Chương 8 … Đau. Toàn thân giống như bị nghiền. Nàng chết sao… Cảm giác địa ngục này làm cho nàng mơ mơ hồ hồ nhớ lại hồi lâu trước, thân thể mình bị hủy, Mộc Hi vì cứu nàng khỏi khế ước với Nửa Xu, loại bỏ xác thịt khỏi linh hồn nàng, mạnh mẽ nhét linh hồn vào khối gỗ khô, lúc đó cũng đau đớn nghiêng trời lệch đất như vậy. Ở Vực sâu U Minh, mình cùng Nửa Xu ký huyết khế, lúc mình còn sống, nó liều chết bảo vệ mình, sau khi mình chết, thân thể cùng linh hồn phải tế dâng cho nó. Mộc Hi dùng địa vị của chủ nhân Vực sâu U Minh, chặt đứt ràng buộc của nàng và Nửa Xu, từ lúc thân thể ‘Khuynh ’ biến mất, quan hệ giữa Nửa Xu và nàng cũng còn. Ác thú Nửa Xu vốn là mãnh thú canh giữ vực sâu, cũng nguyên là đồng tử hộ giá Mộc Hi, bây giờ nó theo Mộc Hi vĩnh viễn ngủ say ở đáy vực sâu, cũng còn gặp lại. Mà người bên cạnh, từng người từng người, đều biến mất. mảnh mờ mịt màu trắng —— đây là thứ đầu tiên đập vào mi mắt khi nàng mở mắt ra. Nhưng thoáng nhìn kĩ. —— là nam tử. Quần áo màu đen, mặt nạ che kín mặt. “… Là… Ngươi cứu ta?” Khuynh hỏi cẩn thận từng li từng tí. Nhưng đối phương có lên tiếng, trầm mặc lan tràn. “… Cám ơn.” Đây là gian phòng, mà nàng nằm ở giường. Nàng tính toán cách chạy trốn, cổ lại bị thứ gì đó bóp lấy, nàng cả kinh, ngước mắt ——là bàn tay, ngón tay thon dài xinh đẹp. “ cứu ta, sao lại muốn giết ta…” Mới vừa rồi còn tốt đẹp, lúc này lại đột nhiên sinh ra sát ý ——người của giới Tu La này đều cổ quái!! Khuynh cũng phản kháng, bởi vì dù cho cố giằng co cũng làm nên chuyện gì, nàng để mặc cho năm ngón tay dần dần co rút lại, ho : “Ta muốn chết, cũng thể chết, ta còn có chuyện nhất định phải làm, mạng này có thể cho ta thiếu lại, sau này trả cho ngươi được ?” Động tác của dừng lại chút. Khuynh thừa cơ tránh tay , lui đến trong góc: “Cứ quyết định như vậy, được nuốt lời!” Tay lại vươn qua, trong lòng nàng thầm thấp thỏm, nhưng lúc này, lại vòng qua tai nàng, kéo lấy lọn tóc đen của nàng. Tóc hoa thông thường đều là tạp sắc, Khuynh sợ Lam Tranh tìm được nàng, mới liều mạng tu luyện ra con ngươi màu đen, tóc màu đen. Nhưng đây cũng là nguyên nhân Khuynh bị xa lánh, các quái đều cho rằng ở gần nàng bị lây màu sắc, cho rằng nàng là ngoại tộc giới mà tránh xa. tại, nam nhân trước mặt cũng nhìn chằm chằm tóc nàng, quanh thân đều tán ra địch ý. Chợt, kéo nàng ra khỏi giường, kéo tới thùng tắm sau tấm bình phong, ấn đầu nàng vào. Vừa ấn, vừa xả tóc nàng trong nước! “Đau!! Rất đau! Ngươi tên hỗn đản này!!” Khuynh kêu lên, nàng nam nhân này muốn làm cái gì, chỉ sợ chính là người điên!! “Rầm.” Thùng gỗ bởi vì sức lực của mà vỡ vụn, nước văng bốn phía, Khuynh cũng chật vật bị vứt bỏ ở mặt đất, vết thương lại nứt, máu lênh láng như hoa nở. Nam tử chỉ nhìn nàng cái, xoay người ra cửa. Khuynh chậm rãi bình phục hoảng loạn hô hấp. Sống sót sau tai nạn, sợ rằng là loại tâm tình này thôi. Đột nhiên, cửa lại mở. Nàng cảnh giác ngồi dậy, nhưng người ngoài cửa phải người kia. “Chủ nhân bảo ta tới băng bó cho ngươi.” Người tới là đứa bé, nếu dựa theo tuổi tác người phàm, tối đa là mười tuổi. Khuynh tỉ mỉ nhìn nó, tổng cảm thấy gặp qua ở đâu đó rồi. Nhưng trong trí nhớ, tựa hồ biết trẻ em có bộ dáng giống nó. “Ta lần đầu tiên thấy chủ nhân cứu người, ngươi may mắn.” Nó cười híp mắt tới, cẩn thận từng li từng tí nâng Khuynh dậy ngồi trở lại giường, lại lấy bộ y phục sạch , đưa cho nàng. “Chủ nhân từng bị thương rất nặng, cho nên mới phải mang theo mặt nạ, cũng thể chuyện.” Phù Sinh khẽ cười: “Ngươi cần sợ hãi, chủ nhân rất thích màu đen, nhưng lại rất chán ghét màu đen, cho nên mới thô bạo với ngươi chút, bất quá, mạng của ngươi là do chủ nhân cứu, ngày sau, liền ở lại trong phủ cùng ta hầu hạ chủ nhân thôi.”
Chương 9 Đứa bé kia tên Phù Sinh. Khuynh được an bài cho nghỉ ngơi ở trong phòng, nó vẫn dốc lòng chăm sóc nàng, mà nam nhân đeo mặt nạ thần bí, liên tiếp ba ngày, cũng xuất . Phù Sinh cho nàng ít chuyện về giới Tu La, nơi này qua là phương bắc giới Tu La, mà La Sát là Trấn Bắc đại tướng quân, ở trong này tác phúc tác uy, ai dám làm trái . Bất quá, mình được cứu, tới giờ này còn bình yên vô , vậy thân phận nam tử mặt nạ kia nhất định cũng phải bình thường. Phù Sinh tính tình mặc dù ôn hòa, cử chỉ cũng rất có gia giáo, việc gì nên bỏ sót, việc nên chữ cũng tiết lộ. Khuynh muốn thừa cơ hội làm quen, hỏi thăm chút tin tức của thần giới, Phù Sinh lại : “Tu La cùng thần giới đội trời chung, ngươi nếu là mật thám của thần giới phái tới, bị kéo lên Hình thai xử tử.” Khuynh muốn nghe được chút tin tức Tu La giới, Phù Sinh lại : “Ngươi là người của chủ nhân, liền nên quyết tâm sống yên ổn, làm tốt bổn phận nô lệ, nếu có tâm tốt, chủ nhân cho người tống ngươi . Lúc đó sống chết mặc ngươi.” Khuynh còn muốn biết thêm tin tức về người đeo mặt nạ, Phù Sinh liền : “Chủ nhân là trời, ngươi chỉ cần xem ngài như trời, còn lại, cần biết nhiều đâu.” ràng vẫn còn con nít, lại trầm tĩnh giống người già. Phù Sinh : “Mệnh do mình tạo, tướng do tâm sinh, thế gian vạn vật đều là tướng hóa, tâm bất động, vạn vật đều bất động, tâm bất biến, vạn vật đều bất biến, ngươi lấy chủ nhân làm tâm, nhiều lời, bình yên vô .” chỉ là người hầu trung thành, mà còn là đứa bé cực kỳ dong dài. Nàng bị nhốt ở trong tiểu viện này, chỗ nào cũng được, nam nhân kia cũng tới gặp nàng, nàng cũng muốn cứ bị nhốt cả đời như vậy. Đến buổi tối, Phù Sinh tới tiểu viện, cố ý cho nàng biết, tối nay là mười lăm giữa tháng, nàng cần an phận thủ thường, thể làm ra bất luận hành vi gì. Đặc biệt, dù cho xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng thể quấy rầy chủ nhân của bọn họ. Khuynh ngoài mặt vâng lời, trong lòng lại cực kỳ có ý kiến, nàng mới quấy rầy quái nhân kia đâu. Bất quá như thế nhắc nhở nàng, ngày mười lăm, khí rất thịnh, đối với hoa mà , là ngày nghỉ ngơi dưỡng sức tốt nhất. Nàng lặng lẽ ra viện, quả nhiên liền thấy vòng trăng tròn cao cao ở trời. Ánh trăng mê người, Khuynh tháo trâm cài tóc, tóc đen xõa khắp thân, lung lay biến đổi, liền hóa ra bản thể. Cành mở rộng, hoa lá xum xuê, cánh hoa hồng nhạt nhàng lung lay, ở dưới ánh trăng trông kiều diễm. Nàng chưa lộ nguyên hình lâu, lúc này chỉ cảm thấy thoải mái. Bóng đêm yếu ớt, yên tĩnh. Khuynh cẩn thận trầm xuống ngủ quên, nhiều ngày mộng, lúc này lại mơ thấy khuôn mặt Lam Tranh. Chừng trăm năm, nàng luôn luôn sợ mình quên , luôn luôn dùng bút miêu tả ghi nhớ, nhưng càng vẽ, lại càng cảm thấy giống, làm nàng tâm phiền ý loạn. Lúc này, lại đột nhiên xuất ở trong mộng của nàng, ràng như thế, đến tươi cười đều trở nên gần trong gang tấc như vậy. Khuynh mừng rỡ như điên, xông lên ôm , thực đụng chạm tới da thịt của . cười nhìn nàng, sủng nịch cơ hồ có thể làm nàng chết chìm ở trong đó. Nước mắt rơi xuống, đầy ngón tay của . gục đầu xuống, dường như muốn hôn môi nàng, Khuynh nhắm mắt nghênh đón, lại chỉ hôn tới lớp vải lạnh lẽo, nàng kinh hãi, vừa mở mắt, lại phát thấy miệng Lam Tranh!!! Nhìn kỹ lại, ánh mắt của , mũi , lại từng cái từng cái có!! Khuynh tỉnh lại trong nháy mắt. Trợn to mắt, thấy bóng người trước mặt, nhưng lại bị hoảng sợ. biết khi nào, quái nhân mặt nạ lại tựa ở cây của mình ngủ, thân nồng đậm mùi rượu. tại sao lại ở chỗ này?! Còn có thể tựa người mình? Lấy bản lĩnh của , có khả năng đến có phải cây tinh hay cũng phân biệt được ? Khuynh rối rít nhìn bầu trời, mặt trăng sắp biến mất, sắc trời mờ mờ, qua canh giờ, trời sáng. Nàng cúi đầu, phát cành của mình quấn ở lưng nam nhân này! Nàng ngu xuẩn đến mức đem người khác trở thành Lam Tranh!! Như vậy, nụ hôn ban nãy, chẳng lẽ là thực … Khuynh bị ý nghĩ của mình dọa hồi, chột dạ hồi móng vuốt của mình, làm bộ như cây đào bình thường đứng thẳng tắp, nếu nam nhân này tỉnh lại, biết mình ăn đậu hủ của , vậy chẳng phải là mình chết có chỗ chôn? Nếu Lam Tranh biết nàng đem người khác xem như , dù chỉ là trong mộng, có phải lột da nàng hay ! Khuynh rùng mình cái, biến hóa nhanh chóng, liền biến trở về hình người. Nam tử mất chỗ dựa, thẳng tắp ngã vào trong ngực của nàng. Gương mặt bị che lấp dung nhan, nhưng ràng làm cho người ta cảm thấy bi thương. Khuynh hiếu kỳ muốn xốc mặt nạ của lên nhìn cái, nhưng ở lúc sắp sửa chạm vào lại rút tay trở về. Phù Sinh đặc biệt cảnh cáo nàng thể làm ra chuyện kỳ quái, nếu xốc lên, phỏng chừng nàng cũng bị tống . Ở giới Tu La tàn bạo này, ai cũng phải là dễ chọc. Khuynh cân nhắc, giữa hiếu kỳ cùng tính mạng quyết định lựa chọn cái thứ hai! Nàng lặng lẽ thi pháp, nâng nam tử lên, nhàng đưa tựa ở dưới cây đại thụ khác, uống say như vậy, nhất định nhớ. Nghĩ như vậy, Khuynh lủi về phòng nhanh như chớp, an ổn ngủ.
Chương 10 Ngủ rất say sưa, bị lừa bán đến giới Tu La nhiều ngày như vậy, nàng chưa bao giờ thoải mái như lúc này. Trong lòng Khuynh bừng tỉnh, đột nhiên cảm thấy trán hạ xuống bóng mờ, bóng mờ kia khí thế bức người, nàng run run chút, mở mắt. “Ngươi… ngươi… ngươi… ngươi tới làm cái gì? Sao lên tiếng! Ngươi… ngươi như vậy hù chết người!!” Trán Khuynh đầy mồ hôi lạnh, lôi chăn rúc vào góc giường, vỗ ngực thuận khí. Chẳng lẽ là, phát là nàng mặc kệ ở trong sân, vì thế tại lột da nàng?! Nam nhân mặt nạ lời nào, chỉ nhìn nàng chằm chằm, dường như muốn nhìn thủng nàng. “… Xin hỏi, ngài có chuyện gì?” Khuynh cẩn thận từng li từng tí. vẫn lời nào. Trong lòng Khuynh thấp thỏm ngớt, quyết định thẳng thắn: “Đêm qua ta thấy ngài say rượu ở trong sân, vốn muốn đưa ngài về phòng, nhưng Phù Sinh thông báo, đêm qua thể quấy rầy ngài, vì thế… Ta phải cố ý mặc kệ ngài…” đột nhiên xoay người , tiếng nào ra ngoài. … là quái nhân a!! Khuynh rú lên lồng lộn ở trong lòng, đột nhiên, giọng Phù Sinh ở bên ngoài vang lên: “A , ngươi dậy chưa?” Nam tử áo đen sắp tới cửa đột nhiên cứng đờ. “Dậy… dậy rồi…” Khuynh đáp có chút cà lăm, bé ngoan kia còn biết chủ nhân thân của nó còn ở trong phòng nàng. muốn xuống giường, khắc sau, lại có trận cuồng phong cuốn đến bên giường nàng, nam nhân vừa mới rời khỏi kia ngờ lộn trở về, có chút hung ác độc địa nắm lấy cổ tay của nàng, ném nàng trở về giường, tay chống ở bên hông nàng, gian bên trong làm người ta hít thở thông. Thế là, lúc Phù Sinh đẩy cửa vào như thường ngày, liền nhìn thấy hình ảnh hạn chế tuổi nhi đồng. Chủ nhân của mình lại ngồi ở giường A , nửa người nàng bị đè ở phía dưới, nó chưa bao giờ gặp qua cảnh chủ nhân của nó cùng nào dựa vào gần như vậy, cơ hồ đến cái mặt đều chạm vào nhau. “Chủ… chủ… chủ… nhân…” Phù Sinh rốt cuộc vẫn là tuổi , lắp biết phải làm sao. Nam nhân chỉ ngón tay tới mặt Khuynh . Phù Sinh cứng đờ, sau đó với Khuynh : “Chủ nhân hỏi ngươi, vì sao tên A .” Thấy Khuynh sững sờ, Phù Sinh lặp lại lần, lại hảo tâm bổ sung câu: “Chủ nhân hỏi, đều là ta thuật lại, ngươi mau trả lời.” Chủ nhân thích chuyện, khi với người ngoài, đều là lấy linh lực truyền vào đầu óc của nó, rồi nó truyền đạt cho đối phương. “Bởi vì ta là tinh hoa đào.” Khuynh nhìn ra cảm xúc của nam nhân này. “Ta đến từ Núi Bạch Lộ, từ gốc cây đào tu luyện ra hình người, đêm qua cây đào ngài dựa vào chính là ta!” Thấy tin, Khuynh sợ đến ra nguyên hình, bàn tay biến trở về cành cây, đầu còn run rẩy nở ra cánh hoa, nhưng nàng run lên như thế, hoa liền tan nát, từng mảnh rơi vào đệm. Nam tử mặt nạ nhìn ngây ra, tựa hồ rốt cuộc tin lời của nàng. nhặt lên cánh hoa đặt trong lòng bàn tay, cách hồi lâu, chợt siết tay, hoa tan nát thành phấn. Khuynh dường như nhìn ra kết quả của cuộc đời mình, run run rẩy rẩy muốn giả bộ bất tỉnh té xỉu, lại đột nhiên đứng lên, như lần trước bàn, đột ngột ra cửa. Ở trong phòng, hai người còn lại ngươi xem ta, ta xem ngươi, mắt to nhìn mắt . Phù Sinh lấy lại tinh thần, chậm rãi : “Ngươi nhất định lại chọc chủ nhân tức giận.” “…” “Chủ nhân có giết ngươi, đó là tha cho ngươi, phải tránh, thể tái phạm.” “…” Nhưng nàng từ đầu tới đuôi cũng biết mình phạm cái gì a… =_=… “A , hôm nay phải đường xa, ngươi thu dọn chút, chúng ta liền .” “?” “Ở đây chỉ là chỗ ở tạm để chủ nhân làm việc, gần mười lăm mỗi tháng, chủ nhân đều tới đây mấy ngày làm việc, bây giờ xong việc, chúng ta cũng khởi hành về đế đô.” Phù Sinh bị khiếp sợ, giọng còn có chút run rẩy, nó nhìn nhìn Khuynh cái, : “Sắc dụ chủ nhân là có kết quả tốt, A , ngươi nhất định phải tự giải quyết cho tốt.” “…” … Buổi trưa. Khuynh thu dọn sạch , lặng lẽ lôi Phù Sinh hỏi vấn đề ban sáng: “Chủ nhân nhà ngươi có phải bị thất tình cho nên mới biến thành bộ dáng này hay ? Sau đó vì tình phá hủy dung nhan, tại dùng mặt nạ che mặt? Còn có… Ai ai, đừng a…” Phù Sinh dừng lại, đàng hoàng trừng nàng: “Là chủ nhân của chúng ta.” “… Ừ, của chúng ta.” =_=… “Còn nữa, nếu ngươi lại lén chửi bới chủ nhân, ta hạ thủ lưu tình.” “… =_=…” Phù Sinh dừng chút, mới : “Thứ nhất, chủ nhân bị thương mặc dù có liên quan đến , lại cũng phải là thất tình. Thứ hai, chủ nhân đeo mặt nạ, là đế đô vương ép buộc ngài đeo, che dung nhan, che màu tóc, nguyên nhân vì sao, ngươi cần biết, mà chủ nhân có dung mạo đẹp nhất thiên hạ, ngươi nên suy đoán lung tung.” “A a, ngươi thấy được, làm sao ngươi biết đẹp nhất thiên hạ?” “Ngươi nhiều quá” “Nhưng ngươi bị thương rất nặng…” “Đó là…” Phù Sinh còn chưa xong, ánh mắt chạm đến bóng dáng màu đen phía sau Khuynh , lập tức ngậm miệng. Khuynh còn muốn điều gì, phía sau liền truyền đến luồng khí lạnh chết chóc, quay đầu nhìn lại, nam nhân mặt nạ đứng cách nàng xa. Dù cho nhìn thấy ánh mắt của , cũng có thể cảm giác được ánh mắt lúc này khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo như thế. Nàng rụt lui, sau đó xám xịt theo phía sau Phù Sinh, hầu hạ chủ nhân của ‘hai người bọn họ’, cùng nhau ngồi xe ngựa.
Chương 12 Khuynh còn sững sờ, phu xe thu dọn xong thi thể đường, lần nữa mở lộ. “A , ngươi vẫn khỏe chứ?” Phù Sinh , hơi lo lắng. “Hả?” Ánh mắt của Khuynh còn cố định bóng lưng tuyệt thế, ý nghĩ ràng lắm. “Nhưng ngươi chảy nhiều máu…” “Máu?” Phù Sinh gật gật đầu: “Đúng, còn chảy kìa, ngươi đau sao?” Khuynh rốt cuộc hít hơi lạnh, vết thương bắt đầu tê dại, đau đớn cấp tốc truyền tới, môi trắng bệch, mắt đỏ lên: “Rất… đau quá a…” Nam nhân phía sau quay đầu, liếc mắt nhìn nàng, sau đó vươn tay, xách nàng lên xe ngựa. Phù Sinh dừng chút, cũng cười híp mắt bò lên. Xe ngựa lần chậm rãi lên đường. Khuynh ngồi bất động xe chờ Phù Sinh băng bó, gió thổi màn xe, nàng thoáng thấy La Sát đặc biệt chật vật trong cái hố đất kia, tựa hồ ngất , nằm ở trong hố nhúc nhích. Mới vừa rồi còn là trấn bắc đại tướng quân uy phong lẫm lẫm, lúc này thành đầu heo, nếu tỉnh lại, biết ảo não đến cái bộ dáng gì. Luôn luôn khi dễ người, bây giờ bị kết quả như vậy, thực là đáng đời. Khuynh cảm thấy hả giận, chợt phía sau lưng truyền đến cảm giác mát lạnh, sau đó có rượu thuốc xối lên, đau đớn khiến nàng nghiến răng ‘két’ tiếng. “Phù Sinh, chút!” Nàng ôm cánh tay run lên. Sức lực quả thực liền rất nhiều, lại dùng thuốc mỡ nhàng xoa lên cầm máu giảm đau. Sau đó tay vỗ vỗ vai của nàng, bộ quần áo được đưa đến trước mặt nàng. Khuynh vừa nhìn, liền biết mình cần thay y phục. Nàng sớm quen với việc Phù Sinh băng bó cho nàng, hồi đầu mới đến giới Tu La bị La Sát làm bị thương, là nó thay kiểm tra vết thương cho nàng mỗi ngày. Bởi vì trong mắt Phù Sinh căn bản cũng có tình nam nữ, có lẽ nó thậm chí phân giữa nam nhân và nữ nhân khác nhau ra sao, nó dường như đứa bé vừa sinh ra, đơn thuần giống khối ngọc thô chưa mài dũa. Nó vì chủ nhân của nó mà sinh, nguyện vì chủ nhân của nó mà chết, chủ nhân bảo nó làm cái gì, nó liền làm cái đó, bảo nó băng bó, liền tuyệt đối làm cái khác, nhìn những nơi khác. “Phù Sinh, đừng bó quá chặt, hơi lỏng chút là được rồi.” Khuynh tự giác cởi áo ra chỉ còn cái yếm, lộ ra cái lưng tuyết trắng. Người phía sau dừng chút, vải đưa tới trước mặt nàng vốn định để cho chính nàng băng bó lại cầm trở lại, tháo ra đoạn, lại tựa hồ như biết nên băng như thế nào. “Phù Sinh, lạnh quá, có thể nhanh chút ?” Khuynh nổi da gà. Thế là, đôi tay tinh tế như ngọc cầm vải băng, vòng qua trước ngực của nàng, lại quấn vòng, thành thạo lắm băng lên vết thương của nàng. Sau đó lại là vòng, vòng qua, lại quấn trở về—— Khuynh cúi đầu nhìn chằm chằm đôi tay kia, xoa xoa mắt, cảm giác tựa hồ mình nhìn lầm rồi: “Phù Sinh, sao tay ngươi to hơn, lại đẹp vậy?” Đôi tay kia dừng chút, lại chậm rãi quấn thêm vòng. Lần này Khuynh thấy ràng, nàng chợt quay đầu, phút chốc hút hơi khí lạnh. “A, a…” Nàng há miệng, băng vải người còn bị đối phương nắm trong tay, mà mình cũng kinh ngạc đến miệng thể —— đâu phải Phù Sinh! Đây ràng là ông trời của Phù Sinh, mạng của nó, đại gia của nó——Phi La thân vương! “Xin… xin lỗi… Ta biết là…” Nàng muốn đưa tay che chút bộ dáng lúc này, nhưng lại nhất thời biết nên che chỗ nào. Dưới mặt nạ, nhìn thấy vẻ mặt lúc này của nam tử. yên lặng quấn băng vải vài vòng, sau đó buộc lại, nhàn nhạt đứng dậy, cử chỉ vô cùng bình thản, vào gian bên trong. “Rầm” tiếng. Cửa bị đóng. Sau đó màn xe ngựa đột nhiên bị nhấc lên, Phù Sinh cầm ít thảo dược bước vào xe ngựa. “A , ngươi tự mình băng bó sao?” Nó hơi kinh ngạc. Khuynh chỉ cảm giác mình mang vẻ mặt táo bón, biết nên trả lời như thế nào. “Vừa lên xe, ta thấy cánh rừng cách đó xa có đồi thảo dược, liền hái. Ngươi thường xuyên bị thương, thảo dược này đối với tinh mà , có tác dụng khôi phục rất tốt, ta giúp ngươi làm thành thuốc, ngày sau mang theo, bị thương nuốt viên, lại dùng linh lực thuận khí, khôi phục rất nhanh.” Khuynh rốt cuộc nghẹn ra câu: “… Cám ơn.” ——*——*——*——*——*——*——*——*——*——*——*——*——*—— Lộ trình đế đô chỉ cần hai ngày. Nửa đường phải qua khu rừng rậm, buổi tối dễ lạc đường, liền dừng lại nghỉ ngơi. Ngoại trừ Khuynh là tinh có trình độ tu luyện thấp kém, mấy người xe tựa hồ cũng cần ăn gì, đường cũng mang thức ăn. Khuynh đói, đào khoai lang, ném vào đống lửa của bọn phu xe, nướng chín ăn. Phù Sinh ở bên nhìn hiếu kỳ, Khuynh liền có nó nửa, bảo nó thổi nguội rồi ăn. Nhưng Phù Sinh trời sinh có số lao lực, đem củ khoai to nhất, dùng lá cây bao cẩn thận từng li từng tí như vật quý đưa đến cho chủ tử của nó ở trong xe ngựa, mới trở về cầm củ khoai khác nhàng cắn miếng. “ có vị gì cả.” Phù Sinh mờ mịt. Khuynh cũng cắn miếng, ràng vừa ngọt vừa mềm, “Đó là miệng ngươi có vấn đề.” “Chủ nhân sáng tạo ta trăm năm, ta chưa từng có vấn đề.” Đôi mày thanh tú của Phù Sinh hơi nhăn lại. Khuynh nghĩ nghĩ, : “Đại khái ngươi là người gỗ, người gỗ có vị giác.” Lông mày Phù Sinh nhăn lợi hại hơn, thậm chí có chút ủy khuất: “Vì thế, ta thể thay chủ nhân nếm thức ăn, tệ…” Khuynh vội vã an ủi: “Người gỗ có cái gì tốt, ta trước đây, còn là người phàm đó, có nhiều việc thể làm…”
Chương 13 “Người phàm sao có thể làm tinh?” Phù Sinh nghi hoặc nhìn nàng. Khuynh cười hắc hắc, thương lượng: “Ngươi cho ta biết việc trời, ta cho ngươi biết người phàm sao có thể thành , được ?” Phù Sinh chính nghĩa đáp: “ được.” “…” Khuynh run rẩy nhìn nó mấy lần, sau đó gặm vài miếng khoai, mới : “Được rồi, xác phàm của ta bị hủy, có người hảo tâm tụ tập hồn phách của ta, bỏ vào gốc cây đào, cho nên mới tu luyện thành , vốn định tu tiên lên trời, nào biết đâu bị bán tới giới Tu La này.” Phù Sinh gật gật đầu, : “Rất tốt, chủ nhân chừng trăm năm nay chỉ có mình ta là người hầu, như nhà khác nữ tỳ thành đàn, bây giờ chủ nhân cứu ngươi, ngươi liền an tâm ở lại, đừng muốn lên trời nữa.” Khuynh nhai miếng khoai chưa có nuốt, nghẹn ở yết hầu, sặc đến rơi lệ. Phù Sinh : “A , ngươi là cao hứng mà khóc hả?” Phù Sinh còn muốn điều gì đó, tai đột nhiên nhạy bén nghe đến tiếng sàn sạt, liền nhìn phía sau Khuynh . Khuynh quay đầu theo, chỉ thấy nam tử áo đen vốn nên ở xe ngựa lại chậm rãi đến, mặt nạ che cả khuôn mặt , nhưng nàng lại có thể cảm giác được bức tầm mắt người của , như sợi tơ quấn ở da của mình , vừa tê vừa ngứa. Phù Sinh đứng lên, : “Chủ nhân, bên ngoài gió mát, ta lấy áo choàng cho ngài.” Dứt lời, liền giống con chuột chạy đến xe ngựa cách đó mấy mét. đất chỉ còn mình Khuynh ngồi chồm hổm, nàng cứng ngắc ở nơi đó, cũng biết nên đứng hay là nên tiếp tục ngồi. Lại là lúc lâu, có động tĩnh. cứ đứng yên như vậy, sau đó lẳng lặng nhìn nàng. Khuynh bị nhìn đến run rẩy, cầm lấy củ khoai mặt đất, lại ngẩng đầu : “Chủ nhân, ngài muốn ăn hả?” —— “Răng rắc.” giẫm gãy cây khô dưới chân. Vừa lúc Phù Sinh ôm cái áo lông tuyết trắng chạy tới, nhìn thấy cảnh này, rất nhanh vọt tới bên cạnh , vội vàng : “Chủ nhân, chân có thương tổn hay ?” Nam nhân lắc lắc đầu. Phù Sinh thở dài hơi, đem cái áo lông nhét vào trong tay Khuynh , : “Mau giúp chủ nhân phủ thêm.” Mà mình rất nhanh biến ra cái chổi, bắt đầu tỉ mỉ quét tước mặt đất xung quanh. Kiểu che chở như gà mẹ này làm cho Khuynh co rút cái miệng, thảo nào trăm năm qua cũng chỉ có mình nó làm nô bộc, nếu thêm mấy người, chỉ sợ cũng chịu nổi thôi. Nàng vòng qua phía sau nam nhân, áo lông vừa nặng lại vừa dày, mà lại rất cao, Khuynh mở hai tay, kiễng chân, cẩn thận từng li từng tí đem áo choàng khoác lên vai của . Vai vững chải, ghé sát vào còn có thể nghe đến hương thơm nhàn nhạt. Mà hương này, là hương đào. Trăm năm qua nàng cố gắng nở hoa, cố gắng trưởng thành, nàng thua hải đường xinh đẹp, cũng thơm như mẫu đơn, ngay cả kỳ hoa nở rộ cũng lẻ loi gốc cây, hoa rơi xuống, người hỏi thăm. Mà lâu như vậy, hôm nay vẫn là lần đầu tiên nàng ở nơi khác nghe được hương hoa của mình. Thanh nhã, thơm mà nồng, ràng phải loài hoa tuyệt đại, rơi vào người của lại hoàn toàn tầm thường. Khuynh lại hơi thất thần, Phù Sinh ở bên nhắc nhở nàng: “A , còn có dải lụa phải buộc lại.” Nó quét sạch lá rụng, nhặt sạch cành cây, lại vội vội vàng vàng chạy tới xe ngựa, tựa hồ muốn lấy thứ gì đó. Khuynh lại đành phải chuyển tới trước mặt nam tử, đưa tay buộc dây áo choàng. Lần này cách gần hơn, gần đến nàng sắp chạm vào cằm . Bỗng nhiên cỗ gió lạnh thổi qua, Khuynh run lên. Sau khắc, có đôi bàn tay trắng nõn giơ lên, chậm rãi cởi dây buộc áo ra, sau đó áo choàng lông bị vung lên, xoay tròn, lại rơi vào người của nàng. Khuynh ngây ngốc ngẩng đầu, nam tử im lặng thay nàng buộc dây áo. Phù Sinh ôm ghế chạy vội đến, đầu tiên là ngẩn người, sau đó cười: “A , chủ nhân , nàng thay ta đỡ đao, trung tâm mà thẳng thắn, áo lông hôm nay liền ban cho nàng.” Tâm Khuynh lúc này loạn như ma, đành phải lắp bắp: “Đa… đa tạ chủ nhân ban ân!” Lại là tiếng “Răng rắc” Nam tử lại đạp lên nhánh cây, dọa Phù Sinh quanh xem xét: “A a a, chủ nhân, ngài có sao ?” Khuynh phóng mắt nhìn sang, bả vai nam tử tựa như hơi nhún, tư thế kia, dường như nhàng cười, nhưng khi nhìn kỹ, động tác này lại biến mất. … nhất định là mình nhìn thấy ảo giác.