Chương 61 Hậu quả cắn ngón tay Dạ yến sắp chấm dứt. Thời điểm Thần vương thần hậu lôi kéo Toàn Cơ cùng Trường Minh đọc diễn văn, Lam Tranh lặng yên kéo Khuynh rời . Tình huống như vậy chưa bao giờ thích, điện Trường Sinh có Trường Minh là đủ rồi, hữu của , có cũng được mà có cũng sao. Rời chốn phồn hoa, bầu trời đêm lấm tấm nhiều sao, yên tĩnh. Khuynh uống say còn biết gì. Nhìn Lam Tranh cầm lấy cánh tay của nàng kéo về phía trước, nàng nhướng mày, liền vươn ngón tay ra đẩy mặt : “Buông ta ra, ngươi tên hỗn đản này.” “Gây nữa ta liền phi lễ nàng.” nhét nàng vào xe ngựa. Nhưng ngay sau đó, nàng lập tức ăn miếng trả miếng duỗi móng vuốt, lôi cổ áo của , kéo lên. Hoàng tử điện hạ kịp phòng bị, tư thế chật vật. Già Diệp đành thở dài, thành kiến đối với Khuynh vẫn có biến mất. Nhưng nhưng cách nào ngăn cản điện hạ ở cùng nàng, thậm chí ngay cả công chúa Toàn Cơ cũng bài xích tồn tại của nàng. Nữ nhân này tâm cơ quả nhiên đơn giản, việc có thể làm chỉ là thủ hộ bên cạnh điện hạ, phòng bị nàng nhiều hơn. nhàng kéo dây cương, con ngựa trắng hí to tiếng, đạp đám mây chạy . Mà trong xe. Tay Khuynh gắt gao cầm lấy tóc Lam Tranh, đem mấy sợi tóc màu vàng vò rối. Vừa mới đánh nhau lúc nãy, nàng hoàn toàn chiếm thế thượng phong, bởi vì Lam Tranh thoáng đụng nàng, nàng khổ sở kêu đau, bộ dáng đáng thương tội nghiệp làm cho người ta có biện pháp xuống tay. Nhưng nàng ngừng cố gắng cào cấu, còn dùng chân đạp miệng của . “Nàng nổi điên làm gì, uống nhiều như vậy!” Lam Tranh thể nhịn được nữa, ngăn chặn nàng, giữ hai cái tay nàng ở đầu nàng. Mặc dù như thế, Khuynh cũng nhàn rỗi, nàng rất nhiều, phần lớn đều là oán trách Lam Tranh đè nàng thở nổi, hoặc là đụng phải hông của nàng, làm cho nàng khó chịu. Nàng có đôi mắt đẹp, gò má phần trắng, tuy khắp người là mùi rượu, nhưng cũng lấn át được mùi thơm mê người của cơ thể nàng, từng trận ấm áp tỏa khắp da thịt. Lam Tranh rũ mắt, lẳng lặng nhìn nàng. Môi đỏ bừng khi đóng khi mở, mang theo mùi rượu, phun ở khuôn mặt của . nhịn được vươn tay ra vuốt ve môi nàng, lại bị nàng tưởng lầm là công kích, cắn ngón tay cái, hàm răng trắng tinh, nhưng cũng đau, chẳng qua là cảm thấy hơi ngứa, hơn nữa men say, giống như con mèo làm biếng, làm càn đùa nghịch. Mắt Lam Tranh tối sầm . cũng vội lấy ngón tay ra, ngược lại càng vươn vào sâu, dính sát cái lưỡi mềm dẻo của nàng, bắt buộc nàng ngậm chặt. “Khụ khụ khụ…” Khuynh sặc, nước mắt đều chảy ra. Bị phủ nước mắt, con ngươi càng thêm mông lung, giùng giằng muốn phun thứ gì đó trong miệng ra. Màn đêm nặng nề, rời xa huyên náo, an tĩnh đến có thể nghe được hô hấp của nhau. Mà đối phương hô hấp có chút trầm, còn có chút thô, phả vào mặt, nóng bỏng đến có thể nung đỏ mặt nàng. “Điện hạ, đến cung điện.” Già Diệp đứng ở ngoài xe , lại bổ sung câu: “Vừa rồi có hai linh điểu bay tới đưa thư, cái là của điện hạ Toàn Cơ, cái là của điện hạ Trường Minh…” Trong xe vẫn có trả lời , Già Diệp đành phải bảo linh điểu mở miệng. “Tử tiểu tử, Khuynh uống say, đệ đừng nhịn được làm ra hành động kỳ quái… Cho dù có, cũng phải cẩn thận chút cho ta, sức của đệ… Thôi, ta quản được đệ, nhớ kỹ lời của đệ, ta giao Khuynh cho đệ, ngày sau ta rời , đệ phải đối tốt với nàng. Nàng là tốt.” Linh điểu màu đỏ hết lời của Toàn Cơ, ngữ khí giống nhau điệu giống nhau, có thể nhìn ra được con chim này xong lời của Toàn Cơ hổn hển tới cỡ nào. Trong xe ngựa truyền đến chút cười khẽ. Già Diệp lại bị nghẹn, hơn nửa ngày, mới nhớ tới con chim khác. Chim màu xanh, chân còn mang theo quả Ngọc Hoàn nho . “Lam Tranh, ta muốn cùng đệ chút chuyện.” câu vô cùng đơn giản, mang theo độ lạnh thấu xương. Tiếng trầm ổn mà từ tính, như phá sông băng. Chim tạm dừng lát, mới tiếp tục : “… Là về Khuynh … Cũng là về Yên…” được nửa, đột nhiên, luồng ánh sáng đâm tới, con chim nhất thời chấn kinh giương cánh, lưu lại ở cành cây lát, cuối cùng bay . Nửa ngày, trong xe mới truyền ra giọng của Lam Tranh: “Tất cả lui ra.” “… Nhưng điện hạ, công chúa và đại hoàng tử…” “Lui ra.” Sắc mặt Già Diệp tái nhợt, mím môi rời . Tất cả người hầu cũng biến mất. Cung Thiên Xu to như vậy, giờ như chỗ người. Màn xe bị nhấc lên, nhảy xuống đầu tiên là Khuynh . Khóe môi nàng còn dính tơ máu, nhưng mà cũng phải là của nàng, môi của nàng hơi sưng, có vẻ như mới bị tàn sát bừa bãi phen. Nàng chạy về phía trước, thân hình lắc lư lợi hại, như là xuất phát từ bản năng muốn sống, trong đầu nhắc nhở phía sau mình có con quái thú muốn ăn thịt người, thể dừng lại. “Khuynh …” Lam Tranh chậm rãi xuống xe ngựa, xem bóng lưng nàng nghiêng ngả chao đảo, khóe môi hơi hơi cong lên, dùng lưỡi liếm vết máu khóe môi bị cắn, chậm rãi theo. Khuynh vừa quay đầu lại, liền thấy bóng dáng xa gần theo ở phía sau, trong lòng hoảng hốt, chạy nhanh hơn chút. Mà nàng phát hoàn cảnh chung quanh dần dần biến hóa. Nàng chạy qua thềm cầu , chạy qua hành lang gấp khúc mọc đầy hoa cỏ, chạy chạy, đến tại sao mình muốn chạy nàng đều . cẩn thận, nàng té ngã đất. Lam Tranh chậm rãi qua, sợi tóc màu vàng bay múa ở trong gió, lập tức di động đến trước mặt nàng, kéo tay nàng, hôn mu bàn tay nàng chút, “Nàng muốn trốn nơi nào?” “… Về nhà…” Khuynh nhìn , rượu khiến nàng thanh tỉnh, dường như nàng đây là thực hay là cảnh trong mơ, nàng buồn rầu rủ con ngươi: “Ta muốn về nhà.”
Chương 62 Ta mang nàng về nhà “Nếu ta để cho nàng trở về lần, nàng báo đáp ta thế nào?” Lam Tranh nheo mắt, mị giống con hồ ly. Khuynh nấc cục, năm ngón tay theo phản xạ chụp lên khuôn mặt tuấn tú tiến đến gần kia, “Ngươi con hồ ly tinh này, xem ta đập chết ngươi!!” “…” Lam Tranh yên lặng đem bàn tay của nàng dời khỏi mặt mình, sau đó môi mấp máy đọc vài đạo chú thuật, chung quanh chậm rãi bốc lên mảnh sương khói, sau đó cảnh vật tán loạn, lại tụ tập lần nữa – - Khuynh bỗng dưng khiếp sợ!! Xung quanh mình là nhà cao tầng đại, xe cộ tấp nập. Hai bên đường trồng tùng bách mà nàng quen thuộc, bảng hiệu của các cửa hàng buôn bán lóe ra rực rỡ, ở chỗ quẹo trái của con đường, còn có quán lẩu nàng quá quen thuộc. - – đây là quê nhà của nàng. Nàng kinh ngạc nhìn tất cả những thứ này, bàn tay ở trong tay Lam Tranh bắt đầu run run. Nàng cách nào mở miệng, thậm chí có sức lực đứng lên xác nhận tất cả những thứ này là chân thực – – sợ vừa động, chúng nó tiêu tán, còn được gặp lại. “Đây là thế giới của nàng?” Lam Tranh thú vị nhìn bốn phía. Nơi này so với tưởng tượng của còn thú vị hơn, phàm giới cùng Thần giới là hai thế giới bất đồng song song, cùng niên kỷ, cùng năng lượng vận chuyển, thậm chí cùng quỹ đạo thời . Mà đường ray thời gian nối hai thế giới cũng nhất định, mở ra đường nối như vậy, cần năng lượng lớn, cho nên, việc Khuynh có thể xuất tại Thần giới, vốn là thể. Kỳ thực, đây cũng phải phàm giới chân chính, đây chỉ là thế giới tồn tại trong trí nhớ của Khuynh , tưởng niệm của nàng, nguyện vọng của nàng, có thể thực thể hóa chúng nó, xuất ở trước mặt nàng. Giống như điện Thiên Xu, có thể theo sức lực của mà khuếch trương, biến hóa vô hạn. Tuy rằng khác với được về nhà, nhưng mà như thế này có thể khiến nàng cảm động đến khóc . “Nếu nàng muốn cảm tạ ta, có rất nhiều phương pháp, tỷ như…” Đúng lúc này, Khuynh lại đột nhiên đứng lên, bắt đầu chạy như điên về phương hướng. Thân thể gầy dường như bạo phát tất cả sức lực, như trận gió, chạy như điên về phía cuối ngã tư đường. Lam Tranh vội vàng đuổi theo, vĩnh viễn đánh giá thấp nội tâm cùng sức mạnh của nàng. Vòng qua con đường, Khuynh đột nhiên thanh tỉnh đáng sợ. Ánh mắt của nàng hoảng loạn đảo qua từng cọng cây ngọn cỏ, sau đó vọt vào cái hẻm . Quẹo trái, lại quẹo phải. Tiến lên là ba bậc thang, hồi bé nàng còn ngã sấp xuống ở nơi này, bởi vậy đầu gối còn vết sẹo. Khuynh quẹo vào trong ngôi nhà, con đường ở đây nàng qua vô số lần, dù cho nhắm mắt cũng có thể tìm được nhà. Hôm nay mỗi bước bước ra, cũng có thể làm máu của nàng sôi trào. Cuối cùng —— Nàng dừng ở cánh cửa màu nâu. Tim của nàng đập kịch liệt, mắt của nàng đen kịt, lông mi rung động, ngón tay dừng ở cửa, cũng dám gõ. “Đây là nhà của nàng?” Thanh đột nhiên xuất làm cho nàng hoảng sợ. Quay đầu lại, mới phát ra Lam Tranh vẫn luôn theo. mặc thân hoa phục có vẻ hợp với hoàn cảnh nơi đây, nàng ngẩn người, sau đó đột nhiên nhìn lại người mình. Tóc nàng rất dài, mặt còn có châu báu xa xỉ. Y phục cũng là váy dài, tơ lụa hoa mỹ. “Có thể… có thể biến ta trở về đồ người thường hay ? Ta… ta…” Nàng lo lắng tột đỉnh, nàng thậm chí lo lắng nếu gõ cửa, mẹ mở cửa ra nhìn thấy xem nàng như người điên. Lam Tranh dừng chút, sau đó đột nhiên kéo tay nàng vào bên trong. Khuynh kinh ngạc, lại nhìn thân thể Lam Tranh, dắt nàng, cùng nhau xuyên tường. Ánh mắt chạm đến đến vật quen thuộc, trong nháy mắt, Khuynh suýt chút nữa rơi lệ. Chỉ là. Trong nhà. ai. Nàng vọt vào phòng khách, qua phòng ngủ, đến cầu tiêu, phòng bếp kiểm tra lần. Nhưng nàng nhìn tới người. Nàng vọt tới ban công, nhìn xuống—— Dưới bầu trời xanh lam, tất cả cảnh vật đều là tươi mát tự nhiên như thế, nhà cao tầng phản xạ đám mây, trắng tinh mà mỹ lệ. Cảnh vật xung quanh đều giống trong trí nhớ như đúc, có chút thay đổi —— chỉ là, có người. Trong phố lớn ngõ , có người lại. Nàng mới bất ngờ nhớ tới, ở thời gian mình chạy trốn, xung quanh căn bản có ai… Nàng quá nóng ruột, vì thế cũng có chú ý… “Sinh mệnh thể thực thể hóa được…” Lam Tranh nhìn thấy con ngươi nàng vốn sáng sủa lóng lánh, đột nhiên cứ như vậy ảm đạm . Trong lòng bỗng nhiên bị cái gì làm xúc động, ngực như bị ngăn chặn, chỗ phát tiết. kéo nàng, mím môi hồi lâu, giống thiếu niên làm sai chuyện, chậm rãi : “… Xin lỗi.” … Khuynh ở trong nhà ngây người lâu. Nàng đến mỗi cái phòng, nhìn kỹ từng cái bày biện quen thuộc trong phòng. Lam Tranh ở bên cạnh, nhìn trầm mặc này, muốn đụng vào nàng, nhưng nàng cực kỳ giống thủy tinh dễ vỡ, đưa tay ra lại dừng ở trung, cũng hóa thành trầm mặc. nhìn nàng kéo ngăn tủ, từ bên trong lấy ra rất nhiều thứ. Sau đó nàng ngồi ở trong phòng của nàng, giường màu lam nhạt, lớn, hai bên còn vẽ mây trắng. Đều là bày biện đơn giản, lại có yên tĩnh cùng nhu hòa của khuê phòng thiếu nữ, khoa trương, rất gọn gàng. Khuôn mặt nhắn của nàng tái nhợt, lại khóc cũng náo, mắt nhìn đến thứ mình thích, còn có thể mỉm cười… Mặc dù nụ cười kia, so với khóc còn khó nhìn hơn. “Khuynh .” nhàng gọi nàng. Nàng ràng run lên. ngồi vào bên cạnh nàng, nhìn thấy nàng lật xem gì đó —— đó là album ảnh, mở ra trang, bé cười xán lạn, thắt hai bím tóc thoạt nhìn rất ngốc. Nhưng chung quanh người nàng, đều giống như là tỏa sáng, mỗi tấm ảnh đều ghi lại kiện liên quan. Nhìn nhìn. giọt lệ bất ngờ rơi xuống.
Chương 63 cúi đầu hôn nàng Nhưng cũng chỉ có giọt như vậy, dừng lại hồi lâu, lại cứng rắn nhịn lại. Lam Tranh nhíu nhíu mày, môi mím chặt hơn. “… Này…” Khuynh chỉ chỉ tấm hình rực rỡ màu sắc, nuốt yết hầu khô khốc cái: “Sao thấy mấy người khác?” Trong hình thấy những người khác. Giống như bị giấu . “ gian này chỉ là dùng của ta thần lực biến ảo ra, ta có thể đọc tất cả vật trong đầu nàng, lại thể biến ra người , vì thế, chỉ có nàng tồn tại ở đây.” Lam Tranh với tay cầm album ảnh trong tay nàng, sau đó cầm bàn tay lạnh lẽo của nàng: “Đừng xem, thôi.” Dứt lời, liền muốn ra tay xóa tất cả ở đây, chúng nó xuất cũng có đạt được kết quả như dự đoán, lại làm cho bầu khí bết bát hơn. “Có thể chờ chút …” Khuynh đột nhiên , nàng hơi có chút suy yếu, giống cánh hoa bị gió bẻ gãy, nhưng lại kiên định. “Ta muốn xung quanh nhìn ngắm… Có thể ?” Nàng như vậy làm cho người ta cách nào cự tuyệt. Lam Tranh ngầm đồng ý. Khuynh mỉm cười, đứng lên, nhưng chưa được hai bước, ngã ngồi mặt đất. “Khuynh ?” Lam Tranh bước nhanh qua, đỡ nàng lên. Khuynh cúi đầu, thanh nho đến tận trong xương cốt: “Xin lỗi… Ta… ta có sức.” Lam Tranh sửng sốt, sau đó đột nhiên bế nàng lên, “Nàng muốn đâu?” Khuynh có chút bối rối: “Ta… ta có thể tự …” Lam Tranh liếc nàng cái, “Nàng có thể chọn lựa tiếp tục giữ cái tư thế này, hoặc là ở giường.” Dừng chút, “Kỳ thực, ta thích cái thứ hai hơn.” Khuynh nhất thời trầm mặc. “Ôm chặt ta.” Lam Tranh đem hai tay nàng vòng qua cổ của mình, sau đó từ ban công nhảy xuống, độ cao như vậy làm cho Khuynh suýt chút nữa hét lên, tay tự chủ ôm chặt. Gió thổi loạn tóc của nàng và , sau đó vững vàng rơi xuống đất. có người lại cho nên rất trống trải, cửa hàng đều mở ra, biển quảng cáo cũng lóe ra ánh sáng. “Đây là cái gì?” Lam Tranh vừa vừa nhìn. “… Thùng rác…” “Còn cái này?” “… Tiệm trà sữa…” “Trà sữa?” “ loại thức uống.” “Nàng có thể làm hay ?” “… Gì?” “Trà sữa.” “… Biết chút…” “Trở lại làm cho ta uống.” “Nhưng thần tộc phải là ăn uống sao…” Lam Tranh lại liếc nhìn nàng cái: “Cũng có thể ăn nàng.” “…” đoạn đường, lại nhìn chằm chằm tòa kiến trúc, : “Cái kia để làm gì?” “… Đó là trường học.” “Sao như vậy?” “…” Đúng vậy, đối với người có tẩm điện tương đương cái trường học mà , đích thực là quá . Lam Tranh suốt đường luôn hỏi này nọ, cũng cho nàng thời gian đơn độc. Trong lúc bất tri bất giác, cảm xúc buộc chặt của nàng chậm rãi giảm bớt. Mệt mỏi đến như thủy triều tập kích, ánh mắt rời rạc rơi ở phương xa, giọng nam tử bên tai cũng mờ ảo mông lung, chẳng phải chân thực. … Cái này chẳng lẽ chỉ là nằm mơ sao? Nàng uống quá nhiều rượu, vì thế tất cả ở đây cũng chỉ là ảo giác sao? “Ngu ngốc, nàng còn muốn nơi nào?” Lam Tranh lại lần nữa tới cái ngõ cụt, theo thói quen cúi đầu nhìn lại Khuynh . Nàng nhắm hai mắt lại, lông mi hơi rung động ở trong gió. Nàng quá mệt mỏi, mệt đến mí mắt muốn dính lại. Nhưng trong mắt lại rơi nước mắt, nhiều đến nàng khống chế được, giống như nước vỡ đê mãnh liệt tràn ra. Ở trong bóng tối, thế giới của nàng dường như đổ mưa, thanh của mưa lọt vào tai, nhưng cũng chạm vào da. Xung quanh bị cỗ nhiệt ấm áp bao quanh, xua đuổi lạnh lẽo cùng sợ hãi. Có lẽ, nàng gặp giấc mộng đẹp. Lam Tranh lại nhìn nàng lâu. Đáy mắt màu vàng kim như lăn lộn cực nóng, ánh mắt như vậy cơ hồ bao phủ toàn bộ trong lòng. Cảnh vật xung quanh dần dần tan , nhà cao biến mất, bầu trời xanh lam cũng bởi vậy khôi phục ánh trăng tươi đẹp, dưới ánh trăng, hoa cỏ đình các, đèn tinh linh màu u lam phiêu tán trung, như là đom đóm, chợt lóe chợt lóe. Có ít thứ, lặng yên thay đổi. cúi đầu hôn nàng. ******************************** “Điện hạ, ngài tiến vào sao?” Nam Huân vất vả đuổi theo chủ tử nhà mình, nhưng nhìn bóng lưng đứng nhúc nhích ở phía cung Thiên Xu, khỏi có chút lo lắng. Sau khi linh điểu truyền lời bị dọa đến chấn kinh bay trở lại, điện hạ Trường Minh liền lập tức đáp mây bay đến nơi ở của điện hạ Lam Tranh. Nhiều năm như vậy, Nam Huân chưa từng thấy qua có biểu tình như vậy, cũng chưa từng nghe qua nhắc tới cái tên cơ hồ được coi là cấm kỵ—— Yên Tự. Vì thế, khi điện hạ dùng linh điểu truyền lời, đồng thời đem tên Khuynh cùng Yên Tự liên hệ cùng chỗ, bị kinh hãi. “Điện hạ?” Nam Huân thấy Trường Minh bất động, lại kêu tiếng. Trả lời là tiếng gió vô tận. Trước đó. Trường Minh chạy tới nơi này, nhìn thấy hình ảnh duy nhất, đó là Khuynh yên tĩnh tựa ở trong lòng Lam Tranh, mà Lam Tranh cúi đầu hôn nàng. cách nào bình tĩnh trở lại, khi thấy Khuynh bắt đầu ra câu kia, cũng cách nào biến thành vị thần tên Trường Minh vốn bình tĩnh, có bất kỳ nhược điểm kia. đợi bảy trăm năm, ràng buông tha, tuyệt vọng. Nhưng ngay khi cơ hồ đem toàn bộ lòng mình đóng băng, ông trời lại cho tia sáng, mà tia sáng này làm đau nhói, làm vết thương mới khép miệng của lại bị xé rách. Trường Minh nhắm mắt lại, mệt mỏi rã rời. Từ lúc bắt đầu nhìn thấy Khuynh , tự với mình, nàng phải nàng ấy. Nàng chỉ là người phàm bình thường, chỉ là người phàm vô tình tiến vào thần giới. tìm được tia cảm giác quen thuộc ở người của nàng. —— ngoại trừ mái tóc đen chói mắt kia. Là sai rồi sao… Hay là trời cao cố ý muốn trừng phạt ?
Chương 65 Trừng phạt Khuynh nghẹn, bị nhìn đến sợ hãi, ký ức đêm qua sớm mơ hồ , chỉ là nhớ mang máng, mơ thấy về nhà, bất quá trong giấc mơ này, vẫn còn có bóng dáng Lam Tranh. Về phần sau đó đánh người gì gì đó… Nàng thực cái gì cũng biết… “Nàng muốn quỵt nợ sao?” Mắt Lam Tranh mị lại. A… Lại muốn trừ tiền lương sao? Trừ , trừ , tài sản của nàng cho tới bây giờ tựa hồ có số dương. Tâm tình của Khuynh rơi xuống thấp, tại chỉ nghĩ sửa chữa cái tư thế ái muội này:“… Điện… điện hạ, ta nguyện ý bị trừng phạt, bất quá, xin cho ta đứng lên trước…” Lam Tranh nhìn chằm chằm nàng, cũng buông lỏng tay ra. Khuynh che ngực, dùng góc chăn che lại thân thể, động tác từ người bò dậy hiển nhiên ái muội, nhưng da mặt của nàng lại mỏng, gặp tình trạng như vậy cũng cách nào trấn định tự nhiên. Hơn nữa, cái này tựa hồ cũng chẳng trách đối phương, đa số đều là sai của mình … Mặt như là đốt lên, cũng dám nhìn tới vẻ mặt của Lam Tranh, cấp tốc tránh qua bên, sau đó tìm kiếm y phục của mình. “Nàng đêm qua làm dơ váy, ta sai người ta ném .” Lam Tranh chỉ chỉ cách đó xa, đó là chỗ ở thuộc về Khuynh : “Ta nghĩ, nàng hẳn là còn có đồ dự bị.” “…” như thế có sai, nhưng… nhưng đây là muốn nàng để bộ dáng này qua? “Nán lại ở giường của ta giây đồng hồ, nàng trả giá càng lớn, nàng có thể lựa chọn lập tức lăn xuống, hoặc là tự mình chạy về.” Giọng của Lam Tranh nhàn nhạt, lại tuyệt như là đùa. Khuynh do dự hồi, tính toán mở miệng mượn thứ gì cho nàng che thân, nhưng sau khắc, trước mặt bao phủ bóng mờ, chợt áp nàng trở về giường. “Cho nàng cơ hội, nàng lại quý trọng.” Lam Tranh cầm tay nàng đè ở gối, khóe môi câu dẫn tràn ra đầy tà khí, “Vì thế, bây giờ nàng được.” “Chờ… chờ chút!” Khuynh bị dọa sởn tóc gáy, “Ta cũng nguyện ý bị trừng phạt, muốn khấu trừ bao nhiêu lương bổng cứ việc khấu, ta nhất định dùng sức kiếm lại! tại, xin…. xin cho ta rời khỏi!” “Khuynh , chẳng lẽ phương thức nam nhân trừng phạt nữ nhân cũng chỉ có loại tiền tài này sao?” Lam Tranh khẽ cười, cúi đầu hôn lên môi cánh hoa của nàng chút, “Nàng là người trì độn ngu ngốc có thuốc chữa.” xong, cũng cho Khuynh cơ hội phản kháng, liền dùng sức ngăn chặn môi cánh hoa của nàng, đầu lưỡi vươn ra xâm nhập, chăm chú dây dưa với nàng. chế trụ mười ngón tay của nàng, dùng tư thái còn bá đạo hơn trước đây, cắn nuốt lời của nàng hầu như còn. Khuynh cảm giác cả người mình bắt đầu bị cọ xát, môi phát run, vừa mới dứt ra, lại bị cường ngạnh chen vào. Nụ hôn của dường như mang theo dòng điện cao thế, từ đầu lưỡi truyền khắp tứ chi nàng, khiến nàng vạn phần kinh hãi. Đợi rốt cuộc chịu buông môi nàng ra, Khuynh mới tìm được giọng của mình: “Điện… điện hạ, ngài làm cái gì?! Ngài , ép buộc ta——” “Nhưng nàng qua, nàng nguyện ý bị trừng phạt.” Lam Tranh dời môi xuống, hôn cổ nàng. Hương thơm thiếu nữ có sức hấp dẫn làm cho người ta khó có thể chống cự, vốn chỉ là muốn dọa nàng, nhưng khi bắt đầu, cũng là dừng được. Ngón tay của khẽ nhúc nhích, cỗ niệm chú xiềng xích ở cổ tay Khuynh , buộc vào đầu giường. Mà đạo phong ấn khác bao trùm ngọc hoàn ngón tay út Khuynh , đương nhiên quên, ca ca thân của động tay động chân với cái nhẫn này, Trường Minh dồn sức mạnh của mình vào trong ngọc hoàn, nếu trong lòng Khuynh kích động, sức mạnh bùng phát ra —— cũng nguyện ý lại lần nữa bị phá hư chuyện tốt. Ở yến hội đêm qua, Trường Minh có hứng thú với Khuynh . Có lẽ bởi vì như vậy, mới thể chờ đợi được, nôn nóng thô bạo. Đúng vậy. Cực kỳ lâu trước đây, liền biết. Vô luận là mình thích đông thích tây bao nhiêu, bằng câu của Trường Minh, phụ hoàng ban tặng cái đông cái tây đó cho . ánh mắt của Trường Minh, những thứ tốt đẹp nhất thành Phương Đông đều đưa đến trước mặt của . Mà khi thiếu nữ tóc đen kia rơi vào xe ngựa của , bắt đầu từ khắc kia hôn nàng, với mình, muốn nàng. Muốn giữ lấy nàng, làm cho nàng ở lại bên cạnh mình. Trực giác của luôn luôn chính xác, thiếu nữ này có tác dụng thể bỏ qua. Mà bây giờ, tiên đoán ứng nghiệm, Trường Minh dao động, rốt cuộc thấy trong tròng mắt đen bất biến của Trường Minh xuất vết rách… Nhưng lại hối hận. hẳn là nên giấu nàng kĩ, vùi sâu vào thế giới của … … … Bầu khí mực ấm lên. Khuynh bị trận hôn bao phủ, nụ hôn của như mưa rơi vào môi, gáy, xương quai xanh của nàng!! Ngón tay của đâm vào da thịt nàng, dường như muốn cố ý làm nàng đau, làm cho nàng nhớ kỹ ! giống mãnh thú, phải xé rách nàng nuốt vào trong bụng!! “Ngươi điên rồi!!” Nàng dùng chân đá , lại bị cầm mắt cá chân, lần nữa đè ép xuống. khí trong phổi tựa hồ cũng bị ép ra sạch, nàng hô hấp khó khăn, môi đỏ mọng bị hôn phát sưng, làn da bóng loáng, thân thể trắng nõn, tất cả như bị lửa hừng hực thiêu đốt! Khuynh bị cảm giác xa lạ kích thích làm cho nàng vô cùng sợ hãi!! Ngay trong nháy mắt! Nàng khống chế được!!! “Khuynh , chúng ta sống chung .” Đột nhiên —— tiếng ám trầm mà khàn khàn từ đầu chậm rãi truyền đến. Khuynh ngơ ngẩn. “Ta ép nàng.” đôi ngón tay dò xét lên, lau nước mắt của nàng. Lam Tranh chống ở phía nàng, hô hấp còn chưa lắng lại, trong mắt còn có kích tình chưa tan. Ở khoảnh khắc nhìn nàng khủng hoảng, đột nhiên cảm giác mình sai rồi. muốn nàng. Lại chỉ là thân thể. phải tranh cùng Trường Minh, phải là vì trả thù ai, càng phải là vì chứng minh mình có bao nhiêu năng lực. mệt mỏi, mệt đến nguyện ý buông mọi thứ, vì nàng mở rộng cánh cừa lòng mình. Mặc dù rất buồn cười, nhưng tựa hồ là thực muốn thử đơn thuần thích người. “Tình của người phàm tiến hành như thế nào?” cúi đầu, ôm lấy nàng: “Trước nắm tay? Sau đó hôn?… Nàng ngốc như vậy, khẳng định có người muốn, ta cưới nàng là được.”
Chương 66 ra thần giới cũng có loại vật này à Ngày ấy, Toàn Cơ gặp được Khuynh so với ngày thường còn ngốc hơn mấy lần. Bởi vì nàng cúi đầu đứng ở trước thân cây, ngừng gãi ót, : “Công chúa điện hạ, ta bao giờ đến muộn nữa.” Mà động tác này Toàn Cơ quen thuộc. Mỗi lần niệm chú xảy ra chuyện may, hoặc là đạt cầu của mình, nàng cũng làm động tác này, trong lòng càng hoảng, tay gãi ót càng nhanh. Mà bây giờ, suốt phút đồng hồ, tay nàng cơ hồ vẫn dính ở đầu của nàng. Toàn Cơ nhìn chằm chằm nàng mấy giây, trong lúc vô ý câu: “Là Lam Tranh làm gì nàng hả?” Khuynh đột nhiên cứng còng, mặt còn nổi đỏ ửng khả nghi. Toàn Cơ sửng sốt. Hơn nửa ngày, nàng mới hỏi : “Thế nào, đệ đệ ta làm gì?” “…” Sắc mặt Khuynh bắt đầu ngừng đổi tới đổi lui. Toàn Cơ cười, tươi cười mang theo chút ý vị. Nàng thăm dò đúng rồi, tiền đặt cược ở người Tiểu Tranh, rốt cục chính xác. “Nếu là mệt mỏi, huấn luyện hôm nay cũng có thể tạm dừng, đệ đệ ta tuổi trẻ khí thịnh, phương diện đó sợ rằng có chút bá đạo, còn có khả năng biết tiết chế… Bất quá, qua nhiều lần, nàng quen.” “, phải.” Khuynh rốt cuộc gian nan mở miệng: “Điện hạ Lam Tranh có làm cái gì với ta, thực …” “Khuynh .” Toàn Cơ lại cắt ngang nàng, vỗ vỗ bả vai của nàng, ánh mắt nhu hòa: “Đó cũng phải chuyện ghê gớm gì, nàng cần cảm thấy có gì đúng, cũng cần giấu giếm ta, nàng là thiếp thân của Lam Tranh, đây cũng là chuyện sớm muộn.” “Ta… ta có…” “Khuynh , có vấn đề gì, cần cảm thấy ngượng ngùng, chỉ là Lam Tranh cũng quá dùng sức, nàng xem, mặt của nàng đều bị nó lăn qua lăn lại trắng bệch rồi.” “…” Khuynh đột nhiên có loại xúc động lệ rơi đầy mặt. Ba em này đều có chung tính tình, đó là hoàn toàn nghe người khác chuyện. Toàn Cơ thấy nàng cam chịu, lại cười lên: “Huống hồ, ít hôm nữa sau khi ta sứ thành Phương Bắc, có nó trông nom nàng, ta cũng tương đối yên tâm.” Nàng chưa bao giờ cho rằng chuyện Phương Bắc là hôn chân chính, nàng thậm chí chỉ coi mình là đặc phái viên đóng quân tại thành Phương Bắc, bất quá kỳ hạn này, có lẽ là cả đời. Trước đó, phát tồn tại của Khuynh , có lẽ là lo lắng cuối cùng của nàng. Toàn Cơ dừng chút, tay vẽ vòng tròn trung, sau đó từ bên trong lấy ra cuốn sắch, bỏ vào trong tay Khuynh : “Cuốn sách này viết khẩu quyết, nàng tất nhiên là trở về luyện tập, đây là cơ bản nhất, tùy thời tùy chỗ đều có thể vận dụng, thể nóng lòng, tiến bộ của nàng rất nhanh, nếu đủ thời gian, nàng thua Lê Thiên Thường kia… Về phần cuối…” Nàng vỗ vỗ mu bàn tay Khuynh , có chút thần bí: “… Nàng lặng lẽ tìm hiểu là được rồi.” Khuynh nhìn qua quyển sách, khí ánh mắt của nàng rơi vào trang cuối cùng, khuôn mặt nhắn vốn trắng bệch trắng bệch lại nhất thời đỏ ửng. trang giấy, vẽ cởi áo phân nửa, tư thế đặc biệt xinh đẹp, quả thực lóe sáng đến đâm mù mắt của nàng. ra, ra thần giới cũng có loại vật này a… =_=…