Chương 102 Vì sao khóc Đêm này, Khuynh gặp ác mộng. Hoang vắng và bất lực, nàng bị đẩy từ trung, chậm rãi rơi xuống. Rốt cuộc giãy giụa tỉnh lại, thấy Đông Phương Trường Minh ngồi ở đầu giường, ngón tay lạnh lẽo mới thu hồi lại từ gương mặt nàng, thấy nàng chợt mở mắt ra, ngón tay lại dừng lại, lần nữa đưa tới, dùng đầu ngón tay lau viên bọt nước mới rớt xuống. “Vì sao khóc?” hỏi. “… Khóc?” Khuynh thất thần, phát trong mắt mình đều là lệ. Nhớ lần trước cũng là như thế này, trong hoa viên ở điện Trường Sinh, bởi vì đụng vào, nàng khóc hề có lý do. Bị Trường Minh nhìn, trong lòng hiểu sao hoảng loạn, Khuynh vội vã lau nước mắt, : “Đêm qua suy nghĩ nhiều lắm, nghĩ đến Họa Long và Mộc Hi, liền khổ sở muốn khóc… Xin lỗi… khiến ngài cười.” “Nhưng đêm qua nàng gọi tên của ta… Khuynh .” Trường Minh chậm rãi giơ tay trái lên, Khuynh nhìn theo, thấy ngón tay bọn họ đan chặt, hơn nữa, là nàng nắm chặt, bởi vì quá sâu, móng tay còn gây ra vài vết máu. Nàng giống như bị điện giật rụt trở về, sắc mặt trắng bệch: “Xin… xin lỗi, nhất định là ngài nghe lầm… Ta, ta…” “Lừa gạt nàng thôi.” Trường Minh lấy tay về, : “Nàng gọi chính là tên Lam Tranh, có thể là nàng quá nhớ , vì thế, xem ta như .” “…” Đại thần cũng gạt người? Thực là gạt người chết đền mạng… Sắc mặt Khuynh cuối cùng cũng hòa hoãn ít, hơi xấu hổ gãi gãi đầu, quyết định lập tức sang chuyện khác: “Vậy bây giờ nên làm cái gì?” “Thao túng gian này chính là luồng chấp niệm của công chúa Mộc Hi, vì thế, chỉ cần chúng ta tìm ra nó, rồi hủy diệt, gian này biến mất, chúng ta liền có thể rời khỏi.” Trường Minh : “Nó có thể bám vào từng vật thể hoặc từng người tồn tại ở trong này, vì thế, nàng nhất định phải tỉ mỉ, cẩn thận, thể tùy ý tin và chuyện với người lạ nơi này.” “Đây chẳng phải là mò kim đáy bể sao?” “Bất quá, nó có nhất định kẽ hở, lũ chấp niệm này giữ nguyện vọng nguyên thủy nhất của Mộc Hi, có linh tính, vì thế, đối với kẻ ngoại lai xông vào, nó dùng phương thức hành động của công chúa Mộc Hi, mà muốn tìm ra nó, phải dựa vào năng lực hiểu của nàng đối với tất cả xung quanh, thể có thư giãn mảy may.” “Nếu chấp niệm biến mất, Mộc Hi có phải cũng vĩnh viễn biến mất hay ?” Khuynh đột nhiên hỏi. Trường Minh ngây cả người, mới : “… Phải.” “Vậy Họa Long làm sao bây giờ?!” “…” “Vô luận như thế nào, dù cho đây chỉ là cảnh trong mơ của công chúa Mộc Hi, ta cũng muốn nhìn bọn họ cứ tái diễn màn bi thương như vậy.” “Nàng cách nào thay đổi quá khứ.” Trường Minh hơi nhếch môi. “Nhưng cũng thể ngồi chờ chết a!” Khuynh cười hắc hắc, mặt chưa hết vết nước mắt, nhưng lại hề có vẻ lo lắng. Nàng nhảy xuống giường, sau đó chạy đến suối nước gian phòng rửa mặt. Trường Minh lẳng lặng nhìn bóng lưng của nàng, con ngươi đen kịt lại ảm đạm từng chút từng chút. … … Đêm qua. Lúc Khuynh nặng nề ngủ. vẫn ngồi ở đầu giường, nhìn nàng gần trong gang tấc. Khi biết được chân tướng, căn bản biết nên dùng thái độ gì đối đãi nàng. Tại hoa viên trời, ánh mắt nàng nhìn như chim sợ cành cong, trong mắt là nước mắt và địch ý, nàng giống con chim bị thương, dùng hết mọi khả năng tránh né tồn tại của . Mái tóc đen của nàng ở ga giường trắng tinh, giống đóa hoa sen màu đen nở rộ. Từng nhiều năm trước, cũng là như vậy nhìn Yên Tự, dùng lời ôn nhu dỗ nàng vào giấc ngủ, nhìn nàng giống đứa bé ôm lấy buông. Nàng cuối cùng trở về. Bảy trăm năm năm tháng, từng màn từng màn ký ức từng đè sâu trong lòng, lại lần nữa bốc lên, quen thuộc mà lại ràng. Nhưng nàng chung quy cũng thay đổi. Khuynh … Khuynh , nàng còn là Yên Tự, thuộc về hồn phách sứt mẻ của Yên Tự, thần linh chết , nếu chấp niệm quá sâu, lâu tan , công chúa Mộc Hi là như thế, Yên Tự làm sao phải… Đều là sai lầm của . Nhưng cách nào cứu nàng. Tim của dường như chảy máu, ngón tay run, nhưng lại cách nào chạm đến nàng. Chấp niệm chỉ là luồng oán hận, oán linh rơi xuống, cuối cùng chỉ có thể dựa vào hận ý tồn ở thế giới này, đến hồn phách cũng phải, tồn tại như vậy chỉ làm bản tính hoàn toàn mất , thống khổ. “Xin lỗi…” Ngực đau đớn kịch liệt, mím môi, nhắm hai mắt lại, có ánh sáng từ người của tràn ra, sau đó ở mi tâm của tạo thành ngọn lửa màu lam nhạt, cuối cùng, tạo thành cái đèn, rơi vào lòng bàn tay của . “Đèn chong, đèn Trường Minh, đèn này giao cho nàng, thấy đèn như gặp người, tựa như ta, làm bạn với nàng cả đời.” dùng ngón tay đẩy tóc đen trán nàng, chăm chú nhìn kỹ: “Đèn này có thể tinh lọc linh thể của nàng, Khuynh là thế thân của nàng, liền quên hết trước kia, sống sót cho tốt…” Toàn Cơ từng , luồng chấp niệm của Yên Tự là màu đỏ máu, mà đây cũng là oan hồn, mất bản tính, chỉ có hận ý báo thù. Nếu cứ tiếp tục, hận ý này xâm chiếm bản thân Khuynh , tình cảm mất bảy trăm năm trước, chỉ là thể xác ác độc, dù cho phục thù, cuối cũng cái gì cũng còn. Nàng có thể sống lại, cũng là kỳ tích, lúc này tinh lọc nàng, còn có thể trở thành phần của Khuynh , luân hồi chuyển thế, dù cho tính tình thay đổi, dù cho quên hết mọi thứ… Nhưng cũng có thể sống bình thường hạnh phúc. “… Xin lỗi, Yên Tự.” đau đớn hôn lên tóc nàng, vào lúc này, dung nhan ngủ yên của Khuynh đột nhiên bắt đầu hỗn loạn, mày nhăn lại, đến hô hấp đều trầm trọng. “… Trường Minh.” Nàng đột nhiên mở miệng. cứng đờ toàn thân. Trái tim dường như bị cái gì lôi, đến ngón tay nắm đèn chong suýt chút nữa buông lỏng, hai tròng mắt đen kịt, lông mi kịch liệt rung động. “… Trường Minh… Trường Minh…” Nàng chăm chú nhắm mắt lại, mớ ở trong mộng. Nàng dường như gặp mộng, nhưng trong mộng cũng tốt đẹp, chân mày nàng nhăn càng sâu, trán bắt đầu đổ mồ hôi, thân thể bất an trằn trọc! Nàng đột nhiên vươn tay, cực lực muốn cầm cái gì, môi run, : “… Trường Minh…” Trường Minh vội vã cầm tay nàng, nhưng ngay khi nàng nắm lấy tay , nàng đột nhiên trở nên yên tĩnh quỷ dị, cánh môi mím chặt thống khổ chợt cong lên, độ cong quỷ dị. “Trường Minh.” “Ta hận chàng!!” “… Ta hận chàng!!!” Giọng lạnh lùng, ngữ khí lạnh lẽo, mang chút nhiệt độ, chớp mắt làm cho mỗi tấc da thịt của bắt đầu đau đớn. Móng tay của nàng xâm nhập sâu vào làn da của , muốn xé rách !! Nàng vẫn chăm chú nhắm mắt lại, ở trong mộng lặp lại những lời này, nàng nắm chặt tay , cũng dường như chăm chú níu chặt tim của . Đây cũng là bảy trăm năm trước, câu sau cùng nàng tức giận bỏ lại, thế nhưng, nghĩ đến, lần kia lại là vĩnh biệt. Nàng hồn phi phách tán, mà thế giới của cũng đổ sụp theo. Mà , luôn muốn cho nàng biết… nàng. Dường như cảm giác được linh vật sắp thanh tẩy linh hồn, cả người Khuynh bắt đầu run rẩy kịch liệt lên, nàng điên cuồng cầm lấy ngón tay Trường Minh, cho biết hận ý của nàng, nhưng đèn chong thiêu đốt kia cuối cùng làm suy yếu phản kháng của nàng, cây đèn lóe ra ánh sáng nhu hòa màu lam nhạt, được chậm rãi đưa vào trán của nàng. Ánh sáng tứ tán, hình thành đóa hoa sen trắng ở giữa trán nàng, sau đó chậm rãi tan tiến váo trong làn da nàng. Ngón tay của nàng vẫn chăm chú nắm chặt , như là cam lòng, như là thù hận, như là luyến tiếc. Tất cả bị ánh sáng nở rộ này bao trùm, khóe mắt nàng rơi xuống vô số lệ, ướt sũng lòng bàn tay của , cũng ướt tâm hoang vắng cách nào chữa trị của . Giọng của nàng dừng, nàng lại lần nữa rơi vào giấc ngủ say. Mà thế giới, có đoạn ký ức, có người nam nhân, như là bị vét sạch tim, bị đâm xuyên qua thân, buông, buông tha, buông chức trách của , sứ mệnh mà lưng cần đeo, tình cảm bị ép buộc chia lìa khỏi thân thể , lặng lẽ khóc.
Chương 103 Sáng sớm. Mộc Hi phái người đến mời Khuynh cùng Trường Minh tiền điện, tỏ vẻ muốn đích thân đưa bọn họ tham quan thần tộc Thái Dương. Bởi vì là ra ngoài du hành, nàng đưa tới hai bộ trang phục của cư dân địa phương, lại dùng loại dược liệu đặc biệt, nhuộm mái tóc đen của hai người thành màu vàng, dược hiệu chỉ có ngày hết. Công chúa phái cung tỳ tới , lần này có thị vệ theo, chỉ có bốn người bọn họ ra ngoài du ngoạn, vì thế, ở xe ngựa để ngoài điện, Khuynh lại thấy Mộc Hi bên cạnh thiếu niên được tự nhiên, Họa Long. buộc tóc lên, thân hình cao gầy đứng ở bên xe ngựa, bóng cây loang lổ làm cho có vẻ cao ngạo, hợp với màu vàng xán lạn khắp bầu trời. “ đáng .” Mộc Hi hoạt bát, thấy hai người bọn họ, liền qua Trường Minh, nhảy đến trước mặt Khuynh , ngón tay nâng cằm của nàng, cười : “Nhìn như búp bê, tóc vàng cũng rất thích hợp với nàng, a… Nếu như biến mắt thành màu xanh lam…” Nàng đến gần hơn, Khuynh bị động tác thân mật bất thình lình làm kêu lên “Oa” tiếng, Mộc Hi càng cười hơn: “Ái chà, nàng đỏ mặt, nàng theo ta, ta trang điểm cho nàng…” , nàng liền bị Họa Long nắm áo kéo lại. “Họa Long, ngươi nên làm càn!!” Mộc Hi bất mãn đẩy ra, lại nhất quyết tha kéo Khuynh , sau đó lại bị Họa Long lôi trở lại. Giằng co nửa ngày, Trường Minh kéo Khuynh đến phía sau mình, Họa Long cũng giống như con cọp con trừng mắt Mộc Hi, Mộc Hi rốt cuộc buông tha, giữ khoảng cách với Khuynh : “Liên , đêm qua nghỉ ngơi được ?” Nhất thời có chút xa lạ với cái tên Liên này, Khuynh hơi run chút mới phản ứng được: “Rất… rất tốt…” “Nhưng ánh mắt của nàng thoạt nhìn có chút sưng, đêm qua là khi dễ nàng?” Mộc Hi chỉ chỉ Trường Minh. “A… , phải…” “Thực ?” Mộc Hi lộ ra ánh mắt hoài nghi. “Thực .” Trường Minh nhàn nhạt chặt đứt câu hỏi của nàng: “Nàng chỉ là đêm ngủ được ngon giấc, sức lực chống đỡ hết nổi, thoạt nhìn có chút suy yếu, làm cho điện hạ Mộc Hi chê cười.” Mộc Hi mang vẻ mặt ra là thế. Khuynh muốn phải như vậy… “Ngoài Thần điện có suối nước, rất thích hợp để pha trà cam bích của Thần đô Phương Đông đưa tới.” Mộc Hi cười hì hì : “Hơn nữa, đó là cánh rừng rất đẹp, ven đường có thể nhìn thấy phong cảnh xinh đẹp nhất của thần tộc thái dương, lúc trở lại, chúng ta có thể qua tháp Thần , bên cạnh nó còn có tháp Tống Tử nho , phàm là cặp đôi ở thần tộc thái dương muốn có em bé đều vào trong đó cầu khẩn…” Nàng tươi cười nhìn nhìn bụng Khuynh , lại cười với Trường Minh: “Nếu tiểu hoàng tử thuận lợi xuất thế, ta nhất định phải đòi phần lễ vật.” Lời này xong… Khuynh hận thể tìm cái động chui vào. Trường Minh lại nhàng : “Được.” “Liên , suối nước đó rất là thanh u, chỉ là đường núi gồ ghề, còn cách đoạn, nàng theo ta trò chuyện, được ?” Mộc Hi còn tính toán ôm eo Khuynh , Họa Long phía sau lên, ôm hông của nàng, nhét nàng vào trong xe ngựa. Sau đó yếu ớt quay đầu lại, liếc Khuynh cái, rồi tiến vào trong xe ngựa. Sau đó, xe ngựa truyền ra trận động tĩnh, tiếng hôn ái muội bay ra. Khuynh lại lần nữa thẹn thùng, xe ngựa rung lắc… “Xin lỗi, khiến các ngài chế giễu.” Mộc Hi đột nhiên vén rèm lên, môi hơi sưng đỏ. Mà bên trong, Họa Long rúc vào góc, mặt có vết bàn tay đo đỏ, biểu tình được tự nhiên lại quật cường, mím miệng chặt, thêm câu nào nữa. “Chúng ta lên đường , làm lỡ canh giờ, uống được nước suối ngọt nhất.” Mộc Hi lại mỉm cười. Khuynh do xấu hổ, hoàn toàn biết nên tiến hay là nên lui. Trường Minh lại biểu vô cùng khéo, nhàn nhạt gật đầu, dường như chuyện vừa xảy ra ở trước mặt mình đều là phù vân, bình tĩnh vì Khuynh kéo màn xe lên cao chút, đỡ hông của nàng, đưa nàng tới. Sau đó mình cũng theo lên xe, có con long mã màu vàng ngửa đầu hí tiếng, giẫm mây bay ra ngoài. Mà đúng lúc này. Trong phủ công chúa, lặng yên hạ xuống hai bóng mờ. Trong đó có nam tử tóc vàng, nhìn chằm chằm xe ngựa, còn suy nghĩ về bóng lưng vừa lên xe ngựa kia, lâu có cử động tiếp theo. bên cạnh ra tiếng trước: “Điện hạ Lam Tranh, nơi này thích hợp ở lâu, nếu tìm được điện hạ Trường Minh và Khuynh , chúng ta hãy mau rời khỏi…” Là Lê Thiên Thường và Lam Tranh. Bọn họ thay đổi cách ăn mặc, để làm người khác chú ý. Phủ công chúa này truyền ra tin tức nghênh tiếp hai vị quý khách tóc đen, mà suy tính ra, hai người kia nhất định là Trường Minh và Khuynh . Cho dù biết bọn họ lấy phương pháp nào tiến vào phủ này, nhưng vô luận như thế nào, đây chỉ là thế giới hư ảo, nếu có bất kỳ sơ xuất gì, đều sợ rằng cách nào thoát thân. Lê Thiên Thường dùng khăn lụa che khuất mặt tái nhợt, tim bị móc ra, ả mất năng lực bảo vệ mình, sắc mặt cũng càng khó coi và suy yếu, nhưng Lam Tranh căn bản muốn thay đổi quyết định của , tiếp tục như vậy, ả vĩnh viễn bị quản chế! Thấy Lam Tranh nhúc nhích, ả yếu thế : “Điện hạ, ngài cũng đừng nhìn xung quanh, ta so với ngài càng sốt ruột hơn, chỗ này luôn luôn là lạ, lỡ bị người ta phát , sợ rằng đến điện hạ Trường Minh cũng thấy mặt… Mấy người kia nhất định là hạ nhân trong phủ công chúa, bọn họ ăn mặc bình thường như vậy, xe ngựa kia cũng tầm thường, thể nào là người quan trọng… Coi như là, cũng có quan trọng bằng điện hạ Trường Minh…” “Câm miệng.” Lam Tranh lạnh lùng mắng tiếng. Vừa vặn bóng lưng cái tóc vàng kia cực kỳ giống Khuynh , nhưng lại chỉ thấy được trong nháy mắt, nàng liền bị người đàn ông khác ôm thắt lưng, đỡ vào xe ngựa. … Mà nam nhân kia, lại cũng cực kỳ giống Trường Minh. Xe ngựa xa, tiêu tan lo lắng dư thừa trong lòng, sau đó lạnh lùng liếc Lê Thiên Thường, phi thân nhảy, biến mất.
Chương 104 Khi đó còn đường trầm mặc, Họa Long được tự nhiên, Mộc Hi cũng rất ít. Trường Minh vốn cũng thích chuyện, còn lại Khuynh đành phải đưa cổ nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Thần tộc Thái Dương rất mỹ lệ, cảnh vật toàn thành đều sáng như dung hòa với ánh mặt trời, đẹp như tóc của Lam Tranh. Nghĩ đến đây cái tên, trong lòng Khuynh lại lo lắng. Ở vách núi, nàng mặt đỏ tim đập níu lấy , chàng sống là người của ta, chết là quỷ của ta, còn hung hăng gây sẹo ở đầu vai . tại nhớ lại, gương mặt nàng đỏ ửng như lửa đốt, bình thường cũng có làm ra hành động điên cuồng như vậy, nhưng khi điên cuồng lên, ngay cả mình cũng ngăn được. Cũng biết, ở trong gian này, có phát giác việc mình hạ ký hiệu xuống ven đường hay . “Khuynh ?” Đột nhiên, giọng nặng bay vào tai. Khuynh nâng mắt, trước mặt rơi xuống bàn tay, năm ngón tay khớp xương ràng, thon dài. Lại ngẩng đầu, khuôn mặt Trường Minh gần sát trán nàng. Xe ngựa biết lúc nào ngừng lại, Họa Long cùng Mộc Hi xuống, Trường Minh tay vén rèm lên, tay kia đưa ra với nàng, ý bảo nàng cùng xuống. “Ta… tự ta có thể …” Khuynh vò đầu cười, liền muốn đẩy tay của , tự mình nhảy xuống xe. “Khuynh .” đột nhiên ôm nàng, nắm chặt bàn tay nàng, kéo nàng vào ngực của mình. Khuynh cứng đờ, nhưng lại ở bên tai của nàng thào câu: “Cẩn thận xung quanh, thể tùy tiện.” Dứt lời, nhàng thả nàng, nhưng vẫn cầm tay nàng đem nàng vẫn cứng còng tứ chi dắt ra ngoài xe ngựa. “Khuynh , bên này!” Mộc Hi mỉm cười, lần này, Họa Long có ngăn cản, mà là đứng xa xa nhìn, ánh mắt của lạnh lẽo, tang thương dần dần tràn qua , có loại bi thương lan tràn ở đáy mắt , nhưng lại trầm mặc quật cường. “ hình như tức giận…” Khuynh có chút nhìn được, vừa nghĩ tới cách vạn năm sau, thiếu niên này hoàn toàn thay đổi, vẫn chỉ vì tìm nàng, tâm liền đành lòng. Mộc Hi hơi thất thần, nhưng rất nhanh lại cười: “ cần lo lắng, chỉ là theo hầu ta, bất quá, chính là tính tình thúi quá, mặc kệ là được rồi.” “Kỳ thực tính tình rất tốt.” Khuynh tự chủ lại chuyện giúp: “Hơn nữa cũng rất thích giúp người.” Lúc mình sắp chết, là cứu mình, cũng là mang mình tránh thoát thú ác linh ở Vực sâu U Minh, cũng là dạy mình vô số thần chú, giúp mình ngừng trưởng thành. “Ha ha, lần đầu tiên có người khen .” Tâm tình Mộc Hi dường như hài lòng lên. Rất xa, ánh mắt Họa Long vẫn rơi vào người của nàng, dường như cái thế giới này, ngoại trừ nàng có những người khác. Nhưng lúc Mộc Hi quay đầu nhìn , lại dời tầm mắt, làm bộ thèm để ý chút nào. Hai người, ràng đều để ý đối phương, lại đều tự xây lên bức tường ở xung quanh mình. Khuynh long lắng nhìn bọn họ xa cách, vắt hết óc tự hỏi làm thế nào mới có thể hóa giải ân oán vạn năm kia. Lại biết, cũng có đôi mắt đen kịt lặng yên nhìn chăm chú vào nàng, yên tĩnh, khắc sâu, có thể hòa tan tất cả băng tuyết. … … Đoàn người đến chỗ sâu trong rừng. Khuynh quyết định giúp đỡ khơi thông quan hệ của hai người, liền chủ động kéo Mộc Hi đông tây. khi chạm đến đề tài về Họa Long, Mộc Hi tựa như máy hát dừng được. “ là do ta nhặt trong cái động của thú ở ngoài thành Thái Dương đem về, đáng đúng ?” Nàng nhớ lại, khóe miệng toàn là tươi cười: “Lúc mở mắt, đẹp giống như con rắn mới sinh, ta còn tưởng rằng là Long tộc Đông Hải lạc đường, liền đặt tên cho là Họa Long… Họa thủy long, ha ha.” Khuynh : “…” “Khi đó còn , hoàn toàn là con búp bê tóc trắng tinh xảo, nào biết khi trưởng thành lại ngang tàng như thế.” “… Còn … Là bao nhiêu?” Khuynh đột nhiên ý thức được vấn đề: “Các ngài kém nhau rất nhiều tuổi hả?” “Lúc ta nuôi , vẫn còn con nít đó.” Mộc Hi cười hì hì: “Lúc ta năm trăm tuổi nhặt được , tại qua ba trăm năm, khi đó, còn chưa có cao bằng ta, tại, cũng vượt xa ta.” “…” Bất đồng chủng tộc, quả nhiên là chướng ngại phương diện giao lưu… Khuynh quyết định nhìn tuổi tác: “Ở chỗ chúng ta, rất thịnh hành chuyện tỷ đệ như vậy.” Thầy trò , chủ tớ , manh sủng … “Ở thành phương đông?” “… Ha, ha ha, chính là sai biệt lắm…” “Vậy nếu có ngày, ta có thể rời thần điện thái dương, ta nhất định nhìn cái.” “Nàng bây giờ cũng có thể xem cái…” Khuynh : “Giống như Họa Long.” Dừng chút, lại cười hắc hắc bổ sung: “Nhìn ra được, rất thích nàng.” mặt Mộc Hi lên mảnh đỏ ửng, ánh mắt lại xa xăm: “Dù cho thích có thể thế nào.” “Thích liền sống chung.” “Tựa như nàng cùng điện hạ Mạt Ương?” Mộc Hi nhàng cười. “… Ai?” Khuynh ngây cả người, sau đó pha trò: “Cũng sai biệt lắm.” “Chỉ là, ta sắp thành hôn.” Đôi mắt của Mộc Hi ảm đạm xuống, nàng ngửa đầu nhìn về phía đám mây đỏ thiêu đốt trời, “Ngày lên ngôi, phụ hoàng công bố hôn kỳ của ta, mà ta tính toán, trước đó, phải đuổi Họa Long …” “Tại sao muốn…” —— “Rầm!!” Đột nhiên, tiếng vang nặng nề. Ở chỗ xa, cây đại thụ bị quyền đánh trúng, sau đó nặng nề ngã xuống. Họa Long mím môi chặt, trong mắt tràn ngập đau đớn. hiển nhiên nghe được các nàng chuyện, nhìn chằm chằm Mộc Hi, muốn , lại cái gì cũng nên lời, cuối cùng cười lạnh, mang theo châm chọc, mang theo bất đắc dĩ, sau đó xoay người chạy vội về hướng ngược lại.
Chương 105 Họa Long nháy mắt biến mất. Mộc Hi run rẩy lông mi, chân giật giật, lại nhịn xuống. “… Lại cho các ngài nhìn thấy chuyện vui, cần phải xen vào , phía trước là con suối, chúng ta…” Nàng dừng chút, cuối cùng cười khổ quay đầu. “Chúng ta theo.” Khuynh đột nhiên kéo tay nàng, ngữ khí kiên định. Ánh sáng lóe ra, con thú lớn vì nàng triệu hoán ra mà gào thét, phủ phục ở trước mặt bọn họ. Dưới ánh mặt trời, vảy người cự thú đều biến thành màu vàng, đẹp lóa mắt. Nửa Xu nguyên hình uy phong lẫm lẫm, mặc dù chỉ biến ra hơn nửa cái đầu, cũng đủ để cho người ta chấn động. Mộc Hi còn kinh ngạc, Khuynh gì kéo nàng lên lưng Nửa Xu. “Khuynh .” Bên cạnh, Trường Minh ngăn cản nàng, thấp giọng : “Nàng thể mưu toan thay đổi tất cả ở đây.” “Thế nhưng, thể cứ tiếp tục như vậy.” Khuynh kéo cánh tay nàng, liền dùng lực, lôi nàng lên. Nửa Xu vươn hai mảnh lông vũ giấu ở dưới chân, hóa thành hai cái cánh, nó giương cánh bay về phía cao, gào thét trung. “Nếu buông tha như thế, nhất định hối hận.” Nàng cười hì hì . Dưới ánh mặt trời, lời bình thường của thiếu nữ lại làm cho hai người gánh vác trách nhiệm thể bốc đồng, lưng đeo sứ mệnh thể chống lại đồng thời cứng đờ. Trường Minh rũ mắt, như có điều suy nghĩ. “Nhìn xem, ở đó!” Khuynh cười lên. Nơi nàng chỉ, là thiếu niên tóc trắng đứng ở đỉnh núi, cũng híp mắt nhìn bầu trời, nhìn về phía bọn họ. “ tìm , cho biết, nàng cũng thích .” Khuynh kéo tay Mộc Hi: “Vì sao phải đuổi , các ngưởi hẳn là nên vĩnh viễn sống cùng nhau.” Mộc Hi tái nhợt lắc đầu: “… thể…” “ đời này có gì thể, chỉ có muốn, nếu như nàng làm được, ta giúp nàng.” Khuynh cười hắc hắc, đột nhiên dùng sức đẩy Mộc Hi xuống khỏi lưng Nửa Xu!! Thân thể mảnh khảnh trung vẽ ra đạo đường vòng cung, rơi xuống!! “Khuynh , nàng thể làm càn!!” Trường Minh nhướng mày, muốn ngăn cản, lại thấy bên dưới, Họa Long lo lắng bay lên, lấy tư thái kiên định, dùng sức tiếp được Mộc Hi, chăm chú bảo vệ ở trong lòng. Phẫn nộ ban nãy, ở lúc người mình gặp nguy hiểm, biến thành hư ảo. run ngón tay chăm chú ôm Mộc Hi vào trong ngực, khắc kia, thấy nàng đột ngột như diều đứt dây rớt, trong lòng cách nào che giấu lo lắng, như đứa bé, đối với thứ mình muốn có được, dùng hết toàn lực để thích. Mộc Hi ngơ ngẩn, hai tròng mắt vốn là quật cường nhìn lúc này tràn đầy kinh hoảng, tình cảm cực nóng như vậy, toàn bộ phô bày ở trước mặt của mình, để nàng thương tổn, để nàng giẫm lên, để nàng khống chế, lại thể dễ dàng cho phép nàng vứt bỏ. Nguyện vọng duy nhất mà hèn mọn của , kỳ thực chỉ là ở lại bên cạnh của nàng, vĩnh viễn, cả đời.
Chương 106 Ta chính là tùy hứng “Ngài xem, như vậy cũng rất tốt.” Khuynh nhìn về phía bị Họa Long bá đạo ôm vào trong lòng, cười hì hì với Trường Minh. “…” Trường Minh lại lo lắng: “Ở gian này, nàng làm bất cứ chuyện gì, đều phải cẩn thận. Mỗi hình ảnh ở đây đều là ký ức khắc sâu trong chấp niệm, kẻ xông vào nếu mưu toan đánh vỡ trật tự vốn có ở đây, gây ra loạt chuyện tốt…” “Thế nhưng, Mộc Hi cười, thứ ràng quý trọng, hẳn là nên giữ ở bên cạnh.” “Khuynh , thứ quý trọng rất nhiều, cũng phải đều có được.” “Nhưng nếu nàng cố hết toàn lực, bỏ qua như vậy, là hối hận cả đời!” “Nàng là công chúa thần tộc Thái Dương, mà thân thế , có thể, từ lâu nàng phát thân phận Tu La của , đưa , chỉ là vì bảo vệ . Tương lai, Mộc Hi chính là vua của thần tộc Thái Dương, nàng muốn bảo vệ con dân mình, tất nhiên thể giữ bên cạnh. Mà chúng ta nếu muốn ra khỏi gian này, hẳn là nên theo ý của nàng, giúp đỡ nguyện vọng của nàng, vào ngày ngày lên ngôi, tận lực đưa Họa Long , thẳng đến ngày nàng đại hôn, tránh thoát trận giết chóc này, giải khúc mắc của Mộc Hi, gian này tự nhiên biến mất…” “.” Khuynh lại cắt ngang , cúi đầu: “Như vậy căn bản cũng phải là thứ nàng muốn từ đáy lòng, dựa vào cái gì thần tộc và Tu La thể sống chung, dựa vào cái gì là Tu La, thể nàng, dựa vào cái gì chỉ là đơn phương muốn tốt cho người khác, liền phải đẩy đối phương ra xa!” Nàng nhớ tới ở đáy vực sâu, ngày ở chung với Họa Long, chấp nhất, nghiêm túc, chờ đợi năm tháng, đều chỉ vì nàng ấy, vì người như thế. Giờ này, nếu trơ mắt nhìn bọn họ chia lìa, nàng làm được. Nàng lại nghĩ tới ngày đó, Lam Tranh đỏ hai tròng mắt, ra những lời này. và Mộc Hi có quyết định của mình. Nhưng bọn họ đều chưa từng nghĩ đến tâm tình của đối phương. Cho dù có ngày, Lam Tranh phải đẩy mình ra, mình cũng liều lĩnh đuổi theo. Họa Long cũng như vậy, dù cho Mộc Hi đưa , cũng nghìn lần, vạn lần gấp gáp trở về. “Có Mộc Hi ở bên cạnh, Họa Long nhất định mất khống chế, cũng nhất định huyết tẩy thành Thái Dương.” Khuynh bình tĩnh nhìn hai người ôm nhau, mới mở miệng: “Như vậy, cũng có thể giải khúc mắc của nàng, chúng ta cũng có thể ra, bằng , dù cho Mộc Hi thành hôn, làm vua vạn chúng kính ngưỡng, nàng cũng hạnh phúc.” “Tu La cách nào khống chế tình cảm của mình.” Trường Minh dừng chút, giọng dần dần trầm xuống: “Hơn nữa đôi khi, có vài người định trước có hạnh phúc…” “Đó chỉ là bởi vì bọn họ chưa bao giờ thử!!” Khuynh cắn môi: “Hơn nữa, thử lần, làm sao biết có kết quả?!” “Mộc Hi chính là vua tương lai, vua liền có chức trách của mình.” “Nếu vị vua sống độc suốt quãng đời còn lại, nàng sung sướng, làm sao làm cho quốc gia của mình vui vẻ!” “Khuynh …” Trường Minh muốn cho nàng, ý nghĩ của nàng quá đơn thuần, lại đột nhiên phát , nàng rơi nước mắt. Nàng chăm chú nhìn Họa Long và Mộc Hi, dưới lông mi dài, bị nhiễm tầng bi thương nồng đậm. ràng là chuyện của người khác, nàng lại còn khó chịu hơn bọn họ. “Cho dù có người nào đó tương đối quan trọng, cũng thể cứ như vậy quyết định thay đối phương a…” Khuynh run rẩy mi mắt, trong miệng tràn ra giọng, rất , lại rất khó chịu. “Khuynh !” Trường Minh đột nhiên chế trụ cái ót nàng, nâng đầu của nàng lên, làm cho nàng nhìn mình. ràng: “Nàng nên tùy hứng như thế!!” “Ta chính là tùy hứng, ta chính là thể thấy bọn họ gặp chuyện buồn, ta chính là nên nhìn bọn họ tách ra!” Nước mắt Khuynh tuôn như vỡ đê. Trường Minh ngơ ngẩn. Khuynh khóc thương tâm như vậy, dường như đôi người sắp tách ra kia chính là mình. Có cái gì nặng nề đánh vào tim . “Xin… Xin lỗi…” Khuynh vừa dùng tay lau nước mắt, vừa cố gắng làm cho mặt mình đỡ thảm hại hơn: “Ta… ta có chút kích động… Đối với chuyện Mộc Hi, có lẽ ngài đúng… Nhưng… nhưng ta…” Trường Minh đột nhiên cúi đầu hôn nàng. Môi cắn môi nàng, đem nước mắt lạnh lẽo mằn mặn cùng nhau nuốt vào đầu lưỡi. Khuynh kinh ngạc quên khóc, khuôn mặt Trường Minh ở gần trong gang tấc làm cho nàng cứng ngắc, chế trụ cái ót nàng, hôn nàng sâu, làm cho đầu nàng trống rỗng. ******************************** “Trời!! Bọn họ làm gì!!!” Lê Thiên Thường kinh hô lên. Ở dưới tàng cây vàng óng, hai người trước sau đứng ở trong lá rụng, ngửa đầu nhìn chằm chằm cự thú bay lượn trung, ở cự thú, Khuynh và Trường Minh hôn nhau. Vào phủ công chúa, mới biết bọn họ vừa rời khỏi, mà bóng lưng Lam Tranh nhìn thấy, bị thay đổi màu tóc, chính là Khuynh . Mà nam nhân đỡ nàng lên xe ngựa, chính là Trường Minh!! Bắt người hỏi địa điểm công chúa du ngoạn, liền chạy tới rừng rậm này, nhưng có nghĩ đến, lại nhìn thấy hình ảnh như vậy. Thân ảnh Nửa Xu to lớn ở trời, nó có thể học được bay lượn, là do mình cho nó đôi cánh. Bởi vì Khuynh , nó chạy rất chậm, còn nhanh bằng con ngựa, khi chạy thoát thân đất rung núi chuyển, ai cũng biết vị trí của nàng. Mỗi nụ cười của nàng đều khắc sâu vào trong tim , mà giờ này, nhìn dung nhan mình vẫn tơ vương, muốn xông lên, cướp lấy nàng từ trong lòng Trường Minh, nhưng lại ngừng lại. theo bên cạnh mình nguy hiểm, hoặc là theo bên cạnh ca ca ổn trọng của mình… Mà nàng, cũng có linh hồn Yên Tự… “Nhanh tách bọn họ ra!! Mau a!!” Lê Thiên nổi điên muốn phun lửa, ả cầm lấy tay áo Lam Tranh, nhìn nhìn chằm chằm bầu trời nhúc nhích, có nửa điểm phản ứng, liền đoạt lấy túi linh bên hông , lấy lại trái tim của mình, nhớ kỹ thần chú, đặt nó trở lại.