1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 14: Phồn hoa như khúc cầm

      14.1

      “Được.” Châu Sinh Thần gật đầu, cơ thể vì đứng cả đêm mà trở nên cứng đờ. “ trở lại nhanh thôi.”

      Ánh mắt Tiểu Nhân lóe lên, nhìn cũng hiểu.

      Có chuyện gì muốn với lại dám mở miệng? Châu Sinh Thần bước xuống lầu, nghĩ về biểu kỳ lạ của Tiểu Nhân, tầng có hai người phụ nữ dọn dẹp, rút từ trong túi quần ra chiếc khăn tay màu xanh thẫm, đưa lên che mũi tránh bụi trong phòng.

      Né tránh ... trước mặt mẹ né tránh ...

      bỗng dừng bước, nghĩ tới Thời Nghi.

      Trong nháy mắt vội vàng rảo bước, men theo con đường bằng đá xanh tới bên ngoài sân.

      Toàn bộ sân viện này vì bệnh tình của Văn Hạnh, đều được cách ly tuyệt đối, bất kỳ ai muốn đến đều phải có mẹ Châu Sinh Thần phái người mời mới được vào. quên mất điều này, vì quá bận tâm đến Văn Hạnh mà quên vấn đề này.

      Quả nhiên khi ra khỏi tòa nhà, Châu Sinh Thần thấy chú Lâm ở xa nhìn cực kỳ lo lắng và vô vọng.

      bước tới, đám bảo vệ mới miễn cưỡng tránh ra lối .

      “Thời Nghi sao rồi?” Châu Sinh Thần nắm lấy cánh tay ông, năm ngón tay siết chặt.

      Thời Nghi cấp cứu.”

      “Cấp cứu?”

      Chú Lâm nhanh chóng giải thích: “Tối qua, lúc nửa đêm…”

      Châu Sinh Thần để ý xem ông gì, buông ra, chạy rất nhanh. Biệt thự này có sáu mươi tám khu lớn , nghìn trăm mười tám phòng, người rất nhiều, cũng rất phức tạp. vĩnh viễn lạnh lùng, vĩnh viễn bàng quan, mối quan hệ vói những người này lúc nào cũng có thể tan rã, vì lợi ích, có tình cảm chẳng có gì níu giữ cả.

      Mục đích, lợi ích, nhân tính.

      Những thứ này đều tự phụ bản thân có thể ứng phó được.

      Chỉ có Thời Nghi, chỉ có mình Thời Nghi, nhìn thấu, cũng lý giải được.

      có cách nào lạnh lùng, có cách nào bàng quan.

      Châu Sinh Thần muốn suy xét xem vấn đề bắt đầu từ đâu, ở giai đoạn sắp sửa tiếp quản rồi mà vẫn thể bảo vệ , nhưng hoàn toàn thể suy nghĩ được.

      Còn thứ cảm giác sợ hãi này, thứ cảm giác chưa từng trải qua, cứ bao vây, thít chặt lấy chân tay .

      bước lên gác, nghe nhân viên phòng cấp cứu tầng hai trao đổi, lại dám bước tiếp.

      bước thôi cũng dám.

      tin vào khoa học, sợ cái chết.

      Nhưng lại sợ chết.

      Nỗi sợ hãi mơ hồ đó tàn nhẫn ăn mòn từng chút tinh thần, máu thịt của .

      Châu Sinh Thần thình lình nắm chặt tay nắm cửa, tay kia đấm vào tay vịn cầu thang, làm cho cả thang gác chấn động. Tất cả mọi người ở đó đều kinh ngạc, bước từ tầng hai xuống bị giật mình, trân trân nhìn :

      “Cậu cả...”

      nằm mơ nữa.

      Nên tỉnh giấc rồi, thời gian cũng nhiều rồi, phải tỉnh dậy rồi chứ nhỉ?

      lần nữa Thời Nghi cố gắng thoát khỏi giấc mơ, mắt sưng tấy lên, gắng gượng mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng. quá chói mắt, dường như bị vải che mất, chỉ để lại thứ ánh sáng rất dễ chịu, màu sắc của tấm vải này rất giống với màu tấm rèm che cửa sổ trong nhà ở Thượng Hải. Hình như là hoàn toàn giống nhau...

      ở nhà sao? ở Thượng Hải sao?

      bỗng hoài nghi, phải chăng vẫn chưa tỉnh giấc, mà bước vào cơn ác mộng khác.

      Chỉ đến khi nhìn gương mặt và dung mạo của , mới mỉm cười yếu ớt, vẫn chưa đủ sức để chuyện.

      “Viêm ruột thừa cấp tính.” khẽ, “Bác sĩ trong nhà sợ chẩn đoán chính xác, vì thế đưa em quay lại Thượng Hải.”

      Viêm ruột thừa cấp tính?

      là đau muốn chết. Thời Nghi muốn nhớ lại đau đớn đó, chỉ thầm bái phục những người từng trải qua bệnh này.

      Nhưng chỉ vì viêm ruột thừa cấp tính mà quay lại Thượng Hải, phải là làm to chuyện hay sao?

      nhắm mắt, khẽ mỉm cười, môi hơi khô...

      hiếu vì sao cơ thể lại quá yếu ớt như thế, có chút lo sợ và buồn bã.

      Sợ phải rời bỏ .

      Thời Nghi à Thời Nghi, mi càng lúc càng yếu đuối rồi.

      tự dằn dỗi bản thân, nhưng lại bị cám dỗ bởi thứ gì đó, khe khẽ gọi : "Châu Sinh Thần?"

      “Ừ.” cúi người lại gần hơn chút để chuyện đỡ mất sức hơn.

      Dung mạo rất sáng sủa.

      Thời Nghi cẩn trọng nhìn : “Em cho biết bí mật.”

      “Em .” khẽ đáp, rất bình thản.

      “Kiếp trước sau khi em qua đời...” khẽ, dừng lại vài giây, “ chịu uống canh Mạnh Bà.”

      cũng biết, có hiểu canh Mạnh Bà là gì .

      khẽ cười: “Ở địa ngục sao?”

      Thời Nghi cười, tốt, còn biết phụ họa : “Phải.”

      "ừ" tiếng: “Vậy , Mạnh Bà bỏ qua em sao?”

      Thời Nghi khẽ nhíu mày, nhớ lại, nhưng ràng lắm: “Phải, có thể vì... em chưa bao giờ làm chuyện gì xấu.”

      Châu Sinh Thần nhịn được bật cười: “Vậy nhất định làm chuyện xấu, nên mới bị ép uống canh rồi đúng ?”

      phải.” phủ định nét mặt rất nghiêm túc rồi lại giãn ra, sợ rằng khiến cảm thấy kỳ quặc. “ rất tốt.”

      rất tốt?”

      “Vâng.”

      Rất tốt rất tốt, thể có người tốt hơn được nữa.

      hạ giọng hỏi: “Em biết sao?”

      “Vâng.” khẽ cười. “Kiếp trước, em có biết .”

      nhìn .

      Em biết , cũng cảm thấy nuối tiếc vô cùng khi nhớ em.

      Nhưng sao, em chắc chắn nhớ .

      Châu Sinh Thần lại cúi xuống nhìn , đến lúc nhắm mắt khẽ hôn lên trán .

      dần dần rơi vào trạng thái suy nghĩ xem xét cách khách quan mang theo bất cứ cảm xúc gì.

      Trí nhớ của rất tốt, bản thân làm sao có thể nghe được bác sĩ thoát khỏi nguy hiểm, và làm sao xuống đến lầu hai đều lên ràng. Chú Lâm giải thích hết sức ngắn gọn với về tình trạng của Thời Nghi.

      Độc tính cao, thành phần cổ xưa. Dùng trong thời gian dài mới có thể ảnh hưởng đến tính mạng.

      Là thứ gì? chén trà, hay là nén nhang, hay là điểm tâm, tất cả đều có khả năng.

      "Con cảm thấy gia đình chúng ta, nếu muốn biến mất có thể dùng những thủ đoạn ôn hòa như vậy ?"

      Đây cũng là nguyên nhân duy nhất khiến hoài nghi.

      Mục đích ràng, nếu là mẹ , chẳng lẽ lại tham gia vào việc vặt như vậy sao?

      Hay bản thân quá dễ dàng tin cậy người khác rồi? Người có thể tiếp cận Thời Nghi rất ít, ngoài những người thân tín ra, còn có Mai Hành... việc đáng sợ nhất cuối cùng cũng xảy ra. Những người ở bên cạnh theo nhiều năm, mỗi người đều liên quan đến quá nhiều mối quan hệ ở phía sau. Hành vi của mỗi người suy cho cùng đều có mục đích, vì sao năm lần bảy lượt muốn hại ?

      tính toán rất tỉ mỉ, những mối quan hệ phía sau của họ cho tới từng mục đích cũng như khả năng xảy ra.

      Thời Nghi lại chìm vào giấc ngủ sâu.

      thở rất đều và sâu.

      Châu Sinh Thần đưa tay ra, khẽ co ngón cái, chạm vào mặt .

      Trong những ngày Thời Nghi tĩnh dưỡng, Châu Sinh Thần luôn ở trong nhà chăm sóc , cho đến khi Thời Nghi bắt đầu có ý kiến, bảo làm những việc mình cần làm. còn , cứ ở cạnh hai mươi tư giờ ngày thế này, làm được bất cứ chuyện gì, toàn phân tâm nghĩ đến .

      Châu Sinh Thần lại cho rằng, cần đọc sách cứ đọc sách, cần làm việc cứ làm việc.

      sợ ở trong nhà lâu quen, muốn đến căn nhà chuẩn bị cho tân hôn. từ chối, chỉ cần thay đổi cách bài trí và bố cục ở nơi này sơ qua chút phù hợp cho dưỡng bệnh.

      Mọi chỗ đều thoải mái, những chi tiết nhặt cũng lưu tâm.

      Lần đổ bệnh này khiến cho sức khỏe yếu rất nhiều.

      Lúc cha mẹ đến, bị bất ngờ trước vẻ tiều tụy của .

      Thời Nghi sợ cha mẹ đổ lỗi cho Châu Sinh Thần biết chăm sóc , luôn miệng nửa năm gần đây mình rất ít đến phòng tập, cơ thể quá yếu ớt, chỉ bị viêm ruột thừa nên làm cho thành ra thế này.

      Về việc chữa trị, Châu Sinh Thần lúc đó chọn cách chữa trị cần thực phẫu thuật, cũng cảm thấy nếu có thể dùng thuốc tiêu viêm tốt nhất nên đụng đến dao kéo. “Em sợ đau.” dùng ngón tay điểm lên mu bàn tay và cánh tay . “Em rất yếu đuối, những sợ đau, mà còn sợ cả bóng tối nữa.” đùa, nhìn : “ có nghĩ là em rất yếu đuối ?”

      Lúc ở Ô Trấn, chỉ vì tiếng động bắt phải chuyện với mình đến sáng.

      Châu Sinh Thần cẩn thận dùng khăn ấm lau sạch từng ngón tay : “ phải đâu.”

      “Nghiêm túc đấy chứ?”

      “Rất nghiêm túc.”

      “Em ngoài biết đọc sách, biết vẽ, biết nấu ăn, biết thu dọn nhà cửa, biết thu ...”

      cười tiếng: “Rất toàn tài.”

      Thực ra những điều khiến người khác ghen tị này đều là dạy cho .

      Châu Sinh Thần lau sạch tay cho , tiện tay giúp bỏ chiếc thảm len ra, còn cầm bánh ngọt tới đưa cho . nhìn vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, đưa tay vuốt : “Sang thu rồi, cứ thế này bị cảm mất.”

      sợ, có em là thuốc của rồi.” cười cười, dịu dàng đáp.

      hiểu điều , chính là vị thuốc bằng lá tía tô sắc cho uống.

      Ánh mắt của hai người chỉ cách nhau tấm kính mỏng, cứ như thế hướng về nhau.

      Cái cảm giác này, cứ lặng lẽ mà nảy nở trong lòng.

      khẽ thở dài, đứng dậy khỏi sofa, tìm đĩa phim trong tủ: “Xem phim ?”

      Thời Nghi thấy buồn cười, nghĩ lúc: “Xem Tầm Tần Ký , có thể xem vài ngày giết thời gian.”

      “Được.” Dường như quá quan trọng, khom người đặt đĩa phim vào máy.

      Từ chỗ có thể nhìn thấy bóng in màn hình tivi chưa mở.

      Những đường nét rất ràng.

      Châu Sinh Thần nhìn chiếc máy chạy đĩa, nhìn .

      Quần dài bằng nhung màu xanh nhạt, áo sơ mi trắng, giống hệt như lần trước ở lại nhà . Sạch đơn giản, Thời Nghi nhìn có chút bối rối, nằm xuống sofa, mặt vùi vào tấm đệm, vẻ rất thoải mái.

      Cuối cùng Châu Sinh Thần cũng bật được đĩa lên, cầm lấy điều khiển từ xa bên cạnh tivi, quay đầu lại muốn với điều gì đó.

      Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng đó, ngay lập tức hiểu ngay suy nghĩ của : “Những lúc em nhìn khiến cảm thấy mình như là ngôi sao nào đó vậy.”

      “Em dễ đoán đến thế sao?” Thời Nghi lấy tấm thảm che mặt, lí nhí : “Châu Sinh Thần, em .”

      đáp lại tiếng, khỏi bật cười.

      Hạ tuần tháng Chín.

      Bà cụ họ Vương đột ngột đến, cùng là cháu đích tôn nhà họ Vương có từng có duyên gặp lần trước đây và vài người phụ nữ trung niên ăn vận rất đẹp. Lần gần nhất gặp mặt cũng cách đây vài tháng, bà vẫn khách sáo như thế với , thậm chí còn có phần hơn. Lúc bà ngồi xuống, khẽ kéo tay Thời Nghi cùng ngồi, dường như biết sức khỏe của tốt.

      “Cậu đó, nóng nảy quá, sắp kết hôn rồi mà chẳng để bà già này nghỉ ngơi chút nào.” Bà khẽ cười, nắm tay Thời Nghi. “Chỉ có sáu bộ, cháu xem, thích bộ nào?”

      Thời Nghi ngạc nhiên, nhìn Châu Sinh Thần.

      Bất giác mỉm cười.

      để sofa cho họ, ngồi chiếc ghế gỗ, tay chống vào thành ghế, cũng cười với .

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      14.2

      “Đây chỉ là mẫu đầu tiên.” Bà nhìn thấy phản ứng của hai người, bỗng bật cười: “Bà đoán là còn phải quay lại ba, bốn lần nữa, cháu xem bộ này trước .”

      “Lần sau để cháu qua tốt hơn.” Thời Nghi cảm thấy phải phép lắm, để người lớn tuổi như bà tới tận đây. “Lần sau bà làm xong cứ với chúng cháu, cháu có thể qua xem ạ.”

      sao đâu.” Bà cười. “Cháu vừa khỏi bệnh, Văn Hạnh lại ở bệnh viện Thượng Hải, bà đến lần có thể thăm cả hai cháu. Bằng ... cũng biết bao giờ Văn Hạnh mới khỏi bệnh đến Tiểu Trấn thăm bà nữa.”

      Việc Văn Hạnh ở trong viện, Châu Sinh Thần với .

      Nhưng vì lý do sức khỏe của Thời Nghi, cuối cùng đồng ý để đến bệnh viện thăm nom.

      vậy, Thời Nghi lại cảm thấy có cơ hội, vừa đúng lúc muốn thăm cùng bà. Lần này Châu Sinh Thần lại cản .

      Có người mở hộp ra, lâu sau lại có người treo chiếc giá treo đồ màu đỏ sậm lên.

      Sáu bộ lễ phục theo phong cách Trung Quốc và Tây Âu, đều được lần lượt treo lên.

      từng mặc rất nhiều quần áo do nhà họ Vương làm.

      Phần lớn đều là do lớp trẻ may.

      Lần này là lễ phục cho hôn lễ, bà họ Vương đích thân làm nên hoàn toàn khác biệt. thể nào tả hết được sang trọng đẹp đẽ, lại rất tinh tế, bất kể từ việc chọn chất liệu, kiểu dáng hay những đường may cắt thủ công, đều chê vào đâu được.

      Lúc Thời Nghi thử đồ trong phòng đọc sách, chỉ có bà cụ họ Vương và Châu Sinh Thần ở lại.

      để ý bèn hỏi, sao lần này Vương Mạn lại tới. biết nhà họ Vương, vì Thời Nghi là nữ nên hầu như đều để Vương Mạn giúp thử đồ, cho dù có bà tới cũng vẫn như vậy .

      Thời Nghi hỏi thế thực chất chỉ tỏ ý quan tâm.

      Nhưng ngờ được rằng bà Vương ngồi cạnh lại im lặng, lúc nhận ra bà khẽ thở dài, : “Nó cũng ở Thương Hải, nhưng dưỡng thai.”

      Dưỡng thai?

      Thời Nghi nhớ rằng Vương Mạn chưa kết hôn.

      Làm sao có thể...

      dám hỏi nữa.

      Nhưng Châu Sinh Thần lại ho khẽ, : “Bà Vương, cháu rất xin lỗi...”

      “Đều là lựa chọn của nó.” Bà Vương lắc đầu. “Cậu phải xin lỗi, con bé đó biết cậu hai thành hôn rồi, mà vẫn còn... Bây giờ nó rời khỏi nhà họ Vương. Quy củ nhà họ Châu Sinh nó hiểu, ngoài chính thất ra, tất cả đều được bước chân vào nhà.”

      Thời Nghi bị bất ngờ.

      Thử xong trang phục, khi bà Vương rời khỏi phòng đọc sách, mới : “Vương Mạn mang thai từ bao giờ vậy?”

      “Gần như trùng thời gian với Đổng Giai Nhân.” Châu Sinh Thần khẽ vỗ vỗ vào cánh tay : “ thay đồ thôi.”

      “Vâng… đáng tiếc.”

      Theo lời bà Vương “ngoài chính thất ra tất cả đều được bước chân vào nhà”, Vương Mạn coi như lấy Châu Văn Xuyên. Nhà họ Châu Sinh thủ cựu, cho phép con cháu có nhiều vợ, cũng lấy gì làm kỳ lạ.

      Rốt cuộc điều đáng tiếc là gì?

      ràng ra được.

      Vốn muốn mà được, đành nhẫn nhịn cầu toàn.

      Chỉ là khi được, có thể coi như thỏa mãn tâm nguyện rồi sao?

      Hai người trong phòng thử đồ thay trang phục, giúp mặc áo sơ mi, cài cẩn thận khuy áo. Tay đặt chiếc tủ tường, khẽ hóp ngực phối hợp với động tác của . Thời Nghi cài áo xong, ngón tay trượt cổ vòng, chỉnh trang lại cẩn thận, Châu Sinh Thần mới giải thích: “Nhà họ Châu Sinh có số chuyện, nếu em thấy quen mắt có thể coi như biết.”

      “vâng” tiếng.

      Những chỉ số kiểm tra sức khỏe của Văn Hạnh đạt tiêu chuẩn, ngày phẫu thuật cứ lùi hết ngày này sang ngày khác.

      tự đọc bệnh án của mình, tự chú ý dưỡng bệnh, tình trạng bắt đầu có chuyển biến tốt.

      Bà Vương tuổi cao, chỉ hai ba câu với Văn Hạnh rồi rời bệnh viện. Thời Nghi và Châu Sinh Thần đưa Văn Hạnh đến chiếc ghế dài ở bãi cỏ sưởi nắng. Văn Hạnh ngồi xuống, Thời Nghi chìa ra chiếc chăn mỏng mà Châu Sinh Thần đem đến, đắp lên chân .

      Buổi chiều đầu thu, ánh nắng tràn người vô cùng ấm áp lại quá nóng nực.

      đỡ Văn Hạnh ngồi xuống, Châu Sinh Thần đứng ngay cạnh .

      .. tháng Chín lịch rồi sao?” Văn Hạnh cười, đôi mắt nheo nheo nhìn Thời Nghi.

      Thời Nghi gật đầu: “Ngày mùng Bảy tháng Chín rồi.”

      “Tháng Chín lịch, là tháng hoa cúc, đúng ?”

      “Đúng.”

      Văn Hạnh nhíu mày, chép miệng: “Hai tháng là Chín và Mười Hai, tháng hoa cúc bắt đầu nở rộ, là tháng hoa cúc, tháng bắt đầu có tuyết rơi, là tháng băng. Những tháng còn lại, hồi bé em bị bắt phải nhớ, giờ quên sạch rồi.”

      Thời Nghi cười: “Những thứ này dùng máy, nhớ cũng được.”

      “Nhưng...” Văn Hạnh khẽ, “Mai Hành thích kiểu con khuê các như vậy.”

      ngẩn người, dường như đoán ra tâm tư cửa Văn Hạnh. này, người trong trái tim , là người “Liễu tàn sen rụng, mai vẫn vẹn nguyên” kia.

      Lúc trước có chút cảm giác nào đó, nhưng vẫn chưa chứng thực được. Tính ra Văn Hạnh hơn Mai Hành mười hai, mười ba tuổi, Mai Hành cũng thực giấu nghề, ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi chưa kết hôn. Người lãnh đạm như Châu Sinh Thần, cũng vì ứng phó với người trong nhà, đính hôn hai lần rồi.

      Thời Nghi hiểu Mai Hành nhưng lại hiểu nỗi lòng ra của Văn Hạnh.

      , cũng khuyên bảo người khác.

      May sao Văn Hạnh cũng chuyển chủ đề, khi chuyện, đôi mắt có lúc hơi nheo lại, có lúc lại mở to, rất sinh động, dường như rất lâu rồi chuyện cùng ai, phải khó khăn lắm mới gặp được người tâm đầu ý hợp. Cứ ngồi như thế hơn bốn mươi phút mới được Châu Sinh Thần và Thời Nghi đưa về phòng, sắc diện còn đỏ hây hây, vô cùng phấn khởi.

      Cuối cùng đến lúc họ phải rời .

      Văn Hạnh bỗng nhiên căn dặn : “Vương Mạn thân phận rất đặc biệt, chị dâu... cố gắng đừng nên tới thăm nom ấy.”

      xong, lại nhìn Châu Sinh Thần: “Nhớ lời em đó.”

      Châu Sinh Thần khẽ lắc đầu: “Dưỡng bệnh cho tốt, cần nghĩ đến những chuyện này đâu.”

      “Em nhớ chị lắm.” Văn Hạnh cười: “Còn nữa, hôn lễ của chị, em nhất định tới, nhất định.”

      “Vậy phải giữ gìn sức khỏe cho tốt , chỉ số đạt tiêu chuẩn rồi làm phẫu thuật.”

      Văn Hạnh khẽ kéo dài giọng, nắm lấy tay trái của Châu Sinh Thần: “Phẫu thuật lùi lại rồi... thay bằng trái tim của người khác, lúc đó, em trai nhất nữa làm thế nào?”

      Giọng của có chút nũng nịu.

      Ánh mắt của Châu Sinh Thần rất ấm áp, khẽ dặn dò, nhưng đều là những lời dặn dò bình thường của bác sĩ.

      Đêm khuya thanh vắng, lại nghĩ đến lời của Văn Hạnh. nằm giường thuận miệng hỏi có phải biết Văn Hạnh thích Mai Hành rồi . Châu Sinh Thần bất ngờ: “ cũng nhìn ra rồi.”

      nhìn ra rồi sao?”

      Châu Sinh Thần khẳng định cũng chẳng phủ nhận, tiếp: “Rất dễ để nhận ra, cũng giống như lần đầu em gặp , có cảm giác... khiến người ta bị bất ngờ.”

      “vâng” tiếng: “ tiếp .”

      Mặc dù vờ như chú ý, nhưng giọng lại rất nhàng.

      Châu Sinh Thần phân tích cặn kẽ hơn: “Thứ khó che đậy nhất, chính là tình cảm của con người. người con , thích ai đó, rất dễ để nhận ra. Nhìn vào ánh mắt, vào cử chỉ, cả cách chuyện nữa. Những thứ đó đủ để đoán ra rồi.”

      Điều đúng với phần lớn tâm tư của các .

      Thời Nghi liên tưởng tới việc mình từng có những thứ tâm tư như thế, hiểu nhưng chỉ quan sát bằng thái độ bàng quan.

      ho tiếng: “Vậy , trước đây có người... ừm, thích , đều bàng quan.”

      “Đúng, bàng quan...” nghĩ lúc, “Hoặc né tránh, để người ta hiểu nhầm.”

      “Vậy... nếu là người cần phải hồi đáp sao?”

      cố tránh ba từ vợ chưa cưới.

      Châu Sinh Thần cười, cũng thẳng ra người muốn là ai: “Trừ phi là vợ , mới cần phải hồi đáp.”

      đáp án tuyệt vời.

      Thời Nghi cũng hỏi nữa, ràng là mãn nguyện.

      Nhưng vì vẫn bận lòng chuyện của Văn Hạnh, cũng thích làm bà mối, nhưng Châu Sinh Thần biết nội tình có thể hỏi kĩ hơn. Thời Nghi khẽ kéo tay áo của : “Vậy, Mai Hành đối với Văn Hạnh...”

      biết.”

      biết sao?”

      Châu Sinh Thần hơi do dự: “ và cậu ấy, đến những chuyện này.”

      “Nhưng Văn Hạnh là em , quan tâm nhiều hơn cũng tốt mà.”

      “Thứ khó khăn nhất thế gian này, chính là hai bên đồng lòng.”

      Thời Nghi dám tin đây là lời của Châu Sinh Thần.

      Quả nhiên, với rất nhanh: “Đây là Mai Hành .”

      Thòi Nghi nghĩ lúc, rồi lại đột ngột hỏi : “Tháng Hai lịch, tên khác là gì?”

      “Cám Hương”

      “Còn tháng Tư?”

      “Hoè Tự.” cười. “Sao em lại đột nhiên hỏi câu này?”

      “Em nghĩ, người cứ khăng khăng nửa của mình phải thích văn cổ, phải là rất kỳ lạ sao?”

      “ừ” tiếng.

      nằm bên cạnh , vẫn chìm đắm trong câu chuyện Văn Hạnh đáp ứng được những cầu của Mai Hành, phát ra đèn ngủ được chỉnh cho sáng lên chút. cúi đầu, thấp giọng hỏi: “Em biết tiếng Tô Châu ?”

      “Biết.” cảm thấy có chút kỳ lạ. “Trong nhà em có họ hàng ở Tô Châu, cũng khác tiếng Thượng Hải, lúc biết rồi.”

      Hai người đều uống canh có tâm sen.

      Lúc chuyện, hương đưa thoang thoảng, ai cũng ngửi thấy được.

      “Dùng tiếng Tô Châu, đọc những bài thơ dạy cho em, được ?” khẽ nghiêng đầu.

      khẽ được.

      chưa từng dạy qua bài nào, ràng là chỉ có… Ngô ca.

      đọc chậm chút, nếu em khó chịu với nhé?”

      “vâng” tiếng, cảm thấy cả người mình nóng như lửa đốt.

      ràng là lời quan tâm chăm sóc như thường ngày của , nhưng lại vô cùng mê hoặc. Chẳng là có ý hay vô ý nữa.

      dựa vào trí nhớ, khẽ đọc cho nghe, thỉnh thoảng đến đoạn ngượng ngùng, bèn dừng lại. Đêm đầu thu mát mẻ hơn chút, hai người ôm nhau trong tấm chăn mỏng, mặc dù có ra mồ hôi nhưng vẫn dám giở chăn ra, sợ bị nhiễm lạnh.

      Thời Nghi dần dần đọc nổi, bài thơ vẫn cứ tiếp tục nhưng suy nghĩ liền mạch nữa.


    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      14.3

      Trưóc khi ngủ say, nhỏm đầu dậy hỏi : “Châu Sinh Thần?”

      “Ừ”

      “Tại sao lại muốn em dùng tiếng Tô Châu...”

      Trong bóng tối, dường như cười: “Em chưa nghe qua câu này sao? 'Ngô ríu rít vui tai, phu thê đầu bạc nâng chén tràn' tiếng Tô Châu đọc Ngô ca, rất có cảm hứng.”

      ngạc nhiên, đây là câu nổi tiếng ca ngợi Ngô .

      Tiếng Tô Châu lại mềm mại, uyển chuyển.

      Châu Sinh Thần bỗng lại tiếp: “Muốn nửa còn lại của mình cũng thích văn học cổ có gì là kỳ lạ cả, bản thân có cùng sở thích.” Ví dụ như thuộc thơ về trà, tên trà, lại như những bài Ngô ca đọc cho nghe, thơ đề tặng .

      Thời Nghi cảm thấy đúng.

      Nhưng cũng vì câu này, lại phát ra điều gì đó, áp mặt vào ngực Châu Sinh Thần, lắng nghe nhịp đập trái tim , khẽ cười: “Châu Sinh Thần, ghen rồi đấy.”

      Hai ngày sau, lại cùng Châu Sinh Thần vào thăm Văn Hạnh.

      Tình trạng của Văn Hạnh xem chừng rất tốt, các chỉ số vẫn chưa đạt, nửa tháng trước bỏ lỡ người hiến tạng phù hợp. Những điều này đều do Châu Sinh Thần tóm tắt lại cho . Thời Nghi hiểu về cấy ghép tạng, nhưng cũng biết bệnh tim do bẩm sinh những nguy hiểm gặp phải cao hơn gấp nhiều so với những người khi trưởng thành mới mắc bệnh, do đó lại càng thương tiếc cho Văn Hạnh. Dao sắc gọt được chuôi, ngươi học y chung quy cũng chẳng thể tự chữa cho chính mình.

      Lần này đến, gặp được Mai Hành.

      Phòng bệnh của Văn Hạnh có phòng khách và sofa riêng, trong lúc Châu Sinh Thần chuyện riêng với bác sĩ, Thời Nghi đến phòng bệnh của Văn Hạnh trước. Văn Hạnh mặc bộ quần áo ngoài thể thao màu xanh nhạt, khẽ cười, Mai Hành cũng lắc đầu cười, bỏ kính xuống, rút từ trong túi quần ra chiếc khăn tay lau kính.

      “Chị dâu?”

      “Ừ.”

      “Chị dâu, em có trà ngon ở đây, rót ra hai chén rồi.” Văn Hạnh cầm chén trà của mình, đưa ra trước mặt Thời Nghi. “Em uống được, chị uống .” Thời Nghi cảm thấy buồn cười: “Em biết mình uống được, tại sao lại còn cầm chén?”

      “Nhìn thấy Mai Hành tới, em vui quá nên quên mất.” Văn Hạnh nhìn sang Mai Hành: “Đồ họa thủy.”

      Mai Hành chỉ cười chứ gì.

      Có y tá bước vào kiểm tra định kỳ cho Văn Hạnh, đến ngồi chiếc sofa đơn, đặt chiếc chén trà lên bệ bên cạnh, Mai Hành cũng làm y như vậy.

      Mai Hành mắt đen như mực, ánh mắt sâu thẳm khó đoán, nhìn .

      Thời Nghi hoài nghi nhìn lại , nhưng lại nghe Văn Hạnh gọi tên mình, nên nghĩ sâu thêm nữa.

      Sau đó Châu Sinh Thần cũng đến, ngồi ngoài phòng khách chuyện với Mai Hành lúc, khi Mai Hành rời , còn điềm nhiên như dặn người đổ hai chén trà đó. nhìn theo bóng lưng ta, lại nhớ đến ánh mắt kỳ lạ kia, liền biết trong chén trà nhất định có vấn đề.

      Quan hệ giữa Mai Hành và Văn Hạnh thân sơ rất ràng...

      nên hoài nghi như thế.

      Sức khỏe của Thời Nghi trở nên tốt hơn, công việc bị gián đoạn hai tháng, sang tuần tiến hành thu . Mỹ Lâm nghe muốn quay lại làm, vừa lên lịch công việc, vừa than vãn mình bị các nhà đạo diễn phim bức tử đến chết, trưa hôm đó bèn chuyển phát nhanh tài liệu mới nhất, là quyển sách rất dày. Để phối hợp với chất giọng tự nhiên của , vai cổ trang tương đối nhiều.

      thuận tay xem lướt qua để hiểu nhân vật.

      Nhưng khi nhớ đến quyển sách của mình tạm gác mọi thứ lại.

      Sách tới đoạn kết viết rất chậm, vì nhớ kết cục của .

      nhớ vì sao chết, và chết như thế nào. nhớ , chỉ vừa nhớ vừa sửa lại, rồi lại vì quá coi trọng nên cứ lấn cấn câu chữ mãi, sửa sửa lại.

      Gần đây Châu Sinh Thần rất bận, phần lớn thời gian đều ăn cơm mình, cũng dần quen với việc thường về muộn. Buổi sáng đến thăm Văn Hạnh xong, đưa về nhà rồi lại rời .

      Thời Nghi xem kịch bản, rồi lại phân tâm ngồi sửa bản thảo của mình, sửa sửa lại đến hơn bảy giờ.

      đắn đo từng câu chữ, hai tay cầm chồng giấy, vô thức gõ xuống mặt bàn. Được lúc lại nghiêng đầu, áp mặt xuống bàn. Thời Nghi nhíu mày, thả lỏng, rồi lại nhíu mày lại, trong lúc đó hề để ý Châu Sinh Thần về.

      treo chiếc áo ngoài còn đọng những hạt nước li ti, bước qua cánh cửa vẫn để mở, nhìn thấy trong phòng đọc sách.

      bước vào: “Gặp phải chuyện gì khó khăn à?”

      Thời Nghi mải thu dọn đống tài liệu, định đứng dậy, đặt tay lên vai .

      cúi người, tỏ ý cứ ngồi thế này cũng được.

      nghĩ lúc, thể thừa nhận: “Em có điều bận tâm.”

      “Bận tâm?”

      “Em viết số thứ, muốn viết sao cho tốt, dùng từ phải cân nhắc,” khẽ thở dài, “nên hơi bận lòng.”

      “Ừ.” hiểu ra. “Để nghĩ xem làm thế nào có thể giúp em.”

      cười: “Việc này cần làm phiền đến nhà khoa học đâu.”

      “Yên nào, để nghĩ, hình như nghĩ sắp ra rồi.”

      thấy buồn cười, gật đầu.

      “Em còn nhớ trả lời em, tháng Hai còn gọi là gì ?”

      “Cám Hương.”

      Châu Sinh Thần gật đầu: “Đây chỉ là cách theo thói quen của , nghiêm túc mà , tháng Hai có rất nhiều tên gọi khác, những tên gọi đó đều có nguồn gốc giống nhau, miễn cưỡng cái tên nào tốt hơn cái tên nào phải là rất khó sao?”

      Thời Nghi thừa nhận điều .

      “Cũng giống như trong phòng thí nghiệm, vốn cầu sinh viên phải làm y hệt mình, mỗi người đều có cách thức phù hợp riêng.” hơi suy nghĩ, lại tiếp, “ hay viết lách, nhưng biết những mặc khách văn nhân ngày xưa đều có thói quen câu chữ của riêng mình. Làm nghiên cứu và viết lách, chính yếu đều nằm ở chỗ này.” dùng ngón trỏ chỉ vào thái dương của mình. “Dùng phong cách mà em thấy quen thuộc nhất, viết thứ mà em muốn.”

      “Vâng.”

      “Em chưa ăn à?” vỗ vỗ vào bụng . “Đói ?”

      thực tình đáp: “Đói ạ.”

      thôi.” đứng dậy. “Chúng ta ra ngoài ăn.”

      “Bây giờ ạ?” nghe thấy tiếng mưa, hình như ngoài trời còn có tiếng sấm.

      xem dự báo thời tiết rồi, tiếng nữa mưa tạnh, chúng ta cứ từ từ ra xe, đến nơi nào xa xa chút rồi ăn.”

      “Dự báo thời tiết?” Ấn tượng của Thời Nghi về dự báo thời tiết tốt lắm. “Ngộ nhỡ đúng làm thế nào?”

      Thời Nghi bước theo , vừa vừa .

      Châu Sinh Thần đột ngột dừng lại, quay người: “Cũng có xác suất mưa tạnh, đúng nào?”

      vẫn do dự: “Em chỉ sợ phiền chú Lâm, trời mưa thế này còn phải đưa chúng ta ăn.”

      “Lần này lái xe.”

      lái xe?”

      bật cười: “ biết lái xe mà.”

      phải Thời Nghi tin , mà là chưa bao giờ thấy lái xe. Mãi cho đến khi xuống đến bãi để xe, ngồi ghế phụ, vẫn ngừng nhìn cánh tay cầm vô lăng, cảm thấy có chút thoải mái, nhưng xe chạy được đoạn quen hơn. làm việc gì cũng rất chuyên tâm, kể cả việc lái xe này, đều rất bình tĩnh.

      Cần gạt nước ngừng chuyển động qua lại, có vẻ mưa tạnh dần.

      Lúc xe rời khỏi Thượng Hải, mưa ngừng hẳn.

      Xung quanh Thượng Hải có rất nhiều thị trấn , cũng giống như căn nhà của gia tộc họ Vương, chỉ lui tới có lần, lại vào lúc đêm khuya nên cũng ở nơi nào. Nơi mà tối nay lái xe đến, cũng biết.

      dừng lại ở bãi đỗ xe trước cổng thị trấn .

      Mưa vừa tạnh, đường còn ướt.

      May thay giày cao gót, vịn cánh tay nhảy qua những vũng nước lớn.

      Gần bờ sông, mấy chiếc thuyền là quán ăn xíu rất xinh xắn. Những chiếc thuyền lớn, đại đa số đều chỉ chứa được hai bàn. Châu Sinh Thần chọn chiếc thuyền, hai người ngồi đó, chủ thuyền nhanh chóng mang thực đơn lên cho họ.

      “Tối nay chiếc thuyền này vẫn còn trống, hai vị may mắn.”

      Thời Nghi cười, cúi đầu nhìn qua hai trang thực đơn khá đơn giản của nhà hàng.

      Cũng có nhiều thứ để lựa chọn, đến những như nơi này dùng bữa chỉ để là tận hưởng phong cảnh xung quanh.

      sợ ăn no, chọn vài món chính.

      “Hai vị đợi chút, đồ ăn được mang lên, thuyền rời bờ.”

      Chủ thuyền bước lên bờ, để lại họ thuyền. Hai bên mạn thuyền chỉ có lan can cao đến ngang ngực, có giá nến, có đèn, thoải mái nhất là chiếc ghế dựa được xếp đối diện nhau, đều là kiểu sofa màu đỏ sậm, người có thể nằm gọn trong đó. Chỗ ngồi thoải mái như thế này, ngồi lún sâu trong đó khiến cho người ta cảm thấy thoải mái và buồn ngủ.

      đến nơi này bao giờ chưa?” hiếu kỳ nhìn

      Châu Sinh Thần cười lắc đầu: “Đây là lần đầu tiên, lúc nãy vừa hỏi người khác.”

      Thời Nghi cũng đoán như vậy, cậu ấm này tuyệt đổi phải là người hưởng thụ cuộc sống kiểu như thế này.

      Chiếc thuyền khẽ đung đưa, chủ thuyền quay lại, có chút ngượng ngùng hỏi: “ bờ có hai cậu cũng muốn lên thuyền, tôi chiếc thuyền này có người trả tiền rồi, họ... vẫn muốn tôi thương lượng với hai vị, liệu có thể nhường chiếc bàn trống còn lại cho họ được ?”

      Chủ thuyền chỉ lên bờ.

      Hai người cùng nhìn ra, họ chắc nhiều lắm cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, là đôi tình nhân.

      Chàng trai nhìn họ có vẻ rất căng thẳng, thấy hai người quay đầu lại, chầm chậm chắp tay trước ngực, nhờ họ đồng ý. Thời Nghi cười, nghe Châu Sinh Thần : “Tôi có vấn đề gì, vợ tôi cũng .”

      “Ừm, cứ để họ lên thuyền .”

      Chủ thuyền càng có thiện cảm với đôi nam nữ với gương mặt lương thiện này, gọi đôi tình nhân kia lên thuyền. Giữa hai bàn có chiếc mành treo bằng tre, thả xuống lại càng tách biệt. Thức ăn được dọn lên, chiếc thuyền cũng rời .

      Vừa mới rời khỏi bờ sông lâu trời lại bắt đầu mưa.

      Thời Nghi nghe thấy sau mành có tiếng đôi nam nữ trẻ khẽ với nhau, đại ý là tính toán chi phí, có vẻ như rất cặn kẽ, từ đầu đến cuối đều tỏ ý vui, ở đây quá tốn kém, nên chỗ khác tiết kiệm hơn: “ nhìn xem, tiền ít lại còn muốn lên thuyền ăn tối...”

      Giọng rất khẽ, nhưng lại nghe .

      nghĩ, lúc vừa tốt nghiệp vào làm lồng tiếng, có nhân viên phòng thu thực tập và bạn của mình. Hai người họ mỗi ngày đều tính toán hết sức chi li, từ thứ Hai đến thứ Sáu ăn gì, để cuối tuần được ăn ngon chút hoặc đến cuối tháng ra ngoài ăn. Đây là lãng mạn của tuổi trẻ.

      kìm được nháy mắt với , khẽ cười.

      “Sao thế?”

      Châu Sinh Thần dựa người sofa, tay trái đặt lên tay vịn, nhìn khó hiểu. Thời Nghi ghé vào tai kể câu chuyện của kia. xong, định bày tỏ suy nghĩ của mình, Châu Sinh Thần như hiểu liền hỏi: “Em ngưỡng mộ sao?”

      cười: “Vâng.”

      cũng cười theo.

      Mưa bên ngoài có dấu hiệu tạnh, chủ thuyền cho thuyền dừng bên cây cổ thụ nghiêng mình xuống lòng sông, hệt như chiếc ô khổng lổ, với họ tránh mưa lúc để nước khỏi tràn vào thuyền làm ướt quần áo.

      Bên bờ sông lại có gió, sóng nước vỗ vào mạn thuyền.

      Bóng nến hắt tâm mành khẽ đung đưa.

      bao giờ xem chương trình kịch rối bóng chưa?”

      “Kịch rối bóng?”

      “Vâng... có lẽ chưa xem qua.”

      Thời Nghi còn nhớ hồi xem tivi có chương trình kịch rối bóng trong suốt thời gian dài. Trong chương trình có hai người dùng bàn tay làm thành bóng hình người hoặc con vật tạo nên câu chuyện ngắn hoặc tấu hài. Hồi Thời Nghi còn xem chương trình đó, nhớ láng máng lúc rảnh rỗi còn ở trong phòng đọc sách thắp nến lên tự làm những hình thù ngộ nghĩnh bằng tay.

      Vì đều là tự học nên những hình làm được nhiều.

      Lúc xem xong, cũng học làm theo được ít.

      Thời Nghi làm con thỏ, muốn gì đó, rồi đột nhiên lại hỏi: “Hôm nay là ngày mùng Chín tháng Chín đúng ?”

      kỳ lạ, trong những đồ ăn bàn có cả bánh Trùng Dương và bánh tét.

      “ừ” tiếng: “Em làm hình con thỏ?”

      nhận ra à?” Thời Nghi cười vẫy vẫy tay, tai con thỏ chiếc mành trúc cũng khẽ vẫy vẫy, cao hứng lồng tiếng cho nó: “Ôi, cung trăng lạnh lẽo quá, chớp mắt cái qua Trung thu, đến tết Trùng Dương rồi, chi bằng xuống nhân gian chơi thôi.”

      Vì sợ đôi tình nhân kia nghe thấy, giọng của rất , vô cùng hài hước.

      nhoài người qua, thưởng thức màn trình diễn của .

      Thời Nghi khẽ thổi nến.

      Ánh nến khẽ lay động, con thỏ cũng biến mất, ngồi xổm sofa, hắt bóng tâm mành trúc, vừa mỏng mảnh lại vừa yếu đuối: “Công tử, dường như... chúng ta... gặp nhau ở đâu đó rồi phải...”

      Chất giọng nhàn nhạt, dịu dàng.

      Đây là sở trường của .

      mỉm cười, phụ họa cùng , khẽ hỏi lại: “Tôi ư? sao?”

      “Quý danh của công tử là...” chớp chớp mắt, giọng càng .

      im lặng lúc, rồi nhìn : “Châu Sinh, tên chỉ có chữ Thần.”

      --------------------------------------------

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 15: Chỉ còn lại nửa lớp hóa trang

      15.1

      Châu Sinh, tên chỉ có chữ Thần.

      Châu Sinh, Thần.

      Châu Sinh Thần.

      Cách năm sống thác đôi nơi, thấy đâu hồn phách vãng lai giấc nồng(*).

      (*) Nguyên văn: Du du sinh tử biệt kinh niên. Hồn phách bất tằng lai nhập mộng (悠悠生死别经年,現腴不曾来入梦.) trích trong Trường hận ca của Bạch Cư Dị, bản dịch của Tản Đà. (HĐ)

      Bên ngoài thuyền, mưa vẫn rả rích, trời có gió.

      Trong thuyền, bóng mành trúc đổ dài bất tận, khe khẽ lay động, đôi tình nhân ở phía bên kia cũng sợ làm phiền họ nên lớn tiếng chuyện. Vì thế, chỉ có nghe thấy , và cũng chỉ nghe thấy .

      Thời Nghi khẽ gọi : "Tục danh của công tử... tiểu nữ từng nghe."

      Mắt trong suốt, nhìn : "Nghe thấy ở đâu vậy? "

      dường như rất nghiêm túc: "Công tử tiếng tăm vang dội, là nghe từ mọi người thôi."

      "Tôi?" cười. "Họ những gì vậy?"

      Thời Nghi nhìn vào mắt . "Rượu say lại ngả ghềnh đá, mặc sức ta hát tràn. bình rượu, con ngựa, thế gian này được như vương có mấy người?"

      Châu Sinh Thần im lặng lát, ngẫm nghĩ từng lời .

      nghĩ mình đoán ra người muốn đến: "Em rất thích vị Tiểu Nam Thần Vương đó?"

      " biết sao?"

      " biết." với . "Ông cũng nằm trong gia phả dòng họ Châu Sinh, tên của là lấy theo tên của ông."

      "Đúng vậy..." bừng tỉnh. "Tiểu Nhân từng với em. Người đó trong gia phả gia tộc , những ghi chép lại nhiều hơn dân gian được bao nhiêu?"

      "Chỉ vài câu."

      "Vậy còn vị Thái tử phi kia sao?"

      "Con Thôi Thị?"

      Tên húy của con vốn rất khó để ghi chép lại. Còn như trường hợp "con của Thôi Thị" bởi vì thân phận tôn quý, cho nên mới có hậu đãi.

      "Ồ, vậy ấy có được ghi lại ?" giọng hỏi.

      Châu Sinh Thần nghĩ ngợi lúc, rồi lắc đầu : " có".

      dương cách biệt lâu rồi. Ngoài , còn người nào nhớ lại nữa.

      Thời Nghi bỗng ngẩn ngơ.

      Chiếc thuyền khẽ lắc lư, chủ thuyền rằng có lẽ mưa suốt đêm, nhưng vẫn cố gắng cập bờ để khách kịp quay về. Thuyền rời khỏi tán cây cổ thụ, men theo đường cũ quay lại bờ. ra khỏi chỗ trú mưa, có ít nước mưa bắn vào thuyền do còn vật cản nữa, Châu Sinh Thần thuận tay cởi áo ngoài ra choàng lên chân .

      Quần của chẳng mấy chốc đều ướt cả.

      Trước tối nay thời tiết vẫn còn nóng ẩm như mùa hạ, vì trận mưa này trời chuyển sang thu.

      Thời Nghi chỉ bị ướt ống quần và giày nhưng cảm thấy lạnh chịu được.

      vào trong xe lấy ô ra che cho , qua lại lúc, đến áo sơ mi cũng ướt. Sau khi hai người vào xe, lấy từ trong cốp ra hai chiếc quần thể thao và áo sơ mi, đưa cái quần cho : "Hơi rộng chút, thay vào trước ." Cũng may lúc đó cũng muộn, bãi đỗ xe còn ai nữa.

      "Vâng." nhận lấy, chầm chậm cởi quần dài và giày ra.

      Lại mặc đồ của vào, chỉ hơi rộng, mà còn rất dài nữa...

      nhìn xuống chân, giẫm lên ống quần, hoàn toàn cần phải giày nữa.

      thở dài hơi: "Hôm nay em mới phát ra, chân dài hơn chân em bao nhiêu."

      Châu Sinh Thần cảm thấy rất thú vị, nhìn chăm chú.

      cầm chiếc áo sơ mi sạch, đắp lên chân , tay chạm vào chân thấy rất lạnh liền hỏi: "Em lạnh lắm phải ?"

      "Có chút thôi ạ." Thời Nghi bằng giọng mũi nghèn nghẹt.

      nắm lấy hai chân đặt vào lòng mình, khẽ xoa chân .

      Thời Nghi có chút bất ngờ nhưng vẫn để làm.

      Từ trước đến giờ Châu Sinh Thần giỏi những lời thể tình cảm, nhưng những lúc hai người ở chung, lại tình cờ làm số việc khiến cảm nhận được tình cảm của rất ràng. mạnh mẽ sục sôi nhưng tình cảm của lại như những giọt mưa chậm rãi thấm dần vào đất.

      Nhờ có điều hòa trong xe và cả động tác của , chân dần dần ấm lại.

      Thời Nghi cựa quậy chân mình. ngước lên nhìn : "Em ấm hơn rồi à?"

      "Vâng." giục : " mau thay đồ ."

      rút chân lại, cầm quần áo từ ghế sau đưa cho .

      Châu Sinh Thần thay áo sơ mi và quần dài, đợi mặc xong, cầm lấy quần áo ướt đặt lại ghế sau, bỗng thấy dựa sát vào mình. Hơi thở ấm nóng, ý thức mơ hồ, khẽ nghiêng đầu, chạm vào môi .

      Hai người hôn nhau trong yên lặng.

      Cơ thể từ lạnh cóng lại chuyển dần sang nóng nực, những ngón tay của xuyên qua lớp áo sơ mi, chạm vào ngực .

      Rồi đột ngột nhận ra đây là bãi đỗ xe.

      đẩy ra, khẽ : "Về nhà ".

      Châu Sinh Thần hôn lên mặt , chỉ được, lúc này mới cài lại hết cúc áo.

      Xe rời khỏi bãi đỗ, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: "Đợi đến khi ấn định ngày kết hôn, sắp xếp để mẹ và bố mẹ em dùng bữa nhé?"

      Thời Nghi sững lại trong chốc lát, nhìn đầy bất ngờ, niềm vui ánh lên trong mắt : " ạ?"

      cười: " mà."

      Hôn lễ của hai người vẫn chưa thực ấn định, đây là suy nghĩ của Thời Nghi.

      muốn sau khi Văn Hạnh phẫu thuật mới tổ chức hôn lễ. Dù sao từ trước đến giờ, tâm trí của Châu Sinh Thần phần lớn đều hướng về Văn Hạnh và cũng khác gì . Nhưng, lại khẳng định với bố mẹ rằng bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ, tin Châu Sinh Thần, đặt bà Vương làm lễ phục cũng đồng nghĩa với việc mọi việc trong gia tộc của , nắm chắc trong tay.

      Hôm ấy Thời Nghi ở trong phòng thu làm việc, mà vừa may phòng thu lại nằm cùng tòa nhà với đài truyền hình.

      hẹn Hồng Hiểu Dự ăn trưa, chuẩn bị chuyện lúc chính thức bắt đầu làm việc lại. Hai người cũng quá kén chọn nên quyết định đến cửa hàng ăn gần đó dùng bữa.

      Thức ăn vừa dọn lên chưa được lúc, Hồng Hiểu Dự nhắc đến bạn trai của : "Thời Nghi, tớ cho cậu biết, tớ cảm thấy mình rất thiết tha với mối tình này, tớ muốn kết hôn."

      cười: "Để tớ ăn chứ."

      " được được, tớ phải với cậu chuyện này..."

      "Được, cậu , tớ nghe."

      "Ừ… Cũng có gì đặc biệt cả. Tớ chỉ cảm thấy, ấy nhân cách rất tốt, tốt từ trong tốt ra, điều này có thể cảm thấy được." Hồng Hiểu Dự nghĩ lúc, . " giống với chàng làm khoa học kia của cậu. chàng của cậu tớ cảm thấy có phần nhiệt tình trong mối quan hệ với mọi người, khiến người ta có cảm giác rất xa cách."

      " ?" Thời Nghi lại cảm thấy rất bình thường.

      " nhiệt tình với người khác, dường như có chút kỳ lạ. Tóm lại là trong hầu hết mọi chuyện, ấy đều để tâm. Các cậu bên nhau... hòa hợp chứ?"

      Thời Nghi bị câu hỏi này làm cho rất... nhìn lại bạn, lên tiếng.

      "Rất tốt? Rất tốt?"

      "Được rồi, được rồi." đưa cho Hồng Hiểu Dự cốc trà. "Chuyển chủ đề ."

      Bình thường lúc Thời Nghi làm việc, đều từ mười hai giờ trưa đến mười , mười hai giờ đêm.

      Vì vừa khỏi bệnh, nửa tháng trước đó đều chỉ thu đến bảy giờ rồi dừng. Hôm nay nhân viên thu có việc đến hơn tám giờ mới xong.

      gọi điện cho Châu Sinh Thần: "Em xong việc rồi."

      "Ừ, sau khoảng nửa tiếng nữa đến."

      " phải vội đâu ạ." ngồi sofa, rút từ trong kệ sách bên cạnh ra quyển tạp chí trong ngành. "Em ở đây có chỗ để nghỉ ngơi, xong việc rồi qua cũng được."

      "Được."

      Châu Sinh Thần cúp máy, nhìn Đồng Giai Nhân ngồi cạnh mình.

      vừa vào bãi đỗ xe ngay lập tức nhìn thấy đứng cạnh xe của mình, cái thai trong bụng được bốn năm tháng, lại có ai bên cạnh. biết đến đây vì mục đích gì, chỉ mời lên xe rồi chuyện tiếp.

      Họ ngồi trong xe chuyện, chú Lâm giữ ý bước xuống xe.

      "Là Thời Nghi à?"

      Châu Sinh Thần cười, gì.

      Đồng Giai Nhân cũng im lặng, chỉ kéo găng tay ra rồi nhìn .

      Châu Sinh Thần ngồi bên cạnh, mặc chiếc quần dài màu trắng ưa thích, áo sơ mi vải dệt màu xanh, khoác thêm áo vest bên ngoài là có thể tiếp khách, đổi thành chiếc áo blouse màu trắng là có thể bước vào phòng thí nghiệm. Đây mới là người đàn ông trong mộng của , cùng với những người thuộc đủ mọi màu da, mọi sắc tộc giao lưu biên giới, làm những việc có ích cho nhân loại.

      Đồng Giai Nhân nhớ đến lần đầu tiên gặp ở ngoài phòng thí nghiệm, hoàn toàn giống với Châu Sinh Thần mọi ngày.

      tranh luận với người da đen về điều gì đó, rất chăm chú và sôi nổi, nhưng nghe hiểu.

      Mười bốn tuổi vào đại học, từ đó dường như bị ngăn cách thành hai nửa thế giới. liều mạng đuổi theo cũng chỉ có tư cách được mời tham dự cùng trong vài hội nghị có quy mô lớn và chỉ dừng lại như vậy.

      Thế giới tinh thần của , là mục tiêu cả đời của .

      Trong chốc Đồng Giai Nhân nghĩ tới những gì qua, thậm chí bắt đầu hoài nghi bản thân tại sao lại đến gặp . Là vì có thể yên lặng ở cạnh vài phút, hay vì...

      " để chuyện này xấu ."

      Cuối cùng, lại là Châu Sinh Thần mở lời trước. Trước khi kịp gì, cho đáp án mà cần.

      khẽ: "Chúng ta trước sau gì cũng là người nhà."

      khoan dung của , khiến biết gì hơn.

      Kể từ khi chú quay lại, những động thái của Châu Văn Xuyên khiến rất coi thường.

      chưa bao giờ thấy nhà họ Châu Sinh lại bị xáo trộn đến như vậy, người lớn tuổi nhắm mắt làm ngơ, người trẻ rục rịch bận bịu với việc chia bè kết phái, dựa vào cậu cả danh chính ngôn thuận này, hay dựa vào Châu Văn Xuyên và chú, người vị trí vô cùng vững chắc. Chỉ vài ngày trước, mẹ Châu Sinh Thần, từ trước đến giờ đều im lặng cuối cùng chính thức thừa nhận địa vị của Thời Nghi, chẳng khác nào tuyên bố đứng về phía của con trai mình.

      Chú dù thế nào cũng phải là người thừa kế danh chính ngôn thuận. Hơn nữa lựa chọn của mẹ Châu Sinh Thần làm cho hướng lựa chọn của tất cả mọi người, bao gồm cả những bạn làm ăn của người cha qua đời của Châu Sinh Thần, dần dần được thể ràng.

      "Em xin lỗi." Đồng Giai Nhân .

      nhìn .

      "Ý em là, chuyện lúc ấy ở Ô Trấn".

      " biết." Giọng Châu Sinh Thần rất lạnh lùng.

      "Em… là vì đố kị."

      cười, gì.

      Đồng Giai Nhân nghĩ, đối với người thông minh như , dường như gì cũng chỉ là nhắc lại chuyện biết. vì lòng đố kỵ của mình, nên khi biết Châu Văn Xuyên cho người bắt cóc Thời Nghi ngăn cản, thậm chí cũng hề có ý muốn cảnh báo. nhớ, mỗi lần Châu Văn Xuyên nhắc đến chuyện này đều chế giễu : "Bà xã tốt của , lần này tin tưởng em vì em nhất định đố kỵ với ta."

      " xin lỗi, Giai Nhân." nhìn đồng hồ. " phải rồi."

      Từ đây đến chỗ Thời Nghi phải mất mười lăm phút, vừa nãy chuyện cũng mất mười phút.

      cười gượng gạo: "Là em phải xin lỗi mới đúng."

      Giai Nhân biết rất đúng giờ, dám thêm gì nữa, mở cửa xuống xe.

      Chú Lâm cũng xem đồng hồ, khi nhìn thấy Đồng Giai Nhân xuống xe bèn gật đầu hỏi: "Mợ hai cần xe đến đón ạ?"

      " cần, có xe đến đón tôi bây giờ."

      Chú Lâm lại gật đầu, lên xe rồi rời khỏi bãi đỗ.

      Đồng Giai Nhân đứng bên vệ đường, nhìn thấy người ở trong xe, cố gắng gạt bỏ hình ảnh của người đàn ông ấy ra khỏi đầu.

      Sống lưng, cánh tay của , cả cách chuyện với chú Lâm.

      Mới vài tuổi cùng ngồi xe riêng, đến khi mười mấy tuổi, rồi đến lúc tốt nghiệp đại học, cả lúc trước hôn lễ, là người con duy nhất được ngồi cùng xe. Cho tới tận bây giờ, Đồng Giai Nhân vẫn quen với cảm giác có Châu Văn Xuyên ngồi cạnh mình, quá xốc nổi, bất luận là che giấu như thế nào, Châu Văn Xuyên vẫn vì dục vọng mà trở nên quá nóng vội.

      giống , cũng chẳng thể nào giống được như .

      Về tới nhà là chín giờ.

      Hai người đều chưa ăn tối, Thời Nghi buộc gọn tóc lên, lấy từ trong tủ lạnh ra miếng thịt bò chuẩn bị làm món bít tết ăn kèm với khoai tây chiên cho . rửa tay, lúc bắt đầu thái lát khoai tây, tiếng gõ cửa vang lên.

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      15.2

      Có người gõ cửa, có vẻ rất gấp gáp nhưng lại gõ mạnh.

      đứa trẻ.

      Quả nhiên, ngay lập tức đứa trẻ đó gọi tên .

      " mở cửa giúp em với, là nhà hàng xóm bên cạnh."

      Châu Sinh Thần ra mở cửa.

      khoảng mười ba, mười bốn tuổi, tay ôm cây đàn cổ, đứng ngoài cửa.

      bé nhìn ngơ ngẩn, cũng nhìn lại, câu gì.

      " Thời Nghi... chuyển nhà rồi ạ?"

      "Chưa." khom lưng, : " ấy nấu cơm."

      Thời Nghi thái xong khoai tây, rửa tay rồi đến bên Châu Sinh Thần, khẽ véo má . "Thay dây đàn mới rồi sao? Đến đây…" Chưa hết câu, bỗng nhiên từ phía sau bé nhào ra cục bông trắng.

      Trong chớp mắt Thời Nghi chưa kịp phản ứng liền bị Châu Sinh Thần nhấc bổng lên.

      Chỉ bước nữa thôi, chú chó nhảy lên người .

      Chú chó lao tới, ngừng nhảy nhảy lên, muốn cắn .

      Thời Nghi ngây người ra.

      bé cũng ngẩn ra, rồi quát khẽ. "Tạp Tạp, về nhà mau."

      Quát ba bốn lần, chú chó dường như cam lòng, ngoe nguẩy đuôi quay về nhà. bé ngại ngùng chạy về khóa cửa rồi lại chạy sang. "Tạp Tạp rất ngốc và sợ người lạ."

      Châu Sinh Thần vẫn còn hoảng sợ trong lòng, rất cẩn thận đặt xuống.

      việc này để bụng. Từ chó mèo tỏ ra rất hung dữ với , Thời Nghi sớm thích nghi với việc đó.

      đặt cây đàn cổ lên mặt bàn, thử vài .

      bé này rất thích Thời Nghi, mỗi khi thay dây đàn mới cho cây đàn cổ của mình nhất định phải đem tới cho kiểm tra lại thanh. Thời Nghi cũng thích chơi đàn cùng bé, đàn vài khúc nhạc quen thuộc.

      Thời Nghi hay chơi đàn, cũng để móng tay, ngón đàn vẫn còn vài khuyết điểm.

      Nhưng thực khuyết điểm che nổi ưu điểm.

      đàn như thế nào, phân biệt được nhưng Châu Sinh Thần lại nghe thấy hết sức ràng.

      Sáng nhòa gác cổng Trường An, tiếng tơ vang động Tử Hoàng cao(*).

      (*) Nguyên văn: Nhị thập môn tiền dung lãnh quang, nhị thập tam ti động tử hoàng (十二门前融仱光, 二十三丝动紫皇) trích từ bài thơ Lý bằng hầu dẫn của Lý Hạ, bản dịch của Huỳnh Ngọc Chiến. Hai câu thơ ca ngợi tiếng đàn hay đến nỗi có thể làm dịu bầu khí lạnh lùng trang nghiêm của mười hai cửa thành hoàng cung Trường An, làm cảm động đến “Tử hoàng”. Tử hoàng là từ hai nghĩa, vừa chỉ thiên đế vừa chỉ hoàng đế đương thời. (ND)

      Châu Sinh Thần bỗng nghĩ đến câu thơ này.

      Mặc dù trong thơ là đàn (*), còn trước mặt bây giờ là đàn cổ.

      (*) Đàn : loại đàn thời xưa, ít nhất có năm dây, nhiều nhất có hai mươi lăm dây. (HĐ)

      Thời Nghi chơi đàn rất say sưa, dường như quên mất .

      "Lần này đổi dây, thanh có chút mềm mại hơn." Thời Nghi với bé. "Tốt hơn lần trước nhiều."

      "Em cũng cảm thấy như vậy." bé mặc dù còn nhưng tập đàn rất chăm chỉ. "Ngày mai em lại đổi dây."

      cười: "Nhóc phá của này, quen dùng loại nào nhớ loại đó để phải đổi nữa."

      qua lại cũng mất hai mươi mấy phút, bắt đầu đói.

      Tiễn bé hàng xóm xong vội vàng quay lại bếp.

      Mùi thịt bò nhanh chóng tràn ngập căn phòng, nhìn quanh, thấy đứng trước cửa phòng bếp thuận miệng hỏi: " thích ăn chín thế nào, mau , giờ chín được năm phần rồi."

      "Chín năm phần là được rồi."

      Thời Nghi tắt bếp.

      Châu Sinh Thần đưa đĩa cho Thời Nghi, gắp thịt bò ra rồi rưới sốt.

      "Lúc nãy em chơi đàn làm nhớ tới câu thơ."

      "Vâng?" nhìn .

      "Sáng nhòa gác cổng Trường An, tiếng tơ vang động Tử Hoàng cao."

      bật cười: "Đại thiếu gia của em ơi, câu thơ đó là về đàn mà."

      cười, thấp giọng : "Rất hợp cảnh. mượn lời để khen em, Lý Hạ… hẳn cũng biết phải gì nữa."

      "Đúng vậy, ông ấy sớm luân hồi cả trăm nghìn lần rồi, làm sao có thể nhớ nổi mình làm bài thơ này chứ."

      cười: "Ngón đàn của em, là do ai dạy vậy?"

      Thời Nghi hơi ngẩn ra, rồi rất nhanh cười : "Là em tự học thành tài."

      Châu Sinh Thần càng lúc càng cảm thấy thể tưởng tượng được, tuy nhớ nhưng học đàn cổ rất bài bản.

      "Ừ…" cầm chiếc đĩa đựng khoai tây chiên, tay chống lên vai . "Vâng, em tự xem đĩa giáo trình.

      "Rất…"

      "Hay?"

      cười tiếng: "Cực kỳ."

      "Cực kỳ hay?"

      "Phải."

      cười: "Hai ngày nữa em mua đàn, tập qua vài lần rồi đàn cho nghe." Thấy dầu sôi bèn buông vai ra. " mang thịt bò ra , đợi em chiên khoai, rất nhanh thôi."

      bưng bít tết ra ngoài.

      vẫn tận hưởng dư vị trong câu của .

      "Sáng nhòa gác cổng Trường An, tiếng tơ vang động Tử Hoàng cao."

      khúc đàn .

      Làm tan ánh sáng lạnh lẽo trước cổng thành mười hai cửa của Trường An, cũng làm lay động đến cả Tử Hoàng.

      Phải lợi hại mới có thể khiến người ta có cảm giác như thế. Thời Nghi nhớ lại, từng dạy những khúc nhạc này, thứ thanh lay động mười hai cửa, chỉ có … mới có thể làm được điều đó.

      "Khoai tây cần phải chiên thêm nữa đâu." Châu Sinh Thần điểm điểm lên trán , rất tự nhiên giúp tắt bếp.

      Thời Nghi như bừng tỉnh, cái chảo đáng thương…

      Chiên quá lâu, tất cả đều cháy khét.

      Bữa tối này quá nhiều cố, may mắn là bít tết vẫn rất ngon. Thời Nghi cảm thấy áy náy, cầm lên ít rau củ, muốn làm bát salad cho . Châu Sinh Thần vội ngăn lại: " cần phải phiền phức thế đâu."

      muốn gì đó, bỗng nhiên nghe thấy tiếng điện thoại reo.

      Gọi muộn thế này?

      Chắc chắc phải là bố mẹ .

      Rất nhanh Châu Sinh Thần bước tới nghe điện thoại, cực kỳ ngắn gọn, dường như đáp lại câu nào. Sau khi gác máy, khí vui vẻ vừa nãy bỗng nhiên trôi sạch đâu mất, Thời Nghi cảm thấy chắc chắn xảy ra chuyện gì lớn. Quả nhiên , Văn Hạnh cấp cứu.

      Thời Nghi cảm thấy tim mình như ngừng đập. Châu Sinh Thần từng , đêm mà đổ bệnh, Văn Hạnh cũng phải cấp cứu lần.

      Nhưng cách đây mấy ngày tình trạng của vẫn còn tốt, tại sao lại đột nhiên...

      Thời Nghi dám hỏi nhiều, chỉ cùng thay đồ nhanh chóng rồi thẳng tới bệnh viện. hiểu tại sao cảm thấy tâm trạng của rất tệ, thậm chí mơ hồ cảm thấy cơn giận phải kìm nén trong lòng.

      Hai người bước ra khỏi thang máy, cả hành lang có tới mười mấy người.

      Châu Văn Xuyên và Vương Mạn đứng ngoài phòng bệnh, nhìn Văn Hạnh qua cửa kính thủy tinh trong suốt, những người còn lại đều tản ra khắp hành lang. Lúc Châu Sinh Thần bước ra khỏi thang máy, họ đều đứng dậy, hướng về phía Châu Sinh Thần cúi đầu chào.

      "!" Châu Văn Xuyên bước lại, gật đầu tỏ ý chào Thời Nghi.

      Châu Sinh Thần vẫn giữ im lặng, chỉ bỏ kính xuống gấp lại gọn lại sau đó đặt vào trong túi quần. Thời Nghi cảm thấy kỳ lạ, nghiêng đầu nhìn

      Trong phút chốc, chính mắt Thời Nghi thấy túm cổ áo Châu Văn Xuyên, tay phải nắm lại, đấm mạnh vào mặt Châu Văn Xuyên.

      dùng hết sức mình, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng xương kêu rắc rắc.

      Giây tiếp theo, thả cổ áo của Châu Văn Xuyên ra, tiếp tục thúc cú nữa.

      Hành động lạnh lùng, còn ánh mắt ngược lại.

      Thời Nghi sợ đến ngây ra, thấy Văn Xuyên chỉ cách mấy bước chân gục xuống, đổ dựa vào bức tường trắng bên cạnh, trong chớp mắt dòng máu đỏ chảy ra từ mũi Châu Văn Xuyên. Lúc Châu Văn Xuyên muốn đứng dậy,Vương Mạn kêu lên kinh ngạc, nhào đến bên Châu Văn Xuyên, vội vàng che cho ta, sợ hãi nhìn Châu Sinh Thần:

      "Cậu cả!"

      chỉ Vương Mạn sợ hãi, Thời Nghi cùng tất cả mọi người đều dám động đậy.

      hiểu chuyện gì xảy ra, biết tại sao Châu Sinh Thần lại như vậy.

      vẫn đứng thẳng, trầm ngâm nhìn Châu Văn Xuyên. Thời Nghi thể nhìn ra tâm tư của Châu Sinh Thần, chỉ có thể thấy bóng lưng của cùng ánh đèn chiếu người Châu Văn Xuyên và Vương Mạn.

      "Tốt nhất cậu nên cầu nguyện cho Văn Hạnh lần này sao, đưa cậu hai khám ."

      Có người đứng dậy, dìu Châu Văn Xuyên và Vương Mạn , rất nhanh gọi bác sĩ đến kiểm tra băng bó.

      Vị bác sĩ kia thể ngờ vừa nãy người này vẫn còn khoẻ, đến thăm người thân, tại sao mà chỉ chớp mắt thành ra thế này. Hơn nữa, ta còn bị đánh rất nặng, nhưng tầng này vốn chỉ dành cho người thân của bệnh nhân VIP, thể hỏi nhiều nên vội vàng đưa người cần kiểm tra xuống tầng dưới, cầu Châu Văn Xuyên làm kiểm tra vùng đầu.

      Châu Sinh Thần ra hiệu Thời Nghi tới bên cạnh.

      bước lại, khẽ bám vào cánh tay .

      Cả dãy hành lang dần dần yên tĩnh trở lại, có bác sĩ tới đưa cho xấp báo cáo. Châu Sinh Thần nhận lấy, khẽ nhíu mày, lấy kính trong túi quần ra vừa trao đổi, vừa nhìn qua lượt.

      Về cơ bản sức khỏe Văn Hạnh phục hồi rất tốt, chỉ là các chỉ số vẫn chưa đạt. Nhưng biết tại sao, hôm nay sau khi gặp Châu Văn Xuyên, hai người ở trong phòng bệnh cãi nhau trận, Văn Hạnh chịu được. Chỉ trong hai ba tiếng ngắn ngủi, tình huống xấu nhất xảy ra…

      nhìn Văn Hạnh qua tấm kính trong suốt.

      Thời Nghi cùng , nhìn Văn Hạnh hôn mê sâu trong phòng bệnh, rồi lại nhìn .

      Cứ như thế hơn tiếng.

      tiếng sau, mẹ Châu Sinh Thần tới bệnh viện, rất nhanh có người lại tình ở đây, bà ngạc nhiên, vừa lúc đó có bác sĩ đến lịch với bà: "Bà Châu, có quan chức chính phủ muốn gặp cậu hai."

      "Quan chức chính phủ?" Mẹ Châu Sinh Thần lại càng ngạc nhiên hơn.

      "Cứ để nó tự giải quyết." Châu Sinh Thần bỗng cất lời.

      Giọng rất bình thản, thậm chí là lạnh lùng.

      "Châu Sinh Thần…" Mẹ băn khoăn nhìn.

      "Cứ để nó tự giải quyết." lặp lại.

      Mẹ nhíu mày: "Nó là em con."

      "Con chỉ có người em , biết sống chết thế nào."

      Mẹ nhìn Thời Nghi, muốn nhưng lại ngừng lại: "Mẹ con mình vào trong phòng rồi ."

      ràng bà muốn để Thời Nghi nghe cuộc chuyện này.

      Châu Sinh Thần cũng từ chối.

      Hai người đứng chuyện ở phòng cuối hàng lang mất nửa tiếng.

      ngồi chiếc ghế dài ngoài phòng bệnh của Văn Hạnh, nghĩ lại những việc vừa xảy ra, rồi siết chặt tay.

      Văn Hạnh, nhất định em sao.

      Châu Sinh Thần ra khỏi phòng, mẹ cũng bước theo, Thời Nghi khẽ gật đầu với mẹ rồi cùng Châu Sinh Thần rời . Hai người bước tới thang máy, quả nhiên nhìn thấy ở phòng khách tầng , Châu Văn Xuyên đứng ở đó, bên mặt sưng phù, bị hai người đàn ông mặc áo vest đen thẩm vấn. chỉ lướt nhìn, ngờ lại thấy Đỗ Phong.

      Đỗ Phong đứng trước cửa lớn, trả lời điện thoại.

      nhìn thấy Châu Sinh Thần và Thời Nghi bèn dừng lại, ánh mắt lướt qua Châu Sinh Thần. bình thản nhìn lại Đỗ Phong, ôm vai Thời Nghi đưa ra xe.

      Xe bắt đầu di chuyển từ ngã tư đường, chậm rãi lướt những con đường chính lấp lánh ánh đèn.

      Thời Nghi nhìn đóng cửa cách , kéo tay dựa ngăn cách hai người lên: "Để ôm em." Chưa hết câu ôm vào lòng. Thời Nghi cũng nhích sang để ôm: "Cuối cùng có chuyện gì vậy ?"

      hỏi rất khẽ.

      đáp: "Ca phẫu thuật của Văn Hạnh lâu như vậy mà chưa thực là do tay chân của Văn Xuyên."

      Tim bỗng nhiên đập chậm lại.

      Thời Nghi khẽ thở dài, rất cố gắng để giọng của mình trở lại bình thường: "Tại sao…"

      "Để có thêm thời gian." . "Sau hôn lễ của chúng ta, chính thức tiếp quản toàn bộ mọi thứ của nhà họ Châu Sinh. Nó cần trì hoãn hôn lễ, tốt nhất là trì hoãn vô thời hạn."

      Châu Sinh Thần giải thích nhiều, chầm chậm bỏ ra, tựa vào xe.

      Thời Nghi cũng hỏi thêm nhiều.

      Ví như câu chuyện giữa Châu Sinh Thần và Châu Văn Xuyên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :