CHƯƠNG 5: <div> <img title="tfhtfhf" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/05/tfhtfhf.jpg?w=490&h=306" alt="" width="490" height="306" /> XOẠT!!! Bốn phía trong rừng cây xuất khoảng gần 10 hắc y nam tử, tên hung hăng :”Độc Lãnh, hôm nay là ngày tàn của ngươi” tràng cười lạnh băng phát ra bên trong cỗ xe ngựa, tiếng cười tràn ngập cuồng ngạo theo sau : “Chỉ bằng các ngươi?” Kiếm quang từ bốn phía nhắm thẳng cỗ xe ngựa hướng tới. Hai thanh y nam tử ngồi trước xe ngựa phi thân lên, rút ra 2 trường kiếm xông thẳng vào đám hắc y. Mâu quang tràn ngập, tiếng thét khắp nơi,gió kẽ rít lên từng cơn từng cơn mang theo vị tanh của máu. mặt đất lúc này thi thể ngổn ngang, nát nhão, tứ chi rời rạc. “mùi của máu thơm” – bên trong cỗ xe ngựa lại vang lên tiếng lạnh xương trong màn đêm. Dưới ánh trăng sáng tất cả quỉ dị ma mị!!! ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ “Mỏi chết ta, cuối cùng cũng khỏi Nhan quốc, Nhan quốc là nước chỉ biết nộp cống phẩm cho Lãnh Long quốc, là chẳng phải nơi vui, đến Lãnh Long quốc hảo vui hơn nhiều, hắc hắc” – 1 lam y nam tử ôm 1 con cáo cưỡi lưng con bạch mã than thở. suốt 1 ngày 1 đêm cả hai tiến vào lãnh thổ của đại cường quốc – Lãnh Long quốc. Cả hai chân tay bủn rủn vì đói, dọc đường nhấm nháp ít banh bao, mong đến Lãnh Long quốc để ngao du. Phố xá nơi đây nhộn nhịp, cả hai tiến vào quán trọ lớn “ông chủ cho ta phòng trọ” “xin lỗi vị thiếu hiệp đây, ba phòng cuối cùng của bổn tiệm được vị thiếu niên đằng kia thuê cả rồi” Nhan Nhược Bình liếc nhìn ba người. người ngồi hai kẻ đứng. Người ngồi nổi bật thân người khoác lên bạch y vân đạm có khuôn mặt tuấn mỹ, hoàn hảo khiếm khuyết, tóc đen như thác xõa tung vai, tinh điêu tế mài mà ngũ quan sắc sảo, mày giống như kiếm, ánh mắt mơ hồ loé ra ánh sáng quỷ dị mang theo khối hàn khí ngàn năm, con ngươi thâm thúy như màn đêm khẽ híp lại, tay cầm chén rượu nhàn nhã uống. “ê, ngươi lau nước miếng ” – cáo tinh được Nhan Nhược Bình ôm tay cười khinh bỉ. “ là hảo soái ca nga, hèn chi mấy nương xung quanh dòm chằm chằm nãy giờ” Nhan Nhược Bình tiến tới, ngồi xuống trước mặt bạch y nam tử, cười ôn nhu : “chào huynh đài đây, huynh mướn tới 3 phòng hơi dư phải, huynh nhường lại cho ta phòng được , thuộc hạ của huynh có thể ngủ chung phòng mà” Bạch y nam tử nhàn nhã uống rượu chẳng thèm để ý tới. Điều đó làm Nhan Nhược Bình quê và xấu hổ cực kì, nàng tức giận, giựt phắc chén rượu tay bạch y nam tử kia, hung hăng : “ngươi bất lịch a, thấy ta chuyện với ngươi sao” Bạch y nam tử nhếch mép cười khinh bỉ, gằn lên tiếng: “CÚT” Nhan Nhược Bình tối sầm mặt lại, giận quá hoá điên, cầm lấy chén rượu tạt ào vào mặt bạch y nam tử. Bạch y nam tử hai mắt mở , nhìn Nhan Nhược Bình, hàn khí tăng lên gấp bội, khiến trong quán trọ lãnh lẽo như mùa đông. Miệng khẽ nhếch lên: “GIẾT”. Ngay lập tức 1 thanh y nam tử rút kiếm ra nhắm thẳng vào Nhan Nhược Bình đâm tới. Nhan Nhược Bình tuy trong mình mang đầy nội công nhưng vốn dĩ chưa từng đánh nhau lần nào, nên chật vật né tránh. Nhan Nhược Bình vội rút trường kiếm ra chống đỡ, nhưng chẳng mấy chốc trường kiếm bị thanh y nam tử hất văng, thanh y nam tử tăng nội lực lên kiếm nhắm Nhan Nhược Bình chút lưu tình chém tới. Tay Nhan Nhược Bình chẳng may lãnh phải 1 nhát kiếm. Nhan Nhược Bình máu dồn lên đại não, lập tức triệu tập nơron thần kinh phân tích tình hình: “dùng karate, Taekwando quật ngã …. được, chưa đụng tới thân thể là bị kiếm chém nát bấy rồi, phải rồi ngọc tâm tiêu, hướng tới mà thổi……lão thiên phù hộ cho con nga….” Nhan Nhược Bình nhảy lùi về sau 3 bước móc ra ngọc tâm tiêu khí tụ đan điền, tay vận nội công hướng thẳng thanh y nam tử mà thổi. Thanh y nam tử được thế xông thẳng tới chợt dừng lại, thanh kiếm tay rung lên, thanh y nam tử ra sức chống cự 1 hồi thổ ra 1 ngụm máu tươi “DỪNG LẠI” – 1 thanh lạnh lẽo vang lên. Nhan Nhược Bình và thanh y nam tử bị thanh này làm cho bất ngờ, dừng tay quay về phía giọng “Chủ nhân, thuộc hạ bất tài” – thanh y nam tử quì xuống Bạch y nam tử đứng lên tiến lại gần Nhan Nhược Bình. Nhan Nhược Bình càng lùi về sau, tới khi đụng trúng bức tường, bức bách : “sao đây….ngươi….ngươi muốn gì đây, muốn giết ta hả tên hỗn đản. Bạch y nam tử nhìn Nhan Nhược Bình nở 1 nụ cười ôn nhu rực rỡ “ngủ chung phòng với ta, nương tử” chỉ có Nhan Nhược Bình trố mắt, 2 vị thanh y nam tử và cáo tinh cũng sửng sốt đầy kinh ngạc trước lời của bạch y nam tử. Họ nghe lầm chăng, tai họ có vấn đề chăng “ngươi….là ngươi giỡn hay đùa thế hay não ngươi hỏng mất rồi” – Nhan Nhược Bình chỉ tay vào mặt bạch y nam tử sẵng giọng Bạch y nam tử vẫn như cũ nhìn chằm chằm Nhan Nhược Bình, đôi mày kiếm chợt nhíu lại làm cho người đối diện có cảm giác lo sợ, biết bạch y nam tử làm gì và làm gì. Lòng Nhan Nhược Bình lúc này đầy tò mò, lo lắng, kinh ngạc, thấp thỏm chờ đợi, biết muốn cái gì với mình, xử mình ra sao, bất quá muốn giết nàng chống đỡ, đỡ nổi 36 kế chạy là thượng sách. Nhan Nhược Bình nâng cánh tay ngọc ngà của mình lên chỉ về bên trái la lên Á!!!. Mọi người theo phía tay nàng chỉ dời ánh mắt tập trung qua. Được thuận thế nàng lách người sang phải chạy. Nhưng vừa lướt qua bạch y nam tử cánh tay ấm áp đặt ngay bụng nàng, tiếp theo sau đó nàng thấy mình ở vai bạch y nam tử. Nàng vùng vẫy, đạp đạp, đôi tay liên tục đánh vào lưng bạch y nam tử nhưng tài nào thoát được. “hỗn đản, biến thái, vô lại, bỏ ta xuống, làm cái gì thế, thả ta ra” – Nhan Nhược Bình la hét ầm ỷ Bạch y nam tử rằng vác nàng lên thẳng phòng trọ, quăng nàng lên chiếc giường. Nhan Nhựơc Bình sợ hãi túm ngay lấy chăn ôm trước ngực, sẵng giọng : “nam nam thọ thọ bất thân, ta là nam tử ngươi cũng là nam tử, đừng có giở trò biến thái nha, ta biến mặt của ngươi khắp chỗ đều là hoa à” (ý là tát đó) (fox: *cười té ghế* chị nghĩ chị làm được hả? ~ NNB: *cầm ngọc tâm tiêu* ~ fox: xách váy chạy…) Bạch y nam tử bước tới bàn ngồi nhắm nháp tách trà xong liền nở nụ cười sáng lạn, sáng như tuyết mắt thẳng tắp nhìn Nhan Nhược Bình chăm chú, chút cũng lấy uy hiếp của Nhan Nhược Bình để ở trong lòng. Nhan Nhược Bình mặt giãn ra nuốt mấy ngụm nước miếng“người này lớn lên hại dân hại nước làm cho ta muốn phạm tội quá…..quái, nghĩ bậy bạ gì thế, như muốn ăn ta, ta sao lại muốn ăn ngược lại ” – Nhan Nhược Bình ngoe nguẩy lắc lắc cái đầu. Bạch y nam tử chăm chú dòm những biến đổi phong phú gương mặt nàng “nương tử đáng a, ngươi nghĩ cái gì thế, cho phu quân nghe với” “ai là nương tử của ngươi, ngươi biến thái hả, ta là nam nhi, ngươi lại gọi nam nhi làm nương tử, thấy mình thần kinh hả?” Bạch y nam tử đến bên nàng, cúi xuống, mắt xếch hẹp dài chứa đựng ôn nhu, ghé sát bên tai nàng, nhàng mà : “ngọc tâm tiêu nữ thổi, nam thể, nương tử là nam mà cũng thổi được, là lạ nhỉ” hơi thở bạch y nam tử phả ra như cái hôn phảng phất bên má nàng làm Nhan Nhược Bình mặt bất giác đỏ lên, lấy tay đẩy bạch y nam tử ra, lắp bắp : “ngươi……ngươi” “nương tử người thơm quá nha” – bạch y nam tử nũng nịu , mục quang trong mắt chợt loé lên, ôm chầm lấy nàng, để hai gò má hồng hào của nàng ghé vào trước ngực mình, dùng sức cọ xát, mắt nheo lại, ánh mắt dày mơ hồ thấy có chút nhuệ quang. Nhan Nhược Bình ba tiếng đẩy bạch y nam tử ra: “tránh xa ta raaaaaaaaa” Chỉ thấy lúc này mặt bạch y nam tử đỏ ửng 5 đầu ngón tay “nương tử, ra tay mạnh quá nương tử” – bạch y nam tử uỷ khuất “ngươi…..là ngươi trở lại đằng kia ngồi , chúng ta có gì từ từ , đừng làm ta sợ nga” –Nhan Nhược Bình liếc thấy bạch y nam tử nghe lời nàng bước lại bàn ngồi, nhưng nàng vẫn trung thành với chiếc chăn trong tay, thụt sát vào bên trong giường, nhìn xong, nàng hít hơi sâu, : “thứ nhất ngươi là ai? thứ hai sao lại biết cây tiêu của ta là ngọc tâm tiêu? thứ 3 ngươi ngọc tâm tiêu nam thể thổi là ? thứ 4 ai với ngươi ta là nương tử của ngươi? Ta đây phải nương tử của ngươi, là ngươi đùa hay giỡn hả?, thứ 5 ngươi có chịu nhường cho ta 1 phòng ” Bạch y nam tử cười híp mắt trả lời “nương tử à, thứ nhất ta tên Lãnh Thiên, thứ hai giang hồ cây tiêu có thể sát thương đối phương chỉ có đó là ngọc tâm tiêu của nữ sát thủ Viên Tú Huệ, thứ ba đúng là ngoài nữ ra nam thể thổi ngọc tâm tiêu được, thứ 4 ngươi là nương tử của ta do ngươi hảo thơm ta thích, thứ 5 nàng là nương tử ta tất dùng chung phòng với ta, cần gì nhường hay nhường” (fox: từ giờ ta gọi soái ca ý là Lãnh Thiên nha “chùi nước miếng dòm soái ca”) Nhan Nhược Bình ánh mắt thầm trầm nhìn nghĩ thầm: “chà chà, tên này hảo đẹp trai nha, bất quá làm nương tử của cũng thiệt thòi gì, xuyên qua mà tha hồ được ăn đậu hũ, thiên gia gia người chiếu cố ta nga, hắc..hắc nhưng mà…….” “này muốn ta làm nương tử, ngươi có tiền để nuôi ta ” – Nhan Nhược Bình chuyển từ thái độ thô lỗ sang cực ôn nhu, cười cười hỏi Lãnh Thiên sững sỡ rồi lại híp mắt cười: “nương tử à, nuôi ngươi thành heo cũng khó với ta, ngươi tên gì vậy nương tử” Nhan Nhược Bình hí hửng, khoan khoái : “Nhan Nhược Bình, nga, ngươi là tướng công của ta, nhưng chúng ta ngủ chung giường” (fox: “chỉ chỉ tay” chị nha, thiếu chồng hay gì mà nhận soái ca của e làm chồng mau thế hử, chừa đậu hủ e ăn với ~ NNB: “rút trường kiếm chỉa thẳng mặt” đậu hũ tất cả của ta, muốn ta chạm khắc mặt ngươi , CÚT ~ fox: “chấm chấm nước mắt”) “sao vậy nương tử, ngươi sợ ta ăn thịt ngươi à, ta tuy muốn nhưng đâu” – Lãnh Thiên uỷ khuất nhìn nàng “ngươi….ngươi cái gì hả, chưa thành thân miễn ngủ chung, ngươi ra cho ta ngủ ta buồn ngủ lắm rồi” – Nhan Nhược Bình bặm môi trợn mắt nhìn Lãnh Thiên Lãnh Thiên gật đầu bước ra. Nhan Nhược Bình lăn ra ngủ như chết. Sáng hôm sau “nương tử à, dậy , dậy ” “um um , ngủ tí…..đừng phá biến chỗ khác” “nương tử dậy là ta tắm giúp nương tử đấy” Nhan Nhược Bình mở căng mắt, kinh hãi bật dây, thấy Lãnh Thiên ngồi bên giường, ánh mắt tràn đầy ôn nhu, cười cười nhìn nàng. Nhìn lại phía sau Lãnh Thiên thấy thùng nước to “nương tử à, muốn ta tắm giúp ngươi ?” BA!!! Nhan Nhược Bình đánh vào đầu Lãnh Thiên trợn mắt quát tháo: “ngươi, mới sáng sớm tắm cái gì, phá ta ngủ, còn đòi tắm giúp ta đánh chết ngươi” “nương tử à, đau đấy, nương tử à mặt trời lên cao rồi, nương tử tắm thay y phục nữ nhân rồi ra ăn sáng với ta” “hừ….ra ngoài ta tắm rồi ra….ngươi phiền phức” Lãnh Thiên đứng dậy, ôn nhu xoa đầu Nhan Nhược Bình mấy cái rồi bước ra.
CHƯƠNG 6: Pox <img title="1311411345953635456_574_574" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/05/1311411345953635456_574_5741.jpg?w=490&h=490" alt="" width="490" height="490" /> Cáo tinh Mất khoảng gần nửa canh giờ, từ bậc thanh bước xuống thiếu nữ với gương mặt trắng hồng xinh đẹp,như đóa hoa còn chớm nụ hàm tiếu, bao nhiêu nét tươi trẻ thanh xuân dường như trong góc mắt đuôi mày. Đôi mắt to trong suốt như dòng suối lạnh, lòng đen đen tuyền óng ánh đầy tinh nghịch, hàng mày phượng phi, miệng đào chúm chím ướt át căng mộng. Bao ánh mắt dưới lầu dòm nàng chăm chú. “ nương xinh đẹp, lại đây ngồi cùng bàn với bọn ta nè” – dưới lầu có hai tên nam tử dòm nàng với ánh mắt thòm thèm, buông giọng đầy cợt nhã cùng dâm ô. giọng băng lãnh vang lên, sát khí ngập tràn: “móc hết mắt bọn chúng”. Mọi người cả kinh, bất giác rụt rè sợ hãi khi thấy hai thanh y nam tử rút trường kiếm ra. “khoan , Lãnh Thiên”- Nhan Nhược Bình chạy lại cản hai thanh y nam tử. Lãnh Thiên quơ tay, hai thanh y nam tử liền rút lại trường kiếm đứng sang bên. Nhan Nhược Bình bước lại bàn của hai nam tử buông lời dâm ô lúc nãy, ánh mắt mê hoặc, tươi cười rạng rỡ “hai vị đại ca đây, uống chút rượu nào” – Nhan Nhược Bình rót ra hai chén rượu cầm lên phớt tay áo đưa cho bọn chúng. Hai nam tử khoái trá cất lên giọng cười ha hả dâm tục cực kì, đón lấy hai chén rượu. Chỉ thấy khi bọn chúng bắt đầu ngửa mặt nâng rượu uống phút chốc khoé mắt Nhan Nhược Bình thu lại hết ý vị mê hồn, hữu trong mắt nàng là ánh nhìn giễu cợt, môi cười ám muội. Sau khi uống cạn chén rượu, cả hai lăn đùng ra, kẻ ôm họng đau đớn, thè ra chiếc lưỡi đầy máu kẻ từ mắt cũng chảy ra nhiều máu. Cả hai hét lên đầy đau đớn, thống khổ. “ta cho hai người sống được chết xong, đáng đời, dám chọc vào nãi nãi ngươi à” – Nhan Nhược Bình hừ tiếng, quay đến bên bàn ngồi đối diện Lãnh Thiên, rằng cầm đũa lên ăn như người sắp chết vì đói, chẳng chút ý tứ e lệ dịu dàng của khuê nữ gì hết “nương tử à, ăn từ từ thôi, ai ăn tranh của ngươi đâu, lát ăn xong chúng ta lên đường nha” – Lãnh Thiên nhìn Nhan Nhược Bình ôn nhu cười làm hai thanh y nam tử xuýt té xỉu. Đây là chủ nhân của họ sao, vị chủ nhân này phải mặt ngoại trừ sát khí trầm, băng hàn lãnh khốc khiến cho những người ở xa ba thước cũng phải run rẩy lên tuyệt nhiên có thứ biểu cảm như giờ. Vốn chủ nhân họ rất thích vị thơm, luôn xem mùi máu là vị thơm thích, khi giết người lúc nào cũng làm đối phương thây nát nhão, máu chạy cạn để mùi máu được gió đưa toàn vẹn mà thưởng thức, giang hồ nghe tới hai từ Độc Lãnh thất sắc, cả kinh, hồn vía bay mất, trong thân thế là Độc Lãnh khi giết người chủ nhân họ luôn đeo cái mặt nạ, ngoài bọn họ ra tuyệt nhiên ai biết mặt của Độc Lãnh, ai mà tình cờ biết được cũng sớm muộn mà chầu Diêm Vương, những người được đích thân chủ nhân họ ra tay giết những kẻ đó tu mấy kiếp mới có cơ hội quí đó (fox: 2 này tự kỉ giúp chủ, kinh )còn đối với nữ nhân cho rằng rất tanh hôi, nên vô cùng khinh thường, kiêng kị ra tay độc ác, tàn nhẫn cớ sao lại tự nhiên có nương tử, cớ sao lại có thái độ biểu cảm như thế kia. khó mà tin được. Mặt trời phải chăng hôm nay mọc hướng Tây. (fox: *khều áo* này soái ca có tin ăn dép hả?, dám chê nữ nhân tanh hôi ~ LT: *nhìn hai thanh y nam tử* GIẾT ~ Nhan Nhược Bình: há há đáng đời nhà ngươi ~ fox: *sợ run, khóc lóc* tha cho ta, ta còn viết ~ LT: CÚT) Nhưng đó chỉ là ý nghĩ của thanh y nam tử, họ nào dám ra, họ chưa có muốn chết, họ là thuộc hạ tâm đắc của y, vẫn muốn phụng y mãi mãi. “nương tử ngươi hảo thơm, hảo đẹp nha” – Lãnh Thiên sủng nịnh nhìn Nhan Nhược Bình “từ nay các ngươi gọi nàng là phu nhân” – thanh lạnh lùng truyền đến như tiếng sét bên tai, khiến người khác khó mà thở nổi. Mấy giây trước chuyện với Nhan Nhược Bình đầy ôn nhu sủng nịnh, chớp mắt cái băng lãnh tràn ngập. “dạ chủ nhân” “các ngươi tên gì thế?” – Nhan Nhược Bình tuy hỏi nhưng miệng vẫn ngồm ngoàm ăn “dạ thưa phu nhân, thuộc hạ là Độc Kiêu, thuộc hạ là Độc Nhẫn” – hai thanh y nam tử khom người cúi đầu hành lễ với nàng “các ngươi có thấy con cáo trắng của ta hôm qua ?” “dạ thưa phu nhân thấy” “quái, nó biến đâu rồi nhỉ” – Nhan Nhược Bình kêu ca, sờ sờ bụng, thấy căng tròn, chóp chép miệng, uể oải vươn vai “no rồi, ta lên phòng thu dọn rồi xuống” – Nhan Nhược Bình quây quẩy quay lưng dời gót lên để lại Lãnh Thiên ngớ mắt nhìn ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Á!!!!! thân ảnh đột ngột nhảy ra trước mặt Nhan Nhược Bình. “làm ta hết cả hồn, ngươi biến đâu từ hôm qua, bây giờ mới chịu chui ra hả, ta bảo ngươi ở dạng cáo, thu lại dạng người, nghe lời hả, để lòi ra hai cái tai với cái đuôi, người khác thấy sao hả?” – Nhan Nhược Bình quát tháo “ta chưa “cắn” vô mặt ngươi, ngươi lại “đớp” lại ta hả, hôm qua phải hay phải nhà ngươi tính bỏ chạy, tính bỏ ta ở lại, ngươi là nữ nhân đáng ghét, ta cứ thích ở dạng này đó, làm quái gì được ta, xin lỗi ta ta trở lại dạng cáo” – cáo tinh tức giận cãi lại. Cả hai cãi qua cãi lại ai chịu nhượng ai, ai cũng đòi mình là kẻ đúng, chợt……. “nương tử, quái quỉ gì thế kia?” – Lãnh Thiên đẩy mạnh cửa bước vào. Vốn nội công thâm hậu nên bước chân tất nhàng, Nhan Nhược Bình vốn cũng thân nội công có thể phát ra người đến, nhưng vì Lãnh Thiên nội công quá mức thâm sâu và nàng vốn dốc toàn lực, căng trợn mắt cãi nhau nên hay biết hề để ý. Toàn bộ thu vào mắt của Lãnh Thiên “ngươi……ngươi ta kêu ở dưới chờ, ai cho lên đây?” –Nhan Nhược Bình bối rối, loại tình huống này biết giải thích ra sao đây “ta lên đây phụ nương tử, tới gần cửa nghe tiếng cãi nhau, nó là ai?”- Lãnh Thiên chỉ tay về cáo tinh Vẫn cứ ngỡ Lãnh Thiên kinh hãi khi nhìn thấy bộ dạng tại của cáo tinh, nhưng , hề, y vẫn thuỷ chung với bộ mặt bình thản, sợ sệt. Nhan Nhựơc Bình cười khổ, biết phải ra sao đây …. “ta là tiểu thần tiên bạch hồ trời, xuống đây chơi, thế nào hả?” “ngươi là con cáo trắng hôm qua nương tử ôm sao?” “đúng vậy” “vậy ngươi nên ở bộ dạng hôm qua , ta muốn người khác kinh hãi ầm ỉ vì ngươi, rất nhức đầu” Cả hai tựa hồ như quen biết, chuyện qua lại tự nhiên, bỏ mặc người đứng kế bên há hốc nhìn “nương tử à, khép miệng lại ” – Lãnh Thiên quay sang nhìn Nhan Nhược Bình cười sủng nịnh “xem ra phu quân ngươi biết ăn hơn ngươi” – cáo tinh nhếch mép cười mỉa Nhan Nhược Bình rồi từ từ hoá thành con cáo trắng . “nương tử à, cần ta phụ gì hả?” “ cần, hứ” – Nhan Nhược Bình tỏ ý hờn dỗi, xách bao lụa thẳng mạch ra ngoài bỏ lại bên trong người cáo cười khổ nhìn nàng.
<div> CHƯƠNG 7: Pox <img title="2c43b09c6c1b0af91cce342245df148b_38456207_026eabe6ddda0746b938209c2" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/05/2c43b09c6c1b0af91cce342245df148b_38456207_026eabe6ddda0746b938209c2.jpg?w=490" alt="" /> Ngồi trong cỗ xe ngựa, Nhan Nhược Bình vén màn cửa dòm ra bên ngoài ngắm phong cảnh cho đỡ chán. “nương tử đẹp quá” Umh “nương tử thơm” Umh “nương tử, ngươi biết hạ độc sao?” Umh “nương tử quen biết Viên Tú Huệ?” Umh “nương tử giận phu quân” Umh “nương tử thèm nhìn phu quân” Umh “nương tử…….” – Lãnh Thiên mắt tràn ngập nước, tựa hồ muốn khóc. “ngươi…là ngươi khóc cái gì, giống con nít quá” – Nhan Nhược Bình khoé mắt ngập ý cười, nàng vốn hết giận, nhưng vẫn cố tình làm lẫy để phá cho vui. “um nương tử ngươi đừng giận phu quân” “umh” Lãnh Thiên sau khi nghe xong mặt mày sáng lạn trở lại, ôm Nhan Nhược Bình cười rạng rỡ. Bỏ lại hai kẻ bên ngoài đánh ngựa kinh hãi vô số. Vừa sáng nay kinh hãi vì chuyện cáo tinh, nay chủ nhân họ đối với phu nhân ôn nhu hết mực, khó tin khó tin “hừ, bỏ ra, ôm cái gì” “nương tử à, ngươi như thế nào quen biết Viên Tú Huệ” “là mẫu thân ta” Nhắc tới Viên Tú Huệ, Nhan Nhược Bình lại nhớ đến lão cha của thân xác này, khỏi cau có rủa thầm: “hoàng đế là những kẻ bạc tình cấp cao, cũng may phu quân nàng phải hoàng đế, nếu HƯU ngay….” “ nhắc chuyện này nữa, ngươi…là ngươi muốn đâu thế?” – Nhan Nhược Bình chẳng muốn nghĩ tới nữa liền chuyển ngay đề tài. Lãnh Thiên nghe xong có chút sửng sốt nhưng thấy có vẻ Nhan Nhược Bình hơi khó chịu khi nhắc tới nên y cũng cho qua, muốn nương tử khó chịu“um nương tử muốn nhắc nhắc, ta là Cổ Tuyệt cốc tìm Quái thủ nhân” – Lãnh Thiên chợt nhíu hai hàng mày lại, phát ra băng hàn cũng sát khí làm Nhan Nhược Bình cảm giác cho chút ổn khác thường: “Quái thủ nhân là ai?” “kẻ thù của ta, lão phụ đáng giết” – Lãnh Thiên trầm giọng. Khuôn mặt thâm trầm suy nghĩ, lãnh khốc lúc lâu sau bất chợt nhìn Nhan Nhược Bình cười sủng nịnh. “nương tử là đẹp, ta muốn ôm nương tử”- Lãnh Thiên quăng cho Nhan Nhược Bình câu đớ hết cả người. Cả hai cười cười khắp dọc đường . Đường mỗi ngày mỗi xóc, lâu lâu dừng lại ăn uống, nghỉ ngơi “chay”, chứ làm gì có nhà trọ nào ở quanh nơi hoang sơ này. Toàn thân Nhan Nhược Bình nhức mỏi, đúng là ngồi xe ngựa chẳng quen tí nào, phải tập phải tập thôi, xuyên qua làm gì có ô tô mà ngồi. được khoảng hai ngày sơn cốc dần ra. Đoàn người ngựa xe tiến sâu vào bên trong cốc toà sơn trang sừng sừng ra. “các ngươi là ai? Sao lại tới đây?” – mấy tên hắc y nam tử từ trong sơn trang bước ra, hùng hổ hỏi “GIẾT” – hàn ý lãnh băng phát ra. Khỏi hỏi ai cũng biết đó là giọng của Lãnh Thiên. Tiếng vừa dứt, Độc Kiêu và Độc Nhẫn rút hai trường kiếm hướng tới “khoan….” “Lãnh Thiên à, từ từ , hỏi cho , ngươi sao thích mở miệng ra là giết quá vậy, để ta hỏi thăm tí” – Nhan Nhược Bình nhón chân lên kéo đầu Lãnh Thiên thấp xuống, ghé tai . Lãnh Thiên quơ tay, Độc Kiêu và Độc Nhẫn thu ngay trường kiếm lại, lui về sau. Nhan Nhược Bình bước vài bước lại, bình thản nhìn mấy hắc y nam tử, nhàn nhạt hỏi: “bọn ta đến để tìm người, các vị chuyển lời dùm”. Thấy nương xinh đẹp lại mở giọng dịu dàng , tên hắc y nam tử quay vào, hồi lâu sau lão nhân gia khuôn mặt điềm đạm, phúc hậu bước ra: “ta là Cổ Khang Nam cốc chủ của Cổ Tuyệt cốc, các vị đây là?” “phải ?” – Nhan Nhược Bình “, kẻ ta tìm là phụ nữ” “xin hỏi các vị đây là ai?” – Thấy các vị khách trước mặt để ý mấy tới mình Cổ Khang Nam giọng hỏi lại “Quái thủ nhân đâu?” – Lãnh Thiên lạnh giọng hỏi “Quái thủ nhân là ai? Ta trứơc giờ chưa nghe tới, các vị là?” – Cổ Khang Nam vẫn giọng đáp lại “Độc Lãnh, có hay giao ra Quái thủ nhân ra?” – Lãnh Thiên phát ra sát khí ngập tràn, tựa hồ muốn phá nát nơi này. Cổ Khang Nam khuôn mặt bất chợt co rúm lại, kẻ mà lão chuyện chính là ác ma Độc Lãnh kẻ khát máu giang hồ, lão cũng vô cùng ngạc nhiên, đây là khuôn mặt của Độc Lãnh sao, bình thường Độc Lãnh hay đeo mặt nạ mà, có là Độc Lãnh , lão cũng hơi hơi phân vân nhưng liếc nhìn thấy khuôn mặt tuyệt băng hàn ngàn năm, sát khí nồng đậm đến nghẹt thở thế kia, chắc là đúng rồi, với lại ai dám tự nhận mình là Độc Lãnh chứ, lão ngay lập tức trấn tĩnh lại và : “ra là Độc Lãnh, đến tệ xá quả quí hoá cho Cổ Khang Nam ta, nhưng Quái thủ nhân ta đây biết là ai” – Cổ Khang Nam điềm tĩnh , tựa hồ hề dối gạt. Lãnh Thiên quan sát lão hồi lâu, lạnh giọng : “kêu tất cả nữ nhân trong cốc ngươi ra” “được, Độc Lãnh , lão đây dám nghe, mời vào tệ xá” – Cổ Khang Nam cúi người mời. lát sau, trong sảnh đường tất cả nữ nhân đều tề tụ ở đây. Lãnh Thiên đứng dậy bước lên lướt qua từng người, rồi quay trở về chỗ ngồi, thâm trầm hồi lâu rồi lạnh tiếng: “CÚT”. Tất cả nữ nhân già có trẻ có sợ hãi lui ra. “xin hỏi có người ngài muốn tìm ?” – Cổ Khang Nam giọng hỏi “…….ta muốn nghỉ chân” Cổ Khang Nam nghe xong đoạn trả lời đầu, khoé mắt có chút vui, nhưng nghe hết câu loé lên lo sợ, nhưng nhanh chóng vụt tắt, lão đứng dậy, hô to: “người đâu, chuẩn bị phòng” “các vị cứ nghỉ ngơi ở sơn cốc này, lão rất vui được đón tiếp” Cả 4 người theo chân a hoàn bước ra bỏ lại sau lưng kẻ chau mày, khó chịu như nghĩ ngợi điều gì.
<div> CHƯƠNG 8: Pox <img title="02d7058c261522bb533d9277" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/05/02d7058c261522bb533d9277.jpg?w=490" alt="" /> “ngươi tên Độc Lãnh hồi nào vậy?” – Nhan Nhược Bình tò mò vỗ vỗ vai Lãnh Thiên, trong khi Lãnh Thiên rơi vào trầm mặc nghĩ ngợi. Vỗ vỗ mãi thấy Lãnh Thiên trả lời mình, y như cảnh trong quán trọ mấy hôm trước tái diễn, lại thờ ơ thèm nghe nàng hỏi, Nhan Nhược Bình cả giận, rót lấy tách trà, thổi thổi cho hết nóng (fox: chị quê quá nên uống trà đỡ quê hả chị “cười nghiêng ngả” ~ NNB: “chống nạnh chỉ tay” CÚT ~ fox: 2 vợ chồng nhà này, hết người này đuổi tới người kia đuổi, ta viết nữa “khóc ròng rã” ~ NNB + LT: “cười khinh bỉ” ngươi dám “rút kiếm” ~ fox: dám “vắt cẳng lên cổ chạy”) Khi chén trà hết nóng, Nhan Nhược Bình hừ tiếng rồi tới trước mặt Lãnh Thiên tạt ngay vào mặt y chút thương tình. trầm mặc, Lãnh Thiên ăn trọn tách trà, bất ngờ trợn trừng mắt nhìn Nhan Nhược Bình (fox: “quay đầu ngó” đáng đời ~ LT: GIẾT ~ fox: “vắt cẳng lên cổ chạy tiếp”) “trợn mắt cái quái gì, ai biểu ngươi nghe ta hỏi, coi khinh ta đến thế là cùng” – Nhan Nhược Bình hả hê vì lôi Lãnh Thiên về với tại. Lãnh Thiên phút chốc hoá ôn nhu trở lại “nương tử, ngươi hư nha, ta có coi khinh nương tử” “trả lời ta biết, Độc Lãnh là ai?” – Nhan Nhược bình kéo ghế ngồi đối diện Lãnh Thiên ra vẻ tra khảo. “là phu quân của nàng” “sao trước đó kể ta biết?” “nàng hỏi nên ta kể” “ta có biết lấy gì mà hỏi hả, hừ” – Nhan Nhược Bình tức giận trước câu trả lời của Lãnh Thiên “nương tử bình tĩnh, ta quên kể” – Lãnh Thiên sủng nịnh lấy hai tay xoa xoa gò má Nhan Nhược Bình. “còn bao nhiêu chuyện ngươi quên kể?” “còn nhiều lắm, có dịp ta kể hết nương tử nghe” “Quái thủ nhân là ai?” – Nhan Nhược Bình tò mò muốn chết để khi khác kể làm sao nàng chịu được. Vừa nhắc tới ba chữ Quái thủ nhân, ánh mắt của Lãnh Thiên liền tràn ngập phẫn nỗ, cùng sát khí, len lõi bên trong là thương đau. “nương tử, phụ ấy là kẻ giết hại mẫu thân ta” Trong phút chốc Nhan Nhược Bình cảm thấy có lỗi kinh khủng vì khơi gợi ra cái bi thương tột độ trong lòng Lãnh Thiên. Y cũng mất mẫu thân, cũng như thân xác này vốn cũng mất mẫu thân, cũng như linh hồn nàng ở thế giới kia cũng mất mẫu thân. Phải chi nàng đừng quá tò mò, đừng quá nhiều chuyện. Nhan Nhược Bình đứng dậy, ôm Lãnh Thiên, để Lãnh Thiên tửa vào ngực mình, cảm nhận trái tim của mình đập như muốn : “đừng đau buồn nga, ngươi còn có ta”. Hồi lâu sau, thấy Lãnh Thiên gì, Nhan Nhược Bình bất giác nhìn xuống thấy kẻ ở ngực mình tay ôm chặt eo của mình, cái miệng cười khoan khoái. Nàng cúi xuống thầm vào tai Lãnh Thiên: “ôm ta thích ?” “um thích, eo nương tử , ngực mềm mại, lắm” “muốn ôm nữa ?” “um muốn” Nhan Nhược Bình cúi người hơn nữa, đưa đôi môi đào của mình tới bờ vai lớn, cường tráng của Lãnh Thiên khẽ nhéch miệng cười rồi……………. “Aaaaaaaaaaaaaaa, đau nương tử, tha cho ta, tha cho ta” – Lãnh Thiên tràn ngập trong hương vị thích thú bỗng kêu la lên “ươi òn ám ói à uốn ôm a ữa ông ả?” “nương tử ngươi gì ta nghe hiểu, có gì từ từ , đừng cắn nữa, đau” – Lãnh Thiên thút thít khóc (fox: mất hình tượng quá à ~ LT: là ai viết ta ra thành thế này “lườm lườm” GIẾT ~ fox: chạy thẳng cẳng) Nhan Nhược Bình cắn hồi thấy hả lòng hả dạ mới chịu nhả ra “ngươi còn dám là muốn ôm ta nữa hả?” “nương tử à, là nương tử ôm ta trước mà, huhu” (fox: cho người ta ăn đậu hũ trước mà còn trách người ta) Bỏ , ta đói rồi, kiếm gì ăn thôi, bao tử quan trọng hơn cả. “ân, ăn” – Cả hai cùng bước ra khỏi phòng ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ (tại nơi nào đấy) CHÁT!!!!! “đồ ngu, sao lại để ở đây” “ thể đuổi, rất hung ác, giang hồ ai cũng kinh hãi, ta đủ sức đuổi ” CHÁT!!!! “đồ ngu, mau tìm hiểu xem tại sao lại muốn tìm”.
<div> CHƯƠNG 9: “hai vị, cốc chủ cho mời hai vị ra hậu sảnh dùng bữa” – hồng y a hoàn khép nép nhìn Lãnh Thiên, do vẫn còn sợ chuyện lúc sáng, người này đáng sợ. “được, CÚT!!!” – Lãnh Thiên lạnh giọng. Hồng y a hoàn sợ quá, bưng mặt khóc chạy thẳng. “ngươi là doạ ta sợ khóc ròng rồi, lần sau có doạ doạ dữ lên tí đừng để khóc lóc như vậy” – Nhan Nhược Bình vốn ghét nhất cái cảnh mè nheo hay khóc lóc, mấy cảnh đó làm nàng nhớ tới bà mẹ kế và đứa em chanh chua. “được nương tử, lần sau khóc là ta giết” – Lãnh Thiên sủng nịnh xoa xoa đầu nàng. “ngoan, vừa hay đói, có người mời ăn, mau thôi” – Nhan Nhược Bình khoan khoái cười hả hê. Hậu sảnh “sơn cốc có món ngon gì để tiếp đãi hai vị, hai vị dùng tạm nha”, Cổ Khang Nam ôn hoà cười “trông ngon nga, đây là các món gì?” – Nhan Nhược Bình thèm thuồng dòm, nhưng cũng phải giữ đạo chút, chủ nhà chưa ăn, há khách ăn trước. “đây là canh hảo cầu, chim cút nướng hoa, chân vịt xào, canh lưỡi gà, dạ dày hươu nấu giang dao, gân bò luộc uyên ương, cúc hoa thố ty, đùi heo nướng, chân giò nấu gừng chua” – Cổ Khang Nam chỉ tay điểm tên từng món (fox: “nước miếng ngập lụt” thèm quá) “hai vị đừng khách sao, cứ tự nhiên mà dùng” Nhan Nhược Bình chính là kẻ tự nhiên nhất, nàng có tật “tốt” là khi cầm đũa lên là châm ngôn “bao tử vạn tuế” phát ra, chỉ biết cằm cúi chăm chỉ ăn đến cả nghẹn “nương tử ăn chậm thôi” – Lãnh Thiên vỗ vỗ lưng giúp Nhan Nhược Bình Cổ Khang Nam sửng sốt toàn tập, vốn khi thấy vị nương cùng Độc Lãnh kinh ngạc nguôi, nay khi nghe từ miệng Độc Lãnh phát ra hai chữ nương tử, hỏi sao lão sửng sốt. “hảo ngon nga” – Nhan Nhược Bình vừa ăn vừa khen “hợp miệng phu nhân đây, Cổ Khang Nam ta rất vui” – Cổ Khang Nam cười cười nhìn Nhan Nhược Bình, dám bình phẩm cách ăn của nàng, vì lão còn muốn cái đầu và cổ gắn kết cùng nhau, nhìn thái độ Lãnh Thiên đủ biết thương nương tử. Chẳng ai dại gì trêu vào ác ma. “xin hỏi ngài tìm Quái thủ nhân có việc gì chăng?” – Cổ Khang Nam ôn nhu cung kính nhìn Lãnh Thiên. “câm họng” – Lãnh Thiên lạnh giọng đáp lại, đôi mắt vẫn thuỷ chung chăm chú nhìn vào muỗng canh mình đút cho Nhan Nhược Bình vì sợ nàng nghẹn. Nhan Nhược Bình ngước mặt lên nhìn Cổ Khang Nam, nhếch miệng cười và :“cốc chủ đây cũng thích tò mò quản cả việc của phu quân ta nhỉ, hay cốc chủ có ý giúp bọn ta tìm, nếu cốc chủ nguyện ý giúp, bọn ta rất cảm ơn tấm chân tình quí hoá của cốc chủ” Cổ Khang Nam chết đứng trước câu trả lời của Nhan Nhược Bình. Câu trả lời đáp ứng được câu hỏi của lão, mặt khác lại có hàm ý ra lệnh lão tìm ra Quái thủ nhân. Lão nào dám từ chối, vẫn ý nghĩ trong đầu “cái đầu và cái cổ gắn kết cùng nhau”. Lão cười cười đáp: “phu nhân lên tiếng, Cổ Nam Khang hết mình hết sức” “tốt” – Nhan Nhược Bình khoái trá sẵng giọng đáp lại Dùng bữa xong, Lãnh Thiên và Nhan Nhược Bình nắm tay nhau trở về phòng. Bên trong phòng con cáo trắng chiễm chệ nằm giường, ve vẫy chiếc đuôi. Nhan Nhược Bình buông tay Lãnh Thiên ra, nàng chạy nhanh tới “sao, điều tra được gì ?” Vốn Lãnh Thiên với nàng Cổ Khang Nam có cái gì đó như che dấu, y sai Độc Nhẫn theo dõi, ngờ Độc Nhẫn núp mái nhà bị y đả thương bằng ám khí. Cũng may ám khí có độc, qua việc này đủ biết lão ta vốn bình thường hiền lành như biểu thường thấy, sức cảnh giác của lão ta rất cao. Nếu có chuyện gì mờ ám cần gì phải cảnh giác cao thế. Nhan Nhược Bình sai cáo tinh , nó là động vật, lại bé, chả lẽ lão lại cảnh giác với con súc vật. “ta chỉ phát ở phòng , sau kệ sách có cái cửa, vào kệ sách cũng đóng lại” – cáo tinh nhàn nhạt trả lời Nhan Nhược Bình và Lãnh Thiên nhìn nhau, tựa hồ cả hai cùng nghĩ tới việc gì đó ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ “Thế nào? Tra được gì” “ có nương tử” CHÁT!!!!! đồ ngu, ta hỏi việc đó “ta….ta có hỏi nhưng lý do tìm Quái thủ nhân” CHÁT!!! Vô tích . <div id="jp-post-flair'] <div>