1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[CỔ ĐẠI - ĐIỀN VĂN] ĐIỀN VIÊN MẬT SỦNG - ĐÔNG PHƯƠNG NGỌC NHƯ Ý

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      Đừng Xuân nha đầu quay qua đổ thừa Sơn thịt bả, chắc Sơn ca có mà hộc máu mồm
      Chưởng Quầy Q thích bài này.

    2. Chưởng Quầy Q

      Chưởng Quầy Q Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      70
      CHƯƠNG 14: LẬP CÔNG LỚN

      Edit by Đèn Lồng Tháng Chạp


      Ánh trăng Hắc Phong cao vợi, xa xăm là tiếng chém giết dị thường thảm thiết.

      con tuấn mã màu trắng dọc theo con đường uốn lượn mà chạy tới, ngồi nó là thiếu niên tiểu tướng mặc khôi ngân giáp, hai mắt sáng ngời nhìn về phía tiền phương.Edit:đèn lồng

      “Đứng lại, đừng về phía trước” – Cố Thanh Sơn từ trong rừng chui ra, ngăn cản người ngựa định tiến lên.

      Tiểu tướng kìm cương ngựa, cao thấp đánh giá phen, hỏi lớn:

      “Ai phái ngươi lại đây cản đường ta?”

      ai phái tôi ngăn đón ngươi cả, bởi vì phía trước có bẫy rập, nếu về phía trước, ngươi liền ngã xuống” – Cố Thanh Sơn bình tĩnh đáp.

      Tiểu tướng cười khúc khích, lẩm bẩm:

      “Ta còn tưởng rằng bị bắt trở về chứ, hóa ra phải là người theo giám thị ta. Này, ngươi tên là gì, là người thám thính đường trong quân ?”

      “Ta là lính trinh thám dưới trướng Lý tướng quân Đông lộ quân, tên gọi Cố Thanh Sơn”

      “Nga” – Ngân giáp tiểu tướng gật đầu, hỏi: “Ngươi tiền phương đánh giặc, lại tránh nạn ở đây lấy cái chuyên môn hãm hại người là bẫy rập, ngươi ngươi phải đào binh , ngươi còn tính là đào binh, so với đào binh càng kém cỏi hơn, còn muốn hại người nhà, hôm nay ta đụng phải, thanh lý môn hộ”

      xong, quơ quơ ngân thương trong tay, hướng Cố Thanh Sơn khoa tay múa chân chút.

      Cố Thanh Sơn vươn bàn tay to cầm vào báng thương (Tiểu Đăng: cái cán thương chỗ có lưỡi thương), dùng sức nhất định nhất định đem người lưng ngựa kéo xuống dưới. Thiếu niên thân mình trụ vững, suýt nữa Đại Hầu hướng mặt đất mà té xuống, Cố Thanh Sơn duỗi cánh tay dài ra đỡ .

      “Tiểu tướng quân, người đừng vội, chờ ta cho ngươi biết. Tây đây bẫy rập phải hại người nhà, bằng cũng ngăn người ngựa của ngươi lại. Đây là muốn chờ đuổi cùng giết tận quân Khả Hãn, ngươi đừng về phía trước, quá nguy hiểm, trở về ” – Cố Thanh Sơn ôn hòa .

      Thiếu niên này vừa nhìn là biết xuất thân từ hào môn, chừng là nhi tử của tướng quân, mang đến gặp cho quen mặt. Sợ bj thương, mới nên làm cho chết chiến trường, chính là thiếu niên hết sức lông bông, càng muốn ra trận giết địch, biết như vậy càng nguy hiểm cho mạng của .

      Cố Thanh Sơn nhìn thấu lai lịch của , nhưng , người như thế nên đắc tội, dùng từ ngữ mềm mại mà đuổi trỏe về, đừng chậm trễ đại của chính mình.

      Ai ngờ thiéu niên cũng rất phục:

      “Ngươi đừng nghĩ đến đem bản… Bổn thiếu gia ở lưng ngựa túm xuống dưới liền có thể chứng minh ngươi có bản lĩnh. Con truy đuổi Khả Hãn, hưu vượn , Khả Hãn đêm nay tất bại, vậy còn có thể trốn về thảo nguyên? Hướng Trung Nguyên mà chạy, phải là tự tìm đường chết sao?”

      Cố Thanh Sơn quay đầu nhìn cái vào trong rừng, lại quỳ rạp mặt đất xong, xác định tạm thời ai tới gần, mới thấp giọng giải thích với :

      “Tiểu tướng quân, đường liu về thảo nguyên bị Tây lộ quân cũng Bắc lộ quân hoàn toàn phong tỏa, nghĩ muốn đột phá tuyến phong tỏa dễ dàng, hơn nữa thảo nguyên vừa nhìn là thấy ngay, muốn chạy trốn, thực dễ dàng bị phát . Nhưng nơi này giống vậy, nơi này là sơn đạo gập ghềnh, cánh rừng lại rậm rạp, trốn vào dễ tìm. Chính là đường này có thể vòng qua Khố Nhĩ Bố sơn, theo cái khe sâu xuyên qua, ra thảo nguyên phải vào sâu trong rừng. Quen thuộc địa hình nơi đây, rất có thể có từ nơi này để đào tẩu”

      Thiếu niên nghe được, mắt to nháy mà nhìn thẳng vào Cố Thanh Sơn:

      “Ngươi đúng là có vài phần đạo lý, tốt lắm, ta liền cùng ngươi ở lại đây chờ, nhìn xem đến tột cùng còn có thể hay bắt được

      Cố Thanh Sơn cười khổ:

      “Tiểu tướng quân, đây là đại , thể đùa giỡn được. Ngươi có thể trốn chỗ khác, ngươi cùng ngựa có lẽ khiến cho người khác hoài nghi, ngươi vần là trở về

      Thiếu niên hào sảng mà vung bàn tay to lên:

      có việc gì, ta đây là bảo mã, rất là có linh tính. Ta làm cho nó nấp là được”

      xong, thổi liền tiếng, con ngựa trắng quả nhiên dời bước vào rừng rậm, còn rẽ ra đoạn, nó liền bắt đầu nhàn nhã mà ăn cỏ.

      Cố Thanh Sơn biết khuyên được, chỉ cúi đầu dặn mấy câu, lôi kéo cổ tay của trốn vào vị trí thích hợp.

      Đợi ước chừng tuần đèn (cái này hình như là tính thời gian 1 cây nến ấy, mà ta chả biết nó như nào, chắc lâu hươn nhang ^^), đêm nay trăng sao, thế phán đoán chính xác canh giờ. Nhưng là bên cạnh tiểu tướng quân muốn sắp ngủ quên, Cố Thanh Sơn cảm thấy được là sau nửa đêm.

      Mỗi khắc quỳ rạp xuống mặt đất nghe động tĩnh, chính là mỗi lần đều có nghe được thanh hằng chờ đợi kia. cũng bắt đầu hoài nghi, có phải hay chính mình đoán sai rồi ? Hoặc là Khả Hãn bị giết chết ?

      Lúc miên man suy nghĩ, nghe được từ xa tiếng vó ngựa tiến lại gần, là hướng từ chiến trường truyền đến.

      Tim của lập tức nảy lên, toàn thân máu tựa như sôi trào, cẩn thận thăm dò xung quanh, quả nhiên thấy cái hình ảnh xa xa tiến lại, khỏi nắm chặt cây đao.

      Gần, càng ngày càng gần…. là người Đột Quyết. Cố Thanh Sơn thấy được diện mạo, nhưng là cảm thấy được đây hẳn là Khả Hãn.

      Người nọ bên thúc ngựa, bên khẩn trường quay đầu trông lại phía sau, để chắc chắn có truy binh. bỗng nhiên cười lớn tiếng :

      “ Haha… Cách xa lão tử, muốn giết tôi sao ? dễ dàng như vậy đâu. Lão tử trở về thảo nguyên, quá vài năm tái khởi binh báo thù rửa hận….A… ”

      chính mừng thầm ai đuổi theo, lại hoàn toàn ngờ có dây thừng chắn ngang. Ngựa vướng vào dây thừng, thân hình to lớn của bị ném bay ra ngoài, lập tức bị sa vào bẫy rập.

      Cố Thanh Sơn nhảy dựng lên, nhảy tới bẫy rập, thừa dịp chưa có hoàn hồn, đao chém cổ, đầu người rơi xuống đất.

      Ngân giáp tiểu tướng cũng chạy tới, thấy cầm đầu người từ bẫy rập ra

      “ Bắt được , là Khả Hãn sao ? ”

      biết, thấy , chốc nữa cẩn thận mà nhìn cái xem ”

      Cố Thanh Sơn lên, từ trong lồng ngực lấy ra bức họa ở trong quân doanh, cẩn thận thẩm tra đối chiếu.

      “ Ân, chính là , thành công rồi ”

      Thiếu niên có điểm nhát gan, dám xem, lại liếc mắt nhìn cặp chân mày. Quân Đột Quyết là mi ngắn, đen đặc chỉ có nửa thanh, đây thực là dấu hiệu ràng, bị thấy được, hưng phấn :

      là người Đột Quyết nha ”

      Cố Thanh Sơn hai năm nay giết ít quân địch, cũng vài lần bị thương, đối với đầu rơi máu đổ cũng phải thực sợ hãi. Bình tĩnh rút ra bao bố chuẩn bị sẵn, đêm đầu người bọc lại

      “ Tốt lắm, trở về thôi ”

      “ Được ” – Thiếu niên lần này thực nghe lời, sùng bái nhìn Cố Thanh Sơn.

      “ Ngươi thực rất giỏi, hoàng thượng trọng thưởng cho ngươi ”

      Cố Thanh Sơn mím môi, cùng sóng vai hướng đại doanh mà , lo lắng nên giả thích như thế nào :

      “ Ách, kỳ người này hẳn là tính là ta giết, mà là Đàm Sĩ Lễ giết. Ngươi biết Đàm Sĩ Lễ chứ ? ”

      Thiếu niên cúi đầu suy nghĩ :

      biết, là tiểu quan , vì mấy đại nguyên soái của lộ quân ta đều biết hết ”

      Cố Thanh Sơn thầm gật đầu, quả nhiên là đứa của đại nhân vật :

      là giáo úy của thám tử doanh, ta là thân binh của . Là Đàm giáo úy an bài ta tới đây đuổi giết Khả Hãn, cho nên nha, hẳn người được trọng thưởng là mới phải.

      Thiếu niên khinh thường liếc mắt cái :

      “ Ngươi cho ta là thằng ngốc hay sao, nếu có thể tính mà làm thế, sao chính mình chờ ở đây, lại phải nhờ tới ngươi. Hơn nữa, vừa mới bắt đầu ngươi cũng nắm chắc. Chờ lâu như vậy, ta thấy người cũng chính là sốt ruột, ràng là sợ chính mình đoán sai, bị cho trở thành đào binh mà trách phạt. tại lập công, đem công lao cho người khác, ta xem loại tình đúng, ngươi có cái gì ủy khuất ra, ta làm chủ cho ngươi. dám mạo hiểm lĩnh công lao, phải tội khi quân, hẳn bị chém đầu ”

      Đối mặt nhiệt tình ngay thẳng của thiếu niên, Cố Thanh Sơn cười khúc khích nở nụ cười :

      “ Tôi ủy khuất, cảm ơn ngươi chủ trì công đạo. Tôi nguyên bản là tên nông phu ở gia trang, mới vừa vào cái gì cũng biết. Nếu như có Đàm giáo úy, tôi căn bản là có khả năng giết chết Khả Hãn. Tựa như lần này quyết chiến, Đàm giáo úy mang theo chúng ta nhiều lần điều tra quanh chỗ địch mới phát đường này. Hơn nữa phân phó tôi, binh vô thường thế thủy vô thường hình (Tiểu Đăng : dạng dạng như quân bất yếm trá ấy), phải theo dõi mọi hành động, như vậy tôi mới có thể biết được con đường mà địch trốn chạy. Đây phải là khi quân, công lao này quả là của .

      Thiếu niên ngửa đầu nhìn cười :

      “ Ngươi đúng là cái người biết tri ân, được rồi, ta thành toàn cho ngươi, coi như là chém được

      “ Hắc hắc…. cám ơn ” – Cố Thanh Sơn hướng tới ôn hòa cười.

      Thiếu niên cười haha, liên tục có ý tứ :

      “ Ngươi đó biết điều, ta thích, ngươi kêu Cố Thanh Sơn đúng , đúng là giống Thanh Sơn (núi xanh) giống nhau trầm ổn, là thưởng thức ”

      Nhanh chóng chẳng mấy chốc đến quân doanh, thiếu niên cưỡi ngựa rồi. Cố Thanh Sơn vội vàng tìm Đàm Sĩ Lễ, thấy ba người bọn họ cũng vội vã tìm .

      “ Thanh Sơn, ngươi sao chứ ? Chúng ta tìm ngươi nửa ngày tìm ra, đều lo muốn chết ” – Đàm Sĩ Lễ tay trái bị thương, dùng tay phải đỡ cánh tay.

      “ Ta sao, yên tâm . Ta có tin tức tốt cho ngươi biết, đến quân trướng rồi sau ” – Cố Thanh Sơn lôi kéo vào quân trướng, Phí Cường cùng Mã Huy theo sát phía sau.

      Ba người nhìn thần bí cười hề hề mà đem bao bổ bỏ bàn, cởi bỏ, hai tròng mắt sáng ngời :

      “ Đoán xem, đây là cái gì ? ”

      “ Đầu của KHả Hãn ? ” – Ba người kích động nghẹn họng nhìn trân trối, khó có thể tin được.

      Phí Cường gan to, tiến đến gần cẩn thận quan sát, bức họa Khả Hãn trong quân doanh sớm ban bố rộng rãi, đoạn chân mày, ánh mắt, râu…

      là Khả Hãn nha, Thanh Sơn, ngươi chém đầu Khả Hãn Đột Quyết, lập công lớn, còn mau đến trước mặt hoàng thượng lãnh thưởng ? ”

      Cố Thanh Sơn bình tĩnh lắc đầu :

      , nên lĩnh thưởng phải là tôi, mà là Đàm giáo úy, dạy ta binh pháp, dạy ta quan sát địa hình, phán đoán lòng người, ta là theo khe núi Khố Nhĩ Bố bên cạnh con đường mà bố trí dây thừng, bẫy sập mới bắt được . Chúng ta ba người đều là thân binh Đàm giáo úy, việc chúng ta làm đều là do bố trí, cho nên lĩnh thưởng phải là

      Đàm Sĩ Lễ sửng sốt, Phí Cường cũng nghĩ tới Cố Thanh Sơn ra như vậy, nhưng ra Mã Huy kịp phản ứng, vui mừng cười :

      “ Đúng, đây là công lao của Đàm giáo úy, chủ tử, ngài nhanh báo tin vui cho Tháng thượng ”

      Đàm Sĩ Lễ như trước vẫn khiếp sợ, nhưng có nửa điểm vui mừng, chần chờ gục đầu xuống :

      “ Ta biết Thanh Sơn vẫn rất muốn lập công, ngươi dựa vào thông minh tài trí của chính mình, tôi thể cứ thế mà nhận thưởng, sau, đó cũng là tội khi quân, muốn tru di cửu tộc ”

      Mã Huy có điểm sốt ruột, khuyên nhủ :

      “ Đây phải là khi quân nha, chủ tử, Thanh Sơn đúng, chúng ta ba cái đều là ngài đích thân huấn luyện, vô luận ai chặt bỏ đầu , đều tính là ngài chém, ngài học thức uyên thâm, tự nhiên biết ở trước mặt hoàng thượng nên như thế nào ”

      Đàm Sĩ Lễ vẫn là lắc đầu :

      “ Đàm Sĩ Lễ ta là chính nhân quân tử, thể đoạt công lao. Thanh Sơn, ngươi cứu mạng của ta muốn xem như báo đáp rồi. Ngươi cũng cần phần công lao này, cũng là chính ngươi lĩnh thưởng

      Cố Thanh Sơn cười :

      “ Hôm nay lời lớn trong lòng ra, hai năm nay chúng ta ở chỗ ăn ngủ, tựa như thân huynh đệ bình thường. Huynh đệ có ý tưởng gì chính các ngươi cũng biết, nghĩ học giỏi bổn , sớm chút quay về Trữ gia trang. Dựa vào các ngươi hỗ trợ, tại ta học xong bổn , Đàm đại ca còn dạy tôi đọc sách, nhận mặt chữ, chờ chực để về nhà. Nếu là ta tới trước mặt hoàng thượng lĩnh công, cho dù chức quan phong thưởng, cũng là muốn đại quân khải hoàn trở về tới lúc sau mới phong hàm, ta chờ được. dihoacungblog.wordpress.com Đợi đến khi đó, Ninh Hinh khẳng định lập gia đình. Tôi nghĩ làm quan, cũng muốn phát tài, thầm nghĩ thú Ninh Hinh. Hơn nữa, ta chỉ là nông dân bình thường trong thôn, cho ta làm quan, ta cũng nhất định có khả năng. Chính là Đàm đại ca giống, ngươi cần phần công lao này mới có thể hoàn thành tâm nguyện, hơn nữa ngươi cũng có học vấn, có bản lĩnh, có thể làm quan, còn kém cái cơ hội diện thánh. Lòng của ngươi sư huynh đệ đều biết được, ngươi cũng đừng khách khí. Nếu chê, hôm nay chúng ta liền kết bái huynh đệ, tương lai đại ca phát đạt, huynh đệ tự nhiên cũng hưởng vinh quang ”

      Cố Thanh Sơn tới khẩn thiết, Đàm Sĩ Lễ cảm động rưng rưng nước mắt, lúc này hai người quỳ xuống đất vái lạy kết nghĩa kim lan, trở thành huynh đệ.

      Edit:đèn lồng Đàm Sĩ Lễ cầm đầu người diện thánh, Thánh thượng vui mừng lắm. phen ngồi chuyện với nhau, hoàng thượng lại tán tụng Đàm Sĩ Lễ văn võ toàn tài, còn cảm thán gặp nhau quá trễ, lúc này triệu vào kinh, sau bàn bạc với quan lại mà phong thưởng.

      Cố Thanh Sơn theo nhóm đầu tiên hồi kinh, ở trung tuần tháng hai tới ngoại thành Trường An, ở trong quân thành thành chờ Đàm Sĩ Lễ giúp làm công tác tư tưởng, nhóm đầu tiên về lại quê hương.dihoacungblog.wordpress.com

      Hai mươi mốt tháng hai, Binh bộ và quan viên mang nhóm đầu tiên có trong danh sách hồi hương, Cố Thanh Sơn ràng là có tên trong đó.

      Đèn Lồng Tháng Chạp: Các nàng ạ, 20/10 năm nay ta lại nằm nhà mình ên và trùm chăn ngủ.. quá đau buồn mà. Nên ta mua quà cho mami ta, mua xong giờ ta thành giai cấp vô sản, lại tiếp tục ở nhà do k còn đồng xu dính người. Hụhụ… Con mắm Chưởng Quầy (phụ trách edit chương chẵn) bận tối mặt nên ta thay nó … tới khi nó rảnh. Cuộc đời buồn rười rượi các nàng ợ. Chương 15 lên nhanh hay chậm tùy theo có ai an ủi ta đó. Chấm chấm nước mắt hòa tan nước miếng… T.T
      Tôm Thỏ, linhdiep17Chris thích bài này.

    3. Chưởng Quầy Q

      Chưởng Quầy Q Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      70
      CHƯƠNG 15: TRỞ VỀ

      Edit by Đèn Lồng Tháng Chạp

      Cưỡi lưng ngựa phi nhanh về, Cố Thanh Sơn nhiệt huyết sôi trào, vui vô cùng. Rốt cuộc có thể về nhà, qua khỏi năm nay, Ninh Hinh vừa tròn 16 tuổi, có lẽ… vẫn còn kịp.

      người mặc bộ đồ cẩm bào màu xanh lam, áo cùng cổ tay được thêu tinh xảo hoa văn cây trúc, bên hông đeo thanh bảo đao “Lãng nguyệt”, yên ngựa giắt cây thương sắt, phía sau lưng đeo Trường Sơn cung cùng Tinh Cương Vũ tiễn. Yên ngựa đựng hơn hai trăm lượng bạc, dùng giấy niêm phong của kinh triệu phủ bọc lại rồi ngụy trang kỹ càng. Yên ngựa mặt sau giắt túi hành trang lớn, bên trong đều là tơ lụa thượng đẳng để may quần áo. (Tiểu Đăng: cảm thán thay cho huynh đệ bảo mã, vác đồ như bò kéo xe).edit:đèn lồng

      Đó là lúc ra khỏi quân doanh, Đàm Sĩ Lễ tự mình dùng ngựa lớn đến đón ở dưới trướng, đem nghênh đón vào Thượng Thư phủ tắm rửa thay quần áo, cùng Đàm tam gia – phụ thân của Đàm Sĩ Lễ ăn bữa thịnh soạn, mới đưa ra khỏi kinh thành.

      Đàm Sĩ Lễ chuẩn bị cho đống lớn đồ, chiếc xe ngựa khẳng định là chất hết. Cố Thanh Sơn thầm nghĩ dùng kỵ mã chạy ngày đêm, sớm chút về nhà, cái gì cũng chịu mang. Đôi bên đẩy qua đẩy lại, cuối cùng, Cố Thanh Sơn mới lựa chọn binh khí cùng với bảo mã có thể hữu dụng khi săn thú mà mang .

      Vàng bạc châu báu chịu nhận, Đàm Sĩ Lễ có biện pháp, chỉ có thể cho hộp ngân lượng hơn 200 lượng bạc, cũng bỏ vào trong quần áo đường mấy chục nín bạc vụn. Còn liên miệng trách cứ xem Đàm Sĩ Lễ là đại ca, quá khách sao, chờ tới thời điểm thành thân, đem những đồ này cho đệ muội làm lễ gặp mặt. dihoacungblog.wordpress.com

      Nhắc tới thành thân, Cố Thanh Sơn cũng chỉ cuối đầu cười cười, hứa hẹn ngày cưới của mình nhất định gửi thiệp mừng cho đại ca, lúc này mới vội vã mà ra về. (Tiểu Đăng: đúng đúng, về lẹ ca à, là mất cả đấy… à thôi… có Ninh Hinh ta tình nguyện thế chỗ… hề hề)

      đường nhanh như chớp, ban ngày ngồi lưng ngựa, tựa như thấy Ninh Hinh ngay sau đó xuất ở trước mặt. Buổi tối, trong lúc ngủ mơ thấy nàng cười ngọt ngào : Thanh Sơn ca, ta muốn gả cho ngươi. Trong chốc lát lại thấy nàng thành thân, chính là bản thân là chú rể.

      Hai tháng trôi qua, chính là liều mạng chạy về tới Lai Thủy trấn. Trước tắm rửa thay quần áo, mặc bộ quần áo xanh thẫm, chải lại tóc, tra đai lưng, nhìn gương mấy đợt, xác định là thanh niên tuấn lãng, mới cười hì hì ra cửa hàng mua mấy cái điểm tâm, để ý tới đường thu hút vô số ánh mắt kinh diễm, lập tức cưỡi ngựa đến Trữ gia trang.edit:đèn lồng

      Lúc tới đầu thôn, là hoàng hôn, ống khói bếp của mỗi nhà đều bốc lên từng làn khói lượn lờ mờ ảo. Nhìn xa chính là trông thấy mảnh cây xanh lượn quanh thôn trang , nhánh sông ở bên êm đềm chảy xuôi dòng nước, xa xa có thể trông thấy thân cây tùng, cây bách núi Dã Lang – chính là hình ảnh vô cùng quen thuộc. (Tiểu Đăng: đoạn này ta chém cho nó thêm đẹp so với bản gốc haha)

      Chính là, lại ghìm cương, bỗng nhiên dám lên phía trước.

      Nếu Ninh Hinh thành thân rồi, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? (câu hỏi x3, lười gõ)

      xoa trán của mình, là nghĩ ra. Hết thời gian lính trở về, đúng ra nên tới nhà Lý chính báo danh. Nếu ở nhà bọn họ nghe được tin tức Ninh Hinh thành thân, biết mình có thể hay mà hoảng sợ hỏng mất, có thể hay liều lĩnh tiến đến nhà chồng của nàng mà cướp nàng

      Gần nén hương trôi qua, Cố Thanh Sơn vẫn dám vào thôn, vị đại thẩm nhiệt tình hỏi thăm:

      “Vị đại quan này, ngài muối vào thôn chúng ta sao? Là thân thích của nhà ai, nếu biết đường, ta có thể mang ngài

      Thanh có điểm quen tai, Cố Thanh Sơn quay đầu vừa thấy, biết mình phải đối mặt với thực tế. Hít hơi sâu, tận lực bình phục nhịp tim, trầm giọng mở miệng:

      “Tứ thẩm, là ta đây, ngươi nhận ra Thanh Sơn sao?”

      Doãn Tú thẩm giật mình mở to mắt, cao thấp đánh giá hăn, cau mày hỏi:

      “Ngươi là ai? Ngươi lặp lại lần nữa?”

      “Ta là Cố Thanh Sơn đây, đánh giặt xong nên tôi liền trở về” – Cố Thanh Sơn xoay người xuống ngựa, làm cho Tứ Thẩm có thể nhìn mình gần hơn.

      Doãn Tứ Thẩm tiến đến hai bước, tỉ mỉ đánh giá lần, phen ném luôn rổ rau trong tay, lôi kéo cánh tay Cố Thanh Sơn khóc lớn lên:

      “Thanh Sơn a, là ngươi nha, ngươi về rồi, tốt quá. Cố Đại Lỗi a, ngươi nhìn , con của ngươi còn sống mà trở về, cưỡi đại mã, mặc xiêm y sa tanh, ta cuối cùng xem như cần gặp ác mộng rồi, cần đến mộ phần hai ngươi mà tạ lỗi nữa rồi… ô..ô…”

      Cố Thanh Sơn cũng có chút động lòng, đỡ lấy Doãn Tứ thẩm cười :

      “Tứ Thẩm, tôi vừa mới đánh giăc xong trở lại, còn chưa nhà Lý chính giao công văn đâu. Ngươi cũng đừng khóc, ta đây chỉ là toàn vẹn trở về, còn học được thân bổn (hụ hụ… bản lãnh… bữa có ng hỏi ta mới nhớ… hình như nhiều ng từ này… thứ lỗi) về sau có thể vào núi săn thú, ngươi muốn ăn thịt, liền với ta, ta săn heo rừng về cho ngươi ăn.

      Doãn Tứ thẩm bị chọc cho nín khóc mà mỉm cười, nhặt rổ lên, nồng nhiệt lôi kéo về hướng nhà mà :

      Lý chính gia cần vội vàng, về nhà cơm nước rồi sau. Tiểu Xuyên cưới vợ rồi đấy, Tiểu Hà năm nay cũng 15, đều lớn cả rồi. À, đúng rồi, ngươi năm nay 20 . Tham gia quân ngũ làm chậm trễ chuyện hôn nhân, bất quá cũng có việc gì, để Tứ Thẩm ta kêu gọi bà mai trong thôn làm mối, quyết để cho ngươi lại đơn đâu. Nhà chúng ta phàm là Tiểu Xuyên ăn cái gì, cũng có của ngươi, ngươi cứ yên tâm . Ngươi có tiền đồ, có thể sống trở về, nếu Tiểu Xuyên , sớm mất mạng. Thôn chúng ta những người khác như thế nào?”

      Cố Thanh Sơn cũng nghĩ dựa vào nhà họ Doãn để sống, bất quá Doãn Tứ thẩm có thể như vậy nhớ thương mình, làm cho trong lòng ấm nóng cảm động. Nghĩ đến những người khác, khỏi thầm lặng giọng mà :

      “Trừ bỏ ta cùng Ngô Lực, tám người còn lại… Ở hai năm trước đều bỏ mạng. Thi thể lạc mất, ngay cả tro cốt cũng thể mang về” dihoacungblog.wordpress.com

      Nghe xong lời này, Doãn Tứ thẩm càng thêm may mắn nhi tử gầy yếu của mình ngày ấy .Khi chuyện, tới cửa nhà, lôi kéo Cố Thanh Sơn vào cửa, Doãn Tứ thẩm liền lớn giọng gọi nhi tử cùng con dâu nấu nướng dưới phòng bếp ra xem ai đến.

      Doãn Tiểu Xuyên, cài lại cái chốt cửa xong nhìn qua vài lần mới do dự hỏi:

      “Phải… Thanh Sơn ca ?”

      Vợ của Tiểu Xuyên – Vu Thị muốn như dán mắt lên người , nàng chưa bao giờ gặp người nam nhân tuấn lãng như vậy, thân khí, đừng thôn này, thôn kế bên cũng có người nào như vậy, chính là trấn , cũng chưa từng gặp qua.

      Cố Thanh Sơn bình tĩnh cười:

      “Là ta, Tiểu Xuyên, nhãn lực tồi, so với Tứ thẩm ánh mắt đúng là sắc sảo hơn”

      Doãn Tiểu Xuyên nhìn toàn thân quý khí, toác miệng :

      “Sớm biết tham gia quân ngũ có thể có tiền đồ như vậy, dù có như thế nào ta cũng , quyết để cho ngươi thay ta” (Tiểu Đăng: nghe giọng điệu vô ơn là ta muốn mang dép vả bép bép vào mặt… hừ)

      Doãn Tứ thẩm lấy tay cầm rổ mà đánh vào mông :

      “Đừng bậy, Thanh Sơn ca của ngươi là mạng lớn mới còn mà quay về, thôn chúng ta mười chết tám, ngươi nếu , sớm mất mạng”

      chuyện, Tiểu Hà bưng thau gỗ từ ngoài tiến vào:

      “Nương, Ninh Hinh kêu con hỏi nương chút, ngày mai nương trấn bán trứng chim ? Nàng nghĩ muốn cùng nương”

      Đột nhiên lúc nghe được tên của người trong lòng, tim Cố Thanh Sơn đập lỡ hai nhịp. Lại cố gắng làm bộ như lỡ đãng hỏi:

      “Ninh Hinh? Là Ninh Hinh muội muội nhà Lý chính gia sao? Nàng mười sáu tuổi , còn có thành thân sao, còn muốn tập tành bán trứng chim?”

      Trong ấn tượng của , Ninh gia là phú hộ số 1 số 2 trong thôn, mỗi lần tập hợp, đều là nơi người khác lấy lòng, chưa bao giờ phải bán trứng chim.

      “Ai… Đừng nữa, Ninh gia gặp đại họa. Đừng nữa, Tiểu Hà, Thanh Sơn trở về, ngươi nhanh giết con gà, thêm vài món đồ ăn, chốc nữa chúng ta cùng ăn cơm” – Dõan Tứ Thẩm muốn lôi kéo Thanh Sơn vào nhà, lười đến Ninh gia.

      Sắc trời tối dần, Tiểu Hà thấy , liền chạy đến gần Cố Thanh Sơn, đứng đối diện, nhìn kỹ, lúc lâu, lại tò mò xem đến trang phục quý giá người , bên cạnh còn có con ngựa cao to, lớn tiếng :

      “Oa… Thanh Sơn ca, ngươi phát tài, đây là giàu to sao? Mặc xiêm y tốt như vậy, người so với trước cũng đẹp ra”

      Cố Thanh Sơn nào có tâm tư cùng nàng chuyện tào lao, khó nén nổi nóng vội trong lòng mà hỏi han:

      “Ninh gia làm sao vậy? Ta muốn lý chính giao công văn, nhà bọn họ đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?”

      Tiểu Hà cướp lời :

      “Ngươi đừng nhà bọn họ, tại cha của Ngô Lực mới là Lý chính. Ninh Bân ca bênh vực kẻ yếu, tiết nguyên tiêu bị người ta đánh cho tàn phế, tại nằm giường dậy nổi. Vừa rồi muội hảo tâm hỏi Ninh Hinh, nàng vẫn thể nhúc nhích”

      “Ngươi vừa thấy Ninh Hinh đúng , ở đâu nhìn thấy, nàng có chuyện gì chứ?” – Cố Thanh Sơn vội vàng.

      “Ở bờ sông…”

      đợi Tiểu Hà xong, Doãn Tứ thẩm tiếp:

      “Ninh Hinh nhưng ra có cớ gì, chẳng qua nghe nhà chồng của nàng được tốt lắm…”

      Thoáng cái như thiên lôi giáng sét xuống đầu Cố Thanh Sơn, làm cho lập tức liền như thở nổi.

      “Ninh Hinh… Ninh Hinh lập gia đình?”

      Thanh của bỗng nhiên run rẩy, trong lòng bàn tay mảng lạnh lẽo, thể tin được lỗ tai mình, dùng đầu ngón tay hung hăng mà khảm vào lòng bàn tay, cũng cảm thấy đau.

      thành thân đâu, năm trước định thân. Bất quá, từ khi ca của nàng xảy ra chuyện, đắc tội đến nhà giàu họ Triệu trấn , nghe nhà chồng nàng nghĩ cách từ hôn” – Doãn Tứ Thẩm tiếp.

      “ Hảo, từ hôn rất tối…”

      Cố Thanh Sơn thào tự , rồi lại đột nhiên như tỉnh ngộ ra, đây phải là lời nên . Như thế nào vừa về tới nhà, liền mất bình tĩnh như vậy? Trải qua nhiều trận Tinh Phong Huyết Vũ ( tạm dịch: đầu rơi máu đổ) sớm luyện được tính khí trầm ổn. Ninh Hinh nha… Ninh Hinh… nhắc tới nàng, liền thiếu kiên nhẫn.

      Cố Thanh Sơn thừa dịp người khác chú ý, vội vàng giảng hòa:

      “Tứ thẩm, ta , giờ ta đây. Ta phải Lý chính giao báo danh trước, trong chốc lát còn muốn trấn , đêm nay ở nhà ăn cơm, về sau còn có nhiều thời gian cùng ăn, ta trước”

      vội vàng hối hả dắt ngựa ra, người nhà Doãn gia giữ người được, đành phải tùy ý .

      Cố Thanh Sơn thúc ngựa hướng tới bờ sông chạy. Xa xa nhìn thấy thân ảnh tố y, lại có chút rơi lệ xúc động. nhảy xuống ngựa, ném cương qua bên, dừng mắt ở bóng dáng mong nhớ ngày đêm, từng bước chậm rãi tiến đến gần.

      Nàng trưởng thành, mái tóc đen óng dài tới thắt lưng, vòng eo mảnh khảnh lay động như nhưu . Bàn tay bạch ngọc dùng sức giặt kiện quần áo, hẳn là quần áo của ca ca hoặc cha nàng, biết ngày kia, có thể nào bàn tay ấy giặt quần áo cho hay .

      Ninh Hinh đặt quần áo ở tảng đá bóng loáng cạnh bờ sông, hẳn là ngồi chồm hổm lâu, xương sống đau, dùng hai tay chống thắt lưng mà đấm . Động tác này làm cho thấy trước ngực cao ngất của nàng, đại nương, dáng người yểu điệu mê người.

      Cố Thanh Sơn cổ họng nuốt nước bọt, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, sợ dọa đến nàng, tận lực khống chế kích động của bản thân, tiến nhanh đến, dùng thanh bình bình mà gọi tiếng: “Ninh Hinh muội muội”

      Ninh Hinh quay đầu lại, mà là hạ thắt lưng bưng chậu nước lên, lưu tình mà xoay người, quay đầu hắt xuống miệng quát mắng:

      “Ngươi cút cho ta”

      Cố Thanh Sơn đề phòng, chậu nước lạnh buốt liền thẳng lên người. Giọt nước trong suốt theo mày kiếm mà rơi xuống, cũng đem hình ảnh si ngốc càng thêm ràng. Hắc mặc chính là xiêm y gấm vóc vốn là đơn sơ, bị nước làm ướt, mềm mại mà dán lên vóc người, dán vòng quanh trước ngực, cánh tay cường tráng lộ ra hình dáng cơ thể cường tráng, hữu lực.

      Tiểu Đăng là Đèn Lồng Tháng Chạp… vì sao lại lấy tên này. Do dịp Tháng Chạp ta bận lắm, bận đến mức ngày làm việc 16/24, và k được nghỉ dù là CN y như cái đèn lồng thắp sáng đêm tháng chạp. Và hnay nghe tin sét đánh… tháng sau bắt đầu tăng ca. Rồi ta về đâu??? Truyện về đâu??? Hức… Tác phẩm edit đầu tay của ta.

      Chưởng quầy Q: bớt đê ~~~~~~~

    4. Chưởng Quầy Q

      Chưởng Quầy Q Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      70
      CHƯƠNG 16: NIỀM VUI TƯƠNG PHÙNG

      Xếp loạn chữ: Chưởng quầy Q

      Ninh Hinh theo nương đến ruộng lúa mạch nhổ cỏ cả ngày, xương sống thắt lưng đến cả chân đều đau. Trước kia tỏng nhà cần đến nàng phải động tay chân, chỉ là nay đại ca bị đánh đến tàn phế, bây giờ nằm kháng được. Phụ thân lên quan huyện cáo trạng và thỉnh thầy thuốc lại bị vu là vu cáo, đường còn bị cướp mất mấy chục lượng bạc mà cả nhà tích lũy nhiều năm, còn bị đánh cho bị thương rồi vứt trong ngõ tối. Chị dâu yếu ớt chịu được nặng nhọc, Ninh Hinh liền lên tiếng gánh vác.

      Từ ruộng lúa về đến nhà, Ninh Hinh xót phải để nương của mình thêm vất vả, liền đoạt lấy quần áo bẩn đem đến bờ sông giặt. Mắt thấy trời ngày càng tối, nàng khỏi đẩy nhanh cước bộ. Gặp được Tiểu Hà cũng chỉ đơn giản đôi câu.

      Tiểu Hà rồi, bờ sông chỉ còn lại mình nàng, Ninh Hinh nén cảm giác đau buốt nơi thắt lưng, dùng chày giã quần áo càng nhanh tay, nghĩ muốn về nhà sớm chút.

      “Ninh Hinh muội muội, nay xũng giặt quần áo đấy à” tên nam nhân giọng điệu bỡn cợt sáp lại gần.

      Ninh Hinh ngước mắt nhìn lên, ra là tên xú vô lại nổi tiếng trong thôn, buồn tức giận quát: “Ngô Nhị Cẩu, ngươi muốn gì? có gì chỗ khác , ta vội”

      Ngô Nhị Cẩu cười hắc hắc, tiến về thêm mấy bước, rồi khom thân thể gầy yếu xuống mà ngồi tảng đá dọc bờ sông: “Muội muội, ca ca là muốn tốt cho muội. Muội xem nhà muội bây giờ, nhà chồng cũng từ hôn, nhìn ta , biết thức thời, theo ta làm ta vui vẻ, ta cam đoan …”

      đợi xong, nàng liền tức giận: “Ngươi đừng có ở đây mà bậy, ai bảo nhà chồng từ hôn? Cho dù có lui thân, ta cũng tuyệt đối đáp ứng ngươi. Xuân nha đầu mới thành thân cùng ngươi có năm bị ngươi khinh rẻ đến chết, ta hận thể đánh chết ngươi báo thù cho nàng đâu.”

      Ngô Nhị Cẩu cũng giận, tiếp tục bỡn cợt nàng: “Ninh Hinh muội muội, muội là đẹp, tức giận lại càng đẹp. Xuân nha đầu đến cả cái đầu móng chân cũng bằng muội, gả cho ta, ta cam đoan xem muội như Bồ tát mà cung…”

      “Ngươi câm miệng cho ta, cút sang bên . Ngô Nhị Cẩu, ngươi là khi dễ của ta nằm xuống đánh được ngươi đúng . Ngươi cũng đừng quên, đại biểu ca, nhị biểu ca của ta cũng phải ngồi , ngươi dám khi dễ ta xem bọn có đem ngươi đnahs chết tươi hay ?” Ninh Hinh tức giận trừng mắt với , gậy đánh tới.

      Ngô Nhị Cẩu nhảy dựng lên, trốn sang bên dám đến gần. Bởi vì nhắc đến Ninh Giang và Ninh Đào, Ngô Nhị Cẩu run sợ, hai tên lưng hùm vai gấu đó cũng dễ chọc.

      Nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, lắp bắp : “Ninh Hinh, ta chính là , ngươi…Thôi đượ rồi! Xem như sau này ngươi có trở thành người đàn bà dâm đãng ta chê, dù gì ta cũng phải đồng nam tử…Ta chờ xem!”

      đại nương êm đẹp lại bị người ta thành đàn bà dâm đãng, Ninh Hinh tức đến nổ phổi, nhặt lên tảng đá ném về phía Ngô Nhị Cẩu. Động đến Ninh Hinh nóng nảy, ngại nàng về gọi các đường ca đường đệ họ hàng đến nên đành luyến tiếc rời .

      Bờ sông khôi phụ vẻ yên lặng, Ninh Hinh nhanh chóng giặt cho xong quần áo. Giạt đến bộ cuối cùng xong, nàng xoa bóp đôi chân tê rần, xoa xoa thắt lưng đau nhức, tính toán thu thập mọi thứ rồi về.

      Đúng lúc này, sau lưng lại truyền đến giọng đàn ông, trầm thấp mà có từ tính, mang theo chút cảm xúc ràng.

      “Ninh Hinh muội muội”

      Cơn tức trong lòng Ninh Hinh liền vọt lên tới não, Ngô Nhị Cẩu tên đều cán này còn chưa , còn bày đặt đổi giọng, cái điệu bộ tình thâm ý nùng trong đó sợ ai biết hay sao, đúng là đeo cặp ngà voi vào tưởng mình hết kiếp chó à

      Nàng trả lời, bê lên chậu nước giặt quần áp chưa kịp đổ, xoay người hắt mạnh về phía đó.

      Chính là… Người trước mắt này hiển nhiên phải Ngô Nhị Cẩu, mặt bị ướt nên nhìn diện mạo, điều mà nàng thấy nhất là dáng người to lớn và lồng ngực cứng rắn kia.

      Người đàn ông nhanh tay lau hết nước mặt, lộ ra dung mạo khôi ngô, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn thẳng nàng.

      Ninh Hinh thất thần, người này hình như gặp ở đâu, cảm thấy rất thân thuộc. ràng là biết, phụ cận trong thôn sao lại có thanh niên tuấn dật như vậy.

      “Ninh Hinh, nàng nhận ra ta sao? Nàng nhìn kỹ lại xem?” Nhin thấy người ngày đêm thương nhớ, Cố Thanh Sơn nén được cảm xúc. Nhìn nàng ngơ ngác, lòng có chút chua xót, nàng vậy mà nhớ .

      Chưởng quầy Q: thời gian thay đổi, cũng đến lúc đổi “muội – ta” thành “nàng-ta”

      Các bạn đọc Điền Viên Mật Sủng – truyện được đăng tải miễn phí tại dihoacungblog.wordpress.com.

      “Thanh Sơn ca? Huynh… Huynh là Thanh Sơn ca?” Ninh Hinh quả thể tin vào hai mắt mình.

      Cố Thanh Sơn vui mừng cười cười, lộ ra hàm răng trắng noãn, gật gật đầu: “Là ta, ta trở về, Ninh Hinh, nàng ….nàng….”

      muốn : “Nàng có nhớ ta khong? Chính là làm thế nào cũng mở miệng được.

      tốt quá” Đôi mắt to rưng rưng, nháy mắt cái rơi xuống hai giọt nước mắt to như hạt đậu chất chứa đầy nỗi niềm tên. “Thanh Sơn ca…huynh trở về tốt quá… muội vẫn lo lắng, huynh … sợ huynh bị thương…. sợ huynh…sợ huynh bao giờ về nữa”

      Nàng khóc thành tiếng, mỗi lần qua mảnh vườn hoang kia, làm sao lại nghĩ đến tiểu tử bán dưa. Thanh Sơn ca là người tốt, nên chết chiến trường, nàng mong bình an trở về, tiếp tục trồng dưa bắt cá.

      “Đừng khóc, Ninh Hinh đừng khóc…” Cố Thanh Sơn dù chờ đợi lâu giờ khắc này, cnahr Ninh Hinh lệ rơi vui mừng. Chính là khi đến rồi, lại tay chân luống cuống, biết làm sao.

      Láy ra từ trong ngực cái khắn, lau lau nước mắt mặt cho nàng: “Ninh Hinh, nàng xem, đây là cái khăn của nàng. Ta vẫn luyến tiếc dùng, hôm nay lấy ra lau nước mắt cho muội”

      Ninh Hinh mới thấy, vừa rồi quá kích động, lại quên mất cấp bậc lễ nghĩa, bọn họ động tác thân thiết quá mức như vậy khôn ổn. Nàng vội lui về sau, đoạt lấy khắn tay tự mình lau. Mở khăn ra nhìn đúng là khăn của nàng. Chợt nhớ đến, lúc gần có bị thương, nàng có dùng chính chiếc khăn này băng bó miệng vết thương cho .

      Ninh Hinh biết còn giữ chiếc khăn tay. Nghĩ đến đến việc khăn của mình lại giữ bên người nam nhân hợp lý, liền nhanh chóng nhét khăn vào cổ áo.

      Cố Thanh Sơn thấy chiếc khăn mình nhất thời âu yếm bị thu về, sốt ruột: “Nó là của ta, , là của nàng… Nhưng theo ta ba năm, nàng thể lấy lại chứ”

      Nam nhân to lớn lại mang bộ dáng bị nàng ức hiếp đến ủy khuất như vậy, lại chọc cho Ninh Hinh buồn cười: “Thanh Sơn ca, huynh cũng hai mươi, làm thế nào lại như hài tử vậy”

      Ta chỉ là hài tử với nàng, chọc nàng vui cả đời.

      Cố Thanh Sơn nghĩ trong lòng chứ cũng dám ra. Cố Thanh Sơn cười khổ : “Ta cũng có khăn khác, nàng trả lại cho ta . À, đúng rồi, sao vừa nãy nàng lại hất nước vào người ta nha?”

      đến việc này, Ninh Hinh có chút áy náy , chỉ đành móc khăn ra đưa cho , : “Vưa rồi Ngô Nhị Cẩu đến, với muội mấy câu đứng đắn, muội đuổi rồi. Cũng xa thời điểm huynh đến là bao, nên muội tưởng trở lại. Thanh Sơn ca, muội xin lỗi, để muội giặt quần áo cho huynh .”

      Cố Thanh Sơn nau mày kiếm, thanh sắc bén : “Ngô Nhị Cẩu, dám khi dễ nàng?”

      Trong lùm cây cách đó xa, phát ra thanh cành cây bị gãy. Vài năm này Cố Thanh Sơn làm thám báo, đánh giặc nên cảm giác đặc biệt nhạy bén, lập tức phát ra người trốn nơi đó, lặng lẽ rời , nhưng cũng biểu ra bên ngoài.

      Ninh Hinh thở dài : “Gần đây trong nhà xảy ra chuyện, muội mới biết lòng người dễ thay đổi cỡ nào. Ngô Nhị Cẩu bỏ đá xuống giếng cũng là chuyện thường, vốn cũng phải người tốt lành gì. Xuân nha đầu gả cho mới có năm, bị tra tấn đến chết.

      Cố Thanh Sơn nghe tiếng động chỗ lùm cây lớn hơn nữa, liền biết tên đó muốn chạy trốn. phóng nước qua, cánh tay dài duỗi ra, tóm được cổ áo : “Muốn chạy? dễ đâu, lăn ra đây cho ta.”

      Cánh tay rắn chắc trực tiếp đem người nọ lôi lên, chút khánh khí ném lên mặt đất. Ninh Hinh vừa nhìn thấy liền tức giận thôi: “Ngô Nhị Cẩu, tên bại hoại này, ngươi còn mặt dày .”

      Ngô Nhị Cẩu bị ném đến ớn lạnh, nghĩ muốn xạo vài câu, còn chưa kịp nghĩ ra lý do tốt, chỉ thấy nắm tay to đùng của Cố Thanh Sơn hạ xuống. quyền giáng cho mắt nổ đom đóm, còn chưa kịp hô đau đòn thứ hai hạ xuống, bay luôn cái răng cửa: “Đừng, đừng đánh…chết người đó…”

      Cố Thanh Sơn để ý đến kêu khóc, tiếp tục quyền đấm cước đá: “Ngô Chị Cẩu, bữa tiệc này là ta thay Xuân nha đầu tiếp đãi ngươi. Ngươi làm ra chuyện táng tận lương tâm kia thôi, muội ấy gả cho ngươi, ngươi còn bức muội ấy đến chết, ngươi khi dễ muội ấy cha huynh đệ nên muốn bức chết là bức đúng ?”

      Ngô Nhị Cẩu đau đón ôm đầu ô ô khóc, nhiều năm gặp, Cố Thanh Sơn thế mà quyền cước bạo phát gấp bội, cảm giác cả người đều muốn gãy xương: “Đừng, đừng đánh, ta cho ngươi biết kiện… So với đánh chết ta còn có giá trị hơn…”

      Cố Thanh Sơn cũng muốn đánh ra mạng người, thấy đánh cũng sai biệt lắm, liền thẳng thắt lưng : “Có chuyện mau , có rắm mau thả.”

      Ngô Nhị Cẩu phen lau máu nơi khóe miệng, hung tợn : “Có người…muốn hại Ninh Hinh”

      “Ngươi cái gì? ràng cho ta, láo ta đánh chết ngươi.” Mặt Cố Thanh Sơn đanh mặt, dùng sức chân giẫm lên ngực , nhấp nhấp mấy cái, muốn giẫm nát ngực .

      Ngô Nhị Cẩu sợ mất hồn, ho khụ khụ, vô lực : “, ta dám láo. Lạc gia trang đó toàn là những thứ vô lại, gọi là Lạc mặt rỗ, gần đây có mời ta uống rượu, hỏi thăm chuyện Ninh Hinh. tửu lượng tốt, uống nhiều quá, có người bỏ tiền, muốn mua thân Hinh Hinh, khiến nàng thành người đàn bà dâm đãng”

      Cố Thanh Sơn tức giận dậm chân, Ngô Nhị Cẩu phun bụng máu: “ ràng địa điểm? Ai tiêu tiền? Tính toán thế nào?” Cố Thanh Sơn lớn tiếng quát hỏi.

      Ninh Hinh vừa khiếp sợ vừa căm phẫn, thân mình run run đứng lên, đôi mắt đầy bất lực và ủy khuyết khiến người ta đau lòng. Cố Thanh Sơn nhìn bộ dáng điềm đạm đáng của người trong lòng, chỉ muốn ôm nàng vào ngực nhàng an ủi thương, để nàng sợ.

      trở lại, về sau để nàng ủy khuất nữa.

      ./.

    5. Chưởng Quầy Q

      Chưởng Quầy Q Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      70
      Chương 17: Che chở

      Edit by: Tiểu Lồng..à ... Đèn Lồng Tháng Chạp

      Ngô Nhị Cẩu dừng hớp lấy ngụm khí rồi lại tiếp:

      “Cụ thể như thế nào tôi cũng biết…. Nhưng là…. Khụ khụ, ta mấy ngày hôm trước có mời ta uổng rượu, hôm nay…. Liền vừa rồi, tôi ở cổng thôn nhìn thấy , còn có hai người, bọn họ bộ dáng lén lút. Ta đoán, hẳn là tính toán hôm nay động thủ.

      Cố Thanh Sơn nhấc chân lên, quay đầy nhìn theo hướng con đường từ thôn ra đây. Trữ Gia trang cũng phải hoàn toàn là giáp sông, bên cạnh thôn là cái khoảng trống thường cho bọn con nít chơi đùa, bên cạnh đó là cánh rừng cây nho , chêch về hướng đông là mảnh ruộng lúa nước, còn có những lùm cây bụi nối tiếp nhau sau đó mới đến bờ sông.

      Nếu là có người thầm mai phục, muốn đánh lén Ninh Hinh giống trong lời , cái rừng cây kia chính là địa phương thích hợp nhất. Sắc trời muốn chuyển sang tối, Cố Thanh Sơn nhìn sang bên đó, cái gì cũng đều nhìn thấy ràng. Có lùm cây chống đỡ, xem ra bên này đánh Ngô Nhị Cẩu, bên trong đó hẳn là thấy gì .

      “Cút , đường vòng mà về, về sau mà còn làm cho ta thấy ngươi hướng đến Ninh Hinh giở trò xấu, xem ta có đánh chết ngươi hay ”. Cố Thanh Sơn lạnh lùng nhìn xuống , Ngô Nhị Cẩu vội vàng đứng dậy chạy khỏi bờ sông.

      “Ninh Hinh đừng sợ, cứ về phía trước, cái gì cũng đừng để ý có ta đây” – Cố Thanh Sơn dùng ánh mắt kiên định nhìn vào khuôn mặt lo lắng của Ninh Hinh.

      Ninh Hinh bỗng cảm thấy tim mình đập thình thịch, vốn là có gan tới rừng cây bên đó, nhưng nhìn bộ dáng tràn đầy tự tin của Cố Thanh Sơn, nàng ra sức gật đầu, bưng chậu gỗ mà bình tĩnh bước về phía đó.

      Thời điểm Ninh Hinh đến rừng cây , mơ hồ cảm thấy được bên trong có giọng người thầm. Nàng dám nhìn loạn, trong lòng bỗng khẩn trương mà cảm nhận nguy hiểm tới gần, phía sau có tiếng bước chân, cũng biết Thanh Sơn ca theo hay .

      Thanh Sơn ca gạt người đâu, có việc gì ắt hẳn là có việc gì. Hơn nữa, giờ so với trước kia rất cao, còn học được công phu, đánh Ngô Nhị Cẩu giống như đạp con kiến, còn cái tên mặt rỗ họ Lạc tự nhiên cũng thế kém được.

      Nàng chỉ có thể làm cho đầu mình tràn ngập bóng dáng Cố Thanh Sơn cường tráng, mới có thể vượt qua nỗi sợ hãi.

      Thời điểm lạc vào trong những suy nghĩ mênh mang, trong rừng cây thanh bước cây đạp lên nhánh cây truyền đến, sau đó nàng cảm thấy thanh ấy càng ngày càng gần. Thanh kia rất , nếu phải biết trước, nàng khẳng định phát ra được, bởi vì hôm nay nàng làm hết cái việc nông gia, lại giặt sạch chậu to đầy quần áo, muốn mệt chết . Ninh Hinh cảm thấy đỉnh đầu có vật gì hạ xuống, nàng do dự có nên hay tránh sang né tránh, chợt nghe phía sau có thanh phát ra, có thanh người ngã xuống mặt đất.

      Nàng vội vàng qua đầu lại, chỉ thấy mặt đất quả nhiên có nam nhân xa lạ, mặt tựa hồ có ít những vết rỗ lỗ chỗ như hạt mè. Cố Thanh Sơn đứng ở bên đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn qua. (Tiểu Đăng: ta tưởng tượng cái mặt như cái bánh đa mè vừng đen)

      Trong rừng cây vang lên tiếng kinh hô, thanh dường như phát ra do bị bịt miệng.

      Cố Thanh Sơn hừ lạnh tiếng, bước đến trong rừng cây , đảo mắt liền ném ra nữ nhân. “Phanh” . Nữ phụ nhân bị ném xuống đất, đau đến nghiến răng.

      Ninh Hinh sửng sốt, khó tin mà nhìn xuống đất, cẩn thận lại gần mà giọng gọi

      “Đại tẩu? Như thế nào chính là ngươi? Ngươi… Ta hiểu rồi, dĩ nhiên là ngươi muốn hại ta”

      Phụ nhân bên xoa xoa đầu gối, bên giả bộ dường như có việc gì, giả vờ :

      “A, Ninh Hinh nha, ta muốn nhà ngươi tìm ngươi chuyện hôn , vừa vặn ở đây gặp được nha”

      Ninh Hinh tức giận đến bật cười:

      “Ngươi cho ta là đồ ngốc sao? Ngươi muốn tìm ta, làm sao nhà của ta, lại núp ở trong rừng cây này, cùng tên vô lại thầm ? Vì cái gì trong tay còn cầm cây gỗ lớn, này ràng là muốn đem ta đánh ngất, sau đó thế nào ? Sau đó các ngươi muốn làm gì ? ”

      Ninh Hinh càng càng sinh khí, phù phù mà thở gấo. Trong thôn tựa hồ có tiếng ồn ào phát ra, có ánh đuốc chớp lên. Cố Thanh Sơn thanh lạnh lùng lên tiếng :

      “ Ninh Hinh, đừng cùng nàng ta nhiều làm gì, có người đến, ngươi trốn , chuyện này ta xử lí ”

      con tay chặt xuống, phụ nhân lập tức hôn mê. Cố Thanh Sơn xả loạn tóc che trước mặt nàng ta, lại bấm nhân trung tên mặt rỗ, nhìn mí mắt giật giật, nhanh chóng lắc người trốn vào trong rừng cây.

      Tên mặt rỗ choáng váng đứng lên, chỉ thấy cổng thôn bên kia lờ mờ có bóng người.

      “ Phá hủy thân ngươi, người khi tới nơi cố gắng chạy nhanh, ai nha, như thế nào đánh người khác, bản thân cũng hôn mê ”

      bên thầm, bên động thủ, cởi ra đai lưng của nữ nhân. Sắc trời sập tối, lại sốt ruột, làm sao có thời gian gạt tóc mà nhìn khuôn mặt người nọ. Chỉ nhanh chóng cởi ra xiêm y người phía dưới, đến khi còn mảnh vải. Sau đó liền vội vã mà thoát đai lưng của bản thân, nâng lên hai chân nữ phụ nhân mà vào.

      Thân hình to lớn của Cố Thanh Sơn chống đỡ lấy Ninh Hinh, cho nàng xem hình ảnh xấu xa kia.

      Chính là tên mặt rỗ đúng là lắm lời, bên làm còn bên lảm nhảm :

      “ Ai nha, nữ nhân, gia hôm nay hưởng phúc. Này đúng là cái chân thịt đầy, ai u, gia vì ngươi mà cứng rắng, mau mau, mau vào. #$%, nha đầu này tự nhiên phải lần đầu ? Như vậy, Đổng lão nhị sớm đem ăn sạch, còn muốn gia đến làm trò này… ”

      Mắt thấy đám người càng ngày càng gần, Lạc mặt rỗ luyến tiếc rời , lại dám ham mà ở lại. Hung hăng làm thêm mấy cái mà nhắc quần bỏ chạy.

      Cố Thanh Sơn thấp giọng dặn dò Ninh Hinh :

      “ Nàng đến ruộng nước bên cạnh , ta bắt trở về ”

      “ Ân ”

      Ninh Hinh mặt sớm đỏ ửng như lửa, tuy có lồng ngực dày rộng của chống đỡ, lại ngắn được thanh nhảm của tên kia. cái nương gặp phải loại tình này, lại là cùng thanh niên cùng nhau đối mặt… Nàng cũng biết sau này làm sao mà đối mặt với .

      Người của Trữ Gia trang cầm đuốc chạy tới, có người hỏi:

      phải rừng cây bị cháy sao ? Nào có thấy lửa ? ”

      “ Ai, mặt đất sao lại có người, mau xem chút ” - biết là ai tinh mắt, phát ra nữ nhân kia.

      Mọi người giơ đuốc bu lại, thấy nữ nhân lõa thể, hút ngụm khí, thậm chí có người kinh hô lên. Phàm là những nam nhân đều quay mặt chỗ khác, ngượng ngùng. Cũng có những người lớn gan, lấy mắt nhìn từ xuống dưới vài lần. Mọi người biết người kia sống hay chết, chính là lấy tay táng lên mặt để gọi tỉnh, chốc thấy nữ nhân kia tỉnh lại.

      Nữ phụ nhân nâng mí mắt lên nhìn mọi người xung quanh, xoa bóp cái gáy mới nhờ tới vừa rồi hình như là bị người nam nhân cùng với Ninh Hinh đánh ngất xỉu. Vén lên mái tóc lòa xòa trước mắt, ta ngồi dậy, lại đột nhiên kêu thảm tiếng : “ A ” (Tiểu Đăng : ta ghét… ta ghét > ”< )

      Nàng phát thân thể mình lại xích lõa nửa dưới, trước mắt lại có đám người ngồi quanh, tựa như bị diều hâu tha mất hồn, nàng hướng mắt nhìn thẳng.

      Ngô Đại nương lá gan lớn, nhặt cái váy ở gần đấy ném về phía nàng :

      “ Ngươi là vợ của nhà nào ? Mau lấy xiêm y mặc vào , có phải gặp phải kẻ xấu hay ? ”

      Ninh Tam thẩm quay đầu nhìn cái thể tin mà :

      “ Ngươi phải… phải là… ” - Nàng nên lời nhìn vị phụ nhân này mà nên lời, chính là ấp úng bộ dáng khiến cho người khác hoài nghi.

      Chính lúc xấu hổ, chợt nghe lùm cây hướng ruộng nước bên kia có tiếng gào to.

      “ Là ai lén lút ở kia, lăn ra đây cho ta ”

      Mọi người quay đầu nhìn lên, chỉ thấy nam nhân thân hình cao lớn, trong tay giống như xách người nam lại nhàng tựa như xách con gà rừng.

      Cố Thanh Sơn bước đến bên cạnh đám đông, đem Lạc mặt rỗ ném đến mặt đất, cao giọng :

      “ Người này lén lút, ta coi như là cái trộm vặt, thôn chúng ta có ai mất trộm đồ vật gì hay , nếu có, chỉ e rằng chính là kẻ trộm ”.

      Ngô đại nương giật mình nhìn như thể nhìn người thanh niên xa lạ, quả thực thể tin vào mắt mình, tới bên cạnh đẩy người đứng chắn ra để nhìn hơn :

      “ Thanh Sơn, là Thanh Sơn ca, A Lực nhà ta đâu, sao trở về ? A ? phải… ”

      Ngô Đại nương nháy mắt liền ào ào mà rơi lệ, mọi người cũng đều nhận ra Cố Thanh Sơn, bu lại vòng, nhất là trong nhà ai có đứa nhập ngũ, lại gắt gao kéo lại mà hỏi tình hình.

      “ A Lực có việc gì, rất tốt đấy, còn làm đội trưởng hơn trăm người, còn nhắn ta về gửi lời với người nhà, cho các ngươi yên tâm. Những người khác…. Năm kia ở Hoàn Hà biên hồi bị đánh lén, xong lúc sau, ta cũng đều gặp qua ” - Cố Thanh Sơn ngắn gọn trả lời vấn đề, lập tức có người khóc lớn lên.

      Đề tài dời , Lạc mặt rỗ muốn xách quần lên chạy trốn, nữ phụ nhân bên kia cũng mặc lại váy, vội vàng bỏ chạy. Hai người nhìn mà va vào nhau, té ngã mặt đất.

      Mọi người lúc này mới nhớ ra vừa rồi còn có trận gièm pha, nhanh chóng quay qua vây quanh, có người nhận ra nữ phụ nhân :

      “ Đây phải là lão bản nương của Đổng gia ở trấn hay sao ? ”

      “ A, đúng rồi, là đại tẩu của nhà chồng Ninh Hinh ”

      “ Tên vô lại này ta thấy, cái mặt rỗ này thể nhầm lẫn được, chính là Lạc mặt rỗ ở Lạc Các trang. Nhìn cách cầm quần lúng túng bỏ chạy, chuyện này ràng chính là làm, có lá gan làm mà còn có lá gan thừa nhận hay sao chứ ? ”

      Mọi người bắt đầu thất bát chuyện. Bắt đầu nghị luận, chuyện gì cũng đều suy diễn ra. Lạc thị (con mụ muốn hại Ninh Hinh ý) bị người nhận ra, liền vội vã nghĩ muốn chứng minh mình trong sạch, cái tát giáng xuống Lạc mặt rỗ :

      “ Ngươi cái đồ trứng thối, thế nhưng làm loại chuyện thương thiên hại lí này ”

      Lac mặt rỗ mới vừa bị Cố Thanh Sơn đánh ở lùm cây, tại bị Lạc thị đánh, lập tức liền giận :

      “ Lac Xuân Hoa, ngươi cái đồ đàn bà thối, là ngươi tìm ta tới đây bây giờ còn lật lọng ”

      Ngô Đại nương ở bên cười lạnh :

      nửa ngày, cảm tình trong thôn còn dẫn ra đây chơi trò uyên ương, các ngươi muốn làm hãy làm trong thôn các ngươi, đừng đến thôn bọn ta là làm ra loại chuyện bẩn thỉu này ” (Tiểu Đăng : ta thích tính tình vị đại nương này nhất nè)

      Nương Ninh Hinh vội vã chạy tới, miệng hô :

      “ Ninh Hinh đâu, Ninh Hinh… ”

      Đại biểu ca của Ninh Hinh, Ninh Giang quay lại hỏi:

      “Nhị thẩm, Ninh Hinh làm sao vậy?”

      “Ninh Hinh đến bờ sông giặt quần áo, vẫn chưa về nhà, tôi nghe thôn đông xảy ra chuyện, liền chạy nhanh đến, các ngươi thấy Ninh Hinh ” – Nương Ninh Hinh gấp đến độ trán đều đổ mồ hôi.
      linhdiep17, Chrisxukem thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :