1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Cổ Đại] Đừng nói với ta chàng là ... phi tử - Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      PHẦN 5

      Ở cùng với nhau nửa năm, ta đột nhiên phát , hóa ra mỗi người đều có nỗi niềm riêng.

      Hiền phi tỷ tỷ có tình vĩnh viễn nên lời với người sư phụ hơn mình 8 tuổi.

      Hoa phi mãi ôm giấc mộng về đấng nam nhi trượng nghĩa, chung tình, có lẽ phần là bị ảnh hưởng bởi mẫu thân của nàng.

      Mỹ Nhân Quý tần hăm hở vào cung, ra chỉ để thoát khỏi thế gia tàn ác. Sau khi phụ thân nàng ấy qua đời, Phương gia liên tục chèn ép mẫu thân của nàng, chỉ vì bà ấy thể sinh con trai. Sau khi vào cung, nàng ấy mới có chút tiếng , đổi lấy bình an cho mẫu thân và chỗ đứng của bà ấy trong gia tộc.

      Tiểu Sam Tử lặng lẽ tương tư đường đệ của ta. Mỗi lần ta hỏi, nàng đều trả lời bâng quơ cho có lệ. Ta biết câu ngày đó của đường đệ làm tổn thương nàng, nhưng ta biết phải làm sao...

      Đông Phương tuy nghịch ngợm vô cùng, nhưng ta biết , nàng ta thầm thương trộm nhớ người. Thỉnh thoảng khi ta lân la hỏi thăm, nàng ta , “Nếu ta và người đó ở cạnh nhau, thiên hạ đại loạn mất.”

      Còn ta sao nhỉ?

      Ta thích Thừa tướng là , mà bản thân trông chờ ngày để gặp lại tên nhóc con năm xưa cũng là .


      Tuy ta nhìn thấu nỗi niềm của họ, nhưng với chính mình, ta lại hoàn toàn mù tịt. Ta chưa từng thương nam nhân, chưa từng được nam nhân lau nước mắt như Hiền phi tỷ tỷ, chưa từng hiểu được lạnh bạc của nam nhân như Hoa phi, chưa từng nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của người đời như Mỹ Nhân Quý tần... Thậm chí, ta còn chưa từng được như vị Thái hậu đáng ghét kia, ít ra nàng ta còn được nam nhân của mình bế, dạy cưỡi ngựa, dẫn chơi, ôm ngủ cùng... Đó là lúc nàng ta hứng lên kể, chứ ta cũng chẳng nam nhân “đáng thương” đó là ai.

      Ở Hoàng cung mãi cũng chán, ta nảy ra ý định xuất cung, dẫn mọi người ra ngoài chơi đùa cho thỏa thích.

      Trước ngày xuất cung có đợt tuyển tú thứ ba. Ta giao mọi việc cho Thái hậu. Thái hậu thay ta chọn được nữ nhân rất biết “tiết kiệm”. Mái tóc đen xõa dài, nước da trắng nõn nà, đôi môi đỏ như son, váy áo màu trắng xóa. Ta muốn thốt lên hai chữ “ma nữ”.

      Tối hôm đó, Đông Phương thở dài, “Người đó là biểu tỷ của ta ở bên Đông Linh. Hoàn cảnh của tỷ ấy có chút giống với Hoa phi và Mỹ Nhân Quý tần. Vinh Dương Trưởng công chúa mất sớm, biểu tỷ lại quá mức hiền lành, khiến cho đám di nương và thứ muội cấu kết, trộm sạch tư trang, vu oan giá họa... Tỷ ấy bị phế danh hiệu Quận chúa, bị đuổi khỏi Đông Linh. May thay làm sao... Người của ta vô tình gặp tỷ ấy, sau đó ta biến tỷ ấy thành tú nữ. Đơn giản.”

      Ta thở dài. Nữ nhân đời này, ai nấy đều có số phận buồn. Có lẽ chỉ có ta và mẫu thân là được an nhàn nhất.

      Nhắc tới mẫu thân, ta đột nhiên phát bực.

      thiếu nữ hái chè, đế vương tình si, cặp đôi “hoàn hảo”... Mẫu thân hung dữ, bưu hãn, đôi khi còn rất hay dông dài; phụ hoàng hiền dịu, kiên nhẫn,... Trời ạ...

      Phụ hoàng ta năn nỉ hết lời cũng thèm trả lời, còn chốn cung đình sâu tựa biển, bà ấy chết sớm. Ta lại thấy, ngay trong gia đình bình thường rất ồn ào, náo nhiệt.

      ...

      Sau khi biết được thân phận biểu tỷ của Đông Phương , ta liền ngần ngại mà phong nàng ta làm Chiêu Nghi, ban phong hiệu Ly. , ta cũng chả hiểu phong hiệu này là gì. Thái hậu dặn sao ta làm vậy. Hình như Ly là tên của Chiêu nghi phải... Vĩnh Trân Quận chúa Hoàng Nhan Ly Ly...

      Hình như từ đầu tới giờ mọi người chưa biết tên ta phải ? Tên ta là Tịch Tuyết. Đàm Tịch Tuyết là theo họ phụ hoàng, Hoa Tịch Tuyết là theo họ mẫu thân.

      Xuất cung buổi sáng ta vướng phải buổi chầu, xuất cung buổi chiều dễ bị phát . Vì vậy, ta đợi khi trời sẩm tối mới bắt đầu xuất phát.

      Chỉ có vấn đề nan giải đó là...

      Tiểu Sam Tử bắt ta phải mặc nữ trang, chỉ vì ta mặc nam trang, lỡ có gặp người “quen”, ta nhất định bị lộ diện.

      Được thôi. Lâu rồi mặc nữ trang...

      Chỉ là... từ cái vị trí Hoàng đế cao vời vợi, ta thành muội muội của đám “nam nhân” chuyên bắt nạt người khác.

      Họ , ta chẳng có phong thái nào của tỷ tỷ cả, vì vậy làm tiểu muội vẫn hơn.

      Được lắm!!! Vậy ta dẫn các người đến chỗ hay ho, ở đó, các người tha hồ mà làm ca ca!!!

      ...

      Hình như hôm nay là đêm rằm, dân chúng tụ tập bên bờ hồ Song Quy để thả hoa đăng.

      Ta đứng thơ thẩn cầu kiều, nhìn mấy “ca ca” nhà mình ngồi trầm tư bên mấy chiếc đèn hoa.

      Lại nghĩ đến Chu Dật Ninh nữa rồi, dạo này có khỏe ?

      “A Tuyết, xuống đây nào! Chúng ta ăn thịt nướng!”

      Người lên tiếng là Thái hậu. Ta phì cười, lâu rồi tự tay nướng thịt ăn.

      Bảy người chúng ta hòa vào nơi đô thành hoa lệ, náo nhiệt. Mùi thơm của thức ăn lan tỏa khắp nơi. Chúng ta hết lê la chỗ này lại chạy tới chỗ kia. Đều là người trưởng thành cả, lại phải chịu khá nhiều ấm ức trong khoảng thời gian dài, mấy “ca ca” của ta rất hứng chí.

      Bọn họ đều biết thân phận của ta, điều bất ngờ là họ hề xa lánh hay có mưu đồ gì...

      Ta mong là vậy.

      Được rồi. Cho bọn họ chơi thỏa thích rồi, giờ tới phiên ta trả thù cái vụ ép ta làm “tiểu muội”.

      ...

      “Chúng ta tới Túy Hồng lầu ngắm cảnh . Gió mát trăng thanh, phong cảnh hữu tình. Lục vị ca ca, A Tuyết muốn ăn đồ ăn ở Túy Hồng lầu.”

      Tiểu Sam Tử sầm mặt, , “Câu trước bảo là ngắm cảnh, câu sau liền tới ăn uống... Đúng là có chút tiền đồ.”

      Ly Chiêu nghi... bây giờ ta mới thấy tỷ ấy cười, nét cười rạng rỡ, tươi tắn như ánh sáng đêm rằm...

      “A Tuyết của chúng ta đơn thuần, đáng như vậy, chiều muội ấy lần A Sam.”

      Ta cười đến tít mắt, dung dăng dung dẻ tới Túy Hồng lầu.

      đường , ta thấy Phương Niệm Vũ cứ ra vẻ suy tư, miệng lẩm bà lẩm bẩm, “Túy Hồng... Túy Hồng... cái tên này sao mà nghe quen quen...”

      Kết quả sau đó, mọi người đều có thể đoán được rồi đấy.

      Với nhan sắc kiêu sa lộng lẫy của ta, đám nam nhân chỉ có thể là muốn rớt hết cả hàm. Còn với sáu vị “ca ca”, ôi trời ạ, tú nữ của Túy Hồng lầu bu đen bu đỏ, vây kín bọn họ.

      Ta khẽ chuồn ra chỗ, gọi tiểu nhị mang đồ ăn lên, điềm nhiên uống rượu, gặm đùi gà nướng thỏa thích.

      Ánh mắt của đám nam nhân khiến ta chán ghét. Vì vậy, ta liền phô hết toàn bộ cái gọi là “thục nữ” ra ngoài. chân gác lên ghế, chân thả dưới đất, hai tay cầm đùi gà béo mỡ, miệng nhai đến nhồm nhoàm.

      Tiểu Sam Tử cố gắng thoát khỏi đám nữ nhân. Nàng ấy chỉ kéo được Hoa phi ra. Ta cười đến mức khàn giọng...

      Và rồi, nàng ấy còn chưa hỏi tội ta, ta cảm thấy luồng rét lạnh từ sau sống lưng.

      dám quay đầu lại, dám làm gì cả. Sao cả người ta run rẩy thế này?

      “Chu huynh, chúng ta về thôi.”

      Chu... Chu...

      Đừng có với ta là... Chu Dật Ninh ở phía sau ta nhé?

      Sáu người kia trốn được khỏi đám nữ nhân, trừng đôi mắt rực lửa về phía ta. Ta dở khóc dở cười.

      Đúng lúc đó, tiếng trầm thấp đột nhiên vang lên, “Tiểu Sam... Tử?”

      Thôi rồi... Là Chu Dật Ninh! Là Chu Dật Ninh!

      Ta cố gắng ngồi im như pho tượng, thèm quay đầu nhìn lại đằng sau. Có lẽ nãy giờ cũng nhìn thấy hình tượng của ta thế nào rồi...

      Bất thình lình, tên nam nhân to béo nào đó vội vàng nhào tới chỗ ta, vẻ mặt dê xồm hết chỗ . Ta theo thói quen liền nhảy khỏi ghế, trốn chạy .

      Ông trời ơi, sao ta xui như vậy?...

      Ta đâm sầm vào Hoa phi tỷ tỷ, và rồi ta lọt vào vòng tay Chu Dật Ninh.

      Hoa phi tỷ tỷ nằm gọn trong lòng của tên nam nhân nào đó.

      Ta nhắm chặt hai mắt lại, cố gắng nhìn đối phương. Chu Dật Ninh hừ lạnh tiếng, nghiến răng, “Tiến bộ lắm! Tiến bộ lắm!”

      Ta sợ quá nên chẳng dám làm gì cả. Đúng lúc đó, Tiểu Sam Tử đột ngột hét lớn, “Hoa... Hoa... Nhị ca ngất rồi!”

      Cả Túy Hồng lầu trở nên ồn ào, sao kể xiết.

      Chu Dật Ninh nghiến răng trèo trẹo, đối với nương như ta chỉ đành thở dài, sau đó , “Trương đệ, tạm thời đưa đến phủ của đệ trước, sau đó mời đại phu tới khám . Ta cũng qua đó xem sao. Chỗ này quá mức náo nhiệt.”

      “Tiểu Sam Tử, đệ cùng mấy ca ca tạm thời cùng ta qua chỗ Trương Tướng quân đây. Nhà của các người khá xa, lát nữa ta gọi xe để các người về sau. Còn vị Tiểu muội này... chắc là sợ đến mức bất tỉnh luôn rồi.”

      Chuyện sau đó cần phải . Hoa phi tỷ tỷ được đưa về Trương phủ, các vị “ca ca” lẽo đẽo theo sau.

      Còn ta... vừa được đưa lên xe ngựa, Chu Dật Ninh trừng mắt, quát lớn, “Còn mau mở mắt?”

      Ta hí hí đôi mắt to tròn. Chu Dật Ninh... là tuấn mỹ...

      Ta đột nhiên cảm thấy khí trong xe trở nên dồn dập, Chu Dật Ninh quay mặt nơi khác. Có chuyện gì bất thường à?

      Thôi chết!... Trong lúc chạy nháo nhào, áo của ta... áo của ta rách... rách... rách!!! Oa oa oa...!!!

      Chẳng trách đành phải ôm ta từ trong kỹ viện ra, còn dối là ta ngất xỉu. Hóa ra bảo vệ ta.

      Ta thầm cảm động...

      Sau khi tới Trương phủ, Tiểu Sam Tử vội vàng lấy áo khoác lên người ta, sau đó vội hỏi đại phu.

      “Chỉ là sợ hãi quá nên ngất xỉu, có vấn đề gì cả.”

      Ta thở phào nhõm.

      Sau ngày hôm đó, ta dám đưa mọi người ra ngoài chơi nữa.

      Hoa phi tỷ tỷ dần khỏe lại. Ta đích thân đến xin lỗi, nào ngờ tỷ ấy lại cảm ơn ta rối rít.

      ra là hôm đó, Trương Tướng quân săn sóc cho tỷ ấy hồi lâu, sau đó mới ân cần đỡ tỷ ấy lên xe, hồi cung.

      Nghĩ lại, tên đó cũng to gan ...

      đúng là rất to gan!!!

      Ngày hôm sau, Trương Vĩnh Dương vào cung cầu kiến ta, đồng thời cầu được chuyện riêng với mình ta.

      ...

      “Hoàng thượng... Thần lòng thương Hoa phi nương nương, xin Hoàng thượng chấp thuận!”

      “Ngươi xem nào!”

      Trương Vĩnh Dương kể lại cho ta nghe câu chuyện dài. đôi thanh mai trúc mã, thương nồng nhiệt, giữa đường chen vào nữ nhân đáng ghét khác. Hai người hiểu lầm nhau, người bị ép vào cung, người đành ôm gốc si đợi chờ.

      Ta lắc đầu, thở dài ngao ngán. Có lẽ đây là việc duy nhất ta có thể làm cho hai người họ.

      “Ngươi biết khinh công tốt. Hôm nào có dịp, ngươi qua phủ Trường An Thân vương, hỏi đệ ấy đường nào để vào đây lúc chiều tối. Nếu đệ ấy thắc mắc, ngươi cứ là... Ngươi tương tư cung nữ trong cung, ngại thể gặp, đành dùng cách này.”

      Trương Vĩnh Dương dập đầu tạ ơn. Ta phất tay, bảo lui ra ngoài.

      ...

      tối nọ, ta qua tẩm cung của Ly Chiêu nghi để ngủ.

      Tỷ ấy bình tĩnh đến mức đáng sợ, cứ như thể những chuyện qua là quá khứ xa xôi.

      Ta muốn tìm cho tỷ ấy nam nhân tốt, nam nhân có thể thương tỷ ấy cả đời.

      Về phần Hiền phi tỷ tỷ... sư phụ của tỷ ấy là ai thế nhỉ?

      Còn Thái hậu nữa, ta người có thể chịu đựng nàng ta là ai...

      Quên mất chuyện quan trọng. Ba ngày nữa, ta phải đích thân thiết yến hoàng thất Đông Linh. Họ cử người sang thăm Thái hậu, đồng thời thương nghị về số chuyện giữa hai nước..
      TrâuAbby thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      PHẦN 6

      Đợt tuyển tú cuối cùng vào hai ngày trước khi người của Đông Linh sang. Từ sáng sớm, ta nhận được tấu chương xin nghỉ tạm thời của Chu Dật Ninh để về quê lo gia .

      Được lắm. Ra vẻ giận dỗi ta, thèm chuyện với ta, giờ thẳng nước.

      Nhưng nghĩ lại đêm đó, quả là chính nhân quân tử, nhìn thấy cảnh ấy mà lòng loạn...

      Khoan . Nếu vậy, biết ta là nữ nhân rồi chứ?

      Hay là muốn lánh khoảng thời gian, tìm cách lật đổ ta?

      ...

      Ta thể bị phế truất. Đệ đệ ta còn chưa tỉnh lại, ta phải tìm Thần y chữa cho nó trước, sau đó tha hồ tiêu dao giang hồ. Ta muốn mang tiếng bị phế truất, thanh danh ngàn đời bị hủy, thế tính mạng chưa chắc bảo toàn.

      Đông Phương có nhân mạch rộng lớn, ta liền tìm tới chỗ nàng ấy thương lượng. Vị Thái hậu trẻ tuổi đảm bảo, trong vòng tháng điều tra ra tung tích của Chu Dật Ninh.

      ...

      Buổi tuyển tú cuối cùng diễn ra khá suôn sẻ. Từ đầu tới cuối, ta chọn thêm được thiếu nữ vô cùng đáng . Tên nàng ấy là Tư Đằng Niệm, ái nữ thứ tư của phủ Thượng thư.

      Còn khoảng mười người nữa sắp sửa vào, ta làm ra vẻ ngáp ngắn ngáp dài, ý bảo Đông Phương tùy ý chọn , ta tham gia thêm nữa. Nàng ta chẳng chẳng rằng, liếc tới liếc lui đám tú nữ người vào kẻ ra. Bất thình lình, ánh mắt nàng ta trợn trắng cả lên. Ta bị hình ảnh ấy làm cho bật dậy.

      Đông Phương thầm vào tai ta, “... Người đó... sao mà cao quá, tướng giống nữ nhân chút nào.”

      Ta nheo mắt. Quả đúng là vậy. Tú nữ kia cao lớn vô cùng, khuôn mặt trang điểm quá đậm, nhìn chẳng ra làm sao.

      Tiểu Sam Tử lật lật cuốn sổ ghi lại tên tuổi từng người, sau đó với ta, “Nàng ta là con nuôi của phủ Quốc công. Quốc công đại nhân cả đời có con , thấy nàng ta tội nghiệp, cách đây lâu nhận làm nghĩa phụ. Tên nàng ta là Châu Trữ. Dung mạo đẹp, nên thường trang điểm đậm để che khuyết điểm... còn nữa, nàng ta bị câm.”

      Tốt! nhiều, dung mạo đẹp... nàng ta làm phiền ta, quấy nhiễu bên tai ta như Tiểu Sam Tử được!

      Ta phong Tư Đằng Niệm làm Dung hoa, ban phong hiệu Nguyệt. Về phần Châu Trữ... ta nên làm cái gì đây nhỉ?

      Đúng lúc ta vắt óc suy nghĩ trong Ngự thư phòng, Hiền phi tỷ tỷ đột nhiên tiến vào, mang theo bình trà thơm ngát. Ta với tỷ ấy những điều day dứt, tỷ ấy liền bảo ta, “Người ta may gặp phải khuyết tật, xuất thân lại có chỗ tốt. Coi như muội làm việc tích đức, cũng là giúp đệ đệ mình mau chóng khỏe lại, phong nàng ta làm gì cũng được, miễn là tỷ.”

      Ta nhíu mày, “Tỷ tỷ à... Tỷ muốn nàng ta ở tỷ sao?”

      “Dù gì tỷ cũng muốn làm phi tần, địa vị cao lại phải quản cái hậu cung này... Đợi lúc thích hợp rồi, muội nhất định phải giúp tỷ tìm sư phụ đó.”

      Hóa ra là vậy.

      Ta phê dòng chữ đỏ chói bên cạnh cái tên Châu Trữ: Thục phi.

      ...

      Thục phi vừa vào cung, ta liền bảo mấy mỹ nhân tỷ tỷ của mình ném hết sổ sách từng cung cho nàng ta.

      Châu Trữ quả nhiên là người ngoan ngoãn, có lẽ nàng ta cũng an phận với địa vị của mình, chuyên tâm làm hết mọi việc.

      Ta thấy thích, nên đêm đó qua cung nàng ta để ngủ, coi như an ủi.

      Nhưng mà...

      Ánh mắt của Thục phi... có gì đó lóe sáng, ta mơ hồ cảm thấy lửa giận sôi sùng sục.

      Thục phi viết lên giấy hàng chữ, nét chữ vô cùng cứng cỏi, khiến ta cảm thấy có chút hoài nghi.

      “Đêm nay trăng tròn, thần thiếp muốn cùng bệ hạ uống rượu thưởng hoa dưới trăng.”

      Suýt nữa quên mất chuyện ấy. Mỗi đêm rằm, ta đều nhung nhớ Hằng Nga của mình.

      ...

      Ta đưa Thục phi đến Ngự hoa viên, tiến vào lương đình bên bờ hồ mát mẻ. Gió mùa thu khẽ lay động, mát rượi tâm can. Hoa cúc vàng khoe sắc dưới ánh trăng óng ả. Ta nhấp ngụm rượu, nhìn lên bầu trời, , “ biết Thục phi có từng gặp được tri kỷ của đời mình hay chưa?”

      Thục phi lắc đầu.

      Ta thở dài, tiếp, “Trẫm có bằng hữu. Tuy rằng cách biệt gần mười năm, đối với trẫm mà , vị bằng hữu đó chiếm vị trí rất quan trọng trong tim của trẫm... rất nghịch ngợm, lúc nào cũng coi trẫm thấp hơn ; bù lại, hiểu trẫm...

      Nhớ lúc , những ngày có phụ hoàng bên cạnh, trẫm cũng từng lén khóc vì lời trêu chọc của vài đứa trẻ con. xuất , thay trẫm giáo huấn bọn họ. Nhờ có , trẫm mới mạnh mẽ lên từng ngày...

      Mỗi khi đồi chè xanh lá, trở lại bên trẫm, hát cho trẫm nghe những bài dân ca, kể cho trẫm nghe những câu chuyện mà đường thấy. Những lúc ấy, trẫm từng nghĩ, nếu có thể vĩnh viễn ở cạnh trẫm tốt biết bao...”

      Ánh mắt ta mơ màng nhìn lên vầng trăng tròn vành vạnh giữa trời, suýt chút nữa ta bật khóc khi nhớ đến tên nhóc năm xưa ấy.

      Tri kỉ, bằng hữu thời...

      Ta vĩnh viễn thể nào quên được, cho dù thích Chu Dật Ninh đến mức nào chăng nữa, ta vẫn thể quên được người bạn thời thơ ấu.

      Vô tình, ta thấy khuôn mặt Thục phi có chút thất thần.

      Sau đó, ta nhoẻn miệng cười, câu cảm thán, “Vì vậy, mỗi đêm trăng tròn, trẫm đến lương đình này, uống chút trà, thưởng chút hoa, ngắm vầng trăng vàng óng giữa trời... là Hằng Nga, trẫm là Hậu Nghệ. Hậu Nghệ thương nhớ Hằng Nga, cũng giống như trẫm chờ đợi từng ngày từng ngày vậy...”

      Ta còn chưa xong, cảm nhận được luồng sát khí rất gần.

      Rất nhanh, nó tan biến.

      Thục phi trầm mặc nhìn ta, sau đó viết dòng chữ vào tay ta, “Bệ hạ có từng nghĩ đến việc tìm lại Hằng Nga?”

      “Có. Ta cho người tìm khắp tứ xứ, thậm chí còn năn nỉ lão ác bà... à , năn nỉ Thái hậu giúp đỡ, rốt cuộc vẫn có tin tức gì.”

      Thục phi nhìn ta, ánh mắt lóe lên tia nhìn khó hiểu. Nàng ta đột nhiên nhấc bổng ta lên. Ta hoảng sợ vô cùng. nữ nhân mềm yếu sao lại có sức mạnh kinh khủng như vậy?

      Ánh mắt nàng nhìn ta chăm chú. hiểu sao, ngay giây phút ấy, ta bất giác đỏ mặt.

      mùi hương đột ngột xộc vào mũi. Thục phi, nàng ta xông hương gì mà thơm thế nhỉ?

      Ta đột nhiên vùi đầu vào ngực nàng, tận hưởng ấm áp.

      Cứ như vậy, hai chúng ta ngồi trong lương đình ngắm trăng...

      Ta thiếp lúc nào biết.

      ...

      Ta cảm nhận được có ai đó đưa ta về cung. Lồng ngực rất ấm, cánh tay rất chắc. Cảm giác này dễ chịu, quen thuộc làm sao...

      Khi ta mở mắt dậy, Tiểu Sam Tử liền giúp ta thay triều phục, chuẩn bị tiếp đón sứ thần Đông Linh.

      Ta ngồi ngai vàng, Thái hậu ngồi ở ghế phượng bên cạnh.

      Người đứng đầu sứ đoàn Đông Linh là Bảo Thân vương – đứng thứ mười bốn – đệ đệ ruột của Hoàng đế Đông Linh – Đông Phương Trường Huân.

      vậy, xét về vai vế, ta là thúc thúc của Thái hậu.

      Vẻ mặt của Đông Phương rất trầm tĩnh, nhưng hai tay run bần bật.

      Kết thúc buổi triều, ta sắp xếp cho sứ đoàn ở lại Dịch quán, sau đó cùng Thái hậu về cung.

      ...

      mau, A ! Người mà tỷ hay kể cho bọn muội nghe có phải là ông ấy?”

      Đông Phương gật đầu.

      tốt! tốt! Như thế chẳng khác nào loạn luân cả?!

      Thục phi và Ly Chiêu nghi im lặng, đứng từ xa, làm gì cả.

      Chỉ có bảy người bọn ta vây quanh Thái hậu, tra hỏi ngừng.

      Đông Phương bực quá, quát lớn, “A Tuyết, muội có thể tổ chức tang lễ cho ta, như vậy phải rất dễ dàng sao? Còn nữa, chỉ cần muội phong ta làm Quận chúa rồi gả qua đó làm Vương phi, làm Vương phi tiêu dao sơn thủy cùng có gì tốt?”

      Ta hét lên, “Nhưng như vậy là loạn luân, rối loạn huyết thống hoàng thất Đông Linh!”

      Đông Phương cười nhạt, “Loạn luân? Loạn luân là cái khỉ gì? Ta vốn dĩ là dưỡng nữ của mẫu phi, là đứa con mà mẫu phi dùng để bù đắp nỗi đau vì mất tích của Ngũ Hoàng tử! Ta thích Thập tứ thúc sai à? từng ôm ta ngủ, từng dạy ta cưỡi ngựa, từng hôn lên trán ta... Ta quan tâm cái gì cả! Chỉ cần được gả cho , bất cứ cái gì ta cũng cam lòng! Trước đây ta đồng ý làm Thư Quý phi để giữ thanh danh cho mẫu thân muội, muội cũng nên giúp ta thành toàn tâm nguyện này chứ?!”

      Ly Chiêu nghi dường như nhịn nổi nữa. Nàng ấy tiến lại gần ta, như hét lớn, “Đông Phương ! Muội mau tỉnh lại cho ta! Đúng, muội lấy thành vấn đề! Nhưng quan trọng là có tình cảm với muội!... Cả đời của chỉ biết có đao kiếm võ học, luyện thuốc luyện đan, căn bản hề để ý tới muội! Muội hà tất vì kẻ có trái tim mà đau lòng?”

      Đông Phương khóc rống lên, nức nở, “Vậy sao? Ta thúc thúc! Ta thúc thúc! Mặc kệ có trái tim hay , chỉ cần ở cùng , ta mãn nguyện rồi! Dù ai ta loạn luân hay gì chăng nữa, ta cũng chẳng cần quan tâm! A Tuyết, muội phải giúp ta, muội phải giúp ta! Ta nhịn hơn mười năm trời, hôm nay rốt cuộc cũng xả ra được rồi!”

      Tiểu Sam Tử chịu hết nổi, la lên, “Im miệng hết !”

      “Khóc cho lắm vào, bộ dạng của sao lại thành ra thê thảm như vậy hả? có trái tim giúp , dễ như vậy sao làm mà lại ở đây khóc lóc? Thái hậu phúc hắc ngày thường biến đâu cả rồi?! Ta lại thấy tên thúc thúc của giống hệt đường đệ của A Tuyết! Đầu óc ngốc nghếch, ngay cả “đại ” cũng chẳng !”

      Ta chợt gật gù, “Phải ha.”

      phải ta à?”

      Hiền phi cười khì tiếng, , “Muội bày tỏ tình cảm làm sao người ta biết? ... Giờ ta hiểu rồi. Hóa ra mấy năm trước, muội đồng ý qua đây làm phi tử, chính là vì thấy mặc kệ, thèm để ý tới mình rồi giận dỗi chứ gì?”

      Ta cười ha ha, tiếp lời, “Thái hậu à... Con giúp người rồi, vậy chuyện của con, người giúp tới đâu rồi vậy?”

      Đông Phương đổi sang bộ mặt vui vẻ ngay tức khắc. Ta ngẩn hết cả người. Nàng ta đúng là diễn sâu...

      “Tìm được dưỡng phụ của Chu Dật Ninh rồi. Dưỡng phụ làm việc gần chỗ muội ở lúc trước đấy. Nghe đâu ông ta cả đời có thê tử, chuyên tâm trồng và chăm sóc đồi chè. Hóa ra quê nhà của ở cùng vùng với muội.”

      Cái gì? Dưỡng phụ...

      “A , tỷ mau cho ta biết! Dưỡng phụ của tên là gì?"

      "Trương Sinh."

      thể nào...

      thể nào...

      Phụ thân của tên nhóc đó cũng tên là Trương Sinh...
      Trâu, PhongVyAbby thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      PHẦN 7

      Trương Sinh...?

      Đông Phương nhìn sắc mặt kỳ quái của ta. Nàng ta vội , “À , Trương... Trương Minh!”

      Vậy ổn.

      Nếu Chu Dật Ninh biết ta gọi là Hằng Nga, trù ẻo ta đến chết mất.

      Ai da, những ngày tiếp theo trôi qua rất chi là êm đềm...

      Tối tối, ta thường ngủ cùng Hiền phi tỷ tỷ, có khi nghỉ ở cung của Thục phi.

      Mỹ Nhân Quý tần tha hồ rong chơi các kiểu ở bên ngoài, đến tối mịt mới về, còn bày đặt giấu giếm đồ ăn ngon cho mấy cung nữ, thái giám.

      Trương Vinh Dương đều đặn mỗi đêm lần. Ta sớm dặn hộ vệ cần canh gác ở bức tường phía sau cung Hoa phi, vì thế, dễ dàng chuồn vào đến sáng, sau đó lại phi nhanh ra ngoài.

      Đông Phương la cà ở Dịch quán suốt ngày suốt đêm, trong tẩm cung luôn có cung nữ giả dạng Thái hậu cầu phúc cho dân chúng.

      Tiểu Sam Tử tiếp tục hẹn hò với tên đường đệ ngốc nghếch của ta. Dạo này khôn ra hẳn, mỗi khi nhắc tới nàng ấy, khuôn mặt còn vẻ xấu hổ vì phải thái giám nữa. Nhưng mà tên này ngốc vẫn hoàn ngốc khi , “Sam Tử dạy... thượng bất chính, hạ tắc loạn, có nghĩa là... ở làm xong chuyện, ở dưới ổn chút nào. Đệ thấy có phải vậy đâu? Hoàng huynh thỉnh thoảng vẫn lười, đệ đệ vẫn giỏi võ đấy thôi.”

      Ta vỗ trán, thầm than: Đàm Thế Hưng, trẫm nhất định phải nấu cho đệ nồi thập toàn đại bổ, bổ tất cả mọi thứ, bổ luôn cái đầu của đệ!

      Ly Chiêu nghi vẫn im lặng như trước. Đôi mắt đẹp như nước hồ thu rất hiếm khi lên nét cười. Ta luôn thắc mắc, phải là nam nhân như thế nào mới phá tan được tảng băng ngàn năm là nàng ấy?

      Nguyệt Dung hoa rất hay vẽ tranh. Mỗi ngày, nàng vẽ bức họa nam nhân. Lúc nam nhân ấy đọc sách, lúc nam nhân ấy luyện võ, nhưng bức vẽ nào mà người nam nhân ấy được nàng vẽ mặt.

      Có rất nhiều chuyện khúc mắc trong lòng mỗi người, chỉ là tạm thời, mọi thứ an ổn, ta vẫn cho là họ may mắn.

      Cho đến ngày nọ, biểu muội của ta – Ngọc Quyên Quận chúa Hà Dĩnh Mai tiến cung làm phi tử...

      ra ta rất ghét nàng ta. Từ lúc còn làm Thái tử, nàng ta từng ít lần túm lấy áo ta, gạ gẫm ta, còn mai mốt ta phải lấy ả làm chính thê, cho ả làm Hoàng hậu...

      Lúc đó ta chỉ phì cười, trêu chợt câu, “Chắc cho.”

      Ta thề, đó chỉ là câu đùa cợt...

      Nào ngờ, Tường Lam Trưởng Công chúa – mẫu thân của Hà Dĩnh Mai buộc ta phải giữ lời hứa.

      Ta , ta có hứa bao giờ mà phải giữ lời? Nếu muội ấy muốn vào cung, cùng lắm ta chỉ phong làm Uyển nghi Tòng tứ phẩm.

      Phải rồi, đúng là kẻ chỉ biết khiến gà chó yên.

      Ngày thứ nhất, Tường Lam Trưởng Công chúa vào cung gặp Thái hậu, than ngắn thở dài, cái gì mà con mình là cành vàng lá ngọc, ít nhất cũng nên được phong làm Phi.

      Phi hả? Được! Ta cho.

      Ngày thứ ba, ta lấy lý do mùa màng được tốt, đại xá thiên hạ, thăng cấp loạt cho mọi người trong hậu cung.

      Hà Dĩnh Mai được phong đầu tiên, trở thành Hinh phi.

      Nàng ta rất đắc ý, lên mặt kiêu căng với tất cả tỷ muội của ta.

      Sau đó...

      Ta thăng Hoắc Hồng Ca lên Quý phi, Thục phi vẫn giữ nguyên như cũ, Huỳnh Hoa phi lên Hiền phi, Ly Chiêu nghi lên Đức phi, xong Tứ phi. Kế tiếp, thăng Mỹ Nhân Quý tần lên Dương Phu nhân, Nguyệt Dung hoa lên Nguyệt Phu nhân.

      Tám người chúng ta, trừ Thục phi, cười trận to.

      Hà Dĩnh Mai yếu thế, còn được cái gì.

      Đáng tiếc, trình độ gây của nàng ta ít.

      Hoắc Quý phi cho cá ăn bên hồ, Hà Hinh phi lượn lờ kề cận, ra vẻ tỷ muội thân thiết, sau đó lén đẩy Quý phi xuống.

      Ai da, Hà Hinh phi đúng là biết điều.

      Hoắc Quý phi từng học qua võ công, cái đẩy là vấn đề sao? Khinh công xuất thần nhập quỷ... Tỷ tỷ của ta thiên hạ vô song. Hắc hắc...

      Huỳnh Hiền phi hẹn hò tình nhân mỗi đêm. Hà Hinh phi bắt gặp, tố cáo với ta.

      Ta liền hỏi đám hộ vệ, “Có ai thấy Hiền phi của trẫm làm ra chuyện đó hay ?”

      Đám hộ vệ đồng loạt lắc đầu, bởi vì bọn họ trông thấy cái liếc mắt đáng sợ của Tiểu Sam Tử. Tay nàng ấy giấu loạt kim châm, chỉ cần phóng ra trong thinh , ... ai da, đám hộ vệ này phải sung vào cung hết loạt, là hao tổn quốc khố để nuôi họ...

      Thái hậu trốn ra ngoài chơi. Hà Hinh phi nhìn thấy, vội ton hót với mẫu thân, sau đó tiến cung hỏi chuyện Thái hậu.

      Ta nhàn nhạt trả lời, “Hai người điên à? Đây là tình nhân của Bảo Thân vương ở bên Đông Linh – Trầm Lục . tin tới đó mà tra!”

      Bảo Thân vương thân thiết với Thái hậu, dĩ nhiên hãm hại Thái hậu. Huống hồ, nàng từng kể với ta, dưới “bá đạo” của nàng, cái tên gà mờ ấy chịu khuất phục.

      Kết quả, người của Tường Lam Trưởng công chúa hỏi thăm chuyến, sau đó tái mặt vì bị mắng cho té tát.

      Ta nghe , Bảo Thân vương hừng hừng khí thế, ôm chặt tình nhân, quát mấy người bọn họ, “Người của ta, ta được ôm, để Trưởng Công chúa và Hà Hinh phi ôm chắc?”

      sợ bất kỳ ai, vì là bậc siêu quần, lại thêm thâm tình với Thái hậu và sợi dây liên kết với ta.

      Dương Phu nhân đến Túy Hồng lâu chơi đùa, gọi đồ ăn, bày rượu uống. Hà Hinh phi biết chuyện, lần này bảo mẫu thân mình ton hót với đám Ngự sử.

      Giỏi lắm! Nàng ta muốn làm Hoàng hậu, ta cho nàng ta làm Phượng hoàng gãy cánh!

      Đám Ngự sử kể tội Phương Niệm Vũ rất nhiều, nào là gian dâm, cấu kết đại thần, tham ô hối lội. Ta cười nhạt, nàng ta tham ăn, tham uống, ưa kể chuyện ma, thích nghe chuyện ở quán trà có.

      “Chúng khanh gia, ai nhìn thấy Phu nhân của trẫm cấu kết đại thần? Đại thần đó là ai? Còn nữa, nam sủng của nàng ấy là ai??? Mau đưa hết lên điện cho trẫm!”

      Đúng lúc đó, Tường Lam Trưởng công chúa ra mặt, kể tội Phương Niệm Vũ.

      Ta sờ cằm hồi, thản nhiên , “Hôm nay gió mát đìu hiu, nắng đẹp trời trong, rất thích hợp để săn.”

      Tường Lam Trưởng công chúa vẫn tiếp tục mắng nhiếc mấy tỷ tỷ muội muội của ta.

      Ta chán nản, dựa vào ghế rồng, với Tiểu Sam Tử, “Mau đưa con bà ấy ra đây... Trẫm muốn đôi co thêm nữa.”

      Hà Dĩnh Mai đầu tóc rối bù, cả người lem luốc, tựa như vừa lăn vào bùn sình tanh hôi.

      “Mẫu thân... Mẫu thân... Con làm Hoàng hậu nữa! Con muốn về... Mẫu thân... Mẫu thân...”

      Nàng ta khóc lóc ầm ĩ, đầu óc hoảng loạn cả lên. Ta cười nhạt, sống thế nào báo ứng thế ấy.

      Có rất nhiều chuyện ta biết.

      Ví dụ như...

      Hoàng Nhan Đức phi giỏi dùng độc, ép Hà Dĩnh Mai phải khai ra toàn bộ .

      Nguyệt Phu nhân võ công cao cường, đánh hạ đám cao thủ muốn ám sát Hoắc Quý phi và Châu Thục phi.

      Và người đó...

      Ta biết khuôn mặt của , nhưng có vẻ và Đức phi rất thân với nhau.

      luôn mang chiếc mặt nạ bằng bạc, giọng băng lãnh vô cùng; lúc chuyện với Đức phi, rất dịu dàng, ấm áp...

      Ta đột nhiên cảm thấy ghen tỵ nha...

      Mà thôi, chuyện qua hết cả rồi.

      Chúng ta lại tiếp tục những ngày bình yên trong chốn hậu cung này.

      Cho đến ngày, ta nhìn thấy Tư Đằng Niệm khóc nức nở sau khi vừa về nhà thăm phụ thân. Gặng hỏi mãi, muội ấy mới trả lời.

      “Muội vì Sư huynh nên mới khuyên can... Nhưng Sư huynh... sư huynh... sư huynh... nghe lời của Uyển Như sư tỷ rồi đánh muội.”

      Sư huynh của Tư Đằng Niệm tên là Vũ Hạo Thiên, nhị đệ tử của tên Đông Phương Trường Huân – người tình của Thái hậu.

      Xem ra vấn đề này khá phức tạp, đành nhờ Thái hậu giúp tay.

      biết đầu cua tai nheo, xen vào chỉ có nước phiền não.
      TrâuAbby thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      PHẦN 8

      ra mọi chuyện là như vậy.

      Đông Phương Trường Huân có vài đệ tử, nghe đâu dạy cả võ công và y thuật. Đại đệ tử Lãnh Du Hàn, nhị đệ tử Vũ Hạo Thiên, tam đệ tử Trang Uyển Như, tứ đệ tử Tư Đằng Niệm.

      Lãnh Du Hàn hành tung bất định, năm sáu năm rồi gặp sư phụ. Vũ Hạo Thiên là Minh chủ võ lâm, võ công xuất chúng, đứng đầu thiên hạ. Trang Uyển Như lập ra Bích Chỉ cung trong giang hồ, mà Tư Đằng Niệm... lại an phận làm Tứ Tiểu thư của Thượng thư phủ.

      phải Tư Đằng Niệm có ước mơ, mà là Thượng thư đại nhân bắt ép nàng phải làm nữ nhân hiền lành, ngoan ngoãn, đợi ngày nhập cung trở thành phi tử, ôm giấc mộng làm Hoàng thái hậu.

      Cũng còn may, Tư Đằng Niệm phải hạng người tham lam vinh hoa phú quý, mong muốn nắm lấy quyền lực khuynh thiên hạ.

      Mấy tháng rồi mà Chu Dật Ninh vẫn chưa trở về, ta bất giác cảm thấy lo lắng. Có lẽ là ta thích ...

      Ta hứa biến giấc mộng của các phi tử trở thành . Vì vậy, đệ đệ ta cần phải nhanh chóng tỉnh lại.

      ...

      Đêm hôm ấy, đợi tất cả mọi người ngủ say, ta cùng Tiểu Sam Tử lẻn khỏi Ngự thư phòng, chuồn qua cửa sau cung Từ Ninh. Đông Phương sớm đợi hai người chúng ta từ trước. Nàng ta xoay chiếc bình hoa trong phòng ngủ, kéo bức tranh phú quý bình an qua bên, cửa vào mật thất liền xuất .

      Cánh cửa ấy dẫn đến con đường dài, sâu hun hút, ánh đèn. Tiểu Sam Tử cầm đèn dầu trước, ta và Đông Phương rải bước theo sau. Rất lâu, rất lâu, có lẽ là hơn nửa canh giờ, chúng ta mới đến được Toàn Băng động.

      nam nhân tầm ba mươi tuổi, dung mạo tuấn lãng, tràn đầy cương nghị ngồi canh giác bên chiếc giường làm từ băng lạnh ngàn năm. khoác chiếc áo lông dày, mà người nằm giường chỉ mặc chiếc áo mỏng tang màu xám.

      “Trọng Khang, đệ đệ ta thế nào rồi?”

      Trần Trọng Khang cung tay, lễ phép đáp, “Thưa Công chúa, Thái tử vẫn như trước, có chút biến chuyển... Đêm nay là thời hạn xảy ra “chuyện đó”...”

      Đệ đệ ta – Đàm Quân mắc loại độc kỳ lạ. Ngủ mãi tỉnh, sắc mặt tím tái. Điều đáng sợ nhất chính là, trong năm, cứ ba tháng lần, đệ đệ ta trừng mắt dọa người hơn nửa canh giờ.

      Ta thở dài hơi. Sinh trong nhà đế vương, tất tránh khỏi hai chữ “ám sát”, mà kẻ ám sát đệ đệ ta ngày trước vẫn còn chưa tra được là ai.

      Trần Trọng Khang đột nhiên nhìn ta và Thái hậu, khuôn mặt có hơi ngại ngùng, lúng túng mãi mới mở miệng được, “Hoắc Tiểu thư... Công chúa, thần có nghe Hoắc Tiểu thư nhập cung. Trước đây, thần là sư phụ của nàng ấy, thần muốn hỏi thăm vài lời về sức khỏe của nàng.”

      Đông Phương nở nụ cười, đáp, “Quý phi sống rất tốt, mỗi ngày đều vẽ tranh, làm thơ.”

      Ta tiếp lời, “Khinh công của Quý phi xuất quỷ nhập thần. Ngươi là sư phụ tốt.”

      Trần Trọng Khang cố gắng kìm nén cái gì đó phải. Ta thấy khuôn mặt có chút cừng đờ. Bất thình lình, với ta, “Công chúa, mọi người mau ra ngoài. Thời khắc ấy sắp đến rồi, rất dọa người.”

      Ta gật đầu.

      Trần Trọng Khang đưa chúng ta trở về con đường, cách Toàn Băng Động khoảng khá gần. Tiểu Sam Tử lấy cây đèn mà ban nãy gác nó lên kẽ đá đường để soi sáng chúng ta. Nàng ấy , “Sư phụ, sao người với con chuyện của Quý phi nương nương? Từ trước tới nay, con luôn tưởng rằng mình hề có huynh đệ tỷ muội...”

      “Con là đệ tử do đích thân ta nuôi lớn, mà Quý phi nương nương cũng hẳn là đệ tử của ta...”

      “Hoắc Tiểu thư sao có thể nhận kẻ như ta làm sư phụ... Tất cả chỉ là chuyện như mây khói mà thôi.”

      Đông Phương chợt câu bâng quơ, “... A Khang, Tiểu Huân Huân từng với ta, rất là yên tâm về sư đệ của . Sư đệ là kẻ nhát gan nhất trần đời, cũng là kẻ khiến tức chết nhất trần đời.”

      Ta cố nín cười... Hoắc Hồng Ca, đừng với muội, vị sư phụ này nhát tới mức dám tiếng tỷ, khiến tỷ hụt hẫng, đau lòng mà tiến cung đó nha?

      Chúng ta còn trò chuyện hăng say. Bất thình lình, tiếng thét vang trời truyền từ Toàn Băng Động.


      AAAAAAAA ~~~~~~~~~~~~~

      Tiểu Sam Tử giật cả mình, “Là tiếng của Đàn Phu nhân! Sao nàng ta lại ở đây?!”

      Phương Niệm Vũ?! Ta quên mất, nữ nhân này rong chơi đến mức quên cả trời đất... có khi nào bản tính tò mò trỗi dậy, lung tung rồi lạc lối tới đây?

      Thôi bỏ . Dẫu sao cũng ba bốn năm, chưa có ai dám chứng kiến đệ đệ ta trừng mắt, trừ ta, Sam Tử, Thái hậu và Trần Trọng Khang.

      ...

      Toàn Băng động tỏa ra hơi lạnh ngàn năm, mang theo mùi hương ngọt ngào của nữ nhân. Phương Niệm Vũ, nàng ta chắc chắn là vừa mới qua Túy Hồng lầu uống rượu đây mà!

      Ta hết cách để .

      chiếc giường băng, đệ đệ ta nằm đó, trừng mắt, khuôn mặt nhăn nheo đến đáng sợ...

      Mà bên cạnh, nữ nhân tò mò nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đệ ấy, ánh mắt còn trợn ngược lên, giống như tranh nhau xem ai hung dữ hơn...

      Hết nổi! Hết nổi!
      Trâu, PhongVyAbby thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      PHẦN 9

      Sau khi trở về từ ngày hôm ấy, Phương Niệm Vũ cứ bám riết lấy ta.

      “Tỷ tỷ à, đệ đệ của tỷ tuấn tú!”

      “Tỷ tỷ à, muội nghĩ là muội thích huynh ấy rồi!”

      “Tỷ tỷ, tuy huynh ấy trừng mắt rất đáng sợ, nhưng huynh ấy vẫn có khí chất!”

      Ta muốn lấy vải nhét vào mồm nàng ta.

      đời này, những chuyện “nhất kiến chung tình” phải chưa từng có, mà là đối với Phương Niệm Vũ, nó lại trở thành “nhất trừng chung tình”...

      ...

      hôm, sau khi từ Dịch quán trở về, Đông Phương với ta, “A Hàn gặp Tiểu Huân Huân sáu năm, hôm qua đột nhiên chạy tới bái kiến sư phụ... Tiểu Huân Huân có hỏi về việc giải độc cho tên nhóc A Quân.”

      Lãnh Du Hàn sao?

      “Rồi trả lời thế nào?”

      Đông Phương thở dài cái, “ ... muốn làm công. Tiền nào của nấy.”

      “Vậy muốn gì?”

      muốn... muốn biểu tỷ của ta gả cho !”

      Suýt chút nữa ta sặc nước...

      ...

      Sau khi nghe ta và Thái hậu kể lại mọi chuyện, Đức phi trầm ngâm suy nghĩ, ta mơ hồ nhìn thấy gò má nàng ấy ửng đỏ cả lên.

      hồi sau, Hoàng Nhan Ly Ly mới cất tiếng, “Ta đồng ý... Nhưng trước hết, ta muốn thanh danh của mẫu thân được rửa sạch.”

      Đây là vấn đề của riêng Đông Linh. Mọi việc cứ để Thái hậu và tên “tình nhân” đó an bài .

      Về phần Đức phi, ta cho nàng tháng để thu dọn tất cả, đồng thời cũng để nàng “giả bệnh”, chuẩn bị “tang lễ”.

      ...

      Tư Đằng Niệm mỗi lúc ra ngoài nhiều. Võ công của muội ấy xuất quỷ nhập thần, tinh thần trở nên cứng rắn hơn trước. Có lẽ vết thương lần đó khiến muội ấy tỉnh táo...

      Nam nhân si tình đến mù quáng như Vũ Hạo Thiên, rốt cuộc đáng trách hay đáng thương?

      ...

      Dưới cương quyết của Thục phi, ta dần ngoan ngoãn hơn trước, tùy hứng nữa. Nàng ấy biết ta thích ngủ chung, thích chơi cùng, mỗi lần ta phải “thục nữ”, hành động tùy tiện, nàng ấy giận, giận đến mức đóng chặt cửa cung, cho ta vào, để mặc ta gào thét điên cuồng, khóc lóc như hoa lê đẫm mưa...

      “Nhờ có Thục phi nương nương, bệ hạ ngày càng có phong thái hoàng gia đấy. Cho nên, bệ hạ nên ngoan ngoãn, bỏ cái tính hở chút là nhảy cẫng lên khi gặp chuyện mừng ...”

      Tiểu Sam Tử đáng chết. Thấy ta bị bằng hữu bỏ rơi, nàng còn châm chọc.

      Nhưng mà Thục phi của ta... ta vẫn cảm thấy ở chỗ nàng ấy có thứ đáng để tò mò.

      Ví dụ như, mỗi lần ta đến ngủ, nàng ấy dẫn ta qua phòng khác; mỗi lần ta đề nghị tắm chung, nàng ấy liền giận dỗi; mỗi lần ta uống rượu say, nàng ấy dìu ta về tẩm điện, nhưng sau đó để ý đến ta trong vòng nửa tháng...

      người Thục phi có mùi hương rất thơm, rất mát...

      Nếu ta ra có ai tin nhỉ? Mùi hương ấy y hệt như mùi hương trà, khi những búp non tràn khắp miền đồi quê ta...

      Nữ nhân ưa xông hương hoa, ai đời lại xông hương trà.

      Chẳng sao cả. Ta là kẻ khác người mà... Ta mùi hương quê cũ, nên cũng rất thích lại gần, vùi đầu vào lòng Thục phi mà ngủ.

      Ông trời tốt với ta, cho ta vị tỷ tỷ tuyệt vời như vậy! những “ép” ta thành thục nữ, còn cho ta hít hà mùi hương sảng khoái.

      Nhưng mà dù muốn hay ... ta cũng phải suy tính cho con đường về sau của tỷ ấy...

      Ta muốn ở cùng tỷ ấy...

      Ta muốn sống cả đời với tỷ ấy...

      Tỷ ấy dịu dàng, tỷ ấy hiểu ta, tỷ ấy...

      ...

      “Đàm Tịch Tuyết, thể có tình với nữ nhi được!”

      Ta sa sầm hết cả mặt. Với tính khí ăn thua đủ sẵn có, ta hét toáng lên, “Đường đệ của ta cũng thể có tình với thái giám được!”

      Đúng lúc đó, Đàm Thế Hưng bước vào Ngự thư phòng của ta...

      Tên tiểu tử chết tiệt, toàn đến vào những lúc đâu!!!

      Hình như những lời ta đều lọt cả vào tai , vội vàng la lên, “Hoàng huynh, đệ mặc kệ! Mặc dù Sam Tử là thái giám, nhưng nàng có con của đệ, đệ thể...”

      Gì?!

      Hai cái người này giỏi lắm! Đến nước này, ta hận đến mức cốc cái đau vào đầu tên đường đệ đần độn.

      “Thái giám liên quan à? Đệ dám làm “đại ” trước cả ta? Được lắm! Bắt đầu từ hôm nay, Tiểu Sam Tử dọn qua phủ Thân vương mà ở! Muốn về đây lúc nào về, nhưng phải mặc nữ trang để ta còn tiện phong làm Vương phi! Trời ạ!!!”

      Tiểu Sam Tử và ngơ ngác nhìn ta. Ta thở dài... Chuyện của bọn họ ta để ý lắm, rốt cuộc cũng có kết quả của ngày hôm nay.

      Nhưng mà khoan...

      Ly Đức phi sắp gả , Tiểu Sam Tử chuẩn bị rời hoàng cung...

      Từng người cứ như vậy, ta ở lại đây mình... được! Tên nhóc ngốc nghếch kia phải nhanh chóng tỉnh lại!

      Trong cơn tức giận, ta chạy vội đến cung Hoắc Quý phi, hòng mong được tỷ ấy ôm ấp vào lòng. Nào ngờ, nội giám thông báo lại, Quý phi nương nương sớm được mời qua cung Thái hậu có việc.

      Ta đành qua cung của Thục phi vậy.

      Mỗi khi đến cung của ai, ta đều theo thông lệ báo trước tiếng. Hôm nay tâm trạng của ta khá buồn bực, chẳng buồn với ai câu nào, cứ thế xông thẳng vào tẩm cung tỷ ấy.

      Tính tình của ta rất tùy hứng, tới gõ cửa, chẳng thông báo, ta cứ như vậy mà thẳng vào nội điện của Thục phi nương nương...

      Cung nữ hồi môn của tỷ ấy vội vàng ngăn ta lại. Ta bực bội, có tâm tình đôi co, giằng tay nàng ta ra rất quyết liệt, chạy tới, tung tấm màn sa che cho Thục phi ngủ. Ta muốn kéo tỷ ấy ngồi dậy, muốn tỷ ấy ôm chặt mình vào lòng để an ủi.

      ... .....

      Giây phút ấy, ta bất giác nín lặng.

      Có lẽ vì quá bất ngờ, Thục phi tỷ tỷ nhìn ta với vẻ mất hồn. Ta cũng trợn mắt nhìn lại...

      Chu... Chu... Chu Dật Ninh?!

      Khuôn mặt đỏ bừng cả lên. Hai người chúng ta với nhau tiếng nào. Cả người ta run rẩy, định bụng chuồn khỏi.

      Bất thình lình, đôi tay rất khỏe kéo ta vào trong màn. Chu Dật Ninh, muốn làm gì ta?!

      Thừa tướng đáng chết kề sát vào mặt ta. mùi thơm thơm bay ra từ lồng ngực của . Ta nhíu mày, “Sao cái mùi này nghe quen thế nhỉ?”

      Hình như mỗi lần Thục phi xuất , mỗi lần ta vùi đầu vào ngực nàng ấy...

      Cái tên đáng hận này! Đừng với ta... là phi tử?!

      Ông trời ơi! sống với ta bấy lâu, làm Thục phi nương nương của ta, ta kể cho nghe mọi chuyện, ta còn làm nũng đủ thứ với ... Sao có thể, sao có thể?!

      Đừng tàn nhẫn với ta như vậy! Ta nhất thời chịu nổi đâu!

      Chu Dật Ninh, ngươi rúc vào cái xó nào rúc, sao lại rúc vào hoàng cung vậy hả??? Mặt mũi của ta coi như bị ngươi làm mất hết rồi!

      Tên khốn... Ta hận ngươi! Thục phi nương nương Chu Dật Ninh!!!
      Trâu, PhongVyAbby thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :