Cống phẩm tiên cơ : Bổn vương ăn sạch nàng - Chiêu Hạ( C15 cuốn 2)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 72 Lời đồn

      “Ngươi rốt cuộc có thân phận gì?” Vẻ mặt của Mộc Hi có vẻ quỷ dị.

      “Ta… ta biết.” Khuynh nhất thời luống cuống: “Ta chỉ là người phàm, bị xem như cống phẩm đưa lên thần điện, ta cũng suy nghĩ biện pháp trở lại, về phần linh thức ta rất loạn, năng lực kém… Có người , đây chẳng qua là ta gặp vận cứt chó =_=…”

      Lúc này, ác thú thu lại thành con mèo con lấm tấm màu hổ phách, chui vào trong cánh tay Khuynh cuộn mình lại, nhu thuận làm cho người ta chút cũng nghĩ ra vừa nãy nó là đại quái vật khủng khiếp như vậy.

      Mà nó tựa hồ cảm thấy nơi mềm nhất thoải mái nhất là trước ngực Khuynh , run đuôi chíp bông lên, liền muốn chui vào bên trong. Khuynh nhất thời mặt đỏ lên, đẩy nó ra: “Mày… mày muốn làm gì!”

      Mèo con khó chịu, móng vuốt chợt tóe ra, xoẹt cái, cào vạt áo trước ngực nàng.

      Mấy giây sau, tiếng thét chói tai của Khuynh vang vọng trung, sau đó quyền đánh qua.

      Mộc Hi nhìn chằm chằm bọn họ hồi lâu, thẳng đến vẻ lành lạnh trong mắt dần dần thối lui, sau đó đột nhiên cười lên, “Khuynh , , ta mang ngươi săn.”

      ********************************

      Thần điện.

      Ngày Khuynh biến mất, thần giới cũng nháo nhào, có người của tộc Tu La đánh lén, chiến sĩ ở biên giới bị thua, tử thương vô số, chiếc đèn đêm vĩnh cửu quý giá cũng bị trộm , trong nhất thời, thần đế phương đông giận dữ, phong tỏa mọi lối ra vào, nghiêm lệnh tra .

      Nhưng đối phương tới cũng nhanh, lại càng nhanh hơn, hiển nhiên lên kế hoạch ràng, cho dù có lục soát cả ngày, cũng tìm được chút manh mối.

      Từ Tu La đến thần tộc chỉ có hai phương pháp, qua Vực sâu U Minh, khả năng bình an hầu như có. Hai là có người lén mở cổng thành phương đông, tộc Tu La biến hóa ra bộ dáng thần tộc lặng yên tiến vào —— chỉ là, kẻ có thể mở cổng thành phương đông, ngoại trừ thần đế thần hậu thiên giới, là ba vị hoàng tử công chúa thần tộc: Trường Minh, Toàn Cơ, Lam Tranh.

      Bác bỏ khả năng đầu tiên, tất cả trưởng lão nghị luận, đều cho rằng: trong thần giới có nội gián.

      Thế là, người bị hoài nghi, chính là người thân cận với ba vị điện hạ, lại đột nhiên mất tích —— Khuynh .

      Chuyện này khi nổ tung, cũng dừng được nữa.

      Lời đồn về Lam Tranh cùng Khuynh bắt đầu truyền , Khuynh căn bản cũng phải là nữ nhân phàm giới, nàng là Tu La phái tới nằm vùng, cố ý biến tóc thành màu đen, để hấp dẫn Điện hạ Trường Minh chú ý. Đáng tiếc, Điện hạ Trường Minh căn bản nhìn nàng thấy chướng mắt, nàng thấy tình thế ổn, mới đào tẩu.

      Thậm chí, còn có người hiểu chuyện liên tưởng tới thân thế bị giấu giếm của Lam Tranh. Vị kia đoán Thiên Thần nương nương là mẫu hậu Lam Tranh, mà nguyên nhân bà bị xử tử, là tư thông với người của tộc Tu La, mới bị hành hình, hồn phi phách tán. Thế là, Lam Tranh cũng phải là hoàng tử thần tộc, mà là con hoang của tộc Tu La.

      Mặc dù hết thảy vẫn có người đứng ra biện giải cho vị hoàng tử điện hạ tóc vàng này, nhưng vẫn có ngày cung Thiên Xu bị đóng cửa, bán kính km xung quanh đều bị các chiến sĩ áo giáp bạc bao vây.

      Bởi vì, chiến sĩ trú đóng ở cổng thông hành tới báo, có thu được ngọc bài thông hành của Điện hạ Lam Tranh, mệnh lệnh mở cửa ra khắc đồng hồ.

      Cái ngọc bài kia, là Lam Tranh tặng cho Khuynh .

      Mà ở khắc kia, xảy ra tai nạn.





      “Muốn tranh cùng ta, cũng nhìn chút ta là ai.” Lê Thiên Thường mang tâm tình tốt ở trong xe ngựa, vuốt ve móng tay.

      Đối với kết quả như thế, mặc dù ả sớm nghĩ tới, nhưng vẫn thấy thuận lợi, làm cho tâm tình ả vô cùng sung sướng.

      Ả vốn có tính toán lôi tiểu hoàng tử đẹp trai này dính dáng vào, nhưng ngoài ý muốn phát được ngọc bài của người Khuynh . Mà hứng thú của Lam Tranh đối với Khuynh vượt ra khỏi phạm vi bình thường, Khuynh biến mất, tiểu hoàng tử kia làm ầm ĩ lên rất phiền phức, chừng còn có thể khiến cho ả bị khó coi.

      Vì thế, ả quyết định hạ thủ trước khi phản kháng, khiến cho đến bản thân còn khó bảo toàn, làm sao còn có khả năng quản chuyện của Khuynh chứ ?

      Tuổi còn trẻ kiêu ngạo là chuyện tốt. Dù sao tương lai mình là chị dâu của , chờ xử lý xong chuyện nữ nhân kia, ả giúp vài lời hay, dù sao cũng là hoàng tử, bị xử phạt quá nặng.

      Chuyện này, cũng xem như là bài học nho cảnh cáo .
      fujjko thích bài này.

    2. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 73 Người cản ta, chết

      “Khụ khụ khụ…” trận ho từ trong cung Thiên Xu truyền ra.

      Già Diệp đau lòng tột đỉnh, bưng chén thuốc quỳ mặt đất.

      Mấy ngày nay, bệnh tình của Lam Tranh ngày càng nặng.

      Mỗi năm lần, ngài đều ra hồ Thiên Xu tiến hành nghi thức cầu phúc, danh nghĩa là thượng đế ban chức thần Thiên Xu cho ngài , thay toàn bộ thiên giới gắn kết phúc , nhưng kỳ thực, là cố ý tiêu hao tính mạng của ngài, mỗi lần ngài mệt đến cách nào từ trong hồ ra, sau đó, điện hạ lại dùng hơn nửa năm kế tiếp khôi phục thể chất, ai nấy đều thấy được, là thần đế phương đông cùng các trưởng lão cố ý áp chế ngài, bài xích ngài, dùng phương pháp như vậy áp chế sức mạnh phi phàm của ngài. Nhưng điện hạ cũng kiên trì, lần lượt mệt đến té xỉu, lại lần lượt đứng lên.

      Ngài , đó là thay nữ nhân kia trả nợ. Mà nữ nhân kia, là mẫu phi của ngài.

      Ngài hận bà, nhưng lại để ý bà. ai nghĩ đằng nẻo hơn điện hạ, đối với người ngài để ý, ngài vĩnh viễn nên lời.

      Nhưng ngay sau nghi thức cầu phúc năm nay, ngài gặp Khuynh , dùng hơn phân nửa nguyên thần còn lại của ngài ban tặng cho nàng dung nhan bất diệt cùng sinh mệnh lâu dài, lại còn bị nàng đả thương hao tổn hết khí huyết. Nhưng kia lại chút nào tự biết, càng vô ý lần lượt đả thương ngài, liên lụy ngài… Lần này, càng làm hại điện hạ rơi vào cảnh bị bao vây!

      Già Diệp chỉ lần thấy mặt Lam Tranh tái nhợt, nhưng lại lộ ra bộ dáng như mây gió ở trước mặt Khuynh .

      Vì thế, chán ghét Khuynh .

      Chán ghét đến tận xương tủy !!

      “Có tin tức của nàng chưa?” Lam Tranh ngồi ở bên cửa sổ, bình tĩnh nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nơi đó là mảnh sương mù, chẳng có chút chân thực.

      có.” Già Diệp mím môi, cầm chén thuốc dâng quá đỉnh đầu: “Điện hạ, xin ngài uống thuốc.”

      “Tỷ tỷ tới chưa?” Lam Tranh nghĩ nghĩ, thời gian hẹn với Toàn Cơ cũng sắp đến rồi.

      Già Diệp rốt cuộc thể chịu đựng được, đứng lên, về phía trước bước: “Điện hạ, ngài vì sao còn muốn Khuynh ? ràng có chứng cứ chứng minh mình vô tội, vì sao ngài giải thích?!!!”

      Ánh mắt Lam Tranh vẫn nhàn nhạt, khụ hai tiếng, bởi vì thở gấp, cẩn thận bị thương nguyên thần.

      xấu, lời đồn, hãm hại… Kỳ thực cũng là chuyện quan trọng gì.

      Quan trọng là, bọn họ lại vứt bỏ lòng chờ đợi ngu ngốc của . Bọn họ rốt cuộc chọc giận thành công, khiến nhẫn nại cực hạn, dồn đến tận cùng.

      Nhưng vẻ mặt như vậy lại biến thành đau nhói ở trong mắt Già Diệp, khỏi kêu lên: “Điện hạ! Công chúa Toàn Cơ tới! Trong ngoài Cung Thiên Xu đều bị quân đội thiên thần bao vây, còn là thần đế bệ hạ tự mình hạ lệnh, công chúa điện hạ có khả năng tiến vào!! Vô luận là ngài ấy, hay là người khác, cũng thể bước vào cung Thiên Xu!! Nhưng nếu ngài có thể gặp thần đế bệ hạ giải thích , ngài có thể được thả ra, ngài liền…”

      “Già Diệp, ngươi vẫn biết cá tính của Toàn Cơ sao?” Lam Tranh lắc lắc đầu.

      “Đúng vậy, Già Diệp, ngươi theo tiểu tử này nhiều năm như vậy, ngươi còn biết cá tính của sao?” Đột nhiên, giọng trong trẻo vang lên.

      Lam Tranh quay đầu lại, liền thấy Toàn Cơ mặc thân nam trang xuất ở trước mặt của , người nàng còn mặc áo giáp bạc, mặt có vết máu, nhìn ra được, nàng tiến vào tựa hồ cũng dễ dàng.

      “Khuynh ở nơi nào?” hỏi.

      “Đệ vô lương tâm, lão nương vì chuyện của đệ mà dễ chịu lắm sao? Vừa thấy mặt cũng quan tâm ta, chỉ biết hỏi tiểu tình nhân của đệ.” Toàn Cơ vỗ vỗ bụi bặm người, lại vỗ vỗ vai Già Diệp: “Ngươi cũng cần lo lắng như vậy, chết được.”

      Lam Tranh nhíu nhíu mày: “Tin tức của Khuynh .”

      Toàn Cơ nghĩ nghĩ: “Ta còn chưa biết.”

      “Quái tóc đỏ, khi tỷ dối, lông mi luôn luôn run, ngón út trái cũng cong lên, nếu tỷ muốn gạt ta, tốt nhất đốt sạch lông mi, chặt bỏ ngón tay út.”

      “…”

      Toàn Cơ hết chỗ rồi, mắt lại quét chén thuốc trong tay Già Diệp: “Nếu đệ uống sạch nó, ta cho đệ biết.”

      Lam Tranh cầm lấy chén thuốc, uống hơi.

      “Được rồi, ta có thể cho đệ biết, nhưng chỉ là suy đoán của ta.” Toàn Cơ ngồi vào bên cạnh, : “Còn nhớ nhẫn ngọc hoàn ngón tay của Khuynh ? Chỉ cần nàng còn mang theo vật đó, Trường Minh có thể tìm được nàng ở bất kỳ địa phương nào. Thế nhưng, cũng thể tìm được Khuynh , mấy ngày nay thậm chí có tham dự bất luận cuộc thảo luận quân nào, ngày hôm qua, ta lặng lẽ tẩm điện của , thấy được quyển sách…”

      Toàn Cơ muốn lại thôi.

      Ánh mắt Lam Tranh nhìn về phía nàng, cơ hồ có thể đông nàng lại.

      …Đệ đệ này cũng tùy tiện tức giận với nàng, nhưng lúc tức giận quả thực phải thần, đó là quỷ.

      Toàn Cơ thỏa hiệp: “Quyển sách kia, ký hiệu chỗ… Vực sâu U Minh.”

      Lam Tranh nhất thời cứng đờ. Đến Già Diệp cũng tái nhợt sắc mặt.

      tựa hồ xem rất tỉ mỉ, theo lý thuyết, cái chỗ này cũng phải là phạm trù nên quan tâm, thế nhưng…” Toàn Cơ nghiêm trọng : “Thế nhưng, đêm qua ta thấy Nam Huân len lén ra khỏi cung Ngọc Hành, vào rừng rậm mây mù, thu thập cây lim đen.”

      Nếu mở kết giới thông với Vực sâu U Minh, cần cây lim đen đốt sáng sương mù làm đường dẫn, đầu gỗ màu đen như quỷ hồn, dẫn dắt bạn tới thế giới hắc ám điên cuồng nhất…

      khí nhất thời ngưng trệ.

      Lam Tranh liền đứng lên muốn xông ra bên ngoài, Toàn Cơ liền vội vàng kéo, : “Đệ muốn làm gì?! Ta còn chưa hết, đệ chạy loạn cái cái gì?!! Những thứ này đều là suy đoán của ta, suy đoán, hiểu hay !! Ta cho đệ biết phải là vì cho đệ xông ra như thế, hơn nữa bên ngoài có quân đội, thân thể đệ còn chưa khôi phục, thể xông vào!!”

      “Bọn họ có thể ngăn được đệ sao?” nhàng cười, con ngươi lại là băng lạnh, mang theo vẻ xơ xác tiêu điều: “Người cản ta, chết.”

      “Nếu ta muốn ngăn đệ sao?” Đột nhiên, giọng chậm rãi vang lên từ ngoài cửa, tiếng trầm thấp như nghiền nát núi sông, đến cuối cũng giống như hoa tuyết bay xuống.

      Cửa tẩm cung chậm rãi mở ra, thân hình cao ngất của Trường Minh đứng ở ngoài cửa.

      Lam Tranh híp mắt, sát ý trong mắt lại càng sâu.
      fujjko thích bài này.

    3. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 74 Nàng là của đệ

      “Ca nếu muốn ngăn trở, có thể thử xem.” Lam Tranh giương môi mỏng lên, câu dẫn ra tia cười lạnh, châm chọc: “Nếu thua, liền vĩnh viễn được xuất ở trước mặt nữ nhân của đệ.”

      tiếng ‘nữ nhân của đệ’, làm cho sắc mặt Trường Minh trầm xuống, khuôn mặt tuấn tú cũng cứng ngắc: “Lam Tranh, đệ làm sao quản người khác được? Tự thân đệ khó bảo toàn.”

      Lam Tranh lại cười nhạt: “Chưa chắc.”

      Toàn Cơ lập tức nghe thấy được, bầu khí trong phòng cơ hồ sắp nổ tung, nàng vội vã : “Các người vì sao vừa thấy mặt cãi nhau?!

      “Toàn Cơ, muội là tân nương đợi gã, càng thể hồ nháo như vậy.” Trường Minh rời ánh mắt Lam Tranh, nhìn về phía nàng: “Muội lén xông vào tẩm cung của ta, kẻ gián điệp còn chưa chân tướng, muội có biết có bao nhiêu tai họa ?”

      Toàn Cơ bĩu môi, : “Muội biết!”

      Cho dù thái độ vẫn kiêu ngạo, nhưng vẫn có thể nhìn ra được Toàn Cơ có chút sợ vị ca ca này. Nàng vốn cũng hơi hối hận đối với việc mình quá xúc động chạy tới cho Lam Tranh về Vực sâu U Minh, đó là nàng xem thường sức nặng của Khuynh ở trong lòng Lam Tranh——

      Nàng cũng lo lắng cho Khuynh , nhưng lại mất lý trí giống như Lam Tranh.

      Vốn là chỉ nghĩ thương lượng chút khả năng nơi Khuynh xuất , lại nghĩ rằng hoàn toàn nghe lời của nàng.

      “Ca, ca cũng nên biết Lam Tranh lo lắng cho Khuynh , ca có biết tung tích của nàng ?” Toàn Cơ : “Nếu như ca chịu cho muội biết, muội cũng đến mức lén chạy vào tẩm cung của ca.”

      “Nàng ở thần giới, về tội của nàng, trưởng lão cùng phụ hoàng đích thân định tội, vì thế, cần lại tìm nàng.”

      “Tội?!” Toàn Cơ nhíu mày: “Đến ca cũng tin đây là nàng làm?!”

      “Toàn Cơ, muội cần phải trở về.” Trường Minh muốn tiếp tục cái đề tài này.

      “Dù sao muội tới, ở lâu hơn cũng có gì khác nhau, hơn nữa, dù cho ca nhốt muội ở cung Toàn Cơ, muội cũng ngoan ngoãn nghe lời.” Toàn Cơ nhún nhún vai, giọng thầm: “Nếu như muội , các người đánh nhau mới là phiền phức, muội cũng muốn tòa cung điện này biến thành phế tích, muội thích…”

      “Toàn Cơ.” Trường Minh nhíu mày: “Trở về.”

      ! Khuynh là đồ đệ của muội, muội chịu nổi để nàng bị ủy khuất.” Toàn Cơ thẳng: “Nàng nếu có ở thần giới, vậy ở giới Tu La? Hay là… Vực sâu U Minh?!!!”

      Trường Minh trợn mắt, đồng tử lập tức trở nên đen kịt, chỉ là ánh mắt của người Toàn Cơ, mà là nhìn về phía Lam Tranh yên tĩnh hồi lâu ở phía sau Toàn Cơ.

      Lam Tranh hề động, có thể , từ khi Trường Minh cùng Toàn Cơ bắt đầu chuyện, liền câu, cũng động tác.

      tĩnh lặng tựa ở ghế, tóc vàng phủ bả vai.

      “Tiểu Tranh?” Toàn Cơ cũng ngây ra.

      Đúng lúc này, Trường Minh bước lên, chỉ giữa vừa đụng sợi tóc màu vàng chói mắt kia, cả người Lam Tranh bắt đầu trở thành mờ nhạt, cuối cùng biến thành vô số bột phấn trong suốt, sau đó biến mất.

      Cuối cùng, hình nhân giấy bay xuống mặt đất.

      —— đây chỉ là hình nhân thế thân!!

      Người trong phòng đều kinh hãi.

      Ngay lúc bọn họ chuyện, Lam Tranh rời khỏi!!!

      Trường Minh liền xoay người đẩy cửa đuổi theo.

      Toàn Cơ cũng lập tức đuổi kịp, hai người hẹn mà cùng hướng đến phương hướng —— Vực sâu U Minh!!

      “Ca, ca cho muội biết, có phải Khuynh thực ở nơi đó hay ?” Toàn Cơ trầm mặt, tiếp: “Có phải ca cũng chuẩn bị, thừa lúc mọi người đều để ý, mình cứu nàng trở về? Bởi vì người nàng có bóng dáng Yên Tự?”

      Trường Minh nhất thời cứng đờ, cánh môi hơi mỏng mím chặt hơn, con ngươi đen kịt càng sâu.

      Trường Minh thêm gì nữa, thân ảnh của tiến vào mây mù, sau đó tìm kiếm bóng dáng của Lam Tranh.

      Tất cả đều là đen tối.

      “Các người tìm đệ?” Đột nhiên, tiếng cười nhàng vang lên cách đó xa.

      Toàn Cơ cùng Trường Minh đồng thời sửng sốt, nhìn sang.

      Chỉ thấy Lam Tranh đứng ở dưới ở vô số cành cây lim màu đen, da thịt tái nhợt như tuyết như băng.

      phải là muốn ngăn đệ ?” Lam Tranh đột nhiên cười dị: “Trường Minh, ca cách nào ngăn đâu.”

      “Sao đệ tùy hứng như vậy?!” Trường Minh nắm chặt bàn tay: “Phụ hoàng căn bản phải muốn trừng phạt đệ, ngài chỉ là vì bảo vệ đệ bị lời đồn đại gây tổn thương, chờ Toàn Cơ xuất giá, đệ cũng được vô tội thả ra…”

      , đủ rồi.” Lam Tranh khẽ cười : “Đệ cần vài thứ kia.”

      người phàm căn bản ở nơi đó, nàng là người của tộc Tu La, ta điều tra Vực sâu U Minh cũng chỉ là vì điều tra hướng của kẻ xâm lăng, thu thập cây lim đen cũng chỉ là vì tìm kiếm hơi thở của bọn họ…”

      “Ca, đệ phải ca.” giương ngón tay, phóng ngọn lửa đỏ vào cây lim đen: “Ca cần kế thừa hoàng vị, ca là thần đế phương đông đời sau được vạn chúng kính ngưỡng, ca cần lấy xứng đôi với ca, mà đệ cần, vì thế, ca nên tranh với đệ, ca tranh được.”

      “Đệ muốn làm gì?!” Toàn Cơ đột nhiên chạy tới: “Chờ chút! Lam Tranh!! Thân thể của đệ chưa có khôi phục!!”

      Từ lòng bàn tay Trường Minh trong nháy mắt phóng ra luồng sáng, bầu trời chợt nổi mưa, cuộn trào mãnh liệt dập tắt ngọn lửa!!

      Nhưng còn kịp rồi.

      Lam Tranh tạo đường dẫn thành công, khi bắt đầu, cách nào ngăn cản được!! Trường Minh vọt tới, lại bị dội ngược trở về!

      bình tĩnh nhìn em trai, đôi con ngươi đen cơ hồ sắp chảy máu.

      “Ca, nàng phải Yên Tự, nàng là Khuynh .”

      Ánh sáng sáng lạn nổ tung, Lam Tranh vung khóe miệng lên, tà tứ và quyết tuyệt: “Nàng là của đệ.”
      fujjko thích bài này.

    4. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 75 Nữ đầu bếp vô địch

      Khuynh xử lý thức ăn săn được ngay tại chỗ, dùng nấm tuyết tìm thấy trong tuyết làm món phụ thêm.

      “Cố lên, Khuynh .” Bên kia, nam nhân tóc bạc cùng con con mèo ngồi chồm hổm chảy nước bọt chờ đợi, chỉ có lúc này, bọn họ mới có thể ăn ý đứng cùng chiến tuyến như thế.

      Khuynh yên lặng liếc bọn họ cái, cắt nấm thành lát, phủ lên khối thịt, cuối cùng phủ lên chút muối lửa, đem nướng.

      “Oa oa, mùi rất thơm!!” Mộc Hi kích động ngậm thức ăn nóng hổi, thiếu chút nữa cảm động rơi nước mắt. nhớ tới những ngày ăn sống trước đây, liền cảm thấy chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.

      Cũng ăn lang thôn hổ yết như vậy chính là thần thú viễn cổ hung ác nhất trong truyền thuyết, bất quá tại nó bị người ta đặt cho cái tên: Nửa Xu.

      Bởi vì trong lần tiến vào cái vực sâu, Khuynh rùm beng với Mộc Hi về vấn đề ăn cơm trước hay là tìm kiếm cửa ra trước, trong lúc phát hỏa nàng vô tình quay về phía câu:“Ngươi muốn ăn tự mình ăn, nửa xu cũng liên quan tới ta!!”

      Sau đó con mèo màu hoàng kim đột nhiên liền biến thành đại quái thú, nhe răng nanh về phía Mộc Hi.

      Về sau mới biết được, nó cho rằng Khuynh triệu hoán nó, ước chừng là bởi vì nó cảm giác mình cùng Khuynh có ‘quan hệ’, thế cho nên về sau tên của nó là ‘Nửa Xu’…

      “Ăn đủ!” Sau lát, Mộc Hi vươn bát.

      “Ngao.” Nửa Xu vươn móng vuốt.

      “… Cút!” Khuynh oán hận phun ra chữ, cho dù như thế, cuối cùng nàng vẫn yên lặng làm cơm, bởi vì ai trong bọn họ cũng dễ chọc.

      Khuynh tay đầu bếp giỏi. Từ lúc mười hai tuổi nàng bắt đầu giúp mẹ làm cơm. So với thần tộc vốn cần ăn cơm, tay nghề của nàng quả thực vị thần nào có thể sánh bằng.

      Dao , to, chiếc đũa, bát, đều là Mộc Hi dùng quặng sắt chôn ở dưới bảy tầng tuyết luyện trong nham thạch nóng chảy tạo thành, Khuynh ra vật gì cũng có thể tìm đến, thể phủ nhận, thực rất lợi hại, có thể phân biệt ra bất kỳ cái gì có thể ăn hay , có thể tìm cỏ lau mềm mại làm thành quần áo chống rét, cũng có thể dùng nham thạch làm bùa hộ mệnh, xua đuổi thú đánh lén.

      Nếu như dẫn đường, cho dù nàng có Nửa Xu bảo vệ, phỏng chừng cũng sống quá lâu.

      Thế nhưng, bị hai tên tham ăn này cuốn lấy, cũng biết là chuyện tốt hay chuyện xấu đây…





      Trong vực sâu U Minh có phân ra ngày đêm.

      Ở đây vĩnh viễn đều là bóng tối, u quỷ dị.

      Có đôi khi, bước sai bước, là trí mạng.

      Khuynh thu dọn thức ăn sạch . Mộc Hi đáp ứng Khuynh , mỗi lần nàng làm thức ăn, dạy nàng bộ khẩu quyết điều tức linh lực, đồng thời, cùng nàng tìm cách thoát khỏi nơi đây.

      “Ngươi muốn ra ngoài sao?” Khuynh từng hỏi như vậy.

      . Ta muốn.” trả lời như vậy: “Người ta muốn tìm còn chưa có tìm được, ta vẫn tiếp tục tìm.”

      “Người kia là hả?”

      “… Ta quên rồi.”

      “…”

      “Nhưng ta rất muốn tìm được người kia, nếu như người kia đứng ở trước mặt của ta, ta nhất định có thể nhận ra…”

      “Nếu người kia ở nơi này, làm sao bây giờ?”

      “Ta tìm được.” chỉ lắc đầu, chậm rãi lắc đầu: “Người kia nhất định ở trong này… Nhất định.”

      Về sau, bọn họ còn đến chuyện này. Bởi vì sau lần đó, Mộc Hi ngây người hồi lâu, Khuynh đành lòng nhìn thê lương bi thương như vậy nữa, liền thử chuyển chú ý của đến thức ăn, nhưng ngày ấy bạo phát sức ăn, Khuynh cơ hồ nấu đến liệt tay. Thế là nàng thầm thề, nhất định tự mình chuốc lấy cực khổ.

      Ăn xong cơm tối, chân trời đột nhiên nổ tung ánh sáng.

      Tiếng thú gào khóc rung trời, ánh sáng cũng càng ngày càng sáng, cơ hồ chiếu sáng toàn bộ bầu trời!!!

      “Phía đông có thần tộc mới xuất , tựa hồ rất mạnh.” Mộc Hi híp mắt, lập tức từ trong động nhảy ra ngoài, ràng cực kỳ hưng phấn: “Khuynh , chúng ta mau qua nhìn cái, nhìn xem thần tộc mới tới bị dằn vặt đến chết như thế nào.”

      Vừa nghĩ tới cũng từng mang tâm tình chờ mong xem mình bị như vậy, Khuynh gì: “…”
      fujjko thích bài này.

    5. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 76 Cánh môi mềm mại

      Nửa Xu biến trở về nguyên hình, chở hai người về phía đông. Có lẽ là buổi tối ăn rất no, nó chạy đặc biệt vui vẻ.

      Bầu trời vẫn lúc sáng lúc tối.

      Dù cho ở phía xa, Khuynh cũng có thể nghe được thanh đánh đấm vang vọng đến.

      “Người kia nhất định rất lợi hại.” Khuynh đứng ở đầu Nửa Xu nhìn hướng ra xa.

      “Ở đây cậy mạnh, chết nhanh hơn.” Mộc Hi cười lạnh tiếng: “Có ít thần tộc tự cho là mạnh, muốn mở đường máu, cũng ai thành công. Ở đây số lượng quái vật có giới hạn, đặc biệt, chỉ cần có tuyết, quái vật có thể sống lại.” dừng chút, lại cười với Khuynh : “Cũng là ngươi thông minh, biết dùng trí, bằng , ta mới cứu ngươi.”

      “…”

      “Đó là cái gì?” Khuynh híp mắt nhìn kỹ, phía trước hình như có tầng sóng tuyết dâng lên.

      Mộc Hi cũng híp mắt, tựa hồ có chút xa lạ đối với cảnh này, nhưng nhìn hồi, đột nhiên quát lớn: “Nửa Xu, mau chạy về!!”

      Tôn đại thú này có chút muốn, nó chưa bao giờ lâm trận bỏ chạy, càng chưa bao giờ sợ thứ gì đó, giờ khắc này kêu nó chạy trở về, nó tuyệt muốn nghe.

      Mà lúc này, Khuynh nhìn ra điểm mấu chốt, tầng sóng tuyết kia, dâng cao lên năm thước rồi!!!

      Mặt Khuynh trắng bệch, hét lớn tiếng: “Nửa Xu, mau cút trở về cho ta!! Cút!!!”

      Nửa Xu rốt cuộc vâng lệnh quay đầu, mà phía sau nó, là sóng tuyết lở to, phía trước là bóng đêm vô tận, mà đứng ở thân nó, có hai người điên ngừng rống to——





      Hai tiếng sau.

      Tất cả khôi phục yên lặng.

      Bọn họ rốt cuộc qua cánh đồng tuyết, tới khu nham thạch phía đông.

      “Vừa xảy ra chuyện gì?” Khuynh chưa hoàn hồn.

      “Có thần tộc dùng cấm chú sát thương, nhất định là điên rồi.” Mộc Hi nhìn chằm chằm từng mảnh thi thể thú mặt đất, “Dù cho thắng, tại cũng nhất định khác cái xác chết.”

      Khuynh cái hiểu cái gật gật đầu, sau đó về phía trước, bỗng nhiên, nàng bị mảnh y phục lẫn trong tuyết hấp dẫn.

      “Chớ đụng lung tung, coi chừng bị ác linh cướp thân thể.” Mộc Hi cũng tới, phía sau còn có Nửa Xu khôi phục hình dạng con mèo.

      nhìn mảnh y phục, sau đó niệm chú, ngọn lửa lan tràn ra, làm tan tuyết. Mà Nửa Xu kéo toàn bộ y phục ra.

      Đó là cái áo choàng màu lam nhạt, khảm châu báu hoa lệ, nhìn ra được là y phục của quý tộc. Bất quá, bởi vì trận đánh lúc nãy, rách rưới thảm hại.

      chết sao? Chắc là thân thể cũng bị ác linh ăn hết.” Giọng điệu Mộc Hi có chút mất hứng, cơ hồ mỗi lần đều nhìn tới trò hay, mỗi lần đều là bọn họ mất mạng trước khi đến… Ngoại trừ Khuynh , bé thần kỳ này.

      Mộc Hi muốn nhờ Khuynh chuẩn bị bữa ăn khuya ở đây, lại thấy thân ảnh gầy gầy của nàng chợt lao về phía có mảnh y phục, sau đó dùng đôi tay mảnh khảnh bắt đầu đào tuyết!!!

      “Ngươi điên rồi?!” Mộc Hi bắt nàng lại, lại thấy hai mắt của nàng —— tràn đầy nước mắt.

      tới tìm ta…” Khuynh năng lộn xộn, đôi mắt khóc đỏ bừng: thực tới tìm ta… Nhưng… nhưng lại bị tuyết lấp… Làm sao bây giờ… Làm sao bây giờ, đều là lỗi của ta… Ta nên làm chết…”

      Mộc Hi nhíu mày, phía sau đột nhiên thổi đến trận gió, lại cuộn trào mãnh liệt về phía !!!

      tính né tránh, nhưng Khuynh lại bị luồng gió kia cuốn ——

      “Ngu ngốc.”

      tiếng cười nhạo nhàng.

      Ôn nhu hạ xuống như tuyết.

      Khuynh ngẩng đầu, sau đó, bị đôi môi mềm mại hôn lấy.
      fujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :