Chương 3 Khuynh mở mắt ra, phát mình bị giam ở trong lồng sắt, mà lồng sắt còn có bùa phong ấn chuyên đối phó ma, nàng vừa hơi chạm vào, cả người tựa như bị điện giật. Mà xung quanh còn có các thiếu nam thiếu nữ có bề ngoài xinh đẹp, có người còn mê man, có người tỉnh lại, đều biết mình ở chỗ nào. Khuynh muốn giãy giụa, lại phát sức lực toàn thân dường như đều bị rút hết. Bất ngờ, chiếc roi tàn nhẫn quăng xuống, nện ở người khóc, kẻ cầm roi tức giận mắng, nếu khóc nữa liền muốn mạng của nàng ấy! Khuynh nhíu mày nhìn , lại nhất thời sửng sốt —— nàng nhận ra ! chính là tay sai bên cạnh sơn thần Bạch Lộ! Nơi đây rốt cuộc trở nên tĩnh mịch, lại nghênh đón mấy nam nhân khác. “Đây đều là hàng thượng đẳng.” gã xoa xoa tay, cười lấy lòng với mấy khách hàng phú quý. Khuynh hiểu được, nàng lại bị người ta bán !! núi Bạch Lộ luôn có tiểu may mắn, bọn họ bị bán tới Tộc Tu La làm đầy tớ! Nhưng Khuynh chưa bao giờ nghĩ tới, mình trở thành trong số đó!! Mấy ‘khách nhân’ nhướng mày cao ngạo tới lui, gặp tinh hợp ý liền chỉ vào, bảo người hầu xách về trong xe ngựa của mình. Khuynh muốn, nhe răng nhếch miệng, mặt lộ vẻ thị uy, lập tức bị quất roi. Sau khắc, liền có người đập vào mặt nàng tầng bột phấn, là mê hương. Nàng muốn mắng, lại phát đến sức lực há mồm cũng biến mất, cam lòng rơi lệ, cơ hội tốt nhất kia, lại bỏ qua lần nữa. ——*——*——*——*——*——*——*——*——*——*——*——*——*—— Ngày đó, Tiểu Mỹ nghênh tiếp vị khách kia. Mà thần Bạch Lộ đường theo lấy lòng, lại bị đuổi ra. Cái lều nơi chân núi là nhà của nàng và A . Khi đó nàng cũng phải cây đào tinh, chỉ là cây đào bình thường. Hằng năm trời thu trái chín, liền có ít mèo rừng đáng ghét đến đây lãng phí trái cây, lại lần, liền bị A ngang qua bắt gặp, nàng ấy lời nào liền xông lên đấu cùng chúng nó, mặc dù cả người bị thương, lại lộ nụ cười chiến thắng. Về sau nàng ấy liền tự ở bên cạnh mình, dựng cái lều đơn sơ, mỗi ngày giúp mình tưới nước, trò chuyện. Nàng luôn luôn nghĩ, mình nhất định là chịu nổi mỗi ngày A lẩm bẩm ngồi chuyện với cây gỗ giống đứa ngốc, mới cố gắng tu luyện thành tinh, làm bạn với nàng ấy. Sau đó nàng thực huyễn hóa ra bộ dáng cây đào béo, cùng nàng ấy như hình với bóng. Lều rất đơn sơ, có cái giường, bàn ăn, còn có cái tủ thô ráp. Vị khách kia chỉ cúi đầu liếc mắt nhìn, liền ra chỗ vách núi đá ở bên ngoài. “Nàng có ở chỗ này.” Vị khách kia dùng giọng mờ ảo ra thực. mỗi chữ đều là uy nghiêm như thế, Tiểu Mỹ có chút sợ hãi, nam tử trước mặt cao thượng linh hoạt kỳ ảo, bị nhìn kỹ, mình liền hèn mọn dám ngẩng đầu, cũng dám hơn câu. Sau đó, bức họa rơi vào trước mắt của nàng, đó là , tóc đen mắt sáng, tươi mát mà động lòng người, lại là bộ dáng xa lạ. “Gặp qua chưa?” hỏi. Tiểu Mỹ dùng sức lắc lắc đầu. “Bệ hạ, đây là tìm được trong phòng …” Có thị vệ từ trong phòng ra, đem xấp họa giao cho nam tử kia. xấp giấy, đều chỉ vẽ người. Ở góc giấy, đều dùng nét chữ tú lệ viết chữ “Tranh”. Nam tử hơi ảm đạm ánh mắt, sau đó xếp xấp giấy chỉnh tề ở trong tay, cuối cùng bỏ vào trong tay áo. “Tìm ra nàng, trong vòng hôm nay, ta muốn thấy nàng.” vẫn nhàn nhạt phân phó, nhưng Tiểu Mỹ ràng thấy cánh môi của hơi rung động. Người hầu xung quanh lập tức nghe theo, mà lâu sau, bọn họ áp giải người tới, lại là sơn thần Bạch Lộ tròn vo mập mạp. Dưới chân nam tử uy nghiêm, run rẩy như bã cám. Về sau Tiểu Mỹ mới biết được, nguyên nhân trong núi luôn luôn có tiểu mất tích, đều là bởi vì chủ núi Bạch Lộ. ham tư lợi, thầm bắt tinh xinh đẹp trẻ tuổi, bán đến Tu La giới làm nô lệ. Chỉ là sau này, cũng còn mạng để hối hận vì việc này.
Chương 4 Sắc trời tối, xe ngựa chở nô lệ gấp rút lên đường, nghe người ở phía ngoài , thần giới và giới đột nhiên thiết lập trạm kiểm soát, kiểm tra mỗi cỗ xe ngựa qua, rất nhiều xe cộ buôn lậu nô lệ đều bị ngăn lại. Người đánh xe cảm thán, lần này vận khí tốt, sớm, mới tránh khỏi bị chặn. biết bao lâu, xe ngựa ngừng lại, có hai người thân hình cao to đưa nô lệ xuống, ném vào trong phòng đơn sơ. Mấy lồng sắt bị chọn ra, cách hồi, rồi lại mấy cái. Xung quanh dần dần vắng lặng, gian phòng vốn là chen chúc cuối cùng chỉ còn lại có mình Khuynh . Quản gia đẩy cửa vào, dùng đầu ngón chân đá đá nàng, thấy nàng còn sống, mới thản nhiên :“Ngươi vẫn là vận khí tốt, mấy khách hàng khác đều thích nô tài nhu thuận dung mạo xinh đẹp, ngươi lại cứ muốn phản náo, vốn muốn đem ngươi xử lý bán vào bãi bắn bia làm mục tiêu sống, ngờ có người thích loại hoa cứng đầu như ngươi.” thoáng xem thường nhìn nàng cái, lại : “Ngươi cũng nên cao hứng quá sớm, bây giờ bộ dáng ngươi chết sống như vậy, sợ rằng khách hàng này chơi được mấy hôm liền chán.” Khuynh ngẩng đầu, môi hơi tái nhợt, đôi mắt to lại hắc bạch phân minh. Nàng vươn tay, nhàng quấn ở cổ quản gia. Quản gia giật mình. Hơi thở thiếu nữ lan trong khí, hương hoa bốn phía, tâm thần tán loạn. Nhưng sau khắc, quản gia kêu thảm tiếng, ngã ở mặt đất. Khuynh hung hăng cắn lỗ tai , kêu thảm thiết, đoạt được chìa khóa bên hông , mở lồng sắt trốn ra bên ngoài. Nàng xuyên qua hành lang, nhảy lên nóc nhà, trong đại viện bị làm ầm ĩ gà bay chó sủa, nhưng tất cả lối ra đều bị ngăn chặn, nàng cuối cùng như con thú bị vây, cách nào chạy trốn. Đương nhiên, nàng lại lần nữa bị hung hăng đánh cho trận. Muốn nàng chính là kẻ nổi danh khát máu của Tu La giới – đại tướng quân La Sát, nghe trình độ điêu ngoa của Khuynh , càng thích hơn, thanh toán gấp đôi số vàng, muốn phải lập tức đưa nàng qua. ——*——*——*——*——*——*——*——*——*——*——*——*——*—— Đêm sâu, sắc đèn lồng đỏ thẫm cao cao ở dưới mái hiên. Ở đây hình như là hậu hoa viên, chỉ là có bất kỳ hơi thở sống nào. Khuynh đứng lên, chậm rãi nhìn quanh bốn phía. có người. Ở đây yên tĩnh giống bãi tha ma tịch, đừng đến đại tướng quân Tu La mua nàng, đến cái quỷ hồn đều nhìn thấy. —— đây là cơ hội sao? ——cơ hội chạy trốn…? Khuynh nhàng nhăn mày, lại thấy ở tòa đài quan sát rất xa, có nam tử đôi mắt đỏ máu như sài lang, vui sướng nhìn con mồi chạy trốn. “Gắng mà trốn , tiểu hoa .” Cặp mắt trong bóng tối mang theo ý cười tàn khốc, nhàng phất phất tay, bên cạnh liền có người hầu đứng ra, trong tay cầm cái trường cung, tay vừa nhấc, lưu loát giương cung, mũi tên sắc bén kia chăm chú nhắm vào thân hình mảnh khảnh của Khuynh , vận sức chờ phát động ——
Chương 5 Đây là trò chơi, trò chơi giết chóc. Đại tướng quân La Sát thích nhất là nhìn sinh vật yếu giãy giụa ở bên bờ sinh tử. Vì thế, luôn luôn chọn nô lệ cương liệt, tính tình nóng nảy, dùng các loại phương pháp đùa bỡn, chậm rãi dằn vặt, cho đến khi mình chán ngấy, rồi chút do dự hủy diệt bọn họ. Ngày hôm đó, lựa chọn con mồi là hoa mỹ lệ. Nhìn thân hình tinh xảo kia chậm rãi tiêu hủy, là việc vô cùng cảnh đẹp ý vui. “Nàng vì sao động?” Lúc này, chống đầu, có chút hài lòng đối với biểu của đồ chơi: “Hủy cánh tay nàng, làm cho chân của nàng chạy.” “Dạ.” Người hầu nhận lệnh, dây cung trong tay buông ra, ‘véo’ tiếng, bay nhanh ra. Nhưng kia cũng trốn, tên xỏ xuyên qua cánh tay của nàng, thân thể gầy yếu của nàng lao ra khoảng cách xa. Nàng lăn vài vòng mặt đất, liền nhúc nhích. La Sát nhíu mày. Nàng lại quét mất hưng phấn của , sung sướng vừa được khơi mào lại tức khắc bị phất . “Giết nàng.” Nhàn nhạt phun ra hai chữ, buồn chán cực độ cầm chén rượu ném . Người hầu lĩnh mệnh, lại lắp cung, nhắm ngay chỗ trái tim , hung hăng buông dây cung. “Véo.” Tên cắm trúng đích, máu tươi nở hoa mặt đất, cổ tay nàng vô lực rũ xuống, thân thể gầy ốm cùng bùn đất lạnh lẽo hòa hợp thể. “Đem lũ sói đói đến, lại gọi gã quản gia kia tới, giết chúng nuôi đàn dã súc.” La Sát đứng dậy. thờ ơ xoa xoa tay, giẫm nát tấm thảm đứng dậy rời . Ngoài cửa, xe ngựa chuẩn bị sẵn, người hầu cung kính nâng màn xe, người khom người phủ phục, làm bậc thềm cho lên xe. La Sát bước chân vào thân xe, nghĩ ngợi dùng phương pháp gì hung hăng phát tiết hờn dỗi trong lòng, bên tai chợt nghe tiếng sói tru, chân muốn bước lên liền nhất thời sửng sốt. quay đầu lại, nhìn về phía trước, chân mày cau lại, nhanh trở về trong bãi săn. ——*——*——*——*——*——*——*——*——*——*——*——*——*—— Cây đào mặc dù mảnh mai, cả đời lại có thể nở ra vô số hoa, mỗi cánh hoa đều tinh xảo tới cực điểm, hoa tính ưu nhã, trời sinh hoa mị, dụ loạn thần trí, bởi vậy, Khuynh am hiểu nhất, đó là hoặc người, mê tâm, khi chúng nó ầm ầm nở rộ, vì vậy rất ‘huyễn’. Lúc này, Khuynh thở hổn hển dựa vào tường nghỉ ngơi, trong tay máu tươi nhễ nhại, mặt đất ngã xuống tảng lớn thi thể sói hoang. Hai tên kia thực rất hiểm, nàng cố ý bất động, dùng ảo thuật lừa bịp được, nào biết đâu chúng còn thả sói ra, nàng dùng hết toàn lực, mới giải quyết sạch lũ súc sinh. Thân ở hoa viên này, lại bị cỗ khí lạnh vây bám, làm cho nàng có loại cảm giác bị giam cầm, thế là, khi mũi tên thứ nhất bắn trúng nàng, nàng liền xác nhận suy đoán của mình, người mua nhìn trúng mình tính tình bạo hỏa, nếu nghịch tâm ý của , làm cho cảm thấy nhàm chán, may ra còn có tuyến sinh cơ. Sau đó mũi tên thứ hai, quả thực liền hướng trái tim của nàng, nàng dám trốn, chỉ dùng ảo thuật dời mũi tên đến lưng. Nàng nhịn đau giả chết, may mà khi mình trúng mũi tên, ánh mắt lạnh bức người liền nhìn mình nữa. Khuynh hít hơi sâu, cầm máu vết thương người, muốn bò lên tường nhìn ra ngoài, phía sau lại đột nhiên vang lên giọng thâm sâu: “Nàng suýt chút nữa lừa ta.” Khuynh sửng sốt, kinh hoảng quay đầu, con ngươi đen nhánh nhất thời ảnh ngược ra bóng dáng như lửa. Toàn thân nam nhân này đều tản ra nguy hiểm, bị cặp mắt kia nhìn chằm chằm, Khuynh rốt cuộc hiểu tầm mắt khiến mình như bị bị lột da lúc này, là của ai. La Sát híp mắt, tầm mắt chậm rãi đảo qua mặt nàng, vết thương của nàng, động tác thân hình nàng cảnh giác như mèo hoang. Tâm tình đột nhiên lại trở nên sung sướng, hoa này hoàn toàn khơi dậy hứng thú của, nhẫn nại, để cho mình quá mức hưng phấn, lỡ tay phá hủy nàng. “Nàng rất thông minh.” về phía trước bước. “Ngươi cũng rất thông minh.” Khuynh che vết thương, cảnh giác lui về sau bước. La Sát ngẩn người, cười: “Nàng tên là gì?” “Vì sao phải cho ngươi biết?” “Có lẽ ngươi muốn cho ta biết.” chậm rãi cong khóe môi lên. Khuynh bị nụ cười kia làm rùng mình cái, mặt nhăn lại, bình tĩnh : “Nhất định là ngươi nằm mơ.” Ý cười của La Sát càng sâu, nhưng cũng nguy hiểm hơn. “Tiểu hoa , nhanh mồm nhanh miệng, quật cường, rất tốt.” “Ngươi cũng tồi, cần hâm mộ ta.” Khuynh cười gượng, nàng thầm quan sát đến địa hình xung quanh, muốn thừa cơ hội tìm phương pháp chạy . Nhưng nam tử kia cũng phải dễ trêu như vậy, nhàng cười, khóe môi câu dẫn ra độ cong yếu ớt lạnh lùng: “Từ nơi này bước ra, là rừng đá, nơi đó ta nuôi mấy trăm con sói, chúng nó đói bụng quá lâu, có thịt sống chạy ra, sợ rằng xương cốt cũng còn.” Khuynh hơi nhếch môi, gắt gao theo dõi . “Muốn chạy trốn?” La Sát cảm thấy thú vị cực kỳ, rũ con ngươi xuống, khóa con mồi ở trong tầm mắt: “Nàng nghĩ từ nơi này rời khỏi, phương pháp chỉ có , giết ta, bước qua thi thể của ta, thế nào?”
Chương 6 Sắc mặt Khuynh tái nhợt, vết thương bị đâm trúng chưa có xử lý, động, đau đớn liền dâng lên, cánh môi có chút huyết sắc nào. Trước mặt là đối thủ quá mạnh, nàng đánh lại, đành phải lùi bước. Lông mi run rẩy, : “Đại nhân cùng ta, khác nhau trời vực, ngài cường hãn, ta nhoi, há có thể chống đỡ. Đại nhân mua ta, chỉ là vì tìm thú vui, nếu để cho ta cơ hội, ta nhất định làm cho đại nhân tận hứng.” La Sát nhướng mày, ánh mắt quỷ mị. Khuynh lại : “Ta chỉ cầu mạng sống, nếu có thể làm cho đại nhân tâm tình sung sướng, liền chờ mong đại nhân cho ta đường sống, đợi ngày khác chán ngấy thả ta .” Khóe môi La Sát cong tới cực hạn, trong con ngươi màu nâu của , lóe ra màu sắc đỏ tươi, đó là lên hưng phấn của tộc Tu La, lại làm cho Khuynh phát ngốc. Từng cũng có người như thế, cũng có đôi tròng mắt màu đỏ. Chỉ là của đẹp hơn, càng kinh người, càng thấu triệt, sâu thấy đáy, độc nhất vô nhị. “Nàng nhìn ai?” La Sát cúi người xuống, ngón tay nâng cằm Khuynh . Khuynh thu hồi tầm mắt, trong lòng thất kinh nhạy bén, rũ con ngươi xuống, khẽ cười: “Đại nhân có màu mắt đặc biệt, ta chỉ là đột nhiên nghĩ đến người quen của ta, cũng là màu đỏ như thế, mới thất thần.” “Ha ha ha!” La Sát cười rộ lên: “Thú vị!! Cái miệng nhắn của nàng vừa cay vừa ngọt, mượn cớ đảo nhiều, nhưng lại chọc ta ghét.” Khuynh cúi đầu vâng lời, trong lòng lại nguyền rủa tám mươi lần. La Sát híp hai tròng mắt, ngón tay thon dài từ hàm dưới của nàng chuyển qua tai nàng, móng tay bén nhọn tựa hồ cắt phải làn da nàng. chậm rãi vuốt ve. Nhìn như ưu nhã, lại là dằn vặt. Khuynh bị chọc ghẹo chán ghét, muốn rời ra, nhưng lại bị ôm lấy, ép buộc ngẩng đầu lên. lại hỏi lần nữa: “Nàng tên là gì?” Nàng đáp: “A .” “Tên này hay.” La Sát thả nàng: “Cực kỳ giống tên người chết.” “…” “A , nguyện vọng của nàng, ta đáp ứng.” lại . Khuynh thở dài hơi, nhưng La Sát lại đột nhiên khiêng nàng ở vai, nhanh ra bên ngoài. “Chỉ là, chức trách của nàng, liền bắt đầu từ tối nay.” cười như khát máu: “Làm cho ta tận hứng, đừng làm cho ta thất vọng.” Khuynh cả kinh, nghĩ nhiều thứ, lại nghĩ tới việc này! đường phố mặc dù người đường rất thưa thớt, nhìn thấy này xe ngựa bá vương cũng là đường vòng, nhưng cách đó xa có thể nhìn thấy thành trì phồn hoa trung tâm, đèn đuốc sáng trưng, tường viện lầu các san sát nối tiếp nhau, kéo dài làm cho người ta hoa mắt. Khuynh nhìn nhìn, trong lòng có đối sách. Nàng làm bộ nghe hiểu ý tứ, tiếp lời : “Tốt lắm, liền từ tối nay bắt đầu.” Dứt lời, nàng lại chỉ chỉ xe ngựa, : “Chúng ta thi cưỡi ngựa, nếu ta thắng, xin cho ta thuốc, để cho ta an tâm dưỡng thương ba ngày.” Xung quanh vang lên tiếng hít sâu, bọn người hầu phát run, thắt lưng cong thấp hơn. La Sát ngừng động tác, tròng mắt lãnh lẽo nhìn nàng. Khuynh run lên, lại mạnh mẽ trấn định xuống, : “Đại nhân thích?” La Sát nắm hông của nàng, nhất thời cười lạnh hơn: “Thích, là thích!” Khuynh sửng sốt, người bị ném đến lưng ngựa, ngựa chấn kinh hí lên, vung móng ngựa điên cuồng lắc lư, Khuynh gắt gao ôm lấy cổ nó, trong lúc hoảng loạn vung tay, cánh hoa đào tiện tay hạ xuống, chỉ là chớp mắt, con ngựa lại yên tĩnh, thở hổn hển thở hổn hển phun mũi. “Rất tốt.” Sau khắc, La Sát nhảy lên bảo mã màu đen bên cạnh, rút ra trường đao bên hông, chặt đứt dây thừng, lại chỉ mũi đao vào người Khuynh . —— “Giết”. La Sát giơ tay lên, áo ngoài đơn bạc của Khuynh liền nát bấy. Thân thể tuyết trắng của nàng lộ ra, mơ hồ có thể thấy được đường cong mặc dù tinh tế, lại rất nhu hòa. cười tà tứ, lạnh lùng thu đao: “Nếu muốn cùng ta tỷ thí, sao có thể buồn chán như vậy? Nàng thấy lầu các cao nhất thành trì trung tâm kia , đó chính là phủ của ta, người tới trước, là thắng, ta nhường nàng đoạn đường, nhưng nếu để cho ta đuổi kịp lần…” so đo từng ngón tay của : “Ta liền cởi tầng y phục của nàng.” “…” Khuynh cắn môi, trong lòng biết là cố ý. Tâm tư của mình cũng sớm bị xem thấu. Vì thế mới có thể chọn trung tâm thành trì phồn hoa nhất làm tiêu chuẩn thắng bại. chính là muốn mình tự biết, coi như là nơi dễ dàng nhất chạy trốn, mình cũng có cách nào chạy trốn khỏi tay ! “Ta đếm tới mười, liền đuổi theo nàng.” Tâm tình La Sát vừa tựa hồ vui vẻ, thích ý đứng thẳng ở lưng ngựa, chậm rãi đếm: “.” Khuynh hung hăng kẹp bụng ngựa, liền phi ngựa xông ra ngoài. Phía sau, La Sát nhàn nhạt đếm từng chữ từng chữ, như bùa đòi mạng. Khuynh nhìn địa hình, lại thấy cần tính toán nữa. Nàng chạy nước rút như gió, muốn tranh thủ chút thời gian. Nhưng thúc ngựa, phía sau có tiếng vang nào, cảm thấy kỳ quái, trận gió lớn hung hăng thổi qua làn da, Khuynh né tránh, áo người bị xé thành mảnh ! Da thịt phấn nộn bại lộ ở trung, chỉ còn cái yến hồng nhạt và quần lót che thân. Mà ở chỗ xa, La Sát tay cầm trường đao, cưỡi ngựa chậm rãi đến. Tầm mắt của chạm đến thân thể kiều diễm của Khuynh , màu mắt sẫm dần. Nhưng lại kiềm chế, dường như cực hạn hưởng thụ. Chậm rãi đùa bỡn, thẳng đến khi đồ chơi trong tay trở nên thơm ngon nhất, mới có thể từng chút từng chút ăn tươi. “Chạy mau, A , ta đếm tới mười, lại đuổi theo ngươi.” cười, cười tàn nhẫn.
Chương 7 Khuynh cũng chút do dự, xoay người chạy trốn hướng khác. La Sát vừa tới cực nhanh, lặng yên tiếng động, dường như biết mình xuất ở nơi đó, con đường này như là bị bày thiên la địa võng, trốn thế nào cũng trốn thoát. Nàng ràng dùng cánh hoa của mình làm ký hiệu ở đường, lại căn bản có cảm nhận được bất luận khí tức gì của La Sát. như là từ trời giáng xuống, đem nhất cử nhất động của nàng đều khống chế ở trong lòng bàn tay. Từ trời giáng xuống… Khuynh thầm lặp lại bốn chữ này, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen kịt vô tận, nàng mím môi, kẹp chặt bụng ngựa, chạy như điên. … … Tiếng gió vù vù thổi, La Sát sung sướng lại lần nữa tìm được Khuynh , giơ tay lên, cái yếm đáng của nàng chậm rãi rơi xuống. Chỉ thấy nàng chật vật dùng tay che bộ ngực, tóc đen rũ xuống, chạm da thịt tuyết trắng, có vẻ động lòng người. Mà nàng vẫn cam lòng vung dây cương lên, thúc ngựa tiếp tục chạy như bay hướng phía trung tâm thành trì. La Sát nhìn bóng lưng nàng biến mất, trò chơi mèo vờn chuột này đơn giản như vậy, nhưng lại làm cho cảm thấy rất thú vị. Tiếp theo, đuổi theo nàng, nàng liền trần như nhộng. Sau đó, nàng làm như thế nào đây? La Sát khỏi cong môi lên, chậm rãi đếm mười con số, thậm chí đếm chậm chút, lại chậm chút, dường như như vậy, liền có thể đem cái loại cảm giác sung sướng phấn chấn này kéo dài đến cực điểm. “Mười.” rốt cuộc đếm xong. Ngón tay nhàng vung lên, dưới lòng bàn chân con ngựa liền xuất trận pháp màu đen, chớp mắt, liền đến vài dặm ngoài kia, gần hoa nho . cần mình động thủ, kết ấn này đưa mình đuổi theo khí tức của nàng, vô luận nàng chạy tới chỗ nào, đều tránh thoát . “A , ta lại bắt được nàng….” híp mắt, dường như bị đóng đinh. thấy cách đó xa, lưng ngựa, chỉ có cái quần lót. Mà tiểu hoa xinh đẹp thấy bóng dáng. La Sát rũ mắt xuống, thúc con ngựa chậm rãi tới, dùng mũi đao nhặt quần lót lên, đưa tới trước mặt của mình, nhúc nhích nhìn kỹ. quần, còn dính vài cánh hoa đào, hương vị nhàn nhạt giống mùi thơm của cơ thể nàng, lại làm cho bụng dưới gây rối trận, máu cũng sôi trào lên. ngờ nàng lừa gạt . Khóe miệng của La Sát chậm rãi cong lên, ngón tay nhàng cầm cánh hoa, toàn bộ thân hình như cùng dung nhập ở trong đêm tối. ——*——*——*——*——*——*——*——*——*——*——*——*——*—— Sắc mặt Khuynh nóng hổi, dùng tóc dài quấn thân thể của mình, hai chân chạy rất nhanh. Trong tay nàng cầm viên châu phát sáng, kia là nội đan của nàng, cũng chỉ có như vậy, mới có thể hơi thở của mình. Nhưng làm như vậy lại vô cùng nguy hiểm, có nội đan, làm cho nguyên khí mau chóng tiêu tan. Thể lực ngừng cạn , chân giơ lên cũng nặng như chì. Cũng biết chạy bao lâu, La Sát tựa hồ cũng còn chưa đuổi theo, nàng muốn đưa nội đan trở lại thân thể, nhưng vừa mới há miệng, xa xa liền có hàng quân đội, người dẫn đầu chỉ tiếng“Lục soát!” —— liền dọa Khuynh hoang mang lo sợ, đứng lên chạy hướng ngược lại. Nhưng nàng thực quá mệt mỏi. Mệt đến cách nào tiếp tục trốn tiếp, chân bị trượt, lại từ nóc nhà thẳng tắp té xuống. Thần kỳ chính là, chưa cảm thấy đau đớn khi tiếp đất, lại bị cái ôm vây quanh, trong bóng đêm lành lạnh, thân thể lõa lồ làm cho nàng nhịn được rùng mình cái. Nàng cố sức mở mắt ra, mơ mơ hồ hồ nhìn lại đường nét người bên cạnh, nhưng lại nhìn chẳng ràng. khắc kia, nàng chỉ toát ra ý niệm trong đầu, mình mặc quần áo, mà thân thể của mình cũng chỉ có thể cho người nhìn. Muốn giơ tay lên che, nhưng thế nào cũng còn sức lực nâng tay lên. Còn chưa lo lắng lâu lắm, đối phương cũng ngại nàng nặng mà ném ra, may mắn là, ném là tốt, nơi mình rơi xuống là mặt cỏ mềm mại, sau khắc, cẩm bào cũng ném tới, trùm lên nàng. khắc kia, tất cả nhiệt độ dường như lại trở về. Khuynh vươn tay, bắt được áo người nọ, thấp giọng thào: “Cho ta trốn hồi… hồi…” mình sống chừng trăm năm, nàng luôn luôn kiên trì mình làm xong tất cả mọi việc, chưa từng cầu xin bất luận kẻ nào. Mà bây giờ, hi vọng cuối cùng này lại áp ở người người lạ, nhưng cũng cách nào. Trước khi té xỉu, đáy mắt nàng ảnh ngược mặt nạ màu bạc mặt, đường nét dường như trong trí nhớ, nhưng nháy mắt lại biến mất thấy…