Chương 56 Mẫu phi của Lam Tranh Đột nhiên ánh sáng chung quanh đều mờ , có loại thang sáng chói mắt hình thành trong trung ở Điện Trường Sinh làm cho người ta mở mắt ra. Rồi sau đó vài sinh vật còn chói mắt hơn chậm rãi ra từ trong thang, mọi nơi bỗng nhiên yên tĩnh, mọi người ào ào đưa tay tạo thành hình chữ thập ở trước ngực, dáng vóc chăm chú. Đây chỉ sợ là khắc đẹp mắt nhất ở Thành Đông Phương. Lam Tranh đứng cùng Trường Minh, Lê Thiên Thường khôi phục xinh đẹp cao ngạo như Khổng Tước đứng ở bên cạnh Trường Minh, mà đứng bên cạnh Lam Tranh là Toàn Cơ. “Người đứng giữa là Thần Vương bệ, bên cạnh là thần hậu Mục Hòa nương nương.” Phù Liên lặng lẽ giải thích. Màu tóc của Thần vương là màu đỏ rực lửa giống hệt Toàn Cơ, thành thục mà trầm ổn, mị lực cũng thua hai đứa con trai, bên trong uy nghiêm còn có chút từ ái. Mà thần hậu Mục Hòa càng là nữ thần cao quý danh bất hư truyền, tóc đen như thác nước buông ở sau người, đứng bên Trường Minh cứ như hai chị em. Khuynh nhìn hai người bọn họ, lại nhìn Trường Minh, cuối cùng nhìn về phía Lam Tranh, trong lòng suy nghĩ đồ điên Lam Tranh này nhất định là giống biến dị. Phụ thân và mẫu thân đều nhu hòa như vậy, lại như cái gai thích đâm người ta. Phù Liên đột nhiên câu: “Điện hạ Lam Tranh nhất định nhịn vất vả.” “Vì sao?” “Nàng biết? Cũng đúng.” Phù Liên hết sức : “Thần hậu phải mẹ của đện hạ Lam Tranh, mẫu phi của ngài mất lâu rồi.” Khuynh thất thần: “ phải Thần Tộc sống rất lâu sao?” “Đây mới là trọng điểm. Nghe vị nương nương kia phạm vào tội thể tha thứ, vì bận tâm thể diện của Thần Tộc mới bị lặng lẽ xử tử.” Phù Liên thấp giọng : “Mỗi lúc nhìn thấy ca ca tỷ tỷ cùng cha khác mẹ vui vẻ hòa thuận, còn phải chịu thành kiến của người khác, trong lòng ngài nhất định dễ chịu.” “Bất quá chuyện như vậy thể tùy tiện ra, trong lòng nàng biết là được rồi.” Khuynh lại nhìn Lam Tranh, biết cảm thấy mùi vị gì. Yến hội rất thoải mái, đối với hôn của con bảo bối, Thần vương bệ hạ hiển nhiên rất quan tâm. Thần hậu Mục Hòa lôi kéo Toàn Cơ gì đó, Lam Tranh vốn muốn lập tức rời , Toàn Cơ cố tình lại kéo cùng nghe cha mẹ dạy bảo. Trường Minh thay phụ hoàng tiếp đón sứ giả của các thần đô, đứng ở trong chính sảnh tiếp chuyện với họ. Chung quanh thỉnh thoảng có các thần nữ xinh đẹp tiến đến gần bắt chuyện, lễ phép đáp lại nhưng cũng tiếp xúc nhiều. Khuynh dám để ánh mắt dừng ở người , lặng lẽ thối lui vào trong góc đứng. Từ khi bị Lam Tranh cưỡng hôn dưới mặt nước, lâu nàng có gặp ác mộng. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt đen nhánh kia, trong lòng nàng vẫn hoảng hốt. “Buổi tiệc như vậy ngươi cũng có tư cách đến sao?” Bên cạnh đột nhiên vang lên giọng ôn nhu xen lẫn chút châm biếm. Lê Thiên Thường chậm rãi đến bên cạnh Khuynh , cười cười với Già Diệp, Già Diệp sửng sốt, lập tức ra.
Chương 57 Nàng ở đây trốn ta sao Khuynh cười nhạt tiếng, “Ta có tư cách tới hay , chẳng lẽ công chúa điện hạ nhìn ra?” Lê Thiên Thường hơi sững sờ, bất quá vẫn nở nụ cười, vẫn tao nhã lại cao quý, người ngoài xem vào nghĩ các nàng vui vẻ chuyện với nhau. Nhưng giọng của ả mang theo ác ý: “Thế nào? Mới vừa rời khỏi điện hạ Lam Tranh, ngươi liền khẩn cấp muốn điện hạ Trường Minh rồi, người phàm các người đều biết xấu hổ như thế này sao?” “,Thần Tộc tài trí hơn người, về phương diện này người phàm cũng bằng Thần Tộc.” Khuynh mỉm cười: “Giống như ta bằng nửa phần của ngài.” Lê Thiên Thường bị nghẹn họng, gương mặt từ trắng chuyển sang đỏ rồi chuyển qua xanh mét. Chung quanh thỉnh thoảng có sứ giả quý tộc nhìn Khuynh , đầu tóc đen xinh đẹp ở trong đại điện có vẻ sạch loá mắt, trong suốt thuần túy như hoa mai ở trong khí, phác họa ra đường cong ôn nhu mê người, làm người ta nhịn được nhìn nhiều lần. Bọn họ xì xào bàn tán, ánh mắt sáng quắc chút che dấu hứng thú đối với nàng. Lê Thiên Thường rốt cục cười lạnh tiếng: “ nên xem thường ngươi.” Khuynh có vẻ như hơi ngạc nhiên: “Công chúa điện hạ quá để ý rồi.” Bên môi Lê Thiên Thường tóe ra tiếng cười bén nhọn, rồi sau đó tới gần nàng, hạ giọng : “Tiểu nhân đấu với ta, kết cục rất thê thảm.” “Công chúa điện hạ yên tâm, ta chỉ so đo với con người, ngài cũng phải con người, ta làm sao có thể nghĩ quẩn chứ?” Khuynh cười dịu dàng vô hại. Tóc đen buông rơi gò má trong sáng giống giọt sương rơi xuống. khí ngưng trệ trận. Lê Thiên Thường nheo mắt, ngón tay hơi hơi nghiền bông hoa trang sức đính váy, giống như muốn nghiền chúng nó thành bột phấn. “Được, tốt lắm, ngươi cứ biết sợ như vậy .” Nàng vỗ vỗ bả vai Khuynh , ước chừng phút đồng hồ chuyển tay . Bỏ lại mấy chữ cuối cùng này, lại lạnh lẽo nhìn nàng cái, ả xoay người rời . Góc lại lần nữa an tĩnh lại. Khuynh lâu mới xoa đầu vai thiếu chút nữa bể nát, suy nghĩ ngày mai theo Toàn Cơ học chút pháp thuật phòng thân, lơ đãng ngẩng đầu lại đột nhiên đụng phải đôi mắt đen. Cách đó xa, Trường Minh nhìn qua bên này, gặp phải tầm mắt nàng, cũng dời ánh mắt, tròng mắt tối đen trở nên càng sâu trầm hơn. Khuynh cuống quít cúi đầu, trong lòng hoảng sợ. Dừng chút, chạy bừa ra chính điện, dựa vào vách tường ở ngoài điện trốn tránh. Nàng lại nghĩ ra tại sao mình phải làm như thế, ràng được huấn luyện đao thương bất nhập, liên Lê Thiên Thường còn sợ, tại sao phải sợ ? Nếu bị Toàn Cơ biết mình ngu ngốc chạy tán loạn như vậy, nhất định bị phạt. nghĩ, trước mắt đột nhiên xuất đôi giày gấm màu trắng, vạt áo buông rơi còn thêu lên đóa hoa lan. “Nàng là trốn ta sao?” Giọng của nhàn nhạt giống luồng gió . Khuynh hơi hơi run rẩy lỗ tai.
Chương 58 Nàng là sợ ta Khuynh bị hoảng sợ, lưng dựa sát vách tường, nếu Trường Minh đến gần chút nữa, nàng liền có thể xuyên tường. Ánh mắt nàng gắt gao trừng đôi giày của , hoàn toàn dám ngẩng đầu. “Nàng là sợ ta.” Trường Minh . “Vì sao?” Dừng chút, lại tiếp tục hỏi. Khuynh trầm mặc. Trầm mặc. Luôn luôn trầm mặc. Nàng cũng muốn biết tại sao mình phải sợ , phải cũng là kẻ có cái mũi hai con mắt cái miệng sao? phải là hoàng tử điện hạ khí thế cường đại sao? Thời điểm Lam Đồ Điên tức giận cũng chưa thấy nàng sợ hãi như vậy, Thần vương thần hậu khí thế soàn soạt cũng chưa thấy nàng chạy đến tè ra quần như vậy. Nàng nhất định là trúng ma thuật mới có thể sợ nam nhân đến trình độ như vậy. Cảm giác được hơi thở của phất qua trán của mình, nàng chỉ cảm thấy cả sống lưng đều nổi da gà. “Ngẩng đầu chuyện.” Ngữ khí lạnh lẽo ra mệnh lệnh. Khuynh nhất thời cảm giác mình như con thỏ bị diều hâu theo dõi, lắp bắp bật thốt lên: “ có lỗi, điện hạ Trường Minh, ta… cổ ta bị trật.” Lại là trận trầm mặc quỷ dị. “Đầu lưỡi cũng bị cắn sao?” “Hả?” “Lam Tranh làm?” Khuynh kinh sợ vấn đề này, đột nhiên cổ truyền đến trận lạnh lẽo, sợi tóc bị ngón tay vén lên, phía cổ, đoạn xương quai xanh trắng như tuyết liền bại lộ trong trung. Chính là cái đoạn xương đó lại cố tình có chỗ hồng hồng – – như là dấu hôn, chói mắt hết sức. Ánh mắt Trường Minh híp lại, nhiệt độ bốn phía nháy mắt giáng xuống tới điểm băng. Khuynh bị nhìn chằm chằm như vậy, nơm nớp lo sợ : “ có lỗi, điện hạ, ta phải…” “Nơi này có chuyện của nàng.” “Nàng phải Thần Tộc, theo lý thuyết nàng có tư cách xuất tại nơi này.” Đến dùng từ cũng giống nhau, thẹn đều là hoàng tộc vạn ác. “Ta đáng sợ như vậy sao?” đột nhiên lại hỏi. Khuynh gật đầu. “Hả?” Nàng lại vội vã lắc đầu như trống bỏi. Núi băng rốt cục phóng ra tia sáng, cổ Khuynh trở nên ấm áp sáng rọi, ánh sáng bàn tay Trường Minh phóng lên che đậy dấu hôn hồng nhạt kia, làm cho nó biến mất. Cả người Khuynh cứng ngắc, cử động cũng dám. Tầm mắt của nàng vẫn dán mặt đất, dám ngẩng đầu. Động tác của rất chậm, chậm đến gần như chà xát lên cảm xúc của nàng, ngực như bị cái gì đó níu chặt, khiến hô hấp của nàng cũng bắt đầu đình trệ. Nơi bị đụng vào có loại cảm giác áp bách khó thừa nhận, càng gần nàng càng sợ hãi. Đột nhiên!! Trong nháy mắt!! - – dã thú màu đen! - – vách núi đen! - – biển lửa điên cuồng!! - – tuyết trắng bay xuống, thống khổ bị xé xác, kinh hoảng mà bi thương bất lực!!! hình ảnh tuyệt vọng mạnh mẽ nổ tung trong đầu nàng!! “!” Khuynh đột nhiên hét lên đẩy ngón tay Trường Minh ra. đôi mắt màu đen to hoảng sợ nhìn , dường như là mãnh thú, giọt chất lỏng lạnh lẽo bỗng dưng từ khóe mắt nàng trượt xuống, chảy vào cổ, tiếp theo cả người cũng bắt đầu run run. Trường Minh hơi hơi nhíu mày muốn thò tay giữ chặt cánh tay của nàng: “Nàng làm sao vậy?” Khuynh giống chim sợ cành cong, co rúm lại né tránh . “, được đẩy ta xuống…” Nàng run run phun ra mấy chữ, lại cả chính mình cũng biết ý tứ câu kia. Nhưng sắc mặt Trường Minh liền thay đổi, ngón tay duỗi ở trong khí cứng đờ, sau đó mạnh mẽ khóa lại nàng: “Nàng là ai???”
Chương 59 Nàng là ai “Nàng là ai!” Ở bên trong màu mắt vạn năm thay đổi của Trường Minh rốt cục nổi gợn sóng khổng lồ, nắm chặt cánh tay Khuynh , đem toàn bộ người nàng xách lên, trong giọng tràn đầy xúc động: “! Nàng rốt cuộc là ai!!!” “Khụ khụ..” Đau nhức làm cho Khuynh thanh tỉnh. Hai chân và hai cánh tay của nàng gần như trật khớp. “Nàng mới cái gì? Nàng đến tột cùng là ai?!” Trường Minh nắm cằm nàng, bức bách nàng nhìn mình, thanh xen lẫn chút run run, “Nàng đến tột cùng là ai?” Khuynh đau ra lời, mới vừa rồi bị Lê Thiên Thường nắm đầu vai, giờ lại bị tra tấn, khuôn mặt nhắn tái giống như tời giấy trắng. “Ta… ta biết, ta biết ngài cái gì!” Nàng cố hết sức , môi truyền đến chỗ ướt mặn, đúng là vừa khóc, nhưng nàng cũng hiểu tại sao mình khóc. Sắc mặt Trường Minh lại càng thâm trầm. Trong lòng dâng lên trận bất an. Vô cùng bất an. “Yên Tự” gần như dùng hết sức lực toàn thân mới ra cái tên này. Ngay sau đó!!! đạo ánh sáng lạnh lẽo đột nhiên bắn thẳng đến! Trường Minh hơi lui, tay mới vừa buông, Khuynh liền rớt xuống. “Ca ca tại sao có thể như vậy đối với nữ tử trói gà chặt?” Lam Tranh cao lớn vững chãi, dáng người có vẻ sáng quắc loá mắt, Khuynh bị ôm vào trong lòng , khóe môi tà tứ cười, nhưng con ngươi dị màu vàng mang theo sát ý lạnh lẽo thấu xương. Trường Minh mím môi, công kích vừa rồi làm thương bị thương chút xíu nào. “Ta có việc muốn hỏi nàng.” “Nàng muốn trả lời ca.” Lam Tranh ôm Khuynh sát hơn, xoa mái tóc đen của nàng, cười nghiệt: “Hơn nữa phải ca có bệnh sạch sao? Chẳng lẽ người bị ta chạm qua ca cũng muốn?” Trường Minh chợt căng thẳng. Nắm chặt nắm tay, có vẻ hết sức tái nhợt. chỉ bình tĩnh nhìn về phía Khuynh , thời gian dường cả thế kỷ. “Các người muốn đánh nhau, muốn cướp nữ nhân cũng phải nhìn xem hoàn cảnh chung quanh.” Đột nhiên giọng nữ đột ngột chen vào, Toàn Cơ khoanh tay, mắt híp lại. Vừa rồi tiếng vang lớn kia gần như kinh động mọi người trong đại sảnh, may mắn ở trong nháy mắt đó, nàng tung cái kết giới che hai người ngu ngốc này lại, bằng mất mặt cả thành Đông Phương. “Ca, phụ hoàng tìm ca.” Toàn Cơ nhìn nhìn Trường Minh, lại nhìn Lam Tranh: “Còn đệ nữa, các thục nữ xếp hàng chờ đệ tiếp kiến, đêm nay đệ muốn bao nhiêu nữ nhân liền có bấy nhiêu nữ nhân.” Dừng chút nàng vươn tay về phía trước: “Trả đồ đệ của ta lại cho ta.”
Chương 60 Đệ bá chiếm Khuynh Ánh sáng thần điện từ từ dâng lên, mái tóc đen, chiếc váy đỏ, nàng đẹp như thời gian, trọn đời bất diệt. Kỷ nguyên Thịnh thế, năm trăm lẻ . ********************************************** “Trường Minh, ngày đông chí, thần đô phương Bắc phái đội ngũ đón đâu tới, đến lúc đó mười dặm hoa, vạn dặm mây lành, cũng phải cần chuẩn bị, đệ đệ con làm cho người ta yên lòng, cho nên, việc này đều do con bố trí.” Thần vương bệ hạ ngồi cao ở phía , nhắc nhở công việc cho người kế thừa vương vị tương lai của mình. Chính là, Trường Minh lại xuất thần, hồi lâu cũng có động tĩnh, thậm chí Thần vương nhàng vươn ra ngón tay quơ quơ ở trước mặt , hơi giật mình, mới lấy lại tinh thần, “… Phụ hoàng? Có cái gì phân phó sao?” “Trường Minh.” Thần vương cười cười hiền lành, ánh mắt như biển lớn rơi vào người thiếu nữ hoảng sợ trong góc sảnh: “Là vì nàng sao?” Trường Minh sửng sốt, nhìn theo, liền phát Khuynh . Nàng tựa vào cột đá trong thần điện, ngẩn người, tóc đen như nhung tơ bao quanh nàng, nổi bật lên da thịt tuyết trắng trong sáng, hai mắt to có vẻ vô tội cùng mờ mịt, như là nai con chấn kinh, làm cho người ta nhịn được thương tiếc. Nàng có vẻ như nhàm chán, cũng bất lực, cầm cái chén rượu so với mặt nàng còn to hơn, uống từng chút từng chút. “Tên của nàng là gì?” Thần vương chậm rãi hỏi. Ông dường như có năng lực thấy hết thảy. “Khuynh .” Trường Minh thành trả lời. Hai chữ đơn giản, thời lại có thể khiến thân xác như đóng băng. Trong lòng có vô số loại suy đoán, khiến vô pháp bảo trì trầm tĩnh như ngày xưa. “Chính là người phàm sao?” Thần vương lại nhìn Khuynh cái, ánh mắt chậm rãi theo màu tóc tối đen của nàng thu hồi lại, mới tiếp tục : “Kỷ nguyên kế tiếp sắp bắt đầu, con cũng cần phải vị hoàng phi, nhưng con là thái tử, hoàng phi của con là vị thần hậu kế tiếp, chỉ có được khí chất của nữ thần, còn phải có lòng dạ biển chứa trăm sông, con hẳn là biết ý của ta.” Trường Minh trầm mặc lâu, hạ mắt, “Vâng, phụ hoàng.” “Huống hồ, nàng chỉ là người phàm tục bình thường, ở thế gian, tóc đen quá nhiều… cảm tình của huynh đệ, quan trọng hơn nhiều so với .” “…” Vừa rồi cho dù Toàn Cơ hạ kết giới, chuyện Lam Tranh tấn công lại dấu được chủ nhân tòa thành Đông Phương này – – phụ thân bọn họ. Ông vĩnh viễn dùng ánh mắt thương nhìn bọn họ, lại vĩnh viễn là người hiểu bọn họ nhất. Có số việc , cũng có nghĩa là ông biết. “Đưa nàng rời a… Miễn trừ tội nàng xông lên thần giới, xóa ký ức của nàng, loại bỏ cốt tiên của nàng, vĩnh viễn có tiên duyên.” Thần vương dừng chút, ngôn ngữ cũng nghiêm khắc, lại tản ra uy nghiêm quyết đoán của vương giả, “Trường Minh, ngày ấy ở hội trưởng lão, con lựa chọn giữ nàng lại, muốn cho nàng tu hành, thẳng đến có thể ăn quả thần thụ… Đó là xuất phát từ ý nguyện riêng của con, còn quyết định chính xác nhất, con phải hiểu.” “… Vâng, phụ hoàng.” Lông mi nhàng rung động. Thần vương vỗ vỗ bờ vai của , như người cha bình thường, “Đứa con ngoan, ta già , Điện Trường Sinh chỉ có thể giao cho con.” Trong Thần điện, mảnh phồn hoa. hơi có chút bừng sáng, cũng dần dần bị vùi vào bóng tối. ********************************** “Khuynh .” Toàn Cơ rốt cục thoát khỏi mẫu hậu lải nhải, đem Lê Thiên Thường lòng muốn nịnh bợ ‘mẹ chồng tương lai’ ném ra xa. Khuynh lên tiếng “Điện hạ”, sau đó chóng mặt gục đầu xuống, tiếp tục uể oải phấn chấn. Nàng nghĩ nàng nhất định là bị sợ đến điên dại, mới có thể hoảng sợ đến nông nỗi rơi lệ. Vừa nhớ đến gương mặt Trường Minh, lông toàn thân nàng dựng đứng, chuông báo động mãnh liệt, đồng ý tới gần nửa phần. Toàn Cơ híp mắt nhìn nàng vài giây, lại nhìn ly trong tay nàng, : “Kết quả nàng uống bao nhiêu?” “ biết.” Khuynh cúi đầu, mặt có chút đỏ ửng. Toàn Cơ dừng chút, xoay người sang chỗ khác, rót đầy chén cho nàng: “Tối nay nghỉ ngơi tốt, ngày mai tiếp tục huấn luyện.” Khuynh mơ hồ gật gật đầu. Rượu làm cho người ta choáng váng hoa mắt, trí nhớ thống khổ dần dần nhạt , trước mắt nàng bắt đầu xuất cha, mẹ, còn có ông nội, bà nội. Toàn Cơ lẳng lặng đứng ở bên, ánh mắt nhu hòa dừng ở đầu Khuynh , nhưng trong ánh mắt lại mang theo thương hại, bị nàng nhanh chóng giấu . “Tóc đỏ, tỷ phải là thích nữ nhân chứ?” Lam Tranh cau mày tới. bị các nữ nhân líu ríu phiền sắp chết rồi, nhưng chú ý của luôn luôn về cái phương hướng này, Toàn Cơ như nam nhân cũng trở nên ôn nhu, khiến cảm thấy rất bình thường. Thời điểm trong đầu bị cái ý niệm này tràn ngập, thể kiềm được, ném nhóm thần nữ quý tộc ra, thẳng đến đây. Toàn Cơ châm biếm: “Đệ cũng phải quan tâm Khuynh , trở thành vại dấm ?” “Làm sao có thể!” “Tốt lắm, từ nay tháng sau đến lúc ta rời , Khuynh theo ta.” Toàn Cơ . “ được.” Lam Tranh nghiêm mặt lại. “Vì sao?” Toàn Cơ cười. “ có vì cái gì!” Toàn Cơ trề môi ra: “Đệ cho là đệ có thể ngăn cản được ta à?” “Vậy tỷ thử xem?” Lam Tranh híp mắt, con ngươi màu vàng toát khí thế bức người. Toàn Cơ mím môi, nhìn em trai mình lâu, mới chậm rãi : “Đệ bá chiếm Khuynh , chẳng lẽ có mục đích khác?” Lam Tranh sửng sốt, cứng rắn : “ có.” “Ồ?” Toàn Cơ dừng chút, nhìn nhìn Khuynh bên cạnh mơ mơ màng màng, nàng hoàn toàn nghe được bọn họ chuyện, đôi ánh mắt như nước trong veo mờ mịt nhìn điểm, trống rỗng mà thất thần.