1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Cổ Đại] Đừng nói với ta chàng là ... phi tử - Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      PHẦN 10

      Màn trướng buông lơi. Mùi hương trà thơm thoang thoảng, ta bất giác nhớ quê nhà.

      Đột nhiên, ta thấy mình hiểu ra vài điều...

      Hằng Nga mà ta hằng mong đợi luôn ở bên ta, ở bên ta, đúng nghĩa “Hằng Nga”.

      Chu Dật Ninh ôm chặt ta vào lòng, để mặc ta hít hà mùi trà thơm phức.

      “Nàng biết ? Ta đợi nàng hơn mười năm ròng.”

      “Người ngọc của ta, nàng làm ta giận lắm, nàng có biết ?”

      Ta đỏ mặt, khẽ cựa quậy trong lòng , bằng vẻ giận dỗi, “Trương thúc chàng phải học, chàng liền bỏ mặc ta sáu năm dài. Nếu chàng phải Chu Dật Ninh, chàng có biết là ta ...”

      Chu Dật Ninh ôm ta chặt hơn, ta nghe tiếng nghiến răng của .

      “Nếu có chuyện đó, nàng cứ thử xem biết. Ta ngại làm Hằng Nga, dĩ nhiên ngại làm Mã Văn Tài!”

      “Chàng...!”

      Đối mặt với khí tức của , ta chỉ có hai chữ: Đầu hàng.

      Gương mặt ửng đỏ cả lên, khắp người tựa như có luồng khí sôi sùng sục. Thân hình ta mềm oặt, nằm người . Tiếp xúc với khối thịt cường tráng, tràn đầy khí thế như vậy, cánh tay ta bắt đầu chịu yên.

      xé toạc y phục của ta. Hai chúng ta ôm lấy nhau, làm chuyện của chính mình. Sau hồi “lăn qua lăn lại”, đất trời cũng dần sáng tỏ.

      “Chu Thừa hơi, chàng biết ta là A Tuyết từ lúc nào?”

      “Sau khi từ quê nàng trở về nhà, ta được triệu vào cung để làm thư đồng cho Thái tử. Phụ hoàng của nàng rất coi trọng ta, ta đương nhiên đối với Thái tử thân càng thêm thân... Vì vậy, tính cách của Thái tử sau này, ngoại trừ Tiên đế và Trần Tướng quân, ai hơn ta.”

      Ta vuốt ve mái tóc dài của . Đột nhiên nghĩ tới việc, ta liền hỏi, “Lãnh Du Hàn... có quan hệ gì với chàng? Tại sao lúc vào cung để gặp Ly tỷ tỷ, chàng hề lên tiếng?”

      Chu Dật Ninh thở dài, “ là Đệ nhất Thần y. Ta cũng chỉ là hồi mắt nhắm mắt mở, sau đó tìm cách chuyện với , mới biết là đệ tử của Bảo Thân vương Trường Huân... Tên này y độc vô song, nhiều năm học hỏi bên ngoài, ra tay có gì thể được. Đáng tiếc... chuyên dùng “biện pháp mạnh”, sau khi chữa trị gây ra tác dụng phụ... rất mạnh.”

      Tác dụng phụ?

      Từ hôm ta đồng ý gả Ly tỷ tỷ cho , liền đến Toàn Băng động để chữa bệnh cho đệ đệ ta...

      “Chàng mau, rốt cuộc là có chuyện gì?”

      Chu Dật Ninh có hơi mất tự nhiên, sau hồi ấp úng cũng được câu đầy đủ, “Đàm Quân... ngoài trúng kỳ độc, thực tế còn bị... bị... thiếu dương... dương... dương khí.”

      Gì chứ?! Sao ta lại biết chuyện này?

      “Nàng là nữ nhân, cho nàng biết... nam nhân chúng ta chẳng phải bị nàng cười đến chết à?”

      “Ta đâu có...”

      Khoan, khoan ! Hình như hôm qua, Phương Niệm Vũ có , muội ấy muốn qua Toàn Băng động ngắm đệ đệ ta ngủ say, hi vọng có thể nhìn thấy đệ ấy trừng mắt lần nữa.

      Ta cầu mong cho chuyện gì đó đừng có xảy ra...

      Đáng tiếc, kết quả như ta mong đợi.

      ...

      Đàm Quân đỏ mặt, quỳ trước mặt ta, ấp a ấp úng, “Là nàng ấy... Nàng ấy chuốc say đệ!”

      Phương Niệm Vũ càng thẹn thùng hơn, la toáng lên, “Là chàng ấy... Chàng ấy chủ động trước!”

      Ta vỗ trán, sau đó trừng mắt nhìn Chu Dật Ninh. Thừa tướng chết tiệt, sao chàng sớm cho ta biết chuyện tác dụng phụ gì đó hả?!

      Phương Niệm Vũ đến Toàn Băng động, đúng lúc Đàm Quân mới tỉnh dậy ngày. Thấy ngồi có mình, nàng ta liền đem ba bình rượu mới mua để mời uống.

      Nữ nhân này... Con sâu rượu!!! Thèm rượu đến mức nào cũng nên rủ rê nam nhân vừa tỉnh mộng ba bốn năm uống chứ!!!

      Chuyện xấu xảy ra. Ta nghe , đệ đệ rất là dũng, khí thế bừng bừng. Phương Niệm Vũ là hoàng hoa khuê nữ, trong phút chốc bị làm cho khuất phục.

      Sau bảy ngày, rốt cuộc cũng đặt chân xuống được giường, Phương Niệm Vũ vội chạy tới tố cáo với ta...

      Ta trừng mắt, nhìn đôi người trước mắt. Trông cũng tệ...

      Ngày kế tiếp, đệ đệ ta tiếp nhận long bào, ngọc tỷ, kim quan, rất nhiều thứ của Hoàng đế... sau đó chân chân chính chính trả lại thân phận cho ta, thậm chí còn phong ta là Hiền Liên Công chúa.

      Vừa nghe thấy phong hiệu của ta, đám phi tần và Thái hậu đồng loạt cười rộ lên.

      Được lắm!... Mấy người kia tạm thời tính tới. Tiểu Sam Tử, Ly tỷ tỷ, Thái hậu kính mến... Ta cho các người ăn no tới chết!!!

      ...

      biết bên Đông Linh giải quyết chuyện của Hoàng Nhan Ly Ly thế nào, chỉ biết là sau khi Đông Phương Trường Huân qua đó chuyến, trong vòng bảy ngày, tất cả tội lỗi của tỷ ấy được minh oan, còn những kẻ vu oan bị chết rất thảm.

      Chỉ có bảy ngày mà biết bao nhiêu chuyện xảy ra...

      Hoàng Nhan Ly Ly được minh oan. Vào ngày thứ tám, tỷ ấy dùng thân phận Quận chúa của Đông Linh để gả cho Lãnh Du Hàn. Hôn lễ rình rang. Đêm hôm đó, mấy người chúng ta nháo động phòng trận rôm rả. Khuôn mặt của Lãnh Du Hàn đen tới mức đáng sợ. Chu Dật Ninh phải kéo ta lại, thủ thỉ câu, “Nàng muốn ta giống Hoàng thượng à?”

      Ta nín lặng.

      Hoàng thượng – đệ đệ ta, Niệm Vũ chịu là được rồi, cần kéo ta cùng vào. Ha ha ha...

      Tên nhóc Đàm Quân, kể từ ngày bị Phương Niệm Vũ tố cáo, mắng cho trận, đá cho cước mất hết mặt mũi, hiểu vì sao lại bám nàng ngừng, thậm chí còn phong nàng làm Hoàng hậu. Lúc đòi nàng kể chuyện xưa, lúc lại lết theo nàng vào tận ôn tuyền, phút nào để Phương Niệm Vũ được yên.

      Dân gian đồn đại: “Đế Hậu nhất cước, Hậu Đế nhất trừng.”

      Tên nào to gan đến mức chế ra câu nhảm nhí như vậy nhỉ?

      ...

      Mồng năm tháng Bảy năm Nhâm Thìn, Triết Nhân Thái hậu – Đông Phương qua đời.

      Lễ tang của nàng ta được tổ chức trọng thể. Khắp hoàng cung nước mắt ngắn dài, chỉ có đương là nấp ở tường sau lãnh cung, ha ha hả hả.

      Suốt tháng sau đó, ta và Đông Phương ở phủ Công chúa. Nếu ai có hỏi đến nàng ấy, ta đều , nàng ấy là biểu tỷ của ta, cũng là tình nhân của Bảo Thân vương – Trầm Lục lúc trước.

      Cuối cùng cũng đến lúc từ biệt. Bảo Thân vương dùng nghi lễ long trọng, rước vị “biểu tỷ” này của ta về Đông Linh làm Vương phi.

      Cái bụng của Tiểu Sam Tử càng lúc càng lớn. Đệ đệ ta đành phải hạ chiếu chỉ, sau khi sinh hạ Thế tử bình an, lập tức cử hành hôn lễ, phong nàng ấy làm Trường An Thân vương phi, đồng thời ghi tên vào ngọc điệp hoàng gia – Cao Hồng San.

      Ta từng thề, nhất định bao giờ viết tên nàng ra, để nàng độc suốt đời, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hạnh phúc của nàng và khuôn mặt hiền hòa của đường đệ, ta liền bỏ ý nghĩ trời ơi năm nào.

      Rốt cuộc, trong cung chỉ còn Hoắc Quý phi, Huỳnh Hiền phi, Nguyệt Phu nhân là còn khúc mắc với mấy tên nam nhân ngoài cung.

      Những lúc rảnh rỗi, Chu Dật Ninh thường tới phủ của ta, ở lần liền ở tới nửa năm. Ta oán , ta chửi . những mặt dày, thậm chí còn đùa cợt ta hằng đêm.

      Ta từng hứa mang lại hạnh phúc cho các vị tỷ muội. Để xem... Vũ Hạo Thiên, Trần Trọng Khanh, Trương Vinh Dương...

      Ba người các ngươi sắp tới số với ta rồi.
      TrâuAbby thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      PHẦN 11

      Từng người lần lượt xuất giá, còn Hiền Liên Công chúa như ta phải làm sao?

      Chu Dật Ninh đáng chết! Ta sớm là người của , phủ đệ cũng có chỗ cho ngủ, thậm chí còn thường xuyên trèo vào khuê phòng của ta...

      Vậy tại sao vẫn chịu mang sính lễ đến dạm hỏi ta chứ?

      chiều mùa đông lạnh buốt giá, ta ngồi trước hiên nhà, ngắm nhìn những đóa hoa tuyết bay bay. đơn bất chợt ập đến, ta mơ màng nhớ lại mùa đông của mấy tháng trước, tựa như các vị tỷ muội vẫn còn ở bên cạnh ta.

      Khi đó, Ly tỷ tỷ rất thích ngồi trong phòng ấm, chăm chút cho từng chiếc lông vũ trắng áo của mình; Hồng Ca tỷ tỷ gảy bản đàn du dương; lộ ra vẻ hiền hòa hiếm thấy, ôm con mèo trong lòng mà đút bánh cho nó ăn; Niệm nhi ngồi luyện thư pháp, sau đó vẽ vài bức họa sơn thủy; Ngọc Tuyền tỷ may cho ta áo gấm xinh đẹp; Phương Niệm Vũ tự kỷ chơi bài, luôn tưởng tượng trước mặt mình có ba cao thủ đấu; Tiểu Sam Tử chăm lo cho mấy chậu hoa bên cửa sổ, chốc chốc lại mỉm cười, nhìn cảnh tuyết rơi trắng xóa cả đất trời...

      Bọn họ... đều quên ta rồi.

      “A Tuyết, nàng lại hoài niệm chuyện cũ sao?”

      Ta dựa vào vai Chu Dật Ninh, thầm với , “Lúc còn , ta biết mình có phụ thân. Lên tám tuổi, đệ đệ duy nhất bị người ta mang . Mười tuổi, chàng rời khỏi ta. Sáu năm sau, ta vào cung, giả đệ đệ, gặp phụ hoàng, rồi cùng các tỷ muội chơi đùa rất vui... A Ninh... ta nhớ mẫu thân, nhớ cả các tỷ muội...”

      gì. Hơi thở nóng ấm phà vào khuôn mặt ta. Ta mỉm cười. Có đôi khi, im lặng là điều tốt.

      rất hiểu ta...

      ...

      “Ngươi cái gì? Trần Trọng Khang, có gan nhắc lại lần nữa trước mặt bổn công chúa!”

      Khuôn mặt Trần Trọng Khang trở nên nghiêm túc hơn hẳn, tuy rằng có hơi mất tự nhiên. “Thứ cho vi thần vô lễ. Hoắc Quý phi ngọc thể ngàn vàng, vi thần thể đụng đến.”

      Hoắc Hồng Ca đột nhiên bật cười, tiếng cười ấy hết sức thê lương.

      “Sư phụ, người rốt cuộc vẫn chịu thừa nhận... ta có gì là sai? ta người chết sao? Cho dù ta cất công đến tận phủ đệ, xông vào tận đây, người cũng thừa nhận là người thích ta!”

      Ta đập bàn cái rầm, sau đó hét toáng lên với Trần Trọng Khang, “Trần Trọng Khang, ngươi dỏng lỗ tai to lên mà nghe cho ! Thuần Linh Quý phi vừa mất sáng hôm qua, tang lễ vừa mới cử hành, ở đâu ra Hoắc Quý phi đứng ở đây mà cãi cọ với ngươi? Đây là biểu tỷ của ta – Trịnh Hồng Ca!”

      Chu Dật Ninh nhất thời đen mặt, vội vàng rủ rỉ vào tai ta, “Nàng đào đâu ra lắm biểu tỷ thế?”

      Phải... Ta có rất nhiều biểu tỷ “ruột”, trước có Trầm Lục , sau có Cao Hồng San, và giờ là Trịnh Hồng Ca...

      Aiz...

      Trong chớp mắt, ta còn thấy Trần Trọng Khang và Hồng Ca tỷ tỷ đâu nữa.

      Có tiếng kiếm chém nhau trong đêm, bọn họ dùng võ công để định thân với nhau chắc?

      Chu Dật Ninh cười khinh bỉ, “Trần Tướng quân làm sao dám để lộ tâm tư của mình, chẳng phải là vì Hoắc Hồng Ca quá mức cao quý à? ... Tính tình của rất kỳ quái, lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm câu “nồi nào úp vung nấy”.”

      Hóa ra là tự tin.

      Trong giây lát, ta chợt nhân ra có gì đó đúng.

      Cái tên Thừa tướng chết tiệt ấy lại kề sát mặt vào ta, rủ rỉ rù rì, “Nếu ta giống như , nàng làm sao có thể trở thành Thừa tướng phu nhân đâu?”

      Ta nghiến răng trèo trẹo, “Chu Dật Ninh, chàng nhớ cho kỹ, ta còn chưa thành thê tử của chàng đâu! Vả lại, chàng có phải quân tử mà đòi ta phải làm thục nữ?”

      trợn mắt, cãi lại, “Ta quân tử chỗ nào?”

      Tên đáng hận này! muốn ta huỵch toẹt ra cả sao?

      “Ta là hoàng hoa khuê nữ, ta là công chúa kim chi ngọc diệp, vậy mà chàng dám... chàng dám... chàng phải là quân tử!”

      “Thế à? Vậy lần sau, ta trèo cửa sổ vào khuê phòng nàng nữa, ta cửa chính đường hoàng; thậm chí, mỗi khi lên giường vội vã...”

      ... ...

      Ta xấu hổ quá, chạy thẳng nước về phủ Công chúa.

      Đêm hôm đó, có kẻ đáng chết phải ra hành lang ngủ. Bổn Công chúa cấm đám thị vệ cho bước vào sân nửa bước.

      ...

      Rốt cuộc cũng có ngày, Lãnh Du Hàn trở lại kinh thành.

      Lần này, đích thân vào cung để xem mạch cho đệ đệ ta. Ly tỷ tỷ , suýt chút nữa Hoàng hậu nương nương đánh bể đầu , chỉ vì thuốc chữa cho Hoàng thượng quá mức... công hiệu, khiến nương nương xinh đẹp nằm lì giường suốt bảy ngày thể xuống.

      Ly tỷ tỷ còn , “Hàn ca rất hay thù dai. Chàng thích chế thuốc, chế độc... Niệm Vũ thảm rồi.”

      ...

      “Vũ nhi, ta muốn... Ta muốn...”

      “Sắc lang, ngươi mau tránh ra!!!!”

      Gối bị ném tứ tung khắp Phượng Hòa cung. Đám cung nữ, thái giám được phen cười rôm rả.

      “Vũ nhi,... ta chịu hết nổi rồi...!!!”

      Mơn trớn da thịt nàng, khoái cảm càng lúc càng tăng lên đến mức vô hạn.

      “Lãnh Du Hàn, tên chết tiệt, ngươi mau ra đây cho bổn cung!!!”

      ...

      “Chàng chế ra thứ gì nữa vậy? phải loại độc giết người đó chứ?”

      Lãnh Du Hàn cười, ra vẻ thần bí, thầm vào tai Hoàng Nhan Ly Ly. “Thứ đó nàng thử qua rồi mà... Vô Hạn Tình.”

      Sắc mặt Ly tỷ tỷ bất chợt đỏ lên.

      “A Hàn, ta cũng muốn bình Vô Hạn Tình.”

      Người nào đó vừa thốt lên câu vô duyên, lập tức bị ta cấm cửa ba ngày liền.

      ...

      đêm, Trần Trọng Khang chạy tới chỗ ta để tìm Chu Dật Ninh. Khuôn mặt buồn rười rượi, sầu não thôi.

      “Ca nhi bỏ rồi... Nàng ấy , nàng ấy cần ta... Dật Ninh, đệ mau giúp ta . có nàng ấy, cuộc đời này của ta còn ý nghĩa gì nữa!”

      Cho ngươi đáng đời! Ai bảo dám bỏ rơi tỷ tỷ ta trước?!

      Nấp sau khung cửa gỗ, ta thầm rủa tên Trần Tướng quân kia. to gan lắm. Vì từ chối tỷ tỷ, nhẫn tâm thành thân với Cung chủ giang hồ – Trang Uyển Như. Tỷ tỷ tức giận, vào ngày cưỡi ngựa hoa đón tân nương, tỷ ấy quyết tuyệt lần, sau đó dong ngựa bỏ mất.

      Cho vừa lòng ngươi! Đúng là tên đáng chết!

      Nhưng mà khoan... Trang Uyển Như? Sao cái tên này nghe quen quá vậy? Hình như Thái hậu từng nhắc tới với ta.

      Có lẽ bữa nào phải mời Bảo Vương phi của Đông Linh qua đây chơi mới được.
      TrâuAbby thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      PHẦN 12

      Ngày hôm ấy, Bảo Thân vương đưa Vương phi về thăm quê nhà.

      Đông Phương chạy tới chỗ ta chơi cả ngày, báo hại Bảo Thân vương và tên Thừa tướng họ Chu phải than ngắn thở dài.

      Lựa cơ hội, ta hỏi nàng ta về cái tên Trang Uyển Như.

      Đông Phương gật gật như vừa nhớ ra gì đó, sau đó ô tiếng, “Đó chẳng phải là Tam đệ tử của Tiểu Huân Huân sao? Nó lại gây sóng gió gì à?”

      Ta kể lại câu chuyện của Trần Tướng quân và Hoắc Hồng Ca.

      Đông Phương hít hà ly trà thơm trong tay, sau đó nhìn ra ngoài. Những đóa đào nở trong tuyết trắng, sắc đỏ lên vô cùng chói mắt.

      “Trang Uyển Như... con bé đó bản tính tham lam, ham mê quyền lực, mưu đồ bá chủ thiên hạ. Tiểu Huân Huân nhiều lần răn đe nó, nhưng nó đều bỏ ngoài tai...”

      Ta đâm ra lo lắng. Vũ Hạo Thiên trầm mê vì nữ nhân đó, nay lại bị bỏ rơi, liệu ta cảm thấy thế nào?

      Tư Đằng Niệm ... Lúc này muội làm gì?

      ...

      Tiểu Sam Tử rốt cuộc cũng hạ sinh Thế tử bình an. Đường đệ ta mừng đến mức trở nên ngây ngốc. Ta vỗ vai , ra vẻ an ủi. Chậc, cái tên đầu gỗ này, nếu có Tiểu Sam Tử, có lẽ ngây ngốc cả đời.

      Ly tỷ tỷ bồng đứa trẻ đỏ hỏn trong lòng, vẻ mặt hiền hòa vô cùng. Lãnh Du Hàn liếc mắt nhìn qua, buông câu gọn hơ, “Khi nào nàng mới sinh con cho ta? Vô Hạn Tình đúng là chẳng có tác dụng.”

      Suýt chút nữa ta phụt cả ngụm trà ra khỏi miệng.

      Phương Niệm Vũ lao tới trước mặt Lãnh Du Hàn, mắng to, “Cái đồ chết tiệt bỉ ổi nhà ngươi! Ngươi dám hạ Vô Hạn Tình vào thuốc của lão công ta... Ta rất muốn... Ta rất muốn bằm thây ngươi ra vạn đoạn!”

      “Nương tử cẩn thận, đừng để động thai khí!...”

      Đàm Quân vội vàng tiến lên, ngăn cản cuộc cãi vã giữa Phương Niệm Vũ và Lãnh Du Hàn. vuốt ngực cho nàng ta, vỗ về nàng ta, thậm chí còn dịu dàng nhận lỗi.

      Nhìn thấy mấy cảnh đó, ta bất giác bụm miệng, cảm giác muốn nôn bắt đầu tuôn trào.

      ...

      “Chu Dật Ninh, chàng đứng lại đó cho ta!!! Nếu chàng còn mang sính lễ tới cưới lão nương, lão nương để đứa con này nhận kẻ khác làm cha...!!!”

      Lửa giận bốc lên phừng phừng. vọt tới bên cạnh ta, nghiến răng trèo trẹo, “Nàng dám... A Tuyết, nàng dám chọc tới nhẫn nhịn của ta?!”

      “Ngay cả phi tử chàng còn dám làm, chút chuyện này mà nhẫn được à?!”

      Đúng lúc đó, tên thị vệ chạy vào bẩm báo, “Công chúa, Vũ Tướng quân cầu kiến.”

      Là Trương Vinh Dương.

      ...

      “Công chúa, Huỳnh Hiền phi và thần có con với nhau, xin Công chúa cho phép thần được lấy nàng ấy!”

      Ta nhếch mép, liếc nhìn Chu Dật Ninh. trở nên mất tự nhiên, đưa tay gãi đầu liên hồi.

      ...

      “Sao muội lại hỏi tỷ vấn đề này?”

      Ta bĩu môi, ra vẻ giận dỗi. “ chần chừ mãi, chắc chắn là giấu muội nuôi hồ ly tinh!”

      Ngọc Tuyền tỷ vuốt ve mái tóc mềm của ta, dịu dàng , “Trong mấy năm muội ở đây, ta từng chuyện với Chu Dật Ninh vài lần. lúc nào cũng kể về hồng nhan xa cách nhiều năm. Mỗi lần nhắc đến chuyện cũ, ánh mắt của rất sáng, tựa như đó là tất cả tâm can. A Tuyết, tỷ tin bỏ rơi muội. Vả lại... Dương Dương có , Chu Dật Ninh là kẻ dễ thay đổi cái gì đó.”

      “Muội nghĩ lại xem, A Tuyết. Trước khi vào cung làm Thục phi, chẳng phải trốn muội khoảng thời gian đó sao? Còn cả chuyện bị gọi là Hằng Nga nữa. là kẻ dễ chấp nhận thứ cố định lâu ngày, từ trước tới nay, hai người ngọt ngào, có gì ràng buộc, lại rất chung tình với nhau. Đùng cái, muội đòi thành thân... A Tuyết, muội có biết thành thân rất phức tạp ?”

      Ta lắc đầu... phải chỉ là bái đường, kính trà trưởng bối rồi động phòng thôi sao?

      A Ninh, giờ ta biết rồi, chàng sợ chứ gì?!

      ...

      Trương Vinh Dương lấy “biểu tỷ” Ngọc Lan Tuyền của ta. Kiệu đỏ dẫn xuyên suốt phố phường, kèn trống náo nhiệt, vang khắp nơi.

      Ta ôm cái bụng to sáu tháng, ngước mắt nhìn trời, bất giác thở dài. Chu Dật Ninh... chàng dám đối xử với ta như vậy, chàng biết tay ta!!!

      ...

      “Tư Đằng Niệm, ngươi mau ra đây cho ta!”

      Tiếng hét ầm vang trước cửa. Ta đỡ bụng, gọi thị vệ ra xem là kẻ nào càn quấy.

      Chỉ thấy nữ nhân xinh đẹp rạng ngời, tay lăm lăm thanh kiếm lóe sáng, xông thẳng vào phủ ta.

      Ta hết hồn. xong! Bụng to thế này, làm sao có thể chạy trốn?

      Nhưng mà sao, thích cứ việc, phủ Công chúa là nơi cho ngươi tự tung tự tác chắc?

      Tư Đằng Niệm nấp ở sau bức tường, kéo cả Vũ Hạo Thiên đứng cùng.

      Chuyện này kể ra rất dài, thôi ta kể sau vậy.

      Tóm lại là, nữ nhân kia xông vào muốn tìm Niệm nhi, đòi Vũ Hạo Thiên, thậm chí còn tự nhận mình là thê tử của . Suýt ta phun cho ả ngụm nước bọt.

      Lợi dụng người ta, lừa gạt người ta, sau đó bỏ rơi người ta, rốt cuộc tìm người ta để đòi làm thê tử?

      À phải rồi. Ả vừa mới biết được việc, Vũ Hạo Thiên là Tiểu Hoàng tử mà năm xưa mất tích, thay vào đó, Đông Phương được nhận nuôi ở Đông Linh.

      Đông Linh Hoàng đế thương mẫu phi của , tám phần mười lập làm Thái tử.

      ...

      “Tiện nhân, mau cho ta biết Nhị Hoàng tử ở đâu?”

      Ta cười nhạt, “Nhị Hoàng tử? có lộn ? Đệ đệ ta mới có đứa con trai à nha, nhị nhị con khỉ ấy chứ nhị.”

      ngờ lại bị ta trêu như thế, trong chốc lát liền cáu gắt.

      “Câm mồm! Ta là thê tử sắp cưới của Nhị Hoàng tử Đông Linh! Ngươi mau giao chàng cho ta, bằng , với võ công tái thế này, ngươi xác hai mạng ngay lập tức!!!”

      Ta chống nạnh, chửi lại ả, “Ngươi là cái thá gì mà ở đây lên mặt với ta? Thê tử sắp cưới? Bảo Thân vương, hoàng huynh của huynh hạ chỉ cho ả làm thê tử sắp cưới của cháu huynh rồi à?”

      Đông Phương Trường Huân bước ra từ trong góc, cười nhạt tiếng, “Thê tử? Trang Uyển Như, con quả là gan to tày trời!”

      “Sư phụ...? Sao người lại ở nơi này?”

      Ta chọt vô, “Nếu ở đây, cháu trai của bị ngươi làm nhục hết thanh danh! Cái đồ biết sống chết này, A Huân, là huynh dạy dỗ lại nó, hai là huynh bảo nó , Niệm nhi của ta bị nó làm tổn thương quá nhiều, mất bao công sức mới cứu được Hạo Thiên khỏi cửa chết... Nếu Trang Uyển Như này muốn làm loạn, đừng trách ta bắt giam ả vào thiên lao!”

      “Ngươi dám? Ngươi là cái thá gì? con ả chỉ biết quyến rũ Thừa tướng như ngươi có tư cách ta!”

      Ta tát cho Trang Uyển Như ba cái vang. “Cái tát thứ nhất, ta tát thay cho Niệm nhi, ngươi là sư tỷ mà lại hãm hại nó xấc bấc xang bang, đúng là thể dung thứ! Cái tát thứ hai, ta tát thay cho Hoắc Hồng Ca, ngươi dám bày trò với phu quân tỷ ấy! Cái tát cuối cùng, ta tát cho việc ngươi dám xúc phạm ta và Thừa tướng! Cả cuộc đời này, ngươi nhớ kỹ cho ta! , ta từng làm Hoàng đế, Thừa tướng làm Thục phi, ai quyến rũ ai cần phải ! Hai, ta là Công chúa, là Thừa tướng, ngươi có tư cách đụng tới! Ba, ngươi dám bắt nạt tỷ muội ta, chính là đối đầu với ta, Đàm Tịch Tuyết, ngươi có cửa đâu!”

      Đông Phương Trường Huân rằng. Lẽ ra có thể tha cho Uyển Như, nhưng chấp nhận phế hết võ công của ả, chỉ vì ả đả thương và gây hại cho quá nhiều người, trong đó có cả Đông Phương . Nàng ta bị ả bắt cóc để ép sư phụ phải giúp ả làm thê tử của Vũ Hạo Thiên.

      Chuyện riêng của bọn họ ta biết được nhiều, chủ yếu là qua lời kể của mấy tỷ muội và A Ninh.

      ngày đẹp trời, Tư Đằng Niệm và Vũ Hạo Thiên thành thân. Trước đó, ta sớm chỉnh cho Thượng thư đại nhân trận, bắt phải thừa nhận việc con mình hòa ly với Hoàng thượng, tấm thân vẫn trong sạch để gả qua Đông Linh. ra ta vẫn muốn muội ấy làm “biểu muội” của ta hơn...

      Tư Đằng Niệm lắc đầu, “Muội cái tên của mình, đây là cái tên mà mẫu thân đích thân đặt cho muội. Dù sao nữa, muội và Thiên ca cũng thành đôi rồi... Tỷ tỷ, tỷ cũng nên... sớm chút với Thừa tướng .”

      Ta biết phải gì hơn, đành tiễn hai người họ đoạn đường.

      Tư Đằng Niệm, tất cả chỉ mới bắt đầu. Ta hy vọng muội có thể kiên cường vượt qua tất cả...

      ...

      Ta đau bụng quá... Aaaaaaa

      Tấm màn nhạt màu lay động trước mắt ta, nhắc nhở ta về kiếp trước chỉ biết vì bản thân mình.

      Cơn đau càng lúc càng trở nên mãnh liệt, ta tựa như còn sức lực.

      Đau quá, đau quá...!!!

      kiếp nào đó, thế gian này chỉ tồn tại Hoa Tịch Tuyết, mà có Tiểu Sam Tử, Hoắc Hồng Ca, Hoàng Nhan Ly Ly, Huỳnh Ngọc Tuyền, Phương Niệm Vũ, Tư Đằng Niệm, Đông Phương .

      Họ xuất , nam nhân của cuộc đời họ cũng xuất .

      Và đó... là câu chuyện rất xa, rất xa...

      Ta chìm dần vào hôn mê. Quãng thời gian mênh mông kiếp trước dần trở lại.
      TrâuAbby thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      PHẦN 13 (1)

      Kiếp trước, ta chỉ biết có mỗi cái tên Hoa Tịch Tuyết.

      Hoa Tịch Tuyết ở vùng đồi trà, Hoa Tịch Tuyết là thôn nữ.

      Và...

      Hoa Tịch Tuyết ích kỷ, chỉ biết nghĩ đến bản thân mình.

      Trong giấc mơ, ta nhìn thấy cái ngày mà người thần bí tìm đến nhà ta, đưa đệ đệ rời khỏi cuộc sống của ta và mẫu thân.

      Sáu năm sau, ta lại tìm tới, van cầu ta thay thế tạm thời cho đệ đệ. Ta yếu đuối, ta lo sợ cho tính mạng của mình, ta thích ràng buộc chốn cung đình, ta kịch liệt từ chối .

      Mọi thứ hề đơn giản như vậy.

      Kể từ ngày đó, ta gặp lại , cũng biết chút tin tức nào của đệ đệ.

      Vì lần ích kỷ ấy của ta, mẫu thân và ta đoạn tuyệt nhau.

      Ta khăn gói, tìm đường lên kinh thành.

      Tính tình của ta vô cùng nhút nhát. Lạc đường đến Túy Hồng lầu, mấy tên công tử xúm vào trêu chọc ta, ta chỉ biết ôm mặt khóc.

      nương can đảm, đứng ra lý thay ta. Ta yếu đuối đến mức van xin nương ấy, đừng động đến họ, ta muốn bị họ đánh sau lưng.

      nương ấy thở dài, lắc đầu rồi rời khỏi.

      Giữa đường phố đông người, ta như con én lạc bầy, đường cứ đụng tới đụng lui, chẳng biết hướng nào mà định.

      Trong quán trà , những câu chuyện trà dư tửu hậu vang lên ngớt, ta vô tình hóng được vài câu.

      “Thái tử lâm bệnh mãi mà khỏi. Hoàng thượng băng hà, giang sơn này thuộc về Trường An Thân vương.”

      “Ông có nhầm đó? Trường An Thân vương tính tình hiền lành, tôi từng có dịp gặp qua người, ngay cả con giun người cũng nỡ giết, sao có thể trở thành đế vương?”

      “Hôm qua tuyển tú rầm rộ lắm, khí là náo nhiệt.”

      Ta nghe mà tai như ù . Đệ đệ ta bệnh mãi khỏi, mà phụ hoàng ta sớm băng hà...

      ...

      Mấy tháng sau, ta trở thành cung nữ chăm sóc vườn hoa trong Hoàng cung.

      Tất cả đều nhờ dịp tình cờ. tên công tử muốn hãm hại ta, may thay, Hoắc Tiểu thư ngang qua, thu nạp ta làm nha hoàn.

      Tiểu thư trở thành Quý phi, mà ta cũng theo nàng ấy, làm cung nữ trong Ngự Hoa viên.

      Quả đúng như lời mẫu thân . Chốn cung đình sâu tựa biển khơi.

      Hoàng đế quá mức hiền lành, hậu cung tranh sủng ngừng, người thắng kẻ chết, mùi máu tanh tưởi.

      Hoắc Quý phi bị hãm hại, Hoàng thượng đành ra lệnh phế hết võ công. Từ đó trở , chủ tử của ta phải chịu cảnh sống uống thuốc cả đời.

      Ta quá nhút nhát, ta ham sống sợ chết...

      Vì vậy, ta làm tay trong cho rất nhiều người.

      Chỉ tội Thái hậu dan díu với Thân vương, bỏ độc khiến Hoa phi sảy thai,...

      Ta làm việc cho Hinh Quý phi Hà Dĩnh Mai – đích nữ của Tường Lam Trưởng công chúa.

      Bản tính xấu xa khiến ta quên chính mình. Đệ đệ còn chưa tỉnh, tỷ tỷ như ta đẫm máu hai tay rồi.

      Hà Dĩnh Mai nâng đỡ ta lên đến Thượng cung. Ta còn nhút nhát nữa, ra tay cũng bớt e dè.

      Sau khi Hoàng thượng phong nàng ta làm Hoàng hậu, nàng ta càng tác oai tác quái.

      Còn ta, ta bắt đầu mở rộng thế lực của mình, tham ô hối lộ, sai người mua nhà giúp mình, hòng mong an dưỡng tuổi già.

      Đệ đệ của ta, ta trông cậy được nữa, mà vốn dĩ trông cậy được rồi.

      Ta có cuộc đời của ta. ngủ mấy năm, ngủ đến chết cũng được. Dù sao nữa, giang sơn này thuộc về chi thứ, có tỉnh lại cũng chẳng thể lên tiếng đòi.

      ...

      “A Tuyết... nàng nhận ra ta sao?”

      “A Tuyết... nàng phải người như vậy, nàng vốn phải người như vậy.”

      là Chu Dật Ninh, cũng là tên nhóc con năm xưa vui đùa cùng ta. Giờ đây, có thê hiền tử quý, mà ta vĩnh viễn độc trong chốn hoàng triều.

      Những nếp nhăn in hằn lên khóe mắt. Chu Dật Ninh chán nản lắc đầu. , “Lúc Trần Tướng quân nàng đồng ý, ta sớm đoán được kết cục ngày hôm nay, chỉ là ta thể ngờ được, ... nàng lại ra tay hãm hại nhiều người như vậy.”

      Ta cười khổ. Trong thiên lao tối tăm này, ta còn gì để tiếc nuối nữa chứ? Thái hậu bị phế làm thường dân, Quý phi qua đời trong bệnh tật, Hoa phi mất con rồi tự sát, ... còn có rất nhiều, rất nhiều người nữa mà ta nhớ tên.

      Hà Dĩnh Mai quả nhiên cao tay, sau khi con của nàng ta trở thành Thái tử, nàng ta lập tức tìm cách đổ hết tội lỗi lên đầu ta, tru diệt ta cách gọn gàng nhất.

      Nàng ta dò la được chỗ mẫu thân ta ở, ép ta được hé răng lời.

      Chu Dật Ninh đột nhiên rơi nước mắt. vừa khóc vừa , “A Tuyết... Nếu có thể, ta nguyện được trở về những tháng ngày bên đồi chè ấy, cùng nàng chơi trốn tìm, cùng nàng hái chè trong buổi sáng tinh sương, cùng nàng rượt đuổi nhau giữa những triền đồi rộng lớn...”

      rất lâu, ta rơi giọt nước mắt... Đối với Chu Dật Ninh, ta có tình cảm sâu đậm, chỉ có thương mến đối với người bạn thuở thiếu thời.

      cần thương hại ta như vậy.

      Sau lưng , nữ nhân khác bước vào. Nàng ta chính là Đàn Phu nhân Phương thị. Ta nhận ra nàng ta, năm xưa ở Túy Hồng lầu, nàng ta lý thay ta.

      “Hoa Thượng cung, dù gì cũng là người quen cũ, bấy lâu nay, ngươi chưa từng hãm hại ta. Hôm nay là lần cuối cùng ta đến thăm ngươi, cũng muốn đoạn tuyệt tất cả với ngươi... Ngươi hãm hại ta, ngươi nhiều lần cứu ta, nhưng ngươi lại đẩy Niệm nhi xuống hồ sen. Ta vĩnh viễn thể tha thứ cho ngươi, Hoa Tịch Tuyết!”

      ...

      Ngày định mệnh của ta rốt cuộc cũng đến. Chu Dật Ninh cầu xin Hoàng đế để cho ta được chết toàn thây. Nội giám mang đến cho ta bình rượu độc.

      Chén rượu ngọt ngào xen lẫn đắng chát, tựa như ta uống cả cuộc đời vào mình.

      Trước giây phút nhắm mắt, hình ảnh cũ xưa ra trong đầu ta.

      Ta hối hận, ta đau lòng, ta tiếc thay cho những tháng ngày trẻ tuổi.

      Nếu có kiếp sau, ta đền bù cho tất cả, khiến mẫu thân phải đoạn tuyệt mình.

      Nếu có kiếp sau, ta trả lại hạnh phúc cho từng người .

      Nếu có kiếp sau, ta nhất định trở thành Hoàng đế, nối lại duyên xưa cùng Chu Dật Ninh, người bằng hữu lòng vì ta...

      Nếu có kiếp sau,... ta nguyện trả thù cho tất cả...

      Chén rượu buông lơi, vang lên tiếng bể nát. Ta nhắm mắt, khép lại cuộc đời ích kỷ, kết oán gây thù.
      TrâuAbby thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 13 (2)

      Lúc ta mở mắt cũng là lúc tiếng khóc oe oe chào đời của con trẻ cất lên. Bà đỡ luôn miệng , “Chúc mừng Thừa tướng, Công chúa hạ sinh công tử và tiểu thư.”

      Giấc mơ kiếp nào kết thúc. Giờ đây, thê tử của chàng là ta, con của chàng cũng là con của ta.

      nằm mơ đó hả? Cái tên chết tiệt đó còn chưa thành thân với mà?”

      Tiểu Sam Tử đáng chết này. Ta nhớ kiếp trước ta đâu phải là oan gia ngõ hẹp của nàng ta?

      Nhìn đứa con trai cưng của Tiểu Sam Tử và tên đường đệ ngốc cứ mò mò lại gần con mình, ta muốn gọi A Ninh túm lấy tên tiểu tử ấy rồi quăng ra ngoài, miễn cho đeo bám con ta cả đời, ta phải dây dưa với Tiểu Sam Tử đáng chết.

      Chuyện dừng lại ở đó. ngày nọ, Đông Phương chạy tới tìm ta. Khi ấy, con trai ta được sáu tuổi. Thằng bé hào hứng òa vào lòng “di mẫu” của nó, sau đó vuốt ve cái bụng nàng ta, hỏi , “Di mẫu, trong này có đệ đệ... Mẫu thân trong này có đệ đệ...”

      Đông Phương cười híp mắt, “Ai ? Trong này có muội muội.”

      “Di mẫu... Di mẫu sinh muội muội cho con nha. Con muốn muội muội làm thê tử.”

      Ta đen mặt. Thằng nhóc học được câu đấy ở đâu nhỉ?

      Chu Dật Ninh vẫn thành thân với ta, ngược lại, dọn tới phủ Công chúa, ở tới suốt đời.

      Mặc dù biết lý do, ta vẫn hỏi . Có số việc cứ để thuận theo tự nhiên.

      Hôm nọ, ta vào cung tìm đệ đệ. Đến Càn Nhật cung, thấy bóng dáng ai, ta nghi hoặc, đạp cửa xông vào...

      Cảnh xuân sắc ngời ngời đập vào mắt. Ai da... Đệ đệ... Khí khái nam nhi còn đâu? Còn cả Phương... Phương Niệm Vũ. Mi dám cường đệ đệ ta???

      “Sắc lang, hôm nay chàng chết trong tay thiếp!”

      “Có thể được chết cùng nương tử, vi phu cảm thấy rất mãn nguyện!”

      Dẹp ! Ta gầm gừ nhìn hai kẻ trước mắt, vỗ trán kêu trời. Cuộc đời là khó nghĩ tới. Ân nhân năm xưa của ta là kẻ biết sống chết, đệ đệ bệnh tật của ta là kẻ biến thái tội nghiệp.

      Rốt cuộc cuối cùng, mẫu thân cũng chịu về cung làm Thái hậu. Ta và đệ đệ biết bao lần năn nỉ bà ấy, là gian nan làm sao... ~~~
      ...

      Thiên hạ thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp. Ba mươi năm sau, tất cả chúng ta rời nhà, hẹn nhau cùng du sơn ngoạn thủy.

      Mười sáu con người cùng mua sơn trang, an hưởng quãng đời còn lại. Dưới tàng hoa đào màu hồng thắm, chúng ta cùng hoài niệm về những năm tháng ngày xưa.

      “Nhớ ngày đó, nếu nhờ lão phu, đệ đệ yếu ớt của liệu có được nhi tử tuấn tú để lấy con lão phu hay ? Mau trả lại bình thuốc đó cho lão phu!”

      Ta quắc mắt nhìn Lãnh Du Hàn, xỉa cho câu, “Ta phải giấu cái bình này , lỡ như hôm nào đó lão già ngươi có hứng, hạ nó vào thuốc phu quân của ta, ta lấy cái gì chống cự?!”

      Trong sân cỏ rộng lớn, Phương Niệm Vũ đuổi đánh đệ đệ ta vì cái tật cũ mãi chẳng chừa. Đông Phương lại lôi Hoàng thúc của nàng ta ra ngoài chơi. Tuổi già mà cứ như tuổi xuân, hết ăn kẹo hồ lô tới uống rượu đầu đường, tối tối còn thả hoa đăng cầu nguyện.

      Tư Đằng Niệm thích vẽ tranh. Khung cảnh nơi này rất đẹp, muội ấy vẽ cả trăm bức. Mỗi lần vẽ xong đều gọi ta bình phẩm. Tha cho ta , ta chỉ biết con gà con chó chứ có biết con Phượng hoàng ra sao đâu mà bảo ta nhìn rồi chấm điểm... Aaaaaa

      Hoắc tỷ tỷ vẫn hiền lành y như ngày xưa vậy, vẫn ôm ấp ta mỗi khi ta buồn, khiến tên Tướng quân nào đó ghen tới mức máu sôi sùng sục, bởi vì mỗi lần ta gần gũi tỷ ấy, liền nghĩ đến ta trong nhân dạng Hoàng đế năm nào.

      Trương Vinh Dương đưa Tuyền tỷ tỷ về quê chuyến. Dạo gần đây, tỷ ấy ho rất nhiều, có lẽ sắp...

      Tiểu Sam Tử vẫn cứ thích móc ta, hở chút là móc. Đường đệ ngốc càng già càng khôn ra, biết lên mặt mỗi khi kể về chiến tích tán con ta của con trai .

      Mọi thứ đều mỹ mãn như vậy, nhưng ta còn có khúc mắc...

      Vì sao bao nhiêu năm qua, Chu Dật Ninh hề cầu thân với ta?

      Lúc đầu, ta nghĩ rằng khó lòng tiếp nhận, nhưng càng về sau, dường như có nỗi khổ riêng.


      ...

      Lại thêm hai mươi năm nữa trôi qua.

      Từng người từng người qua đời. Sơn trang chúng ta mỗi lúc đơn. Những khuôn mặt già mỗi lúc nhăn lại. Ta nhìn thấy trong đôi mắt họ là buồn bã, thương tiếc đến bi ai.

      Ngày Chu Dật Ninh lìa đời, rốt cuộc ta cũng hỏi lại chàng lần nữa. Vì sao chàng lấy ta...

      “A Tuyết... nàng chết ... ta cũng rời khỏi thế gian bốn năm sau đó. Vì hạnh phúc đời này, ... cái giá mà ta phải đổi... là được lấy nàng làm thê tử... được có nàng cách danh chính ngôn thuận... A Tuyết, ta luôn lo sợ nàng được hạnh phúc... nhưng bây giờ, A Tuyết của ta được hạnh phúc mỹ mãn... Ta rất vui...”

      Bàn tay chàng ấm áp làm sao. Ta hiểu rồi, A Ninh, ta hiểu rồi.

      Dưới tàng hoa đào rạng rỡ, chàng ngồi dựa vào lòng ta, ánh mắt dần khép lại trong ráng trời chiều. Sơn trang mình ta độc, vầng thái dương lặn khuất nắng chiều...

      Cảm ơn cuộc đời này cho ta cuộc sống mỹ mãn như vậy.

      Ta là Hoàng đế, chàng là Thục phi...

      Thục phi rồi, đế vương cũng băng hà ---

      ~~~~~~~~~HOÀN CHÍNH VĂN~~~~~~~~~
      TrâuPhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :