Cống phẩm tiên cơ : Bổn vương ăn sạch nàng - Chiêu Hạ( C15 cuốn 2)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 125 Ký ức

      Họa Long từng cường ngạnh muốn dẫn nàng , nàng muốn, cũng có cách nào.

      Phụ hoàng phát giác thái độ mình đối đãi Họa Long, cũng bắt đầu hoài nghi thân phận Họa Long.

      Thế là, nàng bắt đầu xa lánh , cự tuyệt .

      Nàng bắt đầu thầm đuổi .

      Nàng muốn đuổi bình an về Tu La giới, làm cho có cuộc sống của mình, mà từ nay về sau, bọn họ gặp lại.

      Ngày đó, nàng chuốc thuốc mê , bảo tâm phúc của mình đưa lên xe ngựa, nhưng ràng thuốc mê có thể duy trì hiệu lực bảy ngày, lại tỉnh lại chỉ trong ngày, đả thương thị vệ, chạy trở về.

      phẫn nộ.

      hung mãnh nhét nàng vào giường, xé vụn xiêm y của nàng, thô bạo bức bách nàng tới đầu giường, nàng khóc, chịu đựng tất cả lửa giận của .

      Đó là lần thứ hai phát cuồng.

      Lần đó, nàng bị thương tích đầy mình.

      Ngày hôm sau thanh tỉnh, ôm nàng, khuôn mặt tràn đầy thống khổ, rơi lệ: “Xin lỗi, xin lỗi, ta cũng phải là muốn đả thương nàng… Ta chỉ là tức… tức nàng…”

      Thời gian cách nào rút lui, năm tháng cách nào lùi lại.

      Ngày tuyên bố hôn kì của nàng tới.

      phá trầm mặc, kéo tay nàng, nhàng : “Mộc Hi…” Giọng yên lặng, đó là khổ.

      “Mấy ngày nữa, là sinh nhật của nàng, ta ở biên cốc làm lễ vật chờ nàng, ba ngày sau, ta chờ nàng …” Mi mắt rủ xuống, che khuất nỗi đau.

      “Nếu tới, hãy mặc nó… Ta chờ nàng … Chờ nàng …”

      cúi đầu nức nở ở bên tai của nàng, chờ lúc nàng hoàn hồn, biến mất.

      Nàng lảo đảo muốn mở cái bao đưa, nhưng cách nào nhúc nhích.

      —— trong bao, là bộ hỉ phục.

      Nàng đột nhiên nhớ lại, trước đây lâu, từng lấy số đo của nàng, lặng lẽ tìm sợi tơ tốt nhất trong cung điện … từng si ngốc nhìn nàng, ngây thơ quý trọng hạnh phúc nho kia——

      Nàng cười, cười cong lưng, nước mắt làm mơ hồ tầm mắt.

      Nàng ôm áo cưới, cơ hồ dùng hết tất cả sức mạnh, gào khóc.

      ——*——*——*——*——*——*——*——*——*——

      Kỳ hẹn ba ngày chỉ còn ngày.

      Thần thái dương Phục Hy triệu kiến Mộc Hi.

      Cũng gọi vị hôn phu của nàng, hoàng tử Đông Nghê.

      Thần thái dương nhàng vuốt ve con mình thương , như người cha hiền lành bình thường, kể ra trách nhiệm của nàng, con đường tương lai của nàng.

      Mộc Hi lần đầu tiên thất thần, nàng cúi đầu, bởi vậy có thấy đáy mắt của phụ hoàng, lên nỗi khổ tâm tiếc hận.

      Thần thái dương nhắc tới Họa Long, Mộc Hi tựa như con thú kinh hoảng ngẩng đầu, ngài vỗ vỗ tay Mộc Hi, lại nữa lời.

      Họa Long…

      Họa Long, Họa Long ——

      ………………….

      Tới kì hạn ba ngày.

      Nơi bọn họ ước hẹn, là tiểu tu viện.

      Qua nửa đêm, nàng hồi hộp, lại phát trong phòng ánh nến sáng rực, có tiếng nam nữ rên rỉ truyền ra. Nàng ghé sát mặt vào nhìn, ngờ vừa nhìn thấy người giường, tâm vỡ vụn.

      giường, Họa Long chưa cởi hỉ phục ra, xung quanh lại có mấy trần truồng, quấn lấy.

      Khi Mộc Hi từ trong viện ra, toàn thân là sát khí, trong đầu trống rỗng, xa, gặp phải cấm vệ quân theo đến, thống lĩnh cấm vệ quân cuống quít tới đón nàng trở lại, nàng nặng nề ngẩng đầu, bên tai truyền đến kêu thảm thiết, mà tay mình nhuộm máu tươi, người nọ nằm ở trong vũng máu, hoàn toàn còn hơi thở.

      ——*——*——*——*——*——*——*——*——*——

      Mộc Hi bị áp giải trở lại, nghi thức lên ngôi tiến hành, mà Họa Long cũng tới tìm nàng. Nàng tự cho là giấu rất tốt, kỳ thực mọi cử động đều bị phụ hoàng nàng nhìn thấu.

      Nàng giết con dân vô tội, phạm vào sát nghiệt.

      Nàng lưu luyến si mê Tu La, phạm vào tình nghiệt.

      Nàng để ý muôn vàn con dân, để ý trách nhiệm của mình, chỉ tham vui mừng nhất thời, phạm vào tham nghiệt.

      Đây là kiếp của nàng.

      Ba tháng sau, nàng bị áp lên tháp Thần Linh, bị đưa nơi luyện ngục, chịu đựng ngàn năm khổ hình, rửa sạch tội nghiệt.

      Nhưng ngay khắc kia, Họa Long cầm trường kiếm trong tay, trợn đỏ mắt, lấy lực giết người vào thần điện Thái Dương, tiếng kêu thảm thiết ngừng, máu như sông nhiễm đô thành đỏ phồn hoa.

      Mộc Hi bị đoạt lấy, tháp thần linh cũng bị phá hủy.

      “Dừng lại, dừng lại ——” Mộc Hi níu chặt tóc , bất lực mở mắt trừng trừng nhìn con dân nằm mình trong máu tươi, nàng thét chói tai, cắn xé, vẫn chống lại .

      Thần Vương cuối cùng tức giận, tập kết thần binh tiêu diệt Họa Long. Trường mâu xuyên qua thân thể , bên cạnh, chỉ có gầy yếu kia, nàng mở to cặp mắt mỹ lệ, gắt gao nhìn .

      “Ngươi làm cái gì, ngươi làm cái gì!!!” Nàng rống giận.

      “Ta còn rời khỏi nàng.” suy yếu vuốt ve mặt của nàng.

      !!!” Mộc Hi kinh hoàng kéo cổ áo của , nước mắt rơi nóng hổi: “Ta hiểu! Ta hiểu!!!”

      Nàng nghe hiểu, cũng nhìn thấu.

      Vì sao đến, vì sao còn phải gặp ——

      “Nàng cũng thể lại muốn ta… Mộc Hi…” cười, nhàng nhắm nghiền hai mắt.

      “Họa Long…?” Nàng đưa tay dò hơi thở của , như bị điện giật, nhất thời thét chói tai: “Họa Long!! Họa Long!!!!”

      Nàng quát lớn: “Ngươi tỉnh lại!! Ngươi mở mắt ra!! Mở mắt ra a!!”

      “Ta hận ngươi!!! Ta vĩnh viễn hận ngươi!!! Ngươi giết người của tộc ta, hủy thành trì của ta, cứ như vậy rời ! Ta vĩnh viễn tha thứ ngươi!!!!!!!”

      Nàng còn có nhiều tơ vương, muốn cho biết.

      Nhưng cứ như vậy chết , để lại mình nàng.

      “Công chúa điện hạ, xin ngài rời khỏi người này.” Binh lính sợ hãi đứng ở xa, dám tới gần.

      Mộc Hi chậm rãi quay đầu, ánh mắt dại ra.

      Nàng đột nhiên đứng lên, nhổ binh khí trước ngực ra, đâm xuyên qua thân thể của mình.

      Máu văng khắp nơi.

      Nàng ngã vào người của , chấp niệm của bọn họ sâu.

      cứ như vậy biến mất…

      Chuyện cũ trước kia, cứ như vậy kết thúc …

      ——*——*——*——*——*——*——*——*——*——*——

      Đế cơ Mộc Hi, vì phạm tội nghiệt ngập trời, xóa tên vĩnh viễn gia phả.

      Lại, vì kỳ chấp niệm thâm sâu, biến thành ma, cách nào tiêu diệt, phong ấn xuống Vực sâu U Minh. Lấy nghi thức công chúa hậu táng.

      “Xích Dạ, quỷ tóc trắng, là vương giả truyền thuyết thượng cổ, trải qua thần ma đại chiến, sống chết , vì thần lực bị tổn hại, ký ức bị phong, tuổi tác hóa thành thiếu niên, cùng công chúa Mộc Hi chi gặp nhau, ban tên Họa Long.”
      fujjko thích bài này.

    2. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 127 Cũng rời nữa

      Đòn công kích của Mộc Hi hung mãnh như vậy, chỉ sát khí của nó cũng phá hủy kết giới của Khuynh , trời đất đều chấn động.

      Lam Tranh ôm Khuynh nhào tới mặt đất, Trường Minh rùng mình, dùng pháp thuật bảo vệ Lê Thiên Thường. Ầm tiếng, Họa Long đột nhiên ra tay, đỡ được hơn phân nửa sức mạnh hủy diệt kia.

      Lam Tranh bị cuốn văng xa, chưa kịp dùng pháp thuật hộ thể, chỉ dùng thân thể đơn bạc thay Khuynh nhận tất cả công kích, thân thể vốn bị thương nặng lại lần nữa chịu đòn nghiêm trọng, nhịn được, liền phun ra máu.

      Khuynh lảo đảo bò dậy, ôm , suýt chút nữa khóc lên: “Có sao ?”

      Lam Tranh lau khóe miệng, cười: có việc gì.”

      Ngẩng đầu, thấy Họa Long phi thân nhảy lên hướng Mộc Hi.

      Mộc Hi hiển nhiên khống chế được, nàng thét chói tai, cũng khóc, ánh mắt hoàn toàn tập trung vào Họa Long, tay vung lên lại hạ xuống, tung ra từng chiêu công kích hung mãnh. Họa Long lời, đỡ tất cả công kích của nàng. Chỉ khổ mấy người vô tội xung quanh, trải qua mấy ngày gian nan dằn vặt, sớm mệt mỏi chịu nổi, lúc này bị dư uy bắn ngược đánh văng ra, giống mưa rền gió dữ, bọn họ chịu nổi.

      Trường Minh nỗ lực xây kết giới, thần sắc thoáng tái nhợt: “Ý chí của công chúa Mộc Hi bắt đầu tan vỡ, nơi đây sắp giữ được.”

      Khuynh lo lắng nhìn , “Nhưng Họa Long và Mộc Hi làm sao bây giờ? Bọn họ mới vừa gặp mặt, mới vừa…”

      “Họa Long vốn là người chết, thuật hồi hồn chỉ có thể làm cho tạm thời lấy lại hình dạng, tử hồn là tử hồn, có cách nào thay đổi.”

      “Nhưng sống trong vực sâu U Minh nhiều năm như vậy, nếu như Mộc Hi khôi phục thần trí…”

      “Khuynh .” Trường Minh nhàng cắt lời nàng, : có khả năng… Thời gian hơn vạn năm, nàng ấy có khả năng khôi phục lại quá khứ, bọn họ có thể gặp mặt lần cuối cùng trước khi biến mất, là ân huệ lớn nhất của trời ban.”

      Lam Tranh thấy bộ dáng nàng uể oải, cúi đầu hôn trán nàng: có chuyện gì, có chuyện gì… Đều có chuyện gì.”

      Dường như kể ra, nhưng lại dường như lẩm bẩm.

      Khuynh bị ôm vào trong ngực, nên nhìn tới, tầm mắt của cùng với Trường Minh nhìn nhau, đáy mắt từng người ra quyết định.

      ——*——*——*——*——*——*——*——*——*——

      bầu trời, Họa Long tới gần Mộc Hi, kiềm chế hai tay của nàng, mềm giọng : “Ta tìm được nàng rồi, Mộc Hi.”

      “Ngươi là tên lường gạt!!” Mộc Hi rơi lệ.

      Họa Long nhàng : “Ba ngày ước hẹn, nàng chưa tới, ta liền tìm nàng, nhưng chỉ gặp được quân đội thái dương thần tộc, bọn họ nàng ra lệnh truy đuổi ta, ta trọng thương trốn thoát, ta nghĩ nàng bao giờ muốn ta nữa, tâm như tro nguội, thẳng đến khi nghe thấy nàng vẫn chưa thành hôn, lại phạm vào tội nghiệt, còn bị đẩy xuống tháp thần linh tiếp nhận trừng phạt, lòng ta nóng như lửa đốt, máu Tu La cách nào khống chế, hủy diệt mọi thứ để đem nàng ra khỏi tháp, xin lỗi, xin lỗi…Đều là lỗi của ta, nếu ta kiên định chờ nàng, liền để cho nàng trúng huyễn dược mê hoặc, nếu ta khư khư cố chấp, huyết tẩy thành trì, liền để cho nàng ở nơi này chịu đựng dằn vặt vạn năm, linh hồn của ta bị nhốt ở Vực sâu U Minh, bị oan hồn cắn nuốt ký ức, chậm chạp chưa tới tìm nàng, xin lỗi…”

      Mộc Hi thét chói tai, thống khổ bịt kín lỗ tai của mình.

      “Mộc Hi…”Họa Long cẩn thận ôm nàng: “… Ta còn rời khỏi nàng, bao giờ nữa.”

      Ngàn vạn năm trước, hứa hẹn bị năm tháng vùi lấp, rốt cục có thể thực .

      còn kịp rồi…” Mộc Hi khóc ngừng được: còn kịp rồi…”

      Nàng sớm bị bóng tối vô tận và tuyệt vọng cắn nuốt, nàng cách nào khống chế nguyên thần của mình, hồn phách hư thối này còn là Mộc Hi trước đây, khi nàng buông tha hận ý, nàng liền tiêu tan…

      có vấn đề gì, ta cùng nàng, lần này, ta vĩnh viễn cùng nàng.”

      Họa Long nhắm mắt lại, có cái gì đó trong suốt từ khóe mắt chảy xuống.

      Khuynh nhìn bầu trời, bên tai đột nhiên truyền đến giọng quen thuộc —— “Cám ơn.”

      Nàng ngẩn ra, ký ức ngay lập tức vọt tới.

      —— “A, này từ đâu tới đây?”

      —— “Ta nhìn rất kinh khủng sao?… Ta bị giam lâu lắm, quên hình dạng của mình, ta tên Mộc Hi…”

      —— “Ta rời khỏi, ta tìm người, nhưng phải tìm ai, ta nhớ … Tìm được? có vấn đề gì, ta nhất định tìm được, nhất định có thể.”

      đợi vạn năm, khi nàng cũng sắp cho là đợi được, rốt cuộc tìm được tình cảm chân thành của .

      ổn, thời gian gia tốc!” Sắc mặt Trường Minh đột nhiên trầm xuống, chỉ thấy đồng hồ cát trong tay rơi rất nhanh, chỉ chốc lát, liền sắp rơi sạch!!!

      Chấp niệm của Mộc Hi biến mất, thế giới này liền sắp tiêu vong, cứ tiếp tục như vậy, bọn họ nhất định phải lập tức dùng Tuyết Phách, rời khỏi nơi này, bằng tiêu tan theo.

      “Chúng ta cần phải .” đứng lên, đem Lê Thiên Thường hôn mê đưa tới bên cạnh Lam Tranh: “Ta dùng lực bổ ra con đường, bảo vệ nguyên thần cho các người, Tranh, đệ mang bọn họ trước, ta sau.” Dứt lời, liền giao Tuyết Phách cho Lam Tranh.

    3. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 128 Lần này, ta bảo vệ chàng

      Mộc Hi bị bóng đen vây quanh, là oán niệm của nàng, hận của nàng, trách nhiệm nàng gánh vác, tương tư của nàng. Chúng nó cắn nuốt nàng, ở trong lòng Họa Long, nàng thống khổ nhẫn nại, đầu đau đớn kịch liệt, dường như tiếp theo nổ tung trong chớp mắt.

      Mà cảnh vật xung quanh trở nên vặn vẹo, bóng đen hình thành vòng xoáy, hút mọi thứ.

      “Lúc này pháp lực Mộc Hi yếu nhất, ta tận lực bổ ra con đường, đệ mang các nàng trước.” Trường Minh điều tức linh khí của mình, rót pháp lực vào Tuyết Phách, Tuyết Phách trong nháy mắt phát sáng.

      cùng với Lam Tranh đều hiểu, lúc này, trong bọn họ chỉ có người có thể . viên Tuyết Phách chỉ có thể đồng thời mang hai người, so với việc cả hai người đồng thời ở vào nguy hiểm, còn bằng ở lại hộ tống, làm cho ba người kia bình an trở lại.

      Vì thế, người ở lại dữ nhiều lành ít. Vận khí tốt, tìm được kẻ hở mà thoát ra. Nếu vận khí tốt, biến mất còn.

      là huynh trưởng, pháp lực cũng là cao nhất trong bốn người, tỷ lệ sống sót cũng là lớn nhất, vì thế, nhất định phải gánh nhiệm vụ nguy hiểm này.

      Lam Tranh đột nhiên cầm tay , dùng linh lực hóa thành giọng bay vào tai Trường Minh: “Ca ca, đệ trở về được.”

      Trường Minh sửng sốt, ngẩng đầu nhìn con ngươi đỏ như ngọc của Lam Tranh, mím môi, đẩy ngôn ngữ vào trong óc Trường Minh: “Ca ca, ca biết, đệ tham sống sợ chết nhiều năm như vậy, thay mẹ báo ân vừa lòng… Thế nhưng bây giờ, đệ trở về cũng được nữa, cũng thể trở về… ca và đệ khác nhau, ca là căn cơ tương lai của thần tộc phương Đông, căn cơ sao có thể lung lay.”

      Lam Tranh nhàng giơ tay Khuynh lên, đem Tuyết Phách quấn ở tay của nàng, giọng nhàn nhạt lại truyền tới trong tai Trường Minh: “Thay đệ phong bế ký ức của nàng, đưa nàng về phàm giới, nếu đệ chết, thần giới có đèn tụ hồn, xin hay tụ tập hồn phách của đệ nhập luân hồi để cùng nàng gặp nhau…”

      Khuynh vẫn chưa chú ý tới bọn họ chuyện, nàng lo lắng nhìn Mộc Hi thống khổ trung, bọn họ mới vừa gặp nhau, ông trời vì sao thể cho bọn họ thêm chút thời gian… Nếu có thể hóa giải ác khí của Mộc Hi, bọn họ có thể thêm được ít thời gian…

      Chợt, trong đầu nàng lóe ra sáng kiến, reo lên với Lam Tranh: “A, còn có biện pháp!!!”

      Thế nhưng, sau khắc, mắt nàng hoa lên, nàng bị Lam Tranh ném vào trong lòng Trường Minh.

      “Các người trước, hồi ta liền tới ngay.” đưa tay xoa xoa tóc của nàng, khuôn mặt tươi cười. Nhưng khuôn mặt đólại làm cho Khuynh hốt hoảng, cỗ bất an sinh ra.

      —— ầm ầm…

      Sấm sét bắt đầu nổ tung, Tuyết Phách bắt đầu phát sáng, nhưng Lam Tranh lại đứng xa chút, hề nhìn nàng.

      “Mẹ của ta từng là thần nữ tiên đoán, bà bốc cho ta quẻ, trước khi ta ngàn tuổi, kiếp nạn sinh tử, nếu qua đước, chỉ là chữ tử”…

      giọng như lửa chợt toát ra ở trong óc nàng, dường như cứ để như thế, còn được gặp lại.

      Nàng giãy giụa, Trường Minh lại yên lặng xiềng xích nàng, làm cho nàng thể động đậy.

      Lam Tranh đưa lưng về phía nàng, bắt đầu bức nguyên thần của mình ra, tạo cái khiên che chắn cho bọn họ.

      “Lam… Lam Tranh!” Khuynh điên cuồng giãy dụa, nhưng người kia lại dường như nghe được. Nàng nhìn cổ tay mình và Lê Thiên Thường, Tuyết Phách phát sáng, nhất thời hiểu tất cả, trong lòng vừa đau vừa vội, nhưng bàn tay Trường Minh như sợi xích, ôm chặt nàng.

      “Buông ta ra!! Đừng làm cho ta hận ngươi.” Khuynh quay đầu, mắt ngờ đỏ bừng.

      Trường Minh trong nháy mắt thất thần, nàng thừa cơ tránh thoát, lập tức muốn bắt nàng, phía sau lại đột nhiên tung đến đòn nghiêm trọng, kịp chống đỡ, té xuống mặt đất. Ngước mắt nhìn, là Lê Thiên Thường.

      “Ha ha ha, Khuynh , , tìm nam nhân của ngươi , đúng, chính là như vậy, các ngươi cùng chết, là tốt nhất!!” Ả sớm tỉnh lại, vốn định giả vờ hôn mê, lại nghĩ gặp được cơ hội như thế. Ả cười lớn ôm lấy Trường Minh cách nào nhúc nhích mặt đất, mềm giọng : “Chàng xem, chàng cuối cùng là của ta, ai cũng cướp được…”

      Mây tan, thành thái dương xa xôi trong trí nhớ cũng bắt đầu hủy diệt.

      Mộc Hi rũ mắt, lui vào trong lòng Họa Long.Ngay lúc này, trong lòng nàng lại bình tĩnh như vậy.

      Lam Tranh ho mấy tiếng, miễn cưỡng mới đè máu trong yết hầu, trong lòng hiểu , chuyến này nhất định dữ nhiều lành ít, cửu tử nhất sinh. Nếu có kiếp sau, nguyện làm người bình thường, ở lại bên cạnh nàng…

      —— “Ầm!!”

      Bầu trời chợt nổ tung, Lam Tranh hít hơi sâu, chuẩn bị xong, nhưng đột nhiên, bóng dáng bay vọt đến, cái tát ở mặt của , thanh thúy mà vang dội. Sau khắc, người ngờ bị bó roi tiên quấn mấy, mặt Khuynh rơi vào tầm mắt của !!!

      “Lần này, ta bảo vệ chàng.” Khuynh cười, dùng tốc độ nhanh nhất tạo mấy chục tầng bảo vệ ở người , làm cho tránh được, lại cấp tốc đem Tuyết Phách cổ tay mình nhét vào trong tay của .

      Lam Tranh ngẩn ra, kinh khủng mở to hai mắt, ngón tay của thê lương đáng sợ, môi run run, lớn tiếng hét giận dữ: “Nàng làm cái gì!! Nàng làm cái gì!! Buông ra! Buông ra!! Nữ nhân chết tiệt này!!”

      Khuynh cười hì hì, Lam Tranh sắp điên mất, trong đầu hỗn độn, bình sinh chưa bao giờ sợ hãi như vậy, lúc này, như rớt vào hầm băng, cơ hồ chết . giãy giụa muốn nhào tới, lại bị nàng hung hăng đẩy ra, Tuyết Phách sáng lòe, mang theo xông lên tận trời——

      —— “Ầm!!”

      Toàn bộ gian nổ tung.

      Cảnh ảo đổ sụp.

      Hết thảy tan nát, rơi vào bóng tối…
      fujjko thích bài này.

    4. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Cuốn 2:

      Chương 1

      —— Tự ——

      Hoa bỉ ngạn đỏ máu dọc bờ sông Vong xuyên, xinh đẹp giống như thắt lưng thiếu nữ.

      Mười lăm mỗi tháng, khí thịnh, nơi luân hồi cùng trời cuối đất kia bị sát khí cực kỳ nặng nề bao phủ. Các tiểu quỷ nơm nớp lo sợ, đến hồn dã quỷ được đầu thai trong sông Vong xuyên cũng yên tĩnh, trốn ở đáy sông, nước sông róc rách, dường như đến gợn nước cũng run.

      Con đường hoàng tuyền này vốn vững vàng, mưa thuận gió hòa, nhưng ở chừng trăm năm trước, đột nhiên xuất đại ác ma, quấy rầy nơi đây mưa máu gió tanh, được an bình.

      Minh đế chịu nổi quấy nhiễu, liền cho phép mười lăm mỗi tháng tới đây, kiểm tra sổ sinh tử, ngồi ở cầu bên Nại Hà, nhìn sinh tử luân hồi.

      năm rồi lại năm.

      luôn luôn ngồi ở chỗ kia, nhìn từng hồn phách độc uống xong canh Mạnh bà, đầu vãng lai sinh.

      đầu tóc vàng đẹp, lại dùng cái khăn gấm màu trắng che khuất hai mắt. Đồn đại là người mù, nhưng mỗi khi hồn dã quỷ bị nhìn kỹ, đều thấy sợ nổi da gà.

      ai biết đến tột cùng là ai, chỉ có Minh Đế ràng thân phận của .

      Cũng có ai dám với nửa câu.

      Lại năm rồi năm.

      Xuân về hoa nở.

      vẫn xuất đúng ngày giờ.

      Ngày mười lăm mỗi tháng.

      ——*——*——*——*——*——*——*——*——*——*——

      Lập xuân ngày ấy, tại núi Bạch Lộ, các tiểu quái tụ tập nhìn bảng thăng tiên xem có tên của mình hay .

      Cư trú ở núi Bạch Lộ, đại thể đều là tiểu hướng tới thăng tiên, hằng năm trời bắt đầu thu, liền đến gặp vị thần chủ núi Bạch Lộ tiến cống cống phẩm của mình, nếu làm cho thần Bạch Lộ hài lòng, liền có thể lĩnh đề thi, tham dự kiểm tra tu tiên, nếu hợp cách, liền có thể được chọn lên trời phụng dưỡng thiên thần.

      là tộc loại hạ đẳng, đặc biệt là giống cây cối cỏ linh, có thể hóa ra hình người là chuyện phi thường gian nan. Có tư chất được chọn trời hầu hạ thần tiên, mà có tư chất liền chỉ có thể du đãng xung quanh, thỉnh thoảng vận khí tốt, còn bị bắt bán đến Tộc Tu La làm nô lệ.

      “A , nàng lại được chọn hả?”

      Cây đào tinh Tiểu Mỹ ôm quả đào của mình mọc ra vừa mới chín, tràn đầy thương hại đưa cho thiếu nữ bên cạnh, vừa lên tiếng an ủi: “Nàng đừng nản chí, ông trời biết nàng cố gắng như vậy, nhất định cho nàng cơ hội.”

      Thiếu nữ ủ rũ, đến quả đào mũm mĩm cũng có câu dẫn ra nụ cười của nàng.

      Nàng ôm đầu, kêu rên: “Phải chờ tới khi nào đây!!”

      “Chung quy vẫn chờ được thôi.” Tiểu Mỹ cắn miếng đào của mình, nước nhiều thịt ngọt, năm nay thu hoạch thực tệ, tự cấp tự túc, hoàn toàn đói chết.

      Thiếu nữ ai oán liếc mắt nhìn nàng, sau đó cảnh tỏ vẻ cực độ buồn rầu đối với tình cảnh của mình.

      Chờ thêm năm rồi lại năm, nàng rốt cuộc phải chờ bao lâu mới có thể đến thần giới, mới có thể tìm được người kia, cho biết mình còn sống?

      Tuổi thọ của tinh dài, chỉ sống lâu hơn chút so với người phàm. Sống mấy trăm năm, tan thành mây khói, nếu cứ tiếp tục như thế, nàng sợ kịp đợi đến ngày lên trời, mình cũng xuống mồ.

      “A , kỳ thực nàng hà tất chấp nhất như thế? vui vẻ làm tiểu tinh, cây linh hoa chúng ta cũng chỉ có bản lĩnh cao như vậy, qua nhiều năm như vậy cũng chỉ ra yêut tinh cao quý là đại nhân Nam Huân, còn lại, lên trời đều phải làm việc vặt sao, chịu nhiều quy củ, lại tự do, cuộc sống như thế sao tốt được?” Tiểu Mỹ liên miên cằn nhằn.

      Nam Huân…

      Chú lùn đáng ghét.

      Nhiều năm như vậy, nàng liều mạng tu luyện, từ gốc cây gỗ tu luyện thành tinh, chịu đựng qua dằn vặt sống bằng chết, bây giờ còn ở tầng dưới chót nhất, là vì cái gì.

      Nàng là Khuynh , nhưng lại còn là Khuynh .

      Năm đó, nàng thay Lam Tranh đỡ kiếp nạn kia, suýt chút nữa tan nát.

      Chỉ là, ở khoảnh khắc thế giới của Mộc Hi nổ tung, nàng nghĩ đến dùng dạ dày lớn của Nửa Xu để tinh lọc ác khí, chỉ là thời gian gấp gáp, khí tức sạch Mộc Hi tích lũy qua nhiều tháng ngày cũng quá lớn, Nửa Xu chỉ nuốt được phân nửa, thân thể gầy yếu của mình cũng bị phá hủy thành mảnh vụn. Chờ tỉnh lại, phát hồn phách của mình bám vào khối gỗ khô, mà Mộc Hi và Họa Long cũng tiêu tan, nhờ phúc Nửa Xu, bọn họ có thể tinh lọc mà phải bị cắn nuốt, nhưng vì cứu nàng trở về, bọn họ tiêu hao hết tinh lực còn lại, liền cùng buông tay xuống cổ mộ ngủ say.

      Trước khi rời , Họa Long cho nàng biết, trong linh thức của nàng, có luồng thần khí bảo vệ, mới có thể làm cho hồn phách nàng có thể tụ lại mà tiêu tan. Mà con đường phía sau, có người nào có thể giúp nàng,

      Mộc Hi mở cổng Vực sâu U Minh, đưa nàng ra.

      Làm chủ nhân vực sâu, Mộc Hi vĩnh viễn ngủ say, bởi vậy, Vực sâu U Minh cũng vĩnh viễn phong bế, có người nào có thể bước vào.

    5. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 2

      Vực sâu U Minh có thể thông ra các giới, phiền phức chính là, nó còn có linh tính làm cho người ta chán ghét… Tùy ý, đưa đến nơi nào là hoàn toàn ngẫu nhiên, thế là, nàng bị rơi xuống núi Bạch Lộ của giới, chịu đựng qua vô số xuân hè thu đông, vất vả làm cho mình mọc lá, nở hoa, lại chịu đựng qua vô số xuân hè thu đông, sử dụng phương pháp Toàn Cơ từng dạy cấp tốc làm cho mình luyện thành tinh.

      Đương lúc nguyên linh dần dần mọc lên, nàng hóa ra hình người, hài lòng chạy đến bên hồ soi bóng, lại phút chốc ỉu xìu.

      Nàng còn khuôn mặt trước đây, mà là dung mạo do mình bám vào khối gỗ khô kia mà có được—— bởi vì nóng lòng cầu thành, hao hết linh khí, sắc mặt nàng khô vàng, hình thể gầy yếu, ràng vẫn còn con nít. vất vả cây khô gặp mùa xuân, biến ra bộ dáng chính là khô quắt như thế.

      Bởi hình thái tốt, con đường phía trước của nàng cũng nhiều trở ngại.

      Nàng hỏi thăm các tinh khác về thiên giới, đều bị bọn họ dành cho cái nhìn khinh bỉ. Mà càng khổ não chính là, ở núi Bạch Lộ này tin tức quá mức hiếm hoi, đến Đông Phương Trường Minh, cũng chỉ biết được tới giai đoạn chú lùn Nam Huân được chọn lên trời làm thần thị, chớ chi là Lam Tranh, bọn họ chỉ biết được là tam hoàng tử Thần đô Phương Đông, mà từ lúc mình từ Vực sâu U Minh thoát ra trở về sau, bọn họ càng hoàn toàn biết.

      tinh ở đây, việc vui vẻ duy nhất, đó là tu tiên.

      Mà mục đích tu tiên là gì, bọn họ chưa từng suy nghĩ qua.

      Điều này làm cho Khuynh cảm thấy vô cùng thất bại, vì có thể lên trời tìm Lam Tranh, nàng bắt đầu cố gắng tu luyện, cố gắng làm cho mình trở nên đẹp hơn, cố gắng tìm cống phẩm tốt lấy lòng sơn thần Bạch Lộ.

      Thế nhưng, khi nàng cũng có thể nở hoa, cũng có thể biến thành thiếu nữ tuổi thanh xuân, nàng vẫn thể nào tìm được tên của mình bảng thăng tiên.

      Khuynh … Khuynh

      Nàng tận lực dùng tên của mình, vẫn như cũ người hỏi thăm.

      Nàng luôn luôn len lén vẽ chân dung , lại phát mỗi lần vẽ, xương thịt của mình đau đớn, dường như nhịn nổi nữa.

      Bây giờ hi vọng càng xa vời, thậm chí đến tin tức đối phương cũng có, nàng nên làm thế nào cho phải…

      ——*——*——*——*——*——*——*——*——*——*——*——*——*——

      Lại qua mấy ngày, ngày xuân cũng tan, Khuynh bức bách mình quên việc vui này, chạy tới vách núi tĩnh tâm tu luyện.

      Mà nhắm mắt lại, liền mấy ngày, thẳng đến khi Tiểu Mỹ thở hổn hển đến tìm nàng, đối với gốc đào tinh luôn luôn kết đầy quả đào béo mà , bò lên vách núi này làm khó nàng. Nhưng hơn trăm năm này, cũng chỉ có nàng nguyện ý bò lên núi này vì nàng ấy, cũng chỉ có nàng nguyện đối tốt với nàng ấy.

      “A , cho nàng biết tin tức tốt.” Tiểu Mỹ hưng phấn ngồi xuống bên cạnh.

      “Là nàng lại kết thêm mấy quả đào? Hay là quả đào của nàng càng lớn càng ngọt?”

      đúng đúng, nghe hôm nay có thần đặc phái viên đến, cả tòa núi tinh đều hưng phấn, cơ hội này ngàn năm khó gặp lần, nếu được nhìn trúng, vậy trực tiếp thăng thiên.” Tiểu Mỹ cười vui vẻ hơn bình thường: “Nàng chấp nhất việc lên trời như vậy, đây chính là cơ hội tốt.”

      Khuynh rơi nước mắt.

      Tiểu Mỹ kinh ngạc, bối rối ngớt: “A , sao nàng khóc…”

      , ta khóc.” Khuynh lau khô lệ, khóe môi lại run rẩy.

      Bây giờ, coi như là tia hi vọng, cũng có thể làm cho máu nàng sôi trào. Chỉ cần có thể nhìn thấy vị sứ thần kia, thỉnh cầu lên trời cho Lam Tranh mình ở đây, nhất định đến tìm mình.

      “A , nàng vừa khóc vừa cười, là dọa người…”

      “…”

      ——*——*——*——*——*——*——*——*——*——*——*——*——

      Khuynh cùng Tiểu Mỹ trà trộn vào đám tinh, nàng vẫn rất khẩn trương.

      “Sứ Thần vừa tới, nàng nhất định phải xông lên, cướp người trước.” Tiểu Mỹ nắm tay gật đầu.

      Khuynh cũng hưng phấn gật đầu, lại phát phía sau có người qua, chỉ giây lát, nàng cảm thấy toàn thân mềm yếu, ý thức mơ hồ, ngã ra, liền bị cánh tay thô bạo nắm lấy, lặng yên tiếng động kéo khỏi lũ tinh.

      Mà giờ này, cũng ai chú ý tới thiếu nữ mất tích, đến Tiểu Mỹ hưng trí bừng bừng cũng chăm chú nhìn vào kiệu lưu ly do long mã từ trời kéo đến.

      Chỉ thấy cỗ kiệu có nam tử thân hình cao gầy thon dài, tóc đen nhánh, con ngươi đen kịt, quý khí như ngọc.

      Thần Bạch Lộ kinh ngạc từ ghế bước xuống, khúm núm quỳ gối trước mặt người nọ, run giọng:“Tiểu tiên biết Trường Minh bệ hạ tới nơi này, …”

      Nam tử kia nhàn nhạt nhìn, chỉ nhàng : “Ta tới tìm người.”

      Thần Bạch Lộ khẩn trương căng thẳng huyền, vô luận như thế nào cũng nghĩ ra, đế vương vừa mới kế thừa đại điện Trường Sinh sao lại đến đây, từ xưa đến nay, thần đô phương chắc là bước ra Điện Trường Sinh nửa bước.

      Sau đó, liền nghe nam tử cao cao tại thượng phun ra hai chữ: “Khuynh .”
      fujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :