Cổ Đại Ơi Ta Tới Đây - Fox + Phi Phi + Thiên Dực

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      CHƯƠNG 30:

      <img title="4a07e4f1h7f90c87ed542690" src="https://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/4a07e4f1h7f90c87ed542690.jpg?w=490" alt="" />

         “chủ nhân tìm ra phu nhân” – Độc Nhẫn mừng chạy về báo cáo. Lãnh Thiên lập tức chạy tới nhìn thấy Nhan Nhược Bình, Nhan Nhược Bình lập tức bị đôi tay ôm nhanh vào ngực, siết chặt làm nàng hít thở thông, nàng ngẩng đầu lên, lập tức môi bị chiếm lấy, cuồng phong bạo vụ, điên cuồng như muốn ăn nàng nuốt ngay vào bụng mình nhưng sâu trong tim vẫn có cái gì đó kì kì, nhưng y nhanh chóng cho qua. Hồi lâu sau, y mới luyến tiếc rời nàng, lấy tay kiểm tra xem nàng có bị thương ở đâu hay . Nhan Nhược Bình cười , nhào tới ôm chặt lấy y, khẽ: “phu quân thiếp chàng”. Lãnh Thiên sủng nịnh nhìn nàng: “nàng đói chưa, chúng ta ăn chút gì nào”. 

         khác với thường ngày, hôm nay Nhan Nhược Bình ăn uống từ tốn, e lệ dịu dàng, làm mọi người kinh ngạc, hôm nay phu nhân họ khác lạ, từ lời tới cách ăn uống và bây giờ tới dáng vẻ, cứ y như người khác vậy. Ăn uống xong nàng kéo Lãnh Thiên về phòng, sai người mua cho nàng cổ cầm, đàn cho y nghe. Lãnh Thiên nhíu mày hỏi: “tiêu của nàng đâu?”. 
         Nhan Nhược Bình cười rồi móc từ trong người ra, đây này, nhưng bây giờ thiếp thích đàn. Vốn có chút nghi ngờ, nhưng vừa thấy ngọc tâm tiêu, những nghi ngờ đó dần bị xoá tan, tâm y tại ngập trong tiếng đàn thánh thót mị hoặc của nàng. Tiếng đàn vừa dứt, Nhan Nhược Bình kéo tay y lên giường, giọng mê hoặc : “chúng ta nghỉ ngơi sớm thôi phu quân”. 
         Lãnh Thiên cười khoan khoái nhìn nàng, trút y phục của cả hai người ra, áp thân mình vào thân thể nàng, nhưng kì lạ tại sao nửa chút dục hoả cũng có, Nhan Nhược Bình thấy biểu của y mấy hai lòng, nàng cầm tay y đặt lên cặp tuyết lê của mình vuốt xoa xoa, nàng trườn thân người lên, dùng nụ đào cọ vào ngực y, Lãnh Thiên cảm thấy có chút khó chịu, nên dẩy Nhan Nhược Bình ra, vận lại y phục giọng : “ta được khoẻ, nàng nghỉ ngơi trước ” rồi quay lưng rời khỏi phòng để lại khó chịu thoảng qua gương mặt Nhan Nhược Bình.
         “chủ nhân, tha lỗi thuộc hạ thẳng, thuộc hạ thấy phu nhân có chút kì lạ”- Độc Nhẫn rụt rè
         “kể ta nghe làm sao tìm được nàng” – Lãnh Thiên lạnh giọng
         “tìm được ở bờ rừng, bị trói chặt ở gốc cây, đại phu khám cho phu nhân vết thương , chỉ trầy xướt ngoài gia thôi” – Độc Nhẫn kể lại
         “tính cách nàng hơi khác chút thôi, ta cũng có chút nghi ngờ, nhưng nàng có Ngọc Tâm tiêu, có lẽ chúng ta đa nghi”- Lãnh Thiên lạnh giọng
         “chủ nhân hay chúng ta ở thời gian rồi hãy lên đường tiếp” – Độc Nhẫn vẫn có chút nghi kị với Nhan Nhược Bình
         “um”
      ~~~~~~~~~ 
         “oa….oa….” – Nhan Nhược Bình sau 2 ngày tịnh dưỡng cũng hồi phục chút ít, thương thế cũng đỡ đau, độc hội trừ khử 4 5 phần, nàng uể oải thức dậy ngáp to
         “nữ nhi gì mà ngáp che miệng gì hết vậy” – hắc y nam tử bước vào, tay cầm theo chén thuốc, thổi thổi cho thuốc nguội rồi đưa Nhan Nhược Bình
         Thành Nhan Nhược Bình thể tán thưởng tên biến thái cứu nàng được. tuấn mĩ, có chút lãng tử, tinh điêu tế mài, ngũ quan tinh xảo, mày giống như kiếm, ánh mắt loé ra như dạ minh châu sáng trong đêm, có đôi chút lạnh lùng, quái dị. Bất quá tại sao sống mình nơi thâm sơn cùng cốc này. Nhan Nhược Bình đón lấy chén thuốc nguội uống hơi, uống xong lè lưỡi than đắng. 
         “này ngươi tên gì vậy, lẽ bắt ta gọi ngươi là kẻ biến thái”
         “ta họ Hiên Viên tên chữ Tuyệt” 
         “nga tên ngươi là Tuyệt trong chữ Tuyệt vời đó hả” – Nhan Nhược bình khúc khích cười
         “Tuyệt tình” – Hiên Viên Tuyệt cãi lại
         “nga, vậy khi nào ta mới rời khỏi đây được, ta muốn lên ” 
         “đợi thời tiết khô chút, vách đá còn ẩm mới trụ theo nó mà lên được” – Hiên Viên Tuyệt mấy ngày ở chung với Nhan Nhược Bình cũng dần cởi bỏ lạnh lùng của y, y càng tỏ ra lạnh lùng càng bị nàng phá cho tức hộc máu. Nhan Nhược Bình đứng phắt dậy kéo tay Hiên Viên Tuyệt nhanh khỏi phòng. Vừa vừa khoan khoái : “nga, dẫn ta tham quan nơi đây coi, nơi đây gọi là gì”
         “U Minh cốc, rất nhiều độc vật và thú dữ” – Hiên Viên Tuyệt bất tri bất giác theo nàng, cũng là gạt tay nàng ra. Y cũng lấy làm khó hiểu. Y rất ghét tiếp xúc với nữ nhân, vì theo ý nghĩ của Hiên Viên Tuyệt, nữ nhân hội phiền phức, hội dâm tục, chỉ có thể sống để làm công cụ ấm giường mà thôi. Nhưng nữ nhân này có điểm khác lạ so với ý nghĩ của y. Với lại nữ nhân này lại có nội lực thâm hậu, nhưng bề ngoài lại chẳng hề cảm thấy có sát khí, ngay cả khi bị y hù doạ ném xuống nước cũng có toả ra sát khí hung bạo. Mặc khác nữ nhân này cũng có chút hiểu biết về độc
         “nè Hiên Viên Tuyệt, ngươi am hiểu về độc lắm hả?”
         “cũng tạm”
         “bày đặt xạo nữa, dạy ta , dạy ta mà, năn nỉ ngươi đó” – Nhan Nhược Bình giật giật tay áo của y, nhìn y bằng bộ mặt cún con khiến y phải mủi lòng.
         Trong vòng gần hai tuần lễ Nhan Nhược Bình trong khi chờ đợi thời tiết hanh khô theo Hiên Viên Tuyệt học độc dược cùng y dược, nàng thông minh, học rất mau, tuy phải thông hiểu toàn phần nhưng ít ra cũng được gần 3 phần của Hiên Viên Tuyệt vì vốn nàng cũng nghiên cứu rất nhiều độc dược do bí tịch của Viên Tú Huệ để lại. Ngoài thời gian học độc y nàng còn kéo Hiên Viên Tuyệt ngao du khắp U Minh cốc, thậm chí có lúc nàng trêu chọc y làm y dở khóc dở cười. Cuộc sống ở U Minh cốc làm Nhan Nhược Bình như biến thành người khác. Bản tính tàn bạo của nàng cũng chưa có dịp bộc lộ ra nên Hiên Viên Tuyệt vẫn chưa lĩnh giáo được. Cuối cùng sau gần ấy thời gian tiêu dao tự tại ở U Minh cốc, thời tiết U Minh cốc cũng dần hanh khô hơn.
         “mai ngươi có thể trở lên rồi” – Hiên Viên Tuyệt trong giọng có chút luyến tiếc, y đối với nữ nhân này phải gọi là nhưng có thể hiển chút cảm mến, cưng chiều
         “này chúng ta kết nghĩa huynh muội , ngươi thấy thế nào” – Nhan Nhược Bình cũng cảm giác thấy ở bên Hiên Viên Tuyệt rất thoải mái, có thứ thâm tình khó
         “được”.
         Cả hai cùng quì xuống cúi lạy trời đất cắt máu ăn thề. Hiên Viên Tuyệt là đại ca. Nhan Nhựơc Bình là tiểu muội. Hiên Viên Tuyệt biết rằng sau thời khắc kết tình thân với Nhan Nhược Bình cuộc đời của y sau này mở ra chương mới. Trò chơi số phận của lão thiên bắt đầu mở ra cho y.
         Sáng hôm sau Hiên Viên Tuyệt vận nội kình kết hợp tán hồn công của Nhan Nhược Bình cả hai người rời khỏi U Minh cốc trở lên. Đưa Nhanh Nhược Bình lên y nhét vào tay Nhan Nhược Bình vật và : “đây là Hoả long chuỷ thủ, gặp máu làm máu sôi lên, gặp nội tạng gây bỏng rát đau đớn khôn nguôi” rồi y vòng lưng theo dây leo trở xuống làm Nhan Nhược Bình kịp trở tay. Nhan Nhược Bình quyến luyến cúi mặt xuống hét to: “Hiên đại ca, ngươi phải tới kinh thành thăm tiểu muội nha, nhớ phải tới đó”. 

      <img title="13117780961014305787_574_574" src="https://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/13117780961014305787_574_574.jpg?w=490" alt="" />

      (HOẢ LONG CHUỶ THỦ)
         Nhan Nhược Bình hai mắt ngấn lệ, nhìn về toàn cảnh U Minh rồi quay lưng trở về nội ô Nam Châu. Nàng tìm tới nhà trọ hôm trước tiểu nhị họ dời lâu rồi. Nàng thầm rủa Lãnh Thiên bỏ đâu mất dạng, sao biết mà tìm nàng. Nàng rong ruổi phố gần nửa canh giờ, nghĩ tới việc Lãnh Thiên có lẽ 1 mình trở về kinh thành lòng có chút hoả, khuôn mặt có chút vui. Hay lên kinh thành kiếm y, chẳng lẽ y thấy nàng mất tích tìm nàng, lại bỏ nàng mình ở đây. thẫn thờ trầm mặc trong suy nghĩ bước cây cầu ánh mắt nàng phóng ra hướng đối diện. 
         Ở mái đình bên kia hồ, 6 thân ảnh, trong đó chú ý nhất là hai thân ảnh dán lại với nhai, 1 thân ảnh đối lưng vào mặt nàng vùi trong ngực thân ảnh cao lớn kia. Mà thân ảnh cao lớn ấy lại thập phần quen. Nhan Nhược Bình nộ khí sung thiên, hai tay nắm chặt vào nhau, hai mắt trừng to, răng nghiến kèn kẹt, khuôn mặt đỏ au, đầu bốc hoả, giận tới tím tái mặt mày. Nàng vận khinh công phi thân qua đáp ngay hòn núi giả ở hồ, quát to: “Tên Lãnh Thiên chết dịch chết bầm, khốn kiếp, ta vừa rời ngươi tìm kiếm hoa khác, ta xé xác ngươi raaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa” 
         Mọi người cả kinh khi nghe thấy giọng ấy, kẻ nào to gan dám đòi xé xác chủ nhân họ, nhưng tiếng hét này có phần quen thuộc, tất cả ngẩng đầu lên đều trợn trừng mắt mà nhìn. Thân ảnh vùi đầu trong ngực Lãnh Thiên cũng quay đầu lại. Nhan Nhược Bình trợn trừng mắt dòm rồi quát: “khốn kiếp, sao mà giống ta dữ vậy”
         Hoạ Tâm sửng sốt : “sao sao lại có hai phu nhân, ai mới là phu nhân”
         “là ta” – cả hai Nhan Nhược Bình cùng đồng thanh quát
         Nhan Nhược Bình thanh y có chút giật mình nhưng nhanh chóng bình tĩnh nhếch miệng : “ngươi lấy gì chứng minh?”
         Nhan Nhược Bình hồng y quát: “ta có Ngọc Tâm tiêu, đây……ủa đâu?”
         “Tiêu này là của ta, ở đâu mà ngươi có” – Nhan Nhược Bình thanh y cười khẩy móc trong người ra Ngọc tâm tiêu hàng giá . Ngọc tâm tiêu là loại tiêu có cấu trúc trong suốt được làm từ loại cây hiếm ở Tây Vực, khảm những đường nét bằng vàng bên ngoài, độc nhất vô nhị. Nhan Nhược Bình thanh y vùi đầu vào ngực Lãnh Thiên nức nở: “ả ta giả mạo thiếp, còn đòi xé xác chàng, mau trừng trị ả ta, hức hức”
         Nhan Nhược Bình hồng y đâu phải mèo bịnh, muốn chứng minh mình là Nhan Nhược Bình có vô số cách, con Nhan Nhược Bình giả kia ngu ngốc tưởng rằng chỉ với cây Ngọc tâm tiêu thắng được nàng à. Những chuyện của nàng khảo xem ả biết được bao nhiêu. Chỉ cần câu thôi ngắn thôi là có được kẻ chắc chắn tin nàng ngay. 
         “hey Lãnh Thiên I love you not because of who you are, but because of who I am when I am with you” – miệng tràng, mắt lại nhìn cáo tinh
         Mọi người đều hiểu nàng gì, chỉ có cáo tinh nhàn nhạt gật đầu : “câu đó có nghĩa là ta ngươi phải vì ngươi là ai, mà là vì ta là người thế nào khi ở bên ngươi, hahaha, kẻ mặc hồng y chính là Nhan Nhược Bình”
         “tốt, cáo tinh người cũng tới nỗi ngu văn”
         “hừ ta mà” – cáo tinh đắc ý nhìn nàng
         Tiếp theo là tên ngu ngốc dám ôm nữ nhân khác làm nàng sinh hoả, chỉ cần câu thôi là tên ngu ngốc ấy tin ngay. Nhan Nhược Bình hồng y cười khẩy nhìn Nhan Nhược Bình thanh y lạnh giọng hỏi
         “ngươi mây mưa với (chỉ Lãnh Thiên) mấy lần rồi?”
         Mọi người há hốc mồm, trời giờ này còn quan tâm tới chuyện này sao, ngượng mà
         Nhan Nhược Bình thanh y vốn đâu thể dối, có Lãnh Thiên ở bên làm sao dám gạt, nhưng ả vẫn cố vắt cổ chày ra nước: “tại sao ta phải
         “ha hả, hay biết?”
         “phu quân, ả ta bắt nạt thiếp kìa, chàng mau giết ả huhu” – Nhan Nhựơc Bình thanh y vùi đầu vào ngực Lãnh Thiên nũng nịu
         Nhan Nhược Bình hồng y tức tới xịt khói, phùng mang trợn má quát: “3 lần con ả dâm tiện kia, ta có đời nào xưng hô chàng chàng thiếp thiếp nghe mà nổi da gà, Nhan Nhược Bình ta đời nào khóc lóc rấm rực, nũng nịu mè nheo như thứ khốn kiếp nhà ngươi, Lãnh Thiên (chỉ tay vào y) nếu ngươi rời khỏi ả ngay khỏi cần nhìn tới cái mặt ta, ta hưu ngươi, cút theo ả luôn , ta ghétttttttttttt…….um um….”
         Lời chưa dứt, thấy Lãnh Thiên đáp trước mặt nàng ôm chầm lấy nàng, đặt nụ hôn bá đạo lên môi nàng, đầu lưỡi tách hàm răng ngọc bạch của nàng, tiến sâu vào, dây dưa quét sạch mật ngọt, tới khi hô hấp dồn dập có mạch đứt loạn mới luyến tiếc rời ra
         CHÁT!!!! 
         “nương tử sao nàng đánh ta” – Lãnh Thiên uỷ khuất nhìn nàng
         “cái người ngươi toàn mùi cẩu, đừng đụng vào ta, CÚT” – Nhan Nhược Bình đẩy y ra, phi thân đáp xuống trước mặt tên giả mạo, chỉ tay thẳng mặt: “con tiện tì, dám giả mạo nãi nãi ngươi, ngươi chán sống rồi, còn các người (chỉ về Độc Nhẫn, Độc Kiêu và Hoạ Tâm) dám tin ta, CÚT hết cho ta”
         Độc Nhẫn, Độc Kiêu và Hoạ Tâm quì xuống cúi đầu: “phu nhân, bọn ta cố ý, chỉ là…..”.
         ra mà ngay từ khi nhìn thấy Nhan Nhược Bình đáp xuống hòn giả sơn Lãnh Thiên và họ tin nàng chính là Nhan Nhược Bình rồi, cũng giáng điệu hung hăng và lời dữ dằn ấy, ngoài nàng ra còn có ai khác và ngay từ khi gặp tên giả mạo kia cảm thấy sao Nhan Nhược Bình có cái gì đó khác ngày thường quá. Nhưng khi họ liếc Lãnh Thiên lại thấy y bất động liếc họ, biết ý tứ của y là gì, nên họ đành đứng yên. Còn Lãnh Thiên muốn xem nương tử mình có cách nào lột mặt nạ tên giả mạo. để ý rằng Nhan Nhược Bình khi ghen lên lại kinh khủng như vậy, y có vẻ làm mọi việc hơi quá lên rồi.
         “là cái quái gì?” – Nhan Nhược Bình quát lớn
         “nương tử, là ta muốn xem nàng lột mặt nạ ả ta…” – Lãnh Thiên sủng nịnh nhìn nàng
         CHÁT!!!!!
         bông hoa đỏ nằm ngay má Lãnh Thiên
         “muốn xem kịch hả, đáng chết, đừng chạm vào ta, CÚT” – Nhan Nhược Bình khi điên lên ôi trời đất nghiêng ngả. Nàng đẩy Lãnh Thiên ra, trường kiếm trước kia khi dạo phố với Hoạ Tâm nàng có đem theo, giờ chẳng biết nó nơi đâu. 
         Nàng vận kềnh lực, chưởng đánh tới tên giả mạo. ngờ tên giả mạo võ công cũng cao cường, nhưng Nhan Nhược Bình đâu phải mèo bịnh, nàng là sư tử đấy, con sư tử ngủ say, lại bị chọc cho điên tiết, bây giờ bộ dạng dữ tợn, tàn khốc của nàng cũng khiến người khác sợ hãi. Nàng hất tay tràng phấn vung ra, tên giả mạo quơ tay áo chống trả, lợi dụng tình thế, nàng dùng nội lực Tán hồn dung hoà Ngọc tâm tiêu, tạo cho nội lực thành câu vuốt vô hình, móc lấy Ngọc tâm tiêu trở lại. Nàng cất ngay vào người, hạ tiếp chưởng lực vào tên giả mạo, vốn trúng ít phấn độc, nay Nhan Nhược Bình lại xông lên như vũ bạo, tên giả mạo có phần nao núng, tiếp được 3 chưởng, tới chưởng thứ 4 để lộ sơ hở…….
         RẦM!!!!!
         Hai kềnh lực va vào nhau, nhưng phải là kềnh lực của Nhan Nhược Bình và tên giả mạo mà là với nữ tử che mặt từ đâu bay ra cứu tên giả mạo. Nhan Nhược Bình có chút bất ngờ, tên nữ tử che mặt thảy ra trận dược khói rồi đỡ tên giả mạo phi thân rời .
         Nhan Nhược Bình hừ : “muốn rời hả, mơ ôn con”. Nàng rút vội Ngọc tâm tiêu thổi lên đoạn khúc Tán hồn. Khi làn khói tản ra thấy hai ả kia dùng nội công chống đỡ, Nhan Nhược Bình nhanh như cắt phóng ra nội lực điểm huyệt hai ả. 
         “lôi bọn chúng về, giam lại, ta khảo xét” – rồi Nhan Nhược Bình mạch, bỏ lại sau lưng thêm câu: “cáo tinh các ngươi ở đâu dẫn ta về, ta đói”
         Về tới hậu viện sau của tri huyện huyện Nam Châu, được Độc Kiêu giới thiệu đây là vương phi, lão quì lạy hành lễ, Nhan Nhược Bình lạnh giọng hô CÚT, lão sợ mất vía vọt thẳng, dám nửa chữ rề rà. Đặt ngay thí thí vào bàn ăn, nàng an như điên như dại, chẳng chừa được chút ý tứ thục nữ gì hết.
         “nương tử nghẹn đó, ăn canh nào, há miệng ra ngoan ngoan”
         BA!!!!!
         Chén canh bị Nhan Nhược Bình hất văng, nàng ăn lấy ăn để phần thức ăn của mình, xong xuôi xoa xoa cái bụng, đứng dậy chỉ thẳng mặt Lãnh Thiên: “đừng có lãi nhãi, dẫn ta tới địa lao”
         Lãnh Thiên khuôn mặt uỷ khuất nhìn nàng, lặng lẽ dẫn nàng tới địa lao, hkông dám hó hé câu, y biết nương tử hội giận dữ tới đỉnh điểm, để nàng nguôi bớt rồi tính tiếp đường năn nỉ. Bọn Độc Nhẫn, Độc Kiêu, Hoạ Tâm và cáo tinh chân theo sau.
         ĐỊA LAO
         “trói lên cột ” – Nhan Nhược Bình hạ lệnh. Hai ả bị trói lên cột. Nhan Nhược Bình tiến tới sờ sờ mò mò khuôn mặt của tên giả mạo hồi lâu, cuối cùng cũng lột được mấy mảnh da mặt ả, đây là thuật dịch dung cấp cao có ghi ở bí tịch của Viên Tú Huệ.
         Thuật dịch dung có hai loại:
         1). Sơ cấp: đối với những cao thủ có khả năng phát ra được kẻ sử dụng
         2). Đối với thuật dịch dung cao cấp: muốn phát ra rất khó, muốn lột được lớp da giả ra cần dùng nội lực mới lột được. Kẻ sử dụng thuật dịch dung cấp cao cần bôi lớp bột của cây Huyết tứ cổ thụ có gốc chỉa ra làm bốn và loại cây có rễ màu đỏ nên gọi là Huyết tứ cổ thụ, rất hiếm. 
         “ra là hai ngươi, Hương Hồn và Phong Hoa, con tiện tì Phong Hoa dám giả mạo Hoạ Tâm chém ta hạ độc ta, chắc bị ngươi đánh văng xuống núi mới rớt lại ngọc tâm tiêu cho bàn tay bẩn thỉu của người giữ nó, nãi nãi ngươi có ơn báo ơn, có oán báo gấp bội, lời lãi lấy hết, ” – Nhan Nhược Bình thét vào mặt chúng. Nhan Nhược Bình cho người lột sạch quần áo của Hương Hồn và Phong Hoa. Cả hai giờ loã thể trước mặt nàng
         Cầm lấy Hoả long chuỷ thù đâm nhát vào Phong Hoa, chỉ thấy chổ vết thương phát ra tiếng xèo xèo, máu sùng sục chảy ra, chảy tới đâu da thịt bèo nhèo co rút lại rồi từng lớp từng lớp bong ra hoà cùng tiếng **** rủa của Phong Hoa
         “đây chẳng phải là Hoả long chuỷ thủ sao, được tạo ra cùng với phượng tiễn. Phượng tiễn tạo ra băng khí gây lạnh, hoả long tạo ra hoả khí gây nóng, tuy nhiên do sức tấn công cao nên chỉ có Phượng tiễn là được liệt vào thần binh mà thôi” – Hoạ Tâm phân trần. Kể ra Hoạ Tâm cũng am tường nhiều việc
         “nương tử, sao nàng có” – Lãnh Thiên tìm cớ chuyện với Nhan Nhược Bình
         “ta kêu đừng lãi nhãi, điếc hả, im miệng ” – Nhan Nhược Bình hừ rồi tiếp tục công cuộc tra tấn
         Nhan Nhược Bình hơi đâm 5 thanh sắt nung nóng vào da thịt Phong Hoa khiến ả đau đớn đến ngất xỉu. Dội nước vào làm Phong Hoa tỉnh lại, Nhan Nhược Bình dùng Hoả long chuỷ thủ đâm vào hai mắt của Phong Hoa, rồi từ yết hầu rạch mạnh đường thẳng đứng xuống tới hạ thân của Phong Hoa. Da thịt từng miếng từng miếng rớt ra. Nỗi đau khổ thống thiết, Phong Hoa vận toàn lực hét lớn, giãy giụa la hét tới chết, cho tới khi lớp da cuối cùng long xuống, bao nhiêu nội tạng hoà máu rớt cả ra lênh láng đầy sàn.
         Tiếp theo là tới Hương Hồn. Nhan Nhược Bình cho người đè ả ngồi xuống đất, đổ đầy rượu vào chân ả, rồi đốt lửa thiêu tới khi đôi chân trắng nõn nả của ả xám xít lại bốc mùi hôi tanh của thứ thịt thối rửa. Nàng dùng trường kiếm tuốt lấy mảnh da rồi cho Độc Kiêu, Độc Nhẫn nắm lấy từ từ kéo tách ra hai bên, lột ra nguyên bộ da. Nguyên mô hình xương và lục phủ ngũ tạng đều rơi hết ra ngoài cùng máu. Hai bộ xương ảm đạm kế bên nhau. Hương hồn kêu la thảm thiết cho tới chết, nghe tiếng la làm con ngươi ta nỗi hết da gà, chứng kiến cảnh này người nào yếu tim chắc chắn bất tỉnh nhân , kẻ nào tim khoẻ cũng ớn lạnh, mất ăn mất ngủ mấy hôm. là TÀN- BẠO- ĐỘC- ÁC CỰC KÌ.
         Nhan Nhược Bình bỏ lại hai chữ TUYỆT VỜI rồi quay lưng bước ra ngoài.
         (fox: do ta vừa coi phim ma thấy cảnh này ghê sợ mà hay hay nên ta copy vào chương này, các tềnh êu đừng trách ta copy nha, có ai đủ mạnh mẽ tự tin tưởng tượng ra cảnh này rồi hô 2 chữ Tuyệt Vời ? *ớn lạnh* )

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 31:

      SR mọi người vì chậm trễ của ta

      bây giờ ta post cho ngày hôm qua, rối post phần hôm nay nhá

      ____Thiên Dực___

      <img title="113851" src="https://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/113851.jpg?w=490" alt="" />

         “nương tử kêu mọi người ra tiền sảnh chi vậy?” – Lãnh Thiên sủng nịnh nhìn Nhan Nhược Bình giọng hỏi.
         Nhan Nhược Bình đặt thí thí lên ghế, bắt chéo chân, tay cầm tách trà, đảo đôi con ngươi hắc bạch phân minh khắp lượt những người đối diện, môi đào nhếch lên


         “Lãnh Thiên ngươi cố ý xem ta lột mặt nạ ả Phong Hoa là đúng hay sai?”
         “nương tử, là ta sai” – Lãnh Thiên uỷ khuất nhìn nàng
         “còn các ngươi?”
         “thuộc hạ sai”
         Nhan Nhược Bình chỉ cần nghe có thế thôi, dụ họ vào được cái bẫy của mình
         “hảo, hảo, ta từng sai phạt đúng thưởng, các ngươi nay tự mình nhận sai chứ ta hề ép, như vậy Hoạ Tâm nể tình ta và ngươi đồng giới ta phạt , thục dầu 100 cái, còn 3 người các ngươi nam tử hán phạt e làm các ngươi mất mặt, nhưng phạt quá nặng ta e là đành lòng, thôi thế này , các ngươi hãy giả nữ nhân 3 ngày, quyết định vậy”
         rồi Nhan Nhược Bình dời thí thí, quay lưng bước để lại 4 khuôn mặt méo xệch, chọc giận ai chọc giận lại chọc giận Nhan Nhược Bình, đúng là ngu mà. Độc Nhẫn, Độc Kiêu và Hoạ Tâm bắn ánh mắt ai oán về Lãnh Thiên. Lãnh Thiên chỉ đáp trả bằng ánh mặt lạnh lùng như quăng cho họ 4 chữ NHÌN GÌ MÀ NHÌN
         Sáng hôm sau, tại bàn ăn
         “sao các nương tử đối với phu quân ta như thế nào cho phải đạo” – Nhan Nhược Bình ăn mấy miếng điểm tâm, nhàn nhạt
         “phu quân, ăn nè” – 1 giọng the thé eo eo’ vang lên. ai khác chính là giọng của Lãnh Thiên. Lời vừa dứt bao nhiêu đồ ăn trong miệng Nhan Nhược Bình cùng Độc Nhẫn, Độc Kiêu và Hoạ Tâm bay hết ra ngoài. Mắt trợn tròn, miệng há hốc. Ôi má ơi, giọng còn nổi da gà hơn mấy lão thái giám nữa
         “còn hai nương tử” 
         “nương…..nương tử……ăn…..nè”
         “hahaha, hahaha” – Nhan Nhược Bình cùng Hoạ Tâm té ghế cười lăn lộn.
         Sau đó Nhan Nhược Bình đều dẫn ba vị nam tử giả ngao du khắp Nam Châu, còn mình cải nam trang, tới tất cả các tửu lâu ăn uống, ghét các tư trang, các gian hàng phố, trong vòng hai ngày đầu tiên khắp huyện Nam Châu đều kháo nhau rằng có vị công tử họ Nhan cùng thê hai thiếp vui chơi ăn uống ở Nam Châu, vị công tử họ Nhan rất cưng chiều ba người nương tử xinh đẹp của mình, đúng là phu quân tốt, vì vậy tới ngày thứ ba vừa mới thấy bốn người họ 1 nam 3 nữ mọi người cười vui đón chào
         “Nhan công tử, hoan nghênh công tử ghé thăm tửu lâu của ta, xin mời”
         Qủa ba vị nương tử của Nhan công tử có nét đẹp rất lạ, vóc người của nương tử lại to cao hơn vị phu quân của mình, nhìn buồn cười, nhưng thấy họ rất vui vẻ với nhau, đúng là hạnh phúc mà. Và rồi có mấy tên có chút rượu trong người, tiến đến bàn của Nhan công tử
         “này tiểu tử, biết bổn đại gia là ai ?”
         Nhan công tử chẳng buồn nhếch miệng, cứu nhâm nhi chén trà trong tay, làm tên kia điên tiết
         “khốn kiếp, ta là Hùng lão đại trại chủ của sơn trại núi Nam Châu, ai ai ở Nam Châu lại biết ta, ngay cả tri huyện còn nể ta 3 phần”
         Lúc này Nhan công tử mới nhếch miệng, ngữ lạnh băng: “ sao?”
         “hừ, bổn đại gia ta chấm ba vị nương tử của ngươi, chi bằng ngươi nhường nương tử cho ta, ta bảo kê ngươi, thế nào?”
         rồi bàn tay bẩn thỉu của lướt qua đôi má đỏ hồng vì phấn của tam vị nương tử. 
         “chà các nương tử à, các nàng là, ta mới dẫn các nàng dạo chơi thôi cư nhiên có người thích các nàng ngay, hahaha” – Nhan Nhược Bình cười ha hả, sau đó cười khẩy tiếp
         “vị Hùng lão đại này, ngươi chắc là muốn ba nương tử của ta?
         “đúng”
         “các nương tử, lên phòng hảo hảo tiếp đón , đừng có để quá mây mưa mà chết đấy” – Nhan Nhược Bình mắt léo lên mâu quang giảo hoạt giơ hai ngón tay sờ vào mũi mình, còn ngón tay khác lại chỉ vào miệng mình, má hơi phồng lên 
         Ba nữ nhân ánh mắt quẫn bách, mâu quang chết chóc, nộ khí hàn băng cùng Hùng lão đại bước lên phòng thượng hạng. Chưa đầy 1 khắc 1 tiếng hét chói tai vang lên, mọi người kinh hồn chạy ủa lên xem chỉ duy Nhan công tử thí thí vẫn thuỷ chung với cái ghế.
         Cảnh tượng trong phòng biến thái hết sức. 2 vị nương tử đè dưới sàn lấy màn trói lại, 1 vị nương tử tay cầm cây kéo với dòng máu lưu lại đó, kế bên có cây xúc xích (fox: đừng có hỏi xúc xích gì ở đây nha, các tềnh êu thông minh hiểu mà, hắc hắc). là quá biến thái mà. Hùng lão bản từ nay còn công cụ nối dõi nữa. vậy công cụ còn bị cắt làm 3 khúc và 3 khúc ấy bị nhét đầy miệng . biến thái quá mất.
         Mọi việc xong xuôi, ba vị nương tử ngay ra ngoài trước bao cặp mắt kinh hãi của mọi người, sau đó cùng Nhan công tử rời khỏi. Khỏi phải , khi trở về phủ tri huyện, trận cười trẹo cả quai hàm của Nhan Nhược Bình cất vang khắp nơi. Cáo tinh và Hoạ Tâm nghe xong mặt mày xám ngắt, miệng há hốc, mắt mở to, cách trả đũa của Nhan Nhược Bình quá sức quái dị, biến thái nha. 
         Sau khi rời khỏi Nam Châu, cỗ xe ngựa lại vùn vụt lao về hướng Kinh thành. được khoảng 3 ngày 3 đêm. Kinh thành Lãnh Long quốc được gọi là Long Tụ thành. Có nghĩa là rồng hội tụ lại ở nơi đây, để chỉ nơi bật nhất, sầm uất nhất, náo nhiệt và giàu có nhất của Đại cường quốc Lãnh Long.
         Cỗ xe ngựa vừa tiến vào Long Tụ thành, Nhan Nhược Bình vén màn cửa, bên dãy phố rất nhiều tiệm trang sức, tiệm đồ cổ, tửu lâu, thanh lâu, hàng quán ngập trời, người người náo nhiệt, quả đúng là nơi có thể quậy banh đây, hắc hắc. Trong Lãnh Long quốc này nổi tiếng nhất chính là nhị vương gia, độ nổi tiếng còn hơn cả đương kim hoàng thượng, tuy nhiên rất hiếm ai thấy được mặt của vị vương gia nổi tiếng này. Chỉ biết vị vương gia này vô cùng tuấn mĩ nhưng lại rất lãnh khốc, vô tình, tàn bạo nắm trọn trong tay Lãnh y vệ của hoàng cung đại nội, mặc khác còn nghe đồn là có hẳn 1 tổ chức ám vệ với võ công cao cường, khả năng sinh tồn dã ngoại, làm việc đạt tới sức ngoại thiên, ngang ngửa hoặc thậm chỉ nhỉnh hơn cả tổ chức sát thủ trứ danh của Ma chủ, nhưng đây vốn chỉ là lời đồn đại, chưa ai chứng minh được thực hư. Chưa kể tới Thông Thiên sơn trang theo mọi lời đồn chính là cơ quan nấp của cục tình báo cao cấp dưới trướng của nhị vương gia…….Về độ giàu có nhị vương gia đứng nhì ai dám tranh thứ nhất, có thể quốc khố hoàng cung cũng so được. Chính vì thế mà ngôi vị vương phi – nữ nhân chính thức của vương gia là biết bao nữ nhân trong thiên hạ thèm thuồng. Nhưng tới giờ vương gia vẫn ngó mắt tới cái ghế vương phi còn bỏ trống của mình, điều đó càng tạo nên vô số mộng ước của nử nhân thiên hạ. Mặc khác thái hoàng thái hậu và hoàng thái hậu đều đốc thúc vương gia lập vương phi tuyệt nhiên 2 năm vẫn đả động được ý của vương gia nên đành hạ chỉ ban cho vương gia vô số nữ nhân để làm thiếp và thị thiếp, chứ tuyệt nhiên dám hạ chỉ sắc lập bất cứ ai làm vương phi khi chưa được đồng ý của nhị vương gia, chính vì thế trong vương phủ có hẳn nơi dành cho thiếp và thị thiếp mang tên Mĩ Nhân các. Tuy nhiên chưa có ai đủ khả năng và bản lĩnh để lên được giường của nhị vương gia cả. 
         Tổng quản Trần Lâm cùng chúng nô bộc nghe tin vương gia trở về đều đứng ở cửa vương phủ đợi chờ sẵn từ sáng sớm. Mọi người thần sắc khẩn trương, cùng sợ hãi, ai dám hó hé hay thở mạnh. Vương gia tàn bạo, lãnh khốc, tuyệt tình đó giờ ai mà chẳng biết. Từ đằng xa, cỗ cẩm cùng tiếng hí dài của hai bạch mã tiến lại và dừng ngay trước vương phủ.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 32:

      <img title="767b8b02ga63a29e8c2ed690" src="https://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/767b8b02ga63a29e8c2ed690.jpg?w=490&h=318" alt="" width="490" height="318" />

         Tổng quản Trần Lâm cùng chúng nô bộc nghe tin vương gia trở về đều đứng ở cửa vương phủ đợi chờ sẵn từ sáng sớm. Mọi người thần sắc khẩn trương, cùng sợ hãi, ai dám hó hé hay thở mạnh. Vương gia tàn bạo, lãnh khốc, tuyệt tình đó giờ ai mà chẳng biết. Từ đằng xa, cỗ cẩm cùng tiếng hí dài của hai bạch mã tiến lại và dừng ngay trước vương phủ. Độc Nhẫn và Độc Kiêu vén tấm rèm, 1 bạch y nam tử tuấn mĩ vạn phần bước ra, đó là chính là vương gia của bọn họ. Vừa thấy vương gia, tất cả đồng loạt quì xuống


         “tham kiến vương gia”
         Tiếp theo sau đó là thanh y nữ tử bước ra, dung nhan dịu dàng say động lòng người, khuôn mặt trái xoan đôi mắt to trong sáng, bờ môi chúm chím như đào, làn da trắng như tuyết. Tất cả mọi người đều kinh ngạc, xe có vị nữ tử, lại ngồi cùng vương gia, chẳng lẽ là thị thiếp mới chuẩn bị bổ sung vào Mĩ Nhân các, có thể ở cạnh vương gia, chẳng lẽ đây là người có khả năng lên giường với vương gia trong tương lai. Nghĩ tới đây, Trần Lâm tổng quan, mắt loé sáng, nhanh miệng đáp: “Trần Lâm tham kiếm phu nhân”
         “lão già này gọi ai là phu nhân vậy?” – giọng lạnh vang lên từ trong cỗ kiệu.
         Thanh y nữ tử nuốt ngụm nước bọt, nhìn Trần Lâm quì dưới đất, cười dịu dàng : “ta phải là phu nhân, ta là a hoàn, ngươi lầm rồi”
         Trần Lâm nghe xong mặt đỏ lên vì ngượng khi nghe có mấy tiếng cười khúc khích. Lão bị quê mà, vấn an a hoàn.
         Hoạ Tâm dứt lời hồng y nữ tử bước ra với gương mặt trắng hồng xinh đẹp, như đóa hoa còn chớm nụ hàm tiếu, bao nhiêu nét tươi trẻ thanh xuân dường như trong góc mắt đuôi mày. Đôi mắt to trong suốt như dòng suối lạnh, lòng đen đen tuyền óng ánh đầy tinh nghịch, hàng mày phượng phi, miệng đào chúm chím ướt át căng mộng.
         “nương tử à, mệt ta dìu nàng xuống nào” – Lãnh Thiên sủng nịnh nhìn nàng.
         Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều miệng há hốc, mắt như muốn lòi hết ra ngoài, có vài người còn hí hoáy lỗ tai xem có phải nghe lầm . số khác hướng lên trời, xem có phải mặt trời hôm nay mọc nhầm hướng. thấy nữ nhân à hai nữ nhân bên cạnh vương gia là điều ngạc nhiên lớn rồi, cư nhiên vương gia lại dùng biểu hết sức cảm ôn nhu cùng sủng nịnh với vị hồng y nữ tử quả là chuyện kinh thiên địa chấn Trần Lâm tổng quản bất giác buột miệng hỏi: “vương gia ngài có phải vương gia vậy”
         “nhảm nhí” – Lãnh Thiên lạnh giọng quát
         Đúng chính là khuôn mặt băng lãnh, ngữ điệu lạnh lùng, tàn bạo, đây mới thực là vương gia của họ. đúng là vương gia. Độc Nhẫn thấy biểu tình khuôn mặt Trần Lâm khác gì họ ngày trước, đành cười khổ : “Trần Lâm tổng quản, đây là vương phi”
         RẦM!!! BỊCH!!!!!!
         10 người à 20 người, đúng, có hết thảy 20 người đồng loạt dắt tay nhau vào cõi hôn mê khi nghe xong lời của Độc Nhẫn. Nhan Nhược Bình thấy khanh khách cười: “haha, ngươi của vương phủ tức cười , vui nga, đem nước dội cho họ tỉnh , ta đói”
         rồi nàng tiến thẳng vào bên trong. bàn ăn thịnh soạn được bày ra với các món ăn nóng hổi hấp dẫn.
         “Đây chẳng phải là chim cút nướng hoa, chân vịt xào, canh lưỡi gà, dạ dày hươu nấu giang dao, gân bò luộc uyên ương, cúc hoa thố ty, đùi heo nướng, chân giò nấu gừng chua, canh hảo cầu….mấy món cực ngon ở Cổ Tuyệt cốc sao” – Nhan Nhược Bình ngạc nhiên nhìn Lãnh Thiên
         “ân, ta biết nương tử thích ăn, ăn ” – Lãnh Thiên ôn nhu xoa đầu nàng.
         Nhan Nhược Bình đặt ngay thí thí xuống ghế, vục đầu vào ăn ngấu nghiến, khỏi cần mời, món ăn ngon như vậy, nàng tuyệt bỏ qua, bên cạnh Lãnh Thiên đút canh giúp nàng nghẹn. Nếu như chứng kiến ôn nhu khi nãy có lẽ Trần Lâm đứng tim chết mất rồi, nhưng bất quá giờ thấy tình cảnh này, lão chỉ choáng váng mà thôi. Ăn xong, Nhan Nhược Bình ngâm người trong bồn tắm, thư thái thả hồn, cảm nhận sảng khoái dễ chịu của hương hoa theo hơi nước toả lên. Trong lúc này Lãnh Thiên vào cung để chuẩn bị ghi tên nàng vào danh sách hoàng tộc cũng như thông báo với Thái Hoàng thái hậu việc lập vương phi.

         Thay bộ xiêm y vàng nhạt, đầu vấn lọn tóc cài lên chiếc trâm, bên tóc buông vai, trang điểm nhàng, ăn mặc thanh tao, trang nhã, mộc mạc, người toát lên hơi thở tươi mát xuất trần như hương sen, nhìn nàng như tiên nữ vướng bụi trần gian.
         Nàng cùng Hoạ Tâm dạo khắp vương phủ. Phong cảnh vương phủ xa hoa tráng lệ, đẹp đến thể diễn tả, hoa nở khắp nơi, ở giữa còn có hồ sen thơm mát, nước trong xanh. Hai người tới mái đình gặp nữ tử mặc bộ áo đính phỉ thuý lấp lánh, áo xẻ ngay ngực làm cho đôi tuyệt lê hây hẩy loã lồ lô nửa ra bên ngoài cùng với xương quai xanh gợi cảm mê người, hoa nhan tóc mây kim bước diêu, trông vào phong tình vạn chủng mê người, kiều mị, hấp dẫn quyến rũ. Vừa thấy Nhan Nhược Bình ả ta hếch giọng quát: “nô tỳ ở đâu dám đến thượng uyển này dạo chơi, cư nhiên to gan”
         CHÁT!!!!
         thấy Nhan Nhược Bình thi lễ, lại dùng đôi mâu quang lãnh lẽo nhìn thẳng tắp vào ả, làm ả tức điên lên, cư nhiên nô tỳ dám đại bất kính với ả. Ả giáng cho Nhan Nhược Bình bạt tai. Hoạ Tâm phẫn nộ lên tiếng: “này làm gì thế, đây là…..”.
         CHÁT!!!
         “câm họng, ngay cả ngươi nô tỳ lớn mật gặp phu nhân cũng thi lễ” – 1 hồng y nô tỳ đứng sát ả tiến lên tát Hoạ Tâm bạt tai, lớn tiếng ****. Đúng là chó cậy chủ sủa bậy mà
         Nhan Nhược Bình hừ tiếng, hề cuối người, chỉ lạt giọng : “nô tỳ tham kiến phu nhân”.
         Lời vừa dứt thanh y nô tỳ từ đâu hớt hải chảy tới báo: “Liễu phu nhân vương gia hồi phủ rồi, phu nhân mau chuẩn bị điểm tâm dâng lên vương gia
         Nghe tới đây ả ta quát Nhan Nhược Bình tiếng: “hồi sau nô tỳ ngu ngốc các ngươi tới Mĩ Nhân Các thỉnh tội ta, ta giáo huấn để các ngươi biết phận nô tỳ phải như thế nào”, khuôn miệng lộ ra nét cười lả lơi rồi quay lưng .
         Hoạ Tâm thắc mắc hỏi: “phu nhân hôm nay khác”
         Nhan Nhược Bình hừ lạnh: “hừ, nhận 1 trả gấp bội, thời gian càng lâu lời lãi càng tăng”
         Hoạ Tâm nghe xong khẽ cười, ra là ý tứ của nàng phải mèo bịnh buông tha cho người vừa tát nàng, chỉ là để sinh lời lãi rồi lần lấy hết. đúng là lãnh khốc phu nhân.
      ~~~~~~~~~~~~~~
         Tại thư phòng của Lãnh Thiên
         “nương tử, sao má nàng đỏ vậy” – Lãnh Thiên giật mình khi thấy dấu tay hơi đỏ má bầu bĩnh trắng muốt của Nhan Nhược Bình
         “bị tát”
         Nghe tới đây khuôn mặt Lãnh Thiên co lại, mâu quang lãnh liệt, hàn khí toát ra bất giác làm cả căn phòng như ngập trong băng, Độc Nhẫn cùng Độc Kiêu toát hết mồ hôi, mắt đầy lửa giận. Kẻ nào cư nhiên tát vương phi của họ, đúng là chán sống rồi
         “để ta thổi cho nương tử hết đau nha, mà ai tát nàng?” – Lãnh Thiên vuốt vuốt hai má nàng, đôi mắt ngấn lệ, chu môi thổi nhè lên má nàng.
         Nhan Nhược Bình nhếch miệng, chỉ tay vào Trần Lâm đứng kinh ngạc há hốc mồm, lạnh giọng hỏi: “trả lời ta cái người được gọi là Liễu phu nhân là ai?”
         Trần Lâm cúi gập đầu, cung kính trả lời: “dạ bẩm vương phi, Liễu phu nhân tên gọi Liễu Thanh Tuyết là trong tứ thiếp của vương gia, khuê nữ của Tể Tướng đương triều Liễu Mặc Khê”
         “ ta (chỉ tay vào Lãnh Thiên) có bao nhiêu lão bà hết thảy”
         “dạ thưa phu nhân 4 vị thiếp chính và rất nhiều vị tiểu thiếp”
         “ngươi lên giường với bao nhiêu người rồi” – Nhan Nhược Bình hoả khí ngun ngút. Khỏi phải nương tử của y là vác nguyên thùng giấm chua rồi.
         Thấy biểu tức giận, nộ khí sung thiên của Nhan Nhược Bình, Lãnh Thiên cười sáng lạng, sủng nịnh nhìn nàng : “nương tử, đừng giận, chưa ai hết, ta phá bỏ Mĩ Nhân các, đuổi hết bọn ho”
         “?”
         “
         BA!!!!!
         Nhan Nhựơc Bình tặng cho Lãnh Thiên cước, miệng cười ha hả, tuy nhiên trong lời có chút hàn: “phá cái đầu ngươi, bọn chúng sạch còn đâu để cho nãi nãi giãn gân cốt, tập thể dục nữa, giữ lại hết, ta muốn xem bọn chúng câu dẫn ngươi ra sao rồi hảo hảo chơi đùa và đối xử vô cùng “ nhàng” với từng đứa từng đứa , ha ha ha”
         Nụ cười của Nhan Nhược Bình vang lên khắp phòng, nghe mà lạnh có sống lưng, buốt cả óc, tê cả gáy. Bọn nữ nhân ấy chuẩn bị làm mồi cho sư tử rồi. Mà con sư tử này lại ác độc, tàn nhẫn, lãnh khốc và có chút quái dị nữa.
         “ngươi lại đây……?” – Nhan Nhược Bình quắc Độc Nhẫn lại rồi lầm bầm lẩm bẩm trong tai y.
         “chuẩn bị mấy thứ ta dặn xong xuôi, rồi thẳng tiến Mĩ Nhân các” – Nhan Nhược Bình trong đầu nghĩ tới chuẩn bị có loạt những trò chơi vui bật cười sảng khoái để lại bao ánh mắt tò mò dán thẳng vào thân người nàng. biết nàng muốn quậy tung Mĩ Nhân các như thế nào đây nữa.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 33: 

      <img title="08dc3f30e924b899ca1036856e061d950b7bf647" src="https://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/08dc3f30e924b899ca1036856e061d950b7bf6471.jpg?w=490&h=367" alt="" width="490" height="367" />

          “nghe đây, ta gọi Tiểu Bình, a hoàn chứ phải phu nhân, hiểu chưa” – Nhan Nhược Bình tay mân mê lọn tóc, đôi môi đào khẽ nhếch lên. Tất cả mọi người trong thư phòng đều chỉ biết gật đầu nghe lời, ngay cả vương gia cao cao ngạo ngạo mà còn nghe lời, bọn họ chỉ là tôi tớ, kẻ nào dám nghe kẻ đó có não.


         “dạ….dạ thưa vương gia, Liễu phu nhân mời vương gia dùng thiện ạ” – 1 giọng có phần run sợ yếu ớt cất lên bên ngoài cửa thư phòng. Nhan Nhược Bình gật đầu ám chỉ cho Lãnh Thiên biết. 
         “được, cút”
         “dạ vương gia” – thanh run sợ thoáng chốc mất lưu vết. 
      ~~~~~~~~~~~ 
         Thượng uyển – vương phủ
         Liễu Thanh Tuyết phủ lên người bộ trường y đỏ chót, mỏng lét ôm sát vào cơ thể trắng phau, để lộ ra những đường con tuyệt mĩ của cơ thể, đặc biệt là đôi tuyết lê như muốn bật trào khỏi cơ thể, vừa thấy Lãnh Thiên, Liễu Thanh Tuyết bày ra bộ mặt lê hoa đái vũ, nũng nịu :
         “vương gia, ngài lâu như thế, người ta nhớ vương gia lắm luôn đó”
         “ủa cái con nô tỳ này ta gặp ở đâu rồi” – Liễu Thanh Tuyết chỉ tay về Hoạ Tâm đứng giữa Độc Kiêu và Độc Nhẫn
         “chắc phu nhân nhớ nhầm rồi đấy” – Hoạ Tâm cúi đầu. Vốn Liễu Thanh Tuyết lại đặc biệt chỉ cấn tượng với người mà thôi. Nghe Hoạ Tâm xong ả cũng chẳng muốn nhớ làm gì, mục tiêu tại là vương gia tuấn mĩ
         Lãnh Thiên ngồi xuống, đôi con ngươi lãnh lẽo quét qua Liễu Thanh Tuyết, y muốn tay bẻ nát Liễu Thanh Tuyết ra vì dám tát nương tử của y. Nhưng bất quá Nhan Nhược Bình dặn y phải lo dùng thiện kéo dài thời gian để kịp làm vật báu. Liễu Thanh Tuyết khép cơ thể mềm mại của mình vào người Lãnh Thiên, tay đút từng miếng điểm tâm do đích thân ả chuẩn bị. Gần nửa canh giờ sau Nhan Nhược Bình , dáng vẻ khép nép tới, vừa thấy Lãnh Thiên và Liễu Thanh Tuyết, nàng nhún cái nhưng hề cuối đầu, ánh mắt gian tà, giọng êm trong như suối vang lên:
         “Tiểu Bình tham kiến vương gia, Liễu phu nhân”
         “hừ, là nô tỳ xấc xược nhà ngươi” – Liễu Thanh Tuyết đanh giọng quát, bàn tay ả tính giáng cho Nhan Nhược Bình bạt tay, nhưng vừa thấy ánh mặt lạnh băng của vương gia nhìn chằm chằm mình, Liễu Thanh Tuyết khôi phục dáng vẻ lê hoa đái vũ ngay lập tức, làm sao lại để thất thố mà bày ra cái bản chất của ả, ả vẫn ngắm nghía cái ghế vương phi, nay nghe vương gia hồi phủ cùng nữ nhân được bọn nô tỳ kháo nhau là vương phi. Nhưng trong vương phủ rộng lớn hình như chỉ có mấy chục người thấy được khuôn mặt của vương phi, mà những người này là nô bộc dưới quản lý của Trần Lâm tổng quản, ai mà dám hó hé, mặc khác còn chưa biết cao danh của vương phi là gì, ả cho người điều tra để dễ bề xử trí. Liễu Thanh Tuyết chất giọng nũng nịu: “vương gia, làm chủ cho thiếp, con nô tỳ xấc xược này cả gan mạo phạm thiếp”
         Nhan Nhược Bình tỏ vẻ sợ sệt, giọng run run: “nô tỳ vô ý mạo phạm Liễu phu nhân, mong Liễu phu nhân tha tội. Liễu phu nhân, hay người trách phạt nô tỳ sau để nô tỳ dâng lên người trước món quà mà vương gia sai người chuẩn bị cho phu nhân”
         Liễu Thanh Tuyết nghe tới quà do vương gia chuẩn bị, hai mắt sáng ngời, đôi má ửng hồng, miệng cười chúm chím: “vương gia, ngờ ngài là tốt với thần thiếp như vậy”
         Nhan Nhược Bình tới, rút từ trong tay hộp bằng bạc, thủ công tinh xảo, mở chiếc hộp ra cách cẩn thận, giọng : “phu nhân, đây là phấn mịn cao cấp, cống phẩm của triều đình, vương gia đặc biệt mang từ hoàng cung ra, chỉ có hộp, phu nhân có muốn thoa thử chút”
         Liễu Thanh Tuyết dùng đôi tay thon dài xoa xoa khuôn ngực rắn rỏi của Lãnh Thiên, ôm chầm lấy, hơi thở có phần gấp gáp, giọng mị hoặc: “vương gia, ngờ ngài đối với thiếp là có tình sâu ý thương”. Liễu Thanh Tuyết lúc này chỉ mãi lo phóng hàn vạn tia tình ái vào khuôn mặt lạnh băng biểu cảm của Lãnh Thiên mà chú ý tới đôi mắt to ngập tràn lửa giận của Nhan Nhược Bình. Những biểu cảm nét mặt của Nhan Nhược Bình sao lại thoát khỏi cặp mắt tinh tường của Lãnh Thiên, nhưng y là phối hợp với nàng, nhưng bất quá y lại thể phối hợp được, nên y đành chọn biểu tình ngồi im mặt lạnh là tốt nhất
         “thoa giúp ta”
         “ được thưa phu nhân, đây là phấn thượng hạng, nô tỳ sao dám để bàn tay của mình vào, vả lại sao lại dám mạo phạm diễm lê dung nhan của phu nhân” – Nhan Nhược Bình khéo léo từ chối
         “vương gia, giúp thiếp nha” – Liễu Thanh Tuyết cho là lời Nhan Nhược Bình rất phải, Liễu Thanh Tuyết vốn nghĩ mình là phượng hoàng rực rất ráng kiêu ngạo và đầy tự cao.
         “tự làm” – Lãnh Thiên lạnh giọng , y tai đâu phải điếc, mắt đâu phải mù, thấy nương tử của y rất cẩn thận với hộp phấn, và đụng tay vào biết ngay có vấn để gì rồi, y mà phá họng đại của nương tử khỏi có mật ngọt mà ăn. Đói cơm thành vấn đề chứ đói tình vấn đề lớn nga.
         Liễu Thanh Tuyết nghe thấy liền bật run, ai chả biết vương gia là người cao cao ngạo ngạo, há lại động tay vào việc này, ả là vốn quá hấp tấp rồi, ả xoa xoa khuôn ngực của Lãnh Thiên, giọng :
         “là thiếp ý tứ, vương gia đừng trách thiếp nha”
         rồi ả dùng hai ngón tay thon dài chấm vào làn phấn mịn thoa nhàng lên đôi má trắng mịn của mình. Nhan Nhược Bình vô ý vô tứ đổ hơn nửa hộp phấn lên phần phía đùi của Liễu Thanh Tuyết, tay kia lại vô ý vô tứ làm lật tách trà làm lớp bột phấn ướt nhão thấm qua làn xiêm y mỏng tiếp xúc với da. Miệng cuống quít xin tha, nhưng ý cười ngập tràn trong mắt. Ngay lập tức Nhan Nhược Bình lùi bước ra xa Liễu Thanh Tuyết, đánh cái nháy mắt, Lãnh Thiên đứng dậy tiến lại phía Nhan Nhược Bình. Liễu Thanh Tuyết độn mặt ra hiểu ý tứ gì, nhưng ngay lập tức trận ngứa khủng kiếp từ hai má truyền tới, ả lấy tay gãi lấy gãi để, chưa cảm thấy thoái mái trận ngứa khủng khiếp gấp bội từ hạ thân truyền lên.
         Ả thể thất thố trước mặt vương gia, cũng như bọn người hầu hạ xung quanh, nên chỉ dám gãi lấy hai má, chẳng mấy chốc hai má ả đầy vết cào xước của móng tay, máu theo rãnh chảy dài ra, sưng chù vù như mông khỉ. Nhưng mà đáng tiếc Nhan Nhược Bình vốn là “vô tình” đổ hơn nửa hộp phấn vào hạ thân của ả, đôi má thoa chút phấn như thế, nay hạ thân hứng trọn hơn nửa hộp công thêm nước pha loãng thấm nhanh, ả tài nào chịu đựng được thế là ả phải………..(fox: cái này các tềnh êu đầu óc trong sáng như đêm 30 trăng sao ánh đèn hiểu hết mà hen ). Chẳng mấy chốc máu từ hạ thân chảy ướt đẫm xiêm y, đôi chân nhũn xuống, ngã xuống nền đất đau đớn lăn lộn thống khổ, miệng kêu gào, tay ngừng gãi, quần áo tả tơi, hạ thân lấp ló ra bên ngoài khiến cho mọi người xung quanh tái xanh mặt mày, đỏ hết cả con mắt. Cuối cùng Liễu Thanh Tuyết hôn mê bãi chiến trường máu và xiêm y do ả tạo nên. Lãnh Thiên phất tay áo, hai nô tỳ dìu thân xác rũ rượi của Liễu Thanh Tuyết về Mĩ Nhân các, số khác đều lui ra hết, chỉ còn lại Độc Nhẫn, Độc Kiêu, Hoạ Tâm và Trần Lâm mồ hôi hột tuôn như mưa xối, nuốt mấy ngụm nước bọt, khuôn miệng vừa há nghe tràng cười lạnh xương sống của Nhan Nhược Bình, tiếp đó là thanh tê cả óc:
         “dám tát ta, ôn con ngu ngốc, đụng vào Nhan Nhược Bình này chỉ có chết, hừ các ngươi có phải thấy ta quá nương tay”
         “cái gì cơ” – Mọi người đồng thanh đáp, trừ Lãnh Thiên đứng im miệng tủm tỉm cười
         “cái gì mà cái gì, cái con ngu ngốc đó hẳn là thèm thuồng lên giường với bảo bối của ta (Nhan Nhược Bình quay sang véo mấy cái vào má Lãnh Thiên), dám có cái ý nghĩ đó, ta tay chặt ngay, hạ thân rách tơi tả vậy xem lên giường cách nào, cho khỏi đẻ con gì hết”
         Nhan Nhược Bình nhàn nhạt xong lại nhìn vào hộp phấn tay mình, bất tri bất giác chuyện mình nhưng cũng đủ cho những kẻ xung quanh nghe xong hai mắt trợn trừng, miệng há hốc, khuôn mặt ngơ ngác, thiệt là muốn té xỉu luôn
         “Nhan Nhược Bình ơi sao mày ra tay vậy, sao này mày hiền vậy nga, đúng là mày hôm nay tốt bụng đột xuất rồi” 
         xong Nhan Nhược Bình rời để lại mấy cái xác cứng đờ sau lưng.
         “mau…. ….. tìm con nô tỳ chết tiệt Tiểu Bình cho ta” – Liễu Thanh Tuyết thanh run rẩy, thân liễu tàn tạ rũ rượi nằm giường
         2 nô tỳ run sợ dạ ran tiếng rồi kéo nhau thực thi cái nhiệm vụ kia, bọn họ ai ai cũng biết Liễu phu nhân rất thích đánh đập hạ nhân, giờ tìm ra nô tỳ kia kẻ chết chính là bọn họ.
         “ê Thiên hình như bên kia 2 con nô tỳ đấy giống người của con ả Liễu Thanh Tuyết quá, bọn chúng có vẻ muốn gặp ta hay gì đấy, bọn chúng nhìn ta mãi, Trần Lâm ông qua truyền họ lại theo ý vương gia” – Nhan Nhược Bình nhàn nhạt
         “nô tỳ tham kiến vương gia” – 2 nô tỳ lập cập quì gối cúi đầu hành lễ, trong mắt giấu nổi tia sợ hãi
         “” – Lãnh Thiên lạnh giọng hỏi
         “dạ…dạ bẩm vương gia, nô tỳ phụng lệnh Liễu phu nhân tìm Tiểu Bình ạ”
         “bẩm vương gia, Tiểu Bình xin mình đến gặp, hồi vương gia đồng ý” – Nhan Nhược Bình nhún người cái, nháy mắt với Lãnh Thiên, nhấn mạnh hai chữ mình, cũng đủ để người thông minh như Lãnh Thiên hiểu. Toàn bộ biểu tình nãy giờ chỉ thu vào mắt Lãnh Thiên và Trần Lâm, 2 nô tỳ kia quì rạp dám ngẩng đầu làm sao thấy được cái vẻ mờ ám bên trong.
         Trần Lâm cười khổ, bây giờ lão biết vương phi nhiều trò quá, mặc khác lão cũng rút ra được hai việc vô cùng quan trọng, thứ nhất tuyệt đối đừng dại mà chọc ghẹo vào vương phi, thứ hai chính là vương gia hoàn toàn bị áp đảo trước vương phi.
         “được” – Lãnh Thiên giọng mang chút hàn nhưng ánh mắt ôn nhu lại thể che giấu được. Nhan Nhược Bình nhếch miệng cười khẽ cái rồi theo bọn nô tỳ rời .
      ~~~~~~~~~~~~~~~~
         về Mĩ Nhân các rất rộng lớn, nơi này được chia làm 5 khu. 4 khu dành cho 4 vị thiếp chính của vương gia, bọn họ đều là hoàng hoa khuê nữ của các vị quan lớn đương triều, 1 khu giành cho các thị thiếp.
         Liễu Thanh Tuyết chính là người đứng đầu trong đám thiếp chính của vương gia, khu ả ở chính là khu cao cấp nhất của Mĩ Nhân các, địa vị của ả còn là cháu của Hoàng Thái Hậu.
         về Liễu Thanh Tuyết là đại tiểu thư của tể tướng Liễu Mặc Khê, năm nay 18 tuổi, vốn lúc đầu được Hoàng Thái Hậu có ý tứ phong làm hoàng hậu nhưng có hai việc ngoài dự liệu xảy ra. Việc thứ nhất chính là có lẽ hoàng đế và nhị vương gia cũng chảy chung huyết mạch nên cả hai có phần tính cách khá giống nhau đó chính là lãnh khốc nhưng về độ tình cảm hoàng đế phải cam bái trước nhị vương gia (fox: về hoàng đế fox sau nhá), điểm giống nữa chính là ngôi vị chính thất đều muốn động tới, vì vậy ý đồ muốn để Liễu Thanh Tuyết làm hoàng hậu coi như vỡ tan. Việc thứ hai Liễu Thanh Tuyết lại đổ ngã trước vẻ đẹp tuấn mạo tuyệt mĩ của nhị vương gia và điều này dẫn tới cái kết chính là trở thành thiếp chính của vương gia.
         Hoàng thái hậu chuyển sang phương án hai, muội muội của Liễu Thanh Tuyết thay thế tỉ tỉ tiến cung làm phi tử, mặc khác lại rót vào tai nhị vương gia những ý tứ đẹp về Liễu Thanh Tuyết mong đứa cháu của mình thành hoàng hậu cũng toại vương phi. Có điều người tính bằng trời tính mà.
         việc ở Thượng Uyển ít nhiều cũng lan ra toàn Mĩ Nhân các, vô số kẻ (chính là lũ thiếp và thị thiếp) muốn đến Liễu tiểu các – nơi ở của Liễu Thanh Tuyết để thăm dò thực hư nhưng hết thảy đều bị thuộc hạ của Liễu Thanh Tuyết chặn lại. Ngay từ khi bước vào vương phủ, với vị thế thiếp chính đứng đầu cộng với việc là cháu của Hoàng thái hậu làm mặt mũi của ả cao hơn cũng như quyền thế trong Mĩ Nhân các cũng vị tất mà trấn áp mọi người, gây ra biết bao nhiêu chuyện chướng tai gai mắt.
         về mặt Liễu Thanh Tuyết giờ nằm rũ rượi cẩm giường, việc mất mặt này ả nhanh chóng thông báo cho của ả Hoàng thái hậu nên có rất nhiều ngự y trong cung đến để chữa trị cho ả, vết thương hạ thân còn nguy hiểm, cũng may chỉ là loại độc gây ngứa, có độc tố chết người (fox: chị à em thấy chị đúng là vẫn hiền ~ NNB: *hất mặt* lúc đó ta bảo ta đột xuất hiền mà bọn Hoạ Tâm tin ~ fox: *vỗ tay* em tin chị). Hạ thân của ả được chữa trị nên ảnh hưởng đến việc phụ nữ. Mặc khác ả thu được tin chính là hoàn toàn có cống phẩm phấn mịn gì gì đó mà chỉ có hộp, vậy mọi chuyện rốt cục là cái bẫy, nhưng tại sao vương gia lại *** hại ả, điều này ả thể trực tiếp hỏi vương gia, đành trút lên con nô tỳ láo xược hôm đó.
         thân ảnh màu vàng giữa hai thân ảnh màu xanh tiến vào Liễu tiểu các, bước tới khuê phòng của Liễu Thanh Tuyết. 1 nô tỳ đỡ ả ngồi chiếc ghế cao, vừa nhìn thấy Liễu Thanh Tuyết, Nhan Nhược Bình ý cười ngập tràn, vốn việc ngự y hoàng cung được vào vương phủ đều phải thông qua đồng ý của Lãnh Thiên nên tất yếu Nhan Nhược Bình đều biết khá nhiều về Liễu Thanh Tuyết kể cả việc ả là cháu Hoàng Thái hậu. Nhan Nhược Bình dự liệu hết thảy rồi. Nàng hề cúi đầu cũng chẳng nhún người, khuôn miệng chúm chím mở ra từng chữ rất điềm nhiên
         “chào Liễu phu nhân”
         Liễu Thanh Tuyết tức giận tới mức hạ thân chuyển đau, khuôn mặt bị quấn vải chỉ chừa lại hai con mặt, cánh mũi để thở và khuôn miệng đào mà thôi, ả phóng ánh mắt căm tức ngoan độc tới Nhan Nhược Bình như muốn xé xác nàng ra, nhưng phải làm mọi tình trước rồi hạ thủ sau cũng muộn, dù sao cũng chỉ lả con tiểu nô tỳ, chết đứa vương gia chắc mấy để ý, cũng vốn ả đánh đập tới chết khá nhiều nô tỳ ở Liễu tiểu các rồi mà vương gia hoàn toàn động tới còn gì phải lo (fox: con này ngu hay gì á, nghĩ việc dính líu tới vương gia giết người, vương gia có tính chuyện với ả nhỉ, ngu quá)
         “con ả tiện tì kia, biết phép tắt gì cả, tại sao vương gia lại sai ngươi hại ta?”
         Nhan Nhược Bình nghe xong cười lớn tràng làm mọi người xung quanh kinh ngạc, trước mặt Liễu phu nhân mà còn dám quì lại cư nhiên cười lớn vậy, đúng là muốn chết rồi. Ai ở Mĩ Nhân các biết hống hách, độc ác của Liễu phu nhân
         “hahaha, Liễu phu nhân à nhớ lại coi, hôm ở Thượng uyển vương gia có mở miệng hay gật đầu bảo là có tặng quà cho ngươi hả”
         “ý tứ của ngươi?” – Liễu Thanh Tuyết trợn mắt ngạc nhiên hỏi lại
         “ ngại ngươi biết, ta làm tất cả đó”
         Liễu Thanh Tuyết nghe xong nộ khí sung thiên, đôi mắt toàn lửa hận: “ngươi dám qua mặt cả vương gia, biết sống chết, nay ta thay vương gia giáo huấn ngươi, người đâu, tát ả cho ta, có mệnh được dừng”
         Tứ nô tỳ hùng hổ xông tới, chuẩn bị thực thi cái nhiệm vũ do Liễu Thanh Tuyết giao cho khựng lại bởi tràng cười thứ hai của Nhan Nhược Bình
         “hahaha, người ngu ngốc hay mù mắt, lúc đó thấy vương gia để mặc ta à”
         “ngươi….ngươi là ai?” – Liễu Thanh Tuyết nghe xong cơ hồ nhớ lại được biểu tình ngày hôm ấy của vương gia, ả tức giận quát
         “Liễu phu nhân ngu ngốc à, nghe cho ta là………ta là nô tỳ thân cận đặc biệt của vương gia, ai biểu tát ta, ta trả lại tất cho ngươi, hahaha” – Nhan Nhược Bình tới giờ vẫn còn muốn đùa với ả, chưa chịu tiết lộ thân phận, vui mà, ra hết còn gì vui, từ từ đến khi nào cao trào lúc đấy ra mới thập phần tuyệt.
         “tát chết cho taaaaaaaaaaaaaaaaaaa” – Liễu Thanh Tuyết có chút lầm tưởng Nhan Nhược Bình là vương phi, nhưng khi nghe câu trả lời của nàng, Liễu Thanh Tuyết máu nóng dâng khỏi đầu, nô tỳ mà cả gan đắc tội với ả, chỉ có con đường chết, hôm nay giết chết nàng, ả xứng với tính cách thường ngày của ả. Đấy là những suy nghĩ trong đầu Liễu Thanh Tuyết
         Tứ nô tỳ nghe tiếng thúc giục đầy lửa giận, trong lòng run cầm cập, tính khí của chủ nhân họ họ ai mà chả biết, họ thầm nghĩ nô tỳ này nên tự cầu phúc cho mình vậy. 4 bàn tay giơ lên nhắm thẳng mặt Nhan Nhược Bình đánh tới
         CHÁT!!!!!!!!!!
         4 thân ảnh với dấu tay mặt nằm sải lai mặt đất. Nhan Nhược Bình hừ , lạnh giọng : “lũ ngu”.
         Nhan Nhược Bình vốn đứng thẳng lưng, hề tránh né, chỉ để bọn chúng tiến tới gần giơ tay tát cái hết lượt, đúng là nhanh gọn lẹ mà.
         “người đâu giết nóooooooooooooooo” – Liễu Thanh Tuyết thấy tình tức giận ngùn ngút, muốn bay lên bẻ nát con nô tỳ trước mắt nhưng ả thương tích tiện đành ra lệnh thuộc hạ hành việc giúp ả tiết hận
         Khoảng hơn 10 nam tử canh giữ bên ngoài tiến hết vào, rút đao ra. Nhan Nhược Bình lại lộ tràng cười lớn lần thứ ba, tặc lưỡi, : “chậc chậc mình ta mà tới hơn chục người đón tiếp, hảo hảo, ta thích”
         “giết” – Liễu Thanh Tuyết hai tay nắm chặt, cả cơ thể run lên vì giận, thét chói tai
         Hơn 10 nam tử tiến lên với lưỡi đao sáng loáng tay lao nhanh tới Nhan Nhược Bình, lúc này Nhan Nhược Bình đâu đem trường kiếm theo, vốn muốn dùng Ngọc tâm tiêu nhưng mà muốn lũ nô tỳ yếu đuối xung quanh vạ lây, vì bọn họ cũng chỉ nghe lệnh thôi, nàng cũng phải ác độc cực độ, tia sáng loé lên trong đầu.
         BỊCH!!!!!
         Từ ngay cổ tay hơn 5 bàn tay phải rớt xuống mặt sàn, mang theo những giọt máu sôi lên, da thịt ở cổ tay bèo nhèo co rúm lại, vài mảnh da theo thế bong ra. Khỏi cần cũng biết vũ khí Nhan Nhược Bình sử dụng chính là Hoả Long chuỷ thủ. Nhan Nhược Bình lạnh giọng : “nếu muốn da thịt rớt tiếp nên làm mát máu , CÚT”
         Hơn 10 nam tử tay trái giữ lấy tay phải, tránh chạm vào vết thương để tránh bị phỏng, toàn bộ chạy tán loạn ra ngoài, những lời Nhan Nhược Bình chúng thể nghe, nhìn thấy máu sôi lên cũng đủ biết
         Nhan Nhược tiến tới, tay nắm lấy tóc Liễu Thanh Tuyết giật ra sau mang khuôn mặt ả ngước lên, tay giữ chặt hai tay ả, từ khuôn miệng đào căng mộng phóng ra từng chữ từng chữ :
         “nhìn cho , đụng tới ta kết cục tốt đẹp gì đâu, là cháu Hoàng thái hậu, ta khinh, khi bước chân vào vương phủ chỉ là thiếp mà thôi, đừng ra oai, ở đây ngươi chỉ là mèo bịnh thôi, N G U N G Ố C”
         xong Nhan Nhược Bình nở rộ tràng cười mỉa mai, xoay người, điềm nhiên thư thái bước ra bỏ lại sau lưng lũ người run lên vì sợ hãi.
      <div id="jp-post-flair']
      <div> 

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 34:


      <img title="02d7058c261522bb533d9277" src="https://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/02d7058c261522bb533d92771.jpg?w=490" alt="" />


         *trèo lên ghế cao, vác loa giơ khắp nơi* Toàn thể tềnh êu nghe đây nghe đây, lâu quá viết cảnh … nên Fox sợ các tềnh êu dư dả máu quá, dư quá hại sức khoẻ ế nay Fox xin rút bớt máu của các tềnh êu (18+)


         việc ở Liễu tiểu các theo cơn gió bay khắp chốn Mĩ Nhân các cũng ngoại lệ ra cả khắp vương phủ, danh tiếng của Tiểu Bình – nô tỳ thân cận đặc biệt của vương gia càng được khẳng định vị thế trong vương phủ. Tất nhiên trừ những kẻ biết tình ắt hẳn ngậm chặt cái miệng, phá hỏng đại chơi bời của vương phi chắc chắn gặp tổ tông 18 đời. Tuy nắm 100% nhưng ít nhất cũng biết Liễu phu nhân là bị nô tỳ Tiểu Bình chuẩn và vương gia cư nhiên hề trách phạt Tiểu Bình. Để tránh cho cuộc vui bị phá hỏng Nhan Nhược Bình sớm dọn ra căn phòng giản dị hơn gần phòng của Lãnh Thiên, tối cả hai vẫn chung phòng, chuyện này được Trần Lâm bảo mật tin tức cách khéo léo
         Mới sáng sớm sau ngày đại náo Liễu tiểu các, Nhan Nhược Bình lại bắt đầu bận rộn. nô tỳ bước tới trước cửa phòng của phòng của Nhan Nhược Bình
         CỐC CỐC CỐC!!!!
         “ai?”
         “Tiểu Bình ta là Tiểu Mạn, các vị phu nhân mời ngươi qua dùng trà”
         “ân” – Nhan Nhược Bình rời thí thí khỏi ghế, y phục thanh đạm bước ra theo chân Tiểu Mạn tới Mĩ Nhân các. Nơi mà Nhan Nhược Bình đặt chân tới gọi là Quách tiểu các. Ở Quách tiểu các có đình uyển , Nhan Nhược Bình vừa tới thấy ba thân ảnh lộng lẫy.
         Người ngồi ở giữa thân ngọc bích kiều, thân váy điểm những bông hoa mẫu đơn, cả người toát lên mĩ vị cao quí, kiều, đây chính là chủ nhân Quách tiểu các – Quách Tử Nguyệt tiểu thư của Lại bộ thượng thư. 
         Thân ảnh ngồi bên trái khoác lên người bộ xiêm y màu hồng thơm mát, thân váy điểm những chú bướm, từ người phảng phất tư vị thanh khiết, người này là Lý Thiên Sương tiểu thư của Lễ bộ thượng thư.
          Thân ảnh còn lại ngồi bên phải thân tím nhạt, váy điểm ngọn cỏ kéo dài vươn lên, từ người toát lên vẻ ngây thơ, hồn nhiên. Đây chính là Đồng Uyển Uyển tiểu thư của Hình bộ thượng thư. 
         “Tiểu Bình tham kiến tam vị phu nhân” – Nhan Nhược Bình thanh phong thản nhiên, nhún người cúi đầu
         “ngồi Tiểu Bình” – Quách Tử Nguyệt giọng . Nhan Nhược Bình hề khách khí liền đặt thí thí xuống qua lần nghe giới thiệu đều biết tên cùng danh môn của ba vị phu nhân. Nàng cặn kẽ đánh giá lượt rồi thầm rủa: “chết tiệt chứ, ba người này đây là muốn lấy lòng Nhan Nhược Bình, sao bọn họ lại giơ nanh múa vuốt như tiện nhân họ Liễu để ta còn giãn gân cốt, cứ đà này chắc ngáp dài, sớm gặp lão Chu quá, ôi chán”
         Ba người trò chuyện rất thân thiết với Tiểu Bình, tới khi trời về trưa, Nhan Nhược Bình khéo léo xin phép cáo lui Đồng Uyển Uyển buông lời:
         “Tiểu Bình muội muội, mong muội giúp bọn ta mấy mĩ từ trước mặt vương gia, hi vọng có được tiểu hài tử giúp vương gia nối dõi”
         Nhan Nhược Bình nghe xong trong mắt loé ra tia, rồi cười nhạt, quay lưng cáo lui. đường trở về, Nhan Nhược Bình chìm trong suy nghĩ, khoé miệng bất giác cong lên: “haha, ra là cùng duột với Liễu Thanh Tuyết, chỉ có điều thấy được Liễu Thanh Tuyết nên học khôn lấy lòng ta, đúng là bền ngoài có cao quí, có thanh khiết, có ngây thơ hồn nhiên nhưng bên trong đúng là….chậc chậc muốn sinh tiểu hài tử hả, bất quá lại nhờ sai người, lão bà của Thiên chỉ có mình ta, nương của con cũng chỉ có ta, nhưng giờ ta chưa muốn có cục nợ hài tử, ta vẫn muốn vui chơi cho đời, chuyện hài tử có nhưng tính sau, tự nhận Nhan Nhược Bình là bá đạo, ta ở tại đều theo chủ nghĩa duy ngả độc tôn, kiếm bạn trai chưa mảnh tình vắt vai là ý nịêm lâu nay, nay có được tướng công tuy nhiều lão bà nhưng thân vẫn sạch, thời đại phong kiến ta nhắm mắt xá cho chuyện này, nếu họ dám mò lên giường ta tuyệt tha, nếu dám để họ mò lên giường, phản bội ta ta cho dao tuyệt tử tuyệt tôn ngay cần bàn cãi (fox: ý là THIÊN SẮC ảnh đấy, hắc hắc )

       

         BỊCH!!!!
         “ái da ai mắt mù cản lối ta vậy” – Nhan Nhược Bình xoa xoa cái trán, chu môi quát. Nhan Nhược Bình mở mắt ra thấy dung mạo trước mặt xoe tròn hai mắt. Khuôn mặt trước mặt nàng ước chừng 22 ,23 tuổi, tuấn mỹ vô song, làn da trắng nhưng làm trông như công tử bột, sống mũi cao, đôi mắt rất có thần, từ người toát lên cỗ khí uy nghiêm lẫm liệt

         “ngươi là ai” – 1 thanh lạnh lẽo vang lên
         “nô tỳ” – Nhan Nhược Bình buột miệng trả lời
         “nhìn đủ chưa?” – thanh lạnh lẽo vang lên mang thêm vài phần giễu cợt
         “haha, sợ ngươi có đủ cho ta nhìn thôi, thấy ngươi xấu nên ta ráng nhìn để rặn ra cái vẻ đẹp tiềm mặt ngươi, ai dè mắc ói” – Nghe thấy giọng lạnh lẽo lại thấy biểu tình khuôn mặt có phần khinh thường, Nhan Nhược Bình bất giác nhớ ra nàng vừa với nàng là nô tỳ, hèn chi tránh khỏi ánh mắt giễu cợt của . Cái hạng người ta đây tỏ vẻ như làm nàng hơi điên người, nên nàng mỉa lại ngay lập tức mới hả lòng hả dạ.
         “ngươi” – thanh lạnh lẽo mang vài phần tức giận
         “ngươi ngươi cái gì kẻ xấu xí” – Nhan Nhược Bình mở tròn mắt, tay kéo bên mắt xuống, lè lưỡi chọc quê
         “hỗn xược” – thanh lãnh lẽo vừa phát lên kèm với hành động giơ tay tát Nhan Nhược Bình liền bị nàng chụp tay lại hất văng ra.
         “cái đầu ngươi á, tính tát ta hả, có cửa đâu cưng à, ngươi đụng ta biết xin lỗi lại làm càn hả kẻ xấu xí” – Nhan Nhược Bình hất mặt, nhấn mạnh ba chữ kẻ xấu xí để chọc tức y
         “con nô tỳ này, ngươi lo nghĩ cái gì nhìn đường đụng trúng ta lại còn…..”
         Thanh chưa hết bị Nhan Nhược Bình nhảy vô họng ngồi: “còn cái đầu ngươi, thấy ta nghĩ cái gì sao biết tự giác tránh qua bên, đứng đó làm chi cho bị đụng, đáng đời kẻ xấu xí” – Nhan Nhược Bình muốn nhận mình sai, ra sức cãi chày cãi cối làm người trước mặt hoả khí bốc cao.
         Nhan Nhược Bình thấy y đỏ mặt vì giận liền đến trước mặt y, đưa tay sờ gò má, hô lên: “hảo mềm nha” rồi véo cái lại hô tiếp: “ái chà, ngắt thiệt nga, thôi đứng đây mà giận tiếp ha, càng giận da mặt càng nhăn lại càng xấu xí hơn đấy, ta nha kẻ xấu xí”. là làm, nàng đụng vào vai lướt qua, quên để lại tràng cười đắc ý.
         Nam tử ấy sững sờ trước hành động của nàng, khi bình thường lại thấy nàng biến mất, y nhếch miệng cười: “nô tỳ trong phủ vương gia sao, là lý thú, kì sau đến truy, đợi đấy”. rồi y cũng rảo bước rời
      ~~~~~~~~~~~~~~ 
         về Nhan Nhược Bình cũng mấy để tâm về việc lúc nãy, việc trước mắt chính là bao tử vạn tuế, nàng nhanh chóng tìm Lãnh Thiên. Bên trong phòng thấy Lãnh Thiên ngồi ngay bàn, xung quanh Độc Nhẫn, Độc Kiêu, Hoạ Tâm và Trần Lâm đứng
         “nương tử, đâu từ sáng tới giờ vậy? đói chưa mau lại đây”
         Nhìn thấy rất nhiều món ăn ngon bàn Nhan Nhược Bình chạy ào tới, cười tươi, hai mắt nheo lại: 
         “ba lão bà thất sủng của ngươi kiếm ta hàn huyên tâm chuyện lên giường với ngươi”
         “nương tử, bọn họ có được ta sủng lấy gì mà thất sủng” – Lãnh Thiên xoa xoa hai má của nàng, sủng nịnh
         Nhan Nhược Bình vục mặt vào ăn, ăn ngon trớn buông đũa xuống, khuôn mặt buồn bả chán chường
         “sao thế nương tử, thức ăn ngon sao?”
         “ngon”
         “vậy nương tử sao thế?”
         “lão bà của ngươi, huhu, tại sao bắt chước Liễu Thanh Tuyết, cư nhiên bọn họ lại nịnh nọt ta, làm ta chẳng có cớ để giãn gân cốt, chán quá nga, các ngươi mau nghĩ cách để họ bắt nạt ta để ta tập thể dục vận động coi, kẻo xương khớp ta còn chắc khoẻ nữa”
         RẦM!!!!!!!!!!
         Nhan Nhược Bình quay lại thấy ngoại trừ Lãnh Thiên, các người còn lại té sải lai đất, khuôn mặt cười khổ, miệng méo xếch :
         “phu nhân, ngươi buồn về việc đấy sao, ôi trời”
         “trời đất đâu đây, chuyện đáng buồn sao, (quay mặt về phía Lãnh Thiên) Thiên chuyện đáng buồn ? – Nhan Nhược Bình chu chu cái môi đào căng mộng ra, bày ra bộ dáng nũng nịu
         “ừ đáng buồn, nương tử ăn nhanh ” – Lãnh Thiên thúc giục
         “ăn no rồi” – Nhan Nhược Bình xoa xoa cái bụng, bàn tay bị Lãnh Thiên nắm ngay lập tức kéo
         “sao thế nga? – Nhan Nhược Bình chẳng hiểu y hết, bị y kéo mạch tới phòng
         “nương tử, ta đói”
         Nhìn thấy đôi con ngươi mờ nhạt, chất giọng phả ra tạp dục, Nhan Nhược Bình hiểu hết ý tứ của Lãnh Thiên, bọn họ vốn chugn phòng nhưng ngoại trừ ba lần trước ân ái với y, ngoài ra chỉ là ôm nhau ngủ, cư nhiên lần này y lại đòi ăn, Nhan Nhược Bình nghĩ thầm: “lần trước do kịp phòng bị nên bị ăn sạch , lần nay tuyệt đối , phải phòng bị, nếu đau chết ta, mặc dù mấy lần sau đó hội phải lần đầu thế mà cũng ê ẩm đủ biết quá mãnh liệt rồi, phải chặn”
         Nhan Nhược Bình thủ thế nhưng còn kịp, nàng bị Lãnh Thiên ẵm ngay vào giường, Nhan Nhược Bình lắp bắp :
         “Thiên à, ăn no vận động tốt cho sức khoẻ”
         “mặc kệ”
         “ngươi…” – Nhan Nhược Bình vừa thốt ra được chữ thấy quần áo bị Lãnh Thiên xé rách tung toé nằm dưới mặt đất, còn y nhanh chóng gỡ bỏ lớp áo vướng vịu quăng nốt xuống đất luôn
         “ biết xấu hổ mà” – Khuôn mặt nhắn của Nhan Nhược Bình ửng hồng, vừa vừa mắng, đôi tay che trước ngực và che phần thân dưới, sảng giọng quát:
         “Cái đồ đại sắc lang chết tiệt…….tại sao nam nhi cần che có chỗ, nữ nhi lại tới hai chỗ, khó mà che hết, chết tiệt mà”
         “nương tử, bỏ tay ra, được che, ta muốn ăn” – Lãnh Thiên tay giữ chặt nàng, tay kéo hai tay nàng ra khoá trụ đỉnh đầu, đôi môi bạc mỏng kiếm ngay đôi môi căng mộng của nàng chuẩn bị ăn mật ngọt, ai ngờ khi cúi sát tới chuyển hướng sang gò má, đôi môi nóng bỏng liếm cắn tạo ra vệt đỏ dài, sau đó y ghé sát vào tai nàng cười đắc ý, thầm :
         “nương tủ ta biết nụ hôn của ta có thể làm nàng tê liệt, nhưng ta thích hôm nay nàng tỉnh táo mà chống cự cơ”
         “ngươi, đồ sắc lang” – Nhan Nhược Bình giãy nảy chống cự nhưng sức giờ so với sức của đại lang là….. ăn thua
         Lãnh Thiên phả từng đợt hơi thở vào chiếc cổ trắng nón kiều cùng xương quai xanh của Nhan Nhược Bình, lưỡi ươn ướt ma sát qua lại nơi bờ vai mịn màng của nàng rồi từ từ di chuyển xuống đôi tuyết lê mềm mại búng ra sữa của nàng. Đôi nụ đào theo nóng lên của cơ thể căng tràn, hướng thẳng lên mời gọi đầy mê hoặc. Y đưa lưỡi khiêu khích đỉnh nụ đào. Sau đó cảm thấy nương tử của mình giãy giụa ngày hăng hơn khẽ cười và
         “nương tử à, kháng cự cũng vô ích, thân thể nương tử hảo thơm nga, nó rất thành với phu quân” 
         Lời vừa dứt, y há to miệng áp sát mặt, ngậm ngay nụ đào thơm ngọt tham lam nhấm nháp mút lấy và cắn cái lôi kéo nụ đào 
         “a” – Nhan Nhược Bình bất chợt bị đau nên thét tiếng, dưới thân dâng lên cỗ khí nóng kì lạ xâm chiếm trọn cơ thể làm nàng tự chủ mà rùng mình
         Bàn tay y lả lướt những đường cong tuyệt mĩ cùng nàng, di chuyển tới đâu nơi đó như bị biển lửa đốt cháy, tới vùng cấm địa, tay chỉ vào chỗ mật bị hai chiếc đùi thon ngọc trắng nõn kẹp chặt, Lãnh Thiên lại nhìn Nhan Nhược Bình phả ra giọng đầy hoả dục: 
         “nương tử à, nơi đây mới là nơi chứa mật ngon nhất, ngoan nào, ngoan nương tử mau tách chân ra, ta chịu hết nổi rồi, khó chịu lắm nga”
         Nhan Nhược Bình miệng hô , ra sức lắc đầu, hai chân kẹp mạnh hơn. Lãnh Thiên cười khổ, đành mượn sức ép buộc, tự lực tách mạnh hai chân nàng ra, tuyệt mĩ địa phô bày toàn bộ trước mặt y, đây tuy phải lần đầu, nhưng đối với y mà , càng nhìn lại càng làm dục hoả lên cao, lần sau lại càng nhiệt hơn lần trước, cứ thế làm y chịu nổi nữa rồi.
         “Thiên, dừng….dừng lại, nhắm mắt lại, dừng lại mau” – Nhan Nhược Bình từ nãy giờ đem hết sức ra mà cố trụ nhưng khắp cơ thể nhiệt khí cứ ngày tăng, cả thân người bắt đầu mềm nhũn ra , lúc này chỉ biết kinh hô mà thôi
         “quá muộn rồi nương tử, ta phải ăn mật ngọt, ta đói sắp chết rồi” – Lãnh Thiên giọng khàn khàn phát ra
         Lãnh Thiên luồng tay xuống đỡ chặt lấy cặp mông mềm mại, vật ấm nóng sưng lên cương cứng như sắt nháy mắt đâm vào nơi đầy mật ngọt nhất.
         “aaaaaaaaaaaaaa đau, của ngươi lớn, dừng aaaaaaaaaaa” – mặc dù phải lần đầu nhưng vẫn cảm thấy chính mình như bị xé rách tới cực điểm, thân thể cảm thấy cơn đau như bẻ nát xương
         “ hết thôi, dừng được” – Lãnh Thiên rút tay khỏi hai tay của nàng, để mặc cho hai tay nàng tự do, tay y xoa nắn cặp tuyết lê để mang hoả khí giúp nàng hạ cơn đau. Nhan Nhược Bình biết thể nào bắt y rút ra nữa, đành bất lực ôm chặt lưng y, đau đớn khiến mười đầu ngón tay bấm chặt lấy. Hạ thân chợt phát ra cảm giác ngứa ngáy nguôi làm khuôn miệng đào của nàng bất tri bất giác lúc nào biết phát ra thanh rên rỉ làm y càng thêm sung mãn, luật động ngày mãnh liệt, mồ hôi ướt đẫm nhiễu xuống cặp tuyết lê của nàng, lúc sau y mới chịu rút trở ra. Nhan Nhược Bình thở hổn hển, hai mắt nhắm nghiền, thanh đứt quãng phát ra: 
         “mệt…..mệt quá…đủ rồi, tới đây….thôi”
         Dục hoả vừa được y truyền hết vào người Nhan Nhược Bình, nhưng khi rút ra bất giác nhìn lại tuyệt mĩ địa, lần nữa vật ấy lại ấm nóng và căng cứng hơn, cỗ hoả khí tiếp tục bốc cao ngùn ngút, lần nữa làm y khó chịu thôi, đợt khó chịu này hơn cả đợt trước, giọng khàn khàn Lãnh Thiên đáp lại:
         “nương tử mật ngọt ta chưa no, ta phải ăn tiếp”
         “” – Nhan Nhược Bình trợn mắt vung hai tay đẩy ngực y ra nhưng lại lần nữa muộn màng
         Lời vừa dứt, bất chấp ngăn cản của nàng, lại lần nữa tăng tốc độ nhanh hơn, mãnh liệt hơn chẳng khác nào mãnh thú đói khát, ngừng đem chính mình xâm nhập vào đến nơi sâu nhất của nàng, hưởng thụ hương vị tuyệt vời, mật ngọt tuyệt hảo thêm lần lại lần nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :