Chương 75 <img title="2f572f24be456f5aca955954" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/2f572f24be456f5aca955954.jpg?w=560" alt="" /> thời gian sau. Trước ngày đại hôn của Tứ công chúa Lãnh Uyển Nghi. Đèn hoa giăng lối khắp mọi nơi, từ trong hoàng cung ra đến ngoài thành đều màu đỏ thắm. Hương hoa bay vẫy khắp mọi nơi như chào đón vị công chúa của Lãnh quốc hồi sinh. Đào hoa viên cũng thế. Tuy đỏ chói nhưng hoàng cung nhưng nó lại mang màu hồng nhã nhặn xen lẫn với hình ảnh non sông nước biếc, có như thế nơi đây mới mang cái tên là Đào Hoa viên chứ. Hiên Viên Tuyệt qua lại như chịu nổi nữa rồi. Tại sao cái phong tục thành thân lại rườm rà như thế chứ? Tân lang lại được nhìn mặt tân nương cho đến đêm động phòng, cái quy tắt hỗn đản gì vậy trời? Năm ngày nay chưa được gặp nàng, nhớ nàng đến da diết, nhớ giọng , nhớ cả những cử chỉ nghịch phá của nàng. được, lương tâm cho phép bản thân mình chờ đến ngày mai. muốn gặp nàng ngay bây giờ. Thế là Hiên Viên Tuyệt đường dụng khinh công bay vèo ra ngoài hướng hoàng cung bỏ lại đằng sau những tiếng gọi í ới của mọi người. – “Mặc kệ đại ca ca , nhớ nhung quá cũng khiến người ta tẩu hỏa nhập ma đấy!” Nhược Bình bình tĩnh cắn nốt miếng hột dưa cuối cùng trong tay Lãnh Thiên mà mỉm cười. Cuối cùng cái ngày Hiên Viên Tuyệt được hạnh phúc cũng đến. ta phi đường đến Uyển Các cung dòm ngó xung quanh kẻo gặp người khác những gặp được nàng mà còn bị giáo huấn phen coi như mất cả chì lẫn chài. Tất cả đều tắt đèn chỉ còn căn phòng. Ánh đèn từ phòng đó hắt ra soi rọi hình ảnh người con đứng bên ao cá ngước nhìn ánh trăng sáng rọi bên . Uyển Nghi nhớ Hiên Viên Tuyệt da diết đến ngủ được cho dù ngày mai mình trờ thành nương tử của người ta chăng nữa. Nàng ra ngoài ngắm trăng cho thỏa lấy nỗi nhớ. vòng tay từ đằng sau ôm chầm lấy nàng khiến Uyển Nghi giật thót mình nhưng nhanh chóng nhận ra hơi thở của nam nhân nào đấy. – Tuyệt ca. – Gọi ta là tướng công. – Ách! Khó gọi quá! – Gọi . là ta về đấy. – Tướng… công. – Ừm! Nương tử, ta nhớ nàng. Hiên Viên Tuyệt xoay người Uyển Nghi về đối diện với mình, đặt môi mình lên môi nàng trao nhau nụ hôn nóng bỏng. Chiếc lưỡi ấm nóng như rà xét khắp khoang mikệng của nàng thu lấy ngọt ngào lan tỏa. Bàn tay yên vị cứ lần mò vào trong tà áo khiến Uyển Nghi nhồn nhột phải bật cười khanh khách. Ngày hỉ cũng đến trong niềm hân hoàn của mọi người. Lần đầu tiên Đào hoa viên lại nườm nượp khách khứa đến chung vui như thế. Trước đây nơi này toàn là gian tĩnh mịch, ngoài trừ nhan Nhược Bình hay ra vào cũng chẳng còn ai. Lần này Hiên Viên Tuyệt phá lệ bởi chẳng còn gì quan trọng hơn nương tử của mình – Lãnh Uyển Nghi – Nhan Nhã Lâm. Nhất bái thiên địa Nhị bái cao đường Phu thê giao… Khăn hỉ đầu tân nương đột nhiên bị cơn lốc thổi đến khiến rơi xuống đất. Tất cả mọi người đều giật mình nghiêm nghị quan sát bà mối khi chuyện này tất nhiên cực kỳ xui xẻo. Nhưng điều khiến họ hỏang hốt hơn nữa, chính là tân nương phải là công chúa. Ngày hôm nay, có mặt của Vân Nam Phong duy mỗi Văn Thần Huyền thấy đâu khiến Nhược Bình nghi ngờ thôi. Giờ đây cảnh tượng trước mắt khiến nàng há hốc mồm, mắt trợn ngược đầy ngạc nhiên. Thần Huyền trong bộ hỉ phục trông càng rực rỡ với mũ phượng đầu. Vân Nam Phogn cước nắm tay của Thần Huyền kéo về phía mình với gương mặt giận dữ chưa từng có. Cho dù nàng quậy phá cỡ nào chăng nữa đầu có thể chấp nhận và đứng ra lo hậu quả, nhưng trò đùa hôm nay thể nào kiềm chế bản thân mình. – “Uyển Nghi đâu?” Hiên Viên Tuyệt giọng điệu vừa tức giận vừa lo hướng Thần Huyền dò hỏi, hai tay nắm chặt hai vai nàng gì mạnh, nếu có ngăn của của Nam Phong vai Thần Huyền có thể bị tét ra làm hai mất. – Trong rừng trúc ngoài thành. Trong vòng nửa canh giờ đến nàng ta chết. Hiên Viên Tuyệt hai lời, dụng khinh công hướng ngoại thành phóng mất hút. Trong đây mảnh tĩnh lạnh chợt bị tiếng cười càn gở của Thần Huyền phá tan tất cả. – “Sao muội làm thế?” Nhược Bình mặc dù hiểu đây chỉ là trò đùa nhưng vẫn hỏi. – Muội thích thế thôi. Hiên Viên Tuyệt đường bay ra ngoài thành, hình ảnh đập vào mắt chính là Uyển Nghi trong bộ hỉ phục bị trói trong gốc cây. Đôi mắt lộ hoảng hốt cùng lo sợ. Xung quanh là Huyền Băng thất sát kề dao vào cổ nàng đe dọa. – Thả nàng ấy ra? Rốt cuộc các ngươi muốn gì? – Muốn cứu nàng ?Tự moi tim mình ra. – Ngươi… – dám? – Được. Thanh kiếm tay Hiên Viên Tuyệt chần chừ đâm thẳng vào tim mình. Uyển Nghi thấy vậy khóc thét lên _Đừng !!!Tuyệt ca, xin đừng……..huhuhuhuhuhu _Uyển Nghi, vì nàng ta có thể làm tất cả, chỉ cần nàng được sống cái gì ta cũng có thể làm dù cho đó có là cái chết_Hiên Viên Tuyệt mỉm cười rồi tiếp tục đâm thẳng lào tim – khôngggggggggggggggg………._Uyển Nghi lúc này nước mắt đầm đìa khóc thành tiếng Lúc mũi kiếm chỉ cách lồng ngực chừng phân ám khí tay Thần Huyền bắn ra cứu mạng. Cả đám người trong bụi cây bước ra cười như vỡ chợ trong khi Huyền Băng thất sát lại tháo dây trói của Uyển Nghi rồi quay sang nhìn thánh nữ của mình với những cặp mắt ai oán. Lần đầu tiên trong đời bọn họ gặp phải thánh nữ chỉ khiến thuộc hạ chính nghĩa của mình làm những chuyện trái với lương tâm thế này. – hahahahahaha, rất tốt, Hiên Viên Tuyệt, huynh vượt qua bài sát hạch của ta_ Thần Huyền nén cười tuyên bố – là tốt quá , Huyền nhi lần sau được như thế nữa làm ta sợ muốn chết Hiên Viên Tuyệt ôm Uyển Nghi chặt trong lòng ngực, cũng may mọi chuyện chỉ là giả nếu cũng chẵng biết phải làm sao nữa. cảm thấy nỗi sợ hãi mất Uyển Nghi còn chất cao hơn cái chết. Cuối cùng ngày thành hôn cũng được diễn ra xuông sẻ và ai ai cũng vui mừng. Hiên Viên Tuyệt cuối cùng cũng khẳng định rằng bản thân mình Uyển Nghi phải vì hình bóng của Nhược Bình mà chỉ vì nàng là nàng, là nương tử của . Trước khi bước vào hỉ phòng, Hiên Viên Tuyệt nhìn những ánh mắt khủng khiếp của Nhược Bình, Lãnh Thiên, Độc Kiêu, Độc Nhẫn cùng Họa Tâm khỏi rùng mình. – Đêm nay ai phá ta, ta cho người đó nếm thử độc mới chế ra ngày cả Thần Huyền cũng phá nổi. Phải như thế mới an tâm làm việc được. Nương tử ơi! Ta tới đây…
Chương 76 <img title="12188094f15851a567ac" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/12188094f15851a567ac.jpg?w=560" alt="" /> Thời gian thấm thoắt trôi qua với những điều mới mẻ thay đổi xung quanh những bọn họ. ngày trái gió trở trời làm sao đột nhiên Nhược Bình ngất xỉu trong hoa viên vương phủ khiến a hoàn xung quanh phen hoảng hốt chả biết làm sao. Người chạy ra chạy vào, kẻ mời thái y đến xem, kẻ tức tốc dụng khinh công chạy vào cung tìm Lãnh Thiên. Trước khi rời khỏi vương phủ, vương gia của họ cảnh cáo nếu vương phi chảy bất cứ giọt máu nào từng lượt từng lượt sống bằng chết bới Độc Lãnh chứ còn là Lãnh Thiên ngày xưa nữa. Lãnh Thiên sau khi nghe tin đường bay ra khỏi cung phóng về vương phủ. Người ngoài biết chuyện, thấy các nô tài cùng nha hoàn tất ta tất bật tin đồn thổi bay xa khắp kinh thành chỉ trong vài canh giờ. Có tin báo rằng nhị vương gia nạp thiếp, rồi vương phi sau khi hay tin nhảy xuống ao cá tra tự tử. Nhưng sau khi thấy thái y từ hoàng cung vào vương phủ tin tức liền thay đổi thành vương gia ăn phải thức ăn do vương phi nấu nên ngộ độc nặng đến nổi thể xuống giường và sau này mất luôn khả năng sinh con. đồn mười, mười đồn trăm nhưng toàn bộ mọi người trong Nghi Bình viện nụ cười tỏa mát môi kể cả Lãnh Thiên hề khép miệng, nó cứ toang quát ra cho đến vài ngày sau cũng xẹp xuống. Duy nhất người là Nhược Bình chỉ cứ hậm hực như muốn thổ huyết ra ngoài chết luôn cho rồi. Nguyên nhân chỉ duy nhất câu từ miệng thái y. – Chúc mừng vương gia, vương phi có hỉ. Có hỉ có hỉ, cần gì phải vui như thế chứ? Tốn hại cả ngày Lãnh Thiên cứ ép nàng ăn hết cái này đến cái kia, uống từ cái kia đến cái nọ như muốn sình cả cái bụng. Gì là tốt cho nàng, mà tốt cho nàng tốt cho hài tử. Cà chua khiến da nàng đẹp mà da nàng đẹp sau này hài tử đẹp như ta. Canh gà khiến nàng thoải mái mà ngoài ra nó còn mang lại cho hài tử trí tthông minh tuyệt đối. Nàng khinh. Cái gì mà tốt cho nàng chứ? Cuối cùng mấu chốt chính là hài tử trong bụng mà thôi. Thế mà cứ làm như mình là phụ thân tốt nhất Lãnh quốc vậy. – Ngươi mà bắt ta ăn nữa là ta xách cái bụng hành tẩu giang hồ cho xem. – Nàng dám? – tin? – Được rồi, ta tin. Vậy nàng muốn ăn gì nữa ? Ăn gì cũng được, miễn nàng chịu khó ở đây cho đến khi sinh xong rồi muốn đâu . Nôn! Cuối cùng cũng là vì hài tử. Có hài tử xong rồi là nàng đâu cũng mặc kệ. Được, muốn nàng ở lại ở lại, muốn nàng sinh xong sinh. Để coi sinh nó ra xong rồi nàng bỏ ai nuôi, tới lúc đó Lãnh quốc đồn đại câu chuyện vang danh thiên hạ rằng nhị vương gia Lãnh Thiên đột ngột trở thành gà trống nuôi con sau đêm đuổi nương tử ra khỏi nhà. Hắc hắc. Đột nhiên ngày đẹp trời nọ, con bồ câu lông trắng bay đến bên cạnh đậu tay nàng. Nàng rất lấy làm khó hiểu khi người nó có dấu ấn của Huyền Băng cung. Nhưng ràng đợt trước nàng gửi thư cho Thần Huyền là bằng đại bàng mà sao giờ trở về nó đột ngột biến thành bồ câu thế này? Đừng cojn ả này thèm thịt chim quá bắn đại bàng của nàng nướng ăn chơi rồi nhé. phút mặt niệm cho con đại bàng xấu số dẫu nó được ướp với bất kỳ cái gì khác. Thấy chân con bồ câu có treo cuộn giấy , Nhược Bình nhanh chóng mở ra xem bên trong bảo tháng tới là ngày thành thân của Văn Thần Huyền cùng Vân Nam Phong. Nàng ngửa đầu lên trời cười như điên dại. Cuối cùng Huyền muội muội của nàng cũng thò giò vào mồ chôn của tình chính là hôn nhân, thế mà hai cứ bảo ta quyết thành thân, ta quyết ở vậy làm thánh nữ của Huyền Băng cung. Tự dưng Nhược Bình nằm vắt tay lên trán suy nghĩ cả nửa ngày rằng dường như gần đây ngày hỉ hơi bị nhiều phải. Hết nàng, đến Độc Nhẫn, Họa Tâm, rồi đại ca ca Hiên Viên Tuyệt và bây giờ là Thần Huyền, sau này còn Độc Kiêu. Thế là ai cũng có cho mình gia đình còn kẻ nào có thể trốn cùng nàng xăn xáo giang hồ nữa đây? Bụng của Nhược Bình càng ngày càng to ra mà ngày đại hôn của Thần Huyền cũng đến gần thế cư nhiên Lãnh Thiên đòi sống hai chết cũng cho nàng . hoặc Thần Huyền đến Lãnh quốc cử hành hôn lễ hoặc nàng chỉ được ở nhà gặm hột dưa cho đến khi sanh. như thế thôi tự cưới Thần Huyền, tự mang đầu rồi tự sanh hài tử luôn . Hỗn đản. Mà nàng càng ngày càng nhận ra chuyện cực hệ trọng, đó là Lãnh Thiên chính là con cua thứ thiệt, ngang còn hơn lão cua nữa. Thôi vì hạnh phúc của lão công cùng an toàn của hài tử mặc dù cái bụng chỉ mới chừng hai tháng, Nhược Bình phải ở nhà và để cho Độc Kiêu, Độc Nhẫn cùng Họa Tâm thay thế. Mà ngộ chỗ chính là Họa Tâm cũng mang thai đấy. Ba người bọn họ vừa được du sơn ngoạn thủy hâm nóng tình cảm, vừa được dự lễ thành hôn cực to của Huyền Băng cung, vừa được thưởng thức những món ăn vật lạ lại được chiêm ngưỡng đêm tân hôn hiều trò kịch tính của Thần Huyền cùng Nam Phong nữa chứ. Thế mà giờ đây trong vương phủ của Lãnh quốc có con sâu đo nằm ngay đơ giường than ngắn thở dài tiếc thương cho số phận chồng hờn thuộc hạ bỏ hài tử ám này. – Nương tử! Nàng có vẻ khá là buồn. Lãnh Thiên đẩy cửa bước vào phòng thấy tình trạng bi quan của Nhược Bình liền tránh khói nghoẻn miệng cười trêu tức nàng. Nếu như vướng cái bụng càng ngày càng nặng này nàng đường bay ra ngoài hành tẩu giang hồ, làm thần thâu lấy của kẻ giàu chia cho người nghèo, sau đó đại danh thần thâu Tiểu Bình vang danh thiên hạ. Hắc hắc. Mà Tiểu Bình nghe có vẻ quê quá ta? – Hừ! Ngươi còn ở đó hươu vượn, phải tại ngươi kiềm *** tuổi thanh xuân của ta trong nhà giam vương phủ này sao? – Nàng giống như ta là tên hôn quân bạo chúa vậy. – Như cái gì? Ngươi ràng là tên đó, khỏi cần đoán già đoán non chi cho mệt. – Nàng đừng nóng, nếu buồn, ta đưa nàng ra ngoài kinh thành dạo chơi mua sắm. – Hừ! cái kinh thành này làm như to lớn lắm. Ta đến nỗi mục cả con đường, mấy tên bán hàng rong nhìn mặt ta còn nhớ nữa kìa. – Vậy ta phải làm sao nàng mới hết thở dài đây? – Dễ lắm, là ngươi đưa ta đến Huyền Băng cung dự lễ thành thân của Huyền muội muội . – được. Đường vừa xa lại vừa nguy hiểm, tốt cho hài tử trong bụng nàng. – Rốt cuộc là ngươi lo cho ta hay lo cho hài tử của ngươi đây? – Tất nhiên hài tử này là của hai chúng ta. Mà lo cho hài tử cũng chính là lo cho nàng rồi còn gì. – Hừ! Giỏi to mồm. Nếu ta hành tẩu giang hồ khiến tên của ta vang danh thiên hạ. – Tên của nàng vang vọng từ hoàng cung ra tới ngoài kinh thành rồi chưa muốn nữa sao? – Hừ! với ngươi nữa. Ta ngủ cho khỏe. – Đúng! Đúng! Nàng phải ngủ nhiều chút, như vậy hài tử sinh ta khỏe mạnh hơn. – Ngươi cút ra ngoài cho taaaaaaa. Dù lằng nhằng hăm dọa tự tử như thế nào chăng nữa Lãnh Thiên hai cho Nhược Bình ra khỏi phủ nửa bước khiến nàng bất lực đành phải thuận theo chiều gió ở trong Nghi Bình viện ngày ngày hết ăn đến ngủ như con mèo bệnh. Người ta rằng, tình có sóng gió mãi mãi phải là tình đẹp. Mối quan hệ lằng nhằng của Nhược Bình cùng Lãnh Thiên quá khó khăn, nhiều khi nàng còn cảm tưởng nó hư hư ảo ảo thể nắm bắt trong tay. Nàng vô tình cùng cáo tinh nhập hồn vào vị công chúa có mẫu thân là nử tử giang hồ võ công cùng y thuật cường đại. Trãi qua khoảng thời gian gần năm để luyện thành Tán Hồn hành tẩu giang hồ. Ngày đầu tiên lại vướng phải cuộc đấu khẩu khắc khe với Độc Nhẫn cùng Độc Kiêu mà nàng phải rút Ngọc Tâm tiêu ra đấu tay đôi. Thế cư nhiên lại bị bắt trở thành nương tử của Lãnh Thiên. ôn nhu cùng chiều chuộng đến mức khó hình dung của làm tim nàng xao động lúc nào hay, đến khi nàng thấy có thể vì an toàn của mình mà giương kiếm đâm vào trái tim bản thân khiến lòng nàng chấn động như muốn nghẹt thở. Cũng may nhờ vào thuật chết giả do mẫu thân của vị công chúa truyền lại mà nàng mới có thể cùng nắm tay bước tiếp. Rồi tên Lãnh Hàn chết tiệt đột nhiên xuất khiến Lãnh Thiên húp phải lu dấm chua lâu năm, cư nhiên khiến nàng tổn thương và rơi xuống cốc của Tuyệt Y lão quái danh trấn giang hồ. Lần đó nàng hoàn toàn mất kí ức của mình. Tuy được chăm sóc đặc biệt của đại ca ca nhưng đâu đó trong con tim sâu thẳm lại thấy thiêu thiếu bóng hình, giọng , thương, bảo vệ của ai đó. Nỗi đau như cào xé con tim khi nhìn thấy đớn đau nằm im lìm giường như cái xác chết. Nàng bất chấp lòng tự tôn cùng những vết thương gây ra mà tha thứ cho cơ hội và cùng nhờ thế, nàng mở ra cho mình con đường tìm về niềm hạnh phúc vô biên của tình đôi lứa thời cổ đại. Rồi việc công chúa Phùng quốc, Phùng Ngạn Hoa, sang đây cầu hôn. Nàng cư nhiên bị đầu độc bằng loại dược Huyết Xuân ái cổ quái do chính tay thánh nữ của Huyền Băng cung chế ra. Nhưng may mắn thay những được Thần Huyền cứu giúp mà còn nhận muội muội đồng hương ở đại để cùng nhau phá cho thế giới cổ đại gà bay cho sủa. Thế cư nhiên ả công chúa Ngạn Hoa lại đòi thi đấu cùng nàng nhưng tất cả dường như là số kiếp do ông trời định đoạt. Nàng thua, tất nhiên thua vì ám khi của Ngạn Hoa. Phải nhìn phu quân của mình lập nữ nhân khác mà là lập chính phi còn mình từ cương vị vương phi phải cúi mình với nữ nhân khác của chồng. Đau thương là thế. Trong phút chốc nàng có suy nghĩ rời bỏ vương phủ để hành tẩu giang hồ cùng đại ca ca. Tuy nhớ thương nhưng đau khổ. Thế mà trong lúc nỗi đau dày vì thân thể, hình bóng Lãnh Thiên xuất bên cạnh hứa hẹn thương xoa dịu vết thương lòng của nàng. Cuộc sống là thế, tuy ê chề nhưng thiếu những vẻ đẹp của nó. Lãnh Thiên đứng bên ngoài căn phòng đóng cửa im ỉm qua lại trong lo lắng. Bên trong là tiếng la hét của nương tử . Lần đầu tiên trong đời nam nhân như lại tin tưởng rằng thần linh giúp phù hộ cho nương tử mẹ tròn con vuông. Lần đầu tiên thấu hiểu những đau khổ mà nương tử mình phải chịu đựng khi chấp nhận sinh hài tử cho . tự dưng lại thấy hối hận vì những hành vi mình làm. gần canh giờ trôi qua mà tiếng la vẫn chịu dừng lại khiến lòng thập phần lo lắng. Toan đẩy cửa bước vào nhưng gặp ngăn cản của mọi người bên ngoài, đành cắn răng cố sức chịu đựng. Coi như là vì nàng cùng hài tử sắp ra đời bên trong. Gần hai khắc trôi qua nữa. Tiếng la dần dần cũng bình ổn lại thành tiếng thở hồng hộc vì mệt mỏi. thanh oe oe của trẻ con rốt cuộc cũng vang lên từ bên trong phòng. Chẳng đợi ai bất kỳ điều gì, Lãnh Thiên cước đá tung cánh cửa chạy lại bên giường. thèm nhìn xem hài tử của mình là trai hay , có khỏe hay khuyết tật gì đường đến bên giường nắm chặt lấy tay Nhược Bình nhanh chóng lau khô những giọt mồ hôi trán nàng. – Chúc mừng vương gia, là tiểu vương gia. Bà đỡ hí hửng reo vang với mong mình được thưởng thêm chút đỉnh nhưng vẻ mặt lạnh lùng của Lãnh Thiên hướng về phía bà khiến bà ta chột dạ. Chẳng lẽ hài tử này mới sanh ra bị quăng vào lãnh cung? Nhược Bình đột nhiên thở phì phò rồi la oai oái lên khiến mặt Lãnh Thiên đột nhiên biến sắc. kịp định hình, bà đỡ nhanh chóng chuyển đứa tay mình cho Họa Tâm đứng bên cạnh với sắc mặt cũng lo lắng kém. Lãnh Thiên bị đẩy văng ra ngoài thương tiếc nhưng nhanh chóng nhảy xông đến ngồi xổm xuống tại chỗ cũ nắm chặt hai tay Nhược Bình. – Nàng lại làm sao? – Bẩm vương gia, vương phi mang song thai. – Cái gì? Cơn quặn đau lần này dường như gấp đôi lần trước, từ khóe mắt Nhược Bình rỉ ra hai dòng nước mắt chảy dài hòa lẫn với lượng mồ hôi mặt. – Vương phi, cố lên. Sắp ra rồi. Nhược Bình bắt chước động tác ti vi thường hay xem lúc còn ở đại. Nàng hít vào rồi thở ra, dồn hết sức cố gắng vào thân mình. – Ra rồi, ra rồi. Là tiểu quận chúa. Nhược Bình Thở dài hơi buông mình chìm dần vào giấc ngủ. Có lẽ vì quá mệt mỏi nên nàng mới thấy hai mắt mình trĩu nặng và sau đó là ngủ giấc đến tận sáng hôm sau.
Chương 77 <img title="32fa828ba61ea8d3055cfba5970a304e251f5811" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/32fa828ba61ea8d3055cfba5970a304e251f5811.jpg?w=560" alt="" /> Thời gian cứ thế trôi qua cho đến khi hai đứa nhóc Lãnh Duệ cùng Lãnh Phi Yến chập chững từng bước đầu tiên. Nhược Bình rất vui và hạnh phúc với cuộc sống tại được bên cạnh người mình thương và chăm lo cho kết tinh của tình ấy đến khi khôn lớn. Tự dưng trong lòng nàng giờ đây, hình ảnh và tình cảm của mẫu thân dần dần xuất . Khao khát được ngắm nhìn hai đứa con mình khôn lớn, dạy cho chúng cách đối nhân xử thế. Nhìn thấy Lãnh Duệ theo phụ thân học từng thế võ hay Lãnh Phi Yến than lên than xuống vì những luật trong thơ từ và nhạc luật. Chỉ bấy nhiêu thôi mà nàng thấy mình già hơn hẳn. Rồi sau này trong ngày đẹp trời, bỗng dưng cả hai đứa đưa người của mình về nhà ra mắt phụ mẫu. Hắc hắc. Rồi còn có cả ngày đại hôn tưng bừng hoa lá. Lúc đó kẻ đầu tiên “nghía” đêm tân hôn của hai đứa chính là phụ mẫu của chúng. – Nàng suy nghĩ cái gì đó? Ý nghĩ trong đầu chợt vụt tắt khi vòng tay đột ngột ôm chầm lấy mình từ phía sau. Lãnh Thiên nhàng đặt lên chiếc gáy của Nhược Bình nụ hôn sâu. ở với nhau biết bao lâu rồi thế cư nhiên hai má nàng vẫn đỏ ửng khi hơi nóng từ miệng cứ phả vào sau lưng nàng. – Mong muốn được phá đêm động phòng của Duệ nhi cùng Yến nhi. – Ách! Nàng… Đến hài tử mình mà cũng tha sao? – Hừ! Vui mà. – Nhưng chúng còn chưa khôn lớn nữa mà nàng lại nghĩ chuyện cho xa xôi thế? – Ta chỉ nghĩ vu vơ thế thôi. À! Nghe Thần Huyền đến đây vào hôm nay phải ? – Ừ! – biết có mang theo Huyền Băng thất sát nữa? Phải có cái cho con chúng ta hành chứ. – Trời ạ! Nhược Bình phá ra cười khi nghĩ đến cảnh con của Họa Tâm cùng Độc Nhẫn cứ hễ nhìn thấy Duệ nhi cùng Yến nhi là vắt giò lên cổ chạy trối chết còn hai đứa này chỉ biết ngậm ngùi rưng rứt khóc than khi chẳng có ai để bắt nạt. Rồi Độc Kiêu thấy tội nghiệp hai tiểu chủ tử bèn nhào vào làm ngựa cho chúng cưỡi. Thế cư nhiên ngày hôm sau cũng dạng mà biến mất. Tìm cả ngày thế mà trốn chui trốn nhũi trong phòng dám ra gặp mặt chúng. Duệ nhi giống Nhược Bình, mặt quậy phá chịu nổi, nhiều khi nàng còn thấy “con hơn mẫu là nhà vô phúc” khi mà nó có thể nghĩ ra những trò tai quái đến chỉ số IQ ngất ngưỡng như nàng cũng phải chào thua thằng chỉ vài tuổi đầu. Trong khi Yến nhi chẳng ai dám động vào chỉ ngoại trừ Duệ nhi. Nó tuy là nữ tử nhưng ánh nhìn lãnh khốc, lạnh lùng, quyết đoán và hề biết thương tiếc cho bất kỳ ai. Điểm này hoàn toàn giống với phụ thân nó – Lãnh Thiên. Đến độ gà, chó trong phủ trong đêm, con cắn lưỡi, con nuốt đuôi mình để tìm đến cái chết thống thoái nhất tránh khỏi hành hạ của hai vị tiểu chủ tử kia. – Vương phi, Văn tiểu thư đến nhưng… Họa Tâm sắc mặt được tươi tốt vào thông báo nhưng chưa hết câu còn thấy bóng dáng Nhược Bình đâu nữa bởi lẽ nàng khi nghe đến chuyện Văn tiểu thư dụng khinh công lèo bay đến sảnh của vương phủ chào đón tiểu muội muội đáng của mình. Chẳng là nàng nghe Thần Huyền ở nhà có chuyện gì đó rất khó chịu xảy ra. Nàng ta quyết định lên đường chu du thiên hạ nhưng điều khó hiểu ở đây chính là mình, đến cả Nam Phong chẳng thấy đâu. Nhược Bình khó hiểu mới cất giọng quan tâm. – Có chuyện gì xảy ra sao? Thần Huyền đột nhiên ôm chầm lấy Nhược Bình khóc rống lên, vừa khóc vừa rấm rức kể lại đầu đuôi mọi chuyện khiến gương mặt Nhược Bình biến hóa hơn con tắt kè bông đủ màu sắc. – Nam Phong… … mất tích? – Ừm! – Bao… lâu… rồi? – 5 tháng. – Chẳng lẽ đến thế lực của triều đình và Huyền Băng cung cũng tìm ra sao? – … – Ta… giúp được gì ? – Cảm ơn Bình tỷ. Muội ở nhờ vài ngày để tìm kiếm trong thành rồi lại lên đường xuống phía Nam. – Ta bảo Lãnh Thiên huy động người giúp muội tay. – Cám ơn tỷ. Thời gian vẫn trôi theo chiều quay của tạo hóa cách từ từ nhưng thiếu gia vị nêm thêm sắc màu cho cuộc sống. Thần Huyền lại tiếp tục lên đường tìm hình bóng của phu quân mình như Hòn Vọng Phu đúng chất cổ đại. Nhược Bình dù rất muốn cùng muội muội kết nghĩa của mình nhưng tại nơi đây còn phu quân cùng hai hài tử còn , nàng phải đánh cắn răng tiễn Thần Huyền lên đường. Nhìn cái bóng liêu xiêu đầy vẻ đơn cưỡi con ngựa trắng và xung quanh là Huyền Băng thất sát cùng Phi Bách Chiến. Lòng Nhược Bình khỏi trận tê dại. người hi sinh cho tình của mình nhiều như Bách Chiến vì sao mãi mãi bao giờ được hạnh phúc mà Thần Huyền, lại từ chối tình cảm vẹn nguyên mảnh dòng sông êm đềm để đến con thác dữ luôn gặp bão tố như Nam Phong chứ. Phải chăng phải có phong ba đó mới gọi là tình ? Nhìn hai đứa lớn lên từng ngày, thấm thoắt cũng gần năm năm trôi qua. Thời gian qua Nhược Bình ăn sung mặc sướng ngắm hình bức tranh sinh động của ba phụ tử kia cùng nhau luyện võ. Bấy nhiêu thời gian nhưng Nam Phong hề có bất kỳ tin tức gì. Đến nỗi Lãnh Thiên cũng phải bỏ vài tháng cùng nàng lên đường xuôi về phía Tây tìm kiếm giúp Thần Huyền nhưng tất cả vẫn mãi là con số 0 tròn trĩnh. Cách đây vài ngày, bồ câu đưa thư đột nhiên đến báo rằng có tin tức của Nam Phong. Nhưng dù sao, điều này cũng giúp cho Thần Huyền bớt phần nào gánh nặng vai. Rồi cuối cùng chuyện gì tốt đẹp nó cũng tốt đẹp trôi quá. Hạnh phúc rồi cũng đến bàn tay của chúng ta nếu biết cách nắm bắt và bảo vệ. Tình nào cũng biết bao điều đắng cay, phong ba, bão tố phía trước. Nhưng biết giữ lấy hạnh phúc của mình cùng với trân trọng tất cả những thứ mình có, đó mới chính là sức mạnh bảo vệ tình của con người. Hãy nhớ rằng, đối với thế giới này, mình chỉ là ai đó nhưng với ai đó mình lại là cả thế giới này. Chỉ là chúng ta nhận ra được nửa của cuộc đời mình mà thôi, rồi có ngày, hai người lướt qua nhau nhưng những khoảnh khắc ông trời sắp đặt khiến sợt dây tơ hồng tay chúng ta mắc vướng vào nhau tạo nên chuyện tình với mớ rắc rối. Đó gọi là quan hệ tình . Vượt qua ngàn năm để người là điều thể, nhưng xuyên qua thời để gặp nửa của mình chính là điều hoàn toàn có thể. Biết đâu lúc nào đó, bạn đột nhiên mở mắt ra và thấy mình nằm trong căn phòng thời cổ đại và có nha hoàn xinh xắn gọi tiếng “tiểu thư”. Hãy nhớ rằng, cơ duyên ngàn năm có đến và người nó chọn là chúng ta. Hãy tận hưởng niềm hạnh phúc phải ai cũng có được này, bạn nhé! THE END
Ngoại truyện <img title="1311410730939090871_574_574-1" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/1311410730939090871_574_574-11.jpg?w=560" alt="" /> Thời gian thấm thoắt trôi qua, nó trôi nhanh đến nỗi khiến con người mỗi khi ngoảnh đầu nhìn lại mái tóc mình bạc trắng mất rồi. Nhược Bình ngồi đánh cờ cùng với Lãnh Thiên trong Nghi Bình viện đột ngột bên ngoài tràn vào những thành ồn ào náo nhiệt khiến ván cờ bị dừng lại. Hai thân ảnh bạch y lục y nhanh chóng tiến vào nhìn hai kẻ cao cao tại thương bên khỏi ngẩng đầu e dè. – Mẫu thân! Phụ thân! Cả hai đều liếc nhìn nhau nhưng tránh khỏi việc vấn an hai bậc trưởng bối. – “Làm gì hôm nay lại kéo vầ đây hết vậy?” Lãnh Thiên thổi thổi tách trà tay sau đó nhàng đưa cho Nhược Bình ngồi bên cạnh. – Bọn con… bọn con… – “Sao đột nhiên hai đứa cà lăm hết vậy? Bộ hết tiền tiêu à?” Nhược Bình hớp ly trà cái rột mỉm cười tinh tế nhìn hai hài tử nam nữ bên dưới. Lãnh Duệ gương mặt búng ra sữa, thông minh, vui tính như Nhược Bình nhưng dáng dấ đâu đó lại chính là Lãnh Thiên version 2 của cổ đại. Vừa bước sang tuổi 18 nhưng khiếu các tiểu thư khuê các dòm ngó đến độ cách đây chừng 1 năm trong vương phủ toàn bộ đều là người đến thăm hỏi sức khỏe vương gia nhân tiện dẫn theo ái nữ đến ra mắt. Lãnh Thiên chỉ biết nhìn nương tử mình cười cười ai bảo hài tử do nàng sinh ra quá soái giống nhưng lại biết từ chối tình cảm của người khác như nàng làm chi nên giờ mới rước khổ vào thân như thế này. Lãnh Phi Yến thanh tú hết mực, mắt phượng mày ngài, làn da trắng hồng tì vết, đôi môi chúm chím cần thoa son cũng hồng, thân hình cân đối đến lạ lùng. Phải dùng câu thơ của Nguyễn Du trong “Truyện Kiều” cũng miêu tả hết được những vẻ đẹp tiềm và lộ liễu bên trong con người nàng. “Hoa ghen đua thắm liễu hờn kém xanh” tại trong Lãnh quốc ai là biết đến đệ nhất mỹ nhân, ái nữ của nhị vương gia Lãnh Thiên – Lãnh Phi Yến, tinh thông cầm kỳ thi họa, võ công trác tuyệt, vẻ đẹp đến Tây Thi nhìn thấy cũng phải hổ thẹn với chính mình. Vừa bước sang tuổi 18 nhưng chưa đặt bất kỳ nam nhân nào vào trong mắt. Nàng nổi tiếng đến độ những vị vua, hoàng tử hay vương gia của những nước láng giềng còn trồng cây si mãi, trong thư phòng họ luôn treo bức tranh nữ tử lục y thanh tú, xinh đẹp bên gốc đào trong Đào Hoa viên. – “Sao? Có gì mau còn cho mẫu thân các con nghỉ” Lãnh Thiên nhíu mày tỏ vẻ ưng ý muốn đuổi khéo bọn trẻ cho bọn già rãnh nợ có thời gian thú thí với nhau. – Con… muốn thành thân! “Đùng”. Sét đánh bên tai khiến Nhược Bình như muốn ngã đập mặt xuống bàn nhưng may thay có Lãnh Thiên bên cạnh lo lắng đỡ dùm. Mấy năm nay cả hai đứa, từ nam đến nữ, đều nghe đến hai chữ thành thân là giãy nãy lên đòi bỏ nhà bụi ngao du giang hồ. Thế cư nhiên mới 1 năm về đây ám phụ mẫu rồi còn đòi cưới vợ lấy chồng cùng lúc nữa chứ. – “Các con… các con… lấy… ai?” Nhược Bình vuốt vuốt ngực cố gắng rặng ra từng chữ. – “Ngày mai con đưa nàng đến” Lãnh Duệ xong cước phóng ra ngoài bỏ mặt hai lão già bên trong nghệch mặt ra. – “Còn con?” Nhược Bình cam tâm hướng Phi Yến bên dưới hỏi. – Ngày mai chàng cũng đến. Rồi xong. Cuộc đời hai lão già từng nổi danh giang hồ phải sống với nhau 1 năm có con chăm lo giờ đây chúng về nhưng lại mang tin cực giật gân rằng họ lại phải thủ thí với nhau “mầm” đại hôn cho chúng. Sáng hôm sau, cả vương phủ như bừng thêm sức sống bởi lẽ ngày hôm nay tiểu vương gia cùng tiểu quận chúa của mọi người dẫn người về ra mắt phụ mẫu. Người vui vẻ nhất trong ngày hôm nay chính là Tiểu Ân, con trai của Độc Nhẫn cùng Họa Tâm cùng Tiểu Tuyết con của Độc Kiêu. Bao năm qua hai đứa như đưa đám bởi những chiêu quấy phá đến trời long đất lở của hai tiểu chủ tử mà cả hai đều là những nạn nhân bất đắc dĩ được họ “ quý” để ý đến. Cách đây năm khi nghe tin cả hai tiểu chủ tử đều ra ngoài ngao du giang hồ, Tiểu Ân cùng Tiểu Tuyết hẹn cùng nhau mở tiệc ăn mừng cùng quyết định ăn chay tháng cảm tạ trời đất. Giờ nay nghe tin có cái lồng nhốt hai con thú dữ lại chắc họ phải ăn chay năm luôn quá. Đại sảnh vương phủ. Nhược Bình ngồi chễm trệ, gương mặt căn thẳng đậm chất mẹ chồng, mẹ vợ thế kỷ 21 khiến Lãnh Thiên muốn cười mà phải ráng nhịn ém nhẹm xuống dường như muốn nội thương. Ngồi bên dưới, bên phải là Lãnh Duệ cùng nữ tử dáng người gọi là sắc nước hương trời, khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng rất thu hút ánh nhìn của người khác tên gọi Liễu Uyển Nhi còn bên trái là Lãnh Phi Yến cùng nam nhân khá bảnh bao, gương mặt góc cạnh nhưng kém phần thanh tú, tuy lạnh lùng với mọi người xung quanh nhưng ánh mắt lại ôn nhu như nước luôn hướng về phía Phi Yến bên cạnh tên gọi Mạc Kiều Phong. Hai người này phải là xa lạ gì với Nhược Bình cùng Lãnh Thiên nhưng gặp mặt qua chưa lần nào, chỉ nghe tin tức về nổi tiếng của gia thế hai nhà mà thôi. là nhị tiểu thư Liễu sơn trang danh trần giang hồ, nhiều đời có cống hiến to lớn cho triều đình Lãnh quốc đánh đuổi giặc ngoại xâm, củng cố đất nước. là đại thiếu gia của gia đình Mạc tướng quân trong triều. Nghe người này từ thích bị bó buộc trong cổng phủ thường xuyên lẻn ra ngoài ngao du vòng quanh kinh thành. Rồi sau này cước ngao du thiên hạ mấy năm mới trở về lần. Căn phòng mang khí trầm lắng vô cùng căng thẳng khi chẳng ai dám cất tiếng trong khi hai nhân vật chủ chốt phía bên cũng thèm . Bọn họ cứ ngồi như thế cho đến gần hai canh giờ sau mới tự khắc cáo lui ra về. Coi như hôm nay chỉ là ngày hai bên phụ mẫu cùng con cháu nhìn nhau thi trừng mắt rồi thôi. Buổi tối tràn ngập trong vương phủ, tại Nghi Bình viện, Phi Yến hậm hực xông vào phòng Nhược Bình thèm tiếng nào hậm hực trừng trừng hai mắt nhìn mẫu thân mình. – Mẫu thân, sao hồi sáng người lại có thái độ như vậy? Bộ người muốn con mốc meo trong nhà đến hết đời sao? – Ta còn mong cho có kẻ sớm rước con cho khuất mắt nữa kìa. – Vậy sao người cùng phụ thân gì khiến con tậht mất mặt. – Sao mà bắt bọn ta phải ? – Người là bậc trưởng bối sao bọn con dám ? chuyện với người khiến con đuối lý quá. – Muốn cưới cưới . Kêu mang lễ vật qua đây, càng nhiều càng tốt. Hắc hắc. – Hừ! Con về phòng đây. – Ủa? gnủ với ta à? – Cho phụ thân đá *** con quăng ra ngoài nữa sao? – Ha ha ha. Bên thư phòng của Lãnh Thiên cũng im ắng, hai phụ tử đàm đạo thảo luận mà toàn nghe mỗi tiếng của Lãnh Duệ. – Giờ phụ thân muốn con thủ thân như ngọc hết đời ư? – . – Vậy sao phụ thân cùng mẫu thân gì để Uyển Nhi thương tâm như thế chứ? – … – Con muốn thú nàng. – Ừ! – Phụ thân? – Hử? – Con là con muốn thú nàng. – Ừ! – Phụ… – Muốn thú thú, cứ xách lễ vật mang sang nhà người ta là xong, cần gì con nhiều như vậy chứ? – Phụ thân câu này từ nãy cho khỏe . – Con ta giống ai mà dai nhách vậy trời? – Giống mẫu thân đấy! Ước mong của Nhược Bình suốt 18 năm qua cuối cùng thành . Nhìn hài tử mình trong hỉ phục, nắm tay tân nương hay được tân lang dẫn dắt vào trong nhà đó chính là niềm hạnh phúc duy nhất của bậc làm cha mẹ. Lãnh Thiên nắm chặt tay Nhược Bình, mỉm cười ôn nhu nhìn ngắm cảnh hai đứa hài tử lúc nào còn xíu mà giờ đây hạnh phúc bái đường cùng người chúng thương suốt cuộc đời. khí vô cùng vui vẻ bỗng tia sét trời đánh xuống chính giữa sân rồng của vương phủ khiến tất cả khách nhân đều giật mình. Hình ảnh cáo tinh trong bộ quần áo sườn sám của nam nhân thế kỷ 18 khiến Nhược Bình ôm bụng cười ha hả. – Cao tinh, người mới đâu về đấy? – Trung Quốc, thế kỷ 17. – Ách! Vui thế mà rủ ta. – Vui cái cùi chỏ nhà ngươi. Hài tử thành thân cũng mời ta tiếng mà… – Cha!!! Đột nhiên sau lưng cáo tinh xuất … … đàn cáo con. Ách! Cực dễ thương, lông trắng khiến Nhược Bình suýt xoa mãi thôi. Bên cạnh con cáo lanh chanh ngày nào giờ đây có nương tử cùng bầy con thân . Cuối cùng rồi mọi người đều tìm cho mình bến đỗ như mơ ước. <div id="jp-post-flair'] <div>