểu Bình cởi bỏ lớp dịch dung cao cấp khôi phục lại khuôn mặt của mình, trở lại là Hoạ Tâm và rời . Nhan Nhược Bình cần trang điểm cho đẹp để dự lễ vì vốn nàng trang điểm và ăn mặc đẹp rồi. tên thái giám dẫn theo đám cung nữ bước đều, ai ai cũng đều ngây ngất trước vẻ đẹp của Nhan Nhược Bình. Nhan Nhược Bình được dẫn tới ngự hoa viên nơi diễn ra đại lễ long trọng……..