Cống phẩm tiên cơ : Bổn vương ăn sạch nàng - Chiêu Hạ( C15 cuốn 2)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 67 Tập kích

      Khuynh kiên trì muốn tu cho hoàn thành, cho dù vô luận giải thích như thế nào Toàn Cơ cũng tin lời của nàng, bất quá đổi lại là nàng, chỉ sợ cũng tin tưởng cái cổ ngu ngốc tràn đầy vết hôn .

      Nhưng bởi vì chuyện buổi sáng, đầu óc nàng vẫn ở vào trạng thái vội vã, thậm chí niệm sai chú thân thành chú hỏa diễm, sau đó hề hay biết, thiêu cháy cả y phục của mình!

      Toàn Cơ thực nhìn nổi nữa, bắt buộc nàng dừng huấn luyện, cước đá nàng văng . Trùng hợp lúc này bầu trời vang lên tiếng chuông, là có kiện trọng đại khẩn cấp triệu gọi thiên thần! Hoàng tử hoàng nữ tất nhiên phải tham dự, Toàn Cơ muốn chạy trốn cũng được, dặn dò Khuynh đơn giản mấy câu, liền rời .

      Khuynh vừa trở về, vừa hồi tưởng lại tình buổi sáng.

      Hôn mưa rền gió dữ, ở khắc cuối cùng, hóa thành hồ nước mềm mại, bao vây toàn thân nàng lại.

      Loại biến hóa này là thình lình xảy ra.

      “… Khuynh , nàng có thể suy nghĩ chút lại cho ta biết.”

      Lúc sáng sớm, từ ngữ kiều diễm kia từng chút từng chút rơi vào bên tai nàng.

      Lam Tranh hạ xuống cái hôn ở trán của nàng, môi lại nhàng rơi vào môi của nàng.

      “Ta chờ nàng.”

      Ba chữ vô cùng đơn giản lại như thái sơn, vẫn khiến Khuynh cách nào hô hấp.

      Tim đập gấp làm cho nàng có cách nào tập trung tinh thần, giọng vang vọng bên tai thiếu chút nữa mờ ảo .

      Càng nghĩ, y phục càng mặc lung tung, đội quần lên đầu , còn nghĩ sao cái áo này có tay, cuối cùng vẫn là đối phương giúp nàng mặc vào từng cái từng cái, mặc chỉnh tề, cuối cùng còn xoa xoa đầu của nàng, dùng giọng thập phần tà mị ở bên tai nàng: “Nếu như nàng nguyện ý, ta có thể mỗi ngày mặc quần áo cho nàng… Đương nhiên, ta càng cam tâm tình nguyện mỗi buổi tối giúp nàng cởi…” —— nàng liền đỏ mặt.

      nhất định là thầm cười nàng đồ ngốc.

      … A a a a a… Thực là… Mắc cỡ chết người.





      Khuynh vẫn tự hỏi nên trả lời thế nào.

      Mắt thấy sắp đến Cung Thiên Xu, nàng vội khẩn trương vòng vào con đường khác xa hơn.

      Trước hôm nay, nàng chưa từng nghĩ có qua lại với người thần giới, càng chưa từng nghĩ, bởi vì câu của người, mà làm kế hoạch về nhà trở nên rối loạn.

      Khuynh kỳ thực rất đẹp, dựa theo tiêu chuẩn của người phàm, dung mạo của nàng xem như là rất đẹp, tóc thẳng luôn mang màu đen kịt, con ngươi đen linh động, vóc người đạt tiêu chuẩn, từ lúc lớn lên, số lần bị nhìn trộm cũng bắt đầu kịch liệt tăng lên, nhưng người tỏ tình với nàng. Ba năm trước, đến bạn bốn mắt tướng mạo bình thường chung phòng với nàng cũng tìm được nửa của mình, mà nàng vẫn độc thân.

      Bạn thân câu: “Khuynh ràng rất tốt rất đáng , nhưng quanh thân lại tản mát ra loại khí thế làm người bình thường dám tới gần, nếu như phải chúng ta quen lâu, mình nhất định dám chuyện với bạn.”

      Nàng vẫn cho nguyên nhân là mình luyện võ từ , cũng có nghĩ quá nhiều.

      Thẳng đến lúc tới thần giới, liền ai lại oán giận nàng ‘làm người ta dám đến gần’, tương phản, người đường tùy tiện ở thần giới đều lợi hại hơn nàng, nàng so với người qua đường càng là người qua đường, dung mạo xinh đẹp trở nên bình thường có gì lạ ở trong đống tiên nữ——

      Về sau, bị Lam Tranh chúc phúc, bị Trường Minh triệu kiến, còn bị Toàn Cơ lựa chọn.

      loạt tình đều làm cho nàng nghĩ ra, vốn định mau luyện chút cho có năng lực nuốt vào cái trái thần thụ kia, rửa sạch oan khuất trở về nhà.

      Thế nhưng bây giờ…

      Khuynh phát điên vò vò mái tóc đen của mình, ngồi chồm hổm mặt đất tru lên.

      “Làm sao đây làm sao đây…”

      Đối với tâm tư rối loạn mà , nàng biết phải làm sao mới tìm ra được đáp án.

      Có lẽ là thái độ Lam Tranh tương phản quá lớn, có lẽ biểu tình buổi sáng của quá nghiêm túc… chung, ở khắc kia, Khuynh bị chấn động. Chỉ cần vừa nghĩ tới bộ dáng ‘Ta chờ nàng’, đầu nàng liền trống rỗng, tim đập như sấm.

      Thậm chí ở khắc kia, trong đầu của nàng đột nhiên ra từ ngữ ‘Nai con loạn, lòng xuân dập dờn’…

      Lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, Khuynh vạn phần mê man, sắc trời cũng còn sớm, nàng quyết định tìm Phù Liên——nữ bá vương tình trường này, nhất định có thể chỉ cho nàng thấy chỗ sai lầm.

      nghĩ ngợi, bên tai lại truyền đến tiếng bước chân, sau đó dừng ở trước mặt nàng. Khuynh ngẩng đầu, thấy bốn phía đều bị mấy người áo đen vây quanh.

      “Chính là ả.”

      người trong đó lạnh giọng , người còn lại liền lập tức đưa tay tới bắt.

      “Các ngươi làm gì!” Khuynh sửng sốt, trong tay tạo ra ngọn lửa đỏ, hất tay mấy người kia ra.

      Bọn họ tựa hồ ngờ nàng biết pháp thuật, đều giật mình. Khuynh liền phóng ra con đường, rất nhanh chạy ra hướng ngõ bên ngoài.

      Nhưng thân hình mấy người áo đen chợt lóe, cơ hồ là trong nháy mắt di động tới trước mặt Khuynh , “Ngươi chạy được.”

      đạo ánh đen từ giữa ngón tay bọn họ tràn ra, như hé ra tấm lưới lớn màu đen!!!

      “Các ngươi là ai!!” Khuynh xoay người lăn vòng, né được, lại tung quả cầu lửa về phía họ.

      “Bắt ả!” Bọn họ chỉ lảo đảo bước, liền lại rất nhanh vọt về phía nàng!

      Khuynh đảo lùi lại mấy bước, trong miệng niệm chú rất nhanh, đó là chú giải phóng linh lực, Toàn Cơ với nàng câu: “Đây là phòng tình huống vạn bất đắc dĩ, thể bại lộ, bất quá nếu như có đường lui, như vậy, liền xông lên đánh cho đối phương tàn phế .”



      Mười phút sau.

      Mấy người áo đen nằm la liệt. Khuynh híp mắt xoa nắm tay: “Bà đây cũng phải dễ đối phó như vậy.”

      người của nàng cũng bị thương chút, bất quá nghiêm trọng lắm, nếu nhân số bọn họ nhiều hơn chút, nàng cũng chắc có thể thắng.

      “Các ngươi đến tột cùng là ai? Tại sao muốn bắt ta?” Khuynh lên phía trước, từ cao nhìn xuống bọn họ. Bọn họ bị hạ chú định thân, bộ dáng ngã trái ngã phải thập phần buồn cười.

      Nhưng bọn họ ngậm chặt miệng, câu nào.

      “Tốt lắm, ta liền mang bọn ngươi gặp Công chúa Toàn Cơ, nàng nhất định có biện pháp cho các ngươi ra.” Khuynh hừ lạnh, từ trong túi lấy ra mấy cây roi tiên, lúc trói bọn họ lại mang ——

      “Xoẹt —— “

      Là tiếng vật gì bị đâm thủng!

      Khuynh sửng sốt, hai mắt chợt biến thành màu đen, té mặt đất. Sau gáy đau nhức vô cùng, ý thức cũng bởi vậy biến mất ——

      “Chỉ có nữ nhân đê tiện này cũng khiến các ngươi mất nhiều sức như vậy? vô dụng. tại quăng ả vào vực sâu U Minh, động tác nhanh nhẹn chút, đừng làm cho ta gặp lại ả.”

      —— đó lại là giọng của Lê Thiên Thường.

      Cái giọng tràn đầy sát ý kia, còn có băng lạnh, “Kết quả của việc đắc tội ta, chỉ có sống bằng chết.”
      fujjkoHoài Quân thích bài này.

    2. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 68 Vực sâu U Minh

      Vực sâu U Minh.

      Nếu như rừng rậm mây mù là biên giới giữa Thần tộc và Tu La, như vậy vực sâu U Minh chính là cửa vào giới Tu La, thiên thần cùng Tu La ở đầu thế kỷ ra hiệp nghị, quấy nhiễu lẫn nhau. Vì phòng ngừa khế ước mất hiệu lực, bọn họ liền sáng lập chỗ như thế ở hai giới——vực sâu tử vong vô tận, cho dù là thần tộc tới nơi này cũng chỉ có kết cục —— bị quái linh ở đây ùn ùn kéo đến dằn vặt đến chết, mà sau khi thân thể diệt vong, linh hồn tiếp tục bị gông cùm xiềng xích cắn nuốt, cho đến khi trở thành ác linh.

      Khu vực này tràn đầy hắc ám, thống khổ, tuyệt vọng bao trùm! Như mê cung, hơi lạc lối, đều vạn kiếp bất phục!

      Lê Thiên Thường nhìn mấy người áo đen đem Khuynh đặt ở trận pháp màu đen, ánh mắt tràn đầy ác độc cười nhạo.

      yến hội, thiếu nữ này xúc phạm nàng, ai có thể đối nghịch với nàng, càng ai có thể cướp nam nhân của nàng—— đêm hôm đó, khi điện hạ Trường Minh đuổi theo Khuynh ra chính điện, đố kị cùng lửa giận của nàng cũng ngập trời!

      , có lẽ mồi lửa đố kị kia nổi lên ở thời gian sớm hơn.

      Ở cung Ngọc Hành, trong đại điện, vào lúc Khuynh kéo cổ áo Trường Minh, hung hăng khóc.

      , có đẩy Khuynh ra. yên tĩnh như bức họa, con ngươi màu đen tĩnh lặng đem thiếu nữ nhìn vào đáy mắt, thậm chí mang theo nhiệt lượng, mềm mại đáng sợ!

      Lê Thiên Thường chán ghét con ngươi như vậy! Chán ghét hình ảnh như vậy!

      Bởi vì nàng vẫn nhìn chăm chú vào ! Nàng chưa từng bỏ qua bất luận cái biểu tình gì xuất qua mặt , nàng để ý tất cả màu sắc trong con ngươi của , thậm chí hiểu còn hơn cả hiểu mình!! Cho nên nàng biết, mấy trăm năm này, Trường Minh cũng cho nữ nhân đụng vào , cho dù là góc y phục, cũng thể——

      Ngoại trừ nữ nhân.

      Yên Tự…

      Yên Tự.

      Cái nữ nhân xinh đẹp làm đau lòng người kia.

      Thế nhưng, ả vĩnh viễn cũng về được.

      Lê Thiên Thường mỉm cười, tươi cười giống hoa hồng dính máu tươi: “Vĩnh biệt, Khuynh .”





      Khuynh giãy giụa tỉnh lại từ trong đau đớn kịch liệt.

      Bốn phía tràn ngập sương mù, cao lộ vòng trăng tròn dị, to thái quá, thậm chí cho người ta loại ảo giác mọi lúc có thể bị mặt trăng đè dẹp.

      Khuynh rùng mình cái, nàng nhìn nhìn xung quanh, phát mình nằm ở tảng đá lớn, nơi được ánh trăng rọi sáng xa xa, đều là mảnh núi đá hoang vu, đến cọng cỏ cũng có mọc ra.

      Nàng muốn đứng lên, lại phát chân mình căn bản là bất động, mà bởi vì động tác của nàng, làm trận đau đớn tập kích đại não, suýt chút nữa làm cho nàng đau ngất .

      Nhìn kỹ, mới phát giầy nhiễm máu đỏ mảnh, từ bàn chân lan tràn xuống, làm lớp nham thạch cũng nhiễm đỏ.

      Nàng cắn răng cởi giầy, chợt thấy ràng ở đế giày có tia ánh sáng mang theo tơ máu như đinh sắt bén nhọn, đâm xuyên qua lòng bàn chân nàng, quá trình rút ra làm cho sắc mặt của nàng trắng bệch, đại não càng ngày càng thanh tỉnh.

      Khuynh hít hơi sâu, ném đôi giày rất xa, sau đó từ ngón tay giữa tụ tập chút ánh sáng yếu ớt tiến hành điều trị.

      “Lê Thiên Thường, đồ nữ nhân biến thái… Chờ bà đây khỏe lên, nhất định dằn vặt ngươi, dằn vặt ngươi, dằn vặt chết ngươi. Vô sỉ!” Nàng tính toán dùng lời lẻ mắng mỏ để giảm bớt đau đơn, nhưng giọng yếu ớt của nàng vang vọng ra, hòa trong tiếng gió lạnh lẽo như quỷ khóc sói gào, làm cho người ta sởn tóc gáy.

      Nàng quay đầu lại, liền mấy nghìn ánh mắt xanh mượt nhìn chằm chằm cái phương hướng này.



      Khuynh rất nhanh tạo ra kết giới nho , sau đó co rúm lại trong kết giới chữa trị chân của mình.

      Mặt ngoài vết thương cầm máu, thế nhưng đau đớn vẫn còn. Tu vi của nàng cao, pháp thuật học phần lớn cũng là mang tính công kích, chú thuật cơ bản nhất này cũng chỉ có thể làm được trình độ như vậy.

      Ở đây có ánh sáng mặt trời, nên ánh trăng có vẻ tăng thêm dị.

      “Vực sâu U Minh…” Nàng thầm cái từ này, ở khắc cuối cùng trước khi hôn mê nàng nghe thấy Lê Thiên Thường qua lời như vậy.

      Khuynh nghe qua cái chỗ này, bị Toàn Cơ miêu tả là chỗ cực kỳ kinh khủng, ngay phía dưới rừng rậm mây mù, nhưng lại kinh khủng hơn rừng rậm mây mù vô số lần, nghe , ngay cả quái vật cũng kinh khủng hơn.

      Vừa nghĩ tới lại thấy vô số cặp mắt, Khuynh có dũng khí lại ngẩng đầu.

      Nàng lấy mọi thứ người ra, có túi bách bảo, bên trong có ba quyển sách Toàn Cơ cho nàng, ngọc bài thông hành trong cung điện của Lam Tranh, còn có chủy thủ màu hoàng kim.

      Thế nhưng, ít thuốc bổ sung thể lực cũng bị cướp đoạt .

      Lê Thiên Thường quả là cái nữ nhân kinh khủng, ả bảo lưu lại pháp lực của nàng, cho nàng phần hi vọng. Nhưng lại đả thương chân nàng, làm cho nàng giãy chết trong phần hy vọng mỏng manh này.

      Khuynh nhắm mắt lại, hít thở sâu hơi khí lạnh như băng.

      Khuynh mở ra cuốn sách Toàn Cơ cho nàng, thầm đọc từng cái khẩu quyết, nay cách làm an toàn nhất đó là bất động tại chỗ, chờ đợi cứu viện… Nhưng nếu cứu viện đến, nàng cũng chỉ có thể dựa vào mình.

      Trong đầu óc của nàng đột nhiên lên khuôn mặt tuấn mỹ, con ngươi màu vàng nghiệt lại tà khí.

      Khóe miệng khỏi ngoéo ngoéo, nếu Lam Tranh cho là mình là chạy trốn, mà phải mất tích, có thể giận dữ hay ?… Nhất định, nhất định đập phá giường của nàng, xé y phục của nàng, sau đó nguyền rủa nàng.

      Khuynh tươi cười xong lại ủ rủ, chờ gặp lúc lại cho biết là được rồi.
      fujjkoHoài Quân thích bài này.

    3. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 69 Điện hạ, ngài là nghiêm túc sao?

      Tại Thần giới, màn đêm cũng chậm rãi kéo xuống.

      Cung Thiên Xu.

      Lam Tranh cho người đem giường của Khuynh , trong căn phòng chỉ cần cái giường là đủ. Sau đó lại đổi toàn bộ y phục của nàng, ở tẩm cung đặt tủ quần áo của riêng nàng, bên trong tràn đầy quần áo đẹp chọn cho nàng.

      Thứ duy nhất được giữ lại chính là áo choàng của Trường Minh và váy lưu ly màu tuyết, phải đợi đến lúc chính miệng Khuynh đáp ứng sống chung với , kéo tay nàng cùng đến cung Ngọc Hành, để cho nàng tự tay trả đồ cho Trường Minh, để cho ca ca này của cần phải tưởng niệm.

      Chỉ là trong thời gian khuân đồ, cung tỳ cẩn thận làm bể cái bình, mảnh vỡ nhìn thấy mà giật mình, nhưng vừa nghĩ tới buổi tối Khuynh trở về, cũng có trừng phạt.

      Bầu trời đêm lấm tấm sao, cung Thiên Xu bao phủ trong bóng đêm lấp lánh dị thường, đến cung tỳ ngang qua cũng có thể nhìn ra được tâm tình của hoàng tử điện hạ tốt.

      Chỉ là dài cổ chờ đợi người.

      Mà thân ảnh kia lâu có xuất .

      Lam Tranh ngồi ở nóc phòng, tóc vàng bay hỗn loạn, Già Diệp yên lặng đứng ở bên, hơn nửa ngày mới dám phá vỡ trầm mặc: “Điện hạ, ngài là nghiêm túc sao?”

      “Ừ.” Nam tử tóc vàng hiếm khi thẳng thắn như vậy, cong khóe môi lên, trong con ngươi có ý cười.

      Già Diệp ngơ ngẩn, hồi lâu cũng có phản ứng.

      “Già Diệp, ngươi làm bạn với ta nhiều năm, ta coi ngươi là ca ca…” Mắt Lam Tranh nhìn phương xa, ánh mắt dần dần mềm mại xuống: “Vì thế, ta hi vọng ngươi sau này đối đãi với nàng, cũng như đối đãi với ta.”

      Sắc mặt Già Diệp cứng đờ, cuối cùng buông tha tính cố chấp, vuốt cằm : “Vâng, điện hạ.”

      lần đầu tiên nhìn thấy điện hạ như vậy, , ra lời như vậy.

      Như vậy cũng tốt, chí ít trong nghìn năm, điện hạ rốt cuộc có người trong lòng. Bóng mờ của Thiên Thần nương nương lưu lại ở trong lòng điện hạ, cũng nên biến mất rồi.

      Gió đêm quất vào mặt.

      Mà đúng lúc này, con chim đỏ rực của Toàn Cơ bay tới, Lam Tranh đưa tay đón, nó liền giương cánh đáp vào tay .

      “Tiểu Tranh, tốc độ của đệ nhanh, nhưng đệ đừng quên, khi dễ tiểu nương là phải chịu trách nhiệm… Đệ có thấy cái bộ dáng mất hồn mất vía vào buổi sáng của nàng đâu, còn tự đốt cháy mình, ha ha… Ta thấy nàng vẫn nhớ đệ, vì thế, cũng rất tri kỷ sớm thả nàng trở về… Thế nào, buổi chiều có bắt nàng lên giường ôn lại chuyện ban sáng hay ? Đệ cũng đừng ép vật kia quá, cái gì cũng cần vừa phải…”

      Bên kia giọng Toàn Cơ còn chưa có dừng, bên này khuôn mặt Lam Tranh trở nên băng lạnh đến thấu xương.

      mạt bất an lặng yên bốc lên.

      từ nóc phòng nhảy xuống, trong nháy mắt biến mất trong bóng đêm mịt mờ.

      ***********************************

      Qua cả đêm.

      Khuynh hoàn toàn đông lạnh run run.

      Ở đây gió lạnh chỉ cướp đoạt nhiệt độ cơ thể, còn có thể cướp đoạt linh lực, nàng có thể cảm nhận được nhiệt lượng trong cơ thể trôi , đến đầu ngón tay cũng tái.

      Nấp ở sau phiến đá này mặc dù an toàn, nhưng nếu vẫn chờ ở chỗ này, chỉ sợ cũng bị đông cứng chết.

      có ai cứu viện.

      Lê Thiên Thường có năng lực đem mình đến chỗ này, nhất định cũng có biện pháp làm nơi đây lặng yên phát tiếng động.

      Nàng hít hơi sâu, miễn cưỡng đè ép đau đớn, về phía trước.

      Mà Khuynh mới phát , có giầy là thống khổ đến dường nào.

      Nàng tới nhặt đôi giầy nhuộm đầy máu lên, lại tiếp tục tới.

      Phương xa, có hai khu rừng rậm rạp, thế giới này dường như bị phân cách thành hai nửa, bên trái là trời tuyết, tất cả trắng xóa!!! Mà bên phải lại là nóng đỏ, đến lá cây cũng nhiễm màu đỏ, dường như muốn đốt cháy vạn vật!!!

      “Nếu có máy ảnh, mình nhất định chụp lưu niệm.”

      Khuynh lẩm bẩm, cố gắng giảm bớt cơn đau, hít hơi sâu, mỉm cười: “Thoát khỏi đây, nhất định làm cho con ả kia sống vui vẻ!”

      khắc sau, đưa tay cầm giầy dinh máu lên dùng sức ném ——!!

      Chiếc giày mang mùi máu nồng đậm bay ở trung, lại lăn mặt đất vài vòng, sau đó dừng ở đám cỏ ướt.

      Nàng liền núp vào trong góc của tảng đá to.

      Thời gian dường như đông lại.

      —— đột nhiên!!!

      bóng mờ lên trước mắt!! Sau đó mấy bóng mờ từ các góc vọt ra!!

      Chúng nó có đôi mắt màu lục, hình dạng như mãnh thú, sôi nổi tranh đoạt chiếc giày kia!! Số lượng kinh người!! Sức mạnh kinh người!! Chúng nó như đói bụng ngàn vạn năm!! Phóng về phía chiếc giày nhanh như chớp!!

      ———— đột nhiên!!!!!

      Trong trời đất vang lên tiếng gầm hung mãnh!!!

      Cả mặt đất tựa hồ rung động lên, dã thú vốn cắn xé mãnh liệt cũng ngừng lại, sau đó chạy trốn tứ phía!!

      —— “Ầm!”, “Ầm”, “Ầm”!!

      Khuynh thầm than, nàng cách nào hình dung cự thú mới xuất trước mắt, vảy như như vảy rồng, lại có thân thể cao to như núi, đỉnh đầu có sừng như kỳ lân, so với kỳ lân hung ác hơn vạn lần!

      Nó tựa hồ cũng đến vì chiếc giầy dính máu kia!

      Nhưng nó ngừng lại ở trước chiếc giầy, dùng đôi mắt đỏ máu đánh giá mấy giây, sau đó mở miệng, táp ngụm tới chiếc giầy——

      —— chính là tại!!!

      Khuynh chợt rùng mình, sau đó rất nhanh xông ra ngoài!!!!
      fujjkoHoài Quân thích bài này.

    4. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 70 Được ăn cả ngã về

      Trời đất rung động!

      Khuynh dương vung tay lên, trong nháy mắt vung câu thần chú hung hăng bổ tới cự thú kia!!

      Trong nháy mắt, trong tay lóe ra ánh sáng vàng kim! Nàng tiến lên bước, tăng số lượng lá chắn thêm ba tầng——

      —— “Ầm!!!”

      Quái vật tựa hồ như bị chọc tức, nó điên cuồng gầm thét tiếng, vung lên cước, tầng chắn thứ nhất bị đánh nát bấy!!!

      Khuynh toát ra thân mồ hôi lạnh, lùi lại mấy bước, giơ tay lên, cỗ ánh sáng vàng kim lớn phát ra trong nháy mắt bao phủ nó!! Ngay sau đó, cỗ ánh sáng thứ hai, thứ ba, từng tầng từng tầng chú ngữ chồng lên, như sợi xích giam cầm quấn ở xung quanh cự thú.

      Đây là cơ hội duy nhất của nàng.

      Nếu như lần này thành công, nàng cùng như chiếc giày kia, bị xé rách, bị cắn nuốt, bị mấy nghìn cái răng đâm thủng…





      Toàn Cơ từng nay qua, cơ thể của mình giống với người khác, vì thế, mới có thể thu mình làm đồ đệ.

      tại nàng muốn đánh cuộc keo, nàng rốt cuộc còn có bao nhiêu hi vọng!!!

      Tử vong.

      Hoặc cũng là —— trở lại!!!





      Tiếng rít gào điên cuồng xé trời !! Làm cho người ta sợ hãi! Sợ hãi! Run rẩy!!

      Thân hình của cự thú bởi vì chú ấn mà ngừng giãy giụa, chân trước lớn ngừng đạp lên đất dưới chân, tạo ra cái khe dài, dưới cái khe, lại là dung nham đỏ đậm, nóng rực, giống như là muốn cắn nuốt tất cả đều!

      “Kính nhờ, đừng nữa phản kháng, tỷ tỷ ngược đãi ngươi.”

      Nàng mang theo kiên định, hi vọng, cũng là mỉm cười.

      Cự thú vẫn gầm thét, đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm nàng, đỏ tiên diễm, đỏ như máu!

      ———— “Ầm!!!!!”

      Bùa chú trê đỉnh đầu nó bị nổ tung!!!

      Nơi cổ họng của Khuynh căng thẳng, rốt cuộc nhịn được nữa, phun ra ngụm máu tươi!

      “Chạy bên này, bên này!” Đột nhiên, giọng vang lên.

      Khuynh còn sững sờ, liền bị bàn tay bắt được, sau đó, theo người kia cùng nhau chạy vào trong sơn động lớn.

      *****************************

      “… Ưm…”

      Khuynh cố sức mở mắt ra, đập vào mi mắt, là vách tường màu đen.

      Sau đó, là gương mặt, có chút kinh khủng… Mặt…

      “A a a a!” Khuynh bị dọa ngồi dậy, nhưng vừa mới khẽ động, đầu ong ong choáng váng, lảo đảo cái, nặng nề ngả trở lại.

      “Vừa rồi ngươi cũng sợ ác thú, ngươi sợ ta làm cái gì?!” Người nọ tựa hồ có chút tức giận, quan sát Khuynh cái: “Tiểu nương ngươi từ đâu tới đây? Mới bị trục xuất khỏi thần tộc à?” Dừng chút, tiến lên ngửi ngửi tóc Khuynh : đúng, ngươi đến thần tộc cũng phải, ngươi rốt cuộc là ai?”

      Khuynh ra lời được, thực tế, đối mặt với khuôn mặt kinh khủng này, cái gì nàng cũng nên lời.

      Dưới áo choàng cổ xưa, là áo giáp tối đen. Phân nửa khuôn mặt cũng héo rũ, mặc dù bị tóc màu bạc che lấp, nhưng trong bóng mờ, cũng có thể xem thấy những lằn sẹo dữ tợn trườn ở trán, môi đỏ máu, nếu phải còn có hình dáng, nàng nhất định cho rằng là mà quỷ… So với quái vật, nàng còn sợ mấy thứ này hơn.

      “Ta nhìn rất kinh khủng sao?” Người nọ nhìn thấy trong ánh mắt của Khuynh mang theo khiếp sợ, lại cười : “Xin lỗi, ta bị giam lâu lắm, quên hình dạng của mình, ta tên Mộc Hi.”

      “… Ta tên Khuynh .” Khuynh hòa hoãn tâm tình của mình, “Cám ơn ngươi vừa cứu ta… Đúng rồi, ác thú vừa rồi là con gì?”

      Mộc Hi giật mình, sau đó đột nhiên lớn tiếng cười lên: “Đến nó là cái gì ngươi cũng biết, ngươi còn đấu cùng nó? Ha ha, tiểu nương ngươi là lớn mật…” Tựa hồ lâu có gặp chuyện buồn cười như vậy, tiếng cười tràn ngập trong sơn động, vang vọng phập phồng.

      cười xong, mới nhìn Khuynh , tiếp: “Ác thú là thần thú hung mãnh nhất vực sâu U Minh, có truyền thuyết nó là con trai của thượng đế phương bắc, phạm sai lầm lớn nên bị giam ở đây, mỗi ngày nó đều cắn nuốt thú, cước là có thể giẫm cái thân thể bé của ngươi thành thịt vụn, ngươi còn dám trêu chọc nó sao?”

      “…” Nghe miêu tả như thế, dạ dày Khuynh đột nhiên có chút khó chịu.

      “Thế nhưng, vì sao ngươi ở trong này?” Mộc Hi hỏi.

      “Bị người hại…” Khuynh vô cùng phiền muộn, nghĩ nghĩ, hỏi: “Vậy ngươi tại sao ở trong này?”

      Mộc Hi suy nghĩ lâu, như là vấn đề này biến mất khỏi trí nhớ của lâu rồi, lúc này lại bị người lôi lên.

      Trầm mặc lan tỏa.

      rốt cuộc nhớ ra: “Ta đến tìm người, nhưng là phải tìm ai, ta nhớ .”

      “…”





      “Ngươi biết làm sao ra khỏi đây ?” Khuynh liên tưởng đến Mộc Hi có năng lực sinh tồn khác hẳn với người thường, bỗng nhiên dâng lên tia hi vọng.

      “Biết.” Mộc Hi gật gật đầu, lại : “Thế nhưng ta quên rồi.”

      “…”





      Khuynh vô cùng uể oải ngồi ở trong sơn động khôi phục thể lực.

      “Ta tận lực nhớ ra.” Mộc Hi ra rất ôn hòa, “Vết thương của ngươi , ta tại ra ngoài kiếm chút thứ trị thương cho ngươi.”
      fujjkoHoài Quân thích bài này.

    5. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 71 Thu phục

      Mộc Hi từ miệng hang bay ra ngoài.

      Thế nhưng, chỉ chốc lát, bay trở về.

      “Ác thú vẫn ở đó.”

      Vẻ mặt của có chút thần kỳ, còn kèm theo ý cười khó nhịn: “Xem ra, ngươi chọc ngứa nó rồi.”

      Khuynh : “…”

      “Chỉ là, có chút kỳ quái.” Mộc Hi xoa cằm nghĩ nghĩ: “Nó có nổi điên…”

      Khuynh sửng sốt, nàng đứng lên, lảo đảo vịn vách hang về phía trước: “Ngươi có thể mang ta ra ?”

      “Mang ngươi tới cho nó ăn à?” Mộc Hi nhìn chằm chằm nàng: “Đừng để cho ta liên tưởng đến hình ảnh tốt đẹp như vậy…”

      “…”

      tới lui, Mộc Hi vẫn than: “Nếu như ngươi cảm thấy buồn nôn, ta có thể cõng ngươi tới, trước lúc trở lại ta thấy có hai xác thú, nội tạng của bọn chúng bị móc ra… Khuynh , sắc mặt của ngươi tại sao lại trắng? Ngươi đừng khóc…”





      “Thần tộc phải là ăn sao?” Khuynh gian nan ghé vào vai Mộc Hi, tận lực rủ bỏ những hình ảnh gớm ghiếc.

      “Ở đây đêm tối cho nên cần tìm linh khí, nếu như ăn cơm, hao hết linh lực mà chết, chờ ngươi tránh thoát ác thú, ta liền tìm cho ngươi ít thức ăn.” Mộc Hi bay lên tới cửa động, ngoài động là mảnh trăng đêm dị, mà đập vào mắt Khuynh , vẫn là thần thú viễn cổ khổng lồ hung mãnh kia!

      Nó ngồi chồm hổm mặt đất, dùng đôi mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm cái hang, khi phát Khuynh , nó liền đứng lên, nhe đôi răng nanh trắng như sứ, cực kỳ có lực đe dọa.

      “Ngươi xác định vẫn muốn ra sao?” Mái tóc bạc của Mộc Hi bị gió thổi tung lên, gương mặt có vẻ dị như ác thú.

      Khuynh suy nghĩ chốc lát, quyết định: “Ngươi thả ta xuống.”

      Mộc Hi sửng sốt, Khuynh từ lưng của nhảy xuống, vịn tường ra ngoài động.

      So sánh với ác thú, thân thể của nàng bé. Mái tóc dài màu đen như sa tanh rủ xuống tận thắt lưng.

      Thần thú điên cuồng gào thét tiếng, đột nhiên về phía trước hai bước, răng bén nhọn lóe sáng ở trong gió, bộ lông cả người đều phát sáng.

      “Này, ngươi thực muốn chịu chết hả?” Mộc Hi ở sau lưng hô câu.

      Nhưng Khuynh ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt của nàng dính chặt ở vào đồng tử màu đỏ của ác thú, chút nào để ý tới tiếng rít gào, đôi răng nanh sắc bén của nó.

      “Ngươi đợi ta, đúng …”

      Trong nháy mắt, cuồng phong tán loạn.

      lâu.

      Nó vươn móng vuốt, khều Khuynh cái.

      … Nàng thành công?

      … Nàng thực thu phục con quái thú viễn cổ?

      Nghĩ tới đây, hưng phấn cùng vui sướng bao phủ nàng, đột nhiên rất muốn đem tin tức này cho công chúa Toàn Cơ, còn có…

      đôi mắt màu vàng đột nhiên lên trong đầu nàng.

      Chủ nhân đôi mắt màu vàng kia từng bá đạo, nhưng lại ôn nhu. Khuynh phát giờ khắc này trong lòng mình nhớ mãi quên, lại là cái tên tóc vàng khốn nạn luôn khi dễ mình kia, từ đáy lòng thở dài hơi.

      … Có thể trở về, nhất định có thể trở về.

      Mà Mộc Hi bị khiếp sợ.

      Khi nhìn con cự thú viễn cổ hung hãn kia đột nhiên hóa thành chó con ở trước mặt Khuynh , ánh mắt của trong nháy mắt liền tối sầm.

      “Ngươi định ra huyết khế rồi?”

      Giọng của có chút lạnh.

      “Huyết… huyết khế?” Khuynh phục hồi tinh thần lại, “Đó là cái gì?”

      “…Được rồi.” thở dài hơi, : “Ngươi nhất định đút nó uống máu của ngươi rồi.”

      Khuynh suy nghĩ hồi lâu, nhớ tới đôi giày dính máu của mình, khỏi bối rối: “Tựa hồ… Đúng vậy, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?”

      “Có có vấn đề, ngày sau ngươi biết.” Mộc Hi tựa ở cửa động, áo choàng cũng lắc lư: “Chờ thời gian ngươi sắp chết, hoặc là năng lực yếu đến thể khống chế nó, nó xé bụng của ngươi, lấy nội tạng của ngươi, uống cạn máu của ngươi, ăn sạch thịt, dùng răng cắn nát nuốt vào trong bụng, đến linh hồn cũng được giải thoát, cuối bị đánh xuống sáu tầng địa ngục, bị lửa thiêu, bị tuyết đông lạnh, chung…”

      Chỉ đến phân nửa, Mộc Hi thấy Khuynh có vẻ mặt táo bón, bèn hừ hừ: “Rất nhiều người của thần tộc tới nơi này, đều tự cho là thông minh muốn lợi dụng phương pháp như vậy xông ra, chỉ là đều rơi vào kết cục đó.”

      “…”

      “Bất quá, ngươi cũng tốt, bắt con lớn nhất, khả năng ra chỗ này lớn hơn.”

      Mộc Hi dừng chút, lộ cái mỉm cười quỷ dị với Khuynh : “Khuynh , năng lực của ngươi mạnh hơn thần tộc, nhưng lại là nửa người phàm, linh thức của ngươi cũng rất hỗn loạn, tựa như vực sâu có đáy, ngươi rốt cuộc có thân phận gì?”
      fujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :