1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[CỔ ĐẠI - ĐIỀN VĂN] ĐIỀN VIÊN MẬT SỦNG - ĐÔNG PHƯƠNG NGỌC NHƯ Ý

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chưởng Quầy Q

      Chưởng Quầy Q Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      70
      CHƯƠNG 6: MỘNG VỠ

      “Dưa hấu ngon ngọt mới hái đây, dưa trái to, ăn hết, mau tới nếm thử ” Cố Thanh Sơn bên rao hàng, bên vừa bổ thử trái, ruột dưa màu đỏ tươi vô cùng hấp dẫn, bày hàng bên đường mời mọi người nếm thử. Đây cùng là lý do vì sao nhà bọn họ bán dưa tốt như vậy, như những người bán hàng khó khăn khác, tiếc cho khách hàng chút tiện nghi.

      Mỗi năm Cố Thanh Sơn bán dưa, luôn bán ở trước cửa tiệm bán đậu hũ, những phú hộ lớn ở trấn phần lớn đều quen , biết dưa nhà nhiều nước, lại ngon ngọt, đa số mọi người đều cần thử dưa trước mà đều mua luôn. Đến trưa, xe dưa đều bán hết rồi, cẩn thận đếm, tổng cộng năm trăm ba mươi văn tiền.

      Đem xe bò giao cho Vương đại ca bán đậu hũ nhờ trông hộ, Cố Thanh Sơn lại tặng hai quả dưa đem về nhà cho mấy đứa ăn, tâm tình vui vẻ ôm bọc tiền ra phố.

      Vương đại ca bán đậu hũ nhìn theo bóng dáng tiểu tử, cười với vợ mình : “Nàng xem có phải dạo này Thanh Sơn có chuyện vui ? Cả ngày hôm nay miệng toác ra cười, thấy khép lại chút nào.”

      Vương tẩu tử được mệnh danh là đậu hũ Tây Thi, cười rộ lên : “Ta đoán, tám phần là có người hỏi vợ cho , còn vừa ý nương nhà người ta, lúc chàng đến nhà ta cầu hôn phải là bộ dạng như vậy sao mà còn hỏi”

      “Ha ha! rang là lúc trước nàng có ý với ta trước, mỗi lần thấy ta đều cười, cố ý câu dẫn ta” Vương đại ca dương dương tự đắc .

      “Hứ, chàng bậy, ai thèm để ý chàng chứ” Đậu hũ Tây Thi liền nổi giận, xoay người tiếp tục dọn dẹp đậu hũ, đáp lại nam nhân của nàng nữa.

      Cố Thanh Sơn chân dài mau, rất nhanh xa, cũng nghe được cuộc đối thoại của bọn họ. nóng lòng mua lễ vật mừng sinh thần cho Ninh Hinh, bước chân cũng thành nhanh như gió. Rất nhanh, đến cửa hàng trang sức duy nhất trấn – Đổng Ký, nhìn quầy hàng bên trong đầy những cây trâm cũng cài tóc màu sắc rực rỡ, những đôi khuyên tai thượng đẳng, ánh mắt của Cố Thanh Sơn đều muốn sáng rực lên.

      Chưởng quầy mập mạp nhìn chỉ là thiếu niên cao gầy người mặc quần ngắn, giày còn dính bùn đất, liền khinh thường bĩu môi.

      “Chủ quán, cây trâm hạt châu này bán thế nào?” Cố Thanh Sơn vừa ý cây trâm hạt chân tủ, mặt đính con bướm tinh xảo nhìn như muốn bay , hạt châu màu hồng nhạt trong suốt, trơn bóng, cài lên mái tóc đen nhánh của Ninh Hinh, chắc chắn là rất đẹp

      “Chú em biết nhìn hàng, cây trâm này là mẫu mới nhất kinh thành đấy, hai lượng bạc” Đồng chưởng quầy đáp.

      “Đắt như vậy?” Thanh niên mới lớn chưa bao giờ mua trang sức nghe xong liền ngây người.

      “Đương nhiên, mua nổi đừng có hỏi, trâm hạt châu này về trấn chỉ có hai cây, cây mấy ngày trước được chưởng quầy của Hạ gia bố trang mua về để tặng cho vị hôn thê xinh đẹp như hoa, còn ngươi cũng phải thiếu gia nhà giàu, nên đừng si tâm vọng tưởng. Đó, đến đó mà lựa rồi mua cho thê tử nông thôn của người cái ” Chưởng quầy Đồng chỉ tay về phí kệ đồ cũ.

      Trong lòng Cố Thanh Sơn khó chịu, nhưng lại có cách nào, mình cũng chẳng nhiều tiền như vậy, đành phải ngượng ngùng đến góc kệ đồ cũ, chọn đôi bông tai ngọc trai, giá hai văn tiền, dùng miếng vải bông gói kỹ, cất vào trong túi tiền của mình. (Master Q: gặp gia..gia về hái hết dưa thồn vào họng thằng cha chưởng quầy đó >”<)

      Dù cái túi tiền rất nhiều, nhưng vẫn đau lòng, tiêu tiền cho Ninh Hinh, chẳng đau lòng chút nào, chính là có chút tiếc nuối, trâm châu đẹp như vậy nhưng mua nổi.

      Bất quá sao, về sau cho Ninh Hinh thứ tốt nhất. tự an ủi chính mình, bước nhanh tới Ngũ Vị Trai. Nơi này điểm tâm ngọt gì cũng có, hương vị lại đặc biệt ngon. Trước kia, thời điểm nương của sinh bệnh, cha cắn rang mua hơn nửa cân. Nương của Thanh Sơn lại xót con trai, liền cho thử chút, biết gọi là bánh gì, dù sao cũng ngon, vừa mềm vừa mịn, bỏ vào miệng như muốn tan ra.

      cũng muốn mua cho Ninh Hinh nửa cân, đắt đến thế nào cũng mua.

      Bất quá, nếm qua cũng lâu, chính cũng nhớ hình dáng của cái bánh đó, chỉ nhớ bánh màu trắng, hình tròn, có hai điểm đỏ ở . dạp qua tiệm bánh lần, rồi dừng trước cái kệ trưng bày điểm tâm có hình dạng hao hao trong trí nhớ; “Cái này gọi là bánh gì? Bao nhiêu tiền cân?”

      Tiệu nhị của quán tên Hạ Kỳ mới hơn hai mươi tuổi, cười hì hì : “Bánh này là bánh Phù Dung, bánh mới của tiệm, bón mươi văn cân, ngươi mua nhiều hay ít?”

      Bốn mươi văn, đắt muốn chết, bằng nửa tháng tiền sinh hoạt của .

      “Ta sợ ăn ngon, ta muốn nếm thử chút, nếu là ngon , ta mua khối” Cố Thanh Sơn cẩn thận .

      Sắc mặt Hạ Kỳ mấy tốt, : “ cái bọn ta bán đâu, muốn mua ít nhất là nửa cân, nhà bọn ta là tiệm lâu đời, cần nếm qua vẫn biết ngon ngay, muốn mua mua, mua chỗ khác.

      Cố Thanh sơn thở dài cái, mím môi hạ quyết tâm: “Được rồi, vậy bán nửa cân”

      Hạ Kỳ nhanh nhẹn gói nửa cân bánh Phù Dung, dùng tờ giấy gói lại, muốn lấy dây cỏ gói lại, lại bị Cố Thanh Sơn ngăn trở: “Thế nào? Lại muốn mua?”

      phải, tôi muốn nếm thử nửa cái xem có hợp khẩu vị hay , nếu là ăn được, tôi mua loại khác” Cố Thanh Sơn nhanh tay bẻ miếng bỏ vào trong miệng, quả nhiên ngọt, vừa mềm vừa mịn, bỏ vào miệng liền tan. cười cười gật đầu: “Ăn ngon, nàng nhất định thích”

      Hạ Kỳ bị bộ dáng hàm hậu của chọc cho cười: “Tiểu tử, mua cho vợ ngươi ăn à? Có phải vợ ngươi mang thai nên thèm những loại đồ ngọt này ? Ngươi yên tâm , Ngũ Vị Trai của bọn ta là tuyệt hảo, khẩu vị của phụ nữ có thai cũng ngại đâu. Nhìn ngươi xem, tiền cũng có bao nhiêu, nhưng lại thương vợ, thay vợ nếm thử cũng có chút xíu, ăn cái cũng tiếc, tất cả đều cho nàng ta.”

      Khuôn mặt tuấn tú của Cố Thanh Sơn có chút ngượng ngùng mà ửng đỏ, khóe miệng tự chủ được mà nhếch lên, theo lời của Hạ Kỳ mà tưởng tượng đến tương lai Ninh Hinh trở thành vợ của mình, rồi mang thai… dám nghĩ tiếp nữa, chỉ cười cười nhận lấy điểm tâm: “Ha ha/ Nào chờ ngươi , chờ tương lai ta có nhi tử, mời người uống rượu mừng”

      Hạ Kỳ cũng là người tính tình hào sảng, cười to : “Được, khi đó ta đưa ngươi hai bao điểm tâm tốt nhất làm lễ trả, đảm bảo làm vợ ngươi ăn xong vui vẻ, buổi tối thế nào cũng hôn hôn ngươi hai cái, ha ha …” (Master Q: Xê ra, đừng ai làm hư Thanh Sơn nhi của ta!)

      Cố Thanh Sơn lần đầu nghe người ta đến tiết mục ăn mặn như vậy, vội vàng chạy trối chết. (Master Q: Đúng, chạy , nữ sắc là dung tục, nữ sắc là dung tục a ~~~~~~)

      Chạy qua nửa con phố, ngẩng đầu nhìn lên thế nhưng đến tửu lâu lớn nhất trấn, Hương Mãn Lâu, bên trong bay ra mùi hương khiến Cố Thanh sơn tự chủ được mà nuốt ngụm nước bọt. Nơi này đồ ăn nhiều đến ăn dậy nổi, cũng ham thích mấy, nhấc chân muốn , lại phát thân ảnh áo hồng xinh đẹp.

      (Master Q: thú , gia bắt đầu thấy thích nữ chính này, gia chỉ thích những nữ chính đơn giản, nhà nông phải ra nhà nông….bực!!!)

      “Ninh Hinh!” giật mình lên tiếng.

      Ninh Hinh xoay đầu lại nhìn, thấy thân ảnh đứng gần cửa, vội chạy bộ tới đây: “Thanh Sơn ca? Sao huynh lại tới đây? Có chuyện gì sao?”

      , có việc gì, ta lên trấn bán dưa… muội, muội ăn cơm ở đây à?” Hôm nay Ninh Hinh là đẹp, nhất là bộ áo màu hồng kia, trang sức bóng loáng nữa, nhưng giống như phải làm từ vải bông, mặt còn có những hoa văn vân đoá in chìm, cổ áo lại thêu hoa đào, đây là tơ lụa thượng đẳng rồi.

      “Hôm nay đường tỷ của muội đính hôn, Hạ gia làm lớn, mời hết mọi người trong Ninh gia, trong số các chủ cửa hàng trấn…Hạ gia chính là thế gia vọng tộc, ngya cả quan huyện cũng đến, huynh muốn vào uống chén rượu mừng ?” Ninh Hinh vui mừng cười

      “À, ta còn trở về lấy xe bò, vào đâu, muội…” Cố Thanh Sơn đưa tới gói bánh cầm chặt tay : “Đây là điểm tâm ta vừa mua, muội ăn

      Ninh Hinh lắc đầu, đưa tay ra sau lưng, : “Thanh Sơn ca giữ lại ăn , ông chủ của Ngũ Vị Trai là tỷ phu tương lai của muội, hôm nay mời khách đều là những món điểm tâm tốt nhất”

      Liền có hai phụ nhân tới, trong đó có người đến từ Trữ gia trang, Thanh Sơn biết người đó là tam thẩm của Ninh Hinh, người mặc đẹp hơn kia, chắc là người ở trấn : “Ninh Hinh à, chuyện với ai vậy? Mau thôi, tắm cái tận nửa ngày, đại nương của con sốt ruột lắm rồi”

      Ninh Hinh xoay đầu lại : “Dạ, con biết rồi tam thẩm” Sau lại với Cố Thanh Sơn: “Thanh Sơn ca, muội phải lên lầu rồi, nếu huynh vào dùng cơm, nhanh trở về, đừng để bị đói”

      Tiểu nương xoay người lên cầu thang, làn váy tung bay như tơ bông, Cố Thanh Sơn ha tay cầm bọc giấy, si ngốc nhìn theo hình bóng của nàng, lại bị giọng chanh chua đánh gãy: “Ối! Còn làm ta tưởng là ai, Cố Thanh Sơn phải ? Ánh mắt của người nhìn Ninh Hinh nhà ta là kiểu gì thế hả? Hay là ngươi coi trọng Ninh hinh nhà chúng ta? cho người biết, xú tiểu tử đừng có mơ mộng hão huyền, cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga. Ninh gia nhà ta nay kết thân với Ninh gia bố trang, về sau Ninh Hinh cũng thể kém hơn, đừng để cho lão nương tháy sắc mặt này của người thêm lần nào nữa, khi đó đừng trách Ninh gia ta khách khí”

      Những con của Ninh gia đều xinh đẹp, Ninh Quyên chính là trong lần bố trang mua đồ mà bị thiếu gia Hạ Vũ ngắm trúng. Hạ Vũ là kẻ háo sắc, gặp được Ninh Quyên liền đem lòng tương tư. Sau lại tìm người tốt cho mình, rồi tìm tam thẩm làm mai mối, thành nên cuộc hôn nhân này, Bình thường trong thôn, lì xì cho bà mối cũng là trăm văn tiền, vài thước vải mịn, Hạ gia nay chơi lớn, lì xì cho tam thẩm hai lượng bạc, hai xấp vải bông thượng hạng, hai cái chăn bông, khiến mụ ta hoa tam nở rộ (Master Q: nở cho banh tâm của mụ mụ già)

      Nếm được trái ngon ngọt, tự nhiên nhớ nhung hương vị, chỉ là khuê nữ Ninh gia ít quá, còn mỗi Ninh Hinh, mụ ta cũng thầm đưa vào hàng tế thần.

      Cố Thanh Sơn vừa tràn ngập nhiệt tình quay lại bị tạt gáo nước lạnh, vô cùng khó xử, đứng lặng nhìn mụ ta, biết gì cho phải.

      Bên cạnh là Lý tẩu, chủ cửa hàng dầu muối trấn, người quen của tam thẩm, cuộc làm mai tồi tệ này là do chính bà ta giật dây. Tò mò tiến lại, bà ta hỏi: “Ai vậy? Sao lại làm cho bà mai giận dữ?”

      Ninh tam thẩm khinh thường, trừng mắt nhìn Cố Thanh Sơn cái, lớn tiếng : “Bà nhìn bộ dạng của xem, ngay cả bộ quần áo đàng hoang để mặc cũng có, còn bày đặt mua cho Ninh Hinh nhà chúng ta điểm tâm ngọt cơ chứ, rang là trong lòng có quỷ. Cả nhà Nhị ca của ta đều tốt bụng, thường xuyên giúp đỡ , tiểu tử này lại lấy oán trả ơn. Lý tẩu tử, vừa rồi bà có nhìn thấy tiểu nương kia , bây giờ còn chưa nảy nở, chờ qua hai năm nhất định là mỹ nhân tuyể sắc, cha nó lại là dòng chính, ca ca hiểu biết chữ nghĩa, tương lai còn lo tìm được người tốt hay sao?”

      Lý tẩu hiểu gật đầu, cười : “Đúng vậy, trấn của chúng ta phú hộ ít đâu, nhất định có thể tìm được người hạng nhất cũng hạng hai. Ban nãy ta có thấy hai lão chưởng quầy có vợ mà còn nhìn trộm nàng đấy.

      Ninh tam thẩm nguýt Thanh Sơn cái xem thường: “Nghe hiểu ? Xú tiểu tử, mau cút , dám nhớ thương Ninh Hinh nhà chúng ta, ta đánh gãy chân ngươi”

      Tiểu nhị của lâu cũng là người biết nhìn mặt khách, liền tiến lên phụ đuổi người, dùng sức đẩy, suýt chút nữa đẩy ngã Cố Thanh Sơn.

      Cố Thanh Sơn lảo đảo vài cái, như chợt tỉnh từ trong mộng, siết chặt gói bánh trong tay, chật vật chạy .

      (Master Q: gia tặng người bài hát Kiếp nghèo..lên nhaccuatui search nghe nha)

      ==
      Đôngphong, Iluvkiwi, Chris3 others thích bài này.

    2. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      phải chê chứ CTS phải tỉnh mộng mới đc, chứ với cảnh ăn bữa nay lo bữa mai như vậy sao cưới được bảo bối nhà ngta

    3. Chưởng Quầy Q

      Chưởng Quầy Q Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      70
      vô cùng xin lỗi, vô cùng xin lỗi tất cả các bạn theo dõi bộ này :-( Các bạn biết đấy, cơm áo gạo tiền khiến con người ta nhanh chóng lạc đường trong vòng quay của đời sống, sớm tối chiều hôm, loay hoay đường phố màu....nhạc Trịnh ngân lên nghe da diết gầy haoooo ... Ta lại lan man rồi!!! ╮(╯_╰)╭ Nay ta hối hận quá nên bù lỗi với các nàng (人◕ω◕) post liền lúc đến chương 17 nha ahhihi ! Các nàng nếu thích truyện cho ta vài dấu hiệu bên dưới như cmt, chấm, các kiểu để ta có tí động lực post truyện nha (✿ヘᴥヘ)

    4. Chưởng Quầy Q

      Chưởng Quầy Q Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      70
      Chương 7: Đánh vỡ

      Edit by Đèn Lồng Tháng Chạp

      Bất tri bất giác quay về cửa hàng đậu hủ, Cố Thanh Sơn cởi bỏ dây thừng, dắt con bò bần thần bước . Lão Vương đậu hũ vội vàng đuổi theo, kéo lấy vạt áo của :

      “Thanh Sơn, ngươi làm sao vậy? Vừa quay 1 lát, như thế nào lại mất hồn như thế?”


      Cố Thanh Sơn đờ đẫn lắc đầu, nắm lấy xe bò mà , lão Vương đậu hũ lo lắng, cứ dựa theo tấm lòng của mình mà khuyên bảo:

      “Cậu em này, có phải hay cùng người trong lòng cãi nhau? có việc gì, ngươi xem tẩu tử vừa rồi cũng sinh khí, tôi nàng ta chính là người quan trọng nhất, nàng cũng là cao hứng. Bất quá, buổi tối hò hét trận là hết thôi. Chúng ta là nam nhân phải có điểm rộng lượng phải nào?”

      Cố Thanh Sơn tuy là tan nát cõi lòng rớt rơi từng mảng, đầu óc lại có ngốc, biết người ta vì tốt cho mình, liền gật gật đầu, theo thói quen leo lên càng xe ngồi rồi đánh xe .

      Lão Vương nhìn theo xác định đúng là đường về nhà, cần chạy theo khuyên bảo liền quay về quán mà buôn bán tiếp. Cố Thanh Sơn nghĩ đến lời của lão Vương đậu hũ, khóe miệng nhêch cái, lại cảm thấy ủy khuất. như thế nào lại cùng người trong lòng cãi nhau đâu? Nếu là nàng gả cho , nàng như thế nào chính là như thế ấy, tuyệt đối cùng nàng mà cự cãi, cũng làm nàng sinh khí. nhất định thừa nhận chính mình thích nàng, ngày nhớ đêm mong…. (Tiểu Đăng: Chậc chậc… ta này cái vị Sơn ca, ngta còn chưa là người iu của cưng mà cưng ảo tưởng quá nên giờ nó rớt 1 phát nát bét giấc mơ chưa? Về với mị, mị giúp tìm lại não cho cưng)

      Cố Thanh Sơn liền ngồi ngơ ngác như vậy, trong tay nắm chặt tiền cùng gói to điểm tâm, có chú ý tới con bò sai đường.

      con đường này cỏ dại nhiều, bò ta cũng chậm, vừa vừa ăn, bất tri bất giác thế nhưng vào chân núi Dã Lang trong rừng. Nơi này cách Trữ gia trang cũng xa, có đôi khi nhàn rỗi có việc gì, Cố Thanh Sơn mang theo bò đến đây ăn cỏ, cho nên nó nhận thức được con đường này.

      Núi cao rừng rậm, cỏ hoang quá gối, kỳ nơi này cảnh sắc cũng sai, nhưng là lòng đầy phiền muộn cũng vô tâm thưởng thức.

      Ngô… ngô…

      “Đừng kêu, ngoan, tốt lắm…”

      Nếu bình thường, người nhanh nhẹn như Cố Thanh Sơn phát ra nơi này có điều khác thường, chính là hôm nay thất hồn lạc phách, cũng có nghe được thanh quá mức ràng.

      “Ách…ách…” loạt thanh sảng khoái của nam nhân. (Tiểu Đăng: nam mô ai di đà phật… thiện tai… ta lòng mong có j xảy ra… lầm bầm)

      “Ngô…” thanh phát ra từ miệng bị che lại của nữ nhân giãy dụa.

      Bò ta ở trong rừng chuyên tâm ăn cỏ, hướng đường thẳng mà nữa, nửa ngày chưa ăn đồ vật này nọ, nó là mệnh khổ mà. Cố Thanh Sơn cũng là nửa ngày chưa ăn gì, nhưng biết đói.

      Bụi cỏ bên cạnh kịch liệt phát ra thanh khiến cho chú ý. Cố Thanh Sơn hồi phục lại tinh thần, đem gói tiền to buộc ở đai lưng, bao điểm tâm đặt ở trong xe bò, qua nhìn xem đến tột cùng là chuyện gì.

      Đầu tiên nhìn đến là cái mông phập phồng lên xuống, bốn cái bắp đùi lõa lồ, hướng lên nam nhân có tấm lưng ngăm đen, lưng có mấy vết cào ra máu. Phía dưới hăn ta là thân hình trắng trẻo, mái tóc rối tung – chính là nữ nhân bị lấy hai tay khống chế, che miệng, ắt hẳn là chuyện xấu hổ.

      Đột nhiên nhìn đến cái nên xem, Cố Thanh Sơn vội vàng xoay người sang chỗ khác, định dời bước. Mới vừa bước, cảm thấy có điều gì đó ổn. Đây phải là người đương vụng trộm, mà là cường bạo. Nữ nhân kia thực rang là phản ứng quyết liệt. (Tiểu Đăng: lão thiên ơi… may là ông còn ban phát tí IQ cho cái con người khờ khạo này)

      Trong bụi cỏ hai người cũng phát ra , nam nhân đình chỉ động tác, nữ nhân liều mạng dung chút sức lực cuối cùng hô lên: “Cứu mạng”.

      Cố Thanh Sơn quay lại, đối diện nhìn ràng tên nam nhân ấy.

      “Ngô Nhị Cẩu, dĩ nhiên là ngươi, ngươi cái hỗn đản này, cư nhiên làm cái loại chuyện này”

      được thỏa mãn, nam nhân tức giận mà mắng lớn:

      phải chuyện của ngươi, cút ngay”

      Thừa dịp chuyện hở ra khoảng trống, nữ nhân giãy tay, kéo xuống tay của bịt miệng mình mà cắn xuống, lại hô to nức nở:

      “Thanh Sơn ca, cứu ta…”

      Cố Thanh Sơn giật mình nhìn về phía nữ nhân, bộ dáng quả rất chật vật, sau đó bỗng giật mình.

      ” Xuân nha đầu, ngươi…. ”

      “Ta là bị lừa đến đây, Thanh Sơn ca cứu ta… “. Viên Xuân khóc lớn lên.

      Cố Thanh Sơn tức giận, rất nhanh liền ra quyền, bước 2 bước dài liền kéo Ngô Nhị Cẩu kéo tới bên, quyền hung hăng mà nện vào mặt , nửa bên mặt lập tức thũng xuống đỏ đến lợi hại. Ngô Nhị Cẩu bụng mặt mắng câu, ra lại đòn chống đỡ. Cố Thanh Sơn mặc dù gầy, nhưng chính là hàng năm làm việc, tay có lực. Ngô Nhị Cẩu so với béo hơn, nhưng là thân thịt hơn kém, nắm đấm còn thua ít .

      Hai người lao vào đánh nhau, nương bên cạnh nhân hội mặc lại quần áo nhưng có lập tức rời mà là sợ hãi :

      ” Thanh Sơn ca, tình hôm nay ngươi có thể hay đừng ra ngoài, bằng … ta liền còn đường sống ” (Tiểu Đăng : thứ lỗi nay ta quá nhiều. Cái con mẹ này, bộ hết dịp rồi ư ? Ta tức quá mà)

      Cố Thanh Sơn nghe thấy được nhưng có quay đầu lại, biết Xuân nha đầu có hay mặc quần áo tử tế, tuy vừa rồi cố ý nhìn tới thân thể nàng, nhưng cũng cảm thấy thực xin lỗi Ninh Hinh. Kỳ Ninh Hinh cùng chính mình cũng có quan hệ gì, bất quá, hăn nghĩ xem qua nữ nhân khác.

      “Ngươi yên tâm, ta ra đâu” – ấn Ngô Nhị Cẩu xuống, trầm giọng .

      Ai ngờ Ngô Nhị Cẩu lại giương giọng :

      “Xuân nha đầu, ta thiệt tình là thích muội. Muội là nữ nhân của ta, trở về với nương ngươi thương lượng chút, ngày mai ta qua nhà muội cầu hôn, tốt nhất là nhận lời, bằng , tôi đem việc này ra, muội cũng thể ló đầu ra nhìn ai . Hơn nữa, ta đều đem mầm mống gieo xuống rồi, qua trận này liền mang thai , vẫn là nhanh chóng thành thân mới tốt”

      Xuân nha đầu tức giận cả người phát run, xoay người bỏ chạy.

      Cố Thanh Sơn nhìn làm chuyện xấu, còn như vậy uy hiếp người ta, trong lòng càng sinh khí, sử dụng hết sức lại đánh vài cái đánh lên người hết xanh lại tím từng khối từng khối. (Tiếu Đăng » đúng, đánh , đánh chết là thay trời hành đạo… chaizzo)

      “Cố Thanh Sơn, đừng đánh, ngươi tốt với Ninh Hinh, cuối cùng cũng chỉ có thể như vậy” – Ngô Nhị Cẩu đẩy mạnh , đứng dậy mặc quần.

      Nhắc tới Ninh Hinh, thân mình cứng đờ, nhất thời giống như bị đứng lại.

      Ngô Nhị Cẩu phun ra ngụm máu, bên chậm rì rì mặc quần :

      “Ngươi nghĩ rằng ta, mẹ nó, vui vẻ như vậy ? Chẳng phải là lúc đó ta quẫn bách có cách nào khác sao ? Ta nhìn trúng Xuân nha đầu, chính là mẹ nàng khẳng định đáp ứng, bất đắc dĩ, ta chỉ có thể làm trước, cầu hôn sau. Thanh Sơn, ta biết ngươi xem trọng Ninh Hinh, chính là ngươi cũng nghĩ tới : Ninh cha chính là lý chính, của nàng ta đính thân cũng là chính là đích khuê nữ thôn khác. Đường tỷ của nàng cũng đính thân, là Hạ gia giàu có trấn . Ngươi với ta giống nhau là nhi, trong nhà lại đinh đương, leng keng (ý nhà nghèo, leng keng là tiếng tiềng cắc, còn nhà giàu ngta xài ngân phiếu, thỏi bạc làm sao phát ra tiếng như vậy), trừ phi cha mẹ Ninh Hinh mắt bị mù, mới có thế đem khuê nữ gả cho ngươi ”

      Cố Thanh Sơn ngơ ngác ngồi xuống, lời giống như đao từ từ cắt xuống tim , mỗi vết lại càng sâu hơn, như là khắc vào tận xương cốt.

      Ngô Nhị Cẩu mặc xiêm y, dám tới gần , còn dựa vào thân cây mà cưới khổ :

      “Sống lớn như vậy, mới biết được tư vị nữ nhân, thực mẹ nó thích, chỉ tiếcm đúng tại thời điểm khoái lại lại bị tiểu tử nhà ngươi phá hoại. Thanh Sơn huynh đệ, ca trách ngươi, ca biết ngươi phải cố ý. Hơn nữa ta còn hảo tâm nhắc nhở ngươi, chờ tiếp qua hai năm, Ninh Hinh mười lăm, ngươi hãy dùng biện pháp của ta, đem nàng tới ruộng dưa hành . Gạo nấu thành cơm, nàng còn dám với ngươi sao ? Chờ coi , ngày mai nương của Xuân nha đầu khẳng định đồng ý lời cầu hôn của ta”

      “Cẩu tử, ta có thích Ninh Hinh hay với ngươi quan hệ, cho dù ta thích nàng, cũng tuyệt dùng thủ đoạn hèn hạ như ngươi. Ngươi cút cho ta… ” – Cố Thanh Sơn rống giận mắng , thất hồn lạc phách vội vàng lên xe bò về. (Tiểu Đăng : được làm được, mị đây ủng hộ cho mi)

      Ruộng dưa muốn hết sạch, hơn nửa màu xanh mướt trở nên tiêu điều, thường lui tới phía sau, liền xe dịch mắt đến trong ba gian phòng gạch gõ muốn hư hỏng cả, chính là tại luyến tiếc , rời nơi này, còn có thể mỗi ngày nhìn thấy Ninh Hinh ư ?

      Hắm đem tiền bạc bán dưa đem trải ra, lại lấy những ít tiền ở nhiều nơi trong nhà đào ra. Đây là mấy năm gần đây tích tụ lâu dần mà thành, toàn bộ đều bỏ vào bình, đem chôn xuống. đào mặt đất lành lặn lên, cẩn thận ôm lên cái bình, đến chỗ mảnh vải còn trải tiền, cẩn thận mà đổ xuống.

      Tổng cộng là 3.681 đồng tiền, con số này thực may mắn (3681 – tất lại phát nhất, nghe bạn ta bảo thế), nhưng lại ít đến đáng thương, đổi thành bạc cũng liền được hơn 3 lượng. Trong nhà gian 3 lúc gạch gỗ hư hỏng, sắp sụp xuống, muốn kết hôn phải có được cái tân phòng. Ở Trữ Gia trang, phổ biến dạng phòng ngói phỏng chừng cần hơn 10 lượng bạc, mất chừng vài năm mới có đủ hơn 1 phần ba.

      nương của Trữ Gia trang bình thường mười lăm tuổi đính hôn, mười sáu tuổi thành thân, còn có 2 năm nữa Ninh Hinh đính hôn, cho dù đánh cuộc của mệnh để làm cũng kiếm được hơn 10 lượng bạc. Ngay cả tân phòng đều có được, làm sao mà lo cho nàng được cuộc sống tốt đây ? Cho dù ăn uống, đem tất cả điều tiết kiệm cho nàng, cũng vô dụng.

      Ngô Nhị Cẩu tuy rằng vô liêm sỉ phải người, nhưng là có câu đúng, trừ phi cha mẹ Ninh Hinh mắt bị mù, nếu tuyệt đem khuê nữ gả cho .

      chìm sâu vào giấc mộng đẹp lâu như vậy, vào giớ khắc này hoàn toàn tỉnh. thương tiếc nương người ta, tương lai lại muốn gả cho người khác, trừ bỏ trơ mắt nhìn nàng xuất giá, còn lại đều có làm được. tuyệt thể nào giống Ngô Nhị Cẩu, vì để cưới được nương mà hủy người ta. lòng thương tiếc Ninh Hinh, như thế nào bỏ được lòng mà thương tổn nàng.

      Cố Thanh Sơn quỳ gối tấm vải trải, hai tay ôm đầu, vô lực ngã xuống.

      Trời sập, tâm cũng nát, sống tựa hồ cũng còn ý nghĩa gì.

      thống khổ nhắm mắt lại, cho nước mắt tuôn ra. Từ khi sinh ra lần đầu tiên động tâm, còn có nhấm nháp mối tình tốt đẹp, cứ như vậy thống khổ mà chết yểu.

      lúc đần độn, biết qua bao lâu, chân trời còn lại ít ánh tà dương cuối cùng, Cố Thanh Sơn bật dậy.

      chợt nhớ tới, kỳ còn cách, tuy rằng nguy hiểm chút, nhưng đối với , mệnh cũng có thể từ bỏ, còn có cái gì thể làm ?

      Tiểu Đăng : ta cái Sơn ca này, cảm tạ tác giá cho huynh ảo tưởng nữa, ta chán edit đoạn ảo tưởng của huynh lắm lắm rồi. Mau mà tỉnh . Gây dựng nghiệp , ta là ta thích người có nghiệp to lớn… Sau này huynh quay về, Hinh bánh bều lấy chồng k sao, ta đây thế chỗ cho… hí hí hí… ngại.
      Đôngphong, Tôm Thỏ, Chris2 others thích bài này.

    5. Chưởng Quầy Q

      Chưởng Quầy Q Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      70
      Chương 8: Đánh Dã Trư

      Edit by: Đèn Lồng Tháng Chạp

      Trữ Gia Trang dựa vào sông nước nên đất đai rất phì nhiêu, nhưng biện pháp kiếm tiền nhanh nhất phải là trồng trọt, mà là săn thú. Dã Lang là ngọn núi có rất nhiều dã thú: Dã lang (sói), Dã trư, Khuyển tử (chó rừng), chồn hoang, gấu, chỉ cần có thể săn chút gì đó trở về, mang lên trấn để bán, hồi có thể bán đến 10 lượng bạc. Vì điều này làm cho ít người đỏ mắt mà truy tìm, tiền ăn cho năm phải là ít nên trai tráng nông gia cũng có nhiều người tạo thành nhóm mà lên núi săn thú. Chính là nhiều người cũng có ích gì, lúc gặp phải mãnh thú có cách nào chống đỡ nên liền như vậy mà vong mạng, liên tiếp chết vài người, về sau mọi người cũng dám nữa. Trồng trọt thu vào tuy ít, nhưng là an toàn, có lão phụ dưới có ấu nhỉ, nếu như nam nhân mà tử mạng, gia đạo ắt là dễ dàng mà sống qua ngày, https://dihoacungblog.wordpress.com/ Xuân nha đầu cha chính là chết do săn thú, lưu lại người vợ thủ tiết nhiều năm như vậy, chỉ có nữ nhi là Xuân nha đầu, còn bị Ngô Nhị Cẩu chà đạp (Tiểu Đăng: khúc này t dùng nhiều từ thay thế so với bản gốc vì thấy như vậy hợp lý hơn. Như vụ tiểu Xuân bị thằng kia abc xyz mà dùng từ khi dễ quá nên ta đổi từ … hụ hụ).

      Cố Thanh Sơn tuy rằng lớn gan, bình thường cũng dám vào núi. Bởi vì cha chính là ở núi gặp được Dã lang mới đánh mất mệnh, đối với Dã lang đính thị có loại sợ hãi phát ra từ đáy lòng.

      Nhưng tại giống vậy, trừ bỏ săn thú, tuyệt có đường khác để .

      Cố Thanh Sơn nhảy xuống khỏi sạp, vào lấy 2 cái bánh bột ngô mang theo, đến bờ sông múc lên ít nước, đêm Thất Nguyệt núi rất lạnh, https://dihoacungblog.wordpress.com/ đem quần áo người cởi ra, thay bộ quần áo trắng bệch, lưng cột cây gỗ lớn, trong tay nắm chặt chiếc rựa.

      Xa xa nhìn lại cái khói bếp lượn lờ trong thôn trang . Nơi này là địa phương ở từ đến lớn, khúc quanh của dòng sông uốn cái đường cong xanh biếc mềm mại, ôm theo chân núi rồi chảy cách êm đềm. Trong thôn ấy chính là có nương thích, giờ này nàng chắc hẳn ngồi ở trước bếp nhóm lửa nấu cơm. là cỡ nào hi vọng có thể cùng nàng tạo thành gia đình , có thế mỗi ngày ăn đồ do nàng nấu.

      • “Hinh Ninh, hi vọng lão thiên phù hộ, làm cho ta sống mà quay về, săn được cái gì đó đáng giá, đắp lên tân phòng, thú ngươi về nhà”
      (Tiểu đăng: má nội lão thiên linh hồn quỷ thần ơi… ta tưởng thế nào, lên chỉ để lấy tiền làm cái tân phòng rồi sau này hớp khí trời sống hở? …. Ôi…)

      Tiểu tử ra sức cầm rựa, lưu luyến nhìn thoáng qua thôn, trong đầu lại ra thân ảnh xinh xăn của nương, liền dứt khoát xoay người, chui vào rừng rậm.

      Chân núi vùng này có dã thú, lên tới giữa sườn núi bắt đầu có gà rừng, con thỏ linh tinh… toàn là những con vật , nhưng muốn săn chính là mãnh thú, phải chỗ rừng rậm phía mới có được.

      Người bình thường săn thú đều lựa chọn ban ngày, bởi vì mắt người vào buổi tối nhìn tốt, mà rất nhiều dã thú có thị lực ban đêm rất tốt. Mà Cố Thanh Sơn bất đồng, từ còn có cái thiên phú, buổi tối có thế thấy mọi vật, thị lực so với ban ngày sai biệt nhiều lắm.

      được chừng canh giờ, trăng muốn lên đỉnh, https://dihoacungblog.wordpress.com/ trừ bỏ gió thổi lá cây nghe xào xạc, cũng là có động tĩnh gì. Dã lang sơn là Thái Hành Sơn mạch bên trong như nhà, cùng với ngọn núi là tương liên, hay là lũ dã thú chạy đến mặt khác lên đỉnh núi. (Tiểu đăng: ta hiểu đoạn này lắm, đại khái như là có nhiều đường lên núi, rồi mấy cái hang có thế là thông nhau)

      Chính là do dự lúc, chợt thấy cái đầu cực lớn chui ra khỏi lùm cây, dĩ nhiên là dã trư. Cố Thanh Sơn hung phấn đến hai mắt tỏa sáng, nhìn nó ra lùm cây, nhìn chừng chắc khoảng 200 cân ( khoảng 100kg), nếu săn được nó, cũng cần lo cái phòng ở. thầm nắm chặt cái rựa, thừa dịp dã trư còn có phát ra người, hai tay siết chặt thanh gỗ sau lưng lại, rồi chân đột nhiên dùng sức chạy tới.

      thân khí lực, hơn nữa hai cánh tay dùng sức, vọt nhanh tới.

      Con dã trư cũng thập phần mẫn cảm, lỗ tai vừa dựng lên, cảm thấy được nguy hiểm, liền chút do dự nhảy vọt về phía trước. Rựa dài bổ lên da thịt của nó rồi thẳng tắp thẳng tắp cắm vào thân cây tùng cổ thụ. thể chém tới cổ của dã trư, Cố Thanh Sơn nóng nảy, nghĩ muốn chạy nhanh đem cây rựa kéo ra, lại phát cắm quá chặt chẽ ở thân cây, căn bản là thể xê dịch.

      Con dã trư kia lưng bị thương, cũng có bỏ chạy mà quay đầu trở lại.

      Việc bị thương làm cho dã thú giống như điên rồi vọt lại đây, https://dihoacungblog.wordpress.com/ Cố Thanh Sơn liều mạng xuống túm lấy cây rựa, lại dùng sức mạnh, cây gỗ cắm chẻ làm hai. Cùng lúc đó, dã trư há miệng ngoạm tay Cố Thanh Sơn, quần áo nát vụn, máu tươi chảy ra, đích thực đau.

      Cố Thanh Sơn buộc phải bỏ lại cây rựa, rút bên hông ra cây gỗ lớn, hung hăng mà đánh và đầu dã trư. Gậy kia tựa hồ đánh khá chuẩn xác, thừa dịp nó ngây người, nhanh chân bỏ chạy. Dã trư đuổi theo, chạy lúc biết chạy đến đâu, Cố Thanh Sơn tựa vào gốc cây đại thụ mà hớp từng ngụm khí phì phò.

      Này xem như là lượm về mạng sao? Chính là nguyện vọng săn thú kiếm tiền làm cái phòng cũng thể. uể oải đến nỗi muốn phát khóc, vừa rồi chạy như điên, cổ tay cổ chân đều bị bụi gai gây ra thương tích cũng cảm giác được, còn đắm chìm ở bi thương khi giấc mộng vỡ tan mà thất tha thất thểu đến chân núi. https://dihoacungblog.wordpress.com/

      Khi vô lực nằm úp sấp lên tấm phản, gương mặt muốn trắng bệch. Mơ mơ màng màng ngủ thiếp , mở mắt lần nữa, ánh mặt trời muốn đạt cực đại, trước mắt đối diện chính là gương mặt Ninh Hinh trắng noãn như ngọc, cùng với đôi mắt thân thiết.

      • “Thanh Sơn ca, ngươi phải là sinh bệnh chứ? Chưa từng gặp ngươi ngủ thẳng đến trưa đâu” – Ninh Hinh thân thiết hỏi.
      Cố Thanh Sơn miễn cưỡng cong môi cười:

      • “Ninh Hinh, huynh sao”
      Ánh mắt của quá mức mạnh mẽ, làm cho Ninh Hinh theo bản năng cúi thấp đầu xuống, lại bỗng dưng phát cánh tay đầy vệt máu.

      • “Thanh Sơn ca, ngươi bị thương? Nhanh vào thôn tìm Hồ lang nhìn cái , miệng vết thương còn giống như rất sâu.
      Hồ lang trung là lang trung trong thôn, y thuật quá xuất sắc, nhưng là băng bó miệng vết thương, trị phong hàn linh tinh vẫn là có thể. Mà Cố Thanh Sơn giờ phút này tâm như tro tàn, làm sao còn có tâm tư xem bệnh, liên tục chính mình việc gì. Ninh Hinh lay chuyển được , bỏ chạy đến mảnh đất trồng rau, hái phen được Thất Diệp Tử, dùng dao cắt , cẩn thận nhìn miệng vết thương của , lại lấy trong tay áo ra cái khăn vải mà băng bó tốt cho .

      Cố Thanh Sơn ngơ ngác nhìn nàng bận bịu, nương ái mộ, ôn nhu lại thiện lương, lại thú được. Ai… https://dihoacungblog.wordpress.com/

      • “Hai người làm gì vậy?” – Ninh Hạo cho là có đồ vật gì thú vị, lật đật chạy tới.
      Khăn tay bé của Ninh Hinh mang theo mùi thơm tươi mát, ấm áo của cơ thể, mặc dù nồng, chính là lại đủ quanh quẩn ở trong lòng Cố Thanh Sơn, những thứ khác như mùi máu tươi cùng thảo dược đều như ngửi thấy. cười cười :

      • “Đêm qua, ta nghĩ lên núi săn thứ, ai ngờ gặp được cái cái dã trư hung hãn, bị nó dùng răng cắn cho bị thương”.
      • “Dã trư a” – Ninh Hạo hai mắt sáng nhìn chằm chằm – “Thanh Sơn ca, lần sau huynh săn thú kêu đệ với, đệ cũng muốn ” edit: đèn lồng
      Ninh Hinh trừng liếc mắt cái, khiển trách:

      • bừa, đệ mới 8 tuổi, tại sao có thể săn thú đâu, còn sợ cái mạng của ngươi? Thanh Sơn ca, ngươi cũng đừng , chúng ta trong thông dã có mấy người mất mạng, ngươi năm nay trồng dưa hấu phải thu hoạch phải rất tốt sao, tại sao lại muốn liều mạng?”
      Tại sao lại muốn liều mạng?

      Cố Thanh Sơn nhấm nuốt những lời này cười khổ, nhìn về phía Ninh Hinh bằng ánh mắt quấn quýt si mê lại tựa như kết lại như thiên ngôn vạn ngữ.

      Ninh Hinh chính là chuyên chú nhìn , vẫn chằm chằm cúi mặt nhìn xuống, bỗng nhiên ngẩng đầu lên dùng ánh mắt như thể hi vọng, làm cho Ninh HInh có điểm được tự nhiên.

      Cố Thanh Sơn chợt nhớ tới ngày hôm qua cố ý mua điểm tâm cho nàng, dùng tay bị thương lấy ra túi Phù Dung cao, nhấp mím môi, hướng Ninh Hinh đẩy qua:

      • “Ninh Hinh, đây là hôm qua cố ý tặng cho ngươi nhân ngày sinh nhật, liền ăn … Ăn miếng, cũng coi như ta mua uổng phí”
      dùng ngón tay chạm vào giấy bao, nhè mở ra, ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Ninh Hinh, liền vội vàng cúi đầu, sắc mặt trắng bệch.

      Ninh Hinh yên lặng nhìn , lại nhìn lướt qua Phù Dung cao, hai tay đan lại chỗ, nhưng có ý tứ cầm lấy.

      Ninh Hạo ở bên lại nhịn được, phải là khối điểm tâm sao, trong nhà thường xuyên có, ăn liền ăn, hai người này chần chừ cái gì. https://dihoacungblog.wordpress.com/ mới vừa đem bàn tay tiến đến bọc giấy, bị Ninh Hinh khẽ mu bàn tay:

      • “Thanh Sơn ca bị thương, nên ăn chút thức ăn ngon, ngươi gấp cái gì?”
      • “Ai nha, ai gấp ăn gấp uống đâu? Thanh Sơn ca cũng rồi, là vì sinh nhật tỷ mới mua cho tỷ ăn, tỷ liền ăn khối , nữ nhân là khó hiểu” – Ninh Hạo kiên nhẫn hề để ý đến , chạy đến đất trồng rau bẻ đồ ăn.
      • “Ninh Hinh, ngươi liền ăn khối ’ – Cố Thanh Sơn cố gắng lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn nàng. edit: đèn lồng
      • “Ân” – Ninh Hinh nhàng đáp ứng, vươn đôi tay nhắn trắng noãn lấy khối bánh, chậm rãi đặt ở bên miệng.
      Cố Thanh Sơn nhìn môi đỏ nàng khẽ mở, dùng hàm răng trắng ngà cắn lên khối bánh, đầu lưỡi phấn hồng mà liếm, nhàng nhai khối bánh. (Tiểu Đăng: truyện này có H k vậy? @.@ Sao thấy tả nghe mùi sắc quá vậy chời…)

      Tim cũng sắp tan chảy.

      Bàn tay tự chủ mà đặt lên đầu gối, kìm nén lấy tay mà xoa nắn khuyên tai trân châu.

      Cố Thanh Sơn run rẩy môi, muốn cái gì, lại đột nhiên nghe được trong thôn truyền đến thanh dồn dập. Bình thường tại thời điểm phát sinh đại , mới có thể xôn xao mà chạy đến nhà lý chính tập hợp. edit: đèn lồng

      Thanh Sơn cả kinh, lập tức ngồi thẳng dậy, Ninh Hinh cũng nhìn theo phương hướng thôn mà thào tự :

      • “Xảy ra chuyện gì?”
      Ba người vội vội vàng vàng chạy về trong thôn, phát nhà Ninh Hinh to như vậy mà sân đứng đầy người, trong thôn có vài vị lão nhân đều ở đây, cùng cha Ninh Hinh đứng ở dưới bậc thang.

      (Tiểu Đăng: hot…hot… có chuyện gì hot trogn showbiz đây? Hóng hóng…)
      Tôm Thỏ, Chrisxukem thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :