Chương 65 Nơi đây vẫn vậy, vẫn vườn đào, vẫn chiếc xích đu được đan bằng dây thừng, vẫn thấy Hiên Viên Tuyệt đứng trầm ngâm như thế dưới gốc đào kỳ nở rộ, nhưng sao lại thấy nơi đây tràn ngập vẻ u buồn, tĩnh mịch đến rợn người. Phát ra tiếng động lạ, Huyên Viên Tuyệt quay đầu lại, là Lãnh Thiên, tại sao lại đến đây? phải ở bên Bình nhi sao? phải vui vẻ cùng Bình nhỉ sao? đến đây làm gì? Nhưng sao vẻ mặt có vẻ hốt hoảng như thế? sảy ra chuyện gì rồi chăng? Hàng tá câu hỏi có lời giải đáp cứ quanh quẩn trong đầu Hiên Viên Tuyệt như thế khi nhìn thấy thân ảnh Lãnh Thiên bước vào. - Hiên Viên Tuyệt! Mặc dù ta biết ngươi ưa ta nhưng hãy vì Nhược Bình, hãy vì Nhược Bình mà đến cứu nàng lần, chỉ lần thôi, được ? Nhược Bình? Hãy vì Nhược Bình? Nghĩa là sao? Nhược Bình gặp nạn? lao đến bên cạnh Lãnh Thiên, túm chặt vai, lắc mạnh và hỏi với giọng gấp gáp. - Bình nhi! Bình nhi bị làm sao? ngay. – Nàng bị trúng độc. Phủ nhị vương gia. Nghi Bình viện. Hiên Viên Tuyệt bước ra, mặt mày xám xịt, khẽ lắc đầu khiến gian chùn xuống hết mức có thế. – Ta thể. Thứ độc người Bình nhi rất lạ, ta chưa thấy bao giờ, xin lỗi, ta thể cứu được Bình nhi. Lãnh Thiên nghe xong nhất thời người cứng đơ lại, vừa nghe thấy cái gì? thể? cứu được? Độc lạ? Là sao? Tất cả là sao? Đến Tuyệt y lão quái cũng thể cứu được sao? phải, nhất định phải, Viên Viên Tuyệt vậy chỉ là để trả thù mà thôi, nhất định có cách. Nhất định. – “Ngươi láo, tại sao lại chữa được chứ?” Lãnh Thiên điên cuồng lắc mạnh hai vai Huyên Viên Tuyệt. Lệ rơi nhanh chóng tràn đầy khóe mi, lệ rơi, rơi xuống đất, hòa tan vào cát. khóc, khóc vì nàng, lại lần nữa khóc vì để cứu nàng, lại mất nàng điên cuồng chạy đến bên giường, nắm chặt lấy bàn tay dần lạnh toát kia, thế giới dường như chỉ còn nàng và . – “Nương tử……hãy tỉnh lại ……ta…..ta xin nàng……xin nàng hãy tỉnh lại …..hãy vì ta…..vì ta mà tỉnh lại……….tỉnh lại 1 lần thôi…….nương tử” trong tiếng nấc nghẹn khiến mọi người, ai cũng phải thầm rơi nước mắt. – “Vẫn còn cách để cứu Bình nhi” giọng cũng kém phần xúc động vang lên, dường như là cố gắng kiềm chế cả xúc của chính mình khiến Lãnh Thiên quay đầu lại, nơi đáy mắt dấu được niềm vui xướng mãnh liệt trào dâng. – sao? – Đúng! Ở Đại Nam quốc. Chính xác là Huyền Băng cung, có vị Thánh nữ có thể chữa khỏi cho Bình nhi. – “Vậy thôi” Lãnh Thiên lên giọng kém phần gấp gáp. – Đợi , ta chắc là vị Thánh nữ đó có ở Huyền Băng cung vì nàng ta rất ít khi ở đó. – “Ta mặc kệ, dù chỉ có tia hi vọng ta cũng ” quả quyết. Ngày hôm sau, đoàn người gồm , nàng, Hiên Viên Tuyệt, Độc Nhẫn, Họa Tâm, ĐộcKiêu bắt đầu khởi hành đến Đại Nam Quốc xa xôi tìm kiếm niềm hi vọng duy nhất cứu sống tính mạng nương tử nằm trong lòng mà cả như thế giới đối với vị vương gia lãnh khốc như . Trải qua bao nhiêu gian khổ cuối cùng cũng đến được Đại Nam quốc, nhưng để tiến vào Khang San là điều rất khó khăn, từ trước đến giờ nếu phải được mời tới khó lòng có thể vào được, mà nếu có vảo được cũng khó lòng mà tiếp vì nơi đây rất nhiều cạm bẫy. Để đảm bảo an toàn, Hiên Viên Tuyệt cùng Độc Kiêu trước thăm dò, bế nàng ở giữa còn Độc Nhẫn cùng Họa Tâm sau cùng đề phòng có người tập kích từ phía sau. Hai canh giờ trôi qua, ai ai cũng mình đầy thương tích nhưng ai có ý nghĩ bỏ cuộc giữa chừng cả, cả người hừng hực khí thế. canh giờ sau nữa leo lên đến đỉnh núi. Họ thở phào nhõm, ngồi xuống gốc cây rồi từ cơn mệt mỏi cũng ru tất cả chìm vào giấc ngủ. Từ trong lùm cây, nữ tử thân bạch y tiêu sái ra, khuôn mặt tránh khỏi vẻngạc nhiên, ngây ngốc khi thấy sáu người này có thể an toàn bước vào Huyền Băng cung mà vẫn mảy may mất mạng chứ tỏ thực lực cũng tệ. Nhân vật nữ này phải ai khác chính là đương nhiệm Thánh Nữ của Huyền Băng cung – Văn Thần Huyền. (Phi Phi: Bật mí chút nhá! Thần Huyền cũng là xuyên đấy. Nhưng nếu ai muốn đọc thêm về nàng này cứ việc tìm “Định mệnh” của Thiên Dực (ngoak_000) mà xực nhé! ) Oa! Hai công chúa ngủ trong rừng với bốn chàng hoàng tử đẹp trai diện trước mặt mình khiến Thần Huyền nàng khỏi hưng phấn. Nhìn họ ngủ say quá, hơ hơ, cái chàng trai ôm trong vòng tay của mình như nâng đỡ, bảo vệ cả thiên hạ khiến nàng chớp chớp mi ngưỡng mộ là tuấn tú. ( Thiên Dực: Oa, cái này là chỉ Lãnh Thiên àh! ), ( Phi Phi: Ả có ý nghĩ táo bạo với Thiên ca ca của ta sao? có cửa nhé! ) nằm ngủ bên cạnh cũng là trang quốc sắc thiên hương, nghiêng nước nghiêng thành nhưng bất quá gương mặt lại tái nhợt khiến người khác nhìn ra có vẻ khá yếu đuối. (Thiên Dực: Nhược Bình tỷ đấy! ), ( Phi Phi: Bình tỷ mà yếu đuối? Nữ nhân giang hồ chết hết ở đâu rồi à? ) Còn chàng trai dựa vào thân cây bên cạnh ngủ cũng điển trai, nét đẹp lãng tử mà hiếm ai có được nha. ( Thiên Dực: Cái này là chỉ có Tuyệt ca ca thôi ) Hai chàng trai còn lại là giống nhau nhưng, chung là đều đẹp trai hết sảy nhưng vẫn thua kém hai người kia rất nhiều. Còn được trong hai chàng trai kia ôm trong ngực che chở lại cũng mĩ miều, nhìn là muốn nhìn mãi thôi ấy chứ. Nhưng rồi nàng cũng phải dừng công cuộc ngắm người đẹp của mình lại khi ta nhận ra có người bị trúng độc. Haiz, vì người đẹp, ta đành làm việc thiện tích đức cho con cho cháu sau này. nhàng tách hai người ra khỏi nhau đồng thời ôm mỹ nữ trong tay. Ôi sao nặng quá vầy nè? Nhưng bất quá cảm giác là thích. ( Phi Phi: Her! Ta có cảm tưởng nàng này cũng biến thái như Thiên Dực thế nhở? )(Thiên Dực: Người ta cái đẹp mà)
Chương 66 Chật vật mãi nàng mới đưa được nàng ấy vào trong phòng đồng thời nhanh chóngra lệnh cho Huyền tam – trong bảy người của Huyền Băng thất sát đánh thức mấy người trong rừng dậy và đưa về đây. Sau 1 hồi lâu xem xét lại cuối cùng nàng đưa ra kết quả rất chi là khủng với chính mình đó là nàng ta chính là bị trúng Huyết Xuân ái do chính mình điều chế ra mới ghê. Trong đầu nàng nhanh chóng xuất vài câu hỏi rất hữu dụng rằng ai mua nó khinàng chưa bán cho bất kỳ người nào giang hồ cả và kẻ nào lại có thể ra tay với mỹ nữ khuynh thành như thế này chứ, trừ phi chính là ghen tị nhan sắc với người ta thôi.( Phi Phi: Chính thế! Chính thế! Ta thề bao giờ chỉnh chu sắc đẹp để thôi biết mình trúng độc chết lúc nào nữa nha! ) Nhưng nàng vẫn quyết định cứu mạng nàng ta. chuẩn bị xăn ống tay áo ống quần lên ( Phi Phi: Tỷ lội ruộng à? ) làm lang băm đột nhiên ta nghe thấy tiếng gọi thất thanh của nam tử từ đằng xa kéo vọng vào cho đến trong này khỏi nhíu mày bất an. Cho đến khi cánh cửa phòng nàng bị bật tung ra làm hai mảnh thương tiếc thìnàng mới lắc đầu tưởng niệm cho số tiền của Bách Chiến kỳ này bỏ ra cho nàng. ( Thiên Dực: Bách Chiến ca chính là cung chủ Huyền Băng cung ý ) – Nương tử! Ô hô! Ai kia? Là chàng đẹp trai lúc nãy và theo sau là mấy người mẫu chân dài lọt vào đôi nhãn xanh yếu của nàng nhưng Huyền Tam đứng đằng sau với mặt mày lấm lét, chắc có lẽ mới bị bọn họ dọa cho trận khiếp sợ đây mà. Hơ hơ hơ! “ chàng đẹp trai” nhìn quanh phòng nàng thôi hồi rồi sau đó mới dừng lại nơi chiếc giường và đương nhiên đó chính là mỹ nhân của nàng. tức tốc chạy lại nhưng nhanh bao nhiêu nàng còn thần tốc bấy nhiêu chặn ngay lại cái hành động cuồng tiếu đó. – Nè! Ngươi biết vào phòng con là thất lễ lắm hay sao? – “Hừ! Trả nương tử lại cho ta” Lãnh Thiên đó gằn giọng đầy vẻ tức giận. – “ trả đấy ngươi làm gì được ta nào?” Thần Huyền nhướn mày khiêu khích khiến Lãnh Thiên tức vỡ động mạch chủ. – Hừ! Ta tha cho ngươi. rồi Lãnh Thiên rút bên hông ra thanh kiếm lạ hoắc nhưng nhìn rất đẹp trong mắt Thần Huyền. (Thiên Dực: Dương kiếm của người ta đó bà ) – “Uy! Ngươi định giết ta hay sao?” Thần Huyền nhanh chóng nhảy dựng bậc ngược ra phía sau trong khi Huyền Tam liều chết rút kiếm đứng chắn bảo vệ trước mặt nàng “Ngươi định cứu nương tử của mình nữa hả?” Nhưng nàng vội xua tay cầu hòa may ra giữ được cái mạng này để vòi tiền của Bách Chiến nữa chứ. ( Phi Phi: Giờ này còn tiên với bạc? Ta bó chiếu ) Nghe đến đó Lãnh Thiên giật mình khựng lại. Đúng như Thần Huyền dự đoán trong đầu rằng ta rất thương vợ của mình. Nàng thầm ước gì mình cũng có hoặc vài người mình như vậy cũng đủ mãn nguyện rồi ( Thiên Dực: Có rồi còn cầu gì nữa? ), ( Phi Phi: Ngươi nghe ả ta cầu “ hoặc vài” hả? Nhiêu đó thấm gì với ả? ) – “Ngươi… ngươi là Thánh Nữ?” Lãnh Thiên sửng sốt tra kiếm vào vỏ. thể ngờ Thánh Nữ lại là nữ tử trẻ đến thế. Thế mà lúc ban đầu còn nghĩ Thánh Nữ này chính là lão bà già nua, da nhăm nheo, tóc bạc phơ ấy chứ. ( Phi Phi: Huynh mà ý nghĩ này ra những huynh chết trong kiếm của “ vài” người mà Bình tỷ cũng được cứu đâu ) – Đúng vậy, ta chính là Thánh Nữ của Huyền Băng cung, còn ngươi? – Ta là Lãnh Thiên – vương gia của Lãnh quốc. - “Hử? Ngươi là… là… là… Lãnh Thiên? Chẳng lẽ đây là Nhan Nhược Bình?” Nàng chỉ tay về phía mỹ nhân nằm bất động giường ngạc nhiên tả nổi, cư nhiên lại gặp thêm bao nhiêu là thần tượng. ( Phi Phi: Hai người này nổi tiếng dữ hén! Còn hơn Super Junior, SNSD, T-Ara nữa chứ. Hắc hắc ) Lãnh Thiên khẽ gật đầu nhưng Hiên Viên Tuyệt bên cạnh nhanh chóng chen ngang câu chuyện chảo hỏi lấy lệ của hai người. – Bây giờ việc cấp bách chính là phải cứu Bình nhi. Lời của Hiên Viên Tuyệt cũng kéo Lãnh Thiên về với việc chính ngày hôm nay và cũng ngay lập tức hướng ánh mắt mong chờ đến Thần Huyền bên giường. – “Được. Ta giải độc giùm nàng ấy. Mấy người ra ngoài trước . Mà này, ta muốn hỏi có phải ngươi là Hiên Viên Tuyệt – Tuyệt y lão quái ?” Thần Huyền nhìn Hiên Viên Tuyệt với ánh mắt ngưỡng mộ thôi. gì bất quá chỉ gật đầu rồi bước ra. Điều lo nhất bây giờ chính là sinh mạng của Nhược Bình bên kia chứ phải là thân phận của mình. Thần Huyền nhanh chóng giải bỏ những huyệt đạo quan trọng mà lúc trước “người nhà bệnh nhân” điểm. đặt tay lên ngực nàng, tập trung nội lực. Lục Bạch ngọc và Bạch Ngọc bảo toả ra 1 luồng khí mát lạnh bao trùm lấy 2 người. Vốn độc tố trong người Nhược Bình rất khó chữa nhưng nhờ Lục Bạch ngọc và Bạch Ngọc bảo là 2 báu vật trị bách độc cùng kết hợp phá giải độc nên giờ chỉ cần vận công 1 chút là có thể đẩy độc trong cơ thể ra ngoài là có thể an tâm nhưng bên cạnh đó nàng cũng cần phải tĩnh dưỡng nhiều hơn. Thần Huyền trán đẫm mồ hôi lệnh khệnh bước xuống giường nhìn những người xung quanh nở nụ cười khiến ai cũng thấy lòng hơn nhất là Lãnh Thiên. nhanh chóng chạy đến bên giừơng nắm chặt lấy tay nàng buông. Trong lòng vừa lo lắng vừa hạnh phúc khi cuối cùng mạng của nàng cũng giự lại được và nương tử của lại cười với .
.Chương 67 <img title="23df7bb5a373a2a737d3ca83" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/23df7bb5a373a2a737d3ca83.jpg?w=560" alt="" /> Ánh nắng ban mai chiếu rọi vào căn phòng đơn giản khiến cơn lạnh đêm qua dường như được xua tan , tiếng chim hót líu lo đón chào ngày mới, ngày vui vẻ, hạnh phúc cho những ai , và mãi mãi nhau. Bàn tay Lãnh Thiên vẫn nắm chặt rời khỏi nàng, đôi mắt thâm quầng khi cả đêm hề chợp mắt vẫn có vẻ gì là mệt mỏi chăm chú nhìn người con nằm im lìm chìm vào giấc ngủ sâu bên cạnh. Mí mắt Nhược Bình từ từ hé mở. Người đầu tiên nàng thấy chính là Lãnh Thiên, kẻ khiến trái tim nàng thổn thức bao giờ còn bình yên nữa nhưng nàng lại thấy hạnh phúc chính bởi điều đó. – Nương tử. Nàng tỉnh? – Ừ! – Nàng… nàng có thấy khỏe ở đâu ? – “” Nhược Bình nâng cánh tay xoa xoa khuôn mặt xanh xao vì thiếu ngủ, mài tóc xơ xác lâu được chải xủa bất giác đau lòng “Sao ngươi trông tồi tệ quá vậy?” – “Tỉnh rồi sao” nữ tử vận bạch y đẩy cửa bước vào. Thần Huyền tiến vào nâng cánh tay trắng nõn của Nhược Bình lên bắt mạch. Mạch tượng bình thường chứng tỏ lượng độc bị đẩy ra ngoài hoàn toàn mới hướng Lãnh Thiên trấn an. – ổn. Coi như tử thần về nhà ăn giáng sinh rồi. – “Giáng sinh?” Nhược Bình ngờ nghệch nhìn Thần Huyền chống hông mỉm cười. – “À! Có các người cũng hiểu đâu” Thần Huyền xua xua tay. – “Ngươi cũng xuyên sao?” Nhược Bình mỉm cười tươi rói nhìn Thần Huyền vì ai ngờ nơi đây nàng lại có thể nhìn thấy đồng hương của mình cơ chứ. – “Ngươi cũng thế sao?” Khi nhận được cái gật đầu nhàng từ Nhược Bình Thần Huyền như nhảy cẩn lên sung sướng “Ha ha! ra mỹ nữ ngươi chính là người của thế kỷ 21 nha. À mà ngươi biết ai đầu độc ngươi ? Huyết Xuân Ái là độc do ta chế ra nhưng chưa ai biết cả cư nhiên ngươi lại chính là người đầu tiên được làm chuột bạch thí nghiệm cho ta chứ”. – “Hừ! ra kẻ đầu sỏ định giết ta chính là ngươi sao?” Nhược Bình chỉ chỉ vào mặt Thần Huyền nhưng nụ cười lại nở rộ trước cử chỉ đùa giỡn của nàng ta “Nhưng lại chả biết ai đầu độc ta mà ta trúng như thế nào cũng hoàn toàn mù tịt”. – “Thôi coi như hai chúng ta có duyên gặp nhau kết thành tỷ muội ?” Thần Huyền líu lắc nắm tay áo Nhược Bình vắt qua vắt lại tỏ điệu bộ trẻ con. – “Ngưng ” Lãnh Thiên kéo Thần Huyền quẳng sang bên rồi nhàng đỡ Nhược Bình nằm lại xuống giường “Nương tử ta mới khỏe lại, ngươi cái gì cũng phải cẩn thận chút”. – “Xì! Ta là ân nhân cứu nương tử nhà ngươi đấy!” Thần Huyền thè lưỡi trêu lãnh Thiên khiến Nhược Bình bậc cười ha hả “Sao? Ta gọi Văn Thần Huyền, 17 tuổi?” – “Ta Nhan Nhược Bình, 19 tuổi. Thế ta là tỷ tỷ, ok?” Nhược Bình với người nắm tay Thần Huyền mỉm cười. Có được vị muội muội xinh đẹp, tài giỏi mà còn là đồng hương từ tương lai nữa dại gì nhận chứ. – Tỷ tỷ! – Muội muội! Nhóm người Lãnh Thiên ở lại vài ngày chờ Nhược Bình khỏi hẳn và để thời gian cho hai bà tám hết những truyện trời dưới đất mới bịn rịn chia tay nhau trở lại Lãnh Quốc. – Huyền muội, muội nhất định đến thăm ta đấy! – Bình tỷ, tỷ lên đường bình an, ta đến thăm tỷ thường xuyên. Nếu tỷ phu có ăn hiếp tỷ đến đây ta gả Bách Chiến ca ca cho tỷ. – có chuyện đó đâu, ngươi đừng mơ hão. Lãnh Thiên tống Nhược Bình lên xe ngựa tránh bị Thần Huyền mang ra gả thêm cho tên Bách Chiến gì đó về làm phu quân lẻ. Mấy ngày ở đây như muốn nhức cả đầu với hai nữ tử này nhưng bất quá lại thích nhìn nương tử của mỉm cười hạnh phúc như thế. Chiếc xe ngựa lăn bánh quay trở về con đường mà họ đến trong gấp gáp nhưng tất cả lại hề biết lần này trở về chính là sai lầm mãi mãi bao giờ sửa được. Lãnh Quốc Phủ vương gia – Nhan Nhược Bình! Ta muốn thách đấu với ngươi. Nhược Bình an ổn dạo quanh hoa viên hít thở khí trời trong khi Lãnh Thiên lại vào cung bàn chuyện quốc với Lãnh Hàn. thanh hách dịch lọt vào tai nàng khiến vườn hoa từ đặc sắc cũng biến thành màu đen ảm đạm. Làm cái quái gì mà người ta từ hôn vẫn cứ chai mặt ở lì như cái đuôi mãi chịu về thế này. – Thách đấu? Làm gì? Nàng vẫn quay đầu, đưa tay ngắt nhành hoa phù dung thanh thoát cạnh hồ sen đưa lên mũi ngữi khiến Ngạn Hoa thêm phần tức giận. Ả ngờ Huyết Xuân Ái mà mình dày công tìm cách mua được từ Huyền Băng cung với 1000 vượng vàng hoàng kim lại có người giải ra. Điều đó khiến ả càng phải gấp rút thúc đẩy kế hoạch cuối cùng này cho thành công. – Nếu ta thắng, ngươi phải chấp nhận truất phế ngôi vị vương phi còn nếu ta thua đương nhiên ta về nước làm phiền đến cuộc sống của hai người nữa. – Nếu ta đồng ý sao? – Ngươi sợ? Ánh mắt Ngạn Hoa phóng ra tia nhìn khinh bỉ, tất cả lọt ngoài mắt của Nhược Bình nhưng tránh chuyện thị phi chính là mục tiêu cuối cùng của nàng. – Tùy ngươi nghĩ sao nghĩ. – Ha ha ha! Ta ngờ vương phi cao cao tại thương như ngươi lại sợ hãi đối với công chúa bé như ta. Chẳng phải nếu như ngươi thắng càng khiến ta nhanh chóng về nước trả lại tự do cho vương gia cùng ngươi hay sao? phải là Nhược Bình nghĩ đến điều này nhưng nàng càng cho phép bản thân được lỗ mãng để tránh rược thêm họa vào cho mình và Lãnh Thiên. Nhưng ả ta đúng, nếu đấu ả nhất định nghĩ ra cách ép mình phải đấu, cuối cùng những thể từ chối mà còn gánh thêm nhiều rắc rối phát sinh. – Ngươi muốn đấu cái gì? – Võ. <div id="jp-post-flair'] <div>
Chương 68 <img title="1314192832148631281_574_574" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/1314192832148631281_574_574.jpg?w=560" alt="" /> Lúc này tại Nghị Lệ cung. Lãnh Thiên vừa bước ra khỏi cánh cửa hoàng cung bèn nhanh chân quay về vương phủ. nhớ nàng, nhớ nương tử của . muốn ôm siết và cắn xé đôi mội ngọt ngào của nàng, đem nàng hòa nguyện vào trái tim mình để nàng bao giờ có thể rời lần nữa. Đột nhiên Độc Kiêu với sắc mặt phi thường lo lắng hướng bẩm báo. – Chủ nhân. Phu nhân cùng Phùng công chúa quyết đấu ở vương phủ. – Cái gì? bỏ mặc Độc Kiêu ở đó mà dùng khinh công gấp rút bay về vương phủ. Bản thân lo sốt vó lên, nàng bị thương mà tại sao còn liều mình như thế chứ? Nàng sợ chết nhưng dù sao cũng phải nghĩ đến còn tên ngây ngốc si dại lo lắng cho bản thân mà đừng làm việc gì khiến phải thương tâm như việc này . Ngạn Hoa vung trường kiếm hướng Nhược Bình phóng tới. Thân ảnh ả ta nhanh đến độ Họa Tâm run lên bần bật nắm chặt tay của Độc Nhẫn dám nhìn về phía giữa sân. Mặc dù vỏ công của phu nhân nàng cao cường nhưng thân thể khỏe mạnh bên cạnh đó Ngạn Hoa công chúa cũng chẳng phải là người tầm thường. Trường kiếm phút chốc rờ đến sát cổ Nhược Bình, môi ả công chúa chính là nụ cười giảo hoạt của kẻ chiến thắng nhưng ngọc tâm tiêu trong ống tay áo của nàng biết từ lúc nào vung ra đánh bật ả văng xa vài trượng. Ngạn Hoa dậm chân lấy đà tung mình lên hướng Nhược Bình đánh tới liên tiếp cho phép kẻ thù của mình ngơi nghỉ. Nếu như sức khỏe của bản thân hồi phục hoàn toàn trận đấu này cần tốn vài sức , nhưng sức lực chẳng còn là bao khiến tâm Nhược Bình hồi rúng động quyết định nhanh chóng kết thúc nhằm tiết kiệm năng lượng. Cả hai tung mình lên trung, trường kiếm vung đến, ngọc tâm tiêu thẳng đơ đỡ lại tất cả những chiêu thức biến hóa khôn lường của Ngạn Hoa làm ả phải đánh giá lại thực lực của Nhược Bình. Hai vũ khí chạm vào nhau gây ra tiếng động khiến chim chóc bay tứ hướng. Ánh mặt trời ở đỉnh điểm che khuất ánh nhìn của những người quan sát bên dưới. Từ trong tay Ngạn Hoa tung ra loạt ngân châm khiến Nhược Bình lách mình né tránh đồng thời trường kiếm xẹt nhát vào eo. Bên cạnh đó chưởng của ngọc tâm tiêu đánh ra bay thẳng vào ngực Ngạn Hoa khiến cả hai thân thể bay nhào xuống đất. đạo bóng đen phóng đến nhanh chóng cắp lấy Nhược Bình ôm vào lòng như chở che khiến tâm nàng thêm đau đớn. Phải, nàng thua. Thua cuộc đấu này dù cho đối phương dùng quỷ kế nhưng ai thấy cơ chứ? Nàng đánh mất tướng công của mình trong dịp bốc đồng của bản thân. – Nương tử! Nương tử! Nàng sao chứ? Nương tử! Lãnh Thiên thấy Nhược Bình bất động như kẻ mất hồn trong lòng khỏi lo lắng bất an. đõa về trễ bước, bảo vệ được cho nàng và tình của cả hai để nàng phải liều mạng tìm hạnh phúc cho cả và nàng. xứng đáng làm trang nam nhi, xứng đáng với lời hứa hẹn mang lại hạnh phúc cho nàng. Nhược Bình vùng khỏi người Lãnh Thiên vụt chạy ra khỏi vương phủ. hoảng hốt chạy theo nàng. Cả hai cứ thế dùng khinh công rong ruổi cho đến khu rừng ngoài thành mới nắm được bàn tay của nàng ôm vào lòng. muốn nàng buồn, muốn nàng mãi vui vẻ hạnh phúc nhưng sao cứ hễ ở bên cạnh là nàng lại luôn thương tâm như thế này chứ? – Thiên! Ngươi về , ta muốn ở mình. – ! Ta về. Ta ở bên cạnh nàng, mãi xa rời. – “Nhưng ta thua” Khóe mắt Nhược Bình chảy ra hai hàng nước mắt long lanh khiến tâm thên phần lạnh lẽo. Lãnh Thiên hôn lên khóe mắt nàng, lê liếm hết toàn bộ những giọi nước mắt đó. muốn nàng khóc, nàng đau lòng, chỉ muốn nàng chỉ luôn cười và tất nhiên chỉ được cười với mỗi mình . – Thiên, ta ngươi, nhưng trong trận đấu này ta thua, ta có lý do gì để ở cạnh ngươi nữa rồi, hẹn kiếp sau nếu có gặp lại ta nguyện tiếp tục làm nương tử của ngươi. Nhược Bình nhanh tay điểm huyệt đạo người Lãnh Thiên rồi quay bước ra . Huyệt đạo này trong bí kiếm mẫu thân để lại có , nó nhanh chóng được giải trong vòng nửa canh giờ. Nhiêu đó thời gian cũng đủ để nàng rời xa khỏi nơi này, nơi mà nàng chỉ toàn đau khổ. – “Nương tử! Nàng quay lại đây cho ta” Lãnh Thiên hoảng hốt hét lên trong bất lực “Nương tử! Hãy tin ta, ta từ bỏ dù chỉ tia hi vọng, chỉ xin nàng đừng bỏ , đừng rời xa ta lần nữa. Nương tử! Ta xin nàng. Nương tử!!!!” Nhược Bình xa nhưng thanh đau đớn, tuyệt vọng của vẫn vang vọng trong gió khiến nàng cách nào kềm được những giọt nước mắt rơi khuôn mặt thanh tú. Ngạn Hoa trong bộ hỉ phục xoay xoay lại trước gương đồng, đôi mắt tràn đầy rạng rỡ và thỏa mãn. Cuối cùng cái ngày mà ả ta mong chờ cũng đến. Ngày đại hôn. – Tâng lang đến. Bà mối cất chất giọng ẻo lả lên tiếng nhắc nhở khiến Ngạn Hoa giật mình nhanh tay đội lại hỉ khăn bước theo ra bên ngoài. bàn tay rắn chắt nắm lấy tay ả đưa vào kiệu hoa. Kiệu hoa lắc lư theo từng nhịp chân của bốn người khiến bốn phía, hai bên đường là dân chúng đứng xem đông đúc, khác hoàn toàn với cảnh đám cưới đầu tiên của Lãnh Thiên. Dân chúng chỉ chỉ trỏ trỏ, khuôn mặt thể vẻ cáu giận và khinh thường ả công chúa đến từ Phùng quốc kia nhưng người được nhắc đến trong tiếng **** rủa vẫn nở nụ cười hạnh phúc biết gì bên trong kiệu hoa. – Nhất bái thiên địa. – Nhị bái cao đường. – Phu thê giao bái. – Đưa vào động phòng. Tiếng chúc tụng hề ngớt vẫn bao trùm lấy vương phủ nhưng ở nơi cách đó khá xa, trong sơn cốc yên tĩnh, mái nhà tranh được bao quanh bởi ao sen cùng với hành hàng lớp lớp gốc đào tung bay những đóa hoa thơm ngát khiến khung cảnh như bức tranh thủy mặc đẹp đến lay động lòng người.
Chương 69 Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ. Nữ tử thân lục y ngồi mái nhà nâng thanh sáo cùng màu với y phục thổi bản nhạc rất thanh khiết, rất hay nhưng đậm nước mắt. Đau khổ, tuyệt vọng, nhức nhối,… Hiên Viên Tuyệt vẫn đứng đấy, nhìn theo bóng Bình nhi của mà rơi nước mắt, tim ngừng rên rĩ thổn thức những vết thương chưa kịp lành. Trong phòng hoa chúc, Ngạn Hoa ngồi giường nóng lòng chờ Lãnh Thiên đến, hai tay hết nắm lại rồi mở ra trong hồi hộp. Giây phút mà ả cố gắng biết bao lâu mới giành được người đàn ông của cuộc đời mình. Rồi cũng có tiếng mở cửa khiến cho Ngạn Hoa ngừng mọi động tác đồng thời cũng nín thở chờ đợi. thân nam tử cao to tráng kiện mặc hỉ phục bước vào. Dáng vẻ lướt khướt vì say rượu, đến bên giường, nhìn ngang ngó dọc, cuối cùng thế nào lại ra ghế nằm gục xuống mà ngủ. Ngạn Hoa tức giận, nề hà mà tự tháo khăn hỉ, mũ phượng, hung hăng đến bàn trà, ra sức lay người Lãnh Thiên. – Vương gia, hôm nay là ngày hỉ của thiếp và chàng, chẳng lẽ chàng lại để nương tử của mình đơn trong đêm động phòng sao? – “Động phòng? Đúng rồi đêm nay là đêm động phòng của ta cơ mà” Lãnh Thiên trong cơn say, chất giọng khàn khàn của kẻ say rượu càng khiến tâm tình Ngạn Hoa thêm phần hồi hộp. – Đúng rồi, đêm nay là đêm động phòng, chúng ta phải uống rượu giao bôi. Ngạn Hoa rót ra chén rượu đầy đưa cho Lãnh Thiên, cùng Lãnh thiên uống cạn. Đáy mắt Ngạn Hoa lóe lên tia giảo hoạt, chính xác, đó là giảo hoạt vì ngay lúc đó Lãnh Thiên liền thấy cả người nóng hừng hực, cảm giác như có ngọn lửa thiêu cháy thân thể . Tay giữ chặt phần eo lại, khó chịu, nhăn mặt. Ngạn Hoa thấy vậy rất hài lòng, nâng ly rượu còn lại nốc cạn, ả cũng muốn mình có cảm giác sung sướng cùng với Lãnh Thiên. Bước rới gần, ả cởi lớp áo hỉ ra, giờ người ả chỉ còn cái yến đào mỏng manh cùng chiếc quần dài cũng mấy kín đáo. Ả ngồi vào lòng , đôi tay ngừng mơn trớn khuôn mặt kia. – Nào, đừng kiềm chế nữa, đêm nay là đêm động phòng, cần phải giữ lễ, chàng hãy cùng thiếp hưởng thụ đêm xuân. còn nghe thấy gì nữa, tất cả chỉ còn ngọn lửa dục hỏa hừng hực cháy trong lòng, nhanh chóng cắp Ngạn Hoa lên giường, vứt xuống đất những thứ cản trở da thịt, điên cuồng hôn , đôi môi ướt át di động xuống vùng cổ trắng nõn. Ngạn Hoa thích thú phát ra những thanh khiến ta phải rợn người. Rồi đôi môi đó dần chuyển xuống vùng hoa đào nở rộ, ngậm lấy nụ đào đỏ hồng, 1 tay nhào nặn nụ đào còn lại, tay lần xuống vùng kín đáo nhất. sớm nhịn được, nay chạm vào chỗ đó, kềm chế được mà mạnh mẽ tiến sâu vào trong cự vật giống như con ngựa hoang thoát cương, điên cuồng mà ở trong cơ thể Ngạn Hoa rong ruổi, mỗi lần đều vô cùng mạnh mẽ, liên tục xâm nhập sâu tận bên trong. liên tục tiến sâu bên trong cơ thể Ngạn Hoa, khiến cơ thể Ngạn Hoa tạo nên từng đợt đau đớn, mỗi lần tiến vào chỗ sâu nhất là làm thân thể mềm mại của ả cơ hồ thể thừa nhận những cảm xúc mạnh mẽ đan vào nhau này cũng là biện pháp kỳ lạ hóa giải cảm giác nóng rực, luôn luôn khát khao nổi dậy ở vùng bụng dưới. Ngạn Hoa cắn chặt môi nhưng chịu nổi khẽ cất lên những tiếng rên rỉ nho , ả chỉ đơn giản dùng đầu cúi sâu vào cổ , hai tay cũng gắt gao ôm cổ như là ôm vật duy nhất cả đời này phải dựa vào. cũng gắt gao ôm chặt eo của ả, cái loại khoái cảm tuyệt vời tuyệt luân kia bứt tất cả suy nghĩ ra khỏi đầu , trong đầu chỉ còn lại có tiếng tiến lên, tiến lên, mạnh hơn, nhanh hơn nữa. Trong khi Ngạn Hoa cực kỳ khó chịu vì bị cảm giác nóng rực dày vò, cảm giác nóng rực lại lần nữa dâng lên, luồng sóng kích thích lại lần nữa ập tới. Ả kinh ngạc ngẩng đầu, còn chưa kịp tiêu hóa hết lại lần nữa mạnh mẽ va chạm, cảm giác tê dại nhanh chóng nhộn nhạo. Ả thể khống chế thét ra tiếng chói tai, mười ngón tay nhấn sâu vào trong da thịt , thể xác và tinh thần đắm chìm trong bể khoái cảm lớn, nơi riêng tư từng đợt từng đợt co rút, những tia ái dịch như dòng suối tràn ra càng lúc càng nhiều. cũng gầm tiếng, “vách tường hoa” mềm mại kia vì tới cao trào mà liên tục co rút lại, nhanh chóng ôm trọn lấy chặt, làm điên cuồng mà tiến lên nhanh hơn, mạnh hơn nữa. Ngạn Hoa lại cắn chặt răng, cảm giác điên cuồng này đủ để ngay lập tức tiêu diệt tia lý trí còn sót lại, khoái cảm mãnh liệt ngừng ở trong người dâng lên cao, lại tiếp tục càng lúc càng tăng cao. Ả cơ hồ thống khổ nhăn mày, đáy mắt chứa đựng lệ quang, khoái cảm kia cực kỳ tuyệt vời nhưng lại làm ả thống khổ đến mức thở nổi. Mà ở chỗ sâu nơi bụng dưới, những khoái cảm lại chồng chất liên tục hòa tan vào nhau, khó có thể thừa nhận làm ả tự chủ mà khóc ròng cầu xin tha thứ. – Lãnh Thiên, dừng, thiếp chịu được nữa. nhận ra thân thể của Ngạn Hoa trải qua trận run rẩy, thoáng chốc, đạo lửa nóng bỏng mạnh mẽ mà có lực từ giữa hai chân của trào ra, xuyên qua phân thân to lớn của , bắn vào sâu nơi vùng thầm kín nhất. – A a. . . . . . Ngạn Hoa vẻ mặt thống khổ than , trong nháy mắt, nàng dường như nhìn thấy địa ngục tử vong, mà cũng như ở thiên đường ngọt ngào. Thân thể như nước mùa xuân mềm mại, vô lực hoàn toàn xụi lơ ở dưới thân . Đào hoa viên. Thanh lúc trầm lúc bổng của ngọc tâm tiêu từ miệng Nhược Bình khiến lòng Hiên Viên Tuyệt ân đau. biết người tổn thương sâu sắc nhất chính là Bình nhi của mình nhưng bản thân lại biết làm sao để giúp nàng. Hay từ sâu đáy lòng Hiên Viên Tuyệt chính là mong muốn Bình nhi quên Lãnh Thiên và cho mình cơ hội được ở bên nàng, thương, bảo vệ và chăm sóc nàng đến suốt cuộc đời. Từng giọi, từng giọt nước mắt thấm ướt khóe mi, lăn dài xuống má, rơi lõm bõm xuống mái nhà đánh tiếng “tách” như hòa thêm tiếng đệm cho tấu khúc bi thương. Giờ này chắc nam nhân mà nàng vòng tay ôm nay nữ nhân khác hoặc cũng có thể là hôn hay… Nhược Bình muốn nghĩ nữa, càng nghĩ nước mắt càng rơi đồng thời trái tim cũng càng co thắt mãnh liệt đến thở nỗi. Đau quá! Hiên Viên Tuyệt bay lên ngồi bên cạnh ôm chặt nàng vào lòng như muốn xoa dịu vết thương ngày càng xát muối đó nhưng sao khó quá. Càng được ôm, càng được quan tâm Nhược Bình càng đau, càng phải khóc. Tiếng gào khóc trong đêm của nàng khiến người khác tâm như xé thành trăm mảnh, như muốn tê liệt tâm can. hận bản thân thể làm gì tốt hơn để nàng phải đau đớn như thế này, hận mình thể làm tướng công bên cạnh nàng tốt hơn. – Nương tử! Nhược Bình đau đầu, xoa nắn hai vầng thái dương để lắng tai nghe thanh vừa quen thuộc vừa gây cho nàng cảm giác mất mác đến thể thở đó. Nhưng dường như càng đau càng nhớ đến nỗi giọng của Lãnh Thiên cũng xuất trong tâm trí nàng như bây giờ. – Nương tử! Nhược Bình quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa cốc. Nàng dụi dụi hai khóe mắt để nhìn cho kỹ. Đó chẳng phải là Lãnh Thiên của nàng, tướng công của nàng, nam nhân mà nàng đó sao? Nước mắt nhớ nhung càng được dịp tuôn tráo ra ngoài. Lãnh Thiên nhấp chân bay lên mái nhà đẩy Hiên Viên Tuyệt ra đồng thời ôm chặt Nhược Bình vào lòng. cho phép nam nhân khác ôm nàng dù đêm nay chính là đên thành thân của . Cứ cho bản thân là bá đạo , nhưng chỉ bá đạo với mỗi mình Nhược Bình nàng mà thôi. – Thiên, sao bây giờ ngươi mới tới? Ta những tưởng ngươi bỏ rơi ta rồi, ta những tưởng cả đời này còn gặp được ngươi nữa. Nhược Bình ôm chầm lấy Lãnh Thiên nức nở khóc. cũng chẳng biết làm gì ngoài ôm chặt cùng khóc với nàng. Tất cả là tại , tại nên mới nàng thương tâm như thế. Hiên Viên Tuyệt vẫn vậy, lên tiếng, chỉ đứng bên nhìn hai người bên nhau. Nhưng môi mỉm cười, nụ cười hạnh phúc thay cho người mình . – Nương tử! Thứ lỗi cho ta, ta để nàng chịu nhiều ủy khuất rồi. Ta hứ từ nay về sau rời xa nàng nữa. Hãy tin ta! – Ngươi… ngươi chứ? – Ừ! . – Nhưng sao ngươi đến đây? Chẳng phải thành thân… – Tân lang là ta cho người giả thành ta. phải là ta biết ả hạ độc nàng. Nhiêu đó vẫn còn chưa đủ đối với những tội lỗi do ả gây ra đâu. Lãnh Thiên hừ lạnh khi nghĩ đến những gì Ngạn Hoa gây ra cho Nhược Bình. Ả ta dẫu có là công chúa Phùng quốc cũng mang tội sát nhân khi dám ám sát vương phi của Lãnh quốc thôi. – Thiên! Cảm ơn ngươi. – Chính ta mới phải cảm ơn nàng. Cảm ơn nàng ta, ở bên cạnh ta, chấp nậhn làm nương tử ta. Ta cũng phải cảm ơn Nguyệt Lão giúp nàng đến với ta. Nhược Bình, ta nàng. – Ta cũng chàng. Xa xa, ánh trăng tỏa sáng góc trời, Hiên Viên tuyệt đứng khoanh tay dực lưng vào gốc đào già khe khẽ mỉm cười. biết, trái tim Bình nhi mãi mãi bao giờ thuộc về mình tai sao chúc phúc cho nàng mãi mãi được hạnh phúc bênc ạnh nam nhân thương nàng cũng nhưng người nàng .