Cống phẩm tiên cơ : Bổn vương ăn sạch nàng - Chiêu Hạ( C15 cuốn 2)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 112 Đến phủ công chúa

      Ngày Công chúa sắp lên ngôi, toàn bộ thành mặt trời đều được bao phủ bởi vẻ trang nghiêm thần thánh và vui mừng. Thần nữ Mộc Hi điện hạ sau khi tham gia lễ lên ngôi, nàng là thái tử của vương quốc, hi vọng của tương lai. Dựa theo lễ nghi thần tộc, nghi thức quan trọng nhất là Mộc Hi múa lửa đỏ, mời mặt trời ra khỏi đám mây, ánh sáng tỏa khắp bốn phương.

      Lần này các bộ tộc thần đô đểu cử đặc phái viên tới chúc mừng đại lễ, trước cửa phủ công chúa dày đặc xe ngựa.

      Chính ngọ, chiếc xe kỳ lân cũng ngừng lại, quản gia phụ trách đón khách lập tức tươi cười tiến lên, chắp tay thi lễ : “Đại sứ thành Phương Đông giá đáo, mời bên này, điện hạ Mạt Ương ở Tây Viên mấy ngày, công chúa điện hạ phân phó, nếu đại sứ tới, liền cũng vào ở Tây Viên.”

      Màn xe bị xốc lên, nam tử tóc vàng ra, quay đầu lại, từ bên trong ôm ra tóc đen vẻ mặt đỏ bừng. Trong lòng , còn có con mèo lông vàng như lông cọp.

      Quản gia sửng sốt, trong trí nhớ, đại sứ do Thần đô Phương Đông phái tới luôn là thủy quân cùng Nguyên Trinh thần quân, đều là nam tử, làm sao . Mà dựa kiến thức về đẳng cấp màu tóc ở thành phương đông, hai vị đại sứ kia làm sao có màu tóc đồng nhất này…

      Nhưng nam tử tóc vàng kia lại khí thế như vậy, phải thần tộc bình thường, còn nữa, kỳ lân là con thú có linh tính, nếu hai người này là giả mạo, cũng thuận theo như vậy.

      Quản gia nghĩ tới nghĩ lui, chung quy khom người : “Xin lấy ra thiệp mời cùng vật thông hành…”

      còn xong, nam tử tóc vàng dắt vào trong đoạn đường dài, quản gia vội vàng đuổi theo, nhưng đột nhiên, cỗ tà khí bao phủ xuống, cướp đoạt bảy phần thần trí của , ma nhàn nhạt ói ra hai chữ ở trong đầu ——“Câm miệng.”

      Quản gia đứng yên ở chỗ cũ, hơn nửa ngày, tiểu cung tỳ bên cạnh khẽ gọi , mới hồi phục tinh thần lại.

      “Vừa…” , nhưng lại nhớ ra được vừa rồi mới xảy ra chuyện gì, trong tay là ngọc bội thông hành cùng thiệp mời của đặc phái viên thành phương Đông, ngoài cửa còn có xe kỳ lân, phía sau là long mã chở rương châu báu của Thần đô Phương Đông. Đội ngũ này là quá đồ sộ, quản gia thanh tỉnh, vội vã chạy tiếp tục làm việc. Có hai bóng dáng ở trong đầu của , lại lập tức biến mất.

      Quản gia chỉ thấy, bộ dáng hai vị đặc phái viên phương đông vừa vào, vì sao nhớ





      “Chàng vừa làm cái gì?” Khuynh nhìn trước nhìn sau, cửa phủ cách mình càng ngày càng xa, bị Lam Tranh dắt, biến mất vào trong vườn hoa.

      “Giải quyết ít chuyện phiền phức.” Lam Tranh cho nàng biết, thừa lúc nàng ngủ, đánh cướp đội ngũ đặc phái viên phương đông, đoạt tiền của bọn họ, đoạt thân phận của bọn họ, còn trói bọn họ lại, ném xuống hồ.

      Đây chỉ là ảo cảnh của Công chúa Mộc Hi, dù cho làm ra tình gì khác người, cũng có bất cứ vấn đề gì.

      Khuynh : “Vậy bây giờ chúng ta đâu?”

      Lam Tranh cười cười, thấp giọng ái muội ở bên tai nàng: nơi có giường.”

      “…”

      Mặt Khuynh nhất thời hồng đến bên tai, thấy ý cười mặt , biết lại trêu mình, tức giận đấm vai .

      Ý cười khóe môi Lam Tranh càng sâu, vòng qua hông của nàng, ôm nàng lên, làm cho nàng ngồi ở vai của mình. Khuynh đành phải ôm chặt đầu của , oa oa kêu.

      “Ngu ngốc, nàng che mắt của ta, làm sao ta thất đường.” Lam Tranh cười nắm móng vuốt nàng, ở khắc sau, nhìn thấy bóng người đứng phía trước.

      Khuynh nhìn theo tầm mắt của , chỉ thấy nam tử mặc trường sam màu đen, tóc đen buông xõa. đôi mắt trầm khó định, cứ như vậy bình tĩnh đối diện bọn họ. Mà ánh mắt, đều rơi vào người Khuynh .

      Cũng biết nhìn bao lâu, thấy được bao nhiêu.

      Khuynh phút chốc liền im miệng, Lam Tranh buông nàng, nhưng vẫn ôm nàng, chỉ nhàn nhạt gọi tiếng: “Ca ca.”

      Đó là Trường Minh, quý công tử thành Phương Đông, đế vương tương lai.

      **************************************

      đường gì.

      Các cung tỳ dường như sớm quen thuộc Đông Phương Trường Minh, dọc đường nhìn thấy liền sôi nổi hành lễ. Vô luận ở nơi nào, vĩnh viễn cũng hạ mình đáp lễ.

      Bọn họ tới Tây Viên, cũng là gian phòng trước đây Khuynh cùng Trường Minh cư trú.

      Trong đầu kêu ong ong, Khuynh đành phải chăm chú theo Lam Tranh, dán cánh tay , tìm kiếm nơi duy nhất có thể làm cho hô hấp mình an ổn.

      “Điện hạ Trường Minh, ngài nơi nào?” Đột nhiên, từ trong vườn lảo đảo chạy đến, sắc mặt lo lắng tái nhợt, thấy Trường Minh, lập tức thở dài hơi, nhưng nhìn ra phía sau, thấy Lam Tranh cùng Khuynh , sắc mặt chớp mắt càng tái, con ngươi cũng tràn đầy kinh ngạc.

      Khuynh cũng ngẩn người, lúc này lại thấy Lê Thiên Thường, chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái. Có chút ủy khuất khó nuốt, có chút thù hận dễ mất . Nữ nhân này từng muốn mạng của mình, nếu phải ả, mình cũng liên lụy người khác rơi xuống theo như vậy.

      Trường Minh nhàn nhạt nhìn ả cái, cũng có quá nhiều cảm xúc, chỉ theo lễ tiết: “Thiên Thường công chúa nếu thoải mái, xin mời nghỉ ngơi ở trong phòng.”

      Khuynh cũng muốn nhìn ả, Lê Thiên Thường lại đột nhiên vọt tới, chắn trước mặt Lam Tranh, khóc lớn: “Tam điện hạ, ta biết lúc trước ta chu toàn lễ nghĩa, đắc tội nhiều, kính xin ngài đại nhân đại lượng, tính toán với ta…”

      Dừng chút, ả thê lương lau lệ, che ngực, vạn phần ủy khuất: “Xin tam điện hạ, giải thoát trái tim mà ngài dùng bùa chú cấm thuật giam cầm cho ta…”
      fujjko thích bài này.

    2. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 113

      Khuynh dò xét bộ dáng nước mắt như mưa của Lê Thiên Thường, lại ngẩng đầu nhìn Lam Tranh. Lam Tranh lãnh đạm, tay lại lén lút sờ mó lưng nàng.

      Nhất định là Lam Tranh làm trò, hại Lê Thiên Thường có chút thảm. Trong lòng Khuynh khỏi vui vẻ, để mặc Lam Tranh ôm.

      Thấy Lam Tranh tiếp lời, Lê Thiên Thường cắn môi, nhìn về phía Trường Minh xin giúp đỡ: “Điện hạ…”

      Trường Minh dừng hồi lâu, mới mở miệng : “Lam Tranh, đệ hiểu sơ y thuật, liền xem cho công chúa Thiên Thường cái.”

      tránh được tội danh Lê Thiên Thường tố cáo Lam Tranh, sử dụng chú thuật giam cầm thân thể, mặc dù là hoàng tử, cũng là trọng tội. Thần đô Phương Đông cùng Phương Bắc sắp làm thông gia, tội danh như thế, sợ rằng làm hai nước nổi lên thù địch.

      Lam Tranh chỉ cười cười: “Ả bệnh nguy kịch, thể cứu được.”

      Sắc mặt Lê Thiên Thường trắng bệch, gian nan cười: “Nếu Tam điện hạ nguyện ý thi dược, nhất định có chuyển biến tốt…”

      Lam Tranh liền nhàn nhạt bổ sung: “Ngực đau, đó chính là bởi vì tâm địa quá hung ác như rắn rết, căn tận xương tủy, lòng dạ hiểm độc, có cách nào chữa trị.”

      Lê Thiên Thường chợt ngẩng đầu, gắt gao nhìn . Sắc mặt vốn có chút huyết sắc nào, lúc này phát xanh.

      Trường Minh thở dài hơi, : “Lam Tranh…”

      “Ta đùa thôi.” Lam Tranh cười hắc hắc, khoát tay áo, “Ta học tập với cẩu kỷ thiên sư, qua ba trăm năm, sợ rằng trị hết bệnh của công chúa, bất quá phương thuốc giết người có rất nhiều, nếu công chúa chê, ta có thể thử lần.”

      Lê Thiên Thường cười thảm tiếng, lần trước đoạt lại trái tim ở trong tay Lam Tranh, nhưng ngờ động thủ, tại mỗi khi dùng nhiều sức, ngực đau đớn ngừng, thậm chí ói ra máu. Đây là cấm chú thượng cổ, sớm bị hủy bỏ. Vì thế ở đây ngoại trừ Lam Tranh, ai có thể giải. Thân thế của , năng lực của , luôn làm cho ả kinh ngạc, Tam hoàng tử của thần tộc phương Đông, sợ rằng đơn giản như vậy.

      Ả nhìn Khuynh , lại đưa mắt nhìn Lam Tranh, dùng thuật truyền : “… Tam điện hạ, việc huyết thống của ngài, nàng ấy cũng ràng rồi?”

      Lam Tranh tà tứ cong khóe miệng, cũng dùng pháp thuật truyền , giọng băng lạnh: “Biết thế nào, biết thế nào, ra ngươi, thầm ra điều kiện với ta, cũng biết nhìn lại bộ dáng như quỷ của ngươi.” Dừng chút, ngẩng đầu lên, với Trường Minh: “Ca ca, ngày mai lên đại điện, phải dùng nhiều sức lực, nếu có gì nữa, đệ dẫn Khuynh nghỉ ngơi, chút nữa, đệ tới tìm ca.”

      Trường Minh mím môi, gật đầu cái.

      Lam Tranh liền dắt Khuynh , mười ngón đan chặt, đến tẩm viện.

      “Tam điện hạ, làm việc sao để đường rút lui…” Khi lướt qua Lê Thiên Thường, Lê Thiên Thường cắn môi, .

      Lam Tranh thoáng dừng, sau đó cười lên đầy tà khí: “Hạ chú ác độc nhất cho ngươi, mới là đường lui tốt nhất, yên tâm, ngươi hại Khuynh bao nhiêu, ta hoàn trả gấp trăm lần, ngàn lần…”

      Sắc mặt Lê Thiên Thường nhất thời như trang giấy trắng, chờ ả phục hồi tinh thần lại, Lam Tranh dắt Khuynh xa. Mà khi nhìn Trường Minh, nam tử tóc đen tuấn tú kia cũng nhìn bóng lưng của bọn họ, ánh mắt nhàn nhạt, mặt băng hà cũng có biểu tình dư thừa.

      Thế nhưng… Ngón tay của lại tạo thành quyền, khớp xương nổi , tựa cực lực nhẫn loại ba tình cảm cuộn trào mãnh liệt.

      Lê Thiên Thường chỉ cảm giác toàn bộ tay chân mình đều bị đông lại, ngực đau, như là bị kim châm. Run run chút, ả che ngực, phun ra miệng máu, lảo đảo lui lại mấy bước, sau đó suy yếu ngã ngồi mặt đất.

      Trường Minh rốt cuộc nhìn ả, bước chân tiến đến gần, ả hơi mừng rỡ ngẩng đầu nhìn , lại thấy dừng ở cách ả hai bước, giọng thanh đạm: “Công chúa điện hạ, trước đây mấy trăm năm, việc ngài làm ở bên cạnh ta, đủ, ta cố kỵ bang giao hai đại thần đô, liên tục bao dung ngài, chỉ là, mọi việc luôn có điểm giới hạn, Khuynh chỉ là người phàm, ngài đuổi nàng ấy vào vực sâu hung hiểm này, tạo thành hậu quả bây giờ, kính xin ngài tự làm tự chịu, về phần ngài xấu đổ lỗi tam đệ ta, ta báo cho phụ hoàng và đế vương Phương Bắc biết, nên xử trí như thế nào, để cho hai bên thương nghị, hi vọng ngài lập công chuộc tội, đừng giẫm lên vết xe đổ nữa…”

      Tay Lê Thiên Thường cứng đờ, sau đó run lên.

      Môi của ả bắt đầu tím bầm, tim đập như sấm sét: phải… phải! Điện hạ Trường Minh, đây chẳng lẽ đều là phàm nữ Khuynh kia cho ngài biết? Ngài đừng nghe ả hồ ngôn loạn ngữ, ả có chứng cứ gì có thể…”

      “Đúng, ta có chứng cứ, mấy thứ này, cũng đều là suy đoán của ta.” Trường Minh nhàn nhạt cắt ngang ả: “Chỉ là, chung quy là có.”

      nhìn ả.

      Trong hai tròng mắt đen kịt lúc này chỉ ảnh ngược mình ả.

      Ả từng có bao nhiêu hi vọng, trong đôi mắt này chỉ có ả, chỉ có thể nhìn nàng. Bây giờ nguyện vọng thực được, ả lại sợ hãi.

      Lê Thiên Thường thu tay về, ả run rẩy, giọng hỗn loạn cất cao: , tại sao ngài có thể hiểu lầm ta? Tất cả mọi người có thể hiểu lầm ta, chỉ có ngài thể đối với ta như vậy!! Ngài có biết, ngài có biết đệ đệ ngài Lam Tranh …”

      “Ngươi có biết, năm đó, ngươi là bạn tốt nhất của Yên Tự.”

      Mặt trời rất ấm, soi sáng ở người Lê Thiên Thường, lại làm cho ả cảm giác lạnh đến tận xương như thế.

      “Ngày đó, nàng từ thiên nhai nhảy xuống, hồn phi phách tán, nàng chết, ngươi lại còn sống.”

      dừng chút, lại nhàng : “Ta vẫn có bất kỳ chứng cứ gì, thế nhưng, chung quy là có.”

      Lê Thiên Thường kinh khủng mở to hai mắt nhìn.

      chậm rãi bỏ .
      fujjko thích bài này.

    3. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 114 Trời còn chưa có tối, tiện làm việc

      Khuynh bị Lam Tranh kéo trở về phòng. Nàng có việc gì làm, lặng lẽ nhìn , vừa , vừa thỉnh thoảng lên tiếng nhắc nhở hai câu: “Cẩn thận cột nhà phía trước, đừng để bị đụng đầu.”

      Phía trước có khúc cong, trang trí lá cây màu vàng, nhu hòa cùng ánh sáng mặt trời, nhưng lại tuyệt chói mắt.

      Khuynh nhìn ngẩn ra, chân cẩn thận giẫm váy, cả người lảo đảo té xuống.

      Lam Tranh kéo nàng lên, sau đó bế nàng luôn: “Ngu ngốc, ai bảo nàng bước nhìn đường.”

      Khuynh ngẩng đầu, mặt đỏ lên: “Thả ta xuống, có người nhìn…”

      Mấy tiểu cung tỳ ở phía xa cười hì hì nhìn tới, các tỳ nữ của phủ công chúa tính tình tự nhiên, che miệng giọng bàn luận mấy câu, nhưng cũng thất lễ.

      “Có người cũng sao.” Lam Tranh híp mắt, cúi đầu hạ xuống nụ hôn ở môi của nàng.

      Tiểu cung tỳ nhất thời xấu hổ che mặt chạy , đường chỉ còn lại hai người bọn họ.

      Khuynh che mặt run run: “Chúng ta hẳn là nên hỏi họ, căn phòng ở Tây Viên…”

      “Đêm còn chưa tới, trở về phòng sớm như vậy, cũng tiện làm việc.”

      Khuynh run lên, hơn nửa ngày mới hằng giọng: “Trời tối, cũng có thể làm việc.”

      “…”

      Lần này đến phiên Lam Tranh dừng chút, sau đó, đột nhiên cũng cười: “Vậy cho dù trở về phòng, cũng có thể làm việc.”

      giương vạt áo lên, tức di động tới sau hòn núi giả.

      Khuynh bị đè ở vách tường, muốn giãy giụa phen, lại thấy ngón trỏ ở bên môi của nàng, ra tư thế chớ có lên tiếng. Mà xa xa, có mấy tiếng thảo luận truyền đến.

      “Công chúa điện hạ mở tiệc chiêu đãi quan khách tứ hải, nhưng mà lại phải đưa Long thiếu gia , ràng là thần quân phương tây kia sai, lại muốn nghiêm trị Long thiếu gia, công chúa từng che chở , sao lúc này lại nhẫn tâm, sung quân ra cánh đồng hoang vu cực bắc, cho dù là thượng thần, cũng bị mài rụng lớp da, chớ chi Long thiếu gia!”

      “Long thiếu gia cho dù được sủng ái, nhưng cũng sánh bằng thân phận thần quân của người khác, phải biết rằng, dù cho quyền kia của Long thiếu gia đánh vào mặt thần quân bình thường, xúc phạm thần quân như vậy là phạm thượng, chỉ sợ sớm bị đưa tru thần thai…”

      “Thế nhưng, Long thiếu gia quỳ ba ngày ba đêm ở trước cửa phòng công chúa, còn tự mình đâm đao vào tim, nhìn đáng thương…”

      nhiều như vậy cũng vô ích, coi chừng bị công chúa cắt đầu lưỡi, nghe , Long thiếu gia bị trúng chú khóa hồn, bị đưa ngày, tại tính ra, hẳn là sắp đến biên cảnh, ở đây nhiều, còn bằng cầu khẩn, mong bình an…”

      Hai cung tỳ xa, sau núi giả có người cũng thiếu kiên nhẫn.

      “Họa Long cùng Mộc Hi xảy ra chuyện?” Khuynh ngây ra. Chỉ qua ngày, xảy ra nhiều chuyện như vậy.

      ra chuyện mới là quái lạ.” Lam Tranh sờ sờ cằm, suy nghĩ chỉ chốc lát, : “Muốn tới biên cốc, nếu để cho Nửa Xu chở, hẳn là chỉ cần canh giờ, ừm, nhất định là đuổi theo kịp, chúng ta .”

      Dứt lời, liền muốn đưa tay vào trong ngực Khuynh lấy Nửa Xu biến thành cái lông chim.

      Khuynh nổi gân đen đầu đầy, đẩy móng vuốt ra, tự mình đem vật kia ra: “Chúng ta tìm Họa Long sao? Hay cho Trường Minh biết ?”

      “Phải gọi điện hạ.” Lam Tranh sửa lại: “Nàng chỉ có thể gọi thẳng tục danh của ta, nhất định phải gọi ca ca ta là Điện hạ Trường Minh, là thái tử, cũng là đế vương tương lai, nàng thể vô lễ.”

      “…” Khuynh co quắp khóe miệng, kẻ lưu manh đột nhiên đạo lý cũng phải là chuyện bình thường. Cũng biết từ nơi nào nghe thấy mùi giấm…

      cần cho , tất nhiên có thể biết. Hơn nữa, từ giờ trở , thẳng đến khi rời khỏi nơi này, chỉ sợ chúng ta dễ dàng gặp mặt như vậy.” Lam Tranh đạp tỉnh Nửa Xu ngủ, cho nó thần chú thân, lại kéo Khuynh bò lên lưng nó, chậm rãi : “Hơn nữa ca ca , có chuyện cần làm, chúng ta có chuyện của chúng ta, chúng ta phân công nhau hành động, có thể ra khỏi nơi này hay , xem bản lĩnh của mình.”

      “Các người vừa nãy có gì về việc này đâu?!!!” Khuynh cả kinh .

      “Có đôi khi chuyện, cũng nhất định phải dùng miệng.” Lam Tranh cười, sau đó dùng pháp thuật truyền những lời này vào tai Khuynh .

      Đối với Khuynh , chuyện về Yên Tự, về Lam Tranh, hai huynh đệ bọn họ rất ăn ý lựa chọn ngậm miệng .
      fujjko thích bài này.

    4. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 115 Lưu manh

      Khuynh cùng Lam Tranh ‘phi ngựa’ ngừng tới biên cốc, nhưng ngay khi Lam Tranh ở lưng Nửa Xu cũng quên ăn đậu hủ, hai tay vốn là an phận ôm thiếu nữ phía trước, nhưng ôm ôm liền biến thành sờ, tay vuốt vuốt liền cực kỳ tự nhiên tiến vào trong quần áo của nàng, cách lớp áo lót đặt lên nơi đẫy đà kia.

      “Lưu manh!” Khuynh dùng sức kéo lấy cổ tay của ra.

      Nhưng chỉ chốc lát, cái tay còn lại nhấc váy nàng lên chui vào.

      “Lam Tranh!” Khuôn mặt nhắn của Khuynh đỏ bừng, đây chính là đường cứu Họa Long, tại sao có thể động dục liền động dục.

      Cái tay kia ở giữa đùi nàng hơi cứng đờ, sau khắc, thu trở về. Lam Tranh ôm nàng chặt, vùi đầu trong tóc nàng, dùng mái tóc đen của nàng che khuất mặt .

      Lúc này đồng tử của , có màu vàng cùng màu đỏ giao triền tranh đấu, tựa như mang theo luồng mùi tanh nồng đậm, quấn ở trong hơi thở.

      Hơi đụng Khuynh chút, liền dường như bị lửa thiêu, rơi vào dục vọng và dụ hoặc cách nào khống chế.

      “Lam Tranh, chàng làm sao vậy?” Khuynh quay mặt lại muốn nhìn .

      thuận thế nghiêng đầu cắn cánh môi nàng, trong thoáng chốc nỉ non, môi đào mềm mại của nàng tựa như dòng nước suối thanh khiết, ồ ồ chảy vào nơi cổ họng xao động của .

      Nhưng dạng đau đớn này cũng lâu dài, vừa rời khỏi da thịt kia chỉ chốc lát, liền thể chịu đựng được. Mạnh mẽ nâng hàm dưới của Khuynh lên, lưỡi liền tham nhập vào miệng nàng, qua lại xâm lược.

      Khuynh thể hô hấp, chỉ cảm thấy ổn, nặng nề mở răng, hung hăng cắn.

      “Ở… ở trong này được!!” Nàng thụt lui, cố gắng giãy khỏi gông cùm xiềng xích của , mặt cũng đỏ ửng, như đóa hoa đẹp nở rộ.

      Nàng năng có chút lộn xộn: “Ở trời có cài gì kìa, bây giờ tình huống khẩn cấp, việc của Họa Long Mộc Hi còn chưa giải quyết, lúc này sao có thể xằng bậy… Cho… cho dù muốn, vậy cũng phải chờ chúng ta trở lại…”

      Lam Tranh cứng ngắc, đầu lưỡi đau nhói như tia sáng đâm vào đại não, chớp mắt tức làm cho thanh tỉnh lại.

      Hầu kết giật giật, cảm thấy nặng nề khô khốc, quang cảnh trước mắt chậm rãi khôi phục, việc kinh người vừa làm toát ra ràng trong đầu .

      “… Vừa chỉ là đói bụng.” Lam Tranh híp hí mắt, dùng lông mi run rẩy che đậy tất cả hoảng loạn. mỉm cười, làm ra vẻ mặt vui đùa: “Thế nhưng, tại no rồi.”

      Khuynh ngẩn người, nhất thời vừa xấu hổ vừa tức giận, hung hăng đấm cái, lại cười híp mắt: “Bất quá, lời nàng vừa là chắc chắn?”

      “Cái gì ta cũng chưa !” Khuynh quay đầu để ý tới .

      “Nàng ràng , tại được, nhưng chờ chúng ta về, có thể…”

      Khuynh dùng tay chặn miệng .

      ——*——*——*——*——*——*——*——

      Biên cốc là thành trì gần biên giới nhất của thần tộc thái dương, địa vực hẻo lánh, cây cối khô khốc.

      Giờ này, phu xe chỉ cảm thấy đỉnh đầu đột nhiên có trận gió to, nóc xe ngựa bị bốc lên, tiếng thét chói tai liên tiếp.

      “Tới nơi!”

      tiếng , lại là trận gió to, muốn thổi bay cái xe ngựa!

      quái phương nào! Dám dương oai ở nơi thần thánh này!” Người xe cũng lùi bước, bọn họ niệm chú, cấp tốc dựng kết giới ở bốn phía, mấy người hợp lực, bày ra trận pháp, che hướng gió to thổi đến, gây tiếng “Rầm!!!”

      Nhất thời, thứ được che chắn trong tầng gió hiển lộ ra chân thân —— đó là thú lớn, vảy băng chói mắt như ánh nắng, mà ở lưng thú, có , kia có mái tóc đen kịt, nàng cười hắc hắc, làm mặt quỷ trêu bọn họ.

      “Ngươi là ai——” Người xe ngựa hơi giật mình, miệng lại niệm chú, muốn đánh thú kia, nhưng ngờ phía sau đột nhiên nổi lên gió lạnh, bóng người ánh vàng rực rỡ như quỷ mỵ thân ở bên trong kết giới của bọn họ, ‘xoẹt xoẹt xoẹt’ vài dao lưu loát sạch , cần tốn nhiều sức, liền cho mấy người hôn đá.

      Tất cả lắng lại.

      thú chạm đất, tóc đen từ lưng nó nhảy xuống, chạy tới cười : “Chàng xem chàng xem, kế sách của ta rất tốt.”

      Lam Tranh ngoài cười nhưng trong cười, đáp: “Ừ, rất tốt.”

      Dù cho cần đánh lén, cần giương đông kích tây, cũng có thể dễ dàng giải quyết binh tôm binh tép này, chỉ là nhìn Khuynh cao hứng như vậy, thể nào nhẫn tâm phá hưng trí của nàng.

      Khuynh bước lên xe, vén màn xe tiến vào, vui vẻ : “Họa Long ở đây!”

      Lam Tranh cong cong khóe môi, cũng qua, nhưng vừa mới tới gần, mùi tanh nồng đậm đột nhiên chui ra, mà loại mùi này hết sức quen thuộc, làm người ta cảm thấy buồn nôn, Lam Tranh nhất thời nhíu mày, vọt vào: “Khuynh !”

      Thế nhưng, nào có bóng dáng Khuynh .
      fujjko thích bài này.

    5. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 116 Đánh cuộc

      “Tội nhân tộc Tu La, lại can đảm bước vào lãnh địa của thần tộc thái dương ta …” Đột nhiên, tiếng của thiếu nữ từ phía sau truyền đến.

      Lam Tranh quay đầu nhìn, chỉ thấy đứng ở cách đó xa, mờ ảo.

      “Công chúa Mộc Hi?” Lam Tranh khẽ nhíu mày.

      có khuôn mặt mỹ lệ như ánh mặt trời, khí chất lại tuyệt nhiên tương phản.

      Ngàn tìm vạn tìm, nguyên thần của Mộc Hi lại chủ động thân. Chính là, nàng lại bắt người quan trọng của .

      “Khuynh ở nơi nào?!” Lam Tranh híp mắt nhìn nàng.

      kia đáng thương như ta, ta mang nàng , rời xa trần thế, rời xa thống khổ, cũng rời xa ngươi…” Mộc Hi nhàng chuyện, giống như lá rụng.

      “Trả nàng lại cho ta.” Lam Tranh động sát khí, bởi vì phẫn nộ, con ngươi phát đỏ.

      “Ngươi còn chưa thức tỉnh?” Mộc Hi lại hỏi, tươi cười châm chọc: “Lại giống .”

      ’ đương nhiên chính là Họa Long.

      Lam Tranh nổi giận: , ta là ta, Khuynh phải của ngươi, ngươi cũng quyền thay nàng quyết định.”

      “Đây là thế giới của ta, ngươi đáng chết, nàng đáng sống, Tộc Tu La phải bị diệt, nên tồn tại.”

      “Nếu nàng có thể sống, ngươi liền đưa nàng trở lại thế gian, còn ta mặc cho ngươi xử trí.”

      Mộc Hi hơi sững sờ, chợt cười lạnh: “Giả tâm giả ý, hà tất như vậy?”

      “Có tình hay , ta hiển nhiên hiểu , cần ngươi thừa nhận.”

      “Tu La tình.”

      “Cho dù có, ngươi cũng cách nào nhìn thấy.”

      “Giết người của tộc ta, hủy thành trì của ta …” Giọng Mộc Hi lạnh đến tận xương tủy: “Ta thấy được, từng đao từng đao lăng trì con dân của ta …”

      Tàn sát vô tình, huyết tẩy thành trì, hủy diệt tháp thần linh. Ký ức này bị khắc vào trong đầu, lúc này càng lộ vẻ thâm trầm và lạnh lẽo.

      Lam Tranh chậm rãi : “Công chúa điện hạ, lúc máu Tu La thức tỉnh, cũng phải thô bạo như vậy, khi đó chỉ cần tế chén máu tươi, liền có thể ngừng cái loại cuồng bạo này, Họa Long tàn sát hoàng thành, nhất định là có người hãm hại…”

      “Ha ha ha!” Mộc Hi lại cười lên: “Hãm hại! Ngươi , ai hãm hại nổi con quái vật kia!”

      Lam Tranh giương mi mắt, nhàn nhạt : “Năm đó thần ma đại chiến, Tu La là bộ tộc chiến thần, vì sáng tạo ra vũ khí hoàn mỹ, đoạt thất tình lục dục, hạ chú nguyền rủa, nếu Tu La có tình cảm, máu Tu La trong thân thể mọc rễ nảy mầm, nếu động tình, máu như lửa thiêu cháy mình, tình dục càng sâu, ý chí càng bạc nhược, cuối cùng là thể khống chế mình… Nếu ngày kia, máu Tu La vừa vặn thức tỉnh, rồi gặp tưởng niệm sâu vô cùng, lại bị đối phương vứt bỏ, vậy chuyện hủy thiên diệt địa như vậy, cũng làm được…”

      Bầu trời chợt nổi lên gió lớn, mặt Mộc Hi như chôn ở bóng mờ, nhìn chẳng ràng.

      “Chẳng lẽ là phản bội sao? Chẳng lẽ cũng chỉ có kia vứt bỏ sao?” Giọng của nàng cũng bao phủ ở trong tiếng gió, mà tiếng gió kia, lại càng kịch liệt: “Tu La chẳng lẽ si tình như vậy, vì thế, tất cả đều là kia sai sao?”

      Lam Tranh sửng sốt, Mộc Hi ngẩng đầu, giữa trán lại có ấn ký biến thành màu đen.

      “Ngươi thích này?” Nàng giơ tay lên, thân thể Khuynh xuất trung, nàng mê man, mất tri giác.

      Lam Tranh lập tức muốn xông lên đoạt nàng lại, Mộc Hi lại tung cái lá chắn lớn ngăn cản . Nàng cũng di động đến trung, ôm Khuynh vào trong ngực, từ cao nhìn xuống nam nhân phía dưới: “Chúng ta đánh cuộc, ngươi phản bội nàng trước, được ?”

      được!” Lam Tranh cả giận .

      “Trong thân thể ngươi chảy chính là máu kẻ phản bội kia, cái gọi là máu Tu La, chính là huyết mạch ích kỷ dơ bẩn, nó làm ngươi phản bội đứa bé này, theo dục vọng của ngươi, vứt bỏ nàng trước …”

      có khả năng!”

      “Nếu ngươi thắng, ta liền trả nàng lại cho ngươi, tha cho các ngươi … Nếu ngươi thua, linh hồn đứa bé này liền thuộc về ta, vĩnh viễn, các ngươi cách nào gặp lại…”

      được!”

      Mộc Hi nhàng cười, nụ cười kia dường như là cười nhạo, “Ngươi có quyền cự tuyệt!”

      Ánh sáng bao quanh nàng và Khuynh , các nàng dần dần biến mất ở trong tia sáng kia, Lam Tranh vội vã liều lĩnh xông lên, linh lực lớn xông tới làm cho cả rừng rậm đều rung động, nhưng vẫn ngăn cản được Khuynh biến mất ở trước mắt . như dã thú phá kết giới, bàn tay trần dùng sức đấm xuống ——

      Đột nhiên.

      Hình ảnh chuyển trong nháy mắt.

      Rừng rậm thình lình biến thành gian hỉ phòng, nến đỏ cháy ở giá cắm, cửa sổ đều dán đầy chữ hỷ, cái bàn tròn còn đặt bình rượu, hai chén uyên ương hồ điệp.

      Nắm tay Lam Tranh còn chưa buông, thấy cổ tay áo biến thành áo choàng đỏ thẫm, cúi đầu nhìn, trang phục của mình mặc biến thành đồ tân lang đỏ thẫm, viền vàng, thêu hoa song hỉ. hơi ngây ra, liếc mắt nhìn, liền cảm thấy đầu váng mắt hoa.

      Trong phòng tràn đầy màu đỏ, màu đỏ tươi như máu trước mắt kích thích , chỉ cảm thấy đầu muốn nứt, đau đớn cắn nuốt bình tĩnh, làm cho cảm thấy vạn phần luống cuống.

      quay đầu lại muốn đá văng cửa hỉ phòng, cửa lại giống như bị ếm, cách nào mở ra, mỗi cước đá, gian phòng càng đỏ lên.

      Lam Tranh xoa xoa trán có chút phát đau, hít hơi sâu, vừa lẩm nhẩm lại lời Mộc Hi .

      Phản bội…

      Phản bội?

      Lam Tranh cố gắng giữ bình tĩnh, nghe thấy phía sau có động tĩnh nhè , quay đầu qua, liền thấy giường hỉ, có tân nương.
      fujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :