Chương 87 Ngày hôm sau. Khuynh tỉnh lại, trong sơn động vẫn đen kịt, chuyện thứ nhất nàng làm là sờ sờ bên cạnh, đến khi ngón tay va chạm vào thân thể nam nhân, mới thở phào nhõm. vẫn còn ở đây, có rời khỏi. “… Nàng sờ cái gì?” Giọng của Lam Tranh đột nhiên vang lên. Cùng lúc đó, nến trong sơn động chiếu sáng lần nữa, Khuynh mở mắt, cùng mắt to trừng mắt . Lam Tranh dừng chút, nhàng : “Khuynh , tay nàng sờ đau ta.” Khuynh mới giật mình phát móng vuốt mình còn dán ngực đối phương, bởi vì khẩn trương mà tự chủ siết cái, cái tư thế này, vô cùng ái muội. Nàng lập tức rụt trở về, “A, xin lỗi…” “Khuynh , ta đói bụng, đói đến nhúc nhích được.” nghiêng thân thể, hơi có chút làm nũng: “ tại mới biết được, ăn là chuyện rất thú vị.” “Vậy ta lập tức làm.” Khuynh lập tức ngồi dậy. “Chờ chút.” nắm lấy tay nàng, lôi kéo nàng xuống: “Nàng còn quên làm chuyện.” Khuynh , Lam Tranh vươn cái tay còn lại, ôm lấy cái ót nàng, ấn đầu của nàng đến trước mặt của mình, môi chạm lên, đầu lưỡi cuốn vào, hôn làm cho người ta hít thở thông. Hồi lâu sau. Hai đôi môi tách ra, Lam Tranh lại nhàng hôn cái, mới thả nàng. Nhìn mặt Khuynh đỏ bừng, tâm tình của cũng trở nên sung sướng: “Nam nữ đương đều muốn làm như vậy, ta có đọc qua tư liệu của thế gian.” …”Người phàm tiến hành tình như thế nào?… nắm tay trước? Sau đó hôn… Nàng ngốc như vậy, khẳng định có người muốn, ta cưới nàng là được.” vẫn nhớ! Khuynh ngây ra nhìn , Lam Tranh lại cười chỉ chỉ bên ngoài: “Ngu ngốc, làm cơm, chừng nào xong đến gọi ta, ta muốn ngủ thêm chút.” Nàng nhảy như bị phỏng. Lam Tranh nhìn bóng lưng của nàng, che miệng lặng lẽ ho khan tiếng. Buổi sáng vất vả trở về gấp, là vì để cho nàng mở mắt ra là có thể nhìn thấy . Buổi sáng hôn chúc may mắn, buổi tối hôn chúc ngủ ngon, dùng nụ hôn tăng tình cảm, mà phải nóng lòng cầu thành. Thỉnh thoảng tặng ít quà, nhớ kỹ tất cả sở thích của đối phương, vì đối phương thay đổi của tính xấu của mình… chung đủ loại lý thuyết, xem qua. giống với hôn nhân cao cao tại thượng của hoàng thất, tình như vậy rất thú vị. Chỉ là… Ngày như vậy biết còn có bao lâu. Lam Tranh nhắm nghiền hai mắt, có ánh sáng đỏ rực chợt lóe ở trong mắt rồi biến mất.
Chương 88 chuyện Vùng cực Đông đỏ lửa. Lửa ở đây, đều là lửa địa ngục, khi bị đốt, vạn kiếp bất phục! Nhưng nó lại cực đẹp, đỏ rực dòng suối máu! Ở đây dường như có bảo tàng khổng lồ, chưa bị khai khẩn, kẻ muốn chinh phục này vùng đất này, thần tộc thiếu, Tu La cũng hiếm. Nhưng khả năng ra lại rất ít. Ít đến nỗi Mộc Hi cũng bắt đầu quên, suốt năm độc mình thành thói quen. chỉ ngừng tìm kiếm người, lâu đến nỗi quên thân phận của mình, quên năm tháng của mình, quên người tìm kiếm đến tột cùng là ai. Nếu phải người còn mang theo khối ngọc bội có khắc chữ “Mộc Hi”, nhất định cũng quên tên của mình. Thẳng đến ngày đó. Dưới ánh trăng. … …“Ta có chuyện muốn cùng ngươi chút.” Hoàng tử thần tộc kia đứng ở bên người , chậm rãi : “Sau đó, ngươi có thể giữ bí mật với nàng được ?” “Nếu đáng giá, có thể.” “Ta cũng phải là thần tộc thuần chủng, ngươi hẳn là biết.” Lam Tranh cúi đầu ho khan, rất cẩn thận từng li từng tí, cho ở xa xa kia nghe thấy: “Mà thân thể của ta có lẽ chịu đựng được bao lâu… Ngươi hẳn là cũng biết.” “… Ừ.” “Ta muốn ngươi giúp ta gạt nàng, dạy ta cách kiềm chế dòng máu của Tu La. Đợi ngày trở ra, giúp ta xóa ký ức của nàng, đuổi nàng về thế gian, Vực sâu U Minh này chỉ là con đường thông giữa Tu La và thần tộc, mà còn là cửa thông đến sáu giới, nếu ngươi ra tay, chuyện này hẳn là rất đơn giản.” “… Vì sao?” Khi đó, Mộc Hi nhớ mình giấu dưới đáy lòng luồng kích thích hung hăng. loại cảm giác quen thuộc xông lên đầu, nhịn được hỏi: “Ngươi còn đường sống, thậm chí trở nên cường đại hơn.” “Đúng, nếu ta vứt bỏ máu thần tộc… Ta chết…” Lam Tranh cười khẽ, đáy mắt có ánh sáng đỏ rực, dường như thể đợi được muốn xâm chiếm cơ thể, hoàn toàn giữ lấy!!! nhàng nhắm mắt lại, áp chế sức mạnh kia xuống. “… Nhưng ta thiếu chút nữa giết nàng.” Giọng của Lam Tranh lạnh lẽo như bị gió đoạt nhiệt độ cuối cùng: “Ta thiếu chút nữa vặn gãy cổ của nàng, muốn hủy nàng ở trong tay của ta… Nếu ta nhanh chút, dùng lực mạnh hơn chút, nàng biến mất khỏi cái thế giới này.” Mộc Hi cau mày, cảm thấy có tiếng động ngừng công kích trái tim của , làm cho hít thở thông. Cái loại kỳ quái quen thuộc này như rắn quấn vòng quanh , nhưng lại thể nào phát tiết. “Vì sao ta phải giúp ngươi?” bởi vậy bực bội ngớt, mặt có vẻ dữ tợn: “Ta cũng xen vào việc của người khác.” “Bởi vì ta có thể giúp ngươi tìm được người ngươi muốn tìm, giúp ngươi tìm về phần ký ức của ngươi, ta biết, việc này đối với ngươi, rất quan trọng.” Lam Tranh rốt cuộc ra điều kiện của mình, đơn giản: “Vì thế, ngươi giúp ta, đúng ?” ************************************* “Phía trước chính là thác Suối Lửa.” Mộc Hi phía trước, nhìn ra xa. Giờ này, đoàn người ngồi ở người Nửa Xu. Mà cách đó xa, thác nước đỏ rực chảy ở trong trung. “Tại sao phải ra chỗ nóng nhất?” Khuôn mặt nhắn của Khuynh bị ửng đỏ, thái dương ra mồ hôi, thân thể của người phàm vốn tương đối mảnh mai, lúc này còn được, nếu tới gần hơn, chỉ sợ cũng tốt như vậy. “Chỉ là nhìn cái, nàng vốn nên theo tới.” Lam Tranh tà tà liếc nàng, rất có ý nguyện cước đá nàng trở về. Hành trình cực Đông lần này, Lam Tranh ngay từ đầu muốn cho Khuynh theo, nhưng nàng tuyên bố cho theo liền lén . Cuối cùng còn dùng mỹ nhân kế, đem sở học toàn thân tung ra hết, cuối cùng bị hôn thất điên bát đảo, rốt cuộc được như nguyện. “Thân thể chàng còn chưa khỏe, nếu như có bạn dốc lòng chăm sóc, trở nên tịch mịch.” Khuynh ở bên cạnh Lam Tranh lấy lòng. Lam Tranh vốn định lại trừng nàng, nhưng vừa nhấc mắt, liền đối mặt với con ngươi xán lạn của nàng, lời sinh sôi trong miệng lại nuốt xuống. bắt đầu tham luyến thời gian ngắn ngủi này. ràng có thể buộc nàng lại cho ra cửa, nhưng lại đành lòng làm như vậy. Còn chưa chờ hạ quyết tâm cho nàng tùy tiện đứng ở bên cạnh mình như thế, nàng vui vẻ kéo nhảy lên Nửa Xu, theo Mộc Hi xông về phía trước. Nàng thả tâm tư dung nạp , lại bắt đầu nhát gan lui bước. Trong lòng mâu thuẫn cực độ, vì thế trở nên thống khổ. “Chàng xem chàng xem, sắc mặt của chàng lại tối , bộ dáng chàng yếu đuối như vậy, sao ta nỡ mặc kệ chàng?” Khuynh lại đùa : “Đừng dùng cái loại ánh mắt khinh này bỉ nhìn ta, ta khác trước, chàng xem, ta còn thu phục Nửa Xu! Chàng có từng thấy nữ nhân lợi hại như ta chưa?! ngày nào đó, ta nhất định lợi hại hơn các chàng! Các chàng chỉ có thể sùng bái ta!” Nhìn bộ dáng nàng gào to, Lam Tranh khỏi mỉm cười. Phía trước, Mộc Hi nghe nổi nữa, quay đầu lại, khuôn mặt nổi gân đen: “Khuynh , ngươi có da mặt dày như vậy hả.” “Ta chỗ nào…” “Chờ chút.” Đột nhiên, giọng Mộc Hi trầm xuống. Ánh mắt của quét bốn phương, bầu khí cũng chợt ngưng trọng, sau đó giảm giọng : “Chúng ta bị theo dõi.”
Chương 89 Nàng chói mắt thú tràn ngập. Chúng nó ngừng ăn mòn tất cả ở đây. Lam Tranh nhắm nghiền hai mắt, loại cảm giác giết chóc trào lên làm cho khó kiềm chế… Nhưng Khuynh còn ở bên cạnh, cách nào làm cho mình hóa thân thành ác ma giết người chớp mắt ở trước mặt nàng. … Hôm nay, quả nhiên nên mang nàng ra. Số lượng thú lớn, bao quanh bọn họ—— ngoại trừ giết chóc, có lựa chọn thứ hai! “Hai người các ngươi ở trong này, đợi ta giải quyết chúng xong liền…” Mộc Hi vung đao soàn soạt chuẩn bị nhảy xuống khỏi lưng Nửa Xu, đột nhiên Khuynh xông ra, bởi vì quá đột nhiên, Lam Tranh cũng kịp kéo nàng lại. “Để cho ta.” Giọng Khuynh như chuông bạc, thân hình lại như tia chớp!! Lam Tranh muốn đuổi theo, nhưng đột nhiên có đôi tay ấn lên đầu vai , cứng rắn kéo lại: “Ngươi nhất định là chưa thấy qua bộ dạng hung hãn của nàng.” So sánh với người bên cạnh kích động, Mộc Hi có vẻ vô cùng điềm nhiên: “Chớ xem thường nàng, nàng vĩnh viễn phải gầy giống như ngươi nghĩ, bằng , khi mới vừa tiến vào vực sâu này, nàng chết.” Thân thể Lam Tranh cứng ngắc, mắt dính người ở Khuynh , lại bởi vì lời của Mộc Hi mà đè nén lo lắng và bất an, cũng lâu sau, phần nôn nóng kia đổi thành vô số khiếp sợ và kinh ngạc, kia, mới cách đây lâu chịu nổi chưởng của Lê Thiên Thường—— Nàng phi thân xuống, mình xông vào đám mãnh thú hung ác, trong tay lóa sáng, mấy đạo sấm sét từ trung đánh xuống, luồng điện màu tím ầm ầm nổ tung, cơ hồ trong nháy mắt, cự thú ầm ầm ngã xuống, tiếng tru vang vọng bầu trời! Nàng gầy lại vô cùng linh hoạt, giống linh điểu mọc cánh bay lượn bị ràng buộc! Dường như là nàng cho , nàng cần người khác cẩn thận che chở, cũng quyết là yếu đuối chịu nổi kích, lúc cần, nàng xông lên phía trước , vì vượt mọi chông gai! Giờ này, nàng chói mắt làm cho người ta đui mù. “Muốn sống sót ở chỗ này, cũng phải là chuyện dễ dàng.” Mộc Hi cười thâm sâu: “Nàng rất đặc biệt, nàng thông minh, rất hiếu học, còn có loại thiên phú khác hẳn với người thường, chỉ là bản thân nàng còn chưa phát , bất quá, ta có thể cảm giác được, người của nàng còn có những bí mật khác.” Sắc mặt Lam Tranh nhất thời cứng đờ, bình tĩnh nhìn về phía . “ cần lo lắng, ta cũng có hứng thú biết.” Mộc Hi nhún nhún vai, mỗi người đều có bí mật của mình, lần này cũng quan tâm. Bất quá, nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của Khuynh , khỏi cười lên: “Nàng nhất định là buồn quá lâu, ngươi mê man mấy ngày, nàng tấc cũng rời, đến tu luyện khẩu quyết cũng là ngồi ở bên cạnh ngươi, mỗi ngày lau rửa thân thể cho ngươi lần, còn kiên trì muốn xoa bóp cho ngươi, cái gì mà ngươi hồi tỉnh nhanh hơn… Ê, mặt của ngươi làm sao vậy? Hình như có chút đỏ…” Lam Tranh ngẩng đầu lạnh lùng nhìn cái. Mộc Hi cười nhạt: “Ngươi ràng luyến tiếc.” “…” Luyến tiếc thế nào, đặt nàng ở bên cạnh mình, mà nguy hiểm lớn nhất đối với tương lai của nàng lại là mình, mỗi sáng sớm tỉnh lại, sợ hãi nhất đó là nàng biến thành thi thể băng lạnh, dùng máu tươi biểu lộ căm hận đối với . làm được. “Ngươi hối hận.” Mộc Hi giống nhớ ra cái gì đó, như là với đối phương, hoặc như là tự với mình. Lông mi Lam Tranh run rẩy, khuôn mặt của tái nhợt, mím môi , cũng cách nào thốt ra lời. Lúc này, Khuynh nhảy trở về. Nàng dùng máu tươi thú thiết hạ kết giới, tạm thời bị bao vây quy mô lớn nữa. “Chàng xem, ta có thể bảo vệ mình.” Nàng hơi thở phì phò, về tới bên người Lam Tranh, như là con thỏ tranh công, chỉ tính toán giành được câu khen thưởng của hồ ly tiên sinh. Lam Tranh nhìn nàng lâu, tay chậm rãi bò lên hai má rịn mồ hôi của nàng, ngón tay lạnh lẽo mềm mại, dán da thịt nong nóng của nàng, có loại cảm giác mê người. Khuynh dần dần ngượng ngùng, lại nhiên, ngón tay của dùng sức, chợt nhéo khuôn mặt phấn nộn của nàng… dùng lực nhéo! “Đau!” Nàng kinh hô lên tiếng. “Đau, về sau manh động như vậy.” Lam Tranh chút nào thương tiếc chà đạp gương mặt của nàng, ánh mắt lại dời xuống đùi nàng chút: “Nếu , ta khiến nàng đau xuống giường được, được.” “…”
Chương 90 Mộc Hi Mục đích lần này là vực sâu chỗ cao nhất của thác Suối Lửa. Mộc Hi tìm nguyên liệu nấu ăn, Nửa Xu cũng theo. “Ở đây tựa hồ có cái gì đặc biệt, chàng tới nơi này làm gì?” Khuynh nhìn nhìn bốn phương tám hướng, ở đây nàng cũng từng tới, bởi vì Mộc Hi muốn dẫn nàng lĩnh hội kỳ cảnh như truyền thuyết trong vực sâu này. Bất quá, này thác nước ngoại trừ nóng, có gì đặc thù. Nếu có cái gì đó giống bình thường, đó chính là ở đây quái vật đặc biệt nhiều, nếu bị xem như mục tiêu, muốn thoát thân, liền dễ dàng như vậy. “Ta chỉ là muốn đến nhìn cái.” Lam Tranh nhìn nơi xa, tay lặng yên dắt tay nàng, sóng vai đứng ở vách đá cao cao, phía dưới là nham thạch đỏ rực nóng chảy cuồn cuộn. “Khuynh , nàng có biết Vực sâu U Minh này tồn tại như thế nào ?” Đột nhiên, Lam Tranh hỏi. “ phải là do đại thần sáng thế làm ra để ngưn cách tộc Tu La và thần tộc sao?” “ sai, bất quá, còn có truyền thuyết, ở vạn năm trước, đây là nơi mai táng linh hồn con của thần mặt trời, nàng ấy cam lòng, lúc chết, oán hận hóa thành bóng tối vô cùng vô tận, chúng nó vĩnh viễn tiêu tan, có ánh sáng, có hi vọng, tựa như vĩnh viễn dừng nguyền rủa… Truyền thuyết , nàng ấy căm hận người của tộc Tu La, mới gắt gao phong tỏa đường nối giữa tộc Tu La đến thần giới, nàng ấy cũng căm hận người trong tộc của mình, mang theo oán niệm cùng sát ý, khiến cung điện thần mặt trời thiếu chút nữa bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Truyền thuyết , hận ý của nàng quá sâu, phụ thân của nàng – thần sáng thế Phục Hy, mới phong ấn nàng tại nơi này, cũng vĩnh viễn xóa tồn tại của nàng khỏi gia phả thần tộc, từ đó, Vực sâu U Minh mới vĩnh viễn thể vượt qua, tách hai tộc ra.” Mặc dù dụng ý vì sao Lam Tranh đột nhiên chuyện xưa này, Khuynh vẫn nghe rất nghiêm túc: “Nhưng nàng ấy vì sao phải thống khổ như vậy?” “Nàng hỏi nàng ấy, biết.” “…” “Về nàng ấy, thần giới có vô số truyền thuyết, thế nhưng, có thể xác thực chính là, nàng ấy có cái tên dễ nghe.” Lam Tranh : “Vị công chúa kia, từng cao quý mà mỹ lệ, nàng sinh ra trong ánh nắng sớm, được vinh quang thịnh thế, chúng sinh tín ngưỡng, độc nhất vô nhị, đó là con của thần mặt trời, bởi vậy, tên gọi là… Mộc Hi.” “Mộc Hi!” Khuynh kinh ngạc mở to mắt: “Chàng Mộc Hi là nữ?!” Nàng thế nào cũng muốn tin cái mặt thiếu phân nửa kia, thân thể cường tráng như trâu, có chiều cao thái quá kia là ! “, ta chỉ suy đoán.” Lam Tranh : “ nhớ tất cả của mình, chỉ nhớ mỗi cái tên của mình, lại cũng là bởi vì khối ngọc bài viết chữ ‘Mộc Hi’, ta xem tuổi thọ của khối ngọc bài, ít nhất cũng được mấy vạn năm, mà khi đó, vừa ăn khớp với thời gian của truyền thuyết.” “Mấy vạn… =__=…” Khuynh trầm mặc. Nếu như vậy, đứa này sống là lâu a… Nếu như đổi thành mình, bôn ba tìm người trong năm tháng dài dẵng như vậy, sớm điên mất rồi. “Ta đáp ứng , giúp tìm ra ký ức cùng người kia, liền giúp chúng ta rời khỏi đây.” Lam Tranh tiết lộ vài lời. “Vì thế, chàng muốn tới đỉnh núi nóng nhất này, là có đầu mối gì à?” “Chỉ là muốn tùy tiện chút.” “…” Mặt Khuynh nổi gân đen. “Chỉ là, ta đoán, người phải tìm, kỳ thực chính là Mộc Hi, mà , có thân phận khác.” Vừa dứt lời. Phía sau truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất. Nửa gương mặt của nam tử tóc bạc cơ hồ hòa tan trong bóng tối, cái chân hươu trong tay phút chốc rơi xuống đất, tựa hồ rất kinh ngạc. Lam Tranh quay đầu lại, cong khóe môi, tựa hồ cũng kinh ngạc vì xuất của , kể cả lời vừa rồi, dường như đều là cố ý cho nghe: “Ngươi hẳn là hiểu , có tộc nào có thể tồn tại mấy vạn năm, coi như là thần Sáng Thế cũng cách nào làm cho mình sống mãi bất diệt. riêng gì ngươi, kể cả người ngươi tìm kiếm kỳ thực sớm chết , trong vực sâu U Minh này, chỉ có ác linh bị đoạt mất thể xác, mới có thể sống lâu như vậy, trọn đời bị nguyền rủa, trọn đời hủy diệt, lại vĩnh viễn thống khổ.” Máu Mộc Hi như đông lại. Khuynh vội vàng : “Mộc Hi phải ác linh, chàng chớ nhảm!” Lam Tranh lại tiếp tục : “Ngươi vì sao chỉ nhớ cái tên Mộc Hi này? Bởi vì nàng là chấp niệm trong đáy lòng ngươi, ngươi tìm nàng, đợi nàng, nàng bị phong ấn ở cái góc nào đó trong vực sâu này, vì thế ngươi vẫn tìm kiếm, dù cho thân thể bị diệt, linh thức vẫn còn, nhưng năm tháng quá lâu, ngươi bắt đầu quên hết mọi thứ, thậm chí quên tên của đối phương, thân phận của ngươi, và tại sao muốn tìm.” Khuynh cũng hiểu Lam Tranh đột nhiên phát điên cái gì, mà phải triệt để chọc tức Mộc Hi! Hai người bọn họ đối diện nhau, con ngươi mang theo sát khí cùng đỏ máu! Nàng đưa hai tay ra muốn ngăn trở giữa hai người, Lam Tranh lại ôm hông nàng, cố định nàng ở trong lòng . “Tóc bạc, trường kiếm.” nhanh hơn: “Trong truyền thuyết thượng cổ, chỉ có người có tiêu chí như vậy, là vua mạnh nhất trong tộc Tu La, lại bởi vì thần tộc và Tu La đại chiến mà chết . Lịch sử chỉ ghi lại thần lực của , lại ghi về cuộc đời của , cái chết của khó bề biết được, để lại chiến trường chỉ có vỏ kiếm và áo giáp sứt mẻ của , máu nhuộm đại địa, hai tộc trọng thương, bởi vậy mà ký kết khế ước, lấy Vực sâu U Minh làm ranh giới, vĩnh viễn xâm phạm.” Sắc mặt Mộc Hi tái nhợt. Nắm tay siết chặt. Kể cả thác lửa đỏ nóng hổi kia, cũng giống như gầm thét! “Họa Long.” Lam Tranh nhàng phun hai chữ như thế. Trời đất mất . Tu La tóc bạc chớp hai mắt đỏ, thần kinh bị kéo căng của rốt cuộc đứt đoạn. Họa Long. Mộc Hi. —— ngươi tên là gì? —— có tên. —— vậy ngươi liền tên Họa Long, làm người hầu của ta, được ? —— ngươi là ai? —— ta là Mộc Hi, mộc chi thần hi, con thần mặt trời…
Chương 91 Họa Long Họa Long, quỷ của chiến thần! Đồn đại, máu nhuộm đỏ thần đô, kéo dài mấy ngàn vạn dặm, sinh linh đồ thán! Đồn đại, vô tình, đôi mắt đỏ rực hơn máu, sâu hơn bóng đêm! độc đoán ngang ngược, thân lệ khí, Tu La vương giả! Đồn đại, lúc chết , trời đất rung động ba ngày! Gió gào thét, tuyết cuồng loạn, lửa bùng lên, sấm nổ vang! Sách cổ ghi mái tóc bạc con ngươi đỏ máu của , người nào có thể đến gần! Cũng ghi cầm thanh trường kiếm, nhiễu loạn trời đất!! Nhưng dưới lịch sử. ai có thể biết trước khi trở lại tộc Tu La, gặp được kia. Đến đều quên, quên trái tim thất thủ, ở thời gian nàng chết , so với thiên đao vạn quả còn đau đớn hơn, so với luyện ngục dằn vặt còn kinh hoàng hơn… … … “Chàng kích thích làm gì vậy!!” “Kích thích , mới có thể giúp tìm lại ký ức.” “Nhưng sao nhất định phải tại chỗ cao nóng như vậy?!!” “Bởi vì làm cho tức giận.” “…” Mặt Khuynh co quắp, nửa ngày mới phun ra câu: “Lỡ chàng kích thích sai làm sao bây giờ?” “Vậy kích thích lần nữa.” Thân thể của Lam Tranh hơi dựa vào nàng, ở đây quá nóng, máu của xao động, tựa hồ chỉ có hương vị thơm mềm người Khuynh mới có thể làm cho an tâm lại. Họa Long bởi vì ở giữa đỉnh núi, bị kích thích phát cuồng lao xuống núi, có lẽ hồi lâu cũng chưa trở về. Kỳ thực, lựa chọn chỗ này là có nguyên nhân. Thứ nhất, từ lúc mới bắt đầu nhìn thấy ‘Mộc Hi’, liền có loại lực hút hiểu từ đâu hấp dẫn dòng máu chôn giấu trong thân thể mình. Người của tộc Tu La hiếu chiến, khi nghe thấy được hơi thở kẻ mạnh của đồng loại, nhịn được muốn khiêu chiến. Mà có ngọc bội Mộc Hi, là do ngọc trong ao Thiên Sơn của thần tộc chạm khắc thành, cũng phải của giới Tu La. Thứ hai, con của thần mặt trời nếu bị phong ấn ở Vực sâu U Minh, xung quanh nàng kia nhất định rất nóng, bản thân nàng tỏa ra loại ánh sáng thuần triệt mà tự nhiên, nếu bị oán niệm cắn nuốt, nhiệt lượng này nhất định phát ra triệt để, như núi lửa, như thú điên rít gào lao về phía trước… Mà loại nhiệt này cũng làm cho người của tộc Tu La tiến vào trạng thái hưng phấn. ra mấy lời lúc nãy, hiệu quả cũng lớn hơn. Nếu vận khí tốt, chừng còn có thể cởi bỏ phong ấn, mau chóng đưa Khuynh trở lại. Chỉ là, năm đó rốt cuộc phát sinh chuyện gì, ai biết. Lam Tranh rợp lông mi, nhớ tới lời Họa Long . … Ngươi hối hận. vạn năm tìm nàng, cũng là bởi vì hối hận sao? “Chàng rất nóng, tạo kết giới hả?” Khuynh sờ sờ mặt Lam Tranh. Lam Tranh mặc dù có thân thể phi phàm, nhưng thời gian dài như thế, cũng dễ chịu được. “Đó là dục hỏa đốt người.” hời hợt. Khuynh trầm mặc, sau đó vẫn là tự thân tự lực hạ chú ngữ chung quanh . “Khuynh , giai đoạn nào mới có thể sinh con…” tự nhiên bật ra câu hỏi. Khuynh cẩn thận liền đọc nhầm chú ngữ, đóa băng tuyết bay ra ngoài, nổ tung trong trung, sau đó bay như giống tuyết, liên miên hạ xuống, lại tan trong nháy mắt. “Nàng lúc nào mới cho ta ăn.” lại tới gần nàng, tìm kiếm mùi hương thơm ngát ở cổ của nàng, quả nhiên như suy nghĩ, nhiệt độ ở đây kích thích Họa Long, nhưng cũng có thể kích thích , Khuynh có thể làm cho giữ thanh tỉnh, nhưng cũng có thể làm cho phát điên. “Ăn… ăn cái gì?” “Nàng.” Giọng của lộ ra dụ hoặc. “Ở… ở trong này?!” “Ừ, ở đây tiện, chúng ta trở về …” Trở về, là có thể đè xuống luồng tà niệm kia. Trở về, liền đánh nàng ngất xỉu ở trong phòng, rồi mình đến đây giải quyết việc Họa Long. Khuynh đỏ bừng hai má, năng lộn xộn, “Nhưng còn Mộc Hi, vẫn chưa về.” “ tên Họa Long, phải tên Mộc Hi.” “Nhưng vẫn là !” “ chừng, lúc trở lại khôi phục bản tính, nàng bị đao giết chết, là vua Tu La, giết người chớp mắt.” “Cũng phải mọi người của tộc Tu La đều giết người lung tung!” “Càng là người thân thiết, liền càng muốn giết, vì thế, tộc Tu La có cái gọi là thân nhân, bọn họ chưa từng có cảm tình chân chính.” “Mới phải…” Khuynh nóng nảy, nghĩ tới Lam Tranh từng có đôi mắt đỏ như máu, trong lòng bất an. “Đó đều là , Khuynh .” Lam Tranh cười, nội tâm lại đau, ngón tay của bò lên mặt của nàng, vuốt ve môi của nàng: “Bọn họ là sát thủ trời sinh, trong mắt bọn họ chỉ có kẻ mạnh, chỉ có giết chóc…” “Vì thế, chàng muốn , trong mắt chàng cũng chỉ có kẻ mạnh, cũng chỉ có giết chóc?” Khuynh nhìn , đột nhiên thanh tỉnh, dường như bị cái gì đập cú. Sắc mặt Lam Tranh cứng đờ, vẫn cười: “Nàng đoán ?” “Đoán cái đầu chàng!” Khuynh phát điên, nắm lấy cổ áo , “Vì thế, chàng muốn thế nào?! Muốn gạt ta chuyện gì? chàng thẳng thắn thành khẩn, chàng quả thực phải là nam nhân!” “Khuynh , nàng cũng có chuyện gạt ta à?” tùy ý cho nàng náo, chỉ rũ mắt xuống, nhìn nàng. Khuynh sửng sốt, bị xem thấu khiến nàng có chút chột dạ, “Ta… ta nào có cái gì…” “Nàng quên rồi sao, ta đối xử với nàng như vậy…” chậm rãi , tay lặng yên bò lên cổ của nàng, cổ của nàng mảnh mai, chỉ dùng tay liền có thể hoàn toàn siết lấy… Làn da nàng rất trơn, chạm lên cực kỳ thoải mái… Lực dần dần tăng mạnh. Sắc mặt Khuynh lập tức tái nhợt. Nàng chưa từng đề cập qua chuyện này với , nàng sợ áy náy, cũng sợ bởi vậy mà nhớ tới chuyện gì đó. Mà cũng có ra chút nào, dường như hai người đều quên chuyện xảy ra ngày đó. Nhưng tại Khuynh mới giật mình cảm thấy, , cũng có nghĩa là biết, thậm chí, có nhiều việc gạt mình, có quyết định gì đó, ở lúc nàng biết, lặng yên tiến hành.