1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      12.3

      ngày trước và sau tiết Vu Lan, nhà họ Châu Sinh tắt đèn vào buổi tối.

      Đèn đuốc sáng trưng liền ba đêm.

      Ở nơi này, dường như có thể chặn được nhịp trôi của thời gian.

      thể phân định thời nào triều nào, thể phân định họ tên ai với ai.

      " định tặng em số thứ, em thích gì?" thấp giọng.

      Mắt Châu Sinh Thần như sáng lên, lấp lánh trong đêm tối, vẻ lạnh lùng của người trí thức như bỗng mất ít nhiều, khiến cảm thấy rất quen thuộc. Thực ra ngoài đôi mắt trong suốt như nước, cũng còn điểm nào chung nữa.

      "Sao tự nhiên lại muốn tặng quà cho em thế?"

      "Cũng nữa." cười khẽ.

      Thời Nghi nhịn được cười, khẽ trêu : " muốn tặng quà cho em, nhưng lại biết nguyên nhân?"

      "Có lẽ là bản năng."

      "Bản năng?"

      Dường như cân nhắc việc dùng từ, dừng lại lúc: "Hành động bản năng của người đàn ông đối với... người con ta ."

      Thời Nghi dịch người, khẽ : " muốn tặng gì cứ tặng ngay ." Những thứ tồn tại này đều chỉ là những vật ngoài thân, sống mang theo, chết cũng cầm được, quan tâm thứ tặng là gì chỉ cần câu đó của là đủ rồi.

      Thời Nghi mặc váy ngủ, cổ áo hơi thấp, dịch người chút, nên cổ áo trễ xuống. ngồi cạnh, ôm lấy eo , trong khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi đó, ánh mắt của từ gương mặt trượt xuống trước ngực, đến đường cong của eo. Thời Nghi bị nhìn đến mờ mịt, trong gian yên tĩnh khiến người ta thể kiềm chế này, khẽ cựa ngón tay, lúc đầu chỉ muốn xóa cái cảm giác nóng rực khó chịu sau đó ma xui quỷ khiến thế nào, lại đưa tay lên chạm vào gương mặt .

      hiểu thấu suy nghĩ của .

      "Tặng ngọc vậy, em quen đeo loại nào?" Cuối cùng nhìn vào mắt .

      "Tại sao lại là ngọc?" ngẫm lại liền hiểu ra bèn : "Gia đình truyền thống."

      cười, trượt tay vào cổ chiếc váy ngủ, lướt xuống sau lưng, kéo chiếc váy ngủ tuột xuống quá nửa: "Em đọc qua Thuyết văn giải tự(*) chưa?"

      (*) Thuyết văn giải tự của Hứa Thận là cuốn từ điển từ nguyên chữ Hán đầu tiên của Trung Quốc. Cuốn sách giải thích nguồn gốc chữ Hán căn cứ cơ sở nghiên cứu chữ Triện. (HĐ)

      “Có đọc qua chút, nhưng nhớ ..."

      Nội y của bị cởi ra, nằm gọn tay .

      cúi người xuống: "Ngọc chính là thứ đá tượng trưng cho sắc đẹp", thầm, "tặng cho em rất hợp."

      Ngực kề sát áo sơ mi của , có chút thoải mái vì ma sát. Hai người nằm giường, kìm được khẽ rên lên, đúng lúc nghe thấy tiếng Liên Tuệ và Liên Dung chuyện ngoài cửa sổ, rồi giọng của hai bỗng ngừng bặt. Miệng của cũng bị lấp đầy.

      Hai nhanh chóng đoán ra chuyện ở lầu.

      Tất cả những thanh đều biến mất.

      Chỉ còn tiếng ve kêu, nhịp điệu gấp gáp, vành tai và tóc mai chạm vào nhau.

      "Thời hữu mỹ nhân, Nghi gia nghi thất."(*) ghé sát tai , giải thích tên .

      (*) Nguyên văn chữ Hán : 时有美人, 宜家宜室 có nghĩa là, có nàng mỹ nhân, nên bề gia thất yên ấm hòa thuận. “Nghi gia nghi thất” là câu thơ trích trong bài Đào – Kinh Thi miêu tả xinh đẹp, khi về nhà chồng ắt hòa thuận, ấm êm. (HĐ)

      Thời Nghi.

      Thời hữu mỹ nhân, Nghi gia nghi thất.

      Tên của , giải thích như thế.

      Sáng sớm ngày hôm sau, khi Thòi Nghi tỉnh giấc, Châu Sinh Thần còn ở đó.

      mình ở trong căn phòng , thảnh thơi ăn sáng. Liên Dung và Liên Tuệ đều rất cẩn thận chăm sóc . Trước đó vài ngày, buổi sáng hai vẫn còn tán gẫu với Thời Nghi, nhưng vì đêm qua... có chút xấu hổ, cũng nhiều với họ nữa. Đợi đến khi bỏ thìa xuống, Liên Tuệ thu dọn bát đĩa bàn, cuối cùng phá vỡ bầu khí ngượng ngùng: "Hôm nay là tiết Vu Lan, thả đèn."

      " thả đèn ở đây sao?" chưa bao giờ thả đèn vào tiết Vu Lan, chỉ được thấy thả đèn trời hai lần vào dịp tết Nguyên Tiêu.

      "Vâng!" Liên Dung cười. "Năm nào cũng có."

      Người là dương, quỷ là , đất là dương, nước là .

      Đèn trời và đèn hoa đăng đều là những cảnh đẹp. Đáng tiếc ở đô thị quá phồn hoa như Thượng Hải, những tập tục này đều còn nữa. nhớ mỗi năm vào tiết Vu Lan này, đa số đều kết thúc công việc thu của ngày hôm đó sớm hơn, tất cả mọi người còn lẩm nhẩm câu: "Lễ Vu Lan, về nhà sớm hơn chút, nên lang thang ngoài đường."

      "Cậu hai và mợ hai cũng vừa đến rồi ạ." Liên Tuệ nghĩ tới điều gì đó. "Mợ hai có thai, thả đèn."

      Thả đèn chiếu rọi cõi u minh.

      Đây là điều kiêng kị với phụ nữ mang thai, ảnh hưởng rất lớn đến thai nhi trong bụng.

      Thời Nghi nhớ đến lần trước khi tới, người phụ nữ kia có chút thoải mái. Nhưng có vẻ như tất cả mọi người đều rất lạnh nhạt với câu chuyện kia, kể cả Liên Tuệ khi đến việc Đổng Giai Nhân mang bầu, chỉ mang mang ngữ khí trần thuật, hề tỏ thái độ gì. vốn muốn hỏi hai câu, cuối cùng chỉ "ừ" tiếng.

      nhớ tới lời Châu Sinh Thần:

      Biệt thự này có tất cả sáu mươi tám khu, nghìn trăm mười tám phòng, rất nhiều người, vô cùng phức tạp.

      Vì thế nên ít hỏi và ít tốt hơn.

      Buổi tối Châu Sinh Thần quay về, bữa tối chỉ có mình ăn trong phòng.

      biết, mẹ của và vợ chồng Châu Văn Xuyên đều thống nhất với nhau, có lẽ vì sợ mẹ làm khó xử nên mới sắp xếp như vây. May mà vẫn còn Châu Văn Hạnh xuất đúng lúc khiến cho cảm thấy an lòng chút ít. Tranh thủ lúc Thời Nghi vừa dùng xong bữa tối, Văn Hạnh có ý đưa thả đèn.

      "Tối nay mẹ em thả đèn." Châu Văn Hạnh cười. "Chị đừng quá căng thẳng."

      "ừ" tiếng: "Bác ấy được khỏe à?”

      "Có lẽ vậy, em lắm, bữa tối có vẻ vẫn ổn mà." Châu Văn Hạnh nghĩ lúc, "Cũng có thể là muốn ."

      Hai người vừa chuyện, vừa lấy chiếc đèn trong tay thả xuống mặt nước.

      mặt nước có gió, thổi những chiếc đèn hoa sen bập bềnh .

      Hai bên bờ đều là người nhà họ Châu Sinh, trẻ có già có, vài ba người đứng ngoài, thoải mái chuyện.

      Lúc đầu Thời Nghi muốn ngồi thuyền, nhưng Văn Hạnh cứ khăng khăng, cũng gì nữa.

      Văn Hạnh ngồi thuyền, chuyện rất vui vẻ, nhịn được cười khẽ: “Có năm vào tháng Bảy em tới Singapore, tận mắt thấy buổi biểu diễn ca nhạc ngoài trời, các ngôi sao đứng phía biểu diễn, ở dưới có chỗ ngồi nhưng ai ngồi. Em ấy à, rất tự nhiên chạy tới ngồi xuống...” vừa vừa cười, kìm được ho mấy tiếng, "Sau đó em bị bạn cùng học gọi đứng dậy, lúc đó mới biết đó là chỗ ngồi dành cho ma quỷ."

      Mới nhìn thấy bình thường, nhưng hiểu sao, ho càng lúc càng dữ dội.

      Thời Nghi vuốt lưng : "Gió to rồi, có muốn quay lại bờ ?"

      "Dạ vâng, được ạ." Sắc mặt của Văn Hạnh hơi tái, thở bằng miệng, dựa khẽ vào lòng .

      cầm lấy cổ tay của Văn Hạnh.

      Nhịp tim rất nhanh, cũng rất yếu.

      hiểu lắm, chỉ cảm thấy rất ổn. Hơn nữa nhìn sắc mặt của Văn Hạnh, càng nhận ra tình thế tại.

      "Cảm phiền quay lại bờ giúp với." Thời Nghi quay đầu, nhìn người lái thuyền.

      Có người đáp lại rất nhanh chóng, bắt đầu quay đầu thuyền, hướng về phía họ vừa rời .

      "Chị dâu, em đau đầu lắm, chỉ ngồi trong này thôi." Giọng Văn Hạnh rất gấp gáp.

      Thời Nghi vội đưa tay ra, muốn đỡ đổi chỗ vào trong ngồi, thuyền bỗng nhiên khẽ chao đảo, đứng vững, ngã chúi về phía trước. Trọng tâm đột nhiên thay đổi, chỉ kịp buông Văn Hạnh ra, rồi rơi xuống hồ.

      Chìm trong làn nước lạnh buốt, bóng tối u ám bao trùm.

      biết bơi, uống vài ngụm nước, rồi chìm dần.

      Chỉ thoáng mà ngỡ như vài tiếng trôi qua, tất cả mọi nguồn sáng đều nằm mặt nước, nước ở mọi nơi, bóng tối bao trùm. Trước khi rơi vào vô thức, chỉ biết liều mạng nín thở...

      Và cứ thế, ý thức dần dần biến mất.



      Xung quanh còn nước nữa. Thời Nghi dựa nửa người vào bên cạnh chiếc ghế tựa bằng trúc, tay bám thành ghế.

      Người trước mặt ngồi dựa vào chiếc ghế trúc trong thư phòng, có vệt nắng từ ngoài cửa sổ chiếu tới, bóng nắng đổ người , ánh mắt trong suốt như nước, ngẩng đầu lên.

      Châu Sinh Thần nhìn .

      Trong đôi mắt ấy, là hình ảnh của Thời Nghi.

      muốn đưa tay chạm vào gương mặt , tới giữa chừng lại dám đưa gần thêm nữa...

      "Thời Nghi?"

      Bức tranh xưa cũ ấy mau chóng biến mất.

      Đầu đau như muốn nứt ra, phần bụng cũng rất đau.

      Từ cảnh sắc tươi đẹp đến bóng tối u ám, tỉnh lại cảm thấy rất mệt mỏi, dưới ánh trăng mờ mờ nhận ra Châu Sinh Thần.

      Vạt áo trước của ướt đẫm, cả người quỳ, hai tay chống bên cạnh người , khẽ gọi: "Thời Nghi."

      "Vâng..." Thời Nghi dùng hết sức trả lời .

      "Tỉnh lại là tốt rồi..." Giọng của có chút gấp gáp, hơi khàn, "đừng gì cả."

      nghe lời, nhắm mắt lại.

      Ý thức lại dần trở nên mơ hồ, hình như có người cắm bình khí oxy cho .

      Có người , hình như là "thiếu máu thiếu khí oxy cấp tính" gì gì đó, muốn nghe kĩ nhưng rất khó khăn, chỉ biết rằng ở cạnh mình. Ảo giác trong khoảnh khắc đó quá đẹp đẽ, vừa chân thực vừa đáng sợ. Hồi , khi đối diện với những ký ức về quá khứ, Thời Nghi chỉ là người đứng ngoài quan sát, chỉ có lần này đích thân trải nghiệm vào quá khứ đó.

      Thậm chí trước khi chìm vào mê man, hi vọng có thể lại thấy được những ảo giác như thế, dù cho chỉ lần thôi cũng tốt.

      Lần thứ hai tỉnh lại, trời sáng.

      Thời Nghi mở mắt, nhìn quanh hồi, dần tỉnh táo trở lại. Nhìn trời, có lẽ sắp đến trưa.

      "Em tỉnh rồi à?" Tiếng Châu Sinh Thần hỏi .

      cố mở miệng, mệt mỏi ''vâng" tiếng, quay đầu tìm kiếm Châu Sinh Thần, ngồi cạnh giường. Vẫn là chiếc áo lam nhạt người tối qua, mắt đen thẫm yên lặng nhìn .

      khẽ : "Tối qua, là Văn Hạnh cứu em lên, giờ vẫn còn ngủ. lát, mười phút nữa quay lại."

      “Văn Hạnh?”

      Sức khỏe như vậy, vẫn nhảy xuống nước lạnh như thế cứu sao?

      Thời Nghi nhíu mày, tim bỗng nhiên đập nhanh hơn: "Em ấy giờ sao rồi?"

      "Kỹ năng bơi của Văn Hạnh rất tốt, chỉ nhiễm lạnh thôi." Châu Sinh Thần . "Em bị nặng hơn, cần số điều trị về sau nữa."

      "Sức khỏe của em ấy tốt..." tiếp, vì biết Châu Sinh Thần trấn an mình, tình trạng sức khỏe của Văn Hạnh chắc chắn khả quan. " , em cảm thấy đỡ nhiều rồi."

      Châu Sinh Thần gọi người tới, phải là Liên Tuệ mà là lạ.

      Căn dặn hai câu, ngữ khí rất nghiêm túc. im lặng gật đầu, thể mình nhớ tất cả, lúc đó rời khỏi phòng. Thời Nghi cũng nhân lúc này nhắm mắt nghỉ thêm chút nữa.

      Nghe thấy tiếng mở cửa, là Châu Văn Hạnh và Châu Sinh Thần cùng bước vào.

      Văn Hạnh trấn an Châu Sinh Thần, rằng mình chăm sóc chị dâu lúc, để yên tâm rời . Đợi lúc trong phòng chỉ còn Thời Nghi và , còn có túc trực bên cạnh, Văn Hạnh mới tới ngồi xuồng bên cạnh giường, giọng : "Chị, chị dọa em sợ muốn chết. Đêm qua thực là dọa em sợ muốn chết." Mặc dù Văn Hạnh trang điểm nhưng vẫn để lộ khí sắc tốt.

      "Xin lỗi em!" nắm lấy tay Văn Hạnh, quên mất kim truyền dịch ở mu bàn tay, nhói lên chút, liền thu tay lại. "Chị bất cẩn quá, hại em phải nhảy xuống cứu chị."

      "May mà em bơi tốt." Mắt Châu Văn Hạnh bỗng hoe đỏ: "Lúc lên bờ, tim chị ngừng đập..."

      Thời Nghi có chút bất ngờ, nghĩ lại nghiêm trọng đến vậy.

      "Chúng em đều bị dọa cho sợ quá, mặt của trai em trắng bệch, lúc cấp cứu, cái gì cũng , chỉ biết ở bên chị gọi tên chị... Cũng tại em, tự dưng lại muốn ngồi thuyền..."

      -------------------------------------------------

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 13: Câu đố thể giải

      13.1

      Châu Văn Hạnh thêm hai câu, rồi bật khóc.

      Khóc nức nở, trông rất đau lòng.

      Thời Nghi thực rất hoảng hốt, an ủi : “Bây giờ chị sao rồi, đấy, Văn Hạnh à...”

      “Em nghĩ lại mà sợ chết được.” Châu Văn Hạnh nghẹn ngào. “ nghĩ lại mà vẫn sợ. Nếu chị có làm sao... trai em nhất định rất hận em.”

      an ủi Văn Hạnh: “ đâu, ấy rất em. Hơn nữa chỉ là ngoài ý muốn, phải nào?”

      Mỗi lần Châu Sinh Thần nhắc đến em này đều là vẻ mặt rất dịu dàng. biết rất quý Văn Hạnh, đối với Tiểu Nhân cũng như thế, ở biệt thự này, tình cảm ấm áp như vậy rất khó có được.

      Văn Hạnh lúc trông dáng vẻ rất mệt mỏi, cứ liên tục xin lỗi.

      Cuối cùng lại thành ra an ủi Văn Hạnh, lại nhiều lần, cuối cùng khuyên Văn Hạnh về nghỉ ngơi. mà Châu Sinh Thần để lại giúp thay túi truyền dịch rất thành thạo, sau đó còn cười với rất thân thiện.

      “Cảm ơn.”

      cũng cười: “Mợ cả cứ yên tâm, cậu cả quay lại nhanh thôi.”

      sững lại, cũng cười.

      Tới giờ ăn trưa, vẫn chưa quay lại.

      đó định giúp Thời Nghi dùng bữa, nhưng cười từ chối, chỉ cần chiếc bàn gỗ đặt chiếc giường tự ăn được. Thực ra thấy đói, chỉ là đến giờ dạ dày hơi đau, an ủi Thời Nghi, đau đầu và đau dạ dày đều là triệu chứng sau khi bị đuối nước, suy cho cùng là do não thiếu oxy thời gian, bị sặc nước, những việc này đều rất khó tránh khỏi.

      Giờ chủ yếu là ổn định thần kinh và điều trị bảo vệ gan.

      nghĩ tới việc Văn Hạnh tim mình ngừng đập cũng có chút sợ hãi, truy hỏi nữa.

      Thời Nghi cúi đầu dùng bữa, cảm thấy thận trọng khác thường của mọi người, dường như... đây hoàn toàn phải là việc ngoài ý muốn.

      Cửa bật mở.

      Châu Sinh Thần bước vào, ánh mắt ngay lập tức hướng tới người nằm giường.

      mặc quần ngủ màu trắng, lộ vẻ mệt mỏi. Châu Sinh Thần vẫy tay để rời , Thời Nghi cũng nhận ra, ngẩng đầu nhìn : “ quay lại rồi sao? ăn gì chưa?”

      ăn rồi.” Châu Sinh Thần ngồi xuống bên cạnh , thấp giọng đề nghị: “ giúp em ăn nhé?”

      Thời Nghi chớp chớp mắt, cười: “Vâng.”

      Vừa tỉnh lại rời khỏi, khiến tránh khỏi có chút hụt hẫng.

      Nhưng giờ lại nghĩ, vẫn chưa thay đồ, hơn nữa cả đêm rời bước, đợi đến lúc tỉnh lại mới tranh thủ thời gian tới thăm em .

      “Tối qua tình trạng của bà ngoại tốt lắm.” cầm chiếc thìa trong tay, múc thìa cháo đưa lên miệng . “Mọi việc cứ ập tới dồn dập.”

      ngạc nhiên: “Vậy bây giờ sao rồi ạ? Bà khỏe hơn chưa?”

      “Bà khỏe hơn rồi, vừa rồi đến thăm, bà còn cùng về mấy chuyện vui ngày trước.”

      thở phào, nghĩ tới Văn Hạnh, muốn rồi lại thôi.

      “Em muốn hỏi gì à?” nhìn cười khẽ.

      “Sức khỏe của Văn Hạnh có phải là...”

      “Phải, vì thế mới sắp xếp cho Văn Hạnh về tĩnh dưỡng.”

      “Tối qua...”

      “Tối qua tình trạng của nó tốt hơn em, nhưng nên quá chủ quan.”

      “Vậy mà vẫn mang ấy đến thăm em sao?”

      “Văn Hạnh cứ kiên quyết như thế...” Châu Sinh Thần bỗng nhiên tìm ra từ nào, “... cản nổi.”

      lại đút cho thêm miếng nữa, Thời Nghi ngoan ngoãn mở miệng.

      có thể cảm thấy tâm trạng của hôm nay tốt lắm, cũng gì nhiều, đợi đến lúc Châu Sinh Thần đặt bát cháo và thìa xuống, lấy từ trong túi ra chiếc hộp , rút ra chiếc dây chuyền.

      “Mặt ngọc bình an?” nhoẻn miệng cười.

      “Phải, là mặt ngọc bình an.” Giọng mệt mỏi, nhưng cũng rất dịu dàng.

      “Giúp em đeo vào nhé?” Thời Nghi chỉ vào cổ mình, làm nũng. “Nó nhất định bảo vệ em.”

      Đó cũng là ý của .

      Châu Sinh Thần cầm mặt ngọc bình an, giúp Thời Nghi tháo chiếc dây chuyền rồi đeo cho : “Tối qua làm sao em bị rơi xuống nước?”

      “Tối qua?” chạm vào món quà tặng mình, nghĩ kĩ lại. “Lúc thuyền quay đầu hơi chao đảo, khi ấy Văn Hạnh ngồi cạnh thuyền, đau đầu, em dìu ấy, nhưng đứng vững nên bị rơi xuống nước.”

      “Đứng vững?”

      “Vâng, có lẽ chỗ em đứng tốt, cũng giữ được thăng bằng, vì vậy mới bị ngã xuống.”

      việc xảy ra trong chớp mắt, lại quá bất ngờ, cảm thấy có gì đặc biệt.

      ôm Thời Nghi từ phía sau chặt, để dựa vào lòng mình: “ mệt quá, muốn ngủ lúc.”

      “Vậy cởi áo ngoài lên đây với em .” cầm tay , cảm thấy rất ấm áp.

      “Cứ dựa như thế này .” cũng khe khẽ đáp lại. “ ngủ lâu, ôm em như thế này, nhắm mắt nghỉ lúc là được mà.”

      rồi bỏ kính xuống, đặt sang bên cạnh.

      Ôm trong tay, rồi gì nữa, chầm chậm vào giấc ngủ.

      Thời Nghi sợ đánh thức , dám cử động.

      Ngồi đến lúc cơ thể đều mỏi nhừ cũng dám xoay người, chỉ khẽ bĩu môi thầm: “Nhà khoa học của em ơi, đây là cách chăm người ốm sao...”

      sợ nóng nên mở điều hoà trong phòng, lại sợ cảm thấy bí nên cửa sổ cũng để mở. Nhiệt độ rất mát mẻ, ý nghĩ muốn cử động mà dám dần dần biến mất, lại nhớ tới những lời của Văn Hạnh.

      Thời Nghi nhớ trong khoảnh khắc tỉnh lại bên bờ sông, thấy quỳ bên cạnh nhìn mình.

      Văn Hạnh còn sắc mặt trắng bệch, thể bất cứ câu nào, chỉ gọi tên . Có lẽ là chỉ dùng tư thế ấy, kéo từ trong cơn ảo giác quay trở về.

      Từ đoạn ký ức ở thư phòng, đến bờ sông ngập ánh sáng của hoa đăng. Từ quá khứ, đến tại.

      nghĩ nghĩ lại, rồi cảm thấy hạnh phúc.

      khe khẽ nhấc tay lên, cúi đầu hôn , sau đó lại đặt về chỗ cũ.

      Lúc quay lại giúp rút kim truyền ra, Châu Sinh Thần mới tỉnh dậy.

      Thời Nghi hỏi xem có thể cùng thăm bà ngoại , Châu Sinh Thần hơi do dự, Thời Nghi lại , bà ngoại quý như thế, nếu thăm bà rất vui, hơn nữa có ở bên nên có vấn đề gì xảy ra đâu. Cuối cùng cũng đồng ý, gọi chú Lâm chuẩn bị xe.

      Lúc đến nơi, vừa đúng lúc gặp được cả Châu Văn Xuyên và Đổng Giai Nhân.

      Hai người chuyện với bà, khi bước vào khẽ gật đầu định chào hỏi. Đối với người em trai và em dâu này của Châu Sinh Thần, thích chung đụng chút nào, còn cầu mong càng ít gặp càng tốt, nhưng nếu tình cờ chạm mặt như thế này cũng có cách nào khác.

      biết còn có thể đợi được tới lúc nhìn thấy cháu ra đời hay ...” Bà chạm khẽ vào bụng Đổng Giai Nhân, mỉm cười, tay còn lại vẫn ngừng lần tràng hạt.

      “Làm sao mà gặp được chứ?” Đổng Giai Nhân giọng cười, : “Cháu vẫn còn đợi bà đặt tên cho nữa mà.”

      “Phải rồi.” Tâm trạng của bà ngoại dường như rất tốt. “Tên của cháu đều là bà đặt cho, mới chớp mắt thôi mà lớn nhường này rồi.”

      Họ đều cười.

      Bà ngoại rất quý Đổng Giai Nhân và Châu Sinh Thần.

      Nghe qua cuộc đối thoại cũng đủ hiểu Đổng Giai Nhân lớn lên cùng Châu Sinh Thần, lúc đó bà ngoại chăm sóc họ trong khoảng thời gian dài. Thanh mai trúc mã, hẳn là từ dùng để hình dung loại tình cảm này?

      ngồi chiếc ghế cạnh giường, cách đó xa là Châu Văn Xuyên.

      Hai người trong chốc lát bị bỏ rơi, đều im lặng.

      Thời Nghi cứ nhìn bà ngoại, đợi bà nhìn sang mới mỉm cười biết mình ở trong phòng. Còn Châu Văn Xuyên chỉ dõi mắt vào Đổng Giai Nhân, có vẻ rất để tâm đến người vợ này.

      “Mẹ cháu cũng muốn đến thăm bà.” Đổng Giai Nhân bỗng nhiên nhắc tới mẹ Châu Sinh Thần.

      Bà chỉ “ừ” khẽ tiếng.

      đáp lại câu gì, chỉ tế nhị chuyển chủ đề.

      “Bà thấy hai em cháu hình như hay gặp nhau.” Bà ngoại nhìn Châu Văn Xuyên. “Làm sao gặp nhau mà khó khăn vậy, cũng gì với nhau nữa?”

      Châu Văn Xuyên cười: “Cháu dâu chuyện với bà là được rồi mà, chúng cháu chỉ ngồi nghe thôi ạ.”

      Châu Sinh Thần cũng cười khẽ, : “Hôm nay chủ yếu đến thăm bà, chúng cháu muốn chuyện với nhau còn có nhiều dịp khác mà.”

      Xem ra hai em nhà họ tung hứng rất giỏi.

      Nhưng cũng chỉ là “xem ra” mà thôi.

      Thời Nghi nghĩ, bản thân còn nhận ra điều đó, bà thể nhìn ra.

      Quả nhiên, bà ngoại khẽ thở dài, chầm chậm : “Quân tử có ba điều răn: Lúc trẻ, khí huyết chưa ổn định, phải tránh đam mê nữ sắc; đến khi khí huyết đương thịnh, phải tránh cùng người tranh đấu; về già huyết khí suy, phải tránh được tham lam(*).”

      (*) Nguyên văn: Quân tử hữu tam giới: thiếu chi thời, huyết khí vị định, giới chi tại sắc; cập kì tráng dã, huyết khi phương cương, giới chi tại đấu, cập kì lão dã, huyết khí kí suy, giới chi tại đắc (君子有三戒: 少之时, 血气未定, 戒之在色; 及其壮也, 血气方刚, 戒之在斗; 及其老也, 血气既衰, 戒之在得) trích trong Luận ngữ của Khổng Tử. (HĐ)

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      13.2

      hoài nghi nhìn Châu Sinh Thần.

      Dường như đoán ra điều bà ngoại muốn bèn khẽ cười.

      “Hai đứa các con lúc trai trẻ, phải tránh những việc ngoài thân dẫn đến tranh đấu...” Bà ngoại giải thích. “ em như thể chân tay, là duyên phận rất khó có được.”

      Châu Văn Xuyên lắc đầu cười: “Bà ơi, bà suy nghĩ nhiều quá rồi.”

      Đổng Giai Nhân cũng nắm tay bà rất dịu dàng: “Bà ơi, phải thế đâu ạ, họ là hai em, nếu có khoảng cách vẫn còn cháu mà.”

      Bà ngoại cười như cười, tiếp tục lần tràng hạt.

      rất thành kính.

      Có lẽ người già nào cũng đều kính Phật cũng như vậy.

      Tụng kinh niệm Phật, bất cứ lúc nào cũng có thể quên người bên cạnh mình.

      Bốn người rời khỏi căn gác , sắp đến bữa tối, Đổng Giai Nhân nhìn hai em họ, bỗng nhiên đề nghị ra ngoài dùng bữa. Cũng vì rất lâu rồi gặp nên muốn ôn lại chuyện cũ.

      thôi.” Lúc Châu Sinh Thần nhìn tỏ ý dò hỏi, Thời Nghi thấp giọng .

      Nơi đây cách nhà hàng mà nhà họ Châu Sinh dùng để đãi khách cũng xa.

      Bốn người bàn cạnh cửa sổ.

      Ngoài cửa sổ là hồ sen, mặt nước sen vẫn chưa tàn.

      “Em nghe mẹ lần trước lúc chị Thời Nghi đến có vẽ bức tranh?” Đổng Giai Nhân tự tay cầm bình trà rót cho . “Còn làm cho bác Lưu khen ngợi ngớt, em cũng muốn xem.”

      cười, cảm ơn: “Chị chỉ vẽ mấy bông hoa sen, vẽ nhiều thành quen ấy mà.”

      Đổng Giai Nhân cười , đặt bình trà xuống.

      Vừa may có người cầm đến hai chén canh, đặt cạnh Đổng Giai Nhân và Thời Nghi.

      Bốn người đều cảm thấy hơi kỳ lạ, họ vẫn chưa kịp gọi gì, sao lại mang canh lên?

      “Đây là phu nhân gọi.” Người quản gia giải thích: “ chén để mợ hai dưỡng thai, chén để Thời Nghi bồi bổ sức khỏe.”

      Thời Nghi kinh ngạc, bất ngờ.

      Đổng Giai Nhân biết rồi, mở ra rất nhanh, ngửi ngửi: “Ôi... có vẻ như ngon lắm.”

      Châu Văn Xuyên cười lắc đầu: “Uống hay uống tùy em.”

      Thời Nghi cũng mở ra, canh thơm nức, phảng phất mùi thuốc Bắc.

      cầm muỗng canh khuấy chầm chậm, rồi múc muỗng.

      Thời Nghi muốn uống canh, bỗng bị Châu Sinh Thần ngăn lại: “Em dùng thuốc Tây y, uống canh có thuốc Bắc tốt.”

      Giọng của cao, mặc dù ngăn cản bất ngờ nhưng cũng rất có lý.

      Nhưng... Thời Nghi nghĩ lúc, lại cất tiếng: “Em chỉ uống hai thìa, mẹ biết thấy vui." Châu Sinh Thần đắn đo lúc, suy nghĩ gì.

      cúi đầu uống thìa , khẽ nhíu mày.

      “Sao thế?” cũng nhíu mày, hỏi .

      “Đắng...” Thời Nghi lè lưỡi, cười.

      Châu Sinh Thần bất ngờ, nhưng cũng cười: “Chờ chút để họ mang cho em điểm tâm ngọt.”

      “Vâng.”

      Từ khi bị ngã xuống nước, Châu Sinh Thần càng ngày càng thận trọng với những người ở cạnh .

      Mỗi khi qua lại trong biệt thự này đều có và chú Lâm cùng , Thời Nghi sợ phiền hà, nên càng ở yên trong phòng mình, nghĩ rằng khi tháng Bảy này qua ổn hơn.

      Dẫu sao ở Thượng Hải vẫn còn bạn bè của mình, ở đây ngoài Văn Hạnh thực còn có ai chuyện nữa, nhưng cũng là nơi yên tĩnh để đọc sách.

      Từng từ từng chữ, đều rất tập trung.

      Thái độ của mẹ Châu Sinh Thần dần dần biến chuyển.

      Thậm chí còn có lúc mời qua uống trà.

      sợ Châu Sinh Thần lo lắng, chỉ khi cùng mới dám đến. May mà có lý do "sức khỏe tốt", nếu có lẽ bố mẹ biết tôn trọng bề .

      Mẹ luôn tự mình chuẩn bị thuốc bổ để uống mỗi ngày.

      Đây là hành động rất kỳ lạ, giống hệt như Châu Sinh Thần đối với , ăn gì dùng gì, đều phải chính mắt nhìn thấy mới yên tâm.

      “Ta nghe Văn Hạnh , đọc rất nhiều sách cổ rồi?” Mẹ đợi bỏ muỗng canh xuống rồi mới hỏi.

      “Cháu có đọc ít,” cười, “cảm thấy câu chữ trong văn cổ rất đẹp.”

      “Thích cuốn nào?”

      “Rất nhiều ạ, ừm… những cuốn sách xuất bản hầu như cháu đều xem qua, còn có số sách ở tàng thư lâu nữa.”

      Thời Nghi thích những mối quan hệ quá phức tạp giữa người với người, vì thế hai mươi mấy năm nay phần lớn thời gian đều đọc sách, đọc về thay đổi của các triều đại, về thi từ ca phú.

      “Ta rất thích những biết đọc sách.” Mẹ cười khẽ, nhìn .

      Đây là lần đầu tiên, mẹ chịu thừa nhận .

      cũng cười.

      “Nhưng... ta vẫn giữ nguyên ý kiến của mình, cháu phù hợp với gia đình ta.” Mẹ nhìn , tiếp tục . “Gia đình rất tốt, phải quan chức hiển đạt gì, nhưng cũng là dòng dõi thư hương. Cha mẹ hòa thuận, chị em, mối quan hệ xã hội sau khi trưởng thành cũng rất đơn giản, làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, mọi thứ rất ổn định, nguyên tắc, nghề nghiệp tự do thoải mái. Có đúng vậy ?”

      nghĩ lúc, : “Vâng. Cuối tuần cháu ở cùng cha mẹ, buổi sáng đọc sách, buổi chiều tới mười hai giờ đêm đều làm việc trong phòng thu với bản thảo và micro.”

      Châu Sinh Thần nhìn .

      Tựa hồ muốn ngăn mẹ mình đặt câu hỏi, nhưng biết vì sao lại bỏ ý nghĩ đó .

      “Ngoài mối quan hệ với bạn học, còn có diễn viên lồng tiếng, của công ty, bạn hàng xóm, mối quan hệ xã hội của từ trước đến giờ đều mở rộng ra thêm, phải ?”

      “Vâng.” Thời Nghi đáp rất thành : “Cháu thích dùng thời gian vào chuyên môn lồng tiếng và đọc sách, ngoài ra thời gian còn lại ở bên cha mẹ, cho nên các mối quan hệ rất đơn giản, cũng phù hợp với cháu.”

      Mẹ Châu Sinh Thần cười khẽ: “ sắp xếp cuộc sống của mình rất tốt, rất yên ổn, vậy tại sao quay về tiếp tục sống cuộc sống của ?”

      Thời Nghi ngừng lại lúc, muốn nhưng lại bị chặn lại.

      Thời Nghi, nghe ta .” Phong thái gương mặt bà, thể thay đổi trong sớm chiều. “Để ta lấy ví dụ cho thấy. Mười năm trước, chiếc du thuyền xuất bến cửa biển này, du khách chủ yếu đến đây vì những cuộc giao dịch ngầm, mua bán tất cả các lĩnh vực từ chính trị, khoáng sản, ruộng đất, đá quý đến ma túy, vũ khí."

      nhớ những lời này hình như Châu Sinh Thần từng qua.

      Có liên quan đến nguyên nhân cái chết của mẹ Tiểu Nhân.

      “Chủ nhân chiếc du thuyền này, lại là người nhà họ Châu Sinh...” Mẹ khẽ kéo áo choàng của mình, tựa hồ nhớ lại. “Lúc đó, tàu có mười chín người chết, người là người nhà họ Châu Sinh, đó là mẹ của Tiểu Nhân, còn lại đều là người ngoài. Số tiền và động sản lưu thông trong sòng bạc khi ấy lên tới mấy tỷ đô la Mỹ. Còn nhà họ Châu Sinh lúc đó lấy được quyền nắm giữ thị trường xe hơi của Iran, đồng thời cũng có được mỏ khoáng sản nguyên sinh duy nhất thế giới.”

      Mẹ dừng lại chút, gọi người thay trà mới.

      Là Bích Giản Minh Nguyệt.

      “Nghe xong có thấy giống với mấy bộ phim lồng tiếng ?” Mẹ ra hiệu cho dùng trà.

      Thời Nghi khẽ gật đầu.

      ví dụ cụ thể như vậy đơn giản miêu tả chính xác cuộc sống của nhà họ Châu Sinh. Nghĩ nghĩ lại đây là gia đình hoàn toàn khác biệt, là “thế giới ngầm”, có trong tay lãnh thổ của riêng mình.

      Kỳ thực càng nghe càng thấy giống câu chuyện hơn.

      Quá xa lạ so với cuộc sống thực tại, nghe chỉ thấy giống truyền thuyết.

      “Khả năng tiếp nhận của rất tốt, ít nhất là trong chuyện lần này, phản ứng đều rất đúng mực.” Mẹ Châu Sinh Thần khẽ thở dài, giọng dần trở nên dịu dàng: “Nhưng, thể nào thích ứng được với cuộc sống của nhà họ Châu Sinh, đúng ?”

      Thời Nghi “vâng” tiếng.

      thích ứng được, cũng thể chấp nhận được.

      Mẹ của cười, gì thêm.

      Bà cũng hết những điều cần . Chính trị, thời cuộc, quan hệ lạnh nhạt giữa những người trong nhà, nếu nhìn thấy xác của mẹ Tiểu Nhân lúc đó chắc này suy sụp.

      thế nào, gia pháp và những giao dịch ngầm này đều nằm ngoài pháp luật.

      Thời Nghi nhìn Châu Sinh Thần cầm tách trà, áo trắng quần đen, đeo kính gọng kim loại cũng màu đen.

      uống trà, chuyện hay làm việc gì có đặc biệt giống như lần đứng đợi ở Viện nghiên cứu ở Tây An, khoác chiếc áo blouse của phòng thí nghiệm rảo bước về phía .

      Vô cùng nghiêm cẩn, bất luận là đời thường hay làm việc.

      từng hỏi , tại sao lại dấn thân vào con đường nghiên cứu khoa học. trả lời là như thế là để khiến cho nhiều người hạnh phúc hơn.

      Câu đó vẫn còn nhớ, mỗi câu , đều nhớ rất ràng.

      Cho nên rất kiên định.

      có thể theo , làm những việc muốn làm.

      Khi Thời Nghi và mẹ mình chuyện, Châu Sinh Thần từ đầu đến cuối đều tham gia.

      Chỉ có lúc mệt mỏi, mới chống khuỷu tay vào thành ghế, bỏ kính xuống, day sống mũi và mi tâm, thỉnh thoảng lại nhìn Thời Nghi. Mẹ xong chuyện cần , rất nhanh quay lại chủ đề văn học và thơ từ ca phú. Lúc Văn Hạnh đưa Đổng Giai Nhân đến, nghe thấy cuộc chuyện của họ, cũng chen vào góp vui. Lần này chỉ là Đổng Giai Nhân, thậm chí cả Văn Hạnh cũng nhắc đến bức họa Thời Nghi từng vẽ và những lời khen ngợi mà vị khách kia dành cho .

      “Ông Trần là bạn cũ của ta,” Mẹ cười , nhớ lại: “Ông ta rất ngạo mạn,hiếm khi khen người khác.”

      “Chị dâu...” Văn Hạnh ngay lập tức sửa lời. “Chị Thời Nghi, em rất muốn nhìn thấy bức tranh của chị, đáng tiếc tặng cho bác Trần rồi.” Đổng Giai Nhân cười: “Hay hôm nay vẽ lại bức, đặt ở nhà họ Châu Sinh là được rồi.”

      “Được ?” Văn Hạnh cười, nhìn Thời Nghi. “Được , chị Thời Nghi?”

      Thời Nghi định nhận lời, Châu Sinh Thần đột nhiên xen vào: “Vẽ tranh rất hao tổn tinh thần, sức khỏe của ấy vẫn chưa hồi phục.”

      “Cũng phải.” Văn Hạnh hơi mất hứng.

      “Nhưng...” chậm rãi tiếp, đưa ra đề nghị khác, “ có thể thử vẽ lại bức như thế.”

      Giọng rất bình thản, tựa như đó là việc rất đơn giản vậy.

      Mọi người đều rất ngạc nhiên, bởi khi đó bức tranh vừa vẽ xong bị lấy , cho dù nhìn cũng chỉ duy nhất lần đó. Vẽ lại bức tranh chỉ nhìn qua lần, đơn giản nhưng lúc hạ bút rất khó.

      Thời Nghi cũng có chút do dự, mãi cho tới khi thấy đứng trong phòng đọc sách hạ bút.

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      13.3

      Đầu tiên là cỏ lau, mỗi nhánh đều rất nhiều lá.

      Từng tầng , có lúc lại dừng, dường như nhớ lại.

      Vẽ xong cỏ lau, dừng bút, rửa qua bút bằng nước sạch, chấm vào mực đen, đặt bút xuống, hoa sen nở bừng.

      rất chuyên tâm, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt chỉ tập trung vào trang giấy đặt trước mặt.

      bông sen.

      Vừa giống, lại vừa giống.

      Bông sen giữa đám cỏ lau mà vẽ lần đó, bút pháp mềm mại uyển chuyển, tựa như bông sen duy nhất còn lại trong hồ ngày cuối hạ, có phần lạnh lẽo.

      Còn bút pháp của bức tranh này lại có phần phong lưu hơn, như bông sen đầu tiên trong hồ đầu hạ.

      Cảnh trong tranh, tựa như lòng người.

      Mẹ Châu Sinh Thần cười cảm thán, bức tranh này mặc dù ý cảnh giống, nhưng cũng giống đến bảy tám phần. Văn Hạnh và Đổng Giai Nhân đều ngây người ngắm bức tranh, mỗi người đều suy nghĩ gì đó. Châu Sinh Thần khẽ ngoảnh đầu, nhìn : “Giống ?”

      Thời Nghi nên lời, khẽ cười, chỉ biết nhìn .

      Châu Sinh Thần quan tâm . từ đầu đến cuối luôn tôn trọng lời hứa với Thời Nghi, kiên nhẫn chăm sóc và trân trọng .

      Nhìn qua lần, có thể đặt bút thành tranh.

      Nếu để tâm, rất khó có thể làm vậy.

      Châu Sinh Thần cũng nhìn , cười, đổi bút, viết mấy chữ cạnh bức tranh:

      “Lặng ngắm s tinh khiết. Lòng nhiễm bụi trần.”

      câu thơ của Mạnh Hạo Nhiên.

      Thời Nghi nhận ra câu thơ này, bỗng nhiên nhớ ra hàm ý của nó.

      “Em nhìn xem, bông hoa sen này mọc lên từ bùn lầy mà chẳng hôi tanh mùi bùn, cũng là tự răn mình, được để thế tục quấy nhiễu, bảo vệ trái tim trong sạch.”

      Mười chữ đơn giản mà nhập tâm.

      Ánh mắt của lướt từ bức tranh rồi dừng lại ở .

      “Là thơ của Mạnh Hạo Nhiên?” Văn Hạnh rất vui vẻ, phát bản thân cũng biết câu thơ này. “Rất hợp với bức tranh.”

      Đổng Giai Nhân cũng cười, khẽ: “Phải, rất hợp.”

      Trong căn phòng, chỉ có mẹ Châu Sinh Thần và Thời Nghi hiểu viết câu thơ của Mạnh Hạo Nhiên là muốn gì.

      Cuộc chuyện vừa nãy, hề tham gia.

      Nhưng hoàn toàn thỏa hiệp.

      Những việc làm, những người lựa chọn, từ đầu đến cuối thay đổi.

      “Lặng ngắm sen tinh khiết. Lòng nhiễm bụi trần.”

      Thời Nghi trong lòng , là Thời Nghi như thế. Thời Nghi của .

      Hồ sen cuối hạ thường có cảm giác lụi tàn.

      Thời Nghi bước chiếc cầu bằng đá cong cong uốn khúc mặt nước, cảm thấy đây là cảnh sắc tàn úa thê lương. Thu tới sắc nâu loang lổ hồ, qua đông mặt nước đóng băng vừa dày vừa nặng nề, để rồi sang năm sắc xanh thẫm lại ngập tràn.

      Xuân qua thu tới, năm này qua năm khác.

      Thời Nghi quay người lại nhìn thấy Châu Sinh Thần chỉ cách mình hai ba bước chân. Cho dù là của kiếp trước chỉ vung tay lên có thể khiến hơn mười vạn tướng sĩ rào rào quỳ xuống, hay của kiếp này tay đút túi quần ung dung đứng trước mặt , tất cả đều thể thay thế.

      Thời Nghi cười, cũng khẽ cười theo.

      “Em... thích hợp với gia đình .”

      quá để ý: “ cũng thích hợp.”

      từ đều thế này sao?”

      Châu Sinh Thần cười tiếng: “Cũng khác lúc em còn , quá hòa đồng.”

      Thời Nghi nghĩ tới việc hiểu mình như lòng bàn tay, tự nhiên cảm thấy thoải mái: “Tài liệu của em trong tay , rốt cuộc chi tiết đến mức nào?”

      “Chi tiết đến mức nào ư?” Châu Sinh Thần nghĩ chút: “Chi tiết đến việc em thích cà phê thích bỏ thêm sữa, bỏ đường.”

      quá tỉ mỉ.

      Từ lần đầu hai người gặp nhau, thậm chí chưa gặp lại lần như hai, biết những điều này.

      Khi tiếp xúc thời gian rất ngắn ở Tây An, hoàn toàn bị nắm . Mà đối với , hoàn toàn là si mê. Mỗi đoạn thời gian, thậm chí mỗi ngày trôi qua đều khiến nhận ra mọi thứ biết về trước đây đều .

      dừng bước, Châu Sinh Thần cũng tự nhiên dừng lại.

      “Quá khứ của , cũng là sống trong hoàn cảnh này, có thấy quen ?”

      Chính trị, khoáng sản, đất đai, đá quý, buôn bán ma túy và vũ khí.

      cảm thấy những thứ này đều ngược lại với con người .

      ?” Dường như nghĩ gì đó, im lặng lúc. “ quen, cũng thích, nhưng có cách nào để gạt bỏ, quan hệ huyết thống là quan hệ duy nhất giữa người với người thể nào gạt bỏ. chỉ thích cuộc sống đơn giản.”

      “vâng” tiếng, khẽ trêu : “Thích sao Kim, thích hơn cả Trái đất mà mình sống?”

      bị trêu chọc, cũng đáp: “Nhưng đầu tiên, phải bảo vệ mảnh đất dưới chân mình. Mảnh đất dưới chân mình mà bảo vệ được đồng bào dựa vào đâu để sinh tồn đây?”

      Thời Nghi nghe , nghĩ tới rất nhiều điều.

      lúc sau mới gật đầu : “Đúng thế cũng giống như... những người Do Thái trước đây đều bị giết hại, là vì họ có Tổ quốc của mình.”

      nghĩ, hiểu ý của Châu Sinh Thần.

      Cho dù sau này bạn bất cứ đâu, Tổ quốc vẫn là nơi để bạn quay về, vẫn là nơi để bạn dựa vào.

      Thời Nghi nhìn lúc, đưa tay chạm khẽ vào ngực : “Trái tim chất chứa quá nhiều điều, em chỉ cần là phần trong đó quá đủ rồi.”

      Bữa tối, dùng bữa trong phòng mình.

      Đây cũng là lần đầu tiên kể từ tháng trở lại đây, hai người có thể yên tĩnh cùng nhau dùng bữa. Thời Nghi tự mình nấu phần canh thuốc cho Châu Sinh Thần, công thức khá đơn giản. Dường như thích mùi vị của thuốc Bắc, ăn vào chút nhận ra, hệt như cậu bé mười mấy tuổi. ngạc nhiên hỏi: “Có phải lúc còn uống quá nhiều nên giờ cơ thể mới phản ứng lại như vậy ?”

      cúi đầu, tiếp tục uống thứ canh bỏng môi bỏng miệng kia.

      Dường như muốn thừa nhận.

      mỉm cười: “Sợ uống thuốc cứ thừa nhận mà.”

      ngẩng lên, dường như khôi phục lại vẻ bình thản: “Ừ, thích lắm.”

      giấu nổi tâm trạng vui vẻ, còn trêu vài ba câu.

      Chú Lâm nhìn thấy cũng nhịn được cười, hiếm hoi lắm mới thấy cậu cả bị người khác nhìn ra điểm yếu.

      Châu Sinh Thần ho tiếng, khẽ: “Được rồi, em còn làm ồn nữa là thực gia pháp đấy.”

      “Gia pháp?” buột miệng, chỉ trong nháy mắt liền bừng tỉnh.

      Câu mập mờ, lại ám chỉ rất . Chỉ lời của thôi cũng đủ khiến đỏ mặt.

      dám trêu chọc nữa, lặng lẽ ăn phần ăn của mình.

      Đến khi đọc sách, vẫn cảm thấy an lòng, ngồi cạnh cửa sổ thư phòng cũng chỉ nhìn Châu Sinh Thần. tựa vào sofa, vẻ thoải mái, vận chiếc áo sơ mi dài tay khá đơn giản. Cánh tay gác lên thành ghế, vô thức nghịch những tua rua của chiếc gối tựa, có vẻ như rất tập trung.

      cựa người, muốn tập trung vào cuốn sách trong tay.

      “Thời Nghi?”

      “Dạ?” quay đầu lại.

      nhìn : “Có chuyện gì sao?”

      có” trả lời qua loa. “ phải em đọc sách sao?”

      “Em cứ hai phút lại đổi tư thế lần.” khẽ cười. “ giống với tư thế đọc sách.”

      “Em...” cố gắng tìm cách viện cớ, loay hoay nghĩ lúc, rồi cũng cười: “ đấy, cũng tập trung đọc sách, nên mới biết em bồn chồn bất an chứ.”

      nhíu mày: “Để xem tối nay em đọc quyển nào”

      “vâng” tiếng, cầm quyển sách đưa cho .

      Thình lình bị ôm eo, đè xuống sofa, động tác vô cùng bất ngờ khiến sợ hụt hơi. Vừa muốn rời , cảm thấy thay đổi của .

      Hơi thở ấm nóng dần dần kề sát gáy và ngực của , nhắm mắt, bối rối.

      bế lên giường.

      Rất nhanh, hàng cúc váy ngủ đều bị cởi ra.

      vô thức nắm lấy chiếc áo sơ mi của , khẽ trở mình. Phần bụng có chút thoải mái, nhưng dường như phải ở bụng, có vẻ là cơn đau tức ở ngực truyền đến.

      Thời Nghi muốn mở miệng với , cơ thể mình bỗng nhiên thấy thoải mái.

      Ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng gọi khẽ: “Cậu cả.”

      Rất đột ngột.

      Bình thường có việc gì gấp, thời điểm này có người nào ở lầu hai.

      thoáng có chút bất ngờ, dừng lại, giúp kéo lại vạt áo ngủ, khẽ chỉnh lại cho ngay ngắn, đứng dậy ra mở cửa.

      Đứng ngoài cửa là , nhìn thấy mở cửa khẽ mục đích đến.

      Vì cố hết sức hạ giọng thấp nên Thời Nghi nghe thấy điều gì, chỉ nhìn lưng của Châu Sinh Thần.

      Rất nhanh quay lại với : “Trong nhà có chuyện, phải ngay bây giờ.”

      gật đầu: “ .”

      thêm gì nữa, ngay lập tức rời .

      Xem ra là chuyện rất gấp gáp. Thời Nghi thở khẽ, bụng vẫn đau lâm râm, nhất định phải đắp chăn lên giường nghỉ ngơi, rồi dần chìm sâu vào giấc mộng. Bị bóng đè, từng cơn nối tiếp từng cơn.

      Khó khăn lắm mới có thể thoát ra khỏi giấc mơ đó.

      Chỉ cảm thấy toàn thân xương cốt cơ bắp, thậm chí cả máu trong huyết quản, đau quặn lên.

      Ngực sớm bị cơn đau đè nén thở nổi, chỉ muốn thoát khỏi giấc mơ này, ra sức vật lộn cùng nó. Rất đau đớn, đau như xé ruột xé gan.

      tỉnh dậy nổi, bị vây hãm trong giấc mơ và trong cơn đau tột cùng.

      Cuối cùng ngã từ giường xuống, trong khoảnh khắc rơi xuống đất, hoàn toàn mất tri giác.

      phòng bệnh khác, có người cũng phải chịu cảnh đau đớn hệt như thế.

      Bác sĩ gia đình có mặt ở đó đều rất hiểu tình trạng sức khỏe của Văn Hạnh, khẽ trao đổi phương án điều trị có hiệu quả nhất. ra trước khi về lần này, Văn Hạnh phải thực phẫu thuật, nhưng cứ nhất quyết về nước.

      Mẹ Châu Sinh Thần được , chỉ có thể sắp xếp tất cả những liệu pháp điều trị cần thiết.

      Trong đêm hôm đó, việc lao xuống cứu Thời Nghi làm mọi người kinh hãi, may sao có vấn đề gì quá nghiêm trọng.

      Nhưng trước mắt hậu quả rất khó lường.

      Lúc còn tỉnh táo, lơ mơ nhìn nhìn thấy bốn người họ Châu Sinh, lướt qua chỗ Mai Hành sau lưng họ, dừng lại vài giây. Chỉ đến khi Mai Hành cười với , mới đưa mắt nhìn chỗ khác.

      nhiều người tới.

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      13.4

      Châu Sinh Thần đứng sau lưng mẹ , nhìn . Ngón tay khẽ cử động, bị mẹ nắm lấy, cố sức rút ra, chỉ về phía . Châu Sinh Thần hiểu ra, ngồi vào bên cạnh.

      Lúc nắm lấy tay Văn Hạnh, ngón tay trỏ của bắt đầu chuyển động.

      Rất yếu ớt, nhưng cũng rất dịu dàng viết hai chữ: " ."

      nhìn thẳng vào mắt Châu Sinh Thần đầy hi vọng, mong có thể hiểu được ý của mình.

      Rời khỏi đây, rời khỏi dinh thự ở Trấn Giang này.

      Tới chân trời góc bể, sống cuộc sống mà mong muốn.

      Châu Sinh Thần cũng nhìn lại , trong đôi mắt đen có bất kì gợn sóng ưu tư nào, hay có thể bản thân sớm hiểu suy nghĩ của em . Vì cũng giống như Thời Nghi, trước đây từng hỏi có phải thích cuộc sống của gia đình này, thể nhận ra suy nghĩ của .

      rất chậm chạp lại vẽ hai đường kẻ sọc: “I I”

      Sau đó rất kiên quyết, viết lại lần nữa: “.”

      Văn Hạnh gắng sức chớp mắt, thở ra đầy khó nhọc.

      Cuộc đối thoại bí mật và ngắn ngủi đó, ngoài hai người Châu Sinh Thần và Văn Hạnh ra, còn ai thấy được. Rồi rất nhanh chìm vào hôn mê, mẹ Châu Sinh Thần lạnh lùng đứng dậy, rất với bốn vị bác sĩ đứng đằng sau, đại ý là phải thu xếp phẫu thuật, tình trạng mấy khả quan.

      Châu Sinh Thần ở trong phòng nghe thấy, đợi cho đến khi tất cả mọi người đều rời khỏi, chỉ còn và mẹ. “ việc lần này của em con...” Cuối cùng vẫn là mẹ lên tiếng trước, “đáng lẽ ra nghiêm trọng đến như thế”

      “Việc này hoàn toàn có lỗi của Thời Nghi.” .

      Mẹ nhìn , giọng bình thản, thấp giọng: “Mẹ nghĩ, này may mắn.”

      ấy rất bình thường. Nếu có thứ may mắn, chắc chắn quấy nhiễu ấy đầu tiên” Châu Sinh Thần mảy may thể cảm xúc.

      “Con cảm thấy gia đình của chúng ta, nếu muốn biến mất có cần dùng những thủ đoạn ôn hòa như vậy ?”

      Ánh mắt của mẹ cực kỳ lạnh lùng.

      Châu Sinh Thần gì.

      Để Văn Hạnh có thể nghi ngơi tĩnh dưỡng, nơi này rất yên tĩnh, đến tiếng ve kêu cũng có.

      Lúc này, có lẽ Thời Nghi ngủ say rồi.

      đứng bên cửa sổ, cứ yên lặng như thế cả đêm.

      Đến lúc trời sắp sáng, Tiểu Nhân mới được biết tình hình của Châu Văn Hạnh, vội vã chạy đến. Cậu đẩy cửa bước vào, ngay lập tức nhận ra bầu khí ở đây rất u ám, gian như đặc quánh lại.

      Tiểu Nhân đến bên mẹ Châu Sinh Thần, cất tiếng: “Chú về rồi.”

      “Chú của con về rồi sao?” Mẹ Châu Sinh Thần dường như lại rất bất ngờ.

      “Vừa mới về.” Trong mắt của cậu có rất nhiều điều tiện ra, chỉ nhìn về phía Châu Sinh Thần: “ có muốn đến thăm hỏi ?"

      Ngoại truyện 2

      Thái tử lên năm tuổi mới hiểu ra rằng, bản thân sinh ra trong thời kỳ loạn lạc, Hoàng đế băng hà nguyên nhân, thân phận Thái tử này cũng hề ràng. Nhưng chính Thái tử cũng hiểu Hoàng hậu có người kế vị, chỉ còn cách chọn người tuổi nhất làm Thái tử, có vậy mới ảnh hưởng đến quyền lực của mình.

      Đây chính là điều giúp có được ngôi vị Thái tử.

      Năm tuổi, cũng hiểu đạo lý này.

      tranh vương quyền, cướp của ai, mơ tưởng, phấn đấu vì bất cứ điều gì.

      Thái hậu muốn , , muốn dừng, dừng.

      Thái tử sức khỏe yếu ớt, ngay từ khi còn uống thuốc còn thường xuyên hơn là ăn cơm. Thái hậu trách phạt, bê bát thuốc đứng bên ngoài cửa cung suốt đêm, dám rời bước, khi đó mới bảy tuổi. thích chim, chim liền chết yểu, thích thú với đàn cá bơi trong nước, từ khi bảy tuổi đến năm mười sáu tuổi, chưa hề nhìn thấy bất cứ con cá nào. Tranh quyền đoạt vị, sống, cái chết, đến cả tính mạng của huynh đệ , tất cả đều nằm trong tay người phụ nữ mang danh Thái hậu kia.

      Dần dà, có cảm xúc với bất cứ điều gì.

      Cho đến khi nhìn thấy tranh của nàng.

      Con của Thôi Thị Thanh Hà, Thời Nghi.

      Mặt mày thanh tú, cũng chỉ có thể nhận xét là thanh tú mà thôi. Hai thái giám đứng bên cạnh, cúi người bẩm báo: “Điện hạ, đây là Thái tử phi tương lai của ngài.” nhìn vào bức họa đến mười tuổi.

      Nàng, chính là thứ duy nhất mà muốn có được.

      rất thích nàng, nhưng lại dám để lộ ra bên ngoài.

      Từ hôm đó, mỗi tháng đều có người mang tranh của nàng vẽ đến cho xem. Nàng thể , chỉ thích đọc sách, đọc đến điên cuồng. Vẽ tranh, chỉ vẽ hoa sen, hoa sen ư? Hoa sen có gì hay? đúng là tâm tư của con , hiểu, cũng muốn hiểu.

      Chỉ có điều, hoa sen đó vẽ thực rất đẹp.

      thường vẽ lại theo nhưng vẫn thể vẽ được như vậy.

      Thời Nghi, Thập Nhất.

      Nàng ở trong phủ Tiểu Nam Thần Vương, là học trò thứ mười . Năm đó khi nàng lên bảy tuổi mới vào phủ liền bị ức hiếp, lại thể ra chỉ nhẫn nhịn chịu đựng. Sau này dần dà nàng trốn trong tàng thư lâu, cả ngày ra bên ngoài. Phải chăng cũng giống như , nàng thích giãi bày tâm tư với người khác? Mà cũng chẳng sao, sau này nàng trở thành nữ tử có địa vị tôn quý nhất trong cung, nàng thích giãi bày tâm tư với người khác vẫn còn có . bao giờ ức hiếp nàng.

      Dần dà theo thời gian, nàng cũng lớn dần lên được các sư huynh muội mến che chở, được Tiểu Nam Thần Vương cưng chiều.

      Thu thập những loại trà nổi tiếng trong dân gian, thu thập cả những nhạc phổ hí khúc thất truyền từ các triều đại trước.

      Tiểu Nam Thần Vương cùng với Thái tử phi tương lai quan hệ ràng.

      Những lời đồn thổi như vậy lúc nào cũng có, năm này qua năm khác, mỗi năm lại có thêm vài điều về Thái tử phi tương lai. Hoàng hậu lên triều tức giận, ném tấu chương trong tay xuống, hỏi cách giận dữ: “Kẻ nào tấu, kẻ nào đứng ra tấu lên, nếu kéo Nam Thần Vương ngã ngựa hàng vạn binh mã kia chẳng phải là của hay sao?”

      ai cả gan thêm điều gì.

      buồn cười, Nam Thần Vương tuổi nhưng thống lĩnh quân đội dũng mãnh, chiến trường chưa từng biết đến thua trận.

      Thái tử ở Đông cung biết tin, cũng dám mở miệng gì.

      Con rối Thái tử này trong mười năm qua vẫn chỉ là ngậm miệng giả điếc, ai lại biết chứ?

      Thái hậu làm sao mà sợ, ngày đó chư vương làm loạn, Tiểu Nam Thần Vương chỉ câu: “Nghi ngờ trong cung có biến.”

      Nếu Tiểu Nam Thần Vương thực muốn có được thiên hạ cũng phải chắp hai tay dâng cho , chỉ Thái tử phi có đáng kể gì. Thái hậu như vậy với gã hoạn quan hầu hạ bên cạnh. Thái hậu để mặc vùng Tây Bắc quản lo, chỉ mong muốn có cuộc sống thái bình, để Tiểu Nam Thần Vương coi sóc, để bà có thể an nhàn hưởng phú hưởng quý.

      Nhưng cuộc sống lại đơn giản như vậy, Thái hậu đột ngột qua đời.

      Thái tử hạ lệnh đóng cửa thành, cho phép ban bố cho thiên hạ, theo di ngôn Thái hậu để lại viết thánh chỉ, lệnh Thái tử phi lập tức vào cung thành thân. Cũng trong ngày đó, lại bí mật triệu Thôi Thị Thanh Hà vào cung.

      Hôm đó, Thôi Thị Thanh Hà vào cung lại phải đứng đợi ngoài Đông cung gần hai canh giờ. Tuyết rơi ngày dầy, quần áo đều ướt, chân quỳ sớm tê cứng. Cứ như vậy đến gần nửa đêm mới được phép vào cung.

      Đông cung của Thái tử, người bên ngoài chưa bao giờ được phép tiến vào, cha con Thôi Thị Thanh Hà hẳn nhận được sủng ái đặc biệt.

      đôi mắt đen như mực khuôn mặt nhợt nhạt, khoác chiếc áo lông cáo rất dày giường, nhìn chằm chằm vào bọn họ, đủ canh giờ.

      rằng, chỉ thỉnh thoảng nhấp ngụm nước.

      Trời gần sáng mới có người dâng bát thuốc lên, hơi nước từ bát thuốc bốc lên khiến gương mặt nam nhân này trở nên mơ hồ, tiếng ho vang lên.

      Cả Đông cung rộng lớn tiếng động, chỉ có tiếng ho của nam nhân này.

      Thôi Thị Thanh Hà dám ngẩng đầu, vì chuyện của Thập Nhất mà năng lộ vẻ lo lắng căng thẳng, dự định lên kế hoạch ám hại Tiểu Nam Thần Vương. Thái tử yên lặng nghe, nhưng lại ra vẻ vui: “Dẫu sao Tiểu Nam Thần Vương cũng là thầy của Thái tử phi, kế sách của ngươi quá quỷ quyệt. Nếu như để Thái tử phi biết được, ngươi bảo trẫm phải làm sao ăn với nàng?”

      Vẫn chưa chính thức sắc phong nhưng vẫn tự xưng là “trẫm”.

      “Bệ hạ...” Thôi Thị Thanh Hà vội vàng dập đầu. “Châu Sinh Thần là mối họa lớn nếu nhanh chóng diệt trừ e rằng khó định giang sơn.”

      Thái tử chỉ tiếp tục cúi đầu uống thuốc, khói thuốc nghi bút bốc lên nhuộm mờ chân mày, thể nhìn .

      Cuộc mưu đồ này cuối cùng cũng vây khốn được Tiểu Nam Thần Vương.

      Từ khi là Thái tử đến nay, lần đầu tiên gặp Tiểu Nam Thần Vương là trong ngục tối đèn đuốc mù mịt. là quân, Tiểu Nam Thần Vương là thần, đứng trước mặt Tiểu Nam Thần Vương, còn Tiểu Nam Thẩn Vương lại quỳ trước .

      Khi đó là Thái tử, sau này là Thiên tử.

      có được thiên hạ, nhưng lại nhận được cái quỳ của người đó.

      Cũng chẳng buồn trách Tiểu Nam Thần Vương, đó là người sắp chết.

      khoác áo choàng rất dày và nặng, nhưng vẫn chịu được ẩm ướt trong ngục, bệnh khớp lại hành hạ. Ở trong Đông cung mười năm, được Thái hậu ban cho, ngày ngày phải uống độc, bây giờ chỉ có thể dùng thuốc để kéo dài chút hơi tàn.

      Điều mà muốn, chẳng qua cũng chỉ là người con ấy.

      “Ngày đó thánh chỉ ban xuống, trẫm muốn ngươi nhận nàng là nghĩa nữ, là muốn đem giang sơn đổi lấy mỹ nhân.” Nụ cười của có phần lạnh lẽo thê lương nhưng dường như tự trào: “Trẫm cùng lắm chỉ sống được nhiều nhất là mười năm nữa, mười năm sau, thiên hạ còn ai dám tranh cùng ngươi?”

      “Thân thế của ngươi thiên hạ này chỉ có trẫm và Thái hậu là biết , nay Thái hậu băng hà, trẫm cũng . Là trẫm, có lỗi với ngươi.”

      Cơn gió đêm thổi khói đuốc tan .

      Ngươi chết , dù thi thể được hậu táng nhưng tội danh phản nghịch vẫn còn đó.

      Đều là các người ép trẫm.

      Nếu phải mẫu hậu muốn tác thành cho ngươi và nàng, sao trẫm phải hạ độc mẫu hậu.

      Nếu phải ngươi kháng chỉ bất tuân sao trẫm phải mưu hại ngươi? Tiểu Nam Thần Vương chết , triều ai có thể gánh vác thiên hạ này? ai có thể gánh vác được. Sinh linh đồ thán, bách tính lưu lạc.

      Trẫm muốn, cũng nguyện làm như vậy, nhưng trẫm...

      Sử sách ghi lại.

      “Đông Lăng đế từ bị nhốt trong Đông cung cả ngày được thấy ánh mặt trời, sau được Thanh Hà Thôi Thị phò tá, bắt giữ nghịch thần, chỉnh đốn triều cương. Hoàng đế vì tin đồn về Thái Tử Phi mà hận Tiểu Nam Thần Vương thấu xương, lệnh hành hình xẻo thịt róc xương.

      Tiểu Nam Thần Vương bị hành hình suốt ba canh giờ, tiếng kêu rên, chết cũng hối hận.

      Sau được hậu táng, mang danh phản nghịch muôn thuở.

      Đăng cơ được ba năm, Hoàng đế bạo bệnh mà băng hà. có con nối dòng."

      Mưa bụi giăng giăng cỏ mướt xanh

      Lục triều(*) như mộng con oanh thêm buồn

      Tuyệt tình hàng liễu Đài thành(**)

      Khói sương như cũ nhuộm mờ con đê.

      Lục triều diệt, cỵ oán phai, Trường An vẫn còn.

      Liệu nàng có thể để ta được thực gặp nàng lần ?

      (*) Lục triều: Sáu triều đại gồm Ngô Quốc, Đông Tấn, Nam Triều – Tống, Nam Triều – Tề, Nam Triều – Lương, Nam Triều – Trần. (HĐ)

      (**) Đài thành: Kinh đô cũ của Nam Triều. (HĐ)

      -------------------------------------------

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :