Chương 107 Bất đắc dĩ bầu trời. Khuynh chợt đẩy Trường Minh ra, khóe miệng có vết máu, vết thương lại ở môi Trường Minh. Nàng cắn , toàn thân Khuynh đều run rẩy ngừng được, liên tục lui mấy bước, cách Trường Minh rất xa. “… Xin… Xin lỗi…” Nàng tái nhợt khuôn mặt, nụ hôn ấy làm cho óc của nàng ầm ầm nổ tung, xuất nhiều hình ảnh xa lạ, nhưng lại quen thuộc. “Nếu có thể, có người nào muốn rời bỏ người mình quý trọng.” Trường Minh nhìn nàng lâu, giọng mang theo bi thương: “Khuynh , nếu như như lời nàng , hẳn là ta nên giữ người mình bên cạnh, vĩnh viễn buông nàng ra?” Khuynh chỉ biết lắc đầu, đôi mắt mở to nhìn người trước mắt. Có loại tình cảm xa lạ bao phủ nàng, mà tình cảm như vậy phải của nàng. “Khuynh …” Trường Minh đứng dưới ánh mặt trời, lại có vẻ đơn như vậy. đứng ở chỗ, mặc cho gió vén sợi tóc dài của . Sau đó, rũ mi mắt: “Có đôi khi, phải là nguyện ý, mà là dùng hết toàn lực, cũng chiếm được… Càng muốn phải bảo vệ, lại càng làm cho đối phương rơi vào trong nguy hiểm, thế nhưng, ngươi cách nào bảo vệ được nàng, dù cho có thân phận cao quý, có quang vinh vô thượng, lại có chút biện pháp nào cứu người mình quý trọng, tâm tình như vậy, so với giết mình còn khó chịu hơn…” Trong giọng nhàn nhạt của tràn đầy tàn khốc, lòng của nàng bắt đầu run. “Ta từng có người … Tên của nàng, là Yên Tự…” Trường Minh lại lần nữa nâng mi mắt, con ngươi đen kịt, ảnh ngược bóng dáng đơn bạc của Khuynh : “… Ta dùng bốn trăm năm tìm nàng, dùng ba trăm năm học buông tha, bây giờ, nàng lại lần nữa xuất ở trước mặt của ta, ta có thể nắm chặt cơ hội này, có thể lập tức làm nàng tỉnh lại, có thể giữ nàng ở bên cạnh… Nhưng nếu như vậy, mang đến cho nàng càng nhiều tai họa, làm cuộc sống vốn nên yên tĩnh và hạnh phúc của nàng, lần nữa rơi vào bất hạnh…” nhìn nàng, đáy mắt có tia bi thống: “Nếu là nàng, Khuynh , nàng lựa chọn như thế nào?” Khuynh nhất thời cứng đờ. Nàng kinh hoảng dời tầm mắt, môi cắn trắng bệch. Trong máu, có loại cam lòng dường như muốn phá tan linh hồn của nàng, tràn đầy ra. Yên Tự. … Yên Tự. Ở trong vô số giấc mộng, tại nơi ác mộng và mộng đẹp luôn thay thế nhau, có nam tử, cũng gọi nhàng ôn nhu như thế: “Yên Tự.” Mà cái tên vốn là hề liên quan với mình, lại khắc sâu ở trong máu thịt của mình, làm sao cũng lấy ra. “… Nàng hận ta.” Trường Minh cười khổ. “Thế nhưng…” “Ta thà rằng nàng hận ta.” Giọng của trầm ảm chút, trầm ảm đến chỗ sâu nhất, lại cũng cách nào nhìn thấy ánh sáng mặt trời ngày mai.
Chương 108 Lam Tranh! Ánh sáng mặt trời nhàn nhạt, cự thú lượn vòng, phủ bóng che lấy họ. Khuynh phút chốc ngồi chồm hổm xuống, ôm chặt lấy đầu, nơi đó đau đớn dường như thuộc về nàng, có cái gì đó kịch liệt phát sinh, gần như tan vỡ. Nửa Xu cảm nhận được tâm tình chủ nhân dao động, có chút lo lắng kêu lên, thân thể khổng lồ xoay tròn vòng trung, cúi người lao xuống đất. “Khuynh , có đôi khi quên hết mọi thứ, so với nhớ, càng hạnh phúc hơn.” Trường Minh cúi người ở trước mặt nàng, giọng trở nên nhu hòa. Ngón tay nhàng xoa trán nàng, trong mắt mang theo ưu thương: “Cứ như vậy, là được.” Chỗ bị xoa, nở rộ chùm sáng, mạnh mẽ áp chế oán hận trong đầu Khuynh Khuynh đột nhiên ngẩng đầu nhìn . Nàng vừa rơi lệ, vừa mỉm cười: “Ta buông tay.” Trường Minh cứng đờ. “Ta buông tay, Trường Minh.” Đèn chong kịch liệt vụt sáng, nàng đẩy ra, thân hình mảnh khảnh phóng lên lưng Nửa Xu!! “Khuynh !!” Trường Minh rất nhanh vươn tay, lại chỉ bắt được dải lụa giữa tóc nàng. lập tức phi thân nhảy theo, mà đằng xa, còn có hai bóng dáng!!! Ở khắc đó, Lam Tranh cùng Lê Thiên Thường cơ hồ đồng thời nhảy dựng lên, phóng theo hướng Khuynh rơi xuống. Lam Tranh cấp thiết muốn cứu người, Lê Thiên Thường nôn nóng muốn giết người! Giết Khuynh , giết nữ nhân mê hoặc điện hạ Trường Minh!! Giết ả!! Hận thể đem ả bầm thây vạn đoạn!! Nhưng vào lúc này, bóng dáng Mộc Hi và Họa Long ôm nhau, lại đột nhiên hóa thành ánh sáng, hình ảnh trời đất đột nhiên biến hóa!! Trường Minh sửng sốt, đúng như lời , Khuynh thay đổi lựa chọn của Mộc Hi, liền thay đổi đoạn ký ức của Mộc Hi!! phá vỡ trật tự ở đây, gây ra loạt chuyện tốt, nhưng việc này là cái gì, ai biết!! điên cuồng tìm kiếm bóng dáng Khuynh mọi nơi, nhưng lại tìm được trong thời ngừng đổ sụp. Lê Thiên Thường thay đổi chủ ý của mình trong nháy mắt, rất nhanh chạy tới chỗ Trường Minh. Lam Tranh cũng lập tức thay đổi phương hướng của mình, thả người bay lên bầu trời, ôm Nửa Xu tru lên, sau đó dùng lực mở miệng nó ra, chui vào—— Bầu trời bị bóng tối bao phủ, toàn bộ thế giới dường như bị dừng ở trong nháy mắt. *********************************** Cũng biết qua bao lâu. Khuynh từ trong hôn mê tỉnh lại, vừa mở mắt, phát bầu trời lại là vòng trăng sáng, xung quanh vô cùng yên tĩnh, tiếng côn trùng kêu vang, xa xa còn có thể nghe thấy tiếng dòng suối róc rách. Nàng ngồi dậy, mới phát mình nằm ở mảnh cỏ, tóc cũng biến trở về đen kịt. Nàng suy nghĩ hồi lâu, mới nhớ tới trước đó nàng và Trường Minh theo Công chúa Mộc Hi đến vùng ngoại ô du ngoạn, về sau, mình và Trường Minh tranh chấp, sau đó… Sau đó, lại thế nào cũng nghĩ ra. Xung quanh có bóng người, nàng thử gọi tên Trường Minh và Mộc Hi, ai trả lời. Dưới bóng đêm yếu ớt, tổng là có chút sởn tóc gáy. Đột nhiên, bộ ngực của nàng lại giật giật quỷ dị. Sau đó ngừng nhúc nhích, trướng đại, sắp làm vải vóc trước ngực rách bung—— “Nửa Xu, bao nhiêu lần, được trốn ở chỗ này!” Khuynh tát cái vào đầu con mèo mới chui ra, bất đắc dĩ lấy nó ra khỏi ngực mình. Con mèo ủy khuất meo tiếng, sau đó đột nhiên hắng giọng, chợt biến thành ác thú lớn, sau đó há miệng ra, ‘ọe’ chút, phun ra thứ gì đó. —— đó là thân thể nam tử trần truồng, thon dài, tinh tế, gian nan bò dậy khỏi mặt đất, sau đó mở đôi mắt màu vàng mỹ lệ. “Lam Tranh! Tại sao chàng lại ở chỗ này!!” Khuynh kinh hô. “Ngu ngốc.” Lam Tranh nhợt nhạt cong khóe môi, chỉ là mặt tái nhợt có vẻ suy yếu. Khuynh vốn là hưng phấn muốn chạy tới, lại lập tức mở to mắt, bởi vì Lam Tranh trần như nhộng, kích thích máu mũi nàng sôi trào, a a a a… “Khuynh …” nhàng gọi nàng. Khuynh run rẩy, gương mặt đỏ ửng. Muốn gặp , lo lắng cho , lúc này thực gặp được, lại khẩn trương năng lộn xộn, biết lên tiếng thế nào. “Tắm cho ta.” “… A?” “Nhất định phải rửa sạch …” “…” “Bụng Nửa Xu… thực là… rất đáng ghét.” Dứt lời, Khuynh chỉ nghe được tiếng thân thể ngã xuống, quay đầu nhìn lại, Lam Tranh hoa lệ ngất , sắc mặt xanh trắng, là bị mùi buồn nôn làm bất tỉnh… … … vất vả kéo dài tới chỗ suối nước, Khuynh dùng nước chà lau thân thể Lam Tranh. Tay bé an phận bò lên đầu vai , Khuynh ngẩng đầu, tại giữa cái cổ trắng nõn nặng nề hôn cái, vết dâu tây liền hình thành. Nàng chơi vui, chậm rãi đem môi hướng đến gò má của , nhưng đột nhiên mở mắt ra, hơi nghiêng mặt, cái hôn kia liền vừa lúc khắc ở môi của .
Chương 109 cần nhịn Khuynh hoảng sợ, tính co rụt lại, cũng đưa bàn tay ra, giữ lại cái ót của nàng, lần nữa đè ép nàng trở về. Hôn sâu hơn, lưỡi tham lam, ôn nhu mà bá đạo chui vào, mùi vị quen thuộc quấn quýt nàng, da thịt liền trở nên nóng bỏng. “Có muốn ta ?” nhàng hôn nàng, ngón tay vuốt ve tóc tóc của nàng, trượt đến dái tai, tinh tế xoa nghiền. Khuynh giật thót, dám trả lời. Tay chui vào vạt áo của nàng, dọc đường vuốt ve sờ mó, biếng nhác giống con mèo hoa lệ, có vẻ thờ ơ, nhưng lại có thể làm cho người ta đắm chìm. Cái tay còn lại từ mái tóc trượt xuống, ôm hông của nàng, lại nhàng bấm cái. “… Khuynh , có muốn ta ?” liếm môi của nàng. Dường như nơi đó là vị kẹo ngon nhất đời này. Khuynh chỉ cảm thấy sức lực toàn thân đều bị rút , mặt đỏ bừng, tim đập rất nhanh, lắp: “… Ta, ta…” “… Hả?” Giọng vẫn biếng nhác. Ý vị uy hiếp như có như . “… Nhớ chàng.” Nàng thành : “Nhớ chàng.” Nàng e thẹn cắn môi, tay bé xếp ở trước ngực , hô hấp phập phồng. Sau đó, nụ hôn của ùn ùn kéo đến. Ngón tay của cởi đai hông của nàng, áo ngoài tán loạn, lộ ra thân thể bên trong thơm như hoa. Phấn phấn, trơn bóng như trân châu, tay chân tinh tế, ở dưới bàn tay của có kiều thái mê người. Nàng giống như độc dược, khi hưởng qua vẻ đẹp của nàng, bắt đầu nghiện, ràng muốn đuổi nàng , nhưng khắc kia, căn bản làm được. Bị người khác hôn, bị người khác nắm tay, bởi vì người khác mà khóc, bởi vì người khác mà rơi vào nguy hiểm, làm tim của đau như bị xé, cuối cùng cách nào nhẫn nại, rốt cuộc bạo phát! “Ta lại đưa nàng cho bất luận kẻ nào…” thấp giọng. Khuynh ngẩng đầu nhìn , thuận thế cúi đầu, lại cắn môi của nàng. Xa nhau lâu như vậy, nhẫn nại lâu, cuối cùng nhịn được. cho nàng tương lai, mà phải vui thích ngắn ngủi. Trong bóng tối, vẻ mặt của vẫn là cố nén. Lồng ngực phập phồng nhảy lên khát vọng, nhiệt độ cơ thể nóng hổi, giống như là muốn đốt cháy người ta. Nhưng động tác của lại tiến thêm bước, hai tay chỉ chống ở bên cạnh nàng, nặng nề thở hơi, sau đó cười: “Ta rửa sạch.” Lam Tranh lấy áo ngoài rớt dưới nước lên, che cảnh xuân của nàng. Lại xoa xoa tóc của nàng: “ nhóm lửa, hong khô y phục, quang lỏa như vậy tốt…” Khuynh ở trong nước nửa ngày động, chỉ cúi đầu, sợi tóc rũ hai hai bên má, chỉ là ngón tay nắm áo choàng nhàng run. “Đừng sợ, ta ép buộc nàng…” hôn hôn trán nàng, quay người : “Ta nhìn lén, thân thể người phàm quá gầy yếu, thể cảm lạnh…” Lời còn chưa dứt, lại cứng đờ. Có đôi tay bé tinh tế từ phía sau vòng tới. Ôm lấy hông của . Phía sau, thân thể mềm mại kia dán chặt lưng , giọng của thiếu nữ như muỗi: “… có ép buộc…” ngơ ngẩn đứng ở chỗ, cách hơn nửa ngày, mới quay đầu lại nhìn nàng. Tròng mắt đen kịt của nàng mang theo vẻ linh động, lại có chút kinh hoảng như chú nai con, “Chàng có ép buộc ta… Ta là tự nguyện…” “Ta rất vui… Chàng có thể tới tìm ta.” Toàn bộ bầu trời yên tĩnh, dường như chỉ còn lại giọng của nàng. Lam Tranh cơ hồ có hô hấp, chỉ chăm chú lắng nghe nàng. “Ta rất sợ, ta thấy được chàng… Ta càng sợ, chàng bao giờ muốn gặp ta nữa…” Khuynh mở tay. Y phục rơi vào trong nước, sắc lụa mỏng vàng nhạt lên, cực kỳ giống đuôi cá vàng. Lam Tranh ngơ ngẩn nhìn nàng, nước róc rách tràn qua hông , dưới lòng bàn chân đều là hòn đá tròn tròn trơn trơn. “Tiểu tinh, đừng câu dẫn ta.” Giọng của khàn khàn, lửa chưa tan trong mắt, phút chốc lại cháy lên lần nữa. Khuynh đỏ mặt, nàng hơi nhếch môi, như là nụ hoa sắp nở rộ, dưới ánh trăng chiếu rọi xuống, từng chút từng chút nở rộ ở trước mắt Lam Tranh. Giọng của nàng càng ngượng ngùng, lại có cứng cỏi đến mưa gió cũng phá hủy được: “Ta… Ta thích chàng…” “… Vì… Vì thế…” “… cần nhịn…” Nàng rốt cuộc xong.
Chương 110 Gả cho ta Trong lúc nhất thời, tất cả giọng đều biến mất. đứng ở trước mặt nàng, như tảng đá, có mở miệng câu, thậm chí ngay cả ngón tay cũng động. Khuynh hơi nhếch môi, lại dám ngẩng đầu nhìn mặt . “Xin lỗi… Nhất định là dọa chàng rồi…” Chân tay nàng có chút luống cuống gãi gãi cái ót, cố gắng cong khóe miệng, cười cười: “Ta… Ta nhóm lửa.” Dứt lời, nàng xoay người, nhưng ngay khắc kia, cỗ sức lực hung mãnh đột nhiên giữ thắt lưng nàng, kéo nàng trở lại, nàng sợ hãi thét chói tai, sau đó, khuôn mặt tuấn tú bao trùm tầm mắt nàng. “Nàng chơi với lửa… Khuynh …” dán môi của nàng, có hơi nóng nặng nề từ giữa môi truyền đến. Trái tim Khuynh nhảy lên, thình thịch, thình thịch, thình thịch! “… Nàng là tiểu tinh!” nặng nề hôn lên nàng, bắt được hông của nàng, kéo về phía mình. Khuynh kêu tiếng, có dị vật thô thô chút khách khí đâm nàng. Bên tai nàng nóng lên, mức độ nóng rực kia tựa hồ là tỏ vẻ có bao nhiêu gian nan. “Xoạt.” Quần áo của nàng bị xé ra. Bộ ngực trắng tinh cứ như vậy nhảy ra, bị bọt nước bao phủ, lung linh mềm mại. Hô hấp của Lam Tranh trở nên thô nặng, nhưng lại vội cướp đoạt, chỉ dùng ánh mắt chậm rãi nhìn ngắm từng toà tuyết phong, sau đó ngón tay đuổi theo, vuốt ve dọc theo vòng ngoài, thẳng đến khi dừng lại ở đỉnh xinh đẹp nhất, dùng đầu ngón tay cầm lấy, vuốt ve. Mặt Khuynh đỏ bừng, bị ánh mắt nóng rực của nhìn chằm chằm, toàn thân đều run rẩy, đỉnh nhọn kia cũng nổi lên biến hóa, trở nên cao ngất, hồng hào. Dưới thân cũng vô cùng kỳ quái, có cái gì chậm rãi chảy ra, coi như là đứng ở trong nước, toàn bộ làn da cũng như là sắp bỏng lên. “Sợ sao…” nhàng cười, mê người. Khuynh nhắm nghiền hai mắt, đột nhiên, cả người bị bế lên, nâng chân của nàng, quấn ở ngang hông mình, sau đó đưa hai vú nàng đến bên môi của mình, ngụm ngậm lấy. “… Ưm!” Thở gấp nhất thời thốt ra. Nàng run rẩy muốn lui về phía sau, lại bị chăm chú hút, đầu lưỡi bắt đầu đảo quanh, liếm cái đỉnh thêm sưng đỏ. Xúc cảm như là điện chạy lẻn vào tứ chi nàng, đầu ngón tay niết đỏ lên, nhưng cũng cách nào ngăn cản tiếng thở dốc từ trong môi mình tràn ra. “Khuynh , nàng đáng .” Bàn tay của lại chuyển tới nơi nhấp nhô trước ngực nàng xoa nắn, đỉnh xinh xắn mềm mại động lòng người như vậy, làm cho muốn nặng nề cắn xuống, nuốt vào trong bụng, cùng nhau tan ra. Khuynh bị hôn đến vô lực, xụi lơ ở người của , hai tròng mắt mơ màng, như là bịt kín tầng sương mù. Kích thích như vậy làm cho nàng muốn phát điên, mà càng phát điên chính là, ngón tay giữa của Lam Tranh tự do lại dời đến dưới váy nàng, cách vải vóc ướt sũng, để ở nơi yếu ớt mà mẫn cảm nhất. “… Ô… Tranh…” Nàng nức nở, răng cắn đầu vai , dường như chỉ có như vậy mới có thể làm cho mình hết điên cuồng. Thân thể Lam Tranh cứng lại. Đột nhiên, ôm nàng ra khỏi mặt nước, đặt nàng ở mặt cỏ mềm. Váy ướt nhẹp cũng bị cởi ra, nàng liền giống , trần như nhộng. Dưới ánh trăng, nàng trắng tinh như hoa sen, sợi tóc đen kịt tản ra, như là vỏ trai ngọc bọc trân châu. Bởi vì khẩn trương, cả người nàng nhàng run, môi hồng răng trắng, e thẹn động lòng người. “Nàng đẹp…” hôn môi của nàng, xương quai xanh, bụng dưới, dần dần xuống, thẳng tới bị nơi bí mật chôn giấu, vươn lưỡi, nhàng liếm. Khuynh thở nặng, hai cái chân theo phản xạ cong lên, ngừng giãy dụa, kích thích tê dại theo lòng bàn chân mọc lên, còn trong khả năng tiếp nhận của nàng. Khoái ý xa lạ mà lại điên cuồng như thủy triều hung mãnh kéo đến, cơ hồ làm cho nàng thét chói tai. “Nàng kẹp đau ta, Khuynh .” Lam Tranh cười , lưỡi lại tham nhập càng sâu, môi cũng mút chặt hơn. Nàng nắm chặt tóc , lại làm cho liếm càng kịch liệt, vườn hoa bí mật kia bị tiếng nước thoải mái bao trùm, ở trong đêm yên tĩnh có vẻ đột ngột và khó xử. Mặt nàng ửng đỏ, hai mảnh trăng non bị mở ra hết cỡ, tay bé an phận giãy dụa cũng bị gông cùm xiềng xích, nơicó thể tự điều khiển chỉ có thân thể của mình, dưới thế công hung mãnh, khoái cảm khó nhịn, như đứt đoạn. Đột nhiên, toàn bộ thân thể nàng co giật lên, chỉ dùng môi lưỡi liền đưa nàng lên mây, nàng run rẩy, sau đó bị ôm vào trong lòng, nặng nề thở dốc. Mà khi kéo tay nàng đến bụng dưới của , nàng vẫn chưa hồi thần. “Giúp ta.” Lam Tranh nhàng ở bên tai nàng, trầm thấp mơ màng, như là im lặng dụ hoặc. Đôi mắt Khuynh mơ màng, tay bị luồng nóng hổi làm chấn kinh lùi về, nhưng lại bị nắm lấy, lần nữa bao bọc trở lại. Hầu kết của nặng nề lăn lộn. Nàng như bị đầu độc, nghe hô hấp càng ngày càng trầm, máu trong thân thể nàng cũng sôi trào lên theo, khoái cảm sâu trong tứ chi còn chưa tan , giọng của lại như cơn sóng triều, điên cuồng mang tất cả của nàng. “Ta nàng… Khuynh …” cắn tai nàng, dùng lưỡi hôn vành tai nàng. Nàng bị trêu chọc cách nào thừa nhận, động tác trong tay nhanh hơn. Rốt cuộc, ở trong tiếng thở dốc nặng nề, phóng ra. Mồi lửa ấm áp rơi vào ngực của nàng, mà cũng vùi đầu vào vai nàng. Gió thổi qua. Bọn họ ôm nhau như thế, môi của dán gương mặt nàng, hô hấp ấm áp, dường như nguy nan hết thảy, hết thảy hiểm cảnh, hóa thành hư ảo. “Khuynh …” “… hả?” “Có ngày, ta cưới hỏi đàng hoàng, đêm động phòng hoa chúc, nàng liền có vận khí tốt như vậy.” cúi đầu thở gấp, lại cười tà tứ ở bên tai của nàng. Khuynh hiểu ám chỉ của , khuôn mặt trong nháy mắt lại đỏ bừng. Lam Tranh ngẩng đầu lên, nặng nề hôn cái ở môi của nàng: “Gả cho ta, Khuynh .” “Chờ chuyện giải quyết xong, ta nhất định cho nàng hôn lễ đẹp nhất.” “… Chờ ta.”
Chương 111 Lượm chút củi khô đốt lửa, hong khô váy áo. Xa xa, Nửa Xu im lặng co rúc mê man. Ngủ tròn ba canh giờ, mà với mãnh thú, bình thường cần ngủ. “Ta chỉ làm chút pháp thuật cho nó yên tĩnh, nếu nàng như thế này mà bị người khác nhìn, ta sợ khống chế được làm ra chút chuyện bạo lực.” Giọng Lam Tranh nhàn nhạt, điệu lại u u. Nửa Xu vừa tỉnh lại liền run rẩy, lại ủy khuất vạn phần lê đầu giả bộ ngủ. Lam Tranh lấy trang phục cỏ nhung dự phòng trong túi bách bảo của Khuynh ra, rồi vẫy vẫy tay với Khuynh : “Qua đây.” Dừng chút: “ nên đứng ở dưới tán cây cao, có rắn.” Xoẹt. Khuynh lập tức đứng lên, sắc mặt trắng bệch, nhất thời nhớ tới tất cả y phục của mình đều cởi ra hơ khô, tại trần như nhộng, mặt lập tức đỏ bừng. Chân tay luống cuống che nơi quan trọng, lại dám đứng ở dưới tán cây, nhất thời biết làm sao. Lam Tranh bình tĩnh nhìn hồi, cười như cười, sau đó khắc, cây kia ‘răng rắc’ tiếng, ầm ầm ngã xuống bên cạnh. “Vừa đúng lúc, sắp hết củi, cây này vừa đủ.” “…” “Khuynh , sức lực nàng rất lớn, thuận tiện vác cây tới đây .” “…” Rốt cuộc Khuynh nghe theo, loại chuyện phụ nữ khỏa thân ôm đại thụ này, quả nhiên vẫn là quá kích thích người ta… Nàng ngoan ngoãn ngồi vào bên cạnh , được ôm vào trong lòng. từ phía sau ôm lấy nàng, mảnh cỏ nhung bọc hai người, da thịt nóng hổi chạm nhau. Lam Tranh nhàng đọc thần chú, chém thân cây thành đoạn ngắn, đút từng chút từng chút vào trong đống lửa, mang vẻ biếng nhác. “Chờ trời sáng, chúng ta vào thành trấn.” ngửi mái tóc đen của nàng. “Nhưng rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Khuynh vô cùng mơ hồ. Lam Tranh rũ mắt xuống, thản nhiên : “Cũng có chuyện gì.” “Nhưng ta nhớ, ta và Trường Minh cùng chỗ, sau đó…” đột nhiên nâng cằm của nàng lên hôn ngụm, cắn đau môi của nàng, lưỡi chui vào, hung hăng hôn lần. Lúc buông ra, mặt Khuynh đỏ bừng, hai tròng mắt mù sương. “ có sau đó.” Lam Tranh lại xoa xoa tóc nàng, “Ca ca thần thông quảng đại, có việc gì, nàng chỉ cần lo cho mình, nhất định có thể bình an ra.” Khuynh cứng chút, run run rẩy rẩy quay đầu lại, tính toán đẩy ra: “… Nhưng… Thế nhưng…” “ có thế nhưng.” vừa nhíu mày, bàn tay to càng thân mật ôm nàng trở về. “…” Khuynh gian nan nhìn , muốn lại thôi. cũng nhìn nàng, ý bảo nàng ngậm miệng, bỏ dở đề tài chán ghét này. khí nhất thời im lặng. Nửa ngày, nàng rốt cuộc nhịn được, hạ quyết tâm, run run : “Chàng… chàng…. ta…” Giờ này, bộ vị có sức sống của lại để ở hông của nàng, nhiệt độ nóng bỏng làm cho toàn thân nàng đều cứng, cử động cũng dám. Lam Tranh sửng sốt, mặt mày đột nhiên tràn ra tươi cười, có chút chói mắt. ôm lấy nàng, tay an phận di động đến trước ngực của nàng, chậm rãi mở miệng: “ cần để ý, tập thành quen là được rồi.” “…” “ ngày nào đó nàng cũng bị ta ăn tươi, trước thích ứng tồn tại của nó, cũng coi là tốt.” “…” Khuynh run run nửa ngày, mới cho hết lời chỉnh đốn: “Chàng… tay chàng sờ chỗ nào?” “Sờ nơi nó nên sờ.” “Chờ… chờ chút…” “ có chờ chút.” Lam Tranh vung tay lên, lại cho Nửa Xu thêm cái kết giới cách , Khuynh còn tính toán chạy trốn bỗng nhiên bị đè té mặt đất, bị môi lưỡi cùng ngón tay của va chạm làm tinh thần bay lên chín tầng mây Thẳng đến trời sáng trưng, Khuynh nhận quá nhiều cơn sóng tình, thể lực tốt, toàn thân xụi lơ, nàng co rúc ở trong cỏ nhung, ngủ say. Lam Tranh ngâm mình ở trong suối nước lạnh băng, đợi chờ mình dục vọng trong thân thể chậm rãi lắng lại. Bầu trời trong xanh phẳng lặng, đáy mắt lại lên tia đè nén đỏ như máu. Lam Tranh phút chốc siết chặt ngón tay, dường như hung hăng bóp nát dòng máu mưu toan khống chế . … … Thời gian Khuynh tỉnh lại, bọn họ ở xe ngựa. Lam Tranh dựa vào vách xe, nhìn ra ngoài cửa sổ. áo mũ chỉnh tề, tóc vàng cũng được buộc lên, chỉ thấy toàn thân đều tản cỗ tiên khí. Khuynh xoa xoa mắt, chứng thực mình nhìn lầm. Lam Tranh nghe thấy động tĩnh, quay đầu, “Tỉnh rồi hả?” “Đây là đâu?” “Phủ công chúa.” “A…” Vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc ràng, nàng ngẩn ngơ, phát y phục của mình cũng thay đổi, váy dài màu lam nhạt, còn dùng sợi tơ bạc thêu lên, trở nên càng hoa lệ, khỏi : “Mấy thứ này từ đâu tới đây?” “Trộm.” “…” “Nàng cũng tin?” “…” Lam Tranh cong môi nhàng cười: “Ngu ngốc, đương nhiên là dùng đồ vật đổi lấy, nếu trang trọng, làm sao tham dự lễ lên ngôi của Công chúa Mộc Hi?” “Lên ngôi?” Khuynh sửng sốt, ràng lần trước du ngoạn, nửa tháng nữa mới đến nghi thức lên ngôi a. “Thời gian thay đổi, thuận theo tự nhiên là được.” nhàn nhạt , dừng chút, thấy ánh mắt của Khuynh rơi vào cổ của mình, lại cười: “Nàng nhìn cái gì?” “Có lẽ, kéo cổ áo lên chút, càng tiêu sái tuấn… Cũng thích hợp tham gia lễ lên ngôi…” Nàng cân nhắc phen. “Vậy nàng cho là công lao của ai?” Những dấu vết dâu tây đo đỏ sôi nổi da thịt tuyết trắng của , ràng như vậy. Trong lòng Khuynh lộp bộp chút, đây nhất định là kiệt tác của nàng đêm qua. “Có thể dùng pháp thuật che lại …” Nàng cười gượng, tiến lên nịnh bợ: “Nếu ta giúp chàng nhé?” “Nàng tặng, ta tất nhiên là muốn giữ lại.” cong khóe môi, kéo nàng về phía mình, môi chuẩn xác rơi vào gáy nàng, dùng sức mút, trái dâu tây đỏ rực cũng ra đời. “ tại, nàng cũng giống ta, cần bồi thường.” Lam Tranh vỗ vỗ vai của nàng, kéo cổ áo của nàng cao hơn, che khuất đoạn cổ trắng nõn.