<div> CHƯƠNG 10: <img title="4de85405gb25649f5c6e0690" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/05/4de85405gb25649f5c6e0690.jpg?w=490&h=346" alt="" width="490" height="346" /> Những tia nắng cuối ngày buông xuống rất lâu, toàn sơn cốc giờ chìm ngập trong màn đêm, chỉ nghe ra rỉ tiếng côn trùng vang lên, hoang sơ, lạnh lẽo làm sao. vách hằn lên 2 bóng người ngồi đối diện nhau. “ được, nương tử, tuyệt đối được mà” “um ta muốn, được cản ta, cho ta ” “nương tử, nghe ta, cho được mà” “nhưng mà……” “nương tử” – Lãnh Thiên dùng ánh mắt nghiêm túc nhất nhìn Nhan Nhược Bình. “haizzz cho cho” – Nhan Nhược Bình khẽ thở dài, biết thể xoay chuyển được ý của y, nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của y bây giờ, khác xa với nét con nít của y mọi ngày, Nhan Nhược Bình đành ngậm ngùi chấp nhận lời của y. (fox: ý chị là Thiên ca con nít hả? ~ NNB: umh ~ fox: *mắt trợn trừng, miệng lắp bắp* nhầm to rồi bà chị ơi) Lãnh Thiên ôn nhu xoa đầu Nhan Nhược Bình mấy cái, rồi xoay bước phi thân ra ngoài. Nhan Nhược Bình ngồi được khắc (15 phút ấy), buồn bực khẽ hừ tiếng: “Lãnh Thiên chết bầm, cho ta, ta càng muốn” ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ “Cổ Khang Nam đến rồi à, ngươi điều tra được tên Độc Lãnh chưa hả?” “Trực tiếp hỏi ta, cần gì điều tra” – giọng truyền tới lạnh như băng, mang theo ngữ ý chẳng hề tốt đẹp gì “A……ngươi….ngươi là ai” – thân người quay lại, mắt mở to đầy vẻ kinh ngạc “là ngươi, quả là ngươi” – nụ cười lãnh lẽo vang lên, ánh mắt ngập tràn sát khí cùng hung tàn, hữu sâu trong góc mắt là oán hận, căm phẫn làm cho kẻ đối diện bất giác run lên, loạt hơi lạnh chạy dài theo sóng lưng. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ “cốc chủ, có kẻ lẻn vào thư phòng” – a hoàn lên tiếng “là nam và nữ?” “dạ là nữ” “Tần Phúc, kêu toàn bộ người bao vây thư phòng” – giọng lạnh vang lên mang theo mấy phần tà ác. “còn ngươi, bưng trà sâm tới cho Độc Lãnh, thám thính tình hình” “dạ” ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ “ngươi làm cái quái gì vậy Nhan Nhược Bình, để ta ngủ với chứ” “suỵt, suỵt thôi, mau phụ ta tìm cách mở kệ tủ này ra coi, Lãnh Thiên chắc vào bên trong rồi, ta muốn bỏ lỡ kịch hay, mau”. Hôm nay trăng đặc biệt vô cùng tròn và sáng, căn phòng được ánh sáng của trăng xuyên qua, ai thân ảnh loay hoay tìm kiếm mò mẩm bên trong, hì hục tìm kiếm. Bất chợt, bên ngoài nhất loạt mọi hướng rất nhiều người xông tới, ánh đuốc loé lên sáng rực trong đêm:“kẻ nào bên trong, ngoan ngoãn bước ra” “làm sao đây Bình nhi, bọn họ phát ra chúng ta rồi, đều là tại ngươi” “hừ, phát phát , sợ làm quái gì, từ khi nào lá gan người bé thế, cứ coi tình huống rồi tính tiếp, lẽ bọn chúng nể mặt Lãnh Thiên, ta thấy có vẻ phu quân ta cũng có máu mặt lắm đấy, ngươi chạy kiếm Độc Kiêu và Độc Nhẫn ” – Nhan Nhược Bình vốn đâu phải là người mang thiện lương trong lòng, vốn cũng chẳng phải là người mang ác tâm, nhưng bất quá dại mà trêu vào nàng, nàng cũng chẳng nương tay, là hành hạ sống bằng chết hai là giết. 2 cách này quả tốt nhất để trừ hậu quả về sau. (fox: rốt cục chị là ác hay là thiện ~ NNB: ngươi muốn phiêu lưu địa phủ ? “lườm lườm” ~ fox: , cáo từ) Cánh cửa thư phòng mở ra, thân ảnh hiên ngang ra “cốc chủ, ngươi làm gì mà dàn binh bố trận như thế” – Nhan Nhược Bình cười lạnh, nhìn thẳng Cổ Khang Nam. Làm y bất giác cũng khẽ run lên, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại. “phu nhân, đêm khuya biết tìm đến thư phòng có việc chi cần chỉ giáo” – Cổ Khang Nam lúc này vẫn còn cảnh giác thập phần, hồi hộp tại sao thấy Độc Lãnh đâu. Từ đằng sau, lam y a hoàn chạy lên thầm bên tai của lão, chợt thấy mắt lão sáng hoắc lên, lão đanh miệng “ biết Độc Lãnh ngài ở đâu, sao lại ở trong phòng giữ phu nhân, để phu nhân chạy lung tung thế?” “sao, có phu quân ta ở đây, ngươi muốn ăn hiếp bổn phu nhân à” – Nhan Nhược Bình trong đáy mắt có chút sợ hãi, nhưng biểu ở khuôn mặt vẫn bình thản, chút sợ hãi ấy cũng chỉ thoáng qua đôi chút. “bắt ả ta” – Cổ Khang Nam hừ tiếng, ra lệnh. Nhất loạt khoảng gần chục hắc y nam tử xông lên. Nhan Nhược Bình rút trường kiếm ra xông lên. Hạ thủ chút lưu tình. Nàng dùng trường kiếm nhắm ngay yết hầu mà chém. Từng người từng người gục xuống dưới chân nàng, máu ở yết hầu chảy ra xối xả. Vốn mẫu thân nàng Viên Tú Huệ là sát thủ, nên võ công trong bí tịch mà nàng ta để lại cho đứa con của mình các chiêu thức ra tay cực kì hiểm. 5 tháng ở lãnh cung nhan quốc, nàng tự luyện mình, chưa từng qua giao đấu nên ở quán trọ ngày hôm đó, có kinh nghiệm mới để Độc Kiêu hất văng trường kiếm, làm nàng né chật vật, và bởi điều nho trong lòng Nhan Nhược Bình là Độc Kiêu cũng rất là đẹp trai nha (fox: amen, hám trai, bó tay). Mấy ngày đường đến Cổ Tuyệt cốc, xe ngựa có nhờ Lãnh Thiên chỉ giáo cho, khi dừng chân nghỉ ngơi tập luyện cùng với Lãnh Thiên nên Nhan Nhược Bình tiến bộ lên hẳn. Lãnh Thiên ra tay vô cùng vô cùng hiểm tàn nhẫn, nên khi chỉ điểm cho nàng cũng truyền luôn mấy cái hiểm. (Thầy nào trò nấy). Mấy hắc y ở đây so với Độc Kiêu vẫn con non lắm. Thấy thuộc hạ của mình chết trong tay nàng, lão ánh mắt phẫn nộ, “giận quá hoá ngu” thét giọng: “tất cả xông lên, giết ả cho ta”. Toàn bộ hắc y cùng với kiếm sáng loáng trong tay, nhất tề xông lên. Nhan Nhược Bình ánh mắt đanh lại, chỉ tay về mấy thi thể mặt đất, thấp giọng đe doạ: “nhìn thấy hả, cốc chủ của các ngươi ngu ngốc, các ngươi cũng ngu ngốc như lão, cũng muốn chầu Diêm Vương sớm hả, các ngươi có vẻ quên phu quân ta là ai phải” Toàn bộ hắc y hơi khựng tay lại, dáo dác nhìn những thi thể dưới đất lại dáo dác nhìn nhau rồi quay sang nhìn cốc chủ. Cổ Khang Nam mặt đỏ tía tai, tức giận khi nghe Nhan Nhược Bình **** mình ngu, lão quát lên: “chỉ có mình ả, các ngươi ra tay được, hay muốn ta chặt đầu các ngươi, xông lên hết cho ta” Toàn bộ hắc y nghe xong cả kinh xông lên. Kiếm nhất loạt nhắm thẳng Nhan Nhược Bình, chỉ thấy loé lên hồi, mấy hắc y nam tử dẫn đầu đều thấy tứ chi làm bạn với mặt đất. Nhan Nhược Bình nhìn lại, hai tiểu soái ca đến . “tốt lắm Độc Kiêu, Độc Nhẫn, giết sạch bọn chúng, chừa lại tên đầu xỏ” “dạ phu nhân” Toàn bộ thuộc hạ của Sơn cốc này đều tập trung hết ở đây vì vậy chỉ với hai người, Độc Nhẫn và Độc Kiêu cũng hơi chật vật. Nhan Nhược Bình lùi về sau, đứng quan sát tình. Phía bên kia Cổ Khang Nam cũng đứng xem xét, lão thần nghĩ: “từ nãy tới giờ hề thấy Độc Lãnh, cũng ở phòng, là cơ hội tốt, khống chế ả, uy hiếp và giết Độc Lãnh, ta nổi danh thiên hạ, người người nghe tới ba chữ Cổ Khang Nam đều quì lạy khiếp sợ”. Nghĩ tới đây Cổ Khang Nam cười lớn, phi thân lên trước. (fox: lão này ngu phải, tự hỏi Thiên ca ở đâu, chị **** đúng “vỗ tay” ~ NNB: còn phải “cười ha hả”)
CHƯƠNG 11: <div> <img title="4b87d6246b600c33175491751a4c510fd8f9a146" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/4b87d6246b600c33175491751a4c510fd8f9a146.jpg?w=490&h=367" alt="" width="490" height="367" /> (Các tềnh iu à, chương này ta làm cho Lãnh Thiên thể chút xíu bạo lực tí, chỉ chút xíu à) Nhưng hình như toàn bộ thuộc hạ của Sơn cốc này đều tụ tập ở đây phải. Độc Nhẫn và Độc Kiêu cũng hơi chật vật. Nhan Nhược Bình đứng lùi về sau quan sát tình. Phía bên kia Cổ Khang Nam cũng đứng yên quan sát, nghĩ thầm: “nãy giờ hề thấy Độc Lãnh, là cơ hội tốt, khống chế ả ta, uy hiếp và giết Độc Lãnh, ta nổi danh thiên hạ, người người nghe 3 chữ Cổ Khang Nam quì xuống khiếp sợ”. Nghĩ tới đây, Cổ Khang Nam cười lớn, phi thân lên. Lão chưởng đánh tới Nhan Nhược Bình, Độc Kiêu thấy vậy, nhanh chóng lui lại, chưởng đối chưởng với lão. Chỉ nghe BANG!!! tiếng, Độc Kiêu bị dội về sau tường. “ngươi sao chứ” – Nhan Nhựơc Bình giọng đầy lo lắng, đỡ Độc Kiêu lên. “phu nhân ta sao, chủ nhân dặn phải bảo vệ tốt phu nhân, ta có chết cũng để đụng tới sợi tóc của phu nhân” – Độc Kiêu thổ ra ngụm máu tươi. Nhan Nhược Bình nhìn thuộc hạ trong tay mình, nàng cảm động, ngoài Lãnh Thiên ra, bọn họ đối tốt với nàng nga, việc này do nàng nghe lời Lãnh Thiên mà làm cho bọn họ vì nàng bị thương, nàng oán hận tất cả người của Cổ Tuyệt cốc này. Nàng phải băm phải giết sạch toàn bộ. “phu nhân, lão ta ra chưởng nặng, có vẻ như muốn sát phu nhân” “được, nga ngươi còn đánh tiếp nổi ?” “phu nhân, còn” “tốt” Nàng buông Độc Kiêu ra, đứng lên, hừ tiếng, mặt sầm lại, lạnh giọng : “Độc Nhẫn, trở về ngay” Độc Nhẫn nghe thấy, nhảy nhanh tới bên cạnh Nhan Nhược Bình. Hắc y thấy cả 3 người thu lại chỗ, ác khí tăng lên, có phần khinh thường, nhất loạt xông tới. “khoan ” – Cổ Khang Nam thấy mọi việc diễn ra bất ngờ, chẳng lẽ bọn họ chịu đầu hàng nhanh vậy, tốt, tốt, đỡ tốn công sức, lão giương hàng mày thô thiển lên, nhìn Nhan Nhược Bình mỉa mai châm chọc: “sao, tỉnh ra rồi, muốn đầu hàng” Nhan Nhược Bình tra kiếm lại, nhìn lão, nhếch miệng cười khẽ: “um đầu hàng” “tốt” – Cổ Khang Nam khoái chí cười ha hả, bọn thuộc hạ thấy vậy cũng rộ lên cười hùa theo “chỉ có lũ ngu ngốc chúng bay cần đầu hàng” – Nhan Nhược Bình sẵn giọng ****, đụng tới người của nàng phải trả cái giá đắt, đắt. Nhan Nhược Bình móc từ trong người ngọc tâm tiêu ra, dùng hết nội công trong người, vận khí lên thổi ra đoạn khúc Tán hồn. <img title="ngoc tram tieu" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/ngoc-tram-tieu.jpg?w=490" alt="" /> (ngọc tâm tiêu đấy các tềnh iu, đẹp hen) Khi thấy cây tiêu được lấy ra từ người Nhan Nhược Bình, lão cả kinh thốt lên ba chữ: “Viên Tú Huệ”. Đoạn khúc Tán hồn vang lên cùng với công lực của Nhan Nhược Bình, tiếng tiêu theo gió ngân , vang xa. Tất cả hắc y nam tử ôm đau kêu la thảm thiết, phần đông hắc y thất khướu chảy máu tới chết. Cổ Khang Nam dùng nội lực chống lại, tuy nhiên nét mặt vẫn thập phần nhăn nhó. Nhan Nhược Bình phi thân lên, tiến về phía lão, 1 tay vung ra độc phấn, Cổ Khang Nam bị tấn công bất ngờ, lường trước được, ôm mặt kêu la thảm thiết. Nhan Nhược Bình buông ngọc tâm tiêu xuống, rút trường kiếm từ lưng ra, nhắm hai cánh tay của lão, cắt phăng, lực đạo nhanh, mạnh, chuẩn xác, làm kẻ bị mất cánh tay hưởng trọn đau đớn. Nhan Nhược Bình cười man rợ trước chiến lợi phẩm của mình, lạnh giọng: “giết sạch”. Độc Kiêu và Độc Nhẫn khoan khoái khi thấy phu nhân ra tay vô cùng độc ác như chủ nhân, tuy nhiên trình độ độc ác hẳn vẫn chưa bằng chủ nhân. Cả hai phi thân xông lên cắt phăng tứ chi của những kẻ còn sống nằm lăn lộn. (fox: 2 à, đợi mà xem chị ấy thể “cười gian xảo”) ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Trở lại mật thất nào các tềnh iu “ngươi rốt cục là ai?” – thân người hơi run rẩy lùi về sau vài bước. bàn tay to lớn đưa lên, từ từ tháo chiếc mặt nạ xuống. Khuôn mặt tuấn mỹ, kiều mị, quỉ dị dần ra, khuôn mặt như ác ma, như a tu la đòi mạng. Thân ảnh lúc nãy vừa lùi về sau vài bước nay nhìn thấy được khuôn mặt sau chiếc mặt nạ của kẻ đối diện vô vàn quen thuộc, thấy ở đâu rồi, là quen thuộc, thấy ở đâu rồi, đôi mắt kia, cánh mũi kia, khuôn miệng kia, quen thuộc quá,……..trong chốc lát ánh mắt mở to ra, lòng bàn tay siết chặt, hàn quang đột nhiên phát ra: “là con của tiện nhân, là con của tiện nhân, giống, là giống, giết, giết, lừa ta, aaaaaaaaaaaaaa”. Khuôn mặt ngước lên, hình ảnh của quá khứ từng hồi từng hồi ra mồn trong trí óc. Lãnh Thiên lạnh giọng gằn từng tiếng: “Ngự Tuyết Cơ, trả lại hết cho ngươi”. Lãnh Thiên phi thân tới trước, rút ra cây trường kiếm, cây trường kiếm này quả là thanh kiếm quí, bên mặt kiếm màu xanh, bên màu đỏ, được đúc ra từ băng thiết ngàn năm, dùng máu đồng tử tẩm vào nung trong lửa mà tạo thành. Nên được gọi là dương kiếm. thất truyền từ lâu, ngờ bấy lâu nay do Lãnh Thiên sở hữu. Lãnh Thiên tại khác gì ác ma thân, đôi mắt đỏ ngầu, lý trí bây giờ chỉ là muốn để kẻ trước mắt nếm trải toàn bộ mùi vị thống khổ cùng cực, để y có thể thưởng thức được trọn vẹn mùi vị thơm của máu. Ánh kiếm loé lên, đôi bàn chân của Ngự Tuyết Cơ văng sang bên trong chớp mắt, Ngự Tuyết Cơ lập tức ngã xuống. Lãnh Thiên điểm huyệt và nâng bàn tay ả lên, chậm rãi cắt từng ngón tay từng ngón tay , vừa cắt vừa thưởng thức mùi hương của máu xông lên và tiếng la hét thống khổ khôn xiết của ả. Lãnh Thiên dừng tay lại, đứng lên đưa thanh kiếm, liếm chút máu đó, lạnh giọng : “vẫn chưa ngon” Lãnh Thiên nâng cánh tay Ngự Tuyết Cơ lên, dùng kiếm rạch từ từ chậm rãi từ bàn tay lên đến vai, lực rạch đủ để làm cho xương và gân lộ ra từng chút , từng chút . Lãnh Thiên lại đưa lưỡi liếm máu thanh kiếm: “vẫn chưa ngon”. Lãnh Thiên tiếp tục vén xiêm y của Ngự Tuyết Cơ lên nâng đôi chân của ả, nhắm đùi đâm tới 1 nhát mạnh, rồi lại từ từ chậm rãi xoay tròn thanh kiếm, làm cho vết thương thành vòng tròn. Ngự Tuyết Cơ đau đớn khôn xiết, la hét chói tai: “ả tiện nhân chết tiệt, nghiệt súc” cứ thế rồi ngất . Lãnh Thiên lại rút kiếm ra, liếm máu đó: “vẫn chưa ngon” Lãnh Thiên cầm tách trà bàn tạt vào mặt Ngự Tuyết Cơ. Ngự Tuyết Cơ từ từ tỉnh lại, nhìn Lãnh Thiên bằng ánh mắt căm phẫn cực độ, nhưng bây giờ ả như cá thớt, chẳng thể làm gì. Lãnh Thiên nhìn ả bị giày vò đau đớn, sống được chết xong, lòng cảm thấy khoan khoái vô cùng, thể hình dung được. Lãnh Thiên lại nâng cằm Ngự Tuyết Cơ lên, nhìn thẳng vào ánh mắt căm phẫn của ả, giọng : “ phụ, dù sao ngươi cũng là sư muội của mẫu thân ta, ta cho ngươi chết nhàng” . Hai từ nhàng của Lãnh Thiên phát ra làm toàn thân Ngự Tuyết Cơ run lên cầm cập, lòng tràn ngập lo sợ. Lãnh Thiên tay xé rách toàn bộ y phục của Ngự Tuyết Cơ, cả thân thể của ả phơi bày trọn trước mặt Lãnh Thiên. (fox: nam mô a di phò phò đậu hũ chua, thí chủ nên ăn ~ LT: ngươi muốn như ả ~ fox: “bay như hoa tiễn”) Lãnh Thiên dùng kiếm rạch đường vào ngực ả ngay vị trí tim, quăng kiếm sang bên, Lãnh Thiên dùng hai tay chậm rãi xé rách da thịt từ đường rạch ngực Ngự Tuyết Cơ, ấn chặt bàn tay vào trong, từ từ moi ra quả tim của ả, dùng lực bóp nát bấy. Ngự Tuyết Cơ hai mắt trợn tròn, thất thanh dùng hết khí lực hét lớn lên điên cuồng vang vọng khắp mật thất, khí tàn. Khi chết mắt vẫn mở lớn, trừng trừng nhìn Lãnh Thiên. Lãnh Thiên đưa bàn tay của mình lên liếm , cười khoan khoái, cười vui vẻ, hô to: “ là ngon, là ngon”. <div id="jp-post-flair'] <div>
CHƯƠNG 12: <div> <img title="4c6502d3g73c253180102690" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/4c6502d3g73c253180102690.jpg?w=490&h=657" alt="" width="490" height="657" /> Độc Kiêu và Độc Nhẫn sau khi giải quyết xong bọn hắc y nam tử cùng Nhan Nhược Bình lôi tên Cổ Khang Nam vào thư phòng của lão. Nhan Nhược Bình ra lệnh: “Độc Nhẫn, phế võ công ” “dạ” Nhan Nhược Bình tiếp tục ngạo nghễ quát: “mặt ngươi bị ta huỷ, tay cũng rời rồi muốn hay muốn ta cắt nốt hai chân”. “phu nhân tha mạng, ta có mắt thấy Thái Sơn, phu nhân tha mạng cho ta” – Cổ Khang Nam lúc này lo sợ, toàn cơ thể run lên bần bật. “vậy mau mở mật thất ra cho ta” “dạ dạ, ngăn thứ ba ở kệ sách, phía tuốt trong cùng có cái núm, xoay qua bên trái mật thất mở ra” – Cổ Khang Nam giọng run run, dám giấu diếm. Độc Nhẫn tới xoay, quả kệ sách dịch chuyển sang trái, cái mật thất ra. Nhan Nhược Bình đánh ngất Cổ Khang Nam, giao lão cho Cáo tinh coi giữ, cả 3 người còn lại tiến vào bên trong mật thất. Trong mật thất rất sáng do xung quanh hai bên tường đều có treo đuốc, cả hai men theo con đường dẫn sâu vào bên trong, vừa vừa cảnh giác, cẩn thận bẫy. Bước sau vào bên trong là cánh cửa gỗ, chỉ bước tới đây thôi nghe thấy tiếng của Lãnh Thiên hô to: “ là ngon, là ngon”. Nhan Nhược Bình rủa thầm: “tên Lãnh Thiên chết bầm, trốn trong đây ăn uống, lại còn cao hứng như vậy, làm cả bọn bên ngoài khổ sở, đáng đánh cho trận”. Nhan Nhược Bình nghĩ tới đây thôi, nộ khí sung thiên, đạp tung canh cửa, bước vào hét to: “Lãnh Thiên tên chết bầm, ăn cái gì ngon mà rủ ta theo, ta đập…………..”. chưa dứt câu, với cảnh tượng bày ra trước mắt, Nhan Nhược Bình trố mắt nhìn, tuyệt nhiên im bặt, hó hé nửa câu. Lãnh Thiên thấy Nhan Nhược Bình giật mình, buông vội quả tim bóp nát bấy trong tay (eo, khiếp, muốn ói quá), chạy đến bên Nhan Nhược Bình, muốn dùng tay che mắt nàng lại, cho nàng nhìn, nhưng tay y toàn là máu, chỉ biết đứng đó giọng thúc giục : “nương tử à, phu quân….phu quân….nương tử đừng nhìn nữa, ra , nương tử” Nhan Nhược Bình vẫn thuỷ chung với chữ IM. Mắt vẫn trô trố xem cảnh tượng trước mắt. Lãnh Thiên nhìn sang lạnh giọng “mang phu nhân rời ra” Độc Nhẫn và Độc Kiêu tiến lên kéo phu nhân ra, Nhan Nhược Bình quay sang trừng mắt với họ. Cả hai bất giác rụt lại. Lãnh Thiên quả vô cùng lo lắng, để nàng chứng kiến cảnh này, y sợ nàng kinh hãi y, tránh xa y, bỏ mặc y, quan tâm y nữa, y rất sợ, có nàng, y sống cũng như chết, thà chết còn sướng hơn. Độc Nhẫn và Độc Kiêu cũng hiểu được lo lắng nét mặt của chủ nhân mình, họ liếc nhìn phu nhân, nàng vẫn thủy chung im lặng, mắt trô trố trân trối đứng nhìn. Khoảng hơn khắc sau (hơn 15 phút), Nhan Nhược Bình bật cười khanh khách: “ô ô, cảnh tra tấn mới coi trong sách báo, nay được chứng kiến tận mắt, ô ô sống động, tuyệt đẹp” “cái gì” – cả 3 người đàn ông đồng thanh hô lên, những lời vừa nãy là của nàng ra sao, cảnh tựơng thế này nữ nhi thấy lại la tuyệt đẹp. Nhan Nhược Bình bước tới trước mặt Lãnh Thiên, nhéo vào má y, nở nụ cười tươi sáng, giọng trong trẻo, êm ái thốt lên: “nga, lần sau được bỏ ta lại, mấy cảnh thế này coi uổng, ngươi là số 1, tha thích” Nàng quay đầu cười ha hả bước ra, quay lại, chỉ vang lại sau lưng: “còn đứng đó căng con mắt ra nhìn cái gì, muốn ra hay muốn ở trong đó chơi tiếp” Độc Nhẫn và Độc Kiêu quay sang nhìn Lãnh Thiên ca thán: “chủ nhân, nàng là nữ nhi hả” “nhảm nhí” – Lãnh Thiên cũng cùng câu hỏi với bọn họ, nhưng y bất giác vui mừng, quả là người sinh ra để dành cho mình y, nàng mãi là của y
CHƯƠNG 13: <div> <img title="tfhtfhf" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/tfhtfhf.jpg?w=490&h=306" alt="" width="490" height="306" /> các tềnh êu à, những chữ xanh lá là cảnh tái diễn lại, phải lời của Cổ Khang Nam nhá “nương tử nàng đâu thế?” “im lặng, ngủ , đêm nay ngươi chắc ngủ thoải mái đó” – Nhan Nhược Bình nghiêm nghị đáp “sao nương tử biết?” – Lãnh Thiên như tiểu hài tử, nằm giường nhắm lấy vạt áo của nàng sủng nịnh. “nhìn mặt ngươi biết, ta ra ngoài ngắm trăng tí, nhắm mắt lại ngủ, theo là ta chặt chân, hỏi nữa là ta cắt lưỡi” – Nhan Nhược Bình doạ nạt. Lãnh Thiên buông vạt áo nàng ra, nhắm mắt lại ngủ giấc. Quả đêm nay ngủ rất ngon, vì cục đá hận thù canh cánh đè nặng vai mười mấy năm qua cuối cùng cũng buông xuống được. Nhan Nhược Bình bước ra ngoài, khép cửa lại rồi thẳng. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Thư phòng “phu nhân” “cáo tinh, Độc Nhẫn, Độc Kiêu, cả ba ngươi bắt rắn cho ta , bắt 100 con, bỏ vào bao rồi để ngoài cửa thư phòng, làm xong ngủ, ta muốn chơi tí” “chơi?????” “có hay là muốn ta đập cho cả ba trận” – Nhan Nhược Bình trừng mắt Cả ba lời, chạy nhanh ra khỏi thư phòng. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ “um…um” “tỉnh rồi hả lão già thúi, đúng lúc đấy” – Nhan Nhược Bình mỉa mai châm chọc. Nàng kéo chiếc ghế dựa trong thư phòng ngồi xuống ghế, đối mặt với lão, hừ tiếng, cười lạnh rồi : “ta hỏi, người trả lời thành , câu giả dối ta hảo hảo tiếp đãi ngươi đấy” Cổ Khang Nam lúc này lo sợ khôn nguôi, mặt mày xanh chành còn tia máu, giờ này cho ăn gan hùm cũng chẳng dám dối gạt câu nào “kẻ trong mật thất là ai?”- Nhan Nhược Bình lạnh giọng hỏi “nàng là Ngự Tuyết Cơ, biệt hiệu Quái thủ nhân” “tại sao lại sống trong mật thất, kể hết ta nghe” – Nhan Nhược Bình lúc này thập phần tò mò, muốn hỏi Lãnh Thiên, chọn hỏi lão là tốt nhất. “vâng phu nhân, chuyện 20 năm về trước……… ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ 20 năm trước “tỷ tỷ người xem, đẹp chưa kìa, pháo hoa đẹp, mau lại đây xem” “Tuyết Cơ, đừng kéo ta, á………….” “ nương, sao chứ” “tỷ tỷ, ngươi sao chứ?” “ sao” “công tử đa tạ đỡ tỷ tỷ ta” “ nương đừng khách sao, tại hạ Long Thượng Lãnh, xin hỏi quí danh hai vị nương đây?” “ta là Ngự Tuyết Cơ, đây là tỷ tỷ ta Lan Cẩm Vân” – Ngự Tuyết Cơ ánh mắt rạng ngời, hai má đỏ ứng, miệng cười chúm chím “ta cần ngươi đỡ, CÚT” – Lan Cẩm Vân lạnh giọng , sắc mặt cũng băng hàn thập phần “Vân tỉ, ngươi đừng như vậy” – Ngự Tuyết Cơ quay sang hờn dỗi, mắng tỉ tỉ của mình. Lan Cẩm Vân hừ tiếng rồi mạch. “Long công tử, ta thay tỉ tỉ xin lỗi, công tử đừng để bụng” – Ngự Tuyết Cơ cúi đầu, mặt ngày càng đỏ ửng lên, luyến tiếc dời ……………… “Bắc phương hữu giai nhân, Tuyết thế nhi độc lập. Nhất cố khuynh nhân thành, Tái cố khuynh nhân quốc, Ninh bất tri khuynh thành dữ khuynh quốc, Giai nhân nan tái đắc.” – Long Thượng Lãnh nhìn theo bóng dáng của Lan Cẩm Vân, nhất thời cảm thán vài câu, ánh mắt tràn ngập ý cười thích thú (Bài thơ này có tên là Giai Nhân Ca (Bài ca người đẹp) Ở phương Bắc có người con đẹp, mình nàng đẹp nhất trần gian. (Nàng) liếc mắt nhìn lần thứ nhất làm nghiêng thành của người ta, (Nàng) liếc mắt nhìn lần nữa làm nghiêng nước của người ta. Thà biết đến nguy cơ nghiêng thành nghiêng nước, (Bởi vì) giai nhân khó mà được gặp lại.) “tỉ tỉ, ngươi thực kì cục, sao lại như thế” – Ngự Tuyết Cơ buồn bực trách mắng tỉ tỉ mình. Lan Cẩm Vân bỏ ngoài tai những lời muội muội trách mắng, tiếp túc rảo bước coi lễ hội. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ “sau đó sao?” – Nhan Nhược Bình lạnh giọng “Long Thượng Lãnh cho ngươi điều tra lam y nương, chính là Lan Cẩm Vân, hai tỉ muội họ là sát thủ, Lan Cẩm Vân – Băng thủ nhân, Ngự Tuyết Cơ – Quái thủ nhân, cả hai ngoài thời gian giết người ra họ hay lui tới Tiêu Thanh quán ăn uống, nên Long Thượng Lãnh sắp đặt nhiều màn tình cờ gặp mặt, sau thời gian dài Long Thượng Lãnh cũng chinh phục được Lan Cẩm Vân, biết Lan Cẩm Vân là sát thủ, muốn rời tổ chức để lấy phu quân phải được đồng ý của Ma chủ – người đứng đầu tổ chức sát thủ của Lan Cẩm Vân, Long Thượng Lãnh ngấm ngầm sắp đặt, thoả thuận với Ma chủ, vì Lan Cẩm Vân, Long Thượng Lãnh tặng Ma Chùy Lưu Tinh, thứ mà cả giang hồ lúc bấy giờ đều ao ước. giang hồ lúc đó có 5 binh khí và 1 ám khí lợi hại: “ dương kiếm, chuỳ lưu tinh, ngọc tâm tiêu, trường đao, phượng tiễn và huyết châm. dương kiếm và trường đao tuỵêt tích nhiều năm, Huyết châm do Tuyệt y quái nhân nắm giữ, phượng tiễn thuộc Hàn Băn cung, ngọc tâm tiêu do sát thủ tâm đắc của Ma Viên Tú Huệ sở hữu, chỉ còn lại Chuỳ lưu tinh nằm trong hoàng cung. Ma rất hài lòng với bảo vật này. Bỏ sát thủ đổi lại thần binh, ai lại nỡ từ chối. Ma để cho Lan Cẩm Vân rời khỏi tổ chức mà thành thân. Tới ngày đại hôn, Lan Cẩm Vân mới biết được là…….khụ khụ khụ” “ho cái gì mau kể tiếp coi” – Nhan Nhược Bình sẵng giọng quát tháo, chuyện hay, lão lại ho, làm tò mò của nàng dâng cao “vâng phu nhân, Lan Cẩm Vân mới biết Long Thượng Lãnh chính là hoàng thượng của Lãnh Long quốc – Lãnh Thượng Long” “hahaha Long Thượng Lãnh – Lãnh Thượng Long, hay hay lắm” – Nhan Nhược Bình ôm bụng cười tới sái quai hàm, chợt nhận ra mình hơi thất thố, nên họ tiếng: “kể tiếp ” “vâng, Lan Cẩm Vân được sắc phong là Lan quí phi” “khoan” “dạ phu nhân” “ đến thế vậy tại sao phong hoàng hậu???” – Nhan Nhược Bình thắc mắc “vì lúc bấy giờ Lãnh Long Quốc có hoàng hậu do chính Thái Hậu sắc phong, là con của thừa tướng đương triều, hoàng hậu đoan trang, hiền thục, thiện lương hoàng thượng thể phế” “à à ra thế, kể tiếp” “dạ, Ngự Tuyết Cơ đành chôn chặt mối tình đơn phương trong lòng, sau khi cưới Lan qúi phi thường xuyên được thị tẩm, 1 năm sau đó Lan quí phi hạ sinh long thai, chính là nhị thái tử, đại thái tử là con của hoàng hậu nương nương, suốt năm sống trong đau khổ, Ngự Tuyết Cơ hay lén vào cung lấy cớ thăm tỉ tỉ mục đích là muốn gặp hoàng thượng. Nhưng sau khi biết tỉ tỉ mình mang thai nàng rất đau lòng, nay tỉ tỉ lại sanh hạ long thai, nàng càng đau đớn hơn, nàng đành nước cờ, nàng nhờ bằng hữu thân thiết thuộc Lãnh y vệ hay kề cận bên hoàng thượng hạ xuân tình vào trà và để hoàng thượng dùng trước khi sang Lan Ngọc cung của Lan quí phi thị tẩm, xuân tình phát tác Ngự Tuyết Cơ lẻn vào và trải qua đêm hoan ái mây mưa với hoàng thượng. Hoàng thượng dùng 10 hòm vàng tặng cho Ma chủ bất đắc dĩ đành phong Ngự Tuyết Cơ thành Ngự phi. Vốn Ngự Tuyết Cơ là 1 sát thủ được xem trọng cho lắm. Võ công cũng mấy cao như tỉ tỉ của mình, 10 hòm vàng Ma chủ đồng ý. Lan quí phi biết được muội muội mình cũng được phong phi, ngược lại oán mà rất vui. Nhưng từ ngày hôm đó, hoàng thượng càng thị tẩm đều hai vị nương nương, hoàng thượng muốn tỉ muội bất hoà. Sau thời gian dài cuối cùng Ngự phi thụ thai. 3 tháng sau, bát canh dâng tới cung tỳ là do Lan quí phi tẩm bổ cho Ngự phi, Ngự phi uống xong thai hư” “do Lan Cẩm Vân hạ sao?” – Nhan Nhược Bình suy tư “hoàng thượng cho người điều tra, tìm ra được đầy đủ chứng cớ, qua chuyện đó, cũng làm cho tình của hoàng thượng đối với Lan quí phi giảm. Ngự phi nghĩ rằng hoàng thượng quá thiên vị tha cho Lan quí phi, Ngự phi ngậm bồ hòn làm ngọt hoà giải với Lan quí phi, tình tỉ muội giữa hai người tốt đẹp như trước, Ngự phi còn đặc biệt chăm sóc nhị hoàng tử cho tới 3 năm sau, vào đêm trăng sáng như hôm nay, chuyện gì đến rồi cũng đến……………….” ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ 13 năm trước “ngươi dám hạ độc ta, người đâu người đâu?” “toàn bộ người ở đây đều bị ta hạ độc rồi, ai đến đây hộ giá đâu, Lan Cẩm Vân, ngươi may mắn, ta biết trước hạ độc ngươi dễ, 3 năm này ta ngậm đắng nuốt cay tu luyện võ công, hôm nay là ngày giỗ của hài tử ta cũng là ngày chết của ngươi” – Ngự Tuyết Cơ lòng ngập tràn thù hận, cắn chặt môi đến toé máu chỉa thẳng trường kiếm xông tới. Cả hai chiến đấu kịch liệt, cho tới khi Ngự Tuyết Cơ đánh ra chưởng vào ngực Lan Cẩm Vân, Lan Cẩm Vân phất tay áo phóng ra phấn độc, trong lúc Ngự Tuyết Cơ ôm mặt vì đau đớn, Lan Cẩm Vân cũng đánh chưởng vào ngực Ngự Tuyết Cơ. Cả hai văng xa ra, nằm bệch xuống đất. Chưởng lực của Lan Cẩm Vân vô tình đánh trúng vào yếu huyệt của Ngự Tuyết Cơ làm võ công Ngự Tuyết Cơ bị phế. “ta biết ngươi đến, ra đây ngay” – Ngự Tuyết Cơ hét lên. Từ mái nhà, thân ảnh che mặt phi ra. Đến bên Ngự Tuyết Cơ vận khí truyền cho nàng. “mau đỡ ta dậy” – Ngự Tuyết Cơ được thân ảnh dìu lại nơi Lan Cẩm Vân nằm “ta hề hạ độc trong canh, muội muội tin ta” – Lan Cẩm Vân thều thào “xảo ngôn, tiện tì, CHÁT!!!! CHÁT!!! CHÁT!!!!” – Ngự Tuyết Cơ tát Lan Cẩm Vân tới khi hai má sưng đỏ, khoé miệng máu rỉ ra, sau đó Ngự Tuyết Cơ dùng kiếm rạch nát mặt, đập nát tứ chi của Lan Cẩm Vân. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ “cũng là ác, sau đó sao” – Nhan Nhược Bình lạnh giọng “sau đó nhị hoàng tử từ bụi cây chạy tới la hét: “nương….tỉnh lại….nương”. Ngự Tuyết Cơ bảo thân ảnh đó giết chết nhị hoàng tử rồi nàng ngất xỉu” “ngươi có giết đứa trẻ ?” – Nhan Nhược Bình khẽ cười “phu nhân, sao lại hỏi…….” – Cổ Khang Nam giật mình “ngươi kể mạch vậy, ta nghĩ ngươi chính là thân ảnh đó, cũng là ngươi hạ xuân dược” – Nhan Nhược Bình lại cười khẽ “phu nhân thông minh…” “còn phải , ta thông minh, chẳng lẽ ngươi thông minh, kể tiếp , đừng bày đặt nịnh hót” – Nhan Nhược Bình nhếch miệng cười khẽ “vâng, sau đó có lão bà chạy ra cản trước kiếm của ta, quì lạy van xin ta hãy tha cho nhị hoàng tử, có giết hãy giết bà ấy. Ta vốn ngay từ đầu muốn lộ mặt, nhưng bị phát , đành phải ra. ra lão bà ấy và nhị hoàng tử chứng kiến tất cả, lão bà ngăn cho nhị hoàng tử ra, nhưng tới phút cuối, nhị hoàng tử vùng ra chạy tới. Ta giết nhị hoàng tử, ta đem Ngự Tuyết Cơ rời . Cổ Tuyệt cốc này là của phụ thân ta dựng nên, ta tay chăm sóc Ngự Tuyết Cơ, nàng dung nhan bị huỷ và vốn cứ nghĩ ta giết chết nhị hoàng tử, nên sống trong mật thất này, muốn bước ra, phu nhân chuyện sau đó ta chắc cần kể” – Cổ Khang Nam đau xót kể lại “ngươi rất Ngự Tuyết Cơ?” “đúng thưa phu nhân, ngay từ đêm lễ hội, hoàng thượng và ta gặp 2 tỉ muội nàng, ta nàng” “vậy tại sao giờ nàng ta chết, ngươi tự tử chết theo nàng ta” – Nhan Nhựơc Bình hàm ý đầy châm chọc “ta………” – Cổ Khang Nam cứng họng “ra là vẫn sợ chết” – Nhan Nhược Bình ngẩng mặt lên cười lớn <img title="chìu lưu tinh" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/chc3acu-lc6b0u-tinh.jpg?w=490&h=367" alt="" width="490" height="367" /> (các tềnh êu à, đầy là Chuỳ lưu tinh, ta kiếm được hình của dương kiếm như ta tả nên các tềnh êu hãy để trí tưởng trượng bay xa nhá, các hình khác ta post sau, các tềnh êu nhiều nhiều)
CHƯƠNG 14: <img title="79f0f736afc379316c642089ebc4b74543a91105" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/79f0f736afc379316c642089ebc4b74543a91105.jpg?w=490&h=784" alt="" width="490" height="784" /> “ngươi rất Ngự Tuyết Cơ?” “đúng thưa phu nhân” “vậy tại sao biết nàng ta chết, ngươi tự tử chết theo nàng ta, ngươi hẳn phải đau lòng lắm” – Nhan Nhựơc Bình hàm ý đầy châm chọc “ta rất đau lòng nhưng ta….ta………” – Cổ Khang Nam cứng họng “ra là vẫn sợ chết” – Nhan Nhược Bình ngẩng mặt lên cười lớn “phu nhân….ta…….” – Cổ Khang Nam như muốn giải thích, nhưng lời vừa đưa ra tới miệng quay trở lại não của lão ngay, biết giải thích ra sao, thế nào, những lời Nhan Nhược Bình đánh trúng ngay vào tim đem của lão. Lão rất sợ chết. kẻ từng là người trong Lãnh y vệ, hầu cận bên hoàng thượng Lãnh Thượng Long, tại lại là cốc chủ Cổ Tuyệt cốc nhưng vẫn là người trần mắt thịt, vẫn sợ cái qui luật vốn định ra sinh – lão – bệnh – tử. “câm họng ” – Nhan Nhược Bình lúc này còn cười nữa, nàng ngắm mắt lại, trầm ngâm suy tư, bao nhiêu lời tràn ngập trong đầu nàng: “Lãnh Thiên ra tay với Ngự Tuyết Cơ như vậy, hẳn nào Lãnh Thiên là nhị hoàng tử……nếu phải nhị hoàng tử, Lãnh Thiên đâu cần ra tay độc ác như vậy…….tính qua tính lại năm nay 19 tuổi, nếu như thế, năm đó là tiểu oa nhi 6 tuổi, 1 đứa trẻ 6 tuổi mà chứng kiến cảnh nương mình bị sát hại, thương tâm, cái chết của nương in sâu vào tâm trí , khiến 1 đứa trẻ 6 tuổi lại có thể nhớ chính xác kẻ thù của mình, nhớ chính xác cực kì chính xác……. khoan……khoan , cho dù có nhớ cũng là điều đương nhiên, vì suốt 3 năm Ngự Tuyết Cơ cùng nương chăm sóc , kệ cần , nhớ mặt ả là lẽ đương nhiên, nhưng qua 13 năm rồi, dung nhan ả bị huỷ, sao vẫn có thể nhận ra, Lãnh Thiên tài tới vậy hay sao???????………còn 1 chuyện khó lí giải, nếu quả nương hạ độc để huỷ bào thai của Ngự Tuyết Cơ, tại sao khi ả làm hoà, Lan Cẩm Vân vẫn vui vẻ chấp nhận, vẫn để Ngự Tuyết Cơ bên cạnh hài tử của mình, chẳng lẽ bà ta muốn làm vơi nỗi đau của Ngự Tuyết Cơ……..nếu như thế vậy trường hợp thứ hai là có kẻ gián tiếp gây ra, nếu như thế, kẻ nào được lợi lớn nhất trong chuyện này……..?” “phu nhân, phu nhân………” – Cổ Khang Nam thấy biểu biến hoá khuôn mặt của Nhan Nhược Bình làm lão vô cùng lo lắng. Lo cho Nhan Nhược Bình. Ồ , lão lo sợ phải hay phải Nhan Nhược Bình nghĩ cách giết lão. trầm mặc với hàng đống câu hỏi, bị Cổ Khang Nam lôi lại tại khiến nàng khỏi bực bội, nàng quát lên: “kêu cái quái gì, ta cắt lưỡi ngươi cho chó ăn à” “phu nhân tha mạng, xin phu nhân tha mạng” – Cổ Khang Nam van nài “lão già thúi, Lan Cẩm Vân hẳn đẹp lắm đúng ?” “nàng quả là mỹ nhân thưa phu nhân” “so với Ngự Tuyết Cơ?” “đẹp hơn Tuyết Cơ thưa phu nhân” “ngươi nghĩ xem, 13 năm sau cái chết của Lan quí phi ngồi ngai vàng cho tới bây giờ hẳn hoàng đế Lãnh Thượng Long đau buồn lắm” – Nhan Nhược Bình tuy hỏi mà phải hỏi, đây vốn là lời đồng cảm với Lãnh Thượng Long mà Nhan Nhược Bình buột miệng phát ra “phu nhân, hoàng đế tại phải Lãnh Thượng Long, phu nhân phải người Lãnh Long quốc sao?” – Cổ Khang Nam ngạc nhiên “ phải rồi sao, ngươi quản cả việc ta là người nước nào sao?” –Nhan Nhược Bình lạnh giọng “ có phu nhân, nếu phu nhân là người nứơc khác hẳn cũng nghe đại danh nổi tiếng của hoàng đế và vương gia Lãnh Long quốc chứ” – Cổ Khang Nam càng ngạc nhiên hơn “ hết ý tứ ” – Nhan Nhược Bình hừ tiếng “ tại là triều đại do hoàng đế Lãnh Hàn trị vì. Sau khi cư ở Cổ Tuỵêt cốc, ta có cho người theo dõi tình hình được biết sau cái chết của Lan quí phi, hoàng đế Lãnh Thượng Long đau khổ khôn nguôi, quá đau lòng, hoàng đế Lãnh Thượng Long truyền lại ngôi cho đại thái tử Lãnh Hàn khi ấy 9 tuổi, còn nhị hoàng tử khi ấy 6 tuổi được phong là Lãnh Vương gia. Hoàng hậu lên ngôi Thái hậu cùng Thái hoàng Thái hậu buông rèm chấp chính cùng hoàng đế tuổi. 6 năm sau đó, khi ấy ngài được 15 tuổi, tự mình trị vì đất nước, đưa đất nước ngày phát triển phồn vinh hưng thịnh như giờ” – Cổ Khang Nam chậm rãi giải thích “nhị hoàng tử tên là gì?” “dạ phu nhân nhị hoàng tử tên Lãnh Thiên” – Cổ Khang Nam thành đáp “hahaha, quả đúng như thế, ta thông minh, hahaha” – Nhan Nhược Bình lại cười lớn “phu nhân, những gì ta biết ta thành , xin phu nhân tha mạng….” – Cổ Khang Nam van nài dập đầu cầu xin. “ở đây có cái lu nào to hả Cổ Khang Nam?” “dạ ở nhà bếp có mấy cái lu đựng nước, biết phu nhân cần để làm chi” – Cổ Khang Nam vẫn thành hỏi (fox: ta cũng muốn biết, chị ơi ~ NNB: theo ta biết “ cười gian” ~ fox: “hí hửng chạy theo”) “đứng đó chờ ta” – Nhan Nhược Bình điểm huyệt lão Nhan Nhược Bình hừ tiếng, bước ra ngoài, đóng cửa lại Nhà bếp Nhan Nhược Bình qua lại, chọn được 1 cái lu ưng ý, nàng đổ hết nước bên trong . Đem cái bao để ở trước cửa thư phòng theo, Nhan Nhược Bình mở ra, trút tất cả vào: “con nào bò ra ngoài, ta nướng ăn, nghe ?” (fox: chị chuyện với súc vật cơ à ~ NNB: thế rồi làm sao, BIẾN) Nhan Nhược Bình trở về thư phòng lôi Cổ Khang Nam đến nhà bếp. “Cổ cốc chủ, ta dùng kiếm hay ngọc tâm tiêu để giết ngươi, chặt chân, cắt lưỡi ngươi, nhưng ngươi phải ngồi trong lu xám hối tội lỗi của mình, nghe chưa?” – Nhan Nhược Bình vỗ vỗ vai , nghiêm mặt “vâng phu nhân” “Cổ Khang Nam, nhìn ta có đẹp ?” – Nhan Nhược Bình lạnh giọng hỏi “dạ đẹp ạ” “bước vào lu ” – Nhan Nhược Bình hừ 1 tiếng, sẵng giọng ra lệnh Cổ Khang Nam xoay người, bước vào trong lu vẫn hay biết sau lưng lão có người miệng bắt đầu nhếch lên nở nụ cười quỉ dị. “Á aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa” – Tiếng thét chói tai của Cổ Khang Nam, đau đớn cùng cực, thà nhát chém chết , nhưng đây lại chết cách từ từ, dưới chân và thân dưới bị trăm con độc xà tận sức cắn. Nhan Nhược Bình móc trường kiếm lại, lại nở nụ cười, sau đó đưa kiếm lên, ánh quang của kiếm phát ra, chỉ thấy mặt đất có thứ gì vừa đáp xuống. “aaaaaaaaaaaaaaaaaaa, ngươi ngươi hứa giết ta, tiện nhân khốn, tiện nhân khốn, giữ lời, ngươi vì lẽ gì? tiện nhân” – Cổ Khang Nam **** rủa trong đau đớn. Nhan Nhược Bình vỗ vỗ má lão, cười khanh khách và : “ân, thứ nhất ta đâu dùng trường kiếm hay ngọc tâm tiêu giết ngươi, ta có chặt chân ngươi. Thứ hai bất quá ta chọc mù mắt ngươi, vì ngươi biết thưởng thức, phu quân ta rất là đẹp, nhưng ngươi lại giảm vẻ đẹp của ta xuống, ngươi chỉ ta đẹp, thứ ba người **** ta, nhưng ta cắt lưỡi cắt lưỡi, ta rất giữ lời. Thứ ba, đáng lẽ khi ta hỏi Ngự Tuyết Cơ có đẹp hơn Lan Cẩm Vân hay , ngươi nên trả lời là đẹp hơn, đối với người mình nên khen hiểu chưa?, thứ tư ta chưa từng mở lời vàng ngọc ta chết cho người, hahaha và thứ năm để ta ngươi biết chuyện rất vui…..đó là Độc Lãnh tên là Lãnh Thiên, bây giờ hiểu cái giá mình phải trả rồi chứ, nào hét nữa , hét nữa , hét lớn lên, nghe tai, hảo hảo hảo” (NNB: *cầm trường kiếm quơ quơ* , ta đẹp ? ~ fox: chị rất đẹp, cực kì đẹp ~ NNB: ? ~ fox: *gật đầu lia lịa* ~ NNB: có thế chứ) Nhan Nhược Bình thích chí, cảm thấy sảng khoái vô cùng…….. <img title="1311492723498179142_574_574" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/1311492723498179142_574_574.jpg?w=490&h=367" alt="" width="490" height="367" /> (các tềnh êu à, Lan Cẩm Vân – Lan quí phi – nương của Lãnh Thiên ca ca đó, đẹp thế hèn chi sanh hạ soái ca) “á, giật mình chết ta, người làm cái gì mà đứng như trời chòng ở cửa thế, trời chưa sáng mà, sao ngủ tiếp” – Nhan Nhược Bình vừa mở cửa phòng bước vào đụng ngay ngực của Lãnh Thiên “ta đứng đợi nương tử về, nương tử bảo ngắm trăng mà sao giờ này mới về?” – Lãnh Thiên xoa xoa trán cho Nhan Nhược Bình, kéo lại giường ngồi, ôn nhu hỏi nàng. “vương gia, ngài lo lắng cho ta sao, hắc hắc” – Nhan Nhược Bình nhéo nhéo mấy cái vào má Lãnh Thiên “vương gia…….sao nương tử biết……..” – Lãnh Thiên kinh ngạc “haizzz ta cũng ngốc, ngươi họ Lãnh, đây là Lãnh Long quốc, mấy ai dám lấy họ Lãnh, trừ phi là hoàng thân quốc thích. Ta là……ta là hỏi Cổ Khang Nam mọi chuyện” – Nhan Nhược Bình thở dài mấy tiếng “sao? Lão, lão biết” “ân, ngươi chắc quên kẻ che mặt đưa Ngự Tuyết Cơ rời chứ?” “, là lão?” “ân, chính là lão, ta xử đẹp lão rồi, ta có vài thắc mắc hỏi ngươi, đụng tới vết thương của ngươi chứ?” – Nhan Nhược Bình trưng bày vẻ mặt cún con ra “ta giết xong ả phụ đó, ta cảm thấy thoải mái, nương tử cứ hỏi” “ân, sao ngươi nhận ra Ngự Tuyết Cơ, 13 năm rồi còn gì, bà ta hẳn già , mặt vốn bị huỷ nữa?” “khi ta bước tới mật thất, cảm giác căm phẫn trực trào, nếu nương tử đối mặt với kẻ mà nương tử hận thù suốt mười mấy năm qua, nỗi thù hận khắc sâu vào tâm trí dù cho kẻ thù có hoá ra bộ dạng gì chăng nữa, nương tử vẫn nhận ra. Và ta càng khẳng định chắc chắn khi tay phụ có vết bớt, có hoá thành tro ta cũng nhận ra” – Lãnh Thiên gằn giọng Nhan Nhược Bình chăm chú lắng nghe, bất giác trong đầu chùn xuống rơi vào trầm mặt: “có nên cho nghe về suy nghĩ của ta, kẻ thứ ba gián tiếp gây ra, nên ….” “nương tử, nương tử…….nương tử” “hả? gì gì” – Lãnh Thiên thành công trong việc kéo Nhan Nhược Bình về với tại “nàng trầm tư gì thế? ta biết” “muốn biết?” – Nhan Nhược Bình nhếch miệng cười khẽ “ân” – Lãnh Thiên gật đầu lia lịa Nhan Nhược Bình kéo vành tai của Lãnh Thiên lại sát khuôn miệng đào của nàng, thổi thổi mấy cái làm khuôn mặt Lãnh Thiên đỏ lên, nàng chậm rãi : “ngươi là vương gia, ta nghĩ hẳn ngươi giàu lắm, tiền của người là của ta tất” xong Nhan Nhược Bình đẩy Lãnh Thiên ra ôm bụng cười, bỏ lại Lãnh Thiên giơ nguyên khuôn mặt hoá đá ra, nghẹn họng thể được lời nào. “sao, biểu tình khuôn mặt ngươi có ý tứ gì” – Nhan Nhược Bình ra vẻ uỷ khuất, hức hức mấy tiếng “ nương tử, tất cả là của nương tử, bao gồm cả ta” – Lãnh Thiên cười sủng nịnh, cầm bàn tay thon dài của Nhan Nhược Bình đặt lên ngực mình, ngay vị trí của trái tim đập liên hồi. Nhan Nhược Bình bất giác đỏ mặt, cúi đầu cười cười “nương tử, đỏ mặt kìa, đáng quá, cho ta hôn cái” – Lãnh Thiên cười sáng lạng, chu môi đưa vào sát mặt Nhan Nhược Bình. BỊCH!!! Nhan Nhược Bình co chân cước đạp Lãnh Thiên bay xuống đất, trợn mặt hét lên: “còn chu môi hôn ta, ta cắt…..của ngươi” dĩ nhiên quên đưa tay lên diễn ta cho ăn ý với lời của mình. “nương tử, ta dám, ta dám” – Lãnh Thiên tỏ vẻ uỷ khuất, đưa hai tay lên ý đầu hàng. “ta muốn tắm” “ân ta tắm cho nương tử” “ngươi muốn ta cắt……” “, ta chuẩn bị nước tắm cho nàng, nương tử đợi chút” – Thấy Nhan Nhược Bình lại giơ tay lên biểu thị, Lãnh Thiên chạy nhanh ra khỏi phòng. Ngâm mình trong bồn nước, Nhan Nhược Bình cảm thấy thoái mái dễ chịu vô cùng, chợt nhớ tới mấy hành động của Lãnh Thiên, môi biết lúc nào nở ra nụ cười, trong lòng thầm nghĩ: “thôi ta tìm cơ hội và thời gian thích hợp tự điều tra vậy, cứ để an nhàn , 13 năm đủ khổ rồi, bất quá toàn bộ tiền bạc của cùng với số đậu hũ người , coi như thưởng cho công sức vàng ngọc của ta, hắc hắc…………” oaoaoaoa, cái chương này dài khiếp *đưa tay lên trán vuốt vuốt mồ hôi(