1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Cổ Đại] Đừng nói với ta chàng là ... phi tử - Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Ngoại truyện 1. Đàm Quân - Phương Niệm Vũ.

      Nguyệt Hoa Dạ Tuyết


      Ta tên là Đàm Quân, con trai duy nhất của phụ hoàng và mẫu thân. Năm ta lên tám tuổi, mẫu thân buộc phải để ta về cung, kế nghiệp phụ hoàng.

      Ngày được phụ hoàng sắc phong làm Thái tử, ta nhìn thấy ánh mắt tràn đầy mong chờ của – Tường Lam Trưởng công chúa; vẻ mặt gian manh của Huỳnh Thị lang và đôi mắt chứa đầy toan tính của Tư Thượng thư.

      Những tháng ngày sau đó quả thực rất khó chịu. Bọn quan lại xu nịnh ngừng, đám cung nữ đỏ mắt chờ mong. Tuy được phụ hoàng bảo hộ chu toàn, ta vẫn cảm thấy an lòng, nhất là khi lại nghĩ đến mẫu thân và tỷ tỷ.

      Ta phải lớn lên nhanh. Ta muốn rước mẫu thân và tỷ tỷ hồi cung.

      Đáng tiếc, dù có phòng trước phòng sau, ta vẫn thoát khỏi mưu của số kẻ nào đó.

      ...

      Lúc tỉnh lại, thấy mình nằm trong Toàn Băng động, bên cạnh là Trần Tướng quân luyện công, ta rất bất ngờ.

      Trần Tướng quân , Thái tử, người ngủ say ba năm. Người ngồi ngôi Hoàng đế kia chính là Công chúa – tỷ tỷ của người.

      Ta vô dụng quá. Tỷ tỷ là hoàng hoa khuê nữ, tuổi xuân chưa có ý trung nhân, vậy mà phải thay ta gánh vác giang sơn này.

      Dù sao cũng tỉnh lại rồi. Ta với Trần Tướng quân, ta muốn ra ngoài để giúp tỷ tỷ.

      Vẻ mặt của Trần Tướng quân vô cùng ái ngại. Dường như ông ấy có gì đó rất khó xử mà thể .

      “Điện hạ... Người... Cơ thể của người thiếu nguyên khí, tạm thời ở lại đây tĩnh dưỡng .”

      Thiếu nguyên khí? Gì chứ? Bổn Thái tử hùng tâm tráng chí, rốt cuộc lại thành thiếu nguyên khí?

      “Thái tử trúng phải thứ độc quá nặng. Tuy rằng cơ may sống sót, nhưng đổi lại... Long thể của người cũng trở nên yếu dần.”

      Ta cười khổ. thể nào... thể nào...

      Suốt những ngày sau đó, Trần Tướng quân giúp ta luyện công, lại khắp nơi trong động. Mỗi ngày mười lăm hàng tháng, ta phải bế quan tu luyện khoảng canh giờ. Vì để tránh người khác biết được bí mật thể , Trần Tướng quân đành với tỷ tỷ ta rằng, ta mắc phải “bệnh” trừng mắt...

      Giang sơn cẩm tú ngoài kia. Tỷ tỷ, tỷ thay đệ gánh vác thêm thời gian. Sau khi khỏe lại rồi, đệ nhất định đền bù cho tỷ gấp vạn lần...

      ...

      Ngày mười lăm hôm đó, tỷ tỷ lại đến thăm, đồng thời còn dẫn theo Thư Quý phi trở thành Thái hậu. Ta nằm im chiếc giường băng, nhúc nhích. Trần Tướng quân , đêm nay ta lại “bệnh”.

      Khi họ ra ngoài cả rồi, ta mới thở phào hơi nhõm. định mở mắt, chợt nghe có tiếng bước chân tiến vào.

      Quái lạ? Là ai thế nhỉ?

      Mùi hương ấy rất thơm, thơm đến mức khiến cả người ta sảng khoái.

      Nhưng mà... mùi hương ấy mỗi lúc gần. Gần quá... gần quá...

      Ta chịu nổi nữa rồi. Chủ nhân của mùi hương ấy là ai?...

      Trừng mắt nhìn đối phương, ta rốt cuộc cũng thấy dung mạo của nàng.

      Nàng đẹp quá, đẹp rực rỡ. Cả đời ta chưa từng thấy nữ nhân nào xinh đẹp như vậy. So với Thư Quý phi của phụ hoàng năm đó, vẻ đẹp của nàng phải gọi là hồng nhan họa thủy!

      Ta cố tình nhăn mặt để trêu nàng, đôi mắt vẫn trừng to để nhìn nàng. Nàng chỉ có hét lên tiếng lớn khi ta trưng ra dáng vẻ ấy. Sau đó...

      Sau đó, nàng trừng lớn mắt nhìn ta, săm soi khuôn mặt của ta...

      Nữ nhân, rốt cuộc tên nàng là gì?

      Nếu có ngày ta trở lại đế vị, ta nhất định phải phong nàng làm Hoàng hậu!

      “Phương Niệm Vũ... khụ khụ... chú ý thân phận của mình.”

      Là tiếng của tỷ tỷ.

      vậy, nàng ấy cũng thành phi tử rồi sao?

      Phương Niệm Vũ... Phương Niệm Vũ... Ta nhớ mãi cái tên này.

      ...

      Lãnh Du Hàn là vị Thần y cổ quái. Trần Tướng quân mời nổi , tỷ tỷ ta cũng làm bước được nửa bước vào hoàng cung, vậy mà Hoàng Nhan Đức phi lại có thể khiến lòng chữa trị cho ta.

      Sau vài tháng, cả người ta cảm thấy tràn trề sinh khí, mỗi khi vươn vai hít thở đều thấy rất khỏe.

      Ngày hôm nọ, Lãnh Du Hàn đưa cho ta bình thuốc, rằng uống vào chữa trị hoàn toàn độc tố còn sót lại. Ta nghe lời , nhắm mắt uống cạn hơi.

      Vừa mới uống xong, nữ nhân xinh đẹp ấy đột nhiên tìm tới. Tất nhiên là nàng ấy bò vào từ đường hầm.

      Ba vò rượu trước mắt thơm. Có vẻ như Phương Niệm Vũ buồn vì cái gì đó phải.

      “A Quân, hôm nay ngươi trừng mắt nữa à?”

      Phương Niệm Vũ rất to gan. Nàng ấy dám gọi tên húy của ta... Nhưng mà sao, người xinh đẹp như vậy, đáng như vậy, ta thể tha thứ.

      “Uống rượu với ta , A Quân. Hôm nay tâm trạng ta tốt lắm. A Tuyết bận việc, mấy người khác lo nam nhân của họ cả rồi. Rốt cuộc chỉ còn mình ngươi...”

      Ta cười khổ. Cầm lấy vò rượu trước mắt, ta uống hơi liền.

      Trong cơn say, Phương Niệm Vũ khóc... Hóa ra nàng ấy có nhiều nỗi khổ như vậy. Sinh ra trong thế gia, mẫu thân bị người khác khinh thường vì thể sinh con trai, phụ thân lại mất sớm. Vì để cuộc sống của mẫu thân có địa vị hơn trước, nàng ấy buộc phải tiến cung làm phi tử. Từ lúc được phong Phu nhân, cả nhà phú quý hơn trước, nhưng đổi lại, nhìn thấy những người khác lần lượt có nam nhân của mình, có hạnh phúc ngập tràn, nàng ấy lại buồn hơn.

      Ta bất giác kéo Phương Niệm Vũ vào lòng, lau những giọt nước mắt gò má nàng. Người ngọc say sưa nằm trong lòng ta, miệng nàng vẫn ngừng oán than về những con người trong thế gia độc ác. Ta thầm nghĩ, ở phương diện nào đó, ta vẫn may mắn hơn nàng.

      Nhưng mà... chuyện gì xảy ra thế này?

      Cả người ta nóng ran. Nữ nhân trước mắt cũng trở nên quyến rũ khác thường...

      ...

      Phương Niệm Vũ chạy đến tố cáo với tỷ tỷ ta. Ta cố ý làm gì cả, có thể đó là tác dụng phụ của thuốc mà Lãnh Du Hàn đưa cho ta.

      Ta chạy theo nàng, rối rít xin lỗi. Đổi lại, nàng đá cho ta cước. Đau đến chảy nước mắt, ta vẫn cầm cự để đuổi theo nàng.

      Dây dưa khoảng thời gian, rốt cuộc cũng có được nàng.

      Đêm động phòng hoa chúc, Lãnh Du Hàn đích thân đến chúc mừng, sau đó còn đưa cho ta lọ thuốc.

      “Long thể của Hoàng thượng vẫn chưa ổn. Uống hết lọ này tốt hơn.”

      Ta vô tình nhìn thấy sắc mặt đen đến thảm hại của Hoàng Nhan Đức phi – bây giờ là Lãnh phu nhân, nhưng rồi ta cũng để ý gì nhiều.

      Tối hôm đó, Phương Niệm Vũ bị ta “hành hạ” đến sống dở chết dở, bảy ngày sau mới xuống được giường.

      ...

      Hoàng hậu của ta, ta phải sắc lang mà!!!

      Nàng đừng trốn ta nữa, ta van nàng đó. Hằng đêm tịch mịch trong Càn Nhật cung, bảo sao ta chịu cho được?!

      Ta nghĩ đủ cách để bám theo nàng. Từ ôn tuyền cho đến Phượng Hòa cung, ở đâu có dấu chân ta.

      Dân gian được dịp hát câu hò nhảm nhí, “Đế Hậu nhất cước, Hậu Đế nhất trừng.”

      Sau đó ta dần hiểu ra, Phương Niệm Vũ từng mắng Lãnh Du Hàn lần. lần, đủ để Lãnh thần y “nhớ” nàng ấy đến suốt đời suốt kiếp.

      Khi mang thai long duệ hoàng thất, mỗi khi gặp Lãnh Du Hàn, Phương Niệm Vũ đều mắng xối xả, mắng để phát tiết giận dữ nhiều năm qua.

      ...

      Tỷ tỷ ta và Thừa tướng ở cùng nhau, thành thân mà lại động phòng.

      Mỗi khi ta hỏi vấn đề ấy, Thừa tướng trả lời rất sâu xa, “Có đôi khi, bỏ qua những thứ bất đắc dĩ mới có được hạnh phúc sau cùng.”

      ...

      “Xin Hoàng thượng nạp phi tần, khai chi tán diệp cho hoàng thất!”

      Bọn quan lại vẫn từ bỏ. Ta nhăn mặt, nhíu mày liên tục.

      Phương Niệm Vũ hổ danh là Hoàng hậu của ta. Nàng ấy sa sầm cả mặt, đùng đùng nổi giận, tiến vào thiên điện rồi mắng đám quan đại thần.

      “Các ngươi có còn tính người hay ? Bổn cung sống với mười năm ròng, mười năm mười bốn mặt con, suýt chút bổn cung còn là người nữa! Muốn dâng con cho tên cầm thú này à, các ngươi suy nghĩ kĩ lại hết cho ta!!!!”

      “Vả lại, trừ phi con các ngươi có thể đấu thắng bản cung, sinh được mười lăm đứa con liên tục ngừng nghỉ, bằng đừng nhiều nữa!”

      lần mất mặt, lần bị nàng mắng, vừa để phát tiết hết những nỗi giận trong lòng nàng, vừa để địa vị của nàng lung lay, tất cả đều xứng đáng!

      ...

      Đêm hôm đó, nàng cường ta.

      may, tỷ tỷ của ta nhìn thấy.

      Phương Niệm Vũ à, nàng đừng xấu hổ nữa mà... Tuy nàng mắng ta là sắc lang, nhưng nàng chưa bao giờ từ chối tình của ta, bỏ bê ta quá mười ngày.

      Ta nàng, Phương Niệm Vũ.

      ...

      Sau này, khi chúng ta đều già , Phương Niệm Vũ vẫn hay nhắc lại chuyện xưa. Mỗi khi như thế, nàng lại khiến ông già như ta phải chạy thục mạng.

      Nhan sắc phai tàn theo thời gian, nhưng ở nàng, nét đẹp của ngày ấy vẫn còn mãi. Từ lúc nàng tiến vào Toàn Băng động để trừng mắt với ta, ta nàng mất rồi.

      Gió xuân mang theo hương hoa ngọt ngào, lan tỏa khắp cả sơn trang. Nàng gục đầu vào lòng ta, chầm chậm thở chút hơi tàn của cuộc đời.

      “Thiếp phải là mẫu nghi thiên hạ tốt, lại càng phải là thê tử hiền lành. Vì sao chàng lại thiếp như vậy?”

      Ta nhìn nàng, nở nụ cười hiền hòa, “Nàng giống những nữ nhân khác. Tuy rằng nàng rất ham chơi, thích uống rượu, cá cược với người khác, nàng lại trọng tình trọng nghĩa, hiếu thuận với mẫu thân, thương tỷ muội, lúc nào cũng lo nghĩ đến mọi người, những lúc xảy ra chuyện khóc lóc, nàng rất kiên cường. Trong mắt mọi người, nàng là sư tử hung dữ, độc phụ đố kỵ, nhưng đối với ta... nàng mãi là nai hiền lành, dịu dàng nhất cõi đời này.”

      Phương Niệm Vũ chậm rãi nhắm mắt lại.

      Giữa đồi chè xanh mát, thơm lừng, ta tiễn nàng đoạn đường về với cát bụi.

      Phải. Nàng phải nữ nhân hoàn hảo, nhưng với ta mà , nàng chính là đóa hoa đẹp nhất thế gian này.

      Niệm Vũ Niệm Vũ...

      Cuối cùng nàng cũng tới đón ta. Hoàng hậu, nàng vẫn luôn chờ ta bên đá Tam Sinh. Để ta viết tên ta và nàng lên đá, kiếp sau, hai chúng ta lại được trùng phùng.
      TrâuAbby thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Ngoại truyện 2. Đông Phương – Đông Phương Trường Huân

      Nguyệt Hoa Dạ Tuyết


      Mùa gió lạnh vừa kết thúc, Đông Linh nghênh đón vị Hoàng tử thứ mười bốn chào đời.

      Huệ Quý phi vì sinh hạ Tiểu Hoàng tử khi tuổi tác cao, bệnh nặng rồi mất sớm. Thập tứ Hoàng tử được giao cho Hoàng hậu nuôi dưỡng. Kể từ đó, và Hoàng đế tại thân thiết với nhau như huynh đệ đồng mẫu, mặc dù tuổi tác giữa hai người cách nhau đến mười lăm tuổi.

      ...

      Từ , Hoàng huynh và ta thương nhau sâu sắc. Vì bảo vệ tính mạng cho ta giữa cuộc tranh đoạt quyền vị, huynh ấy đành phải đưa ta lên núi học võ, đợi khi ta mười lăm tuổi dùng kiệu lớn, long trọng đón ta hồi cung, phong ta làm Bảo Thân vương của thành Huyền Mặc.

      Năm đó, ta vô tình gặp được Nhị Hoàng tử trong Ngự hoa viên.

      Đứa đó kém ta mười tuổi, có đôi mắt sáng như sao, khuôn mặt bầu bĩnh đáng vô cùng. Cháu ruột của ta, lại là đứa con của biểu muội mà hoàng huynh ta thương hết mực, dĩ nhiên ta càng cưng chiều nó.

      Đưa nó cưỡi ngựa, dạy nó học võ, thi thoảng lại cho nó luyện tập cùng đám đệ tử, hy vọng ngày nó có thể cứng cáp, thay hoàng huynh gánh lấy giang sơn xã tắc.

      Hoàng huynh ta gọi nó là Đông Phương An. Đông Phương An rất chịu học. Hai người chúng ta rất thân thiết, so với hoàng huynh năm xưa, ta càng thân với nó hơn gấp bội.

      hôm, đất trời mù mịt trong màn mưa, ta dẫn nó ra ngoài luyện võ, may lúc về lại gặp phải cơn mưa to, đành trú lại trong lán ven rừng.

      Đêm đó rất tối, xung quanh lạnh đến cùng cực. Ta ôm chặt Đông Phương An vào lòng, trìu mến dỗ nó ngủ ngon. Nó rúc vào người ta, ôm lấy ta cứng ngắc.

      Nửa đêm, ta mơ hồ cảm thấy có nụ hôn ấm nóng rơi vào má mình.

      Thằng nhóc này, hôm nay còn giở trò chọc ghẹo hoàng thúc à?

      Ta mở mắt, đối mặt với khuôn mặt đáng của Đông Phương An, nhịn được mà hôn lại nó cái.

      Ngay lập tức, nó mở to mắt nhìn ta, ấp a ấp úng, “Hoàng thúc... người làm... người làm con ngại... ngại...”

      Ta cười vang, với nó, “Tiểu tử, mới có mười ba tuổi mà bày trò chọc ghẹo ta. Con coi chừng đó, hoàng thúc nhất định tìm tiểu nương tử nghịch ngợm thay con, có chịu ?”

      Nó lắc đầu nguầy nguậy, có vẻ như thích tí nào.

      Đông Phương An còn lắm. Sau đó, ta rời Đông Linh, tìm đến đế quốc cận kề để thương lượng về việc buôn bán giữa hai nước. Ta mất bốn năm, lúc quay trở về, tiểu tử dễ thương năm xưa còn nữa...

      Thay vào đó là công chúa – Đông Phương .

      Hoàng huynh , biểu muội ta vì quá thương tâm nên mất trí, sau khi tiểu hoàng tử bị bắt cóc, nàng ấy lầm tưởng con của Trầm Tướng quân là con ruột mình. Tất cả cũng từ lần hoàng huynh ta thích bé ấy quá, mang nó về cung chơi đùa chút.

      Đông Phương An...

      Tiểu tử ngốc nghếch, tiểu tử nghịch ngợm, tiểu tử có thể cùng ta dầm mưa đội gió, tiểu tử luôn luôn cưỡi ngựa cùng ta dặm đường thiên lý...

      Ta muốn chút nào. Ta muốn Đông Phương An trở thành Đông Phương .

      Mấy ngày liền, ta vào cung. Mặc kệ Hoàng huynh triệu kiến, biểu muội cho đòi, ta cũng vào, thậm chí còn lấy cớ bệnh nặng để khước từ.

      Đông Phương thành nghĩa nữ của hoàng huynh, ta là trưởng bối của nàng, làm sao có thể thoải mái như ngày xưa được nữa?

      Ta gặp nàng, nhất quyết gặp nàng. Ta muốn giữ mãi hình ảnh của tên nhóc lén hôn ta ngày đó trong lòng.

      Và rồi... Nàng đồng ý lời cầu thân của Đàm quốc.

      Dặm đường thiên lý năm xưa, gió mưa bão bùng ngừng nghỉ, bóng dáng ai an ủi ta những bước chân chốn sơn hà...

      Là ai cùng ta vượt qua những đêm mưa rừng ngừng nghỉ, là ai khiến ta quên những phút giây yếu lòng?

      Là nàng...

      ! Người ta thích phải là nàng! Ta chỉ người... Người đó là Đông Phương An!!!

      ! Đó càng là suy nghĩ nên có... Tại sao ta lại mong nàng là nam nhân chứ? Tại sao ta lại chối bỏ nàng... !

      Ta nàng, ta chỉ con người từng tồn tại bên trong nàng. Đông Phương An!

      Ngày nàng xuất giá, ta nhận lệnh tiễn nàng qua Đàm quốc. Nàng với ta câu nào, ta cũng lặng im, chôn giấu hình bóng người xưa trong lòng.

      Ở lại Đông Linh, nghe nàng được phong làm Thư Quý phi, rồi thành Thái hậu... Trái tim ta càng đau khôn xiết.

      Ta hiểu chính mình. Người ta thích là Đông Phương An... Ta Đông Phương , ta Đông Phương !

      Đông Phương An vốn là cấm kỵ trong lòng ta. Tội loạn luân lớn biết chừng nào... Suốt bao nhiêu năm, ta che giấu đau lòng. Những tưởng có thể yên bình trải qua hết thảy, nào ngờ “” lại là nữ nhi.

      Ta biết mình nên vui hay nên buồn. Ta có lỗi với hoàng huynh, có lỗi với cả biểu muội.

      Rốt cuộc cũng có ngày, hoàng huynh triệu kiến ta.

      “Con bé là nữ nhi ruột thịt của Trầm Tướng quân. Nếu đệ có cách để đưa nó danh chính ngôn thuận trở về, trẫm thành toàn cho đệ.”

      “Bao nhiêu năm qua, phải trẫm biết tình cảm đệ dành cho nó, càng phải biết nỗi khổ trong lòng của đệ, nhưng đau lòng, Yên nhi mất con, mất cả trí nhớ, trẫm đành nhìn nàng ấy khổ sở...”

      Cuối cùng ta cũng được giải thoát.

      Có lẽ, gặp lại nàng ấy, ta mới có câu trả lời cho chính mình.

      ...

      Đông Phương sà vào lòng ta, bằng giọng rất đanh đá, “Thúc thúc xấu! dám tương tư ta mấy năm ròng, vậy mà lại cho ta biết, hại ta khổ sở vô cùng! Lần này người đừng hòng thoát khỏi ta!”

      Nàng quả thực rất đẹp, đẹp hơn cả cái ngày làm Đông Phương An. Khi ta ra miệng câu này, nàng liền sa sầm mặt.

      “Tiểu Huân Huân... hóa ra chàng là tên sắc lang, ngay từ lúc ta còn ôm mộng tưởng, chẳng trách đêm đó chàng lại ôm ta chặt đến vậy!”

      Ta đỏ mặt. Nàng thể hơn chút à... Bên ngoài còn có đệ tử của ta đó.

      Bất thình lình, ngay lúc đó, toán quân ập vào Dịch quán, đòi tra tra xét xét, thậm chí còn đòi Thái hậu của bọn họ ra mặt.

      Thái hậu cao cao tại thượng của Đàm quốc ngồi trong lòng ta, ôm ôm vuốt vuốt cái mặt đến mức méo xẹo, thậm chí còn đòi hôn hôn cắn hít, trông rất ư là... Hoàng đế của Đàm quốc còn “thục nữ” hơn nàng ấy!

      Toán quân ấy bất chấp tất cả ập vào cửa. Ta kéo Đông Phương , úp mặt nàng vào trong ngực mình, sau đó hét lớn với bọn chúng, “Đây là tình nhân của ta, Trầm Lục , phải Thái hậu gì cả! Ta ôm tình nhân của ta đến lượt các ngươi khuyên can à?”

      “Còn nữa, về với Trưởng Công chúa, bổn vương ôm ấp, hôn môi tình nhân của mình, bà ta nhúng tay vào làm gì? Chẳng lẽ bổn vương muốn nàng ấy chút, bà ấy liền muốn rình mò, coi chút để bẩm báo lên Hoàng thượng? Thứ lỗi cho bổn vương, bổn vương rảnh!”

      Khi bọn chúng rời khỏi, ta thấy khóe mắt Đông Phương tràn đầy ngưỡng mộ...

      Vì nàng, ta nguyện hy sinh hết thảy, chết cũng từ.

      Trang Uyển Như dám bắt cóc nàng, ta liền giăng bẫy, khiến nó thân tàn ma dại, sống bằng chết!

      Ta tiếc bất kỳ thứ gì cả để có được nàng.

      Hoàng đế Đàm quốc thay ta sắp xếp. Vào ngày Thái hậu băng hà, nàng xuất cung, chạy đến Dịch quán của ta mà hô lớn hai chữ vạn tuế.

      là hết !

      Những ngày sau đó tuyệt vời. Nàng lại cùng ta rong ruổi muôn dặm đường dài, băng đèo vượt suối, du sơn ngoạn thủy. Đêm mưa dài ôm nhau ngủ giữa rừng hoang, ngày nắng đẹp lại cùng nhau dạo khắp triền đồi.

      Thấm thoắt cũng đến ngày Hoàng đế “thực ” tỉnh lại. Hiền Liên công chúa lộ diện, ra mặt nhận nàng là biểu tỷ. Nàng được phong làm Quận chúa, ta liền cầu thân với nàng. Cuối cùng ước nguyện của hai chúng ta cũng thành .

      Nhưng mà...

      Hiền Liên công chúa, Phương Hoàng hậu, Lãnh Phu nhân, ... các người sao mà đáng quá vậy?

      chỉ tặng ta xuân cung đồ, thậm chí còn giả làm tân nương, khiến ta tức đến suýt hộc máu.

      Phu thê người ta đồng phòng, mỗi kẻ tìm lỗ chó để núp, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cho .

      Ta quát to, chửi rủa cả đám rảnh rỗi, sau đó hạ mê tình hương cho ai đó “bày chuyện”.

      Rất nhiều năm về sau, mỗi khi nhắc tới chuyện cũ, Hiền Liên công chúa Đàm Tịch Tuyết đều lôi ta ra mắng nhiếc, cái gì mà đêm động phòng của mình lo, còn bắt nàng ta động phòng...

      Ai bảo lắm chuyện?!

      Đều già cả rồi, Đông Phương – nàng vẫn cùng ta khắp non sông núi bể, bước qua muôn dặm trùng khơi. Mặc cho biển hóa nương dâu, núi cao rồi lại thành biển rộng, nàng vẫn nắm tay ta, bước hết quãng đời còn lại.

      Rốt cuộc cũng có ngày, hai chúng ta tựa đầu vào nhau bên triền đồi thơm ngát hương chè, khẽ ngân nga câu hát cuối cùng của buổi chiều tà, rồi sau đó lặng lẽ nhắm mắt, thiếp vĩnh viễn giữa đất trời rộng lớn...
      TrâuAbby thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 15. Lãnh Du Hàn – Hoàng Nhan Ly Ly

      Nguyệt Hoa Dạ Tuyết


      Nếu có ai hỏi về người quan trọng nhất trong cuộc đời ta, ta đáp rằng: Người đầu tiên chính là sư phụ, người cuối cùng chính là phu nhân ta – Tiểu Ly.

      Ta lớn lên ở trong Vương phủ của hoàng thất Đông Linh. Sư phụ , người nhặt ta về từ cánh rừng hoang giáp biên giới Đàm quốc.

      Hằng ngày, ta chăm chỉ luyện võ cùng sư phụ. Sư phụ dẫn ta rong ruổi khắp nơi, có nơi nào mà sư đồ ta chưa từng ghé qua. Đồng hành cùng chúng ta còn có Nhị Hoàng tử của Đông Linh – Đông Phương An.

      Ta xem như huynh đệ tốt của mình. kể cho ta nghe, biểu tỷ của là nữ nhân xinh đẹp biết nhường nào.

      Phải. Biểu tỷ của chính là Trường Dương Quận chúa – Hoàng Nhan Ly Ly.

      Ta để tâm tới nữ nhân. Thứ ta say mê là võ học và y thuật, độc thuật.

      Bẵng thời gian, ta cùng sư phụ qua Đàm quốc có việc. Sư phụ là Bảo Thân vương, người có rất nhiều công vụ phải làm, thể dạy ta học võ như trước. Ta ngao du giang hồ, khắp non sông núi bể, học được ít y thuật, gặp gỡ ít vị tiền bối.

      Năm hai mươi ba tuổi, ta có trong tay rất nhiều kinh nghiệm về việc chữa trị. Kiếm được chút tiền, ta mua sơn cốc, phát triển thế lực giang hồ, thu nhận đệ tử, tiếp tục nối bước sư phụ của mình.

      Ai nấy đều gọi ta là Lãnh Thần y, Lãnh Cốc chủ, Lãnh Thiếu hiệp.

      hùng khắp võ lâm quen biết ta. Thấy ta đơn nhiều năm, bọn họ ngỏ ý gả nữ nhi, muội muội, mai mối đủ cả.

      Ta từ chối, thậm chí chẳng thèm tiếp khách nhiều ngày liền. Sau đó, viện lý do rằng mình phải bế quan tu luyện, ta mang mặt nạ bằng bạc vào, tiếp tục cuộc sống của Trầm Nguyệt độc nhân rồi xuất cốc.

      Y độc song tuyệt, ta rất thỏa mãn. Võ công cao cường, ta sợ ai hết. Có núi có nhà, ta chẳng còn gì để lo cho tuổi già tuổi mình. Đệ tử giỏi giang, thử hỏi khắp thiên hạ này có ai được tiêu sái như ta?

      Cho tới ngày, ta tình cờ gặp lại sư phụ và ai đó phố.

      Sư phụ giới thiệu với ta, người đó là Đông Phương An năm xưa, bây giờ là Thái hậu Đàm quốc, tình nhân của sư phụ.

      Suýt chút nữa ta hét ầm lên tiếng.

      Đông Phương An, phải gọi là Đông Phương mới đúng. Vừa nhìn thấy ta, nàng liền nhào lên bá cổ, ôm vai. Sư phụ ho khụ vài tiếng, nàng mới chịu buông ta ra, sau đó còn trách sư phụ ta ghen tuông giữa đường...

      Sư phụ, đừng với con rằng nàng ta là Vương phi tương lai nhá ~~~

      Sau hồi hàn huyên chuyện cũ, nghe ta là Lãnh thần y giang hồ, Đông Phương hỏi ta về chuyện chữa bệnh cho Thái tử.

      ra chuyện này rất dài... Thái tử bệnh nặng, công chúa giả làm Hoàng đế.

      Dù gì cũng là bằng hữu lúc xưa, lẽ ra ta nên nhận lời mới phải. Nhưng hiểu sao, nhìn cảnh hai người trước mặt tình chàng ý thiếp, ta cảm thấy khó chịu cách kỳ lạ.

      Đánh mắt ra ngoài cửa sổ, lại vô tình phát cặp tình nhân âu yếm. Chàng mua đậu hũ nóng bên đường, dịu dàng đút cho nàng ăn.

      Bọn họ trêu tức kẻ đơn như ta sao?

      Ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, ta lại thấy cặp sát thủ âu yếm những thanh xà ngang.

      Tối hôm nay, coi như ta lộn chỗ, nhầm đường.

      Tâm trạng tốt, ta đáp gọn chữ: , sau đó bước thẳng ra ngoài.

      Ngày kế tiếp, sư thúc Trần Trọng Khang lại tìm tới ta, cùng ông ấy còn có nữ nhân khác.

      ra là công chúa đích thân tới cầu. Ta định đồng ý, nào ngờ phát nam nhân trốn sau bụi trúc theo dõi.

      Ta còn lạ gì . Thừa tướng Chu Dật Ninh... văn võ song toàn, từng đấu thắng ta ba hiệp trong đại hội võ lâm năm năm trước.

      Nhóc con, năm đó ngươi khiến ta mất mặt trước quần hùng, vì chiến thắng mà ngại cắt dây đai của ta!!!!

      Thừa tướng mà lại theo dõi, núp núp, là sợ ta báo thù, hai là... hình như với vị công chúa này có gian tình, bằng cũng chẳng rảnh để chơi trò trốn tìm như vậy.

      Do đó, ta !

      Ta là người như vậy đó. Thù chưa trả, nữ nhân chưa có. Các ngươi dám vượt ta, coi như các ngươi trả giá!

      ...

      chiều hạ mát, ta dọc bờ sông Tần Hà. Gió mát trời trong, cuộc sống tiêu sái là đây.

      Cách đó xa, nương xinh đẹp ngồi nghịch nước. Nhìn thấy ta, nàng mỉm cười hiền hòa.

      Ta rất tò mò. Nữ nhân rốt cuộc là người thế nào mà ngay cả sư phụ, sát thủ giang hồ cũng phải mê đắm?

      Nàng đẹp. Nhưng người đẹp ta nhìn thấy ít.

      Nàng tinh nghịch, đáng . Tha cho ta . Đông Phương nghịch ngợm, quậy đến mức sư phụ ta muốn khóc ròng, lỡ nàng cũng giống nàng ta ta biết phải làm sao?

      Nàng hiền hậu. Bỏ. Ta ghét người vâng vâng dạ dạ, nhàm chán.

      Bất thình lình, nàng trượt chân ngã xuống nước. Ta vội vã chạy đến cứu nàng.

      Nước văng tung tóe, ướt đẫm cả tóc lẫn người của ta, của nàng. Nàng nở nụ cười, đẹp đến hồn mê phách lạc.

      Ngay sau đó, ta ngất , còn biết trời trăng mây gió gì nữa.

      ...

      Mở mắt ra, ta phát mình nằm ở giường. Cả người cứng ngắc, thể cử động, ngay cả cũng được.

      Nàng dịu dàng bước đến bên ta. Nụ cười đẹp đến mê hồn, dung nhan rạng rỡ khuynh thành. Thần thái cao ngạo, tràn đầy khí chất. Nàng là tiên nữ hạ phàm ư?

      phải... phải... Nàng là nữ, nữ có hai.

      thể ngờ có ngày ta lại bại trong tay của nàng.

      ...

      “Ngoan~~~ Ngoan~~~”

      Nàng ngậm kẹo hồ lô trong miệng, ăn đến ngon lành. Bỏ đói ta ngày, nàng vui lắm sao?

      Viên kẹo được đưa tới miệng ta. Nàng lại dùng cách người mẹ dỗ con để...

      “Ngoan nha~~~ Tiểu Lãnh, há miệng ra nào... ăn à, để ta mớm cho ngươi ăn nhé.”

      Cứu ta với! Cứu ta với!

      Nàng cho ta ăn, thậm chí còn véo, kéo căng hai má ta ra.

      “Da dày, thịt béo như vậy, đói thêm ngày cũng chẳng sao.”

      Nàng gỡ mặt nạ của ta ra, rốt cuộc nàng muốn làm gì?

      “Ngươi biết cái này là gì ? lọ Vĩnh Tiếu đáng giá ngàn vàng... Ta lo ngươi đói bụng, nên chuẩn bị cái này cho ngươi.”

      xong, nàng đổ sạch thứ đó vào họng ta.

      Trời ạ, ai cứu ta với!!! Ai cứu ta với!!!

      Nàng... nữ! nữ!!!!

      Ta thể nào... thể nào nín cười được!!!

      Đúng lúc đó, nàng mở cửa tung ra.

      Lại thêm nữ nhân khác bước vào. Ta ở trong bộ dạng gì thế này? Cả người cứng đờ ở giường, miệng cười ha ha dứt.

      Nữ nhân kia ôm bụng cười ngặt nghẽo, sau đó chỉ vào mặt ta mà mắng.

      “Đồ nam nhân kiêu ngạo xấu xa! Thái hậu mở miệng, Tướng quân mở miệng, Thân vương mở miệng, đến cả Hoàng đế mở miệng ngươi cũng thèm giúp! Ngươi có phải người hay vậy?!”

      uổng công ta tới Túy Hồng lầu nghe trộm bữa. Hóa ra ngươi cổ quái thành thói, ỷ mình có tài làm ra vẻ à? Đừng có mà mơ! Ngươi có sơn cốc, vẫn bằng sư phụ ngươi có cả vương phủ! Ngươi có võ công, sư phụ ngươi hơn ngươi rất rất nhiều!”

      Đừng có mơ! Ông đây còn y độc song tuyệt!

      “Còn nữa, ngươi cho rằng mình y độc song tuyệt, nhưng ngươi đừng quên, Ly tỷ tỷ mới là người khiến ngươi bại trận!”

      Suýt chút nữa ta quên mất chuyện này... Nàng hạ thứ gì lên người ta? Tại sao ta phát ? Tại sao ta cảm thấy gì cả?

      “Vũ nhi, muội về trước . Chuyện ở đây cứ để tỷ lo. với A Tuyết, tháng sau, tỷ cho muội ấy câu trả lời.”

      ...

      Đến tối, độc trong người tan , ta vươn vai đứng dậy, phát nàng còn ở trong phòng.

      Dưới trăng, thiếu nữ xinh đẹp múa điệu Nghê Thường.

      Nàng phải nữ, lần này ta khẳng định, nàng chính là tiên nữ.

      “Nàng trêu đùa ta nữa sao?”

      Nàng cười rất , “Ta chỉ là thay A Tuyết trút giận. Trút giận xong rồi chẳng còn gì. Vả lại... ta phải là đối thủ của chàng.”

      “Vậy vì sao nàng rời ? Nàng mình phải đối thủ của ta kia mà?”

      “Bởi vì...”

      Bất thình lình, nàng nhìn sâu vào mắt ta. Đôi mắt nàng chứa chờ mong xen lẫn tức giận.

      “Ta cam tâm. Lãnh Du Hàn, ta hỏi chàng, chàng có từng thích ta chút nào ?”

      Ta ngớ người ra.

      “Ta thích chàng hơn mười năm ròng, chàng cũng bỏ ta hơn mười năm ròng, chưa lần nào chàng ngoái lại nhìn ta.”

      “Ta chính là Trường Dương Quận chúa. Sức khỏe của ta tốt, ta mới học võ công. sợ hãi trong lòng ta quá lớn, ta thể học y thuật. Thứ duy nhất ta học được chính là độc thuật. Ta dốc lòng hơn mười năm, rốt cuộc cũng đánh bại chàng ngày hôm nay.”

      “Mỗi lần ta tặng chàng cái gì, chàng đều nhận. Ta viết thư bày tỏ chàng cũng chẳng hồi . Trong mắt chàng, ta là nữ nhân tầm thường đến thế sao?”

      Ta... ta...

      Đúng là Đông Phương từng kể với ta về nàng, nhưng ta quá ham mê học võ. lá thư, ta còn chẳng thèm động tới. Vừa thấy đồ nàng sai người mang đến, ta liền sợ bị ràng buộc trong phủ Quận chúa, cho nên...

      Ta quen sống tiêu dao tự tại, chẳng hề muốn trở thành Quận mã hay Phò mã gì cả.

      “Quận chúa... ra... ra... ta cũng biết. Cảm giác thích người... ta chưa từng trải qua... Quận chúa thứ lỗi. Năm đó là ta sai, để ý tới nàng, nhưng mà ta... ta... ta có thích nàng... cũng có ghét nàng... chỉ là... ta muốn cả đời mình ở trong phủ.”

      “Được! Vậy ta theo chàng, theo đến tận chân trời góc bể, cho đến khi nào chàng ta mới thôi!”

      câu của nàng khiến ta lạc lối cả cuộc đời.

      Ban đầu, ta vẫn cảm thấy quen. Ở trấn này, dường như có ai tò mò hỏi về thân phận của ta và nàng. Ta bỏ mặt nạ, sống cùng nàng như hai người bằng hữu kề cận nhau sớm tối.

      Ta luyện võ, nàng đánh đàn. Ta chơi cờ, nàng họa tranh. Ta luyện độc, nàng hỗ trợ.

      Mấy ngày sau, ta nhận ra mình thể sống thiếu nàng. Ngôi nhà tràn đầy hơi ấm của người con , ngôi nhà bình yên vì có nàng.

      ngày, ta nhìn nàng bằng ánh mắt khác. Lưu luyến, thương, còn có chút ghen tuông khi thấy nàng cười với gã hàng xóm.

      Đêm ấy, lần đầu tiên ta muốn nàng.

      ngọt ngào khiến ta thỏa mãn nguôi. Ta thấy mình trở thành nam nhân thực thụ khi ở cạnh nàng. Có thể nàng, bảo vệ nàng, hận thể chết vì nàng.

      Và rồi... ta đáp ứng nàng chữa bệnh cho Thái tử.

      Kèm theo đó, ta buộc “hoàng đế” phải gả nàng cho ta. Ta sắp điên lên rồi...

      Sau khi biết nàng là Đức phi của Đàm quốc, máu nóng tưởng như tràn khắp mặt ta.

      Tường Lam Trưởng công chúa và Hinh phi liên thủ hãm hại tỷ muội của nàng, ta và nàng phối hợp từ trong bóng tối, đánh trận sống mái với đám người độc ác.

      Có điều, tuy nàng, tuy được nàng cảm hóa chút về kiêu ngạo, ta vẫn còn thù dai lắm.

      Lúc chữa bệnh cho Thái tử, ta lén đưa cho lọ thuốc bí truyền, vì ta biết nữ nhân mắng chửi ta ngày đó trốn trong Toàn Băng động.

      Ngày đại hôn của Hoàng đế – Thái tử thực , ta tặng lọ Vô Hạn Tình. Nữ nhân kia càng điên tiết, ta càng thỏa mãn!

      Dám đụng tới ta, dù chỉ câu chửi mắng cũng chỉ có nước chết!

      Có lẽ vì biết lợi hại của ta, Chu Dật Ninh ngừng lén tìm ta, than khóc tới cùng cực. Ta cười đến sảng khoái.

      Đại hôn của sư phụ, dù gì cũng thể thất lễ, tặng mê dược được tặng xuân cung đồ.

      Sư phụ, đừng trách đồ nhi! Có trách trách ngày đó, hai người khiến đồ nhi buồn nôn kịp...!!!

      Tóm lại , Lãnh Du Hàn ta vẫn là kẻ lợi hại nhất!

      ...

      “Ly Ly, năm ấy nàng cũng chắc chắn, vì sao nàng vẫn tin ta nàng?”

      Ta thừa nhận, dù già rồi ta vẫn còn có chút kiêu ngạo. Nàng đấm mạnh vào cái lưng khòm của ta cái, giọng hậm hực.

      “Có cần thiếp ra hết ? Đồ đầu gỗ!”

      “Thiếp tin. Thiếp cao quý, thiếp xinh đẹp, thiếp lại là người duy nhất, chỉ sau hoàng thúc đánh bại được chàng. Chàng thiếp được mới lạ!”

      Ta bật cười, ôm chặt nàng vào lòng.

      Ly Ly, đời này có nàng tốt.

      Cảm ơn nàng khiến ta hiểu tình là gì.

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 17. Tiểu Sam Tử - Đàm Thế Hưng

      Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
      “Vương gia! Hoàng thượng phái người tới hỏi, khi nào Vương gia mang thần cung tới?”

      Ta ngẫm nghĩ hồi. Hoàng huynh vội quá, mới có sáu tháng, thần cung đâu có dễ tìm?

      “Báo lại cho nội giám, ta cần thêm tháng nữa.”

      ...

      Ta nhớ mẫu thân. Lúc phụ vương và mẫu thân qua đời, ta mắc bệnh rất nặng, sau đó đầu óc mụ mị cả .

      Tường Lam và biểu muội ưa ta. Mỗi khi Hoàng bá bá mở yến tiệc, thân là Thân vương kế thừa, ta buộc phải vào tham dự, hai người họ liền ngừng châm chọc ta.

      Năm ta lên mười lăm, mười sáu gì ấy ta cũng chẳng nhớ, trong thế giới của ta có thêm Hoàng huynh. Huynh ấy là con trai duy nhất của Hoàng bá bá, vừa thông minh lại vừa rất thương ta, mỗi khi có đồ ngon đều tìm tới phủ, thậm chí còn dẫn ta khắp hoàng cung, chỉ cho ta biết rất nhiều điều. Ta cùng huynh ấy học võ, văn thơ. Hoàng huynh thường với ta, “Nếu đệ có thể nhìn thấu lòng người hơn nữa tốt quá.”

      Huynh ấy đúng. Có đôi lúc, ta thực rất ngây thơ.

      Biểu muội Hà Dĩnh Mai lúc nào cũng lớn tiếng mắng ta là đồ óc heo. Ta nhịn... Ta là đứa có phụ thân, mẫu thân. Ta nhịn... Mỗi khi đêm về, ta lại trốn trong chăn rồi khóc. Hoàng huynh , nam nhi tuyệt đối được để rơi nước mắt trước mặt người khác.

      Và rồi, biết vì sao hoàng huynh biết được, huynh ấy cho mời Tường Lam trưởng công chúa vào cung đối chất, trước mặt mọi người mắng cho Quận chúa biểu muội trận, cái gì mà... Quận chúa nhoi dám dè bỉu Thân vương, tội đáng muôn chết.

      Ta hiểu. Hoàng huynh thường ngày rất trầm tĩnh, lúc nào cũng thầm đề phòng người khác, dễ bứt dây động rừng, vì sao hôm nay huynh ấy lại lớn gan như vậy?

      Chuyện đó rồi cũng qua . Ba năm sau, Hoàng bá bá băng hà, hoành huynh đăng cơ, trở thành Tân đế của Đàm quốc.

      Huynh ấy ban thưởng cho phủ ta rất nhiều thứ. Vàng bạc, lụa là, ta nhìn cả đống lễ vật trước mắt mà ngán ngẩm. Hoàng huynh à, huynh quan tâm đệ là đủ rồi, cần gì phải khách sáo như vậy?

      Mấy tháng sau, hoàng huynh bảo ta tìm cho huynh ấy cây cung thần.

      Đường xa vạn dặm, hiểm trở khôn cùng. Cũng may ta có võ công, nếu chẳng còn toàn mạng trở về.

      Trương Tướng quân tới phủ ta chơi. nhìn khắp phủ lượt rồi hỏi, “Vương gia, chỗ ngài có nữ nhân à?”

      Ta đáp gọn, “Nữ nhân... có.”

      Đột nhiên nhớ tới khuôn mặt đáng sợ của lẫn vẻ châm chọc của biểu muội, ta càng đâm ra sợ hai tiếng “nữ nhân”.

      Trương Tướng quân thở dài, lắc đầu, “Vương gia, bên ngoài sớm đồn ầm lên rằng người... người.. đoạn tụ.”

      Ta phụt hết trà từ trong miệng ra ngoài.

      dạo, hoàng huynh từng hỏi ta về đại của mình. Ta thấy huynh ấy rảnh rỗi vô cùng, sống an nhàn quá tốt rồi, còn bảo ta làm đại như huynh ấy ta mệt chết chứ chẳng chơi. Cho nên, ta mới đáp trả lại, “Đệ thấy huynh làm đại ở triều chính mệt lắm rồi, đệ muốn bị dính vào đâu.”

      Kết quả, ta bị huynh ấy cốc đầu cái đau.

      ...

      ngày kia, ta đến tẩm cung Hoàng đế để đưa thần cung cho hoàng huynh. Tên nội giám bên ngoài đột nhiên ngăn ta lại, sắc mặt có chút xám xịt.

      “Vương gia, người ... thể vào...”

      Ta bất giác cảm thấy lo lắng. quan tâm tới nữa, ta đạp cửa xông vào.
      Tiếng cười vang rộn khắp cung. Dưới bóng cây đào, dáng người của tiểu thái giám xông tới, khuôn mặt rạng rỡ nét cười tươi tắn...

      Rầm!!!

      Ta kịp định thần, nhào tới, đè lên người ta.

      ...

      Ta phải kẻ đoạn tụ, ta thích “nữ nhân”, nhưng ta thái giám.

      Tiểu Sam Tử bằng tuổi ta, dáng vẻ rất đáng . Tuy rằng có chút hung dữ, nhưng ta thể phủ nhận rằng rất quan tâm ta, quan tâm ta hơn cả hoàng huynh.

      Ta trực tiếp dùng khinh công để phi vào hoàng cung. Mỗi buổi tối, hẹn ta dưới gốc hoa lê trong cung Thượng Nguyệt phía Đông Tử Cấm Thành. Nơi đó rất vắng người, lại hiếm kẻ canh gác...

      Lần đầu gặp mặt, Tiểu Sam Tử đánh ta trận tơi bời, bảo ta phá hỏng mặt mũi của . Ta gân cổ cãi lại, là nhào vào ta trước, ta mới tiện tay ôm thôi mà!

      Lần thứ hai gặp mặt, Tiểu Sam Tử hẹn ta uống rượu, múa kiếm. vỗ tay khen ta giỏi, sau đó còn tỷ thí với ta, kẻ nào thắng được uống rượu trước. tuyệt vời!

      Lần thứ ba gặp mặt, Tiểu Sam Tử bảo ta làm cho bài thơ với tựa đề là Gió xuân. Ta suy nghĩ rồi viết ngay tức khắc. Ánh mắt nhìn ta vô cùng ngưỡng mộ!

      Hai người chúng ta cứ gặp mặt nhau như vậy, thấm thoắt mà gần năm ròng...

      Những lúc Hoàng huynh bận việc, Tiểu Sam Tử thường rủ ta ra ngoài. Khi ấy, rất thích mặc y phục của nữ nhân. Kỳ lạ là, mặc vào rất giống nữ nhân, thậm chí còn đáng vô cùng.

      Và rồi đêm hôm ấy, đột nhiên hỏi ta có thích . Ta gật đầu, rồi lại lắc đầu.

      “Ta rất... rất là thích ngươi, nhưng ngươi với ta... ngươi với ta thể...”

      Tiểu Sam Tử cười nhạt, “Ngươi đúng là đồ ngốc! Chẳng trách biểu muội ngươi luôn chê bai ngươi!”

      chạm vào nỗi đau của ta. Ta uất quá mới cãi lại, “Phải! Ta là đồ đần độn ngu ngốc, ta là đứa ngu si dốt nát! Ngươi cần phải châm chọc ta! Tiểu Sam Tử, ta thừa nhận ta thích ngươi, tuy hai chúng ta thể cùng chỗ, nhưng ít nhất ngươi và ta đối tốt với nhau cả cuộc đời. Ta cần nữ nhân, ta chỉ thái giám. Nhưng ngươi lại chê bai ta... Hóa ra ngươi cũng giống nữ nhân vậy!!! Tiểu Sam Tử, ta muốn gặp ngươi nữa!”

      ...

      Suốt mấy hôm sau, ta và tránh mặt nhau triệt để. lạnh lùng, ta lơ đãng...

      Trong lòng ta rất khó chịu. gặp được , ta liền nhớ nhung...

      Khi nhìn thấy ngồi dưới gốc hoa lê uống rượu, cả người mặc y phục nữ nhân, ta lại cảm thấy đau lòng. Áo mỏng như vậy, có lạnh ? Mặt đỏ hết cả rồi, có bị bệnh ?

      Ta vội vàng chạy tới, giật lấy bình rượu trong tay , hét toáng lên với nhiều. cười gian tà với ta, còn nhào tới ôm ta. ... Tiểu Sam Tử, ngươi là thái giám, ta và ngươi thể...

      Ta bị đè xuống sân. Bãi cỏ thơm mềm cũng bị chân đạp nát, y phục của ta cũng bị lột bỏ. muốn gì ở ta?

      kỳ lạ làm sao, dường như có luồng sức mạnh dâng tràn trong người. Ta lập tức đè xuống dưới thân, hôn sâu ~~~
      Những chuyện sau đó ta dám kể ra.

      Hai tháng sau, lén lút cho ta biết, có mang con của ta rồi.

      Ta mừng đến phát điên lên. Hóa ra thái giám cũng biết sinh con.

      Trong dịp tình cờ, ta thẳng với hoàng huynh về những gì mà mình mong muốn. Hoàng huynh nghe xong trợn mắt, lập tức bảo Tiểu Sam Tử thay đổi y phục, dọn đồ qua Vương phủ ở.

      Kế đó, ta bị hoàng huynh giáo huấn trận...

      Hóa ra, Tiểu Sam Tử là nữ nhân, phải thái giám ~~~

      Nàng ấy là Vương phi của ta, Vương phi ta nhất đời ~~~

      ...

      "Nương tử, vì sao nàng lại chọn ta?"

      "Bởi vì trừ chàng ra, chẳng có kẻ nào to gan hơn nữa!"

      "Còn có Trương Tướng quân mà?"

      "Tên đó hả? Dẹp . Nếu phải và Tuyền tỷ là thanh mai trúc mã, ta đố dám có cái gan đó!"

      "Ý của nàng là, ta rất dũng cảm, đúng ?"

      " phải... Ý ta là, chàng rất có khí phách!"

      "Ta biết nương tử là nhất mà!"
      melodyevil thích bài này.

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 18 Ta là Hằng Nga, nàng là Hậu Nghệ(1)

      Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

      Từ lúc rời khỏi đồi trà, trở về kinh thành học tập, Chu Dật Ninh chưa từng quên tiểu nương đó.

      thích đùa nghịch cùng nàng, cướp lá trà trong tay nàng, sau đó nhìn khuôn mặt trắng trẻo đỏ lên vì giận của nàng, lè lưỡi trêu chọc nàng.

      Phụ thân , sau khi thành tài, con muốn thế nào như thế đó.

      Vì vậy, dốc sức, nỗ lực học hành, trở thành Thái phó trẻ nhất của Đàm quốc từ trước tới giờ.

      Cùng Thái tử bàn luận chuyện triều chính, thi thoảng lại nhìn trăng rồi nhớ tới đồi trà thuở ấu thơ, trong lòng lúc nào ngưng nỗi nhớ tiểu nương đó...

      ngày nọ, Thái tử đột ngột ngã bệnh. kịp trở tay... Giang sơn lung lay, vận mệnh xoay vần. Hoàng thượng chỉ có người con trai duy nhất là Thái tử, nếu Thái tử mãi tỉnh dậy, chẳng thể đăng cơ Tân đế, ổn định triều chính, sao có thể danh chính ngôn thuận tìm nàng?

      Lúc đó, biết Thái tử là đệ đệ ruột của nàng.

      ngày, Trần Tướng quân , Thái tử khỏe lại rồi. mừng như điên, vội vàng chạy vào cung thăm bằng hữu. Vừa gặp mặt, vội nhào tới ôm Thái tử. Điều kỳ lạ là Thái tử vốn thân thiết với như huynh đệ lại đột ngột đẩy ra, sau đó còn đỏ mặt cách kỳ quái...

      “Ngươi... ngươi là tên nào? Sao lại dám mạo phạm bổn Thái tử?”

      Cái tên này, bệnh trận liền mất trí à? theo thói quen vỗ vai Thái tử mạnh, , “A Quân ơi là A Quân, ngay cả bằng hữu như ta mà ngươi cũng dám quên?”

      Đúng lúc đó, Hoàng thượng và Trần Tướng quân bước vào. hỏi ngay, “Tướng quân, Thái tử vẫn chưa khỏi bệnh sao?”

      đúng là được sủng ái quá mà muốn đâm đầu vào chỗ chết mà.

      Đêm hôm đó, Trần Tướng quân lén cho biết... “Thái tử” là con , là con , tỷ tỷ song sinh của Thái tử .

      Chu Dật Ninh sửng sốt.

      đọc ít thoại bản, thỉnh thoảng ra phố ghé qua tào lao vài câu với mấy người diễn kịch. Cái gọi là nữ phẫn nam trang, lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy...

      ... Nhất quyết ! Trong lòng chỉ có tiểu nương kia thôi, tuyệt đối thể dung nạp thêm ai khác!

      Trần Tướng quân còn , ông ta để đồ đệ mình là Tiểu Sam Tử bảo vệ “Thái tử”.

      Bản thân là Thái phó, Chu Dật Ninh có trách nhiệm dạy “Thái tử” học hành. Nhưng “Thái tử” này quá quắt, trộm gà nướng dùng chiêu đau bụng, ngày qua tháng nọ hành hạ đau cả đầu.

      hôm, dạo trong Ngự Hoa viên. Thói quen cũ thích nghe chuyện phiếm, nấp dưới bờ tường, vô tình nghe được hai chủ tử kia trò chuyện.

      “Tên Thái phó chết tiệt đó đúng là phiền phức, so ra còn phiền phức hơn cả tên nhóc năm xưa từng trộm trà trong tay ta!”

      “Tên nhóc đó ấy hả? Về kinh thành học rồi. Cũng tốt, bớt kẻ phá phách, tuy rằng cũng buồn nhưng lại đỡ mệt.”

      là kẻ đáng chết nhất thế gian này! Miệng huyên thuyên, chân chạy thoăn thoắt, ngày, Hoa Tịch Tuyết ta đánh trận người ra người, ma ra ma!”

      Giây phút đó, nhận ra “Thái tử” là nương mình thầm thương trộm nhớ. Càng để ý, nàng đúng là có nét giống. Nghịch ngợm, lười học, thích chơi, ăn trộm đồ ngon... tật xấu sao kể xiết.

      Năm lên mười tám, Hoàng thượng phong cho tên hồ ly như làm Thừa tướng. Ở trong phủ rộng rãi, toàn là đàn ông con trai, hiếm lắm mới có nãi nương mãi cũng chán, bắt đầu mặt dày vào cung. Khi lấy cớ công vụ bận rộn, lúc lại cố tình kéo dài cái chủ đề ở mãi đâu với “Thái tử”, sau đó lại hứng chí mấy câu “Quan quan thư cưu... Quân tử hảo cầu...”

      Giảng mãi, giảng miết, “Thái tử” đâm ra bực bội, chán nản. Nàng hỏi thẳng , nàng là quân tử, có phải thục nữ đâu mà cứ giảng ba cái đâu đâu. đáp gọn hơ, “Thần đây là giảng cho điện hạ. Điện hạ nghĩ xem, bao năm nay, tính tình của người tùy ý như vậy, về sau sao có thể làm quân tử, làm minh quân? Thục nữ xứng đôi cùng quân tử. Điện hạ, muốn có thục nữ bên cạnh, người phải tu luyện nhiều hơn.”

      ...

      Hoàng đế băng hà, từng bước giúp đỡ nàng ngồi vững chiếc ngai vàng. Để khiến kẻ khác nghi ngờ mà ra tay thêm lần nữa, bắt đầu kêu gọi các quan đại thần dâng tấu, thỉnh Hoàng thượng tuyển tú.

      Nàng nổi giận rồi. len lén cười.

      đêm trước ngày tuyển tú, lại vào cung. Đêm ấy trăng tròn vành vạnh, sáng khoảng sân trồng đầy hoa hải đường trước cửa cung Càn Nhật . chợt nảy ra ý, bởi lâu lắm rồi có dịp chuyện thừa hơi với nàng.

      “Bệ hạ có từng nghe qua câu chuyện giữa Hằng Nga và Hậu Nghệ?”

      Nàng đáp gọn, “Dĩ nhiên.”

      “Bệ hạ nghĩ sao, nếu có ngày Hằng Nga và Hậu Nghệ đoàn tụ?” Ngay cả cũng hiểu vì sao mình lại nảy ra ý này.

      Trong khoảnh khắc, đôi mắt nàng dường như sáng lên. Dưới ánh trăng, dung nhan kiều như hoa đào rạng rỡ. Nàng nhìn . Mắt tựa như dõi theo miền xa xăm.

      “Vậy rất tốt chứ sao. Trẫm lúc nào cũng đợi Hằng Nga của mình, mà Hằng Nga chẳng bao giờ nhớ tới trẫm... Nhớ khi xưa, Hằng Nga rất thích cướp trà trong tay trẫm...”

      Nàng vừa cái gì vậy? ... Cướp trà? Đợi? Nhớ?

      Nàng luôn đợi , nhưng chẳng bao giờ nhớ tới nàng ư?

      nàng nhất đời, đến tê tâm liệt phế, ăn chay gần mười năm ròng. Có câu này của nàng, cho dù tình thế trước mắt cho phép bộc lộ, cũng cảm động lắm rồi.

      Khoan ...

      Hình như có gì đó sai sai

      Nàng đợi Hằng Nga... Hằng Nga... Hằng Nga chính là !!!

      Trong khoảnh khắc, sắc mặt của chuyển màu liên tục. Đất trời cứ bấp bênh lên xuống trước mắt, biết phải gì trong trường hợp này nữa.

      Ba chân bốn cẳng chạy khỏi hoàng cung...

      Thẹn thùng ư? nổi tiếng mặt dày. Ngại ngùng ư? Làm gì có! Phải là... cạn lời với nàng!

      Tốt nhất nàng nên nhớ lời nàng . Nàng đợi Hằng Nga, thành toàn cho nàng làm Hậu Nghệ lần!!!
      melodyevil thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :