1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Cổ Đại] Đừng nói với ta chàng là ... phi tử - Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 19. Ta là Hằng Nga, nàng là Hậu Nghệ (2)

      Đêm hôm đó, Chu Dật Ninh chìm trong mộng cảnh kiếp trước của mình ~

      Kiếp nào đó, từng vội vã tìm về đồi chè, sau đó lại quay ngược lại kinh thành để tìm kiếm nàng. Ròng rã mấy mươi năm, ngày gặp lại, kẻ trong lao tù, người ngoài cửa ngục...

      Ai có thê hiền tử quý?

      chưa từng động vào thê tử. Nàng ta có người thương trong lòng, mà cũng ấp ủ bóng hình của Hoa Tịch Tuyết cả đời... Còn đứa con sao? Trong phút kìm lòng đặng, nàng ta trót mang thai của tình lang. Vì để giữ mối quan hệ của Đàm quốc và Đông Linh, nhận đó là con trai của mình.

      A Tuyết...

      Bốn năm sau, lìa đời trong buồn đau vô hạn. đường đến cầu Nại Hà, gặp quan Ti Mệnh.

      "Ngươi muốn dùng hết phúc đức cả đời để đổi cơ hội sống lại cho Hoa Tịch Tuyết?"

      gật đầu.

      "Được thôi... Tấm chân tình này của ngươi đáng quý trọng, ngay cả vị tha đối với thê tử cũng khiến bản quan khâm phục. Có điều, nghịch thiên cải mệnh vốn là chuyện nên. Hoa Tịch Tuyết có thể làm lại cuộc đời hay , còn phải phụ thuộc vào việc ngươi có chấp nhận cái giá phải trả này hay ..."

      tiếp tục gật đầu.

      "Vĩnh viễn xóa tên đá Tam Sinh. Đời đời kiếp kiếp độc vĩnh viễn. Có duyên phận."

      sửng sốt, nhưng rồi cũng gật đầu. Vì nàng, chút khổ sở này có là gì đâu.

      Ti Mệnh đột nhiên nở nụ cười. "Quả là người chung tình trọn nghĩa. Bản quan càng nể ngươi hơn hẳn. Bao năm qua ngươi chưa từng gây ra chuyện ác, thậm chí còn vì nàng ta mà khổ sở mấy phen... Thôi vậy, rút ngắn lại, chỉ vĩnh viễn xóa tên đá Tam Sinh thôi, cả đời ngươi thể thành thân được nữa, ngươi hiểu chứ?"

      Chu Dật Ninh quỳ xuống, lạy quan Ti Mệnh ba lần. Cuối cùng cũng được như ý nguyện.
      ...
      “A Tuyết... may quá. Kiếp này, nàng phạm vào sai lầm như kiếp trước.”

      Là quan Ti Mệnh sửa lại sổ sách, đồng ý để và nàng cùng có được hạnh phúc.

      Chỉ cần hoàng triều rơi vào tay hai mẫu tử Tường Lam Trưởng công chúa, chỉ cần người đăng cơ phải là Trường An Thân vương hiền lành quá đỗi, đều có cách để xoay chuyển vận mệnh này.

      Đêm hôm đó, Chu Dật Ninh lẻn vào cung, trình lên cho Thái hậu xem những tú nữ có thể tin tưởng.

      Thái hậu lần giở từng trang sách, nở nụ cười, “Điều kiện để trao đổi với ai gia là gì?”

      “Mấy tháng nữa, Bảo Thân vương của Đông Linh đến đây. Chỉ cần Thái hậu đồng ý, thần phái người giúp Thái hậu xuất cung.”

      Thái hậu gật đầu, tỏ vẻ hài lòng. Giao dịch kết thúc.

      Chu Dật Ninh cố nhịn cười. Tuy rằng kiếp trước, có nhiều thời điểm tiếp xúc với hậu cung, nhưng từng nghe qua gian tình của vị Thái hậu này. Nàng ta hơn có năm sáu tuổi, lại bao che cho A Tuyết mấy năm qua, trắng ra, Thái hậu chính là người có thể hỗ trợ trong kế hoạch sắp tới cách tốt nhất.

      Vốn dĩ còn định thầm nuôi dưỡng thế lực để minh tranh ám đấu với thế lực của Trưởng công chúa phen, nào ngờ, mới có ngày sau khi tuyển tú kết thúc, A Tuyết của ... nàng dám tới Túy Hồng lầu chơi đùa, thậm chí còn dẫn cả đám tiểu thư khuê các (gọi là tiểu thư vì tuy là phi tần, họ cũng đâu có được sủng hạnh) tới đó!!! Chơi đùa thỏa thích lại trêu chọc người khác, ở đó, nàng đừng hòng thoát được móng vuốt của bọn sắc lang.

      Phải... thừa nhận bản thân chút lòng lang dạ sói. Áo của nàng bị bung hết cả, thân thể trắng nõn nà lại sực nức hương thơm. Có trời mới biết cố gắng tiết chế đến mức nào... Hạ thân sôi sùng sục, tim đập thình thịch ngừng nghỉ. tung màn xe, dõi mắt nhìn cảnh đêm bên ngoài, thèm đếm xỉa tới người ngọc giả vờ say ngủ trong xe nữa. là... bây giờ chưa phải lúc chân chính để nếm đồ mặn.

      Nàng cứ như vậy, thỏa thích chơi đùa, nghịch ngợm ngừng nghỉ, bảo làm sao yên tâm cho được? Kiếp trước, nàng ích kỷ, sợ chết, biết thương. Kiếp này, nàng lại khiến muốn che chở cả đời...

      Cách che chở và bảo vệ nàng tốt nhất, thành toàn giấc mộng của nàng, chính là trở thành phi tử.

      Đêm hôm đó, sau khi nhận được thư mật của , suýt chút nữa Thái hậu cười đến mức phát ngất. Nàng ta rất thích tưởng tượng. Dáng vẻ của mà thành phi tử ... ... đúng là nín lặng!

      ...

      Sau buổi tuyển tú, tú nữ Châu Trữ trở thành Thục phi, đứng đầu lục cung, được ban quyền quản lý cả cung đình rộng lớn.

      Chu Dật Ninh đóng chặt cửa cung, vứt hết váy áo lẫn trang sức xuống dưới đất, bôi lớp phấn son dày cộp, sau đó nhìn đống sách sổ bàn rồi nổi lửa giận. A Tuyết, nàng giỏi lắm! Biết ta nhàn rỗi, nàng kiếm việc cho ta làm đó hả?!

      Để đền bù cho việc phải bận rộn xử lý cung quyền, nàng qua ngủ cùng đêm. Chu Dật Ninh khiếp hãi khi phải mặc bộ váy ngủ mỏng như tơ, nhìn thấu hết cả bắp thịt cuồn cuộn. lập mưu kế, đốt hương hoa nồng, trong hương có tẩm thuốc ngủ. Mượn cớ thay y phục, thành công trong việc bế nàng lên giường, còn bản thân trốn ra hoa viên luyện công.

      ...

      “Đêm nay trăng tròn, thần thiếp muốn cùng bệ hạ uống rượu thưởng hoa dưới trăng.”

      Viết ra được câu này, phải kiềm chế cơn buồn nôn mấy lần.

      Bên lương đình, gió mát trăng thanh. Nàng nhấp ngụm rượu, hỏi câu bâng quơ, “ biết Thục phi có từng gặp được tri kỷ của cuộc đời mình hay chưa?”

      Kỳ quái... Mọi ngày, câu nào của nàng cũng khiến người ta nín lặng, sao hôm nay lại dịu dàng, sâu xa như vậy?

      “Trẫm có bằng hữu. Tuy rằng cách biệt gần mười năm, đối với trẫm mà , vị bằng hữu đó chiếm vị trí rất quan trọng trong tim của trẫm... rất nghịch ngợm, lúc nào cũng coi trẫm thấp hơn ; bù lại, hiểu trẫm...

      Nhớ lúc , những ngày có phụ hoàng bên cạnh, trẫm cũng từng lén khóc vì lời trêu chọc của vài đứa trẻ con. xuất , thay trẫm giáo huấn bọn họ. Nhờ có , trẫm mới mạnh mẽ lên từng ngày...

      Mỗi khi đồi chè xanh lá, trở lại bên trẫm, hát cho trẫm nghe những bài dân ca, kể cho trẫm nghe những câu chuyện mà đường thấy. Những lúc ấy, trẫm từng nghĩ, nếu có thể vĩnh viễn ở cạnh trẫm tốt biết bao...”
      Trong giây lát, ly rượu trong tay Chu Dật Ninh buông lỏng, vài giọt sóng sánh rơi lên bàn.

      “Vì vậy, mỗi đêm trăng tròn, trẫm đến lương đình này, uống chút trà, thưởng chút hoa, ngắm vầng trăng vàng óng giữa trời... là Hằng Nga, trẫm là Hậu Nghệ. Hậu Nghệ thương nhớ Hằng Nga, cũng giống như trẫm chờ đợi từng ngày từng ngày vậy...”

      Lại là Hằng Nga và Hậu Nghệ... Nàng còn dám là nữ nhân cung trăng, quá đáng lắm mà!

      hồi sau, bế thốc nàng lên. Hương rượu thơm nồng quyện với khí tức nam nhân của khiến nàng say đắm, nhưng nàng lại lầm tưởng rằng mình say. phủ nhận, thích mùi hương thanh tân của lá trà năm xưa, mùi hương ấy vẫn luôn in đậm y phục của ...

      ...

      câu “Chắc cho!” của nàng, dẫn tới loạt những rắc rối liên quan tới Tường Lam Trưởng công chúa và con bà ta. Rút kinh nghiệm từ kiếp trước, cùng rất nhiều người minh tranh ám đấu, dùng thế lực của bản thân, tiêu diệt tận gốc kẻ thù, ép Hà Dĩnh Mai đến phát điên, vĩnh viễn còn mơ tưởng đến ngôi Hậu nữa.

      Còn A Tuyết của ngày càng xinh đẹp, nhưng lại chẳng hiền thục chút nào. Vui nhảy cẫng lên, buồn khóc oa oa, giận nổi đom đóm mắt, thỉnh thoảng còn rất thích trêu chọc người khác, tùy hứng đến mức khiến đau đầu.
      phải “chỉnh” nàng thôi ~~~

      ...

      Thời gian trôi nhanh. A Tuyết ngoan ngoãn hơn trước. Nàng thích rúc đầu vào ngực rồi ngủ. Lắm lúc vỗ trán kêu trời. Nàng ngốc tới mức biết phân biệt đâu là nam nhân, đâu là nữ nhân. Ôm người ta ngủ no nê, hại người ta đói mà dám ăn gì.

      Ngày hôm nọ, cởi hết y phục nữ nhân, trang sức đâu đó xong xuôi, xõa tóc đen ra, mặc tẩm y vào trắng rồi lên giường, định bụng ngủ giấc say. Bất thình lình, nàng từ đâu xồng xộc xông vào, hất tung cả tấm màn sa.

      Cả hai đỏ bừng hết cả mặt. Nàng trơ mắt ra. chớp thời cơ, ôm lấy nàng vào lòng. Nàng hít hà mùi hương người , sau đó mới ngờ ngợ nhận ra người quen quê cũ.

      “Nàng biết ? Ta đợi nàng hơn mười năm ròng.”

      “Người ngọc của ta, nàng làm ta giận lắm, nàng có biết ?”

      Hai gò má nàng ửng đỏ như hai quả táo chín. Nàng đấm cái, giận dỗi, “Trương thúc chàng phải học, chàng liền bỏ mặc ta sáu năm dài. Nếu chàng phải Chu Dật Ninh, chàng có biết là ta ...”

      nghiến răng, , “Nếu có chuyện đó, nàng cứ thử xem biết. Ta ngại làm Hằng Nga, dĩ nhiên ngại làm Mã Văn Tài!”

      Ngay sau đó, được thỏa mãn sau nhiều năm thanh tịnh.

      Thân thể mềm mại của nàng nằm dài khối thịt cường tráng của . Mơn trớn lớp da nóng bỏng, hơi thở của nàng bắt đầu mê say. lật người, đặt nàng xuống dưới, xé rách y phục của nàng. Nàng ôm lấy cổ . Môi hai người chạm nhau. gồng người lên mạnh, khuôn mặt của nàng thỏa mãn vô cùng.

      Dường như phát tiết hết những gì chịu đựng trong mấy năm qua, đến lần lại thêm lần, báo hại nàng thở dốc đến mức tưởng như sắp chết. Mồ hôi vã ra như tắm. Màn sa thấp thoáng lay động. Đám cung nhân ở ngoài cảm thán, “Thục phi có phúc, nhận vinh sủng lâu thế này... ước chừng cũng canh giờ rồi đấy!”

      ...

      Sau khi đệ đệ tỉnh lại, nàng cũng đường đường chính chính trở thành Hiền Liên Công chúa. Trông thấy tỷ muội của nàng hạnh phúc, rất nhiều lần, muốn sắm đồ sính lễ để lấy nàng về, dùng kiệu tám người khiêng, để nàng được mặc y phục tân nương lộng lẫy, nhưng rồi nhớ tới lời quan Ti Mệnh từng , lại kìm nén nỗi đau, phớt lờ cái gọi là lễ nghi, danh chính ngôn thuận có thê tử.

      Phụ mẫu đau lòng muốn chết. cố gắng thuyết phục họ, chỉ cần con của và công chúa mang họ Chu là được. Phụ thân đồng ý cho tên của nàng đặt trong từ đường. Do đó, sau khi chết , cùng lắm nàng chỉ được thờ ở hoàng cung mà thôi.

      Thấy kiên quyết như vậy, phụ mẫu cũng đành buông tay. Công chúa mà, mấy ai có thể cản đường của nàng, xông lên làm tiểu thiếp tỳ nữ?

      Phủ Công chúa rất rộng. Mỗi lần tới, trèo vào khuê phòng, ăn sạch nàng, sau đó dày mặt ở lại nửa tháng. Nàng luôn thắc mắc, nàng như vậy, vì sao lại mang sính lễ đến hỏi cưới nàng?

      từng cầu xin Hoàng thượng (Đàm Quân), trăm ngàn vạn lần, Hoàng thượng đừng ban hôn cho và công chúa. Mỗi người có số phận của riêng mình. Sau khi nghe xong câu chuyện kể, ngay cả Hoàng thượng cũng sững sờ.

      “Dật Ninh, huynh nhất định phải mang hạnh phúc đến cho tỷ tỷ. Nếu , người huynh đệ này ban hôn tỷ ấy cho người khác. Bao năm qua... tỷ ấy quá vất vả.”

      Ở cùng A Tuyết thời gian khá lâu, rốt cuộc nàng cũng mang thai đứa con của .

      Dân gian nghị luận, hoàng cung nghị luận. Bá quan văn võ tấu trình nhiều đến mức sao đếm xuể. cố gắng tìm mọi cách để nàng phải nghe những lời chói tai ấy, thậm chí giận đến mức đánh tên quan Ngự sử bầm tím mặt, sau đó bị phạt nửa năm bổng lộc.

      ...
      Ngày A Tuyết sinh con, lòng như lửa đốt. Lời đồn sớm bị và Hoàng thượng dập tắt, nhưng vẫn rất sợ, sợ nàng biết chút nào đó rồi lại nghĩ quẩn...

      đôi long phượng thai ra đời. cười đến mức ngoác mồm, như điên như dại. Ai bảo thành thân hạnh phúc? Ai bảo có thê tử đời này chán ngán? có thê tử, cả đời thành thân, bù lại, có người nhất, và nàng có những đứa con, nàng vĩnh viễn là thê tử trong lòng của .

      ngày, nàng kể cho nghe về chuyện kiếp trước. Hóa ra, trong lúc vượt ải hạ sinh, nàng nhớ lại tất cả. cười, kiếp này mãn nguyện rồi, nhớ tới kiếp trước làm chi ưu sầu? Nàng chun mũi đáp lại, kiếp trước , kiếp này chàng, kiếp trước gặp chàng rồi chết, kiếp này gặp chàng lại có bảo bảo đáng , thiếp hạnh phúc!

      biết, trong lòng nàng còn khúc mắc về việc thành thân. Có lẽ nàng biết có nỗi khổ riêng, cho nên suốt khoảng thời gian sau đó, nàng chưa từng hỏi lần nào.

      Chu Dật Ninh dọn tới phủ Công chúa, sống tới suốt đời. Thừa tướng có phu nhân, công chúa có phò mã. Hai người ân ái mặn nồng, bên nhau sớm chiều, tựa như đôi uyên ương vĩnh viễn rời...

      ...

      Mấy mươi năm sau, khoảnh khắc trước lúc lìa đời, trả lời khúc mắc ở trong lòng nàng.

      đường về lại hoàng tuyền, quan Ti Mệnh vẫn đứng đó đợi . Ông ấy , “ mãn nguyện rồi chứ?”

      gật đầu.

      “Chu Dật Ninh, . Qua khỏi chiếc cầu này, ngươi thấy điều bất ngờ.”

      Tấm chân tình cảm động trời xanh. Cho dù là nghịch thiên chuyển mệnh, cho dù là quay ngược thời gian, tên của và nàng vẫn đứng song song nhau đá Tam Sinh.

      nở nụ cười, mấy giọt nước mắt khẽ lăn xuống gò má. Chu Dật Ninh quay sang Ti Mệnh, , “Nếu ta trước, ta quên mất nàng, chi bằng đợi người ở đây vậy.”

      Ngày nàng xuống hoàng tuyền, nắm chặt tay , bước qua cầu Nại Hà, nở nụ cười rạng rỡ...
      melodyevil thích bài này.

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương cuối.

      1. Vĩnh viễn thể mất nàng

      Trường kiếm vung lên, nàng quyết tuyệt xoay người. Tín vật xưa vỡ nát trong phút chốc. ngẩn người, nhìn nàng bước xa dần trong tuyệt vọng.

      từng nàng bằng cả trái tim, nhưng lại ngại thế nhân mà chẳng dám . Nàng cao quý, xinh đẹp. chỉ là Tướng quân, cả đời phụng vì Đàm quốc, mình mang bí mật thể . Bảo vệ Thái tử, phò trợ Công chúa mới là việc nên làm.

      Ngày nàng tiến cung, trở thành tú nữ, ngồi uống rượu rất lâu trong tửu quán. Rất nhanh thôi, Thái tử tỉnh lại, nàng rồi cũng trở thành nữ nhân của người khác.

      Công chúa đến tìm , lại lảng sang chuyện khác. Đồ đệ của là Tiểu Sam Tử cũng khuyên nhủ . , “Hoắc Tướng quân để yên.”

      Hoắc Tướng quân... Ông ta ham mê quyền lực đến mờ mắt...

      Trong lần uống say, bị Trang Uyển Như lừa lên giường. May thay, nửa đêm hôm đó, chạy được ra ngoài, nhưng ả ta lại loan tin khắp giang hồ rằng cưỡng hiếp ả.

      Vì để cắt đứt ái tình với Hồng Ca, tình nguyện lấy Trang Uyển Như làm thê tử. Vũ Hạo Thiên là sư huynh của ả, ả bằng cả tính mạng của mình, bất chấp để ngăn cản hôn lễ. Hồng Ca quyết tuyệt, lại thêm Vũ Hạo Thiên cản đường, tâm trí của còn gì nữa.

      Bỏ trong ngày hôn lễ, để mặc Trang Uyển Như ở sảnh bái đường. biết, nếu cứ chần chừ, Hồng Ca vĩnh viễn còn thuộc về nữa.

      2. Tướng quân gan dạ

      Nàng nằm gọn trong lòng , thiếp trước lúc chiều tà.

      Nhiều năm về trước, cả hai là thanh mai trúc mã. Huỳnh Thị lang sủng thiếp diệt thê. Huỳnh Ngọc Tuyền là đích nữ nhưng phải chịu ghẻ lạnh từ bé. Phụ thân thương, nhẫn tâm đẩy nàng vào chốn cung đình hung hiểm.

      Khi ấy, Trương Vinh Dương chỉ là đứa gần nhà, thích luyện võ, dốc lòng lập nghiệp.

      Ngày trở thành Tướng quân ngũ phẩm, nàng là Hoa phi diễm lệ trong chốn hậu cung.

      Trương Vinh Dương là người ngoài cuộc, những mấu chốt trong kế hoạch hoán đổi Thái tử. thường tâm với Chu Dật Ninh, hồng nhan tri kỷ cả đời của còn nữa. Uống rượu mãi cũng thành quen, khi say rồi, ít nhất có thể nhớ lại quãng thời gian cùng nàng vui đùa lúc .

      Cho đến khi... nhìn thấy Hoàng thượng trong Túy Hồng lầu, và nàng...

      Nàng ngất sau cơn choáng váng. lo lắng thôi. Thân thể nàng vẫn yếu ớt như vậy, khá hơn chút nào.

      Sau khi biết chân tướng của Hoàng thượng từ miệng Chu Dật Ninh, cả gan cầu xin, đồng thời bộc lộ hết tâm tư tình cảm mình dành cho Hoa phi.

      Mỗi đêm, theo hướng được chỉ dẫn, phi khinh công đến tẩm cung của nàng, cùng nàng nối lại duyên cũ, ân ái mặn nồng nguôi.

      Nàng ôm chặt lấy tấm lưng trần của , thở dài, “Chúng ta... chúng ta liệu có phải là... dâm loạn hậu cung hay ?”

      hôn lên vai nàng, lắc đầu, “Từ đầu chí cuối, nàng chỉ là nữ nhân của mình ta. Cho dù Thánh thượng có tỉnh lại, công chúa cũng giúp chúng ta giải mối nguy nan này.”

      Nàng cười khẽ. Chiếc gối mềm ướt đẫm mồ hôi. hứng trí ngời ngời, vào tai nàng, “Ta cho nàng biết bí mật... tên Thừa hơi họ Chu kia, ở trong này, thậm chí còn là Thục phi. Nàng được tới gần đó, có biết chưa?”

      “Biết... Thục phi Hoàng thượng, điều đó còn phải sao? Ánh mắt của ... đúng là tràn đầy thâm tình.”

      3. Mất rồi mới biết quý trọng

      “Nhị sư huynh, sư tỷ hề huynh, tỷ ấy chỉ lợi dụng huynh thôi...”

      “Im ! Cả đời này, Vũ Hạo Thiên ta chỉ cần mình nàng ấy!”

      “Vì sao huynh lại cứ cố chấp như vậy? Huynh tỷ ấy, lẽ nào chỉ vì tỷ ấy cứu mạng huynh sao?”

      Tư Đằng Niệm nước mắt lưng tròng...

      Nàng là đồ đệ nhất của Bảo Thân vương Đông Phương Trường Huân, sư muội của Lãnh Du Hàn, Vũ Hạo Thiên và Trang Uyển Như. nhị sư huynh bằng cả tấm lòng, nhưng đáp lại, chỉ dành cho nàng ánh mắt hờ hững, lạnh nhạt.

      lần, Vũ Hạo Thiên chiến với tên sát thủ rồi bị hạ độc. Độc này khó giải, chỉ có thể giao hợp nam nữ mới khiến sống sót. Nàng tìm được , dùng toàn bộ khả năng để cứu . Đáng tiếc, sau cùng, vì mất hết sức lực, nàng bất tỉnh nhân ...

      Lúc tỉnh lại, nàng ở phủ Thượng thư, mà lại dùng ánh mắt dửng dưng nhìn nàng, ngược lại, đối với Trang Uyển Như vô cùng thâm tình.

      Lòng nàng đau, đau đến tê tâm liệt phế. Tiến cung, trở thành phi tử của Hoàng thượng, nhưng bóng dáng của vẫn cứ quanh quẩn trong đầu.

      Mỗi bức họa đều là nam tử quay lưng. Nam tử ấy thích hoa mai, nam tử ấy lưng đeo trường kiếm, nam tử ấy vuốt ve con ngựa uy hùng. Nam tử ấy quay lưng, vì nam tử ấy chưa từng lần nhìn thấy nàng.

      thời gian sau, khi hậu cung lẫn triều chính ổn, nàng mới xuất cung, tìm Vũ Hạo Thiên. si mê Trang Uyển Như đến cùng cực, bất chấp lời khuyên của nàng, thậm chí còn tát nàng bạt tai vì nàng ả ta lấy Trần Tướng quân...

      Đêm hôm nọ, nàng lại đến tìm Vũ Hạo Thiên. ngồi buồn rầu trong góc tường, , ràng năm đó, Uyển Như thích , vì mà hy sinh thân mình giải dược, vì tiếc cả tấm thân trinh trắng. Tại sao bây giờ lại gả cho Trần Tướng quân?

      “Huynh có võ công cái thế. Huynh xem, chẳng phải bây giờ, Bích Chỉ cung chủ Trang Uyển Như nổi tiếng là nữ nhân mạnh nhất võ lâm sao? có huynh hỗ trợ... Thôi . Đừng uống nữa... Muội nhiều lần khuyên giải, huynh đều bỏ ngoài tai, có thêm cũng vô ích.”

      Bất thình lình, đứng phắt dậy, kéo Tư Đằng Niệm vào lòng.

      “Chẳng phải muội huynh sao? Đêm nay, Trang Uyển Như thể động phòng, phu quân nàng ta bỏ mất, vậy ta động phòng, để nàng ta phải đau đớn!”

      Nàng muốn, càng cầu thứ tình cưỡng chế này.

      áp sát nàng vào tường, hôn nàng cái sâu, tựa như muốn cắn đứt môi của nàng vậy. Ngay sau đó, y phục nàng còn mảnh, cả thân thể nàng cũng bị ép buộc vào cơn hung ác của .

      Tư Đằng Niệm nhớ lại ngày mà nàng giải dược cho . cũng hung ác như lang sói thế này...

      Sáng hôm sau, chỉ còn mình nàng trong căn nhà tranh. Thân thể đau đớn, ê chề.

      Cố gắng gượng người ra ngoài, chống đỡ để tìm đường về hoàng cung, nào ngờ giữa đường, Trang Uyển Như lại từ đâu xông ra.

      “Tư muội muội... đêm qua lại về cung à?”

      “Tư muội muội... Ba năm trước giúp ta món hời lớn, sao ba năm sau lại quản được nhỉ? Nếu muội tới sớm hơn chút, hôn lễ của sư tỷ này thành. cản đường, ta đạt được mục đích... Đáng tiếc, tay chân của muội linh hoạt, quản được, để tỷ giúp muội nhé?”

      Võ công của nàng bằng Trang Uyển Như. nhát kiếm của nàng ta vung lên thân thể mệt mỏi của nàng, máu tươi bắn tung tóe, hai chân khuỵu xuống ngay lập tức.

      “Tư muội muội... sao hả? Tiếc quá... Công lao của mình bị người ta cướp lấy, muội cảm thấy thế nào? Tỷ đây đổi ý rồi. Vốn dĩ định giữ muội lại, mai này có thể kiềm chế, nào ngờ muội lại vô dụng quá. Quản được nam nhân, thôi để tỷ thay muội về cung, trở thành Phu nhân của Hoàng thượng, nhân tiện bước lên ngôi Hậu, làm Võ Tắc Thiên thứ hai, sao hả?”

      “Vũ Hạo Thiên đúng là ngu ngốc! Người ba năm trước và ba năm sau đều là muội, vậy mà có thể lầm ta cho được!”

      Tư Đằng Niệm trợn mắt, “Hóa ra chính là tỷ... Là tỷ lừa gạt huynh ấy!”

      “Sư phụ và Lãnh Du Hàn quá mức khó gần, chỉ có Vũ Hạo Thiên tính tình hòa nhã, xử ôn hòa, võ công lại thua họ, sao ta nỡ để mất miếng mồi ngon?”

      “Trong lòng tỷ, chẳng lẽ chưa từng để sư phụ và nhị vị sư huynh vào mắt sao?”

      Trang Uyển Như cười gằn, “Sư phụ là Thân vương, Lãnh Du Hàn lại là y độc song tuyệt, muội muội thân ở hậu cung, quyền lực to lớn, lại vốn là đích nữ của Thượng thư, tỷ tỷ ta chỉ có thể độc hành trong giang hồ, làm nữ tử quyền thế, ngươi cho rằng ta cam tâm sao?”

      kiếm chém xuống, kiếm đỡ ngang. Vũ Hạo Thiên trừng mắt giận dữ, chiến với Trang Uyển Như trận, sau đó kéo Tư Đằng Niệm bỏ trốn.

      nợ nàng quá nhiều, lại nhẫn tâm với nàng bấy lâu, chỉ vì Trang Uyển Như nàng hạ độc , lợi dụng tiến thân, may mà ả ta tới kịp, giải dược cho chàng, chàng mất mạng.

      Đúng là tin người quá đáng!

      ~~~

      đưa Tư Đằng Niệm về phủ công chúa, chăm sóc nàng từng ly từng tí. Nhớ lại chuyện cũ, trong lòng tràn ngập nỗi áy náy, cảm thông cho nàng.

      Vết thương lòng rồi cũng nhạt phai. Sau khi được Thừa tướng đả thông đầu óc, Công chúa dần cho mấy trận nên thân, rốt cuộc cũng nhận ra tấm lòng của nàng.

      Để bù đắp lỗi lầm, sủng nàng từng chút . Mưa dần thấm lâu, nếu hơi quá, nhưng thương nhau đủ.

      Bảo Thân vương nhìn thấy tín vật trong người liền biết là Nhị hoàng tử Đông Linh. Đông Linh đích thân sai sứ thần đến rước Nhị hoàng tử về. Cùng ngày, Trang Uyển Như đến đòi làm phu quân, gây ra trận trời long đất lở, may mà có Công chúa và Bảo Thân vương ra mặt trấn áp, nếu ...

      và Niệm Nhi trở thành phu thê. Tháng ngày rất dài, những nghi lễ và chính phải làm ít. Nàng dần trưởng thành hơn trước, ngày càng ra dáng của mẫu nghi thiên hạ.

      Vũ Hạo Thiên – bây giờ là Đông Phương Hạo Thiên, làm Hoàng đế, dĩ nhiên phải có thê thiếp. lần nạp đến bốn vị phi tần, chưa kịp hưởng niềm vui sướng, đau thương trong mắt Tư Đằng Niệm khiến chùn bước.

      Nàng gì cả. Đóng chặt cửa cung Hoàng hậu, mình uống rượu tiêu sầu.

      Nàng biết, tình của chỉ là bù đắp mà thôi...

      phi tần vu cho nàng cất giấu xạ hương, khiến nàng ta sảy mất đứa . ra lệnh cấm túc nàng, đồng thời tra xét khắp nơi. Máu chảy liên hồi, nàng khóc đến cạn nước mắt.

      Đứa con của hai người sảy mất. Trong mắt nàng còn tình . Nàng biết, tình của cưỡng cầu đối với nàng.

      tra xét toàn bộ hậu cung, phế bốn phi tần cùng lúc. khắc hoang mang, đánh mất tình của nàng.

      Nàng vốn giấu kỹ cái thai này, đợi đến khi nó ổn định bốn tháng, vào ngày sinh thần cho biết. Nào ngờ, cái thai mới hai tháng, làm nàng đau đớn như vậy. câu cũng hỏi, trực tiếp sai người khóa trái cửa cung của nàng.

      Tuyệt vọng, mệt mỏi... Đứa bé thể sống sót... Nàng đâu có ngốc mà để xạ hương ở gần mình, khiến tra xét dễ dàng như vậy? Vẫn là nên , nàng quá hiền lương, dễ dàng để kẻ khác ở ngoài cung trà trộn vào.

      Đến lúc mất mới hiểu được thế nào là hối hận. Quãng thời gian sau đó, ngừng tìm đến nàng, chỉ cầu mong nụ cười, cái nhăn mày nháy mắt như lúc xưa.

      Mất đến hơn bảy năm trời, người thương mới đồng ý tiếp nhận vào cửa. Thái hậu hài lòng chút nào, con trai bà lại bị nữ nhân hành hạ như vậy. May thay, Bảo Thân vương phi tiến cung khuyên nhủ, “Biểu tỷ, hai đứa nó khó khăn lắm mới có ngày hôm nay, chúng ta nên vui mừng mới phải. Trải qua chuyện lần này, Hạo Thiên càng trưởng thành hơn rồi.”

      Hoàng hậu mang thai. Hoàng đế Đông Linh đại xá thiên hạ. Bốn phương tám hướng đồng hưởng hạnh phúc.

      Hoàn toàn văn
      melodyevil thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :