Cổ Đại Ơi Ta Tới Đây - Fox + Phi Phi + Thiên Dực

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 55:

       
      <img title="2yws8ww" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/2yws8ww.jpg?w=560" alt="" />


         Fox: đôi lời đầu chương, chương 55 này là chương giải trí fox tặng các tềnh êu,

         Đêm hôm sau, Nhan Nhược Bình đánh Tiến lên cùng Chu công bỗng nhiên mở mắt, nàng khéo léo đẩy tay Lãnh Thiên ra, từ từ xuống giường bước ra khỏi phòng. Lãnh Thiên khi ấy hai mắt chậm rãi mở, thở ra, nhàn nhạt lẩm bẩm:

       

         “nàng lại là bực bội vì bị giam lỏng ở đây nên ngủ được, lũ người đáng chết”

         Quả đúng như lời Lãnh Thiên . Nàng là buồn chán quá, cư nhiên bốn ngày trôi qua, mà chút động tĩnh cũng có, chả biết cái bài Trương Mộng Đình rốt cục có tài cán điều tra hay vậy. Nhan Nhược Bình phát tiết căm phẫn: “Chán là chán mà. Chán chết được, bụng lại no quá, còn nhét nổi thức ăn, làm sao thanh tĩnh đây, chán quá aaaaaaaaaaaaaaaa. Làm sao đây, ước gì có mp4 ở đây, nhạc làm ta tốt hơn, ôi cái cổ đại chết tiệt, chán quá, ti vi có, nhạc cũng …..à há có nhạc tự tạo ra nhạc”

         là làm, Nhan Nhược Bình rút Ngọc Tâm Tiêu ra, đặt lên miệng, thổi lên bài hát mà nàng lúc còn học thổi sáo vẫn hay thổi, đây vốn là mấy bài tủ của nàng mà Tiếng sao vang lên theo gió, réo rắt và chơi vơi, thanh thanh, ngọt ngào, vi vút, trầm bổng, len lỏi sâu vào tâm hồn người thưởng thức. Nhan Nhược Bình cảm thấy thổi lần tâm vẫn chưa tịnh, từ bờ môi đào đỏ mộng, tiếp tục vang lên lần thứ hai. Nhưng bất ngờ lớn. Trong đêm, tiếng đàn tranh reo vang tựa như giọt nước rơi xuống sau đó bắn lên, hoặc cơn mưa rào, những đợt sóng lăn tăn hay là cơn lốc đầy sâu lắng, hoà cùng tiếng sáo vi vu của Nhan Nhược Bình. Điều ngạc nhiên là thanh đàn tranh lại hoà cùng bài hát với điệu sáo của nàng tạo thành thanh vô cùng thanh tao, cao nhã.

         Thêm ngày trôi qua, Nhan Nhược Bình vô cùng thích thú khi có người lại có khả năng hoà với nàng. Vốn ở đại, nàng thể thổi sáo chung với bất kì nhạc cụ nào, do ai có thể kết hợp thanh sắc với nàng, khiến nàng thổi tụt mất cả hứng. Cư nhiên nay lại tìm được tri kỉ nhạc. là tuyệt mà!!!! Nghĩ sao làm vậy, đêm đó, Nhan Nhược Bình lại rời khỏi phòng, phi thân lên mái nhà, cất cao tiếng sao bằng bài hát khác. Bổn cũ soạn lại, nàng là thổi lần thứ nhất. Đến lần thứ hai tiếng đàn bắt đầu cất cao hợp xướng cùng nàng tạo nên giai điệu sóng sánh ngập tràn dư vị. 

         Như thường lệ, Nhan Nhược Bình cùng ngồi ăn cơm chung với tác phong “bao tử vạn tuế”, nàng ăn lấy ăn để, chỉ cần là ngon ai dành lại nàng. tinh thần sảng khoái ăn uống, hai chiếc đũa tay Nhan Nhược Bình lách cách rơi xuống mặt đất, nàng hai mắt mở trừng, cả người run lên, liên hồi thở dốc, hai tay siết chặt, trong chốc lát, từ miệng hộc ra ngụm máu tươi, bật ngã về đằng sau. Lãnh Thiên hốt hoảng vươn hai tay đỡ nhanh lấy nàng. Biểu tình việc diễn ra quá nhanh, khiến y mặt tối sầm, từng trận từng trận lo lắng ập tới. Độc Nhẫn, Độc Kiêu, Hoạ Tâm cùng Cáo tinh lập tức dừng ăn, tiến bước theo chân Lãnh Thiên. Sắc mặt tất cả mọi người mảnh trầm tĩnh, nớm nớp lo sợ khôn nguôi.

         Lãnh Thiên ánh mắt ngập tràn lo lắng, cả đến thở y cũng thể thở ra nổi. Y cẩn trọng bắt mạch giúp nàng. Mạch vẫn đập bình ổn nhưng sau liên tục hộc máu, chân tay lại co rút yên.

         “bị trúng độc hả?” – cáo tinh lo lắng hỏi, hi vọng có thể tìm nguyên do

         “, lúc ăn ta kiểm tra rất kĩ, thức ăn bình thường” – Hoạ Tâm trả lời, bác bỏ nghi vấn

         Nhan Nhựơc Bình nếu cứ liên tiếp nôn ra máu là mạng chuẩn bị vong mà tìm tổ tông quá. Lãnh Thiên hàn khí bức bách toả ra sát khí nồng đượm mùi vị nguy hiểm chết chóc, y gầm lên:

         “nếu nàng chết, ta để cả Đoạt Mạng sơn trang lót xác cho nàng đến địa ngục”

         “hahaha, khí chất tồi” – 1 thanh lạnh buốt tê người vang lên, dội thẳng vào căn phòng khiến mọi người kinh ngạc thôi. Lãnh Thiên riết từng tiếng:

         “kẻ nào?”

         Thanh ấy lại cười thống khoái rồi lãnh đạm : “nàng ta bị trúng Độc Thanh cầm, nội lực tổn thương và nguyên khí hư hao, dùng bổ – dương hoà cộng bát dưỡng khí và bốn viên Thất Bạch thảo khi tỉnh, bảo nàng khoẻ lại đến nấu cho ta ăn” (fox: Thất Bạch thảo là bảy loại cỏ màu trắng trộn thành với liều lượng thích hợp *chớp mắt* các tềnh êu khỏi hỏi google ca, ta chế đó, hắc hắc ^.^ )

         Lời vừa dứt, lọ sứ thẳng tắp hướng Lãnh Thiên nằm gọn vào lòng bàn tay của y. Sau đó liền nghe thấy bất kì thanh nào khác. Y cảm thấy kẻ này nội công hẳn rất cao thâm khó đoán. Là cao thủ trong các cao thủ. Bất quá đó phải là việc y cần quan tâm trước mắt. Y nhanh chóng đỡ Nhan Nhược Bình ngồi dậy và phân phó:

         “ta truyền khí dương cho nàng, Hoạ Tâm ngươi truyền khí , truyền khoảng nửa canh giờ Độc Nhẫn và Độc Kiêu thay nhau điều áp nội lực, phục hồi nguyên khí, tiếp tục truyền khí cho nương tử”

         “dạ ” – Độc Nhẫn, Độc Kiêu và Hoạ Tâm cùng nhau gật đầu

         “còn ta?” – cáo tinh thấy mình có được tích gì nên cũng cam lòng

         “ngươi có phép thuật, thay ta lấy cắp số thuốc dưỡng khí ở Dược phòng, tránh đừng để phát ” – Lãnh Thiên lạnh giọng phân phó

         Ai làm việc nấy, mọi người bắt tay vào cứu sống Nhan Nhược Bình. Tất cả mọi người đều cố gắng hết sức, sau gần 2 canh giờ “vật lộn” cuối cùng cũng đem được mạng của Nhan Nhược Bình từ quỉ môn quan dạo vòng trở về. Sắc mặt nàng từ trắng bệch chuyển dần sang hơi hồng lên, làm mọi người vui mừng đến quên cả mệt nhọc. Hoạ Tâm do nội công chưa phải thuộc hàng cao thủ siêu đẳng nên trong hai canh giờ nhờ Độc Nhẫn và Độc Kiêu trợ khí ba lần nếu e nàng gục gã. Còn Lãnh Thiên, khuôn mặt có chút tái, hơi thở đôi chút dốc, nhưng y vẫn đến bên Nhan Nhược Bình, dùng miệng hớp sạch bát thuốc dưỡng khí của Nhan Nhược Bình rồi môi kề môi truyền vào miệng ngọc dòng thuốc đắng. Y vốn biết nàng ghét thuốc đắng, giờ nàng vẫn chưa tỉnh lại, bảo đảm cho nàng uống nàng nuốt, thuốc chảy ngược ra, y bắt buộc dùng môi mình áp chế môi nàng, ngăn cho nàng kháng cự với thuốc. Qủa đạt được hiệu quả như mong muốn, tuy hai hàng mày liễu của Nhan Nhược Bình khẽ nhíu nhưng vẫn đem dòng thuốc đắng nuốt xuống.

         Sau ngày đêm, sắc mặt Nhan Nhược Bình càng hồng hào trông thấy , hơi thở bình ổn, nàng chậm rãi mở mắt. Lãnh Thiên cùng mọi người vui mừng khôn xiết.

         “nương tử, cảm thấy sao?” – Lãnh Thiên ôn nhu quan tâm

         “vẫn cảm thấy hơi ong ong” – Nhan Nhược Bình đập trán mấy cái

         Lãnh Thiêu mày kiếm nhíu lại, do dự : “có kẻ nào đó sau khi nàng tỉnh cho nàng uống bốn viên Thất Bạch thảo”

         “kẻ nào?, còn gì nữa ?” – Nhan Nhược Bình lấy làm khó hiểu

         “ nàng trúng Độc Thanh cầm, chỉ cách cứu nàng, bảo sau khi nàng khoẻ lại nấu cho ăn” – Thanh của Lãnh Thiên có vài phần dấm chua khiến mọi người cười khẽ lập tức nhận được sát khí của y bắn thẳng vào người. phải mùa đông mà sao lạnh quá nga. Sao mà giống đứng giữa núi băng ngàn năm quá vậy.

         Nhan Nhược Bình khẽ nhếch miệng: “ngươi từng hỏi qua rồi đấy, đó là tiểu đệ đệ, bằng hữu mới của ta, đệ ấy thường ăn những thức ăn mặn chát, ngon, nên ta nấu cho đệ ấy vài món đạm bạc, như thế nào lại ăn dấm chua nữa”

         Lãnh Thiên gật đầu, tuy nhiên sắc mặt do ăn phải dấm vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm, y nhàn nhạt đưa bốn viên Thất Bạch thảo cho Nhan Nhược Bình. Nàng nhanh nhẩu bỏ bốn viên vào miệng. Sau gần khắc

         “ấy…ách” – Nhan Nhược Bình xoa xoa bụng

         “làm sao?” – Lãnh Thiên sốt sắng lo lắng

         Nhan Nhược Bình hai mắt long lanh, miệng phun ra chữ khiến mọi người đơ cả mặt: “ĐÓI!!!!”

         Thức ăn được dọn lên, Nhan Nhựơc Bình sau khi uống bốn viên thuốc, thuốc hiệu quả mà, uống xong liền cảm thấy khoẻ ra, đầu còn ong ong nữa, bụng bắt đầu réo ầm ầm. Nàng vục đầu ăn như chưa từng được ăn. Vốn ngày đêm nàng chưa có ăn gì mà. Sau khi vỗ béo cái bụng, nàng xoa xoa no, khoan khoái :

         “quá

         Lúc bấy giờ Lãnh Thiên mới lên tiếng: “nương tử, mấy hôm trước ta có nghe nàng thổi sáo, trong tiếng sáo có lẫn tiếng đàn, đúng ?”

         “ân…ách, phải ngươi ngủ sao?” – Nhan Nhược Bình trừng mắt nhìn y

         “chỉ cần nàng khẽ động, rời khỏi là ta tỉnh”

         “ngươi giả vờ ngủ, đáng ghét” – Nhan Nhược Bình bĩu môi, tặng cho y cú đá vào chân. Lãnh Thiên uỷ khuất nhìn nàng:

         “nương tử, đau mà”

         “đáng đời” – Nhan Nhược Bình hờn dỗi. Mọi người xung quanh cười khổ vì hai người này, tuy nhiên bọn họ chỉ dám đứng yên quan sát, duy chỉ có cáo tinh bực mình quát: “hai ngươi muốn diễn trò vào phòng mà diễn, làm ơn tình dùm coi”. Cáo tinh thanh công đem hai người trở về nghiêm túc. Lãnh Thiên nhàn nhạt :

         “nếu đúng là vậy, ta e rằng nương tử vì cớ ấy mà trúng độc, Độc Thanh cầm là loại đàn cổ, khi tiếng đàn phát ra có chủ ý tấn công trực tiếp làm nội lực và chân khí của đối phương tổn hại, tuy nhiên loại độc thanh này muốn phát huy tác dụng cần có điều kiện, đó là phải có hoà quyện thanh, nếu thanh hoà quyện tốt khuếch đại tổn thương lên cao, cho nên những người nghe thấy đều bị ảnh hưởng. Muốn chống lại cần phải có nội lực mạnh” (fox: công cuộc chế lại tiếp tục phát huy ^.^)

         “vậy chỉ cần dùng công lực áp đảo lại, là có khả năng kìm *** Độc thanh, nội lực Tán Hồn của phu nhân rất cao thâm” – Hoạ Tâm trinh bày thắc mắc

         “khi ta thổi sáo, chỉ muốn thanh tĩnh tâm hồn, chống lại buồn chán, bực bội nên phát nội lực ra làm chi” – Nhan Nhược Bình giải đáp thắc mắc, khiến tất cả mọi người liền hiểu. ra đó là lí do Nhan Nhược Bình trúng độc khi mà nội lực của nàng vốn là cao thâm vô cùng. Nhan Nhược Bình đạp mạnh chân xuống đất, phát tiết căm hận, nghiến răng kèn kẹt:

         “chết tiệt, dám cư nhiên hạ độc nãi nãi, đêm nay nghỉ ngơi, ngày mai phải điều tra ra tên khốn ấy”

         “bằng cách nào?” – cáo tinh tò mò hỏi

         “ta thổi sáo, lần này dùng nội lực để thổi, tên kia nếu có dụng tâm hại ta, ta nghĩ tên khốn ấy lui đâu, Lãnh Thiên, ngươi khinh công cực cao, lần theo thanh mà bắt nó” – Nhan Nhược Bình vạch ra kế hoạch

         “ phu nhân, thuộc hạ phản đối” – Độc Kiêu lên tiếng khiến Nhan Nhược Bình trừng mắt, tỏ vẻ mấy hài lòng. Độc Kiêu mồ hôi hột đổ ra như mưa, thấp giọng phân trần:

         “phu nhân, người mới khoẻ, thuộc hạ cũng biết thổi sáo mà”

         Nhan Nhược Bình nhếch miệng : “ngươi thổi được Ngọc Tâm Tiêu sao, ngươi là nữ nhi hả?”

         “ơ…” -Độc Kiêu cứng họng. Hoạ Tâm giúp y cản Nhan Nhược Bình

         “phu nhân, có thể tìm cây sáo khác mà, còn nhược bằng có thể tìm đàn….bất cứ cái gì có thể phát ra thanh”

         Nhan Nhược Bình hừ tiếng, lạnh giọng : “đây là Đoạt Mạng trang, là địa bàn của người ta, các ngươi đâu tìm nhạc cụ và tên khốn ấy hạ độc ta, ta muốn tự tay trả thù…..với lại các ngươi hiểu tên khốn ấy được bao nhiêu phần nội lực, nội lực của các ngươi đủ áp chế, các ngươi mất mạng có biết hả”

         Hoá ra Nhan Nhược Bình là lo cho mọi người. Miệng cứng chứ lòng đầy quan tâm. Lãnh Thiên ôn nhu xoa đầu nàng, dỗ dành:

         “được rồi, nương tử, nên tức giận, nàng muốn thổi thổi, tuy nhiên, thấy ổn, lập tức dừng lại”

       

         Đêm hôm sau. Tất cả tề tụ đầy đủ tại mái nhà. Nhan Nhược Bình hai mắt toé lửa, thề đêm nay phải truy cho ra tên khốn dám cư nhiên hạ độc nàng. Hại nàng tốn nước bọt thầm khen đánh đàn tuyệt hay. Nhan Nhược Bình đem sáo đặt lên môi mềm, dùng nội lực, thổi ra tuyệt khúc để nhử tên khốn ấy ra. Mọi người xung quanh thầm khen nàng lúc trước ở hoàng cung đánh đàn lay động lòng người nay chứng kiến tận mắt thanh vi vu của tiếng sáo. mở rộng tầm mắt. Đúng là nàng giỏi cầm nghệ mà. Tiếng sáo vừa dứt. Nàng lại thổi tiếp lần thứ hai. Cư nhiên nghe thấy tiếng đàn. Lại lần thứ ba, tiếp lần thứ tư. Nhan Nhược Bình hai má đỏ ửng do tốn quá nhiều hơi, lửa giận bốc cao nghi ngút. Tên khốn ấy hôm nay sao lại làm rùa rụt cổ. là tức chết mà.

         “chúng ta về nghỉ ngơi thôi” – cáo tinh cũng bực bội kém, nó thầm rủa cái tên kia, nhút nhát.

         Mọi người vừa chuẩn bị đáp xuống tiếng đàn lặp lại bài hát của Nhan Nhược Bình ngân vang. Nhan Nhược Bình nhếch nụ cười đểu. Hít hơi, lấy lại tinh thần. Chuẩn bị tổng công kích. Tiếng sáo của Ngọc Tâm Tiêu lần nữa vang lên với nội lực cuồn cuộn như sóng. Lãnh Thiên trước khi phi thân liền dặn dò thuộc hạ:

         “các người ở lại hộ phu nhân, thấy ổn, lập tức ngăn cản nàng thổi sáo”

         “dạ”

         fox: đây là chương giải trí nên ta quyết định mượn chương này đăng ảnh hai soái ca mà ta chưa công bố. Đó là hai em (miễn hỏi tại sao lại hao hao giống nhau )

       
      <img title="doc nhan" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/doc-nhan.jpg?w=560" alt="" />


         ĐỘC NHẪN

       
      <img title="doc kieu" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/doc-kieu.jpg?w=560" alt="" />


         ĐỘC KIÊU
      <div id="jp-post-flair']
      <div> 

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      CHƯƠNG 56:

      <img title="4de85405gb25649f5c6e0690" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/4de85405gb25649f5c6e06901.jpg?w=560" alt="" />

         Đêm hôm sau. Tất cả tề tụ đầy đủ tại mái nhà. Nhan Nhược Bình hai mắt toé lửa, thề đêm nay phải truy cho ra tên khốn dám cư nhiên hạ độc nàng. Hại nàng tốn nước bọt thầm khen đánh đàn tuyệt hay. Nhan Nhược Bình đem sáo đặt lên môi mềm, dùng nội lực, thổi ra tuyệt khúc để nhử tên khốn ấy ra. Mọi người xung quanh thầm khen nàng lúc trước ở hoàng cung đánh đàn lay động lòng người nay chứng kiến tận mắt thanh vi vu của tiếng sáo. mở rộng tầm mắt. Đúng là nàng giỏi cầm nghệ mà. Tiếng sáo vừa dứt. Nàng lại thổi tiếp lần thứ hai. Cư nhiên nghe thấy tiếng đàn. Lại lần thứ ba, tiếp lần thứ tư. Nhan Nhược Bình hai má đỏ ửng do tốn quá nhiều hơi, lửa giận bốc cao nghi ngút. Tên khốn ấy hôm nay sao lại làm rùa rụt cổ. là tức chết mà. 

         “chúng ta về nghỉ ngơi thôi” – cáo tinh cũng bực bội kém, nó thầm rủa cái tên kia, nhút nhát.
         Mọi người vừa chuẩn bị đáp xuống tiếng đàn lặp lại bài hát của Nhan Nhược Bình ngân vang. Nhan Nhược Bình nhếch nụ cười đểu. Hít hơi, lấy lại tinh thần. Chuẩn bị tổng công kích. Tiếng sáo của Ngọc Tâm Tiêu lần nữa vang lên với nội lực cuồn cuộn như sóng. Lãnh Thiên trước khi phi thân liền dặn dò thuộc hạ:
         “các người ở lại hộ phu nhân, thấy ổn, lập tức ngăn cản nàng thổi sáo”
         “dạ”
         Nhan Nhược Bình mỗi khi tăng lượng của sáo lại khiến cho tiếng đàn hơn, điều này gây khó khăn cho Lãnh Thiên trong việc truy tìm hung thủ vì thanh điệu của nhạc vốn vang vọng trong đêm khuya tĩnh mịch. Nên Nhan Nhược Bình đành làm loãng hơi của mình khiến thanh tiếng sáo biến điệu hoà tan và thấp hơn, lắng tai kĩ khó phát ra đây là sáo. Cũng vì vậy mà tiếng đàn càng ngân vang rệt hơn. Đủ cho thấy đối phương muốn dồn Nhan Nhược Bình đến cõi tàu, có lẽ tưởng như Nhan Nhược Bình chịu đựng nổi nên tiếng sáo trở nên biến thể như thế. Nhưng có lẽ kẻ đó quá tự phụ, Nhan Nhược Bình làm yếu nội lực truyền vào Ngọc tâm Tiêu, lại tăng nội lực hộ thể vừa vặn làm thân thể tổn hại chút nào. Tiếng đàn ngân vang bỗng im bặt. Nhan Nhược Bình nhếch miệng cười khẽ, khoan khoái :
         “có lẽ bắt được con mồi”
         Qủa như vậy, Lãnh Thiên trở về mang theo kẻ mà mọi người chờ mong để phanh thây, xẻo thịt cùng cây cổ đàn. Trước mặt Nhan Nhược Bình là nam tử với suối tóc đen dài, làn da trắng như tuyết, đôi mắt long lanh như nước hồ mùa thu gợn sóng, dáng vẻ thướt tha, kiều, làm say động lòng người, vóc người lại nhắn, thướt tha. Nhan Nhược Bình sau hồi đánh giá, đanh giọng lại hỏi:
         “ngươi tên gì?”
         thuỷ chung im lặng, thèm liếc mắt tới nàng. Nhan Nhược Bình bày ra bộ mặt hiểm ác như sói, tay rút ra Hoả Long chuỷ thủ, miệng nhàn nhạt :
         “ngoan cố hả, đây là Hoạ Long chủy thủ, đâm nhát làm da thịt co rúm do bỏng rát, làm da ngươi đẹp như vậy, trắng như vậy, đặt biệt là khuôn mặt nếu ta hoạ vài bông hoa như thế nào nhỉ?”
         Tên nam tử kiều mĩ kia trừng mắt nhìn Nhan Nhược Bình, tiếp theo đem mấy giọt lệ trào ra ướt đẫm cả khuôn mặt. thút thít :
         “ta tên Sở Bạch Vũ”
         Nhan Nhược Bình trào phúng: “nam tử hán mà y như nữ nhi”
         “kệ người ta” – Sở Bạch Vũ đầu đầy hắc tuyến
         “đây là Độc Thanh cầm sao, haizzz za còn xấu hơn đàn của đại ca ca của ta làm nữa” – Nhan Nhược Bình chỉ tay vào cây đàn sát cạnh , mở miệng chê bai
         “nương tử” – Lãnh Thiên bắn tia ghen tuông vào Nhan Nhược Bình khiến nàng nhanh tay bụm miệng mình lại, nháy mắt tinh nghịch với y với ngụ ý: “bình tĩnh nào, đừng vác lu dấm chua nữa”. Sau đó nàng quay sang nhìn Sở Bạch Vũ, lập tức lửa nộ khí sung thiên, khuôn mặt đỏ phừng phừng, quát: “tại sao hại ta?” (fox: tốc độ khuôn mặt thay đổi như chớp =.=!)
         “vì hai lí do” – Sở Bạch Vũ thẳng thắn trả lời khiến Nhan Nhược Bình vô cùng hài lòng. Nàng truy vấn tiếp: “ý tứ
         “thứ nhất là do ngươi dùng Ngọc Tâm tiêu, ta muốn dùng Độc cầm của ta đấu với Tiêu của ngươi, ngờ thanh của hai vật lại có thể hoà làm . Lí do còn lại là báo thù”
         Cáo tinh nghe xong buột miệng hỏi: “ngươi cũng biết Ngọc Tâm tiêu sao?”
         Sở Bạch Vũ ngoan ngoãn hơn hẳn, hỏi gì đáp nấy: “ta mê cầm nghệ, lẽ nào lại chưa từng nghe qua Tiêu. Ngọc Tâm tiêu là loại tiêu có cấu trúc trong suốt được làm từ loại cây hiếm ở Tây Vực, khảm những đường nét bằng vàng bên ngoài, độc nhất vô nhị, thanh trầm bỏng, vi vút, sâu lắng hoàn toàn có thể sánh với Độc cầm của ta, ta muốn xem nhạc cụ nào lợi hại hơn”
         “theo như ta biết, tiêu được cầm dọc khi thổi, tiêu cầm ngang, sao ta thấy ngươi cầm ngang vậy?. Với lại ta nghe ra là tiếng sáo mà, sắc của sáo và tiêu khác biệt” – Cáo tinh hướng Nhan Nhược Bình thắc mắc. Nhan Nhược Bình mở to mắt, lắc đầu: “ai biết, ta thấy trong bí tịch vẽ hình là cầm ngang”. Sở Bạch Vũ nghe xong cười ha hả, chế giễu: 
          “có vậy cũng biết, Ngọc Tâm tiêu tuy là tiêu nhưng đây là cây tiêu độc nhất vô nhị, chỉ bởi thân mang hình dạng của cây tiêu và trong suốt mà còn ở việc pha trộn”
         Toàn bộ mọi người đầu đầy dấu chấm hỏi. Sở Bạch Vũ tiếp tục giải thích cho đám người nông cạn hiểu hơn:
         “Ngọc Tâm Tiêu có cấu trúc hoà trộn giữa tiêu và sáo, cho nên thanh phát ra bề ngoài hoàn toàn giống tiếng như tiếng sáo, nhưng chỉ có ai hiểu thanh điệu, sắc mới phát ra tiếng tiêu hòa trộn bên trong tiếng sáo. Mặc khác nghe truyền thuyết của Ngọc Tâm tiêu là do nữ tử làm ra, nữ tử ấy vốn cảm thấy cầm ngang nhìn tao nhã hơn, đó là lý do hình dáng là cây tiêu, lại được cầm ngang, thanh thoáng qua tiếng sáo”
         Mọi người nghe xong bừng tỉnh, sáng mắt lên, gật gù cái đầu. ra là thế. Đúng là cây tiêu đặc biệt, là đặt biệt mà. Nhan Nhược Bình hắng giọng truy hỏi tiếp:
         “vậy báo thù là ý gì?”
          Sở Bạch Vũ mâu quang co lại, bắn ánh mắt hung ác căm phẫn trừng trừng nhìn tất cả mọi người, trực tiếp ra, hề quanh co:
         “trả thù cho Nhất ca”
         “Lâm Diệu Nhất?” – Hoạ Tâm hỏi
         “đúng, mấy hôm trước, ta nghe có tiếng sáo phát ra, lúc đầu vốn là muốn thi thố cầm nghệ, nhưng phát tiếng sáo phát ra từ nơi này, cần biết trong bọn ngươi ai giết Nhất ca, chỉ cần giết được kẻ nào hay kẻ đó” – Sở Bạch Vũ trong mắt mang theo tia bi ai. Lâm Diệu Nhất trước kia đối xử rất tốt với . Cái chết của Lâm Diệu Nhất có lẽ tạo ra đả kích cho
         Độc Kiêu quát: “ngươi là ngu ngốc, kẻ giết Lâm Diệu Nhất là Sở Minh Kiệt, phải bọn ta, dám cả gan hạ độc phu nhân”. Lời vừa dứt y ban tặng cho Sở Bạch Vũ cái tát mạnh mẽ lên má . Cảm thấy chưa hả cơn giận, Độc Kiêu giơ tay tiếp tục ban tặng cho vào bạt tai nhưng Độc Nhẫn cản y lại
         “đệ dừng tay lại”
         “tránh ra” – Độc Kiêu hất tay Độc Nhẫn ra, trực tiếp rút trường kiếm nhắm thẳng Sở Bạch Vũ chém tới
         DỪNG TAY // CHOANG // PHẬP – 3 thanh cùng đồng thời vang lên
         Hai chữ “dừng tay” là do Nhan Nhược Bình thốt ra. tiếng “choang” là do lực va chạm tiếp xúc của tách trà và binh khí gây nên. Còn “phập” là tiếp xúc giữa trường kiếm của Độc Kiêu và da thịt rắn chắc của Độc Nhẫn.
         “đại ca” – Độc Kiêu hoảng hốt kêu lên, đem trường kiếm rút về, khi thấy máu từ tay Độc Nhẫn từng giọt từng giọt xuống thấm ướt bạch y của Sở Bạch Vũ. Sở Bạch Vũ tinh quang ánh lên, mang ánh mắt cảm kích nhìn Độc Nhẫn, tiếp theo sau đó hành động của khiến mọi người trố mắt đầy ngạc nhiên. cầm lấy bàn tay Độc Nhẫn, trực tiếp đem chiếc lưỡi mềm ướt của mình liếm qua vết cắt tên tay Độc Nhẫn, liếm tới khi máu còn chảy nhiều như trước. liền xé mảnh bạch y, băng bó cho Độc Nhẫn. Độc Nhẫn ngây người như phỗng, biết phản ứng như thế nào trước hành động của Sở Bạch Vũ. Sau hồi bừng tỉnh, y nuốt mấy ngụm nước bọt, hướng tiếng cảm ơn rồi nhanh chóng đem tay rút về.
         Nhan Nhược Bình muốn cắt ngang khí kì cục này, nàng đằng hắng mấy cái, thành công đem chú ý của mọi người trở lại mình. Độc Kiêu bực bội hỏi:
         “phu nhân, sao cả người và Độc Nhẫn đều ngăn cản ta giết
         Nhan Nhược Bình thong thả uống cạn tách trà có dấu hiệu muốn giải thích. Lãnh Thiên cười nhạt : “ vì trả thù cho huynh đệ mình chứ phải vì mưu cầu việc riêng có lợi cho bản thân, nên nương tử mới muốn ra tay trừng phạt
         Nhan Nhược Bình nháy mắt cái. Qủa người hiểu nàng nhất chỉ có mình phu quân của nàng. Điểm mấy giây Nhan Nhược Bình nhíu mày nhìn Lãnh Thiên, y liền hiểu, ngay lập tức y cười tươi như hoa, hướng nàng giải thích: 
         “có người theo dõi”
         ra vốn dĩ Lãnh Thiên phát ra có kẻ quan sát tình từ cành cây qua cửa phòng (cửa phòng mở). Y điềm nhiên xem như tồn tại kẻ đó. Nào ngờ khi Độc Kiêu rút trường kiếm toan giết Sở Bạch Vũ kẻ đó liền có động tĩnh, y nhàn nhạt phóng tách trà như ám khí vào kẻ giấu mặt ấy. Tiếng choang có lẽ là do kẻ đó sử dụng binh khí cảm trở tách trà. Theo suy đoán kẻ đó có thể muốn bảo vệ Sở Bạch Vũ. Liệu kẻ đó và kẻ tặng thuốc cứu Nhan Nhược Bình có phải là cùng người. 
         “ngươi nghĩ gì?” – Nhan Nhược Bình hỏi. Lãnh Thiên liền giấu suy nghĩ, liếc ngang Sở Bạch Vũ :
         “ta nghĩ nên thả tên này , vốn dĩ nàng muốn giết nữa”
         Nhan Nhược Bình gật đầu rồi xoay lưng nắm tay Lãnh Thiên trở về phòng ngủ tiếp. Mọi người cũng tản ra nghỉ ngơi cho lại sức. Chợt Sở Bạch Vũ nắm vạt áo Độc Nhẫn. Độc Nhẫn nhíu mày, quay đầu lại nhìn . Sở Bạch Vũ hai má ửng hồng, giọng đáp:
         “huynh tên Độc Nhẫn hả?”
         Độc Nhẫn gật đầu, rồi xoay người . Sở Bạch Vũ đem hai tiếng cảm ơn vọng tới tai Độc Nhẫn. Lúc này đây cáo tinh hướng Độc Nhẫn nở nụ cười ám muội khiến Độc Nhẫn rùng mình. Cáo tinh cười cái gì thế nhỉ? Nụ cười kì hoặc mà. 
         “chúc mừng ngươi” – cáo tinh huých cù chỏ vào chân y, đem ba chữ với y kèm theo nụ cười đểu rồi vào phòng đem cánh cửa đóng nhanh lại khiến Độc Nhẫn hiểu trời trăng mây nước gì hết.
      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ 
         Buổi sáng như mọi khi, cả thảy sáu người quây quần bên bàn ăn. Nhan Nhược Bình đánh chết cũng chừa cái tật ham ăn. Cứ đặt thí thí xuống là vục đầu vào ăn, có lấy điểm ý tứ gì hết. Nhưng hành động của nàng mau mắn khựng lại sau câu của cáo tinh:
         “Nhan Nhược Bình, bảy days trôi qua rồi đấy, ta nghĩ chúng ta nên trực tiếp gặp cái bà Trường Mộng Đình kia”
         “bảy….bảy cái gì?” – Hoạ Tâm nhíu mày. Nhan Nhược Bình và cáo tinh có lúc dùng số từ ngữ mà ai có đủ thông minh để hiểu được. 
         (fox: *túm đuôi* hey cáo tinh, ngươi như thế nào cũng biết tiếng ? ~ cáo tinh: *hất mặt* ta mà chứ lị, thiên giới còn có hẳn trung tâm dạy tiếng cơ đấy ~ fox: o_O ~ cáo tinh: chỉ có thể, cả laptop, điện thoại, USB 3G…v..v cũng có ~ fox: =.=! ~ cáo tinh: cái mặt người ra làm sao, bộ hạ giới phát triển thiên giới chịu lạc hậu hả ~ fox: *đơ*)
         “là bảy ngày, ăn xong ” – Nhan Nhược Bình chậm rãi rồi ngay lập tức khôi phục trạng thái như cũ. 
         Từ đằng cửa tinh gia đinh bước vào, cúi đầu chào và đem lời mời truyền đạt: “các vị, giờ Thìn tam khắc, trang chủ phu nhân mời các vị tới đại sảnh”
      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ 
          Gìơ thìn tam khắc, đại sảnh Đoạt Mạng sơn trang. Sáu người bước vào trong khí trầm mặc và ánh nhìn thiếu thiện ý của mọi người. Phía cao Trương Mộng Đình ngồi giữa, bên trái là Sở Thiên Lục, Sở Thiên Tiệp, bên phải là..ách tiểu đệ đệ Sở Thiên Nhai. Còn những kẻ đứng trong đó có Sở Minh Kiệt và Sở Bạch Vũ…. Sở Bạch Vũ hướng Độc Nhẫn nở ra nụ cười kiều còn Nhan Nhược Bình hai mắt mở to đầy kinh ngạc, nhìn chằm chằm Sở Thiên Nhai, trực tiếp thốt lên: “tiểu đệ đệ”
         Trương Mộng Đình quay sang híp mắt nhìn Sở Thiên Nhai, tiểu đệ đệ đáp trả Trương Mộng Đình bằng cái nhếch miệng cười khẽ. Trương Mộng Đình đứng ra giới thiệu:
         “đây là nhị vị huynh trưởng của phu quân ta Sở Thiên Nhai, Sở Thiên Lục, còn đây là sư đệ Sở Thiên Tiệp”
         “cái gì, tiểu đệ đệ sao lại là sư huynh của trang chủ?” – Nhan Nhược Bình chẳng hiểu ra làm sao cả. Trương Mộng Đình lên tiếng: “cái này…” —– liền bị Sở Thiên Nhai cười ngọt và cướp lời: “bé con, khi nào ngươi lại nấu cho ta ăn ta cho ngươi biết”
         “ách…”
         Lời của Sở Thiên Nhai phát ra liền cấp cho Nhan Nhược Bình chú ý kì lạ của tất cả mọi người. Chẳng phải sư bá Sở Thiên Nhai của bọn họ nổi tiếng quái dị, rất thích hành hạ nữ nhân ra thành cái bộ dạng khủng khiếp sao, cớ gì lại cười với nữ nhân này, lại dùng giọng trìu mến như thế, vả lại sư bá họ dùng hai từ: “lại nấu” tức là chỉ lần, vậy là quen biết trước, thế mà nữ nhân này vẫn còn đứng ở đây sao. là kì lạ hết sức. Trương Mộng Đình cắt ngang bầu khí xôn xao, hướng Lãnh Thiên điềm nhiên :
          “ngươi chính là chủ của đoàn người?” 
         “đúng”
         “tên của ngươi?” – Trương Mộng Đình nhàn nhạt hỏi tiếp
         “Độc Thiên” – cái họ của y có khả năng tiết lộ thân phận của y, nên y kết hợp giữa hai cái tên Độc Lãnh và Lãnh Thiên, lướt bớt hai chữ giống nhau đem qui về cái tên mới
         “Độc Thiên huynh đệ, sau bảy ngày, ta vẫn có cách nào điều tra ra, người của Nhất nhi toàn là vết kiếm, mà bổn trang lại đời đời dùng đao, theo như các ngươi Kiệt nhi dùng kiếm giết , đôi bên cấp lời khác nhau khiến ta rất khó xử, nhưng dù sao cũng cần có đoạn kết cho chuyện này, nếu là như vậy chúng ta đây xử theo luật giang hồ, các ngươi nghĩ như thế nào”
         Lãnh Thiên lạnh giọng : “tiền bối ý tứ ràng”
         “trong võ lâm có điều luật, tuy chưa được công nhận là luật chính thức, nhưng đối với người luyện võ có bất cứ vấn đề nan giải nào khó giải quyết đều lấy đấu võ để định đoạt, bất kể Nhất nhi chết do ai giết, ta đây ỷ thế hiếp người, ta chỉ định Kiệt nhi đấu công bằng với ngươi, nếu như ngươi thắng, ta bảo đảm đoàn người của ngươi an toàn rời khỏi đây, tỉ như ngươi thua, tất cả các ngươi đều phải để mạng lại”
         “được” – Lãnh Thiên thản nhiên đáp, thanh cấp chút khí hàn
         “trận quyết đấu diễn ra vào chính ngọ năm ngày sau, ngay tại sân trước đại sảnh. Tuy nhiên trong lúc giao đấu, ai vô tình sát thương hay gây tử cho đối phương đều coi như chẳng có chuyện gì đánh trách”
      NGỌC TÂM TIÊU
       
      <img title="ngoc tram tieu" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/ngoc-tram-tieu1.jpg?w=560" alt="" />

      ĐỘC THANH CẦM
       
      <img title="doc thanh cam" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/doc-thanh-cam.jpg?w=560" alt="" />

      SỞ BẠCH VŨ

      <img title="1316527721959749454_574_574" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/1316527721959749454_574_574.jpg?w=560" alt="" />

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 57:


      <img title="1c4706d2da4823f1a8ec9a57" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/1c4706d2da4823f1a8ec9a57.jpg?w=560" alt="" />


         Fox: chương này làm ta ngáp ngáp mấy lần + nổi da gà cục cục luôn. (siêu biến thái & 18+ )

         Đoạt Mạng sơn trang mang những thanh đặc sắc của bản tình ca với dấu ấn riêng biệt: bầu trời trong xanh lồng lộng, tiết trời mát mẻ, cả những tán cây lả lướt trong từng cơn gió , phong cảnh sơn kỳ thủy tú, đẹp tựa chốn bồng lai. Những chú cá tung tăng bơi lội trong làn nước trong vắt phản chiếu gam màu trời cao thay đổi theo từng góc nhìn, khi xanh dương, lúc tím thẫm……khiến tâm trạng Nhan Nhược Bình hôm nay khoan khoái cách lạ thường. Đúng là cảnh sắc thiên nhiên có ảnh hưởng đến tinh thần của con người.

       

         RỘT RỘT!!!!

         thanh trong đám cỏ phát ra gây nên chú ý đến Nhan Nhược Bình. Bản tính tò mò luôn khiến Nhan Nhược Bình thể quay lưng bỏ được dù biết tò mò là xấu nhưng mà nữ nhân nào chút xíu tò mò trong người với lại trời sinh thế làm sao thay đổi được – giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà. Đành chịu thôi. Nhan Nhược Bình rón rén bước tới đám cỏ, dùng tay vạch từng mảng cỏ xanh rờn ra. Bỗng ập tới. vật thẳng tắp chân Nhan Nhược Bình phóng tới trực tiếp đem thân người dán vào chân nàng mà cọ cọ. Nhan Nhược Bình nheo mắt, lấy làm lạ lẩm bẩm:

         “bạch thố phải thấy người là bỏ chạy sao, sao mà con bạch thố này bạo dạn thế nhỉ?”

         Nhan Nhược Bình ôm con bạch thố lên, vuốt ve lớp lông mềm mại ấm áp. Trực tiếp đem chiếc mũi ươn ướt của nó áp vào má mình.

         “tiểu mĩ nhân có vẻ thích bạch thố của ta quá nhỉ?” – 1 thanh trong trẻo vang lên

         Nhan Nhựơc Bình tự hỏi: “ủa tiểu mĩ nhân thích bạch thố, phải mình đấy chứ?” (fox: =.=!)

         “tiểu mĩ nhân khinh thường ta” – thanh trong trẻo kèm theo uỷ khuất lại lần nữa vang lên khiến Nhan Nhược Bình quay đầu lại, hai mắt mở to, mắt ngơ ngác như nai, điềm nhiên hỏi:

         “ngươi là ta đấy hả?”

         Thân ảnh mang thanh trong trẻo hoá đá phút chốt rồi ngơ mặt ra mà cười. Thiệt là tức cười mà. Có ai như nàng Nhan Nhược Bình , ở đây ngoài nàng ra còn ai ôm bạch thố nữa, ngây thơ đến thế là cùng. Thấy thân ảnh trước mắt cười, Nhan Nhược Bình thu vẻ ngây thơ lại chớp mắt trưng ra bộ mặt quái dị, răng cắn môi dưới, hai mà phồng lên, trừng mắt quát:

         “cười cái gì”

         “a hahaha, ngờ tiểu mĩ nhân lại còn thêm bộ mặt tức cười này nữa, thú vị là thú vị” – thân ảnh vì khuôn mặt đáng sợ của Nhan Nhược Bình mà dập tắt nụ cười. Theo như đánh giá tỉ mỉ của Nhan Nhược Bình, thân ảnh trước mặt nàng nhắn nhưng lại cao hơn nàng, làn da trắng đến lạ thường (fox: ý là trắng hơn cả trắng nữa đấy ^.^), khuôn mặt xinh đẹp vô cùng với đôi mắt hàm xuân sắc sảo, linh động. Nhan Nhựơc Bình ngay lập tức như bị đôi mắt và làn da ấy thu hút. Nàng tiến gần tới tay chạm vào gò má của thân ảnh trước mắt, bất tri bất giác khẽ : “mắt sắc , da trắng , đẹp”.

         Thân ảnh trước mắt cầm lấy bàn tay thon dài của Nhan Nhược Bình, đưa đến bên đôi môi mềm mại của mình, khẽ đặt nụ hôn lên khiến Nhan Nhược Bình rùng mình, hai cánh tay sau lớp áo nổi hết da gà. Nhan Nhược Bình bừng tỉnh, lùi về sau hai bước, nuốt ngụm nước bọt. Thân ảnh trước mặt trưng ra nụ cười ám muội, lên tiếng:

         “ta tên Sở Tinh Nguyệt, tiểu mĩ nhân danh xưng thế nào?”

         “Nhan Nhược Bình….à mà trả lại bạch thố nè, ta phải tới chỗ của Tiểu đệ đệ rồi, tạm biệt” – Nhan Nhược Bình cảm thấy Sở Tinh Nguyệt ấy có gì đó ổn, nên tránh xa hơn nên đành kiếm cái chờ để chuồn nào ngờ dự tính ấp bị đạp đổ ngay tức khắc bởi câu tiếp theo của Sở Tinh Nguyệt:

         “ chung cho vui”

         “ách…” – Nhan Nhược Bình dự định từ chối nhưng bị Sở Tinh Nguyệt nắm lấy tay kéo

         “ hướng nào tiểu mĩ nhân”

         “hướng kia Nguyệt tỉ” – Nhan Nhược thấy khuôn mặt Sở Tinh Nguyệt chín chắn hơn nàng cộng với chiều cao nhỉnh hơn nàng cái đầu nên trực tiếp gọi tỉ tỉ

         “tiểu mĩ nhân nên bỏ hai từ tỉ tỉ sau tên của ta, cũng được gọi là Nguyệt nhi hay Tiểu Nguyệt gì đó chỉ gọi Tinh Nguyệt thôi” – Sở Tinh Nguyệt bắn từng tiếng vào bên tai nàng với ngữ điệu ép buộc hoàn toàn. Nhan Nhược Bình nhíu mày suy nghĩ:

         “ở đâu ra kẻ thần kinh có vấn đề vậy trời”

         Thấy nàng nhăn mày suy nghĩ điều gì đó, Sở Tinh Nguyệt đưa tay khẽ vuốt mi tâm của nàng, ôn nhu :

         “tiểu mĩ nhân, nhíu mày gây ra nếp nhăn ở chỗ này đấy”

         “cảm….cảm ơn” – Nhan Nhược Bình đẩy tay Sở Tinh Nguyệt ra

         “tiểu mĩ nhân là đệ tử của ai, sao ta chưa từng gặp qua?”

         “của ai là của ai?” – Nhan Nhược Bình hỏi lại. Sở Tinh Nguyệt vốn trời sinh thông minh, nghe liền hiểu: “hoá ra nàng nằm trong bọn người giết Diệu Nhất sao?”

         Nhan Nhược Bình liếc mắt cái, nhàn nhạt : “ giết”

         “ta tin tiểu mĩ nhân” – Sở Tinh Nguyệt vuốt vào mũi Nhan Nhược Bình cái, sủng nịnh  (fox: cái ả Tinh Nguyệt dê quá o_O)

      …………………….

         Cả hai người vừa vừa đối đáp, phút chốc tới nhà tranh ở khu rừng phía sau Đoạt Mạng sơn trang. Nhan Nhược Bình lớn tiếng gọi:

         “tiểu đệ đệ, ở đâu ra đây”

         Nhan Nhược Bình gọi mãi, đến hơn khắc sau, tiểu đệ đệ từ phía sau nhà tranh bước ra, quần áo có phần hơi xộc xệch, trôi khoé miệng vẫn còn vương chút máu. Nhan Nhược Bình đưa chiếc khăn ra, vui vẻ :

         “tiểu đệ đệ miệng chảy máu kìa, lau

         Sở Thiên Nhai trừng mắt nhìn nàng, trực tiếp đem vạt áo của chính mình tự lau, lạnh giọng quát:

         “ngươi đến đúng lúc chút nào”

         “phải đó, chúng ta đến đúng chút nào tiểu mĩ nhân à, tiểu đệ đệ của tiểu mĩ nhân biết cắn phải nụ đào nào mà lại đến nông nỗi chảy máu thế kia” – Sở Tinh Nguyệt bỡn cợt , quên nở nụ cười ám muội (fox: o_O….=.=!)

         “nụ đào?” – Nhan Nhược Bình khó hỉu

         “ngươi muốn hiểu liền theo ta” – Sở Thiên Nhai tà đạo , tay kéo Nhan Nhược Bình . Sở Tinh Nguỵêt lập tức đưa tay kéo nàng trở lại, quét ánh mắt sắc lẹm vào người Sở Thiên Nhai: “tiểu đệ đệ à, ta muốn mình ngồi đây”

         Sở Thiên Nhai hừ tiếng, nhìn Nhan Nhược Bình trực tiếp hô đói. Nhan Nhược Bình gật đầu rồi tươi cười vào nhà tranh. Sở Tinh Nguyệt bước theo: “tiểu mĩ nhân, ta giúp nàng”

         Hơn nửa canh giờ sau, các món ăn được dọn lên. Bao gồm 5 món mặn và 2 món ngọt. Dĩ nhiên Sở Thiên Nhai nhìn cái nháy mắt của Sở Tinh Nguyệt liền hiểu ngay, từ hầm củi đem ba vò rượu ngon ra.

         “ta quen uống rượu chung với người khác, các ngươi là nữ nhân, nên uống loại rượu này” – Sở Thiên Nhai chỉ vào vò rượu của mình nhàn nhạt

         “ta cũng thích uống vò rượu riêng” – Sở Tinh Nguyệt gật đầu

         Nhan Nhược Bình uống vài chén thấy trời đất quay mòng mòng, cơ thể như có luồng khí nóng chảy quanh, sao trước mặt nàng tới bốn thân ảnh lận, tửu lượng của nàng tuy phải cao nhưng mà cũng được xem là khá, cư nhiên mấy chén sao làm nàng ra bộ dáng bí tỉ, mềm nhũn thế này cơ chứ. Nàng nheo nheo mắt thấy bốn thân ảnh cái gì mà nàng thể nghe .

         “tiểu đệ đệ”

         “ngươi gọi lại lần nữa xem còn lưỡi để dùng ” – Sở Thiên Nhai trừng mắt

         “được được, sư bá à, nhường nàng ta cho Tinh Nguỵêt

         “ được, cho ngươi con cừu béo này, ngươi ăn đầu ta à”

         “Tinh Nguyệt vẫn thường cấp biết bao giai nhân cho sư bá, vốn dĩ để sư bá ăn thịt cừu trước nếu nó chết Tinh Nguyệt ăn thây cừu à, lẽ sư bá tính toán với Tinh Nguỵêt như vậy sao” – Sở Tinh Nguyệt kì kèo. Sở Thiên Nhai nhíu mày suy nghĩ hồi chậm rãi phun ra mấy chữ:

         “được, chúc ngươi vui trước” – Sở Thiên Nhai mờ ám nở nụ cười

         Sở Tinh Nguyệt bái Sở Thiên Nhai cái tỏ ý cảm ơn rồi trực tiếp dìu Nhan Nhược Bình rời khỏi với nụ cười thích thú môi.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~

         “tiểu tử, ngươi mau Hạ trang cứu người, chậm trễ ân hận đấy, hahahaha” – thanh lạnh buốt vang lên, đây chính là thanh của người lúc trước cứu nàng mạng khỏi Độc Thanh cầm. Lãnh Thiên nghe xong sa sầm mặt mày, phi thân rời ngay lập tức.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

         Đoạt Mạng sơn trang chia làm năm trang viên lớn và nhiều tiểu trang viên . Năm trang viên lớn bảo gồm Thượng trang, Xuân trang, Hạ trang, Thu trang và Đông trang. Nơi ở của Sở Tinh Nguyệt là Hạ trang. Với cách bố trí phối tông màu chủ đạo là đỏ hồng, Hạ trang rực rỡ, lộng lẫy. Sở Tinh Nguyệt dìu Nhan Nhược Bình vào giường lớn. nhàng đặt nàng nằm xuống. Sở Tinh Nguyệt bước đến gương đồng, lần lượt tháo xuống trâm cài tóc, và thoát tất cả xiêm y cơ thể. Sở Tinh Nguyệt rải đầy hoa thơm vào hồ nước tắm lớn được xây ngay giữa phòng. Hơi nước ấm cộng với hương thơm ngào ngạt của hoa hít vào là dễ chịu, sảng khoái.

         Sở Tinh Nguyệt hai tay khéo léo kéo xuống bộ y phục màu lam hoa của Nhan Nhược Bình, cúi đầu hôn lên bờ môi căng mộng của Nhan Nhược Bình, tay luồn ra sau cổ nàng kéo sợi dây yếm trắng thuê uyên ương, trực tiếp giúp Nhan Nhược Bình phô bày trọn vẹn những đường cong tinh tế của nàng. Sở Tinh Nguỵêt thích thú cười khanh khách miệng lẩm bẩm: “cừu ngon, cừu ngon”. Tiếp đến ả nâng Nhan Nhược Bình dậy, dìu nàng đên bên hồ nước lớn, bước đến bậc thềm, cả hai cùng tiến xuống hồ. Nhan Nhược Bình hai mắt nhắm nghiền, cả cơ thể càng ngày càng nóng bức khiến nàng rên rỉ khó chịu.

         “um..um..um…”

         Sở Tinh Nguyệt thấy vậy bèn cúi sát vào tai nàng, từng luồng hơi phả ra:

         “tiểu mĩ nhân, ngứa ngáy ?”

         “um”

         “loại rượu mà tiểu mĩ nhân uống được gọi là Cúc hoa băng lân tửu (1) trộn với ít Nhuyễn Cốt tán (2), ta chỉ thích tự mình vận động nên hôm nay ta phụng bồi tiểu mĩ nhân đến cùng”

         rồi Sở Tinh Nguyệt đem môi mình chiếm lấy môi Nhan Nhược Bình, ngấu nghiến hưởng thủ, chiếc lưỡi mềm ướt tách răng nàng ra tiến vào sâu mà khuấy động cho đến khi hô hấp của ả đứt quãng ả mới buông tha Nhan Nhược Bình. Ả ta bắt đầu lấn xuống chiếc cổ trắng nõn của nàng cắn cắn, liếm liếm, đôi bàn tay xoa xoa cặp tuyết lễ chạm vạch nước của nàng cho đến khi nụ đào căng cứng, dựng thẳng á há miệng ngậm lấy kèm theo dòng nước ừng ực nuốt xuống. Ả hai mắt nhắm hờ khoan khoái hưởng thụ, bàn tay còn lại an phận, chìm theo dòng nước ấm, len lõi tìm kím đoá hoa rực rỡ của nàng.

         “nữ chủ” – 1 thanh y a hoàn từ ngoài bước vào. Sở Tinh Nguỵêt tư thế giữ nguyên, hai mắt trừng lên nhìn thanh y a hoàn, thanh y a hoàn sợ sệt quì phịch xuống, tay đưa ra bức xuân cung đồ, cung kính :

         “nữ chủ, đây là bức xuân cung đồ mới rất hiếm và khó tìm tên là thế vượn leo cây, nô tỳ treo ở đây để nữ chủ thưởng thức”

         Sở Tinh Nguyệt nghe xong liền trừng thanh y nô tỳ nữa, miệng ngậm tiếp nụ đào còn lại, ánh mắt dời đến xuân cung đồ được thanh y nô tỳ treo lên.

         “nô tỳ cáo lui” – thanh y nô tỳ sau khi chỉnh cho xuân cung đồ có thể lọt vào tầm mắt của Sở Tinh Nguyệt cách ràng liền rời . Dựa theo bức xuân xung đồ này, so với tất cả xuân cung đồ mà ả có, quả tư thế có đôi chút quái dị mà chưa từng thấy qua khiến Sở Tinh Nguyệt thích thú thôi, lập tức phải thử mới được.

         Sở Tinh Nguyệt dìu Nhan Nhược Bình ra khỏi hồ nước, đem nàng trở lại giường. Sau đó bắt đầu thực hành. Ả nâng đôi chân thon dài của Nhan Nhược Bình lên, dùng lưỡi liếm từ ngón chân lên tới gần đoá hoa. Sau đó động tác của ả khựng lại, ả do dự nhìn bức xuân cung đồ mấy lượt rồi lẩm bẩm, nét mặt như hạ đầy quyết tâm: “chậc, phải thử xem thế nào, nếu uổng phí”

         Ả lập tức đặt nụ hôn lên u cốc của Nhan Nhược Bình khiến cơ thể nàng choáng váng từng đợt từng đợt co rút làm nàng rên rỉ thôi. Sở Tinh Nguyệt cảm thấy khoái cảm thú vị mới mẻ liền nhận phải đợt sát khí mãnh liệt bắn tới, ả quay lưng lại nhanh chóng dùng tay đối chưởng với bàn tay to lớn thô ráp kia, nội lực của ả thể sánh bằng nên cơ thể văng ra đập mạnh vào bức tường, ôm ngực thổ huyết. Ả nội khí sung thiên, trừng mắt quát:

         “khốn khiếp, ngươi là ai, dám đến đây giành cừu béo với ta”

         Thân ảnh vừa đánh nàng ai khác chính là Lãnh Thiên. Y liền phát ra lửa giận kèm sát khí chết chóc khiến Sở Tinh Nguyệt bất giác run lên, mồ hôi trán đổ ra, ả nuốt ngụm khí lạnh, cố :

         “được được, xem như ngươi mạnh, vậy ta nhường cứu béo cho người, tặng người luôn cái kia”

         Lãnh Thiên đưa mắt về tay ả chỉ liền bắt gặp bức xuân cung đồ. Ả tà tà cười phát giác được hắc tuyến giăng đầy đầu Lãnh Thiên kèm theo những đường gân máu nỗi cổ y, tay y, y gằn ra từng tiếng: “tiện tì đáng giết”.

         rồi y vung dương thần chưởng, bức tường bỗng mở ra, đóng lại rất nhanh mang theo thân ảnh của Sở Tinh Nguyệt biến mất, chỉ còn lại bàn ghế, bình sứ nát vụn như tương. Số mạng Sở Tinh Nguỵêt thiệt lớn, có thể trong gang tấc thoát khỏi dương thần chưởng của Lãnh Thiên. Nhưng mạng tốt có nghĩa kéo dài. Kẻ mà Lãnh Thiên muốn chết nhất định phải chết. rồi y kéo y phục Nhan Nhược Bình bó nàng thành cục rồi ôm nàng rời trước khi có người kéo vào…….

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~

         Lãnh Thiên ôm Nhan Nhược Bình vừa về tới liền được Hoạ Tâm đưa cho tờ giấy:

         “chủ nhân, có người phóng ám khí gửi mảnh giấy này”

         Lãnh Thiên thuận tay cầm lấy rồi đem Nhan Nhược Bình vào phòng, đặt nàng xuống, mở mảnh giấy ra: “bé con trúng Cúc hoa băng lân tửu và Nhuyễn Cốt tán”

         Hoá ra là hai loại dược ấy, hèn chi Nhan Nhược Bình cơ thể nóng bừng nhưng lại mềm nhũn chứ tuyệt hề có cái điệu bộ ả lơi câu dẫn như lần trúng xuân dược trước. Lãnh Thiên thở dài lẩm bẩm: “lại phải giúp nàng giải xuân dược vậy” (fox: *hừ mạnh* bày đặt thở dài, ca khoái gần chết luôn chứ lị ~ LT: câu của ngươi hay nhất ngày nha ~ fox: *cười tươi như hoa*)

         Lãnh Thiên nhanh chóng trút bỏ y phục của cả hai người. Cơ thể rắn chắc của y đè lên thân người mềm mại của nàng.

         “nương tử đẹp”

         Vừa dứt lời, y đột nhiên cúi người hôn nàng điên cuồng, chiếc lưỡi nóng rực mở hai cánh môi của nàng ra, tiến sâu vào khuôn miệng ngọt ngào của nàng, nóng bỏng mãnh liệt hút lấy mật ngọt của nàng, thanh rên rỉ yếu ớt của nàng hòa cùng với tiếng thở hổn hển của y.

         Đôi mắt đầy dục vọng như thiêu đốt loé lên, chăm chú nhìn sâu vào cơ thể trắng nõn nã mê người, ngón tay giơ lên nhàng lướt qua hàng chân mày, chiếc mũi nhắn, cùng với cánh môi hé mở, đường dài đến cổ, cuối cùng ngừng lại phía trước ngực, nơi mềm mại màu hồng phấn phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở của nàng. Bàn tay to lớn lướt đến bộ ngực sữa tròn trịa mềm mại đầy đặc của nàng mà chậm rãi vuốt ve đến khi hai nụ đào kiêu hãnh đứng thẳng lên dụ hoặc y đến thưởng thức. Môi y dời từ chiếc cổ trắng nõn của nàng trườn dần xuống, tỉ mỉ lướt qua xương quai xanh thẳng đến vùng ngực của nàng, y say sưa mà ngậm lấy nụ hoa căng cứng khiến nàng khỏi rên rỉ, vô thức cong người lên, mặt nàng vô thức đỏ lên. Bỗng bức xuân cung đồ cùng những hình ảnh ở Hạ trang liền về trong trí óc của Lãnh Thiên. Y gằn :

         “nương tử, con tiện tì kia làm người nàng bẩn, ta giúp nàng sạch lại”

         Đáp lại chỉ là thanh rên rỉ của Nhan Nhược Bình: “um..um”

         Lãnh Thiên thân thể run lên vì những việc y sắp làm. Y nâng chân nàng lên, mút đầu ngón chân của nàng, rồi đem chiếc lưỡi lướt qua lượt đến khi sắp kè u cốc tuyệt mĩ của nàng. Cảm giác mới lạ càng khiến hạ thân y nhộn nhạo, khoái cảm dâng lên cuồn cuộn như sóng trào. Đôi mắt cháy rực của Lãnh Thiên thẳng tắp vào u cốc rực rỡ của nàng. Y nuốt ngụm nước bọt, môi y hôn lên u cốc tuyệt mĩ thơm ngát của nàng, đem đầu lưỡi thấm ướt nhị hoa đỏ hồng, mắt y bất giác loé sáng lên lộ đầy vẻ cuồng loạn. Nhan Nhược Bình tuy thể mở mắt nhưng vẫn cảm nhận được khoái cảm trong người mình, cảm giác ngứa ngáy ngày khó chịu, từng đợt từng đợt co rút làm nàng khỏi càng rên rỉ lớn hơn, cơ thể vặn vẹo cuồng dã liên hồi. Có thể thấy kích tình của Lãnh Thiên giờ thắng cả Cúc hoa băng lân tửu và Nhuyễn Cốt tán chi phối Nhann Nhược Bình. Hơi thở của nàng càng ngày càng dốc, cao trào gần đạt tới đỉnh điểm, ngay cả Lãnh Thiên giờ cũng chịu đựng được đau đớn do vật cương nóng phát ra, y nâng cặp mông tròn trịa của nàng lên, đặt chân nàng lên bờ vai rắn chắc của y, vật cương cứng của y chà sát ở cửa u cốc ướt át của nàng, rồi nước thẳng tiến vào bên trong. U cốc của nàng quấn chặt lấy “nam tính” mạnh mẽ của y khe hở. Luật động từ ôn nhu chậm rãi đến mãnh liệt mạnh mẽ cùng tiếng gầm ngậo tràn dục vọng phát ra từ miệng y, toàn bộ tinh hoa nóng chảy của y bắn loạn trong người nàng mãi thôi………………

       

         CHÚ THÍCH:

         (1) _ Cúc hoa băng lân tửu là loại rượu xuân dược. Tương truyền, Minh hoàng đế (Nỗ-nhĩ-cáp-xích, vị vua mở đầu nhà Mãn Thanh), được vị quốc vương Triều Tiên gửi biếu loại rượu đặc chế từ 1.000 bông Cúc tuyết.

       

         _ Cách pha chế được đính kèm: bông Cúc tuyết hiếm hoi lắm mới nở khi có ánh mặt trời, nên vừa ra hoa nào phải hái ngay và đem ủ trong lọ bằng bạch ngọc, sau đó đóng kín nắp lọ rồi vùi sâu dưới tuyết. Những đóa hoa cúc ủ kín này đúng 1.000 ngày lên men và thành chất rượu cực kỳ thơm ngon, bổ dưỡng. Phải ủ thêm 1.000 ngày nữa mới thành Cúc hoa băng lân tửu.

       

         (2) Nhuyễn Cốt tán là loại thuốc độc môn bí phương của Tây Tạng khiến toàn thân suy yếu vô lực

       
      <img title="1316603242524057757_574_574" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/1316603242524057757_574_574.jpg?w=560" alt="" />


         SỞ TINH NGUYỆT
      <div id="jp-post-flair']
      <div> 

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 58:


      <img title="fcb5a900e8b17689e950cdb9" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/fcb5a900e8b17689e950cdb9.jpg?w=560" alt="" />

         RẦM!!!!! 
         Nhan Nhược Bình sau khi nghe Lãnh Thiên kể lại tím tái mặt mày, trực tiếp phát tiết căm phẫn lên cái vật vô tri vô giác. Nàng nghiến răng, ánh mắt sắc như dao:
         “Thiên, ta rất muốn băm thây ả tiện nhân ấy ra nhưng tại việc giết người chưa được giải quyết, thêm chuyện chi bằng bớt chuyện. Người, ta nhất định tha, bất quá chưa phải là thời điểm bây giờ”.
         Lời của nàng hoàn toàn trúng khớp với những ý nghĩ của Lãnh Thiên, dù nàng tha nhưng tuyệt đối bao giờ tha cho Sở Tinh Nguyệt. 
         “tất cả theo ý của nương tử” 
         “như thế nào mà ngươi biết ta gặp nữ biến thái?”
         “là do cái tên lần trước tặng nàng thuốc giải Độc Thanh cầm”
         Nhan Nhược Bình nghe xong nhíu mày đem những nghi vấn trần thuật: “Sở Thiên Nhai, điều ta băn khoăn, kẻ mang rượu ra là , dĩ nhiên Sở Tinh Nguỵêt chưa từng đụng qua vò rượu của ta vì vậy ngoài ra ai ngoài có thể bỏ là Cúc hoa băng lân tửu và Nhuyễn Cốt tán vào, còn căn hầm củi ấy, quả nhu cầu của mãnh liệt ghê rợn đến vậy sao, vậy tại sao lại cứu ta, mục đích của là gì?”
         “hầm củi?” – Lãnh Thiên chau mày nhìn nàng
         “đó là căn hầm chứ đầy củi, bên trong có căn phòng chưa xác của những thiếu nữ………………………..” – Nhan Nhược Bình đem từng chuyện mình thấy kể lại. Điểm vài giây nàng vuốt cằm hỏi: “Sở Thiên Lục, Sở Thiên Tiệp đều là huynh đệ của Sở Thiên Đao, trong khi đó Sở Thiên Nhai lại là huynh trưởng của bọn họ, nếu tính ra Sở Thiên Nhai phải lớn tuổi rồi, sao lại mang khuôn mặt và hình hài của tiểu đệ đệ thế? đời này liệu có thuật trẻ mãi già sao?”
         CẠCH!!!!!!!!!!
         “ai?” – bên ngoài phát ra tiếng động khiến cho Nhan Nhược Bình trừng mắt liếc về phía cửa. Cư nhiên Lãnh Thiên lại bình thản như biết được mọi chuyện bên ngoài, y lạnh giọng : “vào”
         Lời vừa dứt có bốn thân ảnh quen thuộc bước vào. Nhan Nhược Bình mỗi khi tập trung cao độ suy nghĩ điều gì đó bao giờ cảnh giác xem có người xung quanh . Điều này khiến Lãnh Thiên phải đau đầu mãi. Nếu người bên ngoài phải là Độc Nhẫn, Độc Kiêu, Hoạ Tâm và Cáo tinh mà là sát thủ nào chẳng biết lại có chuyện gì xảy ra.
         “các ngươi lén lút bên ngoài làm gì?” – Nhan Nhược Bình trừng mắt quét hết thảy
         “ách….phu nhân, bọn ta lo lắng cho người nên vào đây hỏi thăm và mang cho người bát canh bổ thần” – Hoạ Tâm nhàng
         “vậy các ngươi nghe được những gì?” – Nhan Nhược Bình hỏi xong mặt liền ửng đỏ. Cái loại chuyện phát sinh ở Hạ trang là chuyện vô cùng xấu hổ, nàng bàn riêng với Lãnh Thiên để tránh mọi người biết
         ”nghe tất” – cáo tinh bình thản , trong mắt ngập tràn ý cười khiến Nhan Nhược Bình lửa bốc ngùn ngụt. Hoạ Tâm liền cắt ngang khí, xoay đổi đề tài:
         “phu nhân, võ lâm có loại võ công có thể giúp người ta từ già hoá trẻ, hoặc từ trẻ có thể giữ mãi dung mạo” 
         Những lời của Hoạ Tâm ra, ngoại trừ Lãnh Thiên, mọi người đều mở to mắt ồ lên mấy tiếng. Điểm vài giây, Hoạ Tâm tiếp tục giải thích:
         “loại võ công ấy gọi là Lưu Sắc công – lưu giữ nhan sắc, thất truyền từ lâu, giang hồ cũng ít có ai có được bí tịch hay biết qua loại võ công này. Đặc điểm của loại võ công này những giúp nội lực hùng hậu mà còn khiến bảo lưu nhan sắc , tuy nhiên nếu là nữ nhân luyện cứ năm lại có mười ngày mất sạch võ công lẫn nội lực, khác gì người thường, còn nam nhân có loại chuyện đó phát sinh, tuy nhiên vẫn có nhược điểm là thiếu khí. Lưu Sắc công là loại võ công chí chí tà, nam nhân mang khí dương nên cần phải thường xuyên bổ trợ khí để tránh khí huyết nhộn nhạo, kinh mạch đứt rời, thổ huyết mà chết; do đó mỗi tháng vào ngày rằm cần phải hoan ái xác thịt vô cùng mãnh liệt với thiếu nữ kể là trinh tiết còn hay mất”
         “hoá ra những cái xác thiếu nữ ở hầm củi là do Sở Thiên Nhai giết, kinh tởm, những thiếu nữ ấy lúc chết chắc vô cùng đau đớn, nhưng mà ngày hôm trước đâu phải ngày rằm, cũng…..” – Nhan Nhược Bình nhíu mày
         “đồ ngốc Nhan Nhược Bình, ngày rằm phải làm, vậy ngày thường, thích vẫn có thể làm mà” – cáo tinh chế giễu
         “hừm, chẳng lẽ tên biến thái ấy muốn……. ta….. .kinh tởm quá” – Nhan Nhược Bình nghĩ lại mà rùng mình
         “nương tử cần lo, Sở Thiên Nhai tuỵêt đối thể làm gì nàng” – Lãnh Thiên lúc bấy giờ mới lên tiếng trấn an Nhan Nhược Bình
         “tại sao?”- Nhan Nhược Bình chu môi hỏi. Cái gì chứ. lo mới lạ, để cái tên biến thái Sở Thiên Nhai ăn đậu hũ, nghĩ tới cảm thấy buồn nôn rồi.
         “bí tịch Lưu Sắc công đời xưa do lão tổ gọi là Thiết Tâm quỉ viết thành hai quyển: Quyển thượng dương dành cho nam nhân và quyển hạ dành cho nữ nhân, sau nhiều đời truyền lại trong dòng họ tới tay hai tỉ muội nắm giữ. Họ là Bạch đại nương và Hắc nhị nương. Bạch Tố – Bạch đại nương tính tình lạnh lùng, độc ác nhưng lại ngay thẳng. Còn Hắc Tố – Hắc nhị nương hiểm, xảo trá, mưu mô, lươn lẹo. Người giang hồ khi ấy đều gọi họ là Song quỉ….” – Hoạ Tâm chen ngang kể tới đây ngừng lại nhìn Lãnh Thiên. Y lạnh giọng tiếp lời:
         “Quyển thượng dương mất tích chỉ còn lại quyển hạ do Hắc Tố nắm giữ và tu luyện. Chỉ biết bí tịch đó hề chuyển tới tay Bạch Tố. Tương truyền rằng Hắc Tố vốn chỉ muốn dung mạo như hoa của mình được lưu giữ nên sau khi luyện thành, bà ta đem giấu hay thiêu huỷ ai biết. Bạch Tố vì quá tức giận, hằng ngày đối mặt với những lời khiêu khích, chê bai của Hắc Tố mà thể đánh lại bà ta vì nội lực Lưu Sắc công rất mạnh, lại muốn hạ độc thủ trong lúc bà ta mất nội công nên bỏ . Mười năm sau, khi Bạch Tố trở về đấu trận sinh tử với Hắc Tố. Cuối cùng toàn bộ nội lực của Hắc Tố bị huỷ, dung mạo của bà ta phút chốc trở nên già cỗi. Bạch Tố đưa ra tấm gương đồng và con dao. Hắc Tố sau khi nhìn thấy khuôn mặt nhăn nheo của mình hoá điên chụp lấy con dao rạch nát mặt mình. Bạch Tố đem nhốt Hắc Tố trong hang động đến khi chết héo chỉ còn bộ xương khô. Từ đó giang hồ lưu truyền câu KHẮC CHẾ LƯU SẮC PHẢI DÙNG TÁN HỒN
         “hả?” – nghe tới đây Nhan Nhược Bình há miệng kinh ngạc.
         “phu nhân à, nội lực của người là Tán Hồn mà, vậy còn gì phải sợ tên Sở Thiên Nhai” – Độc Kiêu vui mừng
         “Ngọc Tâm tiêu là do Bạch Tố tiền bối tạo ra” – Độc Nhẫn bổ sung cho hoàn chỉnh
         “là do hai người” – Lãnh Thiên nhàn nhạt
         “ngươi biết , cứ ngắt khúc mãi” – cáo tinh chẹp miệng nhìn Lãnh Thiên
         Hoạ Tâm mỉm cười, giọng đáp: “để ta thay chủ nhân . Sở Bạch Vũ từng kể chi tiết về cấu trúc của Ngọc Tâm tiêu nên ta cần nữa, còn về người tạo ra Ngọc Tâm tiêu Sở Bạch Vũ thiếu, Ngọc Tâm tiêu ngoài Bạch Tố ra còn có kì nhân đến từ Tây Vực cùng tạo nên, kì nhân ấy là phu quân của Bạch Tố, vị kì nhân ấy dùng loại cây hiếm chỉ sinh trưởng ở Tây Vực và máu của ngũ đồng tử để tạo thành Ngọc Tâm tiêu”.
         “cái gì, dùng máu năm đứa bé trai làm chất dẫn sao, ác độc quá” – Nhan Nhược Bình phẫn nộ
         “năm đồng tử ấy đều được lựa chọn rất khắt khe, mỗi đồng tử đều phải sinh vào ngày thìn, giờ thìn và ứng với từng cung mạng Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ” – Hoạ Tâm kể
         Nhan Nhược Bình rút Ngọc Tâm tiêu ra, nhìn chằm chằm và thở dài: “haizzz ngờ cây tiêu đẹp vậy mà làm từ máu trẻ con”
         “được rồi, coi như mọi chuyện ràng, vậy Nhan Nhược Bình ngươi muốn khi nào xử Sở Thiên Nhai và Sở Tinh Nguyệt?” – cáo tinh hỏi
         “qua trận đấu rồi tính, Sở Tinh Nguyệt chắc chắn xử, còn Sở Thiên Nhai ta cần tìm hiểu tại sao tên biến thái ấy laị hai lần cứu ta” 
         “tuỳ ngươi vậy, à mà nhân tiện đây, ta có chuyện lâu nay thắc mắc, ngươi ngại ta biết chứ” – cáo tinh tà tà ý cười ám muội. Thấy Nhan Nhược Bình gật đầu liền ngần ngại hỏi ngay:
         “ ra cái điều này hẳn chỉ có ta thắc mắc, đó là sao tới bây giờ ngươi vẫn chưa mang hài tử” 
         “ách” – Nhan Nhược Bình nghe xong dở khóc dở cười, người muốn bật ngửa. Còn Lãnh Thiên vẫn bình thản ngồi uống trà, tựa như mọi chuyện y đều biết . Nhan Nhược Bình mặt ửng đỏ, biết là cáo tinh dễ gì để yên, đành gãi gãi đầu rồi xấu hổ ra:
         “ta đem thuốc tránh thai làm thanh viên rồi uống”
         “cái gì, phu nhân sao lại làm thế, chủ nhân rất…..” – lời của Độc Nhẫn chưa buông hết bị Lãnh Thiên nhát chặt đứt: “ta cho phép nàng, ta chưa muốn có hài tử, nàng cũng vậy”
         “hahaha, hoá ra Lãnh Thiên ăn giấm chua của hài tử mình” – cáo tinh bò lăn ra cười
         Lãnh Thiên trừng mắt còn Nhan Nhược Bình dùng chân đá vào thí thí của cáo tinh rồi bước ra khỏi phòng với câu vọng lại: “đói rồi, ăn ngay”
      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ 
         “bẩm Độc Nhẫn thiếu hiệp, thiếu chủ mời ngài tới Xuân trang thưởng thức trà và điểm tâm” – 1 tên gia nô bước vào cung kính hành lễ và truyền ý. Độc Nhẫn, Độc Kiêu và Hoạ Tâm nhìn nhau. Hoạ Tâm tiến lên :
         “thiếu chủ của Xuân trang xin hỏi là vị nào?”
         “thiếu chủ của tôi tên Sở Bạch Vũ” – gia nô trả lời
         “vậy thiếu chủ của ngươi có là chỉ mời mình Độc Nhẫn” 
         Thấy tên gia nô lắc đầu, Hoạ Tâm nở nụ cười dịu dàng và giọng: “vậy Độc Nhẫn ngươi cùng Độc Kiêu và Tiểu Hồ đến Xuân trang dùng trà , nên từ chôi1 ý tốt của Sở thiếu chủ”
         “cái này…..” – gia nô ái ngại tỏ ý chấp nhận. Hoạ Tâm lập tức trừng mắt, lạnh giọng khiến tên gia nô tái mặt: “Sở thiếu chủ là những người khác được mời” rồi nàng quay sang vỗ vai Độc Nhẫn : “có Hồ đệ theo, ngươi đừng lo, lại còn Độc Kiêu nữa, để giống ả biến thái đối với phu nhân đâu”
      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ 
         Nhà tranh
         Nhan Nhược Bình thong thả tiến bước tới gần thấy Sở Thiên Nhai nhàn nhạt chung rượu tay. Nhan Nhược Bình nhếch môi cười khẽ rồi đặt thí thí xuống ghế, ngồi đối diện Sở Thiên Nhai, tay chống chằm, ánh mắt tinh nghịch, miệng nở nụ cười xao xuyến, ngữ khí vui vẻ:
         “cảm ơn tiểu đệ đệ biến thái cứu mạng ta hai lần”
         Sở Thiên Nhai vừa nghe tới hai chữ biến thái ngay lập tức mắt hẹp mở ra, liếc Nhan Nhược Bình cái, hắc tuyến giăng đầy đầu. Nhan Nhược Bình xem như thấy, miệng chúm chím tươi vui :
         “mặt trẻ con, nếu ta gọi là lão tiền bối e kì dị kì dị quá mất, vậy ta gọi là tiểu đệ đệ biến thái có gì sai?”
         “ngươi” – Sở Thiên Nhai bóp nát chung rượu, mắt bắn ra sát khí. Nhan Nhược Bình nhếch miệng cười rồi ngồi bật dậy, mặt kê sát , lạnh giọng phun ra:
         “ngươi ngày hôm đó cho ta uống Cúc hoa băng lân tửu trộn lẫn Nhuyễn Cốt tán, nếu phải nghĩ tình ngươi cứu ta, ta giết ngươi rồi”
         Sở Thiên Nhai cười khinh bỉ: “ngươi nghĩ ngươi có thể?”
         Nhan Nhược Bình ngửa đầu ra sau, cười giòn tan: “hahaha, ngày hôm đó ngươi cứu ta khỏi Độc Thanh cầm, chắc chắn ngươi biết ta có Ngọc Tâm tiêu, ngươi ngu ngốc tới nỗi biết ta dùng nội lực gì để thổi tiêu”
         Sở Thiên Nhai khuôn mặt giãn ra, ngay lập tức cũng rộ tràng cười: “hahaha, thú vị, con bé kia, ngươi đúng là thú vị, ta sống tới giờ này mới được gặp con bé vừa nấu ăn ngon, lại hung dữ, tò mò và mạnh miệng, thông minh, thú vị như ngươi”
         Nhan Nhược Bình nhướng mày nhìn Sở Thiên Nhai rồi lấy bình rượu của , uống ngụm, tà tà : “đó là lí do ngươi cứu ta”
         “phải” – Sở Thiên Nhai trả lời
         “ lí do thần kinh” – Nhan Nhược Bình chế giễu
         “cứ cho là vậy”
         “vậy vì lí do thần kinh này, ta nấu vài món và cùng người thưởng thức rượu thịt” – Nhan Nhược Bình tà tà ý cười, trong đầu chợt loé lên ý nghĩ: “có trò hay để chơi rồi”
      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ 
         Xuân trang
         “bẩm thiếu chủ, Độc Nhẫn đại hiệp đến và….” – gia nô vào bẩm báo, chưa dứt lại bị Sở Bạch Vũ chặn họng: “mau mời vào”
         Cả ba người Độc Nhẫn, Độc Kiêu cùng Cáo tinh bước vào làm Sở Bạch Vũ miệng tươi cười khép lại, mặt đầy kinh ngạc thoáng chút buồn. Độc Nhẫn hướng chào cái, còn Độc Kiêu im lặng khoanh tay ôm kiếm trước ngực; riêng cáo tinh tự nhiên cực kì, trực tiếp bước vào bàn, cầm lấy miếng bánh bỏ vào miệng nhai ngồm ngoạm rồi nhướng mắt nhìn Sở Bạch Vũ, tỏ ý hơi khó chịu: “bánh ngon , nhưng mà nhìn biểu tình của vị đại ca đây hình như ngoài Độc Nhẫn ca ra bọn ta hoan nghênh mấy”.
         “ách…., ta…..ta hề có ý đó, mời các vị ngồi” – Sở Bạch Vũ lắc đầu trước câu dò của cáo tinh, hướng tay ra mời Độc Nhẫn cùng Độc Kiêu. Dĩ nhiên Sở Bạch Vũ kéo ghê ngồi dán vào Độc Nhẫn, khiến y mặt méo xệch, muốn dở khóc dở cười. Độc Kiêu nhìn chướng mắt, bực bội e hèm mấy tiếng rồi bắn ánh mắt chết chóc vào Sở Bạch Vũ. Cáo tinh cúi đầu che miệng cười mấy cái rồi ngữ khí thản nhiên:
         “có vẻ Sở thiếu chủ…..”
         “gọi ta Vũ được rồi”
         “ừm, có vẻ Vũ đại ca đây thích Độc Nhẫn ca phải”
         “đúng vậy” – Sở Bạch Vũ ngại ngùng, thừa nhận ngay. 
         “ngươi muốn cùng đại ca ta ân ái giường” – Độc Kiêu gằn ra từng chữ
         “nếu Nhẫn ca thích những trò ấy, ta miễn cưỡng”. Điểm vài giây Sở Bạch Vũ tiếp: “ta là muốn thành hôn với Nhẫn ca thôi”
         PHỤT!!!!!!!!!!!!!!!
         Độc Nhẫn đem trà trong miệng phun hết ra ngoài, ho khan mấy tiếng vì sặc. Độc Kiêu mặt bắt đầu đen lại, tay nắm chặt thanh kiếm. 
         “cái tên này có kiểu biến thái hoàn toàn khác con ả Sở Tinh Nguyệt, phải giúp Độc Nhẫn chặt cái đuôi này thôi” – nghĩ tới đây, cáo tinh nhìn Sở Bạch Vũ, mặt thoáng chút buồn, thanh có chút tiếc nuối:
         “Vũ đại ca, cái số của ngươi là khổ mà”
         ý tứ của tiểu đệ đây là” – Sở Bạch Vũ chau mày
         “Độc Nhẫn ca có thê tử rồi” 
         CÁI GÌ!!!!!!!!!!!!! 
         Độc Nhẫn, Độc Kiêu và Sở Bạch Vũ cùng kêu lớn. Đây là loại chuyện gì nữa. Từ khi nào mà Độc Nhẫn có thê tử, sao ai biết hết vậy. Ngay cả Độc Nhẫn còn chưa biết huống chi mọi người.
         “đệ….đệ…” -Độc Nhẫn lắp bắp. Cáo tinh thở dài :
         “Độc Nhẫn ca ca à, ta biết huynh khó xử, muốn làm Vũ ca buồn nên mới ra” 
         Độc Kiêu bây giờ hiểu ý của Cáo tinh, y khẽ nhếch miệng cười, phụ hoạ theo: “đúng đại tẩu của ta xinh đẹp, đoan trang, dịu dàng rất xứng đôi với đại ca, cấp Sở thiếu chủ nên phá hoại hạnh phúc uyên ương”
         “vậy Nhẫn ca, ta có thể gặp thê tử của huynh chứ? để ta xem thê tử huynh có gì hơn ta” – Sở Bạch Vũ quyết tâm giành lại Độc Nhẫn
         “cái này……” – Độc Nhẫn lắp bắp. Ông trời ơi biết tìm đâu ra nương tử ngay bây giờ. Độc Kiêu thầm mắng đại ca mình, sao lại ngốc nghếch biết trong đoàn bọn họ ngoài phu nhân ra, có nữ nhân rất xinh đẹp mà. Độc Kiêu giúp đại ca mình giải nguy:
         “dĩ nhiên”
         “được, vậy ta muốn gặp ngay bây giờ, thôi” – Sở Bạch Vũ đứng dậy rời khỏi
         Nhìn thấy Sở Bạch Vũ hướng về Khách tiểu trang, Độc Nhẫn mồ hôi chảy ra, nhăn mặt nhìn cáo tinh và Độc Kiêu. Cáo tinh nhàn nhạt : “ngươi đừng lo, Hoạ Tâm rất thông 

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      CHƯƠNG 59:

      <img title="51f471362d39495426b2d0e8e11a0e3d_38482555_53" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/51f471362d39495426b2d0e8e11a0e3d_38482555_53.jpg?w=560" alt="" />

         Sau khi uống rượu ăn thịt và trò chuyện rôm rả với Sở Thiên Nhai, Nhan Nhược Bình ước chừng tửu lượng của mình tới đây dừng để tránh lên gần mức báo động là khổ, nên nàng nhanh chóng trở về Khách tiểu trang để tránh có việc xấu phát sinh. Khách tiểu trang là tiểu trang viện dùng để tiếp khách. Trang viện này lớn là mấy vì Đoạt Mạng sơn trang vốn có qui định cấm người ngoại lai bước vào, chỉ trừ số hảo bằng hữu của trang chủ Sở Thiên Đao và phu nhân Trương Mộng Đình mà thôi. Ước chừng sau hơn khắc thân ảnh khác lại di chuyển tới nhà tranh.

         “sư bá, ta vừa thấy bóng dáng của Nhan Nhược Bình rời khỏi đây” – thân ảnh lên tiếng, nét mặt thoáng chút vui
         “Nhan Nhược Bình….là tên con bé đó sao?” – Sở Thiên Nhai thầm nghĩ
         “sư bá” – Sở Tinh Nguyệt lại gọi lớn kéo Sở Thiên Nhai trở về
         “là ngươi hả Tinh Nguyệt, có chuyện gì mà khuôn mặt ngươi lại như thế?” – Sở Thiên Nhai nhướng mắt nhìn ả
         “ta bị tên ôn dịch phá hư đại sư, muốn thỉnh sư bá giúp ta trả món hận này” – Sở Tinh Nguyệt hai mắt đầy căm tức, môi nhếch lên mang. Khỏi phải đoán Sở Thiên Nhai cũng biết là loại chuyện gì và người khiến Sở Tinh Nguyệt căm hận là ai, nhưng vẫn giả vờ đến cùng:
         “có ai cả gan khiến ngươi uỷ khuất” 
         Sở Tinh Nguyệt bóp nát chén rượu, nghiến răng: “ tên nam nhân thối tha, cư nhiên xông vào Hạ trang cướp cừu béo”
         Sở Thiên Nhai tỏ ý ngạc nhiên, trong mắt thoáng qua vài tia chế giễu: “tên nam nhân nào lại có bản lĩnh đoạt thức ăn miệng ngươi lại khiến ngươi ra thành cái dạng như thế này” 
         “theo điều tra của ta, chính là kẻ đứng đầu trong đoàn người giết chết Lâm Diệu Nhất, tên là Độc Thiên…..”. Điểm vài giây, ả tiếp: “võ công rất cao, ngày hôm đó nếu ta nhanh chân trốn vào mật thất có lẽ vong mạng dưới chưởng lực của
         “là lại võ công gì?” 
         “Ta biết, xuất chưởng quá nhanh, ta chỉ kịp trốn, có để ý” – Sở Tinh Nguyệt nhắc lại mà ngăn nổi chính mình khi nghĩ lại liền bất giác run lên
         “vậy ngươi là muốn ta giết ” – Sở Thiên Nhai chậm rãi phun ra
         “đúng, chỉ cần giết được , ta tăng gấp đôi số nữ nhân cấp đến cho sư bá” – Sở Tinh Nguyệt mâu quang loé sáng, ra sức đưa ra món hời lớn
         “còn con bé kia?”
         “ai?”
         “Nhan Nhược Bình”
         “à, con cừu béo ấy ta dâng luôn cho sư bá thưởng thức trước” – Sở Tinh Nguyệt chỉ cần trả được nỗi nhục ngày hôm ấy còn thiết mĩ nhân nữa
         “ngươi có khả năng dâng con bé ấy cho ta?” – Sở Thiên Nhai tà tà ý cười khiến Sở Tinh Nguyệt hừ tiếng, bĩu môi:
         “hừ, với thứ võ công mèo cào của Nhan Nhược Bình còn lần lọt vào tay ta ta sợ gì cơ chứ” 
         Sở Thiên Nhai nghe xong bật cười lớn rồi nhìn chằm chằm Sở Tinh Nguyệt đoán chừng đều biết trước được phản ứng tiếp theo của ả, nhàn nhạt :
         “kẻ giựt dây sau lưng ngươi là ta, chính ta thông báo cho Độc Thiên đến cứu con bé ấy”
         Sở Tinh Nguyệt hoá đá toàn tập, mắt trợn trừng, mày liễu nhíu lại, ước chừng chốc mới run run đứng dậy, mặt đỏ bừng, tay chỉ thẳng mặt Sở Thiên Nhai, thanh tràn đầy nộ khí:
         “….phải giỡn……”
         “đúng, giỡn” – Sở Thiên Nhai thản nhiên, trưng ra bộ mặt bất cần
         “cái lão già biến thái ôn dịch kia, ta cấp biết bao nữ nhân cho lão, lão dám bán đứng ta, ta giết lão” – Sở Tinh Nguyệt giận đến cực hạn, lập tức phát điên nhào vào Sở Thiên Nhai. Chỉ thấy sau nụ cười chế giễu của Sở Tinh Nguyệt đáp xuống bên gốc cây, miệng phun ra ngụm máu tươi.
         “hahaha, với bản lĩnh của ngươi sao, nếu phải ta là sư bá của ngươi, ngươi liền trực tiếp xuống ti” 
         “ta cấp nữ nhân cho ngươi” – Sở Tinh Nguyệt hù doạ. Sở Thiên Nhai nghe xong càng cười lớn, bước tới bên cạnh thân thể của Sở Tinh Nguyệt, tay bóp mạnh cổ ả khiến ả nhăn nhó vì đau đớn, lạnh giọng :
         “những nữ nhân người cấp đến kẻ nào chưa qua tay của ngươi, ngươi tưởng có thể qua mặt ta, Đoạt Mạng sơn trang này có thiếu kẻ biết ta luyện Lưu Sắc công sao, chuyện ta cần nữ nhân phải phụ thân và mẫu thân ngươi biết nên ngươi cần hù doạ ta”
         “lão….á…á” – Sở Tinh Nguyệt định mở miệng mắng ngay lập tức từ cổ liền truyền đến trận đau đớn
         “còn ngươi, cái việc này để lọt tới tai phụ thân cùng mẫu thân ngươi, ngươi nghĩ bọn chúng xử lý ngươi ra sao, nếu cấp nữ nhân cho ta, ngươi phải thế mạng” – Sở Thiên Nhai áp sát ánh mắt vào mặt nàng, lạnh lùng bắn ra những tia hiểm sau đó lại bình thản bước tới bàn ngồi uống rượu. Sở Tinh Nguyệt chật vật đứng dậy, hướng hỏi:
         “vì cớ gì lão giúp Nhan Nhược Bình?”
         “sư bá” – Sở Thiên Nhai trừng mắt nhìn ả
         “vì….vì cớ gì mà sư bá giúp Nhan Nhựơc Bình?” – Sở Tinh Nguyệt giờ đây còn dám múa vuốt dương nanh trước mặt Sở Thiên Nhai nữa   
         “con bé ấy nấu ăn ngon và cá tính ta rất thích” – Sở Thiên Nhai nhàn nhạt
         “chỉ có bấy nhiêu?” – Sở Tinh Nguyệt ngạc nhiên hỏi, đáp lại ả là nụ cười nửa miệng khiến ả lại lần nữa mất bình tĩnh: “lão già khốn…….á”
         Lời quát mắng chưa trọn vẹn thân người của ả lại bật ra sau, trực tiếp đánh mạnh lên thân cây, máu thổ ra vài ngụm
         “nếu ngươi muốn xuống phủ sớm, ta đây sẵn lòng” – Sở Thiên Nhai dám dám làm, trong Đoạt Mạng sơn trang chẳng hề nể nang bất cứ ai, ai là biết cá tính này của . Sở Tinh Nguyệt lúc này thực sợ hãi, cố gắng đứng dậy, ôm ngực khó khăn lê từng bước rời . Sở Thiên Nhai nhìn theo từ môi bạc phun ra hai chữ: “ngu ngốc”
      ~~~~~~~~~~~~ 
         Lại về Nhan Nhược Bình. Sau khi rời khỏi nhà tranh, nàng thẳng mạch về Khách tiểu trang liền bắt gặp nhóm người cũng di chuyển theo hướng…ách Khách tiểu trang. điều lạ lùng đập vào mắt Nhan Nhược Bình là trong bốn người có người chút xíu liên quan gì tới Khách tiểu trang lại dẫn đầu đoàn người, rải bước có vẻ rất nhanh và vội vã. Nhan Nhược Bình nhíu mày rồi trực tiếp lại gần chặn đầu, đanh giọng hỏi:
         “Độc Nhẫn, Độc Kiêu, Tiểu Hồ……các ngươi chung với (chỉ tay về tên còn lại) là sao hả?”
         “phu nhân……..tên này muốn gặp thê tử của Độc Nhẫn” – Độc Kiêu nhanh mồm nhanh miệng
         “thê tử?” – Nhan Nhược Bình chau mày lại, mặt ngơ ra khiến Sở Bạch Vũ chú ý, liền truy hỏi: “phản ứng của nương đây hình như rất lại, có vẻ như chuyện Nhẫn ca ca có thê tử hình như đúng phải?”
         Cáo tinh dáng người thấp bé có thể thoát khỏi cặp mắt nghi ngờ của Sở Bạch Vũ, bó đứng nháy mắt với Nhan Nhược Bình, tuy nhiên khi Nhan Nhược Bình cúi đầu nhìn nó lọt ra khỏi ánh mắt của Sở Bạch Vũ. Nơron thần kinh của Nhan Nhược Bình là hoạt động vô cùng đúng lúc và đúng nơi, cái thông minh trời phú cho hảo hữu ích, đại não lập tức phân tích tình huống trước mắt và cấp ra tình tiết: “lần trước Độc Nhẫn cứu tên kia, có hành động như gay, cái sơn trang này toàn biến thái, tên kia chắc cũng thế, thê tử chắc là cớ gì đó, mình nhìn cáo tinh, thấy, nên chối, phải thuận theo chiều gió thôi…..”. Những ý nghĩ ấy thoáng qua rất nhanh trong đầu Nhan Nhược Bình, nàng vẫn nhìn chằm chằm cáo tinh khiến cáo tinh rủa thầm: “nhìn gì hoài vậy, muốn cho tên biến thái là mình nháy mắt sao, tức chết mà, ngu ngốc”
         Nhan Nhược Bình như con sâu trong bụng cáo tinh, lại cảm thấy ngứa tai, đoán có lẽ cáo tinh mắng mình, nàng nhàn nhã bước tới, ngồi xuống trước mặt cáo tinh, giơ bàn tay thon dài của mình cốc vào đầu cáo tinh cái đau, khiến nó ôm đầu xuýt xoa, nàng ra vẻ trách mắng: “tiểu đệ, ngươi lại phá phách nữa phải hả, lại muốn gọi gì Độc Nhẫn và thê tử của hả? đánh ngươi được mà, ngươi ngoan chút nào?”
         Nhan Nhược Bình làm diễn viên là tổn nặng nề cho nền điện ảnh Hollywood. Chớp mắt cái nàng xoay chuyển tình hình, trực tiếp đánh bay nghi vấn của Sở Bạch Vũ. Sở Bạch Vũ hừ tiếng rồi lạnh giọng hỏi:
         “ vậy Nhẫn ca ca có thê tử?”
         “lỗ tai nào của ngươi nghe thấy ta bảo có?” – giọng lạnh, giọng nàng còn lạnh hơn. Lời nàng ra làm cho cứng họng. để kịp phản ứng, để tránh lộ chuyện, nàng mau mắn làm tình để kết hợp cho ăn ý, nàng quay sang nhìn Độc Kiêu, đanh giọng hỏi:
         “ (chỉ Sở Bạch Vũ) tìm thê tử của Độc Nhẫn làm chi?”
         “bẩm muốn cưới Độc Nhẫn” – Độc Kiêu cung kính trả lời. Câu trả lời này khiến Nhan Nhược Bình nước bay thẳng về đại trực tiếp đáp xuống dòng nước Bắc Cực
         “đừng ngươi là thê tử của Nhẫn ca ca?” – Sở Bạch Vũ nhìn chằm chằm Nhan Nhược Bình. Câu hỏi của khiến Nhan Nhược Bình khó chịu, tên này có con mắt để trưng bày hay gì đó. Nàng trừng mắt nhìn , phun ra vài tiếng mắng rủa:
         “con mắt ngươi mù hả, lỗ tai ngươi điếc hả, nghe (chỉ Độc Kiêu) vừa cung kính chuyện với ta, vừa xưng hô phu nhân sao? Độc Nhẫn là đại ca Độc Kiêu, phải gọi thê tử là đại tẩu, chứ phải phu nhân, nam nhân ngu ngốc, đầu óc trì độn; hừ muốn gặp thê tử , ta dẫn ngươi
         rồi Nhan Nhược Bình liếc xéo Sở Bạch Vũ rồi xoay lưng rời . Bốn thân ảnh lóc cóc theo sau. Cáo tinh và Độc Kiêu ý cười tràn ra mặt, phu nhân nhúng tay vào, mọi chuyện tất thành, lại có đầy trò vui để xem, còn Độc Nhẫn vẫn còn phập phồng lo sợ, riêng Sở Bạch Vũ nét mặt lộ quyết tâm hạ bệ thê tử của Độc Nhẫn.
         Khách tiểu trang
         Nhan Nhược Bình vừa bước vô liền gặp Hoạ Tâm phà trà cho Lãnh Thiên. Nàng đá trước, liền đánh cái nháy mắt cho hai người bọn họ. Theo sau là Độc Nhẫn, Độc Kiêu, Sở Bạch Vũ và cáo tinh từ từ bước vào sau. Độc Kiêu liền đẩy Độc Nhẫn đến bên Hoạ Tâm. Nhan Nhược Bình tà tà ý cười, giơ tay giới thiệu:
         “(hướng về Hoạ Tâm)Hoạ Tâm, là Sở Bạch Vũ, chắc ngươi còn nhớ, muốn thành thân với phu quân của ngươi, (nhìn Sở Bạch Vũ), ngươi nhìn chưa, đây là Hoạ Tâm thê tử của Độc Nhẫn” 
         Nhan Nhược Bình là khôn khéo mà, biết đem tình tiết rút ngắn lại giúp Hoạ Tâm hiểu trước để tránh bại lộ mọi việc. xong Nhan Nhược Bình liền đến bên cạnh Lãnh Thiên nhàn nhạt uống trà chờ coi kịch vui. 
         Hoạ Tâm khi xưa nhu mì, hiền lành, dịu dàng; từ khi theo Nhan Nhược Bình, chứng kiến ít chuyện, từ từ học được ít nhiều cái tinh ranh và ma mãnh của nàng, đầu óc Hoạ Tâm vốn cũng ngu ngốc, ngược lại mau hiểu cực kì, vừa nghe liền hiểu. Hoạ Tâm ngay lập tức nhập vai.
         “ngươi muốn thành thân với phu quân ta” – Hoạ Tâm nhếch miệng hỏi
         “đúng, ta là tiểu trang chủ của Xuân trang, danh tiếng của Đoạt Mạng sơn trang giang hồ ai nghe qua, Nhẫn ca ca thành thân với ta vô cùng tốt, ta bạc đãi Nhẫn ca ca, vinh hoa phú quí huynh ấy hưởng vẹn phần” – Sở Bạch Vũ khoe khoang
         “ngươi ngươi là tiểu trang chủ sao, vinh hoa phú quí sao, ta và phu quân duyên định tam sinh, chúng ta kiếp trước đơm hoa, kiếp này kết trái, chúng ta có duyên có phận, ta và Nhẫn ca bát tự thuận hợp, thề ước bên nhau, quan làm mai, trời đất chứng giám, tình cảm mặn nồng” – Hoạ Tâm ánh mắt chứa chan tình cảm, thanh dịu ngọt, nắm tay Độc Nhẫn, bày tỏ ái tình
         “ rất hay” – Nhan Nhược Bình khen tặng, quả xứng là thuộc hạ của nàng mà
         “ngươi…ngươi…” – Sở Bạch Vũ lắp bắp nên lời, tay run run chỉ thẳng mặt Hoạ Tâm. Hoạ Tâm tiến tới hất tay y ra, trừng mắt nhìn y, tỏ ý khinh thường, thanh chế giễu:
         “ngươi muốn cưới phu quân ta hả, cũng được, ngươi nghe đây ta là lớn, ngươi là , ta là chính thê, ngươi là tiểu thiếp, ngày thành thân ngươi phải bước qua chậu lửa, chui qua ống quần, lại còn trang điểm thành nữ nhân, đụng tới y phục nam nhân nữa”
         “cái….cái gì..ngươi…. ngươi” – Sở Bạch Vũ sắc mặt càng lúc càng khó coi, ra lời.
         “còn nữa ngươi phải theo hầu hạ chủ nhân và phu nhân, dĩ nhiên hầu hạ luôn cả phu quân và ta, còn phải hầu hạ luôn đệ đệ của phu nhân và phu quân, tất cả mọi việc đều là do ngươi làm” – Hoạ Tâm nhướng mắt hất cằm
         “ngươi xem ta là cái gì?” – Sở Bạch Vũ tức giận quát lên
         “ là người hầu” – cáo tinh và Độc Kiêu cùng đồng thanh thay Hoạ Tâm trả lời.
         “đừng tưởng là thiếp dễ như làm thê, hơ” – Hoạ Tâm hất mặt lần nữa, tiến tới nép sát vào ngực của Độc Nhẫn
         “ tội nghiệp, hahaha” – Nhan Nhược Bình châm thêm dầu vào lửa bức Sở Bạch Vũ nộ khí sung thiên. Nhưng cứ ngỡ phát điên mắng nhiếc hay xuất thủ nào ngờ nhắm mắt lại, đem lửa giận nuốt xuống, từ từ mở mặt, chậm rãi phun ra chữ ĐƯỢC. 
         Mọi người nghe xong trợn mắt ngạc nhiên thôi, tất cả đều đông cứng, dĩ nhiên ngoại trừ Lãnh Thiên và Nhan Nhược Bình. Lãnh Thiên biết rằng nương tử mình dễ dàng chịu thua đầu. Qủa đúng như vậy, khi Hoạ Tâm hướng ánh mắt cầu cứu, Nhan Nhược Bình đặt bàn tay lên bụng mình. Ánh mắt sáng lên, Hoạ Tâm ngay lập tức hiểu ra, tiếp tục diễn cho hết màn kịch này:
         “ta hết đâu”
         “còn gì nữa, ta đều chấp nhận hết” – Sở Bạch Vũ hạ quyết tâm
         “còn có nếu phạm trong thất xuất chi điều liền trực tiếp hưu ngươi”
         “được” – Sở Bạch Vũ gật đầu
         “vậy ngươi nên rời khỏi đây ngay lập tức để tránh về sau ta mang tiếng bụng dạ độc ác” – Hoạ Tâm giơ nấm đấm ra
         “tại sao ta phải dời , ta chấp nhận tất cả” 
         Hoạ Tâm nghe xong nở tràng cười chế giễu, lạnh giọng :
         “ trong thất xuất chi điều là con, dâm, thờ cha mẹ chồng, lắm điều, trộm cắp, ghen tuông, bị bệnh khó chữa; ngươi có khả năng giúp Độc Nhẫn có hài tử nối dõi sao, chưa lấy ngươi liền biết ngươi phạm điều quan trọng nhất trong thất xuất cần chi tốn thời gian” – Hoạ Tâm phát giết chết ý định của Sở Bạch Vũ
         “đúng vậy, ngươi thể sanh con” – cáo tinh khinh bỉ
         “mặt dày, vô liêm sỉ” – Độc Kiêu chế giễu
         Nhan Nhược Bình và Hoạ Tâm tặng y nụ cười đểu. Lãnh Thiên lạnh giọng quát: “CÚT!!!”
         Sở Bạch Vũ nhìn Độc Nhẫn cầu cứu, nào ngờ Độc Nhẫn đạp thêm đạp cuối cùng: “ta lấy người thể sanh hài tử, cấp ngươi trở về”
         Sở Bạch Vũ ngửa mặt hét lớn, đau khổ, phẫn uất quay lưng chạy khỏi Khách tiểu trang để lại sau lưng muôn vạn nụ cười đắc thắng.
         “ xa rồi” – Hoạ Tâm chạy ra thấy Sở Bạch Vũ rời , liền chạy vào thông báo, tất cả bước vào phòng bàn bạc
         “hahaha, Hoạ Tâm muội thông minh, làm sao nghĩ ra thất xuất chi điều” – Độc Kiêu khen ngợi
         “là do phu nhân xoa tay lên bụng mình ra ám hiệu, phu nhân thông minh” – Hoạ Tâm vỗ tay khanh khách
         “Nhan Nhược Bình ngươi cũng thông minh nhỉ” – Cáo tinh khen tặng nàng
         “khỏi cần khen, Hoạ Tâm nếu thông minh cũng thể hiểu ra” – Nhan Nhược Bình quay sang khen tặng Hoạ Tâm.
         “hồ đệ cũng rất thông minh, biết nghĩ ra cái màn thê tử” – Độc Kiêu
         “ cần khách sáo khen ta, ngươi cũng thông minh mà Độc Kiêu” – cáo tinh đáp lại
         Thấy mọi người cứ đùn đẩy nhau khen qua khen lại, Độc Nhẫn cười khổ mở miệng: “tất cả mọi người đều thông minh, chỉ có ta là ngu ngốc”
         ĐÚNG VẬY!!!!
         Thanh đồng loạt vang lên khiến Độc Nhẫn dở khóc dở cười. Qủa y là ngu ngốc. Ngay từ khi Cáo tinh diễn trò, y cũng nắm bắt được, tới khi Hoạ Tâm tác chiến cũng là mình ra trận, đến phút cuối mới mở não ra được chút xíu.
         “được rồi, ta nghĩ màn kịch này chưa hạ được?” – Lãnh Thiên lạnh giọng khiến tất cả đều khó hiểu. Nhan Nhược Bình nhíu mày hỏi: “tại sao?”
         “ta nghĩ còn cho người theo dõi, nương tử nghĩ tin ngay sao, nên tất cả cần cẩn thận để tránh bại lộ mà công cốc mọi việc” – Lãnh Thiên ôn nhu nhìn Nhan Nhược Bình, phân trần mọi việc. Qủa Lãnh Thiên suy nghĩ rất thấu đáo. Nhan Nhược Bình vỗ má của y rồi quay sang đanh giọng ra lệnh:
         “vậy ở cái sơn trang biến thái này, nghiệp diễn kịch tiếp tục phát huy”
         “tuân lệnh phu nhân”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :