1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[CỔ ĐẠI - ĐIỀN VĂN] ĐIỀN VIÊN MẬT SỦNG - ĐÔNG PHƯƠNG NGỌC NHƯ Ý

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Nương Tử

      Tiểu Nương Tử Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      41
      Xin chào các bạn, sắp tới bộ này do mình đăng tải nhé! Chúc các bạn xem truyện vui vẻ. Bạn nào thích truyện, hãy mạnh dạn like hoặc cmt thảo luận bên dưới nhé! <3 <3 < 3
      p.s Bạn nào cần des bìa truyện liên hệ mình nha!

      [​IMG]

      CHƯƠNG 18: TỪ HÔN

      Editor: Tiểu Nương Tử

      “Nương, con ở chỗ này, con sao cả” Ninh Hinh bưng chậu xiêm y từ đằng sau đám đông tới, đến bên cạnh mẫu thân mới bình tĩnh : “Con gặp Thanh Sơn ca ở bờ sông, nán lại trò chuyện mấy câu”

      Cố Thanh Sơn vội vàng : “Dạ, đại nương, con đến bờ sông tắm ngựa, thấy Ninh Hinh muội muội, nên liền hỏi chút chuyện trong thôn. Đúng lúc, nhìn thấy tên vô lại này lén lút, con tưởng trộm cắp gì đó trong thôn, nên bắt lại”

      “Thanh Sơn về rồi” Nương của Ninh Hinh kinh hỉ đến gần, lại thấy Lạc thị ngồi dưới đất, ngạc nhiên: “Đây phải là con dâu nhà thông gia sao? Sao lại ngồi đất? Mau đứng lên nào.”

      Nương Ninh Hinh thấy chuyện xảy ra trước đó, định tiên lên giúp Lạc thị đứng dậy. Trữ tam thẩm lặng lẽ kéo tay áo của nàng : “Nhị tẩu, đừng để ý đến nàng ta, về nhà

      Chuyện hôn này, Đổng gia cử Trữ tam thẩm đến làm mai mối, môi kim tạ ơn ít. Từ khi Ninh Bân xảy ra chuyện, thái độ Đổng gia liền thay đổi. Mấy ngày trước lên trấn tập hợp, Trữ tam thẩm gặp được Lạc thị, chính là người đứng sau ra vào, từ xưa đến nay chuyện hôn hẵng là nên môn đăng hộ đối, cho dù nhà có chút thấp kém hơn cũng là chuyện phải nên, nhưng chênh lệch cũng được quá lơn, vạn nhất có chuyện bên suy tàn, bên còn lại nên chủ động trả lại lễ vật dạm hỏi, giải trừ hôn ước, đừng nên la liếm nhờ cậy nhà trai.

      Trữ tam thẩm nghe thấy, tự nhiên hiểu được ý đối phương. cho dễ nghe chút, ngày trước cũng là gia đình các ngươi cầu hôn, tại lại muốn vô tình vô nghĩa bỏ củ khoai lang phỏng tay này, còn muốn người ta trả về lễ hỏi, chuyện da mặt dầy như vậy, ai có thể làm được?

      Song phương tan ra đem đẹp, lại gặp phải chuyện hôm nay.

      Mặc dù Lạc thị vờ vịt khóc lóc đáng thương, nhưng người tinh ý đều hiểu chuyện gì xảy ra. người ở trấn như ả, làm thế nào xuất ở bờ sông. Cho dù có nhà mẹ đẻ cũng đường này, cho dù có đến nhà Ninh gia cũng cần vòng bờ sông mà đến. Đến nơi này khẳng định là có mục đích, Lạc mặt rỗ kia còn là bị nàng gọi tới, trong khi Ninh Hinh lại giặt quần áo ở bờ sông... Nếu phải gặp đúng dịp Cố Thanh Sơn về thôn đúng là biết gặp phải chuyện gì.

      Ninh gia nhìn thoáng qua Cố Thanh Sơn đè nén tức giận, lại nhìn đến vẻ mặt căng cứng của Ninh Hinh, càng hiểu ra tình. Nông gia hán tử hai mươi lăm tuổi khỏe mạnh, dưới cơn thịnh nộ vung nắm tay: “Tên khốn Lạc mặt rổ này, các ngươi là đồ gian phu dâm phụ dám đem chuyện bại tục như vậy đến thôn bọn ta, khi dễ đến Ninh gia đúng ?”

      xong liền vọt tới, đôi thiết quyền dừng lại mặt Lạc mặt rỗ, đánh cho gào thét. Vài người trong viện Ninh gia cùng với vài thanh niên giao hảo tốt đều xông lên quyền đấm cước đá, nữ nhân nhát gan sợ tai nạn chết người liền tiến tới can ngăn, rồi lại biết ai nhân cơ hội Lạc thị ngồi mặt đất liền bắt lấy cào, cấu, đến khóe miệng rỉ máu.

      Từ đống lúa chất cao bên cạnh truyền đến thanh áp lực. mảnh hỗn loạn, người khác phát , nhưng Cố Thanh Sơn làm thám báo cũng vài năm, nhạy bén cực kỳ, trong lòng đoán được, chắc chắn là người vừa hô to thôn đông cháy. Bất quá, cần bắt đến...tránh phải để nhắc đến tên Ninh Hinh.

      Bỏ lại Lạc mặt rổ nửa sống nửa chết, cùng với Lạc thị khóc lóc om sòm, mọi người tỏng Trữ gia trang trở về nhà.

      Ninh Hinh ôm bồn gỗ kế bên cạnh nương của nàng, Trữ tam thẩm theo bên cuối thấp đầu lời nào, chuyện vừa rồi ở bờ sông còn chưa tiêu tan, vội vàng gắt gao nắm tay. Người nhà buồn rầu hướng trong viện tới, Ninh Hinh quay đầu nhìn về phía Cố Thanh Sơn xa : “Thanh Sơn ca, huynh ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn đến nhà muội ăn

      Cố Thanh Sơn từng nhớ đến chuyện Ninh Hinh làm cơm cả ngày lẫn đêm biết bao nhiêu lần, suýt chút nữa đáp ứng, chính là nhìn đến vẻ mặt của mọi người tỏng Ninh gia, biết đêm nay thích hợp: “Ta ăn rồi, bây giờ ta muốn qua nhà Đại Lực có chút việc, ngày mai ghé thăm Ninh Bân ca”.

      Mọi người ở Ninh gia trong lòng đều ngổn ngang trăm bề, tự nhiên cũng giữ lại, về đến nhà liền đóng cửa, vào buồng trong, nương Ninh Hinh hỏi: “Cuối cùng là chuyện sao lại như thế?”

      Ninh Hinh cắn chặt răng đem tình hôm nay kể lại lần, : “Nương, hôm nay nếu phải có Thanh Sơn ca, chỉ sợ...”

      Nương nàng nổi giận mắng to Đổng gia, Trữ tam thẩm lui về sau thức thời biết tự mình câm miệng.

      “Nhị ca, Nhị tẩu, ta lòng xin lỗi Ninh gia” Nnh tam thẩm cuối đầu dám ngẩng mặt lên

      Nương Ninh Hinh vội vàng kéo nàng: “Muội đừng như vậy, chuyện này liên quan đến muội. Thời điểm còn thân cận lúc trước, ta đối với Đổng Thiếu Thành cũng có chút vừa lòng, Trữ Quyên hỏi thăm ở trấn , đứa trẻ kia phẩm hạnh tồi, ai mà biết được đại tẩu của lại bằng heo chó như vậy”

      Trữ tam thẩm lắc đầu : “Đại tẩu, người biết, ngày trước ta gặp Lạc thị ở trấn , nàng ta kỳ quái mắng ta trận, ý nhà chúng ta suy sụp, nên chủ động trả lễ dạm hỏi, từ hôn. Ta lại cho nàng ta sắc mặt tốt, Ninh Hinh nhà ta lại làm gì sai, sao lại phải trả lễ chứ? Sơm biết ả ta bày ra chuyện như vầy, thà là từ hôn còn hơn”

      Cha Ninh Hinh người vẫn còn vết thương, đứng còn chưa được tự nhiên, ánh mắt đăm chiêu, giọng căm hận : “Nhà chúng ta tuy rằng được, nhưng cũng thể ủy khuất Ninh Hinh, chuyện hôn với Đổng gia này nhất định phải từ. Ngày mai chúng ta đem lễ vật để trả, may mắn Ninh Hinh đến nhà bọn họ, bằng bị hại thảm”

      Nương Ninh Hinh lo lắng nhìn về khuê nữ, nghĩ đến con rẻ dáng vẻ thanh tú lại có học vấn tú tài, ánh mắt nhìn Ninh Hinh lại thắm thiết, do dự hỏi: “Ninh Hinh à...con với Đổng Thiếu Thành kia...nếu con muốn buông....”

      “Nương, con cùng chẳng qua là chỉ gặp mặt qua mới có hai lần, cũng có tình cảm gì, ngày mai từ hôn thôi, người nhà như vậy, con cũng muốn gả vào” Ninh hinh xoay người vào trong phòng mình, nằm úp sấp lên kháng, phủ chăn che kín đầu.

      Nước mắt yên lặng rơi xuống, nàng dám khóc thành tiếng. Từ hôm đại ca xảy chuyện ngày Tết nguyên tiêu, nương và đại tẩu mỗi ngày đều khóc, nàng thấy cũng cố nín nhịn hùa theo, nay gia đình đầy thương tích như thế, nàng cũng muốn chuyện của mình xát muối vào trái tim họ.

      Sáng hôm sau, cha nương Ninh Hinh đem lễ vật dạm hỏi từ trong sương phòng ra, để lên xe bò của nhà Ninh tam thúc. Ninh tam thẩm mười phần tự giác đem kim môi đến hoàn trả, ngay cả bộ vòng tay mà nàng thích nhất cũng thảy trả vào hòm hành lý. Lễ vật dạm hỏi của Đổng gia ít, nhất là khi họ lại làm về ngành trang sức, còn chưa có thành thân nên Ninh Hinh cũng ngại mang vào, mặc dù Đổng Tiếu Thành có lén đưa cho nàng đôi vòng ngọc tử, nàng cũng trả về nguyên bộ.

      “Nhà Ninh Bân, cây trâm ngọc trai đó con cũng đừng động đến, nếu từ hôn, chúng ta cũng phải trả về hết” Ninh Hinh nương

      Hầu thị mếu máo, tình nguyện nhìn xuống cây trâm ngọc trai trong tay, khó khăn nhìn lần cuối, ném vào xe bò liền quay về phòng.

      Ninh Hinh nhìn thoáng qua bóng dáng đại tẩu, lên tiếng. Lôi kéo tay của mẫu thân : “Nương, mọi người nhanh chóng trả xong rồi về, đừng lời qua tiếng lại rồi xung đột, bằng với nhà ta bây giờ...Chúng ta cũng thể gây ...”

      Nương Ninh Hinh gật đầu : “Yên tâm , có gây gì đâu, chiếu cố đại ca con, hôm nay ra đồng”

      Ninh Hinh giọng trả lời, đưa họ ra cửa rồi mới trở vào nhà. Vào phòng bếp dọn sạch bàn ăn, rửa bát đũa, chẩn bị cơm trưa tốt. Ninh Hinh lấy đậu luộc muối trong nồi ra, đặt lên bàn.

      “Tỷ, đại ca tiểu, phải đổi đệm giường rồi” Ninh Hạo từ trong phòng hô.

      “Ừ, đến đây, ta đem đệm sạch tới, đệ canh rút đệm dưới thân huynh ấy ra ” Ninh Hinh vội vàng vào nhà tìm đệm sạch.

      Đầu Ninh Binh bị thương, lúc tỉnh lúc mê, khi nào mê man khống chế được sinh hoạt. Tuy là đại ca, nhưng dù sao Ninh Hinh cũng là con , thể ở bên người hầu hạ, chỉ có thể làm chút việc rửa ráy bên ngoài. Mấy ngày này đều là nương của Ninh Hinh hầu hạ nhi tử.

      Xảy r chuyện này, Ninh Hạo mới mười tuổi mà như trưởng thành chỉ sau đêm, còn nghịch ngợm như trước kia, bất luận là ra ruộng hay hầu hạ đại ca cũng lải nhải hay ngại này ngại nọ.

      Ninh Hinh lấy tấm đệm mỏng sạch đưa cho Ninh Hạo, đem tấm đệm thấm đầy nước tiểu kia đổ vào thùng gỗ lớn trong viện, nghĩ chiều đem ra bờ sông giặt sạch .

      “Đệ phải mình vừa đỡ huynh ấy vừa thay giường, đại tẩu, tẩu biết đến giúp tay sao?” Ninh Hạo mất hứng nhìn về phia đại tẩu ngồi trong bếp ăn đậu luộc .

      Hầu thị vồn vừa mất cây trâm ngọc trai, trong lòng vốn được tự nhiên, bị em chồng hô lớn vài câu, càng thêm ủy khuất. Cha chồng mẹ chồng có nhà, nàng liền lớn mật, cầm năm đậu tay khóc lớn: “Đúng là thời thế thay đổi. Lúc ta còn ở nhà, ca ca tẩu tử còn chưa nặng lấy câu, tới nhà các người rồi, ăn uống tử tế thôi , còn muốn ta chăm sóc tên tàn phế đó. Ta là được gả đến nhà các ngươi chứ phải bị bán đến đây, các người nhìn ta vừa mắt, cùng lắm hòa ly, hà cớ gì phải tìm cớ trách mắng ta”

      Ninh Hạo tức giận vù vù, : “Từ khi đại ca nằm xuống, tẩu chăm sóc được mấy ngày? Còn phải nương mỗi ngày phải hầu hạ, trước kia lúc đại ca còn khỏe, huynh ấy đối xử với tẩu thế nào? Chính tẩu tự hỏi lại lương tâm của mình , lần nào từ trấn về cũng cho tẩu phải đồ ăn ngon, cũng là quần áo đẹp. Bây giờ đại ca bệnh, tẩu lại chê bai huynh ấy, nữ nhân vô tình vô nghĩa như tẩu, trở về nhà mẹ đẻ của tẩu

      Hầu thị mấy hôm nay vốn nhịn được, nhưng vì tìm được cớ thích hợp để bỏ , nếu Ninh Hạo mở sẵn đường, nàng ta cũng bất chấp, dứt khoát vào trong thu dọn quần áo ra .

      “Nhà các ngươi khi dễ ta, ta mỗi ngày đều hầu hạ tướng công, các ngươi còn mắng mỏ hài lòng, tốt lắm, bây giờ ta , hòa ly” Hầu thị đơn giản thu thập xong bọc , gói ghém hết trang sức xiêm y tốt mang theo, xoay người bước .

      Ninh Hinh vội vã chạy đến giữ chặt nàng, khẩn cầu: “Đại tẩu, đại tẩu đừng , chuyện chăm sóc địa ca, muội làm, để muội làm, tẩu đừng được ? Cây trâm kia của tẩu trả rồi, nhưng muội còn, muội tặng hết trang sức của muội, quần áo của muội cũng tặng tẩu hết, tẩu đừng có được ?”

      Tiểu Nương Tử: Edit đến đây còn gì để ! Nếu là ta, ta mà là Ninh Hinh con mụ này xác định rồi...


      =/=

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Ta mà là NH con mẹ này chết với ta, lết về nhà mẹ chứ ko phải đâu
      Tiểu Nương Tử thích bài này.

    3. Tiểu Nương Tử

      Tiểu Nương Tử Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      41
      @Chris: hừm....gặp ta ta trộn muối đường vơi nhau bắt lựa ra sạch mới cho về nhà ko hưu thê cho nó chết chứ đó mà hòa ly
      Chris thích bài này.

    4. Tiểu Nương Tử

      Tiểu Nương Tử Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      41
      Editor: Đèn Lồng Tháng Chạp

      Chương 19: Mềm mỏng

      Ninh Hinh sắp khóc òa lên, Ninh Hạo cũng thôi mua sách nữa, đến kéo tay Ninh Hinh:

      “Thôi, tỷ đừng níu kéo chị ta nữa, để cho chị ta , tỷ xem bộ dáng mấy ngày này của chị ta , nhìn đại ca cái cũng là khinh thường mà nhìn nửa mắt, nữ nhân như vậy, còn giữ nàng lại gì”

      Ninh Hinh tức giận dậm chân, chỉ vào Ninh Hạo mà quát:

      “Ngươi đừng nữa”

      Hầu Thị muốn ra khỏi cửa chính, đến trong viện, Ninh Hinh buông Ninh Hạo chạy tới, đuổi tới cửa:

      “Đại tẩu, chỉ cần tẩu ở lại, trong nhà ngươi thích cái gì đều cho ngươi, được ? Ngươi ngẫm lại , đại ca trước giờ đối xử với ngươi rất tốt. tại chẳng qua là nhất thời bị bệnh, về sau tốt lên thôi, khẳng định hồi phục”

      Đối mặt đứa em chồng cầu xin, Hầu thị lanhj lùng hừ tiếng:

      “Hơn tháng, đều có đại phu đến xem bệnh cho , gãy chân có thể tốt lên ư? Đầu óc u mê còn có thể hồ đồ sao? Ninh Hinh, cũng bởi vì nhà các ngươi đối đãi với ta tồi, ta mới nhịn lâu như vậy, bằng tháng giêng ta sớm rời rồi. Ngươi là nương tốt, nếu đổi thành là ta, ngươi cũng . Ta mới 18 tuổi, nghĩ là ở như thấy này cả đời”

      Hầu thị nhấc chân bước . Ninh Hinh giữ chặt tay nàng buông:

      “Đại tẩu, ta cầu tẩu. Đại ca tại trong lòng dễ bị tổn thương nhất, tỉnh, nhìn thấy tẩu, trong lòng hẳn là thương tâm. Tẩu coi như là an ủi chút, mấy ngày này khoan hãy , chờ thân mình tốt chút, được ? Ngươi vào cửa hai năm sinh được đứa , cha mẹ cùng đại ca cho tới bây giờ chưa hề cho ngươi sắc mặt tốt, điểm này thôi rất khó có được rồi, ngươi liền…”

      đợi Ninh Hinh xong, Hầu thị muốn giận dữ:

      sinh đứa sao lại trách ta? Tam thẩm của ngươi đều hơn 30 tuổi, thành thân mười mấy năm cũng chưa có đứa , muốn nhất định là nhà các ngươi phong thủy tốt, đừng hòng đổ lỗi lên đầu ta”

      Ninh Hinh vội vàng giải thích:

      “Muội có trách tẩu, ta là , đổi thành nhà người khác, chắc hẳn là biết tốt xấu mà trách mắng rồi. Đại tẩu, tẩu … tẩu thích nghe coi như muội chưa …”

      “Ngươi buông, đừng cản thời điểm tốt lành rời khỏi đây của ta”

      Hầu Thị hung hăng gỡ tay Ninh Hinh nắm chặt, móng tay sắc nhọn cào ra vết máu dài.

      (Tiểu Đăng: kéo là giề, níu làm chi con mụ ấy. Nó ở lại cũng có nên cơm cháo gì…. cho rảnh 1 miệng ăn)

      Ninh Hinh buông tay, nhìn Hầu thị cong mông đong đưa người rời , hai hàng lệ nóng hổi lăn dài má, tí tách rơi xuống đất.

      “Ninh Hinh muội, như thế nào đây?”

      Cố Thanh Sơn vội vàng mua cái xe ngựa mới đến cửa Ninh gia, chỉ thấy Ninh Hinh đứng mình đơn ở cửa chính mà rơi lệ, đau lòng đến nỗi hít thở thông.

      Ninh Hinh đưa tay gạt lệ, xoay đầu dùng cặp mắt ngập nước to tròn nhìn về phía Cố Thanh Sơn:

      “Thanh Sơn ca…. đại tẩu rồi, nàng hòa ly, cần đại ca của ta nữa”

      Cố Thanh Sơn thở dài an ủi:

      “Người vô tình vô nghĩa như vậy, cho , đáng để muội thương tâm”

      Ninh Hinh mở cổng lớn, để cho đánh xe ngựa vào trong viện.

      “Muội phải khóc cho chị ta, mà là đau lòng cho đại ca. Mấy ngày nay, đại ca có khi hiểu được, có khi hồ đồ, thời điểm tỉnh táo, nếu nhìn thấy đại tẩu, khẳng định biết đại tẩu vứt bỏ . Như vậy, khỏi bệnh lại càng khó, càng trở nên yếu đuổi”.

      Cố Thanh Sơn đem ngựa buộc ở cây hoa quế, gỡ xuống xe ngựa bao điểm tâm, khối thịt heo, hộp nhân sâm, đem vào nhà thăm Ninh Bân.

      Ninh Hạo tối hôm qua nghe là Thanh Sơn trở lại, hôm nay cũng ngoài y muốn, thực vui mừng :

      “Thanh Sơn ca, ngươi cao nha! Cũng so với trước đẹp mắt hơn, quả thực chỗ chúng ta mười dặm khó gặp được mỹ nam tử như vậy”

      Cố Thanh Sơn đem đồ vật đẩy đến bàn, vươn bàn tay to sủng nịnh mà xoa đầu Ninh Hạo:

      “Tiểu Hạo cũng cao lên tí đâu”

      Ninh Hinh nhìn lên kháng thấy vẫn là đoàn lộn xộn, đại ca vẫn nằm ngang đó, vội vàng tiến tới dọn dẹp chút.

      “Thanh Sơn ca, ngươi tới trước nhà Lý chính báo danh , trong nhà giờ còn rối loạn, muội cùng Ninh Hạo thu thập chút”

      Cố Thanh Sơn duỗi cánh tay dài, bắt được bả vai của Ninh Hinh, đem nàng kéo đến gian ngoài:

      “Muội là đại nương, tại sao có thể làm việc này, phòng bếp lấy dùm ta chén nước, ta khát rồi,

      Thanh của , ôn nhu mang theo thành ý làm người ta thể cự tuyệt. Ninh Hinh đỏ mặt phòng bếp, Cố Thanh Sơn đem Ninh Bân đắp chăn cả người đều bế lên, làm cho Ninh Hạo dọn dẹp tấm nệm ẩm ướt phía dưới rồi mới nhàng buông xuống.

      “Thanh Sơn ca, khí lực của huynh lớn, ta cũng muốn có khí lực như vậy, vậy tốt rồi”

      Ninh Hạo xoa bóp cánh tay cường tráng của Thanh Sơn mà hâm mộ cảm thán câu.

      “Thanh Sơn ca, uống nước

      Ninh Hinh cầm li nước ấm tới đưa cho , thời điểm đón lấy li nước, hai người tay khẽ chạm vào nhau trong lúc vô ý, dẫn đến ánh mắt của Cố Thanh Sơn nhìn xuống tay nàng.

      “Tay ngươi bị thương?” – Cố Thanh Sơn đặt chén trà xuống, kéo cổ tay của Ninh Hinh mà cẩn thận nhìn.

      có việc gì” – Ninh Hinh nghĩ muốn rút tay về nhưng lại nhúc nhích được.

      “Đều đổ máu, còn có việc gì, chưa bôi dược sao?”

      Cố Thanh Sơn nhàng trách cứ câu, từ trong lòng ngực lấy ra chai kim sang dược có màu trắng ngà, đổ ra ít dược, thoa lên vết thương, lại thuận tay rút cái khăn màu tím ngày hôm qua ra, nhàng giúp nàng buộc lên.

      “Đây là nghĩa huynh đưa kim sang dược thượng đẳng, lưu lại sẹo”

      Ninh Hạo ở bên nhìn, tự chủ được mà nhức đầu, cảm giác có chỗ nào được tự nhiên, tuy rằng trước kia bọn họ cũng là thân cận giống như vậy, chính là cảm thấy lại có chỗ giống, nhưng mà được là giống chỗ nào.

      Ninh Hinh chỉ cảm thấy tim mình bỗng nhiên đập thình thịch dồn dập, khoảng cách ở cùng nhau gần như vậy, thậm chí có thể cảm nhận được tiếng tìm đập trầm ổn của , làm cho nàng rất thích ứng.

      “U! Trong nhà tại có khách quý nha?” – Ninh tâm thẩm mang theo thanh từ trong tiền viện truyền đến.

      Đừng nàng giật mình, cha mẹ Ninh Hinh cũng đều ngây ngẩn cả người. con ngựa béo mập, cường tráng như vậy, cái xe ngựa mới tinh, mặt còn có đĩnh kim loại bao lấy, trước sau đều ra huy hiệu, cái này tuyệt đối là xe ngựa tốt nhất ở trấn .

      Trữ gia trang chỉ có xe trâu, xe bò, xe lừa, chưa từng có người nào mua được xe ngựa.

      Ninh Hinh vội vàng ra đón:

      “Nương, thế nào? Là Thanh Sơn ca đến nhà thăm đại ca”

      Nương Ninh Hinh vừa nghe là Thanh Sơn đến, lúc này mới thả tâm, bình tĩnh gật đầu đầu:

      đem chuyện đính thân lui về, cả hai nhà đều nguyện ý, phí khí lực bàn xong. Thanh Sơn kia, đêm qua cũng có tâm trạng mà hỏi chuyện, vài năm nay ngươi có khỏe ?”

      Cố Thanh Sơn dựng lỗ tai lên nghe thấy “đính thân lui”, trong lòng mừng thầm, quả thực như tâm tình nở hoa. mặt cũng cố gắng có biểu ra ngoài, ra vẻ bình tĩnh :

      “Đại nương, ta rất tốt, có vấn đề gì. Chúng ta vẫn là nới đến chuyện của Ninh Bân đại ca, ta nghe kể, hôm nay lên trấn tìm vài cái thầy thuốc, bọn họ đều sợ hãi Triệu gia, cũng dám đến, nhưng lại , đến đây cũng vô dụng, y thuật của bọn họ cũng thể trị liệu được”

      Ninh tam thẩm gặp Cố Thanh Sơn có cỗ xe ngựa quý giá như vậy, còn mặc gấm vóc đắt tiền, chỉ biết rằng phát đạt. Nhớ tới chính mình từng mắng người ta, nàng cảm thấy mặt còn chỗ khoe ra, lôi kéo Ninh tam thúc lấy xe trâu cáo từ rời .

      Người đều vào trong nhà, đều thở dài. Cha Ninh Hinh :

      “Đúng vậy, nếu có thể chữa trị, chúng ta cũng sớm thỉnh thầy thuốc, ai….”

      “Ninh bá, ta có hỏi thăm, cũng phải hoàn toàn có cách nào. Nghe ở Châu Thành có vị Tần thần y, là hậu nhân của danh y nổi tiếng nhất – Biển Thước, có thể chữa các loại bệnh nan ý khó trị. Châu Thành cách chúng ta hai huyện cũng khoảng 200 dặm đường bộ, ta đây dùng xe ngựa chạy nhanh nhất cũng ba bốn ngày là đến. Ta nghĩ đem Tần thần y mời đến, nhìn Ninh Bân cái”

      Mọi người Ninh gia đều giật mình mở to mắt, mấy ngày nay bọn họ suy nghĩ vô số biện pháp, cũng thể giải quyết chuyện của Ninh Bân, nghĩ tới có cách như như vậy.

      Cha Ninh Hinh đầu vô thức mà gật đầu, kích động đứng lên:

      “Đúng rồi, Châu Thành có thần y Biển Thước, còn có thiên hạ số dược vương, đều là đời đời nghe truyền miếng. Nếu Biển Thước có hậu nhân, kia… nhất định có thể trị được bệnh của Ninh Bân”

      Vừa nghe đại ca được cứu rồi, Ninh Hinh cùng Ninh Hạo cũng đều cười khép được miệng, Nương Ninh Hinh cao hứng bật khóc.

      Ninh Hinh run run nới:

      “Vậy hôm nay liền , con cùng Thanh Sơn ca cùng , thần y kia nếu chịu đến, con liền quỳ xuống cầu xin , nhất định phải làm cho đến trị cho đại ca”

      Cố Thanh Sơn tâm thần liền kinh ngạc, thỉnh thần y đích thị là để cứu Ninh Bân, chính là trăm ngàn lần nghĩ tới như vậy còn được phúc lợi, thế nhưng có thể cùng Ninh Hinh với nhau. Ba năm nay có bao nhiêu suy nghĩ muốn nàng, chỉ có chính ràng nhất, đương nhiên hy vọng có thể mỗi ngày đều gặp được nằng, ngày đêm cùng nàng ở chỗ.

      Hạnh phúc tới quá đột ngột, Cố Thanh Sơn cảm thấy như nằm mộng.

      Muốn cười lại dám cười, định thần, làm mặt lạnh, xem cha mẹ nàng như thế nào.

      “Ninh Hinh, ngươi… ngươi là đại nương, tại sao có thể xuất môn làm việc này, việc này ngươi thích hợp, hãy để cha ngươi theo thôi” – Nương Ninh Hinh là người thứ nhất đứng ra phản đối.

      Ninh Hinh phục:

      “Cha thân hình vừa mới tốt lên, thích hợp xa nhà. Hơn nữa của con cần có người trông nom, nương cũng thể chu toàn. Hơn nữa, cha ở trong nhà, vạn nhất có chuyện gì, ai quyết?”

      Cha Ninh Hinh thở dài, tiếp tục khuyên nàng:

      “Nương ngươi cũng là đề phòng chuyện may, ngày hôm qua xảy ra chuyện như vậy, hôm nay mới vừa lui thân, danh tiếng của ngươi vốn là bị ảnh hưởng. Nếu lại truyền ra chuyện gì, ngươi làm sao mà tìm được nhà chồng”

      Cố Thanh Sơn trong lòng thầm oán: tìm được mới tốt, cho ta tới lấy về.

      Ninh Hinh dậm chân:

      “Cha nha, tại cái gì quan trọng nhất? Chữa khỏi cho đại ca quan trọng, thanh danh của con muốn bị Đổng gia hủy hết rồi, còn lo lắng chuyện này hay sao? Con năm nay tính toán tìm nhà chồng, chữa trị cho đại ca tốt, con lập gia đình”

      Cố Thanh Sơn nhìn đến Ninh Hinh phát hỏa, liền cúi thấp đầu :

      “Kỳ … Chính mình cũn được, bất quá ta ăn vụng về, sợ cầu được thần y. Thần y bình thường tính tình đều lớn, đường lại xa, nếu Ninh Hinh có thể đương nhiên tốt nhất. Bất quá, nếu Nhị lão gia tin ta, ta cũng có gì để

      Nương Ninh Hinh lại lôi kéo cánh tay :

      “Thanh Sơn, ngươi đây là chuyện gì, chúng ta là nhìn ngươi lớn lên, chúng ta như thế nào tin ngươi. phải lo lắng ngươi, cũng phải sợ ngươi bảo hộ được Ninh Hinh, chỉ là…. Đầu lưỡi đè chết người thôi”

      Ninh Hinh cau mày nghĩ nghĩ, thái độ kiên định :

      “Nương, như vậy . Tí nữa con liền nấp trong xe của Thanh Sơn ca, dù sao trước sau đều có mành che, người khác cũng thế nhìn vào. Nếu có người hỏi con, người hãy là bà ngoại con bệnh, con qua đó chiếu cố vài ngày”

      Tiểu Đăng: dâng lên miệng kìa Sơn ca… mời huynh xơi ngon miệng, thong thả.
      Parvarty, linhdiep17, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    5. Tiểu Nương Tử

      Tiểu Nương Tử Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      41
      CHƯƠNG 20: BÊN NHAU

      Editor: Tiểu Nương Tử

      Nương của Ninh hinh nghĩ nghĩ, lại nhìn đến nhi tử nằm kháng, liếc nhìn chồng cái, miễn cưỡng gật đầu.

      Cố Thanh Sơn mừng thầm, nhưng cũng dám biểu lộ ra ngoài, dặn dò Ninh Hinh: “Nàng thu dọn đồ đạc, ta chạy nhanh qua nhà Doãn tứ thẩm chút, quay lại ngay. À đúng rồi, nàng cần đem theo chăn đệm gì cả, xe có rồi, ta vừa mua ở trấn . Muội mang vài bộ xiêm y để thay là được, cũng đừng mang bạc, an toàn”

      Ninh Hinh nhìn ra sân, trong tay cầm bao hành trang cùng với hai túi đồ ăn mà nhanh, trong lòng liền hiểu được ý tứ của . nhất định là biết trong nhà cũng chẳng còn tiền nên mới nàng cần mang theo bạc.

      Ninh Hinh thu thập vài bộ xiêm y, hai lượng bạc cuối cùng trong nhà cũng mang theo, trong túi còn có vài cái bánh mỳ, cùng cha nương qua chuyện của đại tẩu, liền thấy Cố Thanh sơn như gió trở về.

      thăm dò trong xe, thu dọn chút, quay lại nhìn bọc hành lý của Ninh Hinh liền cười : “Vào thôi, ta dọn sạch rồi, có thể ngủ chút, tối qua nàng ngủ cũng ngon”

      ràng trong mắt Ninh Hinh có chút tơ máu, mấy ngày hôm nay vì lo cho người trong nhà, tâm lực lao lực quá độ. Bỗng nhiên được quan tâm như vậy, nàng có chút quen, rồi lại bị quan tâm của làm cảm động, ngại ngùng đáp tiếng rồi chui vào trong xe.

      “Cha, nương, mọi người yên tâm, con nhất định mời được thần y kia về bằng mọi giá. Tiểu Hạo, đệ chịu khó chút, thương thế người cha vừa lành, nương tay chân yếu ớt, đệ là nam tử hán, trong nhà đều trông cậy vào đệ” Ninh Hinh ôn nhu cổ vũ đệ đệ.

      Ninh Hạo khẳng khái ưỡn ngực gầy, cất cao giọng : “Yên tâm , đệ trưởng thành, nhất định phải làm trang nam tử hán như Thanh Sơn ca”

      Cố Thanh Sơn cười cười xoa đầu , chào tạm biệt với nhị lão “Hai người yên tâm, con nhất định bảo vệ tốt cho Ninh Hinh, để nàng ấy chịu chút nguy hiểm nào”

      Ai cũng mong thỉnh được thần y nên cũng nhiều lời, Ninh Hinh buông rèm xe, Cố Thanh Sơn đánh xe .

      Hai bên rèm che lại làm trong xe có chút tối, trải tốt chăn đệm, có thể ngủ được chút. Chỉ là nam nhân ngồi trước đánh xe, nàng bên trong ngủ, quả có chút ngượng ngùng. Sợ làm dơ chăn, Ninh hinh cởi hài để sát mép đệm, yên vị trong xe, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

      Cố Thanh Sơn quay lại nhìn qua khe hở thấy nàng ngồi, liền vén chút rèm lên, thấp giọng : “Nàng nằm xuống , nếu bị người khác phát

      Ninh Hinh nghĩ đến chuyện như vậy, vạn nhất gặp phải người nhiều chuyện, rướn nhìn qua khe hỡ là thấy bên trong xe.

      Nghĩ thế, nàng liền yên tâm thoải mái nằm xuống, đem chăn đắp lên người. Nếu có người tiến lại gần, cái chăn này cũng đủ che lấp nội tình bên trong.

      “Thanh Sơn, lên trấn à? Nghe hôm qua ngươi đến nhà Lý chính mua hai mươi mẫu đất, mua hết miếng đất thoải phía đông con sông kia đúng ?” Là giọng của Tây Pha

      “Đúng vậy, là phía tây sườn núi, ta cũng hai mươi, cần phải mua đất cưới vợ thôi. Thúc là thợ xây giỏi nhất thôn, hôm nào ta còn phải nhờ thúc xây cho cái nhà tốt tốt chút đây” Cố Thanh Sơn cười .

      “Ôi, xây cả cái nhà cơ á? Tiểu tử người ra ngoài có vài năm, phát đạt đến vậy sao, ta nghe ngươi hôm qua lấy ra liền hai mươi hai lượng, ta cũng dám tin”

      Cố Thanh Sơn ngoài miệng với , roi ngựa tay cũng ngừng, rất nhanh bỏ xa liền vọng lại: “Tây Pha thúc, hôm nay ta có việc, hôm nào rảnh tán gẫu cùng thúc”

      “A được, ngươi , lúc xây nahf đừng quên kêu ta nhé”

      “Được, hẹn gặp lại” Cố Thanh Sơn trong lòng vui vẻ, nghĩ đến người vợ ngồi trong xe mình, cười đến hoa tâm nở rộ, toe toét.

      “Thanh Sơn ca, sao huynh cao hứng vậy, muốn trấn sao, cho bọn muội có giang với” Là thanh của Dão nha đầu béo mập.

      Cố Thanh Sơn là người tính tình rộng rãi, điểm này Ninh Hinh ràng nhất, chưa bao giừ cự tuyệt ai, lường trước việc cho người quá giang, Ninh hinh giữa chặt chăn trùm kín đầu.

      “Béo nha đầu, hôm nay ta có việc gấp, ta cũng lên trấn nên cho người quá giang được. Lần sau ” Cố Thanh Sơn liếc mắt nhìn béo nha đầu cùng em dâu của ta bên cạnh, trực tiếp cự tuyệt.

      dâu này hôm qua vừa bị Cố Thanh Sơn làm cho chấn kinh hồi, nay ỷ vào quan hệ tốt của Cố Thanh Sơn với Doãn gia nghĩ ít gì cũng phải để lại chút mặt mũi liền : “Thanh Sơn ca, hai ta ké với người đoạn thôi, chưa bao giờ nhìn thấy xe ngựa tốt như này, còn muốn thử chút đấy”

      Cố Thanh Sơn nhìn qua gương mặt mỉm cười như hoa cúc kia, thanh lạnh lùng : “Ta hôm nay được, để hôm khác cho các ngươi ngồi”

      vung roi, con ngựa ô chạy nhanh lên phía trước, thổi đầy cát bụi phủ lên người hai nữ nhân phía sau, khiến họ trừng mắt chằm chằm nhìn xe ngựa .

      “Hừ, bận cái gì mà bận, cũng chẳng phải chỉ là tên bán dưa thôi sao? Chẳng biết ra ngoài gặp phải vận cứt chó gì, bây giờ lại còn bận, bận đến tận trời luôn

      Giọng nàng ta lớn, Cố Thanh Sơn nghe được, nhưng cũng muốn vì chuyện như vậy mà tranh cãi với nữ nhân, tay thoăn thoắt, xe ngựa lao nhanh

      Ninh Hinh nghe xung quanh im lặng, xích lại gần , thấp giọng : “Thanh Sơn ca, cũng sẵn có xe ngựa, huynh cho bọn họ có giang chút cũng sao, muội lấy chăn che đầu chút là được, đừng khiến bọn họ khó chịu với huynh”

      Cố Thanh Sơn quay lại nhìn về hướng Ninh Hinh phía sau rèm xe, ôn nhu cười : “Nàng ngủ lát , chốc nữa ra đến Lai Thủy trấn có người quen, đến lúc đó ta gọi nàng dậy. Nàng yên tâm, hôm nay ai muốn cùng xe ta cũng đồng ý, mặc kệ bọn họ có muốn

      Ninh Hinh cũng muốn tranh cãi với , dù gì đây cũng là xe của , người ta muốn thế nào liền như thế . Xe ngựa lắc lắc, thích hợp để ngủ, chỉ trong chốc lát, Ninh Hinh tiến vào mộng đẹp.

      Cố Thanh Sơn mở rộng khe hở rèm xe chút, bên vừa đánh xe vừa quay đầu lại nhìn dung nhan nàng điềm tĩnh ngủ, nhìn thế nào cũng thấy đủ.

      TNT: Tiểu Sơn à, ta ngủ cũng đẹp lắm nè!

      cười tủm tỉm nghĩ, mốt chút nữa nàng tỉnh dậy với nàng những gì? Vừa mới trở về lại may mắn có dịp ở cùng nàng như vậy, vui mừng biết nên gì cho phải.

      Đến gần buổi trưa, xe ngựa ra đến địa phận thủy trấn, tiếng nước ào ào cách đó ko xa đánh thức Ninh Hinh, vừa mở mắt thấy ánh nhìn quấn quýt say mê của Cố Thanh Sơn.

      Nàng nháy mắt ngây người, biết có phải do mình nhìn nhầm, nhắm mắt rồi lại mở, quả nhiên chỉ thấy cái ót của , ra là mình mê ngủ, nhìn nhầm thôi.

      “Tỉnh rồi à? Tỉnh rồi thi ra đây , chúng ta đến sườn núi của trấn rồi, bên ngoài cả trăm dặm đều là thác nước, nàng ra đây nhìn , rất đẹp đó” Cố Thanh Sơn quay đầu lại nhìn nàng

      Ninh hinh lấy tay chỉnh lại xiêm y, vén rèm xe, chui ra ngoài.

      Ngày xuân đẹp, ánh mặt trời chiếu rọi những đám mây bao phủ quanh núi, dòng nước trắng xóa từ vách đá đen lao thẳng xuống dưới, rồi lại hóa thành dòng nước róc rách nhàng len lỏi. Xe ngựa ven triền núi phía trong, nhìn ta xa, xe ngựa như con rồng lớn uốn lượn quanh ngọn núi, xuôi triền xuống dưới chân. Núi và mây dựa sát vào nhau lại càng thêm vẻ kỳ bí cao ngất, nước vì có núi uốn lượn mà dòng càng trở nên ôn nhu mềm mại. Bọt nước trắng xoa như đùa giỡn với nhau, có mấy cái lá trúc trôi nổi, biết trôi đến đâu, quả là cảnh sơn thủy hữu tình.

      đẹp quá, đây là sông cự mã à? Sông Lai Thủy đều chảy về đây đúng ?” Ninh Hinh hay ra khỏi nhà, con sông mà nàng biết đến cũng chỉ là dòng Lai Thủy chay qua thôn.

      Cố Thanh Sơn gật đầu: “Đúng vậy, ta hỏi qua. Chúng ta theo sông Lai Thủy, đến sông Cự Mã, chính là con sông lớn trước mắt này. Theo Cự Mã để đến hồ Bạch Dương, dọc theo bờ bắc của hồ, đến Mạo Châu Thành. Ninh Hinh nàng nhìn xem, cảnh vật hoang sơ đẹp, chờ Ninh Bân ca khỏe hơn, chúng ta đưa huynh ấy đến đây có được ?”

      “Thanh Sơn ca, huynh thần y kia có thể trị được chân cho huynh của muội sao?” Trong lòng Ninh Hinh kỳ thực vẫn tin tưởng lắm

      tin ta à?” Cố Thanh Sơn nhìn vào mắt nàng mà hỏi

      Khoảng cách gần như vậy, Ninh Hinh có chút ngượng ngùng, mặt thoáng đỏ hồng hai má, chợp mi “Tin”

      Nàng ngượng ngùng lại làm lòng người ta ngứa ngáy, Cố Thanh Sơn đưa tay lên muốn vuốt ve mặt nàng, lại đột nhiên phát hợp lý cho lắm. Tựa như đối với Ninh Hạo, chỉ xoa đầu nàng cái: “Chắc chắn tốt thôi, nếu Tần thần y được, ta lên kinh thành nhờ nghĩa huynh của ta giúp phen, tìm thấy thuốc tốt nhất trong kinh thành, nhất định chữa khỏi cho Ninh Bân ca ca. phải nàng sao, chữa tốt cho huynh ấy lập gia đình, ta cũng vậy, xong ta cũng cưới vợ.”

      Từ khi đại xa xảy ra truyện, người ta chỉ mong tránh xa được lúc nào tốt lúc đó, đại tẩu rồi, Đổng gia cũng bỏ đá xuống giếng, chỉ có ….Ôn nhu kiên định theo ý tưởng của nàng, mũi Ninh Hinh có chút ê ẩm, tỏng mắt liền ngập nước, ngướt mắt nhìn , thiếu chút nữa là rơi giọt nước mắt to như hạt đậu.

      TNT: …tác giả à…bà tả ….đâm xuồng bể quá

      “Nhìn nàng kìa, yên lành tại sao lại khóc, khăn tay cũng buộc lên tay nàng, ta có gì lau cho nàng, nàng đưa ta cái khăn tay được ?”

      Ninh Hinh bị chọc cười: “Huynh thành tiểu địa chủ, còn hiếm lạ khắn tay của muội sao”

      Cố Thanh Sơn nhìn ánh mắt của nàng, nửa đùa nửa : “Hiếm lạ chứ, của Ninh Hinh đối với ta đều là cả đời hiếm lạ”

      TNT:…tôi bảo ông bớt “* tặc” ông Sơn ạ…

      =/=

      Các bạn có thể follow wordpress: www.dihoacungblog.wordpress.com để đón xem cập nhật chương mới nhất nha hoặc fanpage: www.facebook.com/dihoacungblog

      Cảm ơn các bạn xem truyện bọn mình edit nhé. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ! <3
      Parvarty, Chrisxukem thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :