CHƯƠNG 60 <img title="47ede93d70cf3bc7675f7152d100baa1cc112a111" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/47ede93d70cf3bc7675f7152d100baa1cc112a111.jpg?w=560" alt="" /> Mật thất Đoạt Mạng sơn trang bao gồm hai phần hướng theo hai phía Đông Bắc và Tây Nam. Phần bên phía Đông Bắc chính là nơi mà trang chủ Đoạt Mạng sơn trang Sở Thiên Đao bế quan tu luyện võ công. Phần còn lại của mật thất theo hướng Tây Nam, lối vào phủ đầy rêu phong với những tảng đá lớn vững chải, sâu bên trong, cạm bẫy trùng trùng, cơ quan đan xen nhau, nguy hiểm luôn rình rập đối với những kẻ thông thạo và coi cái chết. Tây Nam mật thất “sư mẫu, những chiêu thức biến hoá của tầng thứ 4 hình như có chút vấn đề” – 1 thanh nam tử vang lên “ ” – người được gọi là sư mẫu ai khác ngoài Trương Mộng Đình “khi con luyện xong, cảm thấy phần ngực hơi tức, vận khí ở đan điền có chút cản trở, chiêu thức hình như đúng phải” – nam tử tiếp tục Trương Mộng Đình nghe xong, mắt phụng nhếch lên, tỏ ý vui: “như thế nào, ngươi là nghi ngờ sư mẫu của ngươi” “ , sư mẫu, là Kiệt nhi bất tài, sư mẫu đừng giận” – người tự xưng là Kiệt nhi chính là Sở Minh Kiệt, cúi rạp người, cung kính nhận lỗi “Kiệt nhi, ngươi tuyệt đối được làm mất mặt Đoạt Mạng sơn trang của chúng ta” – Trương Mộng Đình đanh giọng “Kiệt nhi dù tàn hơi cũng nhất định thắng” – Sở Minh Kiệt đáy mắt lộ tà khí “ nên điềm gỡ, người chết rồi Vân nhi như thế nào?” – Trương Mộng Đình thoáng chút lo âu. Sở Minh Kiệt nghe xong, nét mặt lộ vẻ sung sướng, rạng rỡ, tia mắt bắn ra vài tia xảo quyệt. Điểm vài giây, Trương Mộng Đình tiếp: “tất cả đều thoát qua khỏi cặp mắt của trời xanh, mọi việc đều thiện lai thiện báo, ác lai ác báo, nên quay đầu là bờ, trước khi quá muộn” “dạ sư mẫu đúng, bọn người kia thiệt cố chấp, biết hối cải gì hết” – Sở Minh Kiệt nịnh nọt “ sao?” – Trương Mộng Đình chằm chằm nhìn . Sở Minh Kiệt cảm thấy có chút chột dạ, nhưng ngay lập tức trấn tĩnh, thản nhiên gật đầu “con luyện tập tiếp ” – lời vừa dứt Trương Mộng Đình liền rời khỏi mật thất. Xuân trang “tham kiến Đại thiếu chủ” – bọn gia nô quì xuống vấn an “Vũ nhi đâu?, dạo này thấy nó qua thăm ta” “bẩm đại thiếu chủ, tam thiếu chủ tâm tình vui, bỏ ăn bỏ uống, nhìn mà khiến cho lão nô đây rất đau lòng” – lão gia nô trực tiếp tiến lên, quì xuống trình bày “ ” – thanh có đầy lo lắng “mọi chuyện xảy ra từ khi tam thiếu chủ muốn thành thân với thiếu hiệp ở Khách tiểu trang, nghe thiếu hiệp ấy có thê tử, nhưng mà lão vẫn có cảm giác có điều ổn bên trong chuyện này” – lão gia nô thành đem suy nghĩ của mình ra. Nam nhân được gọi là Đại thiếu chủ nghe xong liền cước bộ nhanh gấp vào bên trong. căn phòng với cách trang trí rực rỡ sắc màu của hoa, phối màu chủ đạo là vàng và xanh lá. chiếc giường lớn, thân ảnh tàn tạ, tiều tuỵ, u rũ như xác chết khô nằm vắt vẻo. “Vũ nhi, ngươi làm sao vậy?” “đại ca, ta đau khổ quá, ta bị người ta từ chối tình cảm” – Sở Bạch Vũ vùi mặt vào trong lòng của đại ca mình mà khóc rống lên. Đại ca của Sở Bạch Vũ chính là tiểu trang chủ của Đông Trang – Sở Thần Tịch “ngoan, vẫn có đại ca thương ngươi mà, ngươi đừng buồn Vũ nhi, nín , ngoan” – Sở Thần Tịch nâng mặt Sở Bạch Vũ lên, trực tiếp đem môi bạc hôn những giọt nước mắt của Sở Bạch Vũ. ánh mắt dấy lên ngọn lửa hận, thầm nghĩ: “ta nhất định tra ra chuyện này, kẻ nào ức hiếp Vũ nhi, ta thề tiễn kẻ đó xuống địa ngục” Đêm hôm đó, giờ Hợi khắc thân ảnh hắc y, che kín mặt lướt nhanh trong gió, nhàng đáp xuống căn phòng ở Khách tiểu trang. Hắc y nhân gỡ miếng ngói ra, đem mắt ngó xuống bên dưới. “phu nhân” – Hoạ Tâm lên tiếng “trưa nay ngươi dọn phòng, có phát thấy chiếc vòng của ta ?” – Nhan Nhược Bình thanh tăng mấy tâng như là cố ý. Con mắt nàng đảo vòng lên . Hoạ Tâm liền hiểu ra. “dạ ạ” “ừm” – Nhan Nhược Bình tà tà ý cười rồi rời khỏi phòng Độc Nhẫn dĩ nhiên hề hiểu ý của Nhan Nhược Bình, nên y đến bên giường, cầm lấy chiếc gối. Hoạ Tâm thầm mắng: “tên ngốc này, thấy phu nhân đảo mắt sao”. Hoạ Tâm liền chạy đến, giật lấy chiếc gối, mặt ăn năn, thấp giọng: “phu quân, xin lỗi chàng, thiếp chỉ lo hầu hạ chủ nhân và phu nhân, lại để cho phòng uyên ương của chúng ta có chiếc gối bẩn như thế này, may mà chàng phát , thiếp xin lỗi” Độc Nhẫn đơ người trước lời của Hoạ Tâm. Hoạ Tâm trong lòng bực bội thôi, cái tên này ngu ngốc mà, đến thế vẫn hiểu, phải trực tiếp hành động gấp rút để tránh bại lộ. Nghĩ gì làm nấy, Hoạ Tâm đem chiếc gối quang , nũng nịu : “thiếp đêm nay hầu hạ phu quân tốt, phu quân đừng trách thiếp nữa nha” Lời vừa dứt nàng kéo ngay Độc Nhẫn lên giường, nhanh tay bỏ rèm xuống, thanh đầy quyến rũ, ngọt ngào nhưng phát ra lớn là cố ý để cho người bên nghe thấy: “chàng chết với thiếp đêm nay” Từ bên trong giường, y phục nữ nhân và nam nhân bay ra tán loạn, nỗi bật nhất là chiếc yếm đỏ thuê hoa. Cùng với tiếng rên rỉ: “um….um, chàng mau vào , mau lên, thiếp chịu hết nổi rồi, um…” “được, ta cho nàng mệt chết luôn” “um…um” Vừa buông rèm xuống, Hoạ Tâm cho Độc Nhẫn biết là có người theo dõi, nên cả hai bây giờ mới phối hợp ăn ý với nhau. Còn y phục quăng ra là do Nhan Nhược Bình từ khi khởi động công cuộc đóng kịch chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ. Ở phòng kế bên, tiếng cười khúc khích của ba con người tò mò nhiều chuyện áp lỗ tai vào tường để thưởng thức “hắc hắc, bọn họ diễn ăn khớp” – Nhan Nhược Bình tiếng thích thú “sao mà bọn họ có thể ra mấy cái câu như thế” – Độc Kiêu đỏ chín cả mặt “còn ai vào đây nữa, Nhan Nhược Bình dạy họ đó” – cáo tinh tà tà ý cười. Nhan Nhược Bình nghe xong hất mặt : “ta còn chuẩn bị sẵn y phục để cho vai diễn càng thêm đặc sắc” Lãnh Thiên từ nãy tới giờ ngồi nhàn nhạt uống trà, bây giờ mới chịu mở miệng: “nương tử, kẻ đó rồi” Lời Lãnh Thiên vừa dứt. Ba người lập tức qua phòng Hoạ Tâm “uy uy…. rồi ra ” – Nhan Nhược Bình vén màn kêu hai diễn viên bước ra Độc Nhẫn khuôn mặt đỏ như gấc, dở khóc dở cười nên lời: “phu nhân mấy câu của người dạy là……” “sao, là hữu ích phải , nhờ mấy câu đó, tên nhìn lén chịu à” – Nhan Nhược Bình cong môi lên Vốn Lãnh Thiên và Nhan Nhược Bình ngắm trăng bên cửa sổ, Lãnh Thiên liền cảm thấy có luồng sát khí tuy nồng nhưng tiến rất nhanh hướng đến phòng của Hoạ Tâm. Y liền cho nương tử, để nàng cảnh báo cho bọn họ. Cứu được màn trông thấy. đúng là xém chút là hư bột hư đường hết. Qủa , Sở Bạch Vũ vẫn chưa tin vào mọi chuyện. Hoạ Tâm và Độc Nhẫn cần cẫn thận hơn nữa., chờ đến ngày quyết đấu, giải quyết xong Sở Minh Kiệt và xử lí Sở Tinh Nguyệt liền rời khỏi Đoạt Mạng sơn trang để tránh nhiều chuyện nhức đầu phát sinh. Kể cũng lạ, sau đêm hôm đó, tên hắc y nhân còn xuất nữa. Ngay cả Xuân trang cũng có chút động tĩnh nào. Có phải là bỏ qua mọi chuyện hay trước khi bão, bao giờ trời cũng yên, biển cũng lặng. Điều đó tại làm đoàn người Nhan Nhược Bình quan tâm chút nào. Điều trước mắt là chỉ cần thắng được trận quyết đấu ngày mai rời khỏi Đoạt Mạng sơn trang, mọi chuyện rắc rối tự tiêu tan mà thôi. Dĩ nhiên mọi người đều tin chắc người của Đoạt Mạng sơn trang bênh vực cho Sở Minh Kiệt, nên chắc chắn trong năm ngày dốc sức cho trận quyết đấu, nếu cần chi đợi tới bây giờ…. Giờ Thìn, trận quyết đấu năm ngày sau. Chưa tới chính ngọ, tất cả mọi người tập trung đông đủ tại sân trước. Khí thế của Đoạt Mạng sơn trang hoàn toàn áp đảo khí thế của sáu người. Những cặp mắt đầy sát khí đều bắn tới người chuẩn bị giao chiến với Sở Minh Kiệt. “hôm nay là trận quyết đấu giữa Sở Minh Kiệt – đệ tử Đoạt Mạng sơn trang và Độc Thiên thiếu hiệp – nghi can trong vụ án giết Lâm Diệu Nhất, kẻ thua chính là hung thủ giết người, trong trận đấu đao kiếm vô tình, kẻ thất thế ắt vong mạng” – Trương Mộng Đình lạnh giọng . Lời vừa dứt, cả Đoạt Mạng sơn trang như muốn nổ tung trong tiếng reo của mọi người SỞ MINH KIỆT!!!! SỞ MINH KIỆT!!!! SỞ MINH KIỆT!!!!! Độc Thiên cùng Sở Minh Kiệt đứng đối mặt nhau. Sở Minh Kiệt ánh mắt híp lại đầy ngạo mạn, chân trái hơi co, khuỵ gối, chân phải duỗi thẳng, thanh đao tay giơ cao sáng hoắc, bày ra tư thế sẵn sàng giết chết đối phương. Độc Thiên bạch y phong vận, tiếu sái lạ thường, chẳng những kiếm tuốt khỏi vỏ, thần thái lại ung dung vô cùng, mặt lạnh như tiền, cả người đứng thẳng như trụ. Thân ảnh Sở Minh Kiệt vừa di động, bóng người bạch y bàn tay nắm , để thẳng hai ngón trỏ và giữa, cũng cùng lúc chớp lên. Hai thân ảnh như nhập vào nhau, xẹt thẳng như ngọn lôi tự thăng thiên và từ từ dạt ra rơi xuống. Sở Minh Kiệt trợn trừng đôi mắt xếch, đường máu ngay giữa mi tâm chạy dài xuống sóng mũi, rọc thẳng đường xuống tới bụng, thẳng băng như sợi chỉ căng dài ra. Chỉ cái chớp mắt, ruột gan theo máu trào ra, Sở Minh Kiệt bật ngửa về sau, thân thể bất động. khí đột ngột trầm xuống cách nặng nề, những kẻ reo hò nãy giờ mặt cắt còn giọt máu, miệng há hốc, mắt trừng như muốn rớt ra ngoài vì cái cảnh tượng quái dị trước mắt. Sở Thiên Nhai nhíu mày còn Sở Thiên Lục, Sở Thiên Tiệp cùng Trương Mộng Đình mắt giãn to vì kinh hãi. Ba người bọn họ võ công đều là bậc thành danh trong Đoạt Mạng sơn trang, giang hồ tiếng tăm người người đều biết. Thế mà thể thấy kịp Độc Thân dùng loại chiêu thức gì. Chưa được chiêu mà trận đấu kết thúc. thể tin vào mắt mình được. Trận đấu trong chớp nhoáng kết thúc rồi sao. thể như vậy được. Tuỵêt đối thể. Đảo con ngươi như băng thiếc, Độc Thiên chậm rãi xoay người, quay đầu, cước bộ nhàng, ung dung, bình lặng đến ngồi bên cạnh Nhan Nhược Bình. “ác tặc, trả mạng cho con ta” – Sở Thiên Lục bừng tỉnh, kẻ nằm dưới đất là con lão, lão phải trả thù. Ánh mắt đỏ rực, rống lên đầy căm phẫn, quyền chưởng cùng lúc ập tới Độc Thiên. Độc Nhẫn ngay lập tức tiến lên vận kình lực đỡ chưởng đánh tới, tuy nhiên công lực của y thể sánh bằng Sở Thiên Lục được. Độc Nhẫn văng ra xa, ôm ngực thổ huyết. Sở Thiên Lục kình phong cuốn tới Độc Kiêu tức giận thét lên: “lão già dám thương hại đại ca ta” Y ngay lập tức khí tụ đan điền, nội lực triết trụ tập trung ở lòng bàn tay, dùng hết sức giải phóng để đả thương đối phương, tuy nhiên Độc Kiêu cũng khác gì Độc Nhẫn. “phu nhân, cho ta đánh lão” – Vốn từ Hoạ Tâm và đại ca được nương dạy cho loại võ công nhưng nương của nàng chưa bao giờ cho hai huynh muội nghe đây là loại võ công gì. Kể từ khi lên núi Vân Khê tìm phụ thân, nàng vô tình phát Trường đao và điều bất ngờ chính là bí tịch của trường đao cùng với võ công nương dạy là cùng loại. Từ đó ngày ngày nàng siêng năng luyện tập Trường lạc tâm pháp của Trường Đao và Lạc ảnh thần chưởng. Nàng trước gặp nạn bị phế võ công, từ khi luyện tập, được chỉ điểm của Lãnh Thiên, nên ngày tiến bộ, nội công tăng lên đáng kể. Bây giờ nàng muốn múa rìu qua mắt thợ, muốn đem Lạc ảnh thần chưởng của mình đấu với Đoạt Mạng liên hoàn chưởng. Nhan Nhược Bình gật đầu. Hoạ Tâm mâu quang tập trung vào thân ảnh Sở Thiên Lục phóng tới, thoắt cái nàng ở bên phải của lão, nàng tung ra chưởng, lão liền đánh trả nhưng lại là chưởng đánh vào khí, chưởng pháp hoá . Thân ảnh của lão bỗng nhiên hơi khựng lại, mặt sầm đen, miệng rủa tiếng: “khốn kiếp” Lão trúng phải chưởng của Hoạ Tâm, khí huyết có phần nhộn nhạo, lão lập tức vận khí, toả bế kinh mạch. ngờ lão thân võ công thâm hậu, lại thể tránh né khỏi chưởng pháp của tiểu nương miệng còn hôi sửa, đây quả là điều sỉ nhục vô cùng lớn. Sở Thiên Tiệp thấy vậy, lập tức phi thân tới thu hẹp khoảng cách với Hoạ Tâm. Hoạ Tâm lùi lại bước chưởng đánh tới rồi lại thoắt thoắt , đem chưởng lực tứ phía bủa vây. Sở Thiên Tiệp phản công đánh ra đại chưởng nhưng thoạt nhìn có vẻ như đánh trúng ai ngờ tới chưởng lực hoá . cỗ kình lực từ phía giáng thẳng xuống đầu lão, Sở Thiên Tiệp bắt đầu lúng túng trước bộ chưởng pháp lạ lùng này, khi phát ra lão ngay lập tức giơ tay lên hứng chưởng, tuy nhiên kình lực cùng với độ biến hoá thoắt thoắt của Hoạ Tâm và lúng túng của lão khiến lão mất ưu thế, đành phải cố gắng chống đỡ cách nào phản công. Lợi dụng cơ hội, Sở Thiên Lục lập tức phi thân chớp nhoáng tới xuất chưởng giáng xuống bả vai của Hoạ Tâm. Sở Thiên Tiệp mượn thế nhảy ra, Hoạ Tâm rơi xuống, tay lão nhanh như cắt đón lấy chiếc cổ nhắn của nàng, bóp mạnh. mặt Hoạ Tâm những đường gân máu nổi , sắc mặt trắng bệch, những tiếng rắc rắc phát ra.
Chương 61 <img title="69e5b4bag948c3815f512690" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/69e5b4bag948c3815f512690.jpg?w=560" alt="" /> Trong khoảnh khắc “ngàn cân treo sợi tóc” đó, bóng hình nử tử vội bay ra tung chưởng vào trung tâm trận đấu khiến Sở Thiên Tiệp phát hoảng bèn dùng lực đẩy thân hình Họa Tâm ra đằng trước hòng đỡ cho mình nhưng bàn tay của Nhược Bình lại xuyên qua bên phải khuôn mặt của Họa Tâm đánh thẳng vào đầu khiến lão văng ra xa mấy thước. Do nội công của Tán Hồn là dương còn Lưu Sắc công của lão tuy chỉ còn rất sơ sài nhưng cũng phần nào là khắc dương khiến bao nhiêu chưởng lực từ tay nàng đánh vào lão bị dội ngược lại vào tay nàng. Nhược Bình bất ngờ bật lại phía sau, hai chân nhanh chóng trụ lại mặt đất nhưng Họa Tâm lại bị đẩy tới theo đà của lão Sở Thiên Tiệp. Giây phút thấy “nương tử hờ” của mình bị nguy khốn khiến cho tâm tư Độc Nhẫn bị khuấy trộn, bước cấp nàng ôm vào lòng như trân trọng bảo bối của riêng mình. Tất cả bọn người trong sơn trang sau khi được ra lệnh của Sở Thiên Lục bèn xông vào lấy số lượng chèn chất lượng. Lãnh Thiên thấy Nhược Bình bị thương do chưởng lực nàng phóng ra bị dội lại vào cơ thể bèn dùng khinh công nhảy đến bên cạnh rút kiếm ra bảo vệ nàng. Hai bên giao chiến kịch liệt khiến khí vô cùng hỗn độn bởi máu vẩy khắp mọi nơi. Sở Thiên Nhai tung chưởng về phía Nhược Bình nhằm tách đôi phu thê họ ra khỏi nhau nhưng thanh kiếm tay Lãnh Thiên hướng về mà phóng đến. Lãnh Thiên ra tay tàn độc bao nhiêu Sở Thiên Nhai lại lãnh đạm nhưng kém phần khiếp đảm bấy nhiêu khiến những kẻ ngoài cuộc lâu lâu phải ngoái lại nhìn. Nội công của Lãnh Thiên thể khắc được loại võ công Lưu Sắc Công của nhà họ Sở bèn nhanh chóng bị Sở Thiên Nhai đánh bậc ra phía sau thổ huyết. – Thiên! Nhược Bình nhảy phóc lên trung và dùng Ngọc Tâm tiêu của mình thổi khúc nhạc khắc chế nguồn nội công của hướng về phía Lãnh Thiên khiến Lưu Sắc công nhanh chóng bị vô hiệu hóa, bên cạnh đó bản thân cũng thổ huyết mà mà rơi xuống trong vòng tay Lãnh Thiên vì sử dụng quá nhiều nội công trong ngày hôm nay. Sở Thiên Nhai bị tổn thương nguyên khí nặng nề bèn bỏ lại câu rằng trở lại tìm người trả thù rồi dùng khinh công bay . Những kẻ còn khỏe trốn được cứ trốn, những kẻ hấp hối vẫn nằm yên tại chỗ chờ thần chết đến rước . Quang cảnh càng thêm phần u ám khi xác người chồng chất lên nhau còn quần áo của bọn Nhược Bình cũng khác gì quỷ sai từ điện Diêm la. Thắng bại , mọi người nhanh chóng rời khỏi sơn tranh tránh rắc rối phát sinh mới phát cáo tinh biến đâu mất chút dấu vết khiến Nhược Bình ngửa cổ lên trời mà chữi. Họa Tâm vai của Độc Nhẫn ngừng thổ huyết với sắc mặt xanh mét khiến đau lòng thôi còn Nhược Bình cứ lo lắng mãi. Thấy vẫn được, nàng kiền bảo họ cho Họa Tâm dựa vào gốc cây còn mình ra đằng sau chuẩn bị truyền nội lực của mình cho nàng ta. – Phu nhân, để thuộc hạ. Độc Nhẫn biết Nhược Bình bị trọng thương bèn lên tiếng hòng thay nàng giúp cho Họa Tâm giữ lại sinh mạng của mình. Bao nhiêu nội lực truyền vào trong người đều bị tiêu hủy hết do chưởng lực của Sở Thiên Tiệp vẫn còn tồn đọng trong các kinh mạch của nàng ta. Nhược Bình thấy vậy bèn nâng tay Họa Tâm lên bắt mạch. Khuôn mặt của nàng nhăn nhúm đến đâu gân xanh của Độc Nhẫn cũng nổi lên ở đó. – Phu nhân, sao rồi? – tốt. Chỉ còn cách nhờ đại ca ca của ta cứu thôi. – “Đại ca ca?” Gương mặt Lãnh Thiên nổi đầy hắc tuyến nhìn nàng. – “Nhìn cái gì? Ngươi muốn Họa Tâm chết à?” Nhược Bình hét vào mặt Lãnh Thiên sau đó lệnh cho Độc Nhẫn cõng Họa Tâm tìm về Đào Hoa viên nơi Hiên Viên Tuyệt ở. Trời chiều như lửa, những hàng cây đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc cùng phong cảnh hữu tình nhuộm đẫm mái nhà tranh trong cốc , gian nhiễm chút bụi trần. nam tử lục y tung người chiếc xích đu bằng dây thừng bệnh chặc vào cành đào chìa ra những đóa hoa xinh đẹp ngát hương. Người buồn, cảnh có vui đâu bao giờ? Phải, nhớ nàng, nhớ đến Bình nhi ngây thơ, xinh đẹp của . Thời gian qua chú tâm rất nhiều vào chuyện chế dược để quên hình bóng người nhưng lúc nào trong tâm trí cũng tràn ngập tiếng cười cùng những trò đùa nghịch ngợm của nàng. Trong những giấc mơ đêm về, người thấy cũng là nàng. Nàng hướng mỉm cười, nụ cười sáng lạn. Nhưng giông tố nổi lên lại cuốn trôi đì hình dáng nàng và khi quay lưng, lại thấy cảnh đau lòng chính là nàng nằm trong vòng tay của Lãnh Thiên, mỉm cười hạnh phúc. tự hỏi với lòng mình rằng đến bao giờ, nụ cười đó mới dành cho riêng , nàng mới là của riêng mình , chỉ ngày hoặc canh giờ thôi cũng được, cho được nắm bàn tay mịn màng của nàng dưới cương vị là phu quân chứ phải là đại ca ca mà nàng mến. – Đại ca ca! mỉm cười đồng thời tiếng thở dài cũng thoát ra từ miệng. Nhớ nàng đến nổi tiếng gọi thân thương đó cũng loáng thoáng xung quanh đây hay sao? Nàng bao giờ còn nhớ đến vị đại ca này nữa đâu bởi bên cạnh nàng giờ đây chính là vị phu quân toàn tâm toàn ý nàng và nàng cũng sâu sắc. – Đại ca ca! Bình nhi đến thăm huynh đây. ngước mặt nhìn lên mái nhà tranh đằng xa xa kia, hình dáng đó sao giống nàng đến thế? Vẫn thân bạch y phiêu phiêu trong gió, những cánh đáo khẽ lả lướt bay càng khiến nàng trông như mờ mờ ảo ảo có thể biến mất bất kỳ lúc nào. đứng dậy, muốn ôm nàng nhưng dám. Bởi bao lần trong những giấc mơ, đưa tay ra định ôm chặt lấy tấm thân mát lành thơm mùi oải hương từ người nàng nhưng lúc đấy, hình bóng nàng nhanh chóng biến mất trước mắt khiến bản thân đau đớn thôi. – Huynh hoan nghênh muội sao? ngây ngốc nhìn nàng, là Bình nhi của . Là người con si mê biết bao lâu và nhung nhớ tràn ngập cả con tim. – Bình… nhi? – Là muội đây chứ ai? ôm chầm lấy nàng, nàng biến mất nữa. Là nàng rồi. mỉm cười và xung quanh gió thổi như ru cả con tim của ắhn về chốn bình yên nhất khi có nàng bên cạnh. Đột nhiên cánh tay kéo nàng ra khỏi người và ôm chầm lấy khiến phen hoảng hốt . sơ lắm khi hình ảnh của nàng lại lần nữa biến mất khỏi tâm trí của . Lãnh Thiên gương mặt đầy hắc tuyến nhìn Hiên Viên Tuyệt bằng nửa con mắt khi nương tử quý của mình lại bị nam nhân káhc ăn đậu hũ cách dễ dàng. – Đại ca ca! Huynh mau đến đây xem, muội thể chữa cho nàng ấy. Nhược Bình đẩy Lãnh Thiên ra, tay kéo cả thân hình đồ sộ của Hiên Viên Tuyệt về hướng mái nhà tranh có Họa Tâm ở đó với vết thương nặng người và hơi thở càng ngày càng yếu dần. Sau khi bắt mạch, Hiên Viên Tuyệt rơi vào trầm tư. ra nàng đến đây phải vì nhớ đến mà là do có người cần cứu. Cuối cùng nhận ra điều rằng trái tim nàng mãi mãi thuộc về vị đại ca ca này rồi. Nhưng với lương tâm của thần y cho phép bệnh nhân của mình chết trước mặt mình mà Hiên Viên Tuyệt ra tay cứu lấy tính mạng của Họa Tâm. dùng nhưng thanh kim châm bạc cắm vào những huyệt đạo trọng yếu của nàng ta, sau đó dùng nội lực phong tỏa kinh mạch đẩy lượng nội lực dư thừa ra ngoài rồi nhanh chóng rút kim châm ra. Cơ thể Họa Tâm nhanh chóng lấy lại sắc hồng hào bình thường khiến Độc Nhẫn vui mừng thôi.
Chương 62: Oa, bộ này sắp hoàn rầu Nhaanh a!!! Chúc mọi người vui vẻ hì hì ___Hoa hoa tiểu Thiên Dực___ <img class="aligncenter" title="4c2778e0x986125b7f47a690" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/4c2778e0x986125b7f47a6901.jpg?w=560" alt="" /> Gió chiều hiu hiu thổi xung quanh Đào Hoa viên khiến khi càng thêm trầm mặc khi có nam tử ngồi đìu hiu ngắm nhìn khung cảnh lãng mạn của người mình thương với nam nhân khác. Hiên Viên Tuyệt gắng nuốt lệ vào trong lòng ngoảnh mặt , quyết định rồi, quyết định rằng ở đây chúc phúc cho Bình nhi của mãi mãi được hạnh phúc bởi vì hạnh phúc của Bình nhi cũng chính là hạnh phúc của . Sáng sớm hôm sau, khi Họa Tâm tươi tỉnh chút ít, mọi người quyết định lên đường quay về kinh gấp bởi trong cung truyền mật thư bằng bồ câu báo rằng có chuyện cần Lãnh Thiên về xử trí. Thế là cảnh chia ly còn bịn rin như hồi nào được diễn ra, Hiên Viên Tuyết còn đau đáu vềt thương trong tim bởi suốt đêm dành cho mình quyết tâm buông tay người con ấy. – Đại ca ca, huynh nhớ giữ gìn sức khỏe và mau chóng đến thăm muội, từ đây đến kinh thành đâu có xa đâu. – Bình nhi lớn rồi, có phu quân rồi mà cứ suốt ngày nhõng nhẽo vậy sao? – Chỉ khi ở bên huynh thôi. Hì! – Được rồi, mọi người lên đường bình an nhé! – Cáo từ! Chiếc xe ngựa được Hiên Viên Tuyết chuẩn bị cuối cùng cũng lăn bánh, khí bên trong được Nhược Bình cùng Họa Tâm sướng lên cách tuyệt đối khiến Độc Kiêu và Độc Nhẫn bên ngoài cũng phải thở dài ngao ngán. Duy chỉ có Lãnh Thiên vẫn mực ôn nhu nắm tay nàng để nàng phải rơi khỏi ghê mỗi lần xe ngựa bị xốc. Lúc này, tại kinh thành. thiết triều tại Long Hoàng cung. – Công chúa Phùng quốc_ Phùng Ngạn Hoa, bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. – Công chúa cần đa lễ. – Tạ ơn hoàng thượng. – Chẳng hay hôm nay công chúa đại giá quang lâm đến Lãnh quốc của trẫm là có chuyện j? – Đúng là hoàng thượng minh. Ngạn Hoa sang đây là muốn nhờ hoàng thượng 1 việc. Ngạn Hoa thầm thương trộm nhớ người bao năm qua và nay mạn phép mang tiếng cầu thân để ghép lương duyên cho bản thân mình, hi vọng hoàng thượng chấp nhận. – Haha, vậy sao??? viết ai là người có phúc phận được công chúa để ý trong bao năm qua??? – “ để hoàng thượng chê cười rồi đó chính là nhị vương gia Lãnh Thiên” Nhạn Hoa ngại ngùng . – Nhị… đệ? Toàn bộ Long Hoàng cung náo loạn bởi những tiếng xầm xì bàn tán khắp nơi. Ngay cả hoàng đế cũng rất phân vân biết phải tính làm sao bởi tính hoàng đệ, hiểu hơn ai hết, chưa kể có vương phi bên cạnh làm sao mà Lãnh Thiên có thể chấp nhận. mà chấp nhận càng nguy khốn đối với Lãnh quốc khi Phùng quốc ngày càng tỏ thái độ muốn mở mang bờ cõi. – Hoàng thượng thấy khó xử?? – ra nhị đệ của trẫm có vương phi và nếu công chúa muốn thành thân phải mang danh là thứ phi. Như thế quá ủy khuất cho công chúa rồi. – Vậy phế truất ngôi vị vương phi đó. – Công chúa! Đây là vấn đề quốc gia, phải muốn truất ai là truất, vả lại nhị đệ trẫm thương vương phi cả kinh thành này ai là biết. Tam đệ ta là Lãnh Uy vẫn chưa lập vương phi và thị thiếp gì cả, công chúa có… – được. – Vậy bây giờ công chúa muốn như thế nào? Cái gì cũng có thể nhưng ngôi vị vương phi đó thể truất. – Thôi được, ta muốn gặp nhị vương gia để hỏi, nếu như huynh ấy muốn ta lên ngôi vương phi nhất định phải truất. – tại nhị đệ của trẫm có trong kinh thành nên công chúa cứ việc nghỉ ngơi trong cung khi nào về ta cho người thông báo. – Nếu thế ta muốn đến ở trong vương phủ của nhị vương gia để bồi đắp tình cảm. – Cái này… thôi được, ta chuẩn tấu. Bãi triều. – Bãi triều. Tiếng eo ** của vị công công bán nam bán nữ cất lên cũng là lúc kết thúc cuộc đấu khẩu của những người tai to mặt lớn trong cung mà những vị quan lại bên dưới cũng được bất kỳ dịp nào mở miệng. Xe ngựa tiến đến kinh thanh cách êm xui khi bên trong còn tiếng nào cất ra vì cả hai nữ tử ngủ ngon thiêm thiếp sau quãng đường huyên thuyên gây “ách tắc giao thông” bên ngoài. Cửa vương phủ dần dần ra, đằng trước ngợp hai hàng hộ về cùng quản gia của vương phủ đứng sẵn chờ tiếp đón chủ nhân của họ. Họa Tâm, Độc Nhẫn cùng Độc Kiêu bước xuống nhưng thiên hạ trong lòng Lãnh Thiên vẫn buồn mở mắt buộc phải ôm cứng trong tay bế vào Nghi Bình viện. Hình ảnh vương gia chiều vương phi mọi người dường như cũng quá quen mắt nhưng người mỉm cười đay nghiến hai hàm răng thề nguyền phải dành bằng được nam tử tuấn lãng, lãnh khốc đó và nữ tử nằm trong vòng tay chính là ả. Đợi Nhược Bình ngủ say Lãnh Thiên mới bước về thư phòng của mình nghe quản gia cùng số thuộc hạ thân cận báo cáo tình hình. – Vương gia, mấy ngày qua vương phủ có gì bất thường xảy ra nhưng hôm qua đột nhiên có người đến vương phủ ở lại và người này… liên quan đến chuyện vương gia cùng vương phi về đây. – Chuyện gì? . – Bẩm, công chúa Phùng quốc sang muốn cầu thân và… và… đối tượng là… vương gia ạ! – CÁI GÌ? Cánh cửa đột ngột bật mở, thân hình uyển chuyển của nữ tử thân bạch y tiêu sái với gương mặt hầm hầm lửa giận bước vào nhìn quản gia với hai ánh mắt rực lửa khiến Lãnh Thiên từ tức khi chuyển sang run rẫy lúc nào hay. – Nương tử, nàng bình tĩnh. – Bình tĩnh? Ngươi bảo ta bình tĩnh trong chuyện phu quân ta nạp thiếp sao? – “ phải thưa vương phi” Quản gia chuyển sang hướng Nhược Bình bẩm báo “Vị công chúa đó cầu hoàng thượng truất phế ngôi vị vương phi của người để mình có thể trở thành chính thất”. – LÃNH THIÊN!!! – Nương tử, ta nhất định để chuyện này xảy ra đâu, ta hứa đó, nàng bình tĩnh đừng giận, giận mau già lắm, có nếp nhăn nữa. Lãnh Thiên hướng Nhược Bình kéo nàng ngồi lên đùi mình đồng thời vuốt vuốt ngực nàng cho hạ bớt hỏa kẻo vị công chúa kia chắc cũng còn toàn mạng để trở về. – . Chúng ta vào cung gặp tên Lãnh Hàn đó, ta phải băm ra. Thù cũ nợ mới tính lượt. Nhược Bình chưa kịp kéo Lãnh Thiên vị công công xuất bên ngoài bẩm báo rằng hoàng thượng cho mới vào cung chuyến chó chuyện. Thế là Nhược Bình đánh phải lủi thủi về Nghi Bình cung mình trong bực bội tức tối. Thấy Họa Tâm cùng Độc Nhẫn đứng oanh oanh yến yến trước cửa, nàng liền liếc nhìn bằng nửa con mắt ý muốn rằng đừng diễn trò trước mặt người “sửng cồ” như nàng. Lăn lông lốc giường như con sâu đo cũng chưa thấy Lãnh Thiên trở về nhưng lại có kẻ tới quấy nhiễu khiến tâm tình của Nhược Bình cũng tươi tỉnh lên chút ít. Ít ra cũng có trò tiêu khiển. – Vương phi, công chúa cho mời người đến bàn chuyện. – Hừ! Nhan Nhược Bình ta mà phải đến đó diện kiến ả sao? Nhưng bất quá ta lại muốn xem mấy cái trò hậu cung tranh đấu này. Hắc hắc.
Chương 63 Lăn lông lốc giường như con sâu đo cũng chưa thấy Lãnh Thiên trở về nhưng lại có kẻ tới quấy nhiễu khiến tâm tình của Nhược Bình cũng tươi tỉnh lên chút ít. Ít ra cũng có trò tiêu khiển. – Vương phi, công chúa cho mời người đến bàn chuyện. – Hừ! Nhan Nhược Bình ta mà phải đến đó diện kiến ả sao? Nhưng bất quá ta lại muốn xem mấy cái trò hậu cung tranh đấu này. Hắc hắc. Nghi Thượng viên chính là nơi dành cho khách đến ở lại vương phủ và Phùng công chúa cũng chiếm tiện nghi trọn vẹ khu vực này khiến ít gia nhân trong phủ phải cực khổ khi hằng ngày phục vụ cho vị công chúa nước láng giềng còn hơn là vương phi của chính mình. Đẩy cửa phòng bước vào khách khí, Nhược Bình màng đến lễ nghi gì bởi lẽ với vị trí công chúa nước láng giềng cũng chỉ ngang hàng với cương vị vương phi của nàng tại mà thôi trong khi gặp tên hoàng đế Lãnh Hàn hổ đản đó nàng cũng chả thèm hành lễ huống chi ai. – Bảo ta đến đây làm gì? Ngữ khí lạnh lùng hướng kẻ ngồi đối diện với nàng như để đại vị của ai vào mắt nhưng ánh mắt của vị công chúa nọ lại khiến Nhược Bình phải khẽ nhíu mày. ràng là đóng kịch quá giỏi. Ôn như như nước, thanh khiết như sương, mịn màng như lụa, dịu dàng như… Khoan! Khoan ! quảng cáo Comfort đấy hử? – Đáng lý ra làm muội muội như muội phải đến vấn an kẻ làm tỷ tỷ như ta đây mới phải nhưng thôi, coi như muội đường xa về mệt, ta làm phiền, chỉ cho người đến mời muội mà thôi. Bang! nữ. Quả là nữ. Còn hơn cả Nhược Bình nàng nữa. Ả là được sinh ra ở thế kỷ 21 chắc trở thành diễn viên có tiếng khắp thế giới rồi ấy chứ. – Hừ! Chưa được thú vào phủ vội lên mặt với bổn vương phi. Chỉ là hạng thê thiếp biết ngươi có ngồi lên nổi hay mà bày đặt xưng tỷ gọi muội với ta. – Muội muội bớt nóng. Chẳng là ta muốn giúp muội thức thời chút thôi. Trước sau gì ngôi vị vương Phi này cũng bị truất và tỷ cũng lên thay thế. Nếu muội biết tốt đẹp chút ta cũng với vương gia tiếng cho muội làm thị thiếp còn đuổi cổ về quê cho biết thân. – “Ha ha ha” Nhược Bình ngửa cổ lên trời cười ha hả khiến ả công chúa nhíu mày khó hiểu “Đúng là ‘ếch ngồi đáy giếng’, ‘chưa thấy quan tài chưa đổ lệ’, ‘chưa đỗ ông nghè đe hàng tổng’, ngươi nên nhớ mấy chiêu này quá cũ so với bổn vương phi” – Ngươi gì ta chả hiểu, cái gì mà đỗ…đỗ… – Loại nữ nhân ngu ngốc chỉ đáng làm công cụ làm ấm giường cho nam nhân như người biết cái gì chứ? – “Ngươi…” Công chúa chỉ tay vào mặt Nhược Bình gằng từng chữ “Hãy nhớ ta à công chúa và cũng chính là nhị vương phi tương lai”. – Công chúa nước láng giềng so với chức vị giờ của ta cũng bằng nhau cả thôi chưa kể chức vị vương phi đó cũng còn ở tương lai nhưng ngươi chẳng bao giờ với tới được. Nữ nhân ngu ngốc. Nhược Bình nâng ly trà nóng lên hớp ngụm chọc tức ả công chúa rồi cước bỏ ra về nên vẫn để ý gì đến nụ cười nhếch lên thành đừơng cong châm biếm của ai kia. – Để ta coi ngươi làm gì với Huyết Xuân ái này, ai giải cho ngươi. Ha ha ha. Nhược Bình trở về Nghi Bình viện cũng là lúc nhìn thấy Lãnh Thiên bước vào trong. nhìn nàng với ánh mắt ngập tràn ôn nhu cùng tình ý nhưng cái vẻ quay đầu bỏ thèm quan tâm kia của nàng cũng đủ chứng tỏ rằng công chúa vừa mới kiếm chuyện với bảo bối của đây. Cước bộ của nhanh hơn đuổi theo nàng, có lẽ là dùng cả khinh công ấy chứ chỉ là đâu. Đến bên cạnh, vòng tay qua eo ôm nàng sát vào người nhìn đắm đuối. – Nương tử! Lại giận à? Ai ăn gan hùm thế? – Hừ! Còn ai vào đây nữa? vương phi tương lai của ngươi cũng là thị thiếp sớm muộn được ngươi thú vào cửa. – “Chả có vương phi tương mà cũng chẳng còn ai vào cửa ngoại trừ nàng thôi” ôn nhu nhéo nhéo chóp mũi của nàng rồi nhanh chóng đưa nàng vào Nghi Bình cung dùng điểm tâm do đặc biệt dặn người chuẩn bị cho vương phi bảo bối của . Món ăn được dọn lên đầy bàn trong háo hức của Nhược Bình nhưng thanh bên ngoài do nha hoàn theo bên mình ả công chúa kia lại khiến nàng nhíu mày khó chịu khôn cùng. – Vương gia, công chúa Phùng quốc cầu kiến. Nghe thấy vậy, nét vui vẻ mặt nàng biến mất thay vào đó là gương mặt lạnh lùng biểu cảm trong khi Lãnh Thiên chỉ biết nắm chặt lấy bàn tay của nàng an ủi bởi vì để chấm dứt chuyện hôn ở đây cũng phải giáp mặt với người trong cuộc thôi. – Ta trước, Thiên, ngươi ở lại giải quyết, khi nào xong đến gặp ta. Lãnh Thiên sững sờ trước thái độ của nàng, nhưng rồi cũng trấn tĩnh lại mà gật đầu đồng ý. liền quay sang to cho người bên ngoài biết: – Mời nàng ta vào thư phòng. Tại thư phòng. Lãnh Thiên lật qua lật lại trang sách mà vẫn vào lấy từ. Bên ngoài, Ngạn Hoa công chúa cũng từ từ tiến vào khiến khí giữa hai người thêm phần lãnh đạm. Bốn mắt nhìn nhau. – Lãnh Thiên nhìn nàng ta với đôi mắt sắc lạnh trong khi nàng ta lại nhìn với ánh mắt mê luyến, ham muốn với dáng thướt tha nhưng lại mang theo vẻ lẳng lơ chẳng phải là để quyến rũ là gì? Nhưng cũng phải là dạng vừa, người có thể quyến rũ được chỉ có thể là nương tử duy nhất trong trái tim mà thôi. – Vương gia, thần thiếp có chuyện quan trọng muốn . – “Được. ” lãnh đạm trả lời như để hình ảnh nữ nhân trước mặt vào mắt khiến nàng ta thâm phần thâm trầm nơi đáy mắt và quyết tâm chiếm được nam nhân đối diện càng tăng thêm chứ hề giảm. – “Phải chăng ở đây quá nhiều người nên tiện chuyện” Ả liếc mắt sang hai nha hoàn bên cạnh nãy giờ vẫn đứng như trời trồng vì chưa có ra lệnh của vương gia. – “Lui ra ” phẩy tay. Nha hoàn thấy vậy nhanh chóng rời khỏi, cẩn thận khép cửa lại “Có chuyện gì luôn ”. – “Hôm nay thần thiếp có nấu bát chè sen rất ngon liền mang đến cho vương gia thưởng thức” Ả dọn ra bàn bát canh hạt sen thơm phức lan tỏa trong gian còn ánh mắt mang theo vẻ chờ đợi. – phải nhiều lời, mau . – Vương gia, người cứ ăn trước , ăn xong chúng ta bàn về chuyện có nên phế truất vương phi hay ? nghe thấy vậy cũng ngạc nhiên, có khi nào ả lại buông xuôi nhanh như vậy chứ? Hừ, muốn ra điều kiện với sao, thực là có mưu gì đây? Cầm bát chè sen nóng hổi lên, đặt kề lên mũi, chỉ thấy mùi hạt sen thơm nức ngoài ra còn biểu gì khác cho thấy trong chè có độc… Được, ăn ăn, có gì phải sợ ả ta cả. rồi đưa bát chè vào miệng ăn hết mạch xong đặt xuống bàn. – Được rồi, . Bất chợt ả ta cười lớn khiến thấy hồ nghi về chén chè vừa rồi, phải chăng bị trúng độc? – Vương gia à! Người có cảm thấy trong người rất nóng ?<div id="jp-post-flair']<div>
Chương 64 Nóng? Đúng là nóng . Phải chăng trúng xuân dược? Hừ, ả công chúa chết tiệt, hám hại xuân dược nữa chứ, thế còn cho vào chè sen, dùng vị thơm nồng để át mùi vị của nó. chợt đứng dậy định phóng ra ngoài nhưng thứ xuân dược này mạnh hơn hẳn loại thường khiến tâm trí dường như rất mơ hồ. Bây giờ người nóng rực, chút nữa thôi, chỉ chút nữa thôi là thể chịu được. Ngạn Hoa, ả từ từ tiến lại, dần đàn thoát y, làn da trắng nón lúc lúc dưới chiếc yếm đào càng làm dục hỏa trong tăng lên. Trong đầu lại ra hình ảnh Nhược Bình, nương tử của . Nàng ở đây, trước mặt . Nàng tiếp tục tiến lại đưa tay lên mơn trớn thân hình với những đường cong quyến rũ khiến tâm mộg phen dao động. Ánh mắt dâm tà, rồi lại đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt tuấn tú kia của chiều thích thú lắm. Nàng – nương tử của khi nào lại trở nên gợi tình như thế này? Lúc này tại Nghi Bình Viện. Nhược Bình ngồi ăn bánh, ăn hết cái này đến cái khác, nàng là xả cơn bực tức, ả công chúa chết tiệt dám ngang nhiên đến vương phủ, hừ, nàng coi ả có thể làm gì được, ả đương nhiên là thể câu dẫn Thiên của nàng được. Bực tức nhét miếng bánh cuối cùng vào miệng nhai ngấu nghiễn. mặt lại kêu lớn: – Họa Tâm, mang trà đến đây, ta nghẹn mất rồi. Đến tiếng kêu thứ ba Họa Tâm mới lật đật xuất với chén trà tay. Chắc lại tỉnh tò gì với Độc Nhẫn đây mà. Ngày mai nàng nhất định phải mét Thiên trừng phạt hai người này dám cư nhiên bỏ rơi chủ nhân trong cơn bực bội mà hẹn hò. Quay trở lại thư phòng. cố gắng chống đỡ những đòn tấn công đầy kích tình của “nàng”. “Nàng” càng ngày càng áp sát lấy , luồn tay xuống phía dưới cởi thắt lưng, cởi dần từng lớp áo người đễ lộ ra vòm ngực rắn chắc khiến phen run rẩy toàn cơ thể. Bất chợt đẩy “nàng” nằm xuống bàn, sách bút rơi xuống đất, tất cả trở nên lộn xộn. mất hết lí trí rồi, bây giờ trong chỉ có suy nghĩ đó là thỏa mãn dục vọng thiêu cháy bản thân mà thôi. Dùng thân mình đè “nàng” xuống ngấu nghiến hôn, hôn và hôn. “Nàng” cũng sung sướng choàng hai tay ra ôm cổ níu xuống. ( Thiên Dực: trời, đại tỷ, sao ta thấy ta BT quá, có nên viết típ ? Thui. Stop here ), (Phi Phi: Muội cứ viết, đây là nghề của muội mà huống chi ngày nào muội chả thử qua? ). chút lí trí cuối cùng trở lại với khi giật mình làn môi này, nụ hôn này, hương thơm này phải là của nương tử . lắc đầu vài cái để trần tỉnh bản thân nhưng đột nhiên giật mình khi thấy ả gần như lòa lỗ trước mặt, chỉ còn mỗi cái yếm chiếc khố. đẩy mạnh ả ta ra, khoát vội cái áo rồi đẩy cửa phóng như bay đến Nghi Bình viện trong khi thân nóng hừng hực như lò hỏa thiêu. Tại Nghi Bình viện, bóng đen lướt qua khi vừa tiến vào căn phòng nơi có Nhược Bình nằm ngủ chờ đợi tên phu quân hỗn đản của mình trở về. Chút ý chí cuối cùng đưa đến bên nàng. Nhìn nàng ngủ say như hài tử với đôi môi chúm chím đỏ mọng cùng làn da trắng hồng mịn mảng khiến bản thân thể kiềm chế được nữa Phất tay cái khiến cửa nhanh chóng đóng lại. Đến bên giường, đặt nụ hôn nóng bỏng lên môi nàng… thỏa mãn… nụ hôn nữa… vẫn thỏa mãn… nhảy tót lên giường, đè nàng xuống hôn tới tấp. Bàn tay hắc ám của chịu nằm im, dần dần thoát hết y phục người nàng. Tự nhiên thấy mát mát, nàng tỉnh dậy ngay lặp tức thấy ăn đậu hũ của chính mình…tức quá mà. Cư nhiên chèo kéo với ả công chúa kia xong về đây tìm nàng. Dùng hết sức tung vào người nhưng thân hình phía vẫn mảy may nhúc nhích. – Ngươi…!!! Xuống mau. Nàng giận giữ hét lên, ban ngày ban mặt mà ngang nhiên ăn đậu hũ của nàng chứ. ngẩng đầu lên, đôi mắt đục ngầy chứa đầy dục hỏa nhìn nàng, giọng trở nên khàn khàn khó nhận ra. – Nương tử, giúp ta. rồi cúi đầu hôn nàng, nàng liền biết trúng phải xuân dược, ả công chúa kia dám câu dẫn lão công của nàng sao… Hừ! Tay ngừng di chuyển người nàng, chỗ cũng chừa ra, mẩu cũng để lại. từ từ lần xuống cặp tuyết lê nhú lên đầy khiêu khích ( Thiên Dực: Ối, ta làm sao thế này? Xấu hổ quá mất! ), (Phi Phi: Còn gì nữa đâu mà bày đặt xấu với hổ? ) Hạ thân cương cứng lên làm khó chịu thôi, dần dần tiến vào, sâu hơn chút… lại chút nữa. – AAAAAAAAAAAAAA… Nàng hét lên. bắt đầu di chuyển, càng lúc càng nhanh càng lúc càng sung sức làm nàng quằn quại thôi, miệng bé thoát ra những tiếng rên rỉ làm càng hưng phấn… đến lúc cao trào …ọc…ọc…ọc… Nàng nhổ ra từng ngụm máu lớn, đôi mắt trở nên vô hồn, mặt mũi tái xanh khiến hoảng sợ vội vàng tách ra khỏi người nàng. Thấy nàng ngừng thổ huyết, vội vã chỉnh lại y phục cho cả hai rồi nhanh chóng gọi thuộc hạ vào. Trong phòng, khí ngưng trệ, nàng sớm được phong tỏa kinh mạch nên có gì phải lo ngại nhưng sợ rằng để lâu có lợi. Nàng rơi vào trạng thái hôn mê, dùng nội lực cố gắng đẩy chất độc ra nhưng lực bất tòng tâm. hận mình hại nàng ra nông nỗi này. Họa Tậm lo cho nàng, khóc lên khóc xuống, xỉu mấy lần, may mà được Độc Nhẫn dìu vào trong phòng nhưng lúc sau lại thấy lết ra. Biết là khóc lóc giúp được gì nên Họa Tâm cố bình tĩnh theo dõi tình trạng của vương phi nàng. Chợt nghĩ ra Hiên Viên Tuyệt có thể giúp, Lãnh Thiên Tức tốc phi ngựa đến Đào Hoa viên ngay trong đêm màng đến nguy hiểm bản thân. <div id="jp-post-flair'] <div>