1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[CỔ ĐẠI - ĐIỀN VĂN] ĐIỀN VIÊN MẬT SỦNG - ĐÔNG PHƯƠNG NGỌC NHƯ Ý

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chưởng Quầy Q

      Chưởng Quầy Q Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      70
      CHƯƠNG 9: LỰA CHỌN

      Editor: Đèn Lồng Tháng Chạp

      “Các hương thân, người Đột Quyết ở phương Tây Bắc tiến đến tấn công chúng ta, triều đình phải phái đại quân đánh giặc, nghe Thánh Thượng phải ngự giá thân chinh. Cấp phân cho thôn chúng ta phân ngạch 10 người xung quân, độ tuổi từ 15-25 đều nằm trong phạm vi đầu quân, dihoacungblog.wordpress.com hôm nay kêu mọi người đến đây, chúng ta cùng bốc thăm ai phục vụ quân đội, tờ giấy có viết chữ là còn ghi chữ . Nhà của ta, Ninh Bân có nhà, Ninh Hạo thay bốc vậy” – Cha Ninh Hinh xong, muốn đem tờ giấy ghi danh sách trong tay. (Tiểu Đăng: ố ồ… này thành truyện quân nhân à??? Sơn ca xung quân ư???)

      Trong đám người đồng loạt ồ lên, mọi người ríu ra ríu rít nghị luận, đều ngóng trông nhà mình có người bị đưa , rồi lại dám tuân theo, bọn thanh niên trẻ đều đến đưa tay đến trong bát nắm lên lá thăm edit: đèn lồng.

      Cố Thanh Sơn cũng bắt thăm, cào cái, mở giấy ra, mặt tờ giấy có, có nghĩa cần . Ninh Hạo thay Ninh Bân bắt thăm, mở ra cũng có. Ninh Hinh cùng Ninh Hạo đều vui mừng nở nụ cười, cha mẹ Ninh HInh nhìn thấy hai người bọn họ biểu tình cũng là nhõm.

      “Con của tôi, ngươi như thế nào mệnh lại khổ như vậy, sớm có cha, tại lại muốn phục binh dịch có thế hay còn sống mà trở về. Doãn lão tứ, ngươi cái ma quỷ, ngươi vì người khác chết thôi, còn phù hộ con của ngươi. Lièn như vậy đứa con trai, ngươi làm cho ta sống như thế nào đây?” – Doãn tứ thẩm đột nhiên khóc lớn giữ chặt nhi tử Doãn Tiểu Xuyên cánh tay, bỗng nhiên ngã cắm đầu xuống đất, thiếu chút nữa thở nổi.

      Ngô Lực cũng bốc được lá thăm , Ngô đại nương biết khóc cũng vô dụng, lau lệ dặn dò nhi tử:

      “A Lực, ngươi chuyến này biết khi nào mới có thể trở về. Ngươi ngàn vạn lần hãy cố mà sống sót…”

      Ngô Lực mười lăm tuổi, bộ dạng cao lớn vạm vỡ, nhìn so với Có Thanh Sơn cùng DOãn Tiểu Xuyên còn khoẻ mạnh hơn. thương tâm, hào khí mà vỗ bả vai mẹ , đỉnh đạc :

      “Nương, ngươi đừng sợ. Tôi rồi, trong nhà phải còn có Tiểu Lực sao, ngươi yên tâm , ta đây hai cánh tay khí lực lo địa phương sử dụng. Làm binh, cố gắng còn có thể làm cái tiểu quan, cũng sống uổng phí”.

      Doãn tứ thẩm nhìn nhi tử bộ dáng đơn bạc, gầy yếu, đập đất mà khóc lớn:

      “Doãn lão tứ, ngươi cái ma quỷ, có Tiểu Xuyên, tôi phải sống như thế nào?”

      “Tứ thẩm, đừng khóc, tôi thay Tiểu Xuyên

      nhàng ra câu, lại làm đám người xôn xao bỗng an tĩnh lại.

      Doãn tứ thẩm dùng sức chà xát ánh mắt, thấy vị thiếu niên đứng ở trước mặt:

      “Thanh Sơn ca, đây cũng phải là đùa, người… Nhà các ngươi cũng liền ngươi là cây độc đinh mà thôi, ta…”

      Lo cho gia đình Cố gia mấy đời đơn truyền, ngay cả cái người trong tộc cũng đều có. Vợ chồng Cố Lỗi đối xử với mọi người trong thôn quả tồi, cận lưu như vậy lại là cây độc đinh, lại muốn chiến trường chịu chết, đừng là người bên ngoài nhìn được, chính là Doãn tứ thẩm cũng nhẫn tâm.

      “Thanh Sơn, người đừng . Loại tình này tên ai người đấy , tuy rằng năm đó Tiểu Xuyên cha cứu cha ngươi, chính là ngươi cũng tất yếu thay chiến trường nha” – Bên cạnh có người chuyện.

      “Đúng vậy a Thanh Sơn, mọi người đều biết ngươi là cái người nhân nghĩa, nhưng cũng thể như vậy mà đau lòng người khác rồi đem chính mình đánh đổi bất cứ giá nào”.

      Doãn tứ thẩm từ mặt đất đứng lên, ngập ngừng :

      “Ngươi… Ngươi đừng thay , đây chính là mệnh của rồi, nếu ngươi có cái gì hay xảy ra, tương lai của ta xuống dưới đất, cũng mặt mũi gặp cha mẹ ngươi”.

      Cố Thanh Sơn quay đầu lại lơ đãng nhìn lướt qua Ninh HInh, cười khổ:

      quan hệ, Tứ thẩm đầy là ta chính mình tự nguyện”

      Dù sao cũng thú được nương thích, cùng với ở lại trong thôn trơ mắt nhìn nàng gả cho người khác bằng trốn ra ngoài để quên .

      Cố Thanh Sơn cố ý muốn , mọi người khổ khuyên cũng có kết quả gì, đều giơ ngón tay cái lên tán thưởng, người có tình có nghĩa. Nhát gan gặp tình này đều có thể dọa mà đái ra quần, lại có thể chủ động cầu , can đảm này là khó có được.

      Mọi người tan, 10 người có tên đều quay về nhà chuẩn bị đồ vật này nọ, sáng mai xuất phát lên trấn tập hợp. Cố Thanh Sơn trở lại ruộng dưa, liếc mắt cái ruộng dưa hấu tiêu điều, yên lặng thu thập đệm chăn, buộc lại số tiền của chính mình, vài bước, lại trở về ruộng rau của Ninh Hinh, hái đóa hoa lài, rồi chậm rãi rời .

      Trong nhà ba gian đúc gạch tường gỗ, trả qua mùa mưa, muốn sắp sụp, miễn cưỡng có thể ngủ trong phòng ngủ, chung quanh cũng là hở nhiều chỗ.

      Cố Thanh Sơn muốn đem bình mai đứng lên (cái bình đựng tiền), ngẫm lại cảm thấy cần thiết… vạn nhất về được, số tiền này chẳng phải lãng phí. ràng đem cho nương của Ninh Hinh , tuy rằng tính là sính lễ còn thiếu nhiều mới đủ, bất quá chính là muốn đồ đạc của mình gửi ở Ninh Hinh.

      Tuy là ôm tâm thấy chết sờn mà , nhưng trong lòng vẫn là có ít chờ đợi, hi vọng Ninh Hinh có thể nhớ chính mình, vạn nhất có thể sống trở về?

      Thanh Sơn cha chính là thích chạm hình nhân gỗ cẩn thận, Cố Thanh Sơn lại khéo tay giống với cha của mình, vì thế Sơn ca đến trong viện tìm khối gỗ bằng 3 ngón tay, dùng dao khắc mà phụ thân mà khảm khảm dọc theo thớ gỗ mà khắc, làm liên tục gần 2 canh giờ hoàn tất. cái tiểu tử khom người đứng trong khúc sông, tay cầm con cá. Còn có nương mặc cái váy đứng ở bờ, hai tay nắm chặt con cá lớn. Bên cạnh nàng có tiểu nam hài đứng vỗ tay cao hứng cười.

      Cố Thanh Sơn nhìn miếng gỗ điêu khắc ban đầu trở thành tác phẩm mà cười cười, trong lòng ấm áp. thay đổi cái dao khắc khác, bắt đầu điêu khắc ngũ quan của tiểu nương. Ninh Hinh mắt to, mũi khéo léo lại cao thẳng, cái miệng nhắn mà xinh đẹp cong lên, tựa hồ gặp khó khăn khi con có lớn vặn vẹo

      nhàng thổi hơi, đem vụn gỗ mặt tiểu nương thôi bay, si ngốc nhìn khuôn mặt nhắn của nàng. Thứ làm vừa lòng nhất chính là đôi môi của nàng, đem bộ dáng hờn dỗi của nàng ra trước mắt.

      Cố Thanh Sơn nhìn đến mê mẩn, ma xui quỷ khiến liền cúi đầu hôn lên cái miệng nhắn của nàng. Chính là chạm khắc gỗ quá , liền hôn phân nửa mặt nàng ( Tiểu Đăng: hài quá … ta tưởng tưởng hôn cái bẹp… nước miếng nhiễu nhiễu :v )

      “Thanh Sơn ca, nương của muội làm cơm cho ngươi này” – Cửa đột nhiên vang lên thanh của nương.

      Cố Thanh Sơn sợ tới mức run lên, dihoacungblog.wordpress.com luống cuống tay chân muốn đem bảng gỗ chạm khắc nhét vào trong ngực, lại phát vào. Liền vội vàng túm lấy cái chăn, đem miếng gỗ chạm khắc đặt ở dưới.

      “Thanh Sơn ca?” – Tiểu Hà nghe có tiếng đáp lại, tò mò nhìn chung quanh.

      “Khụ khụ… ở chỗ này đây… Ở chỗ này” – Như là đương vụng trộm bị người bắt, cố gắng tỏ ra bình thường, Cố Thanh Sơn đỏ mặt nhảy xuống khỏi phản, hai ba bước chạy vào nhà chính.

      Tiểu Hà đem chén cà đặt ở bàn, dihoacungblog.wordpress.com bỏ lên mấy cái bao đựng bánh bao lớn xuống, xoa xoa góc áo :

      “Thanh Sơn ca, cám ơn huynh… Cứu ca ca muội, nương của muội ở nhà làm cho huynh quần áo và giày, cho ngươi buổi sáng lên đường mặc vào”.

      Cố Thanh Sơn liếc nhìn ra ngoài trời, cũng hẳn là còn tối đen, mới biết được muốn chạng vạng, chính mình còn chưa có ăn cơm tối, nhưng lại cũng cảm thấy đói.

      “Tiểu Hà, ngươi trở về , cho tứ thẩm đừng làm, ta có rồi”

      Tiểu Hà cũng có chút xấu hổ, dù sao ngời ta là thay đại ca của mình chiến trường chịu chết, nàng trừ bỏ cám ơn, cũng biết gì, liền vội vàng cáo từ rồi ra về, gửi lại lời mời Cố Thanh Sơn sáng mai nhà mình ăn cơm.

      Nhìn Tiểu Hà bộ dáng vội vã ra cửa, Cố Thanh Sơn mới như trút được gánh nặng mà thở ra hơi. phen xốc chăn lên, lấy ra miếng gỗ chạm khắc, trong ngực bùm bùm gấp gáp nhìn, hoàn hảo có gì sứt mẻ, lúc này mới thả lỏng tâm tình.

      Trong phòng ánh sáng tối sầm, ngồi ở cửa lớn chạm khắc, lợi dụng ánh sáng hoàng hôn cuối cùng, đem mặt mình cùng Ninh Hinh điêu khắc tỉ mỉ. Trở lại phòng, đem chút đồ ăn nguội lạnh ăn vào, màn đêm bao phủ xuống căn nhà 3 gian.

      Cố Thanh Sơn đem đôi vòng tay bạc mẫu thân lưu lại cùng khuyên tai ngọc gói kỹ để trogn ngực, bưng lên cái bình, cầm lấy miếng gỗ chạm khắc mà đến lý chính gia.

      Nương Ninh Hinh ngồi ở bên cạnh ghế, ngồi dệt vải luồn kim, gặp Cố Thanh Sơn tiến vào, vội vàng đứng dậy :

      “Thanh Sơn, đại nương vội vàng làm cho ngươi cái xiêm y, cũng biết có thích hợp hay , vừa lúc ngươi đến, mau thử xem, tại sửa lại vẫn còn kịp”.

      Cố Thanh Sơn sửng sốt, ngơ ngác mà đem cái bình cùng tượng điêu khắc đặt bàn, tùy ý để đại nương đem bộ đồ mới ướm thử lên người của mình, ngơ ngác nhìn nương Ninh Hinh sửa chỗ này, túm chỗ kia.

      Trong ánh mắt nảy lên hơi nước, gắt gao mím môi để cho mình khóc lên.edit: đèn lồng

      đúng là thích hợp, nhìn ngươi vóc người cùng Ninh Bân sai biệt lắm, cũng chính là so với gầy hơn vài hcỗ, ta liền ước lượng chiều dài theo mà làm, vừa vặn lại thích hợp. Rộng chút hoạt động, lại, làm việc, múa đao kiếm cũng thoải mái, sau này cũng là gầy như vậy nữa” – Ninh Hinh nương tự , đem quần áo thu lại, chỉnh lại chút ở cổ tay.

      Cố Thanh Sơn đem cái bình mang theo đẩy về phía trước

      “Ninh bá, Ninh đại nương, đây là toàn bộ số tiền của ta khoảng hơn 3 vạn tiền đồng, ngày mai rồi, biết còn có thể trở về hay . Tiền này liền gửi lại nhà bá mẫu, nếu là ta thể trở về, liền cấp Tiểu Hạo cưới vợ, tuy rằng nhiều lắm, cũng là chút tâm ý của ta. Này là vòng bạc cùng khuyên tai ngọc liền cấp Ninh Hinh , nếu là ba năm sau ta vẫn thể trở về, liền cấp Ninh HInh làm … làm đồ cưới ”.edit: đèn lồng

      Trong lòng ê ẩm, Cố Thanh Sơn cắn chặt răng mới để mình rơi lệ. dihoacungblog.wordpress.com nương trong lòng, cỡ nào hi vọng mình chính là người chiếu cố nàng cả đời, khẳng định đem mọi thứ tốt đẹp đều cho nàng, cho nàng làm việc nhà, nàng nghĩ cái gì đều cho nàng.

      Chỉ là…

    2. Chưởng Quầy Q

      Chưởng Quầy Q Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      70
      CHƯƠNG 10: ẤM LÒNG

      XẾP LOẠN CHỮ: CHƯỞNG QUẦY Q


      “Như vậy sao được, Thanh Sơn, con tích góp cũng dễ dàng, vẫn là nên giữ lại cho chính mình ” Cha của Ninh Hinh là người phúc hậu.

      “Ninh bá bá, người giúp con cất giữ , bằng con cũng biết phải để ở đâu. Mang theo vào quân ngũ cũng được” Cố Thanh Sơn thấp giọng .

      Cha Ninh Hinh ngẫm nghĩ, gật đầu : “Cũng đúng, con tin tưởng gia đình ta chút nữa, ta đem nó chôn dưới gốc cây hoa quế trong viện, chờ ngày con trở về, ta lại đào lên trả con”

      Cố Thanh Sơn gật gật đầu, khóe mắt liếc bốn phía, Ninh Hinh đâu? phải sớm như vậy mà nàng ngủ chứ? nghĩ muốn gặp nàng chút, chính tay tặng nàng khúc gỗ khắc kia, cuối cùng là nhìn nàng sâu sâu, đem tất cả thân ảnh đó khắc vào trong đầu, đem theo ký ức đó lên chiến trường chịu chết.

      “Thanh Sơn ca, huynh khoan hãy , chờ muội chút” Buồng trong truyền đến giọng của Ninh Hinh, Cố Thanh sơn nghe xong như mở cờ trong bụng.

      Dưới ánh mắt chờ mong của , tiêu nương xinh đẹp cầm đôi hài ra: “Thanh Sơn ca, muội làm cho huynh đôi hài, thời gian cấp bách nên đường may có điểm sơ sài, bất quá cũng mang được. Huynh mang thử xem, nếu thích, tối nay muội làm đôi khác cho huynh.”

      Ninh Hinh vừa vừa hạ eo nhắn, đem hài đặt mặt đất, mời cởi hài thử xem.

      Cố Thanh Sơn sửng sốt, Ninh Hinh may hài cho , thế mà Ninh Hinh lại may hài cho !

      vui mừng biết gì cho phải, chỉ biết hắc hắc cười ngây ngô. Cầm đôi giày từ dưới đất lên, kinh hỉ nhìn ngắm, vuốt ve đường chỉ mũi giày, vải giày màu xanh đen, sau đó cẩn thận ôm vào trong ngực: “ cần thử, vừa nhìn qua ta thích”

      Ninh Hinh đích thân làm cho , làm sao lại chê bai được? Dù có vừa hay cũng sao cả, dù gì đôi giày này cũng phải để mang dưới đất mà là mang ở trong lòng.

      “Thanh Sơn ca ca, hôm nay trong lúc làm giày muội có nghĩ qua, kỳ lính cũng chưa chắc là chuyện xấu. Tiêu Hạo vẫn luôn hy vọng có cơ hội học võ, nhưng trong thôn chúng ta vốn nhiều người biết võ, có chút bản xem như là tồi. Huynh vốn thích săn thú, vậy cứ vào quân ngũ học thêm chút bản lĩnh, sau hai năm trở về, phải là có thể săn thú sao?” Ninh Hinh cười

      (Chưởng quầy Q: *liếc mắt* Hay là ý nương, Tiểu Hạo là mẫu người hữu dũng đa mưu..và Cố Thanh Sơn cũng tương tự thế hay sao? Hửm? -_- )

      Cố Thanh sơn biết rằng nàng là an ủi mình, bất quá nghe nàng những lời như thế, cũng khiến cảm động.

      “Ninh Hinh, cảm ơn muội an ủi ta, khúc gỗ này do ta đẽo, tặng muội làm kỷ niệm, vạn nhất ta….” Cố Thanh Sơn đưa khúc gỗ đến trước mặt Ninh Hinh

      (Chưởng quầy Q: Thanh Sơn đưa khúc gỗ đến trước mặt Chưởng quầy Q, Chưởng quầy Q nhận lấy khúc gỗ chọi Ninh Hinh -_- Hừ, bản nương ghét nữ chính!!!!!)

      Hoạt bát hiếu động như Ninh Hạo cũng biết đó có thể là snh ly tử biệt, mắt cũng ngân ngấn nước, cũng còn nên lời.

      Ninh Hinh cũng can , chỉ nghiêng đầu, hướng bĩu môi: “Thanh Sơn ca ca, muội có an ủi huynh, muội chính là . Cha muội , lần này Hoàng thượng ngự giá thân chinh, huynh nghĩ , mấy chục vạn đại quân, chẳng lẽ chết hết ở biên ải hay sao, muội cảm thấy cũng hơn phân nửa cơ hội có thể trở về. Hơn nữa, là Hoàng thượng tự mình đánh giật, lẽ lại đánh đến tám năm mười năm hay sao, nhiều nhất hai, ba năm huynh trở về thôi. Huynh vừa chịu khó lại thông minh, học biết mười, nhất định có thể sống sót trở về. Đến lúc đó, huynh học võ công, có thể săn thú kiếm tiền, cười vợ sinh con, cuộc sống viên mãn. Thanh Sơn ca ca, huynh được chán ngán thất vọng, nhất định phải sống sót trở về.”

      Đừng Cố Thanh Sơn, ngay cả cha mẹ của Ninh hinh cũng đều kinh ngạc nhìn nàng, thế nhưng nàng lại có thể ra được những lời như thế!

      Cố Thanh Sơn kinh ngạc nhìn nàng, trong lòng ngàn quay bách chuyển.

      Ninh Hinh rất đúng, là do mình bi quan, như thế nào lại nghĩ đến? Lần trước đnahs nhau cùng bọn đột quyết là ba năm trước, nghe mười vạn đại quân, trở về bảy vạn. Lần này ngự giá thân chinh, mấy chục vạn đại quân, này phải là chịu chết, mà cơ hội trở về lại rất lớn. Nếu tỏng vòng ba năm trở về, còn có cơ hội cưới Ninh Hinh làm nương tử. Quân đội làm sao lại dạy công phu, chỉ cần học tốt công phu là có thể săn thú, tránh cung tên, dựng nhà cửa, cưới vợ, sinh con… Hơn nữa, Ninh Hinh khuyên như vậy, chừng trong lòng nãng cũng có , chờ đợi .

      Hai mắt Cố Thanh Sơn tỏa sáng lấp lánh, kinh hỉ bắt lấy tay Ninh Hinh: “Ninh Hinh, huynh hiểu rồi, muội rất đúng. Ta thể cam chịu, ta muốn bắt lấy cơ hội này, học chút bản lĩnh, tranh thủ lập công, ngày trở về ta cưới nương ta thích làm vợ”

      Trước mặt cha mẹ, lại bị nắm tay như vậy, khuôn mặt nhắn của Ninh Hinh có chút đó, rút tay mình ra, ngượng ngùng cúi đầu ngồi xuống bên ghế.

      Lúc này Cố Thanh Sơn mới phát mình có điểm đường đột, vội vàng áy náy: “ xin lỗi, xin lỗi muội… Ta bỗng nhiên cảm thấy được cơ hội sống sót, có hơi…kích động”

      Cha Ninh Hinh là người rộng lượng, trong mắt ông Ninh Hinh vẫn còn là đứa , cũng đoán được tâm tư của Cố Thanh Sơn đối với nàng, thấy suy nghĩ thông suốt, cũng vui mừng: “Thanh Sơn này, khi như vậy, con hãy mang theo quần áo cùng giày, nhanh về nghỉ ngơi, ngày mai giờ mẹo đến nhà ta tập hợp. rồi cùng với mọi người lên trấn báo danh, chuẩn bị tinh thần tốt, để tướng quân tuyển thương, trở thành thân binh.”

      “Vâng! Con trở về đây, mọi người nghỉ ngơi sớm chút. Tiểu Hạo tử, đừng có sầu mi khổ kiếm như thế nữa, chờ ta trở về là có thể dạy võ công cho đệ” Cố Thanh Sơn vỗ vỗ vai Ninh Hạo, lại quên liếc mắt nhìn Ninh Hinh cúi đầu, cùng cả nhà cáo từ rồi .

      Đêm nay ngủ được, suy nghĩ rất nhiều, nghĩ về cuộc sống trong quân doanh, nghĩ về tương lai tươi đẹp.

      Ôm lấy đôi giày trằn trọc đến nửa đêm mới mơ màng ngủ, sáng sớm hôm sau thời điểm gà gáy đầu tiên thức dậy. lưng vài món hành trang, trong lòng ôm lấy đôi giày vải của Ninh Hinh làm cho, cuối cùng quay nhìn lại thôn trang mà mình sống mười mấy năm, rồi dứt khoát kiên quyết tiêu sái ra .

      Bên trong sân chỉ mới có nhà Ngô Đại Lực, người nhà vây quanh Ngô Đại Lực chuyện ầm ĩ, so sánh bên dưới với Thanh Sơn lẻ loi có vể đáng thương. đứng mình ở góc tường, lưng đeo bọc màu xanh đen, cúi thấp đầu đứng đó, đau khổ buồn vui.

      Ninh Hinh có thói quen dậy sớm, từ sớm làm làm xong cơm, chỉ thấy trong viện toàn người của Ngô gia, Cố Thanh Sơn lại lẻ loi mình.

      “Tiểu Hạo, đệ gọi Thanh Sơn ca lại đây ăn sáng , huynh ấy hẳn là chưa ăn đâu.” Ninh Hinh cách cửa sổ nhìn ra đống người ngoài viện, ngại ra ngoài gọi , đành đánh thức Ninh Hạo, sai đệ ấy kêu: “Đệ chút, đừng làm kinh động người khác”

      Ninh Hạo và Cố Thanh Sơn cảm tình rất tốt, vừa nghe lời này, liền xoa mắt thức dậy, mơ mơ màng màng đến góc viện, kéo góc áo Thanh Sơn: “Thanh Sơn ca, huynh chắc chưa ăn cơm, tỷ tỷ của đệ gọi huynh đến phòng bếp ăn cơm”

      Cố Thanh Sơn sửng sốt, khóe miệng khó có thể kềm chế mà nâng lên, tâm tình khẩn trương cũng dần dần giảm bớt.

      theo Ninh Hạo vào phòng bếp, chỉ thấy bàn dọn xong hai đĩa điểm tâm, đĩa trứng luộc, vài cái bánh bao lớn, thêm bát cháo .

      “Thanh Sơn ca, huynh mau ăn điểm tâm, đừng để đường mà bụng đói” Ninh Hinh bên nhiệt tình tiếp đón , bên động thủ bóc vỏ trứng.

      “Ừ” Cố Thanh Sơn cười, ngồi bên cạnh nương mình thích, tiếp nhận cái bánh bao mà Ninh Hinh đưa tới, há mồm cắn cái to, hỏi: “Ủa? Ninh bá bá và đại nương đâu?”

      “Đừng nhắc nữa, chẳng biết nương của Xuân nha đầu nghĩ gì, muốn gả Xuân nha đầu cho Ngô Nhị Cẩu. Xuân nha đầu thắt cổ tự vẫn thành, nương của nàng bất lực nên tìm đến nhà muội, cha mẹ muội hôm qua đến hòa giải” Nhắc đến việc này, Ninh Hinh tự chủ cũng nhíu mày.

      “À” Động tác Cố Thanh Sơn chậm lại, nhìn sắc mặt rối rắm của nàng, thầm nghĩ cho nàng chân tướng, nhớ lại chính mình đáp ứng Xuân nha đầu, để lộ chuyện này ra ngoài.

      “Thanh Sơn ca, huynh mau ăn , chốc nữa cha muội về đưa mọi người rồi, huynh mau ăn ” Ninh Hinh đưa cho Cố Thanh Sơn quả trứng bóc vỏ

      Trứng chưng nóng hầm hập, bóng loáng mềm mại, tựa như khuôn mặt nhắn của nàng

      Cố Thanh Sơn nâng trong lòng bàn tay, nhìn chằm chằm, luyến tiếc ăn.

      Ninh Hạo tỉnh ngủ hẳn, cũng cảm thấy đói, liền bắt đầu ăn cơm, còn thúc giục Ninh Hinh: “Tỷ, tỷ cũng bóc cho đệ cái trứng

      Ninh Hinh bác bỏ lời cầu của đệ đệ, mí mắt cũng thèm nâng lên: “Đệ muốn ăn tự mình bóc, ta chỉ bóc cho Thanh Sơn ca ca”

      “Ơ! Các người sao lại bất công như vậy chứ, lần trước ràng bắt được năm con cá, Thanh Sơn ca ca cũng cho tỷ con cá lớn nhất, hôm nay bóc trứng chim cũng vậy, chỉ bóc cho huynh ấy, bóc cho đệ, đệ phải là đệ đệ ruột của tỷ hay sao?” Ninh Hạo mới tám tuổi là thích lải nhải, mực phục theo sát Ninh Hinh tranh luận.

      “Thanh Sơn ca sắp rồi, đương nhiên phải ăn nhanh phải sao? Đệ cũng phải là có tay, tại soa tự mình bóc, quên , mặc kệ đệ.” Ninh Hinh xoay người vào gian phòng của mình.

      Ninh Hạo phục, đẩy cửa vào theo, tiếp tục tranh cãi.

      Cố Thanh Sơn dùng tay áo quệt nhanh khóe mắt, cố gắng cho người khác biết mình rơi lệ, bưng chén cháo tiểu mễ lên uống.

      Tiếng gọi của cả nhà Doãn tứ thâm bên ngoài truyền vào: “Thanh Sơn à, ngươi ở đâu?”

      Cố Thanh Sơn buông bát, đến trong viện, bình tĩnh lời từ biệt với nhà Doãn tứ thẩm.

      “Thanh Sơn à, gọi người đến ăn cơm người lại đến. Doãn gia chúng ta xin lỗi người, ngươi… Nếu có chuyện may xảy ra đến với ngươi, ta để con của Tiểu Xuyên làm con thừa tự của ngươi, để nó mang họ Cố, để hằng năm đều phải tảo mộ cha mẹ ngươi…” Doãn tứ thẩm khóc ào ào

      (Chưởng quầy: Thề là bản nương biết nên xếp chữ đoạn bà nội này khóc thế nào nữa, trans dịch là bà khóc như cháo loãng….cháo loãng??? Cháo loãng!!! )

      Cố Thanh Sơn hít sâu hơi, xoay tới xoay lui, hướng đến của sổ phòng Ninh Hinh : “Tứ thẩm, thẩm đừng như vậy. Con trở về thôi, con muốn quân ngũ học chút bản , lập chiến công, con trở về lo chuyện hôn , cưới vợ rồi sống bình an qua ngày”

      Tuy rằng tất cả mọi người đều tin vào lời của , nhưng giữa nơi khí đưa tiễn buồn bã thế này, đích rất cần những lời như thế.

      Ngô Đại Lực là người đầu tiên hưởng ứng: “Đúng, Thanh Sơn huynh, ta cũng chính là nghĩ như vậy. Ta thân khỏe mạnh lại có chỗ dùng, theo quân, còn có thể lập chiến công làm rạng danh tổ tông”

      Cố Thanh Sơn mím môi yên lặng nghĩ: “Ta muốn rạng rỡ tổ tông, ta chỉ muốn…Ninh Hinh”

      (Tổ tông nhà họ Cố: phản phúc….đồ phản phúc a~~~~~~)
      Tôm Thỏ, ChrisLinh Truc thích bài này.

    3. Chưởng Quầy Q

      Chưởng Quầy Q Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      70
      CHƯƠNG 11: NHẬP NGŨ

      Edit by: Đèn Lồng Tháng Chạp

      (Chưởng Quầy Q : Nếu mà thiếu mất chữ "g" sao đèn nhỉ kkkk )

      Năm người làm đội, tổng cộng có 5 đội. Nhập ngũ lúc, Cố Thanh Sơn nhìn thấy đội trưởng, là lão binh hơn bốn mươi tuổi, tim của lập tức liền lạnh Dihoacung.

      Lão binh khi dễ tân binh là chuyện thường, buổi tối đầu tiên, ngũ trưởng đem quần áo bẩn của bản thân giao cho tân binh ít tuổi non nớt giặt. Tân binh ít tuổi ở nhà chính là được cưng chiều, chưa từng làm qua, tâm tình đích thị vui, edit:đèn lồng vẫn là ngũ trưởng đạp phát vào mông mới tình nguyện mà bước .

      Cố Thanh Sơn ngồi ở góc sáng sủa, lời nào, lại nhất nhất mà nghe ba người kia chuyện.

      Lão lý – hơn ba mươi tuổi, là người đốt lò gạch, bởi vì đắc tội người khác, mới bị ép buộc mà làm binh. Vương ca – hai mươi tuổi, năm trước vừa mới cưới vợ, vẫn hùng hùng hổ hổ chuyện hay ho.

      “Đại ca, ngươi tham gia quân ngũ bao nhiêu năm? CHúng ta khi nào có thể trờ về nhà?” – Cố Thanh Sơn rốt cục nhịn được hỏi câu.

      Ngũ trưởng đối với từ “đại ca” này thực hưởng thụ, thoải mái nhếch mép, cất cao giọng :

      “Ta nha, mười bảy tuổi nhập ngũ, đến bây giờ 25 năm. Tiểu tử ngươi vừa tới nghỉ trở về, có phải hay trong nhà có người thương chờ ngươi sao?”

      Mọi người cười ha ha, cuộc sống quân lữ đích nhàm chán, bất cứ khi nào đều có thể rơi đầu, đàm luận về nữ nhân là chuyện tiêu khiển nhất.

      Cố Thanh Sơn lại cười nổi, năm nay cũng là mười bảy nếu hai mươi lăm năm trở về nhà, Ninh Hinh lúc đó thành bà lão, tới thời điểm về, người ta khẳng định muốn con đàn cháu đống.

      “Kỳ nha, ta cũng sớm có thể hồi hương. Nhưng là, ta là cái nhi, trong nhà có thân nhân, cũng nhà đất, trở về nha.. Có thể chết đói, còn bằng ở trong quân có chén cơm ăn” – Ngũ trưởng .

      Vương ca vội la lên:

      “Ngươi nhưng ra , chúng ta đại khái khi nào có thể trở về ?”

      “Các ngươi nha, đến đây rồi, tốt nhất nên nghĩ rằng làm thế nào mà bảo toàn tính mệnh . Chúng ta đây là đại quân chinh phạt Đột Quyết, hoàng thượng ngự giá thân chinh, đánh nhanh trong vòng năm có thể trở về. Bất quá, đánh giặc là loại tình chắc chắn, ba năm năm năm cũng là có thế , nhận mệnh

      Cố Thanh Sơn khống chế tâm tình khẩn trương, tận lực bình tinh quan sát chung quanh. Nhưng là, khi này chỉ là thanh niên trẻ tuổi, có số việc nhìn thấy nhưng cũng nhìn thấu. Bất quá, có việc thực hiểu được, nếu muốn được người khác chỉ điểm, trước phải trả giá. cấp được người khác cái gì, khả năng duy nhất là chịu khác giúp người khác làm việc thành vấn đề.

      đại quân đóng quân thao luyện, cũng chân chính đánh giặc, còn ở lại chờ các tân binh gần đó gia nhập vào. có thể giúp người khác làm việc mà, nhưng là có nghĩa là bị người khác tùy ý khi dễ.

      Đảo mắt tháng trôi qua, Lý tướng quân dẫn quân từ hướng đông tiến đến phía tây của Hội Châu, gặp cỗ Đột Quyết tàn bình, đánh hồi , thương vong lớn. Cố Thanh Sơn mỗi ngày đều phi thường chăm chỉ mà luyện tập thương, chính là binh lính bình thường có thể học ít cũng liền có thể hữu ích vài các động tác, luyện được để thành thục tiến bộ cũng nhiều lắm, ngược lại là đem công việc của lão Lý đốt lò gạch đều học xong, chính là có cơ hội để thử lần.

      “Thanh Sơn ca, ngươi là đứa tốt, lại chịu khó, lại dụng tâm học bổn , chẳng qua… Phương hướng của ngươi sai lầm rồi” – Dihoacung Đêm nay khao thưởng quân binh, uống vài chén rượu hạ đỗ, Ngữ trưởng trong lời hàng ngày liền nhiều hơn mấy câu.

      Cố Thanh Sơn thấy thích uông rượu, đem 2 chén rượu của chính mình đưa qua :

      “Đại ca, ta đây thực ngốc, ngươi liền chỉ điểm thêm chút … hắc hắc”

      (Tiểu Đăng : ta này, Sơn ca tính ra não vẫn dùng được các nàng ạ, vẫn biết nịnh nọt tâng bốc… hảo hảo… ta đây thích người linh hoạt… haha)

      Ngũ trưởng chút khách khi bưng chén rượu uống cạn sạch, thống khoái gật đầu :

      “Xem như vì người giúp ta giặt sạch quần áo trong 1 tháng, ta liền cho ngươi con đường. Ngươi nhìn người ngồi chỗ ngọn đèn dầu sáng huy hoàng kia ra sao a ?”

      Cố Thanh Sơn nhìn theo bàn tay to của chỉ qua, chỉ thấy trung tâm doanh tướng, người cắt đùi dê, ôm bình rượu uống.

      “Ta đây biết đó là trung quân tướng a, cùng Đại tướng và phó tướng chung chỗ”

      “Ai… Cái đầu đất, ngươi nếu muốn học bản lãnh thực , phải tiếp cận trung tướng quân. Sau này khi thực lâm trận, người tiến tới cái chết nhanh nhất chính là bọn lính quèn chúng ta đấy.”

      Cố Thanh Sơn cười khổ : edit: Đèn Lồng

      “Tôi là cái tiểu tử thôn quê nghèo, làm sao có thể tới trung quân tướng quân đâu ? Chính là cho ta cái chức để làm, mà tôi đây chữ cũng nhìn được, cũng là làm được đâu.”

      “Tiểu tử ngốc, trung quân tướng quân cũng hẳn là quan, cũng có quân nhân hầu hạ bên cạnh. Nơi đó đích thị bình an, đầu là hậu quân. Từ đều được nuông chiều, bọn cũng có vui vẻ mà làm việc. Ta chớ, điểm này ngươi thực chịu khó, bọn họ liền vui vẻ mà cho ngươi vào. Chỉ cần ngươi nghĩ biện pháp, theo chân bọn họ đứng ở ngoài bìa là được. Nơi đó chính là thân cận quan, có chút đều là theo thị vệ mà vào, công phu cao thủ, chỉ là… Có thể học giỏi bổn , ăn ngon, còn sống được dài” – Ngũ trưởng làm hơi xong, bưng lên chén rượu Cố Thanh Sơn hiếu kính mà uống 1 hơi cạn sạch. (Tiểu Đăng : đoạn này ý Ngũ trưởng bảo CTS làm hầu tép riu phía sau của mấy đứa cận quan gần tướng quân ý. Kiểu chạy việc vặt, do bọn cận quan vốn cũng được ăn sung mặc sướng lâu ngày, đâu muốn làm việc nặng)

      Làm vẻ mặt cho là đúng, tên nhóc bên cạnh cắt tiếng :

      “Trung quân tướng quân tốt như vậy, vậy tại sao ngươi lại ?”

      Lời vừa xong, Ngũ trưởng cười hắc hắc :

      “Chỗ kia phải ai đều có thể , tỷ như ngươi là tiểu tử, phải có người đề bạt. Thanh Sơn vì sao có thể ? có thể chịu được cực khổ, lại có dụng tâm. riêng gì tay chân chịu khó, trong lòng còn có ý niệm cực lỳ cứng rắn, ngươi xem chịu những ủy khuất gì, cũng hướng trong lòng mà sinh ý, lòng nghĩ học bổn , học bổn … Ngay cả lão Lý đốt lò gạch mọi việc đều truyền cho , chỉ tiếc là có đất dùng… hahaha”.

      Lão Lý lắc đầu cười :

      “Đúng vậy a, chúng ta bây giờ tùy thời có thể rơi đầu. Nếu ở trong thôn gặp phải Cố Thanh Sơn kia, ta còn muốn cho nhận ta là cha nuôi. Thanh Sơn, Ngũ trưởng đúng, ngươi muốn học bổn , phải có được bản lĩnh tự thân mà vươn lên”

      Cố Thanh Sơn nhìn chân gật gật đầu, từ nay về sau, bắt đầu lưu ý trung quân trướng động tĩnh (cái lều của tướng quân ý).

      Trung tuần thánh chín, đại quân trú đóng ở bờ Hoàng Hà, quê nhà Cố Thanh Sơn chính là sông Cự Mã - nhánh sông của sông này, thủy lưu xiết, dòng nước êm đềm. gặp qua con sông lớn nhất chính là Cự Mã, ở trong trăm dặm có thể là sâu đến mấy trượng, chính là gặp Hoàng Hà này chính là thể so sánh. (Tiểu Đăng : ngày đàng học sàng khôn… nhìn cái biết cái đó mà)

      Gió thu bỗng nổi lên, sóng bắt đầu hung tàn, Hoàng Hà rít gào, khí thế hùng hục.

      Cố Thanh Sơn ôm vài món xiêm y ra bờ sông tắm, thấy đám binh sĩ trẻ tuổi vây quanh mấy viên tướng quân, cầm đầu chính là người khôi ngô, mặt kim giáp lóe sáng, ắc hẳn là nhân vật lớn.

      Cố Thanh Sơn cùng đại nhân vật giao tế, trong đáy lòng có điểm khiếp đảm, nhưng là nghĩ đến lời Ngũ trưởng , nghĩ đến Ninh Hinh, liền đánh bạo, lấy gan mà qua.

      “Các ngươi xem này, đây là Hoàng Hà cuộn sóng quay cuồng hơn mười trượng đây, các ngươi có sợ ?” – Nam nhân mặc kim giáp hỏi.

      sợ” – Những binh sĩ xung quanh tiểu tướng đồng thanh đáp.

      “Hảo, bổn soái hôm nay liền nhìn xem các ngươi kỹ năng bơi như thế nào, từ nơi này xuống nước đến bờ sông bên kia ngắt 1 cây cỏ quay về đây, người thứ nhất tới đích, bổn soái có trọng thưởng” – nam nhân mặc kim giáp lớn tiếng .

      Thánh chín nước sông muốn lạnh buốt, như vậy mà quay tới bên kia sông… Vừa mới còn la hét sợ, giờ phút này chỉ có năm nam nhân cởi xiêm y, Cố Thanh Sơn tim đập lên tới cổ, đây là cơ hội, chính là từng thử bơi qua bên kia sông, biết mình có thể hay chống đỡ được. Nhưng là nghe được người kia xưng bổn soái, đây là đông lộ đại soái Lý tướng quân sao ?

      Cơ hội quá khó khăn mới có được, để cho nghĩ nhiều, chen người vào đám đông mà run giọng :

      “Tướng quân, tôi có thể thử xem sao”

      Lý tướng quân nhìn nhìn quân phục, cũng là lính của mình, liền gật đầu :

      “Hảo, ngươi có can đảm, xuống nước , các ngươi cũng đừng cứng rắn mà chống đỡ, cảm thấy được hãy mau trở về”

      Sáu tiểu tử lúc sau lúc chuẩn bị liền nhảy vào trong nước, Cố Thanh Sơn rảnh xem người khác như thế nào, chỉ liều mạng bơi về phía trước. Tới thời điểm bơi tới bờ bên kia, muốn mệt đến mức thở ra hơi. quay đầu lại nhìn xem, vài người khác còn lại trong nước lên, trong lòng mừng thầm, vội vàng chạy đến bên bờ rút bụi cỏ liền quay trở về.

      Tên thứ hai cùng tên thứ ba cũng lần lượt lên bờ, lại đều nằm ở bên bờ bất động, gặp Cố Thanh Sơn vừa xuống nước, trong đó có tên mày kiếm tiến tới khuyên rằng :

      “Huynh đệ, mệnh quan trọng hơn… cẩn thận…. Nửa đường còn khí lực ….”

      Cố Thanh Sơn cũng còn há miệng thở phí hò, nhìn sắc mặt tái nhợt của hai người kia, đáp :

      “Cám ơn các ngươi nhắc nhở, bất quá, việc này với ta mà rất trọng yếu, tôi rồi, các người nghỉ lát

      Phù phù tiếng nhảy vào trong sông, đánh đổ mọi tạp niệm, lòng dạ ngâm mình trong nước, cảm giác ngực đè nén đến mức sắp thở được, trước mắt xuất khuôn mặt Ninh Hinh tươi cười. (Tiểu Đăng : cao sanh ơi… làm ơn cho con iu ai đó để con biết tình nó có sức mạnh cỡ não với, chớ con cứ iu bản thân mãi như vầy sao biết được điều chi hở chời….)

      Ninh Hinh, chờ ta, ta trờ về đích…

      Cố Thanh Sơn nhảy lên cái, hít hơi sâu, huy động cánh tay dài, tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, bơi tới bờ.

      “Đem…. Quân…. Cây cỏ… ” – đem cỏ ném tới mặt đất, nằm ở bờ hổn hển thở gấp.

      “Hảo tiểu từ, hảo bộ dáng, ngươi là người nào trong quân trướng, bổn soái phải trọng thưởng ngươi, ngươi nghĩ muốn được ban cái bổn gì ?” – Lý tướng quân cười .

      Cố Thanh Sơn lại lật người lại để thở, mới đứng lên, quỳ gối trước mặt chủ soái :

      “Tướng quân, ta muốn… theo trung tướng quân, học bổn

      Lý tướng quân nhìn sâu, gật đầu :

      “Hảo, là đứa tồi, bổn soái chuẩn ngươi đến trung quân trướng, binh sĩ,các ngươi thám tử quân doanh

      “Tạ tướng quân” – Đám binh sĩ lĩnh lệnh, lúc này đối với người thứ hai về đến bờ chính là cái tên mày kiếm .

      “Phí Cường, hai người các ngươi đều cần trở về thay quần áo, ngươi dẫn tới trướng của chúng ta, hảo hảo dàn xếp”

      Phí Cường cười hì hì, bên vuốt mái tóc nước chảy ròng ròng, đối với Cố Thanh Sơn :

      “Tiểu từ, tồi, về sau chúng ta liền có thể ngồi cùng chỗ bàn luận chút”

      Cố Thanh Sơn liên tục dập đầu bái tạ tướng quân, theo Phí Cường, vừa vừa cười :

      “Tôi làm gì có gì, dám bàn luận, vừa thấy huynh liền biết là người có công phu, huynh liền dạy ta , mỗi ngày ta liền giúp huynh giặt quần áo”.

      Phí Cường cười ha ha :

      là chịu khó, ta thích ngươi đó. Về sau ta dạy ngươi bổn , ngươi biết đâu, trong quân doanh so tài có địch thủ cảm giác… chậc chậc…. là tĩnh mịch a!”
      Tôm Thỏ, Chrisxukem thích bài này.

    4. Chưởng Quầy Q

      Chưởng Quầy Q Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      70
      CHƯƠNG 11: GẶP ĐƯỢC QUÝ NHÂN

      Edit by: Chưởng Quầy Q

      Giữa ánh mắt hâm mộ tràn ngập xung quanh, Cố Thanh Sơn thu dọn đồ đạc đến trướng của chủ soái. khó mà có thể áp được niềm vui trong lòng, khóe miệng tự giác cũng cong lên.

      Nhưng mà, loại hưng phấn này, ba ngày sau liền biến mất.

      Ở thám tử doanh đúng là có thể học được vài kỷ xảo thám thính tình hình, bất quá đối với loại công phu mà muốn học, vẫn là khó thực . Giờ mẹo mỗi ngày điểm binh thao luyện vân là mấy động tác lặp lặp lại. Vì thế chú ý đến tên thích ngân lượng Phí Cường kia. Nhưng là nào thấy tên đó chỉ đạo binh lính gì, chỉ có người tên Mã Huy chuyên môn theo chỉ đạo Đàm phó úy mà luyện võ mà thôi.

      Đàm phó úy này cũng đặc sắc quá chứ, các tướng lĩnh khác đều cao lớn thô kệch, lưng hùm vai gấu, chỉ có là mặt trắng như ngọc, cử chỉ tao nhã, nhìn thế nào cũng thấy giống người đem binh đánh giặc.

      Cố Thanh Sơn tuân thủ lời hứa, mỗi ngày đều giúp Phí Cường giặt quần áo, giặt đến ngày ngày Phí Cường đều cười hì hì. Ở cùng trong doanh trướng này còn có Mã Huy, người lúc nào cũng khó chịu, vẻ mặt tức giận. Cố Thanh Sơn chủ động có thể giúp giặt sạch này nọ, Mã Huy khoát tay : “ cần tính toán, ta muốn nhận ân tình của ai đâu, cũng giống ai kia, ràng làm được, còn tùy tiện hứa hẹn”

      Phí Cường phục liền nhảy dựng lên, khoác bả vai Cố Thanh Sơn : “Ai tùy tiện hứa hẹn? Người chóng mắt mà xem tiền đệ của huynh đệ ta Cố Thanh Sơn đây

      Cố Thanh Sơn và Phí Cường liếc nhau, vui mừng cười: “Cho dù thể theo huynh học bản , nhưng huynh cao thủ như vậy lại nhận huynh đệ với ta, ta cũng vui lắm rồi”

      Ổn trọng như Mã Huy cũng bị chọc cười, nháy mắt : “Được, ta chờ xem”

      Cố Thanh Sơn tiếp tục chịu thiệt mà làm việc, đem những doanh trướng chung quanh đều dọn dẹp sạch , quân trướng chủ soái cũng thu xếp gọn gàng ngăn nắp, cùng với quân trướng lộn xộn của bất đồng. dihoacung.wordpress.com

      Sau háng hứa hẹn, Phí Cường cũng dạy lấy cho nửa điểm công phu. Chỉ có sửa đúng mỗi cái tư thế trung bình tấn của mà thôi, khiến mỗi sáng đều phải dậy sớm những binh sĩ khác nửa canh giờ để ngồi trung bình tấn. Những binh lính cùng trướng, mỗi sáng khi thức dậy đều thấy đứng trung bình tấn chỗ kia như môt pho tượng, đương nhiên, thấy màn đó còn có phó úy Đàm Sĩ Lễ cùng với những lãnh tướng khác. Chính là mọi người cũng chỉ liếc nhanh cái, có người cười lạnh, có người cười nhao cũng có người cười khổ.

      Bất luận bọn cười thế nào, Cố Thanh Sơn đều kiên trì mỗi sáng ngồi trung bình tấn

      Tối mười lăm tháng mười hôm đó, trời phiêu phiêu vài hạt tuyến , ánh trăng nơi biên cương lập lòe sáng. Theo lệ thường sau khi ra ngoài tuần tra, Cố Thanh Sơn trở lại bên ngoài doanh trại, phát dưới gốc cây bạch dương có thân ảnh quen thuộc, đúng là phó úy Đàm Sĩ Lễ. Tay phải của cầm cái gì đó, chóc lát cúi đầu nhìn, chốc lát lại ngẩng đầu ngắm trăng, tay trái cầm bầu rượu, thỉnh thoảng ngửa cổ uống vài hớp.

      “Đàm đại nhân, ngài sao chứ? Sao lại ngồi đây uống rượu mình?” Cố Thanh Sơn lên phía trước, thân thiết hỏi.

      Đàm Sí Lễ nheo mắt nhìn cái, thản nhiên : “Ngồi , theo ta uống chút nào”

      Cố Thanh Sơn chút do dự ngồi xuống, tiếp được bầu rượu của , hào sảng há miệng uống hớp to.

      Đàm Sĩ Lễ cười cười, ôn hòa : “Ngươi gọi là Cố Thanh sơn có phải , mỗi sáng đều thấy ngươi tập luyện trung bình tấn. Có người người thích thể , hy vọng được cất nhắc lên . Cũng có người , người tốt bụng, có thể chịu được khổ cực, dám dám làm, ai nghĩ muốn làm rạng rỡ tổ tông, nên giống như ngươi. Ngươi nghĩ thế nào, ta nghe xem”

      Cố Thanh Sơn cúi đầu, thấy tay hắm cầm chính là cái khăn tay màu hồng nhạt, mặt thêu mây và hoa đào. Trong lòng vừa động bỗng nhiên hiểu được, khó trách bạch diện thư sinh như này cũng nhập ngũ, xem ra là cũng như mình, cũng chỉ vì nương. dihoacung.wordpress.com

      Gặp được tri , Cố Thanh Sơn sợ, ngại ngùng cười : “Chỉ vì bảo bối” xong, lấy chiế hài mà Ninh Hinh làm từ trong ngực áo ra.

      Đàm Sĩ Lễ tò mò nhìn lên, phát chỉ là đôi giày vải bình thường : “Đây là bảo bối của người à”

      Cố Thanh Sơn thà gật đầu: “Ừm, trong thôn của ta có nương tên là Ninh Hinh, nàng vừa ôn như lại vừa xinh đẹp, đối với ta cũng đặc biệt tốt. Chính là nhà ta nghèo, cưới được nàng. Bây giờ lính, ta nghĩ học chút bản , nếu như có thể còn sống trở về, liền vào núi săn thú đổi tiền, xây nhà mới, cưới nàng làm vợ. Đây là đôi hài nàng tự tay làm cho ta, ta xem như bảo bối. Mặc kệ lời gì khó nghe, ta chỉ muốn học bản lãnh, rồi về cưới Ninh Hinh, thương nàng cả đời.”

      Đàm Sĩ Lễ giật mình, ngớ ngác nhìn trộm , ánh mắt khi gần khi xa: “Nàng ta? Nàng ta chờ ngươi trở về sao?”

      Cố Thanh Sơn khẳng định trong lòng, : “Nàng năm nay mươi ba, các nương trong thôn ta đều mười lăm mới đính hôn, mười sáu thành thân. Nếu trong vòng hai năm trở về, ta còn có cơ hội, nếu là ba năm, chỉ sợ…nàng lập gia đình rồi”

      Ánh mắt Đàm Sĩ Lễ cũng nhạt theo , thào lẩm bẩm: “Nàng chờ ngươi đúng ?”

      Cố Thanh Sơn cười khổ: “Nàng cũng biết ta thích nàng đâu, ta cũng dám . Đôi giày này cũng phải tín vật gì, chính là nàng thấy ta nghèo quá, ta giày mang, nên mới thay ta làm mà thôi. Hơn nữa nàng còn là khuê nữ, lại xinh đẹp, đến mười lăm tuổi, biết bao nhiều người thân thế tốt đến cửa cầu hôn, nàng đợi ta đâu?” dihoacung.wordpress.com

      Đà Sĩ Lễ giật lấy bàu rượu, uống ừng ực, vuốt ve khăn tay giọng khan khàn : “ nghĩ đến, hai chúng ta lưu lạc chân trời lại cùng cảnh ngộ. Người trong lòng ta, cũng rất đẹp nhưng lại ôn nhu, nhưng ta thích nàng.Nàng nàng chờ ta, chờ ta lập chiến công, có chức quan liền có thể về cưới nàng, chính là chiến công nào có dễ lập như vậy đâu”

      Cố Thanh Sơn khó hiểu: “Đại nhân phải có chức quan rồi sao?”

      Đàm Sĩ Lễ nhìn qua tên ngố nông thôn này, rồi lại ngẩng đầu nhìn ánh trăng chìm vào suy nghĩ của chính mình: “Nàng là trưởng nữ của phủ Tướng quân, còn ta, bất quá cũng chỉ là con dòng thứ của tam phòng phủ Thượng Thư mà thôi, nhưng là môn đăng hộ đối, phụ ta lại thích con đường làm quan, chỉ thích kinh thương mà thôi. Tuy trong nhà giàu có động đúc , nhưng lại được vừa mắt mọi người. Ta vốn định thông qua mười năm đèn sách, đến khi đề tên lên bảng vàng thực tâm nguyện, ai ngờ trước kỳ thi hương lại nhiễm phong hàn, bỏ lỡ khoa thi cử. Lần này là do bá phụ ta giúp chạy chức phó úy cửu phẩm này….khoảng cách với nàng rất xa xôi.

      Đàm Sĩ Lễ có phong thái nhà quan, cũng bởi bì từ tự thấy chính mình thuộc bát chính kinh. Từ bị con của vợ cả và thế tử ca ca khi dễ, luôn trong cái cảm giác hèn mọn mà tồn tại đến giờ.

      Đối với quan chức linh tinh Cố Thanh Sơn hiểu lắm, thở dài: “Ta từng nghĩ rằng người giàu có là có phiền não , ngờ rằng cũng có tâm nguyện khó hoàn thành như thế” dihoacung.wordpress.com

      Đàm Sĩ Lễ cười khổ, nghĩ nhắc tiếp đến chuyện của mình, : “ về người trong lòng ngươi , ngươi liều mạng cố gắng như vậy, nếu nagf gả cho người khác, người làm sao?”

      đó cũng chính là vấn đề trong lòng , chính mình tìm được đáp án nên liền hỏi người khác.

      Cố Thanh Sơn ngại ngùng đáp: “Ta nghĩ như vậy, nếu thời điểm trở về mà nàng chưa thành thân, vậy mới là tốt nhất, Ta tỏng quân đội học bản lãnh, về sau có thể săn thú bán lấy tiền, xây nhà cửa, rồi đến nhà nàng cầu hôn. Nếu khi đó nàng đính hôn…” Mâu quang phảng phất ảm đạm vài phần, gục đầu xuống thầm: “Ta nhìn xem nam nhân mà nàng đính ước là người thế nào, nếu phải người tốt, ta liền…”

      “Cướp nàng về?” Đàm Sĩ Lễ cười cười

      “Đúng, cướp về” Cố Thanh Sơn kiên định gật đầu “Ta có thể cam đoan làm cho nàng hạnh phúc, nếu nam nhân kia tốt, ta làm sao có thể nhìn nàng hướng hố lửa mà nhảy vào như vậy”

      “Nếu nàng thành thân rồi? Người làm sao bậy giờ?” Đàm Sĩ Lễ giọng

      “Ta… Ta dám nghĩ đến” Có Thanh Sơn rầu rĩ đáp

      khí nhất thời ngưng kết, ánh trăng cũng lặng yên vào tầng mây, hai người dều cúi thấp đầu, những bông hoa tuyết rơi xuống gáy, thấm lạnh vào tận trong lòng.

      Hồi lâu, Cố Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn đến bờ bên kia, giọng khàn khàn : “Chiến tranh khi nào chấm dứt, phải chúng ta là người quyết định. Mặc kệ thế nào, chỉ cần có cơ hội, ta đều cố gắng hết mình. Bằng , đến thời điểm trở về, nếu nàng còn chưa thành thân, ta cũng có bản lãnh bảo vệ nàng cả đời.”

      Đàm Sĩ Lễ gật đầu, đem khăn tử ôm vào ngực, mắt sáng đứng lên: “Đúng, phải như vậy, thể từ bỏ. được nhục chí, dù chỉ còn chút hy vọng, nếu từ bỏ chẳng còn gì. Bắt đầu từ ngày mai, ngươi đến ngoài trướng của ta, cùng ta luyện công, để Phí Cường và Mã Huy chỉ ngươi, ngươi thân thể rắn chắc, căn cốt tốt, chắc chắn học mau hơn ta.”

      Cố Thanh Sơn vui mừng quá đổi, cũng ôm đôi giày vào lòng rồi đứng lên: “ vậy chăng? Cảm ơn đại nhân… Ta là…rất cảm ơn đại nhân”

      Đàm Sĩ Lễ vân đạm phong khinh : “Ngươi cần cảm tạ ta, kỳ ta cảm thấy con đường phía trước xa vời, nghĩ muốn giục trống rút lui. Nhưng nhờ ngươi kiên quyết hơn ta, hề do dự, có người bên cạnh càng khích lệ ta”

      Sáng sớm hôm sau, địa điểm Cố Thanh Sơn luyện trung bình tấn cũng thay đổi. Mã Huy ra khỏi doanh trướng nhìn thấy liền hỏi: “Cố Thanh Sơn, ai cho ngươi đến đây luyện tập”

      đợi trả lời, thấy Đàm Sĩ Lễ tới, hướng cười cười : “Là ta gọi tới, về sau các ngươi phải dạy công phu tốt chút, được khi dễ

      Truyện được đăng tải miễn phí tại Di Hoa Cung: http://www.dihoacung.wordpress.com

      Phí Cường cười cười, tiến lên kiểm tra thế đứng của chút: “Ta rồi, Thanh Sơn là người có căn cốt tốt, chủ tử của chúng ta lại là người có tuệ nhãn, chuyện sớm muộn mà thôi. Ừm, tháng này luyện trung bình tấn xem ra tồi, có thể học công phu, người muốn học đoản đao sao?”

      Cố Thanh Sơn thu bộ pháp : “Cái nào thích hợp với săn thú vậy?”

      Mã Huy cười ha ha: “Người ta đều muốn lập công lập nghiệp, làm rạng rỡ tổ tông, người thế nào lại cứ muốn săn thú?”

      Cố Thanh Sơn cười hàm hậu chỉ là giải thích thêm. Đàm Sĩ Lễ đứng cạnh : “Đều dạy hết cho , kỹ năng phòng thân, học thêm này nọ luôn có lợi mà”

      Đàm Sĩ Lễ trợ giúp Cố Thanh Sơn, đều là xuất phát từ đồng tình cùng cảnh ngộ, cũng mong hồi báo. Chính là lại ngờ tới, ngày sau chính mình lại được lợi lớn cũng từ đây.
      Tôm ThỏChris thích bài này.

    5. Chưởng Quầy Q

      Chưởng Quầy Q Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      70
      CHƯƠNG 13: THÂN BINH

      Edit by Đèn Lồng Tháng Chạp


      Thời gian trôi qua nhanh, Hoàng Hà vào mùa đông, ở con sông này mùa đông cũng kế băng, nhưng cũng muốn phân ra từng khúc sông, ở khúc eo sông nước chảy chậm mà êm đềm kết ít băng.

      Đại quân hướng Phương Bắc tiến liên hơn trăm dặm, bởi vì nơi này là khúc sông ở cuối nguồn kết băng rất dày, người Đột Quyết có thể theo mặt sông băng này mà đến. Tiền tuyến quân phía Tây cùng phía Bắc đối mặt chiến đấu với Đột Quyết, quân phía Đông là cánh quân hậu phương, chủ yếu phụ trách bảo vệ cho phía sau, ngăn cản Đột Quyết xâm nhập Trung Nguyên. Edit tiểu đăng.

      Tới gần cận cuối năm, mọi người ít ít nhiều nhiều đều có chút cảm xúc nhớ nhà, tối 28 tháng chạp, bỗng nhiên có chi kỵ binh Đột Quyết đánh lén đại doanh của cánh quân phía Đông.

      Doanh trại bị đốt, ảnh lửa cao tận trời. Tiếng kêu, tiếng hét thảm thiết dứt bên tai.

      Phí Cường, Mã Huy cưỡi ngựa chỉ huy gắt gao che chở chủ tử, theo hai cánh quân chém giết binh Đột Quyết. Cố Thanh Sơn muốn học xong bộ bắn cung, tuy rằng tính la cao thủ nổi danh, nhưng cũng là tự bảo vệ được mình. ưu thế đặc biệt, đó là có thể nhìn ban đêm, người khác thấy mờ mờ ảo ảo có thể thấy cách nét, tự nhiên có thể tránh rất nhiều thương tổn. dihoacungblog.wordpress.com

      Cố Thanh Sơn cảm kích Đàm Sĩ Lễ đối với mình trợ giúp, liền theo ba người phía sau đề phòng sau lưng đánh lẽn. Chính là loạn quân bên trong, lại là vấn đề hề dễ dàng như vậy, mắt thấy binh mã Đột Quyết tiến đến đây, vài người tạm thời phân tán, đều tự đối phó kẻ địch. Cố Thanh Sơn gặp đối thủ mạnh, xem cách ăn mặc có thể là quan quân Đột Quyết, cao lớn vạm vỡ, rất có khí lực.

      Mất sức của chín trâu hai hổ, Cố Thanh Sơn rốt cục đem ngã ngựa, thương đâm chết. Quay đầu lại tìm Đàm Sĩ Lễ, thấy ở cùng chiến đấu khó khắn với tên Đột Quyết, bên cạnh Phí Cường cùng tướng mã đều bị quân địch cuốn lấy. muốn muốn tiến tới dùng thương hỗ trợ hết sức, đột nhiên phát mũi tên bắn lén hướng Đàm Sĩ Lễ bay đến.

      “Mau tránh ra” – kịp nghĩ nhiều, Cố Thanh Sơn đẩy mạnh Đàm Sĩ Lễ sang bên, cùng lúc đó, mũi tên bay xé gió cắm vào ngực .

      “Thanh Sơn…” – Đàm Sĩ Lễ lảo đảo vài bước, đến bên Cố Thanh Sơn thay mình cản tên, kinh ngạc rất nhiều, vội vàng tiến lên đỡ lấy , tay lấy đao bổ về lính Đột Quyết.

      Phí Cường, Mã Huy phát được động tĩnh bất thường, cũng tiếp tục tham chiến, liền chạy đến hỗ trợ, mấy người hợp lực mới đem Cố Thanh Sơn kéo đến góc sáng trong căn phòng u mà ngồi xuống.

      “Thanh Sơn, ngươi sao chứ? Ngươi kiên nhẫn chịu đau chút, ta đến kiểm tra thương thế” – Phí Cường cúi đầu nhìn xem cây tiễn, trán toát ra mồ hôi lạnh. Cùng nhau trao đổi cái ánh mắt, liều gật đầu. Vừa thấy quần áo bên ngoài cùng phần thân tên lộ ra liền hiểu được đầu tiễn vào mấy tấc, chỉ sợ muốn tổn thương nội tạng.

      Đàm Sĩ Lễ đối với thương thế binh đao phải là tinh thông, nhưng là có thể biết được biểu tình của Phí Cường, tia dự cảm bất thường, dihoacungblog.wordpress.com vội vàng :

      “Phí Cường, ngươi mau nhìn cái, là vì cứu ta mới bị thương, nếu phải cản, chỉ sợ ta muốn mất mạng rồi”

      Phí Cường sắc mặt trầm trọng liền gật đầu, cởi bỏ đai lưng của Cố Thanh Sơn, nhàng đẩy ra xiêm y để nhìn thương thế. Cố Thanh Sơn cắn răng chịu đau, tùy ý kiểm tra.

      “Này… đây là cái gì?” – Phí Cường đụng đến khối cứng rắn, thực hiển nhiên phải là cơ thể người mà mũi tên nhọn từ trước bay đến cắm vào.

      “Là giày của ta…” – Cố Thanh Sơn đáp.

      “Ngươi, ha hả…. ” – Phí Cường nở nụ cười, phí nhiều khí lực đem tiễn lấy xuống, mặt lộ ra là đôi giày vải.

      “Miệng vết thương sâu, đầu tiễn còn chưa tiến vào, chính là công lao của đôi giày này. Tiểu tử ngươi a, còn có dụng tâm, lấy hài làm miếng bảo hộ để sử dụng”.

      Gương mặt căng thẳng của Đàm Sĩ Lễ thoáng chốc cũng hạ xuống, nhìn xem Cố Thanh Sơn có việc gì, chung quanh quân Đột Quyết cũng bị đánh lui, mới có chút thoải mái mà :

      “Thanh Sơn, ngươi có việc gì là tốt rồi, nếu miệng vết thương sâu, chúng ta liền mang ngươi trở về quân doanh bôi thuốc, băng bó”

      Phí Cường cầm tay đôi giày, toan muốn ném , Cố Thanh Sơn vội vàng đứng dậy.

      “Đừng ném, giày của ta” – Cố Thanh Sơn cắn răng chịu đau, quỳ lên vươn người đem giày cầm trở về. Đàm Sĩ Lễ cười cười, đem tên rút ra khỏi mặt của đôi giày, giúp cầm đến.

      Mã Huy cười :

      “Đều bị phá hư thành cái hố, còn như thế nào mang vào, để làm gì mà ném ? ”

      Đàm Sĩ Lễ ôn hòa :

      “Các ngươi hiểu, đôi giày này đối với Thanh Sơn rất quan trọng ”

      “Đúng vậy, là ân nhân cứu mạng đấy” – Phí Cường giúp Cố Thanh Sơn đứng lên, hướng quân doanh mà .

      “Đỡ Cố Thanh Sơn vào lều của tôi , từ nay về sau, ngươi liền theo ta cùng ăn cùng ngủ, như thân huynh đệ bình thường. Mjang của ta là ngươi cứu được, ngươi nếu khách khí với ta, liền rất xa lạ” – Đàm Sĩ Lễ ngữ khí kiên định, Thanh Sơn định từ chối, bất quá đành phải đáp ứng rồi.

      Tuy là thương tổn đến nội tjang bên trong, nhưng vẫn là bị thương, cũng may tên có độc. Tẩy trừ miệng vết thương, bôi dược, ở người bó vài vòng băng vải, Đàm Sĩ Lễ cho ở trong trướng tĩnh dưỡng, nửa tháng thể luyện võ cũng được làm việc nặng.

      Cái này Cố Thanh Sơn đúng là hưởng phúc, Đàm Sĩ Lễ bỏ tiền của bản thân cho hậu cần làm thức ăn, vài ngày trôi qua, cảm giác tụa hồ béo lên. (Tiểu Đăng : Cái này giống ta nè, bệnh nằm giường tía má tấp đồ cho ăn, hết bệnh cái mập như con nợn.. hụ hụ)

      “Thanh Sơn, người ngồi ăn thêm chút nữa, ta n rồi, tại muốn gặp Lý tướng quân nghị , ngươi từ từ ăn, trong chốc lát đội Phí Cường tiến vào dọn” – Đãm Sĩ Lễ dùng khăn lau miệng, bước ra khỏi doanh trướng, chỉ còn lại có Cố Thanh Sơn người ngồi trước cái bàn bốn chỗ đầy ắp đồ ăn.

      Cố Thanh Sơn nhanh chậm ngồi ăn, lần này bị đánh lén tổn thất trầm trọng, nghe chết vạn người, cũng biết đồng hương trong thôn như thế nào.

      “Thanh Sơn ca, ngươi ở bên trong sao ?” – thanh sợ hãi truyền đến từ cửa.

      “Đúng, ai tìm ta ? ” – Cố Thanh Sơn để đũa xuống, đứng dậy, thanh có điểm quen thuộc, rồi nhất thời lại nghĩ ra. đến cửa sổ nhìn lên, dĩ nhiên là người cùng thôn Ngô Lực.

      “A Lực, sao ngươi lại tới đây , ta mới vừa rồi còn nghĩ đến, biết các ngươi như thế nào, chờ ta thương thế tốt hơn, muốn nhìn các ngươi cái” – Cố Thanh Sơn kéo hăn vào.

      “Thanh Sơn ca, ngươi cũng bị thương ? nghiêm trọng phải ?” – Ngô Lực khẩn trương hỏi.

      có việc gì, mấy ngày nữa tốt rồi, nhìn ngươi nhưng ra có bị gì ” – Cố Thanh Sơn cao thấy đánh giá lần, lại kéo ngồi xuống

      “Ăn cơm chưa ? cùng nhau ăn

      Ngô Lực liếc mắt cái bàn đồ ăn, hai mắt trợn lớn :

      “Thanh Sơn ca, ngươi ăn uống tốt như vậy ư, hổ là trung quân tướng”

      Cố Thanh Sơn thấy liên tục nuốt nước miếng, cười :

      “Cùng nhau ăn , ta cũng là dính chút hào quang của Đàm phó tướng, tướng lãnh đặc biệt tốt, xem ta làm thân huynh đệ mà chiếu cố”

      Ngô Lực cũng khách khí, gặp trướng có người bên ngoài, bèn cầm đũa gắp ngụm thịt :

      “Thanh Sơn ca, ngươi vận khí tốt, trung quân trướng chính là giống nơi khác. Ngươi biết ? Những người khác ở thôn chúng ta… cũng chết rồi”

      đến chỗ thương tâm, hai người đều đẻ đũa xuống, ai cũng ăn vô nữa.

      Cố Thanh Sơn mấp máy môi vài lần, mới gian nan hỏi :

      ? Ngươi đều tìm bọn họ ? ”

      Ngô Lực nặng nề gật đầu :

      “Đúng, trừ ngươi vào trung quân trướng, chúng ta vài người đều ở trướng cách nhau xa. Ta tìm bọn họ, cũng còn nữa, thi thể tất cả đều còn. Ngũ trưởng chúng ta cũng chết rồi, ta chém nhiều cái quân địch, lập công, hôm nay được đề bạt làm Ngũ trưởng. Chính là, tôi chút đều cao hứng, biết mình còn có thể sống đến khi nào đây.” dihoacungblog.wordpress.com

      Cố Thanh Sơn thở dài :

      “Đúng vậy, ta cũng may mắn tránh được kiếp, nếu phải trong ngực có đôi hài cản được tên, chỉ sợ cũng vong mệnh rồi”

      Ngô Lực vẻ mặt cầu xin :

      “Thanh Sơn ca, ta muốn chết, kỳ ta rất sợ chết. Ta thích nương ở thôn chúng ta, còn muốn sống trở về cưới nàng làm vợ, nếu liền như vậy chết …”

      Cố Thanh Sơn sửng sốt, trong lòng xôn xao nổi lên đợt sóng, nương thích phải là Ninh Hinh ?

      “Người ngươi thích là ai ? Thích như thế nào ? ” – Cố Thanh Sơn tận lực bày ra bộ dáng có việc gì mà tình hỏi.

      Ngô Lực mặt phiếm hồng, ngượng ngùng cúi đầu :

      “Bát tự còn có trao đổi đâu, ngươi cũng đừng hỏi là ai, ngày đó ta cướp của nàng 1 cái đài sen, vốn là đùa với nàng, ai ngờ nàng lại tưởng , liều mạng truy đuổi, đem tôi đánh ngã mặt đất, dùng mông của nàng ngồi ở mặt tôi, còn : cho ngươi chạy, xem ta ngồi chết ngươi.. Hắc hắc… Cũng biết làm sao, thao ngày đó bắt đầu ta liền nhớ kỹ cái mông heo của nàng, còn có cả việc đó” (Tiểu Đăng : toát mồ hôi hột…. ta tra từng chữ tiếng Trung để chắc ta ghi sai.. thực là đặt mông lên mặt.. LÊN MẶT đó.. rồi chính xác là CÁI MÔNG THỊT HEO… ta choáng váng quá…. Khẩu vị của huynh đài này đặc biệt)

      Cố Thanh Sơn chậm rãi thở ra hơi, lòng kiên định trở về chỗ cũ. Loại tình đặt mông lên người khác, Ninh Hinh hẳn là làm. Chỉ cần phải Ninh Hinh, những nương khác trong thôn, thích ai đều sao cả, đều quan hệ.

      Hai người cơm nước xong, hẹn cái thời gian để tế chút những người trong thôn tử trận, liền chia tay.

      Tiểu tử thể trạng tốt, đến nửa tháng, Cố Thanh Sơn lành thương tích. Làm cận binh của Đàm Sĩ Lễ, càng thêm dốc sức làm việc, luyện võ. Bởi vì thức ăn tốt, dinh dưỡng đầy đủ, hai năm trôi qua, thế nhưng lại cao vượt lên thêm cái đầu, nguyên bản xương bọc da, gò má cao, nhìn qua tốt lắm. giờ thịt xương vừa vặn, mắt hẹp, mũi cao, khuôn mặt tuấn lãng, là trong các mỹ nam tử trong quân.

      Hai năm, Cố Thanh Sơn đứng ở đỉnh núi Khố Nhĩ Bố, nhìn thảo nguyên mông mênh to lớn dựng quân trướng. Quyết chiến sắp tới, hai đại quân muốn vòng qua núi Khố Nhĩ Bố, tới thảo nguyên phía sau bọc đánh, chặt đứt đường lui của Đột Quyết. (edit t.đăng)Thánh Thượng muốn địch thân tới biên quan, hơn nữa hạ lệnh, lần này quyết chiến cần lấy đầu tướng quân Khả Hãn, vô luận là ai, chỉ cần lấy được đầu Khả Hãn, tất có trọng thưởng, ngoài việc thưởng tiền, lại thưởng cả quan chức.

      nghĩ muốn trọng thưởng, thầm nghĩ chạy nhanh về nhà. Ninh Hinh mười lăm, cũng biết đính hôn chưa, lập tức là lễ mừng năm mới, qua tới năm 16 tuổi, cũng biết mình trở về có kịp cưới nàng.

      Nghĩ vây, thân rèn luyện trầm ổn của Cố Thanh Sơn lại ra vài tia bối rối.

      Thôi, nghĩ nữa, vẫn là ngẫm lại nên quyết chiến . Thân là thám báo, có thể tới phụ cận thăm dò địa hình, cũng quả có thể bị phát . Mặc kệ chính mình có thể hay lập công, đều phải ở nơi đó thiết lập bẫy dây cản vó ngựa, lấy móc sắc mà hoàn thành bẫy sập. thể để cho Đột Quyết quay lại, cũng đồng thời làm cho mình bỏ qua cơ hội để bay mất cơ hội lập công này.

      Tiểu Đăng: 2 năm trôi qua rồi… hí hí… các nàng chờ nha…. Các chương sau có biến, cao trào đó ^^!
      Chrisxukem thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :