Chương 92 Chàng sống là người của ta, chết là quỷ của ta Lam Tranh giọng : “Khuynh , nàng suy nghĩ gì vậy?” Lúc ngón tay của siết chặt ở cổ nàng, Khuynh lạnh lẽo toàn thân, nhưng sau khắc, lại nhàng thả nàng, sắc mặt như , còn xoa xoa đầu của nàng: “Nàng xem, sắc mặt của nàng tái hết rồi, đừng sợ, chọc nàng chơi thôi.” Ngón tay của rời khỏi mái tóc của nàng, Khuynh chợt ôm lấy cánh tay , hung hăng kéo lại. Đáng tiếc dùng sức quá lớn, thân hình Lam Tranh quá yếu ớt, mất đà suýt ngã xuống đất. “Ta cho chàng biết, lúc chàng mới tỉnh lại, khi sờ chỗ này của ta, khi sờ chỗ kia của ta, lúc lại muốn cắn ta, hồi lại liếm ta! Chàng bảo ta nên như thế nào đây!” Khuynh nhìn , mắt nổi lửa giận: “Chàng muốn điều gì? Muốn chàng kỳ thực cũng là người của tộc Tu La sao? Vì thế, chàng có cảm tình, có thân nhân, lại càng có vợ?” Ánh mắt Lam Tranh phức tạp, mi tâm cau lại, há mồm muốn , lại ra. “Chàng dám chữ ‘phải’ thử xem?!” Khuynh gắt gao nhìn . Lam Tranh mím môi trầm mặc lúc lâu, nặng nề ra: “Phải.” “Chàng ngu ngốc!” Nàng hét lớn tiếng, sau đó đột nhiên gầm thét xông tới, ôm lấy cổ của , hung hăng há mồm cắn , răng nặng nề ghim vào môi mỏng mềm mại, mùi máu tươi trong nháy mắt tràn ngập trong miệng hai người, hai mắt nhắm chặt của Lam Tranh chợt run lên, mùi máu nồng làm cho toàn thân nhảy dựng. … Đẩy nàng ra. Bằng ngươi giết nàng. Giọng trong đầu ngừng hò hét, nhưng tay lại khống chế nổi ôm eo của nàng, mở môi đáp lại. Đầu lưỡi đinh hương tiến vào, động tác ngây ngô, lại có thể khiến đối phường nổi dục vọng dị thường, nàng nằm ở người của , nàng giống chu tước xinh xắn, dùng môi mổ hạt ngũ cốc. Gương mặt nàng bắt đầu ửng đỏ, nàng nhất định là lần đầu tiên làm chuyện như vậy, thân mềm mại đè ở người của , giống như là muốn cùng tan vào nhau. Ngón tay của đặt ở hông của nàng, chậm rãi dời xuống. Vén làn váy nàng lên, ngón tay nóng bỏng trượt vào, như rắn du động, theo khe giữa ràng, đưa vào cánh hoa bóng loáng của nàng, nhàng xoa. Khuynh ưm tiếng, lại có bất kì phản kháng gì. Thân hình Lam Tranh rung động, có loại cảm xúc thể thể bằng ngôn ngữ làm cho cách nào kiềm chế. ôm chặt lấy nàng, ngón tay chui vào trong vườn hoa của nàng, chạy qua lại. Có chất lỏng dính lên ngón tay, làm cho người ta ý loạn tình mê. khống chế được, mở mắt nhìn nàng. Nàng như rặng mây đỏ. Đỏ hơn chút, liền cực kỳ giống màu máu. Giống máu, đặc, tinh ngọt, làm cho nổi khát vọng cắn xé… Đột nhiên ý thức được như thế, Lam Tranh chợt cứng đờ. Đỉnh đầu tựa như bị dội nước lạnh. nặng nề nhắm mắt, gian nan dời tay ra. “… Khuynh , ta thích nàng.” “… Ừ.” Giọng ngượng ngùng, còn có sung sướng. “Thế nhưng, ta nàng.” nghe thấy mình . dừng chút, đẩy nàng ra, rốt cuộc như ý nguyện thấy nàng mang vẻ bi thương. Hai tròng mắt sáng sủa bắt đầu nhắm nghiền, đau đớn của nàng, cũng chui vào thân thể . Trái tim nhéo chặt, như kim đâm. “Nàng chỉ là cái người phàm, từ đâu tới, về lại nơi đó… Ta cứu nàng, cũng đều có mục đích, tại nàng vô dụng, có thể …” “Ta !” Khuynh hừ tiếng, cắt lời : “Ta ! Ta chính là tên vô lại vô sỉ, còn có da mặt dày, ta như nguyện của chàng, chàng chọc ta, ta bắt chàng phụ trách!” Nàng quệt mồm, trong mắt rưng rưng, giọng cũng bắt đầu nghẹn ngào, lại quật cường: “Chàng đừng mơ tưởng bỏ qua ta, đừng mơ tưởng!” Nàng lại bổ nhào tới, gắt gao cắn đầu vai , sâu, hung hăng cắn! Thẳng đến khi răng mình bắt đầu đau, mùi máu ngọt ngấy tiến vào, răng ghim sâu vào da thịt, nàng mới nhả ra, sau đó trừng mắt , ngón tay tụ tập ánh sáng, có luồng sáng màu tím bổ tới vết thương kia, ‘xoẹt’ tiếng, dấu răng tựa như hình xăm, cháy đen khắc ở bả vai trắng nõn của . “Chàng cũng có ấn ký của ta, chàng sống là người của ta, chết là quỷ của ta!” Khuynh hừ lạnh: “Chàng tới đâu, cũng đừng nghĩ giũ bỏ quan hệ với ta, bằng , kiếp này ta để chàng yên!” ngơ ngẩn nhìn nàng, quên vai mình đau, quên máu mình bốc lên, quên lưng mình đeo tội nghiệt và nguyền rủa. Có trong nháy mắt, muốn quên hết mọi thứ, lau lệ của nàng, ôm ấp nàng. ———— đột nhiên, trong trời đất vang lên tiếng gầm điên cuồng!!! Hai người đồng thời nhìn xuống. Chỉ thấy nam tử tóc bạc phát cuồng kia biết khi nào đứng bên hồ nước đỏ rực, nham thạch nóng hổi theo thác nước chảy xuống, rơi ở đáy hồ, văng lên vô số hoa lửa, sát qua làn da của , lại thể khiến mảy may nhúc nhích.
Chương 93 Nam tử tóc bạc lù lù bất động! rút ra kiếm dài đeo bên hông, có ánh sáng màu đen lóng lánh! nặng nề vung lên, uy lực cách nào chống đối liền xông ra, trong khoảnh khắc, rừng rậm gào thét thảm thiết!! Khuynh thiếu chút nữa cũng bị kiếm khí hung mãnh này thổi bay ra ngoài, Lam Tranh kéo nàng, ấn nàng vào lồng ngực của mình. “Chàng vẫn là lo lắng cho ta.” Nàng cười. là bất đắc dĩ, lại lo lắng nhiều hơn. “Xem ra, khôi phục trí nhớ… Chí ít, khôi phục phần.” Lam Tranh nghiêng đầu nhìn, nam nhân tóc bạc mặc áo bào đen, sừng sững bên hồ, để mặc cho dung tham thiêu đốt. Công chúa Thần mặt trời, quả nhiên ở gần nơi này sao? Đột nhiên, Họa Long ngửa mặt lên trời gào thét tiếng, lui về phía sau mấy bước, sau đó phóng ra sát khí ngút trời, trời đất đều vì thế biến sắc!!! Sau khắc, giơ kiếm lên cao, trường kiếm bắt đầu biến hóa —— nó trở nên lớn, kéo dài gấp mấy lần!!! Sắc mặt Lam Tranh nhất thời trầm xuống, ngón tay nhúc nhích, trong nháy mắt bày ra mấy chục tầng kết giới, bảo vệ Khuynh . “ làm cái gì?” Khuynh cũng bắt đầu phát nguy hiểm. Họa Long chém lên mặt hồ nóng hổi, dùng kiếm khí mở con đường lớn!!!! Họa Long lại giơ kiếm lên lần nữa, hung hăng hạ xuống—— “Ầm!!!!” Dưới chân Khuynh , đất rung núi chuyển, nàng suýt đứng vững, đành phải ôm chặt thắt lưng Lam Tranh, thừa dịp ăn đậu hủ của ! “ tốt!” Vẻ mặt Lam Tranh nghiêm trọng, lần này là khinh suất, đánh giá thấp lực ảnh hưởng của Họa Long, cũng tựa hồ nghĩ lầm về tình cảm của Họa Long cùng với công chúa Mộc Hi —— bọn họ phải là nhau, nhưng hôm nay, tà khí cùng hận ý ngập trời này là từ đâu tới đây?! Ầm ——!!! Ầm ————!!! Ầm ——————————!!! Lam Tranh thấy Họa Long đột nhiên thu kiếm lại, sau đó nhảy xuống vòng xoáy màu đen!! Bóng đen nuốt sống bóng dáng của , sau đó biến mất. Gió càng thổi càng lớn, cây cối xung quanh đều bị nhổ tận gốc!! Mười tấm kết giới của Lam Tranh vỡ vụn!! “Cẩn thận!!” Khuynh nhìn thân cây thô nặng nề đánh tới từ phía sau Lam Tranh, nàng tính xông ra ngoài, chắn trước người của ! Lam Tranh vội lánh người, cầm lấy cánh tay của nàng —— nhưng cũng bởi vậy, hai người đồng thời bị đánh bay ra ngoài, trung nặng nề ôm lấy nàng, hôn lên trán nàng —— “Xin lỗi.” Hai chữ nhàng bị gió thổi . Bọn họ đồng thời bị vòng xoáy màu đen cắn nuốt. lâu sau, tốc độ gió bắt đầu chậm lại, vòng xoáy màu đen bắt đầu khép kín. Mà ở khắc cuối cùng này, bầu trời đột nhiên xuất hai tia sáng kinh người, cùng lao vào vòng xoáy!!!!! ——là Trường Minh. ********************************** Ở ngày trước. Điện Trường Sinh. Thần đế ngồi ở ngự tọa, thần hậu làm bạn ở bên, chung quanh là mấy vị trưởng lão tóc bạc. Mà đế vương Bắc quốc Lê Thiên Tuế ngồi ở bên cạnh, cầm tay Toàn Cơ có vẻ mặt vui, dâng ra thần khí của Bắc quốc. “Đây là Tuyết Phách của tổ hoàng truyền lại, chỉ cần đem y phục ngày thường Điện hạ Lam Tranh sử dụng tới, hóa thành linh khí thấm vào, nó liền có thể dẫn dắt thần tộc đeo nó đến chỗ điện hạ, trong vòng ngày, chỉ cần khởi động hoa tuyết, liền có thể bình yên trở về, nhưng hoa tuyết chỉ có hai cái, vì thế, chỉ có thể hai người.” “Thần vật như vậy, đa tạ bắc đế!” Thần đế vốn cũng lo lắng việc của Lam Tranh ảnh hưởng đến thông gia giữa hai thần đô, lúc này xem ra, đối với Toàn Cơ là tấm chân tình, mà đem Toàn Cơ giao cho , bọn họ cũng yên tâm rất nhiều. “Đây xem như sính lễ Bắc quốc ta đưa tới, chỉ vì nụ cười của giai nhân.” Lê Thiên Tuế nắm chặt tay hơn, Toàn Cơ thể động đậy, chỉ có thể trừng . Trưởng công chúa náo loạn thần đô long trời lở đất rốt cuộc bị quản chế, thần tộc xung quanh khỏi mỉm cười. “ như vậy, phụ ý tốt của Bắc đế, tức khắc chọn dũng sĩ thần kì nhất thần đô trước.” “Ta !!” Toàn Cơ chút do dự đứng lên, nhưng lại bị Lê Thiên Tuế lôi xuống. “Tân nương tử sao có thể chạy loạn lộn xộn? Kỳ cục.” Ngữ khí của là trách cứ, mặt mày lại nhàn nhạt mỉm cười, dường như Toàn Cơ là thần hậu của , nữ thần thân mật nhất của : “Lần này, Thiên Thường làm chuyện sai lầm, chọc giận Toàn nhi, nên bồi tội, vì thế, nàng .” Lê Thiên Thường nhất thời mở to hai mắt: “Ta?!” Ả nhìn ca ca của mình, ai cũng biết Vực sâu U Minh hung hiểm vạn phần, cho dù có Tuyết Phách hộ thể, cũng chắc có thể trở về! Ả muốn vì Lam Tranh, tự nhiên bỏ lại tính mạng của mình!
Chương 94 Ta tất lấy “Ngươi ? Vậy Tiểu Tranh chẳng phải là vĩnh viễn về sao?” Toàn Cơ lạnh lùng cười nhạo. Thần tộc xung quanh nổi gân đen đầy đầu, vị công chúa điện hạ này vĩnh viễn nhìn xem hoàn cảnh, vĩnh viễn thể ngăn miệng kịp, thần đế phương Bắc ngay bên cạnh nàng, nàng cũng cho chút mặt mũi nào, đến thần đế cùng thần hậu cũng bắt đầu đau đầu. Lê Thiên Tuế vẫn cười, vẻ mặt là tốt tính tình: “Toàn nhi, năng lực của Thiên Thường tệ, muội ấy thân là công chúa Bắc quốc, cũng có thể làm ra ít tình phù hợp thân phận, nếu muội ấy tìm được Tam điện hạ mang về, vậy ở lại vực sâu làm với bạn điện hạ là được.” Lời này vừa ra, xung quanh ồ lên. Sắc mặt Lê Thiên Thường sớm trắng bệch, ả mở to đôi mắt đẫm mù sương nhìn Lê Thiên Tuế, vẻ mặt ủy khuất, nhưng lại dám nhiều lời, lòng bàn tay nắm chặt, đến môi cũng run rẩy. “Chuyến này quá nguy hiểm, công chúa lá ngọc cành vàng, sợ ổn, thần đô Phương Bắc dâng ra lễ vật quý trọng như thế, sao có thể lại để cho công chúa điện hạ rơi vào nguy hiểm?” Thần đế thoáng trầm tư, chậm rãi mở miệng, “Thần tướng thiên lôi, địa hỏa, hai người bọn ngươi tức khắc chuẩn bị, ban tặng thần khiên, quy nguyên kim đan, chính ngọ ngày mai, mở Vực sâu U Minh, cứu Tam hoàng tử Lam Tranh.” Hai người lập tức tới, quỳ xuống đất cúi đầu. Nhưng vào lúc này, Trường Minh đột nhiên ra, quỳ gối xuống, nhàng cúi đầu: “Phụ hoàng, hai vị tướng quân đóng ở cửa thần giới phương Đông, nơi đó há có thể người? Lam Tranh là huyết mạch hoàng thất, thể bỏ mặc, nhi thần nguyện ý vào Vực sâu U Minh, mang đệ ấy bình an trở về.” “Thái tử sao lại mạo hiểm? Vạn vạn thể!” vị trưởng lão lập tức nghiêm giọng . “Thái tử ngay cả đệ đệ mình cũng thể cứu, làm sao có năng lực leo lên điện Trường Sinh?” Trường Minh tỏa ra khí thể vương giả, đại điện vì vậy mà khiếp sợ, chỉ có thần đế chậm rãi cong khóe miệng, như vui mừng, khoát tay áo: “Cứ như vậy .” Mấy trưởng lão lập tức cúi đầu nghị luận. “Nếu mất người kế thừa, thành phương Đông cũng có tương lai.” vị đứng dậy. Ý trong lời rất ràng, thành phương Đông mất Lam Tranh, thể mất Trường Minh nữa. “Sao lại có người thừa kế?” Trường Minh chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào Toàn Cơ, lại chăm chú nhìn nam tử bên cạnh——Lê Thiên Tuế: “Ta nếu về, Toàn Cơ nhận ngôi vị thái tử, nàng là nữ thần, đủ để quân lâm thiên hạ, nàng tính tình cương liệt, lại thiếu trầm ổn, hành vi cử chỉ cho dù làm càn, lại vẫn vượt quá giới hạn, nàng so với bất kỳ người nào đều ưu tú hơn, chỉ là lặng lẽ che giấu.” Dừng chút, tiếp tục: “Bất quá, phải mạo phạm bệ hạ phương Bắc, nếu Toàn Cơ kế vị, hôn hai nước chỉ có thể dừng.” Lê Thiên Tuế hơi nheo mắt lại, nhưng chỉ trong nháy mắt, lại nhàn nhạt cười: “Toàn Cơ, ta tất lấy.” Ta tất lấy. nhàng ba chữ, lại khiến sau này quấn quýt trằn trọc mấy trăm năm. người nào có thể đoán được kết cục, cũng như người nào có thể thấu hiểu được nhân tâm. … … Hội nghị đại điện cuối cùng tan. ai có thể ngăn cản Trường Minh. Nhưng làm cho người ta tưởng được chính là, Lê Thiên Thường lại đột nhiên quỳ xuống, lớn tiếng mình nguyện ý vào Vực sâu U Minh, mình đại diện cho thần đô Phương Bắc, đem Điện hạ Lam Tranh an toàn trở về làm sính lễ cho tỷ tỷ Toàn Cơ, nhất định làm nhục sứ mệnh. Rời điện, Toàn Cơ vất vả mới bỏ rơi được nam nhân dính chặt lấy nàng, cạnh Trường Minh, nhưng chỉ cười lạnh, “Tiện nhân kia chỉ là muốn thừa cơ cùng ca ca, chủ ý trong lòng ả có ai chứ.” Trường Minh than : “Toàn Cơ, trong lòng hiểu , hà tất ra.” Toàn Cơ vừa cười, ôm cánh tay của ca ca mình như hồi bé, : “Lê Thiên Tuế đáng ghét cực kỳ, trong lúc nhất thời ta tìm ra biện pháp đối phó . rất giảo hoạt, vô tình hay cố ý lấy việc thông gia hai nước kiềm chế ta, ta nhất định tìm ra nhược điểm của .” Trường Minh xoa xoa tóc của nàng, “… Toàn Cơ, sắp là phu quân của muội.” “Phu quân?!” Toàn Cơ lại cười lạnh: “ người muội hề có ưu điểm đáng , nhưng vì sao làm ra vẻ thích muội như vậy, giả vờ y như muội muội của , khiến người buồn nôn, hơn nữa, tới là đúng lúc, muội cảm thấy, chuyện này chắc chắn có bí mật thể cho người ngoài biết.” Trường Minh rũ mắt xuống, chậm rãi cầm tay Toàn Cơ, : “Toàn Cơ, muội thông minh từ ai bằng, nhưng muội phải học cách che dấu như thế nào… Ta chuyến này, Thần đô Phương Đông liền giao cho muội, ai nên đề phòng, ai nên dựa vào, chắc hẳn trong lòng của muội rất ràng…” Toàn Cơ cầm tay Trường Minh, : “Ca ca, thần đô này giao cho muội, ca cần lo lắng, Toàn Cơ dù có chết, cũng bảo vệ thành đô của mình, cứu Lam Tranh ra, trở lại thần đô, nhất định bình an việc gì, chỉ là, còn có…” Còn có Khuynh . Hoặc là tia tồn tại cuối cùng của Yên Tự bám vào người nàng. Toàn Cơ nhìn , thiên ngôn vạn ngữ rốt cuộc hóa thành mấy chữ kiên định, “Ca ca, muội chờ ca trở về.”
Chương 95 Vực sâu U Minh. biết qua bao lâu. Trong bóng tối mờ mịt, Khuynh thống khổ rên rỉ tiếng, mới ngồi dậy. Chỉ nhớ mình đột nhiên bị luồng sáng bắn trúng, hai mắt tối sầm, nên cái gì cũng biết. Khuynh sờ sờ mặt đất, mò được đôi tay lạnh lẽo của nam nhân, nằm mặt đất, có động tĩnh. “Lam Tranh? Lam Tranh chàng làm sao vậy?” Nàng vội vã theo cánh tay mò tới mặt , “A a a, Lam Tranh, chàng phải là bị đụng nát ra ! Có bị thương , còn có thể đứng lên hay ? Chàng nên làm ta sợ, chàng mau lên tiếng cho ta! Chàng đừng chết, nếu chết ta hận mười tám đời tổ tông nhà chàng…” “… Dừng lại, đừng nhúc nhích.” Đột nhiên, giọng nặng nề, chậm rãi vang lên. Ngón tay lạnh lẽo kia nhàng nắm lấy cổ tay của nàng, dời khỏi mặt . Khuynh nhất thời cứng đờ, trong lòng căng thẳng, lập tức muốn giãy giụa ra, lại bị đối phương nắm chặt hơn. “Phụt-” tiếng. ngọn lửa đỏ bốc lên, chiếu sáng bóng tối, giúp Khuynh nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú, tóc đen dài chút nào mất trật tự, dường như luôn chỉnh tề, dù cho ở nơi nguy hiểm, cũng vẫn đạm nhiên trầm tĩnh. Đông Phương Trường Minh. Thái dương vĩnh viễn ở phương đông, ánh sáng hi vọng chiếu sáng cả đại địa. Khuynh bị dung nhan thình lình ra này dọa gần chết, rất nhanh lui về sau: “Ngài, ngài ngài ngài ngài ngài ngài ngài!!!” Nhưng tay còn bị cầm chặt, nhiệt độ lạnh lẽo làm cho toàn thân nàng run rẩy. Nàng nuốt nuốt nước miếng: “Ngài là ảo giác? thú? Hay là ác linh?!” Nàng nhìn trái nhìn phải, có bóng dáng Lam Tranh. Đông Phương Trường Minh nhìn nàng lâu, con ngươi màu đen như mê man, mặc dù vẫn hề có độ ấm, lại cuộn trào mãnh liệt. Khuynh mặc kệ, giãy khỏi tay , liền bắt đầu chạy. Phía sau lập tức truyền đến gọng gọi: “Khuynh , dừng lại…” Gặp quỷ mới dừng lại! Gặp quỷ mới nghe ngươi ! “Rầm!” Khuynh thống khổ kêu đau. “…! @#¥#@#” Nàng ôm đầu, chậm rãi ngồi xuống. Phía trước là bức tường bùn đen, nàng để ý, liền va vào… “Đừng lỗ mãng như vậy nữa.” Trường Minh tới gần, vươn tay, đỡ nàng lên. Áo choàng mang hương thơm thần tiên. Cảm giác tồn tại cường liệt như vậy, ngoại trừ đệ nhất đại hoàng tử cao cao tại thượng ở thần giới kia, phỏng chừng có người khác. Khuynh lập tức giống dưa chuột, thể lui được nữa. “Nàng còn sống.” chậm rãi. Khuynh rơi lệ, vì sao người người thấy nàng đều câu như vậy, chẳng lẽ nàng chết mới tốt? “Nàng nếu có chuyện, vậy Lam Tranh tất nhiên cũng việc gì.” Trường Minh nhấp môi, xoa trán nàng: “Chớ lộn xộn, ở đây khí lạnh, chảy giọt máu cũng có thể dẫn đến chuyện hay. Ta chuyến này, là vì cứu các người ra.” Giọng của nhanh chậm, vĩnh viễn đều là nhàn nhạt. Trong lòng Khuynh rầu rĩ, lại đột nhiên nhớ tới đôi tròng mắt đỏ đậm của Lam Tranh, từng , muốn về thần giới, hơn nữa, có huyết mạch của tộc Tu La, nếu trở lại, chẳng phải là vô cùng nguy hiểm sao? Trong đầu nàng tính toán thế nào mới có thể cùng Lam Tranh rời khỏi nơi này, nam tử đối diện cũng thất thần nhìn nàng, bảy trăm năm năm tháng, giờ dường như lại về bên cạnh mình lần nữa. Chỉ là, cảnh còn người mất, lấy được rất tốt, nhưng phải biết rằng chung quy có ngày phải thả ra. biết mình nên làm như thế nào, nhưng lại tham luyến giây phút ngắn ngủi này. “Trước tìm được rồi hãy !” Khuynh thầm hạ quyết tâm, đột nhiên, ngực của nàng lóe ra mảnh ánh sáng trắng, có thứ gì đó ngừng nhúc nhích, khuôn ngực nhắn xinh xắn cũng bởi vậy bành trướng kịch liệt, giống như là muốn bể ra—— Trường Minh đầu tiên là run sợ ngẩn ra, sau đó là hơi xấu hổ quay mặt. Lại sau đó, là giọng thét chói tai của Khuynh : “Nửa Xu! Đồ ngu ngốc!!!!” … … Ở khoảnh khắc vòng xoáy màu đen cắn nuốt Khuynh và Lam Tranh, Nửa Xu hóa thành mảnh lông chim, mình vào trong ngực Khuynh . Chỉ là, cử động dũng thông minh như vậy có làm cho chủ nhân cao hứng, trái lại trúng đấm. Nửa Xu ủy khuất ngồi xổm dưới chân Khuynh , giẫm đất đạp bùn. “Ở đây đều là đường chết, làm sao tìm được Lam Tranh?” Khuynh xung quanh vòng, sắc mặt căng thẳng. “Có thể tìm được .” Trường Minh lấy ra hạt ngọc trong suốt màu tuyết trắng, nó nhàng bay theo hướng. Đem đồ vật Lam Tranh thường ngày sử dụng hóa thành linh khí bao trùm lấy, nó mang tới chỗ Lam Tranh.
Chương 96 Theo như nhu cầu Mà ở chỗ khác. Lam Tranh diện khuôn mặt biểu tình nhìn nữ nhân trước mặt, con ngươi nặng nề co chút, liền đằng đằng sát khí. Từ núi té xuống, ở thời điểm tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy phải Khuynh , mà là Lê Thiên Thường. Ả đột nhiên xuất , mang đến tin tức khiến cảm thấy có nửa phần sung sướng. Có người tới tìm bọn họ. Nhưng người tới, lại là Trường Minh. Như vậy lúc này Lê Thiên Thường và mình ở cùng chỗ, vậy có phải, Trường Minh ở bên cạnh Khuynh hay ? Nghĩ đến đây, sắc mặt của càng trầm . “Rốt cuộc điện hạ Trường Minh ở nơi nào!!” Lê Thiên Thường cơ hồ kêu loạn từ đầu đến cuối. tình căn bản giống như trong tưởng tượng của ả, tới cứu Lam Tranh, chỉ là vì được cùng Trường Minh ở cùng chỗ, tới vực sâu, ả chỉ cần dùng kế làm cho mình hiến thân cho Trường Minh, liền tất cả đại công cáo thành. Nhưng bây giờ Lam Tranh ở bên cạnh, Trường Minh lại thấy bóng dáng, điều này làm cho ả thể gấp. “Câm miệng.” Lam Tranh híp mắt, đánh luồng đao khí qua, Lê Thiên Thường tránh thoát, nhìn Lam Tranh, hết sức bất mãn. “Đây là ca ca ta hảo tâm dùng Tuyết Phách tới cứu ngươi, nếu phải như vậy, ta và điện hạ Trường Minh sao lại chịu nguy hiểm? Ngươi nhìn thấy ta hảo tâm thôi, lại còn tấn công ta!” Trường Minh có ở đây, ả cảm giác mình cũng cần phải chút với vị tiểu đệ coi ai ra gì này: “Ngươi ở của ngươi trong cung điện yên ấm của ngươi, tới chỗ quái quỷ này làm cái gì? Nếu điện hạ Trường Minh có gì xảy ra, ngươi gánh nổi ?” Mắt Lam Tranh càng trầm xuống, tựa hồ nhẫn nại đến cực hạn. Ả đột nhiên nhớ tới cái gì, giọng trở nên , “Lam Tranh, ngươi đừng trách ta chuyện đúng, ngươi là hoàng tử, cũng phải lo lắng cho an nguy của ca ca ngươi và cả cái thành phương Đông, đúng rồi, nghe ngươi tới đây là vì tìm tên gian tế của tộc Tu La, ta biết ngươi cuồng dại, nhưng cũng phải có chừng mực…” Ả vòng vèo hồi lâu, mới tới chủ đề chính: “Ả kia tại thế nào? Ngươi tìm ả sao?” Nàng lo lắng cho Trường Minh, nhưng cũng lo lắng việc con hồ ly tinh kia còn sống!! Nhìn Lam Tranh mím chặt môi, trong lòng Lê Thiên Thường lên tia mừng thầm: “ đề cập tới cũng được, chuyện làm cho người ta thương tâm nên quên , trở lại Thần đô Phương Đông, ta giống Toàn Cơ tỷ tỷ chăm sóc ngươi như đệ đệ ruột.” —— “Rầm!” Lê Thiên Thường sửng sốt, sau đó có giọt máu chậm rãi từ hai má chảy xuống, ả mới giật mình hiểu ra, người bị công kích là ả!! “Ngươi làm cái gì vậy!!” Ả la hoảng lên, ánh mắt trở nên tàn nhẫn: “Ngươi muốn thế nào!!! Ngươi quá vô lễ!!!! Ta đường đường là công chúa Bắc quốc, việc ngươi hành động hôm nay, trở thành nguyên nhân bất hòa giữa hai thần đô!! Tỷ tỷ ngươi nếu như gả , cũng sống tốt đâu!!!” “Bốp!!” Lại là tiếng vang kinh người. luồng khí sác bén công kích đến, Lê Thiên Thường sớm có chuẩn bị, tay phóng ra mưa tuyết bảo vệ mình, luồng khí kia bị đánh văng . Nhưng Lam Tranh như ma quỷ trong nháy mắt di động đến trước mặt ả, tay cầm tóc của ả, nhấc ả lên khỏi mặt đất. Con ngươi đỏ như máu, đỏ rực nặng nề. Là đôi con ngươi đỏ!!!! “Ngươi!! Mắt của ngươi ——” Lê Thiên Thường hít hơi sâu, sau đó thể tin nhìn chằm chằm hai mắt Lam Tranh, tâm trạng cả kinh, tay chân lạnh lẽo. Nhưng phút chốc bắt đầu hưng phấn, thét chói tai, sung sướng!!! ra… ra đều là ! Về thân thế của Tam hoàng tử được sủng này, ra đều là . Ả vốn muốn dùng tiểu xảo hãm hại , làm cho có cách nào ngăn cản mình làm cho con tiện nữ Khuynh biến mất, lại nghĩ đến, đánh bậy đánh bạ thế nhưng thành . Ha ha ha!! Trời giúp ả, thành Phương Đông định trước tránh khỏi kiếp nạn này! “Ngươi nếu muốn chết, ta thành toàn ngươi…” Lam Tranh híp mắt, trong mắt lóe ra ánh sáng khát máu. “, ngươi giết ta.” Lê Thiên Thường gian nan nâng đầu lên, lại lộ ra nụ cười cao ngạo, “Vì tỷ tỷ ngươi, cái gì ngươi cũng làm!” Lam Tranh nhíu mày, khóe môi dần dần tà tứ, cúi người, cười: “Ngươi đúng, ta cho ngươi chết, là ngươi đẩy Khuynh xuống Vực sâu U Minh này, ta muốn tìm ngươi, ngươi lại tự mình xuống… Khuynh bị khổ nhiều như vậy, ta làm sao để cho ngươi chết dễ như vậy? Yên tâm, trong cuộc đời của nàng, ta để cho ngươi trơ mắt nhìn nàng hạnh phúc, mà ngươi, cái gì cũng chiếm được, so với chết còn bằng.” Lê Thiên Thường nhất thời cứng đờ, cả người run rẩy lên: “Ngươi cái gì?! Ả còn sống?! có khả năng!” Lê Thiên Thường đột nhiên run giọng khóc lên: “Vậy… vậy giờ này Khuynh ở bên cạnh điện hạ Trường Minh sao? Có phải hay ?!! Lam Tranh, ngươi sao có thể dễ dàng để cho nữ nhân của ngươi câu dẫn nam nhân khác?!” Lam Tranh nhíu mày, hung hăng ném ả vào tường: “Chớ giả vờ ở trước mặt ta, ngươi là đồ buồn nôn!” Lê Thiên Thường cười, ả lảo đảo bò dậy, tóc rối bù, sắc mặt dữ tợn: “Được, ta giả vờ, chỉ là, chuyện đôi mắt của ngươi, ngươi và ta đều rất ràng, mà bây giờ, chỉ có ta có thể tìm được điện hạ Trường Minh, phải, ngươi có vô số phương pháp làm cho ta sống bằng chết! Nhưng ta cũng phải nữ nhân dễ thu dọn như vậy, nếu ngươi nguyện ý, ta giúp ngươi, ngươi mang Khuynh của ngươi, ta muốn Trường Minh của ta, chúng ta hợp tác, được ?”